Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 44

Tinh Tinh, anh đến đón em về nhà.

Lê Tinh cảm thấy Lục Huấn chưa bao giờ nói lời đường mật, nhưng anh dường như là người sinh ra đã biết nói lời yêu thương, câu nào cũng êm tai đến vậy. Giống như lúc nãy đọc thơ, khiến cô gạt bỏ sự e thẹn và xấu hổ mà bảo họ mở cửa, bây giờ cũng vậy, anh đưa tay ra, nói đến đón cô về nhà.

Cô ngước mắt nhìn anh, anh cũng đang cúi đầu nhìn cô. Họ đã bảy ngày không gặp mặt, cô đều nhớ rõ.

Chỉ là trước đó người nhà nói trước khi cưới không nên gặp mặt, cô không tiện chủ động đi tìm anh. Lúc anh gọi điện thoại, mọi người trong nhà đều có mặt, Lê Hà Niên còn ngồi ngay bên cạnh, cô cũng không nói ra được lời bảo anh đến đón. Thêm vào đó, Hà Niên và anh Ba cũng đã lâu không về, thời gian ở nhà cũng không dài, hôm nay hôn lễ của cô kết thúc là họ phải đi rồi, cô muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên họ.

Nhưng mà... bây giờ cô có thể toàn tâm toàn ý ở bên anh rồi.

"Ừm." Lê Tinh cúi đầu, khẽ mím môi đáp, một tay đang đặt trên đầu gối đưa lên nắm lấy tay anh.

Lục Huấn lập tức nắm chặt tay cô.

"Đẹp đôi quá!"

Tú Tú cầm số tiền mà chị họ Quyên Quyên chia cho, nhìn đôi tân lang tân nương trước giường. Cô dâu mặc váy cưới trắng muốt, chú rể mặc tây trang đen thắt cà vạt, hai người tay trong tay như bước ra từ trong phim vậy, cô gái nhỏ không khỏi thốt lên, hai mắt sáng lấp lánh.

"Rất đẹp đôi!" Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ nhìn cảnh này cũng mỉm cười.

"Được rồi, sắp đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta xuống trước đi." Hà Lệ Quyên nhận ra Lục Huấn muốn ở riêng với Lê Tinh một lát, liền gọi các cô gái trong phòng xuống lầu, rồi nói với Lục Huấn: "Hai em lát nữa cũng xuống nhé, còn phải đi chúc rượu. Còn có cậu Cả, dì Hai nữa, hôm qua lúc họ đến thì Lục Huấn đã đi rồi, lát nữa xuống chào hỏi mọi người."

"Vâng, chị dâu Cả, em biết rồi." Lục Huấn gật đầu đáp, nhưng tay vẫn không buông Lê Tinh ra.

Xa nhau lâu ngày, cuối cùng người cũng đã ở trong tay anh, anh không nỡ buông ra.

Hà Lệ Quyên cũng không để ý, chị ấy và Thường Khánh Mỹ còn phải xuống dưới giúp tiếp khách, dặn dò xong liền dẫn Quyên Quyên và những người khác xuống, còn chu đáo đóng cửa lại cho họ.

Trong phòng chỉ còn lại Lê Tinh và Lục Huấn, bỗng chốc yên tĩnh hẳn.

Lục Huấn ngồi xuống cạnh Lê Tinh, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô. Lê Tinh cảm thấy không thoải mái, vành tai ửng hồng, ánh mắt đảo khắp phòng, một lúc sau mới liếc nhìn bộ tây trang đen trên người anh: "Anh không nóng à?"

Từ đầu tháng mười đến nay, hôm nay được coi là một ngày nóng nực. Mấy hôm trước cô đã cất chiếc quạt cây đi, hôm nay lại phải lấy ra dùng. Cô ở trong phòng có quạt thổi mà còn thấy nóng, anh mặc kín mít như vậy, nhìn đã thấy nóng rồi.

"Cũng bình thường." Lục Huấn nhìn theo ánh mắt của cô đang liếc nhìn bộ áo trên người mình, khẽ cười: "Em ở bên cạnh rồi, anh không thấy nóng nữa."

Em ở bên cạnh rồi, anh không thấy nóng nữa...

Lê Tinh nghe mà trong lòng xao xuyến, khóe môi khẽ cong lên, nhưng lại liếc nhìn anh: "Ồ... hóa ra em là cục nước đá giải nhiệt, khiến anh mát lạnh cả người luôn hả?"

Cô cố tình hiểu sai ý anh, Lục Huấn cũng không bực, bàn tay to lớn nhẹ nhàng siết lấy bàn tay mềm mại đang đặt trong lòng bàn tay anh, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, mỉm cười giải thích: "Là khiến anh bình tĩnh, an yên lại."

Lê Tinh mím chặt môi không nói gì nữa, ngón tay thon dài mân mê vạt váy cưới màu trắng.

Lục Huấn đưa tay nâng mặt cô lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp kiều diễm của cô, yết hầu chuyển động, giọng nói trầm thấp: "Hôm nay em rất đẹp."

Dứt lời, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Lê Tinh ngẩn người trong giây lát, rồi vội vàng lấy tay che miệng: "Chờ chút, son môi bị lem mất!"

Khi cô lo lắng, đôi mắt long lanh như có nước, khiến người ta càng muốn trêu chọc, thậm chí còn muốn bắt nạt cô.

"Lem rồi anh tô lại cho em." Giọng anh khàn khàn, lại cúi xuống hôn lên tai cô, bàn tay to lớn đang nâng mặt cô nhẹ nhàng vu.ốt ve làn da mềm mại dưới lòng bàn tay: "Mấy ngày nay nhớ anh không?"

Lê Tinh bị anh hỏi đến mức hai má nóng bừng, cô không muốn trả lời, nhưng đối diện với đôi mắt sâu thẳm như thiêu đốt của anh, nhớ đến việc mấy ngày nay anh đã tìm cô không ít lần, cô khẽ quay mặt đi, nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Sợ anh nghe thấy câu này lại kích động mà giữ chặt cô hôn ngấu nghiến, cô quay mặt lại trừng mắt cảnh cáo: "Không được làm bậy, lát nữa chúng ta phải xuống rồi!"

"Ừm, không làm bậy." Lục Huấn cười đáp, đưa tay ôm cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng tựa lên trán cô: "Anh chỉ ôm một lát thôi, ôm một lát thôi."

Đây là nhà họ Lê, lát nữa phải xuống dưới, anh biết không thể làm bậy, chỉ là... đã quá lâu không gặp, nhớ đến tận xương tủy.

Anh ôm chặt nhưng cũng rất kiềm chế. Lê Tinh do dự một chút, không đẩy anh ra, chỉ nói: "Chỉ một lát thôi nhé."

"Ừm, một lát thôi." Lục Huấn khẽ cười, cúi đầu hôn lên tóc cô, siết chặt vòng tay ôm cô hơn.

Quả thật chỉ ôm một lát, không lâu sau, Lê Hà Niên và Lê Hà Dương lên lầu gọi họ, nói cậu Cả và dì Hai đang đợi ở dưới nhà.

Không nhắc đến thân phận của Thẩm Mậu Huân và Thẩm Phương Hoa, chỉ riêng việc họ là bậc trưởng bối lớn tuổi nhất của nhà họ Lê và nhà họ Thẩm thì cũng không có lý nào để họ phải chờ đợi. Lục Huấn và Lê Tinh vội vàng xuống nhà.

Sau khi giới thiệu chào hỏi xong, ngồi trò chuyện với các bậc trưởng bối một lúc thì cũng đến giờ khai tiệc. Thẩm Phương Quỳnh và Lê Vạn Sơn tất bật lo liệu mọi việc trong nhà ngoài sân, Lê Chí Quân, Lê Thừa và các anh em khác tiếp khách, Hà Lệ Quyên, Thường Khánh Mỹ dẫn Lê Hà Niên, Lê Hà Dương cùng với Thiên Tứ - đứa trẻ nhỏ nhất, đi phát thuốc lá và kẹo mừng ở các bàn.


Lục Huấn và Lê Tinh được anh cả Lê Chí Quốc dẫn đi từng bàn giới thiệu mời rượu. Khách khứa hai nhà Lê - Thẩm rất đông, trong đó có không ít người là bạn bè, họ hàng từ đời trước, nhiều người ngay cả Lê Tinh cũng chưa từng gặp mặt. Cứ như vậy đi từng bàn chào hỏi, mời rượu, những người có quan hệ thân thiết còn uống riêng với nhau một ly. Kết thúc bữa tiệc, Lê Tinh chỉ uống nước lọc, cảm thấy bụng mình như chứa đầy nước, còn Lục Huấn đã uống không dưới hai chai rượu trắng, mặt và cổ đều đỏ bừng.

Tuy biết tửu lượng của anh không tệ, nhưng rượu mạnh vẫn hại dạ dày, Lê Tinh nhìn anh không khỏi lo lắng, nhân lúc không ai chú ý, cô khẽ hỏi: "Anh không sao chứ?"

Ngay cả khi mời rượu, Lục Huấn cũng gần như không rời tay cô ra, dường như từ lúc đón được cô, anh đã không định buông tay nữa. Nghe cô hỏi, anh nhẹ nhàng siết chặt tay cô như để trấn an, liếc nhìn xung quanh thấy không ai để ý, anh ghé sát lại gần cô, hạ giọng nói: "Không sao, anh uống không nhiều."

Hôm nay uống đều là rượu trắng rượu nếp, đều không phải loại có nồng độ thấp, hơi thở của anh cũng nóng hơn bình thường, giọng nói càng thêm khàn hơn, như vừa ngậm một nắm cát nóng.

"Vẫn là đừng uống nhiều quá, còn buổi tối nữa." Lê Tinh nghe vậy không nhịn được căn dặn.

"Được." Lục Huấn nhìn ánh mắt lo lắng của cô, đôi mắt đen ánh lên vẻ dịu dàng.

Lê Tinh đã dặn dò thì Lục Huấn ít khi nào không làm theo. Rất nhanh, chai rượu trắng trên tay anh đã bị Thuận Tử lấy đi thay bằng nước lọc. Sau đó, khi quay lại bàn chính ăn cơm uống rượu với các bậc trưởng bối, anh cũng không còn tiếp tục uống một cách miễn cưỡng nữa, cư xử chừng mực, biết tiến biết lùi, khiến Thẩm Mậu Huân và Thẩm Phương Hoa càng thêm coi trọng. Riêng với Thẩm Phương Quỳnh, họ nói rằng bà đã tìm được đúng người con rể, là người nhà họ Thẩm.

Đã nhiều năm rồi Thẩm Mậu Huân và Thẩm Phương Hoa không đích thân thừa nhận và khen ngợi một ai như vậy. Thẩm Phương Quỳnh nghe xong mặt mày đều vui mừng, cũng quan tâm đến Lục Huấn hơn, còn đặc biệt bảo Lê Hà Dương lấy thêm cơm cho anh, coi như giúp anh đỡ một lượt rượu.

Tiệc cưới buổi trưa được coi là đơn giản, chủ yếu vẫn là buổi tối. Ăn cơm xong, khoảng một giờ chiều, cũng đến lúc cô dâu chú rể về nhà mới. Theo phong tục ở Ninh Thành, trước khi lên xe, cần phải cho cô dâu ăn cơm tiễn.

Thẩm Phương Quỳnh mong muốn con gái sau này có cuộc sống hạnh phúc, suôn sẻ, đương nhiên sẽ không bỏ qua nghi thức này. Bà tự tay lấy cơm canh đến, cho Lê Tinh ngồi lên đùi mình, rồi chị gái Thẩm Phương Hoa đút cho cô ăn từng miếng, từng miếng một.

Ăn cơm tiễn xong, cũng là lúc phải lên đường.

Lê Thừa đến cõng em gái ra xe. Người đàn ông cao lớn, sức vóc khỏe mạnh, trọng lượng của em gái trên lưng rõ ràng chẳng đáng là bao, nhưng nghĩ đến việc đây là em gái xuất giá, bảo bối được yêu thương bao nhiêu năm nay giờ đây giao vào tay người khác, bước chân anh ấy bỗng nặng trĩu, mỗi bước đi đều vô cùng vững vàng.

Đến xe hoa, Thuận Tử dẫn theo người của Lục Huấn và mấy vệ sĩ của Phạm Trường Hải phụ trách chuyển của hồi môn lên xe tải lớn, rồi hộ tống chiếc két sắt đựng đồ quý giá của Lê Tinh.

Thẩm Phương Quỳnh thì đích thân đến thay giày cưới cho con gái, đưa cho cô và Lục Huấn mỗi người một đôi giày thêu hình hổ con, vuốt tóc con gái, nói: "Đi đi con, sau này hạnh phúc viên mãn, sống tốt với Lục Huấn nhé."

Câu nói giản dị mà khiến người ta cay sống mũi, Lê Tinh không kìm được nước mắt gọi: "Mẹ!"

Thẩm Phương Quỳnh cũng đỏ hoe mắt, nhưng ngày vui, bà không muốn khóc lóc, nhất là bà mà khóc thì Lê Tinh sẽ càng khóc dữ hơn, lát nữa chưa kịp ra khỏi cửa, lớp trang điểm bị nhòe thì sẽ không đẹp. Bà cố kìm nén, quay người lấy từ tay Lê Hà Niên quả táo đỏ và một bao lì xì dày cộp nhét cho Lê Tinh: "Thôi nào, không được khóc, lát nữa trang điểm bị nhòe thì khó sửa lắm."

Thẩm Phương Quỳnh quay sang nhìn Lục Huấn: "Mẹ giao con gái cho con, hãy đối xử tốt với nó."

Lục Huấn trịnh trọng gật đầu: "Mẹ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Tinh Tinh, không để em ấy phải chịu bất cứ uỷ khuất nào."

Lục Huấn lại quay sang cam đoan với Lê Vạn Sơn, Lê Chí Quốc, Lê Chí Quân và những người khác, để họ giám sát anh bất cứ lúc nào.

Lê Vạn Sơn luôn nghiêm nghị nhưng hôm nay trong mắt cũng có tia máu đỏ. Đối mặt với lời hứa của con rể, ông chỉ nói một câu: "Nhớ kỹ những lời con nói hôm nay."

Tạm biệt người nhà xong, Lê Thừa, Lê Hà Niên, Lê Hà Dương và Thiên Tứ, với tư cách là anh em trai, cháu trai nhà gái đi đưa dâu, lên chiếc xe đi sau xe hoa. Xe hoa dẫn đầu rời khỏi nhà họ Lê.

Lúc này mới hơn một giờ chiều, theo giờ lành làm lễ bái đường bên biệt thự cổ là hơn ba giờ chiều. Sau khi hoàn thành các nghi thức bái đường, dâng trà, cô dâu lên lầu thay một bộ quần áo khác xuống thì vừa đúng lúc bắt đầu bữa tiệc và mời rượu.

Từ nhà họ Lê đến biệt thự cổ chỉ mất năm sáu phút, thời gian này hơi sớm, đến đó cũng chỉ là những cuộc gặp gỡ xã giao không cần thiết. Lục Huấn biết Lê Tinh không thích những buổi giao tiếp xã giao, anh đã sớm dự định lúc cưới sẽ cho xe hoa cùng đoàn xe chở của hồi môn đi vòng quanh thành phố một vòng để giết thời gian.

Sau đó, nghe Lê Hà Niên nói Lê Tinh thích chụp ảnh kỷ niệm, anh liền mời một thợ chụp ảnh ở tiệm ảnh đến đi theo xe. Xe hoa vẫn đi vòng quanh thành phố, cứ mỗi khi đi qua một địa điểm có phong cảnh đẹp là họ lại dừng lại chụp ảnh.

Không chỉ chụp anh và Lê Tinh, mà còn kéo Lê Thừa, Lê Hà Niên và những người khác chụp cùng.

Ban đầu, Lê Tinh còn hơi buồn khi chia tay bố mẹ, nhưng có anh Ba và các cháu đi cùng, lại nghĩ đến biệt thự cổ và nhà bố mẹ chỉ cách nhau hai con phố, đi bộ mười phút là đến, Lê Hà Dương và Thiên Tứ thậm chí có thể sáng tối chạy qua chạy lại chơi, cô dần nguôi ngoai, vui vẻ chụp ảnh cùng Lục Huấn khắp nơi.

Trước đây họ đến tiệm chụp ảnh nhưng chưa từng chụp ảnh cô mặc váy cưới, hôm nay coi như là bổ sung.

Chụp ảnh ở vài nơi, ngắm cảnh xong, xe chạy về phía biệt thự cổ.

Bên biệt thự cổ buổi trưa có mở một bữa tiệc nhỏ. Họ hàng nhà họ Lục tuy không đông bằng nhà họ Lê, nhưng cũng không ít. Thêm vào đó, Lục Huấn liên tiếp làm ăn phát đạt với vài vụ buôn bán thép phế liệu lớn, lại còn nhận thầu dự án khu nhà ở trùm mền, hiện giờ đã có chút danh tiếng ở Ninh Thành, nhiều người muốn kết giao với anh. Nghe tin anh kết hôn, mọi người đều tìm cách dò hỏi, bạn bè giới thiệu bạn bè, cũng có gần bốn mươi bàn tiệc.

Ông cụ Lục và Vũ Tiến từ sáng sớm đã bận rộn tiếp khách cho đến tận bây giờ vẫn chưa ngừng nghỉ. Khi xe hoa rải pháo hoa chạy đến biệt thự cổ, trong ngoài biệt thự đều đã chật kín khách khứa, Lục Kim Xảo đang dẫn con dâu Cố Như giúp đỡ bày biện kẹo bánh, điểm tâm trên các bàn. Nghe thấy tiếng pháo, Lục Kim Xảo kích động hơn ai hết, trên tay còn đang cầm một đĩa kẹo, cũng mặc kệ, tiện tay đặt lên bàn bên cạnh rồi gọi vọng vào trong cho Hách Lệ Hoa:

"Hách Lệ Hoa, chị đâu rồi? Cô dâu đến rồi, bao tải chuẩn bị đâu? Mau lấy ra đón cô dâu nào!"

Hách Lệ Hoa ở bên trong đang dặn dò Lục Hân và Lục Cẩn về việc phát thuốc lá và quà tặng khi bữa tiệc tối bắt đầu, nghe thấy Lục Kim Xảo gọi, lại nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài, bà ta liền đáp vọng ra: "Tôi đây!", rồi vội vàng giục con gái, con trai: "Nhanh lên, mang bao tải, súng bắn hoa, pháo hoa ra ngoài, đừng để xảy ra sơ suất gì. Anh con mấy hôm trước đã dặn dò bao nhiêu lần rồi."

"Con biết rồi, mẹ." Lục Hân đương nhiên biết anh trai Lục Huấn coi trọng hôn lễ này như thế nào. Người ít khi về nhà họ Lục như anh, tháng này vì chuyện hôn lễ mà gần như ngày nào cũng về, người xưa nay ít nói mà lần này lại nhắc đi nhắc lại mọi việc.

Hơn nữa hôm dạm ngõ, họ đã gặp chị dâu, cũng biết vì sao anh trai lại coi trọng đến vậy. Xinh đẹp như tiên nữ, gia thế lại tốt, ai mà không thích chứ.

Theo Lục Hân, nếu anh trai cô bây giờ vẫn còn làm việc ở công ty thủy sản thì căn bản không thể cưới được người chị dâu như vậy.

Nghe thấy tiếng pháo bên ngoài ngày càng rộn ràng, Lục Hân không dám chậm trễ, ôm đồ đã chuẩn bị sẵn chạy ra ngoài. Bên kia, Cố Như cũng bị Lục Kim Xảo kéo theo, mang mấy bao tải và hai thùng pháo hoa ra cửa.

Tuy nhiên, những bao tải mà họ chuẩn bị đã không được dùng đến. Tiếng pháo nổ vang, pháo hoa rực rỡ, Cát Cát là hoa đồng hôm nay, vừa đưa hoa cho Lê Tinh xong, Lục Huấn liền bế ngang cô lên bước vào lễ đường.

Trong lễ đường được trang trí đầy chữ hỷ màu đỏ, kết đầy ruy băng đỏ và bóng bay đỏ, ông cụ Lục, bố Lục, Hách Lệ Hoa và những người khác đã chờ sẵn từ lâu.

Chơi vài trò chơi nhỏ trước khi bái đường, sau đó người dẫn chương trình của nhà hàng hát bài chúc mừng, rồi tiến hành nghi thức bái đường.

Lê Tinh lần lượt dâng trà cho ông cụ Lục, bố Lục và Hách Lệ Hoa, nhận được ba bao lì xì dày cộp, sau đó làm động tác tượng trưng cho Cát Cát giúp đỡ kéo váy cưới bước qua mấy bao tải, Lục Huấn lại bế cô lên phòng tân hôn của họ trên tầng hai.

Thuận Tử dẫn theo hai người đi phía sau, bảo vệ chiếc két sắt đựng của hồi môn quý giá nhất của Lê Tinh lên tầng. Lục Kim Xảo nhìn chằm chằm vào chiếc két sắt cao gần bằng nửa người, đảo mắt, nhỏ giọng thì thầm với con dâu Cố Như bên cạnh: "Thấy chưa, trong đó toàn là của hồi môn của Tinh Tinh, bộ trang sức bằng hồng ngọc mà nhà họ Hà cho hồi môn, rất đắt rất đắt đó, ở trong đó đó."


"Người ta còn cho một căn nhà mặt tiền trên đường Trung Sơn, bây giờ cho thuê cũng thu được không ít tiền đâu. Chưa hết, mẹ nghe ông ngoại con nhắc đến, Tinh Tinh lần này kết hôn, người cậu Cả làm tư lệnh quân khu của con bé, còn có người dì Hai trước đây làm phó bí thư thành phố ở Thượng Hải cũng đến, nghe nói có cho của hồi môn, không biết là gì, nhưng nhà họ Thẩm trước đây là gia đình danh giá, chắc chắn không phải là đồ tầm thường."

"Trời ạ, Tam Xuyến lần này thật sự là phất lên rồi, cưới được một cô vợ lợi hại!" Lục Kim Xảo vừa nói, giọng điệu bỗng có chút chua chát.

Cố Như nghe mà nghẹn lời. Bà mẹ chồng này của cô, nói là có lòng dạ xấu xa thì không đến mức đó, nhưng lại có đủ thứ tật xấu, ghen ăn tức ở, lắm chuyện, miệng lúc nào cũng lải nhải không ngừng.

Từ hồi bà ấy đến nhà họ Lê, về nhà là ngày nào cũng nhắc đến chuyện tấm chi phiếu mười vạn tệ, đau lòng như thể mười vạn tệ đó là của mình, cứ ôi ôi, úi úi mãi không thôi. Sau đó, đến ngày đính hôn, bà ấy nhìn thấy cảnh Lục Huấn đưa sính lễ như không tiếc tiền, về nhà lại nói bà nhìn nhầm rồi, không ngờ Lục Huấn lại giàu có như vậy, lại còn rộng rãi, sau đó càng lải nhải chuyện mười vạn tệ không ngừng nghỉ.

Chắc là bị bà ấy lải nhải đến phát bực, ông cụ mới tiết lộ cho bà ấy biết về số sính lễ mà nhà họ Hà đưa lần này. Kết quả là cơn "nghiện" mười vạn tệ vừa qua, bệnh ghen ăn tức ở của bà ấy lại nổi lên.

"Đi, chúng ta lên lầu, mẹ dẫn con đi gặp em dâu của con. Trước đây mẹ đã nhắc đến con với con bé rồi, nó cũng tò mò về con đó."

Lục Kim Xảo thấy mọi người đã lên lầu, tò mò ngó nghiêng, rồi như nhớ ra điều gì, bà ta quay người kéo Cố Như đi lên lầu, vừa đi vừa nói: "Mẹ nói cho con biết, Tinh Tinh quen biết rộng, con làm quen với nó thì có lợi cho con..."

"Mẹ, mẹ nói vậy thì chúng ta đừng đi nữa!" Cố Như xụ mặt xuống, ban đầu cô không có ý kiến gì về việc đi gặp mặt.

Cô từng nghe Lộ Phóng nhắc đến cô gái mà Lục Huấn thích, biết chuyện Lê Tinh đã làm ở toà nhà bách hoá số một hôm đó. Thật lòng mà nói, cô rất khâm phục. Cô đến đây từ mấy chục năm sau, lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, tuy tâm địa không đến mức ích kỷ, nhưng để cô làm được như vậy với một đứa trẻ chỉ mới gặp một lần, cô không làm được.

Nếu là cô, trước khi đứa trẻ bị bắt cóc, cô đã gọi điện báo cảnh sát cũng coi như đã hết lòng rồi, hoàn toàn không cảm thấy áy náy. Nhưng sự nhiệt tình, lương thiện là bản tính của đa số người dân thời đại này. Lê Tinh, cô gái sinh ra và lớn lên trong thời đại này, hành động của cô ấy lại càng phù hợp với phẩm chất mà con người thời đại này nên có, chỉ là cô ấy thuần khiết hơn mà thôi.

Người nhà họ Hà biết ơn cô ấy là chuyện phải lẽ, dù sao nếu không có cô ấy thì đứa con trai duy nhất của nhà họ chắc chắn không sống nổi. Đứa con trai nối dõi tông đường ba đời vất vả lắm mới sinh ra, nếu không tìm thấy thì hậu quả sẽ như thế nào, gần như không cần phải nghĩ.

Cô có ấn tượng rất tốt với Lê Tinh, nghe thấy sự toan tính trong lời nói của Lục Kim Xảo, liền không chịu được. Tuy cách làm việc của Cố Như không phải lúc nào cũng quang minh lỗi lạc, nhưng cũng không đến mức tính kế cả một cô gái lương thiện, chưa đến mức đó.

Cô có nhiều kinh nghiệm từ kiếp trước, lại càng hiểu rõ sự phát triển của mấy chục năm sau, cô không cần dùng đến những thủ đoạn tính toán đó cũng có thể có một con đường rộng mở.

Hơn nữa còn có Lục Huấn ở đó, người được mệnh danh là "sói thép" ở bên ngoài, anh ấy yêu thương cô vợ này như vậy, sao có thể cho phép người khác tính kế?

Chỉ sợ chưa kịp chạm vào đã bị xử lý rồi.

Xưởng của cô bây giờ chỉ là một xưởng nhỏ, không chịu nổi sóng gió.

"Chị dâu họ rất tốt, mẹ tốt nhất là nên cẩn thận lời nói, lát nữa anh họ Huấn mà nghe thấy thì sẽ tức giận đó. Mẹ biết anh họ Huấn bây giờ không dễ chọc đâu."

"Mẹ cũng có nói gì đâu, chỉ muốn giới thiệu hai đứa quen biết nhau thôi mà." Cố Như đột nhiên nổi giận, Lục Kim Xảo có chút không vui, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Cố Như, lại nghe cô ta nhắc đến Lục Huấn, người mà bà ta ngày càng không nhìn thấu và không dám chọc giận, bà ta liền tỏ ra ủ rũ, ủy khuất nói.

"Vậy con có đi không? Lần trước mẹ còn nói với Lê Tinh, sẽ giới thiệu hai đứa quen biết nhau. Con cứ làm bộ miễn cưỡng như vậy, lát nữa người ta lại tưởng con có ý kiến gì với nó."

Cố Như hít sâu một hơi, nhìn Lục Kim Xảo: "Bây giờ không đi được. Lúc nãy anh họ Huấn đã nói rồi, trên lầu đồ đạc nhiều, anh ấy đã sắp xếp một người ở trên đó trông coi, khách khứa bên dưới hạn chế lên lầu, chúng ta muốn lên cũng không lên được đâu. Lát nữa lúc mời rượu thì làm quen cũng được."

"Nó nói là khách khứa, chứ có phải người nhà đâu."

Lục Kim Xảo bĩu môi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Cố Như, lại nhớ đến việc hiện giờ trong nhà Cố Như kiếm tiền giỏi nhất, đồ đạc của bà ta ta đều là do con dâu này mua, bà không dám chọc giận thần tài, bèn nói: "Biết rồi."

Lục Kim Xảo cảm thấy mình làm mẹ chồng thật sự rất ấm ức, còn phải nhìn sắc mặt con dâu, không biết Hách Lệ Hoa và Tinh Tinh sau này sẽ ở chung như thế nào, mong là đừng sống tốt hơn bà ta mới được.

Nghĩ đến đây, Lục Kim Xảo không nhịn được nói: "Bây giờ tính khí của con ngày càng lớn rồi. Mẹ là mẹ chồng của con, còn phải nhìn sắc mặt con để làm việc. Tinh Tinh thì tính tình dịu dàng, sau này nói không chừng thật sự có thể hòa thuận với Hách Lệ Hoa, vậy chẳng phải là mẹ thua trong vụ cá cược của chúng ta sao?"

Cố Như mặt không cảm xúc nói: "Ừm, vậy thì sao? Mẹ muốn nói gì?"

"... Mẹ muốn nói gì, muốn con bớt nóng tính một chút, con cũng phải nghe chứ."

Lục Kim Xảo lẩm bẩm, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Như, cuối cùng không dám nói ra hết lời, chỉ dè dặt nhìn Cố Như: "Ý của mẹ là, lúc ở riêng thì thôi, nhưng khi có nhiều người con vẫn phải nể mặt mẹ chồng của con chứ. Chuyện này cũng liên quan đến con mà, đúng không?"

"Ý của mẹ là con không nể mặt mẹ trước mặt người ngoài? Hay là đối xử với mẹ chưa đủ tốt?" Cố Như hỏi ngược lại.

"Cũng không phải!"
Lục Kim Xảo nghĩ ngợi, trước mặt người ngoài, Cố Như vẫn bênh vực bà ta, ít nhất là dạo này, sau khi nghe nói về gia thế nhà họ Lê và số của hồi môn mà nhà họ Lê chuẩn bị cho con gái, Hách Lệ Hoa luôn lo lắng không biết phải ở chung với cô con dâu xuất thân tốt, có mấy người anh trai tài giỏi này như thế nào, nhìn Lê Tinh được mua cho cái này cái kia mà vô cùng ghen tị.

Tâm trạng Lục Kim Xảo bỗng vui vẻ hẳn lên, bà ta lại thân thiết ôm lấy cánh tay Cố Như: "Mẹ không có ý đó. Con dâu của mẹ đối xử với mẹ rất tốt. Thôi được rồi, vậy lát nữa lúc mời rượu thì mẹ giới thiệu hai đứa quen biết nhau."

Cuộc trò chuyện giữa Lục Kim Xảo và Cố Như dưới lầu là nói chuyện riêng, không ai biết. Trên tầng hai, Lê Tinh và Lục Huấn vừa mới đến phòng cưới của họ.

Lê Tinh đã nhiều ngày không đến phòng ngủ này, vừa bước vào nhìn thấy cả căn phòng toàn một màu đỏ, có chút không quen, nhưng nhìn kỹ lại, thấy cũng được trang trí khá ra dáng.

Căn phòng vuông vức rộng rãi, hai bên rèm cửa bằng nhung đỏ được kéo ra, chỉ có một lớp vải trắng bên ngoài che hờ. Trên cửa sổ dán chữ hỷ màu đỏ, trên mấy cánh cửa tủ quần áo trong phòng dán những quả bóng bay nhỏ được buộc thành hình trái tim, trên mỗi chiếc giá đều buộc ruy băng đỏ, trên giường và tủ đứng, những con thú nhồi bông cũng được dán chữ hỷ, buộc một chiếc khăn quàng cổ bằng ruy băng đỏ.

Trên tủ đứng, bình hoa màu trắng mà cô mua về được cắm đầy hoa hồng tươi, ga trải giường và vỏ chăn đã được thay bằng bộ nhung đỏ có viền cánh hoa mà họ đã mua trước đó, trên giường đặt thùng con cháu, rắc long nhãn, đậu phộng, hạt sen và cánh hoa tươi.

Phía trên giường treo bức ảnh chụp chung của hai người, cô mặc lễ phục màu đỏ, anh mặc tây trang, bên cạnh, thấp hơn một chút còn có một bức ảnh chụp riêng cô mặc trang phục múa. Để cho đẹp mắt, anh còn đặc biệt gắn thêm một vòng đèn nhỏ xung quanh khung ảnh pha lê.

Lúc này đèn đang bật sáng, nhìn như thể bức ảnh đang phát sáng.

"Tất cả những thứ này đều là anh làm à?"

Lê Tinh chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra đây là ý tưởng của Lục Huấn, bởi vì bức ảnh cô mặc trang phục múa này là bức cô có ấn tượng nhất. Lúc đó, người ở tiệm chụp ảnh còn hỏi cô có đồng ý cho họ mượn bức ảnh để trưng bày ở tủ kính hay không, Lục Huấn đã từ chối ngay tại chỗ, rồi hỏi họ có thể phóng to bức ảnh đến cỡ nào, sau khi xác định kích thước, anh liền gọi điện cho bạn bè ở Thượng Hải đặt làm một chiếc khung ảnh pha lê lớn.

Ảnh là do Lục Huấn chọn, với tính cách của anh, hoa và bóng bay chắc cũng là do anh làm rồi.

"Ừm, mấy hôm trước rảnh rỗi, nên trang trí một chút." Lục Huấn gật đầu. Sau khi kiểm tra két sắt xong, anh đưa cho hai vệ sĩ mỗi người một bao lì xì, ra hiệu cho Thuận Tử xuống dưới giúp Vũ Tiến tiếp khách, tiễn họ ra ngoài rồi đóng cửa lại. Anh đến bên cạnh Lê Tinh, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, môi khẽ lướt qua tai cô, hỏi:

"Thế nào? Được không em? Có đỏ quá không? Mấy hôm nữa anh sẽ thay rèm cửa và ga trải giường bằng bộ màu xanh nhạt mà em mua trước đó."

Hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, đôi môi ấm áp áp vào vành tai mang theo chút ngứa ngáy, Lê Tinh không khỏi rụt cổ lại, nhưng cũng không né tránh, chỉ nhìn thêm một chút vào bức ảnh chụp chung của họ, mỉm cười đáp: "Rất đẹp, không khí lễ hội mà."

Lê Tinh hoàn toàn không tin anh chỉ sắp xếp qua loa. Nếu thật sự qua loa, anh chắc chắn chẳng nghĩ ra được mấy thứ này. Cô nhìn căn phòng trước mặt, trong lòng thấy thân thuộc vô cùng.

Liếc mắt lên chiếc đồng hồ để trên tủ, đã hơn bốn giờ chiều. Khách khứa dưới lầu đến càng lúc càng đông, nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ. Vẫn còn những vị khách sẽ lần lượt xuất hiện, lát nữa còn phải khai tiệc. Lê Tinh nghiêng đầu nhìn anh:

“Lúc này chắc bận lắm nhỉ? Anh xuống trước đi? Em thay váy cưới, đến khi khai tiệc thì anh lên gọi em nhé?”

Cô mặc váy cưới trông rất đẹp. Dù chiếc váy này có phần trước ngực và sau lưng hình chữ V, hơi hở, nhưng lại tôn lên dáng người yêu kiều của cô, khiến anh rất thích nhìn. Nhưng đợi đến tối nhìn vẫn được, giờ thì thay ra trước.

Chỉ là, bộ lễ phục đỏ của cô cũng rất tôn dáng.

Người đẹp, mặc gì cũng quyến rũ, cao quý mê hoặc.

“Ừ, em thay đi. Có cần anh đổi kiểu tóc cho em không?”

Nếu cô mặc lễ phục đỏ rực mà vẫn đội vương miện thì không hợp lắm.

“Cũng được, lát nữa anh lên sớm một chút giúp em chải tóc nhé?”

Tóc của cô là do bà toàn phúc giúp chải, kiểu tóc truyền thống của cô dâu. Khi bà ấy làm tóc, Lê Tinh từng nghĩ: Nếu là Lục Huấn, không biết anh sẽ chải cho cô kiểu gì.

Ý nghĩ đó khiến Lê Tinh không nhịn được mà hỏi: “Kiểu tóc hiện tại của em có đẹp không?”

Cô nghiêm túc hỏi người đứng sau lưng, không nhận ra Lục Huấn đang nhìn đôi lông mi dài cong vút khẽ chớp của cô, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm.

“Đẹp, em thế nào cũng đẹp." Lục Huấn nhân lúc cô nghiêng đầu, nâng mặt cô lên, hôn một cái rồi nói: “Anh không xuống đâu. Dưới lầu đã có ông nội, các cô chú và bác tiếp khách. Bạn bè và đối tác thì có anh Tiến, Thuận Tử và anh Phạm đỡ rồi. Anh không xuống cũng không sao.”

Thật lòng mà nói anh không nỡ bỏ cô lại một mình, tiểu biệt thắng tân hôn, lúc trước xa cô bảy ngày, giờ ở gần cô thế nào cũng thấy không đủ: "Anh giúp em thay đồ nhé?”

Nếu anh giúp cô thay đồ, liệu hôm nay hai người họ còn xuống tiếp khách được không?

Ý nghĩ ấy lướt qua đầu cô, rồi bật ra khỏi miệng. Lục Huấn ghé sát tai cô, thấp giọng cười khẽ: “Hay là thử xem?”

“Không đời nào!” Lê Tinh không dám tưởng tượng cảnh cô dâu vắng mặt trong lúc tiếp khách. Hơn nữa, dưới lầu còn có anh Ba và mấy đứa cháu trai. "Anh xuống trước đi, khi nào gần đến giờ thì lên. Lúc đó kịp thì làm tóc, không kịp thì thôi.”

Mỗi lần cô mở miệng, anh luôn đồng ý ngay. Nhưng lần này thì không. Anh nhìn cô chăm chú, lại hôn khẽ lên tai cô.

Hành động đầy ám muội, mờ ám đến mức khiến Lê Tinh đỏ bừng cả vành tai. Liếc nhìn đồng hồ, cô bất giác rùng mình, lập tức đẩy anh ra: "Không được, không cho anh làm bậy! Dưới lầu còn anh Ba em nữa, chẳng lẽ anh không để tâm?”

“… Anh nhớ mà. Thôi được rồi, anh xuống đây.”

Lục Huấn không quên anh ba Lê Thừa và Lê Hà Niên. Chỉ là vừa rồi nghe cô nói câu “còn xuống tiếp khách được hay không”, anh cố ý trêu cô một chút thôi. Thấy cô có vẻ giận, bèn buông cô ra, dỗ dành: "Vậy em thay đồ trước đi. Có cần anh gọi dì hoặc Lục Hân lên với em không?”

Nhìn anh đã ngoan ngoãn, sắc mặt cô dịu lại: “Không cần đâu. Hôm nay mọi người đều bận, em thay đồ chắc cũng xong sớm, không cần ai đi cùng.”

Chủ yếu là không quen thân, ngồi cùng cũng ngại.

Anh cũng biết vậy nên không ép, chỉ dặn dò cô vài câu rồi đi xuống.

Thay váy cưới không dễ dàng gì, khi Lê Tinh thay xong, đổi thêm bộ trang sức vàng để phối với lễ phục màu đỏ rực, Lục Huấn vừa lúc xử lý xong chuyện dưới lầu, đang đi lên.

Chiếc sườn xám đỏ rực bó sát, tôn lên dáng người yêu kiều của cô, anh đã từng thấy qua. Nhưng hôm nay là ngày cưới, nhìn lại có chút gì đó khác biệt. Vẻ quyến rũ kiều diễm khiến anh sững sờ nhìn một lúc lâu, mãi đến khi mặt cô nóng bừng lên thúc giục, anh mới lấy lược ra chải tóc cho cô.

Làm lại kiểu tóc cho cô xong, cũng vừa đến giờ xuống tiếp khách. Như buổi trưa ở nhà họ Lê, cô chỉ uống nước lọc, còn anh uống rượu. Nhưng để buổi tối còn có sức, Lục Huấn lần này mang theo Thuận Tử và Lộ Phóng, chuẩn bị sẵn hai chai: một là rượu thật, một là nước ấm. Những vị khách khó tính thì để họ chắn rượu giúp.

Hôm nay là ngày đại hỷ, anh vừa là chú rể vừa là tâm điểm của sự chú ý ở Ninh Thành gần đây, rất nhiều người muốn tranh thủ làm quen qua bữa tiệc này. Nhưng may mắn, tất cả đều được xử lý ổn thỏa.

Sau khi tiếp khách xong, mặt Lục Huấn đỏ bừng. Anh ôm Lê Tinh quay lại bàn chính nơi ông nội và các cô chú ngồi.

Họ hàng lớn tuổi còn sống của nhà họ Lục là mấy người anh trai của người vợ quá cố của ông cụ Lục và vài người anh em họ, cộng thêm Lê Thừa, Lê Hà Niên đến đưa dâu, vừa đủ một bàn. Bên cạnh là bàn của Lục Kim Xảo, Hách Lệ Hoa, Cố Như cùng với mấy người phụ nữ.

Nhìn thấy Lục Huấn mặt đỏ bừng, Lục Kim Xảo không khỏi hỏi: "Tam Xuyến, con uống bao nhiêu thế?"

Lục Kim Xảo vốn định nói uống nhiều vậy thì buổi tối làm sao hành sự, gà trống non chưa có kinh nghiệm, thêm rượu vào nữa, không biết lát nữa có thành công được không. Nhưng nhớ đến lời Cố Như nhắc nhở phải chú ý lời nói, bà ta liền nhịn xuống.

Hôm nay là ngày vui nên nụ cười trên mặt Lục Huấn không hề tắt, nghe Lục Kim Xảo hỏi, anh chỉ coi là sự quan tâm, cười nói: "Con uống không nhiều, cô đừng lo."

"Ồ, không uống nhiều là tốt rồi, không làm lỡ việc." Lục Kim Xảo nhìn thấy Lê Tinh đang nói chuyện với anh trai, mắt bà ta đảo một vòng, gọi Lê Tinh: "Tinh Tinh, con qua đây ngồi đi, bên này cô để dành chỗ cho con rồi, để Tam Xuyến tiếp anh Ba con với mọi người, chúng ta qua đây ngồi ăn. Lúc trước cô đã nói với con rồi, lát nữa nhất định phải giới thiệu con với Cố Như ngay."

Lục Kim Xảo luôn nhiệt tình, không đợi Lê Tinh kịp phản ứng, đã nói với Lục Huấn: "Cô giúp con trông nom cô dâu một lát nhé." Sau đó thân thiết kéo Lê Tinh đến bàn của mình, chỉ vào Cố Như, người vừa đặt chén đũa xuống định đứng dậy, giới thiệu với cô: "Đây là Cố Như, hai đứa làm quen đi. Sau này chúng ta sẽ thường xuyên ăn cơm cùng nhau."

"Xin chào, tôi là Tinh Tinh."

Lê Tinh vội vàng chào hỏi Cố Như. Hôm nay Cố Như đến dự tiệc cưới, mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng không bao giờ lỗi mốt, phối cùng chân váy chữ A dài chấm bi, tóc đen dài thẳng mượt, trông vô cùng khí chất. Cô ấy có nét giống Lê Linh, nhưng Lê Linh có khí thế sắc sảo hơn, Cố Như thì dịu dàng hơn một chút, cũng gần giống với hình dung của Lê Tinh.

Cố Như cũng đang quan sát Lê Tinh. Lúc nãy ở lễ đường nhìn thoáng qua đã thấy là một người xinh đẹp, giờ lại gần, cô mới hiểu vì sao Lục Huấn lại bỏ ra nhiều tiền và tâm sức như vậy để cưới một cô gái.

Quả thật, cô gái này chỉ cần nhìn một cái là thấy rất dễ mến, trong sáng, thuần khiết, lại đoan trang phóng khoáng. Là cô gái xuất thân từ gia đình gia giáo, không hề có chút kiêu căng ngạo mạn nào.

Càng nhìn càng thấy đẹp, cô thay bộ váy cưới trắng, mặc vào một chiếc sườn xám màu đỏ thêu hoa văn trăm con bướm đậu trên cành, chất liệu lụa bóng nhẹ ôm sát thân hình thon thả, làn da trắng nõn nà như có ánh tuyết phủ lên, gương mặt càng thêm thanh tú, xinh đẹp như ngọc. Nếu là đàn ông, cô cũng muốn cưới một cô gái như vậy.

Trong lòng có thiện cảm, Cố Như đứng dậy cười nói: "Chào Tinh Tinh, lại đây ngồi đi. Bọn tôi không đợi cô, đã ăn trước rồi."

Vừa nói Cố Như vừa kéo ghế bên cạnh ra cho Lê Tinh.

"Cảm ơn." Lê Tinh ngồi xuống, trả lời câu nói lúc nãy của Cố Như: "Chúng tôi đi mời rượu, không cần đợi đâu."

Hách Lệ Hoa đang trò chuyện với khách khứa, nhìn thấy Lục Kim Xảo nhanh tay hơn bà ta kéo Lê Tinh về phía mình, trong lòng bà ta tức muốn chết, nhưng vẫn không chấp nhặt với Lục Kim Xảo, chỉ bảo Lục Hân đi lấy cơm cho Lê Tinh, rồi giới thiệu những người khác trên bàn cho cô. Lê Tinh đều mỉm cười chào hỏi từng người.

Ai nhìn thấy Lê Tinh cũng đều khen cô xinh đẹp, khiến cô có chút ngại ngùng.

Chưa ăn hết chén cơm, bên ngoài đã có khách ăn xong ra về, ông cụ Lục và Lục Huấn lại bận rộn tiễn khách. Sau khi khách khứa gần như đã về hết, Lê Thừa, Lê Hà Niên, Lê Hà Dương và Thiên Tứ cũng phải đi.

Lê Tinh biết vì để cô không buồn bã như lần trước, Lê Thừa đã đặc biệt mua vé máy bay lúc sáu giờ sáng mai, Lê Hà Niên đi cùng anh ấy. Sau lần này, sớm nhất là đến Tết mọi người mới có thể gặp lại, nếu Lê Thừa không thu xếp được công việc vào dịp Tết thì có lẽ phải đợi đến sang năm.

Lê Tinh không nỡ, nhưng cô đã trưởng thành, đã kết hôn, phải học cách chấp nhận chia ly. Cũng giống như mẹ cô, dì Hai và cậu Cả, cả đời gặp nhau không bao nhiêu lần, đến nay họ đã già, ai mà biết được lần gặp sau, hay lần sau nữa, có phải là chia ly vĩnh viễn không.

Cô biết rõ trong lòng nhưng khi nhìn bóng dáng của Lê Thừa và Hà Niên khuất dần trong màn đêm, không kìm được mà đầu mũi cay cay.

Lục Huấn đứng bên cạnh thấy cô buồn, không nỡ để cô tự chịu đựng, bèn ôm lấy cô an ủi. Đợi cô trấn tĩnh lại, hai người trở lại phòng khách, lúc này đã là chín giờ tối, khách khứa đã ra hết, nhân viên nhà hàng cũng gần như đã dọn dẹp xong bàn ghế.

Ông cụ Lục vì tuổi tác đã cao, cả ngày vất vả mệt mỏi, phải xoa xoa lưng. Lục Huấn nói ông lên phòng nghỉ ngơi, nhưng ông không muốn làm phiền đôi tân lang tân nương, đành từ chối. Chỉ nói vài câu với Lê Tinh rồi muốn về.

Lục Huấn đành phải gọi hai vệ sĩ của Phạm Trường Hải ở lại, một người đưa ông cụ Lục và Lục Kim Xảo về, người còn lại đưa gia đình Vũ Tiến và Thuận Tử về.

Chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người đã đi hết, cánh cửa sắt lớn của ngôi biệt thự cổ khép lại, cửa chính phòng khách cũng đóng lại. Ngôi biệt thự lặng yên trở lại, chỉ có ánh đèn trong nhà chiếu sáng những chữ hỷ đỏ tươi dán khắp nơi, tỏa ra một không khí ấm cúng vui vẻ.

Lục Huấn rót một ly trà nóng, vừa uống vừa súc miệng, sau đó ôm Lê Tinh lên lầu vào phòng tân hôn của họ.

Cửa phòng vừa đóng lại, Lục Huấn đã ép cô vào tường, bàn tay to nâng khuôn mặt cô lên, thấp giọng hỏi: "Mệt không?”

Lúc anh hỏi câu này, cả người đè lên cô, chiếc áo đen trước đó đã cởi ra sau khi tiễn khách, hiện giờ anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, cà vạt đã bị nới lỏng, hai chiếc cúc cởi ra để lộ cần cổ đỏ ửng cùng yết hầu nhô lên. Hơi thở nóng hổi như ngọn lửa vì uống rượu, cơ thể anh nóng rực áp vào cơ thể Lê Tinh qua chiếc sườn xám lụa mỏng, càng khiến cô nóng dần lên.

Lê Tinh cảm thấy cổ họng hơi thắt lại, môi khô khốc. Cô nhìn vào ánh mắt anh đang nhìn mình, nhẹ nhàng cắn môi, không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ hỏi lại: “Không tắm trước sao?”

“Tắm.” Lục Huấn nhìn cô đáp lại, nhưng cơ thể vẫn không nhúc nhích. Thực ra không thể nói là không nhúc nhích, bởi vì anh đang áp sát người cô, mặt vùi vào cổ cô, nhẹ nhàng cọ qua tai cô.

Hơi thở nóng bỏng không ngừng vu.ốt ve tai và cổ, khiến cơ thể cô trở nên mềm mại. Cô nắm chặt vạt áo sơ mi của anh, tay hơi dùng sức ép vào eo anh không cho động đậy: "Anh đi trước, hay là em đi?”

Anh không trả lời, đôi môi lướt nhẹ qua vành tai cô, không hôn cũng không cắn, chỉ khiến cơ thể cô mềm nhũn, tim như bị lông vũ ve vuốt, ngứa ngáy khó chịu.

“Anh…”

Lê Tinh cảm thấy không chịu nổi việc anh cứ m.ơn tr.ớn như vậy, định nói gì đó thì anh đột ngột hỏi một câu: “Mắt kính của anh lấy rồi chưa?”

Lê Tinh ngây ra một lúc, không hiểu sao anh lại hỏi như vậy, mắt kính cô đã lấy về rồi, chỉ là trước đó hai người chưa gặp, cô chưa có cơ hội đưa cho anh: "Đã lấy về rồi, sao vậy?”

“Ở đâu? Có mang theo không?” Lục Huấn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hỏi lại.

“Đã mang theo, trong túi xách.”

Lê Tinh đi lấy kính mắt rồi để vào túi xách mang theo bên mình. Hôm nay là ngày cưới m, tối qua cô đã đổi sang túi xách đỏ, lúc chuyển đồ nhìn thấy chiếc kính ấy, bèn nhớ là phải đưa cho anh, nên đã bỏ vào trong túi luôn.

“Túi xách đỏ hôm nay à?”

“Ừm,”

Anh hỏi càng lúc càng chi tiết, có vẻ như muốn lấy kính, Lê Tinh không nhịn được liền hỏi: “Sao vậy? Bây giờ anh muốn đeo à? Em lấy cho anh nhé?”

“Không vội.” Lục Huấn đột nhiên cười khẽ.

Lê Tinh nghi hoặc nhìn anh, lại nghe anh hỏi: "Em mặc váy cưới trông rất đẹp, mặc cho anh xem lại được không?"

"Bây giờ à?" Lê Tinh kinh ngạc kêu lên.

"Ừ, đợi lát nữa."

Lục Huấn làm như lơ đãng đáp lại một tiếng, bàn tay ôm lấy mặt cô nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào cô khàn giọng nói: "Chúng ta thay bộ đồ trên người trước đã." Sau đó ngậm lấy môi cô, nồng nhiệt hôn lên đó.

Suy nghĩ suốt cả ngày, trước đây chỉ mới thử nếm qua hai lần, đôi môi đỏ rực ngọt ngào mềm mại, vị ngọt trong miệng giống như tiên dược, còn quyến rũ hơn cả mấy ly rượu ngớ ngẩn uống vào hôm nay, ngọt ngào như làm say lòng người, khiến người ta không thể dừng lại, vừa mút vào là không kiểm soát nổi sự tham lam, từng ngụm từng ngụm, từng chút từng chút, vừa mút đã muốn nuốt hết vào bụng.

Một vài ngày không có sự thân mật, bốn cánh môi chạm nhau, ký ức lúc trước bất chợt ùa về, đôi mắt của hai người gặp nhau quấn quýt không rời, theo từng ngụm hôn sâu, đôi môi đỏ thắm tự động mở ra, hôn càng lúc càng cuồng nhiệt.

Lục Huần đã uống quá nhiều rượu vào buổi trưa và tối, hai ly trà nóng uống xuống làm tan đi hơi rượu nặng nề, nhưng mùi rượu vẫn còn, hòa lẫn với hương trà, dường như lại càng làm say lòng người hơn.

Lê Tinh vốn không uống rượu, nhưng say rượu lại rất nặng, cơ thể như bị thiêu đốt, cảm giác nóng bừng lên, bộ sườn xám trên người dường như quá chặt, khiến cô cảm thấy căng thẳng. Đôi giày cao gót quá cao, đôi chân mềm nhũn không thể đứng vững, không kìm được bèn tựa lưng sát vào cánh cửa phía sau. Tay vốn đang nắm chặt vạt áo sơ mi, không biết từ lúc nào đã nắm lấy hai cánh tay rắn chắc của anh. Cô khẽ ngửa đầu nhận lấy nhiều hơn. Người đàn ông nắm lấy cái gáy trắng như ngọc, cúi đầu li.ếm cắn dọc theo đường cong cần cổ.

Hai chân Lê Tinh mềm nhũn, toàn thân như bị điện giật, cô trượt xuống cánh cửa nhưng bị đôi chân dài của anh chặn lại. Anh dùng lực siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, ôm lấy cơ thể cô ngồi lên đùi anh, tiếp tục siết chặt gáy cô, mải mê hôn.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ấm áp, không sáng lắm, nhưng đủ để chiếu sáng căn phòng tràn ngập màu đỏ cùng hai người trước cửa.

Không biết từ lúc nào, người đàn ông đang quấn quýt bên tai và cổ người phụ nữ, lại cúi đầu cắn lấy những chiếc cúc tinh xảo trên chiếc sườn xám đỏ thẫm.

Bình Luận (0)
Comment