Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 122

 

Máy lạnh giá rẻ của Hồng Thái Dương là hàng giả, hàng kém chất lượng!

Ngày 18 tháng 9, trước đó một ngày, tất cả các kệ hàng trong tòa nhà Từ Thành đã được lắp đặt xong, vệ sinh cũng đã hoàn tất. Hôm nay, hàng hóa sẽ được nhập về với số lượng lớn.

Tòa nhà Từ Thành có tổng cộng năm tầng, diện tích còn lớn hơn cả toà nhà Giang Đông, với hơn 5.000 mét vuông. Hàng hóa đa dạng về chủng loại, mẫu mã lại càng phong phú, mỗi sản phẩm còn phải dán mã vạch.

Trước đó, qua kiểm tra camera giám sát ở hai thị trấn thuộc huyện Ngân, người ta phát hiện ra không ít trường hợp khách hàng "tiện tay" lấy đồ. Cuối tháng khi kiểm kê tài sản, số hàng hóa bị mất lên tới hơn 3.000 tệ.

Mất mát này không đáng kể so với lợi nhuận thuần mỗi ngày hơn 3.000 tệ của cửa hàng, nhưng một cửa hàng mất 3.000 tệ một tháng, mười tháng là 30.000 tệ, mười cửa hàng là 300.000 tệ, đây không phải là một con số nhỏ.

Để giải quyết vấn đề này, họ đã tìm đủ mọi cách. Cuối cùng, Hà Chấn Sóc nghe được từ một người bạn học cũ ở nước ngoài về một loại thiết bị cảm biến chống trộm, có thể dùng kết hợp với quét mã vạch sản phẩm. Anh gọi điện cho nhà sản xuất thiết bị thu ngân mà họ đã lắp đặt trước đó, và quả nhiên là có. Giá cả cũng không quá đắt, ít nhất là không bằng số hàng hóa bị mất mỗi tháng.

Tài khoản của cửa hàng hiện tại không thiếu tiền, chẳng đáng là bao, nên tháng trước họ đã mua lô máy này về, còn đặc biệt dán giấy lên máy, ghi rõ "Chuyên dụng chống trộm".

Sau khi lắp đặt máy, hiệu quả rõ rệt. Bắt quả tang được vài kẻ có hành vi trộm cắp, sau đó kiểm tra lại camera giám sát, không còn phát hiện trường hợp nào tương tự. Giữa tháng này, khi bộ phận tài chính xuống kiểm kê, cửa hàng chỉ báo hỏng vài trăm tệ sản phẩm.

Chính vì việc này mà họ phải dán mã vạch sản phẩm cẩn thận hơn. Ngoài ra, quần áo, giày dép, túi xách, mũ nón, đồ dùng trên giường cần phải đính kèm đinh từ. Đây là một công việc khổng lồ, hơn hai mươi người muốn phân loại hết lô hàng này phải mất ít nhất vài ngày.

Trung tâm Từ Thành là nơi hàng đầu tiên được lắp đặt thang cuốn tự động, cũng là cửa hàng đầu tiên xây dựng tháp đèn chỉ đường trên trần nhà. Vốn đầu tư rất lớn, Lê Tinh cực kỳ coi trọng. Những ngày này, cô và Hà Chấn Sóc ngày nào cũng đến Từ Thành, có thể là buổi sáng, có thể là buổi chiều, có khi ở lại cả ngày.

Hôm nay là ngày đầu tiên nhập hàng, họ càng phải có mặt.

Lê Tinh hiện đã mang thai được bốn tháng, người chưa mập lên nhưng bụng đã bắt đầu lộ rõ. Những chiếc váy sườn xám ôm sát cô không thể mặc được nữa. Cô cũng dễ mệt mỏi và buồn ngủ hơn, sáng sớm rất khó thức dậy.

Gần đây, cô lại không còn đi làm cùng Lục Huấn. Để tiện chăm sóc cô, Thẩm Phương Quỳnh đã đưa Thiên Tứ đến ở nhà cô. Mỗi sáng bà chịu trách nhiệm đánh thức Lê Tinh, chuẩn bị bữa sáng riêng cho cô, sau đó Tiểu Thang sẽ đến đón cô đi làm.

Sáng nay cô không để Tiểu Thang đến đón, hiếm hoi lắm mới có một buổi sáng cô dậy đúng lúc Lục Huấn tập thể dục xong. Ăn sáng xong, cô cùng anh ra khỏi nhà.

Đến trung tâm bán sỉ khoảng 7 giờ 40 phút, Viên Viên và các nhân viên khác đã mở cửa và dọn dẹp xong xuôi. Nhân viên tầng trên làm việc muộn hơn, đang lục tục đến. Một số người không kịp ăn sáng ở nhà, mua vội trên đường rồi đến nhà ăn nhỏ trong trung tâm để ăn sáng.

Trong văn phòng lúc này không có nhiều người, mỗi bộ phận chỉ có một người ngồi. Phương Tình và A Hương đang thảo luận gì đó ở bàn làm việc. Thấy Lê Tinh, Phương Tình lên tiếng chào trước, sau đó là A Hương.

Lê Tinh, A Hương và Phương Tình ở ngoài vẫn giữ mối quan hệ như trước đây, thỉnh thoảng còn hẹn nhau đi mua sắm. Nhưng ở công ty họ là cấp trên và cấp dưới, A Hương và Phương Tình cũng khá chú ý đến chừng mực, thường ngày đều gọi cô là tổng giám đốc Lê Tinh, hoặc gọi theo các chị bán hàng là bà chủ Tinh Tinh, không có việc gì cũng ít khi tìm cô.

Nhưng hôm nay, A Hương sau một hồi do dự đã gọi cô lại, nói có chuyện muốn nói. Lê Tinh thấy vẻ mặt của cô ấy có vẻ là chuyện riêng, cô không hỏi ngay mà gọi A Hương vào văn phòng nói chuyện.

A Hương cầm một tờ báo theo cô vào văn phòng.

"Có chuyện gì vậy? Cô gặp khó khăn hay rắc rối gì à?" Vào đến văn phòng, Lê Tinh đặt túi xách xuống tủ đứng, tiện tay cầm điều khiển bật máy lạnh, rồi quay lại hỏi A Hương.

"Không phải tôi gặp khó khăn." A Hương nhìn cô do dự một lát, định đưa tờ báo cho cô, nhưng đúng lúc này điện thoại trong túi xách của Lê Tinh đổ chuông.

Rất hiếm khi điện thoại của Lê Tinh reo sớm như vậy, tình huống này nếu không phải có việc gấp thì là người nhà gọi. Cô bảo A Hương đợi một chút, rồi đi lấy điện thoại.

Điện thoại vừa kết nối, là Lê Linh.

Câu đầu tiên là giọng nói có phần gấp gáp của cô ấy: "Em đang ở đâu? Còn ở nhà không? Em rể có ở bên cạnh em không?"

Lê Tinh ngẩn ra một lúc, Lê Linh gọi điện cho cô sớm như vậy, lại còn hỏi Lục Huấn với giọng điệu gấp gáp như thế, rõ ràng là có chuyện gì đó. Cô không để ý đến A Hương đang ở bên cạnh, trả lời: "Em đang ở văn phòng rồi, Lục Huấn vừa đưa em đi làm xong, có chuyện gì vậy chị?"

"Có chuyện gì à? Chuyện lớn đấy, em biết gì về tình hình của Hồng Thái Dương không? Báo hôm nay em đã xem chưa?"

"Báo hôm nay?"

Trung tâm có đặt báo hàng ngày, mọi ngày Lê Tinh đến văn phòng mới xem, hôm nay cô vừa mới đến, còn chưa kịp xem.

"Tôi mang vào rồi, chắc là tờ Ninh Thành Buổi Sáng này." A Hương bên cạnh lập tức lên tiếng. Cô ấy tìm Lê Tinh cũng là vì chuyện này, nhưng vì Lê Tinh đang nghe điện thoại nên A Hương không nói nhiều, trực tiếp mở trang bìa tờ báo sáng nay ra đưa đến trước mặt Lê Tinh.

Lê Tinh vô thức nhận lấy tờ báo, ánh mắt rơi vào dòng tiêu đề lớn in đậm trên trang nhất: [Máy lạnh giá rẻ của Hồng Thái Dương là hàng giả, hàng kém chất lượng!]

"Cái này, sao có thể!" Ánh mắt Lê Tinh đột nhiên ngưng tụ, cô không thể tin được, vội vàng cầm tờ báo lên đọc.

Tờ Ninh Thành Buổi Sáng đã đăng tải bài báo của một phóng viên đã phỏng vấn một số người mua máy lạnh Hồng Thái Dương và phát hiện ra vấn đề về chất lượng, nhưng khiếu nại thì không được giải quyết.



Bài báo còn sử dụng lời kể của chính tác giả để suy luận rằng máy lạnh giá rẻ của Hồng Thái Dương là hàng giả, hàng kém chất lượng, tuổi thọ của một chiếc máy lạnh không quá ba tháng. Bài viết có giọng văn sắc bén, cuối cùng còn châm biếm rằng máy lạnh giá rẻ của Hồng Thái Dương là "máy lạnh một quý". Tóm lại, của rẻ là của ôi.

Lê Tinh đọc xong bài báo, da đầu cô tê rần. Cô không dám nghĩ đến việc một khi bài báo này được lan truyền, thì sẽ có bao nhiêu người đổ xô đến các điểm bán hàng của Hồng Thái Dương đòi trả lại hàng.

"Em đã thấy rồi à?" Đầu dây bên kia, Lê Linh nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Lê Tinh. Cô ấy nhìn đồng hồ, nắm chặt ống nghe điện thoại trong bốt điện thoại công cộng, vội vàng nói với Lê Tinh. "Chuyện này là thế nào? Em có biết không? Còn em rể thì sao? Cậu ấy đang ở đâu? Để chị nói ngắn gọn, chuyện này rắc rối lớn rồi."

"Bây giờ có người tố cáo Hồng Thái Dương công khai sản xuất và buôn bán hàng giả, còn cung cấp một số bằng chứng không rõ thực hư. Bất kể chuyện này có thật hay không, hiện tại tổ điều tra đã thành lập một đội chuyên trách đến tòa nhà Hồng Thái Dương, để đưa em rể về điều tra."

"Nếu chuyện này là thật, Tinh Tinh, em phải chuẩn bị sẵn sàng…"

Lê Linh nói đến đây thì ngừng lại, cô ấy không muốn nghĩ đến hậu quả nếu chuyện này xảy ra với em gái mình. Cô ấy hít sâu một hơi rồi nói: "Chị nghiêng về khả năng chuyện này không có thật, là có kẻ đục nước béo cò muốn kiếm tiền bất chính, hoặc thấy Hồng Thái Dương quá nổi tiếng, chiếm hết lợi nhuận nên muốn hãm hại."

"Dù là nguyên nhân nào đi nữa, thì chắc chắn trên thị trường hiện nay đã có không ít máy lạnh giả của Hồng Thái Dương trà trộn vào. Nếu chỉ là hàng giả ở các sạp hàng bên ngoài thì còn dễ giải quyết, nhưng nếu cùng kênh phân phối với em rể, có đại lý tham gia bán hàng giả, thì phía em rể phải cung cấp được các bằng chứng liên quan, như chứng từ xuất nhập kho của máy lạnh, và một số tài liệu nghiên cứu phát triển không thuộc diện bảo mật. Phải nhanh chóng chuẩn bị đi, nếu không em rể bị giữ lại thì không thể xử lý hậu quả, sau này sẽ càng khó giải quyết, càng rắc rối hơn."

Trước khi đi làm Lê Linh đọc được tờ báo buổi sáng hôm nay, nhận ra có chuyện chẳng lành nên đã tìm cách dò la tin tức. Cô ấy chỉ có thể dựa vào những gì mình biết để phân tích đến đó, còn nhiều hơn nữa thì không biết, mà cũng không thể tiết lộ. Hơn nữa cô ấy còn phải tránh hiềm nghi, hoàn toàn không tham gia, không hỏi han gì về chuyện này. Nói xong, nghĩ đến em gái đang mang thai, cô ấy lại an ủi thêm vài câu:

"Em cũng đừng quá lo lắng về chuyện này, cứ làm từng bước một. Chỉ cần em rể không tham gia sản xuất và buôn bán hàng giả, thì khả năng bị bắt là không cao, chỉ cần xử lý thỏa đáng là được."

Nếu những thứ đã báo cáo lên trên mà xử lý không tốt, thì thương hiệu này cũng coi như xong.

Lê Linh gọi cuộc điện thoại này đã là mạo hiểm, nếu bị phát hiện thì sự nghiệp của cô ấy gần như chấm dứt. Nói xong, cô ấy cúp máy, đội mũ che nắng lên vội vàng rời khỏi bốt điện thoại.

Lê Tinh đứng trước bàn làm việc, nghe tiếng cúp máy trong điện thoại cùng với dòng chữ lớn trên tờ báo trước mặt, nỗi hoảng loạn trong lòng dâng lên từng đợt, chân tay lạnh toát, thậm chí đứng còn không vững.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột.

Sản xuất và buôn bán hàng giả là một trong những vấn đề mà các cơ quan chức năng đang tập trung xử lý. Bắt đầu từ Ôn Thành, sau vụ bê bối của bách hoá số sáu, cơn gió này đã sớm thổi đến Ninh Thành.

Nếu bị xác định là có tội, với số tiền liên quan lớn như vậy, Lục Huấn có thể không còn cơ hội ra ngoài nữa.

Nhưng Hồng Thái Dương sao có thể sản xuất và buôn bán hàng giả được?

Người khác không biết, chứ cô hiểu rất rõ về việc Lục Huấn chủ trương nghiên cứu máy lạnh giá rẻ. Ý tưởng về máy lạnh giá rẻ không phải do Lục Huấn nghĩ ra đầu tiên. Mà là vào năm kia, khi anh mua lại nhà máy Hồng Thái Dương ở Từ Thành, đó đã là một dự án mà nhà máy đang theo đuổi.

Thực tế, nhà máy đó bị thua lỗ nặng, cuối cùng phải đóng cửa và bán đi, là vì họ liên tục đổ tiền vào nghiên cứu mảng này nhưng mấy năm liền không có tiến triển, lại thêm việc không giỏi kinh doanh, không mở rộng được kênh phân phối, người quản lý lại chỉ biết theo đuổi tính thực dụng của sản phẩm, mà không xem xét đến các vấn đề như mẫu mã đẹp hay tiện lợi.

Sau khi Lục Huấn tiếp quản nhà máy, anh đã mời một nhóm chuyên gia từ Thượng Hải về tham gia nghiên cứu sản phẩm, lại tổ chức cho nhân viên cũ của nhà máy đến Thâm Quyến, Thượng Hải để học hỏi kinh nghiệm từ các nhà máy sản xuất đồ điện khác. Sau đó, nhờ vào mối quan hệ mà đội xe đã gây dựng được trong những năm làm ăn đồ điện ở các địa phương, anh đã mở rộng các điểm bán hàng, từ bán bàn là, máy sấy tóc đến quạt cây nhiều cánh, từng chút một xây dựng nên thương hiệu Hồng Thái Dương.

Năm ngoái, anh kiếm được một khoản tiền lớn từ việc kinh doanh thép phế liệu, anh đã đổ một nửa vào dự án toà nhà trùm mền, một nửa vào bộ phận nghiên cứu, gần như là đốt tiền mới có thể nghiên cứu ra máy lạnh giá rẻ.

Sau khi nghiên cứu xong, họ cũng đã tự mình dùng thử, chiếc máy lạnh dùng thử đó đến nay đã chín tháng, không hề có bất kỳ hỏng hóc nào.

Lục Huấn làm trong ngành sản xuất rất coi trọng chất lượng, anh luôn kiểm soát chặt chẽ vấn đề này. Mấy tháng trước, máy lạnh giá rẻ của Hồng Thái Dương có lúc bán hết hàng, khắp nơi gọi điện cho Lục Huấn yêu cầu nhập thêm hàng. Nhưng sản lượng của nhà máy có hạn, không phải Lục Huấn muốn tăng là được. Lúc đó có người gọi điện cho anh, nói có thể sản xuất gia công cho anh, sau đó anh chỉ cần dán nhãn là được.

Lục Huấn đã từ chối ngay lập tức. Sau đó anh chuyển trung tâm nghiên cứu đến Ninh Thành, mở rộng dây chuyền sản xuất ở Từ Thành, lại tuyển thêm một nhóm công nhân lành nghề, mới dần dần giải quyết được vấn đề thiếu hàng ở các điểm phân phối.

Tất cả chất lượng đều được kiểm soát nghiêm ngặt. Tháng trước cô thường xuyên đến Từ Thành, nên anh cũng rất hay đến đó, chủ yếu là để đi kiểm tra các xưởng sản xuất, kiểm soát chất lượng.

Trong tình hình như vậy, làm sao có thể có chuyện hàng giả, hàng kém chất lượng được.

Mà nếu có vấn đề trong khâu nghiên cứu máy lạnh, thì không thể nào cô không biết. Bây giờ, chuyện làm ăn của anh không hề giấu giếm cô. Tối hôm qua anh còn ôm cô, nói với cô về tiến độ của một loại máy lạnh tiết kiệm điện mới của Hồng Thái Dương.

Bản thân họ không thể có vấn đề, chắc chắn vấn đề xuất phát từ bên ngoài, và toàn bộ sự việc này chắc chắn có người đứng sau thao túng, mục đích là nhắm vào Hồng Thái Dương và Lục Huấn.

Ý nghĩ vừa lướt qua, A Hương đang đứng trước bàn làm việc nhìn cô nói: "Lúc nãy tôi và Tình Tình có thấy bài báo này, nên đang thảo luận. Vì trước đây cô ấy có nói với tôi Hồng Thái Dương là của anh Lục. Hôm qua lúc xuống lầu, tôi nghe mấy chị bán hàng ở cửa hàng nói chuyện, bảo rằng máy lạnh Hồng Thái Dương chất lượng kém lắm, tháng trước mới mua, tháng này đã hỏng. Nhưng mà họ quay lại chỗ mua thì bên Hồng Thái Dương hứa đổi cho cái mới, chỉ cần đợi bảy ngày."

"Có một chị đã quá hạn bảy ngày rồi mà Hồng Thái Dương vẫn chưa thực hiện lời hứa. Họ đến hỏi thì nhân viên ở quầy bảo hiện giờ không có máy lạnh, phải đợi thêm bảy ngày nữa. Có hai chị rất bực mình, nói hết bảy ngày lại đến bảy ngày, đợi đến lúc lắp được thì trời cũng lạnh mất rồi." Qua tháng Chín, chẳng mấy chốc là sang tháng Mười, thời tiết đã bắt đầu se lạnh.

Hôm qua khi nghe mấy chị kia bàn tán, A Hương không để tâm lắm, cho đến sáng nay, cô và Phương Tình cùng đọc được tờ báo này.

Cô và Phương Tình đều rất do dự không biết có nên hỏi Lê Tinh về chuyện này không. Là bạn bè thì họ nên hỏi. Nhưng là cấp dưới, chuyện này thuộc về đời tư của sếp, chưa chắc Lê Tinh đã muốn người khác hỏi đến.

Họ cũng không chắc Lê Tinh đã biết chuyện này hay chưa. Nhưng khi Lê Tinh đến, cô và Phương Tình thấy tâm trạng Lê Tinh rất tốt, rõ ràng là chưa biết gì cả, nên mới định nhắc nhở cô.

Bách hoá số sáu vừa mới bị đóng cửa vì hàng giả hàng kém chất lượng chưa được hai tháng, nếu chuyện này mà bị xác nhận, thì Lê Tinh cũng coi như gặp rắc rối.

Nghe cuộc điện thoại vừa rồi, quả nhiên là như vậy.

"Hồng Thái Dương hứa đổi máy mới? Yêu cầu đợi bảy ngày? Bảy ngày sau lại bắt đợi thêm bảy ngày nữa?"

Lê Tinh nhạy bén nhận ra điểm bất thường trong chuyện này, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: "Mấy chị đó bây giờ đang làm ca sáng ở dưới lầu à?"

"Đúng vậy," A Hương gật đầu: "Hôm qua họ làm ca tối, hôm nay đúng ca sáng của họ."

"Đang làm ca sáng?" Lê Tinh lẩm bẩm một tiếng, vội vàng gọi A Hương: "A Hương, cô giúp tôi một việc, xuống hỏi xem mấy chị ấy mua máy lạnh ở đâu, có hóa đơn không. Giá mua bao nhiêu, thông tin cụ thể thế nào, cô tìm hiểu giúp tôi nhé."

"Được, tôi đi ngay đây." A Hương thấy rõ sự lo lắng của Lê Tinh, bèn đáp lời rồi vội vàng đi ra.

A Hương đi rồi, Lê Tinh vội vàng cầm điện thoại gọi cho Lục Huấn, ngón tay cô run rẩy khi bấm số.

Lúc này xe của Lục Huấn đang đỗ ở ven đường cách trung tâm bán sỉ không xa, trong tay anh cũng đang cầm một tờ báo buổi sáng.

Mỗi sáng đọc báo đã trở thành thói quen của Lục Huấn, thường thì anh sẽ mua báo khi đi chạy bộ. Nhưng hôm qua, Lê Tinh nói cô muốn dậy sớm, bảo anh nhớ gọi cô.

Mỗi lần dậy sớm cô đều mơ màng, đi lại còn nhắm mắt. Giờ cô lại đang mang thai, anh sao có thể yên tâm để cô một mình như vậy, nên sáng nay anh không ra ngoài chạy bộ nữa. Vào phòng sách tập luyện cơ bản một chút, sau đó xuống lầu giặt quần áo, thấy còn sớm nên không phiền mẹ vợ dậy chuẩn bị bữa sáng riêng cho Lê Tinh, mà tự mình làm, rồi lên lầu xem cô đã dậy chưa.

Sau đó anh đưa cô đến trung tâm bán sỉ, mới nhớ ra hôm nay chưa mua báo. Anh lái xe đến sạp báo gần đó mua một tờ, thì lại thấy bài báo về Hồng Thái Dương trên trang nhất.

Một tin tức hoàn toàn bất ngờ.

Anh không hề nhận được bất kỳ thông tin nào trước đó, Hồng Thái Dương cũng không nhận được bất kỳ khiếu nại nào về vấn đề sản phẩm. Vậy mà một bài báo như vậy lại được đăng chình ình trên trang nhất của tờ Ninh Thành Buổi Sáng.

Chuyện này rõ ràng là có gì đó không ổn.

Lục Huấn đọc lướt qua một lượt, sắc mặt đột nhiên sa sầm, anh nhanh chóng quay lại xe, cầm điện thoại gọi cho nhà máy Hồng Thái Dương ở Từ Thành, và cả trung tâm điện máy Hồng Thái Dương, trụ sở chính, bao gồm cả Thuận Tử đang đi công tác ở Thượng Hải, bảo họ nhanh chóng tìm hiểu tình hình, đồng thời chuẩn bị sẵn các tài liệu liên quan, sẵn sàng đón đoàn thanh tra.

Thuận Tử, nhà máy Hồng Thái Dương ở Từ Thành, và cả trung tâm nghiên cứu của Hồng Thái Dương khi nhận được điện thoại của Lục Huấn đều cảm thấy đột ngột và khó tin, cứ như là trò đùa của ai đó.

Sao có thể chứ, mấy tháng nay máy lạnh giá rẻ của Hồng Thái Dương bán hết veo, sản xuất ra không đủ bán, mãi đến tháng này mới hơi chững lại một chút. Thế mà giờ lại bảo máy lạnh giá rẻ của họ là hàng giả, hàng kém chất lượng?

Họ cũng đâu có nhận được đơn khiếu nại nào. Phải biết rằng trong mỗi chiếc máy lạnh Hồng Thái Dương đều có số điện thoại bảo hành của trụ sở chính và nhà máy, mấy tháng nay họ không hề nhận được cuộc gọi nào.

Thỉnh thoảng có vài cuộc gọi, là không hài lòng về ống thoát nước của máy lạnh, còn có cả phàn nàn về việc máy lạnh quá mát...

Lục Huấn nghe xong không nói gì nhiều, chỉ bảo nhà máy và công ty báo cảnh sát trước.

Nói vắn tắt với mấy bên xong, Lục Huấn lại cầm điện thoại di động lên định gọi cho Phạm Trường Hải, bên đó có một đội luật sư, tờ Ninh Thành Buổi Sáng này chưa đến nhà máy xác minh mà đã tùy tiện đăng tin, đây là xâm phạm, gây tổn hại đến hình ảnh thương hiệu của anh, anh có quyền kiện họ.

Vừa mới bấm một số, thì điện thoại của Lê Tinh gọi đến.

"Ông xã, anh đang ở đâu?" Lê Tinh lúc này đã vô cùng sốt ruột, điện thoại vừa kết nối đã vội vàng hỏi anh. "Báo buổi sáng hôm nay anh đã xem chưa? Trên báo đăng máy lạnh Hồng Thái Dương là hàng giả, hàng kém chất lượng, một chiếc máy lạnh tuổi thọ không quá một quý."

"Sao lại như vậy? Trước đây sao không thấy anh nói gì về chuyện này, anh có biết chuyện này không? Còn nữa, vừa rồi chị Linh gọi điện cho em, chị ấy nói..."

Lê Tinh kể lại lời của Lê Linh cho Lục Huấn, có chút lộn xộn, sau đó lại vội hỏi anh: "Bây giờ phải làm sao? Em có thể giúp gì cho anh không?"

Lê Tinh nghĩ đến việc này xảy ra, chắc chắn sẽ có không ít người tìm đến các đại lý của Hồng Thái Dương đòi trả hàng, cô lại nói: "Tiền trong sổ tiết kiệm ở nhà, lát nữa em về tính xem, nếu không đủ, em..."

"Không cần." Lục Huấn không ngờ Lê Tinh biết chuyện này nhanh như vậy, cô lại đang mang thai, anh sợ cô lo lắng quá mà có chuyện gì, bèn vội vàng đáp: "Vợ à, em đừng lo, sản phẩm của Hồng Thái Dương chắc chắn không có vấn đề gì. Mấy tháng nay, Hồng Thái Dương không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào về vấn đề chất lượng máy lạnh, hàng ngày đều có người ghi chép lại. Đoàn thanh tra đến thì cứ để họ đến, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa."

Lục Huấn đổi tay cầm điện thoại, nhanh chóng nổ máy lái xe về phía Hồng Thái Dương, vừa đi vừa nói với cô: "Những việc khác anh đang cho người đi điều tra, anh đoán là có vấn đề ở phía đại lý, chỉ là chưa xác định được phạm vi."

Lê Tinh nghe anh nói vậy, vội vàng kể lại những gì mình biết được: "A Hương nói với em, có mấy chị bán hàng ở công ty em mua máy lạnh Hồng Thái Dương gặp vấn đề, đến cửa hàng hỏi thì người ta hứa bảy ngày đổi cho cái mới, nhưng cứ hết bảy ngày này lại đến bảy ngày khác. Hiện tại em vẫn chưa rõ họ mua ở đâu, em sẽ đi hỏi."

Hết bảy ngày này lại đến bảy ngày khác.

Vậy là họ đang đợi chuyện này bùng nổ.

Lục Huấn nhạy bén nhận ra chuyện này không đơn giản như vậy, e rằng còn có những thứ khác đang chờ anh.

"Tao còn chuẩn bị cho mày một món quà lớn nữa!"

Tiếng gầm gừ đầy hung tợn của Thường Hùng đột nhiên văng vẳng bên tai, Lục Huấn cau mày, mắt nhìn về phía trước, chân ga tăng tốc nói với Lê Tinh: "Bà xã, anh biết chuyện này rồi, đừng lo, anh sẽ xử lý. Bây giờ anh phải tìm vài người để điều tra một số việc, lát nữa anh gọi lại cho em."

Lê Tinh biết lúc này anh chắc chắn có rất nhiều việc phải làm, nghe vậy cô liền nói: "Anh đi làm việc đi, em có tin tức gì sẽ gọi lại cho anh."

Lê Tinh nói xong chủ động cúp máy. Lục Huấn vốn định dặn dò cô cứ lo cho bản thân là được, anh không sao, nhưng điện thoại đã bị cúp, anh đành gọi cho Tiểu Thang trước, rồi mới gọi điện thoại điều người.

Bình Luận (0)
Comment