Trên cây cầu cao vào hơn hai giờ chiều, xe cộ qua lại không nhiều, chiếc xe màu đen lật ngửa trên cầu, đầu xe bị đâm nát bét, tất cả cửa kính đều bị ép vỡ vụn.
Phía trước, chiếc xe tải bị móp đầu, vỡ kính chắn gió dừng lại, Quách Vệ Đông ôm cái đầu đang chảy máu khó khăn xuống xe, nghe thấy tiếng xe cứu thương của bệnh viện gần đó đang đến, xa hơn là tiếng còi cảnh sát inh ỏi, hắn chậm rãi bước đến trước chiếc xe màu đen đang lật ngửa.
Trong chiếc xe bị đâm biến dạng vỡ nát, dưới cửa kính bên hông là tài xế đầu đầy máu, mặt cắm đầy mảnh kính ngã sang một bên, phía trước là vô lăng có túi khí bung ra.
Ở ghế sau, Lương Vạn Long mặt đầy máu nằm ngửa ở đó, hai mắt trợn ngược trắng dã, môi thâm tím, đôi chân cứng đờ kẹt vào ghế trước, máu chảy không ngừng, trên mặt trên cổ đều có những mảnh kính vỡ sắc nhọn cắm vào, máu tươi vẫn đang ồ ạt tuôn ra.
Đột nhiên lúc này, bên dưới thân hình Lương Vạn Long có một đôi tay đầy máu vươn ra, cố gắng hết sức đẩy gã ta ra.
Là Thường Hùng.
Lúc này, trên người trên mặt, thậm chí cả trên mắt gã đều là máu, máu của gã, máu của Lương Vạn Long cùng với trên đỉnh đầu không biết bị va đập vào đâu, máu tươi vẫn đang chảy ra, đầu gã choáng váng quay cuồng, trước mắt gã chằng chịt những tia máu đỏ rực, gã lại không để ý, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: trốn.
Gã phải trốn.
Nếu không, đợi cảnh sát đến, gã không chết vì tai nạn xe thì cuối cùng cũng sẽ chết trên pháp trường sau khi bị xét xử.
Thường Hùng gã tuyệt đối sẽ không có kết cục giống như Trương Hâm trước đây, tuyệt đối không!
Thường Hùng thở hổn hển, khó khăn đẩy Lương Vạn Long ra xa một chút. Chỉ tiếc, tuy rằng vào thời khắc cuối cùng, gã đã nhanh chóng kéo Lương Vạn Long ra chắn cho cú va chạm trực diện và những mảnh kính vỡ bắn ra tứ phía, nhưng chân lại bị kẹt cứng dưới ghế trước, gã khó khăn muốn vượt qua Lương Vạn Long để bò ra ngoài, cuối cùng lại chỉ có thể nhô được cái đầu ra khỏi cửa sổ vỡ nát, ngẩng đầu nhìn thấy Quách Vệ Đông, con ngươi trong đôi mắt dính đầy máu của gã co rút lại:
"Là, là mày. Tại sao?"
Thường Hùng nhìn chằm chằm Quách Vệ Đông, trong đôi mắt đầy tia máu là vẻ không thể tin nổi, kinh hãi và tràn đầy sự căm hận vì bị phản bội.
Quách Vệ Đông đứng im ở đó, đôi mắt nhìn xuống gã, không đáp lại một tiếng. Thời gian như ngừng trôi trên người gã, ánh nắng chói chang chiếu vào khuôn mặt đầy máu và vẻ mặt đờ đẫn của gã.
Lê Tinh và Lục Huấn dẫn người đến hiện trường liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hơn nửa tiếng trước, Lục Huấn nhận được điện thoại của Quách Vệ Đông.
Quách Vệ Đông, còn có tên là Ngụy Quốc Đông. Anh trai của hắn - Ngụy Quốc Sinh, năm đó vì kế sinh nhai của gia đình, vì việc học của hắn mà đã theo Thường Hùng và Trương Hâm, cùng họ làm ăn phi pháp, nuôi lợn ở chợ đen.
Công việc ở trại lợn vất vả, việc nuôi lợn lậu lúc đó lại càng là tội nặng, nghiêm trọng có thể bị tử hình. Thế nhưng Thường Hùng và Trương Hâm lại tham lam, lòng dạ độc ác, mọi người mạo hiểm theo gã nuôi lợn nhưng tiền công mà gã đưa ra lại chỉ bằng tiền lương của công nhân tạm thời trong huyện.
Tiền công không cao, dần dần có người không hài lòng, không muốn làm nữa. Trong đó có hai người hàng ngày cho lợn ăn còn nảy sinh ý đồ, đều biết nuôi lợn bán ra chợ đen kiếm được tiền, họ cũng coi như có kinh nghiệm, có kỹ thuật, sao không tự mình tìm một chỗ, xây một cái chuồng tự mình nuôi lợn bán.
Trong lòng có ý nghĩ này, họ cũng làm như vậy, mỗi người về nhà gom góp một khoản tiền, ở gần trại lợn mà họ đang làm việc dựng một cái chuồng khác.
Tự mình làm và làm thuê cho người khác, tinh thần khác nhau, hai người chuyên tâm lo cho trại lợn của mình, bên trại lợn của Thường Hùng thì làm việc qua loa, đối với đàn lợn của mình cũng luôn lơ là, thậm chí vì bản thân không có thời gian và tiền bạc để kiếm thêm thức ăn cho lợn của mình mà còn trộm thức ăn của trại lợn Thường Hùng.
Ngụy Quốc Sinh ở trại lợn Thường Hùng bình thường phụ trách giết lợn, giao hàng, cũng phụ trách trông coi đàn lợn trong trại, không lâu sau, anh ta phát hiện đàn lợn trong trại lớn không tốt.
Ngụy Quốc Sinh là người gan dạ, vì kế sinh nhai của gia đình, vì việc học của em trai mà sẵn sàng mạo hiểm làm việc phi pháp, nhưng anh ta cũng tương đối trung hậu, có trách nhiệm.
Trương Hâm và Thường Hùng không cho anh ta đãi ngộ của người phụ trách trại lợn, nhưng lại để anh ta làm công việc của người phụ trách, anh ta cũng vẫn làm tròn trách nhiệm, lợn nuôi không lớn, anh ta đương nhiên phải điều tra xem có vấn đề gì.
Chẳng mấy chốc, anh ta phát hiện ra vấn đề nằm ở hai người chịu trách nhiệm cho lợn ăn.
Ngụy Quốc Sinh biết Trương Hâm Thường Hùng rất lợi hại, thủ đoạn cũng tàn nhẫn. Nếu bọn họ phát hiện nội bộ có kẻ phản bội lại còn trộm cắp, chắc chắn sẽ không tha cho hai người kia.
Người ở trại lợn đều do Trương Hâm tìm kiếm gom góp lại, dù sao cũng quen biết nhau một thời gian, Ngụy Quốc Sinh không muốn họ gặp chuyện. Anh ta giấu nhẹm chuyện này đi, lén lút khuyên nhủ hai người, nói cho họ biết những kẻ đứng sau trại lợn này có thể làm ăn lớn như vậy là vì bọn họ là trùm chợ đen. Hai người họ muốn tranh giành mối làm ăn này là hoàn toàn không có cửa.
Nhưng tiền tài làm mờ mắt người, trước lợi ích khổng lồ, con người ta dám liều mạng. Đàn lợn của hai người sắp đến ngày xuất chuồng, đó là một khoản thu nhập đáng mừng, số tiền mà cả đời làm ở trại lợn Thường Hùng mười năm cũng không kiếm được, làm sao họ chịu nghe lời khuyên can.
Họ cho rằng, cả thành phố Ninh Thành rộng lớn này, chợ đen đâu chỉ có một chỗ, thịt lợn lại càng khan hiếm, làm sao mà đụng chạm đến Trương Hâm Thường Hùng được.
Ngụy Quốc Sinh khuyên không được, người có chí riêng, anh ta cũng không khuyên nữa, chỉ là không cho phép hai người này tiếp tục trộm thức ăn của trại lợn.
Hai người kia cũng đồng ý, còn tìm người giới thiệu nói rõ với Trương Hâm, rồi rời khỏi trại lợn. Ngụy Quốc Sinh cũng tìm người khác thay thế vị trí của hai người.
Cứ tưởng chuyện này coi như xong, nào ngờ mọi chuyện lại không hề kết thúc.
Lúc đó, nguồn tiền lớn của Trương Hâm Thường Hùng, ngoài việc buôn bán máy ghi âm với Lê Chí Quân, thì chính là trại lợn này. Trại lợn đột nhiên có hai người nuôi lợn xin nghỉ, bọn họ ngoài mặt đồn ý, nhưng ngấm ngầm cho người điều tra hai kẻ kia, rất nhanh phát hiện ra hai người này đã tự mở trại riêng.
Trương Hâm Thường Hùng quen làm ăn một mình, sao có thể chấp nhận chuyện này, nhất là khi hai kẻ này còn phản bội bọn họ.
Ngay tối hôm đó, toàn bộ lợn trong trại của hai người kia đều chết sạch. Trương Hâm còn dùng máu lợn viết trên đất một hàng chữ đe dọa: 【Lần này là lợn, lần sau dám nuôi nữa thì cả nhà mày chịu chung số phận.】
Công sức nuôi lợn cả nửa năm trời bị thuốc chết sạch, lại còn bị dọa giết cả nhà. Hai người kia sợ đến mức mặt mày tái mét, suy sụp hoàn toàn.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu cho sự trả thù của Trương Hâm Thường Hùng.
Chưa đầy hai ngày sau, số gia cầm mà gia đình hai người được phép nuôi cũng bị thuốc chết. Lợn và gia cầm bị chết do thuốc độc không thể ăn được, nhưng hai người vì nuôi lợn mà vay nợ bên ngoài rất nhiều, để bù đắp tổn thất, họ buộc phải bán hết số thịt lợn chết, gia cầm chết kia.
Kết quả, khi họ gánh hàng đi được nửa đường thì phát hiện ra, con đường bình thường chẳng mấy ai qua lại, đột nhiên lại có người đến bắt những kẻ đầu cơ trục lợi, đến cả vào thành phố họ cũng không vào được.
Hàng hóa không thể mang vào thành phố bán, sợ bị tố giác là đầu cơ trục lợi, họ cũng không dám bán ở gần đó. Mùa hè nóng nực, thịt lợn của họ không kịp xử lý hay nấu thành mỡ để bảo quản, nên đã bốc mùi hôi thối hết cả.
Mọi thứ đều tan biến, của cải trong nhà dốc hết ra mà còn nợ nần chồng chất, chẳng bao lâu sau, đám chủ nợ cũng đến tận nhà đòi tiền.
Trong đó có một nhà còn ép buộc, bắt họ không có tiền thì phải gả con gái để trừ nợ, gả cho đứa con trai ngốc nghếch của nhà họ. Nếu không đồng ý, bọn họ sẽ đi tố giác hai người đầu cơ trục lợi, nói rằng họ biết rõ số tiền kia được vay để nuôi lợn.
Chuyện hai người nuôi lợn vẫn luôn được giấu kín, vì sợ xảy ra chuyện nên họ không dám bán thịt lợn ở gần đó, vậy mà sao đột nhiên lại bị người ta biết được, lại còn bị uy hiếp.
Cuối cùng, họ nghĩ đến trại lợn.
Họ không biết thân phận cụ thể của những kẻ đứng sau trại lợn, nhưng họ chắc chắn chuyện này có liên quan đến Ngụy Quốc Sinh. Để tìm đường sống, hai người đã đến công xã tố giác trại lợn, tố giác Ngụy Quốc Sinh, còn khai ra việc có người đứng sau trại lợn.
Ngay hôm đó, trại lợn trên núi bị niêm phong, Ngụy Quốc Sinh thấy tình hình không ổn, kịp thời bỏ trốn tìm đến Trương Hâm Thường Hùng để bàn cách giải quyết.
Trương Hâm Thường Hùng có mạng lưới quan hệ khá rộng, dò la khắp nơi, chẳng mấy chốc đã nắm rõ mọi chuyện, thậm chí còn lấy được cả nội dung thư tố giác.
Sau khi xác định được nội dung thư tố giác, Trương Hâm Thường Hùng định đổ tội cho Lê Chí Quân, nào ngờ lại bị Lê Tinh phát hiện. Sau đó, Trương Hâm Thường Hùng vì muốn bịt miệng mà bày kế bắt cóc, ngược lại khiến Lê Chí Quân thoát được một kiếp.
Không tìm được người thế tội, Ngụy Quốc Sinh buộc phải gánh hết mọi chuyện thay bọn họ.
Trương Hâm Thường Hùng không xuất hiện ở trại lợn nhiều, hai tên tép riu kia lại càng không biết tên tuổi cụ thể của bọn họ. Chỉ cần cắn chặt Ngụy Quốc Sinh, nói rằng người phụ trách chính của trại lợn là anh ta, những người khác chẳng qua chỉ là anh ta thuê đến để làm màu diễn kịch, bọn họ lại dùng tiền bạc đút lót, thì chuyện này cơ bản sẽ êm xuôi.
Vì vậy, bọn họ đã thỏa thuận với Ngụy Quốc Sinh, hứa sẽ cho Ngụy Quốc Sinh một khoản tiền, giúp anh ta chăm sóc gia đình, đổi lại Ngụy Quốc Sinh sẽ nhận hết mọi tội lỗi.
Ngụy Quốc Sinh biết không còn cách nào khác, chỉ cần vợ con, em trai được chăm sóc, anh ta sẵn sàng gánh hết mọi chuyện.
Bố mẹ Ngụy Quốc Sinh đều đã lớn tuổi, em trai lại đang học cấp ba, anh ta về nhà một chuyến không gặp được em trai, chỉ kịp nói cho người vợ đang mang thai biết thân phận của Trương Hâm Thường Hùng, dặn dò sau này nếu gia đình có chuyện gì không giải quyết được thì hãy tìm đến bọn họ.
Sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà, Ngụy Quốc Sinh đến đồn cảnh sát đầu thú.
Lúc đó là năm 1976, thời điểm mọi thứ còn chưa rõ ràng, Ngụy Quốc Sinh bị kết án 20 năm tù vì tội đầu cơ trục lợi, lại còn phải lao động khổ sai ở mỏ đá là nơi gian khổ nhất.
Vợ Ngụy Quốc Sinh không thể chấp nhận được, cô ấy biết rõ chồng mình, mỗi tháng mang tiền từ trại chăn nuôi về nhà ít ỏi đến đáng thương, ông chồng căn bản không đáng phải chịu mức án nặng như vậy.
Sau vài lần đến mỏ đá mà không được gặp chồng, cô ấy mang theo số tiền mà Ngụy Quốc Sinh đưa cho, đến chợ đen tìm Trương Hâm Thường Hùng, cô ấy không cần tiền, chỉ muốn chồng mình được giảm án.
Cô ấy một mình bụng mang dạ chửa đến tìm Trương Hâm Thường Hùng, cầu xin bọn họ nghĩ cách, dùng thế lực để giảm nhẹ hình phạt cho chồng mình, ít nhất là có thể cho chị ấy cơ hội được gặp chồng, đưa cho anh ta chút đồ ăn đồ dùng.
Thường Hùng vốn rất ghét phải xử lý những chuyện lặt vặt này, gã lại cẩn thận, không muốn có thêm người biết đến mình, gã sai Trương Hâm ra mặt xử lý chuyện này.
Trương Hâm lúc đó đang nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài chợ đen, lại còn là người đã có chồng, hắn ta đang vội vàng đi hẹn hò với người tình, cũng chán ghét phải xử lý chuyện như thế. Hắn ta nói chuyện với người phụ nữ kia đầy vẻ không kiên nhẫn, người ta quỳ xuống cầu xin, hắn ta ỷ vào việc người phụ nữ kia không có cách nào gặp được Ngụy Quốc Sinh, nên không thèm giả vờ nữa, trực tiếp đuổi người phụ nữ kia đi.
Thấy thái độ của hắn ta, người phụ nữ kia cũng nổi giận không kìm được mà cãi lại, còn lớn tiếng dọa sẽ đi tố cáo bọn họ.
Trương Hâm nghe vậy liền nổi cơn tam bành, hắn ta vốn tính nóng nảy, lập tức bóp cổ người phụ nữ nhấc bổng lên, trừng mắt nhìn cô ấy với vẻ hung ác, đe dọa nếu dám đi tố cáo, hắn ta nhất định sẽ khiến cả nhà cô ấy chết không toàn thây, cùng nhau xuống suối vàng.
Dọa nạt xong, Trương Hâm chẳng thèm quan tâm người ta đang mang thai, thẳng tay ném người phụ nữ xuống đất. Thai phụ sao chịu nổi cú ngã như vậy, lập tức động thai, máu chảy xối xả từ phía dưới.
Trương Hâm nhìn vũng máu trên đất, sắc mặt biến đổi, hắn ta nhận ra mình đã ra tay quá nặng, nhưng lại không thể đưa người phụ nữ này đến bệnh viện. Một khi đưa đi, không nói đến việc có cứu được hay không, e rằng chuyện của Ngụy Quốc Sinh sẽ có biến.
Đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ trong chốc lát, hắn ta đã quyết định.
Hắn ta lợi dụng việc người phụ nữ kêu cứu, lớn tiếng chất vấn cô ấy, ai là người biết cô ấy đến thành phố tìm bọn họ, còn ai biết thân phận của bọn họ.
Người phụ nữ vừa mới nghe Trương Hâm dọa giết cả nhà, lại nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của hắn ta, trong lòng cảm thấy bất an, cô ấy hoảng sợ cầu xin Trương Hâm, nói rằng không ai biết cô ấy đến thành phố làm gì, cả nhà cô ấy không ai biết thân phận của bọn họ, cô ấy cầu xin hắn ta đưa mình đến bệnh viện, chuyện này kết thúc, cô ấy sẽ không bao giờ đến tìm bọn họ nữa.
Trương Hâm nghe xong lời người phụ nữ, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm. Hắn ta không những không cứu người, mà còn đứng nhìn người phụ nữ kia chảy máu đến chết rồi mới đem xác đi phi tang.
Xử lý xong người phụ nữ, Trương Hâm đến gặp Thường Hùng kể lại sự việc.
Thường Hùng tức giận vì Trương Hâm tự ý hành động, nhưng người đã đến tận cửa còn dám đe dọa thì đúng là phải xử lý sạch sẽ, gã ra mặt giúp Trương Hâm dọn dẹp hậu quả.
Gã liên hệ với người ở mỏ đá, sắp xếp cho Ngụy Quốc Sinh toàn những công việc nặng nhọc vất vả, còn bày ra những chuyện gây gổ để Ngụy Quốc Sinh bị những kẻ có máu mặt ở mỏ đá đánh đập, muốn Ngụy Quốc Sinh chết ở trong mỏ đá. Mặt khác, gã nghe Trương Hâm nói Ngụy Quốc Sinh còn có một đứa em trai đang học cấp ba, đang điều tra chuyện của chị dâu, gã bảo Trương Hâm phải theo dõi chặt chẽ, không được để thằng nhóc đó có cơ hội gặp Ngụy Quốc Sinh.
Ngụy Quốc Đông trước đó đã biết anh trai mình đang giúp người ta trông coi trại lợn, chị dâu cũng từng hé lộ ý định muốn tìm Trương Hâm Thường Hùng để nhờ bọn họ ra mặt giúp đỡ, hắn chỉ không ngờ chị dâu lại tự mình đi, còn gặp chuyện.
Một thai phụ khỏe mạnh, trên người không hề có dấu vết bị cướp bóc, sao có thể đột nhiên bị băng huyết mà chết trên đường, hắn nghi ngờ cái chết của chị dâu có liên quan đến kẻ mà anh trai đang gánh tội thay.
Nhưng hắn không gặp được anh trai, không biết thân phận của kẻ đứng sau, chỉ có thể tìm cách khác để dò la tin tức.
Lần mò mãi mới tìm được hai người kia, từ bọn họ biết được kẻ đứng sau là trùm chợ đen khu Giang Đông, hắn lại cải trang đến chợ đen dò hỏi. Nguồn tin bị sai lệch, kẻ mà hắn tìm được lại là Lê Chí Quân, người đã rời khỏi chợ đen.
Lê Chí Quân không thừa nhận chuyện này, hắn bám theo Lê Chí Quân, cuối cùng từ anh ấy biết được Trương Hâm Thường Hùng.
Hắn nửa tin nửa ngờ, nhưng lần này hắn không vội vàng tìm đến Thường Hùng như chị dâu.
Hắn tìm mọi cách dò la về con người Trương Hâm Thường Hùng, biết được hai kẻ này làm việc tàn nhẫn, lại phát hiện ra có người đang theo dõi mình, hắn lờ mờ khẳng định cái chết của chị dâu không phải là tai nạn.
Vào một đêm nọ, hắn tìm cách trà trộn vào trong mỏ đá bằng xe chở đá, thuận lợi gặp được Ngụy Quốc Sinh.
Ngụy Quốc Sinh ở trong mỏ đá liên tục bị người ta gây sự, anh ta đã nhận ra mình bị nhắm vào, có mấy lần người ta còn muốn ra tay hạ sát anh ta, nhưng vì anh ta từng làm công việc mổ lợn ở trại lợn, có chút sức lực nên bọn chúng không thành công.
Khi anh ta nhìn thấy em trai tìm đến, nghe hắn nói chị dâu và đứa con trong bụng đã chết trên đường đến thành phố, một xác hai mạng. Anh ta đau đớn tột cùng, không dám tin, hỏi rõ ràng trong nhà cũng không tìm thấy số tiền mà anh ta đưa cho vợ, anh ta lập tức khẳng định cái chết của vợ mình có liên quan đến Trương Hâm Thường Hùng.
Chỉ có Trương Hâm Thường Hùng mới làm chuyện táng tận lương tâm, muốn giết anh ta để bịt miệng.
Anh ta nhận hết mọi tội lỗi, chính là hy vọng vợ con có thể dùng số tiền kia mà sống tốt, kết quả Trương Hâm Thường Hùng lại không phải là người, bọn chúng đến cả thai phụ cũng không tha!
Ngụy Quốc Sinh hận đến tận xương tủy, anh ta tìm cơ hội trốn khỏi mỏ đá, trộm được một con dao phay ở một lò mổ trong thành phố, tìm đến Trương Hâm Thường Hùng để trả thù, nhưng không ngờ lại bị Trương Hâm Thường Hùng giết ngược lại.
Chị dâu bị hại chết, một xác hai mạng, anh trai vượt ngục báo thù không thành, bị giết ngược lại.
Người anh trai duy nhất của hắn, người anh trai đã nuôi nấng hắn từ nhỏ.
Ngụy Quốc Đông thề sẽ báo thù cho anh trai và chị dâu. Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra kế hoạch chi tiết để hành động, thì nhà hắn đã bị cháy, bố mẹ hắn chết trong biển lửa, đứa cháu trai năm tuổi bị bỏng mất nửa khuôn mặt.
Trong vòng một năm, cả nhà hắn, ngoại trừ hắn và đứa cháu trai năm tuổi bị biến dạng, đều chết hết.
Sau chuyện của chị dâu, hắn không còn tin vào cái gọi là tai nạn nữa.
Hắn tìm cách theo dõi Trương Hâm, kẻ đã mất đi một chân và nghiện rượu, nghe được những lời hắn ta nói trong cơn say, biết được sự thật tàn khốc về cái chết của cả gia đình mình.
Là Trương Hâm Thường Hùng, một kẻ không cam tâm bị anh trai hắn phế đi một chân, một kẻ không cam tâm mất đi khả năng đàn ông, để trả thù, Thường Hùng đã xúi giục Trương Hâm đến nhà hắn phóng hỏa.
Theo lời của Trương Hâm, thì là thiêu chết được một người thì hay một người, cả nhà chết hết thì càng tốt.
Trương Hâm mượn hơi rượu, cười man rợ: "Hay, hay lắm, tao mất một chân, cả nhà mày chết hết! Đáng chết, tất cả đều đáng chết!"
Hắn nghe xong, lập tức muốn giết Trương Hâm để báo thù cho bố mẹ, anh trai, chị dâu. Nhưng khi hắn vừa định xuất hiện ra tay, thì Thường Hùng tìm đến.
Lúc đó sức lực của hắn căn bản không đủ để đối phó với hai người bọn chúng một cách trực diện, hắn cũng không thể gặp chuyện, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Không ngờ, lần nhẫn nhịn này lại kéo dài đến mười mấy năm.
Năm 1983, trong đợt trấn áp tội phạm, Trương Hâm bị kết án tử hình, kẻ chủ mưu đứng sau là Thường Hùng lại vẫn sống, không những sống mà còn càng ngày càng giàu có, càng ngày càng có thế lực, hắn đến gần gã cũng khó, nên chỉ có thể tìm cách tiếp cận, vì vậy mà tay hắn cũng đã nhuốm đầy máu tanh.
Khi Thường Hùng tìm hắn, bảo hắn đi giết Đặng Trung, hắn đã từng nghĩ đến việc trực tiếp gi.ết ch.ết Thường Hùng, rồi mang đứa cháu trai mà khuôn mặt đã được phẫu thuật gần như hoàn chỉnh cao chạy xa bay.
Không ngờ hắn còn chưa kịp ra tay, thì một năm trôi qua Thường Hùng lại tự mình chơi đùa đến mất mạng, dính líu đến tội bán nước.
Đáng lẽ phải chết từ lâu rồi, thật là hả dạ, tiếc là trong tình huống như vậy mà gã vẫn trốn thoát được.
Cục cảnh sát muốn thông qua hắn để tìm ra Thường Hùng, hắn cũng muốn tìm ra Thường Hùng. Chỉ là mấy tháng nay, hắn luôn nhận được điện thoại của Thường Hùng sai bảo làm việc, nhưng chưa từng gặp mặt.
Để tìm ra gã, hắn còn tiếp cận cả Vạn Duyệt.
Làm tay sai cho Thường Hùng, đều là những kẻ bất hạnh.
Vạn Duyệt trước đây ỷ thế gia đình mà ức hiếp bắt nạt người khác, bây giờ lại bị Thường Hùng ức hiếp. Cho dù kẻ này có đang trốn truy nã, Vạn Duyệt vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của Thường Hùng.
Thường Hùng muốn lợi dụng thế lực của Lương Vạn Long để lẩn trốn và làm việc, thì phải trả giá một thứ gì đó, Vạn Duyệt có khuôn mặt xinh đẹp lại biết nhảy múa, quyến rũ đàn ông cũng rất giỏi, cô ta bị Thường Hùng dâng cho Lương Vạn Long.
Lương Vạn Long lại đem cô ta chuyển cho người khác.
Bị người ta đùa bỡn, lại còn bị thao túng, Vạn Duyệt sống không bằng chết.
Quách Vệ Đông tìm đến, Vạn Duyệt không chút do dự ôm lấy hắn muốn hợp tác. Cô ta muốn Thường Hùng và Lương Vạn Long cùng chết, chỉ cần Quách Vệ Đông đồng ý, cô ta có thể đưa cho hắn toàn bộ số tiền mà cô ta có được từ Thường Hùng.
Quách Vệ Đông không để ý đến cô ta, xác định Thường Hùng không hề xuất hiện tìm cô ta, hắn đẩy cô ta ra, quay về tiếp tục ẩn nhẫn chờ đợi.
Lần chờ đợi này, kéo dài đến hơn nửa năm.
Khi Thường Hùng một lần nữa thông qua Lương Vạn Long gọi điện ra lệnh cho hắn, bảo hắn tìm người bắt cóc đứa con trai mà Trương Hòa Bích giấu ở quê, hắn biết, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Cơ hội duy nhất để gi.ết ch.ết Thường Hùng.
Hắn lấy lý do không tin tưởng Lương Vạn Long, muốn tận mắt nhìn thấy anh Hùng xác định không bị khống chế, để gặp được Thường Hùng.
Đáng lẽ lúc đó hắn nên ra tay. Nhưng Lương Vạn Long luôn ở bên cạnh, xung quanh lại càng có nhiều vệ sĩ, hắn không thể đảm bảo mình nhất định sẽ thành công.
May mắn là hắn biểu hiện tốt trong nửa năm qua, Thường Hùng đã tin tưởng hơn vài phần, tiết lộ hành tung của gã là sẽ cùng Lương Vạn Long đến bệnh viện, còn phải đi gặp một nhân vật quan trọng.
Gần như ngay lập tức, trong đầu hắn đã vạch ra kế hoạch đưa hai kẻ này xuống hoàng tuyền. Hắn lấy cớ đi làm việc, rời đi đến công trường tìm một chiếc xe, định bụng sẽ tiễn hai kẻ này lên đường.
Chỉ là sau chuyến đi này, e rằng hắn cũng không thể quay về.
Mấy năm nay để có được sự tin tưởng của Thường Hùng, hắn đã làm không ít việc cho gã, có những việc dính máu, có những việc không, hắn cũng là một kẻ đáng chết, cái chết mới là kết cục tốt nhất cho hắn, nhưng hắn không quan tâm.
Điều hắn lo lắng duy nhất là đứa cháu trai.
Năm đó, cháu trai hắn hít phải quá nhiều khói đặc trong vụ hỏa hoạn, phổi bị tổn thương, còn bị hủy dung, những năm qua số tiền hắn kiếm được đều dùng để chữa trị cho cháu trai, giúp nó phục hồi vết sẹo. Bây giờ vết sẹo trên mặt thằng bé không còn đáng sợ nữa, sức khỏe cũng tốt hơn nhiều, nhưng lại không thể làm việc nặng.
Mặc dù hắn đã để lại cho cháu trai một khoản tiền, nhưng hắn làm việc cho Thường Hùng, cũng coi như đã từng trải, hắn có thể cảm nhận được tiền ngày càng mất giá, hắn lo lắng cho tương lai của cháu trai, vì vậy, trên đường đi hắn đã gọi điện thoại cho Lục Huấn.
"Ông chủ Lục, tôi là Quách Vệ Đông, tôi có một chuyện làm ăn muốn bàn bạc với anh. Tôi biết anh và Thường Hùng có thù, vợ anh năm đó bị bắt cóc là do Thường Hùng gây ra, những năm qua gã ta cũng luôn theo dõi gia đình vợ anh."
"Thường Hùng và Lương Vạn Long, hai kẻ này còn chuẩn bị một đòn sát thủ để đối phó với anh, tôi có thể giúp anh giải quyết Thường Hùng và Lương Vạn Long ngay lập tức, nhưng có một điều kiện."
Nguỵ Quốc Đông những ngày này đã tìm hiểu rõ ràng về ân oán giữa Thường Hùng và nhà họ Lê, đối với ân oán giữa hắn và Thường Hùng lại càng rõ ràng hơn.
Hắn tưởng rằng Lục Huấn ít nhất cũng sẽ hỏi hắn Thường Hùng đã chuẩn bị đòn sát thủ gì để đối phó với anh, không ngờ Lục Huấn căn bản không hỏi, dùng giọng nói gần như bình tĩnh đáp lại hắn:
"Thường Hùng và Lương Vạn Long chết chưa hết tội, nhưng tôi là công dân tuân thủ pháp luật, không làm chuyện mua bán giết người. Huống chi để bọn chúng chết một cách dễ dàng như vậy thì quá nhẹ nhàng, bọn chúng phải chịu sự phán xét của tòa án, phải bị kết án, bước vào pháp trường trong tuyệt vọng và sợ hãi, nghe thấy tiếng súng vang lên rồi ra đi."
"Điều kiện của anh tôi không thể đáp ứng, tôi cũng khuyên anh đừng hành động hấp tấp, mạo hiểm mà tự làm hại bản thân, vì hai kẻ đã định sẵn sẽ bị phán quyết, không đáng, nếu anh phát hiện ra hành tung của Thường Hùng thì có thể báo cảnh sát."
[Bọn chúng phải chịu sự phán xét của tòa án, phải bị kết án, bước vào pháp trường trong tuyệt vọng và sợ hãi, nghe thấy tiếng súng vang lên rồi ra đi].
Lời này cứ vang vọng mãi trong đầu Nguỵ Quốc Đông, hắn tưởng tượng cảnh Thường Hùng bị áp giải vào pháp trường, bị tháo khăn trùm đầu chờ đợi một viên đạn, trong mắt không kìm được mà hiện lên vẻ hả hê.
Nói đúng, đó mới là kết cục mà Thường Hùng đáng phải nhận.
Không thỏa thuận được điều kiện với Lục Huấn có chút đáng tiếc, nhưng hắn cũng không phải là không thu hoạch được gì, cuối cùng hắn đáp lại Lục Huấn:
"Bọn chúng đều ở trong xe, nhưng lần này bọn chúng không thoát được đâu."
"Ông chủ Lục, anh nói đúng, kết cục mà bọn chúng đáng phải nhận không phải là chết một cách dễ dàng, tôi sẽ giữ lại mạng cho bọn chúng, anh có thể báo cảnh sát đến bệnh viện gần đó bắt người."
Ngụy Quốc Đông nói xong, liền lái xe đến con đường mà Lương Vạn Long và bọn chúng nhất định phải đi qua để đến bệnh viện, nhìn thấy chiếc xe màu đen, trong khoảnh khắc ánh mắt hắn trở nên hung ác, chỉ muốn tông thẳng bọn chúng xuống sông cho cá ăn, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Thường Hùng bị áp giải ra pháp trường, bị ăn đạn, hắn lại vô thức giảm tốc độ xe.
Chỉ là không ngờ, Thường Hùng lại kéo Lương Vạn Long làm lá chắn, Lương Vạn Long chết ngay tại chỗ, còn gã thì bị kẹt mất hai chân.
"Quách Vệ Đông, mày là đồ chó! Tại sao? Tại sao mày lại làm vậy? Tao đối xử với mày không tệ mà!"
Thường Hùng cố gắng giãy giụa bò ra ngoài, nhưng hai chân gã bị kẹt cứng không thể nhúc nhích, gã dùng đôi bàn tay đầy máu bấu víu vào mặt đường nóng bỏng bên ngoài cửa sổ xe, mặc kệ đầu óc choáng váng buồn nôn, gã thở hổn hển, trừng đôi mắt trắng bệch đầy tia máu gào thét thảm thiết.
"Đồ chó! Mày là đồ chó chết tiệt!"
"Xe cứu thương sắp đến rồi, mau kéo người ra trước."
Trên cây cầu cao bị nắng thiêu đốt là tiếng chửi rủa của Thường Hùng và tiếng xăng dầu rò rỉ, Lục Huấn liếc nhìn một cái, nhanh chóng kéo Lê Tinh lùi về phía sau một chút, rất nhanh sau đó dẫn người lên trước kéo người.
Lê Tinh cũng nhìn thấy tình trạng rò rỉ xăng của xe, thấy Lục Huấn xông lên, cô vô thức đưa tay ra ngăn cản nhưng không kịp, chỉ có thể hét lên: "Anh cẩn thận!"
Lục Huấn và mấy người được anh mang đến cùng nhau hợp sức, nhanh chóng đập vỡ tất cả cửa sổ xe, trước tiên kéo người lái xe còn thở nhưng đã bất tỉnh ra ngoài.
Trên đường đến đây, Lục Huấn đã gọi điện báo cảnh sát, gọi cả xe cứu hỏa, cuối cùng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng bèn liên lạc với bệnh viện gọi xe cứu thương.
Vừa mới kéo được người lái xe ra, không lâu sau xe cứu hỏa, xe cảnh sát, xe cứu thương lần lượt đến.
Người chuyên nghiệp đã đến, Lục Huấn không quan tâm đến Lương Vạn Long đã chết và Thường Hùng đang chìm trong nỗi thống hận cùng không cam lòng vì bị phản bội, anh đứng sang một bên quan sát.
Lương Vạn Long bị lôi ra làm lá chắn, chết ngay tại chỗ, hai chân Thường Hùng bị kẹt quá chặt, sau khi được cứu ra thì một chân bị hoại tử nghiêm trọng, có nguy cơ phải cắt bỏ. Nhưng gã sắp bị tuyên án tử hình, có cắt chân hay không cũng chẳng ai quan tâm.
Lộ Phóng vội vàng chạy đến, liếc nhìn cái chân bị hoại tử của gã, nghĩ đến những ngày tháng uất ức vì phải truy bắt tên khốn này, anh ta còn cười khẩy: "Tốt, cắt chân rồi thì khỏi lo gã trốn thoát."
Thường Hùng bị chấn động não nghiêm trọng, chân lại càng đau, đau đến mức gã gần như mất đi ý thức, nhưng nỗi không cam lòng và thống hận mãnh liệt kia vẫn níu kéo gã lại.
Gã không hiểu, tại sao lại như vậy. Gã rõ ràng đã tính toán mọi thứ, kế hoạch trả thù Lục Huấn đã được triển khai, số thép phế liệu gã giấu ở chỗ Vạn Duyệt cũng đã được em gái gã xử lý, thu về một phần tiền, chỉ cần giải quyết xong chuyện của Lương Vạn Long, gã có thể an tâm rời khỏi Ninh Thành.
Đợi kế hoạch thành công, gã còn có thể chia được một khoản tiền lớn từ chỗ Lương Vạn Long, đến Cảng Thành hoặc đi đến những nơi xa hơn để làm lại từ đầu.
Vậy mà không ngờ lại xuất hiện một Quách Vệ Đông, bất chấp nguy hiểm tính mạng cũng phải vạch trần gã.
Quách Vệ Đông, Quách Vệ Đông!
Nằm trên xe cứu thương, trong lúc đầu óc sắp mất đi ý thức, Thường Hùng vẫn nghiến răng nghiến lợi gọi tên Quách Vệ Đông. Ở phía bên kia xe, Quách Vệ Đông cũng đang bị còng tay, nghe thấy tiếng gã gọi, trong đôi mắt vô hồn thoáng hiện lên vẻ hả hê.
Hắn vốn định nói cho Thường Hùng biết hắn là ai, nhưng bây giờ hắn hy vọng Thường Hùng cứ như vậy mà chết trong uất hận.
"Còn đi bệnh viện không?"
Nhìn Thường Hùng và Quách Vệ Đông lần lượt bị áp giải lên xe cứu thương, Lộ Phóng kịp thời chạy đến, cũng lên xe theo, hiện trường giao lại cho cảnh sát xử lý.
Lục Huấn không quan tâm đến chuyện này nữa, giải tán đám người của mình, anh quay lại bên cạnh Lê Tinh, nhưng lúc này Lê Tinh lại ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh, vội vàng bịt mũi nôn khan.
Lục Huấn sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng đến đỡ cô, nhưng cô lại nghiêng người tránh đi, cúi xuống nôn khan càng dữ dội hơn.
"Em sao vậy?" Lục Huấn chú ý đến, anh cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay dính đầy máu của mình, không dám tiến lại gần, lo lắng hỏi.
Lê Tinh cũng không biết mình bị làm sao, cô chỉ cảm thấy khứu giác của mình lúc này đặc biệt nhạy bén, trong hơi thở toàn là mùi xăng xe từ xa, còn có mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Trước đó cô lo lắng cho Lục Huấn, lại bận tâm đến hiện trường nên còn cố nhịn, bây giờ mọi chuyện đã xong, Lương Vạn Long chết ngay tại chỗ, Thường Hùng sa lưới, tinh thần cô thả lỏng, mùi kia đột nhiên trở nên nồng nặc, cô không khống chế được mà buồn nôn, cảm giác như cả dạ dày muốn lộn ngược ra ngoài.
"Ông xã, anh mau đi rửa sạch máu trên người đi." Lê Tinh bịt miệng, ngẩng đôi mắt đỏ hoe, ầng ậng nước nhìn anh.
"Em ngửi thấy khó chịu, buồn nôn quá, không thoải mái."
Lê Tinh rất ít khi kêu không thoải mái, lần trước kêu là vào dịp Tết, cô bị ốm, sốt cao không hạ, tai ù đi.
Sắc mặt Lục Huấn lại thay đổi, anh giơ tay cởi chiếc áo sơ mi ngắn tay trên người ra, dùng tay dính máu chà mạnh vào áo, lại đến xe lấy nước đổ lên tay rửa qua, rồi đi đến hỏi cô: "Giờ thì sao? Đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Chỉ là ngửi thấy mùi máu nên khó chịu, buồn nôn thôi sao? Còn chỗ nào không khỏe không..."
Buồn nôn.
Lục Huấn đột nhiên khựng lại, dường như anh nghĩ đến điều gì đó, trong đôi mắt đen sâu thẳm khẽ dao động, rất nhanh lại ngẩng đầu lên, có chút cẩn thận nhìn cô: "Bà xã, tháng này, em... có phải là chưa đến kỳ không?"
Lê Tinh chợt sững người.