"Hai tháng nữa mới cưới thì lâu quá."
Từ ngày ở căn biệt thự cổ Lục Huấn nói câu này xong, anh cứ lặp đi lặp lại mãi.
Ban đầu,m Lê Tinh không hiểu ý anh nói câu đó, mãi đến khi anh bế cô lên cao, mặt cô đỏ bừng, cuối cùng cũng hiểu ra tất cả.
Sau ngày hôm đó, "bệnh" sợ hãi của anh như được chữa khỏi, ngày nào anh cũng ôm hôn cô, có lúc lái xe đến căn biệt thự cổ, có lúc lái xe đến bờ sông nơi hai người hôn nhau lần đầu tiên.
Lê Tinh đi theo anh hơn một tháng, coi như đã đi rất nhiều nơi.
Ninh Thành rộng lớn như vậy, không có hướng nào mà họ chưa từng đi, mua sắm cũng vậy, rõ ràng là người rất bận rộn, nhưng ngày nào anh cũng dành ra hai tiếng đồng hồ để đi mua sắm cùng cô.
Hơn một tháng sau, căn biệt thự cổ đã được sửa sang xong, anh đích thân đến Thượng Hải một chuyến, làm một vụ làm ăn về thép phế liệu, rồi vận chuyển số đồ nội thất đặt làm riêng cho căn biệt thự về.
Biệt thự sửa sang xong, Lê Tinh càng mua sắm nhiều hơn, gần như chỉ cần không phải đi làm là cô lại mua sắm.
Ngoài đồ nội thất và đồ điện gia dụng là do Lục Huấn tự mình lo liệu, còn lại rèm cửa, vỏ bọc ghế sofa, ga trải giường, vỏ chăn, bát đĩa xoong nồi.... đều là do Lê Tinh hoặc cô và Lục Huấn cùng nhau bàn bạc rồi mua.
Trang trí nhà mới sắp dọn vào ở mang lại cảm giác thành tựu đặc biệt, Lê Tinh rất thích thú, thẻ tín dụng quẹt hết cái này đến cái khác, hết lần này đến lần khác.
Hai tháng trôi qua, ban đầu Lê Tinh còn ghi chép mình đã tiêu hết bao nhiêu tiền, sau đó hóa đơn nhiều đến mức có thể đóng thùng, thấy Lục Huấn vẫn bình tĩnh, còn nói với cô là dạo này anh làm ăn rất phát đạt, cô muốn tiêu thế nào cũng được, cô kiên trì ghi chép một thời gian rồi bỏ cuộc.
Cô mua sắm cũng không phải là mua bừa bãi, cơ bản đều là những thứ cần thiết cho gia đình hoặc nhà mới. Chỉ là người khác dùng một món đồ có thể dùng được một hai năm, còn cô thì mỗi kiểu dáng, mỗi mẫu mã đều có, còn có thể thay thế.
Sau khi căn biệt thự được trang trí xong, ngày nào cô và Lục Huấn cũng đến đó sau khi đi mua sắm.
Lục Huấn chuẩn bị cho cô một phòng tập múa rộng rãi, sáng sủa đẹp mắt giống như sân khấu, anh còn đưa cô đi mua rất nhiều bộ đồ múa đẹp, treo hết trong phòng tập, giống như vật trưng bày trong buổi triển lãm vậy.
Mỗi lần đến phòng tập, cô đều rất vui vẻ thích thú. Tâm trạng tốt, cô lại muốn nhảy múa.
Lần đầu tiên cô múa trước mặt Lục Huấn là điệu "Phi thiên". Hôm đó, vừa đúng lúc bộ đồ múa mà họ đặt may được giao đến.
Lục Huấn biết tết tóc, không biết có phải anh biết cô học múa cổ điển nên đã tìm hiểu một số kiểu tóc cổ điển hay không, anh tết tóc búi cổ điển rất đẹp.
Hôm đó cô thay quần áo xong đi ra ngoài, anh nhìn cô chằm chằm, rồi đi vào phòng ngủ mà họ vẫn chưa dọn vào ở nhưng đã vào vô số lần, lấy lược và hộp đựng dây buộc tóc, trâm cài tóc của cô ra, kéo cô vào phòng múa, hai người ngồi xếp bằng trước gương lớn trong phòng tập, anh tết cho cô một kiểu tóc cổ điển, trông vô cùng tiên khí.
Cô vừa nhìn đã thích, búi tóc cao trông giống như phi tần trong cung nhà Đường, để phù hợp với không gian, cô còn lấy son môi trong túi ra trang điểm.
Mọi thứ đã sẵn sàng, không múa một điệu thì thật đáng tiếc.
Anh lắp đặt dàn âm thanh, đủ loại đĩa than, băng cát-sét nhạc cổ điển trong phòng tập cho cô.
Họ đến đây sau khi ăn tối, hiện tại trời bên ngoài đã tối om, nhưng trong phòng tập được lắp rất nhiều đèn, còn có cả đèn neon chỉ có trong vũ trường, bật tất cả đèn lên, sáng như ban ngày.
Cô quên cả thời gian, chạy đến bật một bản nhạc, rồi múa trước mặt anh. Tâm trạng tốt, cơ thể cô thả lỏng đến mức tối đa, múa đẹp hơn bao giờ hết. Lắc eo, lắc hông, đưa tay lên, xoay người, xoay tròn, bay lượn, cô làm mỗi động tác đều vô cùng đẹp.
Trong lúc múa, cô thấy Lục Huấn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm như có ngọn lửa thiêu đốt cơ thể cô, cô múa càng hăng say, động tác càng lúc càng nhanh, xoay người càng lúc càng nhanh, cảm giác như mình thật sự đang bay vậy.
Trong động tác xoay người cuối cùng, còn chưa kịp nhận ra thì anh đã đứng ngay bên cạnh. Một tay anh vòng qua eo cô, đỡ lấy cơ thể mềm mại, bàn tay lớn nâng gương mặt cô lên, sau đó áp xuống những nụ hôn mãnh liệt, bá đạo và dày đặc.
Trong gần hai tháng qua, ngoại trừ những ngày anh đi Thượng Hải, hầu như ngày nào họ cũng hôn nhau. Có lúc dịu dàng, có lúc cuồng nhiệt, nhưng nụ hôn hôm đó lại hoàn toàn khác biệt.
Anh thực sự muốn chiếm lấy cô.
Đôi môi của anh không ngừng đùa nghịch môi lưỡi cô, di chuyển đến cằm, rồi khẽ cắn mút vành tai cô. Bàn tay lớn vu.ốt ve sau gáy cô hết lần này đến lần khác, sau đó hung hăng cúi xuống cắn mạnh một cái.
Cảm giác như cổ của cô sắp bị anh cắn nát.
Những lần trước, dù hôn mãnh liệt đến mức nào, anh vẫn cố giữ kiểm soát. Ít nhất anh luôn kiêng dè, biết rằng làn da của cô quá mỏng manh, không thể để lại dấu vết. Vì thế, anh chưa từng chạm đến cổ của cô.
Nhưng hôm đó, anh đã phá lệ.
Cũng chính ngày hôm đó, bàn tay anh lướt vào bên trong áo cô, và biết được kích cỡ nội y của cô.
Cô mềm nhũn như nước, không còn chút sức lực. Đến cuối cùng, anh vẫn kiên nhẫn giúp cô mặc lại quần áo, chải chuốt gọn gàng trước khi đưa cô về nhà. Dù cô đã cố giữ bình tĩnh trước mặt người nhà, nhưng vừa bước vào phòng, đôi chân cô vẫn không ngừng run rẩy.
Kể từ hôm đó, anh bắt đầu đếm từng giây trôi qua. Mỗi ngày anh như nhà sư tụng kinh, luôn miệng nhẩm rằng còn bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút, bao nhiêu giây nữa đến ngày dạm ngõ, và sau đó là ngày kết hôn.
Trước đây, khi ngày cưới càng gần, Lê Tinh vẫn còn cảm thấy hồi hộp. Nhưng ngày nào cũng phải nghe anh lặp đi lặp lại, cộng thêm những chiêu trò ngày càng táo bạo của anh, cô chẳng còn tâm trí đâu để lo lắng. Anh không chỉ dừng lại ở việc hôn môi và quấn lấy lưỡi cô, mà còn tham lam khám phá những phần khác, tận hưởng theo đủ mọi cách.
Đặc biệt là sau mỗi lần cô tập múa, anh như phát cuồng, các hành động càng mạnh mẽ và đa dạng. Anh khiến cô gần như mất hồn, mỗi tối trở về đều nằm mơ giống như bị quỷ áp giường. Đến sáng hôm sau, cả người đều rã rời chẳng còn sức lực.
Cô không còn thời gian để bận tâm chuyện hồi hộp hay không. Có những lúc, cô thậm chí còn mong đến ngày kết hôn sớm để mọi chuyện kết thúc theo ý anh.
Anh lúc này chẳng khác gì một con chó lớn chỉ được phép li.ếm xương, không thể ăn. Cô nghĩ, đợi đến khi anh thực sự có được “miếng thịt” trong miệng, chắc anh sẽ yên phận hơn.
Với những suy nghĩ đó, thời gian nhanh chóng trôi qua. Ngày 19 tháng 8 âm lịch, tức ngày 7 tháng 10 dương lịch là ngày dạm ngõ đã đến.
Lễ dạm ngõ của nhà họ Lục được tổ chức rất long trọng, không khác gì lễ cưới của một số người trong khu tập thể. Khi ông cụ Lục tuyên bố sính lễ và quà cưới sẽ làm theo tiêu chuẩn tốt nhất ở Ninh Thành, Lục Huấn còn đẩy mọi thứ lên thêm một bậc.
Tiền sính lễ là 11.888 tệ, tượng trưng cho sự may mắn. Về phần trang sức, ngoài bộ “ngũ kim” gồm vòng tay vàng, nhẫn vàng, hoa tai vàng, dây chuyền vàng và mặt dây chuyền vàng mà ông cụ Lục đã chọn sẵn, Lục Huấn còn chuẩn bị thêm một loạt vòng tay và chuỗi hạt bằng ngọc bích, ngọc trai, thậm chí là ngọc phỉ thúy.
Hiện tại, những món đồ như ngọc bích hay phỉ thúy trên thị trường chưa quá đắt đỏ, vì thế cả gia đình nhà họ Lục lẫn những người đến dự ở khu nhà họ Lê đều không mấy để ý. Ánh mắt của họ chỉ tập trung vào những món trang sức bằng vàng chói lóa, lấp lánh, biểu tượng cho sự giàu có và sang trọng.
Chỉ có nhà họ Lê và Lê Tinh biết Lục Huấn đã tốn bao nhiêu công sức để mua đủ một bộ trang sức ngọc bích xanh lục cho cô, còn bay chuyến bay đêm đến Bình Châu. Ngoài trang sức ra, còn có đồ nội thất và đồ điện gia dụng.
Về đồ nội thất, Lê Tinh muốn giường lớn, ghế sofa, tủ nhiều ngăn, tủ cao ba cánh, đủ loại tủ giày kệ giày... Còn đồ điện gia dụng, tivi màu lớn, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa, quạt máy, máy sấy tóc, nồi cơm điện,.... Thời này, nhà nào có một chiếc ti vi, một chiếc quạt đứng và một chiếc nồi cơm điện đã được coi là không tồi, nhưng Lục Huấn lại mua tất cả các loại đồ điện gia dụng có mặt trên thị trường.
Những thứ này thực ra đã được chuẩn bị đầy đủ ở căn biệt thự cổ rồi, nhưng Lục Huấn lại mua thêm một bộ nữa.
Anh nói bộ này sẽ để ở nhà họ Lê, ngày cưới không mang đi, đến lúc đó sẽ sửa sang lại phòng của Lê Tinh, phòng khi anh phải đi công tác, cô ở một mình trong căn biệt thự cổ không an toàn thì có thể về nhà mẹ ruột ở, coi như những đồ nội thất và đồ điện gia dụng này cô cũng dùng được.
Nhà họ Lê tuy ăn nói khéo léo nhưng không ai nói lại Lục Huấn, anh đưa ra đủ loại lý do, cuối cùng cả nhà đành chấp nhận, chỉ là tiền sửa sang phòng cho Lê Tinh, họ kiên quyết tự mình chi trả, không cho Lục Huấn nhúng tay vào.
Lục Huấn chuẩn bị rất nhiều đồ, đừng nói là trong khu tập thể, mà cả Ninh Thành cũng coi như độc nhất vô nhị, lễ vật chất đầy một xe tải lớn, những người rảnh rỗi trong khu tập thể nghe tin đều đến xem. Ai nấy đều nhìn những món đồ nội thất, đồ điện gia dụng sang trọng đó mà há hốc mồm, ai cũng nói Lê Tinh tìm được người chồng tốt.
Trong lúc nhất thời nhà họ Lê rất náo nhiệt, người đến hết đợt này đến đợt khác, kẹo mừng ăn hết túi này đến túi khác.
Ngày dạm ngõ, nhà họ Lê vô cùng náo nhiệt, nhà chú hai Lê Vạn Phong đã đến giúp từ sáng sớm, Lê Linh vừa vào làm ở chính phủ thành phố, đang đi công tác không đến được, nhưng đã nhờ anh rể đến.
Nhà họ Lê như vậy, nhà họ Lục cũng vậy, tất cả mọi người trong nhà đều đến.
Ông cụ Lục, vợ chồng con trai cả, Lục Kim Xảo, kể cả hai anh em Lục Hân, Lục Cẩn, ngay cả Lộ Phóng bận rộn công việc ở sở cảnh sát cũng đến ăn cơm trưa.
Lục Kim Xảo còn nói với Thẩm Phương Quỳnh là Cố Như, con dâu của bà ta đang ở Thâm Quyến cũng định về, nhưng hôm qua Cố Như vừa đàm phán xong một đơn hàng nước ngoài ở Thâm Quyến, đã hẹn hôm nay ký hợp đồng nên không về kịp.
Lúc nói chuyện này, Lục Kim Xảo còn kéo Lê Tinh lại: "Tinh Tinh, hôm nay không giới thiệu em dâu với con được, nhưng con yên tâm, cô đã nói với em dâu rồi, ngày cưới của hai đứa, dù có chuyện gì xảy ra nó cũng sẽ có mặt."
Lê Tinh không còn xa lạ gì với cái tên Cố Như, trước đó lúc Lục Huấn tết tóc cho cô ở bờ sông đã nhắc đến cái tên này, sau đó, lúc Lục Huấn đến nhà họ Lê bàn chuyện cưới xin, Lục Kim Xảo và Thẩm Phương Quỳnh nói chuyện cũng liên tục nhắc đến cái tên Cố Như, lời nói ra toàn là khen ngợi, cô nghe nhiều nên cũng nhớ.
Càng gần đến ngày cưới, Lê Tinh cũng thử tìm hiểu về nhà họ Lục từ Lục Huấn, để chuẩn bị cho việc giao tiếp với nhà họ Lục sau khi kết hôn.
Lê Tinh hỏi han về tất cả mọi người trong nhà họ Lục, đương nhiên không thể thiếu Cố Như, cô con dâu mà Lục Kim Xảo hết lời khen ngợi.
Nhưng Lục Huấn nói anh không chú ý đến Cố Như lắm, không rõ Cố Như là người thế nào, trong ấn tượng của anh, mỗi lần Cố Như đến nhà họ Lục chơi đều ít nói, trừ khi có chuyện gì đó nhất định phải nhờ cô ấy ra mặt ngăn cản Lục Kim Xảo thì cô ấy mới lên tiếng.
Lục Huấn còn nói, Cố Như có tham vọng rất lớn, cô ấy quản lý xưởng may, chỉ cần đợi đến cuối năm, giám đốc nhà máy nghỉ hưu thì cô ấy sẽ lên làm giám đốc, nhưng cô ấy không cam lòng chỉ dừng lại ở đó, nghe nói đang tích cực thúc đẩy cải cách nhà máy, muốn cổ phần hóa, thật sự nắm quyền quyết định của nhà máy.
(Nữ chính nguyên tác đó mọi người)
Lê Tinh đã từng gặp những người phụ nữ tài giỏi như mẹ Thẩm Phương Quỳnh, như dì hai Thẩm Phương Hoa hiện đã nghỉ hưu, định cư ở Thượng Hải; như chị họ Thục Khuynh hiện đang làm việc ở viện kiểm sát Thượng Hải; Lê Linh nhà họ Lê tự mình vào làm ở chính phủ thành phố, họ đều là những người rất tài giỏi trong sự nghiệp lẫn cuộc sống.
Lê Tinh luôn cảm thấy phụ nữ không hề thua kém ai, cũng rất ngưỡng mộ những người phụ nữ tài giỏi, nghe Lục Huấn nói vậy, cô có chút tò mò về Cố Như.
Tháng trước, lúc đi ăn cưới Lê Linh, Lê Linh hỏi cô sắp gả vào nhà họ Lục rồi, hiểu biết về nhà họ Lục thế nào, cô còn cố tình nhắc đến Cố Như, nói không biết có dễ ở chung hay không, nếu dễ ở chung thì cô muốn kết bạn với người như vậy, tiện thể học hỏi kinh nghiệm kinh doanh.
Lúc đó Lê Linh còn cười cô: "Kinh nghiệm kinh doanh? Chính là cái sự nghiệp buôn bán đồng nát của em và Hà Dương? Không phải em nói sắp tới trạm thu mua phế liệu sẽ thay trưởng trạm, có thể sự nghiệp đồng nát sẽ phá sản sao?"
Lúc đó Lê Tinh nghe mà không thể cãi lại, nhưng lời nói châm chọc đó không ngăn được việc cô muốn làm quen với người ta.
Nghe Lục Kim Xảo nói Cố Như không đến được, Lê Tinh ngẩn người, một lúc sau mỉm cười nói: "Không sao đâu cô, bên đó có việc quan trọng hơn, sau này chúng con còn nhiều cơ hội gặp mặt, đến lúc đó cô lại giới thiệu cho chúng con là được, nghe nói chị Cố Như rất tài giỏi."
Lục Kim Xảo luôn hết lời khen ngợi Cố Như, nghe Lê Tinh khen Cố Như tài giỏi, bà ta càng vui mừng, cười đến nỗi lộ cả răng, không ngừng nói với Lê Tinh: "Đúng vậy, nó rất tài giỏi, bây giờ nhà máy không có nó thì không được..."
Lục Kim Xảo thích nhất là nói với người khác về sự tài giỏi của Cố Như, bây giờ Cố Như có thành tích ở Thâm Quyến, Lục Kim Xảo càng khen ngợi không ngớt.
Lê Tinh cũng kiên nhẫn, Lục Kim Xảo nói, cô ngồi bên cạnh nghe, đồng thời không quên tiếp đón Hách Lệ Hoa, Lục Hân, Lục Cẩn, "Dì, Hân Hân, Lục Cẩn, ăn kẹo bánh nhé, đây đều là do chị dâu Cả con làm, mọi người thử xem."
Lê Tinh vừa nói vừa lấy bánh kẹo trong đĩa hoa quả đặt trước mặt Lục Hân và Lục Cẩn.
Hôm nay là lần đầu tiên Lục Hân và Lục Cẩn đến nhà họ Lê, cũng là lần đầu tiên gặp Lê Tinh. Lúc trước về nhà, Lục Kim Xảo đã khen Lê Tinh hết lời, nói cô xinh đẹp khéo léo, lại còn rất tài giỏi, cứu một đứa trẻ khỏi tay bọn buôn người, người ta đưa cho cô mười vạn tệ tiền cảm ơn nhưng cô cũng không nhận.
Lúc nhắc đến mười vạn tệ đó, Lục Kim Xảo đau lòng không thôi, cứ lặp đi lặp lại: "Mười vạn tệ đấy, mười vạn tệ đấy, cả đời cô chưa từng thấy, vậy mà con bé lại từ chối! Nhưng mà ông nội con sau đó nói, con bé từ chối là đúng, nếu không từ chối thì nhận tiền của người ta sẽ giống như người hầu nghe lời nhà người ta, bây giờ từ chối rồi, nhà người ta nhận chị dâu con làm em gái, sau này con bé lấy chồng, họ còn cho của hồi môn, hoàn toàn khác hẳn."
"Còn nữa, các con không biết đâu, nhà họ Lê ai cũng ghê gớm hết, không nói đến chị Thẩm Phương Quỳnh là chủ nhiệm Hội Liên Hiệp Phụ Nữ, hay giám đốc Lê được mời về làm việc lại; chỉ nói đến mấy anh trai của chị dâu các con, cô nghe nói anh Cả hiện là chủ nhiệm nhà máy, chị dâu Cả là chủ nhiệm hậu cần, người ta không phải dựa vào quan hệ mà lên chức đâu, người ta là do toàn nhà máy bỏ phiếu bầu đấy."
"Ghê gớm nhất là anh Ba của chị dâu các con, người ta thật sự từng ra chiến trường gặp qua bom đạn, là lính do thủ trưởng dẫn dắt, cậu ta chỉ cần đứng lên nói to một chút, mẹ ơi, có thể dọa người ta sợ đến mức chân tay bủn rủn!"
"Chị dâu các con cũng không phải dạng vừa đâu, anh chị em trong nhà ghê gớm như vậy, nhưng đều nghe lời con bé, con bé chỉ cần hơi không vui là mọi người đều dỗ dành, các con sau này phải đối xử tốt với người ta đấy, nếu chọc giận người ta, anh chị em nhà họ có thể xé xác các con, đặc biệt là mẹ của hai đứa ...."
Lúc đó Lục Hân và Lục Cẩn nghe mà sững sờ, hôm nay trên đường đến, hai người hồi hộp đến mức tay ướt đẫm mồ hôi, đến khi bước vào căn biệt thự nhỏ xinh đẹp của nhà họ Lê, càng không dám nhìn lung tung, sợ thất lễ khiến chị dâu không thích.
Nhưng hai người lặng lẽ quan sát, thấy chị dâu đúng là giống như lời Lục Kim Xảo nói, xinh đẹp như tiên nữ nhưng không hề ghê gớm hay hung dữ, thậm chí còn rất dịu dàng, chỉ là chị ấy quá tốt đẹp, khiến người ta không nỡ đối xử tệ với chị ấy.
Nghe thấy Lê Tinh gọi, hai người giật thót mình, Lục Cẩn luôn là người vô hình ở nhà, lúc này lúng túng không thôi, không dám nhìn Lê Tinh, chỉ liên tục nắm chặt ống quần; còn Lục Hân thì hoàn hồn, vội vàng mở miệng: "Vâng, vâng ạ, cảm ơn chị dâu. Chúng em sẽ ăn."
Thấy hai người rõ ràng là đang căng thẳng, Lê Tinh cũng không dám quá nhiệt tình, chỉ mỉm cười nói: "Ừ, hai em đừng khách sáo, đây là lần đầu tiên hai em đến, chị cũng không biết hai em thích ăn gì, sợ lấy nhầm."
"Không đâu ạ, em thích hết." Lục Hân lập tức nói, như để chứng minh là thật sự thích, cô ấy lấy một viên kẹo Lê Tinh vừa đặt trước mặt, nhanh chóng bóc ra rồi cho vào miệng nhai nhóp nhép.
Lục Cẩn cũng lấy một viên kẹo, chỉ là động tác của cậu chậm rãi hơn một chút.
Lê Tinh nhìn mà mỉm cười, dạo này cô có nghe Lục Huấn nói về hai anh em này, cũng hiểu sơ qua, gặp mặt rồi mới thấy đúng là giống như lời anh miêu tả, cũng không khó ở chung, cô thở phào nhẹ nhõm, lại lấy cho mỗi người một quả lê, theo bản năng nhìn Lục Huấn đang ngồi trên ghế sofa.
Lục Huấn đang nói chuyện với chú hai Lê Vạn Phong và anh họ Lê Cường.
Hôm nay là lần đầu tiên anh gặp Lê Vạn Phong, mà Lê Vạn Phong cũng rất yêu quý cô cháu gái duy nhất này, lần đầu tiên gặp cháu rể, ông ấy không khỏi hỏi han đủ điều.
Biết anh hợp tác làm ăn với tòa nhà bách hóa số một, Lê Vạn Phong càng hỏi nhiều hơn. Thỉnh thoảng còn hỏi anh về quan điểm đối với tòa nhà bách hóa số một, Lê Vạn Phong xuất thân là quân nhân, lại quản lý tòa nhà bách hóa số một mười mấy năm, khí thế uy nghiêm không hề thua kém Lê Vạn Sơn, câu hỏi lại càng hóc búa, lần nào Lục Huấn cũng phải cẩn thận ứng phó. Liếc thấy Lê Tinh nhìn qua, anh mới nhân lúc châm thuốc, nhìn lại Lê Tinh.
Anh kẹp điếu thuốc bằng hai ngón tay, đôi mắt đen nhìn thẳng cô, trong mắt ánh lên ý cười như đang nói gì đó với cô, lại như không nói gì.
Tim Lê Tinh khẽ đập nhanh, cô mím môi quay mặt đi, tiếp tục nói chuyện với Lục Kim Xảo và Hách Lệ Hoa.
Ăn cơm trưa xong, hai nhà ngồi lại với nhau nói chuyện về những việc cần chú ý trong lễ cưới vào mấy hôm nữa.
Khác với lần trước chỉ nói đại khái về ngày cưới và tổ chức tiệc cưới, lần này nói chuyện chi tiết cụ thể hơn, như việc sắp xếp đón dâu, ăn uống, bái đường, dâng trà, danh sách khách mời....
Sau đó, trời cũng không còn sớm, nhà họ Lục do ông cụ Lục dẫn đầu xin phép ra về, Lục Huấn lái xe đưa họ về.
Bên nhà họ Lê, trừ chú hai Lê Vạn Phong vẫn đang nói chuyện với Lê Vạn Sơn về việc cải cách nhà máy sợi, thì những người khác đều đã ra về.
Họ vừa đi, trong nhà cũng yên tĩnh trở lại, chỉ có người trong khu tập thể thỉnh thoảng đến hỏi han về thời gian tổ chức tiệc cưới chính thức và mấy đứa trẻ đến xin kẹo mừng.
Tiếp khách cả ngày, người nhà họ Lê không có lúc nào rảnh rỗi. Đàn ông thì tiếp khách nói chuyện phiếm, uống trà, uống rượu; phụ nữ còn bận rộn hơn.
Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ từ sáng đến khi ăn xong cơm trưa đều bận rộn trong bếp, nấu nướng, rửa bát, dọn dẹp... Trong bếp nóng nực, quần áo trên người họ đều ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Phương Quỳnh vừa phải tiếp chuyện Hách Lệ Hoa, vừa phải tiếp chuyện mấy bà cô, bà thím trong khu tập thể nghe tin đến chung vui.
Ngay cả Thiên Tứ, đứa nhỏ nhất cũng phải giúp phát kẹo mừng cho các bạn nhỏ, rồi ngăn không cho chúng chạy lung tung trong sân, hôm nay trong sân chất đầy đồ đạc, nào là đồ điện gia dụng, đồ nội thất, va phải làm hỏng thì không sao, người mà bị thương thì phiền phức hơn.
Lúc này rảnh rỗi, Lê Tinh thấy hai chị dâu mệt mỏi, vội vàng bảo họ đi tắm rửa nghỉ ngơi, còn mình thì kéo Lê Hà Dương ra quét dọn sân, nhặt vỏ trái cây và giấy gói kẹo.
Chỉ trong một buổi sáng chiều, rác đã chất đầy phòng khách và sân, quét được cả một bao tải rác.
Khu tập thể có một bãi rác ở gần cổng nhà máy, cách nhà họ Lê khá xa, trước đây nhà họ Lê đều đổ rác vào sáng sớm hoặc tối muộn, tiện thể tập thể dục buổi sáng, hôm nay nhiều rác như vậy không thể đợi đến ngày mai được.
Lê Tinh thấy bố và chú Hai vẫn đang nói chuyện, anh Cả và anh Hai đang bê đồ nội thất và lễ vật mà Lục Huấn tặng vào nhà, Lê Hà Dương quét dọn xong cũng phụ giúp bê đồ, nên cô không gọi cậu nữa, mà tự mình kéo bao tải rác ra bãi rác.
Chủ nhật nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại gặp mấy bà cô bà thím quen, bây giờ ai cũng biết chuyện vui sắp đến của Lê Tinh, có người nói lời chúc mừng, có người hỏi han về người yêu của cô.
Lê Tinh đều mỉm cười đáp lại.
Đi được một đoạn, cuối cùng cũng đổ rác xong, Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm, giao tiếp đúng là một công việc tốn sức, tuy cô ứng phó được nhưng cũng hơi mệt, liếc nhìn cổng nhà máy vắng vẻ lạ thường vào ngày nghỉ, cô gấp bao tải lại định đi đường tắt về nhà, vừa quay người lại đã nghe thấy có người gọi sau lưng: "Tinh Tinh."
Lê Tinh quay đầu lại, là Quý Lâm.
Kể từ sau lần gặp mặt ở nhà hàng, Lê Tinh về nhà biết được ước hẹn ba năm, hai người không gặp lại nhau, tính ra cũng gần ba tháng rồi.
Ba tháng nay, Lê Tinh trước hết là dạm ngõ chính thức với Lục Huấn, sau đó được anh đưa đi mua sắm khắp nơi, rồi lại sửa sang nhà mới ở căn biệt thự cổ, ngày nào cũng bận rộn từ sáng đến tối, gần như không có thời gian để nghĩ đến Quý Lâm và nghe ngóng tin tức của anh ấy.
Nhưng cô lại biết tin tức của Bành Phương và Quý Hải Tường, Lê Vạn Sơn được mời về làm giám đốc nhà máy, còn Quý Hải Tường thì bị điều tra. Quý Hải Tường làm quyền giám đốc được hơn một năm, tuy không phạm sai lầm lớn nào, nhưng vợ ông ta Bành Phương lại lợi dụng danh tiếng của ông ta nhận hối lộ rất nhiều lần, cũng lấy danh nghĩa của ông ta để giúp người khác làm việc.
Quý Hải Tường nói là không biết chuyện này, Bành Phương cũng khăng khăng nói chồng không biết, đều là bà ta tự ý làm, nhưng hai người là vợ chồng, chuyện này không thể chỉ nói một câu không biết là xong.
May mắn duy nhất là Bành Phương nhát gan, lại còn quan tâm đến Quý Lâm đang muốn thăng tiến, mỗi lần nhận hối lộ đều không dám nhận nhiều, số lần nhận hối lộ đã điều tra được cộng lại không quá lớn, cuối cùng Quý Hải Tường bị giáng chức xuống làm công nhân nhà máy sợi, Bành Phương bị đuổi việc vì phạm lỗi nghiêm trọng.
Bành Phương rất ấm ức vì hình phạt dành cho bọn họ, còn định đến nhà họ Lê làm ầm ĩ, bị Hà Lệ Quyên kéo ra ngoài dạy dỗ một trận, sau đó không biết Thẩm Phương Quỳnh ra ngoài nói gì với Bành Phương, bà ta ngoan ngoãn hẳn, cũng không đến tìm Lê Tinh nữa.
Lúc biết chuyện này, Lê Tinh không có phản ứng gì, Bành Phương và Quý Hải Tường có ngày hôm nay là đáng đời, cô không cảm thấy hả hê, cũng không thấy thất vọng đau buồn, cứ như nghe chuyện của người xa lạ, nghe xong là thôi.
Chỉ có một thoáng cô nghĩ đến Quý Lâm, nếu lần này Bành Phương nhận hối lộ hơn năm nghìn tệ bị kết án, thì tương lai tươi sáng của Quý Lâm coi như tiêu tan.
Bành Phương luôn nói là yêu thương con trai, lên kế hoạch đủ điều cho con trai, trăm phương nghìn kế ngăn cản cô - một kế toán quèn, chỉ vì sợ cô làm lỡ dở con trai bà ta. Nhưng lúc nhận hối lộ, bà ta lại không nghĩ đến con trai mình, không nghĩ đến việc giữ gìn danh tiếng cho con trai.
Lê Tinh cảm thấy thật nực cười và mỉa mai.
Sau đó Lê Hà Dương đến tìm cô bàn bạc chuyện làm ăn, cô cũng không nghĩ đến chuyện này nữa, coi như đã qua rồi.
Lê Tinh nhìn bao tải trên tay, rồi ngẩng đầu nhìn Quý Lâm.
Vẫn là áo sơ mi trắng quần tây đen, khuôn mặt tuấn tú nho nhã,m đeo kính, nhưng không phải chiếc kính gọng bạc mà Lê Tinh tặng anh ấy trước đây nữa, mà là chiếc kính gọng đen dày cộm, trông anh ấy gầy đi nhiều, có chút tiều tụy.
Chắc là bị ảnh hưởng bởi chuyện của Bành Phương và Quý Hải Tường, Quý Lâm muốn thăng tiến, đối thủ chắc chắn không ít, dù Bành Phương không bị kết án nhưng chuyện nhận hối lộ là sự thật không thể chối cãi, rất dễ bị người khác lấy ra làm trò, cũng sẽ trở thành một yếu tố để lãnh đạo cân nhắc khi đề bạt. Dù sao người có thể lợi dụng chồng để nhận hối lộ, ai biết được bà ta có tái phạm lợi dụng con trai hay không.
Dù sao cũng là bạn thời thơ ấu, từng có mối quan hệ rất tốt, Lê Tinh không thể hoàn toàn lạnh nhạt làm ngơ.
Cô mím môi, khẽ cười một chút rồi lên tiếng chào hỏi: "Lâu rồi không gặp, anh khỏe không?”
Hôm nay là ngày dạm ngõ của cô, Lê Tinh mặc một chiếc sườn xám màu hồng sen nhạt, chất liệu óng ánh ngọc trai, trên cổ đeo chuỗi ngọc trai mà lần trước Lục Huấn mang về từ Thượng Hải. Mái tóc búi một nửa, dịu dàng yêu kiều, đẹp đến mức tựa như bước ra từ một bức họa.
Quý Lâm ngây người nhìn cô, nghe câu chào hỏi khách sáo và xa cách của cô, tim anh đau nhói như bị dao cứa, vết thương sâu hoắm không ngừng rỉ máu.
Cô hỏi anh có khỏe không?
Anh hiện giờ sống chẳng khác gì cái xác không hồn, sao có thể khỏe được?
Tối hôm đó biết cô đã có đối tượng, sau khi tiếp đón đồng nghiệp và cấp dưới ở đơn vị mới xong, anh đã đến nhà họ Lê tìm cô, nhưng cô không ở nhà đợi anh như anh nghĩ, người nhà họ Lê cũng không còn chào đón anh như trước. Anh mới biết, hóa ra trong mắt nhà họ Lê anh đã thất hứa, biến mất ba năm.
Nhưng rõ ràng anh không hề làm vậy.
Ba năm trước đáng lẽ anh phải thực hiện lời hứa với cô, sau khi thực tập xong sẽ quay về Ninh Thành, hai người lại thân thiết như hình với bóng như trước kia.
Nhưng Bành Phương biết được ý định của anh thì không đồng ý, bà ta nói đã vất vả mang thai mười tháng sinh anh ra, nuôi anh khôn lớn không phải để anh cưới một kế toán quèn.
Bà ra nói, hai ông bà nhà họ Lê đã già rồi, sắp nghỉ hưu, sau này nhà họ Lê không thể giúp gì cho anh trong sự nghiệp, anh nên chọn Bắc Kinh có tương lai hơn, với học vấn và tài năng của anh, sau này cưới con gái nhà danh giá mới là con đường anh nên đi.
Những lời nói thực dụng đó khiến người ta khó chịu, anh đã nghe lời Bành Phương gần hai mươi năm, lần đó anh không định nghe lời bà ta nữa, nhưng Bành Phương đã nhìn ra ý định của anh.
Bà ta uy hiếp anh, nếu anh dám cãi lời bà ta tự hủy hoại tương lai của mình, thì bà ta sẽ đến nhà họ Lê, kể hết những chuyện năm đó và những năm qua bà ta đã làm với Tinh Tinh.
Lúc nói những lời đó, giọng điệu của Bành Phương rất kiên quyết và tàn nhẫn, bà ta không phải đang nói chuyện với con trai mà là với một nô lệ, một người hầu không nghe lời.
Anh cảm thấy bà ta không phải đang dọa dẫm.
Nhà họ Lê không chấp nhận được người xấu xa, nếu Bành Phương thật sự làm vậy, thì việc anh muốn cưới Lê Tinh hoàn toàn là nằm mơ giữa ban ngày.
Anh đau khổ vì có một người mẹ độc ác như vậy, nhưng trong chuyện này anh không thể làm gì khác, nhưng anh cũng tuyệt đối không thể từ bỏ cô.
Từ lúc anh năm tuổi, từ lúc cô cho anh viên kẹo đó, nghe mọi người xung quanh trêu chọc cô, anh đã muốn đối xử tốt với cô, muốn bảo vệ cô cả đời, anh nhìn cô lớn lên, luôn nghĩ họ có thể ở bên nhau cả đời.
Năm đó, anh cố gắng học vượt cấp thi vào đại học Bắc Kinh, cũng là vì sau này cô vào làm ở đoàn ca múa Đông Phương, anh và cô sẽ không phải xa nhau.
Anh không cam tâm từ bỏ cô như vậy, cuối cùng đã thỏa thuận với Bành Phương: ba năm, anh sẽ ở lại Bắc Kinh ba năm, lúc quay về nhất định phải có chút thành tựu, không phụ lòng bà ta vất vả nhiều năm.
Bành Phương đồng ý, nhưng cũng yêu cầu anh trong ba năm đó không được về quê, càng không được liên lạc nhiều với cô, để tránh anh phân tâm ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Đây là yêu cầu duy nhất của Bành Phương, anh im lặng rất lâu rồi đồng ý.
Thỏa thuận với Bành Phương xong, anh đến nhà họ Lê tìm bác Lê, anh biết bác Lê luôn coi trọng anh, có ý muốn anh làm con rể, nên anh không giấu giếm ý định của mình, nói với bác Lê về cuộc hẹn ba năm.
Kết quả, bác Lê luôn ủng hộ anh lại khó có khi không ủng hộ, bác ấy yêu cầu anh hoặc là cưới cô ngay lập tức, đưa cô đến Bắc Kinh, hoặc là thực hiện theo cuộc hẹn ba năm mà bác ấy quy định.
Anh đã do dự, sau khi nói với bác Lê là sẽ suy nghĩ một đêm, anh đã lén tìm gặp cô, nói với cô về chuyện đến Bắc Kinh. Anh nghĩ, nếu cô đồng ý đến Bắc Kinh cùng anh, anh sẽ lập tức đăng ký kết hôn với cô, như vậy, dù Bành Phương có tiết lộ những chuyện bà ta đã làm, thì chỉ cần anh thành tâm xin lỗi và đối xử tốt với cô, thì nhà họ Lê và cô sẽ tha thứ cho anh.
Chỉ cần không phải chia tay cô, thì dù cô có giận anh bao lâu cũng được.
Nhưng anh không ngờ, cô lại không đồng ý. Cô nói cô không muốn rời xa bố mẹ.
Lúc đó anh còn trẻ, chưa từng trải sự đời nên không kiềm chế được cảm xúc, bị Bành Phương ép buộc lại không được bác Lê ủng hộ, anh đang vô cùng buồn bực, nghe cô nói vậy không nhịn được quát cô, nói cô không nghĩ cho anh, nói cô không có tiền đồ....
Anh chưa từng nói nặng lời với cô, hôm đó anh như bị mất trí vậy, không cần suy nghĩ đã quát mắng cô. Mắng đến mức cô đứng trước mặt anh nửa ngày cũng không nói được câu nào, chỉ nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, anh hối hận muốn xin lỗi, không ngờ cô lại đột nhiên quát lại anh, rồi hỏi anh coi mối quan hệ giữa hai người là gì.
Anh coi mối quan hệ giữa hai người là gì?
Đương nhiên là người yêu. Trong lòng anh không chút do dự trả lời như thế.
Từ lần đầu tiên hai người chơi trò "gia đình", anh đóng vai chú rể, cô đóng vai cô dâu, khoác chiếc khăn choàng đỏ của chị dâu hai Thường Khánh Mỹ, anh đã quyết định sau này lớn lên nhất định phải cưới cô, làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh.
Bao nhiêu năm qua, suy nghĩ của anh chưa từng thay đổi, để có thể ở bên cô, xứng đáng với cô, anh đã luôn nỗ lực rất nhiều.
Lúc đó đáng lẽ anh nên trả lời như vậy, nhưng anh nghĩ đến điều kiện thứ hai của bác Lê, nếu cô không đồng ý đến Bắc Kinh, anh chỉ có thể chọn điều kiện thứ hai.
Thế là anh im lặng rất lâu, nói trái với lòng mình rằng hai người là bạn thân nhất, là bạn bè, là anh em.
Lúc đó cô bình tĩnh đáp lại "em biết rồi", còn bảo anh đi trước, nói tạm thời cô không muốn gặp anh.
Anh mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng lúc đó anh đúng là ngu ngốc, không hiểu ra vấn đề.
Đến khi biết cô bị ốm vì dầm mưa, sốt cao không dứt, viêm tai giữa phải nhập viện, anh đến bệnh viện thăm cô, mà cô lại từ chối gặp mặt, anh vẫn không hiểu ra.
Lúc đó lãnh đạo ở Bắc Kinh giục anh quay lại, anh vội vàng cũng không kịp suy nghĩ, chỉ viết một bức thư nhờ cô em họ đang ở bệnh viện đưa cho cô.
Trong bức thư đó là tình cảm anh dành cho cô bấy lâu nay. Cuối cùng anh đã thất hứa với bác Lê, thổ lộ tình cảm của mình.
Nhưng anh không ngờ em họ lại không đưa thư cho cô, cô không biết gì cả.
Ba năm anh rời đi, những bức thư anh gửi cho cô, những món quà anh nhờ bạn bè đưa cho cô, đều bị người mẹ như con chuột cống chỉ biết theo dõi người khác của anh giấu đi, những bức thư hồi âm, những món quà mà anh nhận được, đều là giả.
Điều tồi tệ nhất là, Bành Phương còn hợp tác với con gái của lãnh đạo diễn trò cho nhà họ Lê xem. Khiến nhà họ Lê tưởng anh đã trèo cao được con gái lãnh đạo.
Đối mặt với những lời chất vấn của bác Lê, anh mới biết được mọi chuyện. Nhưng đã muộn rồi, cô đã có đối tượng, nhà họ Lê cũng biết những chuyện mẹ anh đã làm sau lưng.
Lúc anh không nhịn được muốn lén tìm gặp cô, lại bị anh Hai cô đánh gãy chân, anh mới biết giữa họ không còn khả năng nữa.
Cô gái của anh, cô dâu mà anh muốn cưới từ nhỏ, không thể là của anh nữa rồi.
Dù anh có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Anh biết hôm nay là ngày dạm ngõ của cô và người đàn ông đó.
Bây giờ anh không còn xa lạ gì với Lục Huấn nữa, mới hôm trước hai người còn cùng nhau ăn cơm xã giao, anh nghe thấy người khác hỏi han về chuyện hôn sự của Lục Huấn, cũng nghe thấy người đàn ông đó khoe khoang cô đã mua thắt lưng và áo sơ mi cho anh ta, anh nghe mà trong lòng chua xót không thôi.
Trước đây ngoài nhà họ Lê ra, cô chỉ mua đồ cho anh: Kính mắt, bút máy, cặp xách đi học... đều là cô mua cho anh, chuẩn bị cho anh.
Người đàn ông đó không ngừng khoe khoang, anh không nhịn được bèn tháo mắt kính ra lau, người khách bên cạnh thấy anh không uống rượu mà chỉ lau kính, hỏi anh có phải không hài lòng với đồ ăn không.
Anh thản nhiên nói: "Kính bị mờ."
Người hỏi anh thuận miệng nói kính bị mờ thì đeo không tiện, thay cái khác thì hơn, còn muốn sai người đi mua mắt kính khác cho anh.
Anh ngăn lại, chậm rãi trả lời: "Không cần thay đâu, đây là chiếc kính do người quan trọng nhất của tôi mua cho, tôi giữ gìn cẩn thận thì có thể đeo cả đời."
Lúc nói câu này, anh nhìn chằm chằm người đàn ông đó, anh thấy tay người đàn ông đó đang cầm ly rượu khựng lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Không lâu sau, anh thấy được bộ mặt trơ trẽn của người đàn ông đó, anh ta cố tình đụng phải anh trong nhà vệ sinh, đưa tay ra giật kính của anh ném xuống đất, anh cúi xuống định nhặt thì anh ta giẫm lên chiếc kính vỡ tan tành.
Anh tức giận nhìn anh ta. Nhưng người đàn ông đó lại chẳng hề kiêng dè, anh ta dường như không lo lắng anh sẽ gây khó dễ cho anh ta trong dự án khu nhà ở phố Tân Đường, còn nhìn anh từ trên cao, không hề có ý nhận lỗi: "Xin lỗi chủ nhiệm Quý, tôi uống say quá không để ý, kính hỏng rồi, tôi đền cậu cái mới nhé?"
Thật là vô liêm sỉ!
Cô có biết anh ta là người như vậy không?
Cô có biết người ngoài đều gọi anh ta là "Sói thép" không? Tuy anh mới về Ninh Thành không lâu, nhưng với thân phận của anh, chỉ cần muốn điều tra một người thì rất dễ dàng, gần như ngay khi anh tung tin ra ngoài, một người tên Thường Hùng đã đưa toàn bộ hồ sơ của người đàn ông đó cho anh.
Một nhân vật nổi lên ở Ninh Thành chỉ trong vòng hai đến ba năm, bề ngoài kinh doanh thủy hải sản, đồ điện gia dụng; thực chất là đầu cơ trục lợi đồ điện gia dụng, thép phế liệu, cấu kết với một nhóm người kiếm tiền trên tàu hỏa K3.
Dưới trướng anh ta có một nhóm lính xuất ngũ, tàu K3 hỗn loạn, anh ta bảo vệ hàng hóa cho người ta lấy hai mươi phần trăm hoa hồng.
Chẳng khác gì cướp tiền.
Năm 1988 đến 1989, thời kỳ giá cả tăng vọt, anh ta còn dùng giá cực thấp "cướp trắng" mười toa tàu chở đồ điện gia dụng, kiếm được một khoản tiền lớn, sau đó lại được người họ Thái kia rủ rê buôn bán thép phế liệu.
Hai tháng trước, anh ta dùng kế khiến Thường Hùng và Kim Bưu ở quán bar Thiên Địa đấu đá lẫn nhau, bản thân anh ta thì ẩn mình, liên lạc với người của anh ta để làm dự án khu nhà ở trùm mền, cuối cùng Thường Hùng vướng vào vụ án hình sự, Kim Bưu bị thương nặng phải nhập viện.
Thường Hùng phải nhượng lại phần lớn hoạt động kinh doanh thép phế liệu của mình ở Ninh Thành mới dàn xếp được chuyện này, nhưng Kim Bưu tuy chiếm thế thượng phong cũng không được lợi lộc gì, suýt thì mất mạng, thời gian đó phải dựa vào anh ta.
Coi như anh ta không tốn chút sức lực nào đã loại bỏ được Thường Hùng, lại còn được Kim Bưu trọng dụng, kiếm được một khoản tiền lớn.
Thường Hùng phải nhượng lại hoạt động kinh doanh thép phế liệu, chỉ có thể tham gia vào dự án khu nhà ở trùm mền, càng hận anh ta thấu xương.
Tuy anh không thể tin tưởng hoàn toàn vào những tài liệu mà gã đưa, nhưng cũng có thể tin được phần lớn. Đó là một kẻ máu lạnh tham lam, bất chấp thủ đoạn, hoàn toàn không phù hợp với cô gái lương thiện, dịu dàng như cô.
Anh đều biết, nhưng anh không thể ngăn cản.
Bây giờ không ai trong nhà họ Lê tin anh, Lê Thừa đang ở trong quân đội không thể về, lại còn tìm đến anh họ Quý Viễn Dương để cảnh cáo anh, bảo anh tránh xa cô ra.
Anh nghe mà chỉ thấy chua xót.
Anh còn chưa tránh xa cô đủ sao?
Về Ninh Thành đã lâu, anh còn chưa gặp được cô, mỗi lần anh đến gần khu tập thể, đám người mà anh Hai cô gọi đến đều đi theo anh.
Mãi đến hôm nay họ dạm ngõ rồi, lệnh cấm đối với anh mới được dỡ bỏ, anh mới có cơ hội nhân lúc về giải quyết chuyện Bành Phương và Quý Hải Tường làm ầm ĩ đòi ly hôn, để gặp cô ở bãi rác này.
Anh nên nói gì đây, nhắc nhở cô người đàn ông đó rất nguy hiểm? Nói với cô, người đàn ông đó có nhiều kẻ thù, sớm muộn gì cũng có ngày anh ta gặp họa?
Như dự án khu nhà ở trùm mền lần này, không cần anh gây khó dễ, Thường Hùng đó dù có phải bồi thường cũng muốn tranh giành với anh ta, nếu không phải mấy hôm trước Phạm Trường Hải đã nhờ đến cấp trên, chỉ đích danh muốn hợp tác với anh ta để khởi động lại mấy dự án lớn, thì anh ta đã bị loại khỏi dự án khu nhà ở trùm mền rồi.
Nhưng dù có Phạm Trường Hải ủng hộ, cũng không thể xem thường Thường Hùng, gã đã sống ở Ninh Thành nhiều năm, cuối cùng cũng giành được hạng mục khởi động khu chợ thương mại.
Hai bên chọn địa điểm, một bên ở phía Đông thành phố, một bên ở phía Tây thành phố, sau này hai bên ai hơn ai, còn phải xem tương lai chính phủ phía trên tập trung phát triển bên nào.
Chuyện này hiện tại anh cũng không thể biết được.
Người đàn ông đó chắc chắn chỉ có thể đánh cược, nếu thua sẽ mất trắng, chỉ có thể bị Thường Hùng dồn vào đường cùng, đến lúc đó có giữ được mạng hay không cũng chưa chắc.
Nhưng những chuyện này, anh có nên nói với cô không? Cô có tin anh không?
Bây giờ cô đã coi anh như người xa lạ rồi.
Ba năm, giữa họ đã mất đi ba năm, hiểu lầm chồng chất, họ không thể quay lại như trước được nữa.
Hơn nữa, anh cũng có chút ích kỷ, nếu người đàn ông đó gặp hoạ thất bại, có lẽ, anh vẫn còn cơ hội?
Quý Lâm siết chặt tay, nhìn cô, dịu dàng cười như trước kia: "Anh khỏe, còn em?"
"Em cũng khỏe."
Quý Lâm không định nói chuyện của bố mẹ anh, Lê Tinh cũng không hỏi, cô khẽ cười rồi chào tạm biệt: "Vậy được rồi, anh có việc thì đi làm đi, em cũng phải về rồi."
Lê Tinh nói xong, quay người định đi.
"Tinh Tinh." Quý Lâm vội vàng gọi cô lại, "Nếu, ba năm trước, tối hôm đó, anh nói về mối quan hệ giữa chúng ta là người yêu, thì em.... có đồng ý đi cùng anh không?"
"Có đồng ý không? Tinh Tinh."
Quý Lâm khó khăn nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Lê Tinh: "Anh hối hận rồi, Tinh Tinh, tối hôm đó đáng lẽ anh không nên nổi giận với em, anh..."
"Không đồng ý!"
Lê Tinh cắt ngang lời Quý Lâm, không để anh nói hết câu, cô siết chặt tay quay người nhìn Quý Lâm, định mỉm cười nhưng lại không cười nổi, cũng không miễn cưỡng bản thân nữa.
"Có lẽ anh không biết, hôm nay là ngày dạm ngõ của em, em rất vui. Nói đúng ra thì ba năm nay em đều rất vui, ở lại Ninh Thành, ở bên cạnh bố mẹ là điều em mong muốn, em chưa từng hối hận."
"Tuy em không đi theo con đường múa chuyên nghiệp, nhưng em không phải là kẻ hèn nhát, bây giờ em cũng có thể biểu diễn trên sân khấu, em sống rất tốt, em thích sự tự do này, em cảm thấy thoải mái hơn so với lúc trước đi theo cô giáo ở trong đoàn, đến Bắc Kinh không phải là con đường duy nhất của em, em không cần phải chọn nó."
"Còn nữa, chúng ta đều đã lớn rồi, không phải trẻ con có thể mơ mộng làm lại từ đầu nữa, nên những chuyện chưa xảy ra, hoặc đã xảy ra rồi thì đừng nghĩ đến nữa, hãy nhìn về phía trước. Mọi chuyện đều đã qua rồi."
Lê Tinh ngừng một chút, lại nhìn Quý Lâm: "Thực ra, anh Quý Lâm, ba năm đó anh thật sự không nhận ra điều gì sao?"
(Cũng tội Quý Lâm có bà mẹ xấu xa như vậy)