Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 53

 
"Thực ra lĩnh vực tôi am hiểu hơn là thời trang nam cao cấp, nên ban đầu tôi đã phân vân giữa việc phát triển thời trang nam hay nữ trước. Cô biết đấy, rất nhiều người ở Ninh Thành hiện nay đang phát triển ở Thượng Hải, chịu ảnh hưởng nhiều từ Thượng Hải, hai năm nay nhiều người đàn ông bắt đầu học cách mặc vest thắt cà vạt."

"Áo sơ mi nam, vest công sở cao cấp đã trở thành bộ mặt không thể thiếu của mỗi người đàn ông. Hiện tại, một bộ vest may đo tốt dù không phải của thương hiệu nước ngoài nổi tiếng thì ở Ninh Thành cũng có giá hàng nghìn, thậm chí hàng vạn tệ, thị trường này còn rất nhiều tiềm năng."

"Nhưng xét về khởi đầu ban đầu, thời trang nữ có lẽ có nhiều lựa chọn hơn, dễ dàng tạo dựng danh tiếng hơn. Vì vậy, kế hoạch của tôi là làm thời trang nữ trước, khi nào ổn định rồi thì tôi sẽ phát triển thương hiệu con, chuyên về thời trang nam cao cấp..."

Cố Như kiếp trước khi đạt được tự do tài chính, đang trên đường đi ký hợp đồng mua căn hộ cao cấp thì gặp tai nạn giao thông, xuyên không đến thế giới này, tỉnh dậy phát hiện mình đã trở về Ninh Thành, quê hương của cô hơn ba mươi năm trước.

Chủ nhân của thân xác này trên đường vận chuyển than tổ ong về nhà, do tinh thần hoảng hốt nên bị một chiếc xe máy đâm phải, gáy đập vào đá nhọn rồi tử vong.

Gia đình nguyên chủ rất nghèo, một người mẹ góa chồng hai năm không có việc làm, sống lay lắt bằng nghề dán hộp diêm, một người chị gái lấy chồng nhưng vì không sinh được con nên bị nhà chồng ghẻ lạnh, còn có một đứa em trai học hết cấp hai là nghỉ, suốt ngày lêu lổng, chỉ biết xin tiền chứ không biết làm ăn, cả nhà đều trông chờ vào đồng lương ít ỏi của nguyên chủ khi làm công nhân thời vụ ở nhà máy in.

Oái oăm thay, khi cô xuyên đến thì nguyên chủ đã bị đuổi việc vì đắc tội với con gái giám đốc nhà máy, em trai lại gây chuyện với người không nên gây, bị đánh trọng thương phải nhập viện. Chưa đầy hai ngày sau, chị gái vì sảy thai, xác định không thể sinh con nên bị ly hôn, đuổi về nhà.

Thật là một khởi đầu như địa ngục.

Sau khi xuyên đến, cô bận rộn tìm việc làm, bận rộn kiếm tiền cứu đứa em trai hư hỏng thập tử nhất sinh cần phải phẫu thuật, bận rộn an ủi người chị gái mắc chứng trầm cảm vì sảy thai và bị ly hôn. Cuối cùng khi mọi chuyện trong nhà đã tạm ổn, cô gặp Lộ Phóng.

Kiếp trước, khoảnh khắc cuối cùng trước khi gặp tai nạn, cô luôn hối hận vì mải mê kiếm tiền mà chưa từng yêu đương, chưa từng trải qua chuyện nam nữ. Gặp được Lộ Phóng, một người đàn ông cao ráo chân dài, vai rộng ngực nở, nhìn là biết "chuyện ấy" không tệ, cô đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Thời đại này yêu đương mà không kết hôn là lưu manh, cô còn kết hôn nữa chứ.

Sau đó, cô vừa phải vun vén cho gia đình nhỏ của mình, vừa phải lo lắng sự nghiệp kiếm tiền, vừa phải tranh thủ lấy bằng cấp, bận rộn đến mức còn hơn cả kiếp trước.

Thời gian riêng tư của cô rất ít, ngoài những người chị em đồng nghiệp, còn có một số ông anh, ông chú hợp tác làm ăn đầu trọc, cô không có một người bạn nào, bình thường ngoài Lộ Phóng ra cô chẳng có ai để tâm sự.

Vì thấy hợp ý với Lê Tinh nên cô bất giác nói nhiều hơn một chút.

"Những điều tôi nói có phải quá xa vời không?" Nhận ra hôm nay mình hiếm khi nói nhiều như vậy, Cố Như bật cười, nghiêng đầu hỏi Lê Tinh.

Lê Tinh cảm giác như uống quá nhiều rượu mạnh, tim phổi nóng như thiêu đốt, đầu óc choáng váng từng cơn, trước mắt lúc thì đỏ rực lúc thì tối đen, cơ thể không ngừng run rẩy ớn lạnh, giống như đang ở trong hang băng sâu thẳm dưới đáy biển. Cô cứ chìm dần, chìm dần, lạnh đến run người, lông mi và toàn thân dường như phủ một lớp sương trắng, hơi thở cũng phả ra từng làn khói trắng.


Chỉ cần nghĩ đến việc sau này, Lục Huấn sẽ chết, người thân của cô cũng sẽ lần lượt ra đi, cô liền cảm thấy nghẹt thở. Không khí như có hàng vạn mũi kim băng đâm vào cô, xuyên qua cổ họng, xuyên qua màng nhĩ, đâm thủng trái tim cô. Đau đớn đến cả hơi thở cũng cảm nhận được mùi máu tanh dâng lên, lạnh, lạnh đến mức toàn thân tê cứng.

Bên tai dường như có tiếng Cố Như đang nói, cô nghe thấy nhưng lại như không nghe thấy. Theo bản năng cô quay đầu nhìn Cố Như, nhưng trước mắt chỉ thấy một mảng mờ ảo, khuôn mặt Cố Như trở nên nhòe nhoẹt. Cô mấp máy môi nhưng cổ họng nghẹn cứng, tai ù đi, không biết mình có nói ra tiếng hay không.

"Tôi, tôi..."

"Tinh Tinh, cô sao vậy?"

Sắc mặt Lê Tinh trắng bệch như tờ giấy, đôi môi đỏ mọng giờ đã mất hết huyết sắc, đôi mắt xinh đẹp linh động giờ đây đầy tơ máu, đờ đẫn vô hồn như người mù. Cố Như biến sắc gọi cô, nhanh chóng đưa tay chạm vào mặt cô, lạnh ngắt, không một chút hơi ấm.

Dáng vẻ này thật sự quá đáng sợ.

Cố Như chưa bao giờ hoảng sợ như vậy, cô vội vàng gọi Lê Tinh: "Tinh Tinh!"

Bên bàn ăn, Lục Huấn vừa thay Lộ Phóng đánh cờ với ông cụ Lục, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi "Tinh Tinh", anh nhanh chóng quay đầu lại, thoáng thấy khuôn mặt trắng bệch của Lê Tinh, sắc mặt anh nghiêm lại, ném quân cờ trong tay xuống, chạy nhanh về phía ghế sofa.

"Sao vậy?" Vừa hỏi, Lục Huấn đã đến bên ghế sofa ôm lấy Lê Tinh. Chạm vào bàn tay và khuôn mặt lạnh ngắt của cô, anh lập tức ôm chặt lấy cô, ngẩng đầu nhìn Cố Như: "Cô ấy sao vậy?"

Sắc mặt Lục Huấn lạnh lùng, khí thế bức người, đôi mắt đen sâu thẳm như sắp bùng nổ, Cố Như nhìn mà giật mình. Cô ấy nắm chặt tay, vội vàng đáp:
"Tôi cũng không biết, chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ thì cô ấy đột nhiên trở nên như vậy."

Cố Như cẩn thận nhớ lại những gì đã nói chuyện với Lê Tinh, không phát hiện ra điều gì bất thường. Tất nhiên, cũng có thể là do cô ấy không để ý, không khỏi nói:

"Tôi thực sự không rõ, chúng tôi chỉ nói chuyện về việc cải cách bách hoá số sáu, sau đó Tinh Tinh hỏi tôi cửa hàng của tôi mở ở đâu, định làm thương hiệu gì, tôi đang nói với cô ấy thì cô ấy đột nhiên trở nên như vậy..."

Cố Như vừa nói vừa hồi tưởng lại chi tiết, nhưng lúc này Lục Huấn không còn tâm trí để nghe Cố Như nói nữa. Anh ôm chặt Lê Tinh, cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy, đưa tay vuố.t ve khuôn mặt cô, thử gọi: "Tinh Tinh, bảo bối, vợ, em sao vậy? Em thấy khó chịu ở đâu?"

Những người khác trong nhà họ Lục nghe thấy động tĩnh cũng vây lại. Tivi đen trắng vẫn đang chiếu cảnh Tiểu Uyển Quân tám tuổi bị gả làm con dâu nuôi, bà ngoại khóc lóc om sòm trong đám cưới.

"Tinh Tinh sao vậy?" Ông cụ Lục hỏi trước, nhìn Lê Tinh nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch, trong mắt ông hiện rõ vẻ lo lắng.

Lục Kim Xảo cũng nói: "Vừa nãy vẫn còn khỏe mạnh mà, sao đột nhiên lại như vậy?"

Nói xong, Lục Kim Xảo đột nhiên nhớ đến Lục Cẩn trước đây thi thoảng lại ngã xuống đất lên cơn co giật, bà ta không khỏi buột miệng: "Nó không phải là bị bệnh gì giống như A Cẩn chứ?"

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Huấn lập tức quét về phía Lục Kim Xảo: "Không biết nói thì đừng nói!"

Lộ Phóng lập tức kéo tay Lục Kim Xảo, nhỏ giọng gọi: "Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh."

Lục Kim Xảo mấp máy môi, muốn giải thích rằng bà ta không nói bậy, chỉ là dáng vẻ của Lê Tinh lúc này trông rất giống Lục Cẩn lúc trước, chỉ thiếu mỗi việc co giật sùi bọt mép thôi. Nhưng nhìn thấy Lục Huấn như sắp bùng nổ cùng ánh mắt cảnh cáo của con trai, bà ta mấp máy môi, cuối cùng cũng im lặng.

Lộ Phóng thấy bà ta đã im lặng, lại nhìn sang Lê Tinh, cân nhắc nói với Lục Huấn: "Dáng vẻ của cô ấy giống với những người bị kinh hãi mà em từng thấy, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng cô ấy bị cảm nắng hay gì đó, tốt nhất là đưa đến bệnh viện xem sao..."

"Em, em không sao." Lê Tinh run rẩy nói.

Được Lục Huấn ôm chặt, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh và mùi hương quen thuộc khiến cô an tâm, cuối cùng cô cũng lấy lại được chút tinh thần, thần kinh căng thẳng và trái tim hoảng loạn cũng được an ủi phần nào, cơ thể cô cũng không còn run rẩy dữ dội nữa, cố gắng mở mắt ra.

Sau khi vượt qua khoảnh khắc kinh hoàng tột độ, tuy trước mắt vẫn còn mờ ảo nhưng ít ra cô đã nhìn thấy được đôi chút.

Cô cố gắng kéo khóe môi, nhưng không còn chút sức lực nào, chỉ đành nuốt nước bọt nhẹ giọng nói: "Em không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất lạnh, có lẽ tối qua bị cảm lạnh... cũng có thể là do buổi trưa không nghỉ ngơi, xem sổ sách nhiều quá nên hơi mệt, vừa rồi lại uống chút rượu nên bị xung đột."

Lê Tinh biết dáng vẻ của mình đã khiến mọi người sợ hãi, cô cố gắng giải thích bằng những lý do hợp lý, chỉ là lúc này đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn, không nghĩ ra được gì nhiều hơn, lời nói cũng có chút lắp bắp.

Ông cụ Lục nhìn thấy vậy không khỏi lo lắng, ông gọi Lục Huấn: "Vẫn nên đưa Tinh Tinh đi bệnh viện khám, để bác sĩ kiểm tra cho chắc."

Không cần ông cụ Lục nói, Lục Huấn cũng đã có ý định đó. Anh nhẹ nhàng vu.ốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn trắng bệch của Lê Tinh: "Chúng ta đi bệnh viện."

Nói rồi, anh bế ngang Lê Tinh đi ra ngoài.

"Không lẽ thật sự là do hai ly rượu đó sao?"

Lục Kim Xảo nhìn Lục Huấn bế Lê Tinh đi như bay, đầu cũng không ngoảnh lại, bóng lưng lạnh lùng kia khiến bà ta không hề nghi ngờ nếu Lê Tinh xảy ra chuyện gì, anh sẽ không bao giờ bước chân vào nhà này nữa.

Lục Kim Xảo đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bà ta xoa xoa cánh tay lạnh lẽo của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lộ Phóng đứng ngay bên cạnh nghe thấy hết, anh quay đầu nhìn mẹ mình, tức giận nói: "Nói không chừng là vậy đấy! Người sức khỏe yếu uống rượu quả thực rất dễ xảy ra chuyện, hôm nay người ta còn mệt mỏi cả ngày, mẹ muốn uống rượu thì tự mình uống không được sao?"

Lộ Phóng chưa bao giờ nghiêm khắc và lạnh lùng như vậy, Lục Kim Xảo vốn đã chột dạ, thấy con trai như thế càng sợ hãi hơn. Bà ta sợ con trai giận, càng sợ Lục Huấn sau này gây khó dễ cho mình. Ngẩng đầu nhìn con dâu cũng đang lạnh mặt, bố ruột thì tức giận đến mức không thèm nhìn bà ta, ngay cả Lục Hân cũng cau mày nói:

"Cô muốn uống rượu thì cứ nói, con rót cho cô, cần gì phải lôi kéo chị dâu cùng uống? Cô là trưởng bối, chị dâu lại là lần đầu đến nhà ăn cơm, không tiện từ chối cô, đương nhiên phải miễn cưỡng uống theo rồi."

Lục Kim Xảo cảm thấy tủi thân: "...Cô nào có biết đâu, cô chỉ là đột nhiên muốn uống, lại rất thích con bé Tinh Tinh, làm sao cô biết nó không khỏe không thể uống được chứ."

*****

"Ngoài lạnh ra còn thấy khó chịu ở đâu không?"

Lục Huấn bế Lê Tinh lên xe mới nhớ ra Lê Tinh nói lạnh mà anh lại không lấy cho cô cái chăn nào từ nhà họ Lục. Nhưng anh cũng không muốn quay lại nữa, liền lấy áo vest ở ghế sau choàng cho Lê Tinh, đóng cửa xe rồi vòng qua đầu xe, lên xe bật máy sưởi, kéo cô vào lòng mình để sưởi ấm.

Rời khỏi nhà họ Lục, gió lạnh tháng mười thổi qua, thần kinh căng thẳng của Lê Tinh cũng dịu đi đôi chút. Tuy toàn thân vẫn còn mệt mỏi rã rời, cánh tay nổi da gà khó chịu nhưng đã khá hơn nhiều. Cô thậm chí còn cố gắng suy nghĩ xem bây giờ mình nên làm gì. Nghe Lục Huấn hỏi, cô quay sang nhìn anh:

"Không còn chỗ nào khó chịu nữa, bây giờ em đã đỡ hơn rồi. Em muốn về nhà, không muốn đến bệnh viện, chúng ta về nhà được không anh?"

Cô muốn về nhà, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Cô không thể chấp nhận, không thể chấp nhận tương lai của mình lại như vậy, cô càng không thể chấp nhận việc Lục Huấn sẽ chết, người thân sẽ lần lượt rời xa cô...

"Về nhà, em muốn về nhà, được không anh?"

Khi Lê Tinh nói, vành mắt cô bỗng đỏ hoe. Thực ra lúc này cô còn muốn quay lại xem Thẩm Phương Quỳnh và mọi người thế nào, nhưng với bộ dạng này của cô, về nhà chắc chắn mọi người sẽ lo lắng, cô chỉ có thể về nhà nhỏ của hai người trước.

"Được, chúng ta về nhà."

Lục Huấn không đành lòng nhìn Lê Tinh đau khổ. Cô nhất quyết không chịu đi bệnh viện, anh suy nghĩ một chút, Phạm Trường Hải vì muốn chăm sóc cho con trai nên đã mời một bác sĩ gia đình đến ở tại biệt thự. Anh về nhà gọi điện cho nhà họ Phạm, nhờ bác sĩ gia đình đến khám cho Lê Tinh là được. Anh nắm chặt tay cô, hôn lên mu bàn tay rồi khởi động xe.


Hơn tám giờ tối, Ninh Thành dần dần yên tĩnh, trên đường không có nhiều xe cộ. Lục Huấn không chút do dự đạp ga, đoạn đường từ nhà họ Lục đến khu nhà cũ vốn mất nửa tiếng, anh đã rút ngắn xuống còn một nửa.

Xe chạy vào biệt thự cổ, đóng cổng sắt lại, Lục Huấn trực tiếp bế Lê Tinh lên phòng ngủ của hai người trên tầng hai, đặt cô xuống giường, anh cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh định gọi cho Phạm Trường Hải.

Lê Tinh đưa tay giữ anh lại: "Anh làm gì vậy?"

"Anh gọi điện cho anh Phạm, nhờ bác sĩ gia đình của nhà anh ấy đến khám cho em."

Lục Huấn dịu dàng giải thích, ngón tay định bấm số nhưng Lê Tinh không cho phép, ngăn anh lại: "Em không sao rồi, nghỉ ngơi một chút là khỏi, vừa rồi em chỉ là quá mệt thôi."

Lê Tinh nói thật, sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, những phản ứng cơ thể do sợ hãi của cô đã dừng lại, không còn run rẩy ớn lạnh nữa. Bây giờ chỉ còn cảm thấy mệt mỏi về thể xác và nỗi sợ hãi vô tận trong lòng.

Nhưng việc mời bác sĩ đến là vô ích.

"Thật đấy, em không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏi."

Vừa nói, Lê Tinh vừa đưa tay ôm lấy Lục Huấn. Mùi hương trên người anh khiến cô cảm thấy an tâm, khiến cô biết rằng những điều đó vẫn chưa xảy ra, anh vẫn còn ở bên cạnh cô, vẫn đang ở cùng cô.

Cô siết chặt vòng tay ôm eo anh, khuôn mặt áp vào vai anh khẽ ngẩng lên cọ cọ vào cổ anh, đôi môi cũng cọ xát trên đó, ngước mắt nhìn anh: "Em nghỉ ngơi một chút là được, anh ở bên cạnh em nhé?"

Khuôn mặt cô vẫn còn tái nhợt, đôi mắt ngấn nước chứa đầy vẻ hoang mang và sự ỷ lại vào anh, khiến người ta vừa đau lòng vừa mềm lòng.

Lục Huấn cầm điện thoại do dự, hiện tại Lê Tinh không bị sốt, có vẻ đúng là do mệt mỏi cộng thêm uống rượu nên mới cảm thấy khó chịu. Nhưng anh không phải bác sĩ không thể tùy tiện kết luận, mời bác sĩ đến khám anh mới yên tâm.

Nhưng cô kiên quyết như vậy, nếu lúc này anh gọi bác sĩ đến, tâm trạng cô sẽ không tốt, mà tâm trạng không tốt cũng ảnh hưởng đến sức khỏe.

"Được, anh ở bên cạnh em, em nghỉ ngơi trước đi, nếu lát nữa vẫn còn khó chịu thì chúng ta sẽ gọi bác sĩ."

Cuối cùng Lục Huấn cũng mềm lòng thỏa hiệp. Anh đặt điện thoại xuống, cởi giày rồi lên giường, đưa tay ôm cô dựa vào đầu giường, cúi xuống hôn lên trán cô: "Em ngủ một lát đi, anh trông chừng em."

"Vâng."

Lê Tinh khẽ cử động người, tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.

Lục Huấn nhìn cô nhắm mắt, để cô ngủ ngon hơn, anh đưa tay tắt đèn ngủ đầu giường. Trong bóng tối, anh nhìn chằm chằm vào mái tóc của người con gái đang nằm gọn trong lòng mình, vẻ mặt dịu dàng dần trở nên nghiêm trọng.

Hôm nay ngoài việc đến công ty kiến trúc họp, đến công trường xem xét việc bố trí công nhân ban đầu cho tòa nhà trùm mền, anh còn cùng Phạm Trường Hải tham gia một bữa tiệc do một nhóm người từ Hong Kong trở về tổ chức.

Trong bữa tiệc có một ông chủ rất tin vào phong thủy, ông ta nói có những cặp vợ chồng sinh ra đã hợp mệnh, có những cặp vợ chồng sinh ra đã khắc mệnh, có những người là vợ vượng phu hoặc chồng vượng thê, có một loại vợ vượng phu sẽ truyền năng lượng của mình cho đối phương, còn bản thân thì gặp xui xẻo.

Hai người họ kết hôn mới được ba ngày, ba ngày nay anh thì tinh thần sảng khoái, chuyện tốt liên tiếp đến, trước là dự án tòa nhà trùm mền chính thức khởi động, sáng hôm qua Thượng Hải còn chủ động gọi điện cho anh nói muốn tăng số lượng mua thép phế liệu, giá cả do anh quyết định.

Nhưng cô thì sao, ba ngày thì hai ngày gặp ác mộng, tối nay còn đột nhiên khó chịu. Vừa rồi ở nhà họ Lục cô không có chút sức sống nào, trông như thể bị anh hút hết sinh khí.

Anh vốn không mê tín, nhưng liên quan đến cô, anh không thể không suy nghĩ nhiều.

Liệu có cách nào hóa giải được không? Anh thà rằng không cần cô vượng phu, cũng không muốn cô gặp phải những chuyện như vậy. Nhìn cô không có chút sinh khí nào, tim anh như thắt lại, đầu óc trống rỗng.

Lê Tinh không biết Lục Huấn đang nghĩ gì, cô nằm trên người anh ngửi thấy mùi hương khô ráo đặc trưng của anh, nhưng không ngủ. Cô bắt đầu nghĩ về giấc mơ đó, nghĩ về Cố Như.

Cố Như rất hiểu biết. Cô ấy không chỉ biết về khái niệm thương hiệu mà còn hiểu về thiết kế, cắt may và làm mẫu. Chiếc áo mà cô ấy tặng ông nội, cô đã xem qua. Đó không phải kiểu áo Tôn Trung Sơn thông thường, mà đơn giản hơn so với vest nhưng vẫn giữ được phom dáng như một bộ vest.

Lục Kim Xảo và Lục Huấn từng nói rằng, Cố Như chưa từng học đại học, hiện đang theo học lớp bổ túc buổi tối. Việc biết làm quần áo, biết kinh doanh có thể là thiên phú của một người. Nhưng để hiểu về quản lý thương hiệu, mở cửa hàng flagship, hay thậm chí nhắc đến thuật ngữ như “quảng bá”, thì không thể chỉ dựa vào năng khiếu mà thiếu sự học tập bài bản.

Vì vậy, giấc mơ mà cô thấy có thể khẳng định là thật. Cố Như chính là người xuyên không, nữ chính trong cuốn sách, còn cô chính là vai đối lập của Cố Như.

Vậy bây giờ cô nên làm gì? Phải làm thế nào để tránh khỏi số phận đó?

Từ tối qua có thể thấy rõ, Lục Kim Xảo rất thích đem người khác ra so sánh. Không phải Lục Kim Xảo quá xấu xa, mà tính cách của bà ta vốn như vậy: hư vinh, dễ tự mãn. Người khác có thể giỏi, nhưng nếu giỏi hơn bà ta, bà ta sẽ dễ sinh lòng đố kỵ.

Cho nên từ góc độ của Lục Kim Xảo, cô cùng Cố Như trở thành đối lập là điều tất nhiên.

Trừ phi có thể sửa được tính cách của Lục Kim Xảo, nếu không khó mà thay đổi được.

Nhưng mà qua hai lần tiếp xúc với Cố Như, cô nhận thấy Cố Như là người rộng rãi, thấu hiểu, dễ hòa đồng. Chỉ cần giữ mối quan hệ hiện tại, quan hệ giữa họ sẽ không đến mức tồi tệ.

Trong giấc mơ đó, cô và Cố Như có vẻ cũng khá thân thiết. Nhìn việc Cố Như từng tặng cô tấm séc mười vạn, sau này còn quan tâm tình hình của cô là có thể thấy được điều đó.

Nói như vậy, việc Cố Như có phải xuyên không hay không, họ có phải vai đối lập hay không, thật ra không ảnh hưởng gì đến cả hai.

Tạm thời cô có thể không cần để ý chuyện “vai đối lập”. Trọng tâm bây giờ là cô phải kiềm chế không được tiêu xài phung phí nữa, tránh để Lục Huấn lao lực kiệt sức, và cố gắng bảo vệ gia đình mình khỏi tai họa.

Từ sau khi có giấc mơ đó, cô đã bắt đầu cảnh giác, biết xem hóa đơn khi mua đồ. Nhưng mỗi khi gặp thứ mình thích hoặc được các chị ở cửa hàng giới thiệu, cô vẫn khó kiểm soát.

Trong mơ, Lục Kim Xảo từng nói cô thích mua đồ, tiêu xài hoang phí là một căn bệnh. Nếu cô không kiểm soát, không chữa trị căn bệnh này, cuối cùng chỉ khiến nó ngày càng nghiêm trọng hơn. Vì vậy từ ngày mai, cô quyết tâm “trị bệnh”, từ bỏ thói quen thích mua đồ.

Tiếp đó là chuyện trong gia đình.

Cô hiện chỉ biết bố và anh cả gặp chuyện vì nhà máy sợi bị phá sản, còn Hà Dương thì gặp nạn khi muốn báo thù cho bố và anh cả.

Nhưng vấn đề ở đây là, người phóng hỏa Đỗ Trường Thuận ở trong mơ dường như đã chết trong vụ cháy cùng với sự sụp đổ của nhà máy. Vậy tại sao Hà Dương vẫn gặp nạn vì báo thù?

Chẳng lẽ Đỗ Trường Thuận không chết trong vụ cháy? Hay việc phóng hỏa là do có người đứng sau chỉ đạo?

Nhưng ai lại sai người phóng hỏa nhà máy sợi? Và mục đích là gì?

Gia đình cô chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Dù Bành Phương từng đối xử tệ bạc với cô, gia đình cô cũng không hề trả thù, chưa đến mức phải gây ra mối hận thù sinh tử.

Vậy khả năng là Đỗ Trường Thuận không chết? Nhưng với một vụ nổ và sụp đổ như vậy, liệu có cơ hội sống sót không?

Lê Tinh nghĩ mãi không ra. Nhưng sau khi có giấc mơ đó, cô đã nói cho gia đình về Đỗ Trường Thuận. Sáng nay, bố cô đã điều tra hoàn cảnh gia đình Đỗ Trường Thuận. Bố cô làm việc rất cẩn thận, đối với những nhân viên có hoàn cảnh khó khăn hoặc vấn đề cá nhân, ông luôn lưu ý. Ông chắc chắn sẽ tìm cách tránh được nguy cơ này từ Đỗ Trường Thuận.

Nhưng để đề phòng, cô vẫn định nhắc Hà Dương lưu ý nhiều hơn về Đỗ Trường Thuận.

Chỉ cần bố và anh cả không gặp chuyện, thì chị dâu cả, Hà Dương, Hà Niên cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Sau đó chỉ còn lại chuyện của anh ba.

Anh ba đã được thăng lên chức phó sư trưởng. Theo lý, anh ấy gần như không cần trực tiếp ra nhiệm vụ nữa, bên cạnh còn có cảnh vệ bảo vệ. Vậy thì anh ấy sẽ gặp chuyện trong tình huống nào?

Trong mơ cô chỉ nghe Lục Kim Xảo nói anh ba gặp chuyện, nhưng không rõ thời gian và địa điểm.

Giá như cô có thể mơ thấy thêm lần nữa thì tốt. Chỉ cần cứu được anh ba, dù phải trải qua mười lần ác mộng, trăm lần ác mộng, cô cũng cam lòng.

Nếu không cứu được… Lê Tinh cảm thấy trái tim thắt lại, đôi mắt nhắm nghiền bắt đầu nóng lên, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống thấm ướt mái tóc.

Không, không thể nào, chắc chắn cô có thể.

Ngày mai cô sẽ gọi điện cho anh ba để nói chuyện này, nói về giấc mơ dự báo của mình…

Nhưng nếu nhắc đến giấc mơ dự báo, cô phải nói cho anh ba biết về Cố Như, rằng Cố Như đến từ mấy chục năm sau. Lục Huấn từng nói với cô nếu có người như vậy tồn tại, rất có thể sẽ bị những kẻ có dã tâm chú ý, bị bắt đi nghiên cứu hoặc ép tiết lộ những thông tin có giá trị… Vậy chẳng phải cô sẽ hại Cố Như?

Cô ấy có đáng ghét, đáng hận đến mức đó không? Vì để gia đình mình không gặp chuyện mà hại một người vô tội? Cố Như thậm chí còn không biết gì, luôn đối xử tốt với cô.

Vậy làm sao để không tiết lộ về Cố Như nhưng vẫn khiến anh ba tin rằng cô có giấc mơ dự báo? Cô phải nói thế nào đây?

Hỏi Lục Huấn?

Lục Huấn và anh ba có nhiều điểm tương đồng, anh hiểu rõ anh ba hơn. Có lẽ anh sẽ có cách.

Nhưng cô phải nói với Lục Huấn thế nào? Hôm đó cô hỏi, anh chỉ cười. Muốn anh tin rằng cô có giấc mơ dự báo e là rất khó. Muốn nói, có lẽ phải nói hết mọi chuyện.

Lê Tinh không nghĩ ra được cách nào. Một phần trong cô vẫn có một lo lắng mơ hồ khác, rằng nếu Cố Như thật sự là nữ chính của thế giới này, còn cô là nhân vật đối lập, thì số phận của cô liệu có đã được định sẵn?

Số phận đã định sẵn, liệu có thay đổi được không?

Nếu Lục Huấn và anh ba cũng nghĩ như vậy, liệu họ có làm điều gì đó vì cô không? Ví dụ như tổn thương Cố Như…

Trong tiểu thuyết, những nhân vật phản diện luôn không có kết cục tốt. Một khi họ làm vậy, có phải sẽ gặp kết cục còn thảm hơn cả trong mơ?

Vậy cô phải làm sao đây?

Lê Tinh cắn chặt môi, đôi mắt dần trở nên nóng rực.

“Tinh Tinh?” Lục Huấn khẽ gọi, muốn xem cô đã ngủ chưa hay có chỗ nào không thoải mái.

Lê Tinh giật mình, sợ Lục Huấn phát hiện cô khóc, không dám lên tiếng, vô thức nín thở.

Lục Huấn nhẹ nhàng gọi một tiếng, không thấy cô đáp lại. Anh nghĩ cô đã ngủ liền đưa tay khẽ chạm vào trán cô. Không cảm thấy nóng, anh vòng tay ôm cô chặt hơn một chút, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Anh quyết định tối nay sẽ không ngủ, để đề phòng Lê Tinh có chuyện gì thì anh có thể phát hiện kịp thời.

Bị anh làm cho phân tâm như vậy, Lê Tinh cũng không dám khóc nữa. Trước khi suy nghĩ thấu đáo, cô vẫn chưa thể kể cho Lục Huấn nghe về giấc mơ.

Mọi chuyện phải từ từ giải quyết.

Trước tiên cô phải kiểm soát được bản thân trước đã. Biết đâu, sau này cô còn có thể mơ thấy anh ba và những người khác thì sao?

Đã mơ hai lần rồi, ba bốn lần cũng không phải là không thể. Bây giờ không mơ thấy, có thể anh ba tạm thời sẽ không có chuyện gì.

Lê Tinh nắm chặt tay, nhẹ nhàng hít một hơi trấn an bản thân, ôm lấy suy nghĩ có thể ngủ rồi sẽ mơ thấy gì đó, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Chỉ tiếc lần này cô không mơ thấy gì cả, thậm chí một giấc mơ cũng không có, tỉnh lại đã là rạng sáng ngày hôm sau.

Lúc này Lục Huấn đã dậy, sáng sớm anh đã gọi điện cho bác sĩ gia đình của Phạm Trường Hải, kể sơ qua tình hình của Lê Tinh, bác sĩ nói nếu người không thường xuyên uống rượu, trong trường hợp bị cảm lạnh lại đặc biệt mệt mỏi mà uống rượu, thì việc xuất hiện phản ứng bài xích như Lê Tinh là có.

Tuy nhiên tình trạng này không đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chú ý không bị sốt là được.

Nghe xong Lục Huấn thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh cũng có chút bất mãn với Lục Kim Xảo vì đã rủ Lê Tinh uống rượu, sáng sớm Lục Kim Xảo gọi điện thoại hỏi thăm Lê Tinh, anh trực tiếp cúp máy, đợi bà ta gọi lại lần thứ hai mới trả lời một tiếng "Tinh Tinh không sao" rồi cúp máy.

Anh không nói chuyện rượu bia nhưng với phản ứng của anh, Lục Kim Xảo chắc cũng hiểu.

Lục Kim Xảo không có ác ý gì, tâm tư cũng đơn giản, thật thà hơn loại người quanh co lòng vòng như Hách Lệ Hoa, Tinh Tinh ở nhà họ Lục cũng phải có hai người nói chuyện, nếu không mỗi lần đến ăn cơm sẽ chỉ cảm thấy ngột ngạt không thoải mái, anh không muốn để cô ở trong bầu không khí như vậy.

Hôm qua Lục Kim Xảo muốn làm loạn, anh không trở mặt với bà ta, ở một mức độ nào đó còn chiều theo chút tâm tư nhỏ của bà ta, chẳng qua cũng là vì thấy Lục Kim Xảo đối xử với Tinh Tinh cũng coi như thật lòng.

Nhưng tính cách của Lục Kim Xảo mà không cho bà ta một bài học thì cũng không được, anh không muốn chuyện hôm qua xảy ra lần thứ hai, chỉ một lần như vậy thôi tim anh cũng đã suýt ngừng đập.

Ngắt điện thoại của Lục Kim Xảo, cháo khoai mỡ Lục Huấn nấu cho Lê Tinh trong bếp cũng đã xong, anh lên lầu xem Lê Tinh.

Lúc này Lê Tinh vừa mới tỉnh dậy. Tối qua sợ bị Lục Huấn phát hiện ra điều bất thường, cô không dám khóc, lại thêm một đêm không mơ, tinh thần ngoài ý muốn lại rất tốt, mở mắt ra cũng không có cảm giác mơ màng khi vừa ngủ dậy, nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Huấn, việc đầu tiên là hỏi anh:
"Anh dậy khi nào vậy?"

Lục Huấn không ngờ Lê Tinh lại hỏi câu này trước, anh ngẩn ra một lúc, đi đến mép giường đưa tay sờ lên mặt Lê Tinh, xác định không bị sốt cũng không quá lạnh, anh mới trả lời cô: "Sáu giờ dậy, giống như hôm kia, sao vậy?"

Sáu giờ, tối qua bọn họ ngủ sớm. Thời gian ngủ của anh là đủ rồi.

"Không có gì, chỉ hỏi thôi."

Tâm trạng Lê Tinh rất tốt, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhớ đến hành động vừa rồi của anh, chắc là anh vẫn chưa yên tâm về cô, nụ cười trên môi hơi cứng lại.

Một lát sau cô đưa tay vòng qua cổ anh, tối qua cô không hề vệ sinh cá nhân, vừa ngủ dậy chắc chắn miệng sẽ có mùi, không tiện hôn môi anh, cô chỉ hôn lên vành tai anh, nhẹ giọng nói:

"Em có phải đã làm anh lo lắng không? Em không sao, hôm qua có thể là bị cảm lạnh, lại thêm bận rộn cả ngày nên mệt mỏi, bây giờ ngủ một giấc đã hoàn toàn khỏe lại rồi, không còn chút khó chịu nào nữa."

Lục Huấn thật sự đã lo lắng, anh thấp thỏm lo âu cả một đêm, lúc thì lo cô bị sốt, lúc thì lo cô bị lạnh, thỉnh thoảng phải sờ sờ cô mới yên tâm, bây giờ cô đã tỉnh táo, mềm mại ôm anh hôn anh thì thầm bên tai anh, trái tim treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.

"Không sao là tốt rồi." Lục Huấn đưa tay vòng qua vai Lê Tinh ôm lại cô, cúi đầu hôn lên khóe mắt, sống mũi, khóe môi cô, muốn tiến sâu hơn, Lê Tinh vì chưa vệ sinh cá nhân nên né tránh, Lục Huấn cũng không miễn cưỡng, chuyển sang hôn lên cái má mềm mại của cô.

"Anh đã nấu cháo cho em, bên trong có khoai mỡ và sườn, dậy vệ sinh cá nhân rồi ăn chút nhé?"

Tối qua ăn cơm sớm, lại thêm một phen kinh hãi tốn hao tâm sức, Lục Huấn vừa nói, Lê Tinh bỗng nhiên cảm thấy đói, cô sờ sờ bụng lép kẹp, cong môi cười: "Anh vừa nói em thật sự cảm thấy hơi đói rồi."

Giọng điệu của cô thoải mái và tỉnh táo hơn, nụ cười trên môi Lục Huấn càng thêm rạng rỡ, "Vậy thì mau dậy đi, đánh răng rửa mặt rồi ăn."

Nghĩ ngợi một chút, anh cúi đầu hỏi cô: "Hay là anh giúp em rửa?"

Lê Tinh muốn tắm rửa, nhưng nghe anh hỏi, đột nhiên không muốn anh nhanh chóng rời khỏi xuống lầu làm việc khác, cô muốn dính lấy anh, liền nói: "Anh ở bên cạnh em là được rồi."

Lục Huấn lại cười, cưng chiều xoa đầu cô: "Được, anh ở bên cạnh em."

Hai người dính nhau đi vào phòng vệ sinh, lúc trang trí Lục Huấn đã cân nhắc đến việc vệ sinh cá nhân cho tiện, nên đã nối phòng vệ sinh và phòng ngủ với nhau. Phòng vệ sinh hai người dùng không lớn lắm, chỉ đặt một bồn tắm lớn cỡ một mét, một vị trí vòi sen nước nóng, bên cạnh là bồn rửa mặt gương trang điểm, phía bên kia là vị trí bồn cầu có lắp thêm một cái kệ để chậu và khăn.

Phòng vệ sinh không lớn, hai người đi vào dường như đã chật kín, Lục Huấn rót đầy nước vào cốc cho Lê Tinh, bóp kem đánh răng lên bàn chải cho cô, để cô đứng bên bồn rửa mặt đánh răng, anh lại lấy chậu rửa mặt bên cạnh đi lấy nước nóng cho cô.

Đợi đánh răng xong, anh cũng lấy nước nóng xong bưng đến bồn rửa mặt cho cô, nhiệt độ nước vừa phải không lạnh không nóng, Lê Tinh vắt khăn rửa mặt thì anh đứng bên cạnh canh chừng cô.

Lê Tinh cầm khăn lau mặt, ánh mắt vô tình nhìn vào gương chú ý đến anh.

Cơ thể anh nóng hơn người thường một chút, đã giữa tháng mười, buổi sáng sẽ hơi se lạnh, mọi người bắt đầu thay áo ngắn tay bằng áo dài tay, nhưng anh vẫn mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay, kiểu dáng đặc biệt đơn giản, mặc trên người anh lại cảm thấy rất có khí chất.

Buổi sáng anh chắc cũng đã chạy bộ về tắm rửa gội đầu, lúc này mái tóc dài ngắn vừa phải đã khô được một nửa, giống như vừa dùng keo vuốt tóc, gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen như mực đang nhìn cô, dịu dàng và chuyên chú, có cảm giác như một cái nhìn vạn năm.

Lê Tinh cứ nhìn như vậy, tay đang lau mặt dần dần dừng lại, một lúc sau cô buông khăn mặt xuống quay sang anh.

“Sao vậy?” Nhìn cô quay người lại, Lục Huấn hỏi.

Lê Tinh không trả lời, chỉ nhào tới ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.

Cô vừa đánh răng xong, hương kem đánh răng vị lê pha chút bạc hà thoảng qua mát lạnh, môi thấm nước lạnh như thạch trái cây mềm mại và dịu nhẹ.

Khi đôi môi cô lần thứ hai mở ra quấn lấy môi anh, Lục Huấn cũng mở miệng đáp trả, nhanh chóng dùng một tay ôm lấy eo cô, ngón cái ấn nhẹ vào hõm lưng, tay còn lại giữ sau gáy cô, lưỡi anh tiến vào miệng cô sâu hơn.

Hai người, một muốn giải tỏa lo lắng suốt đêm dài, một muốn xoa dịu nỗi sợ hãi kinh hoàng từ đêm qua cùng nỗi hoảng loạn vì suýt mất đi điều quan trọng. Cả hai đều nhiệt thành và gấp gáp.

Trong căn phòng tắm nhỏ bé, tiếng nước môi chạm môi vang lên khắp nơi. Môi dính sát môi, răng khẽ cắn, lưỡi quấn lấy nhau nuốt lấy từng hơi thở của đối phương.

Kết thúc một nụ hôn sâu, ánh mắt hai người giao nhau. Một đôi mắt ướt át với môi còn vương nước, một đôi mắt cháy bỏng đầy lửa. Hai ánh nhìn dính chặt không rời, ngay sau đó, bốn cánh môi lại lần nữa tìm đến nhau.

Không rõ bao lâu trôi qua, trong không khí mờ ảo hơi sương. Lê Tinh thì thầm, giọng khàn khàn xen lẫn tiếng thở gấp: "Ông xã, em muốn tắm… thử đeo kính, được không?”

Lục Huấn cọ môi vào tai cô, vòng tay ôm lấy cổ cô, khẽ hôn vào sau tai cô một cái, hơi thở nặng nề đáp lại: "Được.”

Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông mang theo một chiếc kính gọng vàng bước vào.

Tiếng vải xé toạc vang lên từ chiếc sườn xám màu xanh non, đôi dép nhựa trong suốt bị hất văng sang một bên.

Bên cạnh chiếc gương, Lê Tinh ôm chặt lấy cổ Lục Huấn nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh. Đầu lưỡi cô khẽ chuyển động, cổ họng phát ra những tiếng nuốt nhẹ, đôi chân trắng ngần như ngọc đạp lên chân anh, những ngón chân hồng nhạt co quắp lại, bàn chân căng cứng.

Đồ đạc trên bồn rửa rơi lả tả xuống đất, một đường cong trắng mịn lướt qua, bàn chân trắng nõn run rẩy trong không trung, mũi chân căng thẳng.

Bình Luận (0)
Comment