Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 113

 

"Bà xã, tháng này em có phải là chưa đến kỳ không?"

Chiếc xe bị hỏng ở phía xa vẫn chưa được xe cẩu kéo đi, nhân viên xử lý vụ án vẫn đang xử lý thi thể của Lương Vạn Long, âm thanh nói chuyện không ngừng, giọng nói không lớn của Lục Huấn lại đủ rõ ràng để lọt vào tai cô.

Lê Tinh bịt miệng quay đầu nhìn anh, vẻ mặt ngây ra đứng yên không nhúc nhích.

Kỳ kinh nguyệt của cô không đều, có khi sớm vài ngày, có khi muộn vài ngày, thời gian không cố định nên chính cô cũng không rõ khoảng khi nào sẽ đến, may mà mỗi lần sắp đến cô đều cảm thấy đau lưng, cô cũng dựa vào đó để chuẩn bị đồ.

Kết hôn gần một năm, quần áo của cô bao gồm cả đồ lót đều là Lục Huấn giặt cho, thỉnh thoảng anh cũng giúp cô tính toán ghi nhớ, trước đó sẽ nấu canh ngọt cho cô.

Nhưng hai tháng nay bọn họ đều khá bận rộn, đầu tháng Lục Huấn vì việc mở rộng quầy hàng của Hồng Thái Dương ở các trung tâm thương mại lớn tại Thượng Hải mà phải đi công tác gần một tuần. Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên anh đi công tác lâu như vậy, tuần đó cô đều ở nhà bố mẹ đẻ.

Mỗi ngày liên lạc với anh qua điện thoại đều là vào buổi tối khi cô đã nằm trên giường, hai người trò chuyện về công việc của nhau, sau đó lại quấn quýt.

Cô nói cô nhớ anh, anh cũng nói nhớ cô, cô luôn bắt anh phải dỗ dành cô ngủ, thỉnh thoảng còn thích nghe anh hát, giọng hát của anh trầm ấm dễ nghe, cô nghe mà tai ngứa ngáy tim mềm nhũn, mỗi lần đều không nhịn được mà vùi mặt vào gối nghĩ đến anh. Đợi anh về hai người quấn quít cả tuần, còn đâu nhớ đến chuyện kinh nguyệt gì nữa.

Tháng trước em đến kỳ khi nào?

Tháng trước cô có đến không? Hình như là cuối tháng trước nữa? Là ngày hai hay ngày ba của tháng trước?

Vậy là đã hơn bốn mươi, gần năm mươi ngày rồi?

Lê Tinh vừa nghĩ đến, Lục Huấn cũng đã nói ra chính xác: "Ngày 29 tháng 5 em bắt đầu, ngày 3 thì hết, từ tháng trước đến tháng này là 45 ngày rồi."

Lục Huấn nói xong, anh đột nhiên nhớ đến buổi sáng hôm nay, hai người đã làm chuyện đó hơi quá đà, cổ họng anh hơi nghẹn lại, đưa tay ra nắm lấy tay cô, động tác có chút gượng gạo: "Chúng ta phải đến bệnh viện."

Lê Tinh vẫn ngơ ngác nhìn anh.

Mặt trời chói chang, ánh sáng chói mắt phản chiếu trên lan can bảo vệ và lưới bảo vệ của cây cầu cao, cộng thêm nhiệt độ mặt đường gần như có thể làm chín trứng, càng khiến người ta thêm oi bức, xung quanh không khí đều nóng rực, lúc xuống xe cô đã đội một chiếc mũ che nắng lớn, nhưng đứng dưới ánh nắng mặt trời gần một tiếng đồng hồ cũng có chút không chịu nổi, sợ bị say nắng, cơ thể cô có chút mềm nhũn còn hơi choáng váng, có lẽ còn do cảm giác buồn nôn, nên bây giờ cô có chút giống như di chứng sau khi say xe, cảm thấy trước mắt choáng váng, không chân thực.

Cô có thể mang thai, có em bé rồi.

Kết hôn lâu như vậy, Phàm Phàm đã bắt đầu đi học, tiếp xúc với giáo viên chủ nhiệm, con gái Lê Linh cũng đã gần nửa tuổi, sắp có thể bò khắp nơi, em bé mà cô mong ngóng bấy lâu, ghen tị bấy lâu, đã đến rồi sao?

Lê Tinh khẽ nuốt nước bọt cúi đầu nhìn bụng mình, hôm nay cô mặc áo hai dây màu xanh lá cây nhạt phối với quần short jean cạp cao, bên ngoài sợ nắng nên khoác thêm một chiếc áo sơ mi trắng bằng lụa, không cài cúc, chỉ vòng vạt áo qua eo rồi thắt một nút xinh xắn, có thể thấy bụng cô vẫn còn phẳng lì.

"Nếu, nếu như có em bé, vậy thì mấy ngày nay em còn tập xẻ dọc, múa những động tác khó, còn cả sáng nay chúng ta..." Lê Tinh chợt nhớ ra, cô đưa tay nắm lấy cánh tay anh, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

"Đừng sợ, đừng lo lắng, trước đó em không bị đau bụng, chắc là không sao, nhưng chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra."

Điều cô lo lắng cũng là điều Lục Huấn lo lắng, nhưng thấy cô sợ hãi, anh bèn trấn an vỗ về.

"Đến bệnh viện?"

"Ừ, vậy chúng ta mau đi thôi."
Lê Tinh bây giờ sợ nhất là con có chuyện, nghe vậy vội vàng gật đầu, nhớ ra điều gì đó cô lại do dự: "Còn Xảo Xảo thì sao?"

Buổi trưa báo án, tính toán thời gian, phía đồn cảnh sát sau khi tìm hiểu rõ chân tướng, chắc cũng sắp đến bệnh viện tìm Chúc Xảo Xảo để xác minh tình hình cụ thể.

Lương Vạn Long đã chết, mầm họa đã trừ, lời khai của Chúc Xảo Xảo có thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu như mấy cô gái ở bách hoá số sáu vẫn chưa biết tin này, vì mấy cuộc điện thoại của Lương Vạn Long mà đến bệnh viện khuyên nhủ cô ấy, có thể sẽ gây ra tổn thương tâm lý lần thứ hai cho cô ấy.

"Có thể gọi điện thoại cho bách hoá số sáu, nói cho họ biết tình hình của Lương Vạn Long."

Cô nghĩ gì, do dự điều gì, Lục Huấn liếc mắt một cái là nhìn ra, cô có tấm lòng lương thiện luôn có thể suy nghĩ cho người khác rất nhiều, cho dù có việc của mình cũng vẫn nhớ đến người khác.

"Bây giờ Lương Vạn Long đã chết, giám đốc Trương kia đã bị bắt, Phương Tình không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, người của bách hoá số sáu cũng không cần phải kiêng dè gì nữa, chân tướng là gì cứ nói thẳng ra thì tốt hơn, che giấu chỉ càng bất lợi cho họ."

"Cũng được." Lê Tinh suy nghĩ một lát rồi đồng ý, chú ý đến việc Lục Huấn đã cởi áo sơ mi ngắn tay, lúc này đang ở trần, cô khựng lại: "Nếu chúng ta trực tiếp đến bệnh viện, anh như vậy có phải là không ổn lắm không?"

Người tập luyện hàng ngày có thân hình đẹp, dưới ánh nắng chói chang cơ bắp màu mật ong của anh rắn chắc, rõ ràng từng khối đường nét sắc sảo, đẹp trai phong độ, nhưng như vậy mà đến bệnh viện thì không thích hợp, ở nhà anh cũng không như vậy.

Những lúc chỉ có hai người, đa số anh đều để áo hở nửa người.

Cô cũng thích như vậy hơn, cảm giác anh như vậy dựa vào giường, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, có một loại... quyến rũ khó tả thu hút.


"Lát nữa đến gần bệnh viện có cửa hàng nhỏ, em xuống xe mua cho anh một chiếc áo."
Bây giờ Lục Huấn không quan tâm đến quần áo gì cả, bên ngoài trời nắng, anh liếc nhìn hiện trường vẫn đang xử lý chiếc xe bị hỏng ở phía xa, đưa cô lên xe, thuận miệng đáp một tiếng.

Bệnh viện có nhiều bệnh nhân nội trú, gần đó có nhiều hàng quán bán đồ ăn, hoa quả, đồ dùng sinh hoạt; cũng có một vài cửa hàng quần áo, nhưng kiểu dáng và chất lượng đều bình thường, chỉ có thể tạm chấp nhận, chỉ mặc một hai tiếng cũng không sao, Lê Tinh không có ý kiến gì theo anh lên xe.

Lên xe, bật điều hòa thông gió, Lê Tinh lấy điện thoại ra, gọi điện cho bên bách hoá số sáu. Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người bắt máy, người nghe điện thoại không phải Phương Tình, mà là một giọng nam.

Vì khi còn nhỏ bị bệnh ở tai, nên Lê Tinh tương đối nhạy cảm với âm thanh, rất nhanh nhận ra giọng nói đó là của trưởng phòng kinh doanh họ Hứa, nhưng Lê Tinh là muốn thông báo tin Lương Vạn Long đã chết, ai nghe điện thoại cũng không quan trọng.

Cô trực tiếp nói cho đối phương biết tin Lương Vạn Long chứa chấp tội phạm truy nã cấp A, cuối cùng gặp tai nạn xe mà chết. Đối phương giống như không dám tin, liên tục hỏi lại mấy lần, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn liền nhanh chóng cúp máy.

Quá nhanh, Lê Tinh còn chưa kịp phản ứng, nắm chặt điện thoại gọi lại hai tiếng, xác định là bên kia đã cúp máy, cô quay đầu có chút khó hiểu nhìn Lục Huấn: "Anh ta cúp máy của em, có phải là không tin chuyện này không?"

"Chắc là không phải, anh ta chỉ là không thể chấp nhận, còn sợ hãi hơn." Âm thanh điện thoại di động lớn, phản ứng của trưởng phòng Hứa trong điện thoại Lục Huấn đều nghe thấy, anh khẽ đánh lái trả lời cô.

"Chuyện của bách hoá số sáu, từ việc Trương Hòa Bích dụ dỗ, ép buộc người ta mua bán thể xác đến việc làm hàng giả hàng nhái, bọn họ không thể không biết, tòa nhà bách hoá số sáu là do tư nhân thầu, trưởng phòng Hứa và những người này về bản chất vẫn thuộc về người của nhà nước, người của nhà nước biết những chuyện này mà không báo cáo, bọn họ phải chịu trách nhiệm nhất định."

"Vốn dĩ Lương Vạn Long còn sống, cấp trên chỉ có thể tìm Lương Vạn Long nói chuyện này, bây giờ gã ta chết rồi, trưởng phòng Hứa và những người khác không thoát được."

"Thì ra là vậy." Lê Tinh hơi hiểu ra, cô biết mấy trưởng phòng của bách hoá số sáu, đều là những người còn hai năm nữa là về hưu, cho nên bình thường phần lớn đều giữ thái độ im lặng, không gây chuyện, không quản chuyện, cho rằng cứ như vậy đợi đến khi về hưu là được.

Chỉ là bọn họ không ngờ rằng chưa đợi được đến khi về hưu, lại đợi đến việc có nhiều cô gái bị hại như vậy, danh tiếng của bách hoá số sáu bị hủy hoại hoàn toàn.

"Sao vậy?" Lâu không thấy Lê Tinh nói gì, Lục Huấn quay đầu nhìn cô hỏi.

"Không có gì, em chỉ đột nhiên phát hiện, thực ra không làm gì cũng là một loại tội ác." Lê Tinh hoàn hồn, cười một tiếng.

Nếu như trưởng phòng Hứa và những người đó có thể đứng ra vào lúc Trương Hòa Bích làm chuyện đó, bảo vệ những cô gái kia một chút, cảnh cáo Trương Hòa Bích thì cô ta làm sao dám to gan như vậy.

"Không làm gì chính là đồng lõa với tội ác." Lục Huấn đồng ý, nhận ra tâm trạng Lê Tinh không tốt, anh đưa tay kéo tay cô, nhẹ nhàng x.oa n.ắn: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, chuyện này kết thúc rồi. Bây giờ em hãy nghĩ đến em bé của chúng ta thì tốt hơn, bà xã à, bây giờ em không phải là một mình nữa, mỗi ngày phải vui vẻ hơn mới được."

"Còn chưa chắc chắn mà." Lê Tinh nhịn không được nhắc nhở anh một câu. "Lỡ như không phải thì sao? Anh cũng biết kinh nguyệt của em không đều."

Lê Tinh nói xong, đột nhiên nhớ tới chị dâu hai của cô trước đây kết hôn mấy năm mà không có con, có một năm cũng bị chậm kinh, có phản ứng ốm nghén, kết quả đi bệnh viện phát hiện không phải, làm đủ các loại kiểm tra, bác sĩ nói chị ấy là do quá mong muốn có con mà gây ra mang thai giả.

Lê Tinh ngưng lại, tay nắm điện thoại khẽ siết chặt, một lúc lâu sau mới mấp máy môi: "Ông xã, nếu như em không mang thai thì sao? Thực ra chậm kinh, cũng có thể là mang thai giả."

"Mang thai giả?" Lục Huấn lần đầu tiên nghe thấy cách nói này.

Lê Tinh rũ mắt xuống: "Ừ, chị dâu hai của em trước đây đã từng..."

Lê Tinh kể lại tình hình của Thường Khánh Mỹ, mấy năm Thường Khánh Mỹ không có con, cô luôn ở bên cạnh tận mắt chứng kiến Thường Khánh Mỹ đau khổ như thế nào, khi nhắc đến, cô không nhịn được nhớ lại những loại thuốc mà Thường Khánh Mỹ đã uống, trong miệng đều trở nên đắng ngắt.

"Nếu, nếu như em cũng giống như chị hai, mãi mà không mang thai được thì sao? Em không muốn uống thuốc, uống thuốc không tốt, chị hai suýt chút nữa đã tự hủy hoại bản thân mình vì uống thuốc."

Tâm trạng của cô chưa bao giờ xuống thấp như vậy, vành mắt cũng đỏ lên, Lục Huấn nhíu chặt mày, lúc này xe đã xuống cầu đang ở trên đường lớn, anh giảm tốc độ tấp xe vào lề đường.

"Sao tự nhiên lại dừng xe rồi?" Anh đột ngột dừng xe, Lê Tinh khẽ hít mũi, ngẩng đầu lên hỏi.

"Bà xã, em muốn có con là vì lý do gì?" Lục Huấn đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn cô chăm chú hỏi.

Lê Tinh ngước mắt lên đối diện với ánh mắt anh, tay đặt trên đùi khẽ nhéo lấy một ít vải quần short jean, không trực tiếp trả lời anh mà hỏi ngược lại: "Anh hỏi cái này làm gì?"

Lục Huấn im lặng nhìn cô một lúc, "Em có biết là vì sao anh muốn có con không? Ban đầu khi chúng ta kết hôn, anh không hề nghĩ đến việc có con, có em là anh đã đủ rồi, thay đổi suy nghĩ là sau khi biết giấc mơ của em."

Lục Huấn nói đến đây thì dừng lại, Lê Tinh khẽ run rẩy hàng mi.

"Anh luôn nói với em rằng những chuyện trong giấc mơ sẽ không thành hiện thực, nhưng thực ra anh cũng sợ, sợ không thể cùng em đi đến cuối cùng..."

Lời của Lục Huấn không thể nói ra, Lê Tinh đã đưa tay bịt miệng anh lại: "Em chỉ lo lắng lần này là mừng hụt, anh đừng nói những lời xui xẻo khiến em càng thêm buồn bực."

Lê Tinh nghe anh nói đến một chữ sợ thôi mà tim đã thắt lại, làm sao có thể nghe tiếp, cô cũng biết anh muốn nói gì.

"Được rồi, em muốn có con chỉ đơn giản là muốn gia đình chúng ta náo nhiệt hơn, cho anh một gia đình náo nhiệt, nhưng bây giờ hai người sống với nhau em cũng rất vui. Có em bé là chúng ta may mắn, ông trời ưu ái chúng ta, chúng ta sẽ nuôi dưỡng con thật tốt; không có cũng không cưỡng cầu, hai người sống cũng rất tốt, chúng ta cũng không cần lo lắng vấn đề dưỡng lão, có bọn Hà Niên, Hà Dương, Thiên Tứ."

Lê Tinh nói một tràng, đem hết những lời Lục Huấn muốn nói đều nói ra.

Anh nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ đang trừng mình của cô, bật cười: "Em đã biết hết vậy mà lúc nãy còn nói như vậy?" Cố ý chọc cho ông xã em khó chịu, đau lòng sao?"

Tay anh rời khỏi cằm cô, nhẹ nhàng nhéo má cô một cái: "Lần sau còn suy nghĩ lung tung nữa không? Làm sao anh có thể nỡ để em phải uống thuốc? Ở trong lòng anh ai quan trọng hơn em còn không biết sao?"

"Em chỉ đột nhiên đa sầu đa cảm một chút thôi mà." Lê Tinh khẽ bĩu môi, cô chỉ là nghe anh nói như vậy, đột nhiên cảm thấy lo lắng, cảm xúc đến có chút kỳ lạ. "Anh mau lái xe đi, để xác định có thai hay không phải xét nghiệm máu, phải chờ đợi, xong rồi em còn muốn đi thăm Xảo Xảo."

Lục Huấn nhìn cô, trên mặt cô đã khôi phục lại nụ cười không còn vẻ nặng nề như trước, anh khẽ cười một tiếng, rốt cuộc không truy cứu nữa, "Được, lái xe ngay đây." Buông cô ra, khởi động xe lại.


Lê Tinh trải qua chuyện vừa rồi, áp lực trong lòng hoàn toàn tan biến, xe cũng rất nhanh đã lái đến cổng bệnh viện.

Đối diện có một cửa hàng bán quần áo, cô bảo Lục Huấn đợi cô ở trên xe, đi mua cho anh một chiếc áo phông kiểu dáng đơn giản, bảo anh thay ở trên xe, sau đó mới xuống xe khóa cửa xe lại, đi vào bệnh viện.

Đã gần bốn giờ chiều, vì lo lắng không kịp nên họ đi lấy số trước, gần đến giờ tan làm, khoa sản không có nhiều người, không cần xếp hàng lâu, trực tiếp vào gặp bác sĩ.

Có lẽ đi khám bác sĩ đều sẽ có thói quen căng thẳng, Lê Tinh rõ ràng lúc nãy đã rất thoải mái, nhưng khi bước vào phòng khám của bác sĩ, tim cô vẫn hơi hồi hộp, không nhịn được mà nắm lấy tay Lục Huấn, được anh nắm chặt lại mới cảm thấy khá hơn một chút.

Bác sĩ là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, rất hòa nhã, có lẽ nhìn ra cô căng thẳng, chủ động hỏi han tình hình của cô, biết họ là vợ chồng mới cưới, cũng không lấy làm lạ, rất nhanh liền kê đơn xét nghiệm máu.

Đi đến quầy thu ngân nộp tiền, cầm đơn đi đến phòng xét nghiệm để lấy máu.

Lê Tinh đã nhiều năm không phải lấy máu, khi nhìn thấy kim tiêm liền sợ, không nhịn được ôm lấy eo Lục Huấn, vùi đầu vào lòng anh không dám nhìn.

Lục Huấn biết cô sợ, đưa tay ôm chặt cô, nhưng phát hiện nỗi sợ của anh không hề kém cô, anh nhìn kim tiêm sắc nhọn đâm vào cổ tay cô, mắt không tự chủ được mà co rúm lại, nhìn máu từ cánh tay cô chảy ra theo ống dẫn nhỏ, tim anh cứ thắt lại, mồ hôi trên lòng bàn tay từng lớp từng lớp túa ra.

Kiểm tra mang thai phải lấy nửa ống máu, tâm trạng phấn khích vì có thể có em bé của Lục Huấn lập tức xuống dốc, máu vừa rút xong, anh vội vàng lấy bông gòn ấn vào cho cô, sau đó cẩn thận dìu cô ra ghế bên cạnh ngồi, không ngừng hỏi cô: "Đau không? Có phải rất đau không? Em dựa vào anh có thấy dễ chịu hơn không?"

Hai người ở cùng nhau, Lục Huấn cũng không phải là ít nói, nhưng chưa từng nói nhiều và lặp đi lặp lại như vậy, Lê Tinh vốn dĩ cổ tay có chút đau, bị đâm kim tiêm vào chắc chắn ít nhiều gì cũng có, nhưng nghe anh hỏi liên tục, cô một chút cũng không cảm thấy nữa, không nhịn được cười anh: "Anh mà còn hỏi thêm hai câu nữa thì lát nữa vết kim tiêm cũng không tìm thấy rồi."

"......."

Lục Huấn trước đây không phải là chưa từng lấy máu, chỉ là anh biết chuyện hồi nhỏ của cô sợ lấy máu, sợ tiêm, nên anh mới căng thẳng quá mức, bị cô trêu chọc như vậy, anh im lặng nhưng tay lại ôm cô chặt hơn một chút.

Đợi nửa tiếng lấy kết quả, tự mình xem trước, thấy có một mũi tên chỉ lên cao, hai người cũng không hiểu lắm, mau chóng đi tìm bác sĩ.

Bác sĩ phòng khám sắp tan làm, trong phòng làm việc đã không còn bệnh nhân, nhìn thấy họ trực tiếp đưa tay ra: "Đơn đâu? Đưa tôi xem."

Lê Tinh liếc nhìn Lục Huấn, Lục Huấn vội vàng đưa qua. Bác sĩ nhận lấy liếc nhìn, khóe môi khẽ cong lên, ngẩng đầu nói một câu: "Chúc mừng, sắp được làm bố mẹ rồi."

Giọng nói của bác sĩ không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm, nhưng nghe trong tai hai người lại như tiếng trời.

Lê Tinh cong đôi mắt và lông mày, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Lục Huấn, trên mặt anh cũng hiện lên ý cười, anh kéo chiếc ghế trước bàn làm việc ra, cẩn thận đỡ Lê Tinh ngồi xuống, vội vàng hỏi bác sĩ:

"Xin lỗi, làm phiền bác sĩ một chút, vợ chồng tôi không có kinh nghiệm, muốn hỏi mang thai rồi cần phải chú ý những gì?"

Lục Huấn nói làm phiền một chút, nhưng đó không phải là một chút, anh mặt dày nài nỉ người ta gần một tiếng đồng hồ.

Từ việc kiêng khem ăn uống đến chuyện phòng the, sau đó lại hỏi nếu như đau bụng hoặc không may bị cảm thì phải làm sao, còn cả việc buồn nôn, nôn khan nghiêm trọng thì xử lý thế nào, đủ các loại.

Lúc đầu bác sĩ còn kiên nhẫn trả lời anh, đến khi thấy anh lấy giấy bút từ trong túi xách của Lê Tinh ra ghi chép, sắc mặt bác sĩ liền có chút vi diệu, cuối cùng thấy đã lỡ giờ tan làm quá lâu, rốt cuộc không nhịn được mà đuổi người.

"Hiện tại chỉ có những điều này cần chú ý, sau này có tình huống gì các cô cậu đến khám tôi sẽ nói, cậu thanh niên đừng quá căng thẳng, mang thai rồi thì ăn ngon ngủ ngon, đi dạo thư giãn, mỗi lần kiểm tra không có vấn đề gì là được."

Lê Tinh nhìn ra bác sĩ không kiên nhẫn, đây có lẽ là lần đầu tiên Lục Huấn khiến người ta ghét bỏ như vậy, cô vội vàng đứng dậy cảm ơn bác sĩ, rồi kéo anh đi.

"Không sao, chúng ta không có kinh nghiệm, mẹ và chị dâu có kinh nghiệm, về nhà hỏi họ là được." Ở một mức độ nào đó, Lê Tinh vẫn rất thích việc chồng mình coi trọng chuyện cô mang thai, ra khỏi phòng khám liền dỗ dành anh.

Lục Huấn giống như được nhắc nhở, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách của Lê Tinh ra, "Em nói đúng, chuyện này vẫn nên hỏi mẹ và chị dâu, còn có thể hỏi cô út nữa, còn cả chị họ của em, cô ấy vừa mới mang thai sinh con xong không lâu, chắc hẳn là vẫn còn nhớ."

Anh vừa nói, tay đã bấm số gọi đi, cuộc gọi đầu tiên gọi về nhà.

Mùa hè, công việc kinh doanh của xưởng kẹo không quá bận rộn, tình hình của nhà máy sợi cũng tương tự, Lê Chí Quân sau khi hoàn thành việc trang trí mười mấy tòa nhà cung ứng cho Lê Tinh, nhận được hai đơn hàng mới, nhưng anh ấy có đủ nhân lực, lúc này cũng không tính là bận.

Đã hơn năm giờ gần sáu giờ, cả nhà họ Lê đều đã tan làm về đến nhà.

Trời quá nóng, về đến nhà cũng không muốn vào bếp nấu cơm ngay, Hà Lệ Quyên mua hai quả dưa hấu lớn, cả nhà vừa cắt dưa hấu ra ăn.

Thiên Tứ ngồi trên ghế sofa vừa ăn dưa hấu ngon lành vừa xem phim hoạt hình, miệng còn không quên nói: "Dưa hấu này ngọt thật, có cô út ở đây thì tốt, cô chắc chắn sẽ thích ăn."

Hà Lệ Quyên nghe thấy liền nói: "Vẫn còn một quả, lát nữa ăn cơm xong con và bố con đi một vòng mang cho cô út đi."

"Cũng được ạ, tiện thể con ở lại nhà cô út một đêm, tuần này con còn chưa đến ở..." Thiên Tứ đáp một tiếng, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cậu tranh thủ thời gian gặm một miếng dưa hấu lớn, ngậm trong miệng nhai nhồm nhoàm, bàn tay dính đầy nước dưa hấu cầm điện thoại lên nghe: "Alo, xin hỏi ai đấy ạ? Tìm ai ạ?"

"Thiên Tứ, là dượng." Tâm trạng Lục Huấn tốt, giọng nói cũng mang theo ý cười.

"Dượng út ạ? Dượng đang ở đâu thế? Nhà con đang ăn dưa hấu đây, dượng đưa cô út đến ăn đi ạ!" Bây giờ Thiên Tứ nghe thấy giọng nói của dượng út cũng phấn khích như nghe thấy giọng nói của cô út, cậu ngậm miếng dưa hấu trong miệng, không kịp nuốt xuống vội vàng nói.

"Ăn dưa hấu à? Tốt quá." Lục Huấn cười đáp, tâm trạng của anh thực sự không thể kìm nén được, rất nhanh nói với Thiên Tứ: "Thiên Tứ, dượng nói cho con một tin tốt, con sắp được làm anh rồi."

"Con sắp được làm anh rồi ạ?" Thiên Tứ không kịp phản ứng, nghi hoặc hỏi một tiếng.

"Đúng vậy, con sắp được làm anh rồi, cô út của con mang thai, có em bé rồi!"

"Cô út của con mang thai, có em bé rồi ạ?!"

Trong phòng khách, động tác ăn dưa hấu đồng loạt dừng lại, miếng dưa hấu trên tay Thiên Tứ không cầm chắc rơi xuống ghế sofa, nhưng cậu không để ý, trong đầu toàn là chuyện cô út có em bé, cậu sắp được làm anh.

"Vậy..." Thiên Tứ vội vàng muốn hỏi em bé là em trai hay em gái, nhưng Hà Lệ Quyên bên cạnh cậu nhanh chóng giật lấy điện thoại trong tay: "Alo, Lục Huấn? Em vừa nói gì với Thiên Tứ?"

"Tinh Tinh có thai rồi sao? Thật là tốt quá! Hai đứa đang ở đâu? Đã đến bệnh viện chưa?"

Hà Lệ Quyên cầm điện thoại, liên tục hỏi, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Người nhà họ Lê ở bên cạnh cũng vội vàng đứng dậy xúm lại gần điện thoại, nghe Lục Huấn trả lời vẫn còn ở bệnh viện, từng người qua điện thoại hỏi thăm Lê Tinh, lại dặn dò họ về nhà ăn cơm, trên đường phải cẩn thận, lái xe chậm một chút, đủ các loại dặn dò.

Lục Huấn lúc trước ở chỗ bác sĩ đã bị "vùi dập", bây giờ nghe thấy mẹ và chị dâu cả, chị dâu hai nói đủ các loại kinh nghiệm, chỉ cảm thấy thân thiết, anh nghiêm túc nghe xong ghi lại mới cúp điện thoại, Lê Tinh ở bên cạnh chờ anh có chút bất lực.

"Anh không thể đợi về nhà rồi gọi điện thoại nói chuyện này sao?"

"Anh muốn nói cho mọi người biết đầu tiên." Lục Huấn cầm điện thoại mỉm cười đáp lại, thấy có người đi ngang qua, anh vội vàng đưa tay che chắn cho cô, động tác cẩn thận giống như sợ cô bị va chạm.

Lê Tinh nhìn thấy dáng vẻ như lâm đại địch của anh, có chút muốn cười, vừa định mở miệng thì điện thoại trong tay Lục Huấn lại vang lên.

Anh cầm điện thoại của cô nhận cuộc gọi của ông Lý và Phương Tình, vừa mới bắt máy, giọng nói phấn khích của Phương Tình liền truyền đến: "Tinh Tinh, bách hoá số sáu bị yêu cầu đóng cửa chấn chỉnh rồi!"

"Cô giỏi quá đi, Tinh Tinh, thật sự khiến bách hoá số sáu đóng cửa rồi. Như vậy là tốt rồi, bách hoá số sáu đóng cửa, Lương Vạn Long có thể uy hiếp người khác cũng đã chết, như vậy không cần phải lo lắng Trương Hòa Bích sẽ chạy thoát nữa! Tôi vốn dĩ cho rằng chuyện này không thành!" Phương Tình không kìm được sự kích động.

Buổi chiều Lê Tinh nói với Phương Tình bảo cô ấy về thăm dò ý tứ của Tiểu Tĩnh, còn nghe ngóng xem mấy cô gái kia rốt cuộc có thái độ gì với Lương Vạn Long, Phương Tình trở về tầng trên của bách hoá số sáu, nhưng lại không thuận lợi.

Toàn bộ tầng trên của bách hoá số sáu ngoại trừ mấy trưởng phòng hiện tại chỉ như vật trang trí, còn có mấy đồng nghiệp nam không thể đuổi đi, thì chỉ có em họ của Trương Hòa Bích là Chu Viện, Tiểu Tĩnh có ngoại hình bình thường và Phương Tình là không bị Trương Hòa Bích ép buộc.

Phương Tình lúc trước vì muốn bảo vệ bản thân, còn tỏ rõ mình có đối tượng làm ở đồn cảnh sát. Nên cô ấy vừa vào văn phòng, mọi người đều đề phòng cô ấy.

Chu Viện đề phòng cô ấy tiếp cận Tiểu Tĩnh để dò la tin tức, đám cô gái kia cũng lo lắng cô ấy sẽ bán đứng họ, ban đầu còn đang bàn bạc trong văn phòng xem nên mang gì đến thăm Chúc Xảo Xảo, khuyên nhủ thế nào, nhưng Phương Tình vừa vào, văn phòng lập tức im bặt.

Phương Tình ở bách hoá số sáu vốn có mối quan hệ rất tốt, tình cảnh này chỉ mới xuất hiện trong hơn nửa năm gần đây, cô ấy đang suy nghĩ xem phải làm thế nào thì chị Tường ở dưới lầu chạy lên, nói rằng dưới lầu xảy ra chuyện, e rằng bách hoá số sáu sắp phải đóng cửa.

Hóa ra, ông Lý sau khi cúp điện thoại liền gọi cho một đám người đang tụ tập trong khu, mỗi người đi thông báo cho những nhà ở gần đó đã mua phải hàng giả, hàng kém chất lượng ở bách hoá số sáu, bảo họ mang đồ đến bách hoá số sáu.

Ban đầu là những người khác giả vờ mua đồ, đi vào trước tòa nhà bách hóa, sau đó ông Lý mang theo một chiếc thắt lưng da giả làm bằng dây thừng bện cỏ và một đôi giày da giả làm bằng bìa cứng lên lầu, yêu cầu trả hàng và bồi thường.

Trong nửa năm gần đây, bách hoá số sáu đã bán ra không ít thắt lưng da giả và giày da giả loại này, có những đôi đi chưa được một tháng đã hỏng, có những đôi thậm chí đi nửa ngày đã bong keo, những người này cũng đã tìm đến bách hoá số sáu.

Lúc đầu Trương Hòa Bích biết chất lượng kém như vậy cũng rất tức giận, trực tiếp gọi điện thoại yêu cầu trả hàng, cô ta muốn đổi đơn vị cung cấp, nhưng khổ nỗi người ta lại có thái độ tốt, người ta nói chỉ cần đến bảo hành thì sẽ đổi, tổn thất họ chịu, chất lượng đều có bảo hành ba tháng.

Hơn nữa cô ta cũng không cần lo lắng chuyện dây thừng bện cỏ và bìa cứng bị phát hiện, bọn họ đã xử lý bằng thuốc nhuộm đặc biệt, chỉ cần không ngâm nước thì sẽ không nhìn ra đó là da giả.

Chỉ cần nhân viên bán hàng khi bán hàng nhắc nhở khách hàng đồ da cần phải bảo dưỡng, không được ngâm nước giặt, không được phơi nắng, không được để ẩm ướt là được, mà chỉ cần khách hàng có thể làm được những điều đó, thì tuổi thọ của những sản phẩm đó vẫn có thể kéo dài từ hai đến ba tháng.

Trương Hòa Bích vốn cũng đã lên kế hoạch kiếm một khoản tiền lớn rồi nửa cuối năm sẽ xuất ngoại, nghe thấy lời đó, cô ta yêu cầu đối phương tăng thêm một khoản tiền hoa hồng, đối phương đồng ý ngay, cô ta liền cúp máy.

Trương Hòa Bích cũng có không ít mánh khóe, cô ta biết bách hoá số sáu hiện tại không thiếu nhất chính là hàng hóa, ngoài số hàng giả mới nhập của cô ta, còn có hàng tồn từ năm ngoái, năm kia.

Số hàng tồn đó kiểu dáng xấu, nhưng chất lượng tuyệt đối không có vấn đề.

Cô ta ra lệnh, nếu như khách hàng mang đồ đến bảo hành, nhân viên bán hàng đều phải có thái độ tốt, đổi hàng cho họ, cố gắng để họ đổi sang những mẫu hàng tồn, hàng mới rẻ hơn hàng cũ, nếu không đủ thì bù thêm tiền, nếu đủ mà còn dư thì bảo họ chọn thêm, hoặc đến quầy khác chọn thêm đồ nhỏ để cân bằng.

Những người đã từng trải qua thời kỳ tem phiếu bị nhân viên bán hàng quát mắng, bọn họ vẫn chưa được trải nghiệm thế nào là dịch vụ bán hàng thực sự, cũng không biết tòa nhà bách hóa mà họ tin tưởng lại bán hàng giả.

Vì tin tưởng vào bách hoá số sáu trước đây, cơ bản là đồ của họ mang đến tòa nhà bách hóa, người của tòa nhà bách hóa lại đồng ý xử lý, bọn họ cũng không truy cứu nữa.

Không nỡ bỏ tiền đổi đồ đắt, bọn họ sẽ đổi sang những thứ khác, ví dụ như một đôi giày mới đổi lấy một chiếc thắt lưng da cũ, thắt lưng da đổi lấy một bộ quần áo mùa hè hoặc quần dài.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao bách hoá số sáu bán hàng giả lâu như vậy mà vẫn chưa có ai làm ầm lên.

Việc bảo hành này xử lý nhiều, nên khi ông Lý mang đồ đến quầy chuyên dụng yêu cầu trả hàng và bồi thường, nhân viên bán hàng cũng không hề hoảng loạn, trực tiếp bảo ông Lý chọn mẫu khác.

Ông Lý làm sao chịu, lớn tiếng nói: "Tòa nhà bách hóa của các người bán toàn hàng giả, làm sao tôi có thể chọn mẫu khác? Mau trả lại tiền cho tôi, hơn nữa bán hàng giả phải bồi thường."

Sau khi Trương Hòa Bích bị bắt, đám người ở dưới lầu thực ra cũng khá hoảng sợ, dù sao bách hoá số sáu hiện tại thật sự có vấn đề ở khắp mọi nơi.

Một khi xảy ra chuyện, đóng cửa là chắc chắn.

Mà bách hoá số sáu đóng cửa, xui xẻo đầu tiên là đám người bọn họ, ra khỏi bách hoá số sáu với thanh danh không tốt, bọn họ có thể tìm được công việc tốt gì? E rằng còn bị người ta dùng đủ loại ánh mắt khác thường mà nhìn, bị lôi kéo không ngừng hỏi: "Cô trước đây làm ở bách hoá số sáu à?"

"Giám đốc của bách hoá số sáu các cô thật sự là tú bà sao? Có những cô gái nào bị hại rồi?"

"Các cô còn bán hàng giả? Các cô trước đây có biết mình bán hàng giả không?"

Tình huống đó nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt.

Nếu không phải trước đó Lương Vạn Long đã gọi điện thoại bảo trưởng phòng kinh doanh ở tầng trên xuống trấn an bọn họ, còn nói rõ chuyện của Chúc Xảo Xảo là hành vi cá nhân của Trương Hòa Bích, sẽ không liên lụy đến bách hoá số sáu, bảo mọi người yên tâm làm việc, sẽ quyết định tăng lương cho mọi người 50%, mọi người không muốn gây sự với tiền, lại lo lắng ra ngoài không tìm được việc làm, lúc này bọn họ mới an tâm đôi chút.

Ông Lý lớn tiếng nói, nhân viên bán hàng hoảng sợ, cô ta vội vàng giải thích: "Sao có thể là hàng giả? Sản phẩm do con người làm ra thì luôn có vấn đề về chất lượng, chúng tôi sẽ xử lý mà."

Nhưng ông Lý làm sao chịu nghe, không thừa nhận là hàng giả đúng không, ông ấy ra ngoài lấy một cái loa, mang một chậu nước vào, gọi tất cả những người đang đi dạo trong bách hoá số sáu đến, công khai cho mọi người thấy thắt lưng da giả làm bằng dây thừng bện cỏ và giày da giả làm bằng bìa cứng.

Trời nóng, người đi dạo trong tòa nhà bách hóa vốn không nhiều, nhưng ông Lý trước khi đến đã gọi tất cả những người ở gần đó, bất kể có mua hàng giả của bách hoá số sáu hay không đều gọi đến, cộng thêm những khách hàng vốn có, tụ tập lại cũng có đến mấy chục người.

Trong mấy chục người này, một số người đã sớm biết bách hoá số sáu bán hàng giả hàng nhái, một số lại không biết, nhưng bất kể có biết hay không, có quen biết ông Lý hay không, bọn họ đều đã mua không ít đồ ở bách hoá số sáu.

Nhìn thấy tình huống này, từng người đều mắng chửi: "Đúng là đồ thất đức, đường đường là tòa nhà bách hóa lớn mà lại bán hàng giả!"

"Tôi mua ở chợ cóc cũng không mua phải đôi giày giấy này!"

"Đúng vậy, chuyện này quá đáng quá! Chẳng trách bây giờ đồ ở bách hoá số sáu rẻ như vậy, hóa ra là bán hàng giả."

Một người mắng, hai người nói, bên cạnh còn có người lúc này nhớ ra: "Tháng trước tôi mới mua một cái thắt lưng da ở bách hoá số sáu, thấy rẻ nên mua, còn chưa mang ra dùng, không biết có phải là hàng giả không?"

"Tôi cũng vậy, tôi mua một cái túi!"

Lúc này lập tức có người nhớ ra điều gì đó: "Tháng trước tôi mua một đôi giày, đi được hai ngày thì hỏng, tôi mang đến đổi, bọn họ còn bắt tôi thêm tiền mua một đôi đắt hơn, lại chọn thêm một cái thắt lưng da, cũng chưa dùng, không biết có phải là hàng giả không."

Những người này vừa dứt lời, ông Lý nhìn lướt qua đám đông, ở phía ngoài cùng, bà Lại đang nắm chặt cạp quần chen vào.

"Tôi cũng muốn trả hàng, tôi mới phát hiện ra cái thắt lưng da tôi đang đeo để giữ quần đã bị nứt toạc ở phía sau, đây là cái thắt lưng da mới mà tôi mới mua ở bách hoá số sáu hai ngày trước, đúng là đồ thất đức mà."

Bà Lại nói xong, liền rút chiếc thắt lưng da trên quần ra, cho mọi người xem vết nứt ở giữa thắt lưng. Những người nhìn thấy đều kinh ngạc: "Xem ra bách hoá số sáu bán toàn hàng giả rồi?"

Bên cạnh có người nói: "Chắc chắn rồi, hơn một nửa là hàng giả, trước đây tôi đến mua quần áo còn bị co rút, phai màu!"

"Một bộ đồ người lớn co lại thành đồ trẻ con, cuối cùng cháu trai tôi mặc."

"Nhiều hàng giả như vậy, đây còn là tòa nhà bách hóa số một Giang Đông sao?"

Ông Lý thấy đã hòm hòm, lập tức lớn tiếng, quay người quát nhân viên bán hàng: "Trả hàng, mau trả lại tiền cho tôi, bồi thường, không chỉ có vậy, tôi còn muốn tố cáo các người!"

Ông Lý nói xong liền lấy chiếc điện thoại di động mà trước đây Lê Tinh đã thưởng cho ông ra gọi điện, đầu tiên ông gọi điện cho phòng công thương, sau đó gọi điện cho đồn cảnh sát rồi đến đài truyền hình.

Nhân viên bán hàng ở quầy nhìn thấy tình hình này thì sợ hãi không thôi, cô ta vội vàng cầu cứu nhân viên bán hàng bên cạnh.

Trên lầu ồn ào như vậy, chị Tường ở dưới lầu cũng đã sớm biết, cũng đã lên xem tình hình, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng bọn họ dâng lên một cảm giác bách hoá số sáu hôm nay sẽ bị đóng cửa.

Bọn họ làm việc ở bách hoá số sáu cũng đã mười mấy năm, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm với nơi này, nhưng chuyện buổi trưa và chuyện bây giờ đều cho bọn họ thấy, có lẽ bách hoá số sáu bây giờ đóng cửa mới là tốt nhất.

Bọn họ đều im lặng không nhúc nhích.

Không ai ngăn cản ông Lý, đồn cảnh sát cách bách hoá số sáu không xa, phòng công thương và đài truyền hình thì ông Lý và những người khác trước đó đã gọi điện tố cáo, người ta đến rất nhanh, khoảng hai mươi phút sau tất cả đều đã đến.

Chị Tường thấy người ta đã đến, mới lên lầu gọi trưởng phòng kinh doanh và những người khác.

Buổi trưa xảy ra chuyện, buổi chiều lại xảy ra chuyện, cả tầng trên đều hoảng loạn, tất cả đều xuống lầu xem.

Dưới lầu, người của phòng công thương sau khi nghe xong tình hình, lập tức tiến hành kiểm tra lấy mẫu tất cả các sản phẩm tại hiện trường, chỉ riêng tầng hai đã phát hiện ra hơn 50% hàng giả là đồ da, giày dép, quần áo.

Đây không phải là một con số nhỏ, người của phòng công thương lập tức tìm trưởng phòng kinh doanh và Chu Viện của phòng thu mua đến nói chuyện, hỏi rõ tình hình.

Chu Viện chưa từng trải qua chuyện này, bị gọi đến nói chuyện cô ta đã sợ chết khiếp, lỡ miệng khai hết ra.

Cô ta nói chuyện này là do chị họ cô ta dặn dò, vì hàng hóa của đơn vị cung cấp ban đầu quá đắt, không thể cạnh tranh giá cả với trung tâm bán sỉ, chỉ có thể chọn thay đổi đơn vị cung cấp, những đơn vị cung cấp này báo giá rất thấp, tiền hoa hồng cho chị họ cô ta cũng nhiều.

Đây là trực tiếp thừa nhận chuyện Trương Hòa Bích nhận hối lộ.

Người của phòng công thương nghe xong, mặt mày đều tối sầm lại. Giang Đông lần đầu tiên xuất hiện sự kiện hàng giả hàng nhái nghiêm trọng như vậy, lại còn vào đúng thời điểm cả nước đang ra sức chống hàng giả hàng nhái.

Bọn họ cũng không chần chừ, lập tức ra lệnh cho bách hoá số sáu ngừng hoạt động để chấn chỉnh, yêu cầu trưởng phòng kinh doanh lập tức liên hệ với người thầu bách hoá số sáu hiện tại, muốn nói chuyện với người đó.

Trưởng phòng kinh doanh lúc này lại im lặng hồi lâu rồi nói: "Không cần tìm ông chủ thầu nữa, đóng cửa trực tiếp đi, ông chủ thầu đó chứa chấp tội phạm truy nã, khi đưa người ta bỏ trốn thì gặp tai nạn xe đã chết rồi."

Lương Vạn Long, người thầu bách hoá số sáu đã chết, lại còn là vì đưa tội phạm truy nã đi mà chết, cả bách hoá số sáu đều kinh ngạc. Đám cô gái ở bách hoá số sáu càng thêm hoảng loạn, từng người một lập tức biến sắc, còn hoảng sợ hơn cả buổi sáng khi thấy Trương Hòa Bích bị bắt đi.

Lương Vạn Long chứa chấp tội phạm truy nã cũng là phạm tội, nếu như bọn họ bị điều tra ra có liên quan đến Lương Vạn Long thì hỏng rồi, từng người một không dám nghĩ đến việc giữ mình trong sạch mà nói dối nữa.

"Tinh Tinh, cô không biết đâu, bọn Chu Viện sợ chết khiếp, khi lấy lời khai họ đều khai báo thành khẩn, cũng không có ai nhắc đến việc đi khuyên Chúc Xảo Xảo nữa."

Coi như là chuyện nằm trong dự đoán, đám cô gái kia trước đây chọn giữ mình trong sạch, một là Lương Vạn Long uy hiếp họ, hai là họ vẫn còn muốn dựa vào bách hoá số sáu để sống, dựa vào Lương Vạn Long để được lợi, bây giờ Lương Vạn Long chết rồi, họ cũng tỉnh ngộ.

Chỉ là, con đường phía trước của họ cũng mờ mịt, đợi phán quyết của Trương Hòa Bích được đưa ra, chuyện của họ cũng không giấu được nữa, đến lúc đó họ phải làm sao đây?

"Tinh Tinh, Tinh Tinh?"

Lê Tinh nhíu mày suy nghĩ về chuyện của đám cô gái kia, nhất thời không nói gì, Phương Tình không nhận được câu trả lời liền gọi cô.

"Ừm, Tình Tình, tôi đây." Lê Tinh hoàn hồn, đáp lại cô ấy. "Tình Tình, bây giờ cô nên tìm việc làm rồi nhỉ? Trung tâm bán sỉ vẫn đang tuyển người, phòng tài vụ còn thiếu một thủ quỹ. Ngày mai cô có thể đến thử xem."

Phương Tình nghe vậy liền cười nói: "Tôi đang định nói với cô chuyện này đây, tôi vừa mới đến trung tâm bán sỉ ứng tuyển, phó tổng giám đốc Hà phỏng vấn tôi, anh ấy bảo tôi ngày mai đến thử việc xem sao."

"Cô đã gặp anh Hà rồi à." Lê Tinh ngạc nhiên hỏi.

"Gặp rồi, tôi vốn dĩ định đi tìm cô, kết quả họ nói cô không có ở đó, tôi liền nghe lời A Hương trực tiếp gọi điện thoại cho phó tổng giám đốc Hà trên tờ tuyển dụng, sau đó liền được nhận." Nhắc đến chuyện công việc đã ổn định, Phương Tình lại một trận kích động: "Đúng rồi, Tinh Tinh, bây giờ cô đang ở đâu?"

Lê Tinh ngược lại nghĩ đến việc Phương Tình liên hệ với Hà Chấn Sóc, như vậy cũng tốt, anh ấy có thể trực tiếp đồng ý chứng tỏ Phương Tình đã qua được vòng, Lê Tinh cũng vui mừng thay cho Phương Tình, nghe thấy câu hỏi, cũng không giấu giếm Phương Tình, nói: "Tôi đang ở bệnh viện, đang định đi thăm Xảo Xảo đây!"

"Cô muốn đi thăm Xảo Xảo?" Đầu dây bên kia, sắc mặt Phương Tình hơi thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment