Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 118

 
Sáu ngày rồi Tiểu Tĩnh mới liên lạc với cô.

Trong văn phòng, Lê Tinh nhận được điện thoại, ý cười vừa mới xuất hiện trên khóe môi khẽ ngưng lại, không phát ra một tiếng.

Cô không biết tình hình bên Tiểu Tĩnh là như thế nào, mà khiến cô ấy suốt sáu ngày không có một cuộc điện thoại nào liên lạc trao đổi với cô.

Ba ngày mà Hà Chấn Sóc nói, là tính từ đêm hôm đó cô liên lạc với anh ấy, cô và giám đốc Sử hẹn thời gian là ba ngày sau, tức là hôm nay, hai lần ba ngày, hai giờ ba mươi phút chiều, cô và giám đốc Sử bên kia đã ký xong hợp đồng trở về.

Cô đã tiếp nhận hai mươi tư nhân viên tương đối trẻ lại có kinh nghiệm, từ hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi của tòa nhà cung ứng Từ Thành, Hà Chấn Sóc rất hài lòng với việc mua tòa nhà lần này, hiện tại anh ây đang ở văn phòng bên cạnh liên lạc với bộ phận sản phẩm bên Ô Thị, bảo họ đến Từ Thành làm khảo sát thị trường hàng hóa, chuẩn bị cho việc nhập hàng của tòa nhà cung ứng Từ Thành hai tháng sau.

Chuẩn bị trước hai tháng, so với mười mấy tòa nhà trước đây thì thời gian còn dư dả hơn.

Hà Chấn Sóc và cô đều muốn một phát pháo thành công với trung tâm bán sỉ ở Từ Thành, sau đó sẽ mở rộng các cửa hàng bán sỉ ra các thị trấn xung quanh Từ Thành.

Từ Thành sau khi trở thành thành phố cấp huyện từ ba năm trước đã bắt đầu phát triển mạnh mẽ, được mệnh danh là "thủ đô đồ gia dụng", người dân ở đó có điều kiện kinh tế không tệ, lại là thành phố mới nổi, không có nhiều cạnh tranh như Ninh Thành, chỉ có một tòa nhà cung ứng và một trung tâm thương mại Quốc Mậu.

Trên thực tế, đến năm ngoái tòa nhà cung ứng vẫn còn có lãi, chỉ là năm nay trung tâm thương mại Quốc Mậu nổi lên như diều gặp gió, một loạt các cải cách giới thiệu thương hiệu mới, lại thêm các chương trình khuyến mãi, khiến cho doanh số của tòa nhà cung ứng giảm thẳng xuống ba mươi phần trăm, chợ nông sản mới mở vào tháng Một bên cạnh lại trực tiếp lấy đi hơn một nửa doanh số nông sản thực phẩm của nó.

Đối với tòa nhà cung ứng đã thất bại trong các cuộc cải cách, đây không nghi ngờ gì là một đòn giáng mạnh, từ tháng Năm đến tháng Tám đều xuất hiện thâm hụt thua lỗ.

Giám đốc Sử và những người khác đều bị thâm hụt làm cho sợ hãi, họ muốn kịp thời dừng lỗ, nên mới đưa ra quyết định đóng cửa và bán tòa nhà cung ứng vừa mới xây dựng chưa đầy mười năm này.

Trước khi đàm phán hợp đồng mua tòa nhà, Lê Tinh và Hà Chấn Sóc đã đến đó xem qua, kết cấu tổng thể của tòa nhà còn tương đối mới, cầu thang rộng rãi, hoàn toàn có thể sửa một nửa để lắp thang cuốn, một khi hoàn thành sẽ là trung tâm thương mại đầu tiên ở Từ Thành có thang cuốn, cũng coi như là một điểm nhấn.

Tòa nhà Từ Thành sẽ là trọng tâm công việc của họ trong vài tháng tới.

Nhóm chị Hồng chị Hà hợp tác góp vốn còn cần phải tăng thêm, các cô gái bách hoá số sáu này không có cơ hội nữa rồi.

Trước bàn làm việc, A Hương vẫn đang đợi cô trả lời về việc sắp xếp cho chị Hồng, chị Hà, chị Quyên, thì bên kia ống nghe Tiểu Tĩnh đang đợi cô trả lời.

Tiểu Tĩnh chắc là đang gọi điện thoại ở ngoài đường, cô lờ mờ nghe thấy hai tiếng còi xe ô tô.

"Alo, Tinh Tinh, cô nghe thấy không?" Có lẽ là bên cô lâu không trả lời, giọng Tiểu Tĩnh có chút lo lắng.

"Các cô đến dưới lầu của trung tâm bán sỉ Giang Đông trước đi, tôi bảo Phương Tình xuống đón các cô." Giọng nói Lê Tinh bình tĩnh dặn dò một câu.

Tiểu Tĩnh nghe thấy lời này thì vui mừng, vội vàng đáp: "Được, chúng tôi đến ngay."

"Hôm nay ca làm việc của chị Hồng, chị Hà, chị Quyên là lúc nào?"

Lê Tinh cúp điện thoại, không nhắc đến Tiểu Tĩnh với A Hương mà hỏi về các chị bán hàng ở dưới lầu, mấy ngày nay cô đều cùng Hà Chấn Sóc đi thị sát các cửa hàng bên ngoài, khảo sát tình hình cụ thể của tòa nhà cung ứng Từ Thành, quan tâm đến doanh số, không có nhiều thời gian để ý đến ca làm việc của nhân viên.

Cô không để ý nhưng A Hương tỉ mỉ, sớm đã đoán được Lê Tinh sẽ hỏi nên đã tìm hiểu rõ ràng từ sớm.

"Hôm nay chị Hà chị Quyên đều làm ca sáng, tháng này lại đến lượt hai người họ làm quản lý, chắc là đang tiến hành công việc giao ca, chị Hồng cũng đến từ sớm, buổi trưa tôi ăn cơm xong lên phòng ăn nhỏ nghỉ ngơi, chị ấy và chị Hà gọi tôi lại, đưa cho tôi một túi, tôi mở ra xem thì thấy là tiền..."

A Hương nói đến đây nhìn Lê Tinh, cuộc điện thoại trước đó cô ấy đã nghe thấy, là Tiểu Tĩnh, còn nhắc đến các cô gái ở bách hoá số sáu.

A Hương không hiểu tại sao Tiểu Tĩnh lại tìm đến Lê Tinh để nói chuyện này. Mà từ khi giọng nói của Tiểu Tĩnh vang lên, ý cười trên mặt Lê Tinh khi nói chuyện với ông Lý trước đó đã tắt ngấm, vẫn là khuôn mặt trắng nõn mềm mại như sứ đó, giọng nói thanh tao đó, nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa cách.

Là không muốn để ý đến?

Nhưng cô ấy biết, cho dù là Tinh Tinh của bách hoá số sáu trước đây hay là bà chủ Lê của hiện tại, Lê Tinh đều không phải là loại người sẽ coi thường hay không muốn nói chuyện với người khác.

Chỉ có thể là bên Tiểu Tĩnh đã xảy ra chuyện gì đó.



A Hương nghĩ đến, trả lời càng thêm cẩn thận: "Trước đó khi tôi và anh Lưu xuống dưới ban hành văn bản tuyên truyền giải thích, chị Hồng chị Hà đã hưởng ứng rất nhiệt tình, liên tục hỏi tôi và anh Lưu cần chuẩn bị bao nhiêu tiền, nghe chúng tôi nói là tính theo tỷ lệ diện tích trung tâm và lượng hàng hóa, họ liền nói là không đủ tiền, tôi và anh Lưu đề nghị có thể hai người hợp tác với công ty, dù sao giai đoạn đầu vận hành cũng cần tiền."

"Hôm nay các chị tìm đến, chắc là định ba người mỗi nhóm hợp tác với công ty, hình như hôm qua ngày nghỉ họ đã đến xem tòa nhà cung ứng bên Từ Thành rồi, đều nhắm vào tòa nhà đó, còn nói nếu thật sự không được, họ có thể ba người cùng nhau hợp tác với công ty."

"Họ nói tòa nhà đó còn lớn hơn trung tâm ở Giang Đông, đầu tư không phải là con số nhỏ, ba người hợp tác hoàn toàn không có vấn đề."

Nhóm người chị Hồng đều là người tinh ý trong số những người tinh ý, biểu hiện xuất sắc nhất trong số các quản lý luân phiên ở dưới lầu, ba người ngoài việc luân phiên làm quản lý, còn đang luân phiên làm cửa hàng trưởng, dưới lầu vẫn chưa có cửa hàng trưởng cố định, cũng là do ba người biểu hiện đều xuất sắc, không dễ đưa ra quyết định cụ thể.

Công ty sớm đã coi họ là ứng cử viên cửa hàng trưởng dự bị cho trung tâm mới.

Họ bằng mọi giá muốn kéo công ty hợp tác, nguyên nhân cũng đơn giản, dựa vào cây lớn dễ hóng mát, thậm chí còn tính đến việc đầu tư vào trung tâm tiếp theo.

Lê Tinh đối với nhóm chị Hồng coi như có hiểu biết nhất định, họ nghĩ gì, cô suy nghĩ một chút cũng có thể đoán ra, cô dùng ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi A Hương:

"Hôm nay anh Lưu có ở văn phòng không? Cô hỏi xem anh ấy có rảnh không, nếu có rảnh thì đợi ba chị ấy giao ca xong nói họ lên lầu, nói chuyện với họ trước Từ Thành và Ninh Thành cách nhau gần hai tiếng đi xe, xem ai trong số họ muốn đến bên Từ Thành. Việc hợp tác, công ty chỉ hợp tác với cửa hàng trưởng, họ phân chia như thế nào ở bên dưới, công ty không quản."

Đây là điều mà trước đó trên xe Hà Chấn Sóc và cô đã thảo luận, quá nhiều người có cổ phần, công ty không dễ quản lý, cũng dễ gây rối loạn quyền quyết định của cửa hàng trưởng, công ty muốn phát triển lâu dài thì phải làm việc một cách bài bản.

Cô đồng ý với quan điểm của anh ấy, cũng đồng ý với đề nghị này.

"Để anh Lưu nói chuyện với họ trước, xác định xong rồi tôi và anh Hà sẽ ra mặt ký hợp đồng, bên này cô cũng chú ý, trung tâm có thay đổi gì thì phải quan tâm nhiều hơn đến tâm trạng của nhân viên, nói với họ trung tâm ở Từ Thành chỉ là bắt đầu, mấy tháng tới cơ hội còn rất nhiều."

"Được, tôi biết rồi." A Hương bên mảng nhân sự, bình thường phụ trách những việc này, mấy tháng nay cũng đã quen việc, ứng phó với những việc này không phải là chuyện khó, khẽ gật đầu đồng ý.

"Ừm, vất vả rồi, ngoài ra giúp tôi gọi Phương Tình xuống dưới một chuyến, đưa nhóm người Tiểu Tĩnh đến phòng họp đợi tôi."

A Hương khựng lại một chút rồi nói, "Được.", sau đó rời đi, còn giúp Lê Tinh đóng cửa văn phòng lại.

Trong văn phòng chỉ còn lại Lê Tinh, cô kéo chiếc ghế phía sau ra ngồi xuống, đầu từ từ dựa vào lưng ghế mềm mại khẽ nhắm mắt lại.

Sau khi mang thai, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mệt mỏi uể oải, buổi trưa không ngủ thì đầu óc đều choáng váng, hoàn toàn khác với trước đây, sau khi ăn cơm xong còn có tinh thần đi dạo phố. Tuy mệt thì có mệt, nhưng khi cô đưa tay sờ lên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng, trong lòng lại có một cảm giác kỳ diệu.

Đó là em bé của cô, em bé đang dần lớn lên, cô sẽ cảm thấy mệt mỏi, khiến cô cảm thấy như em bé đang nói: Mẹ ơi, cần phải nghỉ ngơi rồi.

Lê Tinh cúi đầu nhìn bụng, khóe miệng cong lên, muốn gọi điện thoại cho Lục Huấn, nhưng lúc trưa sau khi cô và giám đốc Sử ăn cơm xong đã gọi cho anh, bây giờ chưa được hai tiếng, cô cầm điện thoại trên bàn lên lại đặt xuống, dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Văn phòng của cô là do Lê Chí Quân đặc biệt lắp đặt cho cô, diện tích không lớn, khoảng hai mươi mét vuông, văn phòng không được trang hoàng lộng lẫy nhưng ấm cúng và thoải mái.

Bàn làm việc, tủ sách, bàn trà đều làm bằng gỗ hồ dương sơn màu trắng, ghế sofa là ghế vải, mùa hè được bọc bằng tấm bọc ghế màu be nhạt, mở cửa sổ lớn ra bên ngoài, có rèm cửa bằng vải voan trắng, vừa có thể lấy ánh sáng tốt vừa không bị chói.

Lê Tinh rất biết bài trí văn phòng, trên bàn trà, bàn làm việc đều đặt mấy chậu cây xanh nhỏ bắt mắt. Bên cạnh tủ đứng để pha trà còn có một bình hoa ly.

Trong phòng đơn giản tươi mát, nghĩ đến việc em gái thích yên tĩnh khi làm việc, Lê Chí Quân đặc biệt làm cách âm cho cô, khi cửa đóng lại, tiếng ồn ào hay tiếng nói chuyện của nhân viên làm việc bên ngoài đều bị ngăn cách, vô cùng yên tĩnh, buổi chiều không bị nắng chiếu, rèm cửa bằng vải voan trắng che lại, ánh sáng lọt vào dịu nhẹ không chói mắt, rất thích hợp để nghỉ ngơi.

Lê Tinh nghỉ ngơi khoảng mười phút, mở mắt ra cảm thấy có tinh thần hơn một chút, đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc này Phương Tình vừa đưa Tiểu Tĩnh và nhóm người của cô ấy vào phòng họp, từ góc độ của Lê Tinh có thể nhìn rõ một nửa phòng họp, số người đến không nhiều như tưởng tượng, chỉ có bảy tám cô gái. Lê Tinh nhìn một cái, liếc mắt nhận thấy cửa văn phòng của Hà Chấn Sóc đang mở, cô khựng lại một chút rồi đi qua đó.

Hà Chấn Sóc đã gọi điện thoại xong, người đang ngồi trên chiếc ghế da thật, ánh mắt dừng lại ở một chỗ trước bàn làm việc, ngón tay thon dài đặt trên mặt bàn không ngừng gõ nhẹ, không biết đang suy nghĩ gì.

Cô đưa tay lên gõ cửa.

Hà Chấn Sóc dường như mới nghe thấy động tĩnh, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cô.

"Không phải anh muốn gặp nhóm các cô gái đó sao? Người bây giờ đến rồi."

Hà Chấn Sóc im lặng nhìn cô, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, ngón tay đang gõ trên bàn của anh ấy khẽ thu lại, trả lời: "Ừm, cô qua đó trước đi, tôi ở đây còn có chút việc, lát nữa qua."

"…Được." Lê Tinh liếc nhìn một cái, nhấc chân đi về phía phòng họp, thấy Tiểu Thang đang ngồi ở bàn làm việc, cô nhờ Tiểu Thang rót mấy ly nước mang vào phòng họp.

"Tinh..., giám đốc Lê."

Lê Tinh đi vào phòng họp, Phương Tình là người đầu tiên chú ý, buột miệng muốn gọi, nhưng nghĩ đến điều gì đó nhanh chóng đổi cách xưng hô, ngay sau đó đi mấy bước đến trước mặt cô, hơi cao giọng nói:

"Giám đốc Lê, người đã đưa đến rồi, vậy tôi đi làm việc đây."

Khuôn mặt tròn trịa của Phương Tình bất kể lúc nào cũng sinh động, tràn đầy tinh thần, Lê Tinh nhìn thấy không nhịn được cười.

Việc cô đồng ý với Tiểu Tĩnh sẽ lo liệu chuyện của các cô gái ở bách hoá số sáu, chỉ có Hà Chấn Sóc biết, Phương Tình không biết. Nhưng hôm đó Phương Tình vào văn phòng tìm cô, phát hiện cô khóc, lúc đó liền hỏi cô làm sao, cô không nói nhưng lại hỏi mấy câu, Phương Tình đã đoán được một chút, còn nói rằng những cô gái đó và cô không có quan hệ gì, không cần phải để ý. Tuy họ rất đáng thương nhưng lúc đầu khi họ vào bách hoá số sáu, cô ấy và chị Tường đã cố gắng truyền đạt thông tin cho họ, là họ sợ bị Trương Hòa Bích đuổi khỏi bách hoá số sáu, tự mình có chút ý thức đi vào con đường sai lầm.

Thấy Phương Tình liếc mắt ra hiệu, Lê Tinh đại khái đoán được nguyên nhân cô ấy đột nhiên làm ra vẻ lớn tiếng gọi cô là giám đốc Lê, trong mắt cô ý cười càng sâu, nhưng trên mặt lại học theo cô ấy nghiêm túc trả lời một tiếng: "Ừm, đi đi."

Phương Tình nghe thấy vội vàng đi ra ngoài, cũng không đóng cửa phòng họp, cứ để nó mở như vậy.

"Tinh Tinh."

Phương Tình với dáng vẻ cung kính đi ra ngoài, trong phòng họp, Tiểu Tĩnh và bảy tám cô gái đều theo bản năng có chút căng thẳng.

Hôm nay Tiểu Tĩnh mặc một chiếc váy vải bò màu nhạt, giày xăng đan đế xuồng quai mảnh màu be, hai tay cô ấy đan vào nhau đặt trước người, ngón tay không ngừng bấm véo, rõ ràng là bối rối căng thẳng.

Nhưng có thật sự căng thẳng hay không thì không chắc chắn.

Tiểu Tĩnh có thể ở bên cạnh Trương Hòa Bích nhiều năm như vậy, cho dù có bị bắt nạt thế nào nhưng Trương Hòa Bích cũng phải dựa dẫm vào cô ấy trong mọi việc, nếu không thì tòa nhà bách hóa số sáu cũng sẽ không xuất hiện hơn một nửa hàng giả, dù sao thì thật sự muốn tìm hàng rẻ mà không có vấn đề gì lớn, tìm kỹ vẫn có thể tìm được.

Ánh mắt Lê Tinh dừng lại trên tay Tiểu Tĩnh một chút, rồi lại nhìn sang tám cô gái bên cạnh cô ấy.

Có chút ngoài dự liệu của Lê Tinh, tin tức mà Lục Huấn có được các cô gái này đi theo Trương Hòa Bích thời gian thật ra không ngắn, gần đây nhất cũng đã hai tháng, quan hệ của Lương Vạn Long yêu cầu cao, các cô gái này ban đầu là nghiêm túc đi theo Trương Hòa Bích ra ngoài gặp một số trường hợp, còn bị đưa đến chỗ Vạn Duyệt học qua lễ nghi, dáng điệu cơ bản.

Lê Tinh tưởng rằng sẽ nhìn thấy một số cô gái hoặc là đã được Trương Hòa Bích huấn luyện kha khá, trong xương cốt đã ẩn ẩn toát ra phong trần, hoặc là ăn mặc giản dị nhưng được chải chuốt sạch sẽ, khí chất so với người thường tốt hơn nhiều, nhưng không ngờ đều không phải.

Các cô gái trước mặt này, một số trên mặt vẫn còn thoa chút phấn, mái tóc xoăn đã được uốn tỉa qua một chút, quần áo trên người có thể thấy là quần áo mà Trương Hòa Bích trước đây đã sắm sửa cho họ.

Trương Hòa Bích luôn thích dây áo mảnh, quần áo đặc biệt nhỏ hơn một cỡ, dây áo dài hơn một đoạn, lộ ra đường cong. Hiện tại thời đại cởi mở, mặc như vậy cũng không có gì, chỉ là vai họ co lại, ánh mắt né tránh, dáng vẻ rụt rè bất an không hợp với cách ăn mặc trên người, thậm chí còn quái dị.


Đây không phải là dáng vẻ vốn có của họ, nhưng họ lại không biết, thậm chí có thể còn cho rằng đây là trang phục, diện mạo tươm tất nhất mà họ có thể diện ra ngoài.

Khi Lê Tinh đang nhìn họ, các cô gái đó cũng đang nhìn Lê Tinh.

Sau khi Lê Tinh mang thai đã không đi giày cao gót nữa, đôi giày cao gót mà Lục Huấn tặng cho cô, cô thích vô cùng nhưng chỉ có thể mỗi ngày trước khi đi ngủ sờ một chút, ôm một chút, hoặc là đi nó một vòng trước mặt Lục Huấn mà thôi.

Nhưng hôm nay cô đi gặp giám đốc Sử để đàm phán mua tòa nhà, cô cứ có cảm giác không mang giày có gót thì khí thế không đủ, thiếu tự tin, cô cũng không thể như mọi ngày tùy tiện mặc một chiếc váy vải bông thoải mái, đi giày bệt xã giao, như vậy có vẻ không được tôn trọng và coi trọng.

Hôm nay cô đặc biệt xin phép Lục Huấn đi một đôi giày cao gót ba phân, kiểu buộc dây, mũi nhọn, phía trên là áo giao lĩnh bằng vải satin ngọc trai màu trắng, phía dưới phối với chân váy ôm mông cùng chất liệu và màu sắc, thắt lưng buộc một dải lụa trơn rộng bằng hai ngón tay, hoàn hảo tạo ra những nếp gấp nhỏ trên váy, tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp yêu kiều của cô.

Mái tóc xoăn sợi len được tỉa mỏng đặc biệt, dùng một cây trâm ngọc trai búi thấp sau đầu, khuôn mặt trời sinh xinh đẹp không trang điểm, nhưng làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi anh đào đỏ mọng, hai lọn tóc xoăn cong tự nhiên rủ xuống hai bên mai, dáng vẻ yểu điệu đoan trang, khí chất thanh tao lại có khí thế.

Các cô gái này tiếp xúc nhiều nhất với phụ nữ là Trương Hòa Bích, Trương Hòa Bích là người lợi hại, luôn là môi đỏ rực lửa, phô trương gợi cảm, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ, trước đây họ cho rằng Trương Hòa Bích như vậy mới gọi là xinh đẹp, nhưng sau khi gặp Lê Tinh, họ đột nhiên nhận ra Trương Hòa Bích và những người như họ ở trong vũ trường thật ra không có gì khác biệt.

Xinh đẹp, khí chất, cao quý, tao nhã thật sự phải là như thế này đây.

Rực rỡ mà không tục tĩu, như hoa sen mới nở.

Đứng trước mặt cô, họ giống như không mặc quần áo, hoặc là nói không mặc cho đàng hoàng, mấy người không tự chủ được kéo dây áo trên váy của mình lên.

"Ngồi đi."

Lê Tinh có thể thấy các cô gái này thật sự căng thẳng, cô mỉm cười ôn hòa với họ, thấy Tiểu Thang rót nước xong bưng khay ra, cô đưa tay cầm hai ly đưa cho hai cô gái đứng gần cô nhất.

Hai cô gái đó hoảng hốt vội vàng nhận lấy ly nước trong tay cô, lí nhí nói: "Cảm ơn." Tim đập rất nhanh, họ đều không dám ngẩng đầu lên.

"Không có gì."

Lê Tinh lại mỉm cười ôn hòa, đi đến vị trí ngay trước bàn họp cạnh chỗ Tiểu Tĩnh ngồi xuống.

Mọi người thấy cô ngồi xuống, từng người nhìn nhau rón rén kéo ghế cũng ngồi xuống, Tiểu Tĩnh cũng buông hai tay đang đan vào nhau ra, kéo ghế ngồi xuống.

Phòng họp này có hơn ba mươi mét vuông, rộng rãi thoáng đãng, bên trong có một chiếc bàn dài đủ chỗ cho hai ba mươi người ngồi, bên cạnh còn có vô số ghế, mấy người này ngồi xuống cũng vẫn rộng rãi.

Tiểu Thang đặt ly nước lên bàn, ở những vị trí gần đó lần lượt bày ra rồi rời khỏi phòng họp, Tiểu Tĩnh thấy trong phòng họp chỉ còn lại Lê Tinh và họ, Lê Tinh cũng không có ý định chủ động mở lời, cô ấy do dự mở miệng:

"Tinh Tinh, hôm nay họ đến là muốn hỏi cô về chuyện mở trung tâm bán sỉ ở Từ Thành, họ muốn hỏi hai nghìn tệ có thể góp được bao nhiêu cổ phần, đại khái một tháng... tiền lãi có thể nhận được bao nhiêu?"

Tiểu Tĩnh vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lê Tinh, thấy Lê Tinh từ khi cô ấy nói chuyện, nụ cười nhàn nhạt trên mặt cô giống như đã cố định không có chút thay đổi nào, bàn tay cô ấy ở dưới bàn xoắn lại như bánh quai chèo, dừng một lúc lâu, lại nhìn Lê Tinh, giọng nói càng nhỏ hơn:

"Nếu chỉ có mấy người chúng tôi đầu tư tiền, có được không?"

Lê Tinh quét mắt nhìn một số cô gái đang cúi đầu trên bàn, hỏi một câu: "Những cô gái khác đã tìm được việc làm rồi à?"

"Ừm... gần như đều tìm được rồi." Vẻ mặt Tiểu Tĩnh hơi không tự nhiên, đưa tay vuốt tóc xoăn bên tai, đáp một tiếng.

"Gần như đều tìm được rồi?"

Lê Tinh nhìn Tiểu Tĩnh, không nói ra được trong lòng mình bây giờ cảm thấy thế nào, Tiểu Tĩnh những năm này đi theo Trương Hòa Bích đã chịu không ít bắt nạt và đau khổ, sống rất không dễ dàng, thật khó có được trong hoàn cảnh như vậy mà cô ấy vẫn có thể kiên trì, không cùng Trương Hòa Bích làm những việc xấu xa, còn có thể giữ được bản tâm đưa giấy cho Phương Tình, truyền tin tức cho họ, đến bệnh viện thăm Xảo Xảo, thay các cô gái này cầu xin.

Nhưng tại sao? Sáu ngày qua không liên lạc với cô, bây giờ cách nói còn mập mờ lảng tránh như vậy, từ khi cô vào phòng họp đến giờ, cũng không có một lời giải thích tại sao sáu ngày rồi mới liên lạc với cô.

"Tiểu Tĩnh, tôi có thể hỏi mấy ngày nay các cô đang làm gì không?" Lê Tinh đặt tay trên bàn, chạm vào ly nước rồi lại buông ra, nhìn chằm chằm Tiểu Tĩnh hỏi. "Tôi vốn tưởng rằng ngày hôm sau cô sẽ liên lạc với tôi, bây giờ đã là ngày thứ sáu rồi."

"Tiểu Tĩnh, cô đi theo Trương Hòa Bích đã ký không ít hợp đồng rồi đúng không? Chắc là không có hợp đồng nào đang chờ xác nhận mà có thể bị trì hoãn sáu ngày?"

"Tinh Tinh." Sắc mặt Tiểu Tĩnh hơi thay đổi, nhìn khuôn mặt không còn chút ý cười nào của Lê Tinh, lòng bàn tay siết chặt, một lúc lâu sau cô ấy cúi đầu, khó khăn nghẹn ngào nói một câu: "Xin lỗi, Tinh Tinh, chuyện này là vấn đề của tôi."

Tối hôm đó sau khi Tiểu Tĩnh nói chuyện với Lê Tinh xong, lại đến thăm Chúc Xảo Xảo trở về, cô nghĩ đến chuyện Lê Tinh sẵn sàng giúp các cô gái mở một trung tâm bán sỉ, không kìm được vui mừng, trên đường về còn nói tin tốt này với người yêu.

Người yêu của cô cũng mới biết giám đốc của họ xấu xa như vậy, mới biết nguyên nhân cô không trang điểm những năm này, rất đau lòng cho cô, nghe cô nói định đem tiền tiết kiệm ra để đầu tư, anh ấy rất ủng hộ cô.

Giống như cô nói với Lê Tinh, người yêu của cô sẵn sàng cùng cô đến Từ Thành, mặc dù sạp bán đồ ăn sáng của anh ấy đã tích lũy được một số khách quen, nhưng người yêu của cô cảm thấy chỉ cần có tay nghề thì sạp hàng bày ở đâu cũng có khách.

Người yêu ủng hộ như vậy, trong lòng cô tự nhiên có hy vọng.

Lê Tinh đã nói mở một trung tâm bán sỉ thì tiền bảo đảm ít nhất là một trăm nghìn tệ, cô tính toán qua, hai nghìn tệ chỉ có thể chiếm hai phần trăm, nếu cô góp mười nghìn tệ thì có mười phần trăm.

Cô không rõ số liệu bán hàng và tỷ suất lợi nhuận gộp cụ thể của trung tâm bán sỉ là bao nhiêu. Nhưng chỉ nhìn vào số liệu khai trương của trung tâm Giang Đông ngày hôm đó, bình thường một ngày doanh số hai ba mươi nghìn tệ là có, một tháng bảy tám trăm nghìn tệ doanh số là chắc chắn.

Cho dù là bán hàng với lợi nhuận thấp, một tháng chỉ có mười phần trăm lợi nhuận, thì trừ đi tiền thuê mặt bằng, tiền lương nhân viên cũng có ít nhất bốn mươi nghìn tệ lợi nhuận thuần, mười phần trăm có thể chia được bốn nghìn tệ, cộng thêm bản thân trung tâm bán sỉ trả lương cao, một tháng năm nghìn tệ là chắc chắn.

Năm nghìn, người yêu của cô dậy sớm thức khuya bán đồ ăn sáng một tháng cũng không kiếm được nhiều như vậy.

Cô càng nghĩ càng kích động, thậm chí còn định hỏi người yêu và gia đình vay thêm một ít tiền để góp thêm cổ phần. Để nắm bắt cơ hội này, sáng sớm hôm sau cô liền đạp xe đi gặp các cô gái đó.

Trong các cô gái ở bách hoá số sáu chỉ có một số ít người sống ở Giang Đông, số còn lại đều là do Trương Hòa Bích từ quê nhà của chị ta và mấy thôn lân cận, còn có một số khu phố nghèo, tuyển chọn như thi hoa hậu mà đưa về.

Những cô gái này từ quê lên làm việc ở bách hoá số sáu không có chỗ ở, Trương Hòa Bích tạm thời thuê cho họ một căn nhà gần bách hoá số sáu, nhưng khi cô đến nơi thì phát hiện trong nhà không có một bóng người.

Cô đi khắp nơi tìm người hỏi xem nhóm người này đã đi đâu, mãi mới hỏi được một bà cô, nói họ đã về quê rồi. Bà cô đó còn nói, trong đó có một cô gái hình như là về quê lấy chồng.

Lúc đó Tiểu Tĩnh nghe thấy tin này liền ngây người, về quê lấy chồng?

Làm sao có thể, tình cảnh của họ làm sao có thể về quê lấy chồng.

Tiểu Tĩnh không tin, cô giúp Trương Hòa Bích làm việc, sau này việc vận hành của bách hoá số sáu đều là do cô quản lý, cô biết địa chỉ của tất cả các cô gái ở bách hoá số sáu, bèn vội vàng đạp xe đến nhà một cô gái tên là Lệ Lệ ở gần đó.

Nhưng cô đến nhà Lệ Lệ lại không thấy Lệ Lệ, mà gặp mẹ của Lệ Lệ.

Mẹ Lệ Lệ nghe cô nói là người của bách hoá số sáu, sắc mặt lập tức thay đổi, bà ấy kéo cô vào một con hẻm không người, lớn tiếng cảnh cáo: "Sau này đừng đến tìm con gái tôi nữa, con gái tôi không có quan hệ gì với bách hoá số sáu, nó là một đứa con gái trong sạch, càng không có liên quan gì đến đám người các cô."

Mẹ Lệ Lệ rõ ràng là hiểu lầm cô, cô há miệng định giải thích nhưng người ta căn bản không nghe cô nói, quay người trở về khóa cửa lại rồi đi.

Không gặp được Lệ Lệ, cô đành phải đến nhà của những cô gái khác sống gần Giang Đông, kết quả đều giống như tình hình ở nhà Lệ Lệ, cô không nhìn thấy những cô gái đó, còn bị người nhà họ coi như ôn thần mà đuổi đi.

Cô nói ra chuyện Lê Tinh định giúp các cô gái mở cửa hàng, những người đó càng tức giận, trong đó có một nhà còn trực tiếp bưng một chậu nước bẩn ra hắt vào người cô: "Còn đến lừa? Con gái nhà tao còn chưa bị bọn mày lừa chết à?"

Người đó hắt xong còn cầm gậy đuổi cô đi.

Ngày hôm đó cô trải qua vừa thảm hại vừa thê lương, khiến cô không còn nghĩ được gì nữa.

Cô không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, ngày hôm sau cô lại tiếp tục đến chỗ các cô gái đó rình, cũng giống như ngày đầu tiên, thậm chí còn thảm hơn, người ta nhìn thấy cô liền trực tiếp cầm chổi lên đuổi đi.

Sau đó cô cải trang đến gần nhà họ rình, thì không có ai phát hiện ra đuổi cô nữa, nhưng cô đợi từ sáng sớm đến tối muộn cũng không nhìn thấy một cô gái nào trong nhóm đó.

Hai ngày không gặp được một cô gái nào, cô thậm chí còn không biết cụ thể là tình hình gì, đến nỗi cô cầm điện thoại lên cũng không biết nói thế nào với Lê Tinh, cuối cùng lại đặt xuống.

Đến ngày thứ ba, cô định đến quê của Trương Hòa Bích để tìm đám người Thất Thất trong thôn. Cũng là trùng hợp, khi xe buýt sắp xuất phát, cô lại nhìn thấy Lệ Lệ ở bến xe.

Lệ Lệ đang nói chuyện với một người đàn ông, hai người đều xách một túi lớn, cử chỉ rất thân mật, cô nhìn thấy liền vội vàng gọi cô ấy. Nào ngờ khi Lệ Lệ nhìn thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi, coi như không quen biết cô, kéo người đàn ông kia đi vào đám đông.

Cô càng sốt ruột gọi lớn, Lệ Lệ càng đi nhanh hơn, xe sắp lăn bánh, vì muốn làm rõ tình hình, cuối cùng xuống xe đuổi theo Lệ Lệ.

Có lẽ Lệ Lệ đã có ý định trốn cô, cô tìm ở bến xe một hồi lâu mà không tìm thấy người, cuối cùng khi tìm thấy thì Lệ Lệ và người đàn ông kia đã lên một chiếc xe đường dài, cô nhân lúc cửa xe chưa đóng đã đuổi theo lên xe.

Lệ Lệ thấy cô đuổi theo lên xe, tức giận vô cùng, khi cô gọi tên cô ta, người đàn ông đi cùng cô ta tò mò nhìn họ, hỏi họ có quen biết nhau không, Lệ Lệ miễn cưỡng ừ một tiếng. Chỉ là khi cô định lên tiếng, Lệ Lệ đột nhiên ngắt lời cô, giới thiệu với cô người đàn ông đi cùng là chồng cô ta, họ sắp đi nơi khác làm công, anh họ của chồng cô ta làm công trình ở Thâm Quyến, một ngày có thể kiếm được ba mươi đến năm mươi tệ, bảo chồng cô ta đi, bên Thâm Quyến dễ tìm việc, cô ta cũng không nỡ xa chồng định đi theo.

Tiểu Tĩnh nghe xong hoàn toàn ngây người, đến cả xe đã lăn bánh cô cũng không để ý.

Cô chưa từng biết Lệ Lệ đã kết hôn lúc nào.

Xe đường dài, giữa đường cô không thể xuống xe, đành phải mua một vé đến trạm tiếp theo có thể xuống xe.

Cô cùng Lệ Lệ ngồi xe từ trưa đến tối, xe dừng ở một khu vực nghỉ ngơi mới có cơ hội ở riêng với Lệ Lệ, Lệ Lệ mới nói cho cô biết sự thật.

Thì ra Lệ Lệ đi theo Trương Hòa Bích đã gần một năm, cô ta phát hiện mấy tháng gần đây Trương Hòa Bích điên cuồng vơ vét tiền bạc, không chỉ là ở bách hoá số sáu, Trương Hòa Bích còn lén lút cho họ đi tiếp khách.

Cô ta, Xảo Xảo và rất nhiều cô gái bị chị ta kéo vào con đường này từ sớm, đều bị chị ta uy hiếp, ban ngày một người, ban đêm một người, những người đó không phải là do Lương Vạn Long phân phó, toàn bộ đều là do Trương Hòa Bích tự mình chiêu mộ từ khắp nơi.

Hơn nữa Trương Hòa Bích cẩn thận chưa bao giờ cho họ biết địa chỉ cụ thể, mà để họ tự mình đến địa điểm, phần lớn đều là những nhà nghỉ cũ nát bẩn thỉu.

Cô ta đã từng gặp một vũ nữ ở vũ trường cùng với Chúc Xảo Xảo, cô gái đó bị bệnh truyền nhiễm, nói với họ thường xuyên làm chuyện đó mà không chú ý thì rất dễ mắc bệnh. Cô ta và Xảo Xảo lúc đó nghe xong đều sợ chết khiếp, họ đều nhận ra không thể như vậy nữa, phải tìm cách trốn thoát.

Cách của Xảo Xảo là ngoan ngoãn nghe lời đi liều mạng kiếm tiền, cô ta lại tìm cách tìm quan hệ ở bệnh viện, làm một tờ bệnh án kinh nguyệt ra nhiều, nhân lúc nghỉ phép mấy ngày bèn giấu mọi người lén lút đi xem mắt, quen biết người chồng hiện tại của cô ta.

Chồng hiện tại của cô ta không còn bố mẹ, họ hàng, chỉ có một người anh họ đang làm việc ở Thâm Quyến, cô ta nghe thấy liền nảy ra ý định. Chỉ cần họ đăng ký kết hôn rời khỏi nơi này đến Thâm Quyến, Trương Hòa Bích sẽ không làm gì được cô ta, chồng cô ta cũng không có người thân nào khác, anh ấy sẽ vĩnh viễn không biết cô ta đã từng làm gì.

Những ngày này cô ta đã tiết kiệm được không ít tiền, đến Thâm Quyến cho dù là bày sạp bán cơm hộp làm ăn nhỏ cũng tốt hơn cuộc sống bây giờ.

Cô ta có ngoại hình không tệ, mấy tháng này cũng học được không ít thủ đoạn quyến rũ đàn ông, không tới mấy ngày công phu, chồng cô ta đã không thể sống thiếu cô ta.

Trước khi Trương Hòa Bích xảy ra chuyện họ định sẽ đi đăng ký kết hôn, sau đó đến Thâm Quyến làm công. Hiện tại Trương Hòa Bích xảy ra chuyện ngược lại càng tốt hơn.

Cô ta cũng lo sợ chuyện này đến tai chồng. Chiều hôm đó khi tất cả các cô gái bị triệu tập đến đồn cảnh sát, ai nấy đều khóc lóc thảm thiết, cô ta rất sợ họ sẽ báo tin về nhà.

May mắn là cô ta không sao, người nhà cũng không hay biết. Cô ta còn nghe ngóng được từ phía đồn cảnh sát rằng Trương Hòa Bích phải chịu án ít nhất hai tháng nữa. Điều đó có nghĩa là chỉ cần trong hai ngày tới, chuyện của Trương Hòa Bích không bị lộ ra ngoài, cô ta có thể tranh thủ thời gian. Đợi đến khi chuyện của Trương Hòa Bích bị phanh phui trên báo, thì cô ta đã cùng chồng đến Thâm Quyến rồi, mọi chuyện ở Ninh Thành sẽ không còn liên quan gì đến họ nữa.

Cô ta đã tính toán như vậy, cũng nói với đám con gái đang khóc lóc bất lực kia.

Vì thế, hai ngày nay Tiểu Tĩnh không tài nào tìm được họ, là bởi vì họ cố tình lẩn tránh. Một số cô gái thì mượn cớ mọi người chưa biết chuyện để về nhà họ hàng xem mặt, một số khác thì đã xem mặt từ trước, vội vàng chọn những người có hoàn cảnh tương tự chồng Lệ Lệ để kết hôn.

Còn những cô gái ở cùng quê với Trương Hoà Bich thì càng đơn giản, họ có đọc báo bao giờ đâu. Những chuyện xấu xa ô nhục mà Trương Hòa Bích gây ra, người nhà họ Trương cũng không dám hé răng, nên nhất thời không ai hay biết.

Cho dù sau này có ngày giấy không gói được lửa, mọi chuyện vỡ lở thì lúc đó họ cũng đã đến nơi khác làm ăn, con cái cũng đã có, trong tay lại có tiền, thì còn làm gì được họ nữa?

Thế nên họ đều tranh thủ thời gian nhanh chóng về quê tìm đối tượng.

Bây giờ họ cũng không phải là trắng tay, chỉ cần đối phương không quá xấu xí thì cuộc sống vẫn có thể tiếp tục, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với những ngày tháng khổ cực trước đây.

Tiểu Tĩnh hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy. Hơn hai mươi cô gái tất cả đều vội vàng thu dọn đồ đạc ngay trong đêm hôm đó, ai về nhà nấy tìm đối tượng kết hôn.

Đêm đó Tiểu Tĩnh đến bốt điện thoại công cộng, nhấc máy định gọi cho Lê Tinh để kể chuyện này. Nhưng khi vừa bấm số, cô liền vội vàng dập máy.

Cô chợt nghĩ, không thể nói.

Những cô gái này đang lừa hôn. Cô hiểu rõ tính cách của Lê Tinh ghét cái ác như thù. Lê Tinh sẽ đồng cảm và giúp đỡ những cô gái lầm đường lạc lối, nhưng tuyệt đối sẽ không giúp đỡ những kẻ lừa đảo. Nếu nói ra, Lê Tinh chắc chắn sẽ không giúp họ nữa, chuyện góp vốn cửa hàng cũng sẽ tan thành mây khói.

Tiểu Tĩnh nghĩ, hơn hai mươi người, chắc chắn sẽ có người chưa kết hôn chứ?

Thế là cuối cùng cô không gọi cho Lê Tinh, mà tìm cách đến mấy thôn trấn gần quê của Trương Hòa Bích để tìm người, cố gắng đến trước trưa ngày hôm sau.

"Xin lỗi, Tinh Tinh, chuyện này là do tôi ích kỷ." Tiểu Tĩnh tự trách, bàn tay đỏ ửng vì tự cấu véo.

Sức hút của việc đầu tư vào trung tâm bán sỉ quá lớn.

Ban đầu cô ấy có thể chống lại Trương Hòa Bích là vì biết đó là phạm pháp, cô ấy không muốn chết, không muốn vào tù. Nhưng chuyện của Lê Tinh là con đường kiếm tiền một cách chân chính, cô ấy thực sự không nỡ bỏ qua.

"Tinh Tinh, tôi biết tính cô, mắt không dung được hạt cát. Hơn hai mươi người, những người khác mấy ngày nay đều vội vàng kết hôn, còn chuẩn bị rời khỏi đây. Tôi không liên lạc lại với họ để nói chuyện này, còn những người này thì vẫn chưa kết hôn."

Nói đúng hơn là chưa kịp.

Lê Tinh nhìn những khuôn mặt đang hoảng sợ, lo lắng cô sẽ không giúp đỡ, cô im lặng hồi lâu, không biết phải biểu lộ cảm xúc gì.

Những ngày Tiểu Tĩnh không liên lạc với cô, cô đã nghĩ đến rất nhiều lý do. Ví dụ như những cô gái đó không có tiền, hoặc vì chuyện lừa đảo của Trương Hòa Bích họ đã không tin tưởng ai nữa, chuyện bỏ tiền ra như thế này lại càng không muốn làm.

Nhưng cô nghĩ, không muốn thì it nhất cũng phải gọi điện liên lạc với cô một tiếng, cho cô biết tình hình chứ. Dù sao cũng phải tôn trọng cô một chút. Cô đã cho họ con đường này, chịu không ít áp lực.

Hôm đó Hà Chấn Sóc không nói thẳng cô, nhưng ý tứ đã biểu hiện rất rõ ràng.

Cô quả thực đang công tư lẫn lộn.

Hôm đó, lần đầu tiên cô nghi ngờ bản thân không thích hợp làm bà chủ của công ty. Cô không đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu, cũng không đặt lợi ích của chị Trân, Hà Chấn Sóc thậm chí cả ông chủ Ngô lên hàng đầu, cô đang hy sinh lợi ích của những người hợp tác.

Vậy mà cô đã làm đến mức này, người ta căn bản lại không coi cô ra gì, đến một cuộc điện thoại cũng không có.

Ai ngờ, nguyên nhân lại là thế này. Tranh thủ thời gian, xem mặt, kết hôn.

Có cảm giác dở khóc dở cười. Tiểu Tĩnh quả thực rất hiểu cô, đối với hành vi lừa dối kiểu này cho dù nạn nhân có đáng thương đến đâu, cô cũng không thể giúp đỡ dù chỉ một chút.

"Là xem mặt không thành? Hay là chưa xem mặt? Hoặc là đã xem mặt xong, nhưng các cô chưa kịp kết hôn?"

"Vừa hay Từ Thành lại thích hợp để các cô rời đi?"

Lần đầu tiên Lê Tinh phát hiện ra mình có thể lạnh lùng đến vậy. Cô phớt lờ những khuôn mặt có vẻ rụt rè sợ hãi, lạnh lùng hỏi vặn lại.

"Tôi, chúng tôi..."

Những cô gái có mặt ở đó sắc mặt tái nhợt, Tiểu Tĩnh cũng hơi biến sắc, nhưng đến nước này cô ấy có muốn nói hay không cũng không được nữa. Chuyện đã lộ ra rồi thì không thể giấu được nữa.

"Đều đã xem mặt rồi, chỉ có Thất Thất, Tuế Tuế, Tuyết Tuyết là chưa xem được, những người còn lại vẫn đang trong quá trình tìm hiểu." Nói đến cuối cùng Tiểu Tĩnh cúi đầu, giọng nói khàn đặc. "Những đối tượng mà họ đang tiếp xúc tôi đều đã đến xem qua, cơ bản đều là nhà nghèo xác xơ, không cha không mẹ."

Lê Tinh đã đoán được. Ai cũng có con đường riêng của mình, lựa chọn của họ có thể là con đường đúng đắn theo cách nhìn của họ, mặc dù cô không dám đồng tình.

"Công ty không phải của riêng tôi. Chuyện mở trung tâm bán sỉ ở Từ Thành đã được công ty lập dự án, coi như là phúc lợi nội bộ cho nhân viên cùng nhau góp vốn kinh doanh. Số tiền đầu tư cũng không phải là nhỏ."

Lê Tinh không bình luận gì về cách làm của họ, chỉ nói về tình hình của công ty. Thấy họ ai nấy đều ngơ ngác mờ mịt, cô khẽ mấp máy môi, nói thêm: "Bây giờ là kinh tế thị trường, chỉ cần bày sạp ngoài chợ, từ từ tìm hiểu cũng có thể kiếm được tiền. Nếu đã không lo lắng chuyện của Trương Hòa Bích thì con đường của các cô thật ra rất nhiều."

"Tinh Tinh." Tiểu Tĩnh hoảng hốt ngẩng đầu gọi Lê Tinh.

Lê Tinh nhìn Tiểu Tĩnh mỉm cười, một lúc sau cô nói: "Tiểu Tĩnh, cô hiểu tôi như vậy, đáng lẽ hôm đó cô phải gọi cho tôi mới đúng. Chúng ta quen nhau cũng đã ba bốn năm rồi mà."

Tiểu Tĩnh chấn động, đôi mắt nhìn Lê Tinh run rẩy. Lê Tinh chỉ nói một câu như vậy, nhưng cô ấy đã hiểu tất cả.

Chúng ta quen nhau ba bốn năm rồi, cô hoàn toàn có thể nói thẳng với tôi như A Hương hay Phương Tình ấy, rằng cô muốn tham gia vào dự án trung tâm bán sỉ, muốn hùn vốn. Sao cứ phải vòng vo tam quốc thế này? Cô thực sự muốn giúp mấy cô gái kia, hay là không tin tưởng tôi?

"Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Mọi người từ trong thôn ra đây phải không? Để tôi gọi người đưa mọi người về." Lê Tinh đứng dậy, nhìn các cô gái nói một câu, rồi mỉm cười đi ra ngoài.

Hà Chấn Sóc không biết đã vào phòng họp từ lúc nào, ngồi ở một góc nghe hết toàn bộ câu chuyện. Thấy Lê Tinh không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng họp, anh nhìn Tiểu Tĩnh và những người khác, rồi cũng đứng dậy đi theo.

Bên ngoài phòng họp, giọng nói trầm tĩnh trong trẻo của Lê Tinh vang lên: "Phương Tình, Tiểu Thang, lát nữa hai người chịu khó đưa mấy cô gái này về thôn nhé, trời tối muộn rồi, đường xá không an toàn."

Tiểu Thang và Phương Tình nhanh chóng đáp lời, không một ai có ý kiến gì.

Ở trung tâm bán sỉ cũng là như vậy, lo lắng bên ngoài phức tạp, phụ nữ độc thân đi đêm không an toàn, nên thường sẽ sắp xếp Tiểu Thang đưa về.

Nhóm người này từ trong thôn ra, giờ đã hơn ba giờ chiều, đi bắt xe chắc chỉ còn chuyến cuối về thôn, đến thị trấn thì trời cũng tối om, lại thêm cách ăn mặc có phần hở hang của họ, thực sự không an toàn.

Tiểu Thang và Phương Tình đã nghĩ đến điều này, Tiểu Tĩnh và các cô gái trong phòng họp cũng vậy. Thất Thất, cô gái nhỏ tuổi nhất trong nhóm là người đầu tiên đỏ hoe mắt.

Cô bé không nói rõ được vì sao mình khóc, chỉ cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội tốt. Hơn nữa, việc họ giấu giếm mọi thứ để đi xem mắt tìm chồng, thực ra là không đúng.

Các chị em trong nhóm lẽ ra có thể đoàn kết lại, cùng nhau làm việc gì đó khác để kiếm sống, sao lại nghĩ đến con đường này?

"Chị Tiểu Tĩnh, chúng ta... có phải lại làm sai rồi không?" Một cô gái trong nhóm rụt rè hỏi Tiểu Tĩnh.

Tiểu Tĩnh ngơ ngác nhìn ra cửa phòng họp. Cánh cửa mở rộng có thể nhìn rõ bên ngoài, các nhân viên của công ty mỗi người một việc, tập trung vào công việc của mình, không hề có chút buôn chuyện tán gẫu nào. Sắc mặt ai nấy đều rất thoải mái, tư thế ngồi cũng tự nhiên, hoàn toàn khác hẳn với không khí làm việc ở bách hoá số sáu trước đây. Một lúc sau Tiểu Tĩnh cười khổ:

"Phải, lần này tôi cũng sai rồi."

Bình Luận (0)
Comment