Diệp Kiều nói câu này xong, các cô đều sững sờ.
Nhất là cô út, nụ cười trên mặt cứng đờ, cô ấy cứ tưởng lô sách kia là do cháu dâu thần thông quảng đại này giúp cô ấy bán đi, nào ngờ là Hoa Nhụy!
“Cô út, ngoại trừ mang lô sách này tự quyên thành tiền cho cô, thì con không có bản lĩnh bán đi năm mươi nghìn quyển sách! Cho nên bèn nhờ Hoa Nhụy giúp đỡ, công ty cậu ấy bán sách trên mạng đấy! Ba ngày đã giúp cô bán đi rồi! Còn giúp cô thu hồi được vốn!” Diệp Kiều đứng dậy nói với cô út, xoay người nhìn những vị người lớn ngồi trên sô pha.
“Con không ngờ, cũng đã đến nước này rồi, các cô đây còn có thể moi ra những lỗi của Hoa Nhụy!” Giọng điệu cô rất bình tĩnh, dường như còn pha lẫn sự chế giễu trong đấy.
Vẻ mặt của các cô rất gượng gạo.
“Năng lực nghiệp vụ của Hoa Nhụy thật sự không tệ!” Mẹ chồng của Hoa Nhụy vội cười giảng hòa, bà ấy không có ý kiến gì với Hoa Nhụy, chỉ cần con trai bà ấy thích là được. Từ nhỏ đến lớn Diệp Thành cũng gần như là không ở bên cạnh họ, đều lớn lên ở trường học, họ có quyền gì mà can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai?
Bà cô cũng vội nở nụ cười xoa dịu, bị Diệp Kiều đánh gãy.
Có vài lời, cô cần phải giúp Hoa Nhụy nói cho rõ, cũng cần phải giúp Hoa Nhụy gầy dựng địa vị trong nhà họ Diệp! Ở trong kiểu gia đình lớn này, địa vị rất quan trọng! Trước mắt, trên dưới nhà họ Diệp, không một ai dám không nghe lời của Diệp Kiều cô! Mấy năm nay cô cũng đã kéo người nhà họ Diệp gần như đã xuống dốc ở kiếp trước một tay!
“Lúc mới đầu Hoa Nhụy quen Diệp Thành, các cô chê kinh tế nhà cậu ấy không ổn, bối cảnh không tốt, không xứng với anh ta! Cậu ấy muốn cố gắng thay đổi, khiến bản thân mạnh mẽ hơn, xuất ngoại học chuyên sâu, các cô lại chê cậu ấy làm lỡ tuổi trẻ của Diệp Thành, khiến nhà họ Diệp không thể có cháu chắt sớm được! Đợi đến khi cậu ấy dẫn con trai ba tuổi về, các cô lại chê cậu ấy không nói với Diệp Thành! Nói với Diệp Thành, với tính tình của anh ta, sẽ chịu cho cậu ấy tiếp tục ở lại nước ngoài sao? Đúng, Diệp Thành nên có quyền được biết, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi, cái gì mà Mục Mục bỏ lỡ sự bầu bạn của cha? Nói nghe giống như một năm Diệp Thành chỉ có thể bên cạnh con mấy lần vậy! Diệp Thành không giận Hoa Nhụy, các cô giận cái gì?” Diệp Kiều nói một tràng!
“Tại sao Hoa Nhụy muốn trở nên ưu tú hơn chút? Còn chẳng phải vì lúc đầu các cô có dị nghị với cậu ấy sao! Bản thân cậu ấy cảm thấy không xứng với Diệp Thành, các cô trong chuyện của Thư Dư, ban đầu vẫn không tin cậu ấy!” Diệp Kiều lại nói: “Phải, tiền lương của Hoa Nhụy trong mắt các cô không tính là cao, các cô đều xuất thân nhà giàu, gả vào làm dâu nhà giàu, các cô cảm thấy có thể nuôi cậu ấy, bảo cậu ấy yên tâm bên chồng dạy con ở nhà họ Diệp là được rồi! Nhưng các cô dám bảo đảm rằng sẽ tôn trọng từ tận đáy lòng một con mọt không thể kiếm ra một đồng tiền, chỉ biết ngửa tay xin tiền nhà chồng không? Tất nhiên các cô không rồi! Cô út chẳng phải là ví dụ điển hình của ký sinh trùng sao! Sao hai năm trước cô út cũng muốn tự làm ăn không để nhà chồng cười nhạo vậy?”
“Cô út, con không có ý châm biếm cô, thậm chí con còn thấy vui vì suy nghĩ này của cô! Nữ nhân, có thể dựa vào đàn ông về mặt tình cảm, nhưng về nhân cách, kinh tế, thì phải độc lập!” Diệp Kiều nhìn cô út, chân thành nói.
“Các cô à, người là do Diệp Thành cam tâm tình nguyện muốn lấy, không liên quan đến chúng ta! Xin các cô về sau đừng nghị luận cậu ấy như vậy nữa, để Diệp Thành, Hoa Nhụy hoặc là Tiểu Mục Đầu nghe thấy, cũng không hay đâu!” Cô lại nói.
Nào ngờ, Diệp Thành và Hoa Nhụy sớm đã đến trước cửa, chỉ là Hoa Nhụy vẫn khăng khăng kéo Diệp Thành, không cho anh ta tiến vào trở mặt với họ.
“Anh Thành ơi! Anh nghĩ cho em đi, đừng quậy với họ, được không? Anh thế này, em bị kẹp ở giữa biết phải làm thế nào đây? Chỉ khiến em càng khó xử! Chúng ta coi như không nghe thấy gì cả, được không?” Cô ấy biết, Diệp Thành không thể nhìn người khác nói cô ấy không tốt, anh ta có tấm lòng này là đủ rồi!