Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 45

Chất liệu lụa không chịu được sự xoay xở, chỉ vài cái là đã nhăn nhúm lại thành một đống.

Lục Huấn là người vốn khá tiết kiệm, nhưng khi đối với trang phục của Lê Tinh lại không mấy quan tâm.

Chỉ muốn bắt người để ăn.

Lật qua lật lại.

Khi đã nếm được mùi vị, một khi đã bắt đầu là không thể dừng lại, người trong lòng mềm mại như nước, vừa dịu dàng lại ngoan ngoãn.

Anh càng ăn mạnh bạo, cô càng phát ra tiếng kêu nhỏ như mèo.

Cuối cùng cô đau đến khóc, mềm nhũn đẩy anh ra, thở hổn hển mà gọi tên anh: “Lục Huấn, em đau.”

Giọng nói run rẩy của cô khiến trái tim anh như muốn tan chảy.

Anh không kiềm chế được, cúi xuống hôn nhẹ vào khóe miệng cùng khóe mắt ướt đỏ, khàn giọng gọi cô: “Bảo bối, Tinh Tinh, ngoan nào bảo bối.”

Cuối cùng anh không nỡ để cô chịu khổ, nhìn thấy cô đau đến run rẩy, anh cố gắng kiềm chế cảm giác như muốn vỡ tung, chỉ ôm chặt vòng eo mảnh mai khẽ vu.ốt ve, thì thầm vào tai cô.

Nhưng người đã khát khao đến mức kiệt sức như anh không chỉ không cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại càng thêm khó chịu. Cả người nóng như bị nung chảy, chỉ cần chạm vào một viên đá lửa cũng có thể tạo ra tia lửa.

Anh không chịu nổi, mà Lê Tinh cũng không khá hơn bao nhiêu.

Cô không thể diễn tả được cảm giác đó là như thế nào, chỉ cảm thấy trống rỗng, trong lòng có một cảm giác vô định và lo lắng, như thể cô đang đi mua sắm ở cửa hàng bách hoá, khi đang hào hứng mua sắm, thẻ tín dụng quẹt liên tục, thì nhân viên đột ngột thông báo cúp điện và cửa hàng sẽ đóng cửa sớm, đột ngột dừng lại, cảm giác thất vọng và không thỏa mãn.

Nhưng cô lại ngại không thể nói ra. Cũng không biết phải nói thế nào. Cứ nghĩ đến là cô lại không thể kìm chế, muốn chui vào lòng anh trốn đi. Nếu nói ra, chỉ sợ sẽ xấu hổ chết mất, không dám nhìn ai nữa.

Cái đầu của anh vẫn chôn nơi cổ cô, xọ xát một lần lại một lần, làm trái tim cô run rẩy lo lắng, cả người càng lúc càng mềm nhũn.

Còn có những cảm giác kỳ lạ khác.…

Cô chưa bao giờ biết mình sẽ như thế này.

Mái tóc đen dày của anh lướt qua tai cô, cổ cô bất giác co rụt lại, cảm giác này thật sự không thể chịu nổi, cô muốn anh dừng hôn, nhưng đây là đêm tân hôn của họ, anh làm sao có thể không muốn?

Nhưng không thể cứ như vậy mà mãi miết cọ cọ, duỗi đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, thà cho một cú dứt khoát còn hơn.

Cô không thể chịu được nữa, cắn chặt môi, đôi mắt ươn ướt nhìn lên đỉnh đầu đen sì của anh trên cổ mình: “Anh còn muốn thấy em mặc váy cưới nữa không?”

Cổ họng khô rát, cảm giác như có một cái kẹp nhỏ nào đó kẹp ngang cổ họng, khiến âm thanh mềm mại run rẩy, mang theo một chút khàn khàn cùng khô khốc.

Lục Huấn vừa chạm môi lên vành tai cô, bỗng nghe thấy cô nói vậy, anh liền siết eo cô kéo cô lên cao hơn một chút, bàn tay to lớn nâng mặt cô, đôi mắt đen hơi vằn tia máu nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt đỏ, khàn giọng hỏi: "Em vẫn còn muốn mặc sao?"

Thực ra anh muốn hỏi cô còn sức để mặc nữa hay không? Cô gần như không đứng vững, toàn thân đều phải dựa vào anh, nếu không đã sớm trượt xuống đất rồi.

Lê Tinh nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh trong ánh sáng mờ mờ, một lúc lâu sau ánh mắt cô lướt đi, khẽ rũ xuống, dừng lại trên thắt lưng quần anh, hai má ửng đỏ: "Cũng không phải là không thể mặc lại một lần nữa, anh giúp em..."


Ba chữ cuối cùng cô nói rất nhỏ, nhưng Lục Huấn gần như áp tai vào cô nên vẫn nghe thấy, anh khẽ cười, nâng mặt cô lên, ngậm lấy đôi môi lấm tấm dấu hôn, dịu dàng cưng chiều đáp: "Được."

Nói xong, anh bế ngang cô đến bên giường lớn, nhẹ nhàng đặt xuống.

Hơi lạnh, Lê Tinh đưa tay vơ lấy tấm chăn nhung trên giường che trước người. Làn da cô trắng đến mức dưới ánh đèn vàng ấm áp trông như một khối ngọc bích thượng hạng, lại thêm tấm chăn nhung đỏ thẫm làm nền, gương mặt ướt át kiều diễm, đẹp đến mê hồn.

Đôi mắt Lục Huấn tối sầm lại, anh chỉnh lại quần, chợt chú ý đến vết ố màu đậm trên đó, bỗng khựng lại, theo bản năng liếc nhìn người trên giường.

"Sao vậy?" Lê Tinh đang xấu hổ, nắm chặt tấm chăn nhung hỏi.

"Không có gì."

Cô đang rất xấu hổ, nếu phát hiện ra chắc chắn sẽ chui tọt vào chăn ngủ mất, Lục Huấn khàn giọng đáp, đầu ngón tay khẽ miết lên vết ố, làm như không có chuyện gì đi đến tủ quần áo lấy chiếc váy cưới mà cô đã treo vào trước đó, chú ý đến chiếc túi xách màu đỏ sẫm hình sừng trâu đặt trên giá bên cạnh, ánh mắt anh khẽ dừng lại, rồi đưa tay lấy luôn cả nó.

“Cứ mặc như vậy sao?”

Lục Huấn chưa từng tìm hiểu về váy cưới, trước đó cô thay đồ cũng không cho anh ở lại. Đột nhiên anh không biết phải giúp thế nào, ánh mắt lại rơi xuống sợi dây mảnh bị đứt rơi trên mặt đất. Khuôn mặt hơi không tự nhiên, chần chừ không biết có nên đưa thêm cho cô cái gì khác.

Lê Tinh nghe anh nói vậy, gương mặt càng đỏ hơn, cô cúi đầu không nhìn gì cả, chỉ đưa cánh tay trắng nõn về phía anh: "Đưa em đi, anh quay lưng lại, chút nữa là xong.”

“Không phải em bảo anh giúp sao?” Lục Huấn nhướng mày nói.

Lê Tinh chột dạ, không dám nhìn anh: "Em chỉ muốn anh bế em qua đây thôi.”

“Gạt anh đấy à?” Nhìn dáng vẻ của cô, làm sao anh không hiểu. Anh cười như không cười, ánh mắt dán chặt vào cô.

Lê Tinh xác thực là gạt anh. Cô không biết phải nói thế nào với anh, chỉ nghĩ cách làm gì đó để đánh lạc hướng, vừa khéo cũng khiến anh ngừng cắn tai cô.

Khi anh cắn tai cô, nửa người cô tê rần, cảm giác lạ lẫm lan ra từ xương cụt, rồi…

Lê Tinh siết nhẹ ngón tay: "Anh còn định nhìn nữa không?”

Đêm tân hôn, cô không muốn giận dỗi với anh, nhưng giả vờ thì được. Quả nhiên, thấy cô hơi cáu, Lục Huấn lập tức nhượng bộ đưa chiếc váy cưới trong tay cho cô: "Được rồi, không nhìn nữa.”

Lê Tinh nhận lấy váy cưới. Lần này Lục Huấn ngoan ngoãn quay lưng đi, hỏi cô: "Tinh Tinh, kính của anh ở trong túi xách, anh tự lấy được không?”

Lê Tinh không hiểu sao tự dưng anh lại để ý đến mắt kính, trong lúc cầm váy lên mặc từ đầu xuống, chợt nhớ ra điều gì, cúi đầu nhìn trước ngực, hơi sững lại, rồi nhỏ giọng nói: "Anh cứ lấy đi.”

Nghĩ một lát, cô nói thêm: "Chúng ta đã kết hôn rồi, không cần khách sáo như thế. Đồ của em không có gì mà anh không được động vào.”

Lục Huấn không ngờ cô lại nói vậy. Lòng anh mềm đi, khóe môi cong lên khẽ cười: "Được.” Sau đó cúi đầu mở túi xách của cô.

Trong túi của cô không có nhiều đồ: một chiếc ví nhỏ, một thỏi son, một chiếc gương cầm tay, một chiếc lược và vài phong bao lì xì. Chiếc hộp đựng kính cô mua nằm kẹp giữa những phong bao, màu nâu đỏ sơn vàng, trông khá cao cấp.

Lục Huấn đưa tay lấy hộp kính, ngón tay dài miết nhẹ bề mặt hộp rồi mở ra. Bên trong là một cặp kính gọng vàng mảnh được bọc trong lớp nhung xanh đậm.

“Nhìn thấy chưa?” Lê Tinh mặc váy cưới đến một nửa, khóa kéo phía sau chưa kéo, bên trong còn trống, cô do dự một lát, cuối cùng chủ động hỏi anh.

“Ừ, thấy rồi.” Lục Huấn cười nói, đôi mắt đen chăm chú nhìn chiếc kính. Gọng kính mạ vàng, vừa nhìn đã biết không rẻ. Cô thật sự không tiếc tiền với anh.

Anh biết, cặp kính này cô không dùng thẻ của anh mà tự mua bằng tiền lương của mình.

Anh đeo kính lên, không có độ nên hoàn toàn không gây chóng mặt. Ngược lại, còn khiến tầm nhìn trong phòng rõ ràng hơn.

Đối diện chéo có chiếc gương trang điểm, chỉ cần bước vài bước là anh có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình. Nhưng vừa định bước đi, lại nghĩ lại, cảm thấy không cần thiết. Phía sau anh còn có một chiếc gương tốt hơn – chính là phản ứng của cô. Vì thế anh hỏi: "Em xong chưa?”

Lê Tinh vốn định hỏi anh xem có thích không, nhưng nghe câu này, bèn khựng lại.

Cô xong chưa? Cô thế này gọi là xong sao?

Khóa kéo phía sau mới kéo đến ngang xương bướm, tạm coi là xong. Nhưng…

Lê Tinh cúi đầu nhìn vào lớp váy trắng, buổi tối chắc không thấy rõ gì đâu.

Dù sao… anh cũng đã thấy rồi.

“Xong rồi.” Lê Tinh mơ hồ đáp lại.

“Vậy em giúp anh xem kính thế nào.” Lục Huấn bật cười, quay đầu lại.

Kính cô đã xem rồi mà? Lê Tinh theo bản năng định trả lời, nhưng khi ngẩng lên nhìn Lục Huấn, cô lại sững sờ, không thốt nên lời.


Lúc nãy hai người giằng co ở cửa, áo sơ mi trắng phẳng phiu của anh đã bị cô kéo nhăn nhúm. Cúc áo phía trước bị kéo bung một cái, rồi thành ba cái. Hôm nay anh mặc tây trang, sợ nóng nên không mặc áo ba lỗ bên trong. Ba cúc áo bung ra, cổ áo hơi mở rộng để lộ một phần cơ ngực rắn chắc, xương quai xanh có vết cắn mờ mờ do cô để lại vì đau lúc nãy.

Lẽ ra trông nên lôi thôi bất cần, nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh cùng chiếc kính trên sống mũi cao thẳng đã khiến mọi thứ thay đổi.

Vừa anh khí vừa thanh tú, thanh tao mà phong lưu.

Lê Tinh từng gặp nhiều người đeo kính đẹp, hồi nhỏ nhan sắc của người anh họ thứ tư cũng từng được tôn lên hàng thần thánh. Nhưng khi nhìn Lục Huấn bây giờ, cô chợt nghĩ, người anh họ đó trông quá văn nhã ôn hòa.

Nhìn anh họ đeo kính, cô cảm thấy đẹp. Nhưng khi nhìn Lục Huấn đeo kính, trái tim cô trong lớp váy trắng đập thình thịch, vừa khô miệng vừa bối rối, máu nóng dồn lên.

Chỉ muốn nhào tới…

Ngón tay Lê Tinh buông lơi, chiếc khăn nhung trong tay rơi xuống lớp váy trắng phồng.

“Sao hả? Được không?” Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, Lục Huấn khẽ cười, bước lên một bước ngồi xuống bên cạnh để cô nhìn kỹ hơn. Anh nghiêng mắt nhìn cô hỏi.

“Được.”

Lê Tinh nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay khẽ siết lại, hai mắt nhìn chằm chằm anh, li.ếm môi khẽ nói: "Hình như kính hơi lệch.”

“Hả? Lệch à?”

Lục Huấn nghi ngờ, định đưa tay chỉnh kính, nhưng bóng dáng cô chợt vụt tới trước mắt anh. Hai cánh tay trắng nõn đặt lên vai anh, ngay sau đó, môi anh bị lấp kín.

Nhiệt tình của hai người như củi khô gặp lửa lớn, bùng cháy trong khoảnh khắc, phát ra những tia sáng rực rỡ giữa không trung.

Nụ hôn cuồng nhiệt đầy đam mê, chiếm đoạt và quét sạch mọi ý niệm.

Những lần nuốt lấy, mút chặt, và trêu đùa mãnh liệt.

Bàn tay to lớn lại lần nữa đặt lên chiếc cổ mảnh mai, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đường nét thon dài ấy.

Người trong lòng vẫn còn run nhẹ, nhưng lần này lại không trốn tránh, khẽ kêu lên những âm thanh uyển chuyển đầy mê hoặc, mạnh dạn vòng tay ôm lấy anh, há miệng cắn anh một cái.

Ngực của Lục Huấn như bùng cháy, càng ôm chặt cô hơn. Một con thú dữ đang gào thét trong lòng, thôi thúc anh muốn thêm, muốn nhiều hơn nữa, vẫn chưa đủ, vẫn còn chưa đủ….

*****

Bên ngoài bỗng có gió nổi lên, đêm đã khuya, những cây hoa trong sân thấm đẫm sương đêm, ánh trăng chiếu xuống lấp lánh long lanh.

Kim đồng hồ trong phòng đã chỉ qua mười hai giờ. Đèn trong phòng tắm sáng lên, tiếng nước từ vòi hoa sen vang lên đều đều.

Tấm chăn lụa đỏ trên giường không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất. Mọi thứ rối bời, hỗn độn, tựa như ai đó vừa vẽ lên đó một tấm bản đồ.

“Chờ anh một chút, để anh thay ga giường rồi chúng ta ngủ.” Lục Huấn bế cô từ phòng tắm trở ra, nhìn thoáng qua tình trạng trên giường.

Lúc này Lê Tinh cảm giác như toàn thân mình sắp tan rã, quá mệt mỏi. Đầu óc cô chỉ còn là một khoảng trắng xóa, cơ thể mềm nhũn. Sau khi tắm nước nóng xong càng thêm kiệt sức, đôi mắt dường như không mở nổi. Cô dụi đầu vào cổ anh, ngáp nhỏ vài tiếng, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt, mơ màng hỏi: "Phải mất bao lâu nữa?”

Cô thực sự không chịu nổi nữa rồi. Nhìn dáng vẻ của cô, Lục Huấn vừa thương xót vừa hơi hối hận vì trước đó đã không kiểm soát được bản thân. Mới bắt đầu mà cô đã không chịu nổi.

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng nói: "Nhanh thôi, em chờ anh một chút.”

“Ừm… Em có cần xuống không?”

“Không cần, chăn ở ngay trong tủ, em cứ dựa vào anh là được.”

“Ồ.” Lê Tinh nghe vậy bèn an tâm, cánh tay nhỏ vòng qua cổ anh, đầu khẽ cựa quậy tìm một tư thế thoải mái hơn, rồi nhắm mắt lại.

Lục Huấn dịu dàng nhìn cô, bế cô đến tủ quần áo để lấy chăn.

Biệt thự cổ này sau khi được sửa sang, họ liên tục mang thêm đồ đạc vào. Quần áo, túi xách, trang sức, đồ dùng cá nhân của cô đều được chuẩn bị đầy đủ, ngay cả ga giường và chăn đệm cũng mua không ít. Hai hôm trước, khi anh chuẩn bị phòng cưới, đã để sẵn một bộ chăn lụa màu gạch đỏ – cũng là chất liệu nhung mà cô yêu thích nhất.

Lê Tinh rất sợ lạnh kể từ khi thu về. Hễ trời mưa hay nhiệt độ giảm, cô liền mặc áo dài tay. Những đồ dùng như chăn đệm hay rèm cửa, cô đều thích mua loại ấm áp. Chất liệu nhung là lựa chọn yêu thích của cô, nhưng trên thị trường không có nhiều. Hai bộ nhung này là do một chị bán hàng ở bách hoá số một đặc biệt đặt hàng từ Thượng Hải cho cô.

Ngay ngày nhận được, cô đã thích mê, cảm giác như mình đang nằm trên đó. Khi trang trí phòng cưới, anh không chuẩn bị thêm gì khác, trực tiếp dùng bộ mà cô mua. Bộ đỏ tươi đã dùng xong, giờ đổi sang màu gạch đỏ cũng không sao. Dù sao đêm tân hôn của họ cũng đã viên mãn.

Anh gom tấm ga giường đã ướt cuộn lại rồi ném xuống đất, bảy tám con thú nhồi bông trên giường cũng được dọn qua một bên. Sau đó lấy tay trải tấm ga giường mới, nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Lê Tinh dường như cảm nhận được, khẽ mở mắt nhưng không cưỡng lại nổi cơn buồn ngủ, chỉ mơ màng hỏi: "Xong chưa?”

“Xong rồi.” Lục Huấn nhẹ nhàng trả lời, đặt cô xuống giường, kéo chiếc gối chưa bị làm bẩn cho cô gối đầu. Anh không bận tâm đến những thứ dưới đất nữa, mở tấm chăn nhung màu gạch đỏ đắp lên hai người. Sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc ẩm của cô, dỗ dành:

“Ngủ đi.”

Lê Tinh không đáp lại, chỉ rúc sâu hơn vào lòng anh rồi chìm vào giấc ngủ.

Lục Huấn nhìn cô, siết cô chặt hơn trong vòng tay. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt vẫn còn ửng đỏ của cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhưng lại không ngủ nổi.

Suốt 27 năm qua, anh luôn sống một mình, và chưa từng cảm thấy điều đó là vấn đề. Nhưng từ khi gặp cô, anh mới nhận ra sự cô đơn của mình. Những bữa ăn không có cô chỉ đơn giản là để no bụng, không mang lại chút hương vị nào. Ngôi nhà không có cô chỉ là một căn nhà trống rỗng.

Một tuần trước khi cô dọn đồ vào đây, anh đã nghĩ mãi về cảm giác được nằm bên cô trên chiếc giường cô yêu thích. Cứ nghĩ đến, anh lại không sao ngủ được, lòng bồn chồn đến mức phải cầm ảnh cô lên ngắm. Anh còn lật qua lật lại cuốn tiểu thuyết mà cô thích đọc. Cũng nhờ khoảng thời gian đó, hôm nay anh mới có thể thuận lợi đưa cô về làm vợ.

Đây chính là cảm giác có cô bên cạnh: trái tim đầy ắp, ấm áp đến khó tả.

Hôm nay từ sáng sớm năm giờ, anh đã dậy chuẩn bị. Hai bữa tiệc trưa và tối uống không ít rượu, lại liên tục muốn cô, vậy mà giờ đây anh không hề buồn ngủ, chỉ muốn cứ thế nhìn cô mãi.

Dù thế nào cũng không đủ.

Kim đồng hồ vẫn đều đặn gõ nhịp, không biết đã bao lần vòng qua số 12. Khi kim chỉ 3 giờ sáng, anh biết mình không thể thức thêm nếu không muốn ảnh hưởng đến việc đăng ký kết hôn vào ngày mai. Lúc này anh mới nhắm mắt, ôm chặt cô trong lòng và chìm vào giấc ngủ.

Nhưng khi anh ngủ, Lê Tinh lại bắt đầu mơ.

Trong giấc mơ, một cuốn sách đột nhiên xuất hiện giữa thế giới trắng xóa. Cuốn sách tự mở ra, những trang sách lật nhanh, và tất cả những dòng chữ chi chít hóa thành những hình ảnh sống động đang diễn ra.

Hóa ra, thế giới cô đang sống là một cuốn tiểu thuyết. Trong đó nữ chính là Cố Như – người cô vừa gặp tối nay trong bữa tiệc cưới.

*****

Cố Như tỉnh lại sau một tai nạn nghiêm trọng, nhận ra mình đã trở về ba mươi năm trước và trở thành một cô gái nghèo ở phố nhỏ trong Ninh Thành. Ban đầu hoàn cảnh khó khăn, nhưng rất nhanh, cô ấy tận dụng kinh nghiệm và tài năng từ kiếp trước để vào làm trong một xưởng may nhỏ. Tuy nhiên, xưởng may này không mấy hiệu quả và đang trên bờ vực phá sản.

Cố Như không muốn công việc mới tìm được của mình tan biến. Cô ấy xem đây là bước đệm đầu tiên để thay đổi cuộc sống. Vì thế cô ấy đã ký thỏa thuận với giám đốc xưởng, nhận 200 đồng tiền công tác phí, ra ngoài tìm khách hàng. Cô ấy đã thành công mang về một đơn hàng lớn cho xưởng, đồng thời quen biết người đàn ông định mệnh của mình – Lộ Phóng.

Lộ Phóng là một thanh niên trưởng thành trong gia đình không trọn vẹn. Bố mẹ anh ấy ly hôn từ khi còn nhỏ, anh ấy sống cùng mẹ tại nhà ông ngoại. Với thành tích xuất sắc, anh ấy thi đỗ đại học Cảnh sát, sau khi tốt nghiệp được phân về cục cảnh sát thành phố, liên tục lập công lớn và trở thành đội trưởng đội hình sự.

Cố Như và Lộ Phóng nhanh chóng yêu nhau lãng mạn rồi kết hôn. Sau hôn nhân, Lộ Phóng luôn đối xử với cô ấy rất chu đáo, còn sự nghiệp của cô ấy thì từng bước tiến triển theo kế hoạch đã vạch ra. Chỉ có một điều khiến cô ấy phải phiền lòng là có một bà mẹ chồng kỳ quặc.

Mẹ chồng này không phải người xấu nhưng lại nhỏ nhen, thích gây chuyện, không dung tha cho người khác và luôn thích ganh đua với chị dâu bên nhà mẹ đẻ. Bà ta còn vì một lời cá cược ngớ ngẩn với chị dâu mà vô tình kéo Cố Như và vợ của anh họ Lộ Phóng vào thành một nhóm đối lập. Hai người họ bỗng dưng bị đặt vào tình thế phải so sánh với nhau.

Vợ của anh họ Lộ Phóng chính là Lê Tinh, mà Lê Tinh lại là… cô?

Lê Tinh đang ngủ mơ màng, trong đầu hiện lên ý nghĩ này.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy cuộc sống của mình và Lục Huấn sau khi kết hôn.

Sau khi kết hôn, Lục Huấn rất chiều chuộng cô, mọi thứ đều theo ý cô, mỗi ngày đều đưa tiền và thẻ để cô mua sắm.

Vì việc Lục Kim Xảo và Hách Lệ Hoa cá cược xem ai có mối quan hệ tốt hơn với con dâu, cộng thêm chuyện Lục Huấn từng mua biệt thự, rồi bỏ ra một khoản sính lễ lớn để cưới cô, cùng với số hồi môn đồ sộ mà cô mang theo, Lê Tinh trở thành tâm điểm chú ý của cả nhà họ Lục.

Dù cô làm gì cũng khiến mọi người phải chú ý.

Thói quen mua sắm của cô sớm lan truyền trong gia đình nhà họ Lục. Sau một vài lần thử lòng, mẹ nuôi Hách Lệ Hoa phát hiện ra cô là người dễ mềm lòng, thường hay tặng đồ cho người khác. Bà ta thường kêu ca rằng trong nhà thiếu cái này thiếu cái kia, thỉnh thoảng còn hỏi cô có quần áo hay túi xách nào không dùng để cho Lục Hân không.

Khi đó cô mua sắm rất nhiều, quần áo và túi xách chất thành đống, không dùng hết. Dù không thích người mẹ nuôi lúc nào cũng than thở và có vẻ mặt ủ ê như Hách Lệ Hoa, nhưng cô vẫn có ấn tượng khá tốt với cô em chồng Lục Hân. Cô từng ngập ngừng hỏi ý kiến Lục Huấn, anh bảo rằng đó chỉ là chuyện nhỏ, cô cứ tùy ý. Nghĩ đến việc cả nhà phải chung sống lâu dài, cô quyết định cho đi một ít.

Sau khi tặng đồ cho Lục Hân, cô nhận thấy không thể bỏ qua Lục Cẩn. Thế là, cô lại chọn một số món Lục Huấn không dùng tới và tặng cho Lục Cẩn.

Cả hai anh em đều có quà, cô nghĩ rằng cũng không thể để ông cụ lớn tuổi nhất trong nhà bị thiệt thòi, cũng không thể bỏ qua người mẹ nuôi hay than vãn. Cuối cùng, tất cả thành viên trong nhà họ Lục đều có phần, không ai bị bỏ sót.

Mỗi lần cô tới nhà họ Lục, đều xách theo rất nhiều túi đồ. Quan hệ giữa cô và Hách Lệ Hoa, ít nhất bề ngoài có vẻ thân thiết như mẹ con ruột. Điều này khiến Lục Kim Xảo tức đến chết, trong lòng thầm mắng cô là “cô con dâu phá của". Mỗi lần nhắc đến cô trước mặt Cố Như, Lục Kim Xảo luôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Con dâu phá của này chỉ biết tiêu tiền, suốt ngày đi mua sắm rồi tặng hết đồ cho Hách Lệ Hoa. Nó có biết ngày xưa Hách Lệ Hoa đối xử tệ với Tam Xuyến thế nào không?”

Cô và Cố Như trở thành hai hình mẫu hoàn toàn đối lập. Một người chỉ biết tiêu xài, mua sắm vô tội vạ; một người lại thành công trong sự nghiệp, lập thương hiệu thời trang nữ riêng, mở cửa hàng trên phố Nam Kinh tại Thượng Hải, nổi tiếng khắp cả nước.

Lục Kim Xảo mỗi khi nhắc đến cô trước mặt Cố Như, luôn thêm vào một câu: "Vẫn là Như Như của chúng ta giỏi, vừa kiếm được tiền lại biết giữ nhà giữ của.”

Có lần Lục Kim Xảo nhận được túi xách do Lê Tinh tặng, khi Cố Như hỏi đến, bà ta chỉ có thể nói với vẻ mặt đầy phức tạp: "Là con dâu phá của tặng đó. Nó thật ra cũng không phải người xấu, chỉ là quá mê mua sắm thôi. Chẳng chịu nghĩ xem Tam Xuyến kiếm tiền vất vả thế nào, cứ tiêu tiền như nước, núi vàng núi bạc cũng chẳng đủ, sớm muộn gì cũng khiến Tam Xuyến kiệt sức.”

Lời nói ấy trở thành sự thật.

Cô càng ngày càng tiêu xài nhiều hơn. Từ việc mua vài món ở cửa hàng bách hóa với giá không cao, cô chuyển sang đam mê túi xách và trang sức hàng hiệu…

Mỗi tháng tiền cô tiêu như nước, Lục Huấn không cản mà chỉ tìm mọi cách kiếm tiền, ngày càng ít về nhà. Vì anh không ở nhà, cô càng mua sắm dữ dội hơn. Ngày nào cũng mua.

Sau đó Lục Huấn chết. Anh chết vì kiệt sức.

Lúc chết, anh vẫn còn đang ký hợp đồng.

Nghe tin này cô như bị một cây gậy đập mạnh vào đầu, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lục Kim Xảo biết tin Lục Huấn mất, đôi mắt đỏ hoe, bực tức nói với Cố Như: "Đúng là cưới vợ phải cưới người hiền, cưới phải loại con dâu phá của này thì chỉ hại chết người thôi.”

“Nuông chiều đi, nuông chiều đến mức thành ra thế này!”

“Nuông chiều đến mức hại chính mình trẻ tuổi mà đã đoản mệnh!”

“Mẹ nghi ngờ không biết Lê Tinh có thật lòng thích Tam Xuyến không nữa, nếu không thì sao chẳng thương chồng gì cả, cứ bắt nó làm việc đến chết như thế!”

“Mẹ thấy nó chẳng yêu Tam Xuyến đâu. Lúc nào cũng chỉ gọi Lục Huấn, Lục Huấn, chẳng bao giờ nghe nó gọi một tiếng chồng, đâu giống con và A Phóng…”

Sau đó, mọi chuyện diễn ra như một cuốn phim tua nhanh. Lục Huấn chết, cô như phát điên, tiêu tiền còn dữ dội hơn trước. Cô bán nhà bán xe để mua sắm, không có tiền thì vay nợ. Cuối cùng nợ nần chồng chất, mọi tài sản đều bị đem ra tòa phát mãi.

Cô rơi vào cảnh sa sút, lang thang đầu đường xó chợ, ngay cả một bát mì lạnh cũng không có tiền để mua.

Trên con phố dài, cô nhìn bát mì lạnh trong tay người bán hàng mà rơi nước mắt, lẩm bẩm gọi: “Lục Huấn…”

“Lục Huấn!”

Lê Tinh giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, ngồi bật dậy. Nghĩ đến giấc mơ chân thực đến đáng sợ kia, cô hoảng hốt, ánh mắt hoang mang. Nhớ ra điều gì đó, vội đưa tay về phía giường tìm kiếm.

Lúc này đã là cuối đêm khuya, ánh trăng mờ ảo xuyên qua tấm rèm trắng chiếu vào, căn phòng phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Trong bóng tối mờ mịt, cô chạm được vào khuôn mặt của Lục Huấn, cảm nhận hơi ấm trên da anh. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng không kiềm được mà gọi tên anh: "Lục Huấn…”

Nhớ lại những lời trách móc của Lục Kim Xảo trong mơ, cô vội vàng sửa lại: “Lục Huấn, không, ông xã!”

“Ông xã, em yêu anh lắm, anh không được chết đâu. Anh chết rồi em biết phải làm sao đây…”

“Anh không thể chết được, không thể đoản mệnh. Em yêu anh, em yêu anh mà!”

Giọng Lê Tinh trở nên khàn đặc xen lẫn tiếng nức nở. Nước mắt cô rơi lã chã, vừa chạm vào khuôn mặt anh vừa thì thầm.

Bình Luận (0)
Comment