"Hai người đi theo tôi, những người còn lại tiếp tục tìm kiếm!"
Trên chiếc tàu khách neo đậu ở bờ sông, Lộ Phóng vội vàng cúp điện thoại, tai tập trung nghe ngóng âm thanh phát ra từ khoang hạng ba trên cùng, trầm giọng ra lệnh rồi nhanh chóng chạy lên trên.
Đôi chân dài sải bước, chỉ vài bước đã lên đến khoang hạng ba, chỉ thấy trong khoang tàu đông nghịt người đang ồn ào hỗn loạn, những tờ tiền mệnh giá một trăm đồng rải đầy trên sàn, tất cả mọi người đều vây quanh nhặt tiền, có mấy người còn xô đẩy nhau để tranh giành một hai tờ tiền.
Rải tiền khắp nơi, nhìn tình huống này rõ ràng là không bình thường.
Lộ Phóng đảo mắt nhìn những khuôn mặt đang chen chúc nhặt tiền trong khoang tàu, đột nhiên liếc thấy ngoài hành lang có một bóng người mặc áo khoác da, cổ áo dựng đứng che khuất nửa khuôn mặt, trên đầu đội mũ cao bồi lướt qua.
Lộ Phóng đã từng điều tra Thường Hùng, có để ý thấy gã ta thích mặc áo da, quần da, đội mũ cao bồi.
"Thường Hùng!"
Lộ Phóng quát lớn, nhấc chân đuổi theo.
Bóng người bên ngoài nghe thấy tiếng quát, rõ ràng là hoảng loạn, vốn định chạy xuống lầu nhưng lại quay người chạy lên boong tàu.
"Thường Hùng, đừng chạy! Anh không thoát được đâu!"
Lộ Phóng chạy nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp người kia, thấy mình sắp bắt được gã, người kia hoảng hốt hơi nghiêng đầu, đột nhiên nhảy từ boong tàu xuống sông.
Mặt sông nhanh chóng bắn tung tóe một cột nước lớn.
*****
Thường Hùng đã nhảy xuống sông.
Lê Tinh và Lục Huấn nhận được tin này đã là buổi tối, ban ngày họ ở nhà bố mẹ giúp đỡ tiếp khách. Mỗi năm vào dịp Tết nhà họ Lê có rất nhiều khách đến thăm chúc Tết.
Có một số họ hàng xa của nhà họ Lê, cũng có người của nhà họ Thẩm, còn có một số bạn bè thân thiết của Lê Vạn Sơn và Thẩm Phương Quỳnh. Năm nay Lê Vạn Sơn còn trở lại nhà máy sợi làm việc, khách đến nhà càng đông hơn.
Lê Vạn Sơn không nhận quà biếu, người ta vẫn cứ đến, có người mang theo cá hun khói hoặc đồ ăn, có người mang theo thực phẩm chức năng.
Xã hội trọng tình nghĩa, các mối quan hệ qua lại không ngừng, nhà họ Lê thật sự không tiện từ chối những món quà tốt đẹp này, nhận rồi thì phải mời cơm, sau đó còn phải đáp lễ lại.
Hôm nay nhà họ Lê bày bảy tám mâm khách. Người nhà chuẩn bị cơm nước có chút bận rộn, lại còn phải tiếp khách, từ sân bay về đến nhà, cô và Lục Huấn không lúc nào ngơi tay.
Pha trà rót nước, chuẩn bị hoa quả, còn phải chơi bài cùng khách, từ trưa đến tối không có lúc nào rảnh rỗi.
Tiếp khách ngày Tết ở nhà luôn là một việc mệt mỏi, ăn tối xong lại giúp dọn dẹp bàn ghế, tiễn những vị khách cuối cùng ra về, Lê Vạn Sơn cầm chổi quét sân, Lê Chí Quốc, Lê Chí Quân, Lục Huấn, Lê Hà Niên và Lê Hà Dương thì đi trả bàn ghế mượn ở khu nhà tập thể gần đó.
Lê Tinh bế cháu trai Thiên Tứ quét dọn phòng khách xong, liền ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, xem bộ phim mới chiếu trên ti vi, cô như bị thôi miên mà ngáp dài, nước mắt lưng tròng, cảm giác như mắt không mở ra nổi.
"Con gái mệt rồi à?" Thầm Phương Quỳnh vừa cùng hai con dâu dọn dẹp xong trong bếp đi ra, thấy vậy liền hỏi cô. "Đợi Lục Huấn trả bàn ghế về thì các con về nghỉ ngơi đi, vốn dĩ vừa mới ốm dậy, sáng nay còn dậy sớm như vậy, cơ thể không chịu nổi đâu."
"Vâng, sức khỏe con không sao, chỉ là hơi buồn ngủ thôi."
Lê Tinh có chút ngại ngùng đáp lời mẹ, nếu chỉ là dậy sớm thì không sao, nhưng tối qua cô ngủ không ngon, lại còn làm nũng với Lục Huấn. Cô vừa mới ốm dậy, anh cũng xót cô thương cô, nhưng sự thương xót của anh có phần hơi đặc biệt, đó là để cô không phải động đậy.
Anh hôn cô đến mức khó chịu rồi chui vào trong chăn. Cô duỗi thẳng mũi chân đến mức run rẩy, cuối cùng không nhịn được khẽ đạp anh một cái.
Nhưng lại vì thế mà khiến anh có chút mất kiểm soát. Hành hạ đến nửa đêm mới ngủ, sáng sớm hôm sau lại dậy sớm, cô có chút không chịu nổi.
Chuyện này không tiện nói với mẹ, đợi Lục Huấn trả bàn ghế về, mẹ giục họ về nhà nghỉ ngơi, cô cũng không từ chối, hai người cùng nhau trở về biệt thự.
Cô quả thực mệt mỏi rã rời, về đến nhà, Lục Huấn liền vào phòng tắm xả nước cho cô tắm rửa. Cũng chính lúc này, Lục Huấn nhận được điện thoại từ phía Lộ Phóng.
Một cuộc điện thoại có phần khó tin.
Lục Huấn nắm chặt điện thoại, đi đến bên cửa sổ, anh nhíu mày: "Người chết rồi à?"
Thường Hùng không giống kiểu người sẽ nhảy sông tự tử.
"Không thấy xác."
Lộ Phóng bên kia cũng vừa từ bờ sông về đến nhà, chiều nay Thường Hùng nhảy sông, anh ta lập tức cởi áo khoác nhảy theo. Trời tháng Hai vẫn còn lạnh cóng, nước sông lạnh buốt thấu xương, suýt chút nữa khiến anh ta chết cóng, anh ta vừa lái xe vừa hắt hơi liên tục, đáp lại Lục Huấn.
"Gã nhảy xuống tôi cũng nhảy theo, tôi có thể chắc chắn người không có khả năng nổi lên bơi đi. Chỉ là đội cứu hộ, đội trục vớt đều không vớt được người, có lẽ chìm xuống đáy rồi?"
"Tôi đã cho người đến nhà máy thép số một nơi Thường Hùng sinh sống từ nhỏ để hỏi thăm, họ đều nói Thường Hùng là vịt cạn, hồi nhỏ còn suýt chết đuối, tôi đoán khả năng chìm xuống đáy là rất lớn. Đợi vài ngày nữa xem trên sông có xác nổi lên không thì sẽ biết."
"Cậu chắc chắn người cậu nhìn thấy là Thường Hùng? Cậu có nói chuyện, đối mặt với gã không?" Lục Huấn cau mày hỏi lại.
Đầu óc Lộ Phóng lúc này có chút mơ hồ, anh ta suy nghĩ một lúc mới hiểu ý của Lục Huấn: "Anh nghi ngờ là màn che mắt?"
Lộ Phóng cẩn thận nhớ lại cảnh tượng buổi chiều, nhíu mày: "Nhìn bóng lưng và quần áo thì đúng là gã, mặt thì chỉ nhìn thấy một chút phía bên, trông giống gã."
"Trông giống gã, thì không thể là gã." Lục Huấn khẳng định. "Bây giờ là mùa đông, quần áo trên người dày, chìm xuống đáy rồi không dễ nổi lên mặt sông, mười ngày nữa có thể sẽ có một xác chết có vóc dáng tương tự, bị ngâm nước đến nát bét không thể nhận dạng."
Lộ Phóng sững người: "Ý anh là gã đã tính toán trước? Sao có thể chứ, gã tìm đâu ra người cam tâm tình nguyện nhảy sông thay gã, hơn nữa nếu gã đã tính toán hết mọi thứ thì việc bỏ trốn đối với gã không phải là chuyện khó khăn gì, gã còn làm những việc này làm gì?"
Lộ Phóng không thể tin nổi, anh ta tấp xe vào lề đường hỏi Lục Huấn.
Lục Huấn khẽ cụp mắt, "Chỉ cần có đủ tiền, đến phòng bệnh của những người mắc bệnh nan y, luôn có thể tìm được một hai người cam tâm tình nguyện lấy tiền nhảy sông. Bỏ trốn đối với gã không phải là chuyện khó, nhưng hiện tại gã không định bỏ trốn."
"Nói chính xác hơn, hiện tại gã còn chưa thể rời khỏi Ninh Thành."
"Anh biết gì sao?" Lộ Phóng lại hắt hơi một tiếng rõ to, nhưng anh ta không còn tâm trí để ý đến.
"Gã hết tiền rồi."
Lục Huấn không giấu Lộ Phóng, anh vẫn luôn cho người điều tra theo dõi sát sao Thường Hùng, không chỉ theo dõi những việc gã làm hàng ngày, mà chủ yếu còn tìm hiểu về dòng tiền của Thường Hùng.
"Những năm qua, gã làm đủ các mánh khóe với thép phế liệu kiếm được không ít, nhưng gã tiêu cũng không ít. Phía nhà chồng em gái gã cần phải qua lại xã giao, phía người đứng sau gã cần phải cung phụng, gặp rắc rối lại cần một khoản tiền lớn hơn để giải quyết, số tiền còn lại trong tay gã nếu còn thừa một phần ba là may."
"Trong giới gã luôn làm ăn một mình, tự xưng là có thực lực hùng hậu, mỗi lần xuất hiện đều phô trương bày vẽ, chi phí đương nhiên không ít. Căn biệt thự của gã xây ba năm, toàn bộ lát đá cẩm thạch, trong sân có hồ bơi, núi giả bằng cẩm thạch, nghe nói tốn ít nhất mười triệu tệ."
"Chi tiêu lớn, nửa cuối năm ngoái việc làm ăn của gã không thuận lợi, năm ngoái còn gom một lượng lớn đất gần khu đô thị, sau đó hợp tác với Lương Vạn Long thâu tóm toàn bộ đất đai gần khu đô thị, lại ôm thêm gần năm mươi triệu tệ tiền thép, trong tay gã hiện tại không còn bao nhiêu tiền."
Nói chính xác hơn, số tiền còn lại đó gã cảm thấy không đủ, không đủ để gã đến một nơi khác làm lại từ đầu, gây dựng lại sự nghiệp huy hoàng như trước đây.
"Gã hết tiền rồi, ở lại có thể làm gì? Nếu gã thực sự phạm tội, lại còn bị khui ra những vấn đề khác, thì toàn bộ tài sản hiện tại của gã đều sẽ bị tịch thu."
Lộ Phóng nghe xong mà líu lưỡi, vợ anh ta hiện tại đang mở xưởng làm ăn, anh ta biết người làm ăn kiếm tiền nhiều như thế nào, nhưng đến cấp độ như Thường Hùng thì anh ta thực sự không hiểu.
Lục Huấn thì cũng kín tiếng, sự nghiệp làm ăn còn không gây tiếng vang bằng một cái trung tâm bán sỉ.
"Có những thứ thuộc về gã thì không thể bị tịch thu." Lục Huấn thản nhiên nói. "Người như gã làm việc rất cẩn trọng, năm ngoái có lẽ gã đã dự cảm được điều gì đó, sau đó cùng Lương Vạn Long mua đất, phần đất đó đứng tên Quách Vệ Đông, tay chân của gã. Đó là một dự án lớn, sau khi hoàn thành, số tiền gã được chia không hề ít, cho dù không hoàn thành thì gã rút cổ phần cũng có thể lấy được một khoản không nhỏ."
"Còn có người phụ nữ mà gã nuôi, gã lấy chứng minh thư của cô ta đăng ký một công ty cũng kinh doanh thép phế liệu, bên đó còn đang nắm giữ một lô thép phế liệu của gã."
"Quách Vệ Đông từ những năm 80 đã đi theo gã, thay gã làm không ít việc mờ ám, hẳn là cũng bị gã nắm thóp không ít, không dám không nghe lời. Người phụ nữ mà gã nuôi cũng tương tự, ăn uống chi tiêu đều do gã lo, số thép phế liệu kia cũng là người của gã quản lý kinh doanh, gã chỉ cần mượn tay cô ta để truyền đạt thông tin là có thể đưa số thép phế liệu đó vào hoạt động trở lại."
"Chuyện lần này, gã đã gạt bỏ sạch sẽ quan hệ với em gái và nhà chồng em gái, có em gái gã ở đó, gã cũng không lo hai người kia không nghe lời."
"Ý anh là gã ở lại là vì hai khoản tiền này?" Đúng là một con lươn xảo quyệt, Lộ Phóng nhíu cái mũi đang hơi tắc lại.
Lục Huấn mím chặt môi, "Có thể không chỉ có vậy, gã còn muốn trả thù."
Thường Hùng rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, ở một mức độ nào đó không thể tách rời khỏi anh và nhà họ Lê. Hàng loạt chuyện xảy ra với gã ta năm ngoái phần lớn là do đối phó với anh, Phạm Trường Hải và nhà họ Lê mà ra. Nếu không có những chuyện này, gã ta sẽ không dính líu mật thiết với nhà họ Lý đứng sau, không đến mức phải hy sinh Thường Uy.
Loại người như gã ta sẽ không tự tìm vấn đề ở bản thân, mà chỉ đổ lỗi cho những đối tượng mà gã ta chưa trả thù được.
"Tôi sẽ xin cấp trên bảo vệ anh?" Lộ Phóng nghiêm mặt lại.
Quen biết nhau hơn hai mươi năm, cho dù hồi nhỏ có tranh đấu gay gắt thế nào thì họ vẫn là anh em, anh ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn anh em gặp chuyện.
Lục Huấn nhận ra sự quan tâm của Lộ Phóng, vẻ mặt dịu đi: "Không cần, cậu cứ trực tiếp phát lệnh truy nã cấp A đối với gã, người nhà tôi bên này đã có sắp xếp, khi nào cần sẽ tìm cậu."
Trước khi anh và Lê Thừa thực hiện việc này, anh đã nghĩ đến chuyện đó và có những sắp xếp, bố trí trước với Lê Thừa. Bên phía Lê Thừa có nhiều lính xuất ngũ hơn, việc sắp xếp vài người đáng tin cậy, trung thành đi theo bảo vệ không phải là vấn đề, bên phía anh cũng có người.
"Được rồi, có việc gì thì cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào." Lộ Phóng biết Lục Huấn là người có tính toán, anh ta cũng không dài dòng, chỉ nói: "Tôi sẽ cố gắng bắt người sớm nhất có thể, còn về phía Quách Vệ Đông, Lương Vạn Long và người phụ nữ kia, tôi sẽ cho người theo dõi chặt chẽ."
"Ừ."
Việc bắt người là chuyện của Lộ Phóng, Lục Huấn không nói gì thêm, chỉ dặn anh ta có tin tức gì thì báo cho anh, nghe thấy giọng anh ta nghẹt mũi, đoán là chiều nay theo Thường Hùng nhảy xuống sông nên bị cảm, nên quan tâm vài câu, nhắc anh ta về nhà nhớ uống thuốc rồi cúp máy.
Cúp điện thoại, Lục Huấn đứng bên cửa sổ một lúc, suy nghĩ kỹ càng rồi gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa.
Gọi điện thoại xong, Lê Tinh trong phòng tắm cũng đã tắm rửa xong, trên tay cầm một chiếc khăn bông khô quấn mái tóc ướt sũng đi ra.
"Ông xã, vừa rồi ai gọi điện thoại thế? Hình như anh nói chuyện lâu lắm?"
"Em gội đầu rồi à?"
Lục Huấn nắm điện thoại, quay đầu nhìn cô, thấy cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu trắng mỏng manh dài đến đùi, đôi tay trắng nõn đang giữ mái tóc ướt sũng nước, anh vội vàng lấy chiếc áo choàng ngủ dày bằng nhung để sẵn trên giường cho cô khoác lên, đón lấy mái tóc ướt được quấn khăn của cô, tránh để nước nhỏ xuống quần áo.
"Sao lại gội đầu rồi? Mẹ và chị dâu không phải đã dặn em mấy ngày nay không được gội đầu sao?"
Người vừa mới khỏi bệnh cần phải giữ ấm, trong phòng họ bây giờ tối nào cũng bật máy sưởi, chỉ sợ cô ban đêm mặc ít đồ lại bị lạnh rồi cảm mạo, gội đầu càng làm tăng thêm khí lạnh, Thẩm Phương Quỳnh và Hà Lệ Quyên hôm qua đã đặc biệt dặn dò, chưa khỏi hẳn thì không được gội đầu.
"Mẹ và chị dâu bảo một tuần, em làm sao chịu nổi, không sao đâu, bây giờ em khỏe lắm rồi. Em bốn ngày không gội đầu, cảm giác bốc mùi luôn rồi, ngày mai còn phải sang nhà dì Hai, đầu bốc mùi đi thì kỳ lắm?" Lê Tinh quấn chặt chiếc áo choàng ngủ được khoác lên người, hơi bĩu môi nũng nịu nói.
Bình thường ba ngày cô phải gội đầu một lần, không thì sẽ cảm thấy tóc bết dầu, bẩn, lần này vì bị ốm nên cô cố gắng chịu đựng bốn ngày, mồ hôi ra nhiều do bị sốt, làm sao cô chịu nổi, biết Lục Huấn nghe lời mẹ và chị dâu quản cô rất chặt, nên cô mới tiền trảm hậu tấu.
"Đâu có hôi đâu? Anh ngửi thấy thơm mà." Lục Huấn đáp lại một câu, cuối cùng vẫn không nỡ mắng cô, anh nhanh tay lau tóc cho cô: "Lên giường nằm đi, anh sấy khô cho, lát nữa lại bị lạnh thì không phải là chuyện một tuần không gội đầu nữa đâu."
Tóc cô rất dày, anh đã thử tỉa bớt phần đuôi tóc cho cô nhưng vẫn còn rất nhiều, mỗi lần gội đầu xong đều phải lau mất vài phút, rồi sấy mất gần nửa tiếng.
Ngồi sấy tóc, nước trên tóc cứ chảy dọc theo da đầu xuống cổ, vừa ướt át lại vừa lạnh, không thoải mái, Lê Tinh mỗi lần đều nằm ngang trên giường, đầu chìa ra ngoài để anh giúp cô sấy.
Nghe thấy vậy, trong mắt Lê Tinh ánh lên một tia đắc ý, cô đáp một tiếng, chạy nhanh đến mép giường xốc chăn lên nằm vào.
Lục Huấn nhìn cô một cái, đứng dậy đi lấy một chiếc khăn khô khác đến lót dưới đầu cô, rồi một tay đỡ cổ cô, tay kia cầm lấy mái tóc ướt của cô tiếp tục lau.
Bàn tay to lớn của anh ở sau gáy cô có chút tê tê nhột nhột, nhưng Lê Tinh vẫn ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích, hé miệng hỏi anh: "Ông xã, anh vẫn chưa nói mà? Vừa rồi ai gọi điện thoại cho anh thế?"
Điện thoại di động đổ chuông, tuy phòng tắm đóng cửa nên không nghe rõ cụ thể đang nói chuyện gì, nhưng Lê Tinh biết anh đang nghe điện thoại.
"Lộ Phóng gọi." Tay Lục Huấn vẫn không ngừng lau tóc, sợ làm vướng tóc cô, ánh mắt anh luôn nhìn vào tay và tóc cô, đáp lại.
"Lộ Phóng gọi?" Lê Tinh hơi nghiêng mặt, ngước mắt nhìn anh, "Có tin tức về Thường Hùng rồi?"
"Ừ, coi như là vậy, người hẳn là vẫn còn ở Ninh Thành, chỉ là đang lẩn trốn."
Lục Huấn kể lại suy đoán của mình cho Lê Tinh nghe, rồi dặn dò cô: "Khả năng lớn nhất gã ở lại là vì tiền, nhưng để đề phòng, trước khi bắt được gã chúng ta vẫn phải cẩn thận."
"Bên phía bố mẹ, anh và anh Ba sẽ sắp xếp người bảo vệ ngầm, bình thường em cũng phải chú ý hơn, những lúc anh không có ở đó thì để Tiểu Thang đi cùng em, bất kể làm gì cũng không được đi một mình."
Buổi sáng Lê Tinh nghe tin Thường Hùng bỏ trốn đã có chuẩn bị tâm lý rồi, nghe Lục Huấn đã sắp xếp ổn thỏa, trong lòng cô không hề cảm thấy hoảng sợ: "Vâng, em biết rồi, em sẽ chú ý."
Một người xảo quyệt đa mưu túc kế, Lê Tinh bây giờ còn nghi ngờ Thường Hùng có phải có chín mạng hay không, thấy Lục Huấn nhắc đến Thường Hùng sắc mặt không được tốt lắm, cô suy nghĩ một chút, giơ hai tay lên chắp lại:
"Cầu mong Phật Tổ phù hộ cho Thường Hùng nhanh chóng sa lưới, gã bị bắt rồi em nhất định sẽ đi chùa tạ lễ, quyên góp tiền hương hỏa, đúc tượng vàng cho Phật Tổ."
Lê Tinh bình thường không mê tín, chỉ là khi người nhà đi thắp hương lễ Phật thì sẽ đi cùng, cô đột nhiên làm động tác này, Lục Huấn ngẩn người một lát, sau đó bật cười:
"Yên tâm, Phật Tổ sẽ hiển linh. Đến lúc đó anh sẽ cùng em đi chùa."
Tuy anh cảm thấy cầu nguyện như vậy có hơi lãng phí, nếu là anh, anh sẽ ước năm nay họ có con. Lúc ở bệnh viện thăm con của Lê Linh, ánh mắt thèm thuồng của cô anh không hề bỏ qua.
Nhờ cuộc nói chuyện này, hai người không còn bị Thường Hùng ảnh hưởng đến tâm trạng nữa, những việc cần đề phòng đã làm, tiếp tục sống cuộc sống của mình, làm việc của mình.
Trước đó ở nhà họ Lê đã bàn bạc xong, ngày hôm sau họ sẽ cùng nhau đi phà đến Thượng Hải thăm nhà dì Hai, tối hôm đó hai người đều đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau lại dậy sớm đến nhà họ Lê ăn sáng, sau đó cả nhà cùng nhau ra bến phà đi thuyền.
Chuyến phà xuất phát từ sáng sớm, gần tối mới đến nơi, đã gọi điện thoại trước, dì Hai Thẩm Phương Hoa bảo con trai và con rể mỗi người lái một chiếc xe ra bến tàu đón.
Ở Thượng Hải một ngày một đêm.
Trước đây Lê Tinh học ở đây mấy năm, cuối tuần còn thường xuyên đến nhà dì Hai ăn cơm, nên tương đối quen thuộc với nơi này, cũng thân thiết với các anh chị em họ, các cháu họ bên nhà dì Hai.
Hiếm khi mọi người được đoàn tụ, năm nay cô cũng không còn là con quỷ nghèo cần bố mẹ, anh chị em chu cấp như những năm trước. Ngày hôm sau, cô kéo dì Hai, các chị em họ và các cháu họ đang rảnh rỗi đi khắp các trung tâm thương mại ở Thượng Hải mua sắm.
Một đoàn người hùng hậu đi đến đâu càn quét đến đó. Lê Tinh khiến cả nhà được mở mang tầm mắt về khả năng mua sắm đáng kinh ngạc của cô. Họ, bao gồm cả đại gia đình nhà họ Phó, chỉ biết nhìn cô như đang đi dạo trong trung tâm mua sắm nhà mình, thấy gì cũng lấy, lại còn nắm bắt chính xác sở thích của tất cả mọi người, chọn toàn những món đồ mà ai cũng thích.
Đi dạo nửa ngày, ai nấy tay đều xách đầy túi mua sắm.
Các chị em dâu, các cháu họ nhà họ Phó đều nói rằng đã được mở mang tầm mắt, lần đầu tiên họ biết đi mua sắm lại có thể quét hàng như vậy.
Đi dạo phố mua sắm xong xuôi, mọi người theo dì Hai về nghỉ ngơi. Buổi chiều, Lê Tinh đi cùng Lục Huấn đến thăm mấy người bạn quan trọng của anh ở Thượng Hải, tặng quà Tết cho họ. Tối đến, mọi người lại cùng nhau lên phà về Ninh Thành.
Suốt cả dịp Tết hầu như ngày nào cũng bận rộn. Từ Thượng Hải trở về, mùng bảy Tết, Hà Trân, Phàm Phàm, Hà Chấn Sóc và mọi người cũng đã về. Ban ngày họ mời gia đình Vũ Tiến, Thuận Tử ăn một bữa cơm, buổi tối thì đến nhà Hà Trân ăn cơm.
Mùng tám, họ chính thức đi làm trở lại.
Lê Hà Niên chuẩn bị lên Bắc Kinh tiếp tục bận rộn với bộ phim của Trần Thủy Hoa, còn phải lo liệu công ty quảng cáo của mình. Lê Hà Dương thì chuẩn bị lên đường đi Ô Thị, cùng anh Dã và mọi người chuẩn bị cho việc khai trương các tòa nhà bán sỉ vào trung tuần tháng Ba.
Sáng sớm, Lê Tinh và Lục Huấn đi phát lì xì đầu năm cho nhân viên của mình. Lê Tinh còn mua chút đồ đến thăm mấy ông bà cô chú. Buổi trưa về nhà bố mẹ ăn cơm, tiễn Lê Hà Niên và Lê Hà Dương.
Lúc Lê Hà Dương còn ở nhà thì mong ngóng được đi xa để mở mang tầm mắt, bây giờ cậu đã được như ý nguyện nhưng trong lòng lại không nỡ, bắt đầu lưu luyến gia đình.
Nghe người nhà dặn dò ra ngoài phải tự chăm sóc bản thân, cậu không kìm được mà cay mắt. Nghĩ đến việc mình còn may mắn ở gần, một tháng có thể về thăm nhà một lần, còn Lê Hà Niên thì ở tận Bắc Kinh, trong lòng cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Vì thương anh trai, buổi chiều cậu đặc biệt đi xe của cô út tiễn anh trai ra sân bay trước, sau đó mới cùng anh Dã và mọi người đến Ô Thị.
Tiễn hai đứa cháu đi, Lê Tinh và Lục Huấn hoàn toàn không còn rảnh rỗi nữa.
Dự án khu nhà trùm mền mà Lục Huấn và Phạm Trường Hải nhận thầu năm ngoái, đến cuối tháng 12 năm nay phải hoàn thành toàn bộ, đây là thời hạn mà cấp trên giao, không được phép chậm trễ dù chỉ một chút.
Bây giờ qua Tết rồi, anh phải đốc thúc việc thi công trở lại ở các công trường. Ngoài ra, trang trại chăn nuôi của anh năm nay còn có kế hoạch mở rộng, đội xe cũng có nhiệm vụ phải sắp xếp, còn phải chuẩn bị cho kế hoạch ra mắt điều hòa giá rẻ vào tháng Năm, và việc khai trương trung tâm điện máy Đường Đường Tây.
Còn Lê Tinh.
Vừa mới đầu năm, mọi người còn chưa hết bận rộn với việc đi chúc Tết họ hàng, những thứ cần sắm sửa cũng đã sắm sửa từ trước Tết, nên việc kinh doanh ở trung tâm bán sỉ không quá bận rộn.
Việc kinh doanh không bận, nhưng việc trong cửa hàng thì không ít. Gian hàng cần phải được sắp xếp bố trí lại, sản phẩm cũng cần được tổng hợp, xử lý.
Hàng tồn kho thì nhanh chóng liên hệ với bộ phận sản phẩm để trả hàng, đổi mẫu. Quần áo, giày dép, đồ dùng giường chiếu không có nhiều tỷ lệ đổi trả hàng thì phải nhanh chóng tiến hành xả kho, khuyến mãi lớn.
Ngoài ra, gần Tết họ đã nhập một lô hàng tồn kho câu đối, chữ Phúc, hoa giấy dán cửa sổ với giá rẻ, những thứ này cần được niêm phong cẩn thận, cuối năm có thể bán lại.
Còn có những sản phẩm giá rẻ có hình con giáp, ví dụ như bát Phúc hình con lợn, đồ trang trí năm Hợi mang ý nghĩa "năm Hợi phát tài", và tất mùa đông có thêu hình con lợn vàng dành cho năm tuổi, đều phải nhanh chóng bán đi bằng cách mua một tặng một, tránh để tồn kho quá nhiều.
Từ cuối tháng Hai đến trung tuần tháng Ba, cửa hàng bận rộn với các hoạt động khuyến mãi, xả kho, mua một tặng một và nhập hàng xuân hè mới.
Đây chỉ là một số công việc ở trung tâm bán sỉ Giang Đông, Lê Tinh và Hà Chấn Sóc chỉ cần giao việc xuống, rồi đốc thúc họ hoàn thành là được.
Việc chính mà Lê Tinh bận rộn là hơn mười tòa nhà cung ứng còn lại của cô, bây giờ đã lần lượt đóng cửa, cô cũng cần phải chuẩn bị, sắp xếp việc sửa sang, đào tạo nhân viên, chuẩn bị cho việc khai trương.
Tiếp quản một toà nha và tiếp quản hơn mười tòa nhà là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đào tạo cho vài chục người và đào tạo cho hàng trăm người lại càng không giống nhau.
Trước Tết, vì bận việc ở trung tâm bán sỉ Giang Đông, cộng thêm Hà Chấn Sóc lại kén chọn, nên đội ngũ nhân viên cơ bản nhất của công ty vẫn chưa hoàn thiện, làm những việc này không có người giúp đỡ. Vì vậy trong mấy tháng tiếp theo, Lê Tinh quay cuồng như một con thoi, mỗi ngày ngoài thời gian buổi tối về nhà ngủ cùng Lục Huấn, thì cơ bản cô đều ở ngoài.
Đầu tiên là cùng Hà Chấn Sóc liên tục phỏng vấn những người đến xin việc, đi khắp nơi để săn nhân tài, mất hơn nửa tháng mới có thể xây dựng được bộ khung nhân sự cần thiết cho công ty, có bộ phận thị trường, bộ phận vận hành, bộ phận tài chính, bộ phận nhân sự, bộ phận sản phẩm, bộ phận quản lý bán hàng.
Về bên mảng tất Lệ Toa cuối cùng cũng có nhân viên trực điện thoại, nhân viên giao hàng, nhân viên duy trì thị trường.
Nhân sự được bố trí xong, tiếp theo là tổ chức đào tạo nhân viên cho các trung tâm bán sỉ.
Tuy trước đó đã có kinh nghiệm vừa làm vừa học, nhưng lần này vì số lượng người quá đông, lại còn phải đi xe đến trụ sở chính để tham gia đào tạo, nên công việc chuẩn bị của họ cũng nhiều hơn, những rắc rối phát sinh trong quá trình cũng không ít.
Ban đầu, tòa nhà cung ứng Giang Đông có 28 nhân viên, cuối cùng chỉ còn lại 20 người, lần này hơn mười tòa nhà của họ cộng lại, hao hụt mất gần một trăm người.
Số tiền mà Lê Tinh kiếm được trước đó, đều dùng để trả tiền bồi thường cho những nhân viên này. Hơn bốn triệu tệ mua tòa nhà, tiền bồi thường cho nhân viên trả hơn ba triệu tệ, tính đi tính lại vẫn là bỏ ra tám triệu tệ để mua mười ba tòa nhà cung ứng.
Không rẻ hơn được bao nhiêu, lợi ích duy nhất là cho cô một khoảng thời gian để xoay vòng vốn, khiến cho tình hình tài chính của cô không đến nỗi quá eo hẹp.
Đầu tháng Tư, việc đào tạo nhân viên cho tất cả các tòa nhà bán sỉ đã kết thúc tốt đẹp, hơn mười tòa nhà tiếp quản cũng đã lần lượt sửa sang xong năm tòa, bắt đầu nhập hàng bán thử.
Vì đoàn kịch chỉ có một đoàn, Lê Tinh chỉ chọn ba địa điểm là Giang Bắc, Giang Hạ và huyện Ngân để dựng sân khấu biểu diễn. Còn lại các thị trấn khác thuộc huyện Ngân đều áp dụng hình thức quảng cáo ở bến xe buýt, và quảng cáo bằng tờ rơi để tuyên truyền cho việc khai trương.
Ngoài ra, còn bỏ thêm mấy vạn tệ để mua quảng cáo trên đài truyền hình địa phương Ninh Thành, vào khung giờ vàng của một chương trình.
Lần này làm quảng cáo, Lê Tinh vẫn tìm đến cháu trai cả Lê Hà Niên.
Có kinh nghiệm lần đầu với tất Lệ Toa, năm ngoái Lê Hà Niên cũng tự mình nhận thêm vài hợp đồng quảng cáo, cậu còn đặc biệt nghiên cứu tất cả các quảng cáo từ trước đến nay, lần này hiệu quả quảng cáo cho trung tâm bán sỉ mà cậu làm ra không hề kém cạnh quảng cáo tất Lệ Toa.
Quảng cáo lần này cũng rất đặc biệt, không thuê diễn viên khác, Lê Hà Niên trực tiếp cùng ê-kíp bay đến Ninh Thành, quay Lục Kim Xảo và đoàn kịch của bà ấy.
Tiểu phẩm của Lục Kim Xảo vốn đã có chút tiếng tăm ở Ninh Thành, chỉ là qua Tết mọi người đã quên dần, giờ đây trên đài truyền hình địa phương lại xuất hiện một quảng cáo mới, mọi người lại nhớ ra, khi cần mua thứ gì đó thì sẽ theo bản năng nghĩ đến trung tâm bán sỉ dạo trước.
Mà trung tâm bán sỉ từ sau Tết đến nay, các loại khuyến mãi, tích điểm đổi quà cho hội viên không hề gián đoạn, nên lượng khách hàng cũng không hề giảm.
Từ tháng Năm đến tháng Bảy, trung tâm bán sỉ ở Giang Bắc, Giang Hạ, huyện Ngân và chín thị trấn khác lần lượt khai trương.
Có quảng cáo trên đài truyền hình địa phương, cộng thêm biểu diễn của đoàn kịch, ảnh hưởng của các loại biển quảng cáo ở bến xe buýt và phát tờ rơi, trung tâm bán sỉ đã trở nên nổi tiếng khắp Ninh Thành.
Có tiếng tăm rồi, tuy cảnh khai trương hoành tráng ở mấy nơi này không được náo nhiệt như ở Giang Đông vì có thêm không khí Tết, nhưng cũng không hề kém cạnh. Hai cửa hàng Giang Bắc và Giang Hạ từ khi bán thử đến khi khai trương đã đạt được hơn 70% doanh số, mười địa điểm khác cũng vượt quá 55% doanh số.
Doanh số tổng thể rất khả quan, bán thử cộng với khai trương đã giúp công ty thu hồi vốn.
Việc tiếp theo họ cần làm là kiểm soát hàng tồn kho như thế nào để tăng thêm lợi nhuận.
*****
Phía công ty của Lê Tinh đạt được thành tích đáng mừng, bên Lục Huấn cũng không hề kém cạnh.
Tòa nhà Đường Đường Tây của anh hoàn thành vào trung tuần tháng Ba, anh thuê mấy đội thi công cùng làm một lúc, bản vẽ thiết kế đã được chuyên gia thiết kế từ trước, nhân lực dồi dào nên việc thi công rất nhanh, trong vòng một tháng tòa nhà đã hoàn thành tất cả việc sửa sang.
Ngày Quốc tế Lao Động 1 tháng 5, trung tâm điện máy Hồng Thái Dương, nơi tập trung tất cả các thương hiệu nổi tiếng của Ninh Thành và cả nước, chính thức cắt băng khai trương.
Lúc này, quảng cáo về trung tâm điện máy Hồng Thái Dương do Lê Hà Niên làm cho anh cũng được phát sóng trên đài truyền hình, trong khung giờ tin tức buổi tối.
Quảng cáo của trung tâm điện máy Hồng Thái Dương là cơ hội mà Lê Tinh đã tốn rất nhiều công sức để giành lấy cho Lục Huấn, nó cực kỳ quan trọng đối với anh. Ngay từ đầu năm, Lục Huấn đã đích thân liên hệ với Lê Hà Niên, nhờ cậu làm cho anh một quảng cáo đặc biệt.
Anh cũng rất hào phóng, trực tiếp chuyển cho Lê Hà Niên một khoản tiền lớn, bảo cậu cố gắng quay phim cho tốt nhất, chuẩn bị sẵn quảng cáo thay thế dự phòng.
Lê Hà Niên luôn quan tâm đến việc của cô út, giống như Lục Huấn đối xử tốt với họ vì yêu ai yêu cả đường đi, cậu bây giờ cũng kính trọng Lục Huấn, người mà cậu đã có phần nào công nhận. Để làm ra quảng cáo này, Lê Hà Niên đã nghiên cứu không ít quảng cáo đồ điện gia dụng trên truyền hình, còn xem cả quảng cáo nước ngoài.
Cuối cùng mới chốt được nội dung quảng cáo, kinh phí Lục Huấn đưa cho đủ, cậu đã mời hai diễn viên hài kịch đang nổi tiếng để quay quảng cáo này.
Quảng cáo bắt đầu, diễn viên hài nam mặc một bộ đồ mát mẻ đang ở nhà, dùng miệng thổi chiếc quạt hỏng lên hỏng xuống, mồ hôi nhễ nhại nóng đến không chịu nổi, anh ta dùng sức giũ chiếc áo ba lỗ ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này, bạn của anh ta tiến lại gần hỏi: "Nóng không?"
Diễn viên hài nam có vẻ mặt khó khăn nói: "Nóng chứ, đương nhiên là nóng rồi! Cậu không nóng à?"
Người bạn liếc nhìn anh ta một cái, không nói, nhưng lại kéo tấm rèm phía sau anh ta ra, chỉ thấy trên tường treo một chiếc điều hòa Hồng Thái Dương kiểu dáng thời thượng.
Người bạn cầm điều khiển "tít" một tiếng, điều hòa bật lên, gió mát thổi ra.
Lúc này, người bạn lại hỏi: "Giờ thì sao? Còn nóng không?"
Diễn viên hài nam lập tức tỉnh táo, đứng dậy: "Không nóng, không nóng nữa, không nóng chút nào!"
Đợi đến khi nhìn thấy chiếc điều hòa trên tường, anh ta giật mình lùi lại một cách khoa trương, "Điều hòa? Cậu mua điều hòa rồi à? Cậu phát tài rồi à? Bây giờ bên ngoài một chiếc điều hòa không phải chín nghìn chín trăm chín mươi tám tệ, thì cũng phải tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, cậu đã có tiền mua nổi điều hòa rồi à?"
Người bạn cười bí hiểm nhìn anh ta: "Phát tài thì tôi không có phát, nhưng điều hòa này tôi vẫn mua được."
Diễn viên hài nam lại giật mình: "Cậu chịu chi thế?"
Người bạn lại cười: "Không phải tôi chịu chi, mà là chiếc điều hòa này không cần chín nghìn chín trăm chín mươi tám tệ, cũng không cần tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, nó chỉ cần một nghìn tám trăm tám mươi tám tệ là có thể mang nó về nhà rồi!"
Phần cuối quảng cáo hai người cùng nhau ngồi dưới điều hòa mát lạnh, uống nước ngọt có ga, nhìn nhau cười hô to:
["Điều hòa tốt, Hồng Thái Dương sản xuất, điều hòa Hồng Thái Dương không cần chín nghìn chín trăm chín mươi tám tệ, cũng không cần tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, chỉ cần một nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, bạn có thể mang nó về nhà!"]
Cứ như vậy, chiếc điều hòa giá rẻ do Hồng Thái Dương nghiên cứu phát triển đã được tung ra thị trường một cách thuận lợi.
Một câu: "Mua đồ điện, đến Hồng Thái Dương. Năm nay nhà thêm đồ điện, thì thêm Hồng Thái Dương, điều hòa nghìn tệ Hồng Thái Dương, bán giá gốc cho mọi người." càng khiến cho tất cả những người xem quảng cáo này đều ghi nhớ nó.
Ngoài quảng cáo trên đài truyền hình, Lục Huấn còn xuất hiện trên tờ báo thương mại Ninh Thành.
Anh cũng có thể coi là đã gây ra chấn động trong ngành điều hòa, anh trực tiếp công bố giá thành sản xuất điều hòa của họ, những chiếc điều hòa trước đây có giá gần vạn tệ, giá cả bị anh ép xuống dưới ba nghìn tệ, rẻ nhất chỉ có một nghìn tám trăm tám mươi tám tệ. Giá còn rẻ hơn cả một chiếc ti vi màu loại lớn.
Mùa hè năm nay đặc biệt nóng, nhiệt độ mặt đất cao, nhà nào nhà nấy đều như một cái lò hấp, quạt điện thổi ra toàn gió nóng, trong tình huống này, những gia đình vốn có khả năng mua ti vi màu loại lớn đều chạy đến Hồng Thái Dương để mua điều hòa.
Chỉ trong vòng hai tháng, điều hòa Hồng Thái Dương đã cháy hàng.
Điều hoà Hồng Thái Dương ở các toà nhà bách hoá lớn cũng áp đảo doanh số bán hàng của các thương hiệu điện máy khác, trở thành vua doanh số một cách xứng đáng.
Trung tâm bán sỉ và Hồng Thái Dương trở nên nổi tiếng ở Ninh Thành, trên đường phố đâu đâu cũng thấy quảng cáo của trung tâm bán sỉ và Hồng Thái Dương, cặp vợ chồng Lê Tinh Lục Huấn cũng dần dần được giới kinh doanh tư nhân và nhà nước ở Ninh Thành biết đến.
Trương Hòa Bích gần đây ra ngoài đều có thể nghe thấy người ta nhắc đến trung tâm bán sỉ, đi gặp các nhà cung cấp sản phẩm, người ta cũng hỏi thăm cô ta về trung tâm bán sỉ và về Lê Tinh. Trên đường về, ở bất cứ góc nào cũng có thể nhìn thấy quảng cáo của trung tâm bán sỉ và Hồng Thái Dương khiến cô ta cảm thấy như ruồi muỗi vo ve bên tai, vô cùng khó chịu.
Lại một ngày nữa, sau khi không được vui vẻ gì ở chỗ Lương Vạn Long, cô ta lái xe về, nhìn thấy quảng cáo của trung tâm bán sỉ ở bến xe buýt, cảm thấy chướng mắt vô cùng, hận không thể phá hủy, đập nát hết những thứ này mới hả dạ.
Cô ta thực sự không nhịn được, lái xe đến gần đó mua một con dao và một hộp bút màu nước, sau đó, mỗi khi đi ngang qua một biển quảng cáo, chỉ cần xung quanh không có người, cô ta liền dừng xe lại, lấy con dao đã mua ra điên cuồng rạch, chém vào tấm biển quảng cáo của trung tâm bán sỉ, rồi lấy bút màu nước đen viết lên đó mấy chữ to tướng: "Trung tâm bán sỉ vô lương tâm, các người cũng tin à!"
Phá hủy hết tất cả các biển quảng cáo ở bến xe buýt dọc đường, trong lòng cô ta cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, tâm trạng vui vẻ lái xe về toà nhà bách hóa số sáu, nghĩ đến việc Lương Vạn Long nói buổi tối có một buổi tiệc, cần vài cô gái trẻ trung, vốn dĩ Chúc Xảo Xảo rất phù hợp, có khuôn mặt tròn trẻ trung, nhưng gần đây Chúc Xảo Xảo có chút không nghe lời, hôm qua lại còn phải tiếp hai ông chủ Cảng Thanh có sở thích đặc biệt, cô ta vẫn nên tìm người khác thì hơn.
Hai nhân viên bán hàng mới tuyển vào bách hóa số sáu khá phù hợp, cô ta đỗ xe ngay trước cửa chính, định đi tìm hai nhân viên bán hàng đó nói chuyện.
Vừa mới đi đến cửa, một giọng nói bên cạnh gọi cô ta lại: "Trương Hòa Bích?"
Trương Hòa Bích nghe thấy tiếng gọi, theo bản năng quay người lại, đột nhiên một gáo nước phân hất thẳng vào mặt cô ta.