Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 105

 

Lê Tinh bị sốt, đã rất lâu rồi cô không để mình bị bệnh sốt, nhưng có lẽ do nhiệt độ đột ngột giảm xuống, cộng thêm liên tiếp bị kinh hãi tinh thần suy sụp, không chú ý nên bị cảm lạnh.

Chỉ một lát sau khi Lê Thừa nói chuyện với cô, cái lạnh run trên người cô dần tan, khuôn mặt bắt đầu nóng bừng lên nhanh chóng, giống như người ta đột nhiên bị đặt vào nồi hấp rồi cảm thấy nóng, trong lòng ngột ngạt không thở nổi, cô hất chăn ra, cũng không thấy dễ chịu hơn chút nào, đầu óc choáng váng, nhìn mọi vật đều thấy quay cuồng chao đảo.

Hôm nay là mùng một Tết, tối qua cô còn hẹn với người nhà họ Lục và Cố Như là hôm nay sẽ cùng nhau đi chùa, buổi trưa họ sẽ ăn cơm chay ở chùa, buổi tối thì đến nhà máy đóng tàu bên kia ăn cơm.

Họ hàng nhà họ Lục không nhiều, mùng một tụ tập là được, nhưng họ hàng nhà họ Lê và họ Thẩm thì không ít, năm nay Lê Thừa còn về nhà, người đến nhà chúc Tết sẽ không ít, họ còn định đến thăm dì Hai ở Thượng Hải, sau đó quay về cô và Lục Huấn còn phải đến chỗ Thuận Tử và Vũ Tiến xem sao, đợi Hà Trân và Hà Chấn Sóc về còn phải cùng nhau ăn bữa cơm nữa.

Thời gian kín mít, cô không thể nào ốm được, bèn chủ động nói với Lục Huấn rằng cô muốn uống thuốc.

Lục Huấn trước đó thấy cô run rẩy như vậy đã cảm thấy không ổn, muốn đưa cô đến bệnh viện, nhưng cô kiên quyết đợi Lê Thừa, muốn đích thân nói với anh ba về chi tiết giấc mơ, anh biết cô quá sợ hãi, đành phải chiều theo ý cô.

Thấy mặt cô chẳng mấy chốc đã ửng đỏ bất thường, còn nói muốn uống thuốc khiến anh giật mình, ôm cô định đưa đến bệnh viện, nhưng cô lại nắm lấy tay anh, đầu khẽ tựa vào vai anh: "Không cần đến bệnh viện, em uống thuốc sẽ khỏi thôi."

"Mùng một đi bệnh viện không may mắn." Quan trọng nhất là sẽ khiến gia đình lo lắng, còn có anh ba...

Nghĩ đến anh ba, cô còn chưa kịp hỏi những điều muốn hỏi, nhưng cô mơ hồ cảm thấy, chuyện của anh ba có lẽ không phải chuyện có thể nói ra, chỉ có thể nhìn Lê Thừa dặn dò: "Anh ba, anh nhất định phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì."

Cô nói yếu ớt, cổ họng khô khốc như muốn bốc hỏa.

"Tinh Bảo, anh ba hứa với em, sẽ không có chuyện gì, cả nhà chúng ta sẽ không có chuyện gì, đừng nói nữa, em không đi bệnh viện thì lên lầu nghỉ ngơi trước với Lục Huấn, anh ba đi mua thuốc cho em."

Lê Thừa biết em gái không thích đến bệnh viện, hồi nhỏ đi quá nhiều lần, vì vấn đề ở tai mà thường xuyên phải tiêm, nên cô cảm thấy sợ, anh đưa tay vuốt lại những sợi tóc bị ướt do mồ hôi trên khuôn mặt đang đỏ bừng vì sốt của cô.

"Trong nhà có thuốc không cần đi mua." Lục Huấn trầm giọng nói, ôm cô lên lầu.

Lê Thừa liếc nhìn, nhấc chân theo lên lầu.

Trong nhà quả thật có thuốc, từ lần trước cô bị run rẩy vì lạnh ở nhà họ Lục, Lục Huấn đã mua không ít thuốc dự phòng về.

Thuốc hạ sốt, thuốc giảm run, đều có đủ. Trước đó anh còn đặc biệt hỏi bác sĩ trường hợp nào nên uống thuốc gì, lấy thuốc ra cho cô uống, lại cho cô uống hai ngụm nước mật ong.

Thuốc hạ sốt có tác dụng sau khoảng nửa tiếng, cơn sốt trên người dần hạ xuống, Lê Tinh liên tiếp hai ngày không ngủ ngon giấc, lại thêm tinh thần căng thẳng mệt mỏi, theo tác dụng của thuốc dần dần ngủ thiếp đi.

Lục Huấn ngồi bên giường canh chừng cô, thấy cô ngủ say, đưa tay sờ trán cô, đứng dậy nhìn Lê Thừa đối diện cũng đang canh chừng em gái.

Anh không nói một lời, đôi mắt đen sâu thẳm, không còn vẻ ôn hòa cung kính thường ngày với anh vợ.

Lê Thừa đối diện với ánh mắt anh, biết anh muốn nói chuyện với mình, cúi đầu nhìn em gái đang say giấc, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Hai người nhanh chóng xuống lầu đến phòng khách, mùng một Tết, một ngày không âm không dương, bên ngoài sân không một chút gió, trong phòng khách càng yên tĩnh.

Lê Thừa xuống lầu đến ngồi ở một bên ghế sofa, Lục Huấn đi theo ngồi xuống bên cạnh ghế sofa mà Lê Tinh vừa ngồi, kéo chăn sang một bên, từ dưới bàn trà lấy ra bao thuốc lá đặt lên bàn.

Lê Thừa liếc nhìn bao thuốc lá trên bàn, không cầm.

Đàn ông nhà họ Lê không ai nghiện thuốc lá, hồi nhỏ em gái nói một câu đàn ông hút thuốc hôi hám, nên anh càng ít động đến, gặp chuyện có thể lấy một điếu ra nắn bóp, nhưng lần này anh ngay cả tâm trạng cầm thuốc cũng không có.

"Điều cậu muốn hỏi tôi không thể nói, nhưng tôi sẽ giải quyết nhanh thôi." Anh biết Lục Huấn muốn biết điều gì, nhưng đây không phải là chuyện có thể nói ra.

Ngoài anh ra, trong giấc mơ của em gái còn có hai người khác chết, đó là những nhân vật quan trọng mà anh phải đưa về nhà máy 5832 lần này. Họ có liên quan đến việc thực hiện kế hoạch mấy năm sau của tổng bộ có thuận lợi hay không.

Anh hiểu khá rõ bản thân mình, trước khi chết anh nắm chặt chiếc đồng hồ thuộc về Tiểu Thường mà không hiểu sao lại ở trong tay anh, không chỉ để truyền đạt rằng Tiểu Thường và Lý Cần có vấn đề, mà quan trọng nhất là anh muốn vạch trần sự xâm nhập đằng sau đó.

Lý Cần không đơn giản là tham lam, mà là bán nước.

Lý Cần sắp xếp Tiểu Thường ám sát anh và vợ chồng Tông công là để một mũi tên trúng hai đích, vừa có thể diệt khẩu anh, vừa hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Sắc mặt Lục Huấn vẫn luôn trầm tĩnh, nghe những lời này không hề có chút dao động, tức giận đến cực điểm nhưng cơn giận lại không thể phát ra, chỉ hỏi: "Anh định làm thế nào?"

Nhân viên cảnh vệ bên cạnh có vấn đề, chuyện này liên quan rộng nhưng lại không có chứng cứ, không thể thực sự dùng hai đối tượng nhiệm vụ mà mình phải bảo vệ làm mồi nhử.

Người có thể khiến một phó sư đoàn trưởng đích thân chạy về đón, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Mặc dù không biết cụ thể là ai, nhưng anh dựa vào vị trí địa lý của Lê Thừa không khó đoán ra.

Lê Thừa trừ khi không muốn bộ quân phục trên người, thậm chí không làm người nữa, nếu không không thể mạo hiểm như vậy.

"Tôi cần dùng điện thoại." Lê Thừa nhíu mày hồi lâu mới nói.

****

Bảy giờ Lê Thừa bị gọi điện, trở về nhà họ Lê đã là tám giờ.

Lúc này bữa sáng nhà họ Lê đã làm xong bày lên bàn, chỉ đợi Lê Thừa và Lê Tinh về nhà là ăn cơm.

Trong phòng khách, Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc ngồi trên ghế sofa cầm tờ báo đọc, Thẩm Phương Quỳnh và Hà Lệ Quyên không ngồi yên được, mùng một không quét dọn, không có việc gì làm thì tìm việc lung tung, chuẩn bị đồ ăn các thứ để đi chùa.

Lê Chí Quân và Thường Khánh Mỹ vẫn ở trong phòng ngủ trông chừng con trai mặc quần áo, Thiên Tứ thích chưng diện, lúc thì muốn mặc chiếc áo khoác lông vũ hình khủng long nhỏ mà cô út mua, lúc thì muốn mặc chiếc áo khoác da bảnh bao, Thường Khánh Mỹ không làm gì được con trai, trông một lúc rồi mặc kệ để chồng trông, còn mình thì đi dọn dẹp.

Lê Hà Niên và Lê Hà Dương tối qua thức quá khuya vẫn chưa tỉnh táo hẳn, giúp bưng bát đũa lên bàn xong, liền dựa vào ghế sofa cho tỉnh táo.

Thẩm Phương Quỳnh thấy con trai về một mình, ngạc nhiên hỏi: "Tinh Tinh và Lục Huấn đâu? Em rể con gọi con đi giúp việc gì thế? Mới sáng sớm mà."

Mùng một Tết, hiếm khi không phải bận rộn, người nhà họ Lê đều dậy muộn, lúc Lục Huấn đến, cả nhà vẫn chưa dậy, anh cũng không vào nhà, chỉ ở ngoài gọi tên Lê Thừa.

Lê Thừa đi ra, Lục Huấn còn không xuống xe, mở cửa ghế phụ nói một câu có việc nhờ anh ba giúp, rồi gọi Lê Thừa lên xe.

Tiểu Thường đuổi theo ra, xe đã chạy mất dạng.

Người nhà họ Lê tỉnh dậy mới biết chuyện này.

Lê Thừa khựng lại, đối diện với câu hỏi tò mò của mẹ, lại chú ý đến ánh mắt dò xét lấp ló bên cạnh, anh nói:?lTinh Bảo bị sốt rồi, cậu ấy gọi con đi giúp mua thuốc, cậu ấy về nhà trông em gái."

"Tinh Tinh bị sốt rồi sao?" Thể chất của Lê Tinh không tốt, một khi bị sốt là không dễ khỏi, một câu nói của Lê Thừa lập tức khiến nhà họ Lê xôn xao.

"Chuyện gì vậy, tối qua về nhà vẫn còn khỏe mạnh, sao lại bị sốt rồi?" Hà Lệ Quyên sốt ruột không nhịn được nói: " Lục Huấn này bình thường nhìn có vẻ đáng tin cậy, sao em gái sốt rồi không đưa đến bệnh viện hoặc gọi điện thoại cho chúng ta qua đó, lại chạy đến đây gọi chú ba đi làm gì? Không được, chị phải qua xem sao, sao tự dưng lại sốt rồi, lâu lắm rồi không thấy con bé bị ốm."

Hà Lệ Quyên nói xong liền đi ra ngoài, Thẩm Phương Quỳnh không tiện nói thẳng con rể, bà mím môi cũng đi theo ra ngoài, Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc cũng không ngồi yên được nữa, Lê Hà Niên và Lê Hà Dương lúc này cũng tỉnh táo lại vội vàng đi theo, chẳng mấy chốc mọi người đều đến biệt thự của vợ chồng Lê Tinh.

Lục Huấn đang ở trên lầu trông Lê Tinh, người nhà họ Lê đột nhiên đến, ai nấy đều sốt ruột lo lắng, mỗi người một câu, ánh mắt trách móc đó gần như nhấn chìm anh.

Hai ngày tiếp theo, Lục Huấn gần như không có cơ hội đến gần chăm sóc Lê Tinh, người nhà họ Lê thay phiên nhau trông nom cô, việc đi thăm họ hàng cũng chỉ cử đại diện trong nhà đi, việc mời cơm ở nhà càng trực tiếp hoãn lại.

Lê Tinh không ngờ mình sẽ bị ốm, càng không ngờ lại làm kinh động cả nhà, ngay cả nhà họ Lục, ông cụ Lục, Lục Kim Xảo, Lục Hân, Lục Cẩn và Cố Như cũng đến thăm một chuyến.


Trước đó cô còn đặc biệt nói với Lục Huấn và Lê Thừa, chuyện cô bị ốm tạm thời đừng nói cho người nhà biết, cô uống thuốc nghỉ ngơi nửa ngày xem tình hình lần này thế nào rồi nói sau, bây giờ người nhà biết đều lo lắng cho cô như vậy, khiến mọi người ăn Tết không yên, cô cảm thấy rất áy náy.

Mãi đến khi Lục Huấn nói, đây là một phần trong kế hoạch của anh ba, cô bị ốm cũng coi như một màn che mắt, cô mới yên tâm lại mà chuyên tâm dưỡng bệnh.

Có lẽ Lê Thừa bên kia đã có kế hoạch, sau đó cô cũng không mơ nữa, mặc dù giữa chừng bị sốt lại mấy lần, tai lại ù lên theo phản xạ tâm lý, nhưng cô kịp thời uống thuốc, bản thân cũng cố gắng xoa dịu cảm xúc, triệu chứng đó giảm đi rất nhiều, không giống như trước đây bệnh đến mười mấy ngày phải vào viện.

Sáng mùng ba, cô ngủ một giấc tỉnh dậy, không còn sốt nữa, người cũng cảm thấy tai thính mắt tinh, rõ ràng là đã khỏe hơn nhiều.

Còn nhận được tin vui vào sáng sớm, Lê Linh đã sinh vào rạng sáng, là một bé trai nặng sáu cân (editor: cân nặng theo đơn vị Trung Quốc)

Nhà họ Lê đã lâu không có tin vui thêm người như vậy, Lê Tinh thì khỏe lên, cả nhà quét sạch vẻ u ám lại trở nên náo nhiệt, mỗi người chuẩn bị sẵn trứng gà và bao lì xì, vội vàng đến bệnh viện thăm. Lê Tinh cũng đi theo, cô vừa mới khỏi ốm, sợ trên người còn mang theo vi khuẩn, còn đặc biệt đi hỏi bác sĩ xin một cái khẩu trang để đeo.

Đến bệnh viện, Lê Linh vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ, đang nhờ Tưởng Tiên cho con bú sữa bột.

Lê Linh sinh con, nhà chồng cô ấy không có một ai đến, chỉ có bố mẹ đẻ của cô ấy là Lê Vạn Phong và vợ tối qua mới đến kịp, trong lòng Tưởng Tiên cảm thấy rất có lỗi với vợ, thấy người nhà họ Lê đến, anh ấy vội vàng tìm ghế cho mọi người ngồi, nhiệt tình chào hỏi.

Lê Linh sinh thường, tinh thần khá tốt, đứa bé cũng lanh lợi, bởi vì tiếng khóc của nó khi mới sinh ra rất giống tiếng "quạc", nghĩ đến câu nói của người già là tên xấu dễ nuôi, Lê Linh trực tiếp đặt tên ở nhà là Quạc Quạc.

Thiên Tứ nghe thấy cô cả đặt tên tùy tiện như vậy, không nhịn được nói: "May mà tiếng khóc của Quạc Quạc không bị cô cả nghe thành 'cạc', nếu không vịt con kêu khó nghe lắm."

Lại nói với cô út Lê Tinh : "Cô út, sau này cô sinh em bé tuyệt đối không được học theo cô cả, nếu không em bé sẽ khóc đấy."

Một câu nói khiến mọi người bật cười, Lê Tinh cũng cười, trước đó trong lòng cô vẫn luôn đè nặng chuyện của Lê Thừa, cho dù có chuyên tâm dưỡng bệnh, cũng không thả lỏng vui vẻ được.

Nhưng lúc này, nhìn từ xa đứa bé trong tã lót mặt còn đỏ hỏn, hai mắt nhắm nghiền, miệng mút sữa ừng ực, tâm trạng của cô cuối cùng cũng tốt hơn rất nhiều.

Năm mới thêm niềm vui là điềm lành, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.

Lục Huấn và Lê Thừa nhìn cô cười, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng vơi đi phần nào.

Em gái không sao rồi, Lê Thừa yên tâm, thăm cháu trai xong thì đi ăn cơm, trưa hôm đó ăn xong thì đến bộ chỉ huy quân sự thành phố, gọi đi mấy cuộc điện thoại, sau đó anh gọi Tiểu Thường vào văn phòng tạm mượn của mình:

"Tiểu Thường, hai ngày nay cậu còn chưa đi thăm người anh họ kia, buổi chiều có thời gian thì đi thăm hỏi chúc Tết đi, ngày mai chúng ta phải về rồi."

Tiểu Thường rõ ràng sửng sốt: "Ngày mai sao?"

"Ừ, ngày mai." Lê Thừa cầm điện thoại còn định gọi đi cho ai đó, không để ý đến Tiểu Thường nói một tiếng.

"Ngày mai lúc nào? Vậy vé máy bay thì sao?"

Lê Thừa không trả lời thời gian, chỉ nhàn nhạt nói: "Vé máy bay tôi sẽ đặt."

Gương mặt gầy gò của Tiểu Thường lộ vẻ do dự, một lát sau anh ta nói: "Lê sư, hay là để tôi đi đi. Tôi đến sân bay mua vé máy bay xong rồi đến chỗ anh họ tôi xem sao là được."

"Cậu đi mua vé máy bay sao?" Lê Thừa không lập tức đồng ý, anh giơ tay lên xem giờ trước: "Không cần, cậu đi đến sân bay đi về cũng mất hai tiếng đồng hồ, đến chỗ anh họ cậu quá muộn, dù sao cũng không tốt."

"Tôi đã mượn xe của bộ chỉ huy quân sự rồi, tôi tự đi một chuyến là được. Được rồi, cậu đi đi, buổi chiều coi như cho cậu nghỉ phép, cậu lái xe của em rể tôi đi trước, không cần đi xe điện, nhanh hơn một chút."

Lê Thừa nói xong, cầm điện thoại bắt đầu bấm số gọi đi.

Tiểu Thường lại không lập tức đi, Lê Thừa dừng tay bấm điện thoại, anh ngẩng đầu nhìn Tiểu Thường: "Còn có việc gì sao?"

Lê Thừa có một đôi mắt phượng sắc bén, cho dù chỉ liếc nhìn nhàn nhạt cũng khiến người ta cảm thấy tâm tư không chỗ nào che giấu, Tiểu Thường hơi cúi đầu xuống, "An toàn của anh quan trọng, chuyến này tôi vẫn không đến chỗ anh họ tôi nữa, hoặc là đợi buổi tối tôi qua đó một chuyến."

Lê Thừa sa sầm mặt: "Sao có thể như vậy được, không phải cậu nói anh họ đối xử với cậu rất tốt, cậu đi học cũng là nhờ anh ta chu cấp sao, cậu đang ở Ninh Thành, lại là năm mới, sao có thể không đi một chuyến, buổi tối qua đó thì muộn quá, hai anh em các cậu cũng không có nhiều thời gian hàn huyên."

"Tôi bên này không có việc gì, cũng sẽ không có vấn đề gì về an toàn, được rồi, đây là mệnh lệnh, mau đi đi."

Hai chữ "mệnh lệnh" vừa thốt ra, Tiểu Thường lập tức chào theo nghi thức quân đội, rồi đi ra ngoài.

Chỉ là khi đóng cửa văn phòng lại, thân hình anh ta khựng lại một chút, một lát sau mới xoay người rời đi.

Lê Thừa nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng, vẻ mặt lạnh lùng đặt điện thoại trên tay xuống.

Lê Thừa ra ngoài bảo Tiểu Thường lái xe của Lục Huấn đi, Tiểu Thường bước ra khỏi bộ chỉ huy quân sự, vừa lên chiếc xe Mercedes-Benz màu đen liền phóng đi, tốc độ cực nhanh giống như đang đuổi theo thời gian.

Ở một nơi khuất, Lục Huấn ăn mặc như tài xế taxi ngồi ở vị trí lái của một chiếc xe taxi, nhìn tốc độ xe của anh ta, anh nhanh chóng sang số, đạp chân ga đuổi theo.

Tiểu Thường trở thành nhân viên cảnh vệ, đã trải qua các khóa huấn luyện, ngoài cận chiến giỏi, còn giỏi trinh sát và phản trinh sát, Lục Huấn không thể đi quá nhanh cũng không thể đi quá chậm, cứ bám theo không gần không xa.

Nửa tiếng sau, Tiểu Thường lái xe vào một đoạn đường không có nhiều xe, Lục Huấn cân nhắc một lát, không theo sát nữa.

Rất nhanh anh phát hiện ra, cũng không cần theo nữa, anh biết gần đây là khu vực nào.

Đây là khu nhà của Thường Hùng. Gã ta bỏ ra một khoản tiền lớn mua đất, xây dựng một căn biệt thự không thua kém gì căn nhà ban đầu của Phạm Trường Hải.

Tiểu Thường, anh em họ xa, Thường Hùng.

Trong đầu, tất cả thông tin được xâu chuỗi lại thành một đường, đôi mắt đen của Lục Huấn trở nên u ám, cầm lấy điện thoại ở ghế bên cạnh gọi đi.

Trong văn phòng yên tĩnh của bộ chỉ huy quân sự, chiếc điện thoại di động trên bàn làm việc đột ngột vang lên, Lê Thừa đang tựa lưng vào ghế gỗ, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, đưa tay nhấc máy: "Đuổi kịp rồi sao? Cậu ta đi gặp ai?"

Giọng Lục Huấn hơi lạnh: "Anh hẳn là không xa lạ gì, Thường Hùng."

"Thường Hùng?"

Lục Huấn nói Lê Thừa không xa lạ với cái tên Thường Hùng, nhưng đối với Lê Thừa quả thật xa lạ, đây là cái tên mà anh đã lâu không nghe thấy.

Năm đó Lê Tinh hai lần gặp chuyện vì Lê Chí Quân, hai anh em đã đánh nhau một trận. Mấy năm nay tuy đã hòa giải, nhưng Lê Chí Quân là người kín đáo, Lê Thừa cũng bận, bình thường hai người liên lạc nói chuyện nhiều nhất là về em gái, anh không rõ lắm chuyện riêng của Lê Chí Quân.

Anh chỉ biết khi chợ đen giải tán, Lê Chí Quân có nhúng tay vào, cũng coi như có lời giải thích với em gái, nên cũng không quản nữa.

Anh phải mất một lúc mới nhớ ra người này là ai, đôi mắt phượng nén lại: "Là cái kẻ năm đó dụ dỗ anh Hai làm chợ đen, cuối cùng còn muốn anh ấy chịu tội thay đến chết sao? Anh Hai còn chưa tống người đó vào tù sao?"

"Còn có một số chuyện anh cần biết." Lục Huấn mím chặt môi, kể lại chuyện Thường Hùng theo dõi nhà họ Lê và Lê Chí Quân trong những năm qua.

Lê Thừa nghe xong liền đứng bật dậy khỏi ghế, bàn tay to lớn hung hăng đập lên góc bàn: "Chuyện lớn như vậy, trong điện thoại, trong tin nhắn cậu gửi cho tôi, không hề hé lộ một chữ nào?"

Lục Huấn không lên tiếng, trước đó anh cũng không ngờ, cái chết của Lê Thừa cũng có liên quan đến Thường Hùng, nhà họ Lê gặp chuyện có liên quan đến Lê Thừa.

Không đáp lại câu hỏi đầy uy áp của Lê Thừa, dù chỉ là qua điện thoại, anh nói: "Em vẫn luôn nghi ngờ trong mơ sau khi anh gặp chuyện, nhà họ Lê liên tiếp gặp chuyện không phải là ngẫu nhiên, ban đầu em nghi ngờ có liên quan đến Thường Hùng, bây giờ vẫn giữ nguyên ý kiến đó, chỉ là thêm một điểm, Thường Hùng cũng là do người khác sai khiến."

Dừng một chút, anh khẳng định: "Người đứng sau Thường Hùng chính là người muốn lấy mạng anh."

Lê Thừa nắm chặt tay thành nắm đấm đấm lên bàn, đôi mắt phượng hằn đầy tia máu, anh biết, trước đó anh đã nghĩ đến. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, bao nhiêu chuyện xui xẻo đều đổ lên đầu nhà họ Lê, kẻ chết thì chết, kẻ tàn thì tàn, cuối cùng không còn lại một ai.

Lục Huấn không biết phản ứng bên phía Lê Thừa, tiếp tục nói: "Anh Hai đã nói với em, sau khi Tinh Tinh mua năm căn nhà, Thường Hùng đã đích thân đến gần đó tìm anh ấy, sau đó trong thời gian Tinh Tinh sửa nhà, gã ta lại đến."

"Thời gian đó, vừa hay là lúc Tinh Tinh gửi đồng hồ cho anh."

Lê Chí Quân từ khi nói với Lục Huấn về ân oán với Thường Hùng, sau đó mỗi lần gặp Thường Hùng đều sẽ gọi điện thoại báo cho Lục Huấn biết. Thông tin Lục Huấn nắm được rất toàn diện, trước đây anh cũng giỏi nhất là điều tra, anh dừng một chút rồi nói:

"Nếu em đoán không sai, anh ba, anh bị người ta theo dõi là vì chiếc đồng hồ đó, nhưng đồng thời với việc anh bị theo dõi, còn bao gồm cả nhà họ Lê."

"Anh không hiểu về đồng hồ nhưng Tinh Tinh thì hiểu, ban đầu có thể cô ấy không hiểu rõ, nhưng cùng với việc cô ấy mua đồng hồ ngày càng nhiều, lại liên lạc mật thiết với chị Trân, cô ấy không thể không biết."

Lục Huấn nói xong, dừng lại một chút, "Còn có một chuyện em chưa nói với anh, hai ngày trước khi Tinh Tinh bị sốt, chị Trân có gọi điện thoại cho em, nói là chị ấy đã chuẩn bị cho Tinh Tinh một món quà năm mới, món quà đó vừa hay là một chiếc đồng hồ, nhãn hiệu vừa hay là nhãn hiệu mà Tinh Tinh đã hỏi chị ấy."

Lê Thừa chấn động, gân xanh trên tay đang nắm chặt điện thoại nổi lên, rung động không ngừng, Lục Huấn vẫn tiếp tục nói: "Chiếc đồng hồ đó, Hà Trân vốn định sáng mùng một sẽ nhờ người giúp việc trong nhà mang đến, nhưng vì sáng hôm đó Tinh Tinh gọi điện thoại cho chị ấy hỏi thông tin về đồng hồ, giọng điệu không bình thường, nên chị ấy không nói ngay chuyện quà tặng."

"Em nói với chị ấy, Tinh Tinh vì một chiếc đồng hồ mà gặp ác mộng, chị ấy liền tạm thời đổi món quà từ đồng hồ thành dây chuyền."

"Đây là tình hình hiện tại, nhưng trong giấc mơ của Tinh Tinh chiếc đồng hồ đó đã được tặng, cho nên anh mới nắm chặt chiếc đồng hồ đó trước khi chết!"

Giọng Lục Huấn đột nhiên trở nên gay gắt: "Trong giấc mơ của Tinh Tinh, người đó quay lại lấy chiếc đồng hồ đi, nhưng lúc đó tay anh đầy máu, sẽ để lại dấu vết, nếu em xem xét tình trạng của anh, phát hiện ra dấu vết đồng hồ trên tay anh, chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra. Anh là người quan trọng nhất của Tinh Tinh, em không thể không ngầm điều tra chuyện này, đối phương chắc chắn đã phát hiện ra, lựa chọn diệt cỏ tận gốc."

"Cậu muốn biết điều gì?" Rất lâu sau, Lê Thừa nghiến răng nghiến lợi, giọng khàn đặc nói.

"Em muốn biết kẻ chủ mưu, em biết anh có nhiều điều không thể nói, em không hỏi, cách cũ." Giọng Lục Huấn lạnh đi.

Lê Thừa không thể chết không rõ ràng, người nhà họ Lê cũng không thể. Anh càng không thể chấp nhận được việc cô vì chuyện này mà cuối cùng phải lang thang đầu đường xó chợ, tuyệt vọng cắt cổ tay tự tử.

"Lý Cần." Lê Thừa thốt ra hai chữ, ngón tay gõ liên tục lên mặt bàn.

Thực tế, Lục Huấn đã từng ở trong quân đội, lại còn là nhân tài hàng đầu của bộ phận đặc biệt, anh ấy vừa nói ra tên người này là anh biết rồi.

Lý Cần, nhà họ Lý.

Họ lại vừa hay có một người đang nhậm chức ở Ninh Thành.

Hai năm gần đây, phía bên kia bờ luôn biết được rất nhiều thông tin của họ, đặc biệt là về mảng nghiên cứu phát triển vũ khí trang bị.

Một hai lần là trùng hợp ngẫu nhiên, số lần nhiều lên tự nhiên sẽ gây ra sự chú ý và nghi ngờ.

Lần trước Lê Thừa đi họp chính là vì chuyện này, một số người tán thành lật tung trời lên điều tra triệt để, nhưng một số người lại cảm thấy như vậy sẽ gây ra chấn động quá lớn, đề nghị trước tiên tự kiểm tra, sau đó mở rộng cục bộ.

Ý kiến bất đồng, cãi nhau long trời lở đất.

Lê Thừa chính là vào lúc này phát hiện ra chiếc đồng hồ của Lý Cần.

Lý Cần giống như sợ làm xước hỏng chiếc đồng hồ đó, hắn ta lồng nó vào trong ống tay áo sơ mi trắng, khi xem giờ còn phải bất tiện cởi một cúc áo ở cổ tay, che ống tay áo lại để xem.

Trước đó anh có nghe nói Lý Cần thích sưu tầm đồng hồ, càng thích đồ vật cũ, không khỏi liếc mắt nhìn thêm, sau đó bắt gặp ánh mắt của Lý Cần, hai người xã giao nói chuyện vài câu.

Bây giờ nghĩ lại, Lý Cần chính là lúc đó bắt đầu đề phòng anh, chỉ là hắn ta không chắc anh có hiểu biết về đồng hồ hay không, có nhìn rõ chiếc đồng hồ của hắn ta hay không. Mới có sự xuất hiện của Tiểu Thường, sự xuất hiện của chiếc đồng hồ của Tiểu Thường.

Thường Hùng và Tiểu Thường, một người là găng tay, một người là chiếc đinh có thể đóng chết người.

Chỉ là, Thường Hùng là vì tiền, còn Tiểu Thường - Thường Uy là vì cái gì?

"Tài liệu tôi bí mật điều tra được, Thường Uy không cha không mẹ không người thân, cậu ta có thể đi học là do bố mẹ vay tiền, mấy năm trước bố mẹ cậu ta đã qua đời, thông tin về người anh họ xa này quá xa xôi, không có ghi chép, người cậu cử đến thôn của cậu ta có tìm hiểu được gì không?"

Lục Huấn nghe xong toàn bộ nội dung, đôi mắt nhuốm màu mực đen sâu thẳm, anh ngẩng đầu nhìn căn nhà của Thường Hùng ở phía xa, khởi động lại xe, trả lời:

"Cậu ta có một người bạn thanh mai trúc mã, mấy năm trước đã đến Cảng Thành học, bây giờ đang làm việc ở đó, cụ thể làm gì thì không rõ."

"Học phí là do một nhà hảo tâm lớn trong thôn của họ tài trợ. Trước đó không hỏi được tên nhà hảo tâm đó, chỉ biết họ Thường, hẳn là Thường Hùng."

****

Nhà họ Thường, Thường Hùng đang tiếp khách.

Năm ngoái của gã coi như là xui xẻo đến cùng cực, đầu tiên là người dưới trướng hành động thiếu suy nghĩ đâm Kim Bưu, mất đi hơn nửa công việc kinh doanh thép phế liệu, sau đó các dự án nhà trùm mền và khu đô thị liên tiếp bị tước đoạt, một lô thép phế liệu còn bị giữ lại hai tháng, mãi mới giải quyết được, lại gặp phải giá cả không tốt, đến giờ gã vẫn chưa bán ra, khiến cho tiền bạc eo hẹp.

Điều chết người nhất là, gã vì muốn thoát ra khỏi vụ thép phế liệu bị kiểm tra, lại càng lún sâu vào vũng bùn, không thể không gấp rút tìm đường lui cho mình.

Vị khách mà gã gặp hôm nay làm một chút kinh doanh nhỏ về vật liệu thép, đến cửa là có việc nhờ gã giúp đỡ, loại nhân vật nhỏ này trước đây gã căn bản sẽ không gặp. Nhưng người này có một đứa con trai có tiền đồ, đối phương tương đối hiểu rõ về môi trường các nước, cũng tinh thông và có mối quan hệ về thủ tục xuất ngoại.

Việc gã làm chắc chắn sẽ không đi theo con đường xuất ngoại bình thường, nếu gã muốn sống tạm thời cũng không thể đi, gã muốn đưa con trai ra nước ngoài trước.

Mặc dù là một tên vô dụng không làm nên trò trống gì, mười bảy mười tám tuổi rồi còn không biết gì, cả ngày chỉ biết đánh bài gây chuyện, năm ngoái còn làm phế một đứa con trai của nhà họ Hạ, khiến gã tốn không ít tiền để ém chuyện này xuống, nhưng dù sao cũng là đứa con trai duy nhất của gã, là giọt máu duy nhất của nhà họ Thường.

"Anh Trương, mấy trường đại học ở Mỹ mà anh vừa nói đều rất tốt, nhưng nhà chúng tôi..."

"Thưa ông, có một người họ Thường tìm ông, nói là anh em họ của ông."

Trong phòng khách, Thường Hùng đang cầm chén trà bằng sứ thanh hoa định trao đổi với đối phương về vấn đề con trai gã không biết tiếng Anh, người giúp việc dẫn Thường Uy từ bên ngoài vào nói.

"Tôi thấy cậu ấy mặc quân phục, không giống kẻ lừa đảo, tôi không dám chậm trễ nên thay ông mời vào."

Đôi môi thâm của Thường Hùng đột nhiên mím chặt lại.

Bình Luận (0)
Comment