Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 125

 

Người của đồn cảnh sát đã đưa những người cần điều tra đi, nhân viên bảo vệ phụ trách giải tán hiện trường, tất cả nhân viên bán hàng đều trở về quầy hàng của mình, nhân viên vệ sinh của tòa nhà bách hóa dọn dẹp những mảnh rau vụn, vỏ trứng, mảnh vỡ cốc thủy tinh rơi vãi trên mặt đất, bách hoá số một trước đó hỗn loạn đã khôi phục lại sự yên tĩnh thường ngày, bên quầy hàng Hồng Thái Dương cũng tạm thời yên tĩnh lại.

Lê Vạn Phong ở chỗ xa hơn dặn dò công việc với Tiểu Lý, thỉnh thoảng có những khách hàng mới đến nghe nói chuyện xảy ra ở quầy hàng, bèn tò mò nhìn về phía này.

Nhưng Lê Tinh đều không chú ý, cô và Lục Huấn mất liên lạc mấy tiếng đồng hồ, cứ như đã trải qua mấy năm, đủ loại lo lắng sợ hãi, bây giờ nhìn thấy anh, cô có cảm giác muốn khóc, cô ôm chặt anh, mặt dụi vào vai anh, sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh hỏi:

"Anh không sao chứ? Người của đội điều tra đâu?"

"Ừm, đi rồi, không sao rồi." Lục Huấn trả lời cô một cách ngắn gọn, ánh mắt đen láy khóa chặt vào cục sưng lớn trên trán cô, Tiểu Lý đã sớm mua thuốc trị thương về nhưng vẫn chưa có thời gian bôi, bây giờ đã hơn hai tiếng trôi qua, chỗ sưng tấy kia trông càng thêm nghiêm trọng, tím xanh đỏ lẫn lộn, chỗ da bị rách còn có chút vảy máu, vầng trán vốn trắng nõn mịn màng đột nhiên lại có một vết thương như vậy, vừa chói mắt lại vừa khó coi.

Anh đưa tay lên muốn chạm vào nhưng lại không dám, ngón tay thon dài cuộn lại lơ lửng phía trên, đôi mắt sâu thẳm rung động, giọng nói cũng trở nên căng thẳng: "Có đau không?"

Lê Tinh đang đợi anh trả lời, kết quả anh chỉ nhìn chằm chằm vào trán cô, nghĩ đến chỗ bị đập kia cô còn chưa kịp soi gương xem, lo lắng sẽ khó coi, cô theo bản năng muốn cúi đầu, nhưng nhìn thấy vành mắt Lục Huấn đều đỏ lên, dáng vẻ như sắp khóc, cô lại cười một tiếng, ra vẻ thoải mái trả lời anh:

"Không đau nữa, không sao cả, chỉ là lúc đầu hơi đau một chút thôi."

Lục Huấn nhìn nụ cười trên mặt cô nhưng lại không cười nổi, trong lòng chỉ có sự bạo ngược không thể đè nén đang lan tràn, sinh sôi.

Buổi sáng sau khi liên lạc với cô, anh liền ý thức được chuyện của Hồng Thái Dương là do Thường Hùng liên kết với người khác bày ra toàn bộ sự việc, tin tức trên báo Ninh Thành Buổi Sáng chỉ là bước đầu tiên, đối phương còn có những bước đi tiếp theo.

Nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, anh dù có tính toán giỏi đến đâu cũng không thể nào xác định được ngay khâu nào, chỗ nào sẽ xảy ra vấn đề, chỉ có thể điều động tất cả mọi người đi điều tra trước.

Chỉ là anh vừa mới sắp xếp xong nhân lực, điện thoại của anh liền reo không ngừng, muốn gọi cũng không gọi được, anh nhất thời không có cách nào gọi lại cho cô, liền tăng tốc lái xe đến trụ sở chính của Hồng Thái Dương, định dùng điện thoại của văn phòng để gọi.

Nhưng khi anh đến văn phòng, nghe thấy đều là tiếng chuông điện thoại reo, tiếng nghe điện thoại không ngừng.

Từ trong cửa hàng đến trung tâm bảo hành, rồi đến tầng trụ sở chính của Hồng Thái Dương, không có chỗ nào yên tĩnh, thậm chí điện thoại của trợ lý Tề Viễn đi theo anh cũng nhận không ngừng, điện thoại của anh thì càng không cần phải nói, trực tiếp bị gọi đến nổ máy, phiền đến mức anh không muốn nghe.

Cũng vào lúc này, người của đội điều tra đến.

Người của đội điều tra đến khí thế hung hãn, dáng vẻ như đã nắm chắc chứng cứ phạm tội, còn định bắt anh đi ngay tại chỗ.

Trên đường đi anh đã gọi điện thoại cho Phạm Trường Hải, cũng đã tìm một số người, kéo dài được khoảng hai mươi phút, người của Phạm Trường Hải đến thay anh xuất trình một loạt tài liệu số liệu, giấy chứng nhận kiểm tra sản phẩm đạt tiêu chuẩn, bảng ghi chép cuộc gọi điện thoại bảo hành, bên đội điều tra cũng nhận được thông báo mới, họ phối hợp kiểm tra từ dưới lầu lên trên lầu, trung tâm bảo hành đều kiểm tra qua, bên anh cũng đã báo cảnh sát về việc Hồng Thái Dương có thể bị làm giả, làm nhái, cuối cùng mới có thể tiễn người đi.

Tiễn người đi, anh đang định mượn điện thoại của nhóm luật sư đó gọi cho Lê Tinh, thì lại nhận được điện thoại của Phạm Trường Hải, chút trực giác lúc trước đã thành sự thật, anh không có gì kinh ngạc, chỉ là chuyện này cũng thật sự nan giải.

Ảnh anh còn chưa xem, nhưng chỉ nghe Phạm Trường Hải nói là đã có thể tưởng tượng ra.

Một kế hoạch liên hoàn, Thường Hùng đã sớm an bài thiết kế, bố trí suốt một năm trời, anh muốn phá vỡ không dễ dàng.

Còn chưa đợi anh nghĩ ra cách giải quyết, bên trung tâm điện máy Hồng Thái Dương lại xảy ra chuyện, tình hình cũng tương tự như bách hoá số một, nhưng có chút khác biệt.

Một nhóm người khiêng máy lạnh kém chất lượng đến khu bán hàng của trung tâm điện máy, phía sau có phóng viên báo Ninh Thành Buổi Sáng đi theo, trong tay mỗi người cầm hóa đơn bán hàng của bách hoá số một, bách hoá số hai, bách hoá số ba, bao gồm cả trung tâm mua sắm.



Nếu không phải anh chắc chắn mỗi một lô máy lạnh xuất xưởng của Hồng Thái Dương đều được kiểm tra nghiêm ngặt, tỉ mỉ, tất cả sản phẩm đều được đóng dấu đạt tiêu chuẩn, tiến độ nghiên cứu máy lạnh giá rẻ anh cũng theo dõi toàn bộ quá trình, thì khi nhìn thấy một nhóm người như vậy, máy lạnh có vấn đề bày đầy đất, anh đều phải nghi ngờ máy lạnh của Hồng Thái Dương có phải thật sự có vấn đề hay không.

Trung tâm nghiên cứu và trung tâm bảo hành đều ở bên trong trung tâm điện máy, anh trực tiếp tìm người đến, bảo tất cả nhân viên có liên quan đến hiện trường xem tình hình.

Người của trung tâm nghiên cứu và trung tâm bảo hành đều là một nhóm thợ cũ của nhà máy điện máy trước đây và một nhóm người mà anh đặc biệt đến Thượng Hải mời về với mức lương cao, nhìn thấy vấn đề đầy đất, họ đơn giản thô bạo trực tiếp bắt tay vào tháo hết ra.

Cuối cùng phát hiện tất cả vỏ ngoài máy lạnh đều là của Hồng Thái Dương, nhưng bên trong lại bị thay đổi.

Nói cách khác, máy lạnh Hồng Thái Dương đã bị tráo hoa đổi cây.

Nhưng làm thế nào mà làm được?

Nếu nhóm người bảo hành này trong tay chỉ cầm hóa đơn của một điểm bán hàng, anh có thể nghi ngờ là đại lý bên đó có vấn đề. Nhưng nhóm người này lại cầm hóa đơn của mấy bách hóa tổng hợp và trung tâm điện máy lớn.

Thường Hùng dù có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không thể nào làm tha hóa toàn bộ Hồng Thái Dương của anh, mà anh lại không hề hay biết.

Nếu thật sự là như vậy, thì anh thua cũng không oan uổng.

Anh không nghĩ ra, người dưới tay cũng không hiểu, một đám khách hàng vẫn đang ầm ĩ đòi trả hàng bồi thường, hiện trường ồn ào một lúc không biết làm sao để giải quyết.

Nghĩ không ra, vậy thì báo cảnh sát thôi.

Máy lạnh Hồng Thái Dương đúng là đã bị tráo đổi bằng hàng giả, hàng kém chất lượng, điều tra kỹ lưỡng thì thế nào cũng tìm ra manh mối.

Phóng viên báo Ninh Thành Buổi Sáng đến nhanh như vậy, đám người ở hiện trường không thể nào không có vấn đề, đến phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát ngồi, không chịu nổi thì thế nào cũng khai ra chút gì đó.

Quả nhiên, thấy anh không bồi thường một cách sảng khoái mà trực tiếp báo cảnh sát, không ít người trong đám đó liền ngây người.

Đều là một đám người bình thường chưa trải sự đời, đợi đến khi thấy người của đồn cảnh sát đến, liền có người hoảng sợ mà lỡ lời, dọa dẫm thêm vài câu, từng người một đều khai ra sự thật.

Những người đến trung tâm điện máy kia đúng là khách hàng của máy lạnh Hồng Thái Dương, nhưng máy lạnh của họ không phải mua ở bách hoá số hai, số ba hay trung tâm điện máy, mà là mua ở bách hoá số một.

Trước đó máy lạnh của họ có vấn đề, đã đến tìm nhân viên bán hàng của bách hoá số một, nhân viên bán hàng đồng ý nói có thể đổi cho họ một chiếc máy mới miễn phí, chỉ là máy lạnh Hồng Thái Dương hiện tại hết hàng, họ cần phải đợi bảy ngày.

Họ cũng đã thật sự đợi, còn có người đến tận nhà lắp đặt lại cho họ.

Nhưng mấy ngày trước máy lạnh lại hỏng, lúc này lại có người chủ động tìm đến họ, nói máy lạnh Hồng Thái Dương đều là máy lạnh kém chất lượng, chuyện này chỉ cần báo cáo lên trên, Hồng Thái Dương chắc chắn sẽ bị điều tra, đến lúc đó họ với tư cách là người tiêu dùng có thể đòi bồi thường gấp mười lần.

Thế là họ phối hợp tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên báo chí, hôm nay lại đến trung tâm điện máy Hồng Thái Dương.

Còn về hóa đơn trong tay họ đều là người tìm đến họ đưa cho, nói là chỉ cầm hóa đơn của bách hoá số một, người của Hồng Thái Dương không thừa nhận thì đẩy trách nhiệm lên đầu bách hoá số một.

Chỉ là một tờ hóa đơn mà thôi, họ không để ý, chỉ cần có thể nhận được bồi thường gấp mười lần là được.

Sự việc đã rõ ràng, anh nhận ra vấn đề nằm ở bách hoá số một, tên khốn Hạ Hâm Hải kia đã đâm sau lưng anh.

Anh cầm chiếc điện thoại mượn được lên, định gọi điện nhưng lại nhìn thấy Tiểu Thang vội vàng chạy đến Hồng Thái Dương.

Nghe Tiểu Thang nói về tình cảnh ở bách hoá số một còn tệ hơn cả trung tâm điện máy, anh ý thức được mình đã bị tính kế, đối phương chia làm hai hướng, mục đích là muốn anh trong tình huống còn chưa hiểu rõ bị đánh cho một đòn chí mạng.

Chỉ là không biết chuyện này ngoài Hạ Hâm Hải ra còn có những ai tham gia. Có thể chuẩn bị kín kẽ như vậy suốt mấy tháng, bán ra toàn bộ hàng giả, sức một mình Thường Hùng không thể làm được.

Nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ sâu xa hơn, anh chỉ lo lắng cô xảy ra chuyện.

Suốt quãng đường lái xe như bay đến bách hoá số một, trong đầu anh toàn là cảnh tượng cô bị thương, cảnh tượng tồi tệ nhất còn có cả việc cô bị xô ngã nằm trong vũng máu, tay anh nắm chặt vô lăng run rẩy.

Anh đang sợ.

Đồ điện kém chất lượng của Hồng Thái Dương lên báo anh không hoảng, đội điều tra đến anh không hoảng, trung tâm điện máy bị người ta vây kín anh không hoảng, nghe tin cô bị thương khiến anh hoảng loạn.

May mắn là khi đến hiện trường, những cảnh tượng mà anh nghĩ đến đã không xuất hiện. Nhưng sự may mắn sau nỗi sợ hãi, khi nhìn thấy vết thương trên trán của cô lại cảm thấy chói mắt, đau nhói, và lửa giận bùng lên.

"Chúng ta đến bệnh viện." Lục Huấn vừa nói vừa kéo Lê Tinh định đi, cô giữ tay anh lại: "Vết thương nhỏ như vậy đi bệnh viện làm gì."

"Vừa rồi người của đồn cảnh sát đã đưa nhóm người kia đi rồi, chú hai còn tìm người, chuyện này chắc hẳn sẽ nhanh chóng có kết quả, không chừng lát nữa chúng ta còn phải đến đồn cảnh sát một chuyến."

Lục Huấn cau mày: "Đây đâu phải là vết thương nhỏ? Em bị thương ở đầu, cần phải đến bệnh viện kiểm tra."

"Bây giờ em không cảm thấy chóng mặt, bị thương ở đầu mà đến bệnh viện, nếu không nghiêm trọng thì bác sĩ cũng chỉ bôi chút thuốc rồi bảo nghỉ ngơi cho tốt, hà tất phải chạy một chuyến."

Lê Tinh biết Lục Huấn quan tâm đến sức khỏe của cô, nhưng bây giờ họ thật sự không có thời gian lãng phí ở bệnh viện. Chuyện này vẫn chưa kết thúc, kẻ chủ mưu đứng sau còn chưa biết là ai. Ngoài ra, lô máy lạnh kém chất lượng này xử lý hậu quả như thế nào, đều là chuyện quan trọng hơn và nguy hiểm hơn, còn có chung cư bên bờ sông của anh.

Còn về sức khỏe của cô, Lê Tinh đưa tay sờ bụng, lúc cô vừa bị đập trúng, em bé có lẽ có chút kinh động, bụng co thắt dữ dội, nhưng lúc này đã bình tĩnh lại, cô có thể cảm nhận được không có chuyện gì, chỉ là vết thương trên đầu còn hơi đau, là đau do vết thương ngoài da, không phải là chuyện gì lớn.

"Được rồi, thật sự không sao, sức khỏe của em em biết, lúc nãy em cũng rất chú ý bảo vệ bụng mình, em bé cũng không sao." Thấy Lục Huấn đứng im không lên tiếng, Lê Tinh lại nói một câu.

"Trước tiên đến văn phòng của chú đi, bôi thuốc cho vết thương của Tinh Tinh, lát nữa con bê có khó chịu gì chúng ta lại đưa nó đến bệnh viện." Lê Vạn Phong đã sắp xếp Tiểu Lý đi các quầy hàng khác điều người đến trông coi quầy hàng Hồng Thái Dương, quay đầu lại thấy đôi vợ chồng trẻ vì chuyện đi bệnh viện mà thương lượng không xong, ông xách một túi thuốc đi tới, lên tiếng.

"Vâng, nghe theo chú Hai." Lê Tinh lập tức mỉm cười, chú ý thấy trên người, trên tóc, trên mặt Lê Vạn Phong vẫn còn dính lòng đỏ trứng gà và rau vụn, nụ cười trên môi cô cứng lại, hôm nay chú hai của cô mới là người thật sự chịu ấm ức, mà chuyện này cuối cùng chú ấy cũng sẽ bị liên lụy không nhỏ.

"Chú hai, hay là để anh Huấn đưa chú về nhà tắm rửa thay quần áo trước ạ? Hoặc là mua bộ quần áo rồi đến nhà tắm gần đây tắm?"

"Không cần." Lê Vạn Phong xua tay. "Trời nóng, chú lấy chút nước vào nhà vệ sinh lau qua là được, các con đến văn phòng của chú trước đi, chú lên ngay."

Lê Vạn Phong nói xong, đưa túi thuốc trong tay cho Lục Huấn rồi rời đi.

Lê Tinh chỉ có thể kéo Lục Huấn lên lầu đến văn phòng của Lê Vạn Phong trước.

Đến văn phòng, Lục Huấn tắt chiếc điện thoại di động đang reo trong túi, việc đầu tiên là bôi thuốc cho cô.

Thư ký Lý làm việc rất tỉ mỉ, chuẩn bị rất nhiều loại thuốc, có cả thuốc tím, cồn iốt, thuốc mỡ, còn đặc biệt viết rõ phụ nữ có thai có thể dùng được. Nhưng chỗ bị rách da sưng tấy nghiêm trọng, bôi thuốc vào thật sự rất đau, cho dù động tác của Lục Huấn rất nhẹ nhàng, cô vẫn đau đến mức nước mắt lưng tròng.

Không muốn để Lục Huấn phát hiện, cô nắm chặt tay, mắt cũng nhắm lại. Nhưng lông mi cô run rẩy, cố nén đến mức hô hấp cũng theo bản năng nín lại, Lục Huấn làm sao có thể không cảm nhận được, anh mím chặt môi, động tác cầm tăm bông càng thêm nhẹ nhàng, một lát sau lại cúi xuống thổi nhẹ cho cô.

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào vết thương, mang theo chút ngứa ngáy, nhưng lại dễ chịu hơn rất nhiều, trong phòng quá yên tĩnh, Lê Tinh chủ động mở lời.

"Anh Phạm có gọi điện cho anh không? Chuyện ở bờ sông ấy."

"Ừ." Lục Huấn vứt chiếc tăm bông dính cồn iốt đi, lấy một chiếc tăm bông mới trong túi ra, cầm tuýp thuốc mỡ lên.

Trên bàn trà đặt hai chiếc điện thoại di động, một chiếc là Phạm Trường Hải tạm thời nhờ người đưa đến cho anh, một chiếc là của anh, chiếc ban đầu vẫn chưa bật máy, đợi bật máy lên chắc chắn sẽ reo không ngừng.

Anh liếc nhìn điện thoại, biết Lê Tinh lo lắng chuyện này, anh nói khẽ: "Chuyện này đã không thể ngăn chặn được nữa, chỉ có thể đợi nó bùng nổ, sau đó tìm cách phá vỡ cục diện."

Thật ra chuyện này nếu muốn xử lý cũng rất đơn giản, anh và Phạm Trường Hải, một trong hai người đứng ra nhận trách nhiệm, như vậy đối với bên trên, đối với công chúng đều có lời giải thích. Cùng lắm thì dự án bên bờ sông tạm thời bị đình trệ, sẽ không khiến cho tình hình mở rộng hay mất mát nhiều hơn.

Nhưng đây là hạ sách, không đến bước đường cùng anh sẽ không dùng, cũng sẽ không chủ động đề xuất.

Trừ khi Phạm Trường Hải đến tìm anh.

Nếu anh ấy có thể chủ động đứng ra gánh vác, thì tình nghĩa anh em của họ vẫn còn, anh sẽ không phụ lòng. Nếu anh ấy không thể, thì phải đưa cho anh đủ lợi thế.



Hai kết cục đều là khảo nghiệm nhân tính, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, điều duy nhất lo lắng là...

"Chuyện giữa anh và anh Phạm có ảnh hưởng đến em và chị Trân, Phàm Phàm không?" Lục Huấn như tùy ý hỏi một câu.

Lê Tinh đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh dường như không hay biết gì, chỉ là bàn tay chạm vào vết thương của cô nhấc lên cao hơn một chút, một tay khác lại ôm lấy mặt cô giữ chặt, khiến cô chỉ có thể nhìn thấy đường viền hàm dưới góc cạnh của anh, giọng nói dịu dàng vang lên: "Ngoan nào, đừng động đậy, sắp xong rồi."

"Sẽ không." Lê Tinh cụp mắt xuống, cuối cùng trả lời anh. "Anh và anh Phạm là chuyện của anh và anh Phạm; em và chị Trân, Phàm Phàm là chuyện của em và chị Trân, Phàm Phàm. Từ khi các anh bắt đầu làm công trình, em và chị Trân đã có sự ăn ý phân biệt rõ ràng."

Lê Tinh nói xong, khẽ cắn môi ngẩng đầu nhìn anh: "Chỉ là, ông xã, sự việc đã đến bước đó rồi sao?"

Tay Lục Huấn đang bôi thuốc mỡ khựng lại một chút, cô quá hiểu anh lại quá thông minh, cộng thêm kinh nghiệm mở công ty trong năm nay, cô hiểu biết nhiều hơn, anh chỉ nói một câu, cô lại đoán trúng toàn bộ suy nghĩ trong lòng anh.

Bôi nốt chút thuốc mỡ cuối cùng lên chỗ bầm tím, anh dừng tay nhìn một chút, lớp thuốc mỡ bóng loáng bôi trên cục sưng lớn khiến cho vết sưng tấy càng thêm rõ ràng, anh cau mày, một lúc lâu sau mới nói: "Cũng không hẳn, nếu lúc này có thể xảy ra một chuyện có thể gây ra tranh luận sôi nổi, che lấp tin tức về tường chịu lực, thì sẽ không đến bước đó."

Tất cả công trình của họ đều hợp pháp hợp quy định, nghiệm thu cũng đạt tiêu chuẩn, chỉ cần dân chúng không quan tâm, bên trên xác định công trình sẽ không xảy ra vấn đề thì cũng sẽ không quan tâm.

"Chuyện có thể gây ra tranh luận sôi nổi?" Lê Tinh trầm ngâm. "Chuyện Hồng Thái Dương bị làm giả, làm nhái này có tính không?"

"Tính." Lục Huấn đáp. "Nhưng nếu có người lấy chuyện này ra làm lớn, thì anh càng khó rửa sạch."

Thường Hùng cố tình chọn thời điểm này để tung ra hai chuyện cùng một lúc, không phải là để anh thoát thân.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, luôn có cách." Không muốn cô lo lắng quá nhiều, anh cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói. "Những điều anh Phạm nói với anh trước đó là anh ấy lo xa thôi, không nghiêm trọng đến vậy, kết quả xấu nhất chính là những công trình trên tay hiện tại giao nộp, chúng ta chỉ làm những công trình trong tay mình hoặc là tập trung vào bên Hải Nam."

"Vấn đề có thể sẽ có chút khó khăn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không xoay chuyển được, nửa đầu năm nay anh Tiến gom được không ít thép phế liệu ở phía Bắc, anh vẫn chưa bán, không được thì bán lô thép đó đi, có thể xoay chuyển được."

Nếu hôm nay chuyện của Hồng Thái Dương không được giải quyết thuận lợi, ví dụ như cô không đến bách hoá số một, không phát hiện ra chuyện đằng sau này, để cho người ta thành công một đường, hai bên cùng ép, thì anh thật sự không có cách nào phá vỡ cục diện.

Bây giờ lại vẫn còn một tia hy vọng.

Lê Tinh nhìn anh nói, "Lô thép đó là anh giữ lại để làm vốn mở nhà máy thép với ông chủ Kim, đó là anh chuẩn bị cho tương lai của anh Tiến, sao có thể động vào. Anh trông chờ vào lô thép đó còn không bằng trông chờ vào em. Anh quên rồi à, bây giờ em không chỉ có công ty, mà chỗ Hà Niên và anh hai em được chia lợi nhuận cũng có được một khoản tiền không nhỏ."

Năm ngoái, Lê Tinh đã đầu tư một triệu tệ (100 vạn) cho Trần Thủy Hoa để làm quảng cáo cho tất Lệ Toa, sau đó Lê Hà Niên mở công ty quảng cáo, cô lại đầu tư thêm một khoản tiền.

Tháng Tám, bộ phim điện ảnh của Trần Thủy Hoa đã công chiếu, doanh thu phòng vé trong nước không tệ, nước ngoài còn tốt hơn, giành được mấy giải thưởng, còn bán được không ít bản quyền, một triệu tệ của cô đã tăng lên gấp mấy lần, nhưng cô không lấy một đồng nào về, toàn bộ đều dùng để tiếp tục đầu tư cho Lê Hà Niên.

Bây giờ Lê Hà Niên có một công ty quảng cáo, một công ty quản lý nghệ sĩ gì đó, doanh thu đều không tệ.

Cô cần dùng tiền, bên Lê Hà Niên dù thế nào cũng có thể xoay sở cho cô một khoản.

Ngoài ra, bên anh hai Lê Chí Quân cũng vậy, cô đã đổi 350 ngàn tệ (35 vạn tệ) mà anh Hai cho thành cổ phần của công ty Lê Tinh, anh hai cũng đổi số tiền mà cô đưa cho anh ấy thành cổ phần của công ty trang trí của anh ấy.

Hiện tại công ty trang trí của Lê Chí Quân có gần hai trăm người, anh ấy không chỉ nhận công trình trang trí của các toà nhà của cô, mà còn nhận không ít công trình bên ngoài.

Hai tháng trước còn nhận được một công trình trang trí nội thất của một tòa nhà văn phòng và tòa nhà giảng đường của một trường học, một tòa nhà mới xây của chính phủ.

Trước đây cô vẫn chưa từng chia lợi nhuận, thật sự muốn chia, cũng là một khoản tiền lớn.

"Ngoài chỗ Hà Niên, anh hai, tiền kiếm được từ tất Lệ Toa em cũng chưa động đến, mấy chỗ gộp lại cộng thêm tiền tiết kiệm hiện tại của chúng ta, chắc hẳn đủ để anh xây dựng công trình trong tay được hai tháng, sau đó lại nghĩ cách."

Lục Huấn nghe xong liền cười: "Cũng đúng, anh suýt quên mất vợ anh bây giờ cũng là một phú bà, hoàn toàn có thể nuôi được chồng! Vậy đến lúc đó cần anh sẽ nói với em."

Lục Huấn hoàn toàn không có vẻ gì là ngại ngùng khi tiêu tiền của vợ, anh cười nói một tiếng, thấy tóc cô rối tung, bèn đưa tay lấy túi xách của cô ở bên cạnh, lấy chiếc lược nhỏ ra, anh gọi cô: "Em ngồi quay lưng lại, tóc cần phải chải lại rồi."

"Vâng."

Lê Tinh bị anh làm cho phân tâm, phát hiện ra chuyện khu chung cư bên bờ sông hình như cũng chỉ có vậy.

Có thể sẽ tổn thất nặng nề, nhưng không đến mức phá sản.

Cô cũng tương đối lạc quan, chỉ cần không phá sản, người còn ở bên ngoài thì luôn có cơ hội làm lại từ đầu.

Nghĩ thông suốt, cô khẽ thở ra một hơi, lại hỏi anh về việc xử lý hậu quả của Hồng Thái Dương: "Sau này khách hàng tìm đến Hồng Thái Dương, anh đã nghĩ ra cách xử lý chưa?"

Lục Huấn vẫn chưa nghĩ ra, nếu đổi lại là bách hoá số hai hay số ba, anh chỉ cần làm rõ chuyện này là không cần phải để ý nữa. Bên phía bách hóa sẽ phải bồi thường vì nhân viên của họ đã vô trách nhiệm trong khâu quản lý, còn những khách hàng bị lừa bên ngoài thì phải tự chịu trách nhiệm cho tâm lý ham rẻ của mình.

Làm như vậy trong thời gian ngắn Hồng Thái Dương sẽ chịu chút ảnh hưởng, nhưng sẽ không làm tổn thương đến gốc rễ.

Nhưng chuyện lại xảy ra ở bách hoá số một, liên quan đến chú hai. Anh lại không thể làm quyết liệt như vậy được.

Anh đưa tay gỡ chiếc dây buộc tóc đã lỏng lẻo của cô ra, cầm lược chải qua loa cho cô mấy cái mới nói: "Vẫn chưa nghĩ ra, đợi bên đồn cảnh sát điều tra rõ ràng xem mức độ nghiêm trọng của sự việc rồi tính tiếp."

Chỉ là doanh số của Hồng Thái Dương bên bách hoá số một sẽ bị ảnh hưởng, Hồng Thái Dương ở khu vực Ninh Thành còn có thể đường hoàng mà tổn thất một chút lợi ích, nhưng lại là số lượng lớn, anh đồng ý, bên Thuận Tử cũng sẽ không đồng ý.

Trừ khi có lý do đầy đủ hơn, lợi ích lớn hơn.

Lê Tinh nghe ra ý của Lục Huấn, cũng giống như công ty bán sỉ không phải là công ty của riêng cô, Hồng Thái Dương của Lục Huấn cũng không phải là Hồng Thái Dương của riêng anh.

Cô khẽ thở dài một tiếng: "Lần này chắc chắn sẽ liên lụy đến chú hai rồi."

Lục Huấn nghe đến đây, liếc nhìn văn phòng của Lê Vạn Phong.

Văn phòng của Lê Vạn Phong chỉ có khoảng hai mươi mét vuông, bách hoá số một là tòa nhà bách hóa lâu đời, mấy năm trước phía dưới lầu đã được tân trang lại nên không nhìn ra dấu vết lịch sử, nhưng văn phòng Lê Vạn Phong không muốn tốn kém chi phí nên không sửa sang, có thể nhìn ra dấu vết.

Tường văn phòng có chỗ đã bong tróc, bàn làm việc, ghế làm việc, tủ đựng tài liệu và chiếc ghế gỗ, ghế sofa mà họ đang ngồi đều đã cũ kỹ, lớp sơn bong tróc nứt nẻ, cửa sổ gỗ cũng đã cũ, rèm cửa màu xanh đen đã bạc màu.

Trong số các giám đốc của các toà nhà bách hóa lớn, Lê Vạn Phong là người không thích phô trương nhất, cũng là người liêm khiết nhất.

Nhưng một người như vậy, năm đó vì Lê Tinh mà đã nhờ vả không ít người.

"Đợi chú hai về rồi hỏi xem ý kiến của chú ấy thế nào, chúng ta cùng nhau bàn bạc." Lục Huấn cúi đầu, cầm lược chải nốt lọn tóc xõa bên tai cô lên, lấy dây buộc tóc buộc lại cho cô, rồi nói.

Lê Tinh suy nghĩ một chút: "Cũng được, lát nữa hỏi chú hai."

"Hỏi chú cái gì?" Lê Vạn Phong từ bên ngoài đi vào, vừa hay nghe thấy câu này bèn lên tiếng.

"Chú hai." Lê Tinh và Lục Huấn thấy ông đi vào đều gọi một tiếng.

Lê Vạn Phong vào nhà vệ sinh công cộng tắm nước lạnh, thay bộ quần áo cộc tay và quần dài, khi đi vào, trên mái tóc hoa râm còn vương hơi nước, ông nhìn vết thương của Lê Tinh trước, khẽ cau mày: "Có vẻ nghiêm trọng, có chỗ nào không thoải mái không? Có đau đầu chóng mặt không? Không được thì nên đến bệnh viện kiểm tra đi."

Lê Tinh vừa rồi lo lắng nói chuyện với Lục Huấn, còn chưa kịp xem trán mình rốt cuộc bị thương đến mức nào, nghe thấy lời này theo bản năng muốn đưa tay sờ lên vết thương trên trán, nhưng lại bị Lục Huấn giữ lấy tay: "Đừng chạm vào vết thương."

Lê Tinh đành thôi, ngoan ngoãn trả lời: "Con không sao ạ, không bị chóng mặt hay đau đầu."

"Ừ, vậy thì tốt." Lê Vạn Phong đáp một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Lục Huấn: "Hai đứa vừa rồi có phải đang nói chuyện xử lý máy lạnh giả ở bách hoá số một không? Chuyện này vấn đề không nằm ở Hồng Thái Dương, mà nằm ở nội bộ bách hoá số một, lát nữa chú sẽ bảo Tiểu Lý ra một thông báo nói rõ đầu đuôi sự việc cho khách hàng biết, sau này chỉ cần khách hàng cầm hóa đơn mua máy lạnh Hồng Thái Dương của bách hoá số một đến, đều sẽ được trả hàng."

"Nhưng chú hai, như vậy thì chú..."

Lê Tinh vội vàng lên tiếng, cô muốn nói như vậy thì Lê Vạn Phong sẽ gặp rắc rối vì giám sát không nghiêm, dẫn đến tài sản tập thể bị tổn thất nghiêm trọng, nghiêm trọng thì đừng nói đến vị trí giám đốc, thậm chí còn có thể đối mặt với việc bị điều tra, Lê Vạn Phong xua tay không để cô nói tiếp.

"Tinh Tinh, đây vốn là trách nhiệm là sai lầm của chú, nếu không phải chú quá tin tưởng tên họ Hạ kia, dẫn đến việc quyền lực của hắn ta dần dần lấn át các giám đốc khác, thì hai nhân viên bán hàng của quầy hàng Hồng Thái Dương sẽ không vì sợ hắn ta mà giấu giếm sự việc bảo hành lâu như vậy, hắn ta cũng sẽ không có cơ hội lấy trộm hóa đơn bán hàng có đóng dấu công khai, rồi tuồn hóa đơn ra bên ngoài."

"Cho nên, bất kể kết quả thế nào, chú đều phải nhận."

"Chú hai, không phải như vậy."

Lê Tinh không thể chấp nhận lời này, bản thân Hạ Hâm Hải ở bách hoá số một có năng lực xuất chúng, hắn ta cũng biết cách cư xử, trên dưới bách hoá số một đều biết hắn ta một lòng vì bách hoá số một, hắn ta đâm sau lưng người khác ai cũng không ngờ tới, làm sao có thể trách Lê Vạn Phong được, cô mở miệng định phân bua, lúc này điện thoại trong văn phòng của Lê Vạn Phong lại đổ chuông.

Là bên đồn cảnh sát gọi đến, nói là Hạ Hâm Hải đã chủ động đến đầu thú.

Hạ Hâm Hải đâm sau lưng bách hoá số một, đâm sau lưng Lê Vạn Phong có ơn với hắn ta, đâm sau lưng Lục Huấn đã cứu con trai hắn ta, thật không thể ngờ được.

Hắn ta chủ động đến đầu thú càng khiến người ta không thể ngờ được.

Nhận được tin, ba người Lê Tinh, Lê Vạn Phong và Lục Huấn lập tức đến đồn cảnh sát.

Tuy nhiên, họ không gặp được Hạ Hâm Hải, người của đồn cảnh sát chuyển lời rằng hắn không có mặt mũi nào gặp họ.

Hắn chỉ khai báo toàn bộ quá trình của sự việc.

Vào tháng Năm năm nay, khi khái niệm máy lạnh giá rẻ của Hồng Thái Dương được quảng cáo trên đài truyền hình trung ương, Lục Huấn công bố giá thành máy lạnh trên nhật báo gây ra chấn động trong toàn ngành máy lạnh, Hồng Thái Dương bán chạy chiếm lĩnh thị phần, thì Hạ Hâm Hải bị người ta tìm đến.

Ban đầu tiếp xúc với hắn là giám đốc nhà máy điện máy số 3 Ninh Thành, ông ta yêu cầu Hạ Hâm Hải giảm nguồn cung cấp quầy hàng cho đồ điện Hồng Thái Dương, Hạ Hâm Hải không đồng ý, không những không đồng ý mà hắn còn tăng thêm quầy hàng cho Hồng Thái Dương, để Hồng Thái Dương có một quầy hàng độc lập trong khu vực bán đồ điện, vị trí tốt nhất, khách hàng vừa lên lầu là có thể tìm thấy.

Mà do đồ điện của nhà máy điện máy số 3 mẫu mã cũ kỹ, giá máy lạnh lại tương đối cao, doanh số bán hàng không lý tưởng, nên Hạ Hâm Hải đã giảm nguồn cung cấp quầy hàng vốn có của nhà máy điện máy số 3, chia số quầy hàng dư ra cho Hồng Thái Dương và một nhà máy điện máy quốc doanh ở Thượng Hải.

Sau đó không lâu sau, em gái của Thường Hùng đã tìm đến hắn. Cầm theo những bức ảnh con trai hắn bị con trai của Thường Hùng chơi đùa, bắt nạt.

Lúc ấy hắn nhìn thấy những bức ảnh đó, cả người như phát điên.

Con trai hắn, con trai hắn mới mười lăm tuổi, vậy mà giờ đây phải trốn trong nhà không dám ra ngoài, thường xuyên la hét và đại tiểu tiện không tự chủ, run rẩy, cả cuộc đời bị hủy hoại.

Lũ khốn kiếp đó còn chụp ảnh của con trai hắn.

Giây phút đó, hắn hận đến mức chỉ muốn giết người.

Hắn muốn Thường Hùng chết, con trai Thường Hùng chết, em gái Thường Hùng chết, muốn cả nhà bọn họ đều phải chết!

Nhưng bây giờ Thường Hùng đang bỏ trốn, con trai gã trốn trong nhà em gái gã, ngày nào cũng đi xe sang, hắn chỉ là một giám đốc nhỏ của một bách hoá tổng hợp, hắn có thể làm gì đây?

Hắn biết sòng bạc ngầm ở Ninh Thành có thể mua mạng người, nhưng hắn không có số tiền lớn như vậy. Hắn còn phải lo cho tương lai của con trai, cũng không nỡ lấy số tiền đó ra.

Em gái của Thường Hùng là Thường Lâm tìm đến hắn, ngoài việc đưa cho hắn những bức ảnh của con trai hắn, còn có một triệu tệ tiền mặt.

Ý của đối phương là, một triệu tệ đó và những bức ảnh kia mua lại đoạn ân oán cũ giữa cháu trai ả và con trai hắn, hắn thay họ làm một việc, sau khi thành công sẽ chia cho hắn thêm một triệu tệ nữa.

Hai triệu tệ, hắn làm giám đốc nhỏ nhoi cả đời cũng không kiếm được số tiền đó, mà bây giờ chỉ cần thay họ làm xong một việc là được. Đến lúc đó, hắn có thể cầm hai triệu đó đưa vợ con đến Cảng Thành sinh sống, bên đó điều kiện y tế tốt, có lẽ con trai hắn còn có cơ hội được cứu.

Kẻ thù hãm hại con trai hắn, cầm tiền và bằng chứng uy hiếp đến trước mặt hắn, dáng vẻ bố thí cao cao tại thượng mà hắn còn phải đồng ý.

Hắn nhận lấy ảnh của con trai mình cùng với chiếc vali tiền kia, hỏi Thường Lâm muốn hắn làm gì.

Thường Lâm thấy hắn nhận tiền sảng khoái, nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng hắn, mãi đến cuối tháng Năm, sau khi hắn làm xong một loạt việc nhỏ theo chỉ định của Thường Lâm, có đủ lợi thế, ả mới nói cho hắn biết kế hoạch của họ.

Hóa ra, nhà máy điện máy số 3 Ninh Thành đã không trụ nổi nữa, năm kia còn có thể miễn cưỡng hòa vốn, năm ngoái quạt nhiều cánh, bàn là hơi nước nhẹ, máy sấy tóc và các loại đồ điện khác của Hồng Thái Dương tràn vào Ninh Thành, nhà máy số 3 đã tồn kho không ít quạt điện, bàn là kiểu cũ, dẫn đến thâm hụt tài chinh. Năm nay Lục Huấn tung ra máy lạnh giá rẻ, trực tiếp khiến họ rơi vào vòng luẩn quẩn doanh số bán hàng.

Cấp trên đã ra tối hậu thư cho giám đốc nhà máy điện máy số 3, nếu đến cuối năm nay mà vẫn không có chút khởi sắc nào thì sẽ đóng cửa.

Giám đốc nhà máy điện máy số 3 là một người họ hàng xa của nhà chồng Thường Lâm. Ông ta đã làm việc ở nhà máy điện máy số 3 cả đời, rất không muốn một nhà máy như vậy bị đóng cửa, nghĩ rằng nhà chồng Thường Lâm quen biết không ít người, ông ta tìm đến cửa, muốn cầu nhà chồng Thường Lâm chỉ cho một con đường.

Nhà chồng Thường Lâm không đồng ý giúp đỡ, Thường Lâm lại nhìn thấy một con đường phát tài ở nhà máy điện máy số 3, còn có thể tiện thể giúp anh trai ả đạt được mục đích trả thù Lục Huấn.

Đó chính là để nhà máy điện máy số 3 sản xuất một lô máy lạnh giá rẻ giả, kém chất lượng của Hồng Thái Dương.

Sản xuất máy lạnh tốt thì chi phí cao, sản xuất hàng giả, hàng kém chất lượng thì chi phí có thể rẻ hơn gấp mười lần, còn rẻ hơn cả chi phí máy lạnh giá rẻ của Hồng Thái Dương.

Giám đốc nhà máy điện máy số 3 ban đầu không đồng ý, nhưng Thường Lâm nói với ông ta, chỉ cần giúp ả làm xong chuyện này, tất cả công nhân trong nhà máy của ông ta có thể nhận được một lần ba chục ngàn tiền lương, ả còn sẽ giúp cả nhà già trẻ của ông ta di cư ra nước ngoài, đến Cảng Thành cũng được.

Ả nói, dù sao thì nhà máy điện máy số 3 cũng bị cái tên họ Lục kia làm cho sắp đóng cửa rồi, chi bằng dứt khoát đánh liều một phen, tự tìm cho mình một con đường phát tài.

Làm giám đốc cả đời, trong túi cũng không có mấy chục ngàn tệ, làm một vố này, có khi có được cả chục triệu. Hơn nữa chuyện này chỉ cần làm cẩn thận, sẽ không có ai phát hiện ra, ả đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.

Có thể trả thù tên họ Lục, còn có thể kiếm cho người nhà một tương lai tươi sáng, cứ như vậy, giám đốc nhà máy điện máy số 3 đã đồng ý.

Nhiệm vụ của Thường Lâm đối với giám đốc nhà máy điện máy số 3 là sản xuất máy lạnh kém chất lượng, càng nhiều càng tốt, nhiệm vụ giao cho ông ta là tráo hoa đổi cây máy lạnh giá rẻ của Hồng Thái Dương ở bách hoá số một, cũng là càng nhiều càng tốt.

Sự bố trí của Thường Lâm có thể nói là tỉ mỉ.

Ả ngoài việc mua chuộc giám đốc nhà máy điện máy số 3 làm việc cho mình, khống chế Hạ Hâm Hải, ả còn dùng lợi ích là mua đứt nhà máy điện máy số 3 sau khi sự việc thành công để mua chuộc thợ sửa chữa đồ điện ở gần bách hoá số một và con trai của ông ta - người phụ trách lắp đặt máy lạnh ở bách hoá số một.

Cứ như vậy, ba tháng Sáu, Bảy, Tám, khi máy lạnh Hồng Thái Dương bán chạy ở bách hoá số một, với sự phối hợp của bên Tiểu Trịnh, Hạ Hâm Hải đã hoàn thành việc tráo hoa đổi cây máy lạnh giả kém chất lượng, cũng thông qua kênh của bách hoá số một đến tay người dân Ninh Thành.

Để cho sự việc này lên men chậm, bùng nổ muộn, hắn còn phải phụ trách lấy trộm hóa đơn bán hàng của bách hoá số một, rồi kiểm soát, xử lý vấn đề bảo hành của bách hoá số một.

Thường Lâm đã thử nghiệm, tuổi thọ của một chiếc máy lạnh kém chất lượng nhiều nhất chỉ có thể duy trì được hai đến ba tháng, cho nên máy lạnh kém chất lượng từ tháng Sáu tung ra thị trường, cộng thêm việc có Hạ Hâm Hải hỗ trợ bảo hành, chỉ có thể kéo dài đến tháng Tám. Tháng Tám cũng vừa hay là ngày giai đoạn một của khu chung cư bên bờ sông của Lục Huấn và Phạm Trường Hải hoàn thành nghiệm thu, đưa ra thị trường mở bán trước.

Ả muốn hai sự việc cùng bùng nổ, khiến Lục Huấn không có chút sức chống đỡ nào.

Vốn dĩ ả đã lên kế hoạch bùng nổ vào cuối tháng Tám, nhưng ngày 18 tháng 7, Thường Hùng bất ngờ bị bắt, còn bị cắt cụt hai chân, Thường Lâm lo lắng mình sẽ gặp chuyện nên đã trốn đi trước, gián tiếp phá vỡ kế hoạch của ả.

Mà lúc này, ả phát hiện máy lạnh giá rẻ mà nhà máy số 3 sản xuất đã vượt quá dự kiến, lại cảm thấy chỉ riêng doanh số bán hàng của bách hoá số một vẫn chưa đủ để giáng cho Lục Huấn một đòn nặng nề. Thế là vào cuối tháng Bảy, ả lại ra lệnh cho giám đốc nhà máy điện máy số 3, sắp xếp người tháo lắp tổ hợp lô máy lạnh đã tráo đổi kia và máy lạnh kém chất lượng, lần lượt bán đến Thượng Hải, Từ Thành, Hàng Thành và những nơi khác mà Lục Huấn quan tâm nhất.

Sau đó, Thường Lâm ra lệnh cho Hạ Hâm Hải cố gắng trì hoãn tất cả các vụ bảo hành đến tháng Chín, tức là hôm nay.

Tất cả kế hoạch đều là do Thường Lâm sắp xếp, từ bài báo liên quan trên báo Ninh Thành Buổi Sáng, đến việc sắp xếp người không ngừng gọi điện đến trung tâm điện máy Hồng Thái Dương, tòa nhà trụ sở chính, tòa nhà bảo hành, điện thoại của Lục Huấn và những người xung quanh anh, khiến điện thoại của Lục Huấn bị nghẽn không gọi được, không nhận được tin tức.

Lại sắp xếp khách hàng thật cầm hóa đơn giả đến trung tâm điện máy Hồng Thái Dương gây rối, mục đích là chứng minh sự thật toàn bộ đồ điện Hồng Thái Dương ở bách hoá số một đều là đồ điện kém chất lượng.

Để đảm bảo kế hoạch không có sơ hở, không để lộ tin tức, Thường Lâm còn giữ lại một triệu tệ còn lại, nói là đợi hôm nay sau khi sự việc thành công mới đưa cho hắn.

Đáng tiếc, kế hoạch hoàn hảo không một kẽ hở này Lê Tinh đã sớm biết được tin tức từ chỗ các chị bán hàng ở trung tâm bán sỉ, suy đoán ra vấn đề nằm ở bách hoá số một, khiến cho kế hoạch của ả bị phá hỏng.

Mà Hạ Hâm Hải không ở lại vì một triệu kia, hắn muốn trước khi đi sẽ gi.ết ch.ết Thường Lâm. Nhưng Thường Lâm đã không xuất hiện ở địa điểm đã hẹn, hắn còn nhận được tin tức Lê Vạn Phong đã biết hắn là nội gián.

Nhận được tin tức đó, Hạ Hâm Hải biết dựa vào mạng lưới quan hệ của Lê Vạn Phong và nhà họ Lê, hắn sẽ không thể trốn thoát.

Không thể trốn thoát, hắn cũng không muốn trốn nữa.

Hắn đến đồn cảnh sát này khai ra Thường Lâm, hắn biết con trai của Thường Hùng đã chết, Thường Hùng cũng không còn sống lâu nữa, hắn muốn cả nhà họ Thường cùng nhau lên đường.

Bình Luận (0)
Comment