Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 37

 
Hơn tám giờ sáng, đường phố đông đúc xe cộ, tiếng ồn ào vang lên, tiếng chuông xe đạp leng keng trên vỉa hè, tiếng xe bus cán qua nắp cống, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng còi xe inh ỏi.

Nhưng cửa sau của tòa nhà bách hóa lại vắng vẻ yên tĩnh, thỉnh thoảng có nhân viên hậu cần của tòa nhà vội vã vào kho lấy hai thùng hàng rồi vội vàng mang ra quầy hàng phía trước.

Dưới bóng cây râm mát, chiếc xe Jetta màu đen lặng lẽ đậu ở đó, cửa ghế phụ đóng kín, cửa ghế lái lại hé mở.

Lục Huấn dựa lưng vào ghế lái, mắt nhìn về phía cửa sau, trong đầu những hình ảnh nóng bỏng cứ như tua chậm phim.

Cơ thể mềm mại của cô gái dựa vào người anh, lớp áo mỏng manh, đường cong hiện ra rõ nét, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, đôi môi mềm mại áp vào môi anh, chiếc lưỡi nhỏ nhắn khẽ liế.m qua khe môi, rồi bất ngờ cắn mạnh vào môi anh...

Hồi lâu sau anh mới ngẩng đầu lên, hắng giọng, cong môi cười khẽ. Anh thật sự không ngờ, người mà ngày thường chỉ cần nhìn nhau cũng đỏ mặt, hay né tránh, lại chủ động hôn anh.

Có lẽ đêm qua anh suy nghĩ quá nhiều, d.ục v.ọng quá mãnh liệt, dù đã tắm nước lạnh mấy lần, vẫn khiến anh phải kìm chế khi đối mặt với cô vào ban ngày, cố gắng tránh thân mật. Nhưng đối mặt với người mình yêu, càng kìm nén thì d.ục v.ọng càng mãnh liệt, huống hồ cô đang ở ngay trước mắt, gần như vậy, lại nhỏ nhắn mềm mại như vậy, cứ như anh chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm cô vào lòng, khảm vào cơ thể mà nhào nặn.

Cô còn ngoan ngoãn quá mức, như lúc nãy anh đắp mắt cho cô, bảo cô đừng động đậy, cô thật sự như một đứa trẻ ngoan nghe lời ngồi im, hai đầu gối khép lại, ngẩng đầu lên.

Cô không biết dáng vẻ đó của cô hấp dẫn người khác thế nào, anh đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể kìm nén được d.ục v.ọng.

Anh không quên chuyện xảy ra ở trước cửa nhà họ Lê.

Hai người mới xác nhận quan hệ ngày hôm sau, anh không muốn người khác nghĩ sự kiềm chế và tôn trọng của anh dành cho cô là giả tạo, đạt được mục đích rồi thì không cần giữ gìn nữa.

Anh kìm nén đến mức khi cô ôm lấy anh, anh hoàn toàn không kịp đề phòng, đầu óc trống rỗng, khi anh chậm chạp đưa tay ra định ôm lấy cô đáp lại, thì cô đã cắn anh một cái rồi nhanh chóng xuống xe chạy mất.

Bên tai chỉ còn lại câu nói "Em đi làm đây" xen lẫn tiếng cửa xe đóng sầm, anh theo bản năng mở cửa xe định đuổi theo, nhưng thấy cô chạy hớt ha hớt hải, đi giày cao gót đến mức loạng choạng, sợ cô ngã nên đành thu chân về, chỉ nhìn bóng dáng cô khuất dần ở cửa sau.

Anh đưa tay lên xoa chỗ Lê Tinh vừa cắn trên khóe môi, hơi ướt một chút, cô cắn rất nhẹ như mèo con khẽ cào, không để lại dấu vết gì, chỉ thấy hơi ngứa.

Nhưng cũng đủ khiến anh bất ngờ rồi.

Lục Huấn lại cười khẽ, điện thoại trên xe lúc này đổ chuông, anh đưa tay mở ngăn chứa đồ, cầm điện thoại lên nghe máy.

Là ông chủ Thái gọi đến.

"Anh Thái, có chuyện gì vậy?" Lục Huấn đưa tay đóng cửa xe, lại nhìn về phía cửa sau, đổi tay cầm điện thoại, từ từ khởi động xe.

Ông chủ Thái nói về chuyện của Thường Hùng, Kim Bưu và lô thép phế liệu đó.

"Cậu Lục, cậu biết chuyện của Thường Hùng và Kim Bưu rồi chứ? Tối qua Thường Hùng dẫn theo một đám người đến quán bar Thiên Địa phá rối, Kim Bưu bị một tên đàn em của gã ta đâm một nhát, bây giờ Thường Hùng đang bị điều tra, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, phải xem Kim Bưu có chịu bỏ qua hay không."

"Vạn Gia Bảo thì cậu biết rồi đấy, quen làm người hòa giải, ông ta muốn nhường phần của mình cho Kim Bưu để đổi lấy Thường Hùng..."

"Đổi lấy Thường Hùng?" Lục Huấn khẽ nheo mắt, nhanh chóng hỏi lại: "Ông chủ Kim bị thương à? Anh ấy sao rồi? Tỉnh lại chưa?"

"Chuyện này tôi cũng chưa rõ, cậu Lục, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi."

"Được, gặp nhau ở bệnh viện."

*****

"Phù!"

Lê Tinh chạy một mạch từ cửa sau lên tầng bốn, mãi đến khi ngồi vào chỗ làm việc, tim cô vẫn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hơi thở có chút gấp gáp.

Cô từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hai mươi hai năm qua ngoài việc thích đọc tiểu thuyết ngôn tình ra, cô chưa từng làm chuyện gì táo bạo, nhưng hôm nay lại dám chủ động hôn người khác, cắn anh một cái, lại còn cắn rất mạnh nữa chứ!

Như thể mượn được can đảm từ trời vậy.

Thở phào nhẹ nhõm để ổn định lại hơi thở và cái nóng trên mặt trên người, cất túi xách vào tủ, sau đó tiện tay cầm một tờ báo lau bàn, vừa lau vừa không nhịn được nhớ lại cảnh tượng lúc nãy trên xe.


Cô ôm lấy cổ Lục Huấn, môi ngậm lấy môi anh mút nhẹ, rồi thè lưỡi ra, nhưng anh lại không há miệng, lưỡi cô chỉ khẽ li.ếm qua môi anh, nhớ đến vết răng anh cắn lúc trước, cô bèn cắn mạnh vào môi anh trong lúc anh đang sững sờ không dám tin.

Cũng không biết có mạnh không, có để lại dấu răng không, sau khi cắn xong, cô vội vàng bò xuống xe, quăng lại một câu "Em đi làm đây" rồi đóng sầm cửa xe chạy mất.

Cô còn không dám nhìn xem vẻ mặt của anh lúc đó thế nào.
Cũng không biết anh nghĩ sao về việc cô hôn anh.

Còn nữa, chắc là cô không cắn anh bị thương chứ? Hình như cô cảm thấy răng mình cắn vào thịt mềm trong miệng anh...

Lê Tinh càng nghĩ mặt càng nóng, lại có chút bực bội, lần đầu tiên hoàn toàn không có kinh nghiệm, đầu óc không suy nghĩ liền hành động.

"Có chuyện gì à, sáng nay đi đâu với bạn trai thế? Đến muộn nửa tiếng, lại còn vẻ mặt xuân tình gợn sóng như vậy."

Phương Tình ngồi bên cạnh thấy Lê Tinh từ lúc đến cứ ngồi trước bàn làm việc, cũng không dọn dẹp mấy tờ hóa đơn mà chỉ cầm tờ báo lau cái bàn, sau đó thì vò vò, lúc thì cúi đầu mím môi cười, lúc thì lại bực bội. Cô ấy tặc lưỡi, không nhịn được mà dịch ghế lại gần, ghé sát tai trêu chọc Lê Tinh.

Lê Tinh đang thất thần, bỗng nhiên nghe thấy câu này, giật mình đến mức dùng sức mạnh tay, "xoẹt" một tiếng, tờ báo nhàu nát trên tay bị xé rách, cô vội vàng vo tròn lại, cố gắng tỏ ra bình thản nói: "Tôi chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi, xuân tình gợn sóng gì chứ, đừng nói bậy!"

Liếc nhìn đồng nghiệp xung quanh đã bắt đầu làm việc, cô ném tờ báo rách vào thùng rác dưới gầm bàn, rồi kéo ngăn tủ ra lấy tập hóa đơn cần xử lý trong tháng, để ý thấy tay kia vẫn đang cầm tấm thẻ, cô theo bản năng liếc nhìn Phương Tình, thấy Phương Tình vẫn đang nhìn mình, có hơi mất tự nhiên.

Cô mím môi giấu tấm thẻ đi, rồi đưa khuỷu tay huých vào tay Phương Tình đang khoanh trước ngực, ghé sát tai cô ấy nhỏ giọng nói: "Làm việc đi, trưa nay tôi mời cô đi ăn nhà hàng, quán mới mở ở đường Tân Hà đó, không phải cô muốn đến đó ăn thử sao, tôi mời."

"Thật á?"

Phương Tình mới vào làm ở tòa nhà bách hóa số sáu chưa lâu, cô ấy còn thường xuyên tính sai sổ sách bị trừ thưởng, lại còn phải đưa tiền sinh hoạt phí cho gia đình mỗi tháng, cuộc sống eo hẹp, bình thường toàn ăn cơm ở nhà, ít khi ra ngoài ăn, nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, liền hỏi lại.

"Ừ, thật." Lê Tinh gật đầu, nói: "Làm việc trước đi."

Phương Tình lập tức đáp lại: "Được rồi, cô mời mà, cô quyết định hết.", ngừng một chút, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, thấy đồng nghiệp đang cặm cụi làm việc, lại ghé sát tai Lê Tinh nhỏ giọng nói: "Nhưng mà Tinh Tinh, mặt cô đỏ quá, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng kìa."

Lê Tinh ngẩn ra, cô sững người một lúc lâu mới cãi lại: "Lúc nãy tôi chạy lên mà, không đỏ sao được. Cô mau làm việc đi, không thì trưa nay tôi không có thời gian đâu."

"Được rồi được rồi, làm việc, làm việc."

Cô đã nói vậy, Phương Tình không còn nói gì nữa, ngồi về chỗ làm việc.

Phương Tình tính toán không giỏi lắm, nhiều khoản phải kiểm tra đi kiểm tra lại, chẳng mấy chốc trong văn phòng đã vang lên tiếng cô ấy gảy bàn tính, rồi lại gảy lại từ đầu.

Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc lấy hóa đơn trong ngăn kéo, cô liếc nhìn tấm thẻ trên tay.

Mấy ngày cuối tháng trước, cô chỉ nghe nhân viên ngân hàng nói cách chi tiêu bằng thẻ này, nhưng chưa từng tận mắt thấy người khác dùng, cũng không biết dùng như thế nào.

Trưa nay xuống dưới thử xem? Dùng ở dưới lầu có ảnh hưởng không tốt không? Đến lúc quẹt thẻ, mọi người đều sẽ biết, liệu có bị hỏi han lung tung không đây?

Mấy ngày trước đồng nghiệp vô tình thấy Lục Huấn lái xe đến đón, ai cũng hỏi anh làm nghề gì.

Hay là đổi chỗ khác nhỉ?

Đi sang khu bách hoá số hai có nhiều tuyến xe buýt, đúng 12 giờ có một chuyến, chỉ hơn mười phút là đến. Hay là đi xe buýt đến bách hoá số hai?

Đã hứa với Phương Tình trưa nay ra ngoài ăn trưa, cô có thể đưa tiền cho Phương Tình đi gọi món ăn trước, còn cô thì ghé qua bách hoá số hai dạo một vòng rồi trực tiếp đến sau, dù sao cô mua đồ cũng rất nhanh.

Nếu không kịp thì để Phương Tình ăn trước, gói một phần mang về để cô về chỗ làm ăn cũng không phải không được.

Như vậy vừa không làm lỡ bữa ăn vừa tranh thủ dạo phố.

Quyết định xong, Lê Tinh đặt tờ hoá đơn chi phí lên bàn, cúi người mở tủ lấy thẻ bỏ vào túi xách, rồi bắt đầu làm việc.

Chỉ là trong đầu nhiều suy nghĩ lộn xộn, lúc thì nghĩ về Lục Huấn, lúc lại lo chuyện quẹt thẻ mua đồ vào buổi trưa, tinh thần có chút không tập trung. May mà cuối tháng công việc đã bớt bận, hiện tại cô cũng không còn nhiều việc. Hôm nay chỉ cần tiếp tục sắp xếp và ký tên các hoá đơn chi phí của các phòng ban là xong.

Lê Tinh từ từ mở từng tờ hoá đơn để kiểm tra và ghi chép, nhằm tránh sai sót, cô cố ý làm chậm lại. Không biết đã bận rộn bao lâu, chị Trương ở bộ phận mua sắm tìm đến, đặt một chồng hoá đơn chi phí lên bàn cô:

“Tinh Tinh, Tiểu Tĩnh nói em bảo mấy tờ hoá đơn này của chị không được duyệt? Tại sao vậy? Những tờ hoá đơn này giám đốc đã ký rồi mà, sao lại không duyệt được?”

Chị Trương không lớn tuổi, năm nay vừa tròn ba mươi, ngoại hình xinh đẹp quyến rũ.


Lê Tinh cũng đẹp, dáng người cũng chuẩn, nhưng vẻ đẹp của cô thuộc kiểu thanh tao tuyệt sắc, tựa như hoa sen kiêu sa nhưng không lòe loẹt.

Chị Trương thì toát lên vẻ gợi cảm quyến rũ từ trong cốt cách. Chị ta thích mặc váy ôm trên gối một chút, quần tất đen, áo sơ mi nhỏ hơn một cỡ, cổ áo khoét sâu tôn lên vóc dáng đầy đặn, thêm mái tóc xoăn sóng lớn, từng cử chỉ đều như muốn hút hồn người khác.

Chị Trương là một người rất giỏi giang. Mấy năm trước, chị ta đã dùng thủ đoạn khiến trưởng phòng của bộ phận mình bị kỷ luật. Dù hiện tại chị ta chưa chính thức lên làm trưởng phòng, nhưng trong bộ phận chị ta đã trở thành người đứng đầu. Ngay cả các trưởng phòng khác trong các bộ phận cũng thường nhường nhịn chị ta, việc gì làm được đều cố gắng giải quyết giúp.

Chị Trương giờ đây đã là người đứng sau giám đốc, vượt trên tất cả trưởng phòng.

Những người như vậy, tất nhiên nếu tránh được thì nên tránh.

Lê Tinh cũng không muốn gây chuyện. Trước giờ cô và chị Trương vẫn hòa thuận, chị Trương thích những cô gái xinh đẹp nên thường không làm khó cô.

Nhưng lần này chị Trương đã làm hơi quá. Nếu cô phê duyệt mấy tờ hoá đơn này, sau này nếu bị kiểm tra thì cô cũng sẽ bị liên lụy.

Giám đốc ký trước thì đã sao? Theo quy trình cô phải duyệt trước, sau đó giám đốc mới xem xét và ký cuối cùng. Nếu có chuyện xảy ra, chắc chắn cô sẽ là người chịu trách nhiệm.

“Không phải không duyệt được. Chỉ là có vài mục cần chị bổ sung thêm một chút thôi." Lê Tinh ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười rồi điềm tĩnh nói với chị Trương. Sau đó cô cầm mấy tờ hóa đơn mà chị Trương để trên bàn, chỉ ra một vài vấn đề.

“Chị Trương muốn báo cáo chi phí công tác tháng trước à? Tất cả đều kê ở mức tối đa. Đương nhiên rồi, giờ chị Trương là trưởng bộ phận mua sắm, kê tối đa là đúng thôi. Nhưng mà, trên đó đâu có văn bản chính thức nào được ban hành, đúng không? Muốn báo cáo ở mức tối đa thì cần có giải trình và chữ ký của giám đốc với trưởng phòng. Sau khi có đủ giấy tờ, bên em mới xử lý được.”

“Với lại, trong mấy hóa đơn này có vài cái tiêu đề không đúng, một số hóa đơn không có dấu mộc. Còn lại là mấy cái hoá đơn viết tay. Còn đây là khoản báo cáo cho lô văn phòng phẩm mua vào tháng trước. Về khoản này thì…”

“Đủ rồi!”

Dù thái độ của Lê Tinh trông có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng khi nói với chị Trương, cô cố tình nâng giọng lên một chút. Văn phòng vốn yên tĩnh, nên chỉ cần nói hơi lớn một chút là mọi người đều nghe thấy. Tại thời điểm này, cả phòng đã lặng lẽ ngẩng đầu chú ý đến tình hình ở đây.

Giọng của Lê Tinh trong trẻo, từng từ rõ ràng, chẳng khác nào công khai nói với mọi người rằng chị Trương kê khai sai và có vấn đề trong báo cáo chi phí.

Sắc mặt của chị Trương tối sầm lại, lập tức ngắt lời cô. Đôi môi đỏ mím chặt, ánh mắt bừng lửa lướt qua xung quanh. Những ai bắt gặp ánh mắt đó đều lập tức cúi đầu xuống, giả vờ tập trung làm việc.

Chị Trương thu ánh mắt lại, một tay chống lên bàn, cúi người sát tai Lê Tinh, nghiến răng nói nhỏ: "Lê Tinh, chị đối xử với em không tệ đúng không? Hồi trước em nhờ chị giúp thằng cháu em xử lý chuyện ở trạm thu mua phế liệu, chị đã giúp hết lòng. Vậy mà bây giờ em định nói chị làm giả hoá đơn à?”

“Chị Trương này mà phải làm giả sao? Đống giấy tờ này chính là như thế đấy. Chị đâu thể nào nhớ đòi hóa đơn ở từng chỗ. Trước đây khi em chưa đến, trưởng phòng Lâu đời trước cũng xử lý các hoá đơn lẻ như vậy thôi.”

“Hơn nữa, chị đã chẳng làm khó em, còn cố ý lấy chữ ký của giám đốc trước rồi mới chuyển cho em. Thế thì có gì mà không được thông qua?”

Vừa nói, chị Trương vừa đặt tay lên vai Lê Tinh, ấn nhẹ xuống, giọng trầm đi: "Em gái này, hôm nay tốt nhất cứ duyệt mấy hóa đơn này cho chị, đôi bên đều vui vẻ. Chị nghe nói cháu em giờ làm ăn lớn lắm, thu mua luôn cả phế liệu ở toà nhà bách hoá số một lẫn số hai. Giỏi thật đấy, dám đi đường vòng qua chị dâu chị, trực tiếp liên hệ với trưởng trạm. Nhưng chắc em không biết, trưởng trạm thu mua phế liệu hiện tại sắp nghỉ hưu rồi phải không?”

“Mẹ chồng chị là người cũ ở trạm phế liệu. Trưởng trạm vừa nghỉ, theo thâm niên thì vị trí đó sẽ tới phiên bà ấy. Chuyện này em đã tìm hiểu chưa?”

Sắc mặt Lê Tinh không hề thay đổi, im lặng một lúc rồi mỉm cười, cầm xấp hóa đơn của chị Trương lên: "Chị Trương, xin lỗi nhé. Em chỉ là kế toán quèn thôi, việc gì cũng phải làm theo quy định. Báo cáo chi phí này ở chỗ em, em chỉ kiểm tra hóa đơn. Còn chữ ký của giám đốc thì là bên Tiểu Tĩnh kiểm tra khi làm quyết toán và giải ngân.”

“Những giấy tờ nào có vấn đề, hôm qua em đã viết một tờ giấy nhắn nhờ Tiểu Tĩnh gửi chị rồi. Phiền chị bổ sung giúp em nhé. Đến lúc đó, em chắc chắn sẽ xử lý ngay cho chị.”

“Em!” Sắc mặt chị Trương trở nên khó coi, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Lê Tinh: "Tinh Tinh, hôm nay em thật sự muốn làm khó chị sao?"

Lê Tinh không né tránh ánh mắt âm trầm của chị Trương, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi tắn: "Không có đâu ạ, chị Trương. Ngày thường chị đối xử với em rất tốt, em sao có thể không biết điều được. Chỉ là em hy vọng chị thông cảm cho em một chút, em chỉ đang làm đúng phận sự của mình thôi."

"Trước khi vào bách hoá số sáu làm việc, em đã nghe bố em kể, hồi nhà máy dệt phá sản năm 73, có một kế toán nhỏ vì sai sót mà vướng vào vòng lao lý. Sau đó, em cũng nghe đồng nghiệp kể lại, năm năm trước Tiểu Ngô bên phòng tài vụ và trưởng phòng mua sắm cũng gặp chuyện tương tự. Chị là trưởng phòng, chắc hẳn biết rõ vấn đề sổ sách không minh bạch nghiêm trọng đến mức nào."

"Em xem qua các khoản chi của chị, thiếu hoá đơn thì không đáng kể, chủ yếu là vấn đề ở chỗ mua sắm này..." Lê Tinh ngừng lại, đưa mắt nhìn quanh rồi nhìn về phía chị Trương, hạ giọng xuống: "Chị Trương, văn phòng phẩm bên Đông Vượng Lai, kế toán bên đó hình như tên là Tiểu Canh..."

"Tinh Tinh!" Sắc mặt chị Trương biến đổi, vội vàng cắt ngang lời Lê Tinh.

Chị ta không ngờ Lê Tinh lại bỏ qua mình mà liên hệ trực tiếp với kế toán bên Đông Vượng Lai, càng không ngờ cô lại liên hệ được. Điều này chứng tỏ cô đã điều tra ra sổ sách của mình. Ngón tay chị Trương run run, một lúc sau chị ta hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười. Chị ta buông tay khỏi vai Lê Tinh, lấy lại xấp hoá đơn từ tay cô, nhẹ nhàng nói: "Được rồi Tinh Tinh, em nói là hoá đơn chi phí có vấn đề phải không? Vậy chị sẽ về kiểm tra lại, bổ sung những thứ thiếu đó, những khoản chi khác chị cũng sẽ rà soát lại, nếu có vấn đề sẽ xử lý ngay."

"Vậy thì làm phiền chị rồi ."
Lê Tinh mỉm cười, không ngăn cản chị Trương lấy lại xấp hoá đơn.

Chuyện của chỉ Trương đối với Lê Tinh chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ. Cô nghĩ sau lần này, chị Trương sẽ không dám đưa những khoản chi có vấn đề cho mình nữa. Còn về phía trạm thu mua phế liệu, tạm thời chị ta cũng sẽ không dám làm gì.

Nhưng chuyện muốn đổi trưởng trạm, cô phải nhắc nhở Lê Hà Dương một tiếng.

Lê Tinh ghi nhớ việc này trong lòng, cúi đầu tiếp tục công việc. Phương Tình ngồi bên cạnh, sau khi chị Trương rời đi một lúc, liền tiến lại gần cô nói:
"Tinh Tinh, vừa rồi cô không nên cãi lại chị Trương như vậy. Tôi đã nói với cô về mối quan hệ của chị ta với giám đốc rồi mà. Cô phải cẩn thận chị ta trả thù đấy. Tôi nghe Tiểu Tĩnh kể, chị ta rất biết cách chơi xấu người khác. Tiểu Tĩnh làm việc dưới trướng chị ta mấy năm trời, giờ bị đè nén đến mức chỉ có thể làm chân chạy vặt thôi."

Lê Tinh không tiện nói với Phương Tình rằng đây là chị Trương cố tình thử mình, nếu cô thuận theo ý chị ta mới là lên thuyền của giặc.

May mà cô đã có sự chuẩn bị từ trước. Khi phát hiện văn phòng phẩm Đông Vượng Lai giao đến kém chất lượng hơn trước, cô đã nhờ một chị bên bách hoá số hai liên hệ với cháu trai của chị ấy đang làm việc ở Đông Vượng Lai để lấy bảng báo giá nội bộ, đồng thời hỏi được tên kế toán. Nếu không, hôm nay cô thật sự khó mà thoát khỏi người này.

Quả nhiên không thể để người khác nắm thóp mình. Cô chỉ mới tìm chị Trương một lần nhờ giúp vụ phế liệu của Lê Hà Dương mà đã bị chị ta theo dõi rồi.

"Tình Tình, tôi biết rồi. Nhưng mà chuyện chi tiêu này, dù lớn hay nhỏ, hiện tại tuy không có vấn đề gì nhưng ai biết được sau này sẽ ra sao. Cẩn thận vẫn hơn. Chúng ta là kế toán nhỏ, bị làm khó dễ thì cùng lắm là vất vả hơn một chút, vẫn hơn là vướng vào vòng lao lý phải không?"

Phương Tình nghe xong thì im lặng, trong lòng thầm may mắn vì mình chỉ là nhân viên quèn, không phải lo lắng gì cả: "Haiz, khó thật, thôi thì cứ nhanh nhanh tìm đại gia mà gả đi cho xong."

Phương Tình lại treo câu "gả cho đại gia" lên miệng.

Lê Tinh nghe thấy thế thì bật cười. Đại gia thì cô xem như tìm được rồi, cũng sắp cưới nữa chứ.

Nhưng còn vụ hoá đơn chi phí này, chỉ cần có thể tránh được, cô nhất định sẽ tránh.

*****

Buổi sáng hôm đó, trừ việc chị Trương ghé qua một chuyến, còn lại thời gian Lê Tinh dành hết để kiểm tra đối chiếu các khoản chi, làm xong thì vừa đúng giờ ăn trưa.

Nhớ đến việc phải ghé qua bách hoá số hai, Lê Tinh đưa tiền cơm cho Phương Tình, thấy có đồng nghiệp đứng dậy, cô cũng xách túi đi theo ra ngoài.

Dạo này kỹ năng chấm công của cô tăng lên rồi, vừa hay kịp chuyến xe buýt. Sau 18 phút di chuyển, cô đã đến bách hoá số hai.

Lúc này, các chị bán hàng ở tầng một của toà nhà bách hoá đang "trốn" ở quầy ăn trưa, thấy cô đến thì ai nấy đều ngạc nhiên: "Tinh Tinh? Sao trưa nay em lại tới đây? Hôm nay không đi làm à?"

Các chị hỏi liên tục, rồi theo bản năng nhìn ra phía sau Lê Tinh: "Người yêu em đâu?"

"Anh ấy đi làm rồi, không tới." Lê Tinh cười đáp.

"Ơ? Không tới à?" Mấy chị nghe vậy thì thất vọng hẳn. Lục Huấn chỉ cùng Lê Tinh đến bách hoá số hai hai lần, nhưng các chị bán hàng ở đây đều có ấn tượng rất tốt với anh, đúng là người này khéo miệng quá.

Giới thiệu gì anh cũng xem, thỉnh thoảng còn giúp các chị bán hàng, nói còn hay hơn cả các chị. Các chị học được từ anh vài câu, áp dụng với khách hàng khác, đúng là hiệu quả rõ rệt.

Giờ lương của nhân viên bán hàng ở bách hoá số hai bắt đầu liên kết với doanh số, các chị chỉ mong anh đến thường xuyên để học hỏi thêm.

"Bây giờ em không dẫn người yêu theo thì các chị không hoan nghênh em nữa à?" Lê Tinh thấy các chị mặt mày ủ rũ, liền cười trêu chọc.

"Sao lại thế được!" Một chị bán vòng thủy tinh lên tiếng ngay.

"Bọn chị vẫn thích Tinh Tinh nhất chứ."

"Hôm nay Tinh Tinh muốn mua vòng hạt à? Để chị chọn cho hay em tự vào xem?"

Một chị vừa dứt lời, các chị khác cũng sôi nổi: "Phải rồi, nhất định là thích cô em xinh xắn, miệng ngọt này rồi, em đến đúng lúc lắm, bên chị mới về mấy mẫu thắt lưng da xịn nè, lần trước em có nói muốn mua cho bố em một cái mà? Qua đây chọn đi."

"Đúng rồi, nhân hôm nay em đi một mình, hay là mua cho anh người yêu cái thắt lưng luôn đi? Người ta nói tặng thắt lưng là để trói chặt người yêu đấy!"

Mua thắt lưng cho Lục Huấn?

Lê Tinh nghe vậy thì trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng nói: "Được, để em xem thử."

Mỗi lần Lê Tinh đến, dù là lúc nào, kể cả sắp đến giờ đóng cửa, các chị bán hàng đều rất nhiệt tình, lúc này mọi người cũng chẳng buồn ăn trưa nữa, có chị còn đang ngậm cơm trong miệng, vội vàng bỏ hộp cơm xuống, ríu rít giới thiệu cho Lê Tinh mấy mẫu mới về. Hoặc là món đồ nào Lê Tinh muốn mua lần trước giờ đã có hàng.

Kể cả không giới thiệu được gì, các chị cũng phải kéo cô lại nói chuyện vài câu.

Quá nhiệt tình, Lê Tinh lại bắt đầu bận rộn như con bướm, bay khắp nơi.

Trong lối đi nhỏ chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót "cộp cộp cộp" và tiếng các chị í ới gọi, xen lẫn tiếng trả lời trong trẻo của cô, chỉ thấy chiếc váy trắng bay phấp phới.

Chọn xong đồ, đến lúc thanh toán, Lê Tinh móc ra chiếc thẻ Lục Huấn đưa cho: "Chị Hạ Lợi, thẻ này dùng được ở bách hoá số hai đúng không ạ, giờ bên bách hoá số sáu cũng bắt đầu dùng rồi."

"Mọi người xem quẹt một lần cho hết hay là quẹt từng quầy ạ?"

Lê Tinh vừa đưa thẻ ra, các chị bán hàng đều ngẩn người, nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ trên tay cô, thấy màu sắc trên đó, vội vàng cầm lên xem kỹ, không nhịn được hỏi: "Tinh Tinh, thẻ này người yêu em đưa à?"

"Đây là thẻ kim cương hả?"

Lê Tinh cười ngượng nghịu, gật đầu: "Vâng, anh ấy đưa ạ."

"Trời ạ, người yêu em làm gì vậy? Hai người mới yêu nhau bao lâu mà cậu ấy đã cho em dùng thẻ kim cương rồi?"

"Cậu ấy không nói em được tiêu bao nhiêu à?" Chị bán đồ da không khỏi hỏi.

Lê Tinh cũng thấy Lục Huấn hào phóng với mình quá mức, thật ra cô cảm thấy Lục Huấn mới kinh doanh được hơn hai năm, tuy nhìn công ty có vẻ làm ăn phát đạt, nhưng mới bắt đầu chắc là chưa kiếm được nhiều.

Cô đã tính toán sơ qua các khoản kinh doanh của anh, trừ việc buôn bán thép phế liệu, giá cả và thuế mỗi thời kỳ mỗi khác nhau nên cô không tính ra được lợi nhuận, còn những khoản kinh doanh khác, cô ước chừng được phần lời.

Nói thật, anh cứ để cô tiêu như thế này, nếu không đầu tư gì khác thì không sao, chứ nếu muốn đầu tư lớn, kiểu như xây cao ốc chẳng hạn, thì sớm muộn gì cũng gặp khó khăn về tài chính.

Nhưng cô đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, định bụng sau khi cưới sẽ bàn bạc với anh.

"Anh ấy không nói em được tiêu bao nhiêu, tùy em thôi ạ." Lê Tinh ngừng suy nghĩ, cười đáp.

Các chị nghe xong đều không nhịn được mà nói: "Tinh Tinh, em đúng là tìm được người yêu tốt thật đấy, phải giữ chặt nhé, thời buổi này tìm người yêu có tiền không khó, nhưng vừa tốt vừa hào phóng như vậy thì không nhiều đâu."

Lê Tinh hơi đỏ mặt, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cô mím môi cười nhẹ: "Vâng ạ, em cũng thấy anh ấy tốt."

"Chị Quyên, chị San San, chị Hạ Lợi... Mọi người giúp em quẹt thẻ với ạ?"

"Được rồi, không thành vấn đề!" Các chị đồng thanh đáp, vội vàng đi lấy máy quẹt thẻ.

Tầng một bách hoá số hai chỉ có duy nhất một máy quẹt thẻ, mỗi lần quẹt lại phải gọi điện thoại đến ngân hàng để xác nhận. Các chị bán hàng bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định gộp tất cả những món Lê Tinh mua thành một hóa đơn rồi quẹt thẻ một lần cho tiện, sau đó sẽ tự tính toán sổ sách với ngân hàng.

Cuộc điện thoại xác nhận cũng không mất nhiều thời gian, Lê Tinh nhanh chóng được gọi đến ký tên.

Đây là lần đầu tiên Lê Tinh được trải nghiệm cảm giác ký tên sau khi quẹt thẻ. Không cần phải móc tiền mặt ra khỏi ví, cũng chẳng còn cảm thấy khó chịu khi số tiền trong ví cứ vơi dần đi sau mỗi lần mua sắm. Cô thoải mái ký tên mình và Lục Huấn lên hóa đơn, thế là xong! Tất cả món đồ cô đã chọn đều được thanh toán!

Thật sự là quá sung sướng!

Lê Tinh thích cảm giác này. Khi cầm thẻ và hóa đơn thanh toán trên tay, cô nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ, khóe môi không khỏi nở nụ cười.

“Cái thẻ này tiện thật đấy, nếu được sử dụng rộng rãi thì sau này ra đường chẳng cần mang theo tiền mặt nữa.”

“Đúng vậy, dùng thẻ rất tiện lợi.”

Các chị bán hàng cũng đồng tình, rồi nói thêm: "Hiện tại ở Ninh Thành, số người có thẻ này không nhiều đâu. Tinh Tinh có thẻ rồi thì tha hồ đến bách hoá số hai mua sắm mỗi ngày, không cần phải nửa tháng mới đến một lần như trước nữa.”

“Vậy sao?” Lê Tinh đang muốn tận hưởng cảm giác quẹt thẻ. Cô vốn thích mua sắm, giờ có thể mua đồ mà không cần phải trả tiền mặt, cảm giác thật tuyệt! Nghe vậy, cô cong môi cười đáp lại, nhanh chóng cầm đồ rồi chào tạm biệt các chị bán hàng để lên lầu hai.

Thế là Lê Tinh bắt đầu mua sắm thả ga. Cô mua cho bản thân, mua cho người nhà. Khi đi ngang qua quầy hàng nam ở tầng một, cô đã mua cho Lục Huấn một chiếc thắt lưng. Sau đó thì không thể dừng lại được nữa. Cô mua quần áo cho tất cả đàn ông trong nhà, rồi lại chọn thêm cho Lục Huấn một chiếc áo sơ mi. Cô thích chiếc áo sơ mi lụa này hơn.…

Vì đồ ở lầu hai và lầu ba đắt hơn so với lầu một nên có nhiều máy quẹt thẻ hơn. Cô không phải xếp hàng chờ đợi mà được thanh toán ngay.

Quẹt thẻ, gọi điện thoại xác nhận, ký tên, quẹt thẻ, gọi điện thoại xác nhận, ký tên…

Lê Tinh đã quen với quy trình này, nhưng được tự mình trải nghiệm lại là một cảm giác sung sướng khác hẳn. Mỗi lần ký tên nhận đồ, cô đều có cảm giác như mình đang bay lên, hạnh phúc như lúc sáng nhận được sổ đỏ của căn nhà vậy.

Dạo hết bách hoá số hai, hai tay cô đã xách đầy túi lớn túi nhỏ, vui vẻ đến mức tiếng giày cao gót cũng trở nên vui tai hơn. Từ đầu đến chân đều toát lên niềm hạnh phúc.

Chỉ là, khi ra khỏi bách hóa số hai, cô cầm xấp hóa đơn cộng lại, đầu óc liền choáng váng.

Bình Luận (0)
Comment