Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 127

 

Tháng chín ở Ninh Thành vẫn còn nóng, nhiệt độ cao kéo dài gần một tháng không có mưa, mỗi sáng thức dậy ra khỏi nhà mặt đất đều bốc hơi nóng hầm hập, bảy giờ sáng mặt trời đã chói chang. Với nhiệt độ cao như vậy, đồ ăn trong nhà đều không thể để lâu, nhiều nhất là nửa ngày sẽ bị ôi thiu.

Những miếng thịt khúc xương bị ủ kín suốt năm ngày, vừa mở nắp ra đã bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc, trong nồi nổi đầy nước máu, mỡ tanh, còn lẫn cả chất thải trong ruột. Bành Siêu đầu tiên bị mùi hôi làm cho buồn nôn, quay người nôn khan một trận. Đợi đến khi hắn nhìn rõ những thứ bên trong, còn có cả cái đầu máu me be bét đặt ngay trên đó, sợ đến mức chân nhũn ra ngồi phịch xuống đất, nắp nồi trong tay rơi xuống đất phát ra một tiếng "choang".

Mười giờ sáng mặt đất nóng hầm hập, mặt trời trên cao chói chang, nhưng Bành Siêu lại lạnh đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Theo phản xạ, hắn nhìn về hướng Vạn Duyệt vừa rời đi, ý thức được điều gì đó, lập tức nhổm mông dậy thật nhanh, nhặt nắp nồi trên đất đậy lại, bỏ chiếc áo dính máu và chiếc áo lông thú lớn kia vào lại trong thùng, đậy nắp lại rồi định bỏ chạy.

Vừa chạy được vài bước, hắn lại dừng lại, quay đầu nhìn cái thùng.

Năm nay Bành Siêu hai mươi tám tuổi, ham ăn lười làm, suốt ngày la cà chỗ này chỗ kia, bình thường xem phim Hồng Kông cũng rất sùng bái những đại ca giang hồ trong phim. Nhưng hắn nhiều nhất cũng chỉ dám mặc áo sơ mi hoa, thỉnh thoảng uốn tóc nhuộm tóc, với lợi thế sức vóc, hắn từng làm bảo vệ ca đêm ở vũ trường.

Nhưng trong nước không phải Cảng Thành, gây ra án mạng là phải chịu án tử hình, hắn cũng không có gan đó, đến thấy máu còn sợ. Bình thường phải lấy hết can đảm, nghiến răng nghiến lợi lắm mới dám vung gậy đánh mấy tên say rượu gây rối, làm gì có chuyện đã từng thấy qua cảnh giết người thế này.

Giết người, phân xác, còn đem nấu...

Da đầu Bành Siêu tê dại, dựng tóc gáy, hắn sợ bị liên lụy, muốn cứ thế bỏ chạy coi như không biết gì, nhưng cái thùng lớn như vậy để ở đây, cũng không thể làm nó biến mất không dấu vết, làm sao có thể không bị phát hiện?

Bị phát hiện, bị điều tra ra, hắn làm sao có thể rửa sạch tội?

Con đàn bà Vạn Duyệt gây ra chuyện rồi bỏ trốn, đưa tiền cho hắn, hắn tìm đường giúp ả làm giấy thông hành gấp, giờ còn bị ả nhờ vả xử lý hậu sự, chẳng phải hắn chính là đồng phạm của ả sao?

Đồng phạm, đồng phạm, phạm tội như nhau?

Trong đầu Bành Siêu hiện lên cảnh mình bị đưa lên đoạn đầu đài, sợ đến mức giật nảy mình, hắn vội vàng quay lại, kéo xe kéo về phía bốt điện thoại công cộng.

Định nhấc máy gọi báo cảnh sát nhưng lại sợ bị quy là đồng phạm. Mà cái đường dây làm giấy tờ gấp cho ả cũng chẳng trong sạch gì, hắn sợ...

Giữa ngày hè oi ả, đứng trong bốt điện thoại mà chân tay hắn run rẩy lạnh toát. Chẳng biết phải làm sao, muốn tìm ai đó hỏi han mách nước, nhưng chuyện tày đình thế này ai dám dây vào?

Ngẫm đi ngẫm lại, người có máu mặt nhất mà hắn quen chỉ có mỗi Quý Lâm. Cậu ta tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, chắc chắn hiểu biết hơn hắn. Giờ lại còn lên chức chủ nhiệm hay gì đó, nói chung là ghê gớm lắm. Nửa năm nay, hắn cũng giúp cậu ta được kha khá việc, chắc giờ vươn tay cứu giúp, cho hắn cái hướng đi thì có gì khó.

Không được cũng phải được, hắn hết cách rồi.

Nghĩ vậy, hắn nghiến răng móc trong túi quần ra một nắm tiền xu, nhét vào máy điện thoại công cộng.

Quý Lâm nhận điện thoại, nghe Bành Siêu kể lại đầu đuôi câu chuyện cũng kinh ngạc không kém. Nhưng ngẫm lại, anh thấy cũng chẳng có gì lạ. Vạn Duyệt từ bé đã độc ác ngang ngược, dám hãm hại người khác, lại còn cắt nát dải lụa múa của người ta. Vốn dĩ đã là loại tội phạm giết người, việc ả ra tay sát hại ai đó cũng là lẽ thường tình.

Anh chợt nhớ đến lần trước, Thường Hùng tưởng nắm được thóp của Lục Huấn, bèn đem chuyện Vạn Duyệt bắt nạt người khác ra dằn mặt, còn lớn tiếng khiêu khích ngay trên bàn ăn.

"Con bé còn nhỏ dại, chưa hiểu chuyện..."

Không biết Thường Hùng sẽ phản ứng thế nào khi biết "con bé chưa hiểu chuyện" trong miệng gã lại chính là kẻ đã giết em gái gã?

Gieo gió gặt bão, quả báo không sai.

Khóe môi Quý Lâm khẽ nhếch lên, bảo Bành Siêu gọi báo cảnh sát, khai báo thành khẩn, phối hợp điều tra, nộp lại 100 ngàn tệ tiền bẩn, khai rõ Vạn Duyệt định trốn đi đâu, lộ trình thế nào. Chỉ cần hắn thực sự không biết gì, không nhúng tay vào thì sẽ không sao.

Tất nhiên, việc hắn giúp Vạn Duyệt lo lót làm giấy tờ gấp thì không thoát được, chỉ có thể cố gắng lập công chuộc tội, tìm cách bắt Vạn Duyệt.



Dù sao cũng là anh em họ, dạo gần đây Quý Lâm cũng nếm trải được lợi ích khi có người "tay chân" giúp mình làm những việc tế nhị. Anh cũng còn có việc cần Bành Siêu sau này, nên hứa sẽ giúp hắn.

Thế là Bành Siêu gọi báo cảnh sát.

Quý Lâm đã hứa giúp, lại còn tận tình phân tích đường đi nước bước của Vạn Duyệt. Vạn Duyệt nói với Bành Siêu là sẽ bay thẳng từ Ninh Thành đến Cảng Thành, nhưng rất có thể đây chỉ là đòn nghi binh. Ả cũng có thể đi phà chỉ kiểm tra vé đến Thượng Hải, rồi từ Thượng Hải bắt chuyến xe không cần chứng minh thư đến Thâm Quyến, sau đó từ đó tới Cảng Thành bằng giấy thông hành.

Bành Siêu làm theo lời Quý Lâm báo lại cho đồn cảnh sát. Về danh tính nạn nhân, hắn cũng khai theo suy đoán của Quý Lâm.

Vạn Duyệt sau khi giết người không bỏ trốn ngay, lại còn bày ra một loạt thủ đoạn phi tang chứng cứ. Ắt hẳn ả phải có chỗ dựa, cho rằng trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện. Vậy thì nạn nhân chỉ có thể là người không có người thân, hoặc là người mà ả chắc chắn rằng tạm thời sẽ không có ai tìm kiếm.

Mà nạn nhân lại là nữ, trong số những người mà Quý Lâm biết có quan hệ với Vạn Duyệt, người có thù oán sâu sắc đến mức có thể bị giết, lại thỏa mãn những điều kiện trên, thì chỉ có em gái của Thường Hùng - Thường Lâm.

Sự việc đúng như Quý Lâm dự đoán. Đồn cảnh sát nhận được tin báo của Bành Siêu, dựa vào thông tin hắn cung cấp, liên lạc với chồng và con trai của Thường Lâm.

Năm đó Thường Lâm gả được vào nhà giàu, chủ yếu là do chồng ả si mê, một mực đòi cưới. Hai người kết hôn bao năm không lo cơm áo gạo tiền, lại có con trai, tình cảm không đến mức sâu đậm không thể sống thiếu nhau, nhưng cũng không phải là không có.

Hai người ly hôn chủ yếu là do chuyện của Thường Hùng quá lớn, mà bao năm qua nhà chồng Thường Lâm cũng đã giúp Thường Hùng không ít việc, sợ cả nhà bị liên lụy.

Hai vợ chồng đã bàn bạc riêng với nhau, đợi Thường Lâm lấy được khoản tiền lớn từ Hồng Thái Dương, ra nước ngoài ổn định, chồng ả cũng sẽ đưa con ra, cả nhà ba người đoàn tụ ở nước ngoài.

Vì vậy, chồng ả vẫn luôn biết Thường Lâm trốn ở đâu, chỉ là sợ bị theo dõi nên hai vợ chồng không liên lạc. Lần liên lạc gần nhất là vào sáng ngày 18, hắn tìm được cơ hội mượn điện thoại của người khác gọi hỏi ả đã rời khỏi Ninh Thành chưa. Ngoài ra, trước đó ả có nhờ hắn dẫn người đến xem nhà, nhanh chóng bán căn biệt thự đi. Ả không muốn Vạn Duyệt ở trong nhà mình, tiêu tiền của anh trai mình để nuôi trai bao, một giây một phút cũng không. Hắn đã tìm được người mua, họ muốn đến xem nhà trước.

Lúc đó, "Thường Lâm" trả lời hắn rằng kế hoạch có chút thay đổi, ả còn phải ở lại Ninh Thành vài ngày. Hắn gặng hỏi cần ở lại bao lâu, người mua cần mua nhà gấp, chỉ có thể đợi nhiều nhất hai ba ngày. "Thường Lâm" trả lời năm ngày, hẹn chiều ngày 23 đến xem nhà.

Hắn đồng ý, nói sẽ đi nói lại với người mua, sau đó đề nghị ả sắp đi rồi, đợi họ ra nước ngoài nhanh nhất cũng phải nửa năm một năm, hắn muốn đưa con đến gặp ả. "Thường Lâm" không đồng ý, nói sợ bị phát hiện rồi nhanh chóng cúp máy.

Bây giờ chồng Thường Lâm nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, bảo đến nhận "xác", hắn ngây người ra, phản ứng đầu tiên là không thể nào. Nhưng nghe cảnh sát nói rõ, hắn ý thức được, Thường Lâm quả thực đã bị hại, thời gian có thể là vào ngày 18.

Bởi vì hôm đó, giọng "Thường Lâm" khi nghe điện thoại có gì đó không ổn, hơi khàn, hắn có hỏi thì "Thường Lâm" nói bị cảm. Giọng nói qua điện thoại vốn đã không rõ, hắn cũng không nghĩ nhiều.

Chồng Thường Lâm kể lại tình hình, cảnh sát cơ bản đã xác định được danh tính nạn nhân. Sau đó, họ kết hợp thông tin Bành Siêu cung cấp, cùng với thời gian Vạn Duyệt rời đi, gọi điện liên lạc với Cục Cảnh Sát Thượng Hải. Ngay trong đêm đó, tại bến phà Thượng Hải đã bắt giữ được Vạn Duyệt.

Sau đó, họ điều động lực lượng áp giải Vạn Duyệt về Ninh Thành để thẩm vấn.

Vạn Duyệt không ngờ mình lại bị bắt nhanh như vậy. Mãi cho đến khi bị đưa về Ninh Thành, nhốt vào phòng giam, ả vẫn cảm thấy như đang mơ. Rõ ràng chỉ còn một chút nữa, một chút nữa thôi là ả thể mang theo số tiền lớn của Thường Lâm ra nước ngoài sống sung sướng rồi. Sao mới qua một đêm ả đã sa lưới, lại trở thành kẻ tù tội, hoàn toàn khác xa với những gì ả đã dự tính.

Đúng như chồng Thường Lâm suy đoán, cuộc điện thoại hắn gọi cho Thường Lâm là do ả bắt máy, thời điểm là sau khi ả mua dao phay và cưa điện về nhà.

Giết người xong, ả đã rất hoảng loạn, nghe tiếng chuông điện thoại reo càng hoảng hơn. Nhưng ả có linh cảm mãnh liệt rằng cuộc điện thoại đó ả không thể không nghe, nếu không nghe thì có thể ả sẽ không trốn thoát được.

Vạn Duyệt trước đây học múa, nhưng vì hãm hại Lê Tinh mà phải vào tù mấy năm, sự nghiệp coi như tiêu tan. Đoàn múa mà ả theo sau khi ra tù toàn là hạng không ra gì, trong đó đủ loại người, vì nhận những việc lôm côm nên cũng cần một vài kỹ năng đặc biệt, ví dụ như giọng hát hay, hoặc biết giả giọng để mua vui chiều lòng khách.

Ả cũng học được chút ít, sống cùng Thường Lâm mấy tháng, ít nhiều cũng nắm được thói quen giọng điệu của Thường Lâm. Thêm nữa, ả vừa mới xem qua tất cả đồ đạc của Thường Lâm, biết được nhiều thông tin, ả nghĩ dựa vào những thứ đó, trả lời một cuộc điện thoại không thành vấn đề.

Dằn vặt mãi, cuối cùng vào giây cuối trước khi cuộc gọi ngắt, ả bắt máy.

Nghe chồng Thường Lâm nói muốn dẫn người đến xem nhà, ả hoảng loạn ngay lập tức. Ban đầu ả định nói thẳng là không bán nữa, nhưng lại sợ bị nghi ngờ, đành phải lùi thời gian lại. Nào ngờ chồng Thường Lâm cứ nằng nặc đòi ả cho một thời gian cụ thể, bất đắc dĩ ả đành phải bịa đại ra là năm ngày sau. Ả nghĩ, năm ngày, kiểu gì ả cũng thu dọn sạch sẽ mọi thứ.

Sau đó, ả vừa lo chuyện xử lý Thường Lâm, vừa liên lạc với người để đi Cảng Thành.

Khi chắc chắn Bành Siêu sẽ lấy được giấy thông hành vào ngày 23, ả tập trung vào việc dọn dẹp hiện trường.

Ả có thể lau sạch máu me trong nhà, có thể nấu Thường Lâm thành một nồi, nhưng cái đầu và nồi thành phẩm kia thì ả không biết xử lý thế nào. Ả đã nghĩ đến việc đào hố chôn trong vườn vào ban đêm, nhưng cổng sắt căn biệt thự ả ở không kín hoàn toàn, người ngoài có thể nhìn vào. Khu vực đó còn có nhiều biệt thự tương tự, nhỡ đâu ả đào hố gây ra tiếng động, bị người ta nghe thấy, nhìn thấy thì sao?

Kẻ có tật giật mình, không dám đánh cược với cái "nhỡ đâu" đó, nhất là cái hố cần phải đào sâu, tốn nhiều thời gian, ả càng sợ.

Không dám đào hố, mà ngày 23 là ngày ả rời đi, chồng Thường Lâm sẽ dẫn người đến xem nhà, ả không thể để nồi hầm đó trong biệt thự được.

Cuối cùng suy đi tính lại, ả nhớ ra Bành Siêu đã nhận của ả 100 ngàn, đường dây làm giấy tờ gấp của hắn cũng không chính thống, ả dứt khoát bắt hắn đi phi tang xác luôn.

Ả biết một cái thùng lớn như vậy bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng không sao, ả đã hủy dung nhan của Thường Lâm đến mức không nhận ra, chỉ cần Bành Siêu có thể vận chuyển cái thùng đó đến bãi rác cách nhà ả hai tiếng đi xe, sau đó dù cái thùng có bị phát hiện, cảnh sát cũng cần thời gian để phá án và xác định danh tính. Lúc đó, ả đã qua cửa trót lọt rồi. Mà cho dù chưa qua được, chỉ cần ả không còn ở Ninh Thành, trong tay lại có tiền, tìm cách mua đường sang Cảng Thành không phải là không thể sao? Chỉ là ả không ngờ rằng ả đã dặn đi dặn lại Bành Siêu đó chỉ là đồ bỏ đi, rác rưởi bẩn thỉu. Vì chuyện này, ả còn cố tình chuẩn bị hai cái thùng, cái đựng xác thì được dán kín bằng băng keo, bên ngoài trông cũ kỹ bẩn thỉu, đầy bụi bặm. Vậy mà Bành Siêu vẫn tò mò mở ra, lại còn mở ngay sau khi ả vừa đi không lâu.

Hơn nữa, ả đã đưa cho Bành Siêu 100 ngàn, một số tiền lớn như vậy, nếu hắn báo án tố cáo ả, hắn sẽ chẳng được một xu. Nhưng chỉ cần hắn giả vờ không biết gì, dù cảnh sát có tìm đến, hắn cũng chỉ là người vô tình giúp ả vứt rác, sẽ không có chuyện gì. Vậy mà trong tình huống đó, hắn lại báo cảnh sát.

Còn khai báo mọi chuyện của ả tường tận đến thế.

Ả thực sự không hiểu nổi, một kẻ tham tiền như hắn lại có thể không màng mà bán đứng ả.

Thường Lâm đã chết, chết thảm, chết không toàn thây. Hung thủ Vạn Duyệt dù có không cam tâm, có không hiểu nổi thì cũng đã sa lưới, chứng cứ rành rành, chỉ chờ ngày ra tòa lãnh án.

Cả hai đều đã nhận kết cục thích đáng, chỉ có điều, những chuyện Thường Lâm gây ra do Thường Hùng xúi giục vẫn chưa được giải quyết.

*****

Mấy ngày nay Lê Tinh và Lục Huấn đều bận tối mắt tối mũi, đến khuya mới về đến nhà. Tình hình và diễn biến của vụ điều hòa kém chất lượng Hồng Thái Dương còn tồi tệ và nghiêm trọng hơn họ dự tính.

Theo lời khai của giám đốc Sở, ở Ninh Thành, trong số các cửa hàng điện máy tham gia bán hàng và giữ hoá đơn bán hàng của bách hoá số một có rất nhiều nơi vẫn còn tồn kho một lượng lớn điều hòa giả chưa bán hết. Họ vẫn tiếp tục bán, khách hàng tìm đến khiếu nại, họ liền đổ cho bách hoá số một, nói rằng họ chỉ là đại lý bán hộ, việc bảo hành do bách hoá số một chịu trách nhiệm.

Ngoài những cửa hàng này, còn có không ít nhà phân phối, vì điều hòa Hồng Thái Dương bán quá chạy, họ không lấy được hàng, nên giám đốc Sở và đồng bọn đã lừa họ, nói rằng số điều hòa Hồng Thái Dương trong tay họ là hàng thật tuồn ra ngoài theo đường đặc biệt, giá lại rẻ hơn một phần ba. Những nhà phân phối này, sau khi xem lô điều hòa trộn lẫn thật giả của bọn chúng, đã tin là thật, nhập về một lượng lớn để bán.

Tình trạng này đang diễn ra ở Ninh Thành, Thượng Hải, Hàng Châu và Từ Thành.

Điều tệ hại nhất là, danh sách giao hàng giả cho nhà phân phối của Hồng Thái Dương trong tay giám đốc Sở đã bị Thường Lâm lấy mất, tài xế phụ trách giao hàng cũng là người do Thường Lâm liên hệ. Muốn có danh sách cụ thể, chỉ có thể lấy từ Thường Lâm, hoặc là để các nhà phân phối của Hồng Thái Dương tự đứng ra thừa nhận mình đã nhập hàng bên ngoài về trộn lẫn để bán.

Nhưng làm sao những nhà phân phối này có thể tự giác đứng ra?

Tự giác đứng ra, số hàng này của họ sẽ bị tịch thu, vì vi phạm hợp đồng mà họ còn có thể bị Hồng Thái Dương truy cứu trách nhiệm bồi thường thiệt hại, tổn thất quá lớn.

Còn nếu họ giấu nhẹm chuyện này, phần lớn trong số họ mới nhập lô điều hòa kém chất lượng này của Hồng Thái Dương vào cuối tháng bảy, chỉ mới bán được chưa đầy hai tháng, các vấn đề bảo hành còn chưa xuất hiện. Sắp sang tháng mười, có những nhà để tiết kiệm điện còn không bật điều hòa, đợi đến năm sau, khi các vấn đề bảo hành xuất hiện, họ hoàn toàn có thể lấy lý do điều hòa đã hết hạn bảo hành để lấp liếm, mọi chuyện êm xuôi.

Đúng vậy, nếu họ làm như vậy thì họ sẽ êm xuôi, nhưng Hồng Thái Dương thì thảm rồi. Một thương hiệu vừa mới nổi lên đã dính phải hàng giả, hàng kém chất lượng, uy tín danh tiếng sẽ mất sạch, không đến một năm sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Lục Huấn đã đổ bao nhiêu tiền của vào Hồng Thái Dương, Lê Tinh vì muốn giúp anh có được một suất quảng cáo trên CCTV mà phải nhờ vả chị Trân, chị dâu họ xa, bỏ ra tiền bạc, công sức và cả tấm lòng. Anh làm sao có thể trơ mắt nhìn Hồng Thái Dương sụp đổ như vậy?

Đó chẳng phải là đúng ý của Thường Hùng và Thường Lâm sao?

Để giải quyết chuyện này, Lục Huấn đã điều động tất cả những người có thể đến Thượng Hải và Hàng Châu. Thuận Tử dẫn đầu một đội đi điều tra ngầm từng khu vực. Tại Từ Thành, quản lý của nhà máy Hồng Thái Dương dẫn người đi kiểm tra. Toàn bộ nhân viên phòng nghiên cứu phát triển và trung tâm bảo hành của anh được huy động lùng sục khắp Ninh Thành.

Chỉ trong vài ngày, hơn ba trăm điểm bán hàng đã được kiểm tra, phát hiện ra hơn bốn mươi điểm bán hàng có dấu hiệu bất thường.

Điều đáng lo ngại là, do quảng cáo điều hòa giá rẻ của Hồng Thái Dương quá rầm rộ, quá hot mà những điểm bán hàng này đã bán được một nửa số hàng trong tay.

Thật giả lẫn lộn, lần này Hồng Thái Dương thực sự rơi vào vụ bê bối điều hòa kém chất lượng, khó mà gột rửa.

Tệ hơn nữa, ban đầu họ cứ ngỡ vụ việc ở toà nhà bách hoá số một lắng xuống, đài truyền hình và báo Ninh Thành Buổi Sáng sẽ đăng tin cải chính và giải thích. Ai ngờ, ngày hôm sau đài truyền hình vẫn ém nhẹm mọi tin tức liên quan đến vụ điều hòa Hồng Thái Dương.

Còn báo Ninh Thành Buổi Sáng không những không xin lỗi, đính chính tin giả, mà còn đăng tải một bài báo còn ác ý và mang tính công kích hơn vào ngày hôm sau:

[Ông chủ điều hòa kém chất lượng Hồng Thái Dương, kẻ ác ôn của Ninh Thành lại tái phạm!]

[Khu nhà sang trọng Hải Tinh Hoa Viên bên sông Ninh Thành là công trình bã đậu kém chất lượng"!]

Hôm trước, phóng viên đăng tin giả vì dính líu đến vụ việc còn chưa được thả ra. Hôm sau, báo Ninh Thành Buổi Sáng lại đăng tin, vẫn là phóng viên đó ký tên, giọng văn vẫn kích động sắc bén như cũ, đúng kiểu không dìm người ta chết không thôi.

Mở đầu bài báo là phần mô tả chi tiết về thân thế ông chủ điều hòa kém chất lượng Hồng Thái Dương, các cơ sở kinh doanh cùng thế lực lớn mạnh của anh. Tiếp đó là hàng loạt lời vạch trần Lục Huấn coi thường mạng người, vì muốn che giấu vụ việc tường chịu lực bị đập phá mà không tiếc ra tay đánh trọng thương phóng viên, đe dọa cả gia đình phóng viên, bắt họ phải im miệng. Sau đó còn giả nhân giả nghĩa mở họp báo, tô vẽ, lấp liếm vụ thay dầm chịu lực.

Từng câu từng chữ trong bài báo đều là cạm bẫy ngôn từ, kết hợp với loạt ảnh họ đã chụp trước đó, ảnh tòa nhà bỏ hoang bị đập phá, ảnh phóng viên bị thương, biến Lục Huấn thành một kẻ đại ác coi thường pháp luật, công lý và đạo đức.

Sau khi bài báo này được đăng tải, Lục Huấn bị bên trên triệu tập ngay lập tức. Nếu không nhờ Phạm Trường Hải và Lê Tinh chạy vạy khắp nơi, suýt nữa anh đã bị đưa đến phòng điều tra, không ra được.

Ngoài ra, tòa nhà của Phạm Trường Hải mỗi ngày đều nhận được điện thoại đòi trả lại nhà. Tình hình ở tất cả các điểm bán hàng của Hồng Thái Dương cũng không khá hơn. Quầy hàng Hồng Thái Dương ở bách hoá số một ngày nào cũng bị người ta ném rau, la hét đòi trả hàng, bồi thường. Lê Vạn Phong vì chuyện này mà bị đình chỉ công tác để điều tra.

Vụ việc quá khó giải quyết, khó đến mức Lê Tinh tìm đủ mọi cách, nhờ vả khắp nơi cũng không tìm được hướng giải quyết. Vì chuyện này, họ đã khởi kiện báo Ninh Thành Buổi Sáng và báo cảnh sát.

Việc báo Ninh Thành Buổi Sáng đưa tin có liên quan gián tiếp đến Phạm Trường Hải.

Phạm Trường Hải là một trong những thương nhân Cảng Thành đầu tiên về quê hương đầu tư xây dựng, cũng đại diện cho giới doanh nhân Cảng Thành. Ninh Thành muốn mở rộng thu hút đầu tư, môi trường kinh doanh rất quan trọng. Có anh ấy gây sức ép, vận động, nên vụ án được thụ lý khá nhanh, chỉ tiếc là đã muộn một bước.

Họ tính toán đủ đường, nhưng không ngờ vấn đề ở báo Ninh Thành Buổi Sáng không nằm ở phóng viên, mà là ở tổng biên tập. Nhà họ Lê huy động tất cả các mối quan hệ dò hỏi khắp nơi mới biết, tổng biên tập của báo Ninh Thành Buổi Sáng là họ hàng xa của bà thông gia nhà Thường Lâm.

Mà sau khi tung ra liên tiếp mấy bài báo, người này đã ôm một khoản tiền lớn cùng gia đình ra nước ngoài.

Tổng biên tập ra nước ngoài, tổng biên tập mới không muốn đổ vỏ cho người tiền nhiệm, chần chừ không chịu nhậm chức. Nội bộ báo Ninh Thành Buổi Sáng không có người chủ trì, không ai dám cầm bút đăng bài đính chính những sai sót mà họ đã gây ra.

Cuối cùng, họ đã kiện lên tận Cục Báo Chí, vẫn đang chờ kết quả xử lý.

Mấy ngày nay, Lục Huấn điều tra phạm vi hàng giả của Hồng Thái Dương, khắp nơi tìm kiếm bằng chứng, chuẩn bị tài liệu, mời chuyên gia đến nghiệm thu lại công trình chung cư bên bờ sông. Lê Tinh thì chạy đôn chạy đáo lo liệu mọi việc cho Lục Huấn. Đúng lúc này, cô lại nhận được điện thoại của Hà Chấn Sóc, nói bên trung tâm bán sỉ cũng xảy ra chuyện.

Cũng là một vụ hàng giả.

Bình Luận (0)
Comment