Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 52

 
Lúc lên lầu, cơm nước đã được dọn sẵn sàng.

Hôm nay là ngày đầu tiên Lê Tinh đến nhà sau khi kết hôn, lại đúng dịp sinh nhật ông cụ Lục, Hách Lệ Hoa muốn thể hiện một chút, người vốn keo kiệt như bà ta sáng sớm đã gọi chồng cùng đi ra chợ mua rất nhiều đồ ăn ngon về.

Gà, vịt, cá, thịt, hải sản, cộng thêm tôm cua mà sáng nay Lục Huấn cho người mang đến, đúng là trên trời dưới biển cái gì cũng có. Mua về xong, bà ta liền gọi Lục Hân đang được nghỉ hôm nay cùng vào bếp.

Lúc trước khi đến, Lục Kim Xảo nhìn thấy một đống đồ ăn trong bếp, ồn ào cả buổi: "Không được rồi, mấy năm nay tôi chưa từng thấy nhà họ Lục chúng ta thịnh soạn như vậy!"

"Chị dâu này, cưới được con dâu rồi đúng là khác hẳn, biết là cái tính keo kiệt của mình không thể mang ra ngoài được rồi."

Nghe bà ta nói một tràng, Hách Lệ Hoa tức muốn chết, cuối cùng ông cụ Lục thấy Lục Kim Xảo không biết phụ giúp, chỉ biết nói bóng gió gây chuyện liền mắng bà ta một trận, Lục Kim Xảo mới chịu yên phận, bê một chiếc ghế nhỏ vào bếp phụ Lục Hân làm sạch tôm cua trong chậu.

Lúc đang lấy chỉ đen ở lưng tôm, một con tôm giãy giụa nhảy vào chậu, nước bắn lên áo mới của Lục Kim Xảo, bà ta giật mình vội vàng đứng dậy né tránh, nhìn vết nước loang ra trên tay áo, bà ta xót ruột tiếc chiếc áo mới mua, đưa tay lên ngửi ngửi, ngửi thấy mùi tanh bèn không chịu làm nữa.

Bà ta đặt chiếc bàn chải nhỏ trong tay xuống, lề mề một lúc lâu mới lấy cớ ra ngoài mua đồ, chạy ra cổng khu tập thể đợi Lục Huấn và Lê Tinh.

Lục Hân đã quen với việc cô út thích trốn việc, cô ấy đảo mắt, cúi đầu tiếp tục làm.

Hách Lệ Hoa không biết Lục Kim Xảo ra ngoài đợi Lục Huấn và Lê Tinh, chỉ mong cả đời không phải nhìn thấy Lục Kim Xảo mới tốt, Lục Kim Xảo đi rồi bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau bà ta liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy ông cụ Lục vẫn đang ngồi xem tivi trên ghế sô pha, hoàn toàn không quan tâm Lục Kim Xảo đi đâu, bà ta mím môi, vẻ mặt khó chịu càng thêm bực bội, không nhịn được lẩm bẩm với con gái Lục Hân:

"Con xem ông nội kìa, đúng là thiên vị cô con, lần nào mắng cô con cũng dữ dội, nhưng khi nó trốn việc thật sự không muốn làm thì ông cụ cũng mặc kệ."

Lục Hân đang cắt chỉ tôm bèn khựng lại, từ nhỏ đến lớn đây không phải là lần đầu tiên cô nghe câu này, trước đây mỗi lần nghe thấy cô đều không nhịn được phẫn nộ, thấy ấm ức thay mẹ, việc nhà đều đổ hết lên đầu mẹ, còn cô út thì chỉ biết ăn sẵn. Nhưng từ sau lần cô út vạch trần chuyện mẹ làm, tuy sau đó mẹ đã giải thích là bị mợ lừa, nhưng Lục Hân cũng nhận ra sự giả tạo của mẹ mình qua từng chuyện.

Nhà nghèo, không có tiền chữa bệnh cho anh hai, không có tiền tổ chức đám cưới cho anh cả, không có tiền mua tivi điều hòa tủ lạnh, vậy mà lại có tiền để bị mợ lừa; còn cô út chỉ biết bắt nạt người khác, ông nội thiên vị. Nhưng cô út bắt nạt người khác cũng chưa từng động vào mẹ một ngón tay, ngược lại mỗi lần đều bị ông nội mắng té tát, bị cô bênh vực mẹ mà cãi lại, cô út những lúc đó tức đến mức chỉ biết niệm A Di Đà Phật, nước mắt lưng tròng nuốt ngược vào trong.

Việc nhà thì cô út vốn không phải là người đảm đang, cho dù có ở lại cũng chẳng giúp được gì nhiều, lại còn thích cãi tay đôi với mẹ.

Thật ra mẹ cô cũng chẳng thích cô út lảng vảng trong bếp, lần nào cũng kiếm cớ chê bai cô út đủ điều, cuối cùng hai người lại cãi nhau, cô út bực mình bỏ đi rồi bị ông nội mắng cho một trận là xong chuyện.

Lục Hân từ nhỏ đã quen thương mẹ, chứ không phải là đứa ngốc nghếch, nghe những lời nói chẳng khác gì ngày xưa từ miệng Hách Lệ Hoa, khóe miệng cô ấy khẽ động đậy, đáp lại:

"Cô út là con gái của ông nội, ông nội bênh cô ấy chẳng phải là chuyện thường tình sao? Hơn nữa cô út ở lại cũng chẳng giúp được gì, lại còn hay cãi nhau với mẹ, ra ngoài chẳng phải tốt hơn sao?"

Hách Lệ Hoa không ngờ Lục Hân lại nói ra câu này, bà ta đứng ngây người bên bếp một lúc lâu.

"Phải rồi, ông nội con phải bênh con gái, nó là cô của con thì con cũng phải bênh, dù sao thì cũng chỉ có mình mẹ không ai thương, đáng đời mẹ ngày nào cũng phải vắt kiệt sức làm những việc này." Hách Lệ Hoa đặt mạnh đĩa thức ăn đã hấp vào xửng, nghiến răng nói.

"..."

Lục Hân định nói rằng bây giờ những việc lặt vặt trong bếp đều là cô ấy làm, đôi khi cô ấy còn làm cả món xào, Hách Lệ Hoa ở trong bếp phần lớn thời gian chỉ là sai bảo, có gì mà mệt mỏi chứ, nhưng nhìn thấy khóe miệng trễ xuống của Hách Lệ Hoa, cuối cùng cô ấy cũng không nói gì, cúi đầu xuống nhanh tay làm sạch tôm cua.

Cuộc trò chuyện của hai mẹ con trong bếp rất nhỏ, không ai biết. Lục Hân làm việc khá nhanh nhẹn, Hách Lệ Hoa bực bội bỏ dở công việc, cô ấy liền tiếp nhận, chẳng mấy chốc đã cho những món cần hấp, cần hầm lên bếp, chuẩn bị sẵn những món cần xào. Món hấp vừa chín tới, cô lại xào một lượt, chẳng bao lâu mùi thơm của thức ăn đã bay ra phòng khách, ra khỏi nhà, lan tỏa khắp cả hành lang.

Lúc này Hách Lệ Hoa cũng đã bình tĩnh lại, bà ta bưng ra một nồi cua rang me mà Lục Hân đã làm xong, gọi với ông cụ Lục đang ngồi trên ghế sofa: "Bố, cơm nước xong rồi, ăn cơm thôi. Kim Xảo đâu rồi? Cô ấy có nói với bố không? Có cần bảo Hân Hân đi tìm không?"

"Còn cả Tam Xuyến Lộ Phóng nữa, khi nào bọn chúng đến?"

Ông cụ Lục từ lúc ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ trong bếp đã gọi điện cho Lục Huấn, nghe vậy liền nói: "Bố gọi rồi, Lục Huấn với Tinh Tinh đến rồi, đang ở dưới nhà phát kẹo cưới cho mọi người trong khu tập thể, Lộ Phóng với Như Như chắc cũng sắp đến, đã hẹn sáu giờ, hai đứa nó luôn đúng giờ."

Hôm nay là ngày cả nhà sum họp, cháu đích tôn lại vừa mới cưới vợ, gia đình lại có thêm người, càng thêm náo nhiệt, lại còn là cô cháu dâu mà ông rất vừa ý, ông cụ cảm thấy rất vui vẻ. Ông lại sắp xếp đĩa nhãn, hồng, quýt mà lúc nãy bảo Lục Cẩn rửa, nhãn là món Lê Tinh thích ăn, hồng là món Cố Như thích ăn, hai cô cháu dâu mỗi người một món, ăn cơm xong sẽ gọi các cháu lại ăn.

Hách Lệ Hoa lại hơi biến sắc: "Đến rồi sao? Kim Xảo vẫn luôn ở cùng với bọn chúng à?"

"Hách Lệ Hoa, cơm nước xong chưa?"

Đang hỏi thì nghe thấy tiếng Lục Kim Xảo ngoài cửa, ngẩng đầu lên thấy cửa chính mở ra, Lục Kim Xảo một tay khoác Lê Tinh, một tay khoác con dâu Cố Như đi vào, thân thiết như một gia đình.

Bàn tay Hách Lệ Hoa đặt trên bàn từ từ buông xuống, nắm chặt lại.

"Ông nội." "Ông ngoại." Lê Tinh và Cố Như theo Lục Kim Xảo vào nhà, đứng hai bên, nhìn thấy ông cụ Lục liền chào.

Sau lưng họ, Lục Huấn và Lộ Phóng cũng bước vào, đóng cửa lại.


Lục Kim Xảo liếc mắt thấy Hách Lệ Hoa đang đứng trước bàn ăn đầy món ngon, mắt bà ta sáng lên, vội vàng tiến lại gần: "Ôi, cơm nước xong rồi à? Chị dâu hôm nay vất vả quá, tôi chỉ xuống nhà với mấy đứa nhỏ ở dưới kia một lát mà chị đã nấu được cả bàn thức ăn thế này à."

Lục Kim Xảo không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến thì khóe miệng Hách Lệ Hoa đang định nở nụ cười lại cứng đờ, vẻ mặt càng thêm khổ sở.

"Mấy đứa gặp nhau ở dưới nhà à? Vậy thì trùng hợp quá, vừa lúc ăn cơm."

Ông cụ Lục liếc nhìn Lục Kim Xảo, gọi các cháu trai cháu dâu, rồi quay sang gọi con trai đang lắp lại bóng đèn trong nhà và Lục Cẩn đang đỡ thang cho ông ta.

"Thằng cả, A Cẩn, bóng đèn xong chưa? Ăn cơm thôi."

"Ông nội, xong rồi ạ, con ra ngay." Trong nhà vang lên tiếng Lục Cẩn đáp lại.

Lục Hân cũng vừa xào xong món rau cuối cùng, bưng ra ngoài, thấy Lê Tinh và Cố Như liền cười chào hỏi: "Chị dâu, chị Như đến rồi ạ, vừa lúc ăn cơm."

"Ừ, được."

Lần đầu tiên đến nhà họ Lục, Lê Tinh có chút e dè, cô cười đáp lại Lục Hân, nhìn sang Hách Lệ Hoa với sắc mặt không được tốt lắm: "Chào dì, con tan làm muộn, không đến giúp được gì, dì với Hân Hân vất vả rồi."

Hách Lệ Hoa rất ghét Lục Kim Xảo giở trò lấy lòng con dâu trước, nhưng bà ta không ngu ngốc đến mức tỏ thái độ với con dâu mới về nhà mà chưa biết chuyện gì, bà ta gượng cười:

"Vất vả gì đâu, chỉ nấu nướng chút thôi, con đi làm cũng mệt rồi, không cần phải giúp gì đâu, việc bếp núc có dì với Hân Hân lo liệu được."

Nói rồi, Hách Lệ Hoa lại gọi Lê Tinh và mọi người: "Mọi người lại đây ăn cơm thôi, hôm nay có món cua rang me, phải ăn nóng mới ngon, nguội rồi sẽ không ngon nữa."

Thấy trên bàn chưa có bát đũa, bà ta lại gọi Lục Hân vừa đặt đĩa rau lên bàn: "Hân Hân đi lấy bát đũa..."

"Để bọn con đi cho ạ." Lúc này Cố Như lên tiếng. Cố Như lấy Lộ Phóng đã hơn một năm, đến nhà họ Lục ăn cơm mấy lần rồi, cô ấy không e dè như Lê Tinh, thấy Lê Tinh không thoải mái, cô ấy cười nắm lấy tay Lê Tinh: "Con với Tinh Tinh đi lấy bát đũa, bọn con đến muộn không làm được gì, thì phụ lấy bát đũa vậy."

Đây là lần đầu tiên Cố Như chủ động nói muốn giúp làm việc nhà, Lục Kim Xảo đang xem xét món xào trên bàn, Hách Lệ Hoa xào rau rất tiết kiệm dầu mỡ, nhưng hôm nay các món ăn lại có vẻ khác, bà ta đang định lên tiếng, nghe thấy vậy liền vội vàng nói:

"Ôi chao, Như Như con lấy bát đũa à? Vậy con cẩn thận đừng làm vỡ nhé."

"... Mẹ, mẹ yên tâm, chỉ là mấy cái bát thôi, không vỡ được đâu ạ." Cố Như mỉm cười, kéo Lê Tinh vào bếp.

Lê Tinh từ nhỏ đã rất nhạy cảm với thiện ý và ác ý của người khác, giống như vừa rồi, cô cảm nhận rõ ràng Hách Lệ Hoa không vui khi thấy họ bước vào. Dù không biết lý do là gì, có thể vì họ đến muộn không giúp được gì hoặc vì lý do khác, khiến cô càng cẩn thận với những lời nói ra.

Hành động của Cố Như cũng được coi là một cách giải vây, trong lòng cô càng thêm thiện cảm với Cố Như. Vào đến bếp, cô nói lời cảm ơn với Cố Như:

"Đây là lần đầu tiên tôi đến, cũng không hiểu biết gì nhiều, suy nghĩ cũng không được chu đáo, lúc nãy ở dưới nhà trì hoãn mất thời gian, không nghĩ tới lên đây phụ giúp."

"Không sao đâu, mỗi lần đến tôi cũng chẳng làm gì." Cố Như đưa đũa cho Lê Tinh, còn mình thì lấy bát của mọi người trong nhà. Nghĩ một lúc, lại nói với Lê Tinh: "Mẹ chồng tôi với mợ quan hệ không được tốt lắm, chủ yếu là tính cách không hợp nhau. Nhưng đó là chuyện của họ, chúng ta là con cháu không cần phải tham gia vào, bình thường được gọi ăn cơm thì đến, ăn xong thì về, không cần để ý nhiều như vậy."

Cố Như thật sự rất thích Lê Tinh, có thể cô là người coi trọng ngoại hình nên rất thích khuôn mặt của Lê Tinh, đến mức người này làm gì cô cũng thấy rất tốt đẹp. Nghĩ đến chút mâu thuẫn giữa Lục Kim Xảo và Hách Lệ Hoa, để tránh hai người kia lôi Lê Tinh vào cuộc, cô bèn nhắc nhở một câu.

Nhưng dù cô không nhắc, Lục Huấn cũng sẽ tự xử lý, không để vợ mình chịu thiệt thòi. Như vừa rồi, Lê Tinh chỉ nói với Hách Lệ Hoa một câu như vậy, mà Lục Huấn đã đưa mắt nhìn sang Hách Lệ Hoa.

"Ra là vậy." Lê Tinh như hiểu ra, chuyện này lại trùng hợp với giấc mơ của cô. Nhưng đó chỉ là giấc mơ, khi tiếp xúc cô cũng sẽ chú ý hơn, không xen vào chuyện của hai người kia.

Tỉnh táo lại, Lê Tinh cầm lấy đũa mỉm cười với Cố Như:
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn cô."

Vừa nói chuyện, hai người vừa bưng bát đũa ra khỏi bếp. Lục Cẩn và bố Lục cũng rửa tay xong đến bàn ăn. Lục Cẩn nhìn thấy Lê Tinh, gật đầu chào: "Chị dâu."

Lục Cẩn ốm yếu, rất gầy, trên cánh tay lộ ra ngoài có thể nhìn thấy mạch máu xanh xanh. Trước mặt Lê Tinh càng thêm rụt rè, vai khép nép, đầu cũng không dám ngẩng lên, giọng nói khi chào hỏi càng nhỏ hơn.

May mà phòng khách không ồn ào, Lê Tinh nghe thấy đáp lại cậu, lại chào bố Lục: "Chú."

Bố Lục không phải người nói nhiều, lần trước nhà họ Lục đến nhà họ Lê dạm ngõ, ông luôn miệng cười nhưng chỉ nói được vài câu lắt nhắt. Lần này cũng vậy, Lê Tinh chào, ông còn kiệm lời hơn cả Lê Tinh, mỉm cười với cô, chỉ đáp lại một tiếng: "Ừ." rồi kéo ghế ngồi vào chỗ, không nói gì nữa.

Mọi người đã đến đông đủ, bát đũa được bày lên bàn, Lục Hân còn rót nước ngọt cho mọi người. Cả nhà bắt đầu ăn cơm.

Bầu không khí ăn cơm nhà họ Lục vẫn không được hòa thuận vui vẻ như nhà họ Lê, người nói chuyện rất ít, không giống như trên bàn ăn nhà họ Lê, Thiên Tứ là con út, vừa ăn cơm vừa không quên khen thức ăn ngon, hay món nào đó cho hơi nhiều muối, hoặc lần sau muốn ăn gì.

Thiên Tứ nói xong, Lê Hà Dương tiếp lời, rồi đến Hà Lệ Quyên, sau đó là Thường Khánh Mỹ, tóm lại mỗi người đều có thể nói đôi ba câu, ngay cả Lê Vạn Sơn nghiêm khắc cũng bị cuốn theo mà nói vài câu, hoặc đáp ứng nguyện vọng ngày mai muốn ăn gì của cháu trai.

Nhưng nhà họ Lục hoàn toàn không có cảnh tượng như vậy, không ai là người nói nhiều. Lục Huấn và Lộ Phóng cùng ông cụ Lục uống vài chén rượu coi như chúc mừng sinh nhật ông, rồi lại tập trung chăm sóc vợ mình.

Trước đây khi ăn cơm, Lục Hân còn hay cãi nhau vài câu với Lục Kim Xảo thích bắt bẻ, nhưng lần này Lục Kim Xảo muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Lê Tinh, không muốn để người ta nghĩ bà ta bắt nạt Hách Lệ Hoa, nên trên bàn ăn hiếm khi chủ động gây sự với Hách Lệ Hoa. Thêm vào đó bà ta hài lòng với các món ăn, cũng không bắt bẻ gì, nên tạm thời im lặng ăn cơm.

Lục Kim Xảo không nói, Lục Hân cũng không muốn để chị dâu nghĩ mình không tôn trọng người lớn hay không lễ phép, nên cũng tỏ ra ngoan ngoãn.

Hai người hay nói nhất không nói chuyện, những người khác trên bàn thì bố Lục như người tàng hình, Lục Cẩn rụt rè. Hách Lệ Hoa thì có ý muốn nói chuyện với Lê Tinh, nên gọi: "Tinh Tinh."

Ngồi bên cạnh, Lục Kim Xảo nghe thấy tiếng gọi này, biết ngay Hách Lệ Hoa đang định lấy lòng Lê Tinh, bà ta đảo mắt, lập tức gọi Hách Lệ Hoa: "Chị dâu, hôm nay món cua rang me chị nấu ngon thật đấy. Mọi khi chị nấu ăn đều tiếc gia vị, dầu muối, lần này chịu chơi rồi, hương vị quả thật ngon hơn hẳn."

Một câu nói của Lục Kim Xảo trực tiếp vạch trần tính keo kiệt, bủn xỉn của Hách Lệ Hoa. Hách Lệ Hoa phải bấm móng tay vào lòng bàn tay mới giữ được nụ cười, nhìn Lục Kim Xảo: "Cô thích ăn thì ăn nhiều một chút."

Hách Lệ Hoa cố gắng nói xong, định tiếp tục nói chuyện với Lê Tinh, nhưng Lục Kim Xảo không cho bà ta cơ hội, tiếp tục nói: "Chị dâu, lần này chị nấu ăn ngon thật đấy. Nếu sau này đến nhà mà cũng được ăn cơm ngon như thế này, chắc chắn tôi sẽ là người đến sớm nhất."

"Có lần nào cô không đến sớm đâu?" Trước đây Hách Lệ Hoa là người nhịn Lục Kim Xảo nhất, nhưng hôm nay bà ta luôn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang bốc lên, có chút không nhịn được nữa. "Kim Xảo, lần nào cô cũng đến sớm nhất, lần sau nếu được thì vào bếp nấu ăn cùng tôi nhé. Lúc nãy cô sợ nước tôm làm bẩn quần áo nên xuống nhà, một mình Hân Hân rửa cả chậu tôm cua to như vậy, tay chân luống cuống, còn bị cua kẹp vào tay."

"Hân Hân bị kẹp vào tay à?" Hai người đấu đá nhau, cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ cãi nhau. Lê Tinh coi như đã nhận ra mâu thuẫn giữa Hách Lệ Hoa và Lục Kim Xảo sâu sắc đến mức nào. Trước đây ở nhà, cô là người điều hòa không khí, gặp tình huống này theo bản năng định lên tiếng, nhưng Lộ Phóng bên cạnh nhanh hơn, lên tiếng trước.



"Có nặng không? Bôi thuốc chưa?" Ông cụ Lục nghe thấy chuyện này cũng nhíu mày: "Hân Hân bị kẹp vào tay à? Sao lúc nãy không nói?"

Mọi người đều nhìn sang, Lục Hân rụt tay lại. Cô ấy thật sự bị kẹp vào tay, trước khi Lục Kim Xảo đến, một con cua bò ra khỏi chậu, cô ấy đi nhặt lên, không chú ý nên bị kẹp, nhưng cô ấy nhanh chóng giãy ra nên chỉ bị xước da một chút, vết thương không sâu.

Lúc đó Hách Lệ Hoa thờ ơ, không thèm nhìn tay cô ấy một cái, còn nói bị kẹp thì bị kẹp thôi, trước đây cũng có lần bị kẹp rồi, làm gì mà làm ầm lên, không ngờ bây giờ Hách Lệ Hoa lại nói ra chuyện này trên bàn ăn.

"Không sao ạ, chỉ một chút thôi, không nghiêm trọng, lúc đó cũng không chảy nhiều máu."

"Cẩn thận một chút, nếu ngón tay bị sưng thì lát nữa ra trạm xá bôi thuốc." Ông cụ Lục vẫn quan tâm đến cháu gái, nghe vậy liền dặn dò, rồi lại nói: "Lần sau việc rửa cua để bố con làm."

“Con biết rồi, ông nội. Không sao đâu.” Lục Hân nhẹ nhàng đáp, cúi đầu tiếp tục ăn.

Lê Tinh liếc nhìn bàn tay vừa rụt lại của cô bé, nơi khóe móng ngón trỏ có một vết xước nhỏ, hơi sưng đỏ. Trông không nghiêm trọng lắm, nhưng Lê Tinh từng nghe nói có người bị cua kẹp mà phát sốt, nên cô vẫn lên tiếng nhắc nhở:

“Bị cua kẹp vào tay thì vẫn nên cẩn thận. Trong nhà nếu có povidone thì thoa cho tiêu độc là tốt nhất.”

Lục Hân không ngờ Lê Tinh cũng để ý đến tay mình. Cô ấy sững người một chút, sau đó nhanh chóng mỉm cười: "Không sao đâu, chị dâu. Lát nữa em sẽ rửa qua bằng rượu trắng là được. Trước đây em cũng từng bị kẹp, có kinh nghiệm rồi.”

Thấy Lục Hân có vẻ tự tin, Lê Tinh khẽ gật đầu: "Ừ, vậy thì tốt.”

“Sau này cả nhà ăn cơm chung không cần tự nấu nữa, cứ để nhà hàng gửi đến.” Lục Huấn đặt con tôm đã bóc vỏ vào bát của Lê Tinh, thản nhiên nói. "Nhà hàng Duyệt Phúc gần đây có hương vị không tệ, họ cũng có dịch vụ giao món, vừa tiện vừa đỡ cực.”

“Để nhà hàng mang đến? Như vậy đắt lắm!” Lục Kim Xảo vô thức thốt lên.

Hách Lệ Hoa cũng không đồng tình. Bây giờ các khoản chi trong nhà Lục Huấn không góp tiền, còn ông cụ Lục thì không còn rộng rãi như trước. Tiền trong tay bà vẫn phải chắt bóp, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm.

Lục Huấn nói một câu để nhà hàng giao đồ, nhưng không đề cập đến chuyện trả tiền. Với số lượng người như vậy, bà không dám mở miệng hỏi. Không dám nói đến tiền, đành cứng rắn từ chối: "Đồ ăn nhà hàng tuy ngon nhưng vẫn không có hương vị của món ăn gia đình.”

“Cũng không phải thường xuyên ăn, coi như cả nhà ra ngoài ăn một bữa.” Lục Huấn không đáp lại câu nói của bà ta, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Hách Lệ Hoa. "Dì không phải vừa rồi cũng nói là bận rộn quá sao? Nấu nhiều món thế này đúng là vất vả.”

Ánh mắt của Lục Huấn lạnh lùng, lời nói lại như đánh thẳng vào Hách Lệ Hoa. Bà đối diện ánh mắt ấy, sắc mặt hơi biến đổi. Trong thoáng chốc, bà hiểu rằng đứa con nuôi này đang giận, không hài lòng. Không hài lòng vì bà vừa tranh cãi với Lục Kim Xảo.

E rằng những lời bà nói về Lục Kim Xảo lúc nãy cũng khiến Lục Huấn nghĩ bà đang chỉ trích con dâu, nhất là khi hôm nay con dâu không đến sớm giúp đỡ…

Hách Lệ Hoa khẽ hít một hơi, có chút hối hận vì không giữ bình tĩnh, bỏ qua điều quan trọng nhất.

“Cũng không vất vả gì lắm, dì và Tiểu Hân lo được. Nếu không thì A Cẩn cũng có thể giúp mà.” Bà ta miễn cưỡng nở nụ cười, nhanh chóng quay đầu nhìn sang Lê Tinh ngồi bên cạnh Lục Huấn, cười dịu dàng hỏi: "Tinh Tinh, hôm nay món ăn có hợp khẩu vị con không?

“Dì không biết con thích ăn gì, vị mặn nhạt cũng không rõ, chỉ nghe mẹ con nói con thích ăn lẩu cua, cá chạch xào nên thử làm, không biết có hợp khẩu vị con không.”

“Dạ hợp ạ, hương vị rất ngon." Lê Tinh mỉm cười trả lời. Cô nhận ra Hách Lệ Hoa muốn đổi chủ đề, nên cô không thể không đáp lại.

Dù trước đây Lục Huấn thế nào ở nhà này, chỉ cần anh chưa cắt đứt hoàn toàn thì trong lòng vẫn còn vướng bận. Mà sợi dây vướng bận đó chính là ông nội Lục.

Hôm nay là sinh nhật ông nội, những lần sinh nhật sau này chắc chắn sẽ ngày một ít đi. Mang lại bầu không khí vui vẻ cho người già luôn là điều tốt.

Nghĩ vậy, cô cầm ly nước ngọt mà Lục Hân vừa rót, nói với Hách Lệ Hoa và Lục Kim Xảo:
“Dì hôm nay vất vả rồi, cô út ở dưới nhà chờ chúng con cũng mệt rồi. Con mời dì và cô một ly nước ngọt nhé!”

Nụ cười trên gương mặt Lê Tinh rạng rỡ, lời nói khéo léo, giọng nói trong trẻo khiến người khác khó lòng từ chối.

Con dâu chủ động làm lành, Hách Lệ Hoa mừng còn không kịp, sao có thể từ chối. Bà ta thoáng lúng túng, vội cầm ly nước ngọt trước mặt lên: "Không vất vả, không vất vả, nấu vài món có gì vất vả đâu.”

Hách Lệ Hoa nâng ly uống hai ngụm. Dừng lại một chút, sau đó uống cạn một hơi.

Thấy Hách Lệ Hoa hiếm khi sảng khoái như vậy, Lục Kim Xảo sao chịu thua kém. Bà ta cũng nhanh chóng cầm ly nước ngọt trước mặt: "Tinh Tinh, con đừng khách sáo vậy. Có gì mà mệt đâu, cô chờ các con là vui rồi! Nhưng uống một ly cũng được, từ trước đến giờ chúng ta cũng chưa từng cạn ly qua đâu."

“Tinh Tinh, con uống rượu được không? Hay là chúng ta uống chút rượu nhé? Dù sao cũng tối rồi, uống say thì về nằm ngủ thôi.”

Lục Kim Xảo vốn là người uống được rượu, nhưng đã lâu rồi bà ta không uống. Chủ yếu là vì gia đình họ Lục không ai uống rượu, không có ai uống cùng bà ta. Một người phụ nữ như bà ta cũng không tiện nói mình thích uống rượu. Không nhắc thì thôi, nhắc đến lại nổi hứng.

Bà ta đảo mắt uống cạn ly nước ngọt trong tay, đứng dậy lấy chai rượu trước mặt con trai Lộ Phóng, rót đầy một ly cho mình, sau đó trông chờ nhìn Lê Tinh.

Mọi người trên bàn ăn không ngờ Lục Kim Xảo lại làm vậy. Đàn ông trong gia đình họ Lục vốn không uống rượu, trên bàn ăn thường không có rượu. Hôm nay là sinh nhật ông cụ, Lục Hân nghĩ không có rượu thì mất vui, nên đặt hũ rượu nếp ông cụ thích uống lên bàn ăn, để ông cụ cùng Lộ Phóng uống vài ly. Còn phụ nữ đều ngầm hiểu chỉ uống nước ngọt.

“Tinh Tinh có uống rượu được không?” Hách Lệ Hoa cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lo lắng hỏi.

Sự lo lắng của bà ta mấy phần là thật, mấy phần là cố tình thêm dầu vào lửa. Nhưng ông cụ Lục và mấy người như Lục Hân lại lo lắng thực sự. Ông cụ Lục trực tiếp lên tiếng cảnh cáo Lục Kim Xảo:

“Con muốn uống rượu sao không uống với bố? Con hỏi Tinh Tinh xem con bé có uống được rượu không?”

“Bố, bố yên tâm, con không quên uống với bố đâu!” Lục Kim Xảo lập tức đáp, nhìn sang Lê Tinh: "Tinh Tinh, con uống được không?”

Lục Huấn khẽ nhíu mày, nhưng trước khi Lê Tinh phản ứng anh không vội mở miệng thay cô. Đó là sự tôn trọng dành cho cô. Anh nhìn sang Lê Tinh.

Lục Huấn không nói gì, nhưng thấy mẹ mình lại gây chuyện, Lộ Phóng không nhịn được, lên tiếng: "Mẹ, mẹ muốn uống rượu thì con và ông ngoại cũng có thể uống với mẹ, sao nhất định phải kéo chị dâu vào?”

Cố Như bên cạnh cũng bất lực. Có một bà mẹ chồng kỳ quặc như vậy, mỗi lần đến ăn cơm cũng chẳng yên ổn. Cô ấy mở miệng định nói gì đó, nhưng Lục Kim Xảo lại lên tiếng: "Tinh Tinh còn chưa nói gì, mấy đứa chen miệng vào làm gì?”

Lúc này hứng thú của Lục Kim Xảo nổi lên, nhất định phải uống một ngụm mới được, bà ta lại nhìn về phía Lê Tinh:
"Đây là rượu nếp, ông nội con thích uống nhất, không cay, vị cũng ngon lắm, con có muốn thử không?"

Lê Tinh ngẩn người, cô biết uống rượu hồi học ở Thượng Hải, có một bạn cùng phòng người Thượng Hải gia đình khá giả, sinh nhật còn tổ chức tiệc, cô cũng tham gia, mọi người đều uống rượu, cô cũng không tiện làm khác biệt cộng thêm muốn thử cho biết, nên đã thử uống một chút, hình như là ba ly rượu vang đỏ và một ly rượu trắng, đã cảm thấy hơi choáng váng.

Tửu lượng của cô không tốt lắm, nhưng uống ít một chút thì vẫn ổn.

Cô cũng thành thật nói: "Hồi học ở Thượng Hải con có tham gia tiệc với bạn học, có uống rượu vang đỏ và một chút rượu trắng, nhưng tửu lượng của con bình thường, khoảng ba bốn ly."

"Cô muốn uống một ly, con có thể uống với cô một ly, nhiều hơn thì không được rồi, tửu phẩm của con bình thường, lát nữa say rồi sẽ không đẹp mắt, sợ mọi người chê cười."

Hai câu cuối Lê Tinh nói với giọng điệu có chút tinh nghịch, cô nói xong, giơ ly lên uống hết nước ngọt trong ly, định đi lấy chai rượu, nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì Lục Huấn đã lấy chai rượu từ chỗ Lục Kim Xảo, rót cho cô một ly nhỏ, sau đó nhìn cô cười nói:

"Rượu nếp dễ say hơn rượu vang đỏ, một ly nhỏ là đủ rồi, cô út chủ yếu muốn tìm người uống với cô một ngụm cho đỡ ghiền thôi, không cần uống nhiều."

Lần trước về dự đám cưới của Lục Huấn, Cố Như có nói sơ qua với Lục Kim Xảo về mức độ lợi hại của Lục Huấn ở bên ngoài, khiến bà ta càng ngày càng sợ cháu trai này, Lục Huấn đã lên tiếng, Lục Kim Xảo không còn tùy tiện như với con trai mình nữa, bà ta cười gượng nói:

"Phải đấy, Tinh Tinh chỉ cần nếm thử vị rượu là được rồi."

Lê Tinh không nghiện rượu, uống hay không cũng được, cũng sợ uống nhiều lát nữa thật sự mất mặt, bèn gật đầu: "Vậy cô, con xin phép uống một chút, cô cứ tự nhiên."

Lê Tinh nói xong, giơ ly lên miệng nhấp một ngụm thử vị.
Rượu nếp hơi ngọt, không cay như rượu trắng, cũng khá dễ uống, Lê Tinh dứt khoát uống hết một hơi.

"Ôi chao, giỏi quá Tinh Tinh, cô cũng uống với con!" Thấy Lê Tinh uống một hơi hết sạch, Lục Kim Xảo cũng dứt khoát uống cạn ly.

Lâu rồi không được uống, Lục Kim Xảo chỉ cảm thấy sảng khoái, vẫn chưa thỏa mãn, thế là bà ta lại lấy chai rượu rót thêm một ly, tìm đến ông cụ Lục: "Bố, hôm nay là sinh nhật bố, con gái chúc bố sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn!"

Lục Kim Xảo cuối cùng cũng không quá làm loạn, ông cụ Lục thở phào nhẹ nhõm, nhìn gương mặt tươi cười giơ ly của con gái, ông cầm lấy ly rượu bên cạnh mình lên: "Con có lòng rồi."

Lục Kim Xảo đã kính rượu ông cụ Lục, Lê Tinh cũng đã uống với Lục Kim Xảo, chỗ ông cụ Lục tự nhiên không thể xem nhẹ, Lê Tinh bèn cong môi cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của ông nội, con cũng uống với ông một ly, chúc ông sinh nhật vui vẻ, sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi."

Ông cụ Lục đối với Lê Tinh thì hòa ái hơn Lục Kim Xảo rất nhiều, lập tức cười nói: "Haha, tốt! Ông già này cũng coi như có phúc, hôm nay được uống rượu mừng thọ của cháu dâu rồi."

Ông cụ Lục nói xong, giơ cái ly không lên bảo Lục Kim Xảo rót rượu, Lục Kim Xảo uống hết hai ly rất sảng khoái, vui vẻ làm người rót rượu, bà ta không chỉ rót cho ông cụ Lục mà còn rót đầy cho Lê Tinh, rót xong lại nhìn sang con dâu Cố Như: "Như Như, con có muốn kính ông nội một ly không? Hôm nay là sinh nhật của ông nội, để ông vui vẻ một chút."

Lục Kim Xảo đã nói như vậy, Cố Như tự nhiên sẽ không từ chối, cô ấy cầm lấy ly rượu: "Vậy mẹ rót cho con một ly, con cũng kính ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ, nhật nguyệt trường minh, tùng hạc đồng xuân."

Mấy năm trước ông cụ Lục tổ chức sinh nhật, trên bàn toàn là tiếng cãi vã của Lục Kim Xảo và Hách Lệ Hoa, năm nay hiếm khi hòa thuận vui vẻ, nụ cười trên gương mặt già nua của ông càng thêm đậm, ông cười ha hả nói:

"Tốt, tốt lắm, vậy mọi người cùng nâng ly đi, ai không uống rượu thì uống nước ngọt."

Ông cụ Lục nói xong, mọi người tự nhiên đều nâng ly, một ly rượu chúc mừng uống xong, không khí trên bàn ăn tốt hơn nhiều.

Lục Kim Xảo cũng không cãi nhau với Hách Lệ Hoa nữa, trong bữa ăn Hách Lệ Hoa quan tâm hỏi han Lê Tinh, trong lòng bà ta khó chịu bĩu môi, miệng trề ra có thể treo cả bầu rượu, nhưng cuối cùng cũng không kiếm chuyện nữa.

Ăn xong bữa cơm, xét thấy trước đó Hách Lệ Hoa đã nói bóng gió chuyện Lục Kim Xảo không giúp đỡ, Lê Tinh là dâu mới không tiện không bày tỏ, liền đứng dậy giúp dọn bát đũa.

Lục Huấn không cho, nói bát đũa để anh, Lộ Phóng và Lục Cẩn dọn, bảo cô đi giúp Cố Như thắp nến bánh sinh nhật mà Cố Như mua.

Lục Huấn rõ ràng không muốn vợ làm việc, lần này còn kéo cả Lộ Phóng và Lục Cẩn vào, Hách Lệ Hoa nào dám để Lê Tinh làm việc, vội vàng phụ họa:

"Đúng vậy, bánh kem Như Như mua còn chưa cắt, mấy thứ này bọn dì không biết làm, mấy đứa làm đi, bàn ăn để bọn dì dọn là được rồi, một lát là xong."

Hách Lệ Hoa nói xong, Lục Kim Xảo cũng phụ họa, Lục Huấn càng kiên quyết đã xắn tay áo lên làm việc rồi, Lê Tinh chỉ có thể nhìn về phía Cố Như.

Cố Như kéo cô lại: "Đi thôi, chúng ta đi cắm nến, cô có biết hát bài hát chúc mừng sinh nhật không?"

Tổ chức sinh nhật, ăn bánh kem, đây là điều mới xuất hiện ở Ninh Thành hai năm gần đây.

Gia đình Lê Tinh cưng chiều cô, các cháu trai càng yêu quý cô hơn, mấy năm gần đây, vào dịp sinh nhật Lê Hà Niên đều mua bánh kem cho cô.

Bài hát chúc mừng sinh nhật tự nhiên là biết hát.

Cô gật đầu đáp một tiếng biết, đi theo Cố Như làm bánh sinh nhật, nến được thắp sáng cắm xong, Lê Tinh đi tắt đèn, mọi người cùng ông cụ Lục thổi nến.

Ông cụ Lục chưa bao giờ tổ chức sinh nhật như thế này, nụ cười trên mặt ông không dứt. Thổi nến xong, mọi người chia nhau ăn bánh kem.

Hôm nay là sinh nhật ông cụ, Lục Hân và Lục Cẩn đã mua cho ông cụ một chiếc mũ, ông cụ vào thu đã đội mũ, nếu không luôn cảm thấy đầu bị gió thổi đau.

Lòng hiếu thảo của cháu trai cháu gái, ông cụ tất nhiên là vui mừng, nhận lấy chiếc mũ rồi khen ngợi hai đứa cháu vài câu.

Lúc này Cố Như cũng lấy món quà sinh nhật mình chuẩn bị ra, là một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn cải tiến, tặng cho ông cụ.

Lúc Cố Như lấy bộ quần áo ra, Lục Kim Xảo ở bên cạnh nói với ông cụ: "Bố, bộ quần áo này là do Như Như tự tay may đấy. Từ việc vẽ mẫu đến cắt may quần áo, đều là do con bé làm, tất cả đều là tấm lòng hiếu thảo của nó dành cho bố"

Ông cụ Lục rõ ràng rất vui, cười đến không ngậm được miệng, cầm lấy bộ quần áo nhẹ nhàng vu.ốt ve túi áo bên ngực, yêu thích không rời tay:
"Ông vốn thích quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, bộ này Như Như làm vừa vặn lại đẹp, kiểu dáng còn có chút đặc biệt, ông càng thích, ngày mai ông sẽ mặc ra ngoài cho họ xem, đây là do cháu dâu của ông làm."

Thấy bố mình vui như vậy, Lục Kim Xảo càng đắc ý, mà bà ta vừa đắc ý là dễ quên mất hình tượng, thậm chí còn muốn so bì, bà ta đảo mắt hỏi Lục Huấn:

"Tam Xuyến à, năm ngoái sinh nhật ông nội con với A Phóng đều tặng bao lì xì, năm nay không lẽ vẫn là bao lì xì chứ?"

Lục Kim Xảo nghĩ gì, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay, Lục Huấn đã quen rồi nên hoàn toàn không để ý, Lê Tinh nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy quen thuộc, trong giấc mơ kia của cô hình như cũng có cảnh tượng như vậy.

"Không phải, Lục Huấn nói ông nội không thích đi giày da, bên bách hoá số một có một tiệm làm giày vải thủ công, chúng con đã mua cho ông nội hai đôi giày vải."

"Ngoài ra, trước đây khi con ăn cơm cùng ông nội, nghe ông nội nói mắt ông bị lão thị, bình thường đeo kính ra ngoài không tiện, không đeo thì lại không nhìn rõ, nên con đã mua cho ông một chiếc kính lão gập, cái này mang theo bên người khi ra ngoài rất tiện, còn có thể cài trực tiếp lên áo."

Lê Tinh từ trong túi xách lấy ra chiếc kính lão gập, cầm hai tay đưa cho ông cụ Lục, quay đầu nhìn Lục Huấn ra hiệu đi lấy đôi giày lúc nãy anh mang lên.

Giày để ngay trong tủ đứng bên cạnh, Lục Huấn quay người đi lấy, nhưng ông cụ Lục không còn tâm trí để xem giày nữa, ông hứng thú hơn với chiếc kính lão gập mà Lê Tinh tặng.

Vẻ mặt kinh ngạc nghiên cứu, giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới: "Kính còn có thể gập được à? Trước đây ông không biết cái này, chiếc kính lão mà ông đang dùng hiện tại, vẫn là hơn mười năm trước mua ở con hẻm ngoài kia với giá hai tệ một chiếc, tròng kính hơi mờ nhưng vẫn có thể dùng tạm được, nên ông không thay."

Ông cụ Lục vừa nghiên cứu, rất nhanh đã biết cách mở và gập chiếc kính lão trong tay, ông vội vàng đeo lên, kinh hô một tiếng đầy hài lòng: "Rõ thật, nhìn rõ hơn chiếc kính trước nhiều lắm!"

Người già rồi, lão thị càng ngày càng nặng, luôn lo lắng mình bị mù, chiếc kính này vừa đến quả thực trở thành bảo bối.

Ông cụ Lục thậm chí còn đứng dậy đi đến tủ đứng lấy một tờ báo cũ ra xem.

"Tối thế này mà nhìn chữ vẫn rõ."

Ông cụ Lục càng đeo càng thích, cầm chiếc hộp đựng kính bằng bạc kiểu cổ chạm khắc hoa văn nhìn Lê Tinh: "Tinh Tinh, chiếc kính này chắc không rẻ đâu nhỉ?"

Người lớn tuổi nhận được đồ thường thích hỏi giá tiền, Lê Tinh đã tặng đồ cho người lớn tuổi rất nhiều lần, nên quen rồi, bèn cười đáp: "Cũng được ạ, không đắt, ông thích là được rồi ạ."

"Thích, sao lại không thích."
Ông cụ Lục vui vẻ nói, là thật sự thích, cầm tờ báo tiếp tục xem.

Lục Kim Xảo bên cạnh bĩu môi chua chát, nhưng nhìn thấy bố mình vui mừng khi nhận được kính như vậy, cuối cùng cũng không nói gì.

Tặng quà xong lúc này cũng còn sớm, mới hơn bảy giờ tối, ông cụ vui vẻ cả ngày, không nỡ để cháu trai cháu gái đi sớm như vậy, vừa yêu thích chiếc kính vừa không quên gọi họ ngồi xuống, bảo họ xem tivi ăn trái cây.

Phòng khách nhà họ Lục không lớn, chỉ bằng một nửa nhà họ Lê, ngoài chiếc tivi màu và tủ lạnh mới mà Lục Huấn mua cho ông cụ, thì những đồ đạc khác đều mang vẻ cũ kỹ theo năm tháng, ghế sofa là một chiếc sofa vải cũ kỹ, thêm hai chiếc ghế dài sơn quét vạch ngang thường thấy ở rạp chiếu phim hoặc bệnh viện, ghế đẩu trong nhà cũng là loại ghế đẩu cũ, có một chiếc ghế còn bị lỏng một chân hơi nghiêng.

Ông cụ thật sự yêu quý Lê Tinh và Cố Như, ông đứng dậy đi đến ghế dài ngồi xuống, nhường chiếc sofa vải mềm hơn cho Lê Tinh và Cố Như ngồi, còn đặt nhãn và hồng lên trước mặt hai cháu gái để họ ăn.

Lê Tinh và Cố Như đều không thể từ chối sự nhiệt tình và thiện ý của ông cụ, liền ngồi xuống.

Họ ở lại chủ yếu là để bầu bạn với ông cụ, Lục Huấn bảo Lục Cẩn đi lấy bộ cờ tướng ra, anh và Lộ Phóng hai người chơi cờ với ông cụ, bố Lục và Lục Cẩn ngồi xem bên cạnh.

Lục Kim Xảo, Hách Lệ Hoa và Lục Hân vừa ăn quýt vừa xem bộ phim truyền hình "Uyển Quân" đang phát lại.

Cố Như không hứng thú lắm với phim tình cảm của Quỳnh Dao thời xưa, Lê Tinh thì đã xem rồi, cô đều biết tất cả các tình tiết, hơn nữa vừa mới chiếu đến tập ức chế, không hứng thú lắm nên không xem kỹ, cùng Cố Như chuyên tâm ăn hoa quả.

Chỉ ăn hoa quả không nói chuyện cũng không được, Cố Như vừa bóc vỏ hồng vừa tìm chủ đề trò chuyện với Lê Tinh:
"Tinh Tinh, tôi nghe nói bách hoá số sáu sắp cải cách à?"

Lê Tinh vừa mới bóc vỏ một quả nhãn, nghe vậy cô ngẩn ra, bách hoá số sáu sắp cải cách là chuyện hôm nay cô nghe Phương Tình lén nghe được từ chỗ giám đốc, vậy mà Cố Như đã biết rồi?

Kênh tin tức thật nhanh nhạy, cô không khỏi có chút tò mò:
"Cố Như biết chuyện này từ đâu vậy?"

Cố Như thường không tiết lộ chuyện công việc của mình cho người khác, đôi khi bị Lục Kim Xảo làm phiền cô ấy mới nói vài câu, nhưng lúc này trò chuyện với Lê Tinh lại không kiêng dè nhiều như vậy, đầu ngón tay vừa lột vỏ hồng vừa nói:

"Nhà máy của tôi gần đây cũng đang cải cách, làm cổ phần hóa, tôi đã nắm giữ 70% cổ phần, trước đây nhà máy tôi không phải chỉ làm gia công cho người ta sao? Bây giờ tôi muốn tự làm thương hiệu, mà muốn làm thương hiệu nhất định phải tìm vài bách hoá lớn để tạo dựng tên tuổi, tôi đã nhờ chủ nhiệm cũ liên hệ với bách hoá số sáu, ông ấy quen với giám đốc của các cô, giám đốc nói với ông ấy là tất cả các quầy hàng của bách hoá số sáu sắp được cho thuê, nói rằng chậm nhất là tháng sau bách hoá số sáu sẽ đấu thầu công khai."

"Tin tức này chắc là thật, nhưng hình thức và quy trình đấu thầu của bách hoá số sáu thì bên tôi vẫn chưa hỏi được."

"Còn nữa," Cố Như nói đến đây, dừng lại một chút, một lúc sau mới nói tiếp: "Tôi không chắc chắn về tình hình doanh thu cụ thể của bách hoá số sáu hiện nay, có đáng để tôi đi đấu giá những quầy hàng đó không, nếu được, tôi định trực tiếp lấy nửa tầng làm cửa hàng flagship."

Cổ phần hóa, nắm giữ 70% cổ phần, làm thương hiệu, mở cửa hàng flagship...

Lê Tinh nắm chặt quả nhãn trong tay không động đậy, cô có thể chắc chắn những thứ này Lục Kim Xảo chưa từng nói với cô, nhưng từng chuyện từng chuyện một đều trùng khớp với giấc mơ của cô.

Có lẽ vì lúc nãy uống vài ly rượu nên cô bỗng thấy đầu óc choáng váng. Theo bản năng, cô đem những thông tin mình biết kể cho Cố Như:

"Bách hoá số sáu hiện giờ tuy không có lãi nhưng cũng không đến nỗi thua lỗ. Dù sao nó cũng là bách hóa chuyên về mẹ và bé duy nhất ở vùng Giang Đông, lượng khách vẫn ổn định. Chỉ là mấy năm nay từ giày dép, túi xách, quần áo đến các mặt hàng tiêu dùng, bách hoá số sáu đều không bằng được bách hóa số hai ở gần đó, dịch vụ cũng kém hơn mấy cửa hàng tư nhân bên ngoài, nên doanh số cứ mãi ì ạch."

Cố Như trầm ngâm một lát: "Vậy nghĩa là, nếu thay đổi cách vận hành thì bách hoá số sáu vẫn có thể vực dậy được?"

"Cũng có thể coi là vậy." Lê Tinh đáp lại một tiếng, nghĩ đến giám đốc theo chủ nghĩa trung dung của họ, cô mím môi nói thật với Cố Như: "Nhưng nếu giám đốc bách hoá số sáu vẫn là người hiện giờ thì e là dù có cho thuê hết quầy hàng cũng chẳng khá hơn được."

"Sao lại nói vậy?" Cố Như nhướn mày: "Tinh Tinh không tin tưởng vào giám đốc của cô à?"

Lê Tinh rũ mắt nhìn quả nhãn đang lăn tròn trong lòng bàn tay, tầm nhìn bỗng trở nên mơ hồ. Cô chớp chớp mắt, cảm giác mọi thứ lại rõ ràng. Đầu óc có chút trì trệ, cô suy nghĩ một hồi rồi nói:

"Không phải tôi không tin tưởng anh ta, chỉ là trong số các giám đốc bách hóa thì anh ta là người sợ phiền phức nhất. Cô xem, bách hoá số sáu từ trước đến nay chưa từng tổ chức một hội chợ nào là biết rồi đấy."

Nghe Lê Tinh nói vậy, Cố Như cũng nhận ra: "Hình như hai năm nay tôi chưa thấy bách hoá số sáu làm hoạt động quảng bá nào cả."

Quảng bá, một từ ngữ xa lạ.

Hai năm nay... không, phải nói là hơn hai mươi năm nay bách hoá số sáu chưa từng tổ chức hội chợ, nhiều người đã phàn nàn về việc này. Cố Như là người Giang Đông, chắc chắn không thể không biết.

Ngón tay Lê Tinh nắm chặt quả nhãn khẽ run, trong lòng bỗng dâng lên nỗi hoang mang vô tận. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Như: "Cố Như, cô nói muốn làm thương hiệu, vậy đã làm chưa?"

Trước đó Lê Tinh đã không giấu giếm gì với Cố Như, nên Cố Như cũng không giấu cô, gật đầu nói: "Ừ, đã đăng ký thương hiệu và đang trong quá trình sản xuất rồi. Hiện tại tôi đang thiết kế ba trăm mẫu quần áo mùa đông, đã chọn được một mặt bằng trên đường Trung Sơn để mở cửa hàng tự doanh, đang trong giai đoạn trang trí, dự định cuối tháng khai trương."

Cửa hàng tự doanh đầu tiên trên đường Trung Sơn.

Tim Lê Tinh như rơi xuống vực thẳm, cô gượng gạo cười: "Vậy thì tốt quá, không biết tên thương hiệu là gì?"

"Tên thương hiệu à? Rất dễ nhớ." Cố Như khi nhắc đến thương hiệu của mình, ánh mắt sáng lấp lánh: "Y Mỹ Thi, y phục xinh đẹp, người phụ nữ như thơ, Y Mỹ Thi, thương hiệu thời trang nữ của tôi."

"Y Mỹ Thi, thương hiệu thời trang nữ của tôi." Trong mơ, hình như Cố Như cũng từng giới thiệu với cô như vậy.

"Y Mỹ Thi, thương hiệu thời trang nữ của tôi."

"Cô ấy là người duy nhất còn sống của nhà họ Lê và một chi nhà họ Thẩm, cũng là người mà chủ nhiệm Thẩm và giám đốc Lê canh cánh nhất, nhà họ Phó sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."

Cùng một giọng nói, hai câu nói đồng thời vang lên trong đầu.

"Bụp" một tiếng, sợi dây căng thẳng trong đầu Lê Tinh đứt phựt, đầu óc nổ tung, trước mắt chỉ còn nhìn thấy một màu đỏ rực, dường như là lửa, lại dường như là máu của ai đó.

"Nhà họ Lê không phải bị ai nguyền rủa, họ đều là người tốt, chỉ là giám đốc Lê năm đó vì lo lắng cho tương lai của nhà máy sợi, cải cách quá vội vàng mới dẫn đến vụ hỏa hoạn..."

"Nó cũng thật đáng thương, cả nhà đều không còn..."

Cả nhà đều không còn, bố cô, anh cả, anh ba, mẹ, Hà Dương, Hà Niên, chị dâu cả, anh hai, đều không còn...

Đó không phải là mơ, mà là tương lai bi thảm của cô.

(Editor: đọc chương này có thể sẽ có một vài bạn cho rằng Lục Huấn đối xử với mẹ nuôi không tốt, nhưng là do bản chất của Hách Lệ Hoa xấu xa, nên anh Huấn mới đối xử như vậy á, sau này mới từ từ gợi mở chuyện cũ, mọi người đừng hiểu lầm anh Huấn vong ân với mẹ nuôi nha.)

Bình Luận (0)
Comment