!!!
Nghe Hoa Nhụy nói, vẻ mặt xinh đẹp của Diệp Kiều cứng đờ. Ánh mắt cô khiếp sợ nhìn Hoa Nhụy.
Mà Hoa Nhụy, vẫn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, tựa như muốn xuyên thấu cô vậy.
“Kiều gia, chị biết đúng không?”
Diệp Kiều hoàn hồn. Đừng nói sóng to gió lớn gì, chính là trải nghiệm chết cô cũng đã trải qua, nên vội vàng trấn định lại.
“Hoa Nhụy, không biết em đang nói cái gì. Cái gì mà nước vong tình, cái gì mà trọng sinh, thần thần bí bí vậy?!” Cô giả ngu nói, thu lại bút ghi âm, dứt khóa xóa phần ghi âm đó, nhưng mà, tay có chút run rẩy.
Trời ạ.
May mắn là Hoa Nhụy không nói điều này trước mặt Lục Bắc Kiêu.
Sao mẹ lại biết chứ?!
“Kiều gia, mẹ em thực sự là bà phù thủy. Mẹ từ lúc còn trong bụng mẹ đã có thân phận này, nhưng mà em còn nhớ, khi còn nhỏ, mẹ thường đoán mệnh cho người khác, nhưng vì làm nhiều quá nên gặp phản phệ, nên nhà của em mới gặp nhiều điều không may như vậy. Sau này mẹ thu tay, không làm những chuyện phạm thiên mệnh như vậy nữa!” Hoa Nhụy thấp giọng nói, hai mắt nhìn Diệp Kiều.
Diệp Kiều lại ngốc lăng, đưa tay xoa xoa thái dương, hít sâu một hơi, đột nhiên nhìn Hoa Nhụy hỏi, “Mẹ vì sao đột nhiên lại nói như vậy?”
Cô tin lời Hoa Nhụy nói.
Nhưng cô lại nghi hoặc, vì sao đột nhiên mẹ lại nói điều này. Lần đầu tiên cô gặp mẹ, sao mẹ lại không nói?
“Nguyên văn lời mẹ nói, chị là người không uống nước vong tình trọng sinh, chị thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, là nghịch thiên mệnh, chị sẽ bị trời phạt.” Hoa Nhụy nghiêm túc nói, trong ngực cảm thấy nặng nề, tuy rằng cô là người thường nhưng từ nhỏ đã gặp qua nhiều người như vậy.
Bọn họ mang theo ký ức của kiếp trước, sống lại một lần nữa.
Chỉ là không ngờ, Diệp Kiều cũng là một người như vậy.
“Trời phạt là sao?” Diệp Kiều nhìn Hoa Nhụy, biết rõ nhưng cố ý hỏi.
Đời này của cô, cô đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, là phạm vào thiên mệnh. Ý tứ của mẹ là, cô sẽ gặp báo ứng sao?
“Kiều gia, chị thật là…” Hoa Nhụy thấp giọng nói.
Diệp Kiều trầm mặc, trầm mặc cam chịu.
Hoa Nhụy nặng nề hít sâu một hơi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trước kia, cô cảm thấy Diệp Kiều rất lợi hại, là thần tượng của cô, là tấm gương của cô. Cô cảm thấy Diệp Kiều không giống người thường, không ngờ, Diệp Kiều thật sự không giống người thường.
“Kiều gia.”
“Đừng nói nữa, anh ấy đã trở lại. Hoa Nhụy, em giữ bí mật cho chị. Không được nói cho anh ấy biết.” Thấy Lục Bắc Kiêu trở lại, Diệp Kiều thấp giọng nói với Hoa Nhụy, giọng nói nghiêm túc, giống như ra lệnh.
Cũng may, Hoa Nhụy là chị em tốt, không có làm trò trước mặt Lục Bắc Kiêu nói chuyện này, nếu không…
Hoa Nhụy là người sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua, lập tức lấy lại vẻ trấn định, tươi cười nhìn cô nói “Kiều gia, chị cũng đừng oán giận, Lục giáo quan cũng là suy nghĩ tới an nguy của chị ạ!”
“Chị nào có oán giận. Rõ ràng là được yêu thương mà không nhìn ra được thì đúng là ngu ngốc.” Diệp Kiều nhìn Hoa Nhụy ghét bỏ, làm bộ vô tâm vô phế nói.
Hoa Nhụy bật cười, đưa tay đầu hàng nói. “Phục chị rồi.”
Lục Bắc Kiêu vốn có chút nghi ngờ, thấy hai chị em vừa cười vừa nói thì không nghĩ nhiều nữa.
“Em ở lại đại viện nghỉ ngơi mấy ngày, đừng có đi làm vội. Diệp Kiều Kiều, không được khiến anh lo lắng nữa, biết không?” Sau khi lên xe, Lục Bắc Kiêu nhìn cô đang ngồi bên cạnh nghiêm túc nói, giọng nói mềm mại, không còn chút tức giận như trước.
Anh nói xong thì khởi động xe.
“Em nghe anh, cái gì cũng nghe anh!” Cô tươi cười nói, nhưng trong đầu lại chỉ nhớ tới câu nói “Chị sẽ bị trời phạt” kia.