Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 38

 Cô đã quẹt của Lục Huấn hơn tám ngàn tệ!

Số tiền trong thẻ cứ thế bay hơi, hơn một nửa số tiền anh gửi đã không cánh mà bay!

Gần bằng ba năm lương của cô!

Lê Tinh cảm thấy vô cùng hối hận. Tuy rằng Lục Huấn nói tiền trong thẻ cứ thoải mái dùng, nhưng cô chỉ trong một buổi trưa đã tiêu mất hơn tám ngàn tệ, thật sự quá đáng.

Ban đầu Lê Tinh nghĩ đồ đạc nhiều, xách nặng nên không muốn đợi xe buýt, định bắt taxi về thẳng tòa nhà bách hóa số sáu. Nhưng hiện giờ cô lại tiếc mấy tệ tiền taxi, đành ngoan ngoãn đội nắng đi ra bến xe buýt đợi.

Buổi trưa cô có tổng cộng một tiếng bốn mươi phút nghỉ trưa, vì mải mê mua sắm ở tòa nhà bách hóa số hai nên đã về muộn một chút, lại thêm thời gian đi đường, lúc về đến tòa nhà bách hóa số sáu thì đã đến giờ làm việc, may mà tòa nhà bách hóa số sáu không quản lý giờ giấc buổi chiều quá nghiêm khắc, đến muộn vài phút cũng không sao.

Cơm trưa Phương Tình mang về cho cô đã nguội ngắt.

Điều này Lê Tinh không để tâm lắm. Cô nào còn tâm trí đâu mà ăn uống, cả buổi trưa tiêu hết hơn tám ngàn tệ, cái gì cũng no căng cả rồi.

Cơm để đó chẳng muốn ăn, nhưng nghĩ đến tiền bỏ ra mua, không thể lãng phí, nhất là vừa xài một khoản lớn như vậy, thế là cô lại chui rúc về chỗ ngồi, tay vừa lật giở tờ thanh toán, vừa lén lút xúc một thìa cơm bỏ vào miệng.

Phương Tình thấy cô ăn uống khổ sở, không nhịn được mà ghé sát vào: "Hay là cô giả vờ đi vệ sinh rồi ra ngoài kiếm chỗ nào ăn đi?"

"Thôi bỏ đi, lúc nãy về đã muộn rồi, giờ mà trốn việc nữa lỡ bị tóm thì sao, sáng nay tôi mới làm khó chị Trương, vẫn nên cẩn thận thì hơn." Lê Tinh vừa nuốt vội miếng cơm trong miệng vừa đáp.

Cơm nguội ăn khó nuốt, cổ họng cứ nghẹn lại, cô bưng cốc nước trên bàn lên uống ừng ực.

Phương Tình chưa từng thấy Lê Tinh ăn cơm nguội bao giờ, nhìn cô thế này bỗng thấy hơi xót: Cô nói xem, trưa nay đi cùng tôi ra quán ăn có phải hơn không, quán mới khai trương, còn được tặng nước ngọt có ga đá lạnh nữa, nhưng phải uống tại chỗ, không được mang đi."

Vừa nói, ánh mắt Phương Tình liếc thấy mấy túi đồ mua sắm chất đầy dưới gầm bàn Lê Tinh đến nỗi sắp tràn ra ngoài, vẻ mặt hơi kỳ lạ, hình như cô ấy đã xót xa nhầm người.

"Cô phát tài rồi à? Tôi nhớ mấy hôm trước cô mới mua mấy túi to đùng, hôm nay lại mua nhiều thế này? À đúng rồi, bạn trai cô rốt cuộc làm nghề gì vậy? Lần trước cô nói chiếc Jetta anh ấy lái là đi mượn, vậy quan hệ bên ngoài của anh ấy chắc chắn rộng lắm nhỉ, xe cũng mượn được, sáng nào tối nào cũng lái xe đưa đón cô đi về."

Lê Tinh khi học múa đã nếm đủ mùi bị người ta ghen ghét vì nổi bật, giờ ở cơ quan cô cũng không thích nhắc đến gia thế nhà mình, hôm đó bị người ta hỏi về xe của Lục Huấn, đầu óc nóng lên buột miệng nói là mượn, dẫn đến bây giờ vẫn phải tiếp tục bịa chuyện cho hợp lý.

"Cũng chỉ là làm ăn nhỏ bên ngoài thôi, hùn vốn cùng với người ta, chiếc xe này coi như xe công." Lê Tinh thấy xung quanh không ai để ý, lại lén lút xúc một thìa cơm dưới gầm bàn, ú ớ đáp lời. "Lần này đồ không chỉ mua riêng cho tôi, còn có của người nhà nữa, họ đi làm không có thời gian, nhờ tôi mua hộ, cô cũng biết nhà tôi đông người mà."

"Vậy à, cô đúng là thường xuyên mua đồ cho người nhà, nhưng lần này cô mua nhiều quá."

Phương Tình không nghi ngờ lời Lê Tinh, cô ấy lại liếc mắt nhìn mấy túi đồ, đồ ở bách hóa số hai không rẻ, từng này đồ chắc cũng kha khá tiền, nhìn mà thèm.

"Thôi, cô làm việc đi, lát nữa không làm xong lại không được tan làm đúng giờ, tôi ăn xong cũng phải làm việc rồi."

Lê Tinh vừa nói vậy, Phương Tình cũng nhớ ra mình còn nhiều việc, cô ấy không hỏi nữa, chỉ nói một câu "Vậy cô ăn từ từ kẻo nghẹn", rồi quay về chỗ ngồi làm việc.

Phương Tình bận rộn, Lê Tinh còn bận rộn hơn, mắt vừa phải nhìn sổ sách vừa phải để ý xung quanh, đầu gối thì kê hộp cơm, tay lúc thì cầm thìa, lúc thì lật giở các tờ hoá đơn.

Cú sốc tiêu hết hơn tám ngàn tệ vẫn còn khá lớn, Lê Tinh chiều nay làm việc rất hăng say và tích cực, đã hoàn thành công việc trước thời hạn, còn làm trước một phần của ngày hôm sau.

Đến giờ tan làm, cô dồn hết rác trên bàn làm việc vào thùng rác, khóa ngăn kéo tủ kỹ càng, xách theo mười mấy túi đồ mua sắm lúc trưa tiêu một khoản tiền lớn, vội vàng chạy xuống lầu.

Ra đến cửa, chiếc xe màu đen quen thuộc đã đỗ dưới gốc cây lớn.

Nhưng hôm nay không thấy Lục Huấn đứng đợi bên xe, cô đưa mắt nhìn quanh định tìm, thì nghe thấy phía sau cách đó không xa vang lên một tiếng gọi trầm ấm: "Tinh Tinh."


Lê Tinh quay đầu lại, Lục Huấn đang đứng cách cô không xa, gần cửa ra vào, lúc nãy cô ra ngoài vội quá nên không để ý.

"Anh đến khi nào vậy? Sao lại đứng đợi ở đây?"

"Vừa đến, nghĩ chắc em có mua đồ nên anh đến đây luôn."

Lục Huấn tiến lên hai bước, mỉm cười nhận lấy đồ trên tay Lê Tinh, liếc mắt nhìn mấy túi đồ vừa nhận từ tay cô, là của bách hóa số hai, anh ngạc nhiên hỏi: "Trưa nay em đến bách hóa số hai à?"

Sắc mặt Lê Tinh hơi mất tự nhiên, cô khẽ đáp: "Vâng, đến bách hóa số hai."

"Từ đây qua đó đi về ít nhất cũng phải nửa tiếng, em ăn cơm trưa chưa?" Lục Huấn không ngờ Lê Tinh buổi trưa lại chạy đến nơi đó mua sắm, chủ yếu là thời gian nghỉ trưa của cô không nhiều, đến bách hóa số hai thì hơi gấp gáp, anh đưa tay kéo tay cô đi về phía xe, vừa đi vừa hỏi.

"Ăn rồi, Phương Tình mua cơm về cho em."

Lê Tinh để mặc anh kéo đi, không nói cho Lục Huấn biết cô ăn cơm nguội ở chỗ ngồi, không hiểu sao, cô cảm thấy chuyện này còn khiến Lục Huấn tức giận hơn là việc biết cô đã tiêu hết tám ngàn tệ của anh.

Cô nghĩ không sai, Lục Huấn quả thực rất quan tâm đến việc ăn uống của cô, nghe cô nói vậy anh liền nói: "Cơm hộp nguội rất nhanh, trời nóng thế này, hơi nóng bốc lên là không ngon nữa, lại còn dễ hỏng, vẫn nên cố gắng đến quán ăn cơm xào nóng hổi."

Nghĩ đến việc trưa nay cô đến bách hóa số hai, anh suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Sau này buổi trưa em muốn đi đâu xa, có thể gọi điện cho anh, anh đến đón em, thường buổi trưa anh không có nhiều cuộc gặp, có thể thu xếp được thời gian."

Nào có ít cuộc gặp, giám đốc bách hóa số sáu trưa nào cũng tiệc tùng liên miên. Công việc của anh nhiều như vậy, chắc chắn chỉ có nhiều cuộc gặp hơn, nhưng có lẽ vì muốn đến gặp cô nên đã cố tình hủy bỏ các cuộc gặp gỡ.

Lê Tinh liếc nhìn anh, cũng không vạch trần, chỉ nói: "Buổi trưa em thường không đi đâu xa, toàn dạo quanh gần đây thôi."

Ngừng một chút, cô nói ra lý do hôm nay đến bách hóa số hai: "Hôm nay đến bách hóa số hai là muốn thử quẹt chiếc thẻ đó, bên bách hóa số sáu nhiều người quen, trước đây họ đã hỏi anh làm nghề gì rồi, nếu biết chiếc thẻ đó sẽ càng có nhiều người hỏi hơn."

"Dù sao cũng là nơi làm việc, phô trương quá cũng không tốt lắm... Em đi xe buýt bên này qua bách hóa số hai cũng nhanh mà."

Lục Huấn hơi sững người, anh biết Lê Tinh không thích phô trương, bình thường cũng cố gắng chú ý, chỉ là anh không nhận ra chiếc thẻ đó hiện giờ ở Ninh Thành lại thuộc hàng hiếm.

"Vậy hôm nay đi dạo thế nào? Quẹt thẻ có tiện không? Lúc anh làm thẻ đã nói rõ là cho em dùng, đã đăng ký tên em, bên đó chắc chắn sẽ dễ dàng cho qua."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến bên xe, xe Lục Huấn đã bật điều hòa trước, mấy cửa sổ cũng đang mở, có thể ngồi vào luôn, Lục Huấn mở cửa xe cho Lê Tinh.

Lê Tinh ngồi vào ghế phụ, đợi Lục Huấn lên xe mới trả lời anh: "Cũng tiện mà, anh hay ra ngoài xã giao nhiều, không phải nhà hàng nào cũng ký sổ được, nếu mấy nhà hàng đó có máy cà thẻ thì mang thẻ theo tiện hơn tiền mặt."

Lục Huấn trước đây khi chạy việc bên Thâm Quyến đã biết đến thẻ tín dụng, biết nó mà được phổ biến rộng rãi thì sẽ rất tiện lợi, sáng nay anh bảo Lê Tinh đi thử thẻ, chỉ là muốn kiếm cớ đưa thẻ cho cô.

Thực ra lúc anh cùng Lê Tinh đi dạo mua đồ ở bách hóa số một, Lục Huấn đã muốn đưa thẻ cho Lê Tinh rồi, nhưng hôm đó anh cảm thấy hai người vẫn chưa xác định, có thể cô sẽ không nhận thẻ của anh, nên anh mới đưa chìa khóa nhà cho cô trước, rồi mới đưa sổ đỏ.

Nghe Lê Tinh nói vậy, anh cười: "Vậy xem ra thẻ này nên làm, đến lúc đó anh liên hệ với ngân hàng làm thêm hai cái nữa."

"Cái đó...., lúc trưa em mua hơi nhiều, cà thẻ cũng kha khá." Lê Tinh siết chặt quai túi xách, mắt liếc nhìn anh nhỏ giọng nói.

Lục Huấn hơi sững người, thấy vẻ mặt cô bồn chồn, đại khái cũng hiểu ra, anh nhanh chóng mỉm cười, hỏi cô: "Ừm, cà hết chưa? Nếu cà hết rồi, giờ chúng ta đi gửi thêm vào, giờ này ngân hàng chắc vẫn chưa đóng cửa."

Vừa nói, Lục Huấn vừa đưa tay xem giờ.

Lê Tinh tưởng anh sẽ hỏi cô tiêu hết bao nhiêu, không ngờ anh lại trực tiếp hỏi cô cà hết chưa, cô ngẩn cả người, hoàn hồn lại vội vàng ngăn lại: "Chưa, chưa cà hết, không cần đi gửi đâu. Chưa hết nhưng cũng cà kha khá rồi, hơn tám ngàn tệ..." Giọng Lê Tinh nhỏ dần, đầu ngón tay càng siết chặt vào nhau.

Hơn tám ngàn, quả thực không ít, nhưng vẫn nằm trong dự liệu của Lục Huấn, cà thẻ không giống đưa tiền mặt, không có cảm giác gì, cô lần đầu cà thẻ nên sẽ thấy mới lạ, sẽ không tính toán nhiều, cà nhiều như vậy cũng không có gì lạ.

Ban đầu anh còn tưởng cô sẽ cà hết luôn ấy chứ.

Liếc nhìn đầu ngón tay đang siết chặt của cô, bàn tay anh đang đặt trên vô lăng đưa sang nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng x.oa n.ắn chỗ cô vừa siết, cười nói: "Cũng được mà, vẫn còn dư, lần đầu cà thẻ cảm giác khác lắm, cà hết cũng bình thường thôi."

"Nếu hai đứa chúng ta cùng đi, có khi hôm nay cái thẻ đó đã hết sạch rồi."

"... Vậy có khi còn vượt quá ấy chứ?" Lê Tinh nghĩ đến mỗi lần mua đồ hỏi ý kiến Lục Huấn, anh đều nói rành rọt, cô lại càng mua nhiều hơn, nghe anh nói vậy cô ngượng ngùng nói một câu, rồi lại liếc nhìn anh: "Anh thật sự không để ý à? Một buổi trưa em đã cà hơn tám ngàn, bằng gần ba năm lương của em đó."

"Để ý gì chứ?" Lục Huấn cười hỏi ngược lại cô: "Sáng nay không phải đã nói rồi sao, tiêu hết cũng được mà? Trong lòng anh, anh cho em là người nói một đằng làm một nẻo, miệng nói không bằng lòng à?"

"Đương nhiên là không rồi!" Lê Tinh không cần suy nghĩ trả lời ngay.

Lục Huấn cười càng vui vẻ: "Ừm, vậy nên, tiêu rồi thì thôi." Dừng một chút, anh như đang suy nghĩ điều gì: "Nhưng mà anh lại có một câu hỏi."

"Câu hỏi gì vậy?" Lê Tinh theo bản năng tò mò.

"Có phải anh nên đưa hết tiền tiết kiệm trong nhà cho em trước không?"

Lê Tinh không ngờ Lục Huấn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, cô ngẩn người: "Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?"

Lục Huấn nhìn cô: "Như vậy em cầm tiền tiết kiệm chắc sẽ không vì tiêu hết tám ngàn tệ mà trước mặt anh lại ra vẻ như phạm phải lỗi lớn, như đứng trước kẻ địch vậy."

"Tinh Tinh, trước đây anh không phải đã nói với em rồi sao? Của anh chính là của em, tất cả số tiền em đều có thể tùy ý tiêu, anh sẽ không hỏi đến."

Anh đột nhiên nghiêm túc, Lê Tinh hơi không dám nhìn vào mắt anh, cô lấy ngón tay cạy cạy khóa kéo túi xách: "... Nhưng mà cái anh nói là sau khi kết hôn mà."

"Nhưng chẳng phải chúng ta đã đính hôn rồi sao, hai tháng nữa là kết hôn rồi?"

Đó không phải là bây giờ vẫn chưa kết hôn sao.

Lê Tinh thầm nói trong lòng, nhưng cô cũng hơi hiểu Lục Huấn, nếu cô mà nói ra câu này, biết đâu anh sẽ lập tức lôi cô đi đăng ký kết hôn gì đó.

Hôm qua đính hôn, hôm nay đăng ký kết hôn... Chuyện này anh có thể làm ra được.

Nhưng anh làm ra được, cô lại vẫn chưa đủ can đảm về nhà lấy sổ hộ khẩu.

"Chỉ là em chưa bao giờ tiêu nhiều tiền như vậy, thấy lo lắng thôi, bình thường em tiêu quá ba trăm tệ một lần là đã thấy lo lắng rồi, hôm nay gấp mấy chục lần ba trăm tệ cơ mà." Giọng điệu của Lê Tinh vừa nhát gan vừa đáng yêu, hai má trắng nõn hơi phồng lên, ẩn hiện vẻ tiếc nuối.

Lục Huấn vốn cũng không phải muốn trách móc cô, bị cô chọc cười, không nhịn được đưa tay lên muốn véo má cô, nhưng lại liếc thấy hai đồng nghiệp của cô đang tò mò nhìn về phía này, giờ này đúng là giờ tan làm của bách hóa số sáu, người qua người lại đều là đồng nghiệp của cô, Lục Huấn tự nhiên thu tay về, chỉ cười dịu dàng dỗ dành cô: "Vậy chúng ta từ từ, không sao đâu, tiêu rồi thì thôi. Hôm nay em mua gì vậy? Có mua vòng cổ không? Lần trước ở bách hóa số ba không phải còn thiếu một chiếc vòng cổ để phối với vòng tay ngọc bích sao, hôm nay ở bách hóa số hai có ưng ý cái nào không?"

Vừa hỏi, Lục Huấn vừa cài số, khởi động xe chạy ra khỏi bách hóa số sáu.


Lê Tinh thấy anh khởi động xe cũng không ý kiến gì, chỉ ngồi thẳng người lên, nghe anh hỏi, trên mặt cô lộ ra nụ cười tươi: "Mua rồi, mua một chiếc cũng bằng ngọc bích, rất hợp với chiếc vòng tay đó."

"Vậy thì tốt, còn gì nữa không?" Lục Huấn liếc nhìn nụ cười trên mặt Lê Tinh, đoán chắc cô rất ưng ý chiếc vòng cổ đó, anh cũng cong môi cười theo, lại hỏi cô.

"Hết rồi, em mua xong chiếc vòng cổ đó là rời khỏi quầy trang sức luôn."

Lê Tinh thấy may quá vì Lục Huấn không có ở đó, nếu không cô chẳng dám đến khu trang sức đâu, bằng không hôm nay cái thẻ của anh chắc chắn bị cô cà sạch mà có khi còn không đủ, cô còn phải đối mặt với tình huống xấu hổ là hủy đơn hàng.

"Chỉ mua mỗi một chiếc vòng cổ thôi à?" Lục Huấn ngạc nhiên thốt lên, đồ ở bách hóa số hai tuy đắt hơn bách hóa số sáu, nhưng cũng không đắt hơn là bao, một chiếc vòng cổ ngọc bích sẽ không quá một ngàn tệ, chỉ mua quần áo túi xách mà hết bảy ngàn tệ cũng không phải dễ.

Mỗi lần mua sắm Lê Tinh cũng rất kiềm chế, khả năng chọn mấy chục bộ quần áo túi xách một lúc là không lớn.

Nhưng lần này Lê Tinh lại thật sự chọn mấy chục bộ quần áo.

"Không phải." Lê Tinh hơi ngại ngùng: "Lúc em đi dạo lên tầng hai, thấy bách hóa số hai có nhập về một nhãn hiệu thời trang nam, tò mò xem thử, rồi phát hiện có một cái áo sơ mi rất hợp với anh..."

"Em mua quần áo cho anh à?" Tay Lục Huấn đang cầm vô lăng trượt đi, vô lăng lệch hẳn một góc nhỏ, đầu xe hơi xoay, Lục Huấn vội vàng đánh lái lại, giảm tốc độ tấp xe vào lề, nghiêng đầu nhìn Lê Tinh.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh như ẩn chứa ánh sáng, rõ ràng là đang rất mong chờ.

Lê Tinh càng thêm ngại ngùng, lúc nãy cô ngại chủ yếu là vì dùng tiền của anh mà mua một đống đồ cho người nhà.

Trước đây khi cô đến sân sinh hoạt của khu tập thể xem phim, thỉnh thoảng nghe mấy bác gái trong khu tập thể nói: "Con dâu chỉ biết vơ vét của cải nhà chồng về nhà mẹ đẻ thì không nên lấy, lấy về nhà chỉ có nước khuynh gia bại sản."
(Thật ra cái này đúng á, mình mà là mẹ chồng cũng không dám rước nữ chính về đâu, nhưng hên là sau này nữ chính thay đổi nè)

Hai người họ còn chưa kết hôn mà cô đã bắt đầu tiêu tiền của anh mua đồ cho người nhà, cô cảm thấy hơi áy náy. Giờ thấy anh mong chờ bộ quần áo cô mua cho anh, cô lại nhận ra, suốt thời gian qua toàn là anh mua đồ cho cô, cô lại chưa từng mua gì cho anh, cô làm bạn gái như vậy hình như cũng không tốt lắm.

"Vâng, mua rồi." Lê Tinh khẽ li.ếm môi, mặt đột nhiên nóng bừng: "Còn mua cho anh một cái thắt lưng nữa."

"Còn mua cho anh thắt lưng nữa á?" Lục Huấn càng thêm bất ngờ, dạo này ngày nào họ cũng đi dạo phố, Lê Tinh thỉnh thoảng sẽ tiện thể mua chút đồ lặt vặt cho Thiên Tứ và Lê Hà Dương, mỗi lần nhìn thấy anh đều có chút ghen tị.

Được cô nhớ đến khi đi dạo phố, cũng chứng tỏ vị trí của anh trong lòng cô.

Không ngờ lần này cô lại mua đồ cho anh: Áo sơ mi, thắt lưng.

Cái thẻ đó đáng lẽ nên làm sớm hơn, đưa sớm hơn mới phải.

Anh không nhịn được hòi: "Thắt lưng kiểu gì vậy? Vừa hay cái thắt lưng anh đang đeo bị hỏng chỗ khóa rồi, áo sơ mi cũng đang thiếu, thỉnh thoảng anh phải đến trại chăn nuôi, áo sơ mi mau hỏng lắm, bây giờ ở nhà chỉ còn vài cái thay đổi."

"Thắt lưng khóa kim, lúc đầu em định chọn cho anh khóa tự động, nhưng mà cảm thấy khóa kim trẻ trung hợp với anh hơn." Thấy anh hứng thú, trong lòng Lê Tinh cũng rất vui, đôi mắt cong cong ý cười nói với anh, còn định lấy ra cho anh xem, nhưng đồ để ở ghế sau, cô phải vươn người ra sau mới lấy được, tư thế đó không được đẹp mắt cho lắm, nên chỉ có thể miêu tả đại khái cho anh. "Áo sơ mi thông dụng, kiểu dáng đơn giản, anh mặc trong những dịp trang trọng chắc cũng được, nhưng mà size thì em ước chừng theo số đo của anh Ba em trước khi tăng cân, lát nữa anh thử xem có vừa không, chị bán hàng nói rồi, không vừa thì có thể đổi."

"Anh với anh Ba em dáng người giống nhau, chắc là vừa." Lục Huấn không chút do dự nói, cho dù không vừa anh cũng sẽ không đổi, đây là lần đầu tiên cô chủ động chọn quần áo cho anh, sao anh có thể đổi được.

Nhưng thử thì vẫn có thể thử, mặc thử cho cô xem. Cũng giống như mỗi lần đi cùng cô, cô mặc thử cho anh xem vậy.

Thế là anh lại nói: "Lát nữa chúng ta đến biệt thự cổ, anh sẽ mặc thử, nhưng anh cảm thấy đồ em chọn chắc chắn là vừa."

Niềm vui của Lục Huấn thể hiện rõ trên mặt, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên ý cười, trông thật rạng rỡ tràn đầy sức sống.

Khóe môi Lê Tinh cũng cong lên, miệng vẫn nói: "Lần đầu em mua cho anh, cũng không chắc chắn lắm, vẫn nên thử rồi mới biết được."

"Ừm, được." Lục Huấn cong môi gật đầu đáp, chân nhấn ga tăng tốc.

Bách hóa số sáu cách khu nhà tập thể hơi gần, cách biệt thự cổ cũng khoảng cách tương tự, mười phút sau, xe dừng trước cổng sắt của căn biệt thự.

Lê Tinh có chìa khóa cổng sắt, lúc Lục Huấn lấy túi đồ đựng quần áo và thắt lưng mua cho anh trên xe, cô lấy chìa khóa từ trong túi xách ra nắm chặt trong tay.

Lần đầu tiên mở cổng căn nhà mình đã nhìn từ nhỏ đến lớn, giờ đây đã thuộc về mình, trong lòng cô dâng lên sự xúc động khó tả, nắm chặt chìa khóa rồi lại nắm chặt hơn, còn quay sang nhìn Lục Huấn hỏi: "Em mở nhé?"

Lục Huấn có thể cảm nhận được sự yêu thích và đặc biệt của cô dành cho căn biệt thự cổ này, thấy cô nghiêng đầu hỏi, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ căng thẳng nho nhỏ, anh khích lệ mỉm cười gật đầu: "Mở đi, về nhà rồi."

Về nhà rồi.

Ngôi nhà của cô, tổ ấm mới của cô.

Lê Tinh nhìn cổng sắt, siết chặt tay, một lát sau cô đưa tay nắm lấy ổ khóa, tay kia cầm chìa khóa nhẹ nhàng vặn một cái mở khoá. Cánh cổng sắt cũ kỹ nặng nề từ từ mở ra, khung cảnh bên trong biệt thự cổ dần hiện ra trước mắt.

Biệt thự cổ chỉ nhìn từ bên ngoài đã rất đẹp rồi, nhưng thực ra vẻ đẹp bên ngoài chỉ hé lộ một phần mười diện mạo hùng vĩ của nó. Trước đây chủ nhà đã hiến tặng biệt thự cổ cho viện nghiên cứu, người của viện nghiên cứu rất quý trọng, căn nhà cơ bản được bảo tồn nguyên vẹn như ban đầu, sau khi chủ nhà lấy lại, tuy đã định cư ở Hong Kong nhưng vì đây coi như là nhà tổ, chủ nhà cũng rất yêu quý căn nhà, việc bảo trì chưa bao giờ dừng lại.

Bước vào sân, hai bên tường phủ đầy hoa tường vi leo đang nở rộ, một bên là kiểu vườn cảnh, trồng các loại cây cảnh quý hiếm như cây vạn tuế, những cây được trồng từ ngày xưa, giờ đây đã xanh tươi um tùm, cành lá cổ xưa thẳng tắp, bóng cây râm mát, tạo cảm giác thâm nghiêm cổ kính cho sân vườn.

Bên kia là hòn non bộ và hồ nước nhỏ, nước trong hồ là nước dẫn từ nguồn sông, tuy không nuôi cá nhưng lắng tai nghe kỹ vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, bên ngoài hồ nước, cạnh bờ tường trồng hai cây mận, đúng vào mùa hè nên cành lá sum suê.

"Em thấy cái sân này đẹp lắm rồi, không cần sửa sang gì cả, chỉ là có thể do chủ nhà nghĩ không có ai ở nên trong sân cây nhiều hơn hoa, đến lúc đó dọn ra một khoảng nhỏ trồng thêm hoa là được rồi, việc này em làm được, lúc đó chuyển từ nhà sang đây một ít là được." Lê Tinh đi dạo quanh sân một vòng, bàn bạc với Lục Huấn.

Lúc cô nói chuyện, đôi mắt như được dát đá quý, sáng long lanh, Lục Huấn đương nhiên nghe theo cô, anh mỉm cười nhìn cô, gật đầu: Được, vậy đến lúc đó không cho họ động vào sân, chỉ cần dựng cho em một cái chòi nghỉ mát bên cạnh, rồi dọn ra một khoảng đất trồng hoa."

"Vào trong xem thử nhé?"
Lục Huấn nắm tay cô dẫn đi về phía cửa chính.

Bên trong căn biệt thự trước đây Lục Huấn đã đến xem rồi, sau khi trả lại nhà cho chủ cũ, vì chủ nhà chuẩn bị định cư ở Hong Kong, trong nhà chỉ còn lại mấy bộ sofa và bàn trà cũ kỹ, nhìn vào là thấy ngay sự rộng lớn và trống trải.

Nhà họ Lê đông người, phòng khách rộng, Lê Tinh cũng thích phòng khách rộng, nhìn vào rất ưng ý, cô cảm thấy gần như không cần sửa sang gì nhiều, chỉ cần biến phòng trà thành phòng bếp là được.

Lên tầng hai, xem qua vài căn phòng, đứng trong phòng ngủ chính nhìn ngắm cảnh vật trước sau, Lục Huấn cũng nói sơ qua về ý tưởng bố trí phòng khách, phòng tập múa, và cả phòng ngủ của họ, Lê Tinh nghe thấy rất hợp ý mình, hoàn toàn không đưa ra được ý kiến cải thiện nào.

"Em thấy được rồi, hoàn toàn có thể làm theo ý anh, còn chu toàn hơn em nghĩ nữa." Lê Tinh nói xong, bỗng liếc thấy chiếc giường sắt mà chủ nhà để lại trong phòng ngủ chính, chiếc giường này không rộng lắm, chỉ khoảng 1 mét 5, không hiểu sao phòng ngủ lớn như vậy mà giường lại nhỏ như vậy, khiến cô nhớ đến chiếc giường nhỏ của mình bây giờ chất đầy thú bông đến nỗi ngày nào cũng bị vùi lấp, cô khựng lại một chút, ngẩng đầu lên hơi ngại ngùng nói: "Có một yêu cầu nhỏ."

"Hửm? Gì vậy?" Lục Huấn cúi đầu nhìn cô.

"Cái đó, giường to hơn một chút."

Câu này nói ra rất dễ gây hiểu lầm, Lục Huấn sững người trong giây lát, nhìn cô: "Giường to hơn một chút?"

Lê Tinh thấy phản ứng của anh, đoán là anh đã hiểu lầm, mặt cô đỏ bừng vội vàng giải thích: "Anh biết em thích thú bông mà, bây giờ trên giường em toàn là thú bông, sáng nào dậy cũng ở trong đống thú bông, mùa đông thì không sao, ấm áp; mùa hè thì hơi nóng, một mình em nóng còn như vậy, nếu hai người ngủ..."

Nói đến đây, Lê Tinh cắn đầu lưỡi, vội vàng dừng lại.

Nhưng Lục Huấn vẫn nghe thấy câu "hai người ngủ", mắt anh khẽ động, cúi đầu nhìn cô cười khẽ: "Được, giường to hơn một chút."

Rõ ràng anh đã đồng ý, nhưng Lê Tinh vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, cô khẽ cắn môi, liếc thấy túi đồ trên tay anh, liền chuyển chủ đề: "Cái áo với thắt lưng đó, anh có muốn mặc thử không?"

Lục Huấn cố tình xách lên đây, sao có thể không thử: "Em mua cái gì anh cũng thích."

Nói xong nhanh chóng mở túi đồ lấy thắt lưng và áo sơ mi bên trong ra.

Thắt lưng là kiểu khóa kim đơn giản mà sang trọng, chất da mềm mại, sờ vào rất thích, Lục Huấn vừa cầm lên đã rất thích, còn tốt hơn cái anh đang đeo trên người, nhìn cũng trẻ trung, thời trang hơn.

"Rất thích, tốt hơn cái anh tự mua nữa."

Giọng Lục Huấn vui vẻ, nếu không phải Lê Tinh đang nhìn chằm chằm, anh đã muốn tháo cái đang đeo trên người ra để thay luôn rồi, ngón tay thon dài khẽ vu.ốt ve thắt lưng, anh tiếp tục lấy chiếc áo sơ mi trong túi giấy ra.

Áo sơ mi bằng lụa tơ tằm, đúng như Lê Tinh nói, kiểu dáng hơi hướng thông dụng, nhưng nếu cần mặc trong những dịp trang trọng cũng được, bởi vì tổng thể dáng áo và đường cắt may rất chuẩn, hoàn toàn có thể mặc cùng áo vest, điểm duy nhất tạo cảm giác thông dụng là cổ áo kiểu Trung Sơn, rồi bên vạt áo thêu một con chim đại bàng đang sải cánh.

Áo sơ mi lụa tơ tằm thì Lục Huấn chưa mặc bao giờ, bình thường áo sơ mi của anh toàn là áo sơ mi trang trọng có thể phối với vest, chỉ có chiếc áo anh mặc đến nhà họ Lê hôm qua là được đặt may riêng với chất liệu vải cao cấp hơn một chút.

Nhưng đồ cô chọn đều hợp ý anh, anh sờ vào chất vải mềm mại, mỉm cười nhìn Lê Tinh: "Áo cũng thích, anh mặc cho em xem nhé?"

Nụ cười trong mắt anh tràn đầy đến nỗi sắp trào ra ngoài, đôi mắt đen sáng lấp lánh, Lê Tinh chạm phải ánh mắt anh bỗng thấy tai nóng bừng, nhưng đồ cô mua anh lại thích như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, cô kìm nén chút ngại ngùng trong lòng, tỏ ra hào phóng thoải mái nói: "Thử cũng được, để xem có vừa người không."

"Được, anh mặc thử đây."
Lục Huấn không do dự nữa, đưa tay định cởi cúc áo sơ mi trên người, nhưng ngón tay vừa chạm vào cúc áo, liếc mắt thấy Lê Tinh, bèn khựng lại một chút: "Tinh Tinh, bên trong anh mặc áo thun ba lỗ, em có phiền không nếu anh thay ở đây?"

Phòng ngủ này không có phòng vệ sinh riêng, ra ngoài tìm phòng khác để thay thì phải để Lê Tinh ở lại một mình trong phòng, Lục Huấn không khỏi do dự.

Sau khi đất nước mở cửa, mọi người ăn mặc phóng khoáng hơn trước, phụ nữ mặc váy áo hai dây, quần short; đàn ông mặc quần ống loe, áo sơ mi hoa; mùa hè thì áo ba lỗ quần đùi, lúc trời thật sự nóng, người ở trần ra đường nhiều vô kể. Ít người như Lục Huấn, bên ngoài mặc áo sơ mi dài tay mà bên trong còn mặc áo ba lỗ trắng.

Lê Tinh ở nhà cũng thường xuyên thấy Lê Hà Dương ở trần, lúc Lê Hà Dương tập thể dục để tạo động lực cho bản thân, còn mua không ít tạp chí người mẫu nam bên Hong Kong giấu trong phòng cô, đã ở trong phòng cô thì đương nhiên là cô xem không ít.

Hơn nữa hai người sắp kết hôn, không cần phải rụt rè như vậy.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Lê Tinh vẫn không tránh khỏi đỏ mặt, cô li.ếm môi đáp: "Không sao, thay ở đây đi."

Nghĩ đến việc anh cầm túi đồ trên tay không tiện, cô liền đưa tay ra nhận lấy túi đồ trong tay anh: "Đưa túi cho em cầm đi, anh thay đồ cho dễ."

"Được." Lục Huấn cười, đưa đồ trên tay cho Lê Tinh, bắt đầu cởi cúc áo.

Quen biết nhau lâu như vậy, Lục Huấn chưa bao giờ mặc áo hở vai hay cổ áo khoét sâu, khi anh cởi từng chiếc cúc áo, để lộ thân hình rắn chắc mặc áo ba lỗ trắng bên trong, Lê Tinh bỗng thấy miệng khô khốc.

Phòng ngủ trên tầng hai của biệt thự cổ đã lâu không có người ở, trong phòng chỉ có một chiếc giường lò xo không có gì, rồi mấy chiếc tủ sơn đen bên cạnh, sau khi họ lên đây, rèm cửa sổ hai bên đều được kéo ra.

Cả căn phòng sáng sủa, hôm nay trời mát mẻ nhưng bên ngoài trời cũng không tối lắm,
mọi thứ đều nhìn rõ ràng.

Chiếc áo ba lỗ trắng mỏng manh ôm sát không che giấu được thân hình cường tráng, từng múi cơ ngực săn chắc rắn rỏi, đường nét cơ bắp trên cánh tay rõ ràng, uyển chuyển, mỗi khi cử động các múi cơ lại cuồn cuộn, như có sức mạnh vô tận đang chờ bộc phát, cộng thêm gương mặt góc cạnh sâu thẳm của anh, đẹp hơn mấy người mẫu nam trong cuốn tạp chí mà Lê Hà Dương mua.

Lê Tinh nhìn anh chằm chằm, không kìm được mà nuốt nước bọt.

"Sao rồi? Được không?" Lục Huấn thay quần áo rất nhanh, nghĩ ngợi một chút, anh lại nghiêng người thay luôn chiếc thắt lưng Lê Tinh mua cho, chiếc áo sơ mi và thắt lưng vừa thay ra được nhét vào túi đồ rồi tiện tay ném lên giường sắt, sau đó anh bước đến gần Lê Tinh.

Áo sơ mi tơ tằm lúc Lê Tinh mua, chị bán hàng nhiệt tình đã giúp ủi xong, lúc Lê Tinh xách về bách hóa số sáu cũng cẩn thận không để bị đè lên, lúc này mặc lên người anh không có một nếp nhăn nào, trông rất đẹp và sang trọng.

Lê Tinh mua đúng size nên rất vừa người, trong nháy mắt, người đàn ông mạnh mẽ oai phong lại trở về vẻ trầm ổn, tuấn tú như ngày nào, nhìn kỹ lại thấy anh có thêm vài phần phóng khoáng, phong lưu và quý phái hơn trước.

"Đẹp trai!" Lê Tinh nhìn đến ngẩn người, nghe anh hỏi, theo bản năng đáp lại.

Đôi mắt của Lê Tinh là thứ khó có thể lừa dối nhất, khi nhìn người khác, ánh mắt cô luôn thẳng thắn, lúc này lại càng rõ ràng hơn, đôi mắt long lanh như nước, đuôi mắt ẩn chứa nét quyến rũ.

Lục Huấn khẽ dừng lại, cúi đầu nhìn cô. Hôm nay Lê Tinh mặc chiếc váy trắng hở vai, cần cổ của cô là kiểu cổ thiên nga chuẩn mực, trắng nõn thon dài, hai xương quai xanh lộ ra ngoài tinh xảo, sâu hun hút, bờ vai thon gọn càng thêm tròn trịa xinh đẹp.

Anh không khỏi nhớ lại sáng nay, cánh tay ngọc ngà của cô vòng qua cổ anh, cơ thể mềm mại uyển chuyển dựa sát vào anh, qua lớp áo mỏng manh, anh cảm nhận được tất cả những đường cong tuyệt mỹ của cô.

Khu vực gần biệt thự cổ yên tĩnh, gần như không nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào trên đường phố bên ngoài, hai người đứng bên cửa sổ phòng ngủ, đối mặt nhau, khoảng cách giữa hai người không quá một nắm tay, im lặng nhìn nhau, ánh mắt dần dần quấn quýt lấy nhau.

Đôi mắt Lục Huấn hơi tối lại, bỗng nhiên khàn giọng gọi cô: "Tinh Tinh, sáng nay em đi hơi nhanh, anh chưa kịp đáp lại em."

Đầu ngón tay Lê Tinh siết chặt, cảnh tượng buổi sáng hôm đó mà cô đã lãng quên bỗng chốc hiện lên trong đầu. Trước đó anh không hề nhắc đến, cô còn tưởng anh đã quên, hoặc là không để ý.

Kết quả là anh lại bất ngờ nhắc đến.

Gò má Lê Tinh bỗng chốc đỏ bừng, bỗng thấy cổ họng khô khốc, chuyện mình làm ra lại có chút chột dạ.

"Đáp lại gì cơ?" Lê Tinh cúi đầu lúng túng nói.

Nhưng Lục Huấn không đáp, chỉ đưa tay ôm lấy eo thon của cô kéo mạnh một cái, cả người cô ngã vào lòng anh.

Lê Tinh giật thót tim, ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng của anh.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Không biết là tiếng tim ai đang đập thình thịch. Mạnh mẽ đến mức khiến người ta bối rối, tim đập nhanh hơn.

Cổ họng Lê Tinh khô khốc, còn có cảm giác tê dại, cô không nhịn được mà hé môi, Lục Huấn đưa tay nâng mặt cô lên, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.

Buổi sáng cô mút môi anh một cái, lúc này, anh cũng mút môi cô một cái. Cô không biết lực đạo lúc sáng cô mút môi anh như thế nào, nhưng lại cảm nhận được lực đạo của anh lúc này. Một cái mút kèm theo lực hút, Lê Tinh bỗng chốc thấy chân mềm nhũn, cô theo bản năng đưa tay lên muốn nắm lấy vạt áo anh.

Nhưng chiếc áo sơ mi cô mua thật sự quá vừa vặn, cũng quá mềm mại, cô nắm hụt rồi chạm vào eo anh, cơ bắp dưới tay cô theo phản xạ căng cứng, ngay sau đó anh lại mút mạnh môi cô một cái nữa.

Môi Lê Tinh tê dại, theo bản năng hé miệng, lưỡi anh liền nhanh chóng luồn vào trong.

Sao lúc sáng cô không làm được nhỉ?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Lê Tinh, nhưng cô nhanh chóng không còn tâm trí để ý đến nữa. Người đàn ông đã kìm nén từ lâu, một khi buông thả thì giống như con mãnh thú đói khát nhiều ngày, càn quét chiếm đoạt tất cả.

Đầu lưỡi, môi, khắp nơi đều là dấu vết anh lưu lại.

Lê Tinh ngẩng đầu lên cao nhất có thể, chiếc cổ trắng nõn vươn ra hết cỡ, đầu lưỡi dần dần chạm vào lưỡi anh, anh tiến vào sâu hơn đến tận cổ họng, cô không thể không cố gắng nuốt lấy anh.

Bên ngoài trời dần tối, gió nhẹ thổi qua khẽ lay động tấm rèm cửa sổ đang được kéo ra, bóng dáng hai người từ ôm chặt lấy nhau đến ngồi vào lòng nhau, anh ngồi trên giường sắt, cô ngồi trên đùi anh.

Lục Huấn là một người thầy rất giỏi, anh dạy cô cách hôn, dạy cô cách cạy mở hàm răng anh, dạy cô cách m.ơn trớ.n anh, dạy cô cách khiến đôi môi cả hai hòa quyện vào nhau như khiêu vũ.

Dần dần, Lê Tinh bắt đầu thích cảm giác này. Khi anh đột ngột rời khỏi môi cô, ngón tay mân mê vành tai cô khiến cô run rẩy nép sát vào anh, anh cúi đầu nhìn đôi mắt cô long lanh ngấn nước, hỏi: "Thích không?", cô như bị mê hoặc, thành thật gật đầu.

Dường như rất hài lòng với câu trả lời này, anh cong môi cười, nhẹ nhàng véo vành tai cô, khàn giọng nói: "Cô gái ngoan."

Nụ cười của người đàn ông từng trải vừa dịu dàng lại vừa phong lưu phóng khoáng, có khi nụ cười của đàn ông cũng khiến người ta say đắm, Lê Tinh có chút ngây người.

Vẻ mặt ngẩn ngơ của cô khiến anh bật cười, đưa tay vu.ốt ve chiếc cổ thon thả của cô, giọng nói trầm ấm như cát vang lên từ cổ họng: "Sau này không được chạy trốn nữa, anh là bạn trai của em, muốn hôn thì cứ hôn."

Anh cúi đầu, lại chiếm lấy đôi môi cô.

Lục Huấn chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy, Lê Tinh có lẽ là người con gái thuần khiết và ngoan ngoãn nhất trên đời này, lại còn thông minh học hỏi rất nhanh. Anh như một con cá được bao bọc bởi biển cả dịu dàng, muốn gì được nấy.

Anh ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô đến sắp tan ra, nhưng anh lại là một kẻ tham lam, không kiểm soát được mà muốn nhiều hơn, nên không khỏi ôm chặt cô hơn, m.ơn t.rớn cô mạnh mẽ hơn.

Cô lại càng ngoan ngoãn mềm lòng, phối hợp vô cùng, cả người càng thêm mềm mại như nước, hoàn toàn dựa sát vào anh, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Cơ thể anh bỗng chốc bốc cháy, nóng rực cứng đờ như sắp nổ tung.

Lúc cô không kìm được cọ vào người anh, hơi thở anh bỗng dồn dập, bàn tay to lớn giữ chặt cô: "Tinh Tinh, đừng cử động."

Giọng nói như chứa đầy cát, khàn đặc đến lạ thường. Cơ thể Lê Tinh cảm nhận được sự khác lạ chưa từng có, nóng ran bừng bừng.

Cô không nhịn được hưởng ứng anh, đôi mắt ướt nhòe, đột nhiên nghe thấy anh nói vậy, không khỏi mở mắt nhìn anh với vẻ nghi hoặc.

Đôi mắt ướt át đỏ hoe, vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ. Lục Huấn nhìn mà tim đập thình thịch, như muốn ngừng thở. Anh cúi đầu vùi vào cổ cô, hơi thở dồn dập bên tai cô, thì thầm: "Hai tháng nữa mới cưới thì lâu quá."

???

Bình Luận (0)
Comment