"Chắc chắn là mày, mày và con bé nhà họ Lê, chỉ có hai đứa bây thay đổi nhiều nhất, không phải chúng mày thì Lê Thừa đã chết rồi! Không, không chỉ Lê Thừa, cả lão già và thằng cả nhà họ Lê nữa, đáng lẽ chúng nó phải chết từ tháng mười hai năm ngoái rồi!"
Phòng bệnh của Thường Hùng, sau khi tính mạng của gã bị đe dọa nghiêm trọng, là do Lộ Phóng xin cấp trên và tìm bệnh viện bố trí tạm một phòng bệnh riêng biệt, tách biệt với khu bệnh phòng thông thường. Căn phòng chỉ rộng chừng mười mét vuông, bên trong chỉ kê một chiếc giường, bốn bức tường kín mít, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ phía trên để thông gió.
Trong phòng tối om, khi cửa phòng bệnh đóng lại càng tạo ra cảm giác ngột ngạt, tĩnh lặng và nặng nề đến cực độ.
Trên giường bệnh, Thường Hùng với vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Lục Huấn, gào thét liên hồi vì quá kích động, cơ thể gã không ngừng giãy giụa, làm chiếc còng tay nối giữa tay gã và thành giường sắt vang lên không ngừng.
Những ngày qua, gã bị giày vò bởi cơn đau từ vết thương sau khi cắt cụt chi và cả cơn đau ảo, thỉnh thoảng lại rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trong khoảng thời gian này trong đầu gã luôn hiện lên những hình ảnh, những khung cảnh. Gã thấy mình nhận ra Lý Cần đang làm những việc có thể mất đầu, bực bội đến mức phải đến vũ trường để giải tỏa, nhưng lại vô tình gặp công nhân nhà máy sợi Đỗ Trường Thuận say khướt ngã bên đường, nghe thấy hắn ta vừa khóc lóc thảm thiết vừa chửi rủa Lê Vạn Sơn trong cơn say, gã dừng lại, sai người đi điều tra hắn ta.
Sau khi có được toàn bộ thông tin về Đỗ Trường Thuận, và xác định được nhà họ Lê chắc chắn là mục tiêu mà Lý Cần muốn trừ khử, gã đã sắp xếp người xúi giục Đỗ Trường Thuận đến nhà máy sợi đốt một mồi lửa.
Chỉ trong một đêm, nhà họ Lê mất đi hai mạng người, toàn bộ nhà máy sợi sụp đổ tan hoang.
Đỗ Trường Thuận làm vậy là vì bất mãn với cuộc cải cách của Lê Vạn Sơn, nhà họ Lê thảm thì thảm thật, nhưng hàng vạn công nhân nhà máy sợi cũng cần phải ăn.
Bên trên khẩn trương điều người đến nhà máy sợi giải quyết vấn đề, nhưng vẫn có những kẻ cực đoan đến nhà họ Lê trút giận, cho rằng nếu không phải do giám đốc xử lý không tốt, thì sao lại xảy ra thảm kịch như vậy.
Càng nhiều người oán trách, cháu trai thứ hai của nhà họ Lê càng bị kích động, trong lòng nảy sinh thù hận mà không biết làm sao để giải tỏa. Đúng lúc này, có người cung cấp cho thằng nhóc một ít thông tin về người vợ của Đồ Trường Thuận đã cuỗm tiền bỏ trốn cùng nhân tình, thằng nhóc đó ngốc nghếch liền cho rằng đó chính là nguồn cơn bi kịch của gia đình mình, bèn muốn tìm ra hai người đó để báo thù cho ông nội và bố.
Gã nhận được tin tức, chỉ cần một chút tính toán là khiến cho thằng nhóc đó đụng phải chuyện không nên đụng, bị giết người diệt khẩu.
Vừa mới mất chồng, lại nhanh chóng mất đi đứa con trai, con dâu cả nhà họ Lê trong lúc nấu kẹo ở nhiệt độ cao nghe được tin dữ, không chịu nổi mà gặp tai nạn ngay tại chỗ, bị thương nặng phải nhập viện.
Chuyện này truyền đến tai con trai lớn của cô ta đang ở Bắc Kinh, nên vội vàng trở về, trên người mang theo một khoản tiền lớn có được từ lợi nhuận của một bộ phim, chỉ cần lộ ra chút tin tức thôi là đã có khối kẻ muốn cướp. Thằng đó quá lo lắng muốn về thăm mẹ, cũng biết số tiền trên người là tiền thuốc men của mẹ, nên đã liều mạng chống trả đám cướp kia, bị đâm một nhát dao.
Trong con hẻm nhỏ, người cứ thế ra đi.
Tin tức chấn động như vậy, thảm kịch như vậy, nhà họ Lê muốn giấu cũng phải xem gã có đồng ý hay không, gã chỉ cần tìm một y tá nào đó ở bệnh viện bàn tán vài câu ngay cửa phòng bệnh, đúng vào dịp Tết, con dâu cả đang nằm viện tức chết ngay tại chỗ.
Trong vòng hai tháng, nhà họ Lê mất đi năm người, Lê Thừa đang ở xa trong quân đội lại phải vội vã trở về, lần này lại là ngày chết của hắn.
Đứa con trai có tiền đồ nhất nhà họ Lê chết vào mùng năm Tết.
Xác định Lê Thừa đã chết, lại nghe tin Thường Uy trốn sang Cảng Thành, "không may" bị đầu rắn giết người cướp của, trúng đạn rơi xuống biển, gã vui mừng khôn xiết trở về biệt thự họ Thường, khui một chai rượu vang đỏ ăn mừng.
Sao lại không ăn mừng cho được, gã đã giúp Lý Cần làm một chuyện lớn như vậy, Lý Cần đã lọt cho gã một lượng lớn thép phế liệu có thể bán như thép mới, còn để người nhà họ Lý thay gã đả thông các mối quan hệ, ở Ninh Thành gã muốn gì được nấy, muốn lấy dự án nào là lấy được dự án đó.
Còn Lục Huấn, nhà vợ gần như chết sạch, vợ hắn suy sụp đến phát điên, người đàn ông coi vợ như mạng đi đâu cũng không yên tâm, còn phải tranh thủ thời gian đưa người ta đi mua sắm đủ thứ, làm gì còn tâm trí đâu mà tranh giành với gã.
Gã và Lương Vạn Long liên thủ, chỉ cần giở chút thủ đoạn, khích bác vài câu là công trình mà hắn và Phạm Trường Hải cùng làm đã rối tung rối mù, chẳng bao lâu sau Phạm Trường Hải không chống đỡ nổi, thua thảm mà quay về Cảng Thành.
Mất đi chỗ dựa lớn nhất, Lục Huấn cũng đành phải rút khỏi tất cả các dự án ở Ninh Thành, liều mạng đến vùng biên giới phía Bắc để buôn thép phế liệu.
Cũng phải nói là hắn ta gặp may, đúng lúc phía Bắc có biến động, từ đó nhập về được một lượng lớn thép phế liệu, lại liên kết với mối quan hệ của Kim Bưu, thế mà lại kiếm được bộn tiền.
Đúng lúc này, gã nhận được tin Lý Cần đã chết.
Lê Thừa là tướng tài được bên trên trọng điểm bồi dưỡng mà chết thảm trên máy bay, cuối cùng đã khiến bên trên nổi giận, cộng thêm việc nhà họ Thẩm chạy vạy khắp nơi gây ảnh hưởng, toàn bộ quân đội từ trên xuống dưới đều bị điều tra triệt để, bắt đầu từ việc Thường Uy làm sao tiếp cận được Lê Thừa, rồi không biết từ đâu lộ ra tin tức về chiếc đồng hồ, chuyện này cuối cùng lại tra đến người Lý Cần.
Để bảo toàn tính mạng cho một số người nhà họ Lý, Lý Cần đã tự kết liễu đời mình trong phòng sách.
Tin tức quá đột ngột, đột ngột đến mức người nhà họ Lý còn chưa kịp phản ứng đã bị khống chế.
May mà gã đã sớm đoán được thuyền của nhà họ Lý sắp lật, nhờ Lương Vạn Long bí mật móc nối với một nhân vật lớn khác, gã phản ứng nhanh hơn người nhà họ Lý, đã ra nước ngoài trước để tránh liên lụy.
Chỉ là gã cũng có tổn thất, tuy gã trốn thoát nhưng những dự án gã đầu tư ở Ninh Thành đều bị chìm xuồng, một khoản tiền lớn đổ sông đổ biển. Ngoài ra, số tiền lớn mà gã dùng danh nghĩa em gái mình thông qua công ty phía Nam đầu tư vào Hải Nam, do gã đang ở nước ngoài, không kịp thời nhận được tin tức cũng mất trắng.
Gã gặp vận rủi thì Lục Huấn lại gặp vận may, thật đáng chết, gã vừa rút lui thì hắn lại định quay trở lại.
Lần này người đứng sau chống lưng cho hắn lại là Quý Lâm - kẻ đã vào được thành ủy, gã cũng là lúc nhà họ Lê liên tiếp tổ chức tang lễ mới biết được, vị chủ nhiệm Quý dầu muối không ăn kia và cô gái nhà họ Lê là thanh mai trúc mã.
Lại nghe ngóng thêm, tình hình của cô gái nhà họ Lê cũng đã có chuyển biến tốt.
Sao có thể như vậy được, nhà họ Lê đối với gã chính là những kẻ xui xẻo, làm sao gã có thể để họ sống tốt.
Tuy gã đang ở nước ngoài, nhưng có em gái gã và Lương Vạn Long ở trong nước, thì cũng chẳng khác gì gã ở trong nước cả, cộng thêm những cái bẫy mà gã đã gài sẵn cho tên chó Lục Huấn kia, gã quyết định đã làm thì làm cho trót, trực tiếp xử lý hắn ta luôn.
Những dự án mà gã đã từng thành công, gã thà để nó nát bét chứ không để cho ai đụng vào.
Vì vậy chiều hôm đó, tên chó họ Lục bị đột tử, chết bất đắc kỳ tử mà không tra ra được bất kỳ nguyên nhân nào.
Ở nước ngoài xa xôi, gã nghe được tin này liền vui vẻ gọi một đám người đến biệt thự của gã mở sâm panh ăn mừng.
Đã chết cả rồi thì cả nhà sao có thể không đoàn tụ, đứa con trai thứ hai nhà họ Lê - Lê Chí Quân muốn điều tra cái chết của em rể? Vậy thì cùng lên đường thôi.
Một mình gã đã gi.ết ch.ết cả nhà họ Lê.
Ban đầu những hình ảnh đó rời rạc, gã cứ tưởng mình bị ảo giác và đang nằm mơ. Nhưng ngày qua ngày, tất cả những hình ảnh đó lại kỳ lạ thay có thể liên kết lại với nhau, cho đến trưa nay, khi gã lại bị đau làm cho ngất đi, xâu chuỗi tất cả lại gã đột nhiên nhận ra, có lẽ đó không phải là mơ.
Đó mới là kết cục vốn dĩ phải xảy ra.
Thường Hùng gã luôn làm việc cẩn thận, cho dù có dính líu đến chuyện của Lý Cần nhưng chỉ cần cho gã thời gian, gã nhất định có thể thoát ra được, dù không thoát được gã cũng có thể trốn thoát.
Giống như những gì gã đã thấy, đổi một nơi khác gã vẫn có biệt thự lớn, hô mưa gọi gió, chứ không phải như bây giờ lê lết hai chân cụt nằm trên giường, sống không ra người, chết không ra ma, chịu đựng cơn đau chân lại còn phải chịu đựng hết cuộc thẩm vấn này đến cuộc thẩm vấn khác.
Chỉ là rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu?
Tại sao Thường Uy lại thất bại?
Bị phát hiện rồi sao? Tại sao lại bị phát hiện?
Thường Hùng không tài nào hiểu nổi, từ những thông tin mà Thường Uy có được, và cả những gì gã biết trong giấc mơ, Lê Thừa cho đến tận khi về quê ăn Tết vẫn không hề biết chiếc đồng hồ của hắn ta và của Lý Cần quý giá đến mức nào, càng không hề nhận ra mối liên hệ giữa hai chiếc đồng hồ đó.
Không nhận ra thì đương nhiên không có chuyện bị nghi ngờ.
Nhưng nếu không phải Lê Thừa thì là ai?
Cảnh sát có thể xông vào nhà gã nhanh như vậy, chứng tỏ là đã có chuẩn bị từ trước.
Có người có thể biết trước tương lai?
Trong khoảnh khắc Thường Hùng tỉnh lại, ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu gã khiến gã trợn trừng mắt, gã nghĩ rằng mình điên rồi. Nhưng trực giác mãnh liệt trong lòng mách bảo gã, chính là như vậy.
Có người đã biết trước kết cục và thay đổi nó!
Nếu không thì làm sao giải thích được sự khác biệt giữa giấc mơ của gã và hiện tại. Trong mơ, đáng lẽ gã phải đụng mặt tên say rượu Đỗ Trường Thuận vào tháng Mười Hai, nhưng thực tế gã chưa từng nghe đến cái tên này, mấy người nhà họ Lê cũng vẫn sống khỏe mạnh.
Không, không phải là chưa từng nghe, mà là người đàn ông đó đã bị bắt vì tội giết vợ! Vào thời điểm đó, gã đã để mắt đến nhà họ Lê, nên biết chuyện này.
Vậy nên, sự thay đổi bắt đầu từ lúc đó.
Trong hai thế giới, người thay đổi nhiều nhất là cô gái nhà họ Lê.
Trong mơ cô ta chỉ biết mua sắm, không mua là sẽ phát điên tự hành hạ bản thân. Nhưng trong thực tế, con bé đó không hề điên, cũng không có cái bệnh không mua đồ là đòi sống đòi chết, làm ăn kinh doanh còn đến mức khiến Lương Vạn Long phải kiêng dè.
Hơn nữa…
“Là con bé nhà họ Lê cũng giống như tao mơ thấy tất cả mọi chuyện, sau đó nói cho mày biết, hai vợ chồng chúng mày cùng nhau thay đổi cục diện.”
Thường Hùng nói đến cuối cùng đã chắc chắn, đôi mắt đỏ ngầu vì căm hận.
Chắc chắn là như vậy, chỉ có con bé đó là có khả năng, chỉ có cô ta mới dính dáng đến những thứ huyền học đó.
Lục Huấn không ngờ tên khốn này trước khi chết còn có thể nhìn ra và phát hiện ra một vài điều, nhưng chuyện của Lê Tinh anh tuyệt đối không thể để cho bất kỳ ai biết, cho dù là một kẻ sắp chết, một tên điên đang phát cuồng vì bị cắt cụt chi, những lời gã ta nói ra cũng chỉ có thể bị coi là lời nói của kẻ điên.
Anh đứng bên giường nhìn xuống Thường Hùng đang gào thét không cam chịu như một con thú bị mắc kẹt, ánh mắt lạnh băng nói: "Thảm hại như một con chó, không chấp nhận được hiện thực, nói năng cũng điên loạn. Giấc mơ với chả cục diện, Lộ Phóng cứ nằng nặc nhờ tao đến, đúng là phí thời gian.”
Lục Huấn nói xong định bỏ đi, Thường Hùng thấy vậy vội vàng chống nửa người dậy khỏi giường: "Mày không dám thừa nhận à? Mày đã đến tận đây rồi mà còn không dám thừa nhận?”
“Tao không thể đoán sai, mày có biết vợ mày chết thế nào không? Cô ta yêu mày thật đấy, đã được người nhà họ Thẩm và họ Phó giúp đỡ ổn định lại rồi, tên họ Quý kia thậm chí còn vì cô ta mà từ bỏ tiền đồ rộng mở, xuống biển làm ăn, luôn ở bên cạnh cô ta không rời, Lương Vạn Long muốn ra tay với cô ta mà cũng không có cách nào.”
“Kết quả, tao chỉ cần cho người tung tin mày bị người ta hại, cô ta liền bỏ trốn khỏi khu vực bảo vệ của nhà họ Thẩm ngay trong đêm, tìm kẻ hại mày để báo thù, cuối cùng bị người của Lương Vạn Long ép, buộc phải đâm thủng cổ chết ngay trước mộ mày.”
Thường Hùng nói xong, cười lớn một cách khoái trá: “Đứa con gái được nhà họ Lê được cưng chiều nhất, là đối tượng được nhà họ Thẩm và họ Phó hợp sức bảo vệ cứ thế mà chết, máu của cô ta tưới đẫm trên bia mộ của mày, chưa hết đâu, mày có biết Lương Vạn Long là kẻ khá tin vào những thứ huyền bí không?”
“Hắn ta cho rằng con bé đó có mệnh cách đặc biệt, dùng để trấn trạch cùng với vợ hắn ta là thích hợp, khi hỏa táng, hài cốt của cô ta còn bị đánh tráo mang đến nhà của Lương Vạn Long, toàn thân bị đóng đinh thép, bị nguyền rủa khóa hồn vĩnh viễn không được siêu thoát… A!”
Lời của Thường Hùng còn chưa nói xong, chân cụt của gã đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt, đau đến mức gã kêu thảm một tiếng.
“Mày im lặng lâu như vậy, là cho rằng con trai và em gái mày đã an toàn rồi đúng không? Mày nghĩ rằng có tao ở đây, có nhà họ Thẩm, họ Lê, họ Phó ở đây thì mày có thể toại nguyện sao?”
Lục Huấn siết chặt lấy phần chân cụt của Thường Hùng nghiến mạnh, rồi ghé sát vào tai Thường Hùng, vẻ mặt hung ác chưa từng thấy, giọng nói như quỷ La Sát từ địa ngục bò lên đòi mạng.
“Em gái mày có thể trốn có thể ẩn náu, nhưng thằng con trai thích đánh bạc, thích đến vũ trường của mày thì làm sao nhịn được? Chắc mày còn chưa biết, con trai mày đã sớm lạc mất em gái mày rồi nhỉ?”
“Mày đoán xem bây giờ nó đang ở đâu? Lúc trước ỷ thế của mày nó không ít lần bắt nạt người khác, con trai của chủ tiệm tạp hóa bị nó đánh gãy chân, con gái của chủ sạp thịt lợn bị nó tìm người làm nhục đến mức hủy dung, con trai của giám đốc Hạ bách hoá số một bị nó làm cho đến giờ vẫn còn đi tiểu không tự chủ… còn rất nhiều nữa, mày đoán xem, trong số những người này ai là người muốn nó chết nhất? Ai là người muốn nó sống không bằng chết?”
"Nó là đứa con duy nhất của nhà họ Thường mày, là cái gốc duy nhất, cũng không biết mày có quan tâm không? Không quan tâm cũng không sao, còn em gái mày nữa đúng không?"
"Cô ta trốn rồi nhưng con trai cô ta vẫn còn, mày nói xem nếu con trai cô ta xảy ra chuyện, cô ta có xuất hiện để xem một chút không?"
Vết thương của Thường Hùng không ngừng chảy máu, đau đến mức gã toát mồ hôi lạnh, mắt hoa lên từng cơn, nghe thấy những lời này tinh thần gã như vỡ vụn, trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nói:
"Mày dám! Mày đây là phạm pháp! Mày..."
Một kẻ tay nhuốm đầy máu người, hại người không từ thủ đoạn lúc này lại nói đến pháp luật, Lục Huấn cười khẩy, anh lấy khăn tay từ trong túi quần ra lau sạch vết máu trên tay mình, rồi lạnh lùng nhìn Thường Hùng một cái.
"Giấc mơ mà mày nói không hề xảy ra, nhưng con trai mày sẽ phải đích thân trải qua tất cả những gì mà nó đã từng gây ra cho người khác, khóa hồn nguyền rủa đúng không? Đợi mày chết rồi, tao sẽ cho mày nếm thử cái mùi vị này."
"Mày và Lương Vạn Long cùng một giuộc, nếu trên đời này thực sự có linh hồn, tao nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để cho chúng mày đời đời kiếp kiếp bị chiên trong vạc dầu."
Lục Huấn nói xong, quay người đi mở cửa phòng bệnh.
Sau lưng, Thường Hùng thấy anh muốn đi lại gào lên bằng giọng khàn đặc: "Thằng chó họ Lục kia, mày dám động đến con trai và em gái tao, tao có làm ma cũng không tha cho mày!"
"Mày tưởng mày thắng rồi à? Tao còn chuẩn bị cho mày một món quà lớn nữa đấy!"
Tức giận đến mức gào thét đủ kiểu, Lục Huấn làm như không nghe thấy.
Cửa phòng bệnh bật mở với một tiếng "kẽo kẹt", Lộ Phóng đang đứng ngoài cửa, lo lắng vì những tiếng gào thét của Thường Hùng trước đó, định vào xem xét tình hình. Thấy Lục Huấn bước ra, anh ta vội hỏi: "Chuyện gì vậy, sao gã ta lại gào ghê thế? Anh đừng..."
Lộ Phóng định nói "anh đừng làm gã chết", hai người họ sẽ gặp rắc rối lớn, nhưng thấy ngoài cửa phòng bệnh còn có đồng nghiệp khác, anh ta liền im bặt, ngẩng đầu nhìn sắc mặt lạnh lùng của Lục Huấn toát ra sát khí đáng sợ, anh ta khựng lại, hỏi:
"Anh sao thế? Vẫn còn bận tâm chuyện gã nói về chị dâu à? Mấy ngày nay gã phát điên liên tục, anh đừng để bụng, đợi hai tháng nữa là gã lên đường rồi."
Vụ án của Thường Hùng liên quan đến nhiều người, thường sẽ kéo dài, nếu có ai đó muốn gã chết nhanh thì cũng sẽ nhanh thôi, nhiều nhất là hai tháng, thậm chí với tình trạng của gã chưa chắc đã đợi được, chỉ cần sơ sẩy một chút là gã sẽ tiêu đời.
Lục Huấn không đáp, chỉ nói: "Gã khai rồi, cậu có thể vào hỏi cung." Nói xong, anh vượt qua Lộ Phóng, đi được vài bước thì dừng lại, bổ sung thêm: "Gã giãy giụa quá mạnh đụng vào vết thương ở chân, cần phải xử lý lại."
Nếu có thể, anh mong Thường Hùng cứ thế mà chảy máu đến chết.
Nhưng Lê Tinh vẫn đang ở bên cạnh anh, họ sắp có một đứa con đáng yêu, anh không đáng phải vào tù vài năm vì một kẻ sắp chết.
[Cô ta chết trước mộ của mày, máu của cô ta tưới đẫm bia mộ của mày, còn bị đóng đinh khắp người, khóa hồn nguyền rủa, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh]
Mặt trời lúc ba bốn giờ chiều chói chang đến mức làm tan chảy mọi thứ, mặt đất nóng đến độ có thể luộc chín trứng, hơi nóng cùng bụi bặm bốc lên cuồn cuộn. Trong xe, Lục Huấn ngồi ở ghế lái, bên tai văng vẳng từng câu từng chữ, khuôn mặt anh lạnh băng đến đờ đẫn, đôi mắt đỏ ngầu như máu.
Anh đã từng nghĩ đến rất nhiều kết cục của cô, cuối cùng tự nhủ, có nhà họ Thẩm và họ Phó, chỉ cần cô không tự tử thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, sẽ dần dần tốt lên.
Anh tự an ủi mình bằng đủ mọi cách, đè nén tất cả những suy đoán không hay, nhưng duy nhất không hề nghĩ đến việc cô vì báo thù cho anh mà chết trước mộ anh. Chết rồi còn bị người ta đánh tráo hài cốt, toàn thân bị đóng đinh, giam cầm linh hồn.
Sáng nay Lê Tinh ra ngoài mặc một bộ đồ trắng, kiểu dáng hơi công sở, hôm nay anh cũng mặc áo sơ mi trắng quần âu.
Cô gái tinh nghịch trước khi ra khỏi nhà còn cố tình cài cúc áo sơ mi của anh đến tận chiếc trên cùng, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng vòng tay qua cổ anh, hôn lên yết hầu lộ ra ngoài của anh.
Để lại một chấm đỏ nhỏ, đó là dấu ấn của cô.
Vì nụ hôn này, dù nóng đến mức cổ áo ướt hết lần này đến lần khác, anh cũng không nỡ cởi ra.
Bị bao bọc quá kín lại thêm không khí xung quanh quá loãng, anh cảm thấy ngột ngạt khó thở, trái tim trong lồng ng.ực như bị dao băng cứa vào, từng con thú dữ đang giằng xé khiến anh muốn phá hủy tất cả.
Điện thoại trong ngăn để đồ lúc này đổ chuông hết hồi này đến hồi khác, đến khi sắp tự động ngắt, anh liếc nhìn, cuối cùng đưa bàn tay vừa rửa sạch vết máu vẫn còn ướt mở ngăn để đồ, cầm điện thoại lên nghe, bên tai liền vang lên một giọng nói mềm mại: "Ông xã."
Giống như tiếng trời, khiến cổ họng anh nghẹn lại trong giây lát.
Một lúc sau, Lục Huấn nhìn ánh nắng chói chang chiếu vào cửa kính xe, nín thở một lúc rồi nhẹ nhàng đáp lại cô: "Ừ, bà xã."
Giọng anh vẫn dịu dàng trầm thấp như mọi khi, Lê Tinh ở đầu dây bên kia không nghe ra có gì khác thường, cô đang chống ô đi về phía tiệm tạp hóa của ông Lý, nghe vậy cô dừng bước, tay cầm điện thoại hỏi:
"Tối nay anh có hẹn không?"
Đã bốn giờ chiều, sắp đến giờ tan làm của cô, Lục Huấn giơ tay xem đồng hồ, đổi tay cầm điện thoại, tay kia sang số khởi động xe phóng ra khỏi bệnh viện, giọng nói càng thêm dịu dàng đáp lại: "Không, chiều nay không có việc gì, bây giờ anh đang trên đường đến đón em đây, chắc khoảng nửa tiếng nữa là đến."
"Anh đã đi rồi ư?" Lê Tinh ngạc nhiên, không ngờ hôm nay anh lại đi sớm như vậy, nhưng lúc này cô cũng muốn gặp anh sớm một chút, liền cười nói: "Vậy cũng được, nhưng anh đừng lái xe đến trước trung tâm bán sỉ, em đang ở tiệm tạp hóa của ông Lý, lát nữa không về trung tâm nữa, anh đến thẳng tiệm tạp hóa đón em nhé."
Công ty Lê Tinh không có chi nhánh mới mở, nên khi không có việc bận, các ông bà cụ thường ở lại tiệm tạp hóa nhiều hơn, Lê Tinh thỉnh thoảng sẽ qua đó, Lục Huấn liền đáp: "Được, anh đến ngay."
"Vậy em đợi anh, anh lái xe đi, em cúp máy đây."
Khi Lục Huấn lái xe, Lê Tinh lo lắng sẽ làm anh phân tâm, nên thường không nói chuyện nhiều với anh, nói xong vài câu định cúp máy, nhưng Lục Huấn đột nhiên gọi cô lại: "Bà xã, cứ để máy như vậy đi, anh muốn nghe giọng em."
Lúc này anh muốn nghe giọng cô, cho dù là tiếng cô thở nhẹ nhàng, để anh cảm nhận được sự tồn tại của cô. Nếu không, cơn ác mộng không biết có xảy ra hay không kia sẽ xé nát anh.
"Cứ để máy như vậy ạ?"
Lần đầu tiên cô nghe thấy anh yêu cầu như vậy, có chút ngạc nhiên, nhưng nghe anh nói muốn nghe giọng cô, lại mím môi cười. "Ngày nào anh cũng nghe giọng em mà chưa chán à? Điện thoại cũng không cho cúp? Tiền điện thoại không rẻ đâu."
Bốn giờ chiều, trên đường không có nhiều xe cũng không thấy mấy người đi bộ, Lục Huấn một tay cầm vô lăng, xe chạy như bay, vừa lái vừa trả lời cô một cách nghiêm túc: "Ừ, không chán, muốn nghe cả đời."
Muốn nghe cả đời, muốn yêu cô, muốn có cô cả đời, không, không chỉ một đời, còn có kiếp sau kiếp sau nữa.
"Hôm nay anh uống rượu rồi à." Nói chuyện ngọt ngào thế, lại còn sến sẩm nữa.
Khóe môi Lê Tinh cong lên, cô lẩm bẩm một câu nhưng không cúp máy, vừa đi về phía tiệm tạp hóa vừa nói với anh: "Không cúp máy cũng được, nhưng anh phải tập trung lái xe, đừng phân tâm nói chuyện với em, em cũng sẽ không nói chuyện với anh đâu, em đi tìm nhóm ông Lý có việc."
"Ừ," Lục Huấn đáp, rồi hỏi cô: "Chuyện gì?"
"Là chuyện về dự án cửa hàng liên doanh ấy. Hôm nay không phải em đã ký hợp đồng mua tòa nhà Từ Thành với giám đốc Sử rồi sao? Về đến văn phòng thì nhóm ông Lý đều tìm đến em..."
Lê Tinh không giấu Lục Huấn bất cứ chuyện gì, dù là việc công hay tư, cô kể lại sự việc một cách đơn giản, Lục Huấn nghe thấy cô đã ký hợp đồng với nhóm chị Hồng, nhớ đến việc mấy ngày nay cô vì nhóm người bách hoá số sáu không liên lạc với cô mà dằn vặt khó chịu, đủ loại thất vọng mất mát, anh khựng lại một chút, không nhắc đến họ nữa, chỉ nói:
"Nhóm chị Hồng có kinh nghiệm, lại là nhân viên kỳ cựu trong số nhân viên chính thức, sắp xếp như vậy có thể tạo thêm động lực cho những nhân viên mới vào sau này, nhóm ông Lý sẽ hiểu thôi, em không cần lo lắng."
"Ừ, em biết, em chỉ là muốn nói chuyện trực tiếp với họ một chút, em cũng mấy ngày rồi không gặp họ, chuyện của bách hoá số sáu lần trước còn chưa cảm ơn các ông bà cụ đàng hoàng."
Mấy ngày nay Lê Tinh mang thai, vừa phải lo việc quyết định sản phẩm của công ty, tối về nhà bố mẹ đẻ ăn cơm, uống canh bổ dưỡng do chị dâu đặc biệt hầm cho, giữa chừng còn đến thăm Phàm Phàm, cậu bé đã tiến bộ rất nhiều, bắt đầu theo kịp chương trình học lớp hai của cô giáo, còn về nhà họ Lục một chuyến.
Lục Hân đi Cảng Thành học, nhà họ Lục chỉ còn ông nội Lục, Lục Kim Xảo và Lục Cẩn đang nghỉ hè ở nhà, Cố Như và Lộ Phóng cũng thường xuyên qua lại, thỉnh thoảng họ cũng tụ tập một bữa.
Chuyện cô mang thai đối với ông nội Lục là một tin vui lớn, ông lại rục rịch tổ chức một bữa cơm cho cả nhà.
Mấy ngày nay không có lúc nào rảnh, cô cũng không có thời gian gặp nhóm ông Lý. Nhưng nhóm ông Lý lại rất biết ý, bình thường cô không gọi họ cũng sẽ không lên văn phòng tìm cô, sợ làm phiền cô làm việc.
Cô và các ông bà cụ, quan hệ giống như giữa người lớn và con cháu trong nhà, đều suy nghĩ cho nhau.
Lục Huấn cũng biết điều đó, anh kiên nhẫn nghe cô nói, đợi cô nói xong mới trả lời.
Hai người cứ như vậy, một người lái xe một người đi bộ, thỉnh thoảng lại nói chuyện với nhau.
Tiệm tạp hóa của ông Lý nằm ở khu phố cũ, cách trung tâm bán sỉ hai con phố, đi bộ chậm cũng chỉ mất khoảng mười phút. Chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Bây giờ ông Lý có tiền rồi, tiệm tạp hóa đã lắp một chiếc điều hòa Hồng Thái Dương, ngày nào trong tiệm của ông ấy cũng có rất nhiều người đến tránh nóng, bây giờ cũng vậy, mọi người đều ngồi thành hàng trong tiệm, ai nấy đều cầm một que kem nhỏ trên tay, nhìn qua tấm rèm trong suốt, phần lớn Lê Tinh đều quen mặt.
Lê Tinh không cho Lục Huấn nói nữa, cô nghe lời anh không cúp máy, chỉ thuận tay bỏ điện thoại vào túi xách, sau đó chào hỏi các ông bà cụ.
Các ông bà cụ không ngờ Lê Tinh sẽ đến, ai nấy đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, vội vàng chào hỏi cô: "Tinh Tinh à, sao cháu lại đến đây? Trời nóng thế này, có việc gì cứ gọi điện thoại, bọn ông qua chỗ cháu là được mà."
Ông Lý nói xong, vội vàng đi mở tủ đông đựng kem, lấy cho Lê Tinh một cây kem đắt nhất.
"Tinh Tinh, lại đây ăn kem đi, đây là hàng mới về, còn ngon hơn cả kem que ngày xưa đấy."
Trời nóng, sau khi Lê Tinh mang thai lại càng sợ nóng, dù có che ô cô cũng nhanh chóng đổ mồ hôi, nhìn thấy kem cô thực sự muốn ăn. Mà từ khi phát hiện cô mang thai, người nhà không cho cô ăn những đồ lạnh này, Lục Huấn tuy chiều cô nhưng trong chuyện này lại nghe lời mẹ và chị dâu hơn, mấy ngày nay cô không được ăn kem, thỉnh thoảng cô bảo Lục Huấn ăn, cũng chỉ được ăn ké một miếng.
Bây giờ thấy ông Lý lấy ra cả một cây, mắt cô sáng lên, liếc trộm vào túi xách, nghĩ bụng đợi Lục Huấn đến thì cô đã ăn kem xong rồi, anh cũng không làm gì được, bèn không do dự nữa cười nhận lấy.
"Cháu cảm ơn ông Lý."
Nhanh chóng bóc vỏ kem liếm một cái, rồi mới nói chuyện chính với ông Lý và mọi người.
Điện thoại để trong túi xách, Lục Huấn chỉ có thể nghe thấy tiếng họ nói chuyện bên kia, trong miệng đang ăn gì đó, giọng nói có chút không rõ ràng.
Nghe được giọng nói mà không thấy người, lại không thể nói chuyện cũng khá khó chịu, Lục Huấn lại tăng tốc, vốn dĩ gần bốn mươi phút lái xe rút ngắn xuống còn khoảng hai mươi phút.
Trong khoảng mười phút Lê Tinh đã nói xong chuyện, cũng ăn xong một cây kem.
Ông Lý thấy cô thích ăn bèn vội vàng lấy cho cô thêm một cây khác, lần này đổi sang loại khác, vị sữa có lẫn chút nho khô.
Mùa hè ai cũng thích những thứ mát lạnh này, lúc ông Lý chưa lấy ra, Lê Tinh còn có thể nói hai tiếng không cần, nhưng khi lấy ra rồi, lại thấy là một loại khác mà cô thích, cô lại nhận lấy.
Khi Lục Huấn đến, cô vừa mới bóc vỏ cây kem mới, nhìn thấy anh, tay cầm kem theo bản năng giấu ra sau lưng:
"Ông xã, anh đến rồi à"
Trên môi cô còn dính một chút kem màu trắng sữa, nụ cười rạng rỡ trên môi lộ ra vẻ ngượng ngùng giống như học sinh tiểu học, dáng vẻ sống động đáng yêu, Lục Huấn nhìn mà cảm thấy muốn rơi nước mắt.
Những lời của Thường Hùng, khiến anh như thể vượt qua hai kiếp người mới đến được trước mặt cô.
Nhìn thấy một Lê Tinh như vậy, một Lê Tinh còn sống.