Trong đầu Kiều Sênh là những hồi ức đẹp đẽ đã từng của anh và Giang Ca, rõ ràng như một bộ phim lãng mạn, duy mỹ.
Nhiều năm trước, chàng thanh niên nho nhã lịch sự tài giỏi đẹp trai gặp cô gái vũ công múa ballet ưu nhã xinh đẹp ở thủ đô Paris lãng mạn, bọn họ mến nhau, yêu nhau. Ban đầu cô gái chỉ là một con chim non, cả hành trình được chàng trai ủng hộ, cổ vũ và đồng hành, khắc khổ, nỗ lực, lột xác trở thành một con thiên nga trắng.
Anh là người thừa kế của tập đoàn, thường xuyên đi công tác ở khắp nơi trên thế giới, nhưng mỗi lần cô diễn là anh đều có thể chạy tới hiện trường, làm khán giả trung thành nhất.
Thời điểm đó Giang Ca còn nhỏ tuổi, cũng rất thích gây sự, tùy hứng, bọn họ cũng sẽ có lúc giận dỗi, mỗi lần như thế đều là anh đầu hàng trước, nhường nhịn cô, dỗ dành cô, cưng chiều cô.
Nhưng mà Giang Ca trước mặt đây sẽ không nghịch ngợm, tùy hứng, sẽ không bĩu môi với anh, lại sẽ không làm nũng với anh, cô lạnh lùng yên tĩnh, viền mắt mặc dù ngấn lệ, ánh mắt cũng xạ lạ, như thể anh đối với cô mà nói chỉ là một người không quen mà thôi.
Cô bé con trong ngực cô có khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, đôi mắt rất to, hai mí rất sâu, lông mi vừa dài vừa cong, dính nước mắt trong suốt, con ngươi đen láy, mặc chiếc áo len nhỏ, bên trong mặc áo sơ mi cho trẻ con, khiến người ta nhìn mà yêu thương.
Vừa nhìn đã biết là con của cô, khuôn mặt giống cô y như đúc, toát lên vẻ thanh tú của con gái Giang Nam.
“Kiều Sênh, vật đổi sao dời, thương hải tang điền, Giang Ca sớm đã không còn là Giang Ca năm đó nữa. Đừng quấy rầy tôi nữa, vụ tai nạn đó đã sớm chôn vùi tình yêu của tôi và anh rồi!”. Không có nhiều phẫn hận, cô rất bản lĩnh, như thể chỉ đang nói một câu trần thuật.
“Giang Ca, bất kể mấy năm nay em đã trải qua những gì, biến thành dạng gì, an cũng sẽ không bao giờ buông tay nữa, thấy em còn sống…”. Kiều Sênh kích động, có hơi nghẹn lời, anh ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt: “Như một kiểu ưu ái mà ông trời dành cho anh vậy, sau này anh…”
“Ưu ái? Kiều Sênh, sở dĩ anh vẫn có thể nhìn thấy tôi, đó là vì, mạng của tôi là dùng mạng của chị tôi để đối lấy, chị của tôi, là vì anh mà chết!”. Giang Ca kích động cắt ngang lời anh nói, giọng điệu đầy châm chọc, ánh mắt đầy oán hận!
Vẻ mặt Kiều Sênh cứng đờ, sắc mặt dần dần trắng bệch, thân hình cao lớn lảo đảo.
Người đàn ông anh tuấn trưởng thành, nho nhã lịch sự, vẻ mặt bi thương, trong mắt cô là người xa lạ.
“Kiều Sênh, tôi không trả thù anh là đã không tệ rồi!”. Cô dứt lời, ôm con gái xoay người, túi cũng không xách.
Hình bóng hai mẹ con càng chạy càng xa, Kiều Sênh đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
“Cậu, người chết trong vụ tai nạn xe là chị của cô ấy, vì bảo vệ cô ấy mà chết thay cô ấy!”. Lục Tiểu Cổn đi tới bên cạnh Kiều Sênh, nghiêm túc nói.
Sự thật tà nhẫn, một lần nữa đả kích Kiều Sênh.
Tâm trạng vui sướng và kích động ban đầu, bây giờ đã trở nên nặng nề không chịu nổi, như một tảng đá nặng ngàn cân đè lên ngực!
Anh cũng hiểu, vì sao Giang Ca biến mất nhiều năm như vậy mà không tìm anh.
Kiều Sênh, mày là tội đồ!
Khi hình bóng họ sắp biến mất, anh nhấc chân, cũng vừa gọi điện cho tài xế, đuổi theo bọn họ.
“Kiều Sênh, rốt cuộc anh lấy đâu ra mặt mũi vậy?”. Đối mặt với anh, Giang Ca châm chọc không hề nể tình.
“Giang Ca, em hận anh đi, nhưng anh không thể không quan tâm đến các em!”. Kiều Sênh trầm giọng nói, dứt lời, anh ôm lấy cô bé con trong ngực cô qua, Giang Ca còn chưa kịp kêu thì cổ tay đã bị anh níu lấy, kéo về phía chiếc xe sedan.
Noãn Noãn bịa nh ôm, thế mà lại không khóc rống, Kiều Sênh bỏ cô bé vào ghế sau, xoay người đẩy Giang Ca vào xe luôn.
Giang Ca sống chết không chịu lên xe.
“Không chịu là anh ôm em đấy!”. Anh uy hiếp, khóe miệng nở nụ cười khổ.