Lục Tiểu Cổn ngày thường không thích thân mật cùng Diệp Kiều nhưng lần này không có đẩy cô ra, để cô ôm mình.
Lục Tiểu Cổn thành thành thật thật áp thân người bé nhỏ mà ấm áp của mình vào người cô. Sự ấm áo nhỏ bé này lại là luồng hơi ấm sưởi cho trái tim cô. Diều Kiều cười khổ.
“Lục Tiểu Cổn, mẹ sống lại một lần nữa còn không phải vì để cứu ba con sao? Để thay đổi vận mệnh của đời trước sao? Nếu không như vậy, mẹ trọng sinh có ý nghĩa gì chứ? Nhờ năng lượng của con cho mẹ mà mẹ có thể mạnh lên, đánh đuổi được kẻ xấu, cứu ba con. Chúng ta làm như vậy không đúng sao? Con xem, ông ngoại ở quê hiện giờ vẫn mạnh khỏe, bác con Kiều Thiêm cũng không còn là kẻ tầm thường vô vị ở quê như trước nữa, dì con cũng không còn là một bà bán đồ ăn vặt tầm thường mà đã mở quán ở nhiều tỉnh thị.”
Cô nói những lời này với Lục Tiểu Cổn, thử liệt kê những người mà cô đã thay đổi vận mệnh sau khi trọng sinh.
“Bác Lão Thái của con cùng với dì Lãnh Dao còn có Bắp cải nhỏ, thật tốt. Cậu Diệp Thành cùng với dì Hoa Nhụy thì sinh được Tiểu Mộc Mộc. Còn có chú Đại Ngốc của con nữa. Diệp Kiều mẹ làm gì sai chứ? Mẹ yêu ba con, muốn cứu ba con, cứu huynh đệ của ba con, là sai sao? Không sai. Mẹ không sai. Vận mệnh có thể thay đổi. Mà đời này, mẹ sinh con ra, con lại còn đưa thêm em gái tới, hết thảy mọi việc đã thay đổi, mà những thay đổi này đều tốt, đều là những thay đổi quang minh lỗi lạc.” Diệp Kiều mơ mơ hồ hồ nói bên tai Lục Tiểu Cổn khiến cậu nhóc 3 tuổi cũng hồ đồ theo.
“Cái gì mà thiên mệnh chứ? Mẹ không tin. Mẹ tin tưởng vào chính nghĩa, tin rằng nhân định thắng thiên. Mẹ không có sai!” Cô kích động nói, giọng nó có chút khàn khàn, nhưng mà từng câu từng chữ đều xuất phát từ trong lòng, nghiêm túc mà nói ra.
“Mẹ sai là sai từ kiếp trước, sao có thể hồ đồ, xấu xa như vậy. Nhưng mà, kiếp trước mẹ đã nhận báo ứng, không phải sao? Dựa vào cái gì mà kiếp này mẹ cứu nhiều người như vậy lại bị trời phạt?!” Cô lại nói, ôm chặt hơn thân hình nhỏ nhắn của Lục Tiểu Cổn.
“Diệp Kiều!” Lục Tiểu Cổn nhỏ giọng nói, “Người đang nói cái gì, con nghe không hiểu, vì cái gì mà người không nói với ba mà lại ngồi đây khóc thầm?”
Diệp Kiều giống như lấy lại tinh thần từ những bực bội trước đó, buông Lục Tiểu Cổn ra. Cô mỉm cười, đuôi mắt vẫn còn chút nước, “Lục Tiểu Cổn, những gì vừa rồi mẹ nói với con, con đừng nói cho người khác, được không? Cho dù là ba con cũng không được nói. Con coi như mẹ con bị bệnh, bị mê sảng đi. Mẹ nói xong trong lòng liền dễ chịu hơn nhiều!”
Nhìn cậu nhóc tuấn tú xinh đẹp trước mắt, cô lại càng cảm thấy những điều mình làm trong đời này không sai.
Lục Tiểu Cổn nhìn cô, chớp đôi mắt tròn to, lông mi đen nhánh, bàn tay vươn tới mặt cô, vuốt nhẹ giọt nước mắt trên khóe mắt cô. Vẻ mặt cậu nghiêm túc, giống như một chàng trai nhỏ.
Mười phần ấm áp.
“Con giúp người giữ bí mật nhưng mà người đừng khóc thầm nữa. Như thế này không giống người!” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói.
Cho dù là hình thức tồn tại của Lục Tiểu Cổn là ở trong sóng điện hay hiện tại bây giờ, thì cậu đều không muốn nhìn thấy Diệp Kiều khóc, không muốn cô cúi đầu trước vận mệnh. Trong lòng Lục Tiểu Cổn, cô là nữ vương, nữ vương là danh hiệu mà Lục Tiểu Cổn dành tặng cho cô.
“Mẹ không khóc, chỉ cần Lục Tiểu Cổn thơm mẹ một cái, mẹ sẽ không buồn nữa.” Nói rồi, cô dí sát mặt đến gần Lục Tiểu Cổn.
“….” Lục Tiểu Cổn.
“Ba không ở đây, sợ cái gì chứ? Nhanh lên đi, mau a!”
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Kiều ở ngay trước mặt, Lục Tiểu Cổn thầm nghĩ, coi như để cho cô không khóc nữa, chiều cô một chút cũng được. Thế là cậu chu cái môi nhỏ thơm lên má cô một cái.
“Lục Tiểu Cổn. Em phát hiện anh ăn trộm món cánh gà em thích nhất mang cho Diệp Kiều!” Đúng lúc này, Lục Tiểu Vũ phi vào phòng, lớn tiếng nói.
Nhưng nhìn thấy cảnh trong phòng, cô bé sợ hãi kêu lên, “Các người đang làm gì?”