Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 51

 Lê Tinh lần đầu tiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề mình có thể làm gì ngoài đi làm và nhảy múa.

Cũng giống như năm mười sáu tuổi, cô lựa chọn từ bỏ con đường nhảy múa chuyên nghiệp, đây là một việc phải suy nghĩ cẩn thận, không thể dễ dàng đưa ra quyết định.

Mấy tháng nay, cô cùng Lê Hà Dương lần lượt giành được quyền thu mua giấy bìa cứng của một số toà nhà bách hóa và cửa hàng tạp hóa, dùng số tiền Lê Hà Dương kiếm được trong hai tháng này để thuê dài hạn một kho chứa phế liệu lớn, sau đó lại bàn bạc hợp tác với một nhà máy giấy ở Ninh Thành.

Giấy bìa cứng phế liệu mà họ thu mua được đều được đưa thẳng đến nhà máy giấy để tái chế, không qua trạm thu mua phế liệu nữa, coi như là một phần thoát khỏi sự cố trạm thu mua phế liệu gặp biến cố sẽ gây ra tình trạng tê liệt cho sự nghiệp phế liệu của họ.

Nhưng cũng chỉ đến vậy, trừ khi họ giống như Lục Huấn kinh doanh phế liệu sắt thép, nếu không rất khó để mở rộng quy mô, nhưng việc kinh doanh phế liệu sắt thép này rất phức tạp, chỉ có cô và Lê Hà Dương thì khó mà chen chân vào được, họ cũng không phải người làm được việc đó.

Thu mua phế liệu có giới hạn, một mình Lê Hà Dương lo liệu là đủ rồi, cô hoàn toàn không cần thiết phải đạp xe ba gác cùng cháu trai, cô cũng không chấp nhận được việc mình bị rám nắng như khỉ giống Lê Hà Dương.

Vậy cô còn có thể làm gì nữa?

Mở một cửa hàng tạp hóa như vợ anh Thuận? Bán thêm hải sản khô?

Nếu thật sự mở cửa hàng thì thu nhập sẽ ổn định, chỉ là cửa hàng tạp hóa mỗi ngày đều phải nhập hàng, xuất hàng, giao hàng, không nói đến việc vất vả như vậy cô có chịu đựng được hay không, chỉ riêng một vấn đề hiện thực, cô có chịu được không?

Cô là người mà đi làm nửa ngày đã không nhịn được muốn ra ngoài đi dạo rồi...

Không chịu được nắng, không chịu được khổ, trên đời này có công việc nào mà không cần phải dãi nắng dầm mưa, chỉ cần ngồi một chỗ là có thể kiếm được nhiều tiền không?

Hay là, cô giành lấy quyền thuê quầy hàng của toà nhà bách hóa rồi tự mình làm giám đốc?

Hiện tại trong tay cô có một khoản hồi môn kha khá, nếu không được thì vẫn có thể dùng thẻ của Lục Huấn, muốn giành lấy quyền thuê quầy hàng cũng không khó.

Nhưng sau khi giành được rồi thì sao?

Hàng ngày cô đều tiếp xúc với sổ sách của toà nhà bách hóa số sáu, cô biết hiện tại bách hóa số sáu đang không có lãi.

Nguyên nhân cơ bản cũng đơn giản, hơn bảy mươi phần trăm nguồn cung cấp hàng hóa của bách hóa số sáu đến từ các đơn vị nhà nước, hạn chế về kiểu dáng và chi phí do nền kinh tế kế hoạch tạo ra, không thể cạnh tranh với những sản phẩm được lựa chọn kỹ càng của một số cửa hàng tư nhân trên thị trường hiện nay, cộng thêm nhân viên lười biếng, doanh số của các quầy hàng mỗi tháng đều èo uột.

Thuê quầy hàng, các chị ở tầng dưới bất kể thái độ làm việc của họ như thế nào, thì mối quan hệ của cô với họ đều rất tốt, cô khó mà nhẫn tâm sa thải họ, nhưng giữ họ lại thì cô cũng khó quản lý.

Kết cục cuối cùng chắc chắn là cô thua lỗ.

Thua lỗ hết hồi môn của mình, thậm chí thua lỗ cả tiền của Lục Huấn...

Vậy chẳng phải cô còn phung phí hơn cả cô vợ phá của trong giấc mơ sao?

Mua sắm thả ga ít ra còn nhìn thấy được đồ.

Mặc dù cuối cùng cũng nợ nần chồng chất...

Lê Tinh cầm bút suy nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra mình có thể làm gì, liếc mắt nhìn thùng tài liệu dưới bàn, cô cũng không rảnh để nghĩ nữa, làm việc trước đã.

Trưởng khoa của họ đúng là không phải người thường, cô xin nghỉ gần mười ngày, ngoài những sổ sách và hóa đơn cần xử lý gấp, anh ta đều để lại hết cho cô.

Lê Tinh một tay cầm sổ sách, một tay gảy bàn tính, cả buổi sáng bên tai toàn là tiếng hạt bàn tính lên xuống lên xuống rồi về không.

Đã nhiều ngày rồi không ngồi lâu như vậy, đến giờ ăn trưa cả lưng và eo cô đều đau nhức dữ dội, còn choáng váng đầu óc ù tai.

Ban đầu định ăn cơm xong sẽ tiếp tục, nhưng cô cũng không kiên trì được nữa, xách túi kẹo bánh còn lại dưới bàn xuống chia cho các chị ở quầy hàng tầng dưới.

Chuyện cô kết hôn tổ chức đám cưới, các chị ở tầng dưới đều biết, những người không đi làm đều đã đến dự, những người không đến được đều nhờ các chị khác hoặc đồng nghiệp ở tầng trên mang tiền mừng giúp, quà đáp lễ trước đó cô đã nhờ hai chị dâu gửi qua đồng nghiệp mang về rồi, lần này chủ yếu là đến chào hỏi và cảm ơn họ.

Các chị cũng vừa ăn cơm trưa xong không lâu, ngày thường bách hóa số sáu cũng không quá bận rộn, không có việc gì làm, nhóm chị này đều tụm năm tụm ba hoặc đứng cách nhau một khoảng trò chuyện.

Thấy cô, từng người một trêu chọc cô: "Ôi chao, cô dâu của chúng ta đã trở lại rồi."

"Nghe nói hôm đám cưới hoành tráng lắm, tiếc là tôi không đi được, đám cưới xa hoa đấy, biết trước nên đi xem thử mới phải!"

"Đúng vậy, hôm đó cô nên đi, cô không thấy Tinh Tinh hôm đó xinh đẹp lắm sao, cứ như tiên nữ trên trời vậy, đôi mắt chú rể nhà chúng ta không rời khỏi cô dâu lấy một giây, lúc uống rượu cũng liếc mắt nhìn cô dâu."

"Đúng vậy, tôi cũng thấy rõ ràng mà, nhưng tôi biết từ trước rồi, đối tượng của Tinh Tinh rất quan tâm đến em ấy, nhìn mấy lần trước cậu ấy đi cùng Tinh Tinh mua đồ là biết rồi."

"Đúng rồi, nghe Xảo Xảo ở tầng trên nói, em và đối tượng quen nhau ở chỗ bán giày của cô ấy phải không?"

"Cô ấy còn nói muốn em gửi cho cô ấy một phần quà mai mối nữa chứ!"

Lê Tinh đỏ mặt, nhưng vẫn đáp lại các chị: "Lần đầu tiên gặp mặt là lúc mua giày ở chỗ Xảo Xảo, nhưng mà vốn dĩ chúng em đã hẹn gặp mặt vào ngày hôm sau rồi, chỉ là lúc đó em chưa biết..."

“Đúng là duyên phận rồi!”

Các chị lại đùa cợt, còn hỏi cô: “Cuộc sống tân hôn thế nào rồi? Chú rể cao to vậy, được chứ? Chuyện kia ổn không?”

“!!”

Chủ đề của những phụ nữ đã kết hôn khiến Lê Tinh - một người mới vừa lập gia đình, cảm thấy khó đối phó. Khuôn mặt cô đỏ bừng, mãi không biết phải trả lời thế nào.

“Ừm… cũng tạm thôi.” Cuối cùng, Lê Tinh ấp úng đáp lại một câu, nhanh chóng đổi chủ đề: “Chị Tường, em mang kẹo và bánh đến cho mọi người đây, giờ em phải lên làm việc rồi, các chị chia nhau nhé!”

Cô đặt túi kẹo lên quầy nội y chỗ chị Tường làm việc rồi định rời đi, nhưng chị Tường nhanh chóng giữ cô lại: "Gì mà vội thế, còn lâu mới tới giờ làm. Ngồi nói chuyện chút đi, tụi chị ở đây sắp buồn chết rồi. Hiếm khi em xuống, ở lại tám chuyện với bọn chị chút.”

“Đúng đấy, ngồi lại chút đi. Bọn chị lâu lắm rồi mới gặp một cô dâu mới.”

“…”

Thế là Lê Tinh bị kéo xuống và bị hỏi đủ thứ chuyện.

Những chuyện tế nhị, mấy chị này chẳng kiêng kỵ chút nào, nhưng cô thì ngại đến mức không dám hé môi. Cô kiên quyết không nói gì, mỗi khi bị hỏi chỉ trả lời qua loa: “Cũng được, cũng ổn.”

Mấy chị cũng chịu thua cô. Cuối cùng họ chẳng buồn hỏi nữa, tự mình bàn tán. Nào là đàn ông mũi to thế nào, đàn ông ngón tay dài ra sao… rồi còn truyền kinh nghiệm cho cô. Lê Tinh nghe mà mặt đỏ tía tai, mắt tròn xoe, đầu óc choáng váng.


Không hiểu sao cuối cùng cô lỡ miệng kể rằng Lục Huấn từng làm rách cái áo mỏng hai dây của cô.

Ngay lập tức, các chị phát hiện ra “sở thích đặc biệt” này, ai nấy phấn khích hẳn lên.

“Thích áo mỏng hai dây à? Quá dễ!”

Mấy chị làm ở quầy nội y ngủ liền lôi ra đủ loại áo mỏng hai dây: kiểu hở lưng, có viền ren, bán trong suốt, lụa mềm, voan mỏng…

Trước giờ đồ ngủ của Lê Tinh toàn là loại cotton màu trắng tinh, rất giản dị. Cái áo mỏng hai dây mà cô có cũng là Lục Huấn mua giúp cô ở cửa hàng, thêm hai cái khác là do Lê Linh tặng trong đám cưới. Lê Linh nói cô đã là phụ nữ có chồng, không thể mặc đồ ngủ kiểu con gái nữa.

Đây là lần đầu tiên cô ghé quầy nội y, nhìn thấy nhiều kiểu đồ ngủ “nội y ẩn giấu” đến vậy!

Cảm giác như mở mang tầm mắt, cuối cùng không cưỡng lại được, bèn lấy chiếc thẻ mà Lục Huấn giấu trong túi cô từ lúc nào ra, quẹt một khoản lớn để mua cả đống áo mỏng hai dây.

Trong lúc chờ quẹt thẻ, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở một dãy nội y ren bên cạnh.

Chị Tường nhanh chóng nhận ra, cầm lên một bộ nội y ren trắng rồi tuôn ra một tràng: “Phụ nữ phải biết tự tin khoe nét đẹp của mình. Nội y ren là thứ mọi người phụ nữ đã có chồng đều phải có. Vừa gợi cảm vừa dịu dàng, chính mình ngắm cũng thấy hài lòng, mà đàn ông nhìn chắc chắn sẽ chảy máu mũi.”

Nghe chị Tường nói một hồi, đầu óc Lê Tinh rối tung. Cuối cùng tay cô chẳng nghe lời, cầm thêm mấy bộ nữa.

Xách hai túi lớn ra khỏi quầy, cô sợ mấy chị lại dạy cô cách phối đồ, tạo dáng sao cho đẹp. Cô hoảng hốt viện cớ trốn mất.

Quá ngượng ngùng, quá xấu hổ! Cô quên mất phải đi lối dành cho nhân viên, cứ thế bước ra cửa chính của toà nhà bách hoá, ra đến bên ngoài, gió mát thổi qua làm cô chợt nhớ ra. Nhưng giờ quay lại thì không thể, đành đi vòng qua cửa sau.

Đường từ cửa chính đến cửa sau không quá xa, nhưng cũng không gần. Xung quanh còn có vài con phố. Đi được nửa đường, cô nhìn thấy cửa hàng kính mắt ở phía đối diện, đột nhiên nhớ đến việc mình vô tình làm gãy chiếc kính mua cho Lục Huấn hôm trước.

Anh đeo kính trông đẹp vô cùng, tiếc là chiếc kính đó đã bị hỏng.

Nghĩ vậy, cô liền bước sang cửa hàng kính mắt.

Cửa hàng này là một thương hiệu lâu đời ở Ninh Thành, tồn tại từ thời Dân Quốc. Trong cửa hàng còn trưng bày không ít kính cổ. Lần trước khi cô mua kính không độ ở đây, chủ cửa hàng phát hiện ra một cơ hội kinh doanh mới, nên bây giờ trong tủ trưng bày có rất nhiều mẫu kính không cần đặt làm. Có viền vàng, viền bạc, viền đen mảnh…

Lê Tinh cầm lên xem, cảm giác chiếc nào cũng đẹp khi đặt lên sống mũi của Lục Huấn. Không chần chừ, cô lấy thẻ của Lục Huấn ra định quẹt. Nhưng đến nửa chừng lại do dự, rồi bỏ thẻ vào túi lại.

Cô đã kết hôn, nhưng anh Ba vẫn như cũ gửi tiền trợ cấp cho cô. Cô không muốn nhận nhưng anh Ba bảo anh giữ cũng không dùng đến, chỉ toàn cho mượn rồi khó mà đòi lại. Thay vì vậy, đưa cho cô giữ, nếu không tiêu thì tiết kiệm làm vốn sau này, còn tiêu rồi thì cũng chẳng sao, vốn là tiền để anh nuôi em gái.

Nhớ lại lời nói đó, cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cuối cùng đành nhận tiền. Hai tháng nay cô tiêu bằng thẻ của Lục Huấn, còn lương của mình và trợ cấp của anh Ba đều tiết kiệm lại.

Vẫn như lần trước, cô quyết định dùng tiền của mình mua kính cho Lục Huấn.

Sau khi chọn kính cho Lục Huấn, cô lại nhìn sang kính lão ở bên cạnh. Nhà cô có Lê Vạn Sơn đã lớn tuổi, sáng nay cô để ý thấy kính của bố hơi mờ. Nghĩ một lúc, cô quyết định chọn thêm một chiếc cho bố.

Mua một lúc mấy chiếc kính, cô trở thành khách hàng đặc biệt trong cửa hàng. Có vẻ đoán được cô không thiếu tiền, chủ cửa hàng bắt đầu nhiệt tình giới thiệu kính cổ của họ. Chủ tiệm nói những chiếc kính đó bán là hết, chỉ riêng hộp đựng kính kiểu cổ màu bạc chạm khắc cũng đã rất đáng giá.

Lê Tinh không mấy hứng thú với đồ cổ, nhưng khi chủ tiệm lấy ra một chiếc hộp đựng kính, cô cảm thấy trông nó rất tinh xảo, còn đẹp hơn cả chiếc hộp cô từng chọn lần trước.

Cô hỏi chủ tiệm có thể mua riêng hộp đựng kính không.

Ông chủ mập với đôi mắt hạt đậu đảo một vòng, khăng khăng nói chỉ bán kèm với kính.

Cô định không mua nữa, nhưng đột nhiên nhớ ra tối nay sẽ đến nhà họ Lục để chúc thọ ông nội Lục. Cô và Lục Huấn chỉ chuẩn bị hai đôi giày vải làm quà.

Lòng thành của con cháu có lẽ ông nội Lục sẽ không để tâm lắm, nhưng nhà họ Lục có một người cô là Lục Kim Xảo, không nói đến trong mơ, chỉ riêng lần trước gặp bà ta cũng có thể nhận ra bà ta là người tương đối để ý đến những chuyện trần tục này.

Cô là dâu mới về nhà, sinh nhật ông nội chồng, vậy mà cô lại chẳng có chút thành ý nào...

Nhớ đến chuyện mấy tháng trước khi xem mắt với Lục Huấn, ông nội Lục có nhắc đến việc ông bị lão thị nặng, nhìn sổ sách không tiện, cô suy nghĩ một chút lại mua thêm một cặp kính lão, rồi "ép" ông chủ bán riêng cho cô chiếc hộp đựng kính kiểu cổ đó.

Đi ra ngoài một chuyến lại tiêu tốn không ít tiền, Lê Tinh trở về chỗ ngồi của mình, tinh thần phấn chấn hẳn lên, cô vội vàng lấy sổ sách còn lại ra kiểm tra.

Tiếng bàn tính lách cách vang lên, cô chú tâm làm việc suốt cả buổi chiều, đến khi kiểm tra xong sổ sách thì vừa đúng giờ tan làm - khoảng thời gian mà cô mong chờ nhất trong ngày. Cô không chút do dự thu dọn bàn làm việc, xách hai túi lớn mua lúc trưa và mấy cặp kính rồi vội vàng xuống lầu.

Chỉ cần không có việc gì đặc biệt, Lục Huấn sẽ không để cô phải chờ lâu. Ra đến cửa sau, quả nhiên chiếc Mercedes-Benz màu đen đã đợi sẵn dưới gốc cây lớn, trước xe là người đàn ông mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, dáng người thẳng tắp.

Nhìn thấy anh, Lê Tinh cảm giác đầu óc choáng váng vì kiểm tra sổ sách cả ngày như tan biến hết, cô mỉm cười chạy về phía anh, anh cũng sải bước đi tới, như sợ cô ngã đưa tay ra đỡ lấy cô.

"Anh đợi lâu chưa?"

"Không lâu, anh vừa đến."

Lục Huấn mỉm cười nhận lấy hai túi đồ trên tay cô, không hỏi han gì về việc cô lại mua thêm hai túi đồ lớn, chỉ kéo cô về phía xe.

Anh không hỏi, nhưng cô lại muốn nói.

"Hôm nay lúc em đi đưa kẹo bánh cho các chị dưới lầu, em lại mua thêm một ít đồ."

"Ừ, mua gì vậy? Chắc là cơm trưa cũng mua luôn rồi đúng không?" Lục Huấn đưa tay che đầu cho cô lên xe, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, đưa tay dài ra sau để hai túi đồ xuống.

Mua gì ư, toàn là váy ngủ ren mỏng manh mà anh thích, còn được rất nhiều kinh nghiệm nữa chứ.

Lê Tinh mím môi, tạm thời không nói chuyện này: "Em mua kính cho anh, không phải em làm hỏng kính của anh rồi sao."

Kính.

Vẻ mặt Lục Huấn hơi kỳ lạ, chiếc kính của anh không chỉ đơn giản là bị làm hỏng, mà là bị cô ngồi lên làm hỏng.

"Ừ, được." Lục Huấn cúi đầu khẽ cười, giơ tay vào số khởi động xe. "Vậy tối về nhà anh đeo cho em xem."

Lê Tinh còn chưa kịp trả lời, anh lại nghiêng đầu nói thêm một câu: "Lần này em cẩn thận đấy, đừng làm hỏng nữa."

"..."

Rõ ràng người gây ra chuyện là anh, nếu không phải anh đột nhiên kéo cô ngồi lên thì kính cũng sẽ không hỏng, vậy mà anh lại nói như vậy, Lê Tinh cảm thấy hơi ấm ức, bực bội nói: "Em mua mấy cái rồi, hỏng thì em tiếp tục bồi thường cho anh là được chứ gì!"

"Mua mấy cái rồi à? Vậy thì không sao."

Người đàn ông lại cười, tăng tốc xe, thấy phía trước không có nhiều xe, bèn kéo tay người bên cạnh lên hôn một cái: "Tối nay về nhà sớm, thử kính."

"..."

Từ tòa nhà bách hoá số sáu đến khu tập thể nhà máy đóng tàu nơi nhà họ Lục ở không tính là gần, giờ tan tầm, xe cộ và người đi đường đông đúc, nửa tiếng sau xe mới đến cổng khu tập thể. Đang định lái xe vào trong, Lục Kim Xảo đang nói chuyện với bác bảo vệ ở cổng, mắt tinh liếc thấy họ, bà ta vội vàng vẫy tay chạy đến.

"Tam Xuyến, Tinh Tinh! Hai đứa đến rồi à? Cuối cùng cũng đến, cô đợi hai đứa ở đây cả buổi rồi."

"Cô, cô cố tình ở đây đợi tụi con ạ?" Lê Tinh hạ hết cửa kính xe xuống, nghiêng đầu nhìn Lục Kim Xảo.

"Đúng vậy!" Lục Kim Xảo lập tức nói ngay. "Chiều nay cô xin nghỉ làm nửa buổi, biết hai đứa tan làm sẽ đến đây, nên đã đợi sẵn ở đây từ sớm rồi!"

Hôm nay Lục Kim Xảo rõ ràng đã ăn mặc rất kỹ càng, mặc một bộ váy liền thân dài tay màu xanh lam, mái tóc sau khi gặp Thẩm Phương Quỳnh, về nhà đã ra tiệm làm tóc uốn xoăn lọn nhỏ giống Thẩm Phương Quỳnh, kết hợp với đôi giày cao gót màu đen, trên tay xách một chiếc túi màu đỏ rượu vang, trên cổ đeo dây chuyền vàng, trông vừa sang trọng vừa thời thượng. Nếu bà ta cười mà bớt lộ răng ra một chút thì cũng không khác gì một quý bà đúng nghĩa.

“À, Tam Xuyến, dì và chú của con ở trên lầu đang nấu cơm, Lục Hân Lục Cẩn cũng ở trên đó. Con lên trước đi, để Tinh Tinh ở lại đây. Tinh Tinh lần đầu đến khu nhà của chúng ta, cô dẫn nó đi một vòng để làm quen.”

Lục Kim Xảo xoa xoa tay nói với Lục Huấn, sau đó nhiệt tình gọi Lê Tinh: "Tinh Tinh, co xuống đây nhanh nào. Hôm con và Tam Xuyến kết hôn, nhiều người ở khu nhà này cũng đến, họ đều muốn làm quen với con, nói chuyện đôi câu. Hôm đó con bận quá, cô cũng không kịp giới thiệu.”

“Việc này…” Lời Lục Kim Xảo vừa dứt, Lê Tinh cảm thấy khó từ chối, cô do dự nhìn sang Lục Huấn.

Lục Huấn mím môi. Anh không ngờ Lục Kim Xảo lại kiên trì như vậy, vẫn nhớ chuyện trước đây từng nói trong khu nhà: đợi đến ngày cháu trai cưới vợ, bà nhất định phải dẫn cháu dâu đi một vòng quanh khu để mọi người mở to mắt mà nhìn, chứng minh bà không hề sai, rằng cháu trai bà lấy được một cô vợ tốt.

Việc này thật sự không dễ từ chối, vì với tính cách của Lục Kim Xảo, nếu bà ta không làm được chuyện này, thì tối nay cả nhà đừng mong có bữa cơm yên ổn.

“Cái gì mà việc này chứ?” Thấy Lê Tinh do dự, Lục Kim Xảo liền cuống lên. Nếu không phải Lục Huấn đang ở trên xe, bà ta đã muốn đưa tay kéo cô xuống rồi. “Chúng ta chỉ đi làm quen với mọi người thôi, có làm gì đâu.”

“Tinh Tinh, con đừng sợ, các thím và dì ở khu nhà đều rất tốt. Hơn nữa có cô ở đây, con cứ yên tâm tuyệt đối, không ai dám bắt nạt con đâu…”

“Cô, hay cô lên xe đi. Con lái xe đưa cô dạo một vòng quanh khu nhà. Con có mang theo ít kẹo cưới, lát nữa cô và Tinh Tinh cùng đi phát cho mọi người nhé.” Lục Huấn gõ nhẹ hai ngón tay lên vô lăng, ngắt lời Lục Kim Xảo.

“Lên… lên xe á?”

Lục Kim Xảo ngớ người một chút, liếc nhìn chiếc xe sáng bóng mới mua của Lục Huấn. Dường như nghĩ ra điều gì, mắt bà ta sáng lên, đáp ngay: "Được!”

Sau đó bà ta chào bác bảo vệ rồi vội vàng mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.

Vừa ngồi lên ghế da thật êm ái, nụ cười trên mặt Lục Kim Xảo càng rạng rỡ hơn: "Vẫn là Tam Xuyến hiểu lòng cô. Để cô nói cho con nghe, hôm nay để không bị cô vợ xinh đẹp của con làm lu mờ, cô đã đặc biệt chi mạnh để mua một bộ đồ mới, còn mang đôi giày cao gót này. Nhưng giày bó chân lắm, lúc nãy đứng đợi mà cô mệt muốn chết đây!”

"... Cô lần sau có thể mua giày cao gót đế vuông mà đi, loại đó có thêm phần đế dày phía trước, đi không bị mỏi chân." Lê Tinh nhắc nhở Lục Kim Xảo.

Lục Kim Xảo là kiểu người nếu người khác không nói chuyện, bà ta cũng sẽ không để không khí lạnh xuống. Có người đáp lời, bà ta càng nói hăng say hơn:

"Đúng vậy, cô cứ nghĩ mình đi giày đế thô nhiều rồi, nên mua một đôi giày gót nhọn để đi, ai ngờ lại khó chịu thế này."

Lục Kim Xảo vừa nói vừa bĩu môi: "Bị con bé bán giày đó lừa rồi, nó cứ nói là thoải mái thoải mái, cô đi nhìn đẹp, thật là. Một đứa con gái xinh xắn như vậy mà sao lại đi lừa người ta chứ, may mà lúc mua giày có lẻ, cô kiên quyết không đưa cho nó."

"..."

Lục Kim Xảo thích ham rẻ, dù là rẻ mấy đồng lẻ bà ta cũng ham, mua đồ dù lẻ một hào hai hào hay năm hào, bà ta cũng phải kì kèo với người ta nửa ngày không đưa, như giày da giá bốn mươi ba tệ, bà ta chỉ đưa cho người ta bốn mươi tệ, không bán cũng không được, bà ta có rất nhiều thời gian và công phu để kì kèo với người bán.

Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, Lê Tinh cũng không tiện nói gì, cô khẽ cười hỏi Lục Kim Xảo: "Cố Như và mọi người cũng đã đến rồi ạ?"

Nhắc đến con dâu, Lục Kim Xảo càng thêm phấn khởi: "Chưa đâu, nhà máy bên đó bận, nó nói với cô khoảng 6 giờ mới đến, A Phóng sẽ đến đón nó."

"Ấy, Tam Xuyến, dừng xe ở cửa hàng dịch vụ phía trước chút!" Vừa nói, Lục Kim Xảo nhìn thấy gì đó qua cửa sổ xe, vội vàng gọi Lục Huấn.

Lục Huấn lái xe không nhanh, Lục Kim Xảo vừa gọi, anh liền giảm tốc độ rồi từ từ dừng xe.

"Hay thật, hôm nay mọi người đều ở cửa hàng dịch vụ à, bảo sao lúc nãy cô ra ngoài không thấy ai, còn định cho đám người này xem bộ quần áo mới của cô trước." Lục Kim Xảo đẩy cửa xe bước xuống, nhìn đám các bà, các cô đang đứng ở bên ngoài cửa hàng dịch vụ, lẩm bẩm một câu rồi lại lớn tiếng gọi: "Ôi, mọi người đều ở đây à!"

"Bác An, lâu rồi không gặp, bác vẫn khỏe chứ? Hây, Hoàng Mỹ Hoa, tôi thấy rồi nhé, cái gì nhỉ, không phải cô muốn gặp cháu dâu xinh đẹp như tiên nữ của tôi sao? Hôm nay người ta đến rồi đây!" Lục Kim Xảo vừa bước xuống xe vừa đi về phía đám đông, vừa nói vừa không quên quay người lại giục Lê Tinh và Lục Huấn: "Tinh Tinh, con mau xuống đây đi, thím Hoàng muốn gặp con đấy. Tam Xuyến này, kẹo mừng đâu, mau mang ra chia cho mọi người đi!"

"Cô út thật là có tinh thần!" Lê Tinh nhìn dáng vẻ hăng hái tự nhiên của Lục Kim Xảo, không nhịn được thốt lên.

Lục Huấn nghiêng đầu nhìn cô: "Anh xuống là được rồi, em cứ ở trên xe đi."

"Như vậy không hay lắm." Lê Tinh không cần suy nghĩ đáp lại. "Cô đã gọi thì xuống chào hỏi một tiếng đi, đều là những người quen biết từ nhỏ đến lớn của anh, em làm quen một chút cũng không sao."

Lê Tinh biết Lục Huấn không muốn cô xuống xe vì ngại ngùng, nhưng tình huống này cô cũng không phải là không ứng phó được, cô đẩy cửa xe định xuống, quay đầu lại thấy Lục Huấn nhìn chằm chằm về phía Lục Kim Xảo với vẻ mặt không vui, cô chớp chớp mắt, nhìn anh cười nói:

"Lát nữa lúc đưa kẹo mừng anh nhớ cười lên, nếu không người ta lại tưởng anh mới cưới mà không vui vẻ."

"Anh xem em này, vui vẻ biết bao nhiêu. Anh có nghe cô út nói gì lúc nãy không? Cô nói em là tiên nữ đấy! Anh cưới được vợ tiên nữ chẳng lẽ không nên vui vẻ sao?"

"Ừ, đúng vậy, anh cưới được vợ tiên nữ, phải vui vẻ." Lục Huấn bị lời cô nói chọc cười, sự bực bội với Lục Kim Xảo trong lòng cuối cùng cũng vơi đi phần nào, anh đưa tay ra sau lấy kẹo mừng đã mang theo lúc về nhà, vòng sang phía Lê Tinh nắm lấy tay cô: "Đi thôi, anh dẫn em đi làm quen với họ, trong đó đúng là có mấy người trước đây khá quan tâm đến anh."

Lớn lên ở đây từ nhỏ, dù mấy năm nay không thường xuyên về, nhưng những người nên quen biết thì anh đều quen biết. Lục Huấn dắt Lê Tinh đến, chào hỏi mọi người trong đám đông một cách thân thiết, tự giới thiệu thân phận của Lê Tinh, rồi giới thiệu mọi người cho Lê Tinh.

Lê Tinh mỉm cười chào hỏi họ. Trong mắt những người cùng trang lứa với Lục Huấn ở khu tập thể, anh là người không dễ chọc, nhưng trong mắt các bậc cha chú, anh lại là người tương đối ưu tú, giỏi giang, lại có tiếng tăm. Mọi người nhìn thấy anh, trên mặt đều nở nụ cười, càng khen Lê Tinh hết lời.

"Trước đây Kim Xảo cứ nói là cậu cưới được cô vợ xinh đẹp, quả nhiên đúng là như vậy, xinh như tiên nữ."

Lục Kim Xảo nghe vậy, như thể người ta đang khen mình, bà ta lập tức ưỡn ngực: "Đúng vậy, tôi nói bao giờ sai đâu? Tôi là thật lòng mong Tam Xuyến nhà chúng tôi được hạnh phúc! Không biết mấy mụ đàn bà xấu xa nào lại đi nói tôi là Lục Kim Xảo này không muốn cháu mình được hạnh phúc, cố tình giới thiệu cho nó những mối không ra gì! Tôi tức chết mất!"

Lúc nói câu này, Lục Kim Xảo liếc mắt nhìn đám đông, vẻ mặt phẫn nộ xắn tay áo lên: "Cũng tại không bắt được bọn họ, nếu không tôi nhất định sẽ đánh cho một trận như đánh Vương Kim Phụng!"

Chuyện trước đây Lục Kim Xảo đánh nhau với Vương Kim Phụng đến mức đầu đầy máu đã lan truyền khắp khu tập thể.

Đám đông bỗng im lặng trong giây lát, có mấy người không giữ được vẻ mặt, người mà lúc nãy Lục Kim Xảo gọi là bác An, cũng là người lớn tuổi nhất trong số này, vẻ mặt hiền từ nói: "Bây giờ thì tốt rồi, Tam Xuyến cưới được cô vợ tốt, mọi người đều biết Kim Xảo là người tốt rồi."

Lục Kim Xảo nghe vậy lại vui vẻ: "Đúng vậy, bác An, bác không biết lúc đó con ấm ức thế nào đâu, con thật sự là ngày nào cũng cầu mong Tam Xuyến nhà chúng con cưới được cô vợ xinh đẹp, bây giờ thì tốt rồi, Tinh Tinh nhà chúng con không chỉ xinh đẹp, mà còn tốt bụng, dễ gần..."

Lục Kim Xảo khen Lê Tinh từ đầu đến chân, từ xinh đẹp đến gia thế đến công việc, trong đám đông có người không ưa vẻ đắc ý của Lục Kim Xảo, nhìn chằm chằm vào bà ta, đột nhiên hỏi:

"Kim Xảo, cô thích con dâu Tam Xuyến như vậy, thế giữa nó với con dâu cô là Cố Như, cô thích ai hơn? Ai tốt hơn, ưu tú hơn?"

Sắc mặt Lục Huấn và Lê Tinh hơi thay đổi, Lục Huấn coi trọng Lê Tinh, anh không thể nhịn được việc người khác lôi Lê Tinh ra làm trò đùa, anh nhíu mày nhìn người vừa nói.

Lê Tinh thì nhớ đến trong mơ, cô và Cố Như chính là một cặp đối lập, Lục Kim Xảo thích nhất là so sánh hai người họ. Cô không thích điều đó, mỗi người đều có điểm tốt và không tốt của riêng mình, cô không muốn trở thành hình mẫu so sánh của người khác, cũng không muốn người khác trở thành hình mẫu so sánh của mình.

Cô mím môi, mân mê ngón tay, chờ Lục Kim Xảo đáp lại.

Lục Kim Xảo là người dễ nổi nóng, nói năng không suy nghĩ, nhưng bà ta không phải là hoàn toàn không có đầu óc, bà ta nghe ra được ý châm ngòi trong lời nói, khinh thường đảo mắt:

"Làm gì? Muốn gây chuyện à? Tôi không mắc lừa cô đâu! Tôi không thể thích cả hai sao? Tinh Tinh nhà chúng tôi tốt, Như Như cũng tốt, nhà họ Lục chúng tôi đúng là may mắn mới có được hai cô con dâu tốt!"

Bất kể Lục Kim Xảo nói những lời này vì lý do gì, Lục Huấn và Lê Tinh nghe thấy đều vui vẻ, vẻ mặt căng thẳng của cả hai đều tan biến, thay vào đó là nụ cười nhẹ nhàng.

Trước đây, vì giấc mơ đó mà Lê Tinh có chút không muốn tiếp xúc nhiều với Lục Kim Xảo, bây giờ cô cảm thấy cũng không sao.

Tuy bà ta có không ít khuyết điểm, nhưng cũng không phải là khó ở chung.

Nói chuyện phiếm một lúc bên ngoài cửa hàng dịch vụ, Lục Huấn chia kẹo cho mọi người, vì Lục Kim Xảo cư xử khá tốt, nên sau đó Lục Huấn chiều theo ý bà ta, lái xe vòng quanh khu tập thể một vòng.

Nhưng anh thương Lê Tinh đi làm cả ngày mệt mỏi, những người không quan trọng anh đều không cho Lê Tinh xuống xe, chỉ để Lục Kim Xảo ngồi trên xe chào hỏi mọi người, còn mình thì xuống xe chia kẹo cho mọi người.

Lục Kim Xảo cảm thấy ngồi trên xe chào hỏi mọi người giống như lãnh đạo, rất oai phong, cũng không có chút không hài lòng nào.

Đi hết một vòng khu tập thể, nói chuyện phiếm dăm ba câu, xe chạy đến nhà họ Lục thì dừng lại, đúng lúc gặp Cố Như và Lộ Phóng vừa đến.

Nhìn thấy Lục Kim Xảo bước xuống từ xe của Lục Huấn, cả hai đều giật mình, Lộ Phóng sợ Lục Kim Xảo lại gây ra chuyện gì, vội vàng hỏi:

"Mẹ, sao mẹ lại xuống từ xe của anh họ Huấn? Không phải lúc trước mẹ nói chiều nay nghỉ làm, đến sớm sao?"

Cố Như xách chiếc bánh kem trên tay cũng nhìn bà ta chằm chằm, cô không quên bài phát biểu của bà mẹ chồng trong ngày cưới của hai người, sợ bà nói sai điều gì trước mặt Lục Huấn, đắc tội với anh họ.

Lục Kim Xảo vừa mới trút hết cơn tức đã kìm nén gần một năm, lại còn được ngồi xe sang đi dạo một vòng, cả người sảng khoái, coi như không nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của con trai và con dâu, thản nhiên nói:

"Mẹ đến từ chiều rồi mà? Không phải ra cổng đón Tinh Tinh sao?"

Lục Kim Xảo nói xong, thân thiết kéo Lê Tinh vừa xuống xe, rồi lại kéo Cố Như: "Tinh Tinh, Như Như, đi thôi, chúng ta lên lầu nào, không biết dì Hách Lệ Hoa nấu cơm xong chưa, hôm nay bà ta hiếm khi chịu chi, mua nhiều thịt lắm đấy."

Ngoài Lục Huấn ra, bình thường Lê Tinh chỉ thân thiết với mẹ ruột, chị dâu cả và chị dâu hai, đối với sự nhiệt tình của Lục Kim Xảo ít nhiều có chút không quen, nhưng cô cũng không vùng vẫy, chỉ mỉm cười chào Cố Như: "Chào Cố Như."

Lê Tinh mặc chiếc sườn xám ngắn tay màu xanh non, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp, Cố Như không khỏi mỉm cười đáp lại: "Tinh Tinh."

Hai cô gái có ngoại hình và khí chất khác nhau, đều xinh đẹp tuyệt trần, hai người nhìn nhau mỉm cười như một bức tranh, nhìn vào chỉ khiến người ta cao hứng, cảnh đẹp ý vui.

Lục Kim Xảo đứng giữa hai người, nhìn Lê Tinh rồi lại nghiêng đầu nhìn Cố Như, bà ta không nhịn được thốt lên: "Hôm nay cô mới hiểu ra tại sao các hoàng đế thời xưa lại thích có mỹ nhân bên cạnh như vậy, đúng là đẹp quá đi!"

Lục Huấn, Lộ Phóng: "..."

Bình Luận (0)
Comment