“Ông xã, em yêu anh.”
Một buổi sáng đầy gió, rèm cửa mỏng màu trắng lay động, đôi khi lại vén lên một góc nhỏ. Điện thoại đầu giường sau khi gọi xong đã bị rút dây, ống nghe còn chưa kịp đặt lại. Chiếc kính gọng vàng vấy bẩn bị ném qua một bên.
Lê Tinh vòng tay qua cổ Lục Huấn, tay còn lại nâng mặt anh, liên tục hôn lên môi, lên mặt, lên sống mũi cao thẳng cùng khóe mắt anh. Rồi nhanh chóng lại cắn m.út nhẹ vành tai anh, hàm răng trắng mịn khẽ nghiến nhẹ.
Chưa bao giờ cô lại nồng nhiệt và khát khao đến vậy. Cô không dám tưởng tượng nếu người đàn ông dịu dàng, chiều chuộng cô nhất thế gian này biến mất, cô sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
Cô ôm lấy anh, ôm thật chặt.
Lục Kim Xảo nói rằng cô không yêu anh.
Sao cô có thể không yêu anh chứ?
Cô yêu anh đến phát điên.
Sao cô có thể không nỡ gọi một tiếng “ông xã”?
Không thể nào! Từ nay về sau, cô sẽ gọi anh như thế mỗi ngày, từng giây từng phút. Cô yêu anh, yêu đến mức trong lòng ngoài gia đình ra, chỉ có thể chứa đựng duy nhất một mình anh.
Cô sẽ không để anh chết, cũng không để gia đình mình gặp chuyện. Anh sẽ sống tốt, tất cả bọn họ đều sẽ sống tốt.
Anh sẽ yêu cô đến bạc đầu, mẹ cô và chị dâu còn phải giúp họ trông con…
Con cái.
Trong tiểu thuyết, cô và Lục Huấn không có con.
Có lẽ, cô có thể sinh một đứa. Một sợi dây liên kết giữa cô, anh và cả gia đình.
Lưỡi cô li.ếm nhẹ vành tai khiến tai anh nóng bừng lên. Môi cô từ từ trượt xuống hôn đến yết hầu đầy quyến rũ của anh, nhẹ nhàng m.út một cái. Cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt ướt đẫm hơi nước đỏ hồng như hoa đào tháng ba, ánh mắt long lanh đầy xuân sắc nhìn anh, thốt lên:
“Ông xã, em muốn sinh con cho anh. Chỉ sinh cho mình anh.”
Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ với nét quyến rũ tự nhiên, đôi mắt long lanh thấm nước vô tình hé lộ một chút xuân sắc mê hoặc lòng người. Đôi môi căng mọng, đỏ thắm điểm chút vết đỏ nhạt khẽ mở rồi lại khép, thốt ra một câu nói khiến người ta phát điên phát cuồng.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Huấn chợt nhuốm màu đỏ. Anh cúi đầu nhẹ nhàng mổ lên môi cô, tay đặt trên vòng eo nhỏ nhắn càng lúc càng siết chặt. Lòng bàn tay nóng rực như lửa, từng chút một m.ơn tr.ớn làn da cô, ngón cái trên hõm lưng ấn xuống tạo thành vết lõm nhè nhẹ.
Lê Tinh khẽ nhăn mặt vì đau, đầu gối hơi nghiêng về phía trước một chút.
Cổ họng Lục Huấn thắt lại, trên mặt hiện lên chút nhẫn nhịn, anh khẽ hừ một tiếng trầm thấp.
Ngay sau đó, anh không thể kiềm chế được nữa, bàn tay mạnh mẽ kéo một cái, sợi dây buộc tóc trên cổ tay anh bung ra, hai bàn tay vốn bị buộc chặt cùng nhau cũng được thả tự do.
Bàn tay lớn của anh nhanh chóng ôm lấy vòng eo mảnh mai của người trong lòng, kéo cô lại gần, một tay giữ lấy cái gáy mảnh khảnh, phủ xuống cô một nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt.
Lê Tinh ngửa đầu đón nhận nụ hôn đầy cháy bỏng của anh.
Một ngày trời nhiều mây, bên ngoài những cành cây hoa lay động theo gió, tiếng lá cây sột soạt vang lên. Trong chớp mắt, buổi trưa đã qua đi.
“Cái điện thoại lớn lần trước anh đưa em đâu rồi?” Sau một buổi sáng náo loạn, cả người cô mềm nhũn, tay chân bủn rủn, trước mắt thậm chí còn xuất hiện những ngôi sao nhỏ. Nghỉ ngơi ba tiếng đồng hồ mà đôi chân vẫn chưa hồi phục lại cảm giác, bụng lại réo lên vì đói. Lê Tinh vừa ăn bát cháo khoai lẽ ra phải ăn từ sáng, vừa hỏi Lục Huấn.
“Trong két sắt ở thư phòng, chìa khóa là chiếc màu vàng trong túi em, mật mã là ngày sinh của em.” Lục Huấn đang gỡ xương cá cho cô. Gỡ xong chiếc xương cuối cùng, anh gắp miếng cá bỏ vào bát cô rồi đáp lời, sau đó nói thêm: Em định dùng à? Trước đây em nói điện thoại lớn cồng kềnh quá mang theo bất tiện, nên anh làm cho em một chiếc máy nhắn tin. Hôm nay chắc là lấy được rồi. Đợi lấy về em xem thích dùng cái nào hơn.”
“Hoặc có thể thay đổi luân phiên cũng được. Nhưng cái nào em mang theo khi ra ngoài thì báo cho anh biết, để anh có thể tìm được em.”
“Anh lại mua máy nhắn tin nữa à?”
Lê Tinh hơi ngẩn ra. Máy nhắn tin là thứ đã xuất hiện từ vài năm trước. Lúc cô còn đi học, ở Thượng Hải đã có người dùng, nhưng món đồ đó đắt ngang ngửa với chiếc điện thoại lớn. Nhận được tin nhắn, người ta còn phải chạy khắp nơi tìm điện thoại để trả lời. Vì vậy người sử dụng không nhiều, cô cũng chỉ từng thấy thầy hiệu trưởng của trường có một cái.
Mấy năm gần đây ở Ninh Thành có nhiều người giàu có hơn, nhưng số người dùng máy nhắn tin cũng không nhiều lắm.
“Chắc không rẻ đâu?” Lê Tinh không kìm được hỏi. Cô vừa định tiết kiệm, vậy mà Lục Huấn lại vì cô mà chi thêm một khoản lớn thế này.
“Cũng ổn, so với cái điện thoại lớn thì rẻ hơn. Hôm qua trong buổi tiệc, anh Thường kéo anh đầu tư vào một công ty máy nhắn tin. Công ty đó đang nghiên cứu loại máy mới có thể hiển thị trực tiếp ký tự tiếng Trung. Cái máy này là sản phẩm của họ, anh mua về thử xem có tốt không, cũng coi như hiểu thêm về công ty đó.”
“Ồ, anh lại đầu tư nữa à.”
Lê Tinh không có ý kiến. Chuyện đầu tư của Lục Huấn, cô luôn để anh tự quyết. Đây là lĩnh vực kinh doanh của anh, hơn nữa gia đình này vốn bị cô tiêu xài đến mức gần như phá sản, chẳng liên quan gì đến việc làm ăn của anh.
Tuy nhiên, trong giấc mơ của cô không thấy nói rõ chuyện công việc của anh kiếm được bao nhiêu tiền. Cả cuốn sách chỉ tập trung viết về sự nghiệp của Cố Như và mối quan hệ của cô ấy với mẹ chồng Lộ Phóng. Lê Tinh chỉ xuất hiện vài lần, còn Lục Huấn thì lại càng hiếm hoi.
Những lần duy nhất cô và anh xuất hiện là trong đám cưới của họ khi có Cố Như tham dự. Lục Kim Xảo và Cố Như nhìn bóng dáng họ đi lên lầu rồi bàn tán; một lần khác là trong bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Lục. Sau đó Cố Như bận rộn, cô ấy ít tham gia tiệc tùng, và sự xuất hiện của họ cũng dần ít đi.
Ngoài việc thỉnh thoảng gặp Lê Tinh trong lúc Cố Như đi kiểm tra cửa hàng, hầu hết những thông tin về cô đều nghe qua lời Lục Kim Xảo. Còn về Lục Huấn, thông tin càng ít ỏi.
Lục Kim Xảo nhắc đến Lục Huấn thường chỉ vỏn vẹn vài câu: "Tam Xuyến chiều vợ đến mức không có giới hạn.”
“Con dâu phá của hôm nay lại mua thêm một chiếc xe, Tam Xuyến cũng chẳng nói gì.”
“Tam Xuyến ấy à, đúng là kiểu đàn ông nghe lời vợ hết mực, giống hệt lão Thái bên Tứ Xuyên.”
Sau này khi Lục Huấn xảy ra chuyện, Lục Kim Xảo từng buông một câu: "Tam Xuyến bao nhiêu năm nay đúng là chịu thiệt thòi. Con dâu phá của bán hết sạch công ty, tài sản, chẳng để lại thứ gì.”
“Bán được bao nhiêu tiền thì không rõ, nhưng Tam Xuyến đã để lại di chúc và bảo đảm từ trước, mọi thứ của nó đều thuộc về con dâu phá của, không liên quan gì đến tôi. Cũng may, chứ nếu số tiền đó rơi vào tay Hách Lệ Hoa, tôi chắc tức chết mất…”
Một giọt nước mắt rơi xuống bát cháo, Lê Tinh giật mình quay lại thực tại. Cô không dám ngẩng đầu lên, cố nuốt hai miếng cháo để đè nén cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng và mũi. Một lúc sau cô mới nói: "Anh đã làm xong hết rồi thì em dùng máy nhắn tin vậy. Dễ mang theo hơn thật.”
Giọng nói của cô vẫn còn chút nghẹn ngào và khàn đặc. Nhưng do buổi sáng lúc mây mưa cô đã sử dụng giọng quá mức, cộng thêm vừa uống thuốc trị khàn, nên nghe qua cũng không khác biệt lắm.
“Ừ, được thôi. Em dùng cái đó cũng tiện. Nếu nhận được tin nhắn từ anh khi đang ở cơ quan, em chỉ cần dùng điện thoại cơ quan gọi lại. Nếu không thì về nhà hoặc quay lại cơ quan rồi gọi cũng được.”
“Vâng.” Lê Tinh khẽ đáp, ngập ngừng cầm đũa lên: “Cái… cái điện thoại lớn chắc em phải cho Hà Dương dùng một thời gian.”
“Trước đây không phải em cùng Hà Dương làm cái vụ thu mua phế liệu sao. Gần đây cũng kiếm được chút tiền, tụi em đã thuê một kho lớn, giờ có thể thu thêm giấy bìa, đồng thiếc và sắt vụn để tích trữ, đợi giá cao thì bán ra.”
“Kho đó cần có một điện thoại để liên lạc với các đối tác. Em định mua cái mới, nhưng Hà Dương nhất quyết không chịu, bảo sẽ tự gom tiền để kéo đường dây điện thoại.”
“Em nghĩ cái điện thoại lớn em cũng không dùng đến…”
Không gian trở nên yên lặng. Đôi đũa vốn đang gắp cá của Lục Huấn bỗng dừng lại giữa không trung. Lê Tinh càng nói càng nhỏ tiếng. Vì vừa khóc nên cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ lí nhí hỏi: "Sao vậy?”
Hai người ngồi ăn cơm bên chiếc bàn nhỏ ở nhà. Mỗi lần ăn, Lục Huấn đều thích ngồi sát bên Lê Tinh, tiện ôm cô hoặc gắp thức ăn cho cô.
Không thấy cô ngẩng đầu lên, Lục Huấn chỉ nhìn thấy một bên mặt trắng mịn của cô. Anh đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào má cô, cười bất đắc dĩ: "Anh mới là người muốn hỏi em sao vậy.”
“Anh là dượng của Hà Dương, đừng nói là điện thoại, xe anh cũng có thể cho cậu ấy dùng. Em cứ làm như anh keo kiệt lắm ấy, còn chẳng dám ngẩng đầu khi nói chuyện này. Không đúng, thực ra em không cần phải nói với anh. Đồ trong nhà em muốn sắp xếp thế nào cũng được, kể cả anh. Vì vậy không cần phải đặc biệt báo với anh.”
“Nhưng vợ chồng làm gì cũng phải bàn bạc với nhau, như vậy mới tốt chứ. Không nói với anh thì sao được.”
“… Còn nữa, anh cứ ba ngày hai lần mua đồ cho em như vậy, không ai nói anh chiều vợ quá mức à?”
Lê Tinh không nhịn được nữa, khẽ liếc anh một cái, nhưng nghĩ đến việc mình vừa khóc, cô vội vàng cúi đầu xuống.
Lục Huấn chỉ nghĩ cô xấu hổ, tay anh lại chạm nhẹ vào má cô, khẽ bật cười: "Chẳng ai nói cả. Nhưng dù có nuông chiều đến mức nào thì vợ anh cũng không thể hư được.”
Chỉ là càng chiều lại càng mềm mại, khiến anh không cách nào buông tay. Lẽ ra giờ này anh phải đến buổi tiệc với Phạm Trường Hải. Nhưng sáng nay, khi cô cắn lên yết hầu anh và nói muốn sinh con cho anh, anh nghe xong chẳng còn tâm trạng nào để lo tiệc tùng hay công việc.
Dù sao thì đường dây điện thoại cũng đã rút, cái điện thoại lớn trước đó để khỏi làm phiền cô đã mang xuống lầu sạc pin. Ai cũng không tìm được anh.
Cuối cùng từ 7 giờ sáng đến tận 10 giờ, hết lần này đến lần khác. Sau đó anh ôm cô nằm nghỉ một tiếng, rồi dậy nấu cơm trưa cho cô, đợi đến giờ cô tỉnh để cùng ăn.
“Dù có chiều đến hư, cũng vẫn là vợ anh.” Lục Huấn vừa nói vừa gắp thêm miếng lươn xào cho vào bát cô.
Trong lòng Lê Tinh ngọt ngào xen lẫn chua xót. Thảo nào Lục Kim Xảo gọi anh là “đàn ông sợ vợ,” còn Cố Như thì nhận xét anh là “người chỉ biết yêu bằng lý trí.”
Ngoài công việc ra, anh chỉ chứa được cô trong lòng, không phải yêu bằng lý trí thì là gì?
“Anh ăn nhanh lên, ăn xong rồi đi làm việc của anh đi.” Không biết nói gì với anh nữa, chuyện cái điện thoại coi như xong. Lê Tinh chỉ có thể giục anh.
Buổi chiều Lục Huấn đúng là còn bận việc. Anh cần đích thân đến xem khu nhà trùm mền ở bờ sông.
Không rõ chuyện gì xảy ra với Phạm Trường Hải. Trước đây khu nhà bị bỏ dở, giờ thì hoàn toàn bị bỏ mặc. Đừng nói đến chuyện một đống thép bị vứt ở đó, có vài chỗ tường và dầm chịu lực trong tòa nhà không biết từ lúc nào đã bị đập bỏ.
Dầm và tường chịu lực chính là nền móng của cả tòa nhà. Một khi chúng gặp sự cố, tòa nhà có nguy cơ sụp đổ.
Anh nhất định phải đến xem có thể cứu vãn được không, đồng thời mời chuyên gia đánh giá. Việc này cần phải xử lý nhanh chóng, bởi dự án khu nhà này đã được Phạm Trường Hải cam kết thời hạn hoàn thành, thậm chí còn lên báo. Không thể để xảy ra bất kỳ sự chậm trễ nào.
Tối qua trên bàn rượu, Phạm Trường Hải kéo anh đầu tư một khoản tiền, hợp đồng cũng đã ký, lát nữa phải lo gom đủ số tiền để đưa cho anh ấy. Đây là khoản đầu tư lớn nhất của anh từ trước đến giờ. Nếu không phải vì người đó có mối quan hệ thân thiết với Phạm Trường Hải, anh cũng sẽ không bỏ ra số tiền lớn như vậy. Dù khá lạc quan về thị trường máy nhắn tin, nhưng khoản đầu tư vào khu nhà trùm mền cần vốn lớn, mà anh lại đang có những kế hoạch khác. Hiện tại, việc duy trì nguồn vốn dồi dào là điều quan trọng nhất đối với anh.
Nhưng hợp đồng đã ký rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích, tốt nhất là tìm cách xoay vòng vốn nhanh chóng. Nghĩ đến đây, Lục Huấn nhấc bát lên uống hai ngụm cháo, nói với Lê Tinh: "Tối nay có thể anh sẽ có một buổi tiệc. Em ăn cơm ở nhà bố mẹ, xong anh sẽ đến đón.”
Bận rộn cả buổi sáng, buổi tối phải tranh thủ bù lại cũng là điều bình thường. Lê Tinh không ý kiến, gật đầu đồng ý: "Em biết rồi. Khi anh ra khỏi nhà, em sẽ đi đến nhà máy sợi thăm bố mẹ.”
Nói xong chuyện, hai người tập trung vào bữa ăn. Lục Huấn vừa ăn bánh bao vừa không quên gắp đồ ăn cho Lê Tinh. Anh đã quen chăm sóc cô, còn cô thì từ chối hai lần không được, cuối cùng cũng chẳng nói gì thêm, mặc kệ anh. Những món anh gắp đều là cô thích ăn, lại không cố ý chất đầy bát, đợi cô ăn hết rồi mới gắp tiếp, nên cô cũng không cằn nhằn nữa.
Anh chăm sóc cô như vậy suốt cả bữa, sau đó dọn dẹp chén bát. Lê Tinh lau bàn rồi tiện thể lau sàn nhà. Khi dọn dẹp xong, cô tiễn Lục Huấn ra cửa, sau đó lên lầu thay chiếc áo cao cổ để che những dấu vết ái muội trên cổ. Cô lục tung nửa ngày mới tìm được chiếc áo len dệt kim cổ vừa, mặc lên vẫn lộ ra vài dấu đỏ. Không còn cách nào đành lấy phấn che đi một chút, nhưng không hiệu quả nên cuối cùng bỏ qua.
Lấy điện thoại trong két sắt ở thư phòng, cô đạp xe đến kho hàng của Lê Hà Dương. Nhà kho này nằm ở phía ngoài con phố sau của nhà máy sợi, thuộc khu vực khá hẻo lánh và ít người qua lại.
Ngôi nhà vốn được xây cho công nhân nhà máy, nhưng vài năm trước nơi này xảy ra một vụ án mạng. Người ta đồn thổi có ma, khiến mấy gia đình sống tại đây thà chen chúc trong ký túc xá nhỏ hẹp còn hơn quay về. Họ còn kéo cả trẻ con đến văn phòng nhà máy khóc lóc, gây áp lực.
Nhà máy không còn cách nào khác đành sắp xếp nhà ở mới cho họ, biến ngôi nhà này thành kho chứa bông tạm thời. Nhưng vài năm gần đây, hiệu quả kinh doanh của nhà máy giảm sút, lượng bông cấp phát cũng không nhiều, nhà kho này dần bỏ trống.
Gần đây, Lê Vạn Sơn cho người sửa sang lại tài sản và bất động sản của nhà máy, ngôi nhà kho này được treo biển cho thuê để tráng lãng phí, sau đó thì tiện nghi cho cô và cháu trai.
Chân Lê Tinh vẫn còn mỏi nhừ nên cô đạp xe rất chậm. Đoạn đường bình thường đi mất hơn 10 phút, nhưng lần này cô mất gần 20 phút. Trên đường đi, tình cờ cô gặp Lê Hà Dương đang kéo một xe giấy vụn trở về nhà kho.
Lê Tinh đi trước không để ý thấy, nhưng Lê Hà Dương mắt tinh, từ xa đã nhận ra cô. Cậu vừa lớn tiếng gọi vừa cố sức đạp xe đuổi theo.
“Cô út!”
Nghe tiếng sau lưng, Lê Tinh dừng xe, quay lại đã thấy một dáng người cao gầy đen đúa lao về phía mình. Thằng nhóc này chẳng chịu đội nón, làn da bị cháy nắng gần như đồng màu với bộ quần áo đen cũ kỹ. Nếu không nhờ mái tóc vàng uốn xoăn vừa nhuộm, có lẽ cô còn không nhận ra.
Cô mở miệng định trách mắng, nhưng nhìn thấy gương mặt cười toe toét đầy mồ hôi của cháu trai, lại không kìm được nước mắt.
Một Lê Hà Dương như vậy, sau này làm sao lại xảy ra chuyện được chứ?
Cô thậm chí còn không biết cụ thể cháu trai đã xảy ra chuyện gì. Lê Tinh tưởng rằng mình đã kìm nén cảm xúc suốt cả đêm qua và sáng nay, nhưng khi nhìn thấy Lê Hà Dương, cô không kiềm chế được nữa, nước mắt trào ra.
“Cô út!”
Lê Hà Dương phấn khích đạp xe tới bên cô. Thấy gương mặt cô đầy nước mắt, nụ cười trên mặt cậu cứng lại: "Cô út, sao vậy? Ai bắt nạt cô?”
“Có phải dượng út không? Hai người cãi nhau à? Dượng ấy làm cô ấm ức sao? Để con đi tìm dượng!”
Lê Hà Dương nói xong lập tức quay đầu xe định tìm Lục Huấn. Lê Tinh hoảng hốt, vội vàng giữ tay lái xe của cậu lại: "Không phải! Cô không bị bắt nạt gì cả, chồng cô đối xử rất tốt với cô! Anh ấy trông giống người làm cô ấm ức, giận dỗi lắm sao?”
Cô kéo không nổi suýt chút nữa ngã khỏi xe, bực mình bèn dựng xe sang một bên, đứng chắn trước xe cậu rồi trách mắng: "Con nóng nảy thế để làm gì? Chưa hiểu rõ mọi chuyện mà đã vội vàng muốn tìm người, con định làm gì nếu tìm được? Không nói rõ trắng đen đã động tay động chân à?”
“Lê Hà Dương, làm việc thì phải động não, đừng bốc đồng như thế! Con có biết bốc đồng sẽ gây họa lớn thế nào không?”
Lê Tinh càng nói càng đau lòng, không kiềm được nước mắt: "Con đã nghĩ tới chuyện khi con chết rồi thì gia đình sẽ ra sao chưa? Đã nghĩ đến mẹ con chưa?”
“Cô út, cô đừng khóc nữa!” Lê Hà Dương không ngờ cô càng khóc càng lớn, luống cuống nói: "Được rồi, cô út, con sai rồi! Mọi lỗi lầm là của con. Cô đừng khóc nữa được không?”
“Để anh Lê Hà Niên biết con làm cô khóc, chắc chắn anh ấy sẽ xử con! Không, còn đáng sợ hơn nữa! Có khi tóc con lại rụng sạch, hoặc răng cửa lại gãy mất…”
“Con không còn răng để thay nữa, không thể không có răng cửa đâu!”
“…. Con chỉ giỏi nói mấy chuyện vớ vẩn.” Nghe giọng điệu khoa trương cùng dáng vẻ ngây ngô của cháu trai, Lê Tinh bật cười, lại không thèm để ý đến cháu trai nữa, rút khăn tay lau nước mắt, dựng xe lên rồi đi thẳng vào kho hàng.
Lê Hà Dương vội vàng lên xe đạp theo sau, không quên nhắc: "Cô út, cô đi chậm thôi, kẻo ngã đấy!”
“......”
Phía trước là một con phố cũ, qua đó sẽ đến nhà kho. Hai cô cháu nhanh chóng tới nơi, mỗi người xuống xe đi tới trước cửa. Lê Hà Dương lấy chìa khóa mở cửa kho, định dỡ hàng, nhưng vì Lê Tinh cũng đến nên cậu vào trong trước, lấy cho cô một chai nước ngọt, tiện tay nhặt một chiếc đinh trên sàn để khui nắp chai rồi đưa cho cô, cậu còn bê ra một chiếc ghế đẩu nhỏ: “Cô út ngồi tạm ở đây nhé, để con dỡ mấy tấm bìa xuống.”
Lê Tinh nhìn cậu một cái, nhận lấy chai nước, đặt lên ghế cùng túi xách, bước tới giúp cháu trai dỡ hàng.
Thấy vậy, Lê Hà Dương hốt hoảng vội vàng ngăn lại: “Cô út đừng làm, việc này không phải của cô. Cô ngồi nghỉ đi…”
“Việc gì mà không phải của cô thì con làm được? Đừng coi thường người khác. Cô không yếu như con nghĩ đâu. Dỡ mấy tấm bìa này có gì khó? Thay vì nói nhảm thì làm đi.”
Lê Tinh gạt tay cậu ra, tháo sợi dây chun buộc đống bìa bên hông xe rồi bắt đầu dỡ xuống. Đống bìa cao hơn cả người cô, không hiểu Lê Hà Dương làm cách nào mà chở về được. Lê Tinh mang đôi giày cao gót, còn phải nhón chân mới lấy được lớp trên cùng xuống.
Lớp trên cùng là khó gỡ nhất. Lê Hà Dương lo lắng sợ cô bị mấy tấm bìa rơi vào người, nên vội đưa tay ra đỡ.
Không thể ngăn được cô, cậu đành tham gia làm cùng. Thời gian qua chân tay cậu đã quen với việc lao động nặng, hiện giờ lại có cô giúp sức, cậu làm hăng hái hơn hẳn. Chẳng bao lâu cả xe bìa đã được dỡ hết vào kho.
Xong việc, Lê Tinh không vội rời đi, mà dạo quanh các phòng trong kho một lượt. Cô phát hiện bìa giấy đã chất đầy hai gian, còn sắt vụn, đồng nát cũng đã chất kín gần hai gian khác.
Nếu cứ chất thêm, nhà kho này sớm muộn cũng không chứa nổi.
Từ khi thuê kho, dù buổi tối có bận cùng Lục Huấn, nhưng vào cuối tuần hoặc buổi trưa rảnh rỗi, cô đều ghé qua xem xét tình hình và nắm giá cả thị trường phế liệu.
Mấy tháng qua, cô yêu cầu Lê Hà Dương ghi lại số liệu giá cả phế liệu hàng ngày. Từ những dữ liệu này, cô nhận ra giá phế liệu thay đổi theo nhu cầu thị trường, thông tin thương mại hàng ngày và sự biến động giá nguyên liệu thép, từ đó có thể tìm ra một số quy luật.
Dựa vào bảng số liệu chi tiết mà cô lập, Lê Tinh chắc chắn rằng giá phế liệu, đặc biệt là đồng và sắt vụn, sẽ không cao trong nửa đầu tháng 10, nhưng sau ngày 20 giá sẽ tăng mạnh.
Với bìa giấy, cô chỉ cần dựa vào dữ liệu bán hàng cuối năm của các bách hoá tổng hợp lớn để biết rằng từ giữa tháng này đến giữa tháng sau, giá sẽ tăng cao. Vì vậy, cô bảo Lê Hà Dương chỉ cần mỗi ngày chở một xe bìa đến trạm thu mua để thăm dò giá, còn lại thì đừng bán vội.
Cô mới dặn dò việc này khoảng hơn mười ngày trước khi cưới, vậy mà đống phế liệu đã chất đầy như thế, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
"Mấy thứ này đều do con một mình thu về à? Đây không chỉ là phế liệu từ vài toà nhà bách hoá thôi, đúng không? Còn số đồng nát kia là ở đâu ra? Sao lại có cả tấm thép nguyên khối thế này?”
Nói đến đây, Lê Tinh sực nghĩ đến điều gì, nét mặt nghiêm lại nhìn Lê Hà Dương: "Con không được thu đồ bất hợp pháp.”
Đồ bất hợp pháp, tức là phế liệu bị trộm từ các nhà máy thép hoặc xưởng cơ khí, hoặc thậm chí là nắp cống mà mấy kẻ vô lương tâm ăn cắp. Những thứ này không nằm trong danh mục được phép thu mua. Để bán được cho trạm phế liệu, cần cắt phá hoặc nung chảy thành cục, nhưng nếu bị phát hiện sẽ gặp rắc rối lớn.
"Không phải đồ bất hợp pháp! Không phải!” Lê Hà Dương vội vàng xua tay. "Cô út, con làm sao dám thu đồ bất hợp pháp? Cô dặn đi dặn lại rồi, con nào dám không nghe?”
Lê Tinh nhìn cậu, khuôn mặt đen nhẻm của cậu không có vẻ gì là chột dạ. Hiểu tính cậu, cô biết cậu tuy bốc đồng nhưng không đến mức làm liều.
"Thế mấy thứ này ở đâu ra?”
Ánh mắt Lê Hà Dương chợt lóe lên: "Nhặt được.”
"Nhặt được?” Lê Tinh bật cười không tin, nhìn cậu với ánh mắt như muốn nói: Con đùa cô sao?”
"Thật sự là nhặt được mà." Thấy cô không tin, Lê Hà Dương vội giải thích: "Dạo này Ninh Thành đang xử lý mấy tòa nhà bỏ hoang ấy. Trong đó có một số thép để lâu năm rồi, không hiểu sao gần đây họ không cần nữa, cứ vứt vào bãi rác phía sau núi để đốt. Thấy dân xung quanh cũng đi nhặt, tiện đường nên con cũng lấy một xe về.”
Tòa nhà bỏ hoang?
Ở Ninh Thành, ngoài mấy công trình của Phạm Trường Hải, còn có vài dự án bị đình trệ do thiếu vốn, nhưng giờ đã có kinh phí và đang thi công trở lại. Chỉ có vài công trình của Phạm Trường Hải và Lục Huấn là vẫn chưa xong.
“… Tòa nhà bỏ hoang nào? Con chắc chắn là họ không cần nữa?” Lê Tinh hỏi.
"Nghe nói hình như là ở gần bờ sông.” Lê Hà Dương đáp, rồi nói thêm: "Chắc chắn là không cần nữa mà. Nếu còn cần, ai lại mang ra bãi rác vứt chứ? Ai rảnh đến thế?"
"Hay là ai đó trộm thép rồi giấu ở bãi rác?” Lê Tinh tức giận liếc cháu trai một cái. Thằng nhóc này ngày ngày thu phế liệu mà không biết rằng tòa nhà ven sông kia giờ đã thuộc về dượng út của nó.
Lê Hà Dương không nghĩ tới cô út đoán trúng phóc. Thực ra cậu đại khái cũng đoán được nguồn gốc nhưng vì đồ xuất hiện ở bãi rác, coi như là rác nhặt được, mà lại có nhiều người cùng nhặt, nên phép vua cũng thua lệ làng.
“… Không thể nào. Ai lại giấu thép ở bãi rác chứ?” Mặt cậu hơi gượng, nhưng vẫn cứng giọng nói.
Lê Tinh không muốn đôi co với cậu nữa. Cô lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Lục Huấn.
Lúc này Lục Huấn vừa đến khu nhà trùm mền bên bờ sông chưa được bao lâu, đang cùng Phạm Trường Hải thảo luận về tình trạng của tòa nhà. Hai tòa nhà trùm mền nằm ven sông đều được Phạm Trường Hải lên kế hoạch xây dựng để bán cho giới giàu có ở Ninh Thành.
Nhưng hiện tại cả hai tòa nhà đều bị phá hoại nghiêm trọng, đặc biệt là tường chịu lực và dầm chịu lực. Lục Huấn đã kiểm tra kỹ lưỡng, tòa nhà tuy chưa đến mức nghiêng rõ rệt, nhưng đã có dấu hiệu nghiêng dần.
Với tình trạng này, cần phải nhanh chóng gia cố tạm thời, đồng thời sử dụng dầm thép để củng cố tất cả các dầm chịu lực bị hư hại. Tuy nhiên, ngay cả khi xử lý theo cách này, rủi ro vẫn tồn tại. Do các tầng hư hại nằm ở phần nền, tòa nhà lại cao, nên nhất định phải mời chuyên gia đến đo đạc và đánh giá.
Mặc dù không phải là chuyên gia trong lĩnh vực xây dựng, nhưng trước đó, để chuẩn bị cho dự án này, Lục Huấn đã đọc không ít sách, đến nhiều công trường thực tế và học hỏi từ các bậc thầy trong nghề. Những bậc thầy mà anh mời tới cũng khẳng định tình hình không khả quan, việc gia cố toàn bộ là một công trình lớn, tốn thời gian và công sức, ít nhất phải mất hai tháng mới có thể xử lý xong trước khi tiếp tục thi công.
Nhưng nhóm người và chuyên gia mà Phạm Trường Hải mời tới lại cho rằng không có vấn đề gì, có thể vừa gia cố dầm chịu lực vừa thi công đồng thời, như vậy sẽ không làm chậm tiến độ.
Lục Huấn không đồng ý. Nếu như tòa nhà chưa có vết nứt trên cầu thang hay dấu hiệu nghiêng, có thể mạo hiểm thử. Nhưng giờ đây cả hai vấn đề đã xuất hiện, việc tiếp tục xây dựng trong khi gia cố là quá nguy hiểm. Anh lo rằng nếu tiếp tục xây thêm tầng, các vết nứt dưới tầng sẽ ngày càng lớn, mà dầm thép gia cố chỉ đóng vai trò rất nhỏ.
Anh đề nghị trước tiên cần gia cố toàn bộ tường và dầm chịu lực, sửa chữa cầu thang hư hại, và tạm hoãn việc thi công.
Phạm Trường Hải lại khăng khăng rằng không thể trì hoãn tiến độ. Anh ta nhấn mạnh rằng các chuyên gia đã kiểm tra và khẳng định không có vấn đề gì.
Hai người rơi vào thế bế tắc, Phạm Trường Hải vẫn cố thuyết phục: "Lục anh em, cậu cũng biết hai tòa nhà ven sông này đã từng lên báo. Nếu giờ trì hoãn hai tháng mà còn để lộ chuyện tường và dầm chịu lực gặp vấn đề, thì dù sau này hoàn thành, liệu có ai dám mua không? Hơn nữa, bên Thường Hùng đang triển khai dự án khu công nghiệp nhẹ và đã lấy thêm hai lô đất gần đó để xây khu chung cư cao cấp. Rõ ràng là họ muốn cạnh tranh trực tiếp với chúng ta.”
“Nếu để lộ tin tức anh đang vừa sửa dầm chịu lực vừa xây dựng, liệu ai còn tin tưởng mà mua nhà ở đây?” Lục Huấn vẫn không lay chuyển, lạnh nhạt đáp lại một câu.
Phạm Trường Hải nghẹn lời, anh ta châm điếu xì gà, quay lưng về phía Lục Huấn rít một hơi dài, không nói thêm gì.
Lúc này, điện thoại của Lục Huấn reo lên.
Tiếng chuông vang lên từng hồi, Lục Huấn liếc nhìn Phạm Trường Hải đang phả khói thuốc khiến không khí xung quanh mù mịt, cầm điện thoại đi qua một bên nghe máy:
“Alo.”
“Alo, là em đây.”
Nghe tiếng “alo” trầm ấm từ đầu dây bên kia, Lê Tinh nhanh chóng đáp lại.
Khuôn mặt Lục Huấn lập tức nở nụ cười: “Bà xã, có chuyện gì vậy?”
Từ đầu dây bên kia, tiếng gọi “bà xã” của anh vang qua điện thoại nghe càng trầm ấm và quyến rũ hơn. Lê Tinh khẽ bối rối một chút rồi trả lời: "Không có gì đâu, chỉ là có chuyện muốn nói với anh. Em đang ở chỗ Hà Dương, trong kho em thấy một lô thép chất đống…”
Lê Tinh kể sơ qua tình hình cho Lục Huấn.
"Em nghĩ chuyện này nên nói với anh một tiếng. Sao lại có cả đống thép tốt như thế mà không sử dụng? Em thấy chúng vẫn còn rất tốt, không có vấn đề gì cả.”
Nụ cười trên môi Lục Huấn nhạt đi. Một lát sau, anh hỏi Lê Tinh: "Em có thể giúp anh hỏi Hà Dương xem lô thép này được phát hiện từ bao giờ không? Chuyện cụ thể là thế nào?"
Điện thoại vang lên tiếng nói rõ ràng, Lục Huấn vừa nói xong, Lê Hà Dương đã nghe thấy. Cậu lập tức ngớ người. Trời ạ, lô thép này hóa ra là của dượng út à?
Cậu và đám người của mình còn chia nhau lô thép xây nhà của dượng út, nghĩ rằng vớ được món hời to!
“Dượng út! Lô thép đó con phát hiện ở bãi rác sau núi bên bờ sông vào hôm kia. Khi đó có rất nhiều người đi nhặt, nghe nói là một bà cụ nhặt rác phát hiện ra đầu tiên.” Lê Hà Dương định thần lại, vội vàng cầm điện thoại từ tay Lê Tinh, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói tiếp: "Bà cụ nhặt rác đó thường xuyên lên núi lục lọi. Bà ấy nói lô thép này được chở tới chưa đến mười ngày, là bà ấy tìm ra.”
“Cả một đống thép lớn như vậy, bà ấy không thể xử lý hết, lại lo có chuyện xảy ra nên đành nói dối là rác thải bị đổ trái phép, rồi bảo người dân xung quanh đến kéo về.”
“Dượng út, chuyện này mới xảy ra được vài ngày, người dân quanh đó không có đủ dụng cụ để xử lý hết số thép. Nếu dượng báo cảnh sát ngay bây giờ chắc vẫn còn kịp!”
Lê Hà Dương đau lòng đến muốn khóc. Biết vậy lúc đầu cậu đã không tham lam mà báo cảnh sát ngay rồi.
“Được rồi, dượng hiểu rồi. Cảm ơn con, Hà Dương. Dượng còn phải xử lý vài việc ở đây. Cô út của con đang ở chỗ con, nhớ chăm sóc cô ấy.”
Lục Huấn nắm rõ tình hình, nói chuyện đơn giản vài câu rồi cúp máy.
“Lô thép của anh đã được tìm thấy.” Cúp điện thoại xong, Lục Huấn quay lại, nhìn thẳng vào Phạm Trường Hải, người đang tròn mắt nhìn anh. "Mười ngày, trùng với thời điểm đáng ra đội của tôi phải phối hợp với bên anh để vào công trường. Nhưng vì anh trì hoãn, nên chúng tôi đã chuyển sang làm ở công trường đường Đường Tây trước.”
“Anh Phạm, tôi nhớ anh từng nói, hai tháng trước khi phát hiện công trường ở đây không được trông coi tốt, anh đã sắp xếp người của mình qua giám sát, đúng không?”
“Đây chính là người của anh? Một đám người nhà ăn cắp ngay dưới mũi anh?”
“Chuyện này không thể nào! Hơn hai tháng trước họ đã báo với tôi là lô thép bị mất rồi. Tôi còn nghĩ công trường này bỏ hoang lâu quá, mất mát cũng là chuyện bình thường. Là nhờ cậu nhắc nhở nên tôi mới báo cảnh sát.”
Phạm Trường Hải hoàn toàn không thể tin nổi. Lô thép đã mất từ lâu nay đột nhiên xuất hiện. Điều này cho thấy gì? Chứng tỏ lô thép đó vốn dĩ không hề bị mất, mà chỉ bị giấu trong khu nhà này.
Khi đội thi công sắp vào làm, bọn họ hoảng loạn vội vã chở lô thép đi. Đến lúc Phạm Trường Hải nghe lời Lục Huấn báo cảnh sát vì mất thép, đám người này sợ quá không dám xử lý số thép còn lại. Cuối cùng, người dân gần đó lại “nhặt” được.
“Giờ tôi sẽ gọi ngay cho bên cảnh sát!”
Phạm Trường Hải tức giận vô cùng. Trong đám người mà anh ta mới sắp xếp đến công trường bờ sông này, còn có cả họ hàng thân thiết bên nhà họ Phạm. Chính vì vậy, bọn họ nói gì anh ta cũng tin tưởng, không mảy may nghi ngờ.
Nghĩ đến vấn đề của tường và dầm chịu lực, Phạm Trường Hải lập tức cảm thấy sự việc không đơn giản.
Những gì Phạm Trường Hải có thể nghĩ đến, Lục Huấn đã sớm nghĩ đến trước. Khi Phạm Trường Hải cầm điện thoại chuẩn bị bấm số, Lục Huấn thẳng thắn nói: "Từ giờ tôi không tin bất cứ người nào của anh nữa. Tất cả họ, kể cả nhóm chuyên gia, đều phải rút khỏi đây. Mọi việc ở công trường bờ sông này sẽ do người của tôi toàn quyền tiếp quản. Cách thức thi công và sắp xếp công việc, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Phạm Trường Hải dừng tay, ngẩng lên nhìn Lục Huấn.
Lục Huấn nhìn thẳng vào anh ta, không hề lùi bước: " Anh Phạm, tôi vừa mới cưới vợ. Tôi yêu cô ấy, cũng không nỡ rời xa cô ấy. Vì vậy, tôi càng phải biết quý trọng mạng sống của mình.”
“Nếu anh Phạm không ngại bỏ rơi chị Trân và Phàm Phàm, cũng chẳng bận tâm sống cùng bốn bức tường lạnh lẽo trong tù, thì cứ làm theo ý anh.”
“…”
Phạm Trường Hải giũ tàn xì gà, im lặng một lúc rồi nói: "Hiểu rồi, lần này nghe cậu.”
*****
Cuộc nói chuyện giữa Lục Huấn và Phạm Trường Hải, Lê Tinh hoàn toàn không biết. Cô vừa kể rõ mọi chuyện với Lục Huấn xong, cúp máy liền quay sang kéo tai Lê Hà Dương, dạy cho một bài học:
"Lê Hà Dương, giỏi nhỉ, lại còn không biết xấu hổ! Đống này mà không phải bất hợp pháp à? Chẳng lẽ trong mắt con, những thứ nhặt được ở bãi rác thì không phải là bất hợp pháp sao?”
“Ây da, đau quá, cô út ơi, con sai rồi! Sau này con không hám món lợi nhỏ nữa, con thề, con thề!”
Lần này Lê Tinh thực sự tức giận, hiếm khi cô học theo Hà Lệ Quyên động tay động chân mà không chút nương tay. Lê Hà Dương vừa đau vừa luống cuống, vội tìm cách chuyển chủ đề: "Đúng rồi, cô út, cô còn chưa nói tại sao hồi nãy cô khóc vậy?”
“Làm gì có lý do gì chứ. Thích khóc thì khóc thôi. Có lẽ thấy con vừa chẳng kiếm được đồng nào lại còn phơi nắng đến đen như khỉ, nên cô thấy xót.”
Nhắc đến chuyện này, Lê Tinh mới nhớ ra mình có việc quan trọng hơn cần bàn với Lê Hà Dương. Nhìn tai cậu đỏ rực, cô thả tay ra nói: "Thôi, nghe đây, cô có việc muốn nói.”
Trong căn nhà kho bừa bộn toàn giấy bìa, sắt vụn, không khí nồng nặc mùi khó chịu, Lê Tinh nhìn lướt một vòng, thấy không có vấn đề gì khác, liền đi ra ngoài.
Lê Hà Dương lập tức đi theo, vừa xoa cái tai đỏ ửng vừa cười ngớ ngẩn: "Cô út, cô đau lòng con sao? Con đâu có gì đâu, mỗi ngày chỉ chạy xe vài chuyến, có gì mà mệt đâu. Còn nói con không kiếm được tiền nữa, chẳng phải trước đây con còn mua cho cô sợi dây chuyền vàng làm của hồi môn sao?”
Lê Hà Dương thấy Lê Tinh cầm túi và chai nước ngọt trên ghế lên rồi ngồi xuống, cậu cũng tìm một tấm bìa lót đất, ngồi phịch xuống, vừa nói vừa nghĩ, lại không hài lòng cau mày: "Nhưng đúng là ít thật, chỉ đủ mua sợi dây chuyền vàng. Sau này con sẽ kiếm nhiều tiền hơn, mua hẳn thỏi vàng cho cô út!”
Khi Lê Tinh kết hôn, mấy người anh trai trong nhà đều tặng quà cưới. Lê Hà Niên thì dùng tiền làm thêm mua một đôi bông tai vàng. Còn Lê Hà Dương, tự cho rằng mình kiếm được nhiều tiền hơn, liền mua hẳn một sợi dây chuyền vàng.
Thực ra cậu muốn mua thỏi vàng, nhưng vì đã thuê dài hạn một nhà kho ở xưởng nên không gom đủ tiền. Dù vậy, cậu vẫn không nản lòng. Một ngày nào đó cậu sẽ kiếm đủ tiền, mua cho cô út cả một thùng thỏi vàng.
Cậu nhóc ngốc nghếch một lòng nghĩ cho cô, khiến Lê Tinh không nỡ giận thêm. Cô đưa chiếc điện thoại trong tay mình cho cậu: "Cái này, con cầm lấy.”
Lê Hà Dương ngơ ngác nhận lấy, không hiểu Lê Tinh định làm gì, bèn hỏi: "sao thế ạ?”
“Điện thoại này là dượng út làm cho cô. Ban đầu là để cô dùng, nhưng cô đi làm ở bách hoá số sáu không cần đến nó. Để ở nhà thì phí, nên con cầm dùng đi. Như vậy, sau này ai có giấy bìa cần bán có thể gọi trực tiếp cho con, đỡ mất công chạy tới chạy lui.”
“Với lại, mấy chỗ thu mua giấy bìa mà chúng ta hợp tác bây giờ đều ổn định rồi. Con đừng một mình làm tất cả nữa. Trong đám bạn con chẳng phải có mấy người chưa kiếm được việc sao? Thuê họ giúp con đi, trả lương và chia thưởng cuối năm. Việc làm ăn một người không thể lớn được.”
“Cái này cho con à?” Lê Hà Dương nhìn Lê Tinh, lại nhìn chiếc điện thoại đắt đỏ trong tay, giá hơn 10.000 tệ. Cậu hiện giờ thậm chí còn không có nổi 3.000 tệ để lắp một cái máy bàn… À mà nếu bán hết đồ trong kho thì chắc đủ. Nhưng cậu vẫn hỏi lại, giọng đầy ngạc nhiên và phấn khích: “Cô út, thật cho con à? Dượng út không nói gì chứ?"
“Nói gì chứ?” Lê Tinh lườm cậu một cái: "Anh ấy bảo cô đưa cho con. Anh ấy không nhỏ mọn thế đâu.”
“Ha ha, dượng út của chúng ta đúng là hào phóng!” Nghe vậy, Lê Hà Dương yên tâm hẳn, cười tít mắt.
Cậu vốn chẳng khách sáo với Lê Tinh. Hiện tại cậu rất cần một chiếc điện thoại, cầm nó trong tay nhìn thật kỹ, hài lòng cười: "Vậy con nhận nhé!”
“Nhận đi. Nhớ những gì cô vừa nói. Còn nữa, không được nhặt đồ không rõ ràng nguồn gốc, càng không được nhận đồ không rõ ràng nguồn gốc!”
Lần đầu tiên phá lệ, lại còn dính líu tới dượng út, Lê Hà Dương đâu dám không rút kinh nghiệm. Cậu lập tức đáp: "Cô út yên tâm, con không dám nữa đâu. Từ nay mà thấy đồ như thế, con sẽ báo cảnh sát ngay.”
Cậu vừa hứa vừa nói thêm:
“Cô út nói đúng, làm ăn một người không lớn được. Mai con sẽ liên hệ Hổ Tử với Siêu Tử xem họ có muốn làm không. Đúng rồi cô út, còn một chuyện nữa muốn nói với cô.”
“Chuyện gì?” Lê Tinh vừa uống nước ngọt vừa hỏi.
Lê Hà Dương ngập ngừng gãi đầu: "Chuyện cô từng kể với con, trưởng trạm thu mua phế liệu định nghỉ hưu, người thân của đồng nghiệp cô có thể sẽ lên thay. Lúc đó có thể việc buôn bán của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng giờ bà ta chắc không lên được nữa đâu.”
Nhìn vẻ mặt lấm lét của cậu, Lê Tinh lập tức nghi ngờ: "Con làm gì rồi?”
“Cũng… cũng chẳng làm gì. Mấy hôm trước con đi bán phế liệu, tình cờ thấy bà ta nhận quà hối lộ, còn khuyến khích người ta đến các cửa hàng bách hoá thu mua phế liệu.
Lại còn bảo nếu đưa đủ tiền, bà ta sẽ để con dâu hỗ trợ liên hệ với các cửa hàng. Đó không phải là muốn cướp bát cơm của chúng ta sao. Con tức quá!”
Nhắc đến chuyện này, Lê Hà Dương vẫn còn nghiến răng nghiến lợi. Nhưng ngay sau đó, cậu liền đổi giọng, khoe khoang: "May mà lúc đó con mang theo cái loa ghi âm cô mua. Con đã ghi âm lại hết!Đúng lúc có đoàn kiểm tra tới, con nhanh trí giấu cái loa sau cánh cửa rồi phát đoạn ghi âm ra.”
Lê Tinh sững người. Cô hoàn toàn không biết cậu nhóc này sau lưng mình đã làm một chuyện to tát như vậy. Nhưng lạ là chị Trương không hề tìm cô nói gì về việc này? Hóa ra hôm qua chị ta giận cá chém thớt vì chuyện khác?
"Rồi sao nữa?"
"Rồi thì, cái bà già ứng cử viên cho chức trưởng trạm kia chắc chắn thất bại, cấp trên còn bắt bà ta viết kiểm điểm, chuẩn bị đình chỉ công tác!"
Lê Hà Dương vẫn còn ấm ức chuyện cái loa bị đập, khi nói đến kết cục của bà già, lông mày cậu nhướng lên, giọng nói cũng phấn khích hẳn: "Cô út không biết lúc đó mặt lão yêu quái kia xanh mét như thế nào đâu, đợi đoàn điều tra vừa đi, bà ta phát điên luôn, gào thét khắp nơi tìm cái loa!"
"Chỉ tội nghiệp cho cái loa cô cho con rồi." Cuối cùng, Lê Hà Dương lại tiếc cái loa của mình.
"..."
Lê Tinh nửa ngày không nói nên lời: "Bà ta không tìm con tính sổ à?"
"Chắc bà ta không biết là con!" Lê Hà Dương lại đắc ý: "Tiểu Lưu ở trạm thu mua biết cái loa đó là của con, nhưng nó ghét bà già đó, nên không nói cho bà ta biết. Bà già đó chỉ gặp con lần đầu, những lần sau con đi bán phế liệu bà ta đều trốn trong văn phòng ăn hạt dưa uống trà."
"Nhưng con cũng sợ bà ta đoán ra là con, rồi sai con dâu bà ta gây phiền phức cho cô, đáng lẽ hôm kia con muốn nói với cô chuyện này rồi, nhưng không khí trong nhà đang vui vẻ nên con không muốn nhắc đến bà già thối tha đó."
Gây phiền phức là điều chắc chắn, thù lớn như vậy mà chị Trương không trực tiếp tìm cô, chắc chắn là đang định làm lớn chuyện, cô thật sự phải cẩn thận.
Lê Tinh nghĩ trong lòng nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ không quan tâm: "Chị ta có thể gây phiền phức gì cho cô chứ, cô đâu có cùng khoa với chị ta."
"Không sao đâu, coi như là giúp chúng ta loại bỏ một mối nguy hiểm tiềm ẩn, cứ vậy đi." Nói xong, Lê Tinh lại nhắc đến chuyện chính: "Cô đến đây là có việc muốn nhờ con."
"Chuyện gì vậy cô út?" Lê Hà Dương lập tức hỏi.
Lê Tinh do dự một chút: "Cái tên Đỗ Trường Thuận ở nhà máy sợi, con để ý hắn một chút, hôm qua cô về hỏi mấy người chơi ở sân vận động, họ nói tinh thần của Đỗ Trường Thuận có vẻ không ổn định."
"Rồi tối qua cô về nhà lại mơ thấy nhà máy sợi bị cháy, cô thấy giấc mơ này của cô khá kỳ lạ, nếu không giải quyết được chuyện này thì cô ngủ không ngon mất..."
Lê Tinh nửa thật nửa giả nói với Lê Hà Dương.
"Lại mơ thấy nữa ạ? Hay là cô út quá để ý chuyện này? Hay là bị thứ gì đó quấn lấy rồi?" Lê Hà Dương nhíu mày, cô út của cậu hồi bé rất dễ bị kinh hãi, lớn lên thì ít khi như vậy, một người xa lạ có gì đáng để tâm đến thế.
Thật sự có chút kỳ lạ.
Nhà có Hà Lệ Quyên mê tín, Lê Hà Dương từ nhỏ đã nghe Hà Lệ Quyên kể chuyện ma quỷ, hơn nữa cậu còn xem nhiều băng video phim Hong Kong như "Cương thi tiên sinh", "Nhất mi đạo nhân", nên cậu ít nhiều cũng tin vào ma quỷ.
Cậu thậm chí không nghi ngờ lời Lê Tinh nói, chỉ suy nghĩ xem mấy ngôi chùa ở Ninh Thành có cao nhân nào có thể giải quyết chuyện này không.
Lê Tinh biết cháu trai sẽ tin, cô hiểu Lê Hà Dương, cháu trai bị chị dâu ảnh hưởng nên có chút mê tín, cô nhân cơ hội nói: "Ai mà biết được, nhưng cô liên tiếp hai lần mơ thấy Đỗ Trường Thuận, nói không chừng hắn có vấn đề gì đó, thật sự sẽ gây nguy hiểm cho nhà máy!"
"Con tìm người theo dõi hắn, tốt nhất là điều tra kỹ về người này, nếu có tin tức gì thì báo cho cô biết, không điều tra rõ người này cô không yên tâm."
Thực ra Lê Tinh muốn tìm xem Đỗ Trường Thuận có điểm yếu gì không, từ trong mơ thấy Đỗ Trường Thuận là người cực đoan, người như vậy ở lại nhà máy sợi luôn khiến người ta không yên tâm.
Phải có cách giải quyết ổn thỏa, khiến hắn tự nguyện rời khỏi nhà máy sợi, cho dù sau này có gặp chuyện gì cũng sẽ không nghĩ đến nhà máy sợi là tốt nhất.
Lê Tinh suy nghĩ, lông mày dần nhíu lại.
Lê Hà Dương thấy cô út thật sự lo lắng, vội vàng đáp ứng: "Cô út đừng lo, lát nữa con về sẽ đi tìm người hỏi thăm về hắn. Nếu không được, đợi con tìm được người phụ giúp, con sẽ tự mình đi theo dõi xem hắn rốt cuộc là người như thế nào."
"Ừm, dù sao con nhớ kỹ, có tin tức gì về hắn thì báo cho cô ngay." Lê Tinh lại dặn dò.
Lê Hà Dương gật đầu đáp lại một tiếng biết rồi.
Chuyện Lê Hà Dương đã đồng ý với Lê Tinh thì không có chuyện không làm, hơn nữa còn rất tích cực.
Lê Tinh nghĩ trong lòng, cuối cùng cũng nhẹ nhõm đi một phần, tiếp theo chính là việc cô kiểm soát bản thân mua sắm tiêu tiền.
Nhưng chuyện này không dễ kiểm soát như cô nghĩ.
Lê Tinh từ năm mười bốn tuổi đã thích mua sắm, đến nay hai mươi hai tuổi, cô đã quen với tám năm sống trong cảnh mua sắm, bảo cô cách một ngày không mua thì cô có cảm giác bức bối khó chịu.
Huống chi dưới lầu chỗ cô làm việc chính là các cửa hàng bách hoá, mỗi trưa ăn cơm cô đều có thói quen đi dạo một vòng, bảo cô không mua thì cô căn bản không làm được.
Để kiểm soát bản thân không tiêu tiền, Lê Tinh thử không mang thẻ không mang tiền đi làm, cơm trưa thì nhờ Lê Hà Dương mang đến cho cô.
Nhưng những ngày tháng như vậy rất khó khăn, ngày nào cô không mua đồ thì cả người đều không có tinh thần, Lục Huấn vốn đã lo lắng cho sức khỏe của cô, lại càng chú ý đến cô hơn.
Thấy cô không có tinh thần, anh không khỏi hỏi.
Cô lấy cớ là do công việc quá mệt mỏi.
Một ngày như vậy, hai ngày như vậy, liên tục một tuần cô đều như vậy, thậm chí đến tối cô bắt đầu lo lắng mất ngủ nói mơ.
Trong mơ toàn là: "Không mua, không mua, mình không thể mua..."
Sáng hôm sau tỉnh dậy lại ủ rũ.
Cô như vậy, Lục Huấn sao có thể không nhận ra, anh rõ ràng phát hiện ra Lê Tinh có vấn đề.
Sáng nay hai người cùng nhau ăn sáng, Lục Huấn đút cho cô bát hoành thánh đã nguội, anh nhìn cô đột nhiên hỏi một câu: "Bà xã, hình như đã nhiều ngày em không đi dạo phố mua sắm rồi?"