Lê Tinh sau khi ra khỏi phòng họp, nói chuyện với Phương Tình và Tiểu Thang xong thì đi thẳng vào văn phòng riêng, kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc. Cô ngả người ra sau ghế, mắt nhìn lên trần nhà, thả hồn theo dòng suy nghĩ.
Cửa phòng không đóng chặt, Hà Chấn Sóc khẽ gõ cửa rồi đẩy vào. Bàn tay anh đặt trên cửa khựng lại một chút, một lát sau mới bước đến trước mặt cô, khẽ hỏi: "Cô ổn chứ?"
"Tôi rất ổn." Lê Tinh ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu lên mỉm cười đáp.
Im lặng một thoáng, cô thu lại nụ cười gượng gạo trên mặt: "Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa."
Lê Tinh không nói rõ là xin lỗi vì điều gì, nhưng cả hai người đều hiểu.
Hà Chấn Sóc cúi đầu nhìn cô. Cảm xúc của cô trước giờ chỉ bộc lộ trước mặt Lục Huấn, còn trước mặt người khác, dù có thể cảm nhận được sự sa sút tinh thần của cô, thì trên khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo kia cũng không hề biểu hiện ra. Khóe môi vẫn hơi nhếch lên, nhưng đường cong ấy lại quá nhạt nhòa và gượng gạo.
Mấy ngày trước, anh nói những lời đó chỉ là muốn nhắc nhở cô, không ngờ lại nói trúng tim đen.
"Tôi đã nhờ Lưu Tần và A Hương tìm chị Hồng chị Hà nói chuyện. Mọi người đang ở văn phòng của Lưu Tần, có muốn qua đó xem không?" Hà Chấn Sóc thu lại ánh mắt, hỏi cô.
Lê Tinh vốn dĩ cũng định sau khi gặp Tiểu Tĩnh và các cô gái xong sẽ qua gặp chị Hồng và những người khác. Nghe vậy bèn gật đầu: "Ừ, đi thôi. Trước đó tôi có nhận được điện thoại của nhóm ông Lý bà Lại. Họ cũng chuẩn bị một khoản tiền muốn đầu tư vào cửa hàng, nhưng vì tuổi cao sức yếu không thể tham gia kinh doanh, nên muốn công ty sắp xếp người quản lý, ủy thác kinh doanh."
"Tôi biết ở cửa hàng Từ Thành này anh muốn ưu tiên cho nhóm chị Hồng vào làm, để tạo động lực cho nhân viên. Tôi cũng đã giải thích với các ông bà cụ, họ hiểu và nói sẽ đợi đến cửa hàng tiếp theo." Lê Tinh chống tay vào ghế đứng dậy, nhớ đến cuộc điện thoại trước đó của ông Lý, bèn nói với Hà Chấn Sóc.
Từ năm ngoái khi bắt đầu bán tất của Lệ Toa, nhóm ông Lý bà Lại đã theo Lê Tinh làm việc. Thậm chí, họ còn đóng góp quan trọng vào sự bùng nổ doanh số của tất Lệ Toa. Khi trung tâm bán sỉ khai trương, họ cũng không quản mưa gió mà giúp đỡ quảng bá. Mấy tháng nay, bên Lê Tinh bận rộn bao nhiêu thì nhóm ông Lý cũng bận rộn bấy nhiêu, thậm chí còn vất vả hơn.
Ở tuổi của họ mà vẫn còn nhiệt huyết như vậy, Hà Chấn Sóc cũng phải nể phục.
Ở một mức độ nào đó, họ được xem là công thần của công ty, thậm chí còn có đóng góp lớn hơn cả nhóm chị Hồng. Họ muốn đầu tư, Lê Tinh không thể từ chối, công ty cũng không thể từ chối.
Công ty của cô không bao giờ bạc đãi công thần.
Lê Tinh cũng chưa từng bạc đãi ai, số tiền mà những ông bà cụ ấy đang nắm giữ, là số tiền mà người bình thường cả đời cũng không thể tiết kiệm được, chỉ kiếm trong vòng một năm.
Hà Chấn Sóc không hỏi nhóm ông Lý định đầu tư bao nhiêu, nhưng chắc chắn với sự tin tưởng của họ dành cho Lê Tinh, đó không phải là một con số nhỏ.
"Chúng ta đã quyết định sẽ phát triển trung tâm ở Từ Thành giống như ở huyện Ngân. Những thị trấn nhỏ phù hợp, nếu có tòa nhà lớn thích hợp có thể thuê hoặc mua lại. Đến lúc đó, phần hùn vốn của công ty sẽ để cho nhóm ông Lý đầu tư là được."
Như vậy, công ty sẽ hoạt động với mô hình tinh gọn hơn, kiếm lợi nhuận từ chênh lệch giá sản phẩm và tiền thuê mặt bằng. Trên thực tế, điều này có lợi hơn cho sự phát triển trong tương lai của công ty.
Trước đây Lê Tinh cũng đã dự định nhượng lại một phần hùn vốn của công ty, ý kiến của Hà Chấn Sóc khá trùng khớp với suy nghĩ của cô: "Giám đốc Sử nói rằng các tòa nhà cung ứng ở các thị trấn xung quanh Từ Thành hiện tại đều đang có lãi, tạm thời sẽ không đóng cửa. Nếu chúng ta muốn mở rộng ra các khu vực lân cận, thì chỉ có thể tự mình tìm kiếm các tòa nhà phù hợp."
"Phải thông báo với quản lý Lâm của phòng thị trường một tiếng, mấy tháng tới sẽ tập trung vào khu vực Từ Thành."
Công ty Lê Tinh cũng có bộ phận thị trường, nhưng cũng giống như bộ phận sản phẩm của họ ở Ô Thị, đều là bộ phận độc lập. Người quản lý cũng là do Hà Chấn Sóc đưa từ Cảng Thành về. Để nắm rõ tình hình thị trường Ninh Thành, thậm chí là toàn bộ tỉnh Z, ngày nào cũng dẫn người đi khảo sát bên ngoài, rất ít khi có mặt ở công ty.
Bộ phận thị trường là một vị trí béo bở. Ngay từ khi công ty Lê Tinh mới thành lập, Lục Huấn đã nói với cô rằng, tốt nhất là nên tranh thủ lúc giá nhà đất còn rẻ, mua lại các tòa nhà của nhà nước. Sau này dù tòa nhà đó có xuống cấp, xin phép đập đi xây lại hoặc cải tạo lại cũng được. Nếu để bộ phận thị trường tự tìm thuê tòa nhà cho trung tâm bán sỉ, thì không biết sẽ bị đội giá lên bao nhiêu.
Chuyện này Lê Tinh biết, Hà Chấn Sóc cũng biết rõ Lê Tinh biết. Anh ấy là người quang minh lỗi lạc, ngay từ khi dẫn đám người này vào công ty, anh ấy đã nói rõ chuyện này. Những người này bằng lòng theo anh ấy từ Cảng Thành đến Ninh Thành, đương nhiên không phải chỉ muốn làm một nhân viên thị trường bình thường. Ngay cả anh ấy cũng không thể kiểm soát được chuyện này.
Nước trong quá thì không có cá, công ty bán sỉ và bộ phận thị trường chỉ có thể là quan hệ hợp tác.
Lê Tinh cũng đồng ý.
Sau khi bộ phận thị trường vào công ty, mỗi tháng sẽ cung cấp vài tòa nhà hoặc cửa hàng chất lượng cao cho công ty mua hoặc thuê. Những tòa nhà này đều có vị trí rất tốt, thuộc khu vực đất vàng của các khu vực.
Tuy nhiên, khi công ty mở cửa trung tâm bán sỉ ở một khu vực, ưu tiên hàng đầu là chọn những tòa nhà mang tính biểu tượng. Vì vậy, hiện tại những tòa nhà này sau khi được công ty thu mua, Lê Tinh đều giao cho anh hai Lê Chí Quân tiếp nhận, cải tạo rồi cho thuê lại, kiếm tiền thuê nhà.
Cũng coi như một hướng phát triển khác của công ty.
Với đám người này, Lê Tinh vẫn luôn không quản, đều là Hà Chấn Sóc phụ trách.
Hà Chấn Sóc gật đầu: "Ừm, lát nữa tôi sẽ liên lạc với Lâm Khoan để nói chuyện."
Ngừng một lát, anh ấy lại nói: "Hiện tại Từ Thành cũng đang kêu gọi đầu tư, vài ngày nữa chúng ta lại đến Từ Thành xem có chính sách ưu đãi gì về đất đai không. Nếu phù hợp, chúng ta cũng có thể lấy đất, tìm người xây tòa nhà."
"Lấy đất xây nhà?" Lê Tinh nhìn Hà Chấn Sóc.
"Giống như tòa nhà trụ sở chính của công ty mà cô đang xây cạnh trung tâm điện máy Hồng Thái Dương vậy, xây dựng có điểm nhấn, thuộc về tòa nhà riêng của công ty. Bây giờ lấy đất rẻ, nếu trung tâm bán sỉ muốn vào toàn bộ khu vực, đương nhiên tìm nơi đang kêu gọi đầu tư sẽ có lợi hơn."
"Nhưng như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian." Lê Tinh nghĩ nghĩ, cảm thấy không khả thi lắm.
Nếu muốn hoàn thành giai đoạn mở rộng ban đầu trước khi trung tâm sản phẩm ở Ô Thị hoàn thành thì đúng là không kịp. Hà Chấn Sóc trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Vậy trước tiên cứ để Lâm Khoan tìm kiếm đã. Nếu không có nơi nào thích hợp thì sẽ tính tiếp."
Lúc này bên ngoài có tiếng động, tiếng bước chân lộn xộn, tiếng nói chuyện không lớn lắm, là Tiểu Thang và Phương Tình đang chuẩn bị tiễn các cô gái kia rời đi.
Sắc mặt Lê Tinh theo bản năng khựng lại, Hà Chấn Sóc chú ý thấy, nghiêng tai lắng nghe. Đợi đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại, không còn nhiều tiếng bước chân nữa, anh nói: "Đi thôi, chúng ta đi gặp nhóm chị Hồng trước đã."
"Ừ, được."
Liên quan đến công việc, Lê Tinh lại có tinh thần, cô mỉm cười cùng Hà Chấn Sóc đi đến văn phòng của Lưu Tần.
Lưu Tần đang nói chuyện với chị Hồng chị Hà chị Quyên, khung cảnh có thể nói là náo nhiệt.
Chị Hồng chị Hà chị Quyên làm người sòng phẳng, miệng lưỡi lại càng sắc sảo. Lưu Tần là người làm vận hành, tư duy sáng tạo và khả năng ăn nói đều không tệ, nhưng đối mặt với ba chị đại này, vẫn có chút không chống đỡ nổi. Gần như anh ta vừa nói ra một câu, mấy người kia đều có thể lập tức đáp lại.
Anh ta dựa theo lời A Hương thuật lại ý Lê Tinh, phân tích lại cho các chị về những rủi ro có thể có khi đầu tư cửa hàng, và cả vấn đề hoàn vốn.
Chị Hồng xua tay nói: "Ôi dào, chúng tôi biết làm ăn mà, làm sao không có rủi ro được, chuyện hoàn vốn chúng tôi cũng biết chứ. Nhưng công ty thì không cần lo chuyện này đâu, chúng tôi quản lý khu bán hàng hàng ngày, sổ sách gì cũng đều nắm rõ. Tuy chúng tôi không biết giá nhập hàng của công ty, nhưng chúng tôi nhẩm tính sơ sơ, dù chỉ có lãi 7-8% thì bà chủ Tinh Tinh của chúng ta cũng đã sớm hoàn vốn rồi, không thì lấy đâu ra tiền nuôi cả đám người chúng ta?"
"Giám đốc Lưu, cậu không cần nói nữa, chúng tôi là theo bà chủ Tinh Tinh từ hồi bán tất, một cái sạp bán tất mà bà chủ chúng ta còn có thể làm chấn động cả thành phố, thì trung tâm bán sỉ lại càng không phải nói. Lúc khai trương cậu còn chưa đến, phải nói là chấn động người đông như kiến. Hồi đó, con phố này còn phải mời cảnh sát đến để duy trì trật tự, tránh xảy ra chen lấn giẫm đạp lẫn nhau."
"Chúng tôi đã đến xem tòa nhà ở Từ Thành rồi, tòa nhà đó còn lớn hơn tòa nhà ở đây một chút. Hơn nữa, hai năm trước Từ Thành được chuyển từ huyện lên thành phố, tuy không phải thành phố lớn nhưng kinh tế không hề kém Ninh Thành đâu, dân ở đó rất chịu chi."
"Trung tâm bán sỉ của chúng ta mở ở đó chắc chắn sẽ không tệ. Quan trọng nhất là, chúng tôi đều cảm thấy được bà chủ Tinh Tinh lần này chắc chắn lại sắp tung ra chiêu lớn gì rồi, đây là cơ hội, cậu hiểu không? Không nắm bắt thì đáng đời không phát tài được!"
Chị Hồng nói xong, chị Thải Hà cũng tiếp lời: "Đúng vậy, giám đốc Lưu, cậu hoàn toàn không cần phải khuyên chúng tôi nữa, cơ hội này chúng tôi nhất định phải nắm bắt."
Chị Quyên lúc này lại nhớ ra điều gì, nhìn Lưu Tần hỏi: "Cậu nói với chúng tôi nhiều như vậy, không phải là đã có người khác cũng muốn đầu tư vào trung tâm Từ Thành rồi chứ? Không được đâu nhé, việc gì cũng phải có trước có sau, chúng tôi là người đăng ký với A Hương muốn đầu tư ngay khi có thông báo, mấy ngày nay chúng tôi đi gom tiền!"
"Vì chuyện này, chúng tôi còn đặc biệt bàn bạc với Viên Viên và mọi người, cơ hội lần này nhường cho chúng tôi trước. Các cô ấy còn trẻ, hiện tại tiền cũng không đủ, đợi đến cửa hàng sau đến lượt các cô ấy, chúng tôi sẽ cho các cô ấy vay tiền."
"Đúng vậy, dưới lầu chúng tôi đã bàn bạc hết rồi, cho dù xét về thâm niên xếp hàng thì chúng tôi cũng là nhân viên đầu tiên của công ty, cũng phải là chúng tôi trước chứ?"
"Đúng đó, trung tâm bán sỉ Giang Đông này khai trương đầu tiên, sau đó mới là Giang Bắc, Giang Hạ, phúc lợi phải xếp từ bên chúng tôi mới đúng chứ?"
"......."
Nhóm chị Hồng sợ bị lỡ mất cơ hội ở trung tâm Từ Thành, kích động nói liên tục, Lưu Tần không kịp chen vào. Thấy nhóm Lê Tinh đi vào, anh ta như thấy cứu tinh vội vàng gọi:
"Tổng giám đốc Lê, phó tổng giám đốc Hà."
Chị Hồng chị Quyên chị Hà lập tức quay đầu lại, thấy Lê Tinh và Hà Chấn Sóc, bèn mặt mày hớn hở, đang ngồi cũng vội vàng đứng dậy: "Bà chủ Tinh Tinh, phó tổng giám đốc Hà."
"Chị Hồng, chị Hà, chị Quyên."
Lê Tinh mỉm cười chào hỏi họ, nghĩ đến việc chị Hà chị Quyên còn phải làm việc ở dưới lầu, cô không làm mất thời gian của họ, hỏi thẳng: "Các chị đã suy nghĩ kỹ muốn đầu tư vào trung tâm Từ Thành chưa? Số tiền cụ thể cần đầu tư đã rõ cả rồi chứ?"
"Rõ rồi, rõ rồi!" Các chị lập tức gật đầu. "Chúng tôi đã chuẩn bị tiền xong rồi, số tiền đầu tư lớn hơn chúng tôi tính toán ban đầu một chút, nhưng Từ Thành đúng là lớn hơn Giang Đông rất nhiều, cũng là chuyện bình thường, tiền của ba người chúng tôi cộng lại vừa đủ. Ngoài ra, những rủi ro gì đó, giám đốc Lưu cũng đã nói rất nhiều lần rồi, chúng tôi đều biết cả."
"Bà chủ Tinh Tinh, chúng tôi còn phải xuống dưới lầu làm việc, hợp đồng này hay là ký luôn được không?"
Các chị rất thông minh, họ thấy Lê Tinh không hề hỏi đến việc có ai khác cũng muốn đầu tư vào trung tâm Từ Thành hay không, liền trực tiếp hỏi xem có thể ký hợp đồng ngay được không.
Lê Tinh bèn cười nói: "Được thì được, tôi và anh Hà đến đây là để xem các chị đã quyết định chắc chắn chưa, nếu chắc chắn rồi thì có thể ký hợp đồng. Chị Hồng chị Hà chị Quyên, các chị đã quyết định ai sẽ đến bên Từ Thành chưa? Công ty sẽ chọn hợp tác cổ phần với cửa hàng trưởng bên Từ Thành, còn việc phân chia cổ phần nội bộ thì các chị phải tự phân chia."
Ba chị đã bàn bạc vấn đề này từ trước khi chuẩn bị đầu tư, nghe vậy, chị Hồng là người đầu tiên đứng ra.
"Trung tâm đầu tiên ở Từ Thành tôi sẽ đi trước. Chúng tôi đã bàn bạc kỹ với nhau rồi. Mẹ chồng của Thải Hà bị ngã gãy chân, phải chăm sóc nên không đi được, còn A Quyên thì có con dâu mới sinh, phải giúp đỡ vài tháng cũng không đi được, chỉ có tôi là có thể."
"Con trai tôi đang học đại học, không cần tôi lo, hai bên ông bà nội ngoại cũng còn khỏe mạnh, không cần phải chăm sóc. Chồng tôi thì đang bán tất Lệ Toa và nội y Na Nhiên ở sạp hàng, sạp hàng thì chỗ nào cũng bày được, cho nên tôi đi trước, tương ứng thì tôi cũng chiếm phần trăm cổ phần nhiều hơn một chút."
"Đợi sau này công ty mở thêm cửa hàng nữa, thì sẽ đến lượt A Quyên và mọi người."
Thực tế thì cửa hàng đầu tiên tham gia cổ phần nhiều sẽ có lợi hơn, chị Hà và chị Quyên cũng không còn cách nào khác, họ còn phải cảm thấy may mắn vì đám Viên Viên ở dưới lầu vẫn chưa gom đủ tiền, nếu không chắc mọi người đã đánh nhau vì chuyện tham gia cổ phần cửa hàng đầu tiên này.
Nghĩ đến đây, chị Hồng còn thay mặt cho đám Viên Viên ở dưới lầu hỏi: "Bà chủ Tinh Tinh, cửa hàng tiếp theo là khi nào vậy? Đầu tư vào tòa nhà Từ Thành, chúng tôi đã bàn bạc với Viên Viên và mọi người rồi, cửa hàng tiếp theo sẽ để họ đầu tư, còn chúng tôi sẽ tiếp tục xếp hàng."
".......Vẫn chưa chắc chắn, nhưng chắc là sau khi toà nhà ở Từ Thành khai trương một thời gian, sẽ không quá lâu đâu."
Mười ba tòa nhà, mấy trăm nhân viên, hiện tại Lê Tinh chỉ thấy may mắn vì các nhân viên khác không giống như nhóm ông Lý và nhóm chị Hồng có một khoản tiền lớn kiếm được từ việc bán tất, có thể thư thả một thời gian.
Nếu không, muốn một hơi mở mấy trăm tòa nhà, thì toàn bộ nhân viên không ăn không ngủ cũng không thể làm nổi. Hiện tại cũng là do ít cửa hàng, đợi cửa hàng nhiều lên, lúc đó còn phải thành lập chi nhánh công ty ở các khu vực để quản lý.
Nhưng đó đều là chuyện sau này.
Xác định các chị đã bàn bạc xong, Lê Tinh bảo A Hương đi lấy bản hợp đồng đã được bộ phận pháp chế của Hà Trân xem xét kỹ lưỡng trong mấy ngày nay, rồi ký tên đóng dấu.
Ký hợp đồng rất nhanh, các chị xem qua không có vấn đề gì, mỗi người đều ký tên đóng dấu đầy đủ. Các chị còn mời Lê Tinh và Hà Chấn Sóc làm chứng, ba người họ ký riêng một bản hợp đồng tuyên bố phân chia cổ phần.
Hợp đồng ký xong, các chị đến phòng tài vụ nộp tiền đặt cọc, nhận biên lai. A Hương mang máy ảnh đến, bảo các chị cầm hợp đồng lên chụp một bức ảnh, rồi lại bảo họ chụp chung một bức ảnh với Lê Tinh và Hà Chấn Sóc.
Hợp đồng đầu tiên của dự án liên doanh công ty bán sỉ được khởi động, mang ý nghĩa lịch sử, A Hương định sẽ dán lên tường văn hóa của công ty, sau này còn làm thành tập tài liệu, khi đào tạo nhân viên cũng sẽ nhắc đến.
Chị Hồng nghe vậy, mặt đỏ bừng vì xúc động, lắp bắp nói: "Nói như vậy, sau này tất cả nhân viên công ty đều sẽ biết đến tôi sao? Thật là tốt quá!"
"May mà hồi đó tôi sáng suốt, bảo ông xã nghỉ việc không lương đi bán tất, bây giờ cái gì cũng có thể bỏ qua được, nếu không thì vị trí cửa hàng trưởng đầu tiên này còn lâu mới đến lượt tôi!"
Chị Quyên và chị Hà nghe vậy có chút chua xót. Hồi đó, họ cũng khuyên chồng mình đi bày sạp bán tất Lệ Toa, nhưng người ta cứ sĩ diện hão, cho rằng bán hàng rong là mất mặt, không còn cách nào khác, họ đành phải về nhờ chị em gái trong nhà làm việc này.
Kết quả là lần này công ty khởi động dự án liên doanh để tự nhân viên làm chủ, chị Hồng dốc hết tất cả sổ tiết kiệm trong nhà ra là có tiền ngay, còn họ thì không đủ, đành phải về nhà mẹ đẻ vay mượn.
May mắn là người nhà họ còn có lương tâm cho vay, nếu không bỏ lỡ lần này thì họ sẽ hối hận đến xanh ruột.
Là dự án mới khởi động của công ty, trung tâm bán sỉ liên doanh đầu tiên công ty chắc chắn sẽ dốc toàn lực để làm cho tốt, là thứ chắc chắn sẽ có lãi, không có rủi ro.
Các chị cầm hợp đồng cười toe toét rời khỏi tầng trên.
Lúc này cũng đã 4 giờ chiều, còn một tiếng nữa là đến giờ tan làm, Hà Chấn Sóc đi liên lạc với Lâm Khoan đang chạy việc ở bên ngoài. Lê Tinh vào văn phòng lấy túi xách, định đến tiệm tạp hóa của ông Lý.
Trung tâm bán sỉ Từ Thành đã ký cho nhóm chị Hồng, nhưng đúng như các chị nghĩ, trung tâm này là khởi đầu cho dự án mới của công ty, công ty bắt buộc phải dốc toàn lực để nó thành công, cũng bắt buộc phải tham gia cổ phần, không thể đưa nhóm ông Lý vào được, chỉ có thể đợi cửa hàng tiếp theo.
Chuyện này Lê Tinh đã phân tích với ông Lý trước đó, ông ấy cũng tỏ ra thông cảm, nhưng cô nghĩ vẫn nên đích thân đến một chuyến thì tốt hơn.
Trước khi đi, cô gọi điện thoại cho Lục Huấn trước. Từ khi mang thai, Lục Huấn luôn lo lắng cô một mình sẽ xảy ra chuyện gì, sợ cô va chạm, càng sợ cô bị ngã. Hiện tại cô đi làm anh đưa đi, tan làm anh cũng cố gắng đến đón, thực sự có tiệc tùng không thể đi được mới nhờ Tiểu Thang đón cô.
Hôm nay Tiểu Thang và Phương Tình đi đưa các cô gái bách hoá số sáu trở về, nên cô phải hỏi xem Lục Huấn có rảnh không, để tránh lát nữa cô bắt taxi về, anh lại cằn nhằn.
*****
Khi Lê Tinh gọi điện cho Lục Huấn, anh đang ở bệnh viện thăm Thường Hùng.
Thường Hùng bị tai nạn xe, đùi trái và cẳng chân phải bị hoại tử, đã phải cắt cụt. Gã cũng coi như bắt đầu gặp vận đen, sau khi phẫu thuật xuất hiện biến chứng nghiêm trọng, vết thương bị nhiễm trùng sưng đỏ, nóng, chảy dịch, thậm chí còn có mủ. Việc dẫn lưu đơn giản cũng không thể kiểm soát được, cuối cùng lại phải phẫu thuật mở rộng thêm.
Những điều này cùng với cơn đau chi ma và đau dây thần kinh giày vò khiến gã sống không bằng chết, ngày nào trong phòng bệnh cũng có thể nghe thấy tiếng gã gào thét vì đau đớn. Nhưng cũng vì tình trạng này mà việc thẩm vấn gã, Lộ Phóng và mọi người gặp trở ngại.
Ở tổng bộ, Lý Cần đã tự sát, khi tổ điều tra đến nơi, ngoài bàn trà toàn đồ quý hiếm, thì những thứ cần tiêu hủy hắn ta đều đã tiêu hủy hết. Không thể đào thêm được gì từ nhà của hắn ta, tổ điều tra chỉ có thể điều tra triệt để từ hai đầu mối là Thường Uy và Thường Hùng. Thường Uy vì dần tin rằng Ngọc Liên đã xảy ra chuyện nên tinh thần suy sụp, đã khai ra không ít thông tin.
Hiện giờ nội bộ quân đội đã được thanh lọc toàn diện, nhưng Thường Hùng vẫn còn nhiều uẩn khúc chưa khai.
Lộ Phóng và đội của anh ta đã lục soát khắp nhà Thường Hùng, không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào về mối liên hệ giữa gã và nhà họ Lý, nhưng sổ sách mấy năm nay của gã rõ ràng có vấn đề. Nguồn gốc của những lô thép phế liệu mà gã giao dịch cũng mờ ám.
Thường Hùng nắm giữ quá nhiều bí mật, nên số kẻ muốn gã chết còn nhiều hơn.
Mấy ngày nay Lộ Phóng đích thân túc trực ở bệnh viện, phát hiện ra không ít chai nước muối có vấn đề.
Người bình thường lúc này chắc đã sợ vỡ mật mà khai hết, nhưng Thường Hùng thì khác, gã chẳng hề quan tâm, hoàn toàn không hợp tác, ngày nào cũng chỉ gào thét vì đau đớn chứ không hé răng nửa lời.
Lộ Phóng đã nghĩ đủ mọi cách, ban đầu định từ phía em gái và con trai gã để ép gã khai, nhưng khi đến nhà em rể gã tìm người, thì người ta nói rằng họ đã ly hôn nửa năm trước rồi, trước đó chỉ ly hôn trên giấy tờ, còn trên thực tế vẫn sống chung, nhưng vào đúng ngày Thường Hùng gặp chuyện, cô ta đã lặng lẽ rời đi mà không một lời từ biệt.
Thật trùng hợp, Thường Hùng vừa gặp chuyện, em gái gã cũng mất tích. Còn về con trai gã, suốt nửa năm nay Lộ Phóng cũng không tìm thấy tung tích.
Hai người lớn khỏe mạnh cứ như bốc hơi khỏi Ninh Thành.
Lộ Phóng dạo này bận tối mắt tối mũi, vừa phải đề phòng Thường Hùng chết trong bệnh viện, vừa phải chạy đôn chạy đáo tìm người.
Chiều nay, Thường Hùng - kẻ sáng sớm còn đau đến ngất đi vì biến chứng, đã tỉnh lại, câu đầu tiên gã nói là muốn gặp Lục Huấn.
Muốn gã khai, được thôi, nhưng phải gặp Lục Huấn xong gã mới khai những gì cần khai.
Mấy ngày nay Lục Huấn bận đến mức không thở nổi. Lê Tinh mang thai, anh muốn dành tối đa thời gian ở bên cạnh cô. Nhưng mùa hè vẫn chưa qua, tháng này nhiệt độ còn nóng hơn tháng trước, điều hòa Hồng Thái Dương cháy hàng nghiêm trọng, khắp nơi gọi điện giục anh nhập thêm hàng.
Ngoài Hồng Thái Dương, còn có dự án chung cư bên bờ sông, Phạm Trường Hải đang hối thúc tiến độ giai đoạn một, yêu cầu anh phải cố gắng hoàn thành nghiệm thu giai đoạn một của tòa nhà trước cuối tháng sau, bây giờ đang là thời điểm then chốt, anh phải đích thân giám sát. Chung cư bên bờ sông phải theo dõi, tiến độ trung tâm thương mại mà anh góp vốn với Hà Trân cũng phải để mắt, cả khu đô thị bên kia nữa.
Lương Vạn Long chết, Thường Hùng bị bắt, những dự án dở dang xung quanh khu đô thị, bên trên muốn anh và Phạm Trường Hải tiếp quản.
Vì chuyện này mà Quý Lâm đã gọi cho Phạm Trường Hải không dưới mười cuộc, thậm chí còn gọi cho anh hai cuộc, có lần Quý Lâm gọi đến đúng lúc anh đang mát-xa chân cho Lê Tinh, nghe thấy giọng nói của tên khốn đó, anh không thèm suy nghĩ mà cúp máy luôn.
Thế mà cậu ta còn cố chấp gọi lại thêm một lần nữa.
Phạm Trường Hải rất muốn nhận dự án bên đó, anh cũng muốn. Nếu nhận hết, tương lai vài năm tới của họ sẽ rất ổn định. Chỉ là anh thực sự không muốn những việc này chiếm mất thời gian buổi tối anh dành cho vợ con.
Khi nhận được điện thoại của Lộ Phóng, Phạm Trường Hải vẫn đang ở trong văn phòng thuyết phục anh đủ các kiểu lý lẽ, nào là;
"Cậu chỉ bận bây giờ thôi, làm xong đợt này là có tiền."
"Cậu không phải muốn nghỉ hưu sớm sao? Nhận hết dự án lớn này anh em mình có thể xưng bá ở Ninh Thành, không cần phải lo nghĩ gì nữa."
"Với cả, cậu ổn định sớm thì mới có tiền cùng với Kim Bưu hợp tác mở nhà máy thép, để đám anh em của cậu mở công ty bảo vệ, không cần phải ra Bắc mạo hiểm nữa, đúng không?"
Đang do dự nên tâm trạng càng thêm bực bội, nghe nói Thường Hùng muốn gặp anh mới chịu khai, anh bèn cười lạnh: "Tôi là thuốc tiên chắc? Gã muốn gặp tôi mới khai, cậu không nghĩ đến trường hợp tôi vừa vào phòng bệnh gã đột ngột tắt thở, thì tôi có giải thích được không?"
"..."
Giọng điệu thiếu kiên nhẫn, nhưng lời nói lại đúng là những gì Thường Hùng có thể nghĩ ra, tên chó này dù chết cũng muốn kéo người khác xuống nước, Lộ Phóng nhất thời cứng họng.
Lục Huấn nghĩ Thường Hùng cứ chần chừ không khai, chần chừ không chết cũng phiền phức, bèn nói: "Không thẩm vấn được à? Có cần tôi chỉ cho vài chiêu không?"
Lục Huấn đã từng thẩm vấn không ít kẻ cứng đầu, thủ đoạn thì nhiều vô kể, Lộ Phóng vốn cũng định hỏi xem anh có cách nào không, nay anh tự mở lời sẵn lòng giúp đỡ, Lộ Phóng đương nhiên là cầu còn không được.
Nhưng độ khó nhằn của Thường Hùng vượt quá sức tưởng tượng, cho dù là dùng cách của Lục Huấn gã cũng không hé răng nửa lời, chỉ là khi không chịu nổi nữa mới nói:
"Bảo Lục Huấn đến gặp tao, mày hỏi hắn, có muốn biết vợ hắn chết thế nào không?"
Một câu nói khiến đồng tử Lục Huấn co rút, anh bỏ lại tất cả công việc, lái xe như bay đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, hai tay Thường Hùng bị còng vào thành giường, hai chân cụt trống không đều đặt trên giường, mấy ngày nay gã chịu đủ các loại đau đớn từ vết thương, chỉ trong vài ngày tóc rụng hết, người gầy trơ xương như một bộ xương khô, đôi mắt trắng dã vốn đã thâm hiểm nay càng đỏ ngầu như máu, đôi môi tím tái càng thêm thâm đen, trông chẳng khác nào một con cương thi trong phim kinh dị.
Nhìn thấy Lục Huấn, khuôn mặt thâm hiểm của gã nở nụ cười dữ tợn: "Là mày, chính mày đã thay đổi kết cục? Thay đổi tất cả? Thằng chết tiệt nhà mày!"