Dọc đường đi, trong lòng cô suy nghĩ rất loạn, nhưng bên ngoài không ngừng nói những lời ngon ngọt với Lục Bắc Kiêu, sợ anh hoài nghi.
Xe dừng ở bên ngoài cửa đại viện của nhà họ Lục, Lục Bắc Kiêu đang định tháo dây an toàn thì Diệp Kiều nghiêng đầu nhìn anh nghiêm túc hỏi, “Lục Bắc Kiêu, anh cảm thấy em thế nào?”
Lục Bắc Kiêu lúc này đang mặc áo khoác cùng kiểu với cô, màu đậm, nhướng mày nhìn cô. Con nhóc này, sao lại đột nhiên hỏi như vậy?
“Anh nói một chút xem, em như thế nào? Người ta muốn nghe xem anh đánh giá về em như thế nào.” Cô cười hỏi, trong giọng nói lộ ra vẻ làm nũng, bàn tay đang túm lấy cổ tay anh, lắc lắc.
Bởi vì, kiếp trước cô quá xấu mà.
Cô không rõ, ở kiếp này, có phải ở trong suy nghĩ của anh, cô cũng không đủ tốt.
Lục Bắc Kiêu đưa tay bẹo má cô, khóe miệng cong lên cười tà mị nói, “Bà Lục của tôi, đủ yêu kiều, nhưng mà, thể lực thì quá kém!”
!!!
Cái người này.
Diệp Kiều đang thương cảm, nghe thấy câu trả lời này của anh thì sự thương cảm trong lòng biến ngay lập tức, trong đầu chỉ toàn những lời mắng anh.
Anh thật đúng là… lúc cần đứng đắn thì không đứng đắn, lúc không cần thì lại đứng đắn quá.
Diệp Kiều mở to hai mắt nhìn anh, “Lục Bắc Kiêu, em đang nghiêm túc.”
“Bảo bối, anh cũng nghiêm túc.”
Khóe miệng anh cong lên, lại đưa tay bẹo nhẹ má cô, rồi ôm má cô mà hôn lên.
Cô nhóc này đang bị ngốc sao? Sao đột nhiên hỏi anh chuyện này?!
Năm đó cô 18 tuổi, vẫn còn đang đi học, vẫn còn ở Diệp gia làm một nữ sinh không có địa vị, nhưng lúc đó, trong mắt anh, cô đã là một khối bảo vật kiếm có. Huống chi hiện giờ, cô ưu tú đến mức không còn gì để nói.
Lục Tiểu Cổn đi ra tới cửa thì nhìn thấy xe của ba, nhìn kỹ lại thì thấy trong xe có hình ảnh trẻ em không nên xem thì vội vàng quay người. Lục Tiểu Vũ lúc này cũng chạy tới, nhìn thấy xe của ba thì kích động hét toáng lên, “Ba mẹ đã về.”
Lúc cô nhóc định lao ra ngoài thì bị Lục Tiểu Cổn túm lại, sau đó hai mắt bị cậu che lại. Lục Tiểu Cổn cũng nhắm mắt.
“Lục Tiểu Cổn, anh thật đáng ghét, che mắt em làm gì?” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói.
Lục Tiểu Cổn không trả lời nhưng cũng không để Lục Tiểu Vũ giật tay mình xuống.
Diệp Kiều lúc này đã xuống xe, nhìn thấy Lục Tiểu Cổn đang che mắt em gái, bản thân thì đang nhắm chặt hai mắt thì không nhịn được cười.
“Lục Tiểu Cổn!” Lục Bắc Kiêu lên tiếng gọi.
Lục Tiểu Cổn mở mắt, lúc này mới buông em gái ra rồi cùng chạy về phía ba.
Lục Bắc Kiêu bế cô nhóc lên nói, “Ba phải về doanh trại, hai đứa ở nhà phải chăm sóc mẹ, không được để mẹ tức giận, biết chưa?”
“Ba, đều là Diệp Kiều bắt nạt bọn con.” Lục Tiểu Vũ bĩu môi nói.
“Mẹ nói hay làm cái gì cũng đúng.” Lục Bắc Kiêu khẳng định.
Hai đứa nhỏ nào dáng kháng nghị nữa.
Một nhà bốn người dắt tay nhau đi vào nhà. Anh tới chào ông bà nội, sau đó đi tới nhà bên cạnh chào Diệp lão Tham mưu trưởng xong rồi mới đi.
Diệp Kiều nhốt mình trong phòng, vụng về đan khăn quàng cổ, vừa đan nước mắt vừa rơi xuống.
Ý của mẹ Hoa Nhụy là, đời này của cô sẽ không có kết quả tốt sao?
Càng nghĩ thì trong lòng càng thấy tức giận và lo lắng. Dựa vào cái gì chứ? Cô cứu người không phải là nên cứu sao?
“Diệp Kiều, cụ bảo con bưng canh gà lên cho người uống!” Lục Tiểu Cổn gõ cửa mấy lần nhưng không thấy có tiếng trả lời thì đẩy cửa tiến vào. Cậu đặt cái khay lên bàn, trên thực tế, đây là ý của cậu, nhưng mà lại cố ý nói là do cụ nội bảo làm.
Diệp Kiều thấy con trai đi vào thì vội vàng thu lại cảm xúc, nhưng vẫn bị cậu nhóc nhìn thấy.
“Diệp Kiều, người làm sao vậy?” Lục Tiểu Cổn cau mày.
Ở trong lòng Lục Tiểu Cổn, Diệp Kiều như một nữ vương, cô cùng kiên cường. Cô giống như một người không biết buồn, suốt ngày hi hi ha ha, không bao giờ khóc.
Nhưng Diệp Kiều hiện giờ, ngồi trên sô pha, buông đồ trong tay xuống, kéo Lục Tiểu Cổn ôm vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu con trai.