Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 106

 
"Anh Trương, xin lỗi, người anh em họ xa này của tôi chắc là từ xa đến thăm tôi, chúng ta hôm khác nói chuyện tiếp được không? Đến lúc đó dẫn theo con trai anh, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."

Ban ngày ban mặt người đột ngột xuất hiện, Thường Hùng đặt chén trà trên tay xuống, bàn tay thô to nắm chặt hai lần, ngẩng đầu cười nói với người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện.

"Chuyện của anh đều dễ nói, Thường mỗ tôi ở Ninh Thành cũng coi như quen biết vài người, chia cho anh chút việc làm vẫn có thể làm được."

"Vậy thì cảm ơn ông chủ Thường rồi." Người đàn ông ngồi đối diện mừng rỡ, hắn ta cảm kích đứng dậy, chú ý đến Thường Uy mặc quân phục ở cửa, lại vội vàng nói: "Vậy ông chủ Thường cứ bận việc trước đi, chuyện con trai nhà anh đi du học tôi về nhà hỏi con trai tôi xem, nên làm thế nào cho thích hợp với anh."

"Ừ, được. Chị Chu, chị tiễn ông chủ Trương giúp tôi."

Sai người giúp việc tiễn khách, đợi người đi khỏi, Thường Hùng nghiêng đầu nhìn người đàn ông đi vào sân, nhấc chân bước vào phòng khách.

Phòng khách nhà Thường Hùng được bài trí lộng lẫy, toàn bộ dùng đá cẩm thạch lát sàn và ốp tường, trần nhà là đèn chùm pha lê sang trọng và đẹp mắt, trong nhà sử dụng đồ nội thất bằng da thật kiểu Ý, tủ rượu được làm như mạ vàng, chỗ nào cũng phản chiếu ánh sáng.

Thường Uy không nhìn ngang nhìn dọc, bước vào, nhìn Thường Hùng gọi một tiếng:

"Anh."

Thường Hùng không đáp lại Thường Uy, ánh mắt gã liếc nhìn bộ quân phục trên người Thường Uy, cau mày đến mức có thể kẹp chết ruồi.

"Sao mày lại đến vào lúc này? Cũng không thay quần áo, tình hình hiện tại của mày, mày không biết sao? Mày muốn hai ngày nữa sau khi mày trốn thoát, cảnh sát mang súng xông vào cửa bắt tao đi sao?"

"Nếu tao xảy ra chuyện, ai sẽ chu cấp tiền cho Ngọc Liên đang ở Cảng Thành, bây giờ còn phải thêm cả mày nữa!"

Người ngoài chỉ biết Thường Hùng có một cô em gái ruột, nhưng không biết gã còn có một người em trai cùng cha khác mẹ.

Ông bà của Thường Hùng đều sống ở Thường gia thôn, bố của Thường Hùng là một người có suy nghĩ, ông ta không muốn sống cuộc sống mặt đối mặt với đất lưng đối mặt với trời, trước khi thành lập Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, mười lăm mười sáu tuổi ông ta dựa vào việc đi khắp nơi buôn bán chút hàng tạp hóa, ngoài ý muốn quen biết mẹ của Thường Hùng, biết nhà họ chỉ có một mình bà, ông ta dứt khoát lựa chọn ở rể.

Sau khi thành lập nước, nhờ bố vợ giúp đỡ, ông ta thuận lợi trở thành một công nhân chính thức của nhà máy thép số một, gần như cắt đứt liên lạc với những người ở Thường gia thôn.

Đàn ông ở rể phải nhìn sắc mặt bố vợ và vợ, cả đời không ngẩng đầu lên được, ít nhất bố của Thường Hùng nghĩ như vậy.

Sau khi bố vợ qua đời, bản thân ông ta cũng lên được chức lãnh đạo nhỏ ở nhà máy thép số một, còn vợ ông ta vì sinh hai con trai một con gái mà vóc dáng xồ xề, tính tình còn ghê gớm hơn trước, ông ta dần dần không hài lòng với hiện tại.

Đầu tiên là trái ý vợ đưa con cái về quê nối lại quan hệ với người nhà, sau đó con cái chê Thường gia thôn nghèo, cộng thêm mẹ già cũng không muốn về nữa, ông ta chỉ đành một mình về.

Số lần về nhiều, tâm tư của ông ta cũng trở nên hoang dại, ông ta nuôi một người phụ nữ trong thôn - chính là mẹ của Thường Uy, lúc đó mới mười chín tuổi đã góa chồng.

Không lâu sau, người phụ nữ góa chồng mang thai, bố của Thường Hùng không muốn bị bêu riếu, cũng không thể bỏ rơi con cái và tất cả những gì ông ta đang có để cưới một góa phụ trong thôn, ông ta đứng ra tìm cho góa phụ đó một người đàn ông, cũng chính là người bố trên danh nghĩa của Thường Uy.

Bố của Thường Uy và bố của Thường Hùng là anh em họ xa, người đó chỉ là một ngư dân, bình thường dựa vào trời dựa vào biển để kiếm sống, tính tình nhút nhát không có bản lĩnh gì lớn, gần ba mươi tuổi rồi vẫn chưa cưới được vợ.

Mẹ của Thường Uy ngoài việc là một góa phụ, danh tiếng không hay, thì ngoại hình và vóc dáng không có gì để chê, lại đồng ý không cần sính lễ đi theo, đương nhiên ngư dân đó vô cùng vui mừng.

Cứ như vậy, mẹ của Thường Uy tái giá, không lâu sau sinh ra Thường Uy.

Năm Thường Hùng hai mươi ba tuổi, mẹ Thường Uy bị u não rồi qua đời, hai năm sau, bố của Thường Hùng đưa Thường Uy tám tuổi đến trước mặt Thường Hùng, nói là em trai của gã.

Nói rằng anh em của gã không nhiều, không có người giúp đỡ, bảo hai anh em sau này giúp đỡ lẫn nhau.

Thường Hùng sớm biết bố mình ở bên ngoài không đứng đắn, đều là đàn ông, huống hồ gã cũng đã kết hôn nên cũng hiểu, chỉ cần không làm ầm ĩ lên, gã đều mắt nhắm mắt mở, kết quả bố gã lại lòi ra một đứa con trai, lại còn đã tám tuổi.

Giúp đỡ lẫn nhau, gã không đánh chết người đó đã là tốt lắm rồi.

Thường Hùng không muốn để ý đến Thường Uy, nhưng lúc đó Thường Hùng đang làm việc ở nhà máy thép, còn cùng Trương Hâm thử chiếm địa bàn ở chợ đen, bố gã ở nhà máy thép số một kinh doanh nhiều năm, ít nhiều cũng có chút quan hệ, gã cũng không trở mặt với bố mình, coi như bình thản chấp nhận đứa em trai này.

Bố của Thường Hùng cũng không mong đợi Thường Hùng lập tức chấp nhận, kết quả này ông ta đã rất hài lòng.

Thường Hùng đã hơn hai mươi tuổi, là một người trưởng thành, mẹ gã cũng đã mất, bên ngoài có thêm một đứa em trai đối với cuộc sống của gã không có chút ảnh hưởng nào.

Mãi cho đến khi gã làm ăn phế liệu cần người giúp, gã cần dựa vào thân phận của bố mình và Thường gia thôn để qua lại, lôi kéo người giúp mình, Thường Uy đã mười mấy tuổi trông có vẻ có tiền đồ lọt vào tầm mắt của gã.

Một đứa em trai hờ, nếu là có ích, nhận cũng không phải là không được.

Mang theo suy nghĩ như vậy, mỗi lần đến Thường gia thôn, gã sẽ lén đến nói chuyện vài câu với Thường Uy.

Thường Hùng không thiếu đồ đạc, không thiếu tiền, lại có nhiều kinh nghiệm ở bên ngoài, những điều gã nói đều là những điều mà Thường Uy ở trong thôn thậm chí ở trường học cũng không được tiếp xúc. Thường Uy đối với người anh trai Thường Hùng này từ xa lạ ban đầu trở nên thân thiết, thậm chí là sùng bái, anh ta làm gì cũng muốn được Thường Hùng công nhận.

Mà bởi vì Thường Hùng thường xuyên vô tình tiết lộ với Thường Uy rằng: mày là sản phẩm mà bố có lỗi với mẹ tao sinh ra, tao rất ghét mày, nhưng vì chúng ta có chung dòng máu, dù sao cũng là em trai tao, tao vẫn phải nhận mày, không thể không quản mày. Ôm suy nghĩ và thái độ này, dần dần Thường Uy đối với Thường Hùng đến mức răm rắp nghe theo, mới mười mấy tuổi, anh ta đã lén làm không ít việc cho Thường Hùng.

Năm 83, Thường Hùng và Trương Hâm trộm thép của nhà máy thép số một bị phát hiện, lúc đó nếu không phải Thường Uy kịp thời giữ con của Trương Hâm lại, Trương Hâm vào giây phút biết mình bị tuyên án tử hình đã lật mặt ngay tại tòa rồi.

Thường Hùng có thể quen biết Lý Cần, kết nối được với nhà họ Lý cũng là nhờ có Thường Uy phối hợp với gã.

Lúc đó Thường Hùng đã đưa em gái ruột của mình gả vào nhà giàu, chính là lúc gã có thể phát huy hết khả năng của mình, Thường Hùng đương nhiên hy vọng Thường Uy mười bảy tuổi vẫn còn đang học cấp ba có thể có chút thành tựu để giúp đỡ gã nhiều hơn.

Gã thông qua các kênh tin tức của em gái, biết được nhà họ Lý có điều kiện tốt hơn nhà chồng em gái gấp bội, lại có một cô con gái đang học ở trường của Thường Uy, còn học cùng lớp với Thường Uy, gã bèn nảy sinh ý đồ.

Gã muốn Thường Uy tiếp cận con gái nhà họ Lý, từ đó kết thân với nhà họ Lý.

Nhưng Thường Uy từ trước đến nay đều nghe theo gã, chuyện gì cũng làm thay gã, nghe lời hơn cả một con chó, lần này lại không đồng ý, nói gì cũng không gật đầu.

Vì người bạn thanh mai trúc mã Ngọc Liên cùng thôn với anh ta.

Thường Hùng đã từng gặp Ngọc Liên, cô ta và Thường Uy đều đang học cấp ba. Nhà Ngọc Liên nghèo lại trọng nam khinh nữ, cô ta vốn không được đi học, là Thường Uy đang nuôi cô ta.

Thường Uy làm việc cho gã, kiếm được một phần tiền dùng để nuôi Ngọc Liên, một phần dùng để nuôi cả nhà Ngọc Liên, bịt miệng bọn họ.

Thường Hùng không thuyết phục được Thường Uy, lựa chọn ra tay từ phía Ngọc Liên.

Ngọc Liên sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, nhưng vì có một Thường Uy mười mấy tuổi đã biết kiếm tiền, nên cô ta chưa từng phải chịu khổ gì. Có lẽ cũng bởi vì Thường Uy chăm sóc cô ta quá tốt, cô ta suy nghĩ đơn giản dễ dàng tin người khác, cũng dần dần có chút không biết mình là ai.

Khi Thường Hùng tiếp cận cô ta, nói với cô ta Cảng Thành tốt đẹp thế nào, phồn hoa ra sao, nếu học xong ra trường có thể giỏi giang thế nào, lại bày tỏ có thể tài trợ cho cô ta đến Cảng Thành học đại học, cô ta nghĩ đến sự phồn hoa của Cảng Thành trong phim ảnh, những nữ chính cầm túi hàng hiệu dáng vẻ thướt tha quyến rũ, cô ta ngưỡng mộ cũng muốn trở thành người như vậy, cô ta gần như không do dự liền đồng ý.

Cô ta chủ động đi nói với Thường Uy muốn đến Cảng Thành học, muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới.

Thường Uy yêu thích Ngọc Liên, từ nhỏ anh ta đã muốn cưới Ngọc Liên, từ trước đến nay Ngọc Liên thích thứ gì anh ta đều tìm mọi cách để có được cho cô ta, nhưng Ngọc Liên nói muốn đến Cảng Thành học, lại khiến Thường Uy khó xử.

Anh ta làm việc cho Thường Hùng có thể kiếm được một ít tiền, nhưng số tiền này đều dùng để nuôi Ngọc Liên và gia đình cô ta, anh ta thực sự không có cách nào chu cấp cho Ngọc Liên đi Cảng Thành học. Anh ta cũng lo lắng Ngọc Liên đi Cảng Thành rồi sẽ không quay về nữa, mà Thường Uy không định rời khỏi Ninh Thành nơi anh ta lớn lên từ nhỏ, Cảng Thành là đất khách quê người, cũng không phải nơi mà một thiếu niên mười mấy tuổi như anh ta có thể lăn lộn được.

Nhưng Ngọc Liên làm ầm ĩ nhất định muốn đi, dùng đủ mọi cách, thậm chí còn dọa tự tử.

Thường Uy không cãi lại được cô ta, đành đi tìm Thường Hùng.

Thường Hùng đương nhiên là đồng ý. Tất nhiên có điều kiện, anh ta cần phải tiếp cận con gái nhà họ Lý.

Lần này Thường Uy đồng ý.

Sau đó Ngọc Liên đến Cảng Thành học, Thường Uy cố gắng tiếp cận con gái nhà họ Lý. Cũng coi như là gặp may, anh ta vô tình cứu được con gái nhà họ Lý.

Nhưng nhà họ Lý không phải là gia đình bình thường, có quan hệ và mối quan hệ của cha ông, nhà họ bất kể ở lĩnh vực nào cũng đều nở hoa. Những gia đình như vậy không coi trọng loại người như Thường Uy.

Không coi trọng, nhưng có thể coi như một người có thể sai khiến được.

Người nhà họ Lý thấy Thường Uy là người có tài năng không tệ, lại có sức khỏe, đã từng luyện tập, người bác cả của họ là Lý Cần vừa hay thiếu người, liền để Thường Uy vào quân đội, Thường Hùng cũng coi như nhờ Thường Uy mà kết nối được với nhà họ Lý.

Chỉ là Thường Hùng không ngờ rằng, con thuyền mà gã leo lên có một lỗ thủng lớn.

Lý Cần quá tham lam.

Bản thân gã đã không tệ rồi, vậy mà còn tham lam đụng đến tình báo quân đội, bị người ta nắm thóp, sau đó không thể thoát ra được nữa.

Hắn ta cũng không nỡ thoát ra, dù sao chỉ cần một tin tức thật giả lẫn lộn cũng có thể đổi cho hắn ta một chiếc đồng hồ yêu thích.

Lý Cần thích sưu tập đồng hồ đeo tay, càng đắt tiền càng hiếm có hắn ta càng thích, đến mức gần như cuồng si. Mới có được một chiếc đồng hồ đeo tay, hắn ta không thể công khai đeo ra ngoài, nhưng trong lòng lại thực sự ngứa ngáy, không kiềm chế được mà lén lút đeo lên.

Nào ngờ hắn ta vì chuyện mọi người đang tranh cãi, trong lòng bất an liếc nhìn thời gian, lại bị Lê Thừa bắt gặp.

Đúng vào lúc đang tranh cãi gay gắt về việc phải điều tra triệt để, trong lòng Lý Cần vốn đã không yên, Lê Thừa bắt gặp còn đặc biệt liếc nhìn thêm hai lần, hắn ta lập tức nghi ngờ Lê Thừa có phải đã phát hiện ra điều gì đó không.

Kết thúc cuộc họp, hắn ta liền cho người đi điều tra kỹ lưỡng lai lịch của Lê Thừa.

Biết Lê Thừa là người của nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm năm đó đã quyên góp gần nửa thành phố, hắn ta lo lắng tột độ, sợ Lê Thừa biết nguồn gốc của chiếc đồng hồ trên tay mình.

Vừa hay Thường Hùng có việc cầu xin nhà họ Lý, hắn ta nhờ Thường Hùng thay mình tìm một chiếc đồng hồ cùng dòng với chiếc đồng hồ đó nhưng là phiên bản màu bạc, lại vận động để Thường Uy đang có biểu hiện xuất sắc trong quân đội được tiếp cận Lê Thừa.

Thường Hùng có quan hệ thân thiết với Lương Vạn Long, Lương Vạn Long ở Cảng Thành tuy không phải là người có tiếng tăm lừng lẫy nhưng cũng coi như có thực lực, tìm một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn cũng không phải là chuyện khó.

Ban đầu, Thường Hùng cho rằng chỉ là tìm một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn như vậy, tuy không rẻ nhưng so với dự án khu đô thị thì chỉ là muối bỏ bể.

Thường Hùng nhanh chóng đưa chiếc đồng hồ này đến tay Lý Cần, nào ngờ Lý Cần lại trả lại chiếc đồng hồ, bảo gã sắp xếp người bí mật đưa cho em trai gã là Thường Uy, sau đó bày tỏ hy vọng anh em Thường Hùng thay hắn ta làm một việc.

Thấy không ổn, nhưng không thể quay đầu, gã chỉ có thể nhắm mắt lao vào.

Lúc đó Thường Hùng đã nhận ra có điều không đúng, nhưng gã đã dấn thân vào con đường của nhà họ Lý. Đặc biệt là sau này, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, gã đều nhờ nhà họ Lý dàn xếp giúp. Nên bây giờ gã không thể từ chối, cũng không có quyền từ chối, chỉ có thể cắn răng mà chấp nhận.

Thường Uy sau khi vào quân ngũ luôn thể hiện xuất sắc, được cấp trên đánh giá cao. Trong lòng anh ta cũng dần nảy sinh tham vọng. Nhưng khi Thường Hùng giao việc cho anh ta, anh ta nhận ra có điều không ổn nên không muốn làm theo.

Đúng lúc này, Thường Hùng cho anh ta biết tin tức về Ngọc Liên, người mà anh ta đã mất liên lạc từ khi vào quân đội.

Năm đó Ngọc Liên một mực đòi sang Cảng Thành học đại học. Để ép Thường Uy nghe lời, Thường Hùng khi đó tiền bạc dư dả đã nhờ em gái tìm người lo liệu mọi thứ cho cô ta.

Nhưng khi đến Cảng Thành, Ngọc Liên không thể tập trung vào việc học. Khi còn học cấp ba ở Ninh Thành, thành tích của cô ta đã không tốt. Đến một nơi xa lạ lại không giỏi tiếng Anh, cô ta thường xuyên bị người ta xem thường, gọi bằng đủ loại biệt danh miệt thị dành cho con gái đến từ đại lục. Trong môi trường như vậy, cô ta không thể học hành tử tế. Cuối cùng, dù học lại một trường cấp ba khác, cô ta vẫn không đỗ đại học.

Không vào được đại học, cô ta cũng không muốn trở về. Để hòa nhập với cuộc sống nơi đó, cô ta dùng tiền Thường Uy liên tục gửi cho mình, ngày ngày ra ngoài ăn chơi, dần dần bị cuốn vào thế giới xa hoa trụy lạc của Cảng Thành. Cô ta đặc biệt mê đắm những đêm vũ hội rực rỡ dưới ánh đèn neon, lao vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng.

Lúc ấy Thường Uy đã nhập ngũ và có tương lai đầy hứa hẹn. Thường Hùng cũng không muốn cô ta trở về làm vướng chân thằng em, nên cứ để mặc cô ta.

Nào ngờ cô ta lại quá ngu ngốc, dễ dàng tin người dính vào những thứ không nên dính, thậm chí còn bị lừa quay loại phim đó.

Thường Hùng vốn định dùng cô ta để kiểm soát Thường Uy. Nhưng khi biết cô ta đã trở thành bộ dạng như vậy, gã cũng không thể ngồi yên. Gã bỏ ra không ít tiền để đưa cô ta ra khỏi vũng bùn, nhưng tiền của gã không phải từ trên trời rơi xuống, không thể cứ thế mà ném cho một đứa con gái ăn chơi trác táng. Gã quyết định cắt viện trợ.

Không còn tiền, cuộc sống của Ngọc Liên ngày càng sa sút, càng lúc càng lún sâu. Thường Hùng mặc kệ, chỉ nhờ bạn bè ở Cảng Thành để mắt đến cô ta, không để cô ta chết là được.

Lúc này, Thường Uy lại có dấu hiệu không nghe lời, Thường Hùng bèn nhân cơ hội lợi dụng.

Gã sai người tìm Ngọc Liên, bảo cô ta viết một bức thư dài gửi Thường Uy, nói rằng mong hắn đến Cảng Thành ở bên cô ta.

Sau khi sa ngã, người mà Ngọc Liên nhớ nhất chính là Thường Uy. Cô ta từng nghĩ đến chuyện quay về, nhưng đã không còn đường quay lại nữa. Khi người của Thường Hùng tìm thấy cô ta, cô ta nhớ lại những ký ức đã qua với Thường Uy, trong lòng tràn đầy hối hận vì năm xưa quá dễ dàng bị cám dỗ.

Vì cần tiền và vì không chịu nổi cơn nghiện, cô ta đã viết bức thư đó. Trong thư có những điều là thật lòng, có những điều là ảo tưởng của cô ta. Nhưng khi viết xong, cô ta đột nhiên suy sụp, nhận ra Thường Hùng bắt cô ta làm vậy chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì. Cô ta điên cuồng muốn giành lại bức thư, nhưng tất nhiên là không thể.

Có lẽ vì cảm thấy có lỗi với Thường Uy, hoặc cũng có thể vì chán ghét chính bản thân mình - một kẻ không ra người chẳng ra ma. Tối hôm đó, cô ta nhảy từ tầng thượng nơi mình sống xuống.

May mắn là Thường Uy không hề biết chuyện này.

Thường Hùng dùng tay của Lý Cần để đưa bức thư đó đến tay Thường Uy. Đồng thời gã còn tô vẽ lại thân phận của Ngọc Liên, nói với Thường Uy rằng cô ta đã rất nỗ lực, cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học trong năm nay và hiện đang làm việc cho một tạp chí thời trang.

Gã biết sau khi chuyện này xong xuôi, Thường Uy không thể nào tiếp tục ở lại quân đội. Nhưng không sao cả. Ở Cảng Thành, gã đã chuẩn bị sẵn một khoản tiền lớn cho anh ta cùng một thân phận mới. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, anh ta có thể đến đó cùng Ngọc Liên bắt đầu cuộc sống mới.

Hơn nữa, chuyện này vốn không phải do Thường Uy quyết định.

Những năm qua, Thường Hùng đã đưa không ít thứ cho nhà họ Lý, cho Lý Cần. Giờ Lý Cần gặp chuyện, gã tuyệt đối không thể thoát thân. Không nói đến những chuyện khác, chắc chắn sẽ bị điều tra.

Mà gã là người không chịu được tra xét nhất.

Gã không chịu được, Thường Uy cũng không chịu được. Thường Uy từ khi mười mấy tuổi đã thay gã làm việc, trên tay dính không ít chuyện, thậm chí còn dính cả máu.

Chuyện này không thể tẩy trắng được, chỉ cần đổ một người, điều tra kỹ lưỡng là có thể phát hiện ra manh mối. Bất kể từ phương diện nào, Thường Uy đều không thể không đồng ý.

Khiến Thường Uy nghe lời rồi, trong lòng Thường Hùng vẫn bất an, gã chỉ muốn làm ăn phát tài, không muốn dính vào những chuyện như thế này. May mắn là không có mấy người biết mối quan hệ giữa gã và Thường Uy, chỉ cần Thường Uy làm xong việc thuận lợi thoát thân, bên gã sẽ là mọi chuyện đều tốt đẹp.

Còn về phía Ngọc Liên, Thường Hùng tự thấy mình tuy lừa Thường Uy, nhưng gã cũng coi như đã làm hết tình hết nghĩa, Thường Uy cùng lắm là không làm anh em với gã nữa, không có gì to tát.

Bây giờ chính là thời điểm quan trọng Thường Uy phải đi làm loại chuyện đó, nhưng anh ta lại chạy đến nhà gã vào ban ngày, Thường Hùng trực tiếp nổi giận.

"Tao đã sắp xếp xong cả rồi, đợi đến ngày mai sẽ bảo Thường Minh trong thôn đến tìm mày, mày chạy đến đây làm gì? Rốt cuộc mày có đầu óc không..."

"Lê Thừa thay đổi lịch trình rồi, ngày mai về." Thường Uy nghe Thường Hùng mắng mỏ, anh ta mím chặt đôi môi có chút giống Thường Hùng nhưng tương đối mỏng hơn.

"Thay đổi lịch trình rồi sao?Sao lại đột nhiên thay đổi lịch trình?" Tròng mắt Thường Hùng co rút lại, gã dừng mắng, vội vàng nhìn Thường Uy hỏi.

Bọn họ nhận được tin tức là Lê Thừa sẽ cùng hai nhân vật quan trọng kia lên máy bay về vào ngày kia. Theo kế hoạch, Thường Uy ngày kia lên máy bay liền ra tay, sau khi thành công anh ta lập tức thay quần áo, cải trang diện mạo rời khỏi sân bay đến bến tàu đi phà đến Thượng Hải, rồi từ Thượng Hải lái xe đến Thâm Quyến, đến nơi sẽ đến địa điểm hẹn trước với đầu nậu để lên thuyền đến Cảng Thành.

Thường Hùng đã sắp xếp mọi thứ, vé tàu, xe, thời gian địa điểm gặp mặt đầu nậu, gần như không có sơ hở.

Nhưng bây giờ lại thay đổi thời gian rồi sao?

Tại sao lại thay đổi thời gian? Đối phương đã phát hiện ra điều gì rồi sao?

Hay là bên phía Lý Cần xảy ra chuyện gì?

Cả đời này tay Thường Hùng đã nhúng chàm không thể sạch được nữa, nhưng lần này gã không phải là nhúng chàm bình thường, đối tượng cần giải quyết càng không phải là hạng tầm thường, dự cảm trong lòng gã rất xấu.

Còn xấu hơn cả năm đó gã bảo Thường Uy thay gã vào tù mua mạng Trương Hâm.

"Mày có hỏi nguyên nhân không? Nguyên nhân gì mà đột nhiên thay đổi lịch trình?"

Thường Uy không hỏi cũng không dám hỏi, Lê Thừa quá nhạy bén, anh ta sợ mình sẽ lộ sơ hở, trước mặt Lê Thừa anh ta lúc nào cũng căng thẳng, căn bản không dám nói nhiều.

"Anh, anh liên lạc với chủ nhiệm Lý hỏi xem, nhiệm vụ còn tiếp tục không?"

Thường Uy do dự một lát rồi nói, Thường Hùng lập tức quát anh ta: "Mày nói cái quái gì vậy? Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là phải tiếp tục!"

Thường Uy nắm chặt tay, trong lòng anh ta thực ra không muốn làm nữa, sau khi vào quân đội anh ta mới phát hiện ra cuộc đời có thể rất tươi sáng, anh ta đang làm việc bảo vệ tổ quốc rất thiêng liêng, cho dù trước đây anh ta không trong sạch, anh ta cũng không muốn trở thành kẻ bán nước.

"Thường Uy, mày đừng có nói với tao là mày không muốn làm chuyện này đấy?" Thường Hùng đã dùng Thường Uy nhiều năm, Thường Uy chỉ cần một động tác, một ánh mắt là gã đã có thể nhận ra suy nghĩ của Thường Uy, đột nhiên nhìn chằm chằm Thường Uy: "Chuyện này bây giờ còn do mày quyết định sao? Bên phía Lý Cần đã giao việc cho chúng ta rồi, nếu mày không làm chuyện này, mày nghĩ chúng ta còn có thể sống sót nhìn thấy mặt trời ngày mai không?"

"Mày cũng đừng nói là chúng ta có thể cùng nhau trốn, tao đưa mày ra ngoài đã tốn rất nhiều công sức, cả nhà lớn bé này tao làm sao mà trốn được?"

"Hơn nữa ra ngoài rồi không cần tiền để sống sao? Tiền của tao đều dồn hết vào đống thép phế liệu kia, không xử lý xong lô thép này, tao làm sao mà đi? Lấy gì mà đi?"

Thường Hùng nói đến đây, dừng lại nheo mắt nhìn Thường Uy: "Hay là nói, mày định mặc kệ sống chết của anh mày, tự mình bỏ đi?"

Thường Uy đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hơi kích động: "Anh, em không có."

"Không có thì tốt nhất!" Thường Hùng lạnh lùng nói, sau đó giơ tay đặt lên vai Thường Uy: "A Uy, mày có võ nghệ tốt, anh còn chuẩn bị sẵn thuốc cho mày, làm chuyện này đối với mày không khó."

"Sớm hơn một ngày cũng không sao, thời gian hẹn với đầu nậu không thể thay đổi, nhưng với khả năng của mày, ở Thâm Quyến trốn một ngày không phải là vấn đề, không phải sao?"

"Mày nói liên lạc với chủ nhiệm Lý, anh quả thật phải liên lạc, hỏi xem ông ta có biết tình hình gì mà đột nhiên thay đổi thời gian không, có gì bất thường anh sẽ tìm người thông báo cho mày."

Thường Hùng nói xong, liếc mắt nhìn ra cửa, người giúp việc mà gã thuê khá tự giác, gã không gọi, bà ta sẽ không vào phòng khách làm phiền, gã thấp giọng gọi Thường Uy: "Mày đi theo anh."

Thường Hùng nói xong xoay người đi lên lầu hai. Thường Uy dừng lại một chút, nhấc chân đi theo.

Hai người nhanh chóng lên lầu hai vào phòng làm việc của Thường Hùng, phòng làm việc của gã còn sang trọng hơn cả phòng khách, có mấy cái két sắt, còn có vô số đồ trang trí bằng vàng ngọc.

Vào phòng làm việc, Thường Hùng liền lấy một gói đồ đã chuẩn bị sẵn từ trong két sắt ra đưa cho Thường Uy.

"Trong này là vé tàu đi phà anh mua cho mày, là vé tháng, không ảnh hưởng đến việc mày đi thuyền đến Thượng Hải lúc nào, xe chuẩn bị cho mày đã đỗ ở bến tàu, thời gian địa điểm tiếp ứng của đầu nậu cũng ở trong này, còn có hối phiếu mà anh đã hứa chuẩn bị trước cho mày để mày có thể lấy ở Cảng Thành."

Thường Hùng nói, mắt nhìn vào cái túi đen trong tay Thường Uy, "Loại thuốc cần dùng cũng ở bên trong, đã điều chỉnh công thức, chỉ khiến người ta cảm thấy uể oải nặng đầu chóng mặt giống như bị cảm, sáng sớm mày cho vào đồ ăn của Lê Thừa là được."

Thường Uy nhìn cái túi đưa đến trước mặt, ngón tay buông thõng bên người hơi run rẩy, cuối cùng chậm rãi giơ lên nhận lấy cái túi.

Khoé miệng Thường Hùng khẽ nhếch lên, có chút hài lòng cười: "Mọi việc thuận lợi, bên này anh sắp xếp xong cho cháu trai mày, sẽ nhanh chóng đến Cảng Thành tìm mày."

Thường Uy nghe vậy, dường như cuối cùng cũng kiên định lại, ngẩng đầu lên nói: "Vậy anh, em đi đây."

"Đi đi."

Thường Hùng nói một tiếng, nhưng khi Thường Uy xoay người rời đi, Thường Hùng nhìn bóng lưng cao gầy của Thường Uy, trong đầu lại hiện lên hình ảnh năm đó Lê Thừa cứu em gái bị bắt cóc, đánh cho mười mấy tên buôn người tàn phế, ôm em gái máu me đầy người bước ra khỏi sân, ánh mắt hung ác đó, trong lòng gã đột nhiên bất an nhảy dựng lên.

"A Uy, đợi một chút!" Thường Hùng đột nhiên gọi Thường Uy lại.

Thường Uy dừng bước, Thường Hùng nhìn anh ta do dự hồi lâu, cuối cùng xoay người đi đến giá sách, mở cơ quan trên giá sách, mở ngăn bí mật giấu trên giá sách ra, lấy ra một lọ sứ nhỏ dài bằng ngón tay bên trong.

"Trong này có một viên thuốc, đã làm thành dạng viên nang, sau khi uống hai tiếng viên nang tan ra sẽ chết đột ngột, nếu hòa với nước uống, chưa đến năm phút sẽ chết đột ngột, cực độc."

"Nếu mày không có nắm chắc cận chiến gi.ết ch.ết Lê Thừa, thì xem có thể cho hắn uống thuốc này không." Thường Hùng dừng một chút, giống như do dự hồi lâu, mở đôi môi thâm nói: "Nếu như vậy mà vẫn thất bại, tra tấn khó mà chịu đựng được, A Uy, tự mày uống đi."

Thường Uy chấn động toàn thân, ánh mắt anh ta đột nhiên rơi xuống lọ sứ nhỏ mà Thường Hùng đang kẹp giữa hai ngón tay.

*****

Khi Thường Uy trở về nhà họ Lê vừa mới hơn bốn giờ chiều. Người nhà họ Lê vừa từ bệnh viện thăm Lê Linh và Quạc Quạc trở về, bởi vì Lê Thừa đột nhiên trở về nói sáng mai anh phải đi, người nhà vừa ngạc nhiên vừa không nỡ, Lê Tinh nghe tin còn đỏ hoe cả mắt, nhưng Lê Thừa là người cống hiến bản thân cho đất nước, thân phận của anh ấy đã định sẵn là phải ít ở bên gia đình, dù có không nỡ đến đâu, họ cũng phải để con trai anh trai rời đi.

Lê Thừa sắp đi rồi, dù sao cũng phải tiễn, buổi tối liền chuẩn bị nấu nướng thịnh soạn một chút, tiện thể gọi cả nhà Lê Vạn Phong đến cùng ăn cơm.

Khi Thường Uy bước vào sân, người nhà họ Lê đều đang bận rộn.

Lê Chí Quân đang giết gà nhổ lông gà, Lê Chí Quốc và Lục Huấn đang giúp sơ chế hải sản, Lê Thừa và cô em gái vừa mới khỏi bệnh đang cùng mấy đứa cháu ở phòng khách giúp nhặt rau.

Khoảnh khắc Thường Uy đẩy cửa sân ra, Lục Huấn là người đầu tiên ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, chú ý đến bộ quân phục trên người anh ta hơi phồng lên một chỗ, hàng lông mày dài khẽ nhíu lại, tay cầm kéo tách một tiếng cắt đứt thân một con tôm lớn, chào hỏi Thường Uy:

"Anh ba nói cậu đến nhà anh họ cậu rồi, không giữ cậu lại ăn tối sao?"

"Anh ấy bận, còn có khách, chuyện làm ăn của anh ấy tôi cũng không hiểu nên đi về, để tránh Lê sư có dặn dò." Thường Uy không hiểu tại sao, rõ ràng thái độ của Lục Huấn đối với mọi người ôn hòa hơn Lê Thừa, nhưng anh ta lại luôn cảm thấy người này nguy hiểm hơn Lê Thừa, khí thế tùy ý tỏa ra đều không kém gì Lê Thừa, trong lòng anh ta có tật nên không muốn giao thiệp với Lục Huấn, theo bản năng giải thích thêm một câu.

"Chuyện làm ăn quả thật nhàm chán."

Lục Huấn gật đầu, buổi tối định nấu lẩu hải sản, anh và Lê Chí Quốc mỗi người đặt một chậu tôm và ốc lớn trước mặt cần xử lý, ghế đang ngồi quá thấp, chân anh gập lại không thoải mái lắm, anh hơi duỗi chân ra, cúi đầu cầm một con tôm lớn lên tiếp tục xử lý.

Thường Uy chú ý đến chậu inox lớn trước mặt họ, hỏi một câu: "Có cần giúp không?"

Tay Lục Huấn thoăn thoắt, rất nhanh đã cắt xong một con tôm lớn, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Không cần, chút việc này tôi và anh cả làm là đủ, cậu vào trong nhà xem Lê sư của cậu có dặn dò gì không."

"Tôi ở đây không có." Lời vừa dứt, trong nhà truyền ra giọng nói có chút lười biếng của Lê Thừa. "Buổi tối tôi đợi ăn rau em gái nhặt, ai cũng đừng giúp."

Lê Tinh nghe thấy giọng nói của Tiểu Thường, trong lòng liền căng thẳng, bên cạnh giấu một người bất cứ lúc nào cũng có thể đâm người khác một dao, cho dù có trấn an thế nào cũng không yên tâm được, nghe thấy lời Lê Thừa nói, cô hơi thả lỏng một chút.

Cô biết mình không thể quá căng thẳng, nhỡ đâu bị nhìn ra sơ hở ảnh hưởng đến kế hoạch của anh ba thì không tốt, cô hơi nín thở, giả vờ trách móc Lê Thừa một câu: "Vậy em bóc một đĩa tỏi anh ba cũng ăn nhé."

"Ăn." Lê Thừa không chút do dự đáp. "Tối nay chỉ cần là món rau em gái tự tay làm, anh đều ăn hết, tép tỏi ớt cũng ăn."

"Được thôi, vậy lát nữa em bóc nhiều tỏi một chút." Lê Tinh nhặt hai ngọn rau cải xanh bị vàng lá, nghiêm túc nói.

Cô ốm mấy ngày, người gầy đi không ít, bây giờ tuy đã hồi phục tinh thần nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt không có chút máu, trông càng thêm yếu đuối đáng thương.

Lê Thừa nhìn em gái như vậy, trong lòng càng thêm đau lòng và tự trách, lại liếc nhìn Tiểu Thường vừa vào cửa, thoáng thấy eo anh ta to hơn bình thường một phân, trong đôi mắt phượng ánh lên vẻ thâm trầm.

"Lê sư, vé máy bay mua xong chưa ạ? Sáng mai mấy giờ bay?" Có lẽ vì trước đó ở bên ngoài đã nghe thấy giọng nói rõ ràng là tâm trạng không tệ của Lê Thừa, Tiểu Thường không chú ý đến ánh mắt thoáng qua tia sát ý của Lê Thừa, hỏi.

"Ừ, mua xong rồi, sáng sớm mai." Lê Thừa không nói thời gian cụ thể, tùy ý trả lời một câu rồi dặn dò: "Cậu về đúng lúc, tối nay nhà chú Hai sẽ đến ăn tối, mọi người đều không rảnh, cậu thay tôi đi đón một chuyến đi?"

Thường Uy không hỏi được tin tức gì, càng không nghe được chút tin tức nào về đối tượng nhiệm vụ là vợ chồng Tông công, trong lòng anh ta không khỏi thất vọng, nhưng Lê Thừa đã dặn dò, anh ta cũng không dám không nghe, đồ trên người còn chưa kịp cất, hỏi rõ địa chỉ nhà Lê Vạn Phong rồi lại cầm chìa khóa xe trong tay đi ra ngoài.

Nơi ở của Lê Vạn Phong cách nhà máy sợi không gần cũng không xa, lái xe mất năm mươi phút, chỉ là thím Hai của Lê Thừa vẫn còn ở bệnh viện giúp chăm sóc con gái và cháu ngoại, còn phải đi đường vòng đón bà, khi đón tất cả mọi người trở lại nhà họ Lê, bữa tối nhà họ Lê cũng đã chuẩn bị xong, rửa tay là có thể ăn cơm.

Trong khoảng thời gian Tiểu Thường không có ở đây, Lê Tinh đều rất thoải mái, anh ta về rồi thì cô lại căng thẳng, may mà trước đó cô đã cố gắng xoa dịu rồi lại xoa dịu, không đến mức lộ ra sơ hở.

Buổi tối này để tiễn Lê Thừa, đối với người nhà họ Lê là lại một lần nữa tiễn con trai em trai ra trận bảo vệ tổ quốc, lần sau trở về còn có thể vui vẻ sum họp, họ không nỡ nhưng có thể chấp nhận và ủng hộ, còn gửi lời chúc, hy vọng lần sau anh ấy trở về, quân hàm trên vai lại lên một bậc.

Đối với Lê Tinh đã liên tiếp mơ hai giấc mơ, lại thấp thỏm không biết còn có lần sau gặp lại anh ba hay không, bữa cơm tối này có thể trở thành vĩnh biệt, một bữa cơm cô ăn vừa trân trọng vừa chậm rãi.

Ánh mắt cô thỉnh thoảng lại nhìn Lê Thừa, một nụ cười, một động tác của anh ấy cô đều nhìn rất lâu, rất sợ ngày mai sẽ không còn được nhìn thấy nữa.

Tối hôm đó, Lê Tinh lo lắng lại sợ hãi, cô nằm sấp trên người Lục Huấn muốn ngủ lại không dám ngủ, muốn ngủ là muốn xem ngủ rồi có mơ nữa không, không dám ngủ là sợ mơ.

Một đêm không có gió, bên ngoài tối đen tĩnh lặng, hai ngày nay nhiệt độ đã tăng trở lại, buổi tối ngủ không cần phải bật máy sưởi nữa, trong căn phòng kéo rèm cũng tối đen tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

"Ngủ không được sao?" Trong bóng tối, Lục Huấn cảm nhận được cơ thể người trong lòng hơi cứng lại, lên tiếng hỏi.

"Ừm." Lê Tinh khẽ đáp, không giấu anh.

Cô trước nay đều không giấu anh điều gì, mấy ngày nay vì chuyện của Lê Thừa, lại bị ốm, nên càng ỷ lại vào anh hơn, cô khẽ dụi mặt vào lồng ng.ực anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ trong lồng ng.ực.

"Em muốn ngủ, nếu lại mơ thì có thể kịp thời nói cho anh biết, nhưng em cũng sợ ngủ, nhỡ giấc mơ này không thay đổi được thì sao?"

"Sẽ không, sẽ thay đổi được." Lục Huấn giơ tay ôm cô lên cao hơn một chút, bàn tay to lớn lần theo cảm giác sờ lên khuôn mặt đã gầy nhọn đi trong mấy ngày của cô, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại bồng bềnh của cô: "Đừng sợ, ngày mai anh sẽ đi theo anh ba cả ngày, sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện gì."

"Giấc mơ là giấc mơ, trong hiện thực, những người quan trọng của em sẽ không ai gặp chuyện gì, anh cũng vậy."

"Tối nay chúng ta không phải đã nói chuyện với anh ba rồi sao? Đợi sau này chúng ta xây nhiều tòa nhà cao tầng hơn, mua một mảnh đất, xây mấy căn biệt thự liền kề, đến lúc đó cả nhà chúng ta bao gồm cả nhà chú Hai, Lê Linh đều ở cùng một chỗ, anh ba làm lính thì cứ tiếp tục làm lính của anh ấy, nhưng già rồi anh ấy về hưu thì phải về nhà."

"Đến lúc đó có thể con cái chúng ta đều có con của chúng rồi, chúng ta mỗi ngày ra ngoài đi dạo rồi về nhà nuôi cá, tưới hoa, lại trêu chọc cháu nội cháu ngoại, thật là tốt đẹp biết bao."

Giọng nói anh trầm ấm, trong bóng tối nghe càng thêm êm tai, bức tranh miêu tả càng thêm tươi đẹp, Lê Tinh dần dần nghe vào, nghe đến cuối cùng thì bật cười thành tiếng:

"Con cái còn chưa có, đã cháu nội rồi sao?"

Lục Huấn không phủ nhận: "Cháu gọi bằng bác cũng là cháu, đến lúc đó Hà Niên, Hà Dương hoặc Thiên Tứ thế nào cũng sinh con rồi."

Dừng một chút, anh cúi đầu nhìn người đang nằm sấp trên người mình, trong phòng tối om, dù thị lực tốt cũng chỉ nhìn thấy một bóng hình, nhưng không ngăn được vẻ đẹp quyến rũ của cô hiện lên trong đầu anh, giọng anh hơi khàn đi:

"Nhưng, bây giờ chúng ta cũng không phải không có việc gì làm. Ngủ không được, bảo bối, chúng ta làm chút chuyện có thể ngủ được trước đã."

Lục Huấn nói xong, bàn tay nâng mặt cô lên, cúi đầu dựa vào cảm giác ngậm lấy môi cô một cách chính xác.

Lê Tinh ngẩng mặt lên đón nhận anh.

Mấy ngày nay cô bị ốm, anh thương cô nên không động vào cô, cô sợ mình lây bệnh cho anh, cũng không dám để anh hôn sâu.

Mấy ngày rồi không ân ái, cơ thể hai người lại quen thuộc lẫn nhau như vậy, trong bóng tối một nụ hôn dần dần trở nên cuồng nhiệt, tiếng nước lép nhép.

Trong lòng có cảm xúc muốn giải tỏa, Lê Tinh cũng nhiệt tình hơn, ôm chặt lấy anh. Đôi chân thon dài cũng quấn chặt lấy.

Hai lần sau rất mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi, cả đêm không mơ.

*****

Lê Thừa đặt vé máy bay lúc hơn tám giờ sáng, cần phải đi sớm để kịp chuyến bay.

Tối hôm trước Lê Tinh mệt mỏi, cơ thể uể oải, nhưng trong lòng có chuyện canh cánh, nên năm giờ rưỡi sáng Lục Huấn vừa tỉnh, cô cũng tỉnh theo.

Trước đây rất nhiều lần Lê Thừa rời đi cô không đi tiễn, lần này cô lại kiên quyết muốn cùng đi ra sân bay.

Lần này Lê Thừa không ngăn cản cô, Lục Huấn càng không.

Sáu giờ sáng, cùng nhau đến nhà họ Lê ăn sáng xong, Lê Thừa xuất phát ra sân bay. Người nhà họ Lê tiễn Lê Thừa ra cửa, Lục Huấn và Lê Tinh tiễn anh ra sân bay.

Vẫn là Lục Huấn lái xe, Tiểu Thường ngồi ghế phụ, Lê Tinh và Lê Thừa ngồi phía sau.

Trên đường đi Lê Thừa đều nói với Lê Tinh về một số đồng đội cũ mà anh quen biết ở Ninh Thành, nếu cô làm ăn gặp khó khăn có thể tìm ai, Lê Tinh nghe mà vành mắt đỏ hoe, nhưng suốt dọc đường đều giữ nụ cười, còn thỉnh thoảng gật đầu đáp lại anh hai tiếng.

Bảy giờ mười phút, xe đến sân bay, cũng đến giờ làm thủ tục lên máy bay.

Lê Thừa nhìn em gái vành mắt đỏ hoe cố kìm nước mắt, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn ra, giơ tay ôm lấy cô làm lời tạm biệt.

"Đợi anh ba lần sau về thăm em. Cuối năm ăn Tết, Tinh Bảo của chúng ta không được ốm nữa, đến lúc đó chúng ta đi chùa thắp hương, cùng em rút một quẻ thượng thượng."

Lần sau, cuối năm ăn Tết.

Nước mắt Lê Tinh như vỡ đê tuôn ra, cô giơ tay ôm chặt lấy anh trai, cố gắng mím môi cười một tiếng đáp, "Vâng ạ, anh Ba phải nhớ đó, nếu anh thất hứa, em sẽ giận."

"Anh ba hứa với em, khi nào thất hứa chứ." Lê Thừa cười một tiếng, buông cô ra, giơ ngón tay cái lên lau nước mắt cho cô. "Anh có thời gian sẽ về thăm em, không cần đợi đến Tết, được rồi, anh ba phải đi đây, lát nữa không kịp lên máy bay mất."

Chỉ có họ làm thủ tục vào trong đương nhiên là kịp, nhưng Lục Huấn còn phải cải trang sau đó, nên không thể trì hoãn.

Lê Tinh cũng biết nên nghe lời không khóc nữa, nhìn Lê Thừa khàn giọng nói một câu: "Thượng lộ bình an."

Bình an, là cầu xin duy nhất của cô.

"Sẽ." Lê Thừa cười sảng khoái, giơ tay vỗ nhẹ vai cô, xoay người đi vào cửa kiểm soát, Tiểu Thường theo sau.

Lê Tinh nhìn anh trai vào trong, còn giơ tay lên vẫy vẫy, nước mắt lại không kìm được, từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, bên cạnh, Lục Huấn thấy vậy đưa tay ôm lấy cô, đảm bảo với cô:

"Bảo bối, anh sẽ khiến anh ba bình an, em đừng khóc nữa, bọn Hà Niên đã đến rồi, anh cũng phải đi vào trong chuẩn bị rồi. Chậm nhất chiều nay anh sẽ về, đợi tin tốt của anh."

Vừa mới tiễn anh trai đi, lại phải tiễn chồng, cùng một chuyến bay, hai lần Lê Tinh nước mắt lưng tròng nhìn Lục Huấn, tay nắm chặt lấy tay anh.

"Anh phải chú ý nhiều hơn, đừng để xảy ra chuyện, đừng bị thương."

"Sẽ không." Lục Huấn sờ lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, khẳng định đáp lại cô. "Ông xã đã nói, cả đời này sẽ cùng em bạc đầu, sẽ không thất hứa."

Lê Thừa đích thân mua vé máy bay khoang hạng nhất, có thể trực tiếp vào phòng chờ VIP, lên máy bay trước.

Qua cửa an ninh, Tiểu Thường nghe Lê Thừa nói với anh ta như vậy, lại nhìn phòng chờ VIP chỉ có anh ta và Lê Thừa, rõ ràng sửng sốt: "Lê sư, ở đây chỉ có hai chúng ta sao?"

"Đúng vậy? Vậy không lẽ cậu còn muốn có ai?" Lê Thừa nhìn Tiểu Thường, cười như không cười một tiếng.

Tiểu Thường nhìn vẻ mặt của Lê Thừa, bỗng hoảng loạn: "Lê sư, tôi..."

"Ha ha," Lê Thừa đột nhiên cười lớn. "Giá vé khoang hạng nhất đắt như vậy, không có nhiều người mua, Lê sư của cậu cũng coi như được hưởng phúc của em gái tôi, bây giờ con bé tự kiếm tiền rồi, cứ khăng khăng không muốn tôi chịu thiệt thòi, nâng hạng khoang cho tôi."

"Cậu nhóc cậu cũng coi như được hưởng ké một lần rồi, đi thôi, chúng ta mau lên máy bay, tôi xem thử khoang hạng nhất này trông như thế nào, đãi ngộ ra sao, cả đời này tôi còn chưa được ngồi khoang hạng nhất bao giờ."

Lê Thừa nói xong, khoác vai Tiểu Thường đi về phía lối lên máy bay.

Tiểu Thường không thể không đi theo, chỉ có bàn tay đang xách túi hành lý là siết chặt lại.

Sau khi họ đi, Lục Huấn đã hóa trang thành một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, râu quai nón rậm rạp, mặc áo khoác kaki, đội mũ ngư dân xuất hiện ở phòng chờ, anh nhìn lối đi VIP mà hai người vừa đi qua, đi thẳng về phía điểm chờ phía trước.

Tám giờ, máy bay đúng giờ cất cánh.

Trong khoang hạng nhất tương đối rộng rãi và thoáng đãng, từ đầu đến cuối chỉ có Tiểu Thường và Lê Thừa.

Tiểu Thường nhìn thấy tình hình này, sự bất an trong lòng dần dần lan rộng, trong mắt anh ta có thể thấy rõ sự hoảng loạn, yết hầu không ngừng lên xuống nuốt nước bọt.

Lê Thừa dường như không hề hay biết, đưa tay xoa đầu mình, "Sao tôi đột nhiên lại say máy bay thế này."

Tiểu Thường theo bản năng quay đầu lại nhìn phản ứng của Lê Thừa: "Lê sư khó chịu ở đâu sao?"

"Có lẽ hơi say máy bay." Lê Thừa dựa vào ghế máy bay trả lời. "Không sao, triệu chứng say máy bay dễ giảm thôi, nói chuyện phiếm một chút là qua ngay."

Lê Thừa nói xong, liền bắt chuyện với Tiểu Thường.

"Tiểu Thường, cậu có đối tượng chưa?"

Tiểu Thường nghe vậy khựng lại một chút, trả lời: "Chưa."

"Chưa sao?"

Lê Thừa dường như rất tò mò về việc Tiểu Thường còn độc thân: "Tôi là phải nuôi em gái, không có ý định kết hôn, sao cậu lại độc thân thế? Lãnh đạo trước đây của cậu không giục cậu kết hôn sao? Không có đối tượng, vậy có cô gái nào mình thích không?"

Hiệu quả của thuốc đã phát tác, nói ra một vài tâm sự với một người sắp chết cũng không sao, Tiểu Thường hiếm khi không giấu giếm, nói nhiều hơn bình thường.

"Có cô gái mình thích, cô ấy và tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ..."

Tiểu Thường kể ra câu chuyện giữa anh ta và Ngọc Liên, những tâm sự chưa từng nói ra, tình yêu sâu đậm của anh ta dành cho Ngọc Liên, nỗi đau và sự giằng xé trong lòng anh ta khi Ngọc Liên nhất quyết muốn đến Cảng Thành.

Lê Thừa nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng hỏi anh ta vài câu, không biết từ lúc nào hai người đã nói chuyện đến lúc máy bay sắp hạ cánh, Lê Thừa cũng đã hiểu rõ toàn bộ câu chuyện giữa Tiểu Thường và Ngọc Liên, còn có cả tình hình hiện tại của Ngọc Liên.

Lúc này, trên không trung lần lượt vang lên tiếng nhắc nhở hạ cánh của tiếp viên hàng không và cơ trưởng. Hai âm thanh này lần lượt vang lên, vẻ mặt Tiểu Thường đột nhiên cứng đờ.

Lê Thừa bên cạnh yên lặng nghe xong thông báo, cảm nhận được áp lực cao chói tai khi máy bay hạ cánh, đôi mắt phượng của anh tối sầm lại, giọng nói không nghe ra được cảm xúc:

"Máy bay đang hạ cánh rồi, cậu còn chưa ra tay sao? Tiểu Thường."

Bình Luận (0)
Comment