Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 986 - Chương 986:

Chương 986:

Vừa lên xe không lâu, cô đã bắt máy, liên quan đến vài chuyện của Giang Ngư.

“Lục Tiểu Cổn dẫn đường, mẹ phải đi tìm dì gái lúc nãy.” Diệp Kiều ngồi ghế phó lái xoay người nhìn Lục Tiểu Cổn ngồi ở hàng sau đang khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần, lên tiếng nói. Mà ba đứa trẻ còn lại đều đeo bao tay dùng một lần ăn phá lấu cô mang từ cổ trấn về, Tia Chớp ngồi xổm trong cốp xe, cốp xe và khoang xe của SUV liên thông với nhau, không gian rất lớn.

Lục Bắc Kiêu nhướng mày: “Rốt cuộc là chuyện gì? Cô gái kia là ai?”

“Về rồi nói với anh.” Ánh mắt Diệp Kiều nghiêm trọng.

“Noãn Noãn, xin lỗi, mẹ xin lỗi con, để con chịu khổ rồi.” Trong phòng trọ nhỏ hẹp, cô gái ngồi trên ghế đẩu nhỏ, ôm một đứa trẻ trong tay, tay kia cầm một bình sữa nhẹ nhàng lắc, cô nhìn đứa trẻ trong vòng tay, áy náy nói.

Cửa bị người đẩy ra đột ngột, cô ấy xoay người nhìn về phía cửa.

Diệp Kiều đi vào, ánh mắt cô bỗng khóa chặt lên gương mặt của cô gái ấy, trên chứng minh nhân dân lúc nãy là tấm ảnh lúc Giang Ngư mười tám tuổi, so với dung mạo của cô ấy, không nhìn ra rốt cuộc có phải cùng một người hay không.

“Giang Ca, cô chính là Giang Ca.” Diệp Kiều đóng cửa lại, nhìn cô gái đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ rất thấp, trầm giọng nói, tâm trạng cô rất nghiêm trọng.

Không thể ngờ, năm đó vì an ủi Kiều Sanh mà nói mấy câu cho anh ấy hy vọng, để anh ấy không phân tâm tự cầm súng bắn chính mình, vậy mà lại trở thành sự thật rồi.

Người chết trong tai nạn xe năm ấy, thật sự không phải là Giang Ca.

Đây là những điều cô suy luận ra dựa trên tư liệu của trợ lý.

Cô gái cau mày, chớp mắt, gương mặt đầy vẻ bất ngờ nhìn cô. Diệp Kiều chú ý thấy trên cái tủ bên cạnh đặt một bình sữa bột, vậy mà lại là hàng nhập khẩu, càng thêm đau lòng cô ấy, túng thiếu thế này còn cho con mình uống sữa bột tốt nhất.

“Cô Diệp, tôi không hiểu cô đang nói cái gì, tôi là Giang Ngư, chị của Giang Ca.” Cô gái kiên định nói, đút sữa vào miệng bé gái.

“Giang Ca, cô đừng giấu tôi nữa, tai nạn năm đó, người thật sự mất đi, là chị của cô, Giang Ngư.” Diệp Kiều cũng kéo ghế đẩu nhỏ bên cạnh ngồi xuống, ngang tầm nhìn với Giang Ca.

“Nghe không hiểu cô đang nói gì.” Giang Ca bình tĩnh nói, quay mặt đi.

Diệp Kiều không hề tin lời của cô ấy: “Sau khi cô xảy ra tai nạn xe, Giang Ngư vốn làm quản lý cấp cao ở nước ngoài cũng mất tích, mấy năm nay đều tra không ra tung tích, chứng tỏ điều gì? Giang Ca, chuyện đến nước này rồi, cô đừng giấu tôi nữa, Kiều Sênh anh ta vẫn luôn nhớ nhung cô trong mấy năm nay, anh ta cho rằng cô đã chết rồi, sau khi báo thù cho cô, anh ta suýt cầm súng tự sát.”

Giang Ca nhắm mắt, nâng cằm lên, bàn tay cứng đờ duy trì tư thế cầm bình sữa.

“Chuyện đến hôm nay, nói ra còn có tác dụng gì đây? Cô Diệp, cô cũng đừng nói với Kiều Sênh, tôi sẽ sớm rời khỏi thành phố J, cách anh ta thật xa. Tôi và anh ta, sớm đã là người xa lạ rồi.” Giang Ca nhắm đôi mắt, ngữ khí kiên định không gì bằng.

“Giang Ca, nếu năm đó cô đã không chết, tại sao không tìm Kiều Sênh? Còn mất tích nhiều năm như vậy? Rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì, nói với tôi đi được không? Tôi không có ác ý, tôi muốn giúp cô, càng muốn giúp Kiều Sênh. Tôi hy vọng người có tình các cô cuối cùng sẽ về bên nhau.” Giang Ca không chết, nhưng tại sao cô ấy mất tích nhiều năm như vậy chứ?

Giang Ca xoay đầu lại nhìn Diệp Kiều, cười khổ, rơi xuống vài giọt nước mắt, gương mặt thon gầy trắng lạ thường dưới ánh đèn.

“Người có tình? Nên nói là người có thù nhỉ? Chị tôi bị mẹ của anh ta hại chết. Chúng tôi không thể đâu, còn nữa, tôi đã kết hôn với người đàn ông khác rồi.” Giang Ca kích động nói, bờ vai gầy gò của cô ấy đang run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment