Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 126

 

Hạ Hâm Hải khai báo xong, vụ án đã rất rõ ràng, toàn bộ việc sản xuất và buôn bán hàng giả là do Thường Lâm cầm đầu, giám đốc nhà máy điện máy số 3 lấy danh nghĩa nhận gia công để sắp xếp nhà máy sản xuất máy lạnh kém chất lượng, các bên kết nối với nhau để tiêu thụ hàng hóa của Hồng Thái Dương, Hạ Hâm Hải và Tiểu Trịnh - người phụ trách lắp đặt, đã tráo hoa đổi cây máy lạnh Hồng Thái Dương, lấy trộm hóa đơn thanh toán của bách hoá số một, uy hiếp, dụ dỗ, lừa gạt nhân viên bán hàng cùng nhau che giấu tình hình bảo hành, cho đến khi không thể che giấu được nữa thì bùng nổ.

Mà nhóm người trước đó bị đồn cảnh sát đưa về cũng đã khai báo, người đàn ông trung niên đến bách hoá số một gây rối là người nhà của nhân viên phụ trách lắp ráp ở nhà máy điện máy số 3.

Thường Lâm muốn đánh Hồng Thái Dương một đòn bất ngờ, bước đưa sự việc ra trước công chúng này rất quan trọng, nhưng khách hàng thật sự thì không dễ khống chế, cho nên ả đã chia làm hai bước tiến hành.

Bên thợ sửa chữa đồ điện là lão Trịnh thông qua việc bảo hành, sửa chữa, tháo lắp máy lạnh để tìm kiếm một nhóm khách hàng thật sự của bách hoá số một, những người ham rẻ lại có chút khôn vặt, nhóm khách hàng này phụ trách đến trung tâm điện máy Hồng Thái Dương gây rối, cản trở Lục Huấn.

Bên bách hoá số một thì do người đàn ông trung niên mà ả đã chọn trước và những người hàng xóm, bạn bè, người thân xung quanh ông ta cùng nhau thực hiện.

Toàn bộ quá trình mỗi một bước đều được tính toán kỹ lưỡng, những người gây rối ở hiện trường bách hoá số một, phóng viên đài truyền hình, báo Ninh Thành Buổi Sáng có được "tin tức nội bộ" không buông tha, có thể trực tiếp khiến cho bách hoá số một không rõ chân tướng bị nổ tung, sự việc máy lạnh giá rẻ của Hồng Thái Dương là hàng giả, hàng kém chất lượng sẽ bị chứng minh là sự thật.

Đồng thời Lục Huấn lại gặp phải tin tức về khu chung cư bên bờ sông, hai bên cùng lúc sẽ khiến anh không có thời gian xoay sở, đợi anh điều động nhân lực vật lực đi điều tra rõ ràng là chuyện gì xảy ra, thì Thường Lâm và một nhóm người tham gia toàn bộ sự việc đã sớm biến mất ra nước ngoài.

Nếu Lê Tinh không có được thông tin từ A Hương và các chị bán hàng ở trung tâm bán sỉ, suy đoán ra vấn đề của bách hoá số một và Hạ Hâm Hải, thì âm mưu này đã thành công.

Chân tướng sự việc đều đã rõ ràng, người của đồn cảnh sát ngay trong buổi trưa hôm đó đã xông đến nhà máy điện máy số 3 bắt giữ những người có liên quan, còn phát hiện tại hiện trường trong nhà máy một lô hàng giả, hàng kém chất lượng, người chủ mưu là giám đốc Sở đã sớm nhận được tin tức, mang theo một khoản tiền lớn bỏ trốn.

Tuy nhiên, ông ta và Hạ Hâm Hải giống nhau, vì Thường Lâm muốn đảm bảo không có sơ hở, ả đã dùng thủ đoạn giữ người lại để xử lý công việc quét dọn hậu quả, ông ta chỉ kịp đưa người nhà đi trước, bản thân vẫn chưa thể rời khỏi Ninh Thành.

Nghi phạm chưa rời khỏi Ninh Thành, lại không giống như Thường Hùng và Thường Lâm có nhiều hang ổ, hai ngày sau đã bị bắt ở một nhà trọ nhỏ.

Bị bắt, tự biết đường cùng đã đến, ông ta khai nhận hết mọi việc.

Chỉ trừ một tung tích của Thường Lâm không khai ra được, ông ta cũng không biết.

Thường Lâm từ sau khi Thường Hùng bị bắt đã trốn biệt tăm, tung tích bất định, trong hai tháng giám đốc Sở chỉ gặp ả có hai lần, vẫn là do ả hẹn thời gian và địa điểm, ngoài ra họ đều liên lạc qua điện thoại là nhiều.

Ngày 18, Thường Lâm hẹn ông ta mười giờ sáng gặp mặt, sẽ chia cho ông ta khoản tiền cuối cùng và sắp xếp lộ trình xuất cảnh tương ứng cho ông ta, nhưng ông ta đợi đến mười hai giờ trưa mà Thường Lâm vẫn không đến, cũng không có một cuộc điện thoại nào, cứ như là việc đã thành công, không cần trả tiền, hoàn toàn bội ước.

Thường Lâm và anh trai Thường Hùng của ả rất giỏi trốn, sau khi giám đốc Sở bị bắt, người của đồn cảnh sát đã lần lượt đến nhà chồng của Thường Lâm và nhà của hội chị em bạn dì trước đây của ả để điều tra, còn phát lệnh truy nã giống như giám đốc Sở, nhưng đều không tìm thấy người.

Mãi đến ngày 23 tháng 9, ba ngày sau khi giám đốc Sở bị bắt, đồn cảnh sát nhận được một vụ án giết người, mới có tin tức của Thường Lâm.

Người báo án là một người tên là Bành Siêu, người này còn có chút quan hệ với Quý Lâm, hắn là cháu trai ruột của Bành Phương, anh họ của Quý Lâm.

Ngày đó, Quý Lâm từ trong miệng Thường Hùng biết được chân tướng việc Lê Tinh không thể khiêu vũ nữa, liền đi điều tra chuyện năm đó của cô, biết được toàn bộ quá trình cô bị bắt nạt ở đoàn múa. Khi Quý Lâm điều tra đến những người đó thì phát hiện đã có người thay cô trả thù, trong một đám người không có một ai sống tốt, chỉ trừ một Vạn Duyệt bên cạnh Thường Hùng, kẻ chủ mưu thật sự bắt nạt Lê Tinh.



Quý Lâm biết Vạn Duyệt, thời gian anh và Lê Tinh như hình với bóng, chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ đến đoàn múa tìm cô, đi nhiều lần nên anh cũng nhận ra được những người trong đoàn múa, anh cũng từng gặp Vạn Duyệt mấy lần, ấn tượng là một cô gái mắt cao hơn đầu, nói chuyện luôn mang theo gai.

Anh có thể nhận ra Lê Tinh và cô ta quan hệ không tốt, cô không thích cô ta, mỗi lần anh hỏi đến, Lê Tinh đều không muốn nhắc đến cô ta, chỉ khoa tay múa chân với anh nói:

[Cô ta là người như vậy, không cần để ý đến cô ta là được.]

Biết được toàn bộ chân tướng, Quý Lâm mới nhận ra mình lúc đó đã sơ suất trong chuyện này đến mức nào, chỉ cần anh chú ý đến cảm xúc của cô lúc đó một chút, hoặc là hỏi cô thêm vài câu, anh cũng sẽ không đến mức bây giờ mới biết.

Nhưng anh đã không hỏi, anh tự cho là mình quan tâm và cùng phe với cô, người mà cô không thích, anh liền dứt khoát không nhắc đến. Mà theo sự điều tra của anh càng sâu, mỗi lần nghe thấy những tổn thương mà cô đã phải chịu đựng năm đó, anh dường như có thể cảm nhận được nỗi đau của cô lúc ấy, nửa đêm tỉnh giấc cũng không thể quên được.

Cũng giống như Thường Hùng chỉ cần nhắc đến một câu là có thể khiến Lục Huấn đánh người, khi anh nhìn thấy Vạn Duyệt ăn mặc sang trọng cùng Thường Hùng công khai xuất hiện trước mặt mọi người, tự xưng là bà Thường, hưởng thụ sự nịnh bợ của những người xung quanh, anh liền cảm thấy chướng mắt.

Dựa vào cái gì.

Một chủ mưu bắt nạt người năm đó, kẻ sát nhân, còn có thể cao giọng như vậy.

Anh không biết tại sao Lục Huấn lại đơn độc bỏ qua cho Vạn Duyệt, là kiêng dè Thường Hùng hay là nguyên nhân gì khác.

Nhưng anh không muốn bỏ qua.

Chỉ là làm thế nào để không bỏ qua, anh lại không nghĩ ra được.

Thân phận và vị trí của anh bây giờ, nhất cử nhất động đều có người theo dõi.

Trước đây điều tra chuyện năm đó của cô, bên Thường Hùng đã chú ý đến, anh đã bỏ lỡ cô, phụ lòng cô, có lỗi với cô, không muốn cô lại vì anh mà bị ảnh hưởng, anh đã đánh lạc hướng nói với bên ngoài là mình đang tìm một người rất giỏi nhảy múa.

Cũng vì điều này mà Lương Vạn Long, kẻ không biết sống chết kia, đã liên tục gửi đến cho anh vài cô gái biết khiêu vũ.

Anh từ lúc làm lãnh đạo đã xác định rõ con đường của mình, không dựa vào bất kỳ phe phái nào, không gia nhập bất kỳ nhóm nào, sao có thể chấp nhận loại chuyện này, nổi giận mấy lần, gây khó dễ mấy lần, cuối cùng Lương Vạn Long cũng biết chừng mực mà im lặng.

Tuy nhiên, để tránh những rắc rối kiểu này, anh cũng tạm thời gác lại sự quan tâm đối với Vạn Duyệt.

Gác lại, nhưng lại như nghẹn ở cổ họng, anh không cam tâm để cho một kẻ đã làm tổn thương cô được sống tốt.

Tâm trạng này kéo dài cho đến sau Tết, Thường Hùng đột nhiên gây chuyện, bỏ trốn trở thành tội phạm truy nã số một, Bành Phương bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày phải nhập viện.

Bành Phương từ khi bị nhà máy sa thải vì nhận hối lộ, Quý Hải Tường bị liên lụy trở thành công nhân bình thường, đôi vợ chồng ân ái đã trở thành oán hận, ở nhà suốt ngày cãi vã. Sau đó, nhà máy phát động phong trào mua đứt thâm niên công tác, Quý Hải Tường không chịu được sự chênh lệch cấp bậc, đã học theo Hà Lệ Quyên nhận 30 ngàn tệ, định mua máy móc mở xưởng sản xuất xúc xích, Bành Phương chưa bao giờ tin tưởng vào năng lực của Quý Hải Tường, lần này cũng không tin tưởng ông ta mở xưởng, bà ta nắm lấy cơ hội gọi người nhà đến đánh Quý Hải Tường một trận, chia đôi số tiền của ông ta rồi ly hôn.

Gặp phải thất bại lại bị con trai oán hận không nhận, tự biết không có chỗ dựa khi về già, người phụ nữ này càng trở nên liều lĩnh, cũng có chút tỉnh ngộ, người nhà mẹ đẻ dỗ dành bà ta đưa tiền, bà ta một đồng cũng không cho, còn bám riết lấy nhà máy, học được cách làm các món ăn sáng, sau đó bà ta ra chợ mua một chiếc xe ba bánh cũ nát không biết đã qua tay bao nhiêu người, dựng mấy cái lò, bắt đầu kinh doanh đồ ăn sáng.

Bành Phương hám lợi không từ thủ đoạn, nhưng lại rất biết cách leo lên, biết suy đoán lòng người, bà ta đã chú ý đến tình hình của một số tiệm ăn sáng, biết kinh doanh cần phải chú trọng vệ sinh. Khi còn là phu nhân quyền giám đốc nhà máy, bà ta lười đến mức đất trong nhà cũng muốn sai người đến tìm lợi ích giúp mình quét dọn, nhưng bây giờ vì muốn kinh doanh tốt, mỗi ngày bất kể bên trong thế nào, mặt ngoài quầy hàng đều được bà ta dọn dẹp sạch sẽ.

Cứ như vậy, tuy quầy hàng của bà ta nhỏ nhưng việc kinh doanh lại không tệ.

Mà Quý Hải Tường thì đúng như bà ta đoán, là một kẻ vô dụng, trong tay nắm 15 ngàn tệ, theo lý mà nói mua một chiếc máy làm xúc xích để làm ăn nhỏ trước, làm vốn khởi đầu là hoàn toàn đủ, nhưng ông ta lại muốn một bước lên trời, làm lớn một lần, kết quả là 15 ngàn tệ mất trắng, còn nợ một khoản nợ lớn, cuối cùng không còn cách nào, căn nhà nhỏ được chia cho ông ta cũng bị bán đi.

Tiền không còn, nhà cũng không còn, trong tay chỉ còn lại một chiếc máy làm xúc xích không thể bán đi được, Quý Hải Tường mặt dày mày dạn muốn tìm con trai nương tựa.

Quý Lâm đang đi trên con đường chính trị, năm đó anh đã nói thẳng là không quan tâm đến bố mẹ, nhưng cũng lo lắng hai vợ chồng già lại gây ra rắc rối cho anh, nên vẫn luôn cho người theo dõi gia đình.

Hai vợ chồng cãi vã dẫn đến ly hôn anh đều biết rõ, cũng vì biết rõ nên anh càng nhìn thấu bố mẹ mình hơn, mẹ anh tuy hám lợi, trong mắt chỉ có lợi ích, nhưng ít nhất trong lòng còn có tính toán, còn bố anh thì lương tâm đã mất hết, không có trách nhiệm, không làm gì được mà còn mơ mộng viển vông.

Ông ta làm ăn thất bại là đáng đời.

Người này không chịu chút khổ sở, đợi đến khi già rồi không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.

Quý Hải Tường tìm đến cửa, anh không những không gặp, còn báo tung tích của Quý Hải Tường cho chủ nợ mà ông ta còn nợ tiền, bị bắt lại sau đó bị đánh cho một trận nhừ tử.

Quý Hải Tường không chịu được chuyện nhưng lại không ngốc, bị đánh một trận, ông ta cũng nhận ra thái độ của Quý Lâm, ông ta chửi bới nguyền rủa đứa con trai một hồi, cuối cùng cũng không đi tìm Quý Lâm nữa.

Lang thang dưới gầm cầu mấy ngày, ông ta thật sự không chịu nổi cái đói cái rét, đành tìm một công việc nặng nhọc để làm, ở bến tàu bốc vác hải sản. Hải sản tanh tưởi, không cẩn thận còn bị kẹp tay, bao nhiêu năm chưa từng chịu khổ, đột nhiên phải làm công việc bẩn thỉu nặng nhọc như vậy, ông ta hoàn toàn không chịu nổi, gắng gượng được một tháng, có chút tiền sinh hoạt thì liền không làm nữa, quay về nhà máy sợi làm loạn, cầu xin được một công việc quét đường.

Nghe được tin tức Bành Phương đang bán đồ ăn sáng, việc kinh doanh còn không tệ, đầu óc ông ta liền nảy số, hỏi thăm được địa chỉ của Bành Phương, ông ta mang theo chiếc máy làm xúc xích không thể bán đi được tìm đến cửa.

Bành Phương một mình bán đồ ăn sáng, có thể kiếm được không ít nhưng mệt cũng là thật sự. Bà ta cũng đã từng nghĩ đến việc thuê người, chị dâu của bà ta rất muốn làm cho bà ta, nhưng chị dâu của bà ta lại có ý định làm một thời gian rồi chiếm lấy quầy hàng của bà ta.

Bán đồ ăn sáng đúng là không phải là công việc cần kỹ thuật gì, một khi người ta học được tay nghề, mánh khóe, thì sẽ không còn gì nữa, cho nên bà ta thức khuya dậy sớm, bận rộn đến mức suýt chết nhưng cũng không dám thuê người.

Quý Hải Tường sa cơ lỡ vận tìm đến cửa, khóc lóc cầu xin, bà ta lại nhìn trúng người lao động miễn phí này và chiếc máy làm xúc xích trong tay ông ta.

Bành Phương có thể diễn kịch cũng có thể nhẫn nhịn, sau một màn cảm động, hai vợ chồng mỗi người một mục đích đã hòa giải. Quý Hải Tường hèn nhát nhưng rất thức thời, Bành Phương có thể kiếm tiền, lại là người vợ mà ông ta từng yêu, nên ông ta lại nghe lời.

Bán đồ ăn sáng vất vả, nhưng so với việc ông ta ba bốn giờ sáng dậy đi bến tàu bốc vác hải sản thì nhẹ nhàng hơn, cũng thể diện hơn việc quét đường, ông ta cũng chịu đựng được.

Bành Phương trời sinh đã biết cách luồn lách, Quý Hải Tường cầm chiếc máy làm xúc xích không dùng được, bà ta lại rất biết cách sử dụng, dựa vào việc vừa bán đồ ăn sáng vừa bán buôn xúc xích, lạp xưởng mà phát tài nho nhỏ.

Nhưng hai người này, đều không phải là người dễ dàng thỏa mãn.

Có tiền rồi lại càng muốn có nhiều tiền hơn, mỗi ngày họ bán đồ ăn sáng nhiều, lạp xưởng xúc xích bán được nhiều, thì dầu ăn cũng tốn nhiều. Hai vợ chồng liền nghĩ cách tiết kiệm chi phí để kiếm được nhiều tiền hơn.

Bành Phương không biết từ đâu nghe được một xưởng sản xuất dầu ăn nhỏ có dầu ăn đặc biệt rẻ, bà ta đi mua một xe về, sau đó hai vợ chồng bán đồ ăn sáng dùng dầu đó, ở nhà nấu cơm còn dùng dầu thừa sau khi chiên rán.

Chưa được hai tháng, Bành Phương đau dạ dày không chịu nổi, đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện ra bị ung thư dạ dày.



Trước đây đủ loại tranh giành, đủ loại hám lợi, đủ loại thủ đoạn, một người phụ nữ đột nhiên phát hiện ra mình không sống được mấy năm nữa, trong lòng vừa kinh hãi vừa sợ hãi, lập tức phải phẫu thuật, bà ta lại biết Quý Hải Tường là kẻ không đáng tin cậy, lúc này đột nhiên nghĩ đến Quý Lâm.

Nói Bành Phương hối hận không?

Ít nhiều cũng có chút hối hận, lúc đầu bà ta còn có thể đủ loại an ủi bản thân, năm đó không làm sai, bà ta đều là vì tiền đồ của con trai. Nhưng cùng với việc bà ta bị nhà máy sa thải, bà ta và Quý Hải Tường cãi vã không dứt, ly hôn, rồi đến việc ra ngoài kinh doanh chịu đủ ánh mắt khinh bỉ của người đời, bố mẹ chị dâu ở nhà mẹ đẻ tính toán, trong lòng bà ta dần dần nhận ra một số điều, tình cảm thời niên thiếu là khó có được nhất, nhà họ Lê có lẽ không được coi là gia đình thượng lưu, cũng đã suy tàn, nhưng người ta trên dưới đồng lòng, cũng có lương tâm, ít nhất sẽ không gặp đại nạn mà mạnh ai nấy lo.

Khi bà ta nghe tin xưởng kẹo của Hà Lệ Quyên làm ăn phát đạt, con trai thứ hai nhà họ Lê mở công ty, người con thứ ba làm quan chức cao, còn Lê Tinh khai trương một trung tâm bán sỉ, đêm đó bà ta trở về nhà mà trằn trọc mãi không ngủ được.

Những ngày tháng huy hoàng của nhà họ Lê như một lời nhắc nhở chua chát rằng năm xưa bà ta đã mắt mù không biết trân trọng, ném bỏ viên ngọc quý như thể đó chỉ là một viên đá tầm thường. Bà ta và con trai e rằng đã khó có thể hàn gắn lại.

Nhưng bà ta sắp chết rồi, trên đời này bà ta chỉ có một đứa con trai duy nhất. Nghĩ đi nghĩ lại bà ta vẫn quyết định gọi điện cho con trai, bà ta biết điều con trai mình để tâm nhất là gì, vì thế câu đầu tiên khi cuộc gọi được kết nối là: “Lâm Tử, mẹ xin lỗi con. Con và Tinh Tinh, là lỗi của mẹ.”

Một cuộc điện thoại, Quý Lâm lập tức đến bệnh viện, nhưng không phải vì lời xin lỗi của Bành Phương. Dù bà đã sai bao nhiêu lần đi chăng nữa, bà vẫn là mẹ ruột của anh, là người đã sinh ra và nuôi nấng anh.

Lúc bà còn sống, còn khỏe mạnh, anh có thể nói những lời cay nghiệt, có thể không quan tâm. Nhưng khi bà mắc bệnh nan y chẳng còn sống được bao lâu, anh không thể làm ngơ. Nếu không, anh có khác gì Quý Hải Tường? Có khi còn tệ hơn.

Mặc dù bản thân anh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cho cam.

Bành Phương giấu nhẹm chuyện bị ung thư dạ dày, không nói với gia đình mình, cũng không cho Quý Hải Tường biết. Hai bên chỉ nghĩ đó là một ca phẫu thuật nhỏ. Bây giờ bà ta có tiền, một ca tiểu phẫu thì tất nhiên Quý Hải Tường sẽ tận tình chăm sóc. Người nhà bà ta cũng thường xuyên đến bệnh viện thăm nom.

Hôm phẫu thuật, cả gia đình bên ngoại của bà ta đều có mặt, ngay cả cháu trai Bành Siêu cũng đến.

Bành Siêu là cháu đích tôn của nhà họ Bành, lớn hơn Quý Lâm hai tuổi. Khi còn nhỏ, mỗi lần Bành Phương đưa con trai về thăm nhà mẹ đẻ, Quý Lâm luôn bị Bành Siêu bắt nạt.

Bây giờ mỗi người một ngả.
Quý Lâm tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, làm chủ nhiệm văn phòng quy hoạch, sắp được thăng chức vào thành ủy. Trong khi đó, Bành Siêu vẫn chỉ là kẻ ăn bám gia đình, sống qua ngày một cách vô định. Gặp lại nhau, hắn khúm núm cúi đầu cười nịnh nọt, còn chủ động đưa thuốc lá cho anh, hy vọng anh có thể sắp xếp cho hắn một công việc. Không cần phải kiếm nhiều tiền, chỉ cần có một chức danh để đối phó với gia đình là được.

Sắp xếp một công việc như vậy đối với anh bây giờ không phải chuyện khó, nhưng anh không thể mở cánh cửa này. Từ chối cũng cần có nghệ thuật.

Trong lúc anh đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để đuổi khéo, thì Bành Siêu đã vượt qua anh để chào hỏi một người. Trùng hợp thay, người đó lại chính là Vạn Duyệt, kẻ mà anh đang băn khoăn làm sao để đối phó.

Thường Hùng vì dính vào vụ án của nhà họ Lý mà trở thành tội phạm truy nã, Vạn Duyệt lập tức quay sang bám lấy Lương Vạn Long.

Những việc làm mờ ám của Lương Vạn Long, anh không lạ gì. Gã kéo không ít người vào đường dây của mình, Vạn Duyệt thậm chí còn từng qua đêm với một trong số đó. Cô ta có một gương mặt cũng tạm gọi là xinh đẹp, lại biết cách lấy lòng người khác. Nhờ Thường Hùng đào tạo, cô ta đã che giấu được phần nào khí chất xốc nổi của mình. Nghe nói, có một nhân vật quan trọng cũng để mắt đến cô ta.

Nếu người đó bị kéo vào phe của Lương Vạn Long, thì những dự án của gã coi như nắm chắc trong tay.

Ninh Thành vốn không thể nào là một vũng nước trong. Có những chuyện, một mình anh không thể kiểm soát hết. Nhưng vấn đề là, Lương Vạn Long đang nhắm vào tên họ Lục.

Anh ghét tên họ Lục đến mức mong hắn sớm gặp xui xẻo. Nhưng hiện tại, họ Lục đó lại là người Lê Tinh để tâm, số tiền kiếm được cũng đều dành cho cô tiêu xài, thậm chí còn định xây một tòa nhà trụ sở công ty cho cô. Vì thế, anh không thể khoanh tay đứng nhìn tên họ Lục gặp chuyện được.

Anh đang cân nhắc làm thế nào để đối phó với Vạn Duyệt, phá hỏng kế hoạch của Lương Vạn Long, thì không ngờ Bành Siêu lại quen biết cô ta.

Vạn Duyệt nhìn thấy Bành Siêu, còn chủ động tỏ vẻ thân thiết chào hỏi anh vài câu. Anh không đáp lại, chỉ lặng lẽ đi theo Bành Phương vào phòng bệnh sau ca phẫu thuật, để mặc Bành Siêu và Vạn Duyệt trò chuyện.

Sau đó, Bành Siêu còn dẫn Vạn Duyệt vào phòng bệnh thăm Bành Phương.

Anh đứng một bên quan sát, không lên tiếng. Đợi khi Bành Phương tỉnh lại, anh rời đi vì còn công việc ở đơn vị, cũng không hỏi hai người kia có quan hệ gì, quen nhau thế nào.

Hai ngày sau, anh lại gặp Bành Siêu và Vạn Duyệt ở bệnh viện. Lúc này, anh mới hỏi thử. Bành Siêu nói, Vạn Duyệt là bạn gái mới của hắn.

Hai người quen nhau trong vũ trường, vốn đã chơi thân từ trước. Hôm đó sau khi rời bệnh viện, Vạn Duyệt chính thức đề nghị hẹn hò với Bành Siêu.

Một người phụ nữ không biết đã theo bao nhiêu kẻ đàn ông, lại tìm cho mình một kẻ chẳng có gì trong tay làm bạn trai. Đến lúc đó, anh mới thực sự nhìn nhận lại Bành Siêu.

Bành Siêu trông cũng không tệ, cao hơn 1m7, dáng người rắn rỏi do đánh nhau nhiều năm mà luyện ra. Trên người hắn có nét lưu manh, nhưng một số phụ nữ lại thích kiểu đó, cảm thấy giống những tên giang hồ trong phim Hồng Kông, vừa ngầu vừa phong trần.

Anh đã biết từ thời đi học Bành Siêu có rất nhiều phụ nữ vây quanh. Nhưng anh không rõ suy nghĩ của Bành Siêu lúc này. Hắn có biết quá khứ của Vạn Duyệt không?

Anh thử dò xét như một người em họ thân thiết.

Bành Siêu là kẻ quen lăn lộn ngoài xã hội, cũng khá khôn khéo. Vừa nghe câu hỏi của Quý Lâm, hắn lập tức hiểu ra ý tứ, bèn rút từ túi quần ra một điếu thuốc, cười nhạt nhìn anh:

“Dân trí thức các cậu ấy à, có gì thì cứ hỏi thẳng đi, đừng vòng vo. Anh đây nói thật nhé, chuyện của Vạn Duyệt, trước khi quen cô ta anh đã nắm rõ cả rồi. Anh vốn sống nhờ vào mánh khóe này mà.”

“Anh nói là quen cô ta trong vũ trường ư? Thực ra là từ trước nữa rồi. Hồi cô ta mới bị lão Thường hành hạ, người mua thuốc cho cô ta chính là anh đây. Anh ấy à, chính là người hiểu lòng mấy cô gái đáng thương này nhất. Giúp đỡ họ một chút, kiếm miếng cơm mà sống.”

“Lão Thường hiện giờ xong đời rồi, cô ta không còn chỗ dựa, vừa hay gặp lại anh, còn biết anh là anh họ cậu. Vậy thì làm bạn gái anh cũng hợp lý thôi, có thiệt gì đâu. Cô ta vớt vát từ lão Thường không ít, chỉ cần rơi rớt chút đỉnh, anh cũng chẳng cần đi tìm việc làm cả tháng trời, nhàn nhã biết bao.”

Cho đến thời khắc đó, Quý Lâm mới hoàn toàn nhận ra bản chất của người anh họ này không thích vòng vo tam quốc, anh cũng nói thẳng thừng, nghi ngờ Thường Hùng đang trốn ở chỗ Vạn Duyệt, nên nhờ Bành Siêu đi điều tra.

Nếu tra ra, sau này anh sẽ sắp xếp cho Bành Siêu một công việc, không phải cái chức hữu danh vô thực, chỉ cần hắn đủ thông minh, đảm đương được và không đi sai đường, thì tiền tài và tiền đồ đều sẽ có.

Bành Siêu tuy chẳng làm việc gì ra hồn, nhưng lại là kẻ thức thời và tỉnh táo nhất trong đám người nhà họ Bành láu cá, hắn không do dự mà đồng ý ngay.

Chỉ tiếc rằng, mấy tháng trời ròng rã chẳng tìm thấy bóng dáng Thường Hùng đâu, ngược lại vớ được không ít bằng chứng về đám sâu mọt, còn moi ra được kha khá chuyện từ phía Lương Vạn Long.

Không có bằng chứng, Quý Lâm sẽ chọn cách đứng ngoài cuộc, giữ mình cho sạch. Nhưng bằng chứng rành rành ra đó, anh không thể khoanh tay đứng nhìn, anh đang tính toán làm sao để không lộ diện mà vẫn tống được cả đám này vào tù. Nào ngờ, chẳng bao lâu sau Lương Vạn Long chết, Thường Hùng cũng bị bắt giam.

Sau đó Thường Hùng khai ra một loạt cái tên, một đám người "ngã ngựa", bên trên hụt đi không ít vị trí, Quý Lâm được thăng chức sớm lên thành ủy.

Đến nước này, Vạn Duyệt coi như mất hết đường lui, sớm muộn gì cũng gặp họa, anh cũng không cần phải ra tay nữa.

Mà bởi vì dự án ven sông của Phạm Trường Hải và Lục Huấn gặp trục trặc, anh lại là người chủ trì dự án đó, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, cần phải cẩn trọng hơn, không tiện có thêm động thái gì. Anh định bụng tìm Bành Siêu, bảo hắn tạm dừng việc ở chỗ Vạn Duyệt, thay mình đi làm hai việc khác. Nào ngờ, đúng lúc này lại nhận được điện thoại của Bành Siêu, trong ống nghe là giọng nói run rẩy vì sợ hãi của hắn:

"Em họ, xong rồi, lần này anh toi đời rồi, bị con đàn bà Vạn Duyệt hại chết rồi."

Thì ra, em gái Thường Hùng là Thường Lâm khi hay tin anh trai gặp chuyện, không muốn liên lụy đến nhà chồng và con trai, bèn đưa cháu trai trốn khỏi nhà chồng.

Ban đầu, Thường Lâm trốn trong một căn hộ mới mua của một người bạn cũ, nhưng vì đứa cháu trai hư hỏng bị sòng bạc bắt giữ, chỗ ở của ả bị lộ, không thể ở lại được nữa. Bản thân ả cũng không thể đến nhà trọ, liên lạc với nhà chồng thì sợ có người theo dõi. Suy đi tính lại, ả nhớ đến căn nhà mà Vạn Duyệt đang ở.

Căn nhà đó vốn là nơi Thường Hùng sắp xếp cho Vạn Duyệt, nhưng loại đàn bà như Vạn Duyệt chỉ cần trang sức châu báu là đủ. Một căn biệt thự Tây trị giá hơn 300 ngàn tệ, Thường Hùng không có ý định cho hẳn. Gã vốn là kẻ thỏ khôn ba hang, căn nhà đó gã không đứng tên Vạn Duyệt, cũng không đứng tên mình, mà sang tên cho con trai Thường Lâm, giấy tờ nhà đất đưa thẳng cho Thường Lâm giữ.

Vạn Duyệt từ khi theo Thường Hùng thì vật chất sung túc, nhưng tinh thần và thể xác lại bị giày vò không ít. Mãi mới đến ngày Thường Hùng gặp nạn, trong tay cô ta cũng có một khoản tiền, cứ tưởng từ nay có thể sống cuộc đời sung sướng của riêng mình. Nào ngờ, Thường Hùng dù đang trốn chui trốn lủi vẫn không quên khống chế cô ta, đẩy cô ta cho Lương Vạn Long, rồi lại đẩy cho người khác, còn sai em gái lúc nào cũng giám sát cô ta.

Cuộc sống của cô ta chẳng khác nào địa ngục, ngày đêm cô ta chỉ mong Thường Hùng sớm bị bắt, Lương Vạn Long và Thường Lâm cũng chết quách đi cho rảnh.

Không ngờ, cô ta thật sự mong được Thường Hùng bị bắt, Lương Vạn Long chết, cô ta cũng được sống cuộc sống bình thường. Nhưng đúng lúc này Thường Lâm lại tìm đến, mở miệng ra là căn nhà cô ta đang ở là của ả, bắt cô ta phải nghe theo sai bảo, sai khiến cô ta như nô bộc.

Những điều này không quan trọng, cô ta nhẫn nhịn được, bởi vì Thường Lâm hứa với cô ta, chỉ cần cô ta giúp ả trốn được đến cuối tháng Chín, không bị ai phát hiện, thì sẽ cân nhắc sang tên hẳn căn nhà cho cô ta.

Nhưng ai mà ngờ được, Thường Lâm là đang lừa cô ta.
Thường Lâm thuộc dạng sùng bái anh trai Thường Hùng một cách mù quáng, thậm chí có phần cực đoan. Suy nghĩ của ả còn điên rồ hơn, ả cho rằng Vạn Duyệt đã theo anh trai ả thì phải là vật sở hữu của anh trai. Anh trai có thể đem Vạn Duyệt cho người khác, nhưng Vạn Duyệt không được phép phản bội anh trai.

Sau khi vào ở trong căn biệt thự của Vạn Duyệt, ả phát hiện Vạn Duyệt và Bành Siêu đang lén lút qua lại, thậm chí trước cả khi anh trai ả gặp chuyện, hai người đã dan díu với nhau. Ả từ chỗ không ưa Vạn Duyệt chuyển sang căm ghét, nghĩ đến việc Vạn Duyệt dùng tiền của anh trai để bao trai, sống sung sướng, trong khi anh trai sắp phải cô độc lên đoạn đầu đài, ả không thể nào chịu nổi.

Chỉ là lúc đó ả còn có việc lớn phải làm, tạm thời không rảnh để ý đến Vạn Duyệt.

Ngày 18 tháng 9 Hồng Thái Dương gặp chuyện, cũng là ngày Thường Lâm dự định rời khỏi Ninh Thành, ra nước ngoài.

Nhờ vào việc buôn bán hàng giả, hàng kém chất lượng của Hồng Thái Dương, ả đã kiếm được một khoản tiền mặt kếch xù, cộng thêm số thép phế liệu mà trước đây ả đã giúp anh trai tuồn ra ngoài, cuộc sống tốt đẹp của ả ở nước ngoài mới thực sự bắt đầu. Không nghi ngờ gì, ả rất kích động rất hưng phấn.

Nhưng nghĩ đến người anh trai sắp phải lên đoạn đầu đài, ả lại đau lòng, ả thấy có lỗi với anh trai, hôm đó vì quá sợ bị lộ mà đã không ra mặt cứu cháu trai, không thể giữ được đứa con trai duy nhất của anh trai - dòng dõi nhà họ Thường.

Tâm trạng bị ảnh hưởng, ả thu dọn đồ đạc xong, rời đi mà quên không tránh mặt người khác, bị Vạn Duyệt vừa thức dậy đi lấy nước uống bắt gặp.

Vạn Duyệt thấy ả xách một cái vali lớn, hiểu ra ả sắp rời đi, mừng rỡ không thôi, kéo ả lại nói một thôi một hồi, sau đó liền hỏi về chuyện sang tên căn nhà.

Tâm trạng Thường Lâm vốn đã tồi tệ đến cực điểm, nghe đến hai chữ "căn nhà" liền bùng nổ, giơ tay tát thẳng vào mặt Vạn Duyệt: "Con điếm tham lam vô độ này, đồ rác rưởi, mày còn muốn có nhà à? Mày nghĩ tao sẽ đem tiền của anh trai tao vất vả kiếm được cho mày bao trai, sống sung sướng hả?"

"Mày nằm mơ đi! Nhà của tao, tao có ném đi cũng không cho mày! Không những không cho mày, tao còn muốn mày phải ra đường mà ngủ!"

"Nói thật cho mày biết, căn nhà này tao đã nhờ chồng tao liên hệ người bán rồi, còn cả đống trang sức châu báu của mày nữa, mấy ngày nay tao đã đổi hết thành đồ giả rồi!"

Nói đến đây, Thường Lâm nở một nụ cười nham hiểm: "Muốn dùng tiền của anh trai tao để bao trai à, đợi kiếp sau đi!"

Một cái tát của Thường Lâm khiến Vạn Duyệt choáng váng, nghe ả nói đã bán nhà, đổi hết trang sức của cô ta thành đồ giả, đầu óc cô ta như nổ tung, mắt trợn trừng lên túm lấy Thường Lâm chất vấn: "Cô nói gì? Cô bán nhà rồi? Còn đổi hết trang sức của tôi thành đồ giả?"

Cả đời Vạn Duyệt, đến giờ phút này thứ cô ta coi trọng nhất chính là tiền. Cô ta theo Thường Hùng chịu bao nhiêu khổ sở cũng là vì tiền. Giờ đây lại bảo mất hết, Vạn Duyệt không thể nào chấp nhận được, cô ta căm hận nhìn Thường Lâm.

Thường Lâm chẳng thèm để ý đến ánh mắt của Vạn Duyệt, ả cười lạnh, thừa nhận: "Đúng vậy, bán rồi, đổi hết thành đồ giả rồi, sao nào, mày định báo cảnh sát bắt tao à?"

Thường Lâm vừa nói vừa giơ tay bóp lấy cằm Vạn Duyệt, "Mày dám không? Trương Hòa Bích vẫn còn ở trong tù chưa được phán quyết, mày muốn vào đó bầu bạn với ả à?"

"Mấy tháng nay mày lén lút giúp Trương Hòa Bích huấn luyện một đám người, đồn cảnh sát đến điều tra, mày chối bay chối biến, nhưng tao có bằng chứng đây này. Tao không những có bằng chứng mày biết Trương Hòa Bích đang làm gì, mà còn có rất nhiều ảnh của mày nữa, mày có muốn xem không? Đồ điếm ngàn người cưỡi, vạn người ngủ này."

Nói xong, Thường Lâm hất Vạn Duyệt ra rồi bỏ đi. Nhưng khi đến cửa, tay vừa đặt lên nắm đấm cửa định mở ra thì cơ thể ả đột nhiên khựng lại. Chỉ nghe thấy tiếng dao đâm xuyên qua vải vóc, da thịt, rồi dùng sức rút ra, là Vạn Duyệt cầm con dao gọt hoa quả bằng thép không gỉ trên bàn trà, lao đến đâm vào sau lưng ả.

Ả quay đầu lại, con dao trong tay Vạn Duyệt rút ra khỏi lưng ả, máu tươi bắn tung tóe vấy đầy lên mặt và quần áo Vạn Duyệt.

"Ai là điếm? Năm xưa khi nhà họ Vạn tao chưa sa sút, loại như Thường Lâm mày đến xách dép cho tao còn không xứng!"

"Chết đi! Chết đi cho tao!"

Vạn Duyệt vừa nghiến răng nguyền rủa, vừa vung con dao trong tay đâm liên tiếp vào người Thường Lâm, máu nóng hổi bắn tung tóe khắp người cô ta, máu chảy lênh láng trên sàn nhà.

Vạn Duyệt giết người trong cơn cuồng nộ, chẳng mấy chốc máu bắn trên mặt cô ta nguội lạnh, nhìn thấy xác Thường Lâm máu me be bét trên sàn và vũng máu loang lổ, cô ta bắt đầu run rẩy vì sợ hãi.

Nhưng nghĩ đến việc Thường Lâm hiện đang thuộc diện mất tích, tạm thời sẽ không có ai nghĩ đến việc tìm ả, cũng chẳng ai biết ả đang ở chỗ của mình, cô ta vẫn còn thời gian để xử lý sạch sẽ, bèn ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Đến khi mở chiếc vali mà Thường Lâm làm rơi trên sàn, bên trong đầy ắp tiền bạc, trang sức, sổ tiết kiệm ngân hàng nước ngoài, cùng với vé tàu và vé máy bay từ Thượng Hải đi Cảng Thành, cô ta nhìn xác Thường Lâm với vẻ mặt lạnh tanh.

Hôm đó cô ta cho người giúp việc trong nhà nghỉ, một mình ra ngoài mua dao phay và máy khoan điện, sau đó về nhà nấu hết nồi thịt này đến nồi thịt khác.

Cô ta mất ba ngày để dọn dẹp nhà cửa, trong ba ngày đó, cô ta tìm người khắp nơi với giá cao để tìm đường đến Cảng Thành. Chỉ tiếc rằng, những người có khả năng mà cô ta quen biết đều đã vào khám cả rồi, những người tìm được đều không đáng tin cậy, trong thời gian ngắn không thể kiếm được giấy thông hành đi Cảng Thành, ít nhất phải đợi mười ngày.

Cuối cùng, cô ta suy nghĩ một hồi rồi tìm đến Bành Siêu, tuy rằng hắn chẳng làm được trò trống gì nhưng lại có chút quan hệ, quen biết cũng không ít người.

Cô ta đưa cho Bành Siêu 100 ngàn tệ, nói với Bành Siêu rằng, cô ta biết hắn và cô ta không phải thật lòng, không sao cả, họ cứ chia tay êm đẹp. Cô ta dự định đến Cảng Thành làm lại từ đầu, hy vọng hắn có thể giúp cô ta làm một giấy thông hành, càng nhanh càng tốt.

Một trăm ngàn tệ, cả đời Bành Siêu chưa từng thấy nhiều tiền đến thế, lúc đó nhìn thấy hắn đã động lòng. Hắn cũng từng nghi ngờ mục đích của Vạn Duyệt, nhưng nghĩ đến việc cô ta sắp rời khỏi Cảng Thành, thì có thể có chuyện gì được chứ? Còn về phía em họ hắn, mấy hôm trước khi muốn cắt đứt với Vạn Duyệt, hắn đã nói rõ với cô ta rồi, hắn và em họ chỉ là quan hệ xã giao bên ngoài, không cần thiết.

Mà một giấy thông hành Cảng Thành, mấy năm nay lăn lộn bên ngoài, Bành Siêu thật sự có cách làm gấp trong vòng năm ngày, thế là hắn đồng ý.

Ngày 23, Bành Siêu lấy được giấy thông hành của Vạn Duyệt.

Vạn Duyệt nhận được giấy tờ, lại chỉ vào một cái thùng lớn trong phòng khách nhờ Bành Siêu giúp một việc. Cô ta nói đó là một đống đồ cũ hỏng hóc trong nhà, gần đó không có bãi rác, đồ lại quá nhiều quá lộn xộn, cô ta không muốn gây phiền phức cho người quét dọn, hy vọng hắn có thể gọi xe giúp cô ta vứt đi xa một chút.

Đã nhận của người ta 100 ngàn tệ, giúp vứt một ít đồ, Bành Siêu sao có thể không đồng ý, bèn vội vàng nhận lời.

Cái thùng giấy cao gần nửa người, không biết bên trong chứa những gì mà nặng trịch, Bành Siêu phải tốn rất nhiều sức mới lôi được cái thùng lên xe kéo mà Vạn Duyệt đã chuẩn bị sẵn.

Kéo cái thùng đó ra đến cổng lớn của biệt thự, hắn thấy Vạn Duyệt kéo vali rõ ràng là sắp đi, nghĩ ngợi một chút bèn hỏi Vạn Duyệt có cần hắn đưa đi không. Vạn Duyệt nói không cần, cô ta đã gọi xe ra sân bay rồi. Nói lời tạm biệt với Bành Siêu xong khóa cửa biệt thự, xách vali lớn rời đi.

Bành Siêu tiễn người đi, nhìn cái thùng giấy cao gần nửa người trên mặt đất, hắn có chút tò mò bên trong thùng là những thứ gì.

Vạn Duyệt tiêu tiền như nước, những thứ cô ta cho là cần vứt đi, thực tế đối với những gia đình bình thường đều có thể dùng được, một số túi xách hắn lau chùi sạch sẽ có thể đem đi bán, nghĩ thế hắn mở thùng ra.

Lớp trên cùng quả nhiên là quần áo của Vạn Duyệt, đều là đồ mùa đông loại tốt, còn có cả áo lông thú, hắn nhìn vừa đau lòng lại vừa mừng rỡ, đều là tiền cả, sao có thể vứt đi được chứ. Hắn bèn bới ra kiểm tra, xem có bị hỏng chỗ nào không, sau đó liền nhìn thấy chiếc áo dính máu của Vạn Duyệt, và một cái nồi hầm cỡ lớn.

Trong lòng Bành Siêu đột nhiên thót lên một cái, hắn ôm đống quần áo mùa đông cố nén cơn hoảng loạn, nhặt chiếc áo dính máu đã bốc mùi lên, rồi mở nắp cái nồi hầm lớn, nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment