Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 55

 
Bà xã, hình như em đã nhiều ngày không đi dạo phố mua sắm rồi?

Lục Huấn hỏi đột ngột, Lê Tinh đang cắn một miếng hoành thánh, đầu lưỡi vô ý bị răng cắn trúng, cô nhịn đau, nhai ngấu nghiến miếng hoành thánh vừa cắn qua rồi nuốt xuống, đưa tay vén những sợi tóc mai đang rủ xuống bên má ra sau tai, kéo khóe môi cười gượng gạo đáp lại anh:

"Ừm, gần đây em bận đi làm mà, nên không đi dạo."

Lục Huấn nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua vẻ hoảng loạn cùng không tự nhiên thoáng qua trên mặt cô, anh nhíu mày, đã một tuần rồi ngày nào cô cũng nói rất mệt, về đến nhà dù là ở sofa phòng khách hay trên giường, cô đều ôm thú bông hoặc gối ngẩn người, cũng không nói chuyện.

Anh ôm cô, cô vẫn bám lấy anh, nhanh chóng quay người lại vòng tay qua cổ anh, dụi má vào hõm cổ anh. Nhưng những nụ hôn nồng nhiệt như sáng hôm đó, những lời nũng nịu đòi sinh con cho anh đã không còn nữa. Sự sống động đã biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt đầy tâm sự.

Anh không biết gần đây cô có chuyện gì.

Cô nói công việc bận rộn, mệt mỏi.

Anh muốn cô nghỉ ngơi một chút, nhưng cô không đồng ý. Anh thực sự quá lo lắng cho tình trạng của cô, nên đã cố gắng gặp trưởng phòng của cô trong một bữa tiệc về cải cách cửa hàng bách hoá.

Người đó đã từng tham dự đám cưới của họ, anh ngồi xuống nói chuyện một lúc, hai người nhanh chóng trò chuyện. Anh vô tình hỏi thăm tình hình gần đây của phòng ban, trưởng phòng của cô nói gần đây không quá bận rộn, hiệu suất làm việc của cô gần đây rất cao, về cơ bản là bận rộn nửa ngày, nghỉ ngơi nửa ngày.

Nhưng trưởng phòng của cô cũng nói rằng tinh thần của cô gần đây không được tốt, không biết có phải bị bệnh hay không, ủ rũ không còn vui vẻ như trước, ngoài công việc thì thời gian còn lại như mất hồn.

Trưởng phòng của cô còn cười nói với anh: "Dù có yêu vợ đến mấy cũng phải để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt chứ, sức khỏe là vốn quý mà, đúng không?"

Anh nghe xong chỉ biết cười trừ.

Họ đã không làm gì trong suốt một tuần, còn đi ngủ sớm. Nhưng anh biết cô nhắm mắt mà không hề ngủ, anh ôm cô, hôn cô, vu.ốt ve cô, cô cũng đáp lại.

Nhưng anh luôn cảm thấy cô thiếu đi sự nhiệt tình. Khiến anh cảm thấy cô không tập trung, cơ thể không tiếp nhận anh, anh không nỡ ép buộc, chỉ đành ôm cô ngủ.

Nếu không phải cứ khi hai người ở bên nhau, cô lại như trẻ sơ sinh bám vào lòng anh, thì anh đã nghĩ rằng cô chán anh, không còn yêu anh nữa.

Anh không biết cô bị sao, cho đến tối qua nghe thấy cô khóc trong mơ và hét lên: "Không mua, không mua, tôi không mua, không thể mua..."

Cô khóc rất khó chịu và bất lực, cả người co rúm lại, anh vội vàng ôm cô vỗ nhẹ vào lưng dỗ dành, rất lâu sau cô mới bình tĩnh lại, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt áp vào hõm cổ anh ngủ thiếp đi.

Cô ngủ thiếp đi, nhưng anh không thể nào yên tâm ngủ tiếp.

Cả tuần nay, anh bận rộn giám sát công việc gia cố, sửa chữa dầm và tường chịu lực của tòa nhà trùm mền ven sông. Ngoài ra, Vũ Tiến lại dẫn theo hai người đi về phía Bắc, công việc đánh bắt ngoài khơi cũng cần anh giám sát, còn dự án nghiên cứu điều hòa giá rẻ ở Từ Thành cũng đến giai đoạn quan trọng nhất, anh cũng tranh thủ thời gian đến đó một chuyến, nên có hai ngày tan làm anh đã nhờ anh hai lái xe đến đón cô.

Do quá bận rộn nên thời gian anh dành cho cô không nhiều, mỗi lần tan làm anh đến đón cô, cô đều nói mệt muốn về nhà nghỉ ngơi nên anh cũng không nghĩ nhiều. Đến khi nghe thấy những lời mê sảng khó chịu của cô, anh mới nhận ra, cô đã nhiều ngày không xách những túi lớn túi nhỏ về nhà.

Nói chính xác là không có một cái túi nào.

Anh đã hỏi cô hai lần, cô đều trả lời là hơi mệt, không đi dạo, khiến anh chỉ nghĩ đến sức khỏe của cô, còn định hôm nay nghỉ ngơi đưa cô đi khám.

Ai ngờ cô không phải bị bệnh, mà là vì nhiều ngày không mua sắm.

Nhưng điều này càng khiến anh khó hiểu, trong ngăn kéo ở nhà luôn có sẵn không dưới một vạn tiền mặt, anh còn dặn tài vụ bên công ty mỗi ngày gửi cho cô ba nghìn vào thẻ, có khi là năm nghìn, mỗi ngày anh về đều đưa thẻ cho cô.

Anh đã xem ngăn kéo, tiền không hề động đến, sáng nay anh gọi điện thoại kiểm tra thẻ, cô cũng không hề quẹt, mấy ngày nay trong mấy cái thẻ tiền mặt đã lên tới mấy vạn.

Điều này thực sự quá bất thường.

Rốt cuộc cô đã gặp chuyện gì, mà lại thà chịu đựng khó chịu cũng không đi mua sắm?

"Dù bận rộn đến đâu cũng cần nghỉ ngơi giải trí, anh thấy em gần đây quá mệt mỏi, hay là ở nhà nghỉ ngơi hai ngày nhé?" Lục Huấn suy nghĩ rồi nhìn cô nhẹ giọng nói.

"Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao? Em ở nhà nghỉ ngơi một ngày là được rồi." Lê Tinh không để ý đến ánh mắt dò xét cẩn thận của Lục Huấn, cô cầm thìa khuấy nhẹ trong bát hoành thánh, ánh mắt lơ đãng, trong lòng cảm thấy trống rỗng, bồn chồn.

Không nhắc đến chuyện mua sắm thì không sao, vừa nhắc đến chuyện này, cô như có hàng nghìn con kiến bò cắn trên người, toàn thân khó chịu.

"Em vẫn còn hơi mệt, muốn lên lầu ngủ thêm một chút." Lê Tinh không ngồi yên được nữa, cô đặt chiếc thìa xuống, nhìn Lục Huấn nói.

Một tuần, bản thân cô không để ý, nhưng anh lại thấy cô gầy đi trông thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn cằm nhọn hoắt, đôi mắt vốn đã to nay càng to hơn, nhưng ánh sáng trong trẻo ngày nào đã bị bao phủ bởi một nỗi u uất, toát lên vẻ yếu đuối bất lực.

"Không ăn nữa à? Em mới ăn có ba cái hoành thánh." Lục Huấn gắp đũa lên rồi lại đặt xuống, đưa tay chạm nhẹ vào mặt cô, dịu dàng nói: "Không muốn ăn hoành thánh? Vậy ăn món khác? Mì? Bánh trôi? Anh đi nấu."

"Có lẽ chưa tỉnh ngủ, không có khẩu vị cũng không muốn ăn, ông xã, em lên ngủ thêm một chút được không?" Lê Tinh đưa tay phủ lên bàn tay đang chạm vào má cô, dụi mặt vào lòng bàn tay anh.

Giọng nói mềm mại, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt mệt mỏi.

Lục Huấn nhìn thấy vậy, lòng mềm nhũn ra, những lời khuyên nhủ định nói ra cũng không nói được nữa, chỉ đành chiều theo cô: "Được rồi, em đi ngủ đi."



"Hôm nay anh không có việc gì, đợi em ngủ dậy chúng ta đi toà nhà bách hoá dạo chơi, em muốn đến số một hay số hai? Hay là đi dạo phố?"

"Đi mua sắm sao?" Lê Tinh đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, trong mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi, "Anh không bận nữa à?"

Lòng Lục Huấn nặng trĩu, anh có thể chắc chắn rằng cô đã gặp chuyện gì đó, trước đây nghe đến chuyện đi mua sắm, cô chỉ có vui mừng phấn khích, mắt sáng long lanh, chứ không phải kinh hãi như thế này.

"Ừ, em không muốn đi sao? Mấy hôm nay anh không ở bên em, cũng chưa cùng em đi chơi." Lục Huấn bình tĩnh nhìn cô nói.

Cô không muốn đi sao? Cô nghe thấy chữ "dạo" liền cảm thấy máu toàn thân như đang sôi lên, cô há miệng, muốn nói không đi nhưng lại không nói nên lời, nói đi thì lại cảm thấy hoảng sợ và kinh hãi.

"Đợi em ngủ dậy rồi nói sau, bây giờ em buồn ngủ lắm, chỉ muốn ngủ thôi." Lê Tinh che giấu sự hoảng sợ trong lòng trong mắt, vội vàng đi về phía cầu thang.

Vẻ mặt cô hoảng loạn, bước chân cũng có chút lảo đảo, Lục Huấn đứng dậy phía sau cô, nhìn bóng dáng mảnh mai vội vã của cô, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Lê Tinh vào phòng ngủ trên tầng hai, vừa đóng cửa lại, cô dựa vào cửa ngẩng đầu nhìn trần nhà, rất nhanh sau đó cả người như bị rút hết hồn phách, uể oải đi đến bên giường, đưa tay lấy chiếc gối Lục Huấn nằm ngủ bên cạnh ôm vào lòng, áp mặt vào gối lại bắt đầu ngẩn ngơ.

Cô rất muốn đi dạo phố, đi mua sắm. Nhưng không thể đi được.

"Cố nhịn thêm chút nữa, đây là bệnh, đợi khỏi bệnh rồi sẽ ổn thôi, không phải ai cũng cần mua sắm để sống."

"Không thể mua, mua nhiều sẽ thành thói quen, càng không kiểm soát được, cuối cùng sẽ hại chết anh ấy!"

Lê Tinh vùi mặt vào gối, lẩm bẩm tự nói với chính mình, hốc mắt hơi đỏ lên, càng vùi mặt vào gối sâu hơn.

Từ khi quyết định từ bỏ thói quen mua sắm, ngày nào cô cũng tự nhủ với mình như vậy, giống như đang niệm chú Kim Cô cho chính mình.

Nhưng càng niệm, trong lòng cô càng khó chịu, hoảng loạn, hoảng loạn vô tận và trống rỗng.

Cô mơ hồ cảm thấy tình trạng hiện tại của mình không ổn, bởi vì đã cảm nhận được điều đó, cô càng thêm bồn chồn, không nhịn được mà cuộn ngón tay lại đưa lên miệng cắn, dấu răng hằn trên đốt ngón tay hơi đau, khiến cô cảm thấy mình vẫn còn sống, vẫn còn ý thức, chứ không phải tê liệt.

Cô cắn ngắt quãng, tần suất càng lúc càng nhanh, cắn càng lúc càng mạnh, không bao lâu chỗ ngón trỏ cong lên đã xuất hiện vết bầm tím, như thể máu sắp chảy ra ngoài.

Âm thanh ổ khóa cửa vang lên, Lê Tinh giật mình, cô vội vàng dừng động tác cắn tay, đặt gối sang một bên, đang định nằm xuống thì Lục Huấn đã bước vào.

Cô đành phải ngồi thẳng dậy, nhìn anh: "Sao anh lại lên đây, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, dưới nhà cũng không có việc gì, anh lên đây với em." Lục Huấn nhìn cô như một con nai nhỏ đang cực kỳ sợ hãi, anh nắm chặt tay rồi đi đến mép giường ngồi xuống.

Lê Tinh càng không thể mua sắm thì càng bám lấy Lục Huấn, anh vừa đến, cô liền đưa tay ôm lấy anh, theo thói quen vùi mặt vào cổ anh, chóp mũi ngửi mùi hương của anh rồi hít nhẹ, chỉ có như vậy sự bồn chồn trong lòng cô mới dần dịu xuống, dù cả người vẫn uể oải.

Mấy ngày nay cô thực sự rất khao khát anh, muốn anh. Nhưng cô lại không có chút sức lực và nhiệt tình nào.

Như vậy thì làm sao sinh con được chứ.

Lê Tinh nghĩ thầm, khuôn mặt đang dụi vào hõm cổ anh khẽ động đậy, đôi môi áp lên hôn nhẹ lên cổ anh, nhanh chóng tìm đến vị trí yết hầu của anh mà m.út lấy.

Yết hầu Lục Huấn khẽ chuyển động, nhưng anh vẫn để mặc cô cắn cùng m.ơn tr.ớn, anh đưa tay ôm lấy vai cô, bàn tay to vu.ốt ve lưng cô, đợi đến khi đôi môi cô rời khỏi yết hầu để tìm đến cằm anh, anh mới cúi đầu nhìn cô:

"Bà xã, vừa nãy anh nhận được điện thoại của anh Phạm, anh ấy nói với anh là ngày kia có một bữa tiệc với các ông chủ từ Hong Kong về đầu tư, rất quan trọng và trang trọng, anh cần một bộ vest lịch sự."

"Những bộ trong tủ quần áo của anh e là không mặc được, đặt may thì không kịp, toà nhà bách hoá số một có một thương hiệu thời trang nam mới vào, là hàng ngoại, em đi cùng anh đến đó xem thử nhé? Xem có chọn được bộ nào không?"

"Cần vest sao?"

Lê Tinh hơi sững người, đây là chuyện chính sự, là thứ nhất định phải mua, cô còn từ chối sao?

Lục Huấn thấy cô ngẩn người, lại xoa đầu cô nói: "Ừ, cần một bộ thật đặc biệt, thật phong cách, đều là những nhân vật có máu mặt ở Hong Kong, bữa tiệc kiểu này người bình thường không vào được, không thể thất lễ."

"Vậy thì rất quan trọng rồi, nhất định phải chọn một bộ thật đẹp."

Lê Tinh khẽ siết chặt ngón tay, chỉ là đi chọn quần áo cho anh, cô cũng không thể cả đời không bước chân vào cửa hàng bách hoá, đi dạo một chút cũng không sao chứ? Chỉ cần cô hơi kiềm chế lại là được rồi.

Cũng không thể uốn cong thành thẳng đúng không? Con người sống trên đời làm sao có thể hoàn toàn tránh khỏi việc mua sắm, vậy thì không phải là người mà là thần, không, là quỷ rồi, không mua đồ ăn sẽ chết đói.

Giống như Lục Huấn lần này, nếu không mua một bộ vest đẹp một chút, ăn mặc lôi thôi đến đó người ta sẽ không thèm nhìn anh lấy một cái, thì làm sao bàn chuyện làm ăn được?

Không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn.

"Vậy được, vậy thì đi." Lê Tinh quyết định xong, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, cô cúi đầu nhìn chiếc váy hai dây màu trắng trên người, vội vàng nói: "Em thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài."

Cô đột nhiên trở nên phấn chấn hẳn lên, Lục Huấn không khỏi nhìn cô một cái, một lát sau khẽ gật đầu: "Được, em thay đi, thay xong anh chải tóc cho em."

"Anh chải tóc cho em sao?"

Mấy ngày nay Lục Huấn bận rộn, buổi sáng không có thời gian, Lê Tinh vì người không có sức nên cũng không có tâm trạng trang điểm, anh nói muốn chải tóc cho cô, cô cũng không cho, bây giờ nghe thấy câu này, khóe môi cô khẽ nhếch lên: "Được."

Nói xong Lê Tinh liền xuống giường đi đến tủ quần áo chọn đồ, chân trần không đi dép, cô đã tự giam cầm mình quá nhiều ngày, đột nhiên được thả lỏng, cả người đều khác hẳn, như thể toàn bộ tế bào đều nhảy múa lại tràn đầy sức sống.

Cô lựa chọn trong tủ quần áo, chọn ra một chiếc sườn xám tay lỡ màu trắng bạc, cầm lên soi trước gương rồi xoay người nhìn Lục Huấn: "Bộ này thế nào? Mua về rồi vẫn chưa mặc lần nào."

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều ngày không cười đã nở nụ cười, trên mặt Lục Huấn cũng theo đó hiện lên ý cười, anh nghiêm túc nhìn bộ quần áo một cái, lại nhìn cô chăm chú, gật đầu:

"Bộ này anh chưa thấy em mặc thử bao giờ, nhưng mà rất đẹp, chắc chắn cũng hợp với em."

"Vậy thì lấy bộ này!" Nghe thấy câu này, Lê Tinh liền quyết định, hai bên cửa sổ đều kéo rèm trắng, cô trực tiếp cởi váy hai dây ra.

Mới kết hôn được mười mấy ngày, nhưng cô đã có sự khác biệt rõ rệt so với trước khi kết hôn, từ thiếu nữ trở thành phụ nữ, vóc dáng vẫn tinh tế lả lướt như vậy, nhưng lại thêm vài phần ý nhị.

Đôi chân thon dài thẳng tắp, xương bướm xinh đẹp. Còn có vòng eo thon nhỏ trắng nõn kia, khi khẽ lắc lư, những lọn tóc xoăn nhẹ nhàng quét qua như quấn lấy lòng người.

Ánh mắt Lục Huấn hơi tối lại, hơi thở nặng nề hơn nhưng không rời mắt. Bây giờ anh là chồng của cô, có thể nhìn một cách quang minh chính đại.

Lê Tinh đang ở trước gương trang điểm, ánh mắt chăm chú của anh, cô đã sớm nhìn thấy qua gương.

Tâm trạng của cô lúc này thực sự là ngày vui vẻ nhất trong suốt một tuần qua, liếc thấy anh đang nhìn mình, cô mím môi cố nén cười, cố ý làm chậm động tác trên tay.

Lục Huấn khẽ động đậy hai chân, anh đặt bàn tay to lên tấm thảm nhung màu xanh, gân guốc trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cô càng thêm sâu thẳm và thẳng thắn.

Anh nhớ lại chuyện một tuần trước cô nói muốn thử kính. Lúc đó anh đã đặt cô lên bồn rửa mặt, rồi ngồi xổm xuống.
Cô không kìm nén được phát ra những tiếng kêu nhỏ vụn như mèo, mềm mại như cào vào tai người.

Đôi mắt xinh đẹp long lanh nước, nhưng vẫn không nhịn được cúi đầu nhìn anh đeo kính.

Nếu không phải thời điểm không thích hợp, và anh muốn làm rõ cô đang gặp chuyện gì, thì lúc này anh nhất định sẽ dỗ dành cô nhảy một bài.

Quần áo cuối cùng cũng được thay xong, anh đứng dậy đi đến chải tóc cho cô, động tác trên tay nhanh nhẹn, lật qua lật lại những sợi tóc mềm mại, không bao lâu tóc cô đã được chải xong.

Kiểu tóc anh chải luôn là kiểu phù hợp nhất với cô, cũng sẽ phù hợp với bộ đồ trên người cô.

Vẫn là kiểu tóc búi nửa đầu, buông lỏng hai lọn tóc bên tai, trên bím tóc tết anh cài cho cô mấy bông trâm ngọc bích, là món đồ trang sức nhỏ cô mua ở toà nhà bách hoá số sáu trước đó.

Lê Tinh luôn thích kiểu tóc anh chải cho cô, mỗi lần đều rất kinh diễm, cảm giác như bàn tay anh khiến cô trở nên xinh đẹp hơn, lần này cũng vậy, không thể hài lòng hơn.

Ban đầu trong lòng cô vẫn còn lo lắng bất an, sợ rằng đến khu bách hoá cô lại mua sắm lung tung, nhưng vì kiểu tóc này, cô tạm thời quên đi những điều đó, chủ động khoác tay anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Đi thôi, bây giờ đến toà nhà bách hoá số một."

Lục Huấn mỉm cười, vươn tay vu.ốt ve hàng lông mày cong cong của cô, nhanh chóng kéo tay cô đi xuống lầu.

Ngày cuối tuần xe cộ đông đúc, người đi đường cũng nhiều, khắp nơi đều là tiếng còi xe ô tô cùng tiếng chuông xe đạp leng keng, nửa tiếng sau mới đến bách hoá số một.

Trước đây, Lê Tinh chỉ cần nhìn thấy cổng toà nhà bách hoá là hai mắt đều sáng lên, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp nhanh chóng đi vào trong. Hôm nay Lê Tinh nhìn cánh cổng lại có chút chùn bước, không dám vào.

Giống như người sống lâu trong nhà ít khi ra ngoài, đột nhiên đến thành phố phồn hoa náo nhiệt thì cảm thấy hoang mang sợ hãi, chỉ là người sống lâu trong nhà sợ mình bị lạc trong thành phố lớn, hoặc sẽ phải nhận những ánh mắt kỳ lạ của người khác.

Còn Lê Tinh lại sợ mình không kiểm soát được mà mua sắm bừa bãi, tiêu tiền hoang phí.

Sau nhiều ngày tự ám thị, giờ trong lòng cô tiêu tiền hoang phí đồng nghĩa với việc tiêu hao mạng sống của Lục Huấn, chỉ cần nghĩ đến điều đó là cô không kìm nén được sự lo lắng.

Lục Huấn vẫn luôn nắm tay Lê Tinh, gần như cô vừa chậm bước là anh đã cảm nhận được, anh không rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng hôm nay nhất định phải làm rõ, rốt cuộc tại sao cô rõ ràng rất thích, rất muốn mua đồ nhưng lại đột nhiên trở nên e ngại sợ hãi.



"Bà xã, lát nữa mua vest có thể chọn thêm cho anh hai chiếc áo sơ mi không? Ngoài ra trời lạnh rồi, anh vẫn chưa có áo len, những chiếc trước đây nhiều chiếc đã bị xù lông rồi, bây giờ nhiều bữa tiệc mặc không được." Lục Huấn giả vờ như không phát hiện ra điều gì, nói với Lê Tinh.

Lê Tinh quả nhiên bị lời anh nói thu hút: "Áo len sao? Áo len cài khuy hay áo len chui đầu?"

"Em thấy anh mặc loại nào đẹp? Trước đây anh toàn mua bừa, không biết chọn."

Lục Huấn vừa nói vừa dắt cô vào trong, Lê Tinh nghiêm túc nghĩ đến dáng vẻ Lục Huấn mặc áo len chui đầu và áo len cài khuy, cũng không để ý đến biểu cảm của anh, bước chân vừa theo anh đi vào trong vừa trả lời:

"Em thấy anh mặc gì cũng đẹp, anh nên mua thêm quần áo rồi, em thấy trong tủ quần áo anh có mấy bộ đâu, lát nữa chúng ta xem thử, chọn được bộ nào phù hợp..."

"Tinh Tinh!"

Trong lúc nói chuyện, họ đã bước vào cổng toà nhà bách hoá số một, chị bán hàng ở quầy túi xách da là người đầu tiên nhìn thấy cô, chị ấy đang tiếp khách nhưng vẫn chào hỏi cô trước.

Chị bán hàng ở quầy đồng hồ đeo tay bên cạnh đưa cho khách một chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc, cũng nhanh chóng ngẩng đầu mỉm cười chào cô: "Tinh Tinh đến rồi à? Mấy hôm nay không thấy em đến."

Sau khi hai quầy hàng này chào hỏi cô, rất nhanh các chị bán hàng ở những quầy khác cũng chú ý đến cô, bận hay không bận cũng đều chào hỏi một tiếng, Lê Tinh nhiều ngày không gặp cảnh tượng này, cô nắm chặt tay Lục Huấn, hơi lúng túng cười đáp lại họ:

"Chị Phi, mọi người cứ bận việc đi ạ, chúng em lên tầng trên mua chút đồ đã!" Lê Tinh cố nén sự hoảng loạn đáp lại một tiếng, rồi vội vàng kéo Lục Huấn lên quầy thời trang nam trên tầng hai.

Mấy ngày không đến, bách hoá số một lại có chút thay đổi, quầy thời trang nam tăng thêm mấy quầy, còn có thêm hai quầy trang sức, nhân viên bán hàng trông lạ mặt, chắc là mới vào.

Đồ trang sức chỉ cần mua vài lần là rất khó kiềm chế, luôn muốn mua thêm những món đẹp hơn, đắt tiền hơn về nhà, Lê Tinh không dám nhìn nhiều, trực tiếp kéo Lục Huấn vào quầy thời trang nam.

Vào trong này Lê Tinh thoải mái hơn nhiều, vì là mua cho Lục Huấn, hơn nữa quần áo của anh cũng thực sự ít, Lê Tinh cuối cùng cũng không cần lo lắng về vấn đề tiêu xài hoang phí hay mua quá nhiều.

Sau khi vào trong, Lục Huấn cũng nhanh chóng kéo cô xem quần áo, lấy ra hai chiếc áo sơ mi màu tối hỏi cô: "Bà xã, em thấy anh mặc màu tối được không?"

Người đẹp trai thì mặc gì chẳng được.

Lê Tinh theo bản năng trả lời trong lòng, nhìn áo sơ mi trên tay anh, màu sắc cô có thể chấp nhận được, cũng coi như phù hợp với Lục Huấn, chỉ là kiểu dáng hơi cứng nhắc, loại này phải chọn cà vạt phù hợp để phối.

"Anh mặc màu tối cũng đẹp, có thể chọn hai chiếc, màu trắng sọc chéo nhạt cũng có thể xem thử, rồi chúng ta chọn cà vạt phối luôn." Vừa nói, Lê Tinh vừa bắt đầu đảo mắt nhìn kệ hàng để chọn cho Lục Huấn.

Lê Tinh chọn quần áo không lề mề, cô coi trọng ấn tượng đầu tiên, hoàn toàn không do dự, nhanh chóng chọn ra cho Lục Huấn bảy tám chiếc áo sơ mi, rồi lại đi chọn cà vạt, áo vest, bảo anh đi thử.

Lục Huấn cũng phối hợp, nhanh chóng thử từng bộ một cho cô xem, người đẹp trai dáng người lại chuẩn thì như một cái móc áo, không có bộ đồ nào anh không mặc đẹp được.

Màu tối trông trầm ổn, áo sơ mi trắng cổ điển phối với vest không bao giờ lỗi mốt, Lê Tinh khi chọn cho anh cũng để ý đến kiểu dáng thiết kế, ngay cả chi tiết nhỏ như cúc áo cũng không bỏ qua.

Mỗi bộ anh mặc lên đều thể hiện hoàn hảo những phong cách và đặc điểm khác nhau, sang trọng lịch lãm, cứng cáp gọn gàng, trầm ổn phong độ.

Nhân viên bán hàng ở quầy mới bên cạnh không ngừng khen ngợi và trầm trồ: "Mắt nhìn tinh tế quá, mặc lên còn đẹp hơn cả người mẫu của chúng tôi."

Lê Tinh nhìn cũng rất hài lòng, chồng cô thực sự rất đẹp trai, thấy cổ áo anh chưa chỉnh ngay ngắn, cô đi đến chỉnh lại cho anh, anh phối hợp hơi cúi người xuống, mắt ánh ý cười nhìn cô hỏi: "Đẹp không?"

Lê Tinh không chút do dự mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên rồi. Chồng em vốn đã đẹp trai tuấn tú."

"Vợ anh còn có mắt nhìn hơn." Lục Huấn cười tươi hơn, giọng nói vui vẻ đáp lại.

Câu này có hai nghĩa.

Mắt nhìn chọn quần áo tốt, mắt nhìn chọn chồng càng không tồi.

Lê Tinh liếc nhìn anh cũng không phản bác lại, nhớ đến anh nói cần áo len, cô lại đi chọn áo len cho anh, hiện giờ là cuối tháng nên các quầy hàng đã bắt đầu bày bán các mẫu mùa đông, cô nhìn thấy cũng chọn thêm cho anh một ít.

Lục Huấn đều rất phối hợp đi thử đồ, rất nhanh một đống quần áo đã được chọn xong và thử xong, đến lúc thanh toán, Lục Huấn rất tự nhiên gọi Lê Tinh: "Bà xã, thanh toán đi."

Lê Tinh ngẩn người, đây là lần đầu tiên hai người ra ngoài mà anh lại để cô thanh toán.

Nhưng lúc ra khỏi nhà, cô cũng có mang theo tất cả các thẻ mấy ngày nay không quẹt, bèn không nói gì, lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ đưa cho nhân viên bán hàng.

Nhìn những túi lớn túi nhỏ nhân viên bán hàng đang đóng gói, nghe cô ấy gọi điện thoại cho ngân hàng để xác nhận, cô không hề cảm thấy hoảng sợ hay khó chịu chút nào.

Thực ra mấy ngày nay Lê Tinh không phải là không đến tầng dưới của bách hoá số sáu dạo chơi, dù trong túi không có một xu nào cô cũng không nhịn được, hơn nữa các chị bán hàng ở đó đều rất quen thuộc với cô, nghe nói cô quên mang tiền, đều nói có thể không xuất hóa đơn trước, cứ lấy đồ đi, đợi cô mang tiền đến rồi xuất hóa đơn sau, còn có người trực tiếp muốn cho cô vay tiền.

Lúc đó cô thực sự rất xúc động, nhưng khi nhìn thấy mình lại chọn một đống đồ, sắc mặt cô bỗng chốc trắng bệch, cả người hoảng hốt, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên, cuối cùng cô liên tục nói xin lỗi với các chị bán hàng, nói rằng cô không cần nữa rồi vội vàng bỏ chạy.

Có lẽ đây là mua cho Lục Huấn, cũng là vật dụng cần thiết.

Đã lâu rồi không mua sắm, không quẹt thẻ, nên hiện giờ cô cảm thấy rất vui vẻ.

Ra khỏi quầy thời trang nam, cô xoay người lại, phấn khích hỏi anh: "Anh còn muốn mua gì nữa không? Em mua cho anh! Thắt lưng? Hay là đồng hồ đeo tay? Đồng hồ đeo tay của anh chỉ có hai chiếc, có thể mua thêm vài chiếc để thay đổi, em thấy anh Phạm, chị Trân mỗi lần thay quần áo đều phải đeo đồng hồ khác nhau."

"Anh Phạm, chị Trân họ là phải chú ý hơn một chút." Lục Huấn mỉm cười, anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đây là cặp đồng hồ đôi Lê Chí Quân tặng lúc họ kết hôn, mấy hôm trước Lê Tinh đưa cho anh, cô cũng đeo một chiếc, anh liền thay chiếc cũ đeo chiếc mới này. "Đi mua vài chiếc cũng được, vẫn mua đồng hồ đôi để hai đứa đeo, nhưng mà trước khi đi mua đồng hồ, chúng ta phải đi mua một thứ khác đã?"

"Thứ khác?" Lê Tinh thắc mắc hỏi anh: "Cái gì vậy?"

"Chọn một món quà cho vợ anh, đã lâu rồi anh chưa tặng quà cho vợ." Lục Huấn liếc nhìn quầy trang sức bên cạnh, mỉm cười đưa tay kéo cô qua đó.

Quầy trang sức mới, thương hiệu không phải là thương hiệu quen thuộc của Lê Tinh, nhưng mỗi món trang sức trưng bày trong tủ kính đều rất tinh xảo, lúc nãy lên lầu Lê Tinh đã chú ý đến, chỉ là cố ý lảng tránh ánh mắt, bây giờ Lục Huấn kéo cô đến đây, mắt cô không tự chủ được mà bị thu hút bởi những món trang sức trước mặt, nghe thấy lời Lục Huấn nói, cô ngẩn người ra một lúc rồi đột nhiên luống cuống.

"Em..."

Lê Tinh muốn nói cô không cần quà, nhưng Lục Huấn lúc này lại trực tiếp bảo nhân viên bán hàng lấy ra một bộ vòng cổ ngọc lục bảo và một bộ vòng cổ sapphire đang trưng bày trong tủ kính.

"Hôm qua anh đã đến đây xem rồi, vừa nhìn đã thích hai món này, cảm thấy em đeo lên nhất định sẽ rất đẹp."

Bộ vòng cổ được lấy ra khỏi tủ kính, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng lấp lánh chói mắt, Lê Tinh không kìm được mà nhìn chằm chằm vào đó, cô vốn thích những thứ lấp lánh, căn bản không thể cưỡng lại được.

Cô liên tục nắm chặt mép sườn xám, ánh mắt lảng tránh: "Trang sức ở nhà có rất nhiều rồi, em..."

"Ông chủ Lục."

Đang định nói gì thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nam khàn khàn.

Nụ cười trên mặt Lục Huấn khẽ thu lại, Lê Tinh nghe thấy giọng nói lại thấy sắc mặt Lục Huấn không ổn, cô theo bản năng nhìn sang bên cạnh, sắc mặt cũng dần dần cứng đờ.

Phía sau, Thường Hùng mặc áo khoác phối với quần jean, đầu đội mũ cao bồi đang đứng đó, trên tay gã khoác một người phụ nữ trạc tuổi Lê Tinh, người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan, tóc xoã trang điểm đậm, mặc chiếc váy dài màu đỏ hở vai.

Thường Hùng năm nay bốn mươi tuổi, năm đó khi gã và anh hai Lê Chí Quân kết nghĩa anh em, mỗi lần Lê Tinh đến tìm anh hai đều gặp gã, sau này Lê Chí Quân cạch mặt gã, rút khỏi chợ đen, Lê Tinh cũng không gặp lại người này nữa.

Tính ra, cũng gần mười năm rồi.

Thường Hùng thay đổi cũng không nhiều, người bốn mươi tuổi ăn mặc vẫn rất thời trang trẻ trung, cao một mét bảy, dáng người không bị béo ra nhiều, hơi có bụng một chút, đôi mắt nhìn rất tinh ranh, môi dày hơi thâm, vừa nhìn là biết người đàn ông hút thuốc lâu năm.

Sau khi nhận ra Thường Hùng, Lê Tinh không còn chú ý đến gã nữa, mắt cô chuyển sang người phụ nữ bên cạnh.

****
"Cô giáo thích nó thì sao chứ? Một đứa nói lắp cũng muốn vào đoàn ca múa Đông Phương? Thật nực cười!"

"Đánh nó cho tao, nó muốn cô giáo thích nên không dám nói cho người khác biết đâu, cứ việc ra tay dạy dỗ nó đi!"

"Nước trong nhà vệ sinh có mùi vị thế nào?"

"Mày tưởng mày hết nói lắp là có thể vào lại đoàn ca múa Đông Phương sao? Có tao Vạn Duyệt ở đây, hôm nay mày đừng mong lên được sân khấu!"

"Mày tưởng anh ba mày ghê gớm là tao sợ sao? Tao nói cho mày biết Lê Tinh, gia thế nhà tao không thua kém gì nhà mày, dù mày có đi mách lẻo thì đã sao, cô giáo là cô tao, chẳng lẽ cô ấy lại bỏ rơi tao sao?"
*****

Vạn Duyệt.

Người mà cô tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại.

Bàn tay Lê Tinh buông thõng bên người từ từ siết chặt.

"Ông chủ Thường." Lục Huấn lạnh nhạt lên tiếng.

"Trước đây nghe nói ông chủ Lục kết hôn rồi, đáng lẽ ra phải đến dự, nhưng mấy hôm đó tôi đang ở Hàng Châu, thực sự không thể về được." Thường Hùng như không hề để ý đến thái độ của Lục Huấn, trên mặt gã vẫn nở nụ cười tươi.

"Càng không ngờ đến là, ông chủ Lục lại cưới người quen của tôi." Thường Hùng vừa nói, đôi mắt tinh ranh vừa nhìn Lê Tinh: "Tinh Tinh, anh hai cô khỏe không? Tôi nghe nói gần đây cậu ta tập hợp người muốn làm trang trí nội thất? Chi bằng bảo cậu ta đến làm cùng tôi đi, tôi sẽ không bạc đãi cậu ta đâu."

Thường Hùng tự nói một mình, ánh mắt dừng lại trên người Lê Tinh dò xét một lượt, rồi nhanh chóng cười khẩy: "Quả nhiên là con gái mười tám sẽ thay đổi, bây giờ lại xinh đẹp đến thế này."

"Hồi đó Quốc Diệu còn sống đã nói cô là một mỹ nhân tiềm ẩn, không ngờ lại đúng thật." Ánh mắt Thường Hùng lộ liễu, lời nói càng thêm phần xúc phạm.

Sắc mặt Lục Huấn sa sầm, nắm chặt tay định phản ứng lại, nhưng đúng lúc này Lê Tinh lại che miệng nôn ọe, Lục Huấn vội vàng nhìn cô: "Sao vậy?"

"Không sao, chỉ là thấy buồn nôn quá! Cả người toàn mùi phân, thối chết đi được."

Lê Tinh nhanh chóng khôi phục sắc mặt như thường, cô ghét bỏ nói một tiếng, sau đó không thèm nhìn Thường Hùng và người phụ nữ kia nữa, đưa tay khoác lấy cánh tay Lục Huấn nói: "Vậy anh đã chọn được món nào rồi?"

Hai người hoàn toàn phớt lờ Thường Hùng, từ khi phát đạt đến giờ, Thường Hùng chưa từng bị đối xử như vậy, lại còn là cách ghét bỏ thẳng thừng của Lê Tinh, sắc mặt gã tối sầm lại, nhưng nhanh chóng lại cười như không có chuyện gì xảy ra:

"Ông chủ Lục gần đây ở Ninh Thành làm ăn phát đạt, không ngờ mua trang sức cho vợ cũng cần phải lựa chọn sao?" Thường Hùng vừa nói vừa quay sang người phụ nữ bên cạnh: "Nguyệt Nguyệt, đi xem thử, những món trang sức nào ở đây không thích thì chọn ra, còn lại thì thanh toán."

Vạn Duyệt ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm Lê Tinh, ánh mắt âm u ẩn chứa sự kiêng dè và hoảng sợ, cô ta không ngờ lại gặp Lê Tinh ở đây.

Cô ta thay đổi thân phận quay trở lại Ninh Thành, lấy thân phận trụ cột của đoàn ca múa Thanh Xuân để tiếp cận Thường Hùng, cô ta không ngờ lại nhanh chóng gặp người quen như vậy, mà người quen này lại là người biết rõ mọi chuyện của cô ta.

Cô ta rất sợ Lê Tinh vạch trần cô ta, càng sợ Lê Tinh tiết lộ bí mật của cô ta, những thứ cô ta có được đến ngày hôm nay không dễ dàng gì, không thể bị hủy hoại.

Nghe thấy lời Thường Hùng nói, cô ta ngẩn người ra một lúc mới hiểu gã đang nói gì, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: "Thật sao? Anh Hùng, mua hết cho em sao?"

Câu trả lời không được thông minh cho lắm, lại còn tỏ ra nhẹ dạ cả tin, trong mắt Thường Hùng thoáng hiện vẻ khó chịu và khinh thường, nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Đương nhiên rồi, nhanh đi chọn đi."

"Vâng ạ."

Vạn Duyệt mềm mại đáp lại một tiếng, nhanh chóng đến đứng cạnh Lê Tinh, cô ta nhìn chằm chằm Lê Tinh một lúc rồi khẽ nhếch môi nói: "Hai món này là cô chọn sao? Cô thích thì tôi nhường cho cô đấy?"

Người mà cô ghét nhất đứng ngay trước mặt, Lê Tinh cảm thấy ngay cả hơi thở cũng trở nên hôi thối, cô lạnh lùng nói: "Không cần!"

Trong lòng Vạn Duyệt mừng thầm, Lê Tinh trực tiếp giả vờ không quen biết cô ta, cô ta không cần phải quá lo lắng.

Nhưng nhìn thấy Lê Tinh bây giờ sống tốt như vậy, lại còn tìm được một người chồng vừa được Thường Hùng kiêng dè, vừa đẹp trai, còn cô ta lại lưu lạc đến mức phải đi theo một ông già, còn phải chịu đựng những trò bệnh hoạn của gã, cô ta lại cảm thấy không cam lòng, không nhịn được nói:

"Thực sự không cần sao? Đừng khách sáo với tôi, tôi thiếu một món trang sức cũng..."

"Vạn Duyệt, đừng có buồn nôn nữa, tôi nghe thấy giọng cô lại muốn nôn rồi!" Lê Tinh đột nhiên cắt ngang lời Vạn Duyệt.

Nụ cười của Vạn Duyệt cứng đờ trên mặt, Thường Hùng đứng bên cạnh nhìn Lê Tinh một cái, rồi lại nhìn Vạn Duyệt: "Hai người quen nhau sao?"

Sắc mặt Vạn Duyệt trắng bệch, ánh mắt càng thêm hoảng loạn: "Chúng tôi..."

"Không quen." Lê Tinh lại lên tiếng. "Nói chính xác là, quen biết loại người như cô ta tôi thấy ghê tởm, một đứa mười mấy tuổi đã vào tù vì hại người, tôi cần phải quen biết sao?"

Lê Tinh cười lạnh khinh thường: "Ông chủ Thường khẩu vị nặng không chê, tôi thì thấy ghê tởm không chịu được!"

"Vào tù?"

Thường Hùng rõ ràng không biết chuyện này, sắc mặt gã sa sầm lại: "Nguyệt Nguyệt?"

"Không phải, đó không phải em, đó là chị họ em Vạn Duyệt, em là Vạn Nguyệt Nguyệt, anh Hùng, em..."

Vạn Duyệt luống cuống cố gắng giải thích, Lê Tinh lại cười khẩy: "Tôi lại không biết Vạn Duyệt còn có chị họ, tôi nhớ rõ cô ta rất thích khoe khoang rằng cô ta là con một trong nhà, thím hai cô ta không sinh được con."

Dứt lời, Lê Tinh không thèm để ý đến bọn họ nữa, cô ngẩng đầu nói với Lục Huấn: "Ông chủ Thường có tiền, để ông ta mua hết cả cửa hàng đi, chúng ta đi thôi, trang sức ở nhà nhiều lắm rồi."

Lục Huấn không đi ngay, anh lạnh lùng liếc nhìn Vạn Duyệt và Thường Hùng, đưa tay vuốt lại những sợi tóc mai của Lê Tinh, dịu dàng nói: "Hai chiếc vòng cổ này anh đã thanh toán rồi, người khác không cướp được đâu, đưa em đến đây là muốn xem nếu em thích món nào khác thì chúng ta lại mua tiếp."

"Nhưng nếu em không thích hai món này cũng không sao, cửa hàng này là của chị Trân, cứ ghi nợ vào tài khoản, đợi khi nào họ ra mẫu mới thì lại đến chọn."

Lê Tinh ngẩn người: "Anh đã thanh toán rồi sao? Đây là cửa hàng của chị Trân sao?"

"Ừ, cửa hàng của chị Trân, hôm qua anh đến xem tình hình bên Hồng Thái Dương, tiện thể lên đây xem thử, thấy hai món trang sức này cũng được, định trực tiếp mang về cho em, nhưng lại nghĩ đưa em đến xem sẽ tốt hơn." Lục Huấn giải thích.

Lê Tinh nhất thời không biết nói gì với Lục Huấn, đã thanh toán rồi, cô đương nhiên không thể vì chuyện nhỏ này mà làm phiền chị Trân, hơn nữa Thường Hùng còn ở đó, cô có thể mất mặt trước các chị bán hàng ở bách hoá số sáu, nhưng không thể để Lục Huấn mất mặt cùng cô.

Cô liếc nhìn Lục Huấn: "Anh đã thanh toán rồi thì cứ gói lại đi, hai món này em cũng thích."

"Được."

Lục Huấn cười, gọi nhân viên bán hàng: "Làm phiền cô gói lại giúp tôi."

"Vâng, anh Lục." Nhân viên bán hàng lập tức đáp lại, lúc gói trang sức vẫn không quên hỏi Thường Hùng và Vạn Duyệt: "Anh, chị, những món trang sức nào trong tủ kính hai người không cần ạ? Tôi lấy ra cho hai người, còn lại tôi gói hết."

Thường Hùng rất sĩ diện, cả đời này gã chưa từng mất mặt như vậy, cảm giác như bị người ta ấn mặt xuống đất chà xát đau rát, gã làm gì còn tâm trạng mua trang sức nữa, huống hồ lại còn mua cho một người phụ nữ không rõ lai lịch!

Tuy Vạn Nguyệt Nguyệt biết chiều chuộng, có thể chịu đựng được mọi trò của gã khiến gã hài lòng, thậm chí nhờ cô ta mà cuối cùng gã cũng có thể cứng lên được, nhưng điều đó không có nghĩa là gã có thể chịu đựng việc bị một người phụ nữ lừa gạt.

Gã hung dữ liếc nhìn Vạn Duyệt, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.

"Anh Hùng."

Vạn Duyệt vội vàng đuổi theo, nhưng nhanh chóng lại quay người lại, oán hận nhìn Lê Tinh: "Lê Tinh, cô nhất định phải hủy hoại tôi sao?"

Vẻ mặt của Lê Tinh không chút thay đổi. Những ám ảnh tâm lý từng do người đó gây ra cho cô, những ký ức ác mộng không ngừng hiện về ngày đêm, đột nhiên trong khoảnh khắc này mờ nhạt đi, dần dần biến mất.

“Tôi đã làm gì sao? Tôi chỉ bày tỏ sự không ưa cô, vạch trần thân phận của cô mà thôi. So với những gì cô từng làm với tôi, như vậy đã là gì?”

“Cô!”

“Tôi khuyên cô, thay vì tốn thời gian đến đây tìm tôi tính sổ, chi bằng quay về dỗ dành tình nhân của cô. Thường Hùng không phải là kẻ mà cô có thể động vào.” Lê Tinh nói, rõ ràng không muốn đôi co thêm với Vạn Duyệt.

Vạn Duyệt siết chặt tay, cô ta biết Lê Tinh nói đúng sự thật. Hơn nữa, hôm nay cô ta cũng không thể làm gì Lê Tinh. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Huấn đang liếc qua mình, cô ta cắn răng, bực tức bỏ đi.

Thường Hùng và Vạn Duyệt vừa rời khỏi, không gian xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn. Không khí cũng trở nên dễ chịu hơn. Nhân viên cửa hàng nhanh chóng gói trang sức đưa cho Lục Huấn. Lê Tinh lúc này quay sang xin lỗi nhân viên cửa hàng.

Nhân viên thoáng sững người, sau đó hiểu ra Lê Tinh đang ám chỉ vụ việc với Thường Hùng. Nếu không vì cô vạch trần thân phận của Vạn Duyệt, họ có lẽ đã bán được một đơn hàng lớn.

Thành thật mà nói nhân viên cũng thấy tiếc, nhưng cô ấy hiểu rằng nếu không có Lê Tinh và Lục Huấn, Thường Hùng vốn chẳng dễ dàng buông ra những lời chi tiền hào phóng như vậy. Hơn nữa, trước sự khiêu khích rõ ràng của đối phương, ai có mặt mũi đều không thể nhịn được.

Vì được đào tạo bài bản, nhân viên nhanh chóng lấy lại thái độ chuyên nghiệp, mỉm cười đáp lại Lê Tinh: "Không sao đâu, thưa quý khách. Chỉ cần có được đơn hàng lớn từ cô là tôi đã rất hài lòng rồi. Sau này mong cô tiếp tục ủng hộ tôi.”

“Tôi tên là Tiểu Tuệ.”

Cô gái khoảng hai mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, nhưng nụ cười lại dễ mến tạo cảm giác thân thiện, lịch sự.

Nhìn Tiểu Tuệ, Lê Tinh đột nhiên nhớ đến Hà Trân. Cô luôn ngưỡng mộ Hà Trân – người phụ nữ yêu thương con trai vô điều kiện, luôn kiên nhẫn ở bên cạnh cậu bé, nhưng đồng thời vẫn không từ bỏ sự nghiệp của bản thân.

Nghĩ đến thói quen tiêu xài hoang phí của mình, Lê Tinh chợt nghĩ: Nếu cô có thể tự mình kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, đủ để chi trả mọi chi tiêu cá nhân, có lẽ cô sẽ không còn cảm giác sợ hãi hay bất an như hiện tại.

Căn bệnh này của cô thực ra không khó chữa, nhưng có lẽ cô đã đi sai hướng trong việc tìm cách điều trị.

Trên đường về nhà, Lê Tinh giữ im lặng. Chuyến đi lần này khiến cô gặp lại Thường Hùng và Vạn Duyệt, đồng thời nhìn thấy cửa hàng trang sức của Hà Trân. Một số khúc mắc trong lòng cô lâu nay như được tháo gỡ, mặc dù lại nảy sinh thêm vài điều băn khoăn mới.

Nhưng cuối cùng, cô đã có một quyết định.

Lục Huấn nhìn cô, nhưng không làm phiền, chỉ giữ chặt lấy tay cô, bước chân nhanh hơn một chút.

*****

Về đến nhà, Lê Tinh không vội lên lầu. Cô cầm hai hộp dây chuyền mà Lục Huấn tặng, ngồi xuống ghế sô pha nhìn anh đang bê cả đống túi lớn túi nhỏ vào nhà, lên tiếng nói: “Anh không muốn hỏi em điều gì sao?”

Lục Huấn khựng lại, đặt đồ đạc xuống ghế bên cạnh. Anh ngồi xuống rồi kéo cô ngồi lên đùi mình. Nhìn cô một lát, dịu dàng hỏi: "Em có muốn kể cho anh nghe không?”

Lê Tinh ngồi nghiêng trên đùi anh, tư thế này không thoải mái lắm, nhưng cô không động đậy cứ để anh ôm như vậy, nhẹ nhàng xoay ngón tay mình, một lúc sau mới nói:

“Người lúc nãy là Vạn Duyệt, học viên cùng lớp học múa với em trước đây. Cô ta là cháu gái của cô giáo, bố cô ta trước đây là phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng, sau này ủy ban cách mạng không còn nữa, ông ta cũng không gặp chuyện gì, được điều chuyển ngang hàng, thím cô ta trước đây cùng cấp bậc với mẹ em, tính ra thì trước khi nhà họ gặp chuyện, địa vị còn cao hơn nhà em."

"Thím cô ta không sinh được con, cô ta là con một trong nhà, hồi đó cô ta cùng với những học viên khác bắt nạt em, em sợ bố cô ta trả thù nên không dám nói với người nhà."

"Mãi cho đến sau này, đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương đến..."

Lúc học múa, Lê Tinh đã bị bắt nạt rất nhiều, nhưng cô không phải là không muốn nói với người nhà, chỉ là lúc đó nhà họ Lê tuy nhìn bề ngoài có vẻ ghê gớm nhưng cũng có những điều phải kiêng dè, nếu không cẩn thận thì có thể cả nhà gặp họa, Lê Tinh không dám đánh cược.

Mà lúc đầu Vạn Duyệt bắt nạt cô cũng không lộ liễu, cô ta chỉ dẫn đầu cô lập bài xích Lê Tinh, thỉnh thoảng phá hoại đồ đạc của Lê Tinh.

Những điều đó Lê Tinh đều cảm thấy mình có thể chịu đựng được.

Cho đến khi Lê Tinh mười bốn tuổi, đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương đến chọn đệ tử ruột.

Vạn Duyệt biết được từ cô mình rằng bà ta có ý định tiến cử Lê Tinh, cô ta ghen tị với Lê Tinh, lại càng không muốn Lê Tinh được chọn, nên đã lén cắt hết chỉ của bộ đồ múa Lê Tinh mặc lên sân khấu.

Lúc Lê Tinh múa đến đoạn quan trọng nhất, bộ đồ múa đột nhiên bung ra. Lúc đó cô hoảng hốt nên nhảy sai một bước.

Đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương rất nghiêm khắc, bà ta cho rằng một diễn viên múa chuyên nghiệp dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tập trung làm một việc duy nhất, đó là đắm chìm vào điệu múa.

Lúc đó Lê Tinh vẫn còn nói lắp, vội vàng muốn giải thích với đoàn trưởng, nhưng đoàn trưởng nghe thấy cô nói lắp nặng, càng thêm thất vọng về cô, còn nói riêng với cô giáo:

"Đoàn ca múa có thể nhận người điếc câm, dù sao cũng có vài mánh lới câu khán giả, còn đứa nói lắp này thì tính là gì? Không được, dù nó có năng khiếu tốt đến đâu cũng không được, huống hồ chỉ một chuyện nhỏ nhặt mà đã nhảy sai, quần áo bị hỏng thì sao chứ? Khỏa thân cũng có thể nhảy..."

Những lời sau đó Lê Tinh không nghe được nữa, cô đại khái có thể đoán được là những lời gì, vội vàng quay người bỏ chạy.

Đúng lúc đó anh ba từ quân đội về đón cô, tình cờ gặp chuyện này, anh cởi áo khoác ngoài ra choàng lên người cô, dẫn cô đi tìm Vạn Duyệt cảnh cáo cô ta.

Nhưng Vạn Duyệt ở nhà quen được nuông chiều, không những không dừng tay vì lời cảnh cáo của Lê Thừa, mà còn càng thêm quá đáng: Nhốt cô vào nhà vệ sinh, mở vòi nước xối thẳng vào mặt cô.

Bỏ nhện và côn trùng vào cặp sách của cô, bỏ đinh ghim vào giày múa...

Cô cố gắng nói với cô giáo nhưng cô giáo lại bênh vực cháu gái, một mặt chỉ trích có lệ Vạn Duyệt vài câu, mặt khác lại nửa ân tình nửa đe dọa cô: "Tinh Tinh, chuyện này Vạn Duyệt sai rồi, cô đã nói với nó rồi, cứ dừng lại ở đây được không? Việc cấp bách hiện giờ của em là chữa khỏi chứng nói lắp, nếu không cô giáo thực sự sẽ từ bỏ em..."

Chứng nói lắp của cô lúc đó đã có dấu hiệu thuyên giảm, cô không muốn rời khỏi đội múa, không muốn từ bỏ việc nhảy múa, chỉ có thể nhẫn nhịn, mãi cho đến năm mười sáu tuổi chứng nói lắp của cô hoàn toàn khỏi, cô giáo thực hiện đúng lời hứa, lại mời đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương đến.

Và rồi cô bị Vạn Duyệt nhốt vào nhà vệ sinh hắt phân, đợi đến khi cô vội vàng tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ múa dự phòng chạy đến nơi, các cô giáo đều đã mất hết kiên nhẫn, họ còn ngửi thấy mùi hôi trên người cô, người nào người nấy đều bịt mũi, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ chán ghét.

Cô nói rất nhiều, không ngừng van xin, họ mới miễn cưỡng đồng ý xem cô múa một bài.

Trong bài múa hôm đó có một động tác quan trọng và đặc sắc nhất, đó là cô mượn dải lụa treo mình lơ lửng trên không trung xoay tròn bay lượn...

Kết quả là khi cô xoay được một nửa, dải lụa đột nhiên đứt từ giữa, cô bị ngã xuống sân khấu bất tỉnh nhân sự.

Đợi đến khi vết thương lành lặn, cô phát hiện ra mình không còn cách nào đối mặt với sân khấu nữa.

Nhưng lần đó, chuyện cô giáo muốn giấu cũng không giấu được nữa.

Lê Vạn Sơn và Thẩm Phương Quỳnh dốc hết sức lực kiện Vạn Duyệt tội cố ý giết người. Nhà họ Vạn chạy vạy khắp nơi, cuối cùng Vạn Duyệt bị kết án ba năm lao động cải tạo.

Sau đó, gia đình họ bị nhà họ Vạn trả thù điên cuồng, nhưng vì bản thân nhà họ Vạn cũng không trong sạch, nên ngược lại lần lượt tự đưa mình vào tù, chỉ có nhà thím hai của Vạn Duyệt là bình an vô sự.

"Cô giáo của em nếu đã thích cháu gái như vậy, tại sao lúc đó không trực tiếp tiến cử cháu gái bà ta?"

Lục Huấn lúc nãy ở khu mua sắm đã đoán được Vạn Duyệt là người đã hại Lê Tinh trước đây, nhưng nghe cô kể lại chi tiết sự việc, anh vẫn vô cùng phẫn nộ, thậm chí còn hối hận vì lúc nãy không đấm cho Thường Hùng một cú!

Còn cô giáo của cô nữa, rốt cuộc là loại người gì vậy! Anh chưa từng thấy ai vùi dập tài năng như vậy, thật uổng công làm nghề giáo!

"Bà ta đã tiến cử rồi." Lê Tinh mỉm cười: "Cô giáo của chúng em là người đã nghỉ hưu từ đoàn ca múa Đông Phương, trong lòng bà ta vẫn luôn có một chấp niệm, đó là tự tay bồi dưỡng ra một người vào đoàn ca múa Đông Phương, thay bà ta thực hiện giấc mơ làm đoàn trưởng."

"Bà ta đã bồi dưỡng Vạn Duyệt nhưng Vạn Duyệt không có năng khiếu, cô ta chỉ có thể ở trong những đoàn múa bình thường, còn đoàn Đông Phương là đoàn biểu diễn ở nước ngoài, cô ta không đủ trình độ."

"Vạn Duyệt cũng biết điều đó, chỉ là cô ta không cam lòng nhìn em được tốt hơn." Lê Tinh đưa tay nắm lấy tay Lục Huấn, nhìn anh: "Em muốn nói với anh không phải là chuyện của Vạn Duyệt, mà là..."

Lê Tinh siết chặt ngón tay, cúi đầu nói: "Ông xã, em bị bệnh rồi, cần phải đi khám."

Bình Luận (0)
Comment