Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 969 - Chương 969:

Chương 969:

Hoa Nhụy nằm ghé trên ngực anh, nghe nhịp tim đập trong lồng ngực, trong đầu, dưới ánh mặt trời rực rỡ, dưới cánh đồng hoa anh túc, Diệp Thành đầu đội mũ sắt, mặc bộ quần áo lính đặc chủng. Anh dũng, kiên cường mà hiền lành giống như một anh trai bên nhà, tựa như là anh chỉ muốn tới bên cạnh cô vậy.

“Em chỉ cảm thấy, công việc của anh rất nguy hiểm, em chỉ sợ anh xảy ra vấn đề gì.” Cô biết, nói như vậy rất ấu trĩ, rất không hiểu chuyện.

Lúc bắt đầu yêu anh, cô biết rõ cô yêu là yêu người đàn ông trong bộ trang phục quân nhân, anh là đàn ông, là quân nhân, là bộ đội đặc chủng, sẽ luôn phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm nhất trên chiến trường.

Nếu là nguy hiểm thì mỗi lần làm nhiệm vụ đều nguy hiểm, mỗi lần làm nhiệm vụ đều phải viết lại di ngôn.

Diệp Thành ngậm thuốc lá trong miệng, dựa lưng vào thành giường. Áo sơ mi trên người mở rộng vạt, để lộ ra cơ ngực cùng vùng bụng rắn chắc sáu múi, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt ý cười, “Tiểu Hoa Nhụy, sao nào, em đeo nhẫn cưới xong rồi mới nhớ ra em gả cho người như thế nào sao?”

Anh rũ mắt nhìn cô, cô ngửa đầu nhìn vào mắt anh.

“Hoa Nhụy, anh nhập ngũ đã 11 năm, quân trang đối với anh mà nói không khác gì làn da, không cởi ra được, em có thể hiểu không?” Diệp Thành nhàn nhạt nói, nhưng mỗi câu mỗi từ anh nói đều nhưng một tiếng trống gõ vào lòng Hoa Nhụy. Đương nhiên cô hiểu.

“Nếu nói, có nguy hiểm mà lùi lại không phải là tác phong của Diệp Thành anh. Nếu có suy nghĩ giống như em, ngày đó anh đã không chịu tham gia quân ngũ!” Anh nhìn vào đôi mắt lo lắng của Hoa Nhụy, trầm giọng nói.

“Anh không sợ chết sao? Em là… là muốn hỏi… vạn nhất…!” Hoa Nhụy kích động nói, thiếu chút nữa muốn nói ra chuyện của anh đời trước.

“Tiểu Hoa Nhụy, sao em càng lớn càng nhát gan vậy? Sao trước kia không nghe em hỏi như vậy chứ? Bị ngốc rồi sao? Nếu anh phải chết thì đã sớm chết rồi. Hiện giờ tuổi đã lớn rồi, làm huấn luyện viên, không có gặp nhiều nguy hiểm như trước nữa. Yên tâm làm vợ của Diệp đại thành tử đi!” Diệp Thành dập thuốc lá, nói xong thì lại đè cô xuống.

“Người ta là lo lắng cho anh a!” Hoa Nhụy chua xót nói.

Cô cũng đau lòng cho Diệp Kiều. Mấy năm nay, Diệp Kiều chắc chắn có nhiều áp lực, trách nhiệm cùng lo lắng hơn nữa. Nếu đổi lại là cô, đã sớm không chịu được.

“Diệp Thành, anh…” Người đàn ông cầm thú nhân lúc cô không phòng ngừa vào tiến vào, Hoa Nhụy kêu lên một tiếng rồi túm chặt lấy bờ vai rắn chắc của anh.

Thân thể giống như bị một lớp nhung mềm ấm bao vây, Diệp Thành cắn răng nói, “Hoa Nhụy, cho dù chết, anh là chết bởi sự ôn nhu mềm mại này của em.”

“Không cho nói chết!” Cô nghiến răng nói.

Ai cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Ai cũng không. Hoa Nhụy cô cũng sẽ không tin vào số mệnh.

Cho dù Diệp Thành có xuất ngũ anh không, cô sẽ không khuyên anh nữa.

Anh có niềm tin và tín ngưỡng của anh.

*

Đồng hồ báo thức mới vừa vang lên một tiếng, Diệp Thành đã vội vàng tắt âm, nhưng mà Hoa Nhụy giống như phản xạ có điều kiện tỉnh dậy, tuy rằng cả người đau mỏi không còn sức, cô vẫn cố ngẩng đầu hỏi, “Mấy giờ rồi?”

Diệp Thành ngồi ở mép giường, vẻ mặt mông lung nhìn cô xốc chăn xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh.

Lúc này mới 7 giờ.

Giờ này, không phải cô không thể xuống giường được, nên ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao hoặc mặt trời sắp lặn sao?

Chẳng lẽ, Diệp đại thành tử anh trên giường không đủ mạnh mẽ?

Chỉ một phút sau, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng hét của Hoa Nhụy, “Diệp Thành. Cái đồ cầm thú anh, sáng sớm lại muốn làm gì?! Em muốn đi làm!”

“Nhất định là Diệp Thành anh quá ôn nhu. Hoa Nhụy, hôm nay em không được đi làm, cmn, nếu em đi làm, Lục Bắc Kiêu biết được thì chắc chắn sẽ chê cười anh. Diệp đại gia anh cũng không tin được!” Diệp Thành nhấc Hoa Nhụy lên bồn rửa tay, cầm thú nói.

Ôn nhu?

Tối qua ai cầm thú đến mức tra tấn cô suýt ngất chứ?!

Anh xứng đáng với hai chữ này sao?

Hoa Nhụy bị anh làm cho tức khóc.

Bình Luận (0)
Comment