Một tiếng sau!
Diệp cầm thú còn không có chịu thôi, Hoa Nhụy liền hận bản thân mình không đủ khả năng đánh ngã anh.
Kháng nghị không có hiệu quả cô đành phải ôn tồn mà cầu xin.
“Diệp Thành, anh Thành Tử, cầu xin anh, 9 giờ em có một cuộc họp vô cùng quan trọng!” Cô sắp phát điên rồi. Chủ tịch công ty chủ trì cuộc họp, còn cô là người mới về nước được mấy tháng, vừa mới bước chân vào công ty, một nhóm lãnh đạo của công ty còn chưa có thân thiết với cô.
Công ty như chiến trường, trong công ty còn có rất nhiều người muốn đẩy cô đi.
“Tiểu Hoa Nhụy, anh không quan trọng bằng công việc của em sao? Hừ, anh hiểu rồi, ở trong lòng em, sự nghiệp là quan trọng nhất, con trai là thứ hai, anh là thứ ba.” Diệp Thành nói chua lè, eo thì liên tục dùng sức. Hoa Nhụy nắm chặt tay vào thành bồn rửa, nghiến răng.
“Anh sai rồi, thứ ba chính là em!” Cô nghiến răng nói.
!!!
Diệp Thành sửng sốt. Sau khi hoàn hồn thì tức giận giống như được bật không tắc, không ngừng công tác.
*
8h55 phút sáng.
Trong phòng họp, ngoại trừ Hoa Nhụy thì toàn bộ lãnh đạo cấp cao của công ty đã tới đủ.
“Thật không ngờ trưởng bộ phận Hoa Nhụy của chúng ta cũng có lúc tới muộn nha.” Trưởng bộ phận mua sắm Từ San đưa tay trái lên nhìn đồng hồ, giọng điệu thì buồn bã nhưng lại lộ ra tia châm chọc. Trước đó, cô ta bởi vì chuyện nguồn cung có vấn đề nên không hài lòng với Hoa Nhụy, hôm nay, chủ tịch tới đây, thể nào cô ta cũng phải nhân cơ hội dẫm Hoa Nhụy một cái.
“Tắc đường. Chuyện này không giống tác phong làm việc của cô ấy!” Giám đốc tài vụ trầm giọng nói.
“Hoa Nhụy không có xe, bình thường đi tàu điện ngầm!” Từ San thản nhiên nói. Lúc này, chủ tịch đã vào tới, mọi người đều đứng dậy chào.
Là người luôn nổi tiếng nghiêm khắc, hay bắt bẻ, Từ San thấy Hoa Nhụy còn chưa tới thì càng đắc ý.
Mọi người cùng ngồi xuống, người trợ lý bắt đầu cuộc họp thì Từ San vội vàng lên tiếng, “Trưởng bộ phận Hoa Nhụy của chúng ta còn chưa tới.”
Sau đó thì nâng tay trái lên nhìn đồng hồ, nhướng mày.
Ông chủ bực mình.
Từ San càng thêm đắc ý.
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, Hoa Nhụy mặc một bộ đồ công sở màu đen, đầu tóc gọn gàng, tay xách theo túi đựng laptop tiến vào, dùng tiếng Anh lưu loát nói, “Xin lỗi, có chút việc không đặng đừng, khiến mọi người phải đợi.”
Cô nâng tay lên nhìn đồng hồ, vừa vặn, còn 1 phút nữa đến 9 giờ.
Cúi đầu xin lỗi mọi người xong, Hoa Nhụy đi tới vị trí của mình. Vị trí của cô là ngồi bên trái của chủ tịch công ty.
Từ San ngồi chếch một bên, thấy Hoa Nhụy sát giờ đã tới thì trong lòng buồn bực.
Hoa Nhụy nhìn về phía chủ tịch gật đầu, thấp giọng dùng tiếng Anh nói một câu gì đó. Khuôn mặt tuấn tú của người này vẫn lạnh lùng, không nói gì. Ở trong mắt Từ San, là ông ta không thèm để ý tới Hoa Nhụy.
Đúng 9 giờ, cuộc họp bắt đầu.
Hoa Nhụy bị Diệp cầm thú ép khô cũng không hiểu vì sao mình có thể chống đỡ được mà chuyên tâm họp hành, đại khái là có nghị lực kinh người mà chủ trì cuộc họp. Kỳ thực, cô đã mệt không thở nổi.
Trong suốt cuộc họp, cô vẫn không hề khác ngày thường, vô cùng chuyên nghiệp.
Lúc cuộc họp sắp kết thúc, Từ San đứng lên nói. “Hôm nay, với sự có mặt của các vị lãnh đạo công ty, tôi muốn báo cáo một việc!” Từ San cao giọng nói.
Chủ tịch gật đầu bảo cô ta nói.
“Trưởng phòng nghiệp vụ Hoa Nhụy của chúng ta, không được sự đồng ý của bộ phận mua sắm mà đã tự tiện đưa những đầu sách không thể bán lên bán trên trang mạng của chúng ta!” Từ San nhìn về phía Hoa Nhụy trầm giọng nói.
Lập tức cả phòng họp ồ lên, mọi người đều nhìn về phía Hoa Nhụy.
Thật không ngờ, một người luôn cẩn trọng như Hoa Nhụy lại lấy việc công làm việc tư.