Ác mộng đã kết thúc.
Cơn ác mộng của cô chỉ sợ trong nhà xảy ra chuyện, những hình ảnh trong mơ tái hiện. Bây giờ mối nguy hiểm đã được loại bỏ hoàn toàn, tất cả đã kết thúc. Cô không cần phải lo lắng những điều đó nữa, không cần phải sợ gặp ác mộng, mỗi đêm có thể yên tâm ngủ ngon.
Lê Tinh như nghe thấy tiếng trời, xúc động đến mức muốn khóc. Vòng tay ôm eo Lục Huấn siết chặt hơn một chút, cằm cô tì lên vai anh, khẽ ấn xuống, nhẹ nhàng đáp: "Vâng."
Rồi như nhớ ra điều gì, cô vội buông anh ra, đưa tay sờ khắp người anh, đôi mắt tỉ mỉ kiểm tra, xác nhận anh không bị thương cô mới an tâm. Bàn tay cô trượt xuống nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau, lại ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh.
"Mười một giờ rồi, hôm nay nhà có khách, chúng ta về trước thôi."
Sân bay đông người qua lại, không tiện nói chuyện, hơn nữa Lục Huấn lúc này trông cũng lạ lẫm. Râu ria xồm xoàm kín cả mặt, da dẻ trên mặt, cổ và tay đều được bôi thứ gì đó đen nhẻm, tuy không đến nỗi xấu, nhưng bộ râu che gần hết khuôn mặt khiến xương mày anh càng thêm sâu, sống mũi càng thêm cao thẳng. Làn da màu đồng càng làm nổi bật đôi mắt đen sâu thẳm của anh, dường như còn toát lên một vẻ nam tính khác biệt.
Chỉ là không biết anh bôi thứ gì lên người, cảm giác như có thể cạo ra một lớp đen như bồ hóng, tốt nhất là nên về nhà tắm rửa sớm.
"Được, chúng ta về thôi."
Lục Huấn cúi đầu nhìn cô. Sáng nay lúc tiễn họ, cô đã khóc rất nhiều, trên khuôn mặt trắng nõn giờ vẫn còn vương chút ửng hồng ẩm ướt, đôi mắt cũng đỏ hoe. May mà trên mặt cô đã nở lại nụ cười, tựa như cành đào sau cơn mưa rào lại bừng nở, rực rỡ tươi tắn. Khóe môi anh cũng cong lên, đáp lời.
Lê Hà Niên và Lê Hà Dương đứng bên cạnh nãy giờ không dám lên tiếng quấy rầy, mãi đến khi nghe thấy câu này, Lê Hà Niên mới lên tiếng: "Dượng út, bên phía chú ba không sao rồi chứ ạ?"
"Không sao rồi, về rồi nói." Yêu ai yêu cả đường đi, Lục Huấn đối với mấy đứa cháu như Lê Hà Niên, Lê Hà Dương, Thiên Tứ giờ đây cũng càng thêm ôn hòa. Anh mỉm cười đáp lại, nắm tay Lê Tinh gọi bọn họ cùng ra ngoài.
Dượng út đã nói vậy, Lê Hà Niên và Lê Hà Dương đương nhiên không có ý kiến, cùng nhau đi ra ngoài sân bay.
Xe đỗ ngay bên ngoài sân bay, không xa lắm. Lúc đến, Lục Huấn lái một chiếc, Lê Hà Niên và Lê Hà Dương sau đó đến đón Lê Tinh lại lái một chiếc khác. Hai chiếc xe, Lục Huấn và Lê Tinh đi một chiếc, Lê Hà Niên và Lê Hà Dương đi một chiếc, vừa đẹp.
Chỉ là Lê Hà Dương ngẫm nghĩ lại những lời dượng út và cô út nói lúc nãy, chợt nhận ra điều gì đó, cậu chẳng thèm quan tâm mình có làm bóng đèn hay không, nói với Lê Hà Niên: "Anh, anh tự lái một xe đi, em đi cùng cô út và dượng." Nói rồi, cậu chen lên chiếc xe Lục Huấn sắp sửa khởi động.
Vào ghế sau, đóng cửa xe lại, cậu vội vàng ghé sát tai cô út đang ngồi ghế phụ lái: "Cô út, chẳng lẽ chuyện của chú ba lần này cũng là cô nằm mơ thấy ạ? Có phải cô chính là 'nhà tiên tri' hay 'người thông linh' gì đó trong ti vi không?"
Lê Hà Dương kinh ngạc tò mò, nhìn Lê Tinh với ánh mắt sáng rực như nhìn thấy bảo vật quốc gia.
"Woa, cô út, cô siêu thật đấy, hay là cô đi tu tiên hay gì đó đi?"
Câu nói này lại phơi bày tuổi trẻ vừa mới trưởng thành của cậu, với đủ loại suy nghĩ viển vông ngây thơ. Lục Huấn vốn đang căng thẳng vì cậu đoán được sự thật, đang suy nghĩ làm sao để cậu giữ bí mật, nghe thấy câu này, anh lắc đầu cười trừ, giơ tay khởi động xe, không thèm để ý đến đứa cháu vợ này nữa.
Lê Tinh nghe xong cũng bật cười: "Còn lập tức thành tiên nữa chứ, cô tu tiên rồi dượng út của con làm sao? Đi làm hòa thượng à? Đừng đoán mò, không phải như con nghĩ đâu, chỉ là dạo này cô biết chú ba của con gặp nguy hiểm, ngủ không ngon nên hay mơ thôi."
"Ồ, ra là vậy ạ."
Lê Hà Dương nghe vậy vô cùng thất vọng, cậu rất thích xem mấy bộ phim ma quỷ, cảm thấy những người thông linh còn lợi hại hơn cả minh chủ võ lâm trong phim kiếm hiệp.
"Cô út, cô không còn mơ thấy giống như lần mơ thấy Đỗ Trường Thuận nữa ạ?"
"Đương nhiên là không rồi." Lê Tinh tỉnh bơ lừa cháu trai, liếc xéo cậu một cái: "Có thời gian nghĩ về giấc mơ của cô thì chi bằng con nghĩ xem sau Tết đi Ô Thị phải chọn sản phẩm chất lượng, bán chạy như thế nào, tìm nhà sản xuất gốc để đàm phán giá cả đi. Chẳng phải con bảo cuối năm nay lấy tiền thưởng không muốn đứng bét ở công ty nữa sao?"
Tết đến, Lê Tinh thưởng cho tất cả nhân viên của công ty không hề ít, còn trích một phần lợi nhuận riêng của mình ra chia cho mọi người. Cách phát tiền thưởng của công ty cô được xem là khá mới mẻ so với các đơn vị khác lúc bấy giờ. Nó không dựa trên thâm niên, ca làm việc hay vị trí công việc, mà hoàn toàn dựa trên hiệu suất làm việc tổng hợp.
Ở trung tâm bán sỉ, doanh số bán hàng quyết định hiệu suất, còn ở Ô Thị, Lê Hà Dương và những người khác được thưởng dựa trên tỷ lệ doanh số và lợi nhuận của các sản phẩm mà họ phụ trách lựa chọn.
Mấy người trong tay Hà Chấn Sóc đều là dân chuyên nghiệp trong mảng thị trường, họ đến Ô Thị không lâu đã nắm rõ tình hình thị trường hàng hóa, còn sang tận Bằng Thành, Thâm Thành để khảo sát. Lê Hà Dương là một người mới chẳng biết gì, chỉ biết lẽo đẽo theo sau bọn họ, đương nhiên không thể so sánh được, nên tiền thưởng cậu nhận được là ít nhất trong nhóm, thậm chí còn ít hơn cả mấy chị bán hàng, mấy ông bà cô chú phát tờ rơi.
Lê Hà Dương hiện tại không thiếu tiền tiêu, đồ ăn thức uống, đồ dùng hàng ngày đều được Lê Tinh nhờ người giao hàng tiện đường mang đến. Cậu dựa dẫm vào cô út sống sung sướng hơn nhiều so với Lê Hà Niên một mình bươn chải ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng mới nhận được vài gói bưu phẩm của cô út gửi.
Nhưng cậu cũng cần sĩ diện chứ, tiền thưởng tiền lương không bằng được mấy anh lớn kia là do kinh nghiệm và trải nghiệm còn non, nhưng đứng bét toàn công ty, ngay cả mấy ông bà, cô chú phát tờ rơi cũng không bằng thì có hơi mất mặt.
Ban đầu cậu không biết chuyện này, cậu là người mới, theo như lời mấy người trong nhóm anh Dã nói, lúc mới vào nghề, mấy người mới như họ còn chẳng có tiền thưởng.
Thế nên lúc mới nhận được tiền thưởng, cậu còn không dám tin, hỏi đi hỏi lại anh Dã - người quản lý họ ở Ô Thị: "Anh Dã, em thật sự có tiền thưởng ư? Thật sự có ạ?"
Được khẳng định, cậu mừng rỡ suốt một hồi, đến khi đi vệ sinh nghe lỏm được tiền thưởng của anh Dã và những người khác, cậu mới phát hiện mình là "kẻ đội sổ", tiền thưởng còn không bằng số lẻ của họ.
Nhưng họ thực sự giỏi, cậu đứng bét cũng là chuyện bình thường. Mãi đến khi cậu nghỉ phép về Ninh Thành, đến trung tâm bán sỉ hai lần, làm quen với mấy chị bán hàng, biết được tiền lương tiền thưởng của mọi người, cậu mới bàng hoàng nhận ra mình có lẽ là người đứng bét toàn công ty!
Đến khi mấy chị hỏi cậu được thưởng bao nhiêu, cậu chẳng còn mặt mũi nào mà nói, ú ớ hai tiếng rồi lủi mất.
Lủi đi rồi lại không cam tâm, chạy đến chỗ cô út để xác nhận lại một lần nữa, mặt lại càng thêm ê chề, xấu hổ đến phát sốt.
Lê Tinh nhắc lại chuyện này, Lê Hà Dương lập tức ngẩng cao đầu, đảm bảo thêm một lần: "Cô út yên tâm, năm nay con chắc chắn sẽ cố gắng hơn nữa, không đứng bét nữa đâu."
"Vậy thì được." Lê Tinh gật đầu.
"Bên anh ba không có rắc rối gì nữa chứ? Người kia, có khó đối phó không?" Nói chuyện với Lê Hà Dương xong, Lê Tinh quay sang hỏi Lục Huấn.
Thường Uy đã bị bắt, nhưng kẻ đứng sau anh ta thì không rõ tình hình thế nào, trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút lo lắng, sợ rằng khó đối phó.
Lục Huấn hiểu rõ nỗi lo của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô nói: "Không sao đâu, chỉ là châu chấu đá xe thôi."
Lục Huấn ví von rất chính xác.
Máy bay hạ cánh an toàn, ngay khi trưởng đoàn bay dẫn người xông lên máy bay, Lý Cần ở trong phòng làm việc ở nhà cúp điện thoại, nhìn những món đồ sưu tầm quý giá bày đầy trên bàn, trên mặt không còn vẻ đắc ý như thường ngày, vai và lưng sụp xuống, chỉ còn lại vẻ suy sụp.
Nhiệm vụ thất bại, hắn không còn đường sống.
Tối qua nhận được tin vợ chồng Tông công định về nhà máy 5823 sớm hơn, hắn đã có dự cảm không lành. Sự việc quá đột ngột, hắn ngay trong đêm đã sắp xếp người đến Ninh Thành, kỳ lạ là hắn đã huy động toàn bộ quan hệ của nhà họ Lý mà vẫn không tra được thông tin chuyến bay cụ thể của Lê Thừa.
Cảm giác bất an trong lòng càng thêm sâu sắc. Hắn chỉ có thể tạm thời thông báo cho những người đã được sắp xếp đến điểm hạ cánh của máy bay, chuẩn bị sẵn sàng phục kích sau khi Thường Uy hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không ngờ lại thua một nước cờ, hắn không biết mình bị theo dõi từ lúc nào, người của hắn vừa mai phục gần sân bay đã bị bắt.
Nếu không phải trong tay hắn còn có một chiếc điện thoại bí mật, ở sân bay còn có một người tuy không quan trọng nhưng có thể cung cấp cho hắn chút ít thông tin, thì có lẽ đến khi tổ điều tra đến tận cửa, hắn cũng không nhận được tin Thường Uy thất bại.
Hết rồi, hết thật rồi. Hắn tiêu rồi, nhà họ Lý cũng tiêu rồi, hắn trở thành tội đồ của nhà họ Lý.
Đôi mắt già nua của Lý Cần đỏ hoe, trong đầu óc hoang mang hỗn độn hiện lên lời trăn trối của người cha già nắm tay hắn trước lúc lâm chung.
Hắn không biết tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này. Có lẽ, bắt đầu từ khi hắn bước vào tuổi trung niên, công thành danh toại không tìm được thú vui, lại say mê những món đồ cổ như đồng hồ; hoặc có lẽ là từ khi hắn dốc hết gia sản để sưu tầm đồ cổ, rồi lại nghĩ cách kiếm tiền để dưỡng già.
Run rẩy kéo ngăn kéo ra, lấy ra khẩu súng lục bên trong, nhìn lần cuối những món đồ quý hiếm bày la liệt trên bàn, hắn giơ súng lên chĩa vào thái dương.
Chỉ nghe một tiếng súng nổ, kẻ phải ra đi đã ra đi.
Cùng lúc đó, Lộ Phóng dẫn một đội cảnh sát xông vào nhà Thường Hùng.
"Này, các người làm gì vậy?" Bà giúp việc trông coi nhà họ Thường nhìn Lộ Phóng mặc thường phục dẫn người xông thẳng vào, hoảng hốt kêu lên.
"Ông chủ nhà các người đâu? Tôi là Lộ Phóng, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, Thường Hùng bị tình nghi có liên quan đến buôn bán hàng lậu, hối lộ, mưu sát..."
Lộ Phóng đọc vanh vách từng tội danh của Thường Hùng, bà giúp việc nghe xong mặt mày tái mét: "Sao, sao có thể chứ, ông chủ sao có thể làm những việc này? Không thể tin được, bình thường ông ấy chỉ hơi nóng tính một chút thôi..."
"Ông ta đâu?" Lộ Phóng không có thời gian giải thích nhiều với bà giúp việc, hỏi một câu rồi đi vào trong nhà.
Nào ngờ lúc này, bà giúp việc lại hơi lo lắng nói với anh: "Ông, ông chủ không có ở nhà, chiều hôm qua có một người anh em họ đến thăm, ông ấy đưa cậu chủ nhỏ và người anh em họ đó ra ngoài rồi. Nói là ra ngoài gặp khách, còn dặn tôi sáng nay sau tám giờ sẽ có mấy vị khách đến thăm, bảo tôi cố gắng giữ họ lại ăn trưa rồi ông ấy về."
Bước chân Lộ Phóng đột ngột dừng lại: "Chiều hôm qua ông ta ra ngoài, đi đâu gặp khách?"
Năm ngoái, Lộ Phóng điều tra vụ án mất cắp thép ở nhà máy thép số một và số hai, đã bắt đầu điều tra Thường Hùng, anh biết đây là một con lươn trơn tuột, thoạt nhìn có thể thấy gã ta dính líu đến không ít chuyện, nhưng không có một bằng chứng nào.
Chiều hôm qua nhận được điện thoại mật báo về Thường Hùng từ cấp trên, anh đến vợ con cũng không kịp gặp, quay về đội gọi mấy người đến mai phục ngay. Từ chiều tối canh đến giờ không thấy Thường Hùng ra ngoài, anh cảm thấy có gì đó không ổn, nhận được điện thoại từ cấp trên, lập tức dẫn người xông vào nhà họ Thường.
Quả nhiên người đã chạy mất, lại còn chạy từ chiều hôm qua.
"Đi lục soát, xem có manh mối gì không!" Lộ Phóng nhìn quanh một lượt, bực bội ra lệnh cho cấp dưới, rồi lại cầm điện thoại lên gọi ra ngoài.
Lục Huấn nhận được điện thoại của Lộ Phóng khi vừa mới nói hết những thông tin có thể cho Lê Tinh, nghe thấy Thường Hùng chiều hôm qua đã rời đi trên xe của Thường Uy, ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc lạnh.
Thời gian nghỉ Tết, Lương Vạn Long lại về Cảng Thành, không theo dõi được tin tức gì, nên Lục Huấn đã cho nhân viên nghỉ Tết. Việc đến Thường gia thôn dò la tin tức là do anh gọi điện thoại điều động người gấp. Ban đầu thông tin của anh không đầy đủ, không ngờ tới Thường Hùng và Thường Uy là anh em, cũng không kịp phái người theo dõi Thường Hùng, để gã ta lọt lưới.
Đi trên xe của Thường Uy, đây là để phòng ngừa bất trắc xảy ra, đã được bố trí từ trước.
"Cậu đang ở đâu?" Lục Huấn nghe thấy bên phía Lộ Phóng có vẻ ồn ào, trầm giọng hỏi.
Họ xuống máy bay thì phía Lộ Phóng đã bắt đầu hành động, bây giờ đã hơn hai tiếng trôi qua, Lộ Phóng không thể nào vẫn còn ở trong căn nhà trống không của Thường Hùng, những âm thanh hỗn tạp lọt vào điện thoại cũng không giống.
"Ở bến tàu."
Bến tàu, gió sông thổi mạnh khiến tóc người ta bay tán loạn, quần áo phồng lên, Lộ Phóng đang dẫn người đi khắp các tầng trên tàu để lục soát kiểm tra.
"Chúng tôi tìm thấy trong phòng làm việc của Thường Hùng một hóa đơn mua xe cũ, là biển số Thượng Hải, ngày tháng mua gần đây, tôi đoán gã muốn tránh tai mắt đi đường thủy đến Thượng Hải rồi từ đó bỏ trốn, nên đến đây thử vận may."
Lộ Phóng từ khi tốt nghiệp trường cảnh sát đã gặp không ít vụ án lớn nhỏ, nhưng chưa từng gặp phải tội phạm nào trơn trượt như vậy, điều này càng khơi dậy tinh thần chiến đấu của anh.
"Suy luận của cậu đúng." Lục Huấn lập tức đáp. "Gã chuẩn bị sẵn đường trốn thoát cho Thường Uy là từ Ninh Thành đến Thượng Hải, sau đó đến Thâm Thành...."
"Woa, nhiều tiền quá, nhiều tiền quá! Nhanh lên! Nhặt tiền thôi, nhặt tiền thôi!"
"Tôi gọi lại cho anh sau!"
Lục Huấn chưa nói hết câu, trong ống nghe đột nhiên vang lên những tiếng hô hoán ồn ào, ngay sau đó là tiếng Lộ Phóng vội vàng cúp máy.
"Thường Hùng chạy rồi?" Điện thoại vừa ngắt, Lê Tinh ở bên cạnh hỏi Lục Huấn.
Biết được Tiểu Thường và Thường Hùng là anh em, cô khá bất ngờ, chủ yếu là trước đó cô không ngờ lại trùng hợp đến vậy, nhưng cô cũng biết Thường Hùng dính líu đến vụ án này thì lần này chắc chắn không thoát được.
Cũng coi như là một niềm vui bất ngờ. Nhưng niềm vui này còn chưa được bao lâu thì người đã chạy mất.
"Gã không thoát được đâu, nếu lộ trình của gã giống như đã vạch ra cho Thường Uy, thì dù gã có đến được Thâm Thành thuận lợi, cũng sẽ sa lưới ở đó." Lục Huấn đưa điện thoại cho Lê Tinh, đáp lời.
Tối qua, sau khi anh kiểm tra xong chiếc túi mà Thường Uy mang về, Lê Thừa đã mượn cớ ra ngoài hút thuốc để sắp xếp. Đường dây đó đã bị theo dõi từ lâu, đặc biệt là phía Thâm Thành.
"Bên phía Lộ Phóng vừa rồi có động tĩnh gì phải không? Có phải là do Thường Hùng gây ra không?" Lê Tinh nhận điện thoại từ Lục Huấn, đặt lại vào ngăn tủ.
"Có thể." Lục Huấn cũng không chắc chắn, một lát sau anh quay đầu lại: "Đừng lo, gã sẽ không còn là mối đe dọa với chúng ta nữa."
"Em không lo lắng mà." Lê Tinh cười nói. "Tội danh gã phạm phải bây giờ không phải là tội nhỏ, có thể bị truy nã cấp A, còn có tiền thưởng lớn truy nã toàn quốc, chỉ cần gã chưa chạy ra nước ngoài thì sẽ sớm bị bắt thôi."
"Em chỉ hơi thất vọng một chút, còn tưởng sẽ sớm được xem tin tức gã bị xét xử."
Mấy ngày nay Lê Tinh đã lo lắng quá nhiều, bây giờ xác định người nhà sẽ không sao, tinh thần hoàn toàn thả lỏng. Cô có chút e dè Thường Hùng nhưng không đến mức sợ hãi.
Lục Huấn nghe ra cô thực sự nghĩ như vậy, khẽ cười: "Yên tâm, ngày đó sẽ không còn xa đâu."
Ở ghế sau, Lê Hà Dương nhìn cô út và dượng út nói chuyện, trong mắt họ hoàn toàn không có cậu, cậu muốn chen vào cũng không được, hình như lúc nãy cậu không nên lên chiếc xe này, tuy nghe được không ít tin tức nhưng cứ cảm thấy mình hơi vướng víu.