Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 992 - Chương 992:

Chương 992:

Đường phố Paris phồn hoa, trước đây đã từng có một cô gái giận dỗi bạn trai, cũng không chịu lên xe, người đàn ông nho nhã lịch sự vừa nói như vậy, cô gái không tin là anh sẽ làm như vậy trước mặt nhiều người, kết quả, anh cởi nút áo tây trang ra, ôm cô theo kiểu công chúa, nhét vào xe.

Chẳng qua những chuyện đó Giang Ca đều không nhớ, chỉ có anh là còn nhớ rõ.

Giang Ca thật sự bị anh ôm lên xe, người đàn ông nho nhã cũng có một phương diện bá đạo.

Cửa bị khóa bởi bộ điều khiển trung tâm, Giang Ca không mở được, không thể đi xuống, người đàn ông bên cạnh đã ôm Noãn Noãn vào lòng, bên ghế phụ là thằng nhóc kia và chú chó săn của cậu.

“Cha của Noãn Noãn đâu?”. Anh chắc chắn, đây là con gái của cô!

Kiều Sênh nghiêng đầu nhìn Giang Ca, cười nhạt hỏi.

Nhưng trong lòng rỉ máu!

Người phụ nữ anh yêu có con với người đàn ông khác, đây là sự trừng phạt đối với anh!

Cũng tốt, ít nhất lương tâm của anh có thể dễ chịu hơn một chút.

“Trước đây làm việc ở nhà xưởng quen biết một người đàn ông, người ở quê, trọng nam khinh nữ, khi biết là con gái thì liền chạy mất, ở quê anh ta còn có hai cô con gái nữa!”. Giang Ca nhìn về một điểm nào đó, không có hồn, bình tĩnh nói, như thể đang nói đến chuyện của ai khác vậy.

Kiều Sênh không tin: “Giang Ca, em sẽ không ngốc như vậy, anh không tin, cha nó rốt cuộc là ai?”

“Kiều Sênh, anh cảm thấy tôi sống còn có ý nghĩa gì? Tôi cũng là một tội nhân! Mấy năm nay, tôi vẫn sống trong nỗi hổ thẹn với chị tôi, là bởi vì tôi yêu nhầm người, chị tôi mới chết, cho nên, tôi có tư cách gì mà được hạnh phúc? Mấy năm nay, tôi sống nát bét! Tôi hút thuốc, uống rượu, anh có tin không?”. Giang Ca nhìn anh, châm chọc nói.

Ánh mắt của cô, vẻ mặt của cô đã không còn nhìn thấy bất cứ một chút tình yêu nào đối với anh rồi.

“Tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, Giang Ca, những thứ này đều không quan trọng!”. Kiều Sênh nói, sau đó muốn nắm tay cô, Giang Ca lập tức né ra.

Kiều Sênh nhìn về phía đứa bé trong ngực: “Noãn Noãn, gọi cha nào!”

“Cha!”

Giọng nói ngọt ngào thanh thúy, thâm nhập vào trái tim anh, Kiều Sênh rốt cuộc cũng thoải mái lên được một chút.

“Noãn Noãn nó còn nhỏ, nhìn thấy đàn ông là đều sẽ gọi cha!”. Giang Ca hắt cho anh một chậu nước lạnh, vô tình nhìn ra ngoài cửa xe.

“Noãn Noãn, sau này chỉ là thể gọi ta là cha thôi, sẽ chỉ có cha mới là cha của con!”. Kiều Sênh lại không cho là đúng, cúi thấp đầu, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nhéo lấy cái má bụ bẫm của Noãn Noãn, dịu dàng nói.

Bé con chưa đầy hai tuổi, còn chưa hiểu nhiều việc, chỉ vùi đầu vào ngực anh. Cô bé luôn luôn nhát gan, sợ người lạ, thế mà lại vừa gặp mặt anh là đã vô cùng vô cùng thân thiết với anh.

Kiều Sênh không tin người đàn ông quê mùa mà Giang Ca nói chính là sự thật, cho dù cô tự trừng phạt mình thì cũng sẽ không hồ đồ như vậy.

Bất kể cha của Noãn Noãn là ai, anh cũng sẽ đối xử như con của mình.

Biệt thự này Lục Tiểu Cổn cũng chưa từng tới, là do Kiều Sênh bố trí, nhà của an và Giang Ca, phong cách bày trí của nơi này hoàn toàn làm theo sở thích của cô, tầng áp mái là phòng tập, anh thường tới đây một mình, tưởng tượng hình ảnh Giang Ca múa ballet trên sàn gỗ.

Anh cầu xin Giang Ca đưa Noãn Noãn ở lại đây, anh không cầu cô yêu anh, cô hận anh cũng được, chỉ cần hai người bằng lòng ở lại đây cho anh chăm sóc là đủ rồi.

Anh nói: “Giang Ca, xem như em thương hại anh đi!”

Giang Ca nói: “Kiều Sênh, anh không sợ một ngày nào đó tôi giết anh à? Tin tương tôi, ở cùng tôi, anh sẽ không có kết quả tốt!”

Anh nói: “Chỉ cần trong lòng em cảm thấy khá hơn, anh cầu còn không được”.

Kiều Sênh thu xếp ổn thỏa cho mẹ con họ, sau đó một thân một mình vào một căn phòng, không kìm nén cảm xúc được nữa, che mặt khóc rống lên.

Bình Luận (0)
Comment