Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 974 - Chương 974:

Chương 974:

Giọng nói của Hoa Nhụy được đè xuống rất thấp, không muốn bị người nhà họ Diệp trong kia nghe được, sắc mặt Diệp Thành đen đến khó coi, thấy cô ấy khuyên mình như vậy, anh ta càng đau lòng cho cô ấy.

“Em hiểu được tâm lý của họ! Ông Kiều cũng từng nói họ rồi, chúng ta làm như không nghe thấy gì cả, cho họ bậc thang đi xuống, được không? Đều là người một nhà cả, sau này còn phải làm việc chung! Nếu họ lại làm khó em, anh trách họ cũng chưa muộn mà!” Hoa Nhụy đè giọng khuyên, còn suýt khóc cầu xin anh ta.

Diệp Thành cũng không phải người lỗ mãng nóng giận không biết suy nghĩ, anh ta không nói gì, bàn tay to lớn đỡ lấy lưng Hoa Nhụy, ôm cô ấy đi vào cửa.

Mọi người thấy Hoa Nhụy và Diệp Thành tiến vào, vội đứng dậy, cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, nhiệt tình chào đón, nhất là cô út, dẫn đầu tiến lên trước cảm kích Hoa Nhụy!

“Cô út, tuyệt đối cô đừng khách sáo với con! Chuyện này cũng không thể nói là giúp đỡ, con cũng giúp ông chủ chúng con kiếm tiền thôi, cô còn giúp chúng con tiết kiệm được không ít chi phí nữa!” Hoa Nhụy sớm đã không còn là cô gái nhỏ rụt rè thiếu tự tin của ngày xưa nữa rồi, cũng coi như một người thông mình, làm việc gì cũng rất khôn khéo.

Cô ấy nói như vậy, cũng là cho cô út chút mặt mũi!

Câu trả lời bao dung của Hoa Nhụy, và chuyện chịu giúp cô út bán sách trước kia, thật sự khiến các cô ngạc nhiên, nhìn cả người lão luyện, khoan dung, không còn là Hoa Nhụy, một cô gái bình thường nữa, ấn tượng của họ đối với cô ấy tốt lên không ít! Ai cũng chủ động móc bao lì xì cho Hoa Nhụy, là quà gặp mặt cháu dâu của nhà họ Diệp!

“Hoa Nhụy, con một mình nuôi con mấy năm nay vất vả rồi, cũng tủi thân cho con rồi!” Mẹ chồng tương lai nắm tay cô ấy, chân thành nói.

Hoa Nhụy vội lắc đầu: “Bác gái, con không hề khổ cũng không cảm thấy tủi! Chỉ là tủi thân anh Thành, đợi con mất mấy năm, còn giấu chuyện Mục Mục với anh ấy… sau này con sẽ bù đắp cho anh ấy thật tốt!”

“Vợ à, nói lời ngốc nghếch gì đấy?! Ai tủi thân chứ! Đột nhiên em dẫn về cho anh đứa con trai còn lớn hơn Lục Tiểu Cổn, anh vui sắp điên luôn! Giờ anh gặp người ta là nói con trai của ông Diệp đây còn lớn hơn con trai của lão ma vương Lục! Em không biết chứ lão ma vương Lục đố kỵ anh muốn chết!” Diệp Thành ôm Hoa Nhụy vào lòng, hôn mạnh lên má cô ấy ở trước mặt mọi người, lớn tiếng nói: “Chỉ dựa vào điều này thôi anh còn phải khen thưởng cho em, sau này tất cả tài sản của anh đều đứng tên em hết!”

Hoa Nhụy xấu hổ đỏ mặt, người cả nhà bị Diệp Thành nói vậy cũng vui vẻ lên.

“Diệp Thành, ai đố kỵ anh? Anh đừng đắc ý, hiện giờ Tiểu Mục Đầu còn chưa có quan hệ pháp luật với anh đâu!” Diệp Kiều tiến lên trước, phàn nàn anh ta.

“Em gái à, em thật sự cho rằng giấy kết hôn của anh là giả à? Là thế thật à? Anh với Tiểu Hoa Nhụy, bốn năm trước đã lĩnh chứng rồi, không tin em đi cục dân chính tra hệ thống thử xem!” Diệp Thành lên tiếng nói.

Diệp Kiều nửa tin nửa ngờ, lập tức gọi điện thoại cho họ hàng làm ở cục dân chính, bảo tra giúp cô một chút, kết quả, vậy mà lại là thật!

“Lão Diệp Thành! Sao anh không lên trời đi?!”

Họ không đến hiện trường, vậy mà lại lĩnh chứng kết hôn rồi, hơn nữa là vào bốn năm trước!

Diệp Thành đắc ý cả mặt: “Em gái à, anh của em tài giỏi nhỉ? Có phục không? Có phải còn nham hiểm hơn đại ma vương Lục nhà em không?”

Dĩ nhiên là Diệp Kiều ghét bỏ trợn mắt với anh ta!

---

Diệp Thành chỉ cảm thấy Hoa Nhụy từ tối qua đến giờ rất lạ, ví dụ như hiện tại, tự nhiên bảo anh ta đi tìm Diệp Kiều ngồi bên đài chỉ huy trong sân lớn nhìn bốn đứa nhỏ chơi đùa tỏ ý cảm ơn!

Đang là trời rét đậm, bên ngoài cực kỳ lạnh, Diệp Kiều ngồi một mình bên đó, như bé gái, chân nhỏ còn đu đưa theo cơn gió rét.

Một cảm giác ấm áp từ vai truyền xuống, là Diệp Thành khoác áo khóac của anh ta lên cho cô, quần áo của anh ta có mùi thuốc lá, Diệp Thành cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

“Em gái, Hoa Nhụy bé bỏng ấy, em ấy hơi lạ, tối qua đột nhiên hỏi anh có muốn xuất ngũ không! Em ấy không có giấu anh chuyện gì chứ?” Diệp Thành nghiêm túc nói, lấy ra một điếu thuốc cho lên miệng rồi châm lửa.

Đồ ngốc Hoa Nhụy này!

Cô ấy cho rằng Diệp Thành không làm lính nữa thì không gặp nguy hiểm sao?

Bọ Cạp chính là muốn trả thù họ, bất luận họ có làm lính hay không, hắn cũng sẽ giết từng người từng người họ!

“Đó là vợ anh, sao em biết?” Diệp Kiều ngẩng đầu, nhìn bầu trời vắng lặng mà nói.

“Em gái, cảm ơn em!” Diệp Thành mỉm cười, hơi mất tự nhiên, nhưng rất nghiêm túc nói.

Diệp Kiều sững người một lát, cởi áo khoác của anh ta xuống, bỗng nhảy xuống đài chỉ huy, xoay người nhìn anh ta đang ngồi trên đó hút thuốc: “Diệp Thành, anh ít quái đản lại đi, em là vì chị em tốt và ông nội của em!

Cô kiêu ngạo nói.

Kiếp trước, cô và Diệp Thành như nước với lửa, kiếp này, tuy lúc gặp anh ta không đánh thì giận, nhưng đáy lòng đã coi anh ta là anh trai mình rồi!

Diệp Thành cũng giống cô, cô hiểu!

Không cần cảm ơn đâu, đều là người một nhà.

Diệp Kiều của kiếp này hiểu được cái gì là tình yêu, cũng hiểu được cái gì là tình thân, tình anh em, tình chị em,…

Cô yêu thương họ, họ cũng yêu thương cô, cô rất hạnh phúc rất biết đủ!

Không đợi Diệp Thành nói tiếp, cô xoay người chạy về phía mấy đứa nhỏ, gió lạnh thổi khô đi giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt cô.

“Tia Chớp! Em có thể đừng hèn nữa được không! Qủy nhát gan!” Mấy đứa nhỏ nhìn Tia Chớp bị chó lớn dọa đến cụp đuổi trốn đông trốn tây, cực kỳ chán nản, nhất là Lục Tiểu Vũ hiếu thắng.

“Đây chắc chắn không phải Tia Chớp của em!” Lục Tiểu Vũ bĩu môi nói.

Chú chó cả người màu vàng nâu sống lưng màu đen cụp đuôi chạy đến bên chân cô bé, cọ tới cọ lui, cơ thể còn đang run rẩy, hình như đang nói: “Em chính là Tia Chớp, em chính là tia chớp

Bình Luận (0)
Comment