"Cậu Lục đến rồi, ăn kem không?"
Lục Huấn và ông Lý cùng mọi người trước đây đã từng gặp mặt trong bữa tiệc cuối năm của công ty Lê Tinh, mấy tháng nay anh cũng thường xuyên đến tiệm tạp hóa này đón Lê Tinh, mọi người đều quen biết nhau, thấy anh vén rèm bước vào, ông Lý vội vàng chào hỏi, đồng thời kéo chiếc ghế bên cạnh tủ đông ra, định lấy kem cho anh.
"Ông Lý không cần đâu ạ."
Lục Huấn thu lại những cảm xúc phức tạp trong lòng, mỉm cười đáp lại ông, chào hỏi mấy ông bà cụ quen thuộc xung quanh, rồi đi đến bên cạnh Lê Tinh, một tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh đang buông thõng bên người cô, tay kia giơ lên, dùng mu bàn tay lau vết kem dính trên khóe miệng cô, cúi đầu nhìn cô, cười càng thêm dịu dàng: "Anh ăn kem của Tinh Tinh là được, để lại một cây cho ông Lý bán lấy tiền."
Lê Tinh: "..."
"Cây kem của Tinh Tinh ăn dở rồi, lấy cây khác đi."
Ông Lý không biết tình hình, bèn cười nói, thò tay vào tủ đông định lấy kem, Lê Tinh vội ngăn lại: "Ông Lý không cần đâu ạ, cứ để anh ấy ăn cây của cháu là được."
"À, cháu đang mang thai, cũng không thể ăn nhiều đồ lạnh, vừa rồi hơi thèm một chút." Lê Tinh liếm môi, chỗ vừa được Lục Huấn dùng mu bàn tay lau qua, thành thật đưa cây kem đang cầm trên tay cho anh, có chút ngượng ngùng giải thích.
"Mang thai rồi à?"
Ông Lý kinh ngạc, mấy bà cụ bên cạnh cũng ngạc nhiên, "Tinh Tinh mang thai rồi à, được mấy tháng rồi? Chuyện tốt, chúc mừng nhé, vậy thì đúng là không thể ăn nhiều đồ lạnh."
"Không chỉ kem không được ăn nhiều, dưa hấu, nhãn cũng không được ăn nhiều, mấy thứ này hoặc là rất nóng, hoặc là lại quá lạnh."
Ông Lý và các bà các cô coi Lê Tinh như con cháu trong nhà, vây quanh cô hỏi han đủ điều, cảm giác này cũng giống như khi ở nhà nghe bố mẹ và chị dâu dặn dò, Lê Tinh đều ngoan ngoãn lắng nghe và đáp lại, Lục Huấn biết Lê Tinh không quen ứng phó với những tình huống như thế này, liền ra mặt giúp cô trả lời một số câu hỏi của họ, dạo này anh hay nói chuyện với người lớn tuổi, nên đối đáp những chuyện này rất thành thạo.
Khi trả lời, anh còn chủ động kể về tình hình gần đây của Lê Tinh: "Dạo này Tinh Tinh ăn uống cũng được, chỉ là không ăn được những món có mùi tanh nồng, trước đây cô ấy rất thích chả cá, lươn xào các thứ, nhưng bây giờ lại không ăn được, nhưng không được ăn thì lại rất thèm."
Các bà các cô ở đây đều là những người đã từng chăm sóc con dâu mang thai, có kinh nghiệm, nghe vậy liền nói: "Mang thai là vậy, thèm đủ thứ, nhưng đến lúc đưa đến trước mặt rồi lại chưa chắc đã muốn ăn, Tinh Tinh nghén còn chưa nặng đâu, nếu nghén nặng thật thì đến cả trứng gà ăn cũng thấy tanh."
"Vâng, cũng may là vậy, cô ấy vẫn ăn được khá nhiều thứ."
Lê Tinh đến đây chủ yếu là để thăm các ông bà cụ và bàn về chuyện góp vốn vào cửa hàng, ông Lý và mọi người tin tưởng cô vô điều kiện, cô vừa nói ra, họ còn tích cực bàn bạc với cô về việc họ sẽ đến giúp đỡ khi toà nhà Từ Thành khai trương, còn hỏi cô có muốn quảng cáo ở bến xe buýt Từ Thành không.
Con trai ông Lý là trưởng trạm xe buýt ở Ninh Thành, lại tình cờ quen biết trưởng trạm xe buýt bên Từ Thành, chỉ cần gọi điện một tiếng là liên lạc được ngay, cũng là lần đầu hợp tác, bến xe bên đó cũng chưa được tận dụng, xem xem có thể làm giống như bên Ninh Thành này không, bên Lê Tinh dựng khung, còn vị trí quảng cáo thì cho dùng miễn phí trước.
Chuyện tốt như vậy, Lê Tinh đương nhiên sẽ không từ chối, hai bên bàn bạc, trao đổi rất nhiều, nhưng những chuyện này đều đã được quyết định trước khi Lục Huấn đến, Lục Huấn cũng biết nên chỉ nói chuyện qua loa với nhóm ông Lý, sau đó chào tạm biệt mọi người, ôm Lê Tinh rời khỏi tiệm tạp hóa.
"Ngon không? Ông Lý bảo là vị mới đấy."
Xe đỗ ở phía đối diện đường, cây kem trên tay Lục Huấn còn lại một nửa.
Bên trong tiệm tạp hoá nhiệt độ không cao, kem không tan nhanh, lúc Lục Huấn nói chuyện với các ông bà cụ, anh không để ý đến việc nhắm nháp kỹ , chỉ ăn phần cô đã liếm qua là chỗ sắp tan, bây giờ ra ngoài gặp hơi nóng bốc lên, kem đọng lại từng lớp nước tan chảy hết, trắng mịn như bánh kem sữa, phía trên dính những quả nho khô căng mọng, Lê Tinh nhìn mà thấy thèm.
Đôi mắt đẹp của cô nhìn chằm chằm, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, dáng vẻ rất muốn ăn.
Lục Huấn nhìn cô, những cảm xúc nặng nề và u ám trong lòng trước đó bỗng nhiên tan biến, anh hơi cúi đầu cắn một miếng kem lẫn cả nho khô, nhấm nháp rồi đáp: "Ừ, ngon thật."
Ngon, nhưng không có ý định cho cô nếm thử, chỉ dẫn cô đi về phía xe, vừa đi vừa cúi đầu tiếp tục ăn phần kem đang tan chảy.
Lê Tinh khẽ bĩu môi, không hài lòng lắm, cho cô nếm thử một miếng thì sao, cả cây kem đã ăn rồi, còn sợ một miếng này à?
"Ông xã em bây giờ keo kiệt quá, trước đây ngày nào cũng, 'bà xã, thẻ đây, sao tiền trong thẻ em không tiêu?', bây giờ đến một miếng kem cũng không nỡ cho em."
Giọng cô rất nhỏ lại có chút lí nhí, nhưng hai người đứng gần nhau như vậy, anh vẫn nghe rõ. Đáng yêu quá mức, trong mắt Lục Huấn tràn ngập ý cười, miệng thì nói: "Em muốn đi toà nhà bách hoá quẹt thẻ à? Muốn đi đâu? Bây giờ vẫn còn sớm, anh đưa em đi."
"..."
Cho dù biết người này cố ý, Lê Tinh cũng cảm thấy hơi bực, cô liếc xéo anh một cái, không thèm để ý đến anh nữa, bước nhanh hơn hai bước, giày cao gót gõ xuống đất cộp cộp, nặng hơn một chút so với lúc trước.
Giận dỗi không hề che giấu, Lục Huấn nhìn thấy khẽ nhướng mày, anh bước theo cô nhưng không nói gì, đợi đến khi đến bên cạnh xe, che chắn cho cô lên xe, mới đưa nửa cây kem còn lại trên tay đến bên miệng cô.
Lê Tinh đang định tự mình thắt dây an toàn thì khựng lại, ngẩng đầu liếc nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen ánh lên ý cười: "Sao lại không nỡ, em muốn ăn lúc nào mà anh không chiều em. Nhưng đúng là không thể ăn thêm nữa, không chỉ mẹ và chị dâu nói không được ăn nhiều đồ lạnh, bác sĩ riêng của chị Trân cũng nói kem dễ kíc.h thí.ch dạ dày, phải ăn ít thôi, lát nữa ăn nhiều quá dạ dày lại khó chịu."
"Trước đây em cũng không ăn được nhiều đồ lạnh quá, ăn nhiều là dạ dày sẽ khó chịu, đúng không?"
Lê Tinh nghe thấy những lời này, sắc mặt dịu đi. Cô cũng không phải là người thích giận dỗi, chỉ là sau khi mang thai những thứ có thể ăn dường như ít đi rất nhiều, nhất là vào mùa hè, có bao nhiêu là đồ lạnh, dưa hấu lạnh, nho lạnh, nước ngọt lạnh, đá bào lớn nhỏ, còn có kem, đều là những thứ cô thích nhất trước đây, dạ dày không khỏe cũng vẫn muốn ăn, đột nhiên bảo cô mỗi ngày chỉ uống nước ấm, cô thực sự rất khó chấp nhận và thích nghi.
"Em cũng không định ăn nhiều, chỉ là muốn nếm thử một chút thôi." Lê Tinh lẩm bẩm, há miệng cắn nhẹ một miếng kem có lẫn nho khô, răng chạm vào kem tan ngay trong miệng, còn chưa kịp nếm ra mùi vị gì, nhưng cô cũng đã thỏa mãn, khóe môi lại nở nụ cười.
"Cũng khá ngon, mấy hôm nữa em muốn ăn vị này."
Lục Huấn nhìn vết răng nhợt nhạt cô để lại trên cây kem, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Mang thai vất vả, cho dù có được chăm sóc kỹ lưỡng đến đâu, cô cũng sẽ bị ốm nghén nôn khan, những thứ có thể ăn ít đi, đôi giày cao gót yêu thích cũng chỉ có thể ôm khi ngủ, bình thường không dám vận động mạnh, những bài tập cơ bản hàng ngày cũng không thể luyện tập, buổi tối ngủ cũng không thể nằm tư thế cô thích nữa.
Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này cô còn phải đối mặt với việc không mặc được những bộ quần áo yêu thích, có thể sẽ lo lắng về vóc dáng của mình, nghe nói đến giai đoạn cuối bụng to lên, cơ thể nặng nề sẽ cảm thấy đau lưng, tay chân còn bị phù nề, đến lúc đó ngay cả việc đi vào giấc ngủ cũng khó khăn.
Mang thai thực sự không phải là chuyện dễ dàng, càng thêm khổ sở.
Trong lòng Lục Huấn lại trở nên nặng trĩu, cây kem trên tay sắp tan chảy hết, anh chần chừ mãi không cắn xuống, Lê Tinh thấy vậy liền nhắc anh: "Anh ăn nhanh đi, sắp chảy hết rồi, lát nữa lại dính ra tay nhớp nháp, gần đây cũng không có nước cho anh rửa tay..."
Lê Tinh còn chưa nói hết câu, Lục Huấn đã nhanh chóng giải quyết nốt phần kem còn lại trên que gỗ, ngậm lấy môi cô hôn thật sâu.
Một nụ hôn không kịp phòng ngừa.
Máy lạnh trong xe còn chưa kịp bật lại, chút hơi mát sót lại từ trước đã bị luồng khí nóng hầm hập tràn vào lấn át. Anh đứng giữa cánh cửa xe khép hờ, một tay vẫn cầm que kem, tay kia ôm ghì lấy gáy cô, lòng bàn tay nóng rực, người anh còn nóng hơn.
Lê Tinh ngồi ở ghế phụ cảm nhận hơi nóng ấy, cơ thể bất giác mềm nhũn. Đã lâu lắm rồi hai người không hôn nhau nồng nhiệt, say đắm đến vậy, nhất là lại còn ở ngoài đường, giữa phố xá đông người.
Tim cô đập nhanh không kiểm soát, những ngón tay thon thả khẽ cuộn lại, chẳng biết đặt vào đâu cho phải. Sợ bị người khác nhìn thấy, cô muốn đẩy anh ra, nhưng vị kem mát lạnh anh vừa chuyền sang trong miệng lại khiến cô lưu luyến, không kìm được mà hé môi đáp lại.
Tham lam chút mát chút ngọt từ miệng anh.
Ban đầu Lục Huấn cũng chỉ muốn làm cô mát hơn một chút, nhưng vì đã kìm nén quá lâu, chỉ cần cô đáp lại một chút thôi là anh đã không thể kiềm chế được nữa. Trong lòng dâng lên một h.am mu.ốn hòa tan cô vào tận xương tủy.
Đến tận bây giờ khi đã gặp cô, anh vẫn không thể chấp nhận được cái kết cục thê thảm của cô trong giấc mơ. Chỉ cần nghĩ đến thôi là anh đã hận không thể xé xác mình ra làm đôi, đến thế giới kia lóc xương róc thịt hai tên khốn nạn Thường Hùng và Lương Vạn Long.
Anh hôn cô cuồng nhiệt, dữ dội.
Lê Tinh cảm thấy như sắp không thở nổi.
Trời quá nóng, trong xe không bật điều hòa lại càng ngột ngạt, chẳng mấy chốc Lê Tinh đã thấy lưng và chỗ ngồi ướt đẫm mồ hôi, cô thở hổn hển đẩy anh ra.
"Về thôi anh, lát nữa có người nhìn thấy."
Mấy ngày rồi không được hôn cuồng nhiệt như vậy, khuôn mặt cô ửng hồng, đôi mắt long lanh ngập nước. Lục Huấn nâng mặt cô nhìn chằm chằm một lúc, rồi từ từ buông cô ra, đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe lên ghế lái khởi động máy.
Trên đường về, cả hai đều im lặng, Lê Tinh thỉnh thoảng lại chạm tay lên đôi môi có chút nóng rát, rồi lại len lén nhìn Lục Huấn.
"Ông xã, anh có chuyện gì à?"
Mười phút sau, xe rẽ vào con đường nhỏ dẫn đến khu nhà của họ, con đường này vắng người và xe cộ, Lê Tinh liếc nhìn khuôn mặt không chút ý cười của anh.
Lục Huấn đặt tay trên vô lăng, khựng lại một chút rồi lên tiếng: "Sao em lại hỏi vậy?"
Câu trả lời này thường có nghĩa là có chuyện, Lê Tinh khẽ bấu vào chiếc túi xách trên đầu gối.
"Em cảm thấy hôm nay anh hơi lạ."
Anh là người khá kín đáo, tuy không ngại nắm tay hay hôn cô ở ngoài, nhưng sẽ không dùng sức như vừa rồi. Nhất là bây giờ cô đang mang thai, ở nhà anh hôn cô cũng chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, sợ làm cô đau nên rất kiềm chế.
Thế nhưng vừa rồi anh lại có chút mất kiểm soát.
Cả lúc gọi điện trước đó nữa, anh không cho cô cúp máy, chỉ muốn nghe giọng cô.
"Anh gặp chuyện gì rồi à?" Ánh mắt Lê Tinh lộ rõ vẻ lo lắng.
Lục Huấn mím chặt môi, không nói gì. Anh không biết phải nói thế nào, anh sợ cô biết rồi sẽ gặp ác mộng, mơ thấy mình bị đóng đinh đầy người, hồn phách bị giam cầm. Sức khỏe của cô bây giờ không chịu nổi cú sốc như vậy.
Hiếm khi anh có chuyện không muốn nói với cô.
Lê Tinh càng thêm lo lắng, cô suy nghĩ một chút rồi nói trước: "Hôm nay em cũng gặp chút chuyện."
Lục Huấn nghe vậy lập tức quay sang nhìn cô: "Gặp chuyện gì?"
Lê Tinh khẽ mím môi: "Là mấy cô gái ở chỗ bách hoá số sáu ấy, chiều nay họ đến tìm em."
"Họ đến làm gì? Mấy ngày trước họ đi đâu?" Lục Huấn nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng càng thêm trầm trọng.
Lê Tinh có chuyện gì cũng kể với Lục Huấn, có chuyện gì không vui cũng chỉ nói với anh, mấy ngày trước vì chuyện của mấy cô gái chỗ bách hoá số sáu mà khiến cô đã day dứt, khó chịu suốt cả buổi chiều, về nhà cũng phải ôm anh mới dần bình tĩnh lại được.
Lúc đó anh nhận ra mắt cô đỏ hoe, đoán là chiều cô đã khóc, anh hỏi lý do, cô không giấu giếm bèn kể chuyện Tiểu Tĩnh không liên lạc với cô.
Anh lập tức nổi giận, nói: "Em quá coi trọng cô ta rồi."
Nếu không phải lo cho Lê Tinh, anh đã định làm gì đó rồi. Tuy cuối cùng anh cũng kìm nén được cơn giận, nhưng đối với đám người kia anh không còn chút đồng cảm nào, chỉ còn lại sự chán ghét và phiền muộn.
"Họ..."
Lê Tinh nắm chặt quai túi, kể lại lý do mấy ngày nay Tiểu Tĩnh không liên lạc với cô và tình hình của nhóm các cô gái.
"Giờ nhìn họ em vẫn thấy họ rất đáng thương, đi đến bước đường này là do nhận thức của họ hạn hẹp, không thể trách họ được."
Chiều nay Hà Chấn Sóc hỏi cô có chuyện gì không. Cô không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy rất đáng buồn.
Mấy cô gái đó sống ở quê, không được đi học đầy đủ, kiến thức hạn hẹp, cơ bản là người khác nói gì họ nghe nấy, không có khả năng tự nhận thức và phán đoán.
Họ nghe theo Lệ Lệ, nhưng lại không phải là Lệ Lệ.
Đi theo con đường của Lệ Lệ, thực ra không phù hợp với họ.
Nhưng con đường thực sự phù hợp với họ, cô cũng không nhìn thấy.
Chỉ mong họ được bình an.
Có lẽ, ra ngoài đi làm, thực sự va chạm với cuộc sống, có kinh nghiệm và được tôi luyện thì họ sẽ khá hơn, có thể dần dần tìm được con đường của mình. Nếu cứ mãi được người khác giúp đỡ, họ sẽ khó mà trưởng thành được.
Đây cũng là lý do chiều nay cô kiên quyết từ chối họ.
Con đường của mỗi người vẫn phải tự mình đi, mới có thể đi rõ ràng, nhìn thấu đáo.
"Yếu đuối không phải là vấn đề, không biết suy nghĩ, không nhìn rõ mọi chuyện mới là vấn đề."
Con đường dẫn đến khu nhà không có người và xe, Lục Huấn yên lặng nghe Lê Tinh nói xong, anh nói một câu rồi lại quay sang nhìn cô: "Chuyện này em làm đúng, người khác không giúp được họ, chỉ có thể dựa vào chính bản thân họ thôi. Không có kinh nghiệm, không có bài học, thì cũng khó mà nâng cao nhận thức được."
"Em cũng nghĩ vậy, nên không quan tâm nữa." Lê Tinh đáp. "Chuyện này cũng coi như cho em một bài học, sau này không thể chưa tìm hiểu rõ tình hình cụ thể đã vội vàng phát lòng tốt, có lẽ người ta căn bản không cần, cũng không phù hợp. Con người vốn dĩ phức tạp, có người đáng thương nhưng cũng có mặt khác, giống như Tiểu Tĩnh..."
Nhắc đến Tiểu Tĩnh, Lê Tinh trầm ngâm một lát: "Trước đây em cứ nghĩ người tốt là người tốt, người xấu là người xấu, nhưng hóa ra không phải, người tốt cũng có lòng tham, có tư lợi... Nhưng có lẽ cũng là chuyện thường tình, dù sao lợi ích quá lớn."
"Anh lại thấy cô ta chuyên bắt nạt kẻ yếu, coi người khác là đồ ngốc." Lục Huấn lên tiếng. "Cô ta muốn giúp đám người kia, muốn làm người tốt, lại muốn tự mình phát tài, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp vừa muốn cái này lại vừa muốn cái kia?"
Nói đến đây, ánh mắt Lục Huấn lạnh đi, đối phương chẳng qua là bắt nạt cô lương thiện, chứ không thì đâu có gan sáu ngày không một lời nhắn nhủ, đến hôm nay còn dám dẫn người đến trước mặt cô.
"Sau này đừng quan tâm đến họ nữa, những người đó và chuyện đó vốn dĩ không liên quan gì đến chúng ta."
"Vâng, em sẽ không quan tâm nữa." Lê Tinh đáp.
Cô và Tiểu Tĩnh quen biết nhau đã mấy năm, nhưng lại không tiếp xúc nhiều, phát hiện ra chuyện này cô cũng không quá đau lòng, chỉ là có chút thất vọng. Không ai muốn lòng tốt của mình bị người khác coi như cục bột mặc sức nhào nặn, cô cũng không ngoại lệ.
Trong lúc nói chuyện, xe đã về đến cổng nhà, Lê Tinh nhìn cánh cổng khu nhà đã ở ngay trước mắt, hít sâu một hơi, mỉm cười quay sang nói với Lục Huấn: "Thôi nào, ông xã, giờ em thấy khá hơn nhiều rồi, cũng đã về đến nhà rồi, anh kể chuyện của anh đi? Để em nghe xem, đã xảy ra chuyện lớn gì mà khiến ông xã em ra nông nỗi này? Tâm trạng nặng nề thế kia."
Cô kể chuyện nhóm các cô gái bách hoá số sáu và Tiểu Tĩnh cho anh nghe, chỉ là muốn anh nói ra chuyện anh đã gặp phải. Cô hiếm khi thấy Lục Huấn có vẻ mặt như vậy, mà thường thì khi anh như thế này, nguyên nhân phần lớn đều là do cô.
"Là vì em sao? Nhưng mấy ngày nay em ăn uống cũng khá tốt, ngủ cũng ngon, cũng chú ý đến con, ngoài chuyện không nói với anh mà ăn một que kem, với chuyện ở chỗ bách hoá số sáu, thì không có gì khác cả."
"Vậy không phải vì em, thì đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ông xã em sắp phá sản rồi à? Cũng không thể nào, ông xã của em bây giờ ở Ninh Thành cũng có chút tiếng tăm, nếu phá sản thì không thể nào không có chút tin tức gì."
"Nếu không phải phá sản, sức khỏe em cũng không có vấn đề gì, vậy thì còn có chuyện gì không thể nói nữa?"
Lục Huấn dừng xe trước cổng, nhìn dáng vẻ Lê Tinh như thể nếu anh không nói thì hôm nay cô sẽ không xuống xe, anh nắm chặt vô lăng im lặng một lát, mới nói với cô: "Hôm nay anh đến bệnh viện gặp Thường Hùng."
"Gặp Thường Hùng?" Lê Tinh hơi ngạc nhiên, "Gặp gã làm gì?"
"Trong đầu gã ta có thêm vài thứ. "Đã quyết định nói, Lục Huấn sẽ không giấu Lê Tinh, anh nhìn cô: "Giống như em, mấy ngày nay gã mơ thấy vài giấc mơ."
"Mơ thấy vài giấc mơ?"
Lê Tinh hơi sững người một chút, rồi phản ứng lại, sắc mặt cô khẽ thay đổi, ngồi thẳng dậy: "Ý anh là gã cũng mơ thấy những chuyện đó? Vậy gã..."
"Không sao, gã bị cắt cụt chân, mấy ngày nay ở bệnh viện phát điên rất dữ, lời gã nói bây giờ không ai để ý, hơn nữa mọi người đều biết gã và anh có ân oán, dù có muốn vu oan giá họa gì cũng không thể thành công."
Như thể biết Lê Tinh đang lo lắng điều gì, Lục Huấn nắm lấy hai tay cô an ủi, dừng một chút anh lại nói: "Cũng không cần lo gã sẽ mượn chuyện này để bảo toàn tính mạng, anh ra khỏi phòng bệnh đã gọi điện cho anh Ba rồi, bên anh ấy sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Chuyện này liên quan đến cô, lúc đó anh giận đến bốc hỏa, ra khỏi phòng bệnh là liên lạc với Lê Thừa trước, để đảm bảo an toàn anh còn dùng điện thoại công cộng của bệnh viện.
Lần này Thường Hùng dù có khai hay không, thì chắc chắn cũng sẽ bị chuyển đi nơi khác giam giữ. Nếu gã thông minh thì ngậm chặt miệng, vài tháng sau sẽ được hưởng một viên đạn, không thông minh thì chỉ có thể sống không bằng chết.
Gã muốn mượn chuyện này để liên lụy đến cô, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
"Anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi sao." Điều đầu tiên Lê Tinh nghĩ đến chính là hai chuyện này, nghe vậy bèn thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy vừa rồi anh như vậy là vì...?" Lê Tinh lại nghi hoặc nhìn anh.
Lục Huấn ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt cô, anh mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói: "Gã nói với anh, trong giấc mơ đó, cuối cùng em cũng..."
"Cuối cùng em cũng chết?"
Lục Huấn không nói ra được hai chữ đó, Lê Tinh thay anh nói ra, sau đó cô nhìn Lục Huấn đột nhiên mỉm cười: "Chỉ vì chuyện này mà vừa rồi anh thấy em lại kích động như vậy à? Trên xe cũng không cho em cúp máy, chỉ vì nghe được tin em chết?
"Ông xã, anh yêu em quá đi mất." Lê Tinh không kìm được đưa tay ôm lấy anh, vùi đầu vào cổ anh khẽ cười, rồi lại ngẩng đầu lên ôm lấy mặt anh: "Có gì đâu chứ, anh cứ coi như là em xuống đó bầu bạn với anh rồi, trong giấc mơ ấy..."
Trong giấc mơ đó, thực ra sống còn khổ hơn.
Lê Tinh muốn nói như vậy, nhưng nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh, cô không nỡ nói ra.
Cô không nói nhưng Lục Huấn cũng biết. Vì biết nên trong lòng anh càng đau, càng hận Thường Hùng và Lương Vạn Long.
Bọn chúng khiến cô chết cũng không được yên ổn.
"Thôi nào ông xã, chúng ta không nghĩ đến chuyện đó nữa, đó đều là mơ, không có xảy ra mà!"
Cảm nhận được tâm trạng Lục Huấn không ổn, Lê Tinh ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi anh, lại vòng tay ôm lấy cổ anh an ủi.
"Anh xem em bây giờ vẫn khỏe mạnh, sự nghiệp đang trên đà phát triển, lại còn có con, đây mới là hiện thực của chúng ta, những thứ khác đều là hư ảo. Ngoài chuyện này ra, gã còn nói gì nữa không?"
Ngoài chuyện này ra còn nói gã bị người khác hãm hại. Nhưng chuyện này Lục Huấn không định nói, vì gã đã đoán được hung thủ là ai.
Đây là chuyện duy nhất anh không thể nói cho cô biết.
Lục Huấn siết chặt bàn tay, một lát sau anh khẽ thở ra, đưa tay ôm chặt lấy cô, cằm tựa nhẹ lên đỉnh đầu cô đáp: "Không nói gì nữa, chẳng qua chỉ là mấy lời điên rồ không cam tâm mà thôi."
"Vậy thì mặc kệ gã!" Lê Tinh nghe thấy vậy thì yên tâm, bèn dứt khoát nói. "Cứ để gã không cam tâm đi, chúng ta tiếp tục sống cuộc sống tốt đẹp của chúng ta."
Lê Tinh nói xong, lại buông anh ra, nhìn vào mắt anh nói:v"Ông xã, chuyện trong mơ mặc kệ là dự báo hay là đã từng tồn tại ở kiếp trước, chúng ta đều đừng để ý nữa, cứ coi như nó đã qua rồi, chúng ta nhìn về phía trước được không anh? Em thấy bây giờ rất tốt, thế là đủ rồi, phải không anh?"
Nụ cười cô rạng rỡ, đôi mắt long lanh ánh nước lộ vẻ thư thái. Lục Huấn nhìn cô chăm chú, cuối cùng đáp: "Được."
Anh đồng ý, Lê Tinh cười càng tươi tắn hơn. Đã về đến nhà, cô cũng không muốn ở trong xe chật chội nữa, liền xuống xe trước để mở cổng sắt cho anh.
Lúc này mới năm giờ chiều, mấy ngày nay họ không ở nhà bố mẹ thì cũng ở nhà chị Trân hoặc nhà họ Lục, chưa bao giờ về sớm thế này, nên có chút không biết làm gì.
Nhưng Lê Tinh nhanh chóng tìm được việc để làm, hai chậu hoa cô trồng lại chết mất rồi. Năm nay nóng quá, hoa khó trồng, tưới nước thì đất quá nóng làm thối rễ, không tưới thì cây héo queo.
Giờ trong vườn hoa nhà họ chỉ còn vài cây hoa trà cứng cỏi sống sót, mấy cây mẫu đơn, lan kiếm, sen đá không chuyển vào chậu được đều bị phơi nắng chết hết. Những cây chuyển vào nhà kính tình hình cũng chẳng khá hơn, mấy hôm trước Lê Tinh còn cố gắng cứu vớt một đợt, kết quả vẫn chết.
Mỗi ngày hai chậu, Lê Tinh đau lòng muốn chết, chẳng còn tâm trí đâu mà lo chuyện Thường Hùng hay gấu chó gì nữa, vội vàng tìm cách làm mát đất cứu những chậu hoa còn lại.
Cô bận rộn, Lục Huấn đương nhiên cũng bận rộn theo.
Mất hơn một tiếng đồng hồ mới làm xong việc trong nhà kính, Lê Thiên Tứ gọi điện thoại đến hỏi bao giờ họ về ăn cơm tối.
Lục Huấn cũng nhận được điện thoại của Lộ Phóng vào lúc này.
Thường Hùng đã khai, gần như là khai sạch sành sanh, lật hết cả đáy. Tuy nhiên, gã yêu cầu Lộ Phóng giúp gã tìm lại con trai, còn khăng khăng cắn ngược lại rằng Lục Huấn đã hại con trai gã.
Lộ Phóng gọi điện thoại đến, ngoài việc thông báo tin tức, còn muốn thăm dò xem Lục Huấn có thật sự ra tay với con trai Thường Hùng hay không.
Vẻ mặt Lục Huấn lạnh nhạt trả lời anh ta: "Chiều nay dọa gã thôi, gã tưởng thật, cậu cũng tưởng thật à. Nhưng chuyện này cũng không phải không thể xảy ra, trước đây tôi từng giúp một thiếu niên, cậu nhóc đó bị con trai gã hại đến mức đại tiểu tiện không tự chủ, giờ vẫn còn nằm trên giường, theo lời cậu nhóc thì nó còn chưa phải là người thảm nhất, có rất nhiều người bị con trai Thường Hùng hại còn thảm hơn, có người còn nhảy lầu tự tử."
"Cậu muốn điều tra thì cứ điều tra đi, xem có chuyện đó thật không, cũng coi như là cho người nhảy lầu kia một lời giải thích."
Chiều nay Lộ Phóng đã nghe Thường Hùng nói qua một chút về tình hình con trai gã, nhưng không ngờ lại ác độc đến vậy, đúng là một ổ rắn độc, anh ta nghiến răng hồi lâu mới nói: "Tôi biết rồi, tôi đi hỏi thăm tình hình trước, tìm được người rồi bắt luôn."
Lục Huấn không nói gì, cúp điện thoại.
Lộ Phóng muốn bắt người, đã muộn rồi, không còn cơ hội nữa.
Chiều nay anh đúng là dọa Thường Hùng, nhưng những gì anh nói cũng là thật. Chỉ có điều không liên quan đến những gia đình gặp bất hạnh kia, con trai gã rơi vào tay ông chủ sòng bạc ngầm.
Thường Hùng trốn chạy, đưa cho con trai gã hai vali tiền lớn, con trai gã lại không cưỡng lại được máu cờ bạc.
Giám đốc Hạ bên bách hoá số một từ khi biết Thường Hùng thành tội phạm truy nã vẫn luôn theo dõi con trai gã, tung tin nó có tiền trong tay cho ông chủ sòng bạc.
Món hời lớn như vậy, những kẻ đó làm sao bỏ qua được, người ham chơi thì không giấu được cũng không chịu nổi dụ dỗ. Không lâu sau, thằng nhóc đó bắt đầu lén lút ra ngoài vào ban đêm.
Mấy ngày trước, cô ruột hắn đưa hắn đi trốn cùng, thằng nhóc đó vẫn ra ngoài.
Hai miếng mồi béo bở, ai cũng muốn gặm một miếng.
Thằng nhóc đó không lâu sau liền thua sạch hai vali tiền, đem thân thế chấp ở sòng bạc, sau đó người của sòng bạc bí mật tìm đến em gái Thường Hùng đòi nợ.
Đều là người nhà họ Thường, người nào người nấy đều lòng dạ độc ác, người phụ nữ kia không thèm quan tâm đến cháu trai, trực tiếp chạy trốn từ cửa sau.
Thường Hùng đã sụp đổ, em gái gã cũng trốn biệt, người của sòng bạc không đòi được nợ, kết cục của thằng nhóc đó đương nhiên không tốt đẹp gì.
Lúc này có người ra giá mua mỗi ngày hai ngón tay của thằng nhóc đó, cắt cho đến khi hắn chết. Sáu ngày trôi qua, thằng nhóc đó đã mất hết tay, bắt đầu cắt đến chân. Bây giờ Lộ Phóng mới bắt đầu điều tra, chỉ là thúc giục sòng bạc ra tay nhanh hơn, đợi anh ta tìm đến, e rằng xương cốt cũng không còn.
Chuyện này anh cũng vừa mới nhận được tin tức từ Hắc Tam.
Gia đình mua chân tay và mạng sống của thằng nhóc đó đã làm thủ tục xuất ngoại đi đoàn tụ người thân rồi.
Con trai Thường Hùng hãm hại quá nhiều người, quá nhiều người muốn hắn chết, giám đốc Hạ nếu không bị anh chặn một đường, sòng bạc kia còn có thể thu thêm một khoản tiền nữa.
Nhưng những chuyện này đã không đáng để anh quan tâm nữa, cũng không liên quan gì đến anh. Thường Hùng đã khai hết, bùa hộ mệnh không còn, bùa đòi mạng cũng đã đến, anh chỉ cần chờ Thường Hùng đau đớn tột cùng lên pháp trường là được.
Còn về Lương Vạn Long, gã ta dựa vào vợ để phát tài, nhưng lại chán ghét vợ không sinh được một mụn con trai, con riêng ở bên ngoài thì vô số.
Đều là những đứa con tham lam vô lương tâm, tin gã ta chết truyền về Cảng Thành, những người đó không hề đau buồn hay quan tâm, ai nấy đều bận rộn tranh giành tài sản, phát hiện ra tài sản của gã ta ở Cảng Thành chẳng có mấy thứ làm ăn được, còn vì mua đất ở Ninh Thành mà nợ ngân hàng, đến mức tài sản không đủ trả nợ, mà sản nghiệp của gã ta ở Ninh Thành vì Trương Hòa Bích khai ra rất nhiều chuyện, bao gồm cả vũ trường ăn nên làm ra ở thành phố C, đều bị niêm phong.
Giờ những đứa con của gã ta đều tìm mọi cách vơ vét số tiền còn có thể vơ vét được để bỏ trốn, sáu ngày trôi qua, thi thể của gã ta vẫn nằm trong nhà xác của đồn cảnh sát, không ai đến nhận.
Đây có lẽ chính là quả báo nhãn tiền, nhưng vẫn chưa đủ, bọn chúng khiến cô chết không được yên nghỉ, từng việc từng việc một, anh nhất định phải bắt chúng nếm trải từng chút một.
Tạm gác chuyện của Thường Hùng và Lương Vạn Long sang một bên, Lục Huấn cùng Lê Tinh về nhà họ Lê ăn cơm.
Lê Tinh vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của anh, thấy anh gần như đã ổn định lại, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đến ngày thứ ba, sau khi nói chuyện điện thoại với anh ba Lê Thừa, anh ba bảo cô không cần lo lắng gì cả, anh ấy đã sắp xếp ổn thỏa hết, cô không quan tâm đến chuyện của Thường Hùng nữa, chuyên tâm dưỡng thai rồi lo việc kinh doanh của mình.
*****
Ngày 20 tháng 8, tòa nhà cung ứng Từ Thành đóng cửa sớm, ngày hôm sau Lê Chí Quân dẫn theo mấy đội thi công đến toà nhà Từ Thành làm việc ngày đêm để sửa sang.
Cùng lúc đó, Lê Tinh, Hà Chấn Sóc cũng cùng A Hương, chị Hồng bắt đầu đào tạo cho hơn hai mươi nhân viên của cửa hàng Từ Thành.
Nhân viên tuyển cho cửa hàng Từ Thành nhìn chung trẻ tuổi, số người ở lại cũng nhiều hơn so với trước đây. Trong số 24 nhân viên ban đầu, cuối cùng có 20 người trụ lại. Cộng thêm chị Hồng và ba nhân viên mới tuyển, nhân sự của Từ Thành vẫn duy trì ở con số 24.
Ngày 15 tháng 9, khóa đào tạo nhân viên kết thúc tốt đẹp.
Tòa nhà Từ Thành với sự nỗ lực ngày đêm của các đội thi công cũng đã hoàn thiện việc trang trí, dự kiến sẽ nhập hàng và chạy thử.
Thế nhưng đúng lúc này, một chuyện đã xảy ra.