Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 966 - Chương 966:

Chương 966:

Không chỉ có tươi cười xấu xa mà ngay cả cách làm cũng xấu xa, có phải nếu Hoa Nhụy không đồng ý với anh thì anh sẽ nhảy từ đây xuống chứ?

Diệp Kiều ghét bỏ nhìn cái tên đê tiện Diệp Thành.

“A, em gái cũng ở đây sao?!” Diệp Thành nhìn cô em gái xinh đẹp như hoa nhà mình cười nói, “Em gái, có thể tránh mặt một chút không?

Đã làm trò trước mặt em gái, lại còn nói chuyện buồn nôn với Hoa Nhụy, giờ anh lại còn ngượng ngùng.

“Em đá anh một cái văng xuống dưới, anh có tin không?! Hoa Nhụy, em đừng có đồng ý cái tên cặn bã này!” Diệp Kiều ghét bỏ lấy chìa khóa xe nghịch ngợm chọc chọc vào mu bàn tay bám trên tay vịn. Diệp Thành lập tức buông ra, Diệp Kiều lại chọc vào tay còn lại của anh.

“Trời em, em gái, anh nào có thù oán gì với em chứ? Chuyện cầu hôn của anh em định phá hư sao? Anh hiểu, có phải là cái thằng em rể Lục Bắc Kiêu năm đó cũng không có cầu hôn em phải không? Trong lòng cảm thấy không thoải mái? Ghen ghét sao? A ha ha ha, nếu mà nói lãng mạn, thằng em rể Lục Bắc Kiêu kia sao có thể so sánh được với Diệp đại gia anh chứ?!” Diệp Thành đắc ý cười nói.

Hoa Nhụy trước đó còn sợ hãi, nhưng nhìn thấy hai anh em Diệp Kiều châm chọc nhau thì mũi cay cay.

Diệp Kiều ngoài miệng luôn nói không nên để ý tới Diệp Thành nhưng mà cô lại quan tâm Diệp Thành.

“Diệp Thành, anh mau vào đây. Anh mà không vào, đời này em không gả cho anh!” Hoa Nhụy vì sợ hãi mà rống lên, sợ anh trượt chân mà ngã xuống. Đây là tầng 12 đó.

Thấy Hoa Nhụy tức giận, Diệp Thành lập tức trèo vào. Anh vừa vào tới nơi, Hoa Nhụy muốn đánh anh một cái, nào ngờ, anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, nâng một tay cô lên.

Trong tay Diệp Thành đột nhiên có thêm một cái hộp nhẫn, anh mở hộp ra, lấy ra từ bên trong một cái nhẫn kim cương lớn.

“Hoa Nhụy, anh yêu em, gả cho anh nhé!” Diệp Thành thành kính nhìn cô, nghiêm túc nói.

Hoa Nhụy che miệng, vì cảm động mà nước mắt không ngừng rơi xuống.

Diệp Thành nhìn cô, nhớ lại những hình ảnh năm đó của cô. Một cô gái mặc lễ phục màu trắng, đứng trước mặt anh, nhút nhát sợ sệt nhưng mà lại vô cùng dũng cảm mà nói với anh, cô nói, “Em thích anh, nếu em cố gắng mấy năm nữa để bản thân tốt hơn, mạnh mẽ hơn, chúng ta có khả năng ở bên nhau không? Anh có thể chờ em không?”

Lúc ấy rõ ràng anh không yêu cô, nhưng trong nháy mắt lại bị tình cảm của cô làm cho rung động, cũng không nỡ lòng cự tuyệt cô mà lẳng lặng ghi nhớ cô ở trong lòng.

“Hoa Nhụy, anh xin lỗi em, anh đảm bảo, sau này anh sẽ dành hết sức lực để đối tốt với em, đền bù cho em, được không?” Diệp Thành nói, hai mắt cũng đỏ lên. Lúc này cô đã từ một cô nữ sinh yếu đuối nhu nhược lột xác thành một nữ cường nhân, thừa nhận bản thân là một người dị quốc tha hương, vì mang thai sinh con mà đau khổ, nhưng chính là để có thể tốt đẹp mà ở bên cạnh anh.

Mấy năm nay, cô sống không dễ dàng gì.

Hoa Nhụy nặng nề gật đầu, chủ động đưa tay về phía anh.

Khóe miệng Diệp Thành cong lên, cầm lấy tay cô, đeo chiếc nhẫn lên cho cô, hôn lên bàn tay cô một cái rồi sau đó, giống như sấm sét đứng bật dậy ôm Hoa Nhụy vào trong lòng, nóng bỏng hôn cô.

Đùng!

Tiếng pháo hoa vang lên, bầu trời sáng rực. Ở phía dưới lầu có tiếng huýt sáo. Là mấy người Phương Trác.

Diệp Kiều nhìn hai người hôn nhau thì mỉm cười, lặng lẽ đi qua họ vào trong phòng, lặng lẽ rời khỏi đó, nhường không gian lại cho hai người.

“Đồ ngốc, em nên vui chứ, khóc cái gì?”

Diệp Thành buông Hoa Nhụy ra, nhìn thấy hai mắt cô đẫm lệ thì vừa đau lòng vừa nghi hoặc hỏi.

Hoa Nhụy là nghĩ tới chuyện kiếp trước anh hy sinh nên đau khổ mà khóc, sau đó không nhịn được thì chủ động ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh nói. “Diệp Thành, em muốn anh!”

Nói rồi, cô hôn anh.

Diệp Thành thụ sủng nhược kinh nhưng lập tức phục hồi, hôn lại cô. Hai người vừa hôn vừa dịch chuyển từ ban công vào trong phòng.

Bình Luận (0)
Comment