"Không phải là muốn tuyển họ vào các trung tâm bán sỉ hiện tại."
Lê Tinh dùng ngón tay móc vào quai túi xách, cô không ngạc nhiên trước phản ứng của Hà Chấn Sóc khi nghe đến các cô gái ở bách hoá số sáu, gần như tất cả mọi người bên ngoài chỉ cần biết quá khứ của các cô gái này đều sẽ có phản ứng như thế, chuyện của Trương Hòa Bích một khi được đưa lên báo, sau này Ninh Thành tuyển dụng nhìn thấy các cô gái trẻ đẹp, e rằng đều sẽ hỏi kỹ về kinh nghiệm làm việc.
Thực tế trong lòng cô cũng không chắc chắn.
Nếu không thì chỉ là một công việc thôi, cứ theo quy trình bình thường là được, cần gì phải tốn công tốn sức như vậy. Nói trắng ra, vẫn là họ không tin tưởng các cô gái đó, con người sau khi cởi bỏ quần áo đi sai đường, muốn mặc lại quần áo, mặc cho ngay ngắn là một chuyện rất khó.
"Tôi biết suy nghĩ của anh, ngay từ đầu Lục Huấn đã nói với tôi những điều này. Nhưng không thử thì làm sao biết họ nhất định không thể quay đầu?"
"Tôi không phủ nhận trong các cô gái này đã có người quen đi đường tắt, nhưng không thể đánh đồng tất cả mọi người, đúng không? Tôi cũng biết anh Hà lo lắng điều gì, tôi cũng có lo lắng này, nên mới không định tuyển họ vào các trung tâm bán sỉ hiện tại."
Giọng nói của Lê Tinh qua điện thoại trầm xuống, Hà Chấn Sóc đột nhiên im lặng, tay anh vẫn chống trên trán, một lúc sau anh buông tay xuống đút vào túi quần, hỏi: "Ý cô là không định tuyển họ vào các trung tâm bán sỉ hiện tại là sao?"
Thái độ này của anh là sẵn sàng lắng nghe, Lê Tinh khẽ thở ra một hơi: "Không phải trước đây chúng ta đã đề cập đến việc để nhân viên nắm giữ cổ phần của dự án sao, dự án này cần phải thử nghiệm trước khi triển khai, đúng không? Mọi người đều muốn làm chủ là đúng, nhưng mọi người cũng sợ rủi ro, mở một cửa hàng dù sao cũng là một khoản đầu tư lớn, không có một cửa hàng thử nghiệm, tôi nghĩ nhân viên cũng sẽ không dám thử."
Về điểm này, Hà Chấn Sóc có ý kiến khác: "Luôn có những người can đảm, chị Hồng ở cửa hàng Giang Đông trước đây không phải thấy chúng ta bán tất tốt, nên đã bảo chồng nghỉ việc không lương, đến chỗ chúng ta lấy tất Lệ Toa và nội y Na Nhiên nhập về đi bán rong sao?"
"Chị Hồng vẫn còn ở lại trung tâm bán sỉ là vì lương cao, thu nhập của chồng chị ấy vẫn chưa ổn định."
Đào tạo của công ty mỗi lần đều có bài học thực hành, đi đến các chợ rau, chợ nông sản để bày bán. Trước đây để cho nhóm các chị đi bán rong, tuy vất vả nhưng họ cũng nhận ra rằng bán rong có thể kiếm được tiền.
Trong tình hình hiện tại các đơn vị quốc doanh hiệu quả không cao, những người có đầu óc và can đảm đã để người nhà ra ngoài bán rong làm ăn. Chị Hồng là một ví dụ, chị Thải Hà, chị Quyên cũng vậy, nhưng họ là để người nhà bên ngoại làm.
Sức nóng của quảng cáo tất Lệ Toa đã qua từ lâu, nhưng doanh số bán tất của họ vẫn không ngừng tăng lên, bao gồm cả việc mở rộng các điểm bán nội y thương hiệu mới nhập từ Bằng Thành cũng rất thuận lợi.
Còn có những người bán hàng khác sau khi làm ăn được đã tìm một mặt bằng nhỏ mở một cửa hàng, đối với những cửa hàng này họ đều khuyến khích và giúp đỡ, hiện tại Tiểu Lý đang phụ trách bên mảng tất này.
Mặc dù hiệu quả tổng thể vẫn chưa bằng một phần mười của trung tâm bán sỉ, nhưng con số cũng rất đáng kể.
Thực ra ban đầu Lê Tinh đã nghĩ đến việc để các cô gái ở bách hoá số sáu đi bán hàng rong bán tất Lệ Toa và nội y Na Nhiên. Nhưng họ đều là các cô gái mười bảy mười tám tuổi, ngoại hình không tệ, để họ đến những nơi chợ búa hỗn loạn đó bán hàng, lâu dần sẽ bị để ý mà gặp phải chuyện không hay.
Hiện tại tình hình an ninh bên ngoài không tốt, sau bảy giờ tối phụ nữ độc thân ra ngoài đều phải chú ý cẩn thận, giờ tan làm của trung tâm bán sỉ là chín giờ, cô đều bảo họ cố gắng đi cùng nhau về hoặc để người nhà đến đón, nếu gặp trường hợp hàng về muộn, tan làm muộn, thì sẽ sắp xếp Tiểu Thang hoặc các đồng nghiệp nam phụ trách hàng hóa đưa về.
Nhân viên của trung tâm bán sỉ đã như vậy, tình hình an toàn của các cô gái kia cũng phải cân nhắc, bán rong thì có thể bán nhưng không phải là kế hoạch lâu dài.
Có thể giúp đỡ vài người để họ bán rong một thời gian, còn vài người thì hợp tác mở cửa hàng nhỏ, nhưng đó lại là một dự án mới. Vận hành còn phức tạp hơn mở một trung tâm bán sỉ, ít nhất thì tòa nhà mở trung tâm bán sỉ hiện tại đã có sẵn, còn những cửa hàng nhỏ bán nội y và tất kia chỉ riêng việc chọn địa điểm thôi cũng đã phải để bên bộ phận thị trường bận rộn một thời gian, cô còn phải đi theo để tìm hiểu, hiện tại cô thật sự không phải là người có thể chạy bên ngoài suốt ngày được.
Lê Tinh đưa tay sờ bụng, trả lời Hà Chấn Sóc: "Đúng là sẽ có, nhưng ban đầu chắc chắn chỉ có một hai người, những người khác sẽ quan sát. Bây giờ tôi muốn nói cũng là chuyện một hai nhân viên hưởng ứng này."
"Thời gian trước không phải giám đốc Sử có liên lạc với chúng ta nói cuối tháng Tám tòa nhà cung ứng của họ ở Từ Thành sẽ đóng cửa sao? Tình hình bên Từ Thành chúng ta cũng tương đối hiểu rõ, cách Ninh Thành hơn sáu mươi cây số, phía Bắc giáp Thượng Hải, phía Tây có thể đến Hàng Châu, vị trí địa lý đặc biệt, còn là một thành phố đồ gia dụng, điều kiện kinh tế không tệ, tòa nhà cung ứng ở đó thậm chí còn lớn hơn Giang Đông, cũng đẹp hơn."
"Tôi cảm thấy tòa nhà này có thể lấy được, trước đây anh nói đào tạo một nhóm lão làng rất phiền phức, giám đốc Sử cũng nói nếu chúng ta không muốn nhóm nhân viên đó, ông ấy sẽ phụ trách giải tán toàn bộ, chúng ta chỉ cần trả tiền tòa nhà..."
Kế hoạch của Lê Tinh rất đơn giản, cô muốn thử nghiệm dự án nhượng quyền của trung tâm bán sỉ, trước tiên thành lập một nhóm vận hành liên kết chuyên biệt từ công ty, ban hành chính sách phúc lợi cho nhân viên có thể nắm giữ cổ phần của cửa hàng, sau đó khởi động dự án tuyển cổ đông cho trung tâm bán sỉ ở Từ Thành.
Bên Từ Thành là một tòa nhà trống, không có nhân viên cũ, nhóm các cô gái ở bách hoá số sáu, bỏ qua quá khứ của họ thì thật ra chính là loại giấy trắng mà Hà Chấn Sóc muốn. Trước đây gia cảnh họ nghèo khó, ở nhà cũng đã làm việc vất vả, chịu khổ, chỉ cần họ có thể tiếp tục chịu khổ thì tại sao công ty lại không thể mạnh dạn sử dụng họ?
Còn về việc lo lắng họ quen kiếm tiền nhanh, không muốn nhận lương cố định. Có Chúc Xảo Xảo là một ví dụ điển hình trước mắt, lần này cảnh sát còn bắt rất nhiều người vào, họ cho dù là người không hiểu biết về pháp luật, lần này cũng phải sợ mất mật. Ít nhất trong thời gian ngắn họ sẽ không thử đi đường tắt.
Mà trở thành một cổ đông của cửa hàng, ban đầu họ đầu tư không nhiều, cổ phần sở hữu chỉ có hai, ba phần trăm, nhưng con số này không phải là bất biến, chỉ cần họ làm việc chăm chỉ, nhận được nhiều lương thưởng, không ngừng tăng cổ phần của mình, trong tình hình cổ tức lương thưởng tích lũy, không quá hai năm họ thậm chí có cơ hội trở thành chủ của một cửa hàng độc lập.
Đây hoàn toàn là một con đường bằng phẳng chỉ cần tiến lên, trừ khi bản chất của họ từ gốc đã thối nát, nếu không họ không thể không đi.
Dù sao có cơ hội làm người tốt, dựa vào bản thân tự lập tự cường, ai lại muốn thối nát trong bùn lầy.
Lê Tinh đem những suy nghĩ trong lòng xâu chuỗi thành một mạch, từ từ nói ra, sau đó lại nói: "Tôi biết anh có thể lo lắng họ không biết bán hàng, không có kinh nghiệm sẽ làm bừa, bây giờ là ngày mười tám tháng Bảy, còn gần năm mươi ngày nữa là tòa nhà cung ứng Từ Thành đóng cửa, trong năm mươi ngày này chúng ta có thể cấp cho họ một lô tất và nội y đi bán rong, để họ có được kinh nghiệm thực tế."
"Họ còn trẻ, chỉ cần chịu khó học hỏi suy nghĩ, hơn một tháng là đủ để họ tích lũy kinh nghiệm, học được một số kỹ năng kinh doanh, học được những điều này rồi lại tiếp nhận đào tạo chính quy của công ty, họ ra ngoài không nói là gánh vác được hoạt động của một cửa hàng, nhưng ít nhất về mặt bán hàng sẽ không có vấn đề gì."
"Nếu mảng bán hàng không có vấn đề gì, lại có các chị lớn tuổi có kinh nghiệm dẫn dắt, thì hoạt động cơ bản của cửa hàng Từ Thành có thể được đảm bảo."
Lê Tinh biết công ty quan trọng như thế nào, cô không bao giờ đem tương lai của công ty ra đùa, cho nên cô đã suy nghĩ đến mọi khía cạnh. Để cho các cô gái này đi bán tất hai tháng, thật ra cũng là một sự thử thách và rèn luyện đối với họ.
Có thể sau hai tháng, có những cô gái không kiên trì được sẽ tự động rút lui tìm hướng phát triển khác, cũng có thể có những cô gái cảm thấy cứ như vậy bán rong tất và nội y cũng không tệ, họ sẽ làm công việc này, đây đều là những chuyện không thể nói trước.
Sóng to đãi cát, cuối cùng người còn lại chắc chắn là người phù hợp với công ty.
Hà Chấn Sóc sau khi nghe xong im lặng hồi lâu, rất nhiều lúc Lê Tinh khiến anh phải nhìn bằng con mắt khác, nếu nói Hà Trân là người chị giỏi giang nhất mà anh từng gặp trong ba mươi năm đầu đời, thì Lê Tinh chính là người đặc biệt nhất mà anh từng gặp trong đời này.
Quá mức lương thiện, suy nghĩ cho người khác về mọi mặt, cân nhắc mọi khía cạnh. Cô hợp tác với người khác làm dự án, lần nào cũng giống như đút cơm đến tận miệng người ta.
Hợp tác với Ngô Hữu Tài về tất Lệ Toa là như vậy, hợp tác với giám đốc Sử về tòa nhà cung ứng cũng là như vậy.
Các toà nhà cung ứng được bán cho công ty của Lê Tinh. Công ty coi như đã giúp các tòa nhà trải qua một giai đoạn hồi sinh, gián tiếp cũng khiến mọi người thấy được giá trị của tòa nhà cung ứng.
Bây giờ một tòa nhà cung ứng khác sắp đóng cửa, căn bản không lo không bán được. Nhưng giám đốc Sử vẫn muốn hợp tác với Lê Tinh hơn, bởi vì cô thật sự là một đối tác quá mức khiến người ta an tâm. Các cô gái bách hoá số sáu cũng là như vậy, cô chỉ thiếu nước sắp xếp xong tương lai cho họ.
Để cho nhóm người này đi bán rong tất và nội y quả thật là một sự thử thách, cô chắc chắn cũng đã nghĩ đến việc nhóm người này trong tay không có nhiều tiền, không có tiền để đầu tư vào trung tâm bán sỉ ở Từ Thành.
Cô là đang cho họ cơ hội để huy động vốn.
Hà Chấn Sóc đưa tay day day ấn đường, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi phải gặp mặt nhóm người đó trước."
Cái gì cũng suy nghĩ cho người khác, chỉ là không nghĩ đến, nhỡ đâu nhóm người đó lại là Ngô Hữu Tài Ngô Hữu Lợi tiếp theo thì sao.
Chuyện tháng trước Ngô Hữu Lợi làm cô đỏ mắt có lẽ cô đã quên rồi.
"Cô hẹn họ khi nào gặp mặt nói chuyện?"
"Vẫn chưa hẹn, trước đó tôi chỉ gặp Tiểu Tĩnh, cô ấy là người dưới trướng Trương Hòa Bích trước đây ở bách hoá số sáu..."
Hà Chấn Sóc muốn gặp các cô gái đó, phần lớn là đã đồng ý, trong mắt Lê Tinh lướt qua một tia vui mừng, vội vàng nói cho anh ấy nghe đầu đuôi câu chuyện.
"Tôi bảo cô ấy đi liên lạc trước, xác định rõ những cô gái nào thật sự muốn tìm việc làm rồi hãy đến tìm tôi."
"Vậy đợi họ đến rồi tôi sẽ gặp, tình hình này chắc không quá ngày mai sẽ liên lạc với cô." Hà Chấn Sóc không chút do dự nói, dừng một chút, ánh mắt anh hơi phức tạp: "Phương án liên kết để nhân viên cửa hàng làm cổ đông này là cô tạm thời nghĩ ra à?"
"Hả?" Lê Tinh ngẩn ra, không hiểu sao anh ấy lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: "Cũng không hẳn, trước đây khi thảo luận với anh về vấn đề tuổi tác và thể lực của các chị lớn tuổi đã có ý tưởng nhất định rồi, chỉ là chưa hoàn thiện nên tôi chưa nói. Sao vậy? Có chỗ nào tôi chưa suy nghĩ đến không?"
Chính là vì đã suy nghĩ đến hết rồi nên mới hỏi như vậy, cô thật sự có một cái đầu tốt.
Hà Chấn Sóc buông tay đang đặt trên ấn đường xuống, hơi cúi mặt nói: "Không có gì, ngày mai đến công ty sớm một chút, họp bàn."
"Ừ, được." Hôm nay Lê Tinh xin nghỉ một ngày, ngày mai vốn dĩ cũng định đi làm sớm, nghe vậy cô đồng ý.
Nói chuyện điện thoại gần nửa tiếng, lúc này xe của Lục Huấn đã lái vào khu nhà tập thể của nhà máy sợi, dừng trước nhà họ Lê, nhớ đến việc Hà Chấn Sóc còn có tiệc, cô nhận ra mình đã làm mất thời gian của anh ấy hơi lâu, bèn xin lỗi vài câu, bảo anh ấy đi làm việc, chuyện dự án ngày mai đến công ty rồi nói, sau đó cúp máy.
Cúp điện thoại, Lê Tinh dựa vào ghế khẽ thở phào nhẹ nhõm, trước đó thái độ của Hà Chấn Sóc kiên quyết như vậy, cô còn tưởng chuyện này hỏng rồi.
"Hôm nay em nói chuyện này với Tiểu Tĩnh hơi vội vàng, sau này không thể nghĩ ra ý tưởng nào mà chưa xác định rõ ràng đã nói ra."
Lê Tinh tự kiểm điểm bản thân, trước đó cô quá thả lỏng, lại nghe Tiểu Tĩnh nói như vậy, trong lòng càng khó chịu, không suy nghĩ chu toàn. Lẽ ra cô nên nói với Tiểu Tĩnh là cô cần về nhà suy nghĩ, bàn bạc với Hà Chấn Sóc xong rồi mới tìm Tiểu Tĩnh nói chuyện.
Việc hôm nay làm có chút thiếu suy nghĩ.
"Ngày mai phải đi xin lỗi anh Hà."
Lục Huấn dừng xe, nghe thấy những lời này anh khựng lại một chút, người quá lương thiện thì gánh vác nhiều, cô còn rất hay tự kiểm điểm bản thân, mỗi lần như vậy đều khiến người ta đau lòng, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn nhó khổ sở của cô, anh đưa tay qua vu.ốt ve má và vành tai cô:
"Em chỉ là quá quan tâm đến các cô gái đó, đây cũng không phải là chuyện gì to tát, anh Hà biết tính cách của em, sẽ không trách đâu, đói rồi đúng không? Buổi trưa em cũng không ăn được bao nhiêu..."
"Cô út!"
Đang nói chuyện thì cửa sân đột nhiên mở ra, Thiên Tứ từ bên trong đi ra, nhìn thấy xe của họ dừng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ toe toét, vội vàng chạy về phía họ:
"Cô út, dượng út, cuối cùng hai người cũng về rồi! Con ra đây đợi hai người lâu lắm rồi!"
Từ lúc cô út cúp điện thoại Thiên Tứ đã hỏi ông bà, bố mẹ trong nhà, em bé mà cô út đang mang là em trai hay em gái, cái miệng nhỏ luyên thuyên nói nếu là em trai thì có thể chơi gì với em ấy, nếu là em gái thì cậu phải tiết kiệm tiền để mua gì cho em ấy.
Chỉ là Lê Tinh mới mang thai, làm sao biết là bé trai hay bé gái. Thẩm Phương Quỳnh, Lê Vạn Sơn nghe cậu nói hăng say cũng lười trả lời, bảo cậu đợi cô út về rồi trực tiếp hỏi, cậu nghe cũng phải, còn thật sự bê ghế ra cửa ngồi đợi.
Nhưng cậu quá thu hút muỗi, một lúc sau, trên đôi chân và bàn chân nhỏ nhắn lộ ra ngoài đã bị cắn mấy nốt to, hai cánh tay nhỏ cũng vậy, cậu không chịu được, vào nhà nói mẹ bôi cho chút dầu gió, xót đến chảy cả nước mắt mới lại ra ngoài.
Nhìn thấy cô út, cậu vội vàng giơ hai cánh tay đầy vết muỗi đốt lên cho cô xem: "Cô út, cô xem này, vừa rồi mấy con muỗi đáng ghét cắn con! Con bị tổn thương nhiều lắm, tối nay phải về nhà cô dượng ngủ thì mới khỏi được!"
Lê Tinh mở cửa xe bước xuống, hai cánh tay nhỏ của đứa cháu trai đã giơ lên. Mùa hè nóng nực, Thiên Tứ mặc bộ quần áo không tay bằng vải lanh và quần đùi mà Lê Tinh mới mua cho, mát mẻ thì có mát mẻ, nhưng buổi tối muỗi ra nhiều thì hơi thảm, lúc này mượn ánh đèn đường có thể nhìn rõ trên cánh tay trắng nõn sau khi bôi dầu gió là những nốt sưng đỏ bóng loáng.
Lê Tinh kéo qua xem, lập tức thấy xót ruột, cô dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào: "Sao lại bị cắn thành ra thế này? Ở nhà không đốt nhang muỗi à?"
"Có đốt ạ." Thiên Tứ thấy cô út xót mình, ngược lại không muốn nói ra chuyện mình đã đợi ở bên ngoài gần một tiếng đồng hồ, cậu đáp một tiếng, rồi vội vàng kéo cô nói: "Cô út, con không sao đâu ạ, lát nữa về bên nhà chúng ta ngủ một giấc là khỏi thôi, chúng ta mau vào trong đi, bác gái nấu nhiều món ngon lắm."
"Đúng rồi, cô út, em bé trong bụng cô là em trai hay em gái ạ?"
"Vẫn chưa biết là em trai hay em gái, Thiên Tứ muốn em trai hay em gái?" Lê Tinh để Thiên Tứ nắm tay kéo đi, vừa đi vừa cười hỏi.
Lục Huấn đi theo sau họ, mắt chú ý đến hai người đề phòng cô vấp ngã.
Lúc này, nhà họ Lê đã sớm nấu cơm xong bày lên bàn, chỉ đợi Lê Tinh và Lục Huấn về nhà là ăn.
Họ vừa về đến nhà, trong nhà lập tức náo nhiệt hẳn lên, Thẩm Phương Quỳnh, Hà Lệ Quyên, Thường Khánh Mỹ trước tiên hỏi họ làm sao phát hiện ra có thai, nghe Lê Tinh nói buổi trưa ăn chả cá cảm thấy hơi tanh không ăn được, các món ăn trên bàn nhanh chóng được dọn dẹp lại.
Món cá và tôm bày trước mặt Lê Tinh được chuyển sang một bên, thay bằng sườn xào chua ngọt, khoai tây xào chua cay, thịt kho tàu, canh bí đao hầm sườn non.
Buổi trưa Lê Tinh không ăn được bao nhiêu, nhìn thấy những món ăn này đột nhiên cảm thấy đói bụng cồn cào, nước miếng ứa ra.
Người nhà nghe cô nói đói, vội vàng giục cầm đũa ăn cơm.
Ngày vui lớn, Lê Vạn Sơn còn mở một chai rượu Mao Đài, nói là để chúc mừng.
Lê Chí Quốc, Lê Chí Quân cũng vui mừng vì em gái có thai, đi vào bếp lấy chén rượu, cũng định uống một chén.
Lục Huấn nghĩ đến Lê Tinh, không muốn cô ngửi thấy mùi rượu nên không uống, rót nước ngọt uống cùng bố vợ và các anh vợ.
Điểm này của anh lại khiến Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc rất hài lòng, từng người đều cười tươi hơn, Lê Tinh vốn định nói một hai chén không sao, về nhà súc miệng là được, nhưng cô không kịp nói, chén của cô rất nhanh đã chất đầy thành một ngọn núi nhỏ, cô bận rộn ăn đồ ăn mà mẹ và các chị dâu gắp cho.
Ăn cơm xong, Thầm Phương Quỳnh, Hà Lệ Quyên, Thường Khánh Mỹ để đám đàn ông dọn dẹp bát đũa, họ tiếp tục nói với hai vợ chồng về những điều cần chú ý khi mang thai, nào là cố gắng đi giày bệt thoải mái chống trơn trượt, bình thường đi làm đi lại không được mang vác đồ quá nặng... từ mặc đến ăn, rồi đến đi làm, rồi đến thời gian nghỉ ngơi, những gì có thể nghĩ ra họ đều nói hết.
Lê Tinh không ngờ mang thai lại có nhiều điều cần chú ý như vậy, cô thấy Lê Linh trước đây rất thoải mái, sao đến lượt cô thì ở bệnh viện nghe một thôi, về nhà lại nghe một đống.
Các chị dâu thậm chí còn tính toán cả thời gian ngủ của cô, mỗi ngày nghỉ ngơi bao lâu, đi làm mấy tiếng, thậm chí còn bảo họ sau này sáng tối đều về nhà ăn cơm.
Như thế thì vướng víu quá, Lê Tinh vội vàng từ chối, nói Lục Huấn sẽ chăm sóc tốt cho cô, không cần lo lắng.
Không biết có phải là mang thai dễ buồn ngủ, hay là nghe nhiều quá đâm ra sợ mà buồn ngủ, cô dựa vào người Lục Huấn, ôm Thiên Tứ, đứa nhỏ thỉnh thoảng lại nghe xem trong bụng cô có em trai hay em gái, một lát sau cô đã ngáp.
Thấy cô ngáp, người nhà vội vàng giục họ về nhà ngủ.
Thiên Tứ muốn đi theo, Thường Khánh Mỹ không cho, nói cậu ồn ào quá sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lê Tinh.
Lê Tinh nói đi nói lại là không sao, Thiên Tứ cũng đảm bảo hết lần này đến lần khác, Thường Khánh Mỹ vẫn không đồng ý, nói đợi một thời gian nữa Lê Tinh cần người chăm sóc thì cậu sẽ cùng bà nội qua chăm sóc cô.
Thiên Tứ không được đi cùng cô dượng suýt nữa thì khóc, nghe đến đoạn sau mới nén không nỡ, tiễn cô dượng ra cửa.
"Sao em lại có cảm giác, chúng ta vì em bé trong bụng mà không có ngày tháng tốt đẹp nào nữa rồi?"
Không thể mang đứa cháu trai đi, Lê Tinh trở về nhà, nghĩ đến vẻ mặt đáng thương không nỡ của đứa cháu trai, lại cúi đầu nhìn người chồng đang khăng khăng muốn ngồi xổm xuống đất thay giày cho cô, không nhịn được nói.
Lục Huấn nghe vậy bật cười, anh đặt đôi giày cô vừa thay ra vào giá giày, đứng dậy, ánh mắt ngậm ý cười nhìn cô: "Anh lại cảm thấy những ngày tháng tốt đẹp hơn của chúng ta sắp đến rồi. Không phải em nói con của Lê Linh rất đáng yêu sao? Đợi em bé của chúng ta sinh ra sẽ càng đáng yêu hơn, đến lúc đó em cũng có thể giống như Lê Linh nắm tay con, nhìn con phì phò với em, thích biết bao."
"Nghe thì có vẻ rất tuyệt."
Con của Lê Linh đáng yêu bụ bẫm, mỗi lần nắm lấy ngón tay người khác rất có lực, lúc phì phò cái miệng nhỏ chu ra càng mềm mại đáng yêu, Lê Tinh mỗi lần nhìn thấy đều rất thích, nghe Lục Huấn nói như vậy, cô theo bản năng mỉm cười, rất nhanh lại nhíu đôi lông mày thanh tú, có chút lo lắng:
"Nhưng trước đó mẹ và các chị dâu đã nói rất nhiều, em đều không nhớ hết, nhỡ đâu vì em sơ suất mà không chăm sóc tốt em bé của chúng ta thì sao?"
"Không nhớ được không sao, anh nhớ, bình thường em thế nào thì cứ như thế, những điều cần chú ý ông xã sẽ thay em chú ý."
Trước đó Lục Huấn còn bị Thẩm Phương Quỳnh và Hà Lệ Quyên kéo sang một bên dặn dò rất nhiều, nói với anh rằng người mang thai dễ suy nghĩ nhiều, lo lắng nhiều, lúc này cần phải kiên nhẫn với cô, dỗ dành cô nhiều hơn. Bây giờ thấy cô cau mày, anh suy nghĩ, đây chính là điều mà mẹ và các chị dâu nói là suy nghĩ nhiều, trong lòng đã có dự tính, vẻ mặt càng ôn hòa hơn, dịu dàng dỗ dành cô:
"Em bé của chúng ta làm sao có thể không được chăm sóc tốt, đợi em bé sinh ra chắc chắn sẽ là đứa bé đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất. Dù sao thì vợ anh cũng xinh đẹp như vậy, em nói có đúng không?"
Giọng điệu của anh cố ý khoa trương, Lê Tinh trực tiếp bị chọc cười: "Anh nói đúng là đúng thôi."
Lê Tinh mới bắt đầu có chút căng thẳng về chuyện mang thai, Lục Huấn đã dỗ dành một phen, trong lòng cô thoải mái hơn cũng không nghĩ ngợi nữa, mỉm cười cùng anh lên lầu.
Mang thai rốt cuộc cũng có chút khác biệt, ví dụ như tắm rửa, Lục Huấn không còn yên tâm để cô một mình nữa, đều cùng nhau tắm.
Trước đây cùng nhau tắm ít nhiều cũng sẽ có chút thân mật, lần này tắm rửa chỉ là tắm rửa.
Buổi tối ngủ cũng lo lắng đè lên bụng, cô không thể nằm sấp lên người anh ngủ nữa. Nhưng Lục Huấn là người rất biết dỗ dành, anh nói cánh tay anh đã lâu không được cô gối lên, có chút nhớ cô, muốn cô sà vào, nghe vậy Lê Tinh chỉ biết cười, cuối cùng gối đầu lên cánh tay anh ngủ thiếp đi.
Lục Huấn ôm người trong lòng, cằm khẽ tựa lên mái tóc mềm mại của cô nhưng lại không ngủ được, một chuyện rất kỳ diệu, người yêu của anh và anh đã có một bảo bối kết nối huyết thống, hiện tại anh đang ôm hai người, có được cô đã cảm thấy như có được cả thế giới, bây giờ dường như lại có thêm một thế giới nữa.
Một thế giới là hai người họ, một thế giới sắp đến là gia đình ba người họ.
Đêm đầu tiên mang thai, một người say giấc nồng mơ một giấc mơ đẹp, một người đầu óc hưng phấn đến tận sáng, nhưng sáng hôm sau cả hai đều tỉnh táo, phấn chấn.
Đã hứa với Hà Chấn Sóc ngày mai sẽ đi làm sớm, đêm đầu tiên Lê Tinh cũng ngủ ngon, ngày hôm sau dậy rất sớm. Biết bây giờ cô ăn chả cá cảm thấy tanh, buổi sáng Lục Huấn đã nấu mì cho cô.
Tay nghề của anh vốn đã tốt, lần này càng thêm dụng tâm, nước dùng mì là anh dậy sớm lấy xương ống đã rã đông trong tủ lạnh từ tối hôm trước ra ninh, thái thịt ba chỉ xào với nước sốt bí truyền, lại thêm rau xanh các loại, rắc hành lá, nước dùng có màu vàng óng, còn rán thêm hai quả trứng ốp la.
Lê Tinh xuống lầu đã ngửi thấy mùi thơm, ngồi vào bàn ăn một cách ngon lành.
Ăn sáng xong chuẩn bị ra ngoài, bây giờ cô mang thai không tiện đi giày cao gót, để tránh cho cô nhìn thấy cả tủ giày cao gót mà không thể đi rồi trong lòng buồn bực, Lục Huấn đã tìm sẵn giày cho cô.
Lê Tinh rất kén chọn giày, trước đây giày cao gót nhiều, sau khi ở bên Lục Huấn thì giày bệt trong nhà cũng nhiều lên, đều là những đôi đế mềm, đi thoải mái mà lại thời trang.
Hôm nay Lục Huấn chọn cho cô một đôi màu xanh cỏ úa, kiểu buộc dây rất hợp với chiếc váy hai dây màu xanh lá cây nhạt của cô, và chiếc băng đô màu trắng in họa tiết thủy mặc xanh lục mà cô buộc trên mái tóc tết lệch.
Sau khi mang giày xong cô còn đặc biệt đi vào phòng khách ở tầng một soi mình trước gương, hoàn hảo.
Ngày thứ hai mang thai, vui vẻ ra ngoài đi làm.
Bây giờ cô đã có trợ lý Tiểu Thang lái xe cho, nhưng buổi sáng ra ngoài Lục Huấn vẫn có thói quen đưa cô đi.
Đến tòa nhà trung tầm bán sỉ Giang Đông thì vẫn còn sớm, mới bảy giờ rưỡi, các chị bán hàng dưới tầng cũng đã đi làm, nhưng trên lầu thì chưa.
Như thường lệ, cô vào cửa hàng chào hỏi các chị, xem xét tình hình trong cửa hàng rồi mới lên văn phòng ở tầng bốn. Khi đến văn phòng, Hà Chấn Sóc đã đợi cô ở đó, còn nói đã gọi các bộ phận vận hành, bán hàng, tài chính, nhân sự đến họp.
Hà Chấn Sóc làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, anh ấy rõ ràng cũng rất coi trọng chiến lược mà cô đề xuất, Lê Tinh cũng đã chuẩn bị, nghe anh ấy nói vậy bèn lấy mấy tài liệu trong ngăn kéo ra, gọi trợ lý Tiểu Thang rồi theo anh ấy vào phòng họp.
Sau nửa năm thành lập công ty bán sỉ, bây giờ tất cả các bộ phận đều đã được trang bị đầy đủ. Trưởng phòng bộ phận vận hành họ Lưu - Lưu Tần, là Hà Chấn Sóc lợi dụng mối quan hệ của mình để "đào" về, trước đây anh ta làm việc ở công ty thương mại Thượng Hải, trưởng phòng bộ phận bán hàng họ Vương - Vương Lai.
Vương Lai trước đây là nhân viên bán hàng của một nhà máy sản xuất đồ nội thất, sau khi nhà máy kinh doanh không tốt, anh ta xin nghỉ không lương, tự mình làm ăn nhỏ. Chủ yếu là bán đồ ăn vỉa hè, công việc kinh doanh cũng khá tốt, nhưng làm đồ ăn thì vất vả, vợ anh ta sức khỏe không tốt, làm một thời gian thì không chịu nổi nên anh ta đành phải thuê người giúp đỡ, nào ngờ mẹ anh ta lại gọi em trai và em dâu đến.
Mẹ anh ta thiên vị quá mức, không lâu sau liền giúp con trai út chiếm đoạt sạp hàng của anh ta.
Anh ta cảm thấy lạnh lòng, dứt khoát bán sạp hàng và công thức đi. Sau đó nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng của công ty Lê Tinh, anh ta ôm tâm lý đến thử, không ngờ lại thuận lợi vượt qua.
Vương Lai là người có thể chịu khổ, mười mấy tòa nhà của trung tâm bán sỉ khai trương, anh ta và Lưu Tần không ngày nào nghỉ, dẫn theo những người dưới quyền và nhóm các ông bà cụ đi khắp nơi phát tờ rơi tuyên truyền.
Hiện tại doanh số bán hàng của các trung tâm bán sỉ anh ta cũng nắm rất chắc, mỗi ngày ngoài việc nghiên cứu số liệu, anh ta còn kéo Lưu Tần của bộ phận vận hành để bàn bạc các hoạt động khuyến mãi.
Tháng bảy tháng tám là mùa thấp điểm, nhưng anh ta và Lưu Tần nghĩ đủ mọi cách, doanh số hai tháng này so với tháng Sáu còn tăng lên không ít.
Lưu Tần Vương Lai đều là những người thực tế, dám nghĩ dám làm, còn lại Trương Diệc của bộ phận tài chính, A Hương của bộ phận nhân sự thì trầm ổn, tỉ mỉ, cũng có thể coi là mỗi người một việc.
Công ty của Lê Tinh là nơi mọi người đều có thể phát biểu ý kiến, Hà Chấn Sóc vừa nói ra đề án, các bộ phận lập tức đưa ra những ý kiến và đề xuất khác nhau.
Đây là một chính sách phúc lợi dành cho toàn thể nhân viên của công ty, cũng có lợi cho sự phát triển và mở rộng trong tương lai của công ty, cả phòng họp không có ai phản đối.
Không có ai phản đối nhưng lại có rất nhiều vấn đề cần hỏi, ví dụ như tỷ lệ hoàn trả lợi nhuận cho nhân viên nắm giữ cổ phần là bao nhiêu? Giá cả của các sản phẩm được cung cấp cho các cửa hàng là như thế nào? Là theo giá gốc của đơn đặt hàng hay định giá lại? Nếu định giá lại thì theo tỷ lệ nào?
Ngoài ra, tiêu chuẩn cung cấp hàng hóa và tiêu chuẩn đặt cọc cho cửa hàng được quy định như thế nào?
Và nhân viên cần tham gia công tác bao lâu thì có thể được hưởng ưu đãi tỷ lệ này, các trung tâm bán sỉ hiện có có thể cho họ hưởng ưu đãi đặt cọc để nắm giữ cổ phần không, tỷ lệ cổ phần nắm giữ là bao nhiêu?
Từng việc, từng điều đều thảo luận sôi nổi.
Phương Tình vào công ty ngày đầu tiên, chưa kịp nói với Lê Tinh một câu, đã đứng trong văn phòng nghe Lê Tinh và Hà Chấn Sóc cùng các thành viên các bộ phận họp cả buổi. Cô ấy cũng coi như được chứng kiến hiệu suất làm việc của công ty, chỉ trong nửa ngày một nhóm người đã soạn thảo xong chi tiết về phúc lợi "Nhân viên có thể sở hữu cổ phần của cửa hàng", đồng thời thành lập một nhóm chuyên trách để thực hiện việc này.
Việc này do Lê Tinh đứng đầu, đương nhiên cô là tổ trưởng, Hà Chấn Sóc tham gia vào làm tổ phó, những người thực hiện bên dưới có Lưu Tần của bộ phận vận hành, A Hương của bộ phận nhân sự, Trương Diệc của bộ phận tài chính, sau này việc bán hàng vẫn do Vương Lai theo dõi.
Bây giờ mới là giai đoạn đầu của dự án, Lưu Tần và A Hương phụ trách ban hành văn bản phúc lợi, sau đó đi đến từng cửa hàng để giải thích chính sách phúc lợi này, để toàn thể nhân viên của công ty biết được toàn bộ quy trình hoạt động của nó.
Lê Tinh, Hà Chấn Sóc và Trương Diệc cần phải mua lại tòa nhà Từ Thành để làm thí điểm trước, ngoài ra còn phải tính toán chính xác tỷ lệ lợi nhuận và giá cả sản phẩm.
Dự án đã được phê duyệt thì phải bắt đầu thực hiện.
Lưu Tần và A Hương ngay chiều hôm đó đã in ra bản chi tiết của văn bản, đưa cho họ ký tên đóng dấu, ngày hôm sau đã bắt đầu đi thị sát các cửa hàng.
Lê Tinh cũng định liên lạc với giám đốc Sử nhưng Hà Chấn Sóc lại ngăn cô lại, bảo cô đợi hai ngày nữa hãy liên lạc với ông ấy. Lê Tinh nhất thời không hiểu ý, anh ấy nhìn cô hỏi một câu: "Cô nói nhóm người ở bách hoá số sáu sẽ liên lạc với cô, đã liên lạc chưa?"
Lê Tinh đột nhiên im lặng.
Chưa.
Cô vốn tưởng rằng với tình hình của các cô gái ở bách hoá số sáu thì ngày hôm sau Tiểu Tĩnh sẽ liên lạc với cô ngay, kỳ lạ là đã hai ngày rồi, cô không nhận được điện thoại từ phía cô ấy.
Theo lý mà nói chuyện quan trọng như vậy, nếu để tâm, cho dù không thể quyết định ngay được thì cũng nên liên lạc với cô một tiếng, đây là nguyên tắc làm người làm việc tối thiểu.
Nếu ngay cả điều này cũng không làm được, cô dám giao cửa hàng cho một nhóm người như vậy sao?
Hà Chấn Sóc chỉ cần nhìn phản ứng của cô một cái là biết kết quả, anh ấy lại nói: "So với các cô gái ở bách hoá số sáu, tôi càng muốn đào tạo nhóm lão làng ở tòa nhà cung ứng hơn, ít nhất một người có thể giúp chúng ta tiết kiệm ba vạn tệ."
"Tôi đề nghị muộn một chút hãy gọi điện cho giám đốc Sử, ba ngày, nếu họ không đến cũng không có điện thoại, cơ hội đã cho rồi, chúng ta cũng nên suy nghĩ đến lợi ích của bản thân."
Hà Chấn Sóc nói xong đi làm việc, Lê Tinh ngồi trước bàn làm việc rất lâu không nhúc nhích.
Cô đột nhiên nhận ra, công ty bán sỉ không phải là nơi làm từ thiện, không cho phép có tư tình. Cô muốn công ty phát triển lâu dài thì mọi việc phải lấy công ty làm trọng, cá nhân là thứ yếu.
Còn nữa, cô đối xử với người khác bằng thiện ý nhưng người ta chưa chắc đã lĩnh tình hay cảm kích, thậm chí còn không có sự tôn trọng tối thiểu.
Ngày hôm đó, Lê Tinh ở trong văn phòng đến tận chiều tối, mắt đỏ hoe hết lần này đến lần khác, năm phút trước khi Lục Huấn đến đón cô về nhà, cô lau khô nước mắt, gọi điện thoại cho giám đốc Sử.
Cô và giám đốc Sử hẹn gặp mặt vào ba ngày sau.
Trong ba ngày đó, Tiểu Tĩnh không hề liên lạc với cô. Nếu là trước đây, Lê Tinh chắc chắn sẽ nhờ Phương Tình đi hỏi thăm, nhưng lần này cô không có bất kỳ hành động nào.
Con người không sợ gặp khó khăn, mà sợ gặp khó khăn lại do dự không quyết, không biết tranh thủ. Bản thân không đứng lên được thì người khác cũng sẽ không muốn đỡ mãi. Huống chi, dự án hiện tại đã không còn là vì các cô gái đó, mà là vì tương lai của toàn bộ công ty.
Ngày thứ sáu sau khi chính sách phúc lợi được xác định và ban hành, Lê Tinh chuẩn bị sẵn tất cả dữ liệu của tòa nhà cung ứng Từ Thành, cùng Hà Chấn Sóc đi gặp giám đốc Sử.
Cuối cùng đã mua lại được tòa nhà cung ứng Từ Thành với giá bốn trăm ngàn tệ (40 vạn), bao gồm cả hai mươi tư nhân viên.
Chiều hôm đó, A Hương bên kia cũng tìm đến Lê Tinh, nói với cô rằng chị Hồng chị Thải Hà chị Quyên đều muốn hợp tác tham gia kinh doanh trung tâm bán sỉ ở Từ Thành, đã chuẩn bị sẵn tiền mang đến rồi.
Ngoài ra, nhân viên của mười ba tòa nhà bán sỉ của công ty cũng đang hỏi, chỉ đầu tư tiền cho công ty để mở cửa hàng, không tham gia kinh doanh có được không?
Họ muốn làm việc ở cửa hàng hiện tại, lại muốn đem tiền trong tay ra để sinh lời, họ ở công ty nên biết được ưu thế của trung tâm bán sỉ, cho nên không có lo lắng gì khác.
"..."
"Cô và anh Lưu không nói với họ, không thể đảm bảo chắc chắn kiếm được lời sao?" Lê Tinh vừa nghe thấy, không dám tin hỏi A Hương trước.
Thật sự ngoài dự kiến, cô tưởng rằng chính sách phúc lợi này ban hành xuống dưới, mọi người ít nhất sẽ do dự một thời gian, dù sao đây cũng cần đầu tư không phải là một khoản tiền nhỏ, không phải là hai nghìn tệ mà cô nói với Tiểu Tĩnh, là mấy vạn tệ, hơn nữa mở cửa hàng cũng có rủi ro, không thể đảm bảo chắc chắn kiếm được lời.
Những người này có lẽ không biết, trước đây mỗi khi một trung tâm bán sỉ sửa sang xong, cô đều có mấy đêm ngủ không ngon, lo lắng làm ăn không tốt, lo lắng lỗ vốn, lo lắng vừa mới mở cửa đã phải đóng cửa bán nhà.
Kết quả là các chị lớn tuổi này lại còn gan dạ hơn cô? Còn có thể nghĩ đến việc vừa đi làm vừa hợp tác kiếm tiền?
"Mở cửa hàng là có rủi ro, mặc dù công ty chịu trách nhiệm hàng tồn kho, nhưng họ phải tự chịu tiền thuê mặt bằng và tiền lương nhân viên, thật sự lỗ vốn không phải là một khoản tiền nhỏ, các người đều nói với các chị ấy rồi chứ? Nói rõ ràng rồi chứ?" Lê Tinh không nhịn được nhìn A Hương hỏi lại một câu.
A Hương lại nhìn thẳng vào mắt cô, gật đầu khẳng định: "Đều nói rồi, tôi và anh Lưu còn phân tích với họ một khi lỗ vốn, tháng đầu tiên có thể sẽ lỗ mất một nửa tiền bảo đảm. Nhưng họ nói trung tâm bán sỉ sẽ không lỗ, chỉ cần giá cả sản phẩm như ở đây, mọi người đều xếp hàng mua đồ trả tiền."
"Hơn nữa họ tin tưởng Tinh Tinh cô, không phải là loại chủ xấu xa muốn lừa tiền."
"..."
Lê Tinh nhất thời không biết trả lời thế nào, đúng lúc này cô lại nhận được điện thoại của ông Lý: "Tinh Tinh à, tôi nghe nói công ty của cô có thể cho người ta đầu tư tiền hợp tác? Trong tay tôi và bà Lại có một khoản tiền không biết tiêu vào đâu, cô xem đầu tư vào cửa hàng của cô có được không?"
"..."
Một chính sách phúc lợi vừa mới ban hành xuống dưới, các bên đều hưởng ứng muốn đầu tư tiền, chính sách này coi như là thành công. Nhưng vấn đề là Lê Tinh chỉ dự định thử nghiệm trước. Giờ thì hay rồi, công ty không muốn mở rộng cũng phải mở rộng.
Lê Tinh phải dỗ dành ông Lý một hồi mới cúp được điện thoại. Lúc này bên Tiểu Tĩnh gọi điện thoại cho cô, nói các cô gái ở bách hoá số sáu muốn gặp cô.