Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 56

 

"Em bị bệnh rồi, em thích mua sắm là một loại bệnh, em muốn kiểm soát nhưng em không kiểm soát được."

"Những ngày em không mua sắm cả người không biết phải làm gì, trống rỗng, như có hàng ngàn con kiến bò trên người, khó chịu vô cùng, thậm chí có lúc còn không nhịn được mà nghĩ sống để làm gì."

"Em..."

Lê Tinh muốn nói, một tuần nay cô sống như một người điên, có lúc không biết từ bao giờ chân đã chạy đến các quầy bán hàng dưới lầu, đợi đến khi hoàn hồn lại thì chạy mất dép như bị ma đuổi.

Cô thậm chí còn từng thử dùng cách tự làm hại bản thân để kiểm soát, nhưng khi dao cạo lông mày rơi xuống cánh tay, cô đột nhiên nghĩ đến Lục Huấn, anh rất quan tâm đến cô, mỗi ngày đều để ý đến cô, nếu cô bị thương anh nhất định sẽ phát hiện ra ngay lập tức, anh sẽ đau lòng, sẽ rất buồn.

Cô không nỡ để anh buồn vì cô, cô nắm chặt dao cạo lông mày rồi lại buông xuống.

"Em không biết phải làm sao, em đã ép buộc bản thân mình, nhưng càng làm vậy em lại càng muốn..."

"Ai nói với em, ai nói với em rằng mua sắm là một loại bệnh?"

Sắc mặt Lê Tinh tái nhợt, vẻ mặt luống cuống và bất an trông như sắp khóc đến nơi, Lục Huấn vô cùng kinh hãi, tim như thắt lại.

Lúc nãy anh vẫn luôn đoán xem tại sao cô lại không dám đi dạo phố mua sắm.

Anh biết Lê Vạn Sơn đang chạy vạy khắp nơi để vay tiền cứu nhà máy sợi, anh còn đoán xem có phải cô đã biết chuyện nhà máy sợi đang gặp khó khăn trong kinh doanh, nên muốn tiết kiệm một khoản tiền để giúp Lê Vạn Sơn, nhưng nghĩ lại thì không thể nào, khoản thiếu hụt hiện tại của nhà máy sợi không phải là vài chục nghìn, mà là vài triệu, thậm chí cả chục triệu, số tiền cô tiết kiệm được chẳng khác nào muối bỏ bể.

Mà với sự yêu thương của Lê Vạn Sơn dành cho cô, ông cũng không thể nào nói chuyện này cho cô biết.

Nhưng để chắc chắn, anh vẫn gọi điện thoại về nhà họ Lê hỏi thăm, hôm nay là cuối tuần, nhưng người nhà họ Lê ai cũng bận rộn.

Thầm Phương Quỳnh dẫn Thiên Tứ đến hội người khuyết tật giúp đỡ, Lê Chí Quốc đi cùng Hà Lệ Quyên đến phố Dương Liễu xem xưởng kẹo, Lê Vạn Sơn vì chuyện nhà máy sợi mà sáng sớm đã ra ngoài tìm kiếm các mối quan hệ, Lê Chí Quân đang bận rộn với công ty trang trí nội thất của mình, ngay cả Lê Hà Dương cũng không có ở nhà, sáng sớm đã ra ngoài gần như cùng lúc với Lê Vạn Sơn, trong nhà chỉ có chị dâu Thường Khánh Mỹ.

Thường Khánh Mỹ nhận được điện thoại của anh, nghe anh hỏi về chuyện mua sắm của Lê Tinh còn hiểu lầm, tưởng rằng anh chê Lê Tinh tiêu nhiều tiền, có chút tức giận nói thẳng với anh: "Anh hai của Tinh Tinh gần đây đang làm công ty trang trí nội thất, có chút thu nhập, nếu cậu thấy Tinh Tinh tiêu nhiều tiền, thì sau này chi tiêu của con bé cứ tính vào sổ sách của anh hai nó."

Anh giải thích mãi Thường Khánh Mỹ mới miễn cưỡng tin anh, nói với anh rằng Lê Tinh gần đây về nhà cũng không khác gì trước đây, chỉ là có thể hai ngày cô mới về nhà một lần, hỏi han chuyện nhà nhiều hơn một chút.

Nghe vậy, anh liền hỏi xem bố vợ có từng nói chuyện riêng với cô, hoặc nói về tình hình nhà máy sợi cho cô nghe hay không.

Kết quả Thường Khánh Mỹ còn ngơ ngác hơn anh, khó hiểu hỏi anh: "Bố tìm Tinh Tinh nói chuyện riêng chuyện gì? Từ sau lần Tinh Tinh gặp ác mộng, bố đều không nói chuyện nhà máy sợi ở nhà nữa, hơn nữa nhà máy sợi có chuyện gì chứ? Gần đây không phải cải cách rất thuận lợi sao?"

"Tôi nghe nói nhà máy còn mua thêm máy móc mới, bố còn đang bảo anh cả thử bắt chước để làm ra nữa, như vậy nhà máy có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn."

Nghe vậy, Lục Huấn biết rằng người nhà vẫn chưa biết rõ tình hình thực tế của nhà máy sợi. Anh không nói gì nữa, định cúp máy thì lúc này chị dâu hai lại nhắc đến chuyện Lê Tinh mỗi ngày đều nhờ Lê Hà Dương mang cơm trưa cho cô.

Anh mới biết được một tuần nay, ngày nào cô cũng nhờ Lê Hà Dương mang cơm cho, không ăn ở ngoài.

Điều này thật khác thường, cô là người ghét nhất làm phiền đến gia đình.

Anh lại nghĩ đến chuyện cô thiếu tiền, nếu không phải nhà máy sợi thiếu tiền thì rất có thể là Lê Hà Dương, anh biết cô và Lê Hà Dương đang kinh doanh phế liệu, hơn nữa còn đang cố gắng làm ăn lớn.

Anh lại gọi điện thoại cho Lê Hà Dương.

Lê Hà Dương từ trước đến nay không giấu diếm chuyện gì, anh còn chưa hỏi han gì nhiều, cậu đã tự mình kể hết mọi chuyện gần đây.

Lê Hà Dương nói gần đây cậu nghe lời cô mà tích trữ phế liệu trong mấy nhà kho, bây giờ giá cả bìa cứng, đồng nát, sắt vụn đều tăng lên, cậu dẫn theo mấy người đi bán kiếm được một khoản kha khá.

Cậu có tiền rồi, còn chạy đến ngân hàng mua cho cô hai thỏi vàng để dành.

Đã có tiền mua vàng rồi, hiển nhiên là không thiếu tiền nữa.

Anh không hỏi han tình hình gần đây của Lê Hà Dương nữa, mà trực tiếp hỏi về tình hình của cô, hỏi chuyện cô nhờ Lê Hà Dương mang cơm.


Lê Hà Dương cũng không giấu giếm anh: "À, chuyện này á, cô út nói chán ăn cơm ở mấy quán gần bách hoá số sáu rồi, muốn ăn cơm nhà, gần đây con cũng rảnh lại muốn ăn cơm trưa cùng cô, nên con mang đến cho cô."

Nói xong, Lê Hà Dương lại hỏi anh có biết thầy trừ tà nào lợi hại ở Ninh Thành không.

Anh hỏi Lê Hà Dương hỏi chuyện này làm gì?

Lê Hà Dương mới nói với anh rằng cô bảo cậu điều tra chuyện của Đỗ Trường Thuận, nói rằng cô lại mơ thấy Đỗ Trường Thuận, cảm thấy không yên tâm.

Lúc đó lông mày anh đã nhíu lại, anh có thể chắc chắn rằng sau đêm hôm đó cô không hề gặp lại ác mộng nào nữa, anh vẫn luôn để ý, nếu cô gặp ác mộng thì động tĩnh không nhỏ, anh không thể không nhận ra.

Nhưng tại sao cô lại nói với Lê Hà Dương như vậy?

Chỉ vì một cơn ác mộng mà không yên tâm về Đỗ Trường Thuận? Nhưng điều này thì có liên quan gì đến việc cô sợ đi dạo phố mua sắm?

Anh không hiểu nổi, nên đã nghĩ đến việc mua cho cô hai chiếc vòng cổ ở bách hoá số một, anh lấy lý do mình thiếu quần áo để dụ dỗ cô đến mua sắm, muốn làm rõ mọi chuyện.

Anh không ngờ lại là vì lý do này.

Thích mua sắm là một loại bệnh? Thật nực cười! Ai nói với cô vậy, khiến cô trở nên như thế này.

Lục Huấn đưa tay ôm chặt Lê Tinh, hôn lên đỉnh đầu cô: "Không phải đâu, em yêu, chỉ là thích mua sắm thôi mà, sao lại là bệnh được chứ? Em không bị bệnh, thích mua sắm không phải là vấn đề gì lớn, anh quen biết mấy ông chủ ở Thượng Hải, vợ của họ cũng rất thích mua sắm, mỗi tháng tiêu tiền gấp mấy lần em..."

"Họ tiêu tiền có giống như em không, nhìn thấy gì cũng muốn? Chỉ cần nghe người khác nói là thấy thích, là muốn mua? Nếu gặp phải người tranh giành thì nhất định phải có được, nếu không về nhà sẽ không ngủ được?"

"Có giống như em, một ngày không mua đồ là trong lòng khó chịu như bị dao cắt thịt không?

"Em thực sự bị bệnh rồi, Lục Huấn!"

Lê Tinh cắt ngang lời Lục Huấn, thậm chí còn không nhịn được mà gọi tên anh.

Đã lâu rồi cô không gọi tên anh.

Lục Huấn khựng lại nhìn cô. Lê Tinh hít mũi, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Anh có biết chứng nói lắp của em đã khỏi như thế nào không?"

"Năm em sáu tuổi gặp tai nạn, vì quá sợ hãi mà bị nói lắp, bao nhiêu năm em đã cố gắng sửa chữa nhưng đều không có hiệu quả, mãi cho đến năm mười bốn tuổi..."

Lê Tinh cũng là trong mơ biết được việc mình thích mua sắm là một loại bệnh, mới bắt đầu nhớ lại tại sao mình lại thích mua sắm.

Năm mười bốn tuổi, vì bộ đồ múa bị rách mà cô múa sai bước, lại nghe thấy những lời của đoàn trưởng Mã, cô buồn bã chạy ra ngoài, anh ba đón được cô dẫn cô đi tìm Vạn Duyệt cảnh cáo, xong rồi anh ấy dẫn cô đến bách hoá số hai, bảo các chị bán hàng ở đó chọn cho cô hai bộ quần áo, sau đó lại dẫn cô đi dạo khắp toà nhà bách hoá.

Lúc đó anh ba cô đã tốt nghiệp trường quân đội, vừa ra trường đã được thăng cấp, lương không thấp, tiết kiệm được kha khá tiền, hôm đó anh ba đã tiêu hết số tiền mang về cho cô.

Anh ba mua cho cô quần áo đẹp, mua giày mới, dây buộc tóc và kẹp tóc mới, còn mua cho cô búp bê vải, một con gấu trúc, một con thỏ, còn có vòng đeo tay...

Quá nhiều, theo số lượng đồ trên tay cô ngày càng nhiều, tâm trạng buồn bã ban đầu của cô đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Cô cảm thấy mua sắm thật thỏa mãn, thật vui vẻ, có thể khiến người ta quên đi phiền não.

Từ nhỏ đến lớn cô có chuyện gì cũng đều nói với anh ba, hôm đó cô cũng nói với anh ba câu nói đó.

Anh ba liền xoa đầu cô cười: "Vậy sau này Tinh Bảo của chúng ta không vui thì cứ đến đây dạo chơi nhé. Tinh Bảo của chúng ta năm nay mười bốn tuổi rồi, là thiếu nữ rồi, phải có tiền tiêu vặt trong tay, sau này tiền trợ cấp của anh ba đều gửi cho em, để em tiêu."

"Còn nữa, sau này bị bắt nạt thì nhớ nói với anh ba, đừng sợ con bé Vạn Duyệt đó, nhà chúng ta cũng không phải dạng vừa đâu."

Anh ba nói được làm được, từ đó về sau mỗi tháng tiền trợ cấp của anh ba đều gửi riêng cho cô, còn không cho người nhà quản tiền của cô.

Lúc đầu, cô cầm số tiền đó chỉ mua những món đồ nhỏ nhặt, nhưng sau đó có lần Vạn Duyệt không biết từ đâu kiếm được một hộp nhện nhét vào cặp sách của cô.

Cô mở cặp sách ra, vô số con nhện bò lổm ngổm ra ngoài, cô sợ hãi cũng vô cùng tức giận, lần đầu tiên cô đánh trả Vạn Duyệt, trùm chiếc cặp đầy nhện lên đầu cô ta. Kết quả thật trùng hợp, cô giáo đến, nhìn thấy Vạn Duyệt bị nhện bò đầy đầu mà khóc lóc kêu gào, cô giáo đau lòng vô cùng, chạy đến định tát cô, cuối cùng vì kiêng dè điều gì đó, đổi ý tát vào lưng cô một cái.

Đợi đến khi cô giải thích rõ ràng rằng nhện trong cặp sách là do Vạn Duyệt nhét vào, cô giáo vẫn mắng cô, khẳng định là lỗi của cô, là cô không đoàn kết với bạn bè, còn mắng cô độc ác, dù Vạn Duyệt có sai thì cô cũng không nên làm như vậy.

Cô quá ủy khuất, há miệng phản bác lại cô giáo, nhưng cô là người nói lắp, nói chuyện không lưu loát, cô nói một câu thì cô giáo đã có ba câu đợi sẵn.

Đợi đến khi cô khóc nức nở, cô giáo lại lo lắng cô sẽ nói chuyện này cho người nhà biết, nên lại kéo cô ra nói chuyện tâm tình, nói rằng cô giáo rất coi trọng cô, nói rằng cô giáo định đợi cô chữa khỏi chứng nói lắp sẽ liên lạc lại với đoàn trưởng Mã, nhất định sẽ để đoàn trưởng Mã nhận cô, nhưng nếu cô cứ chuyện gì cũng nói với người nhà, khiến cô giáo khó xử, thì cô giáo sẽ không quan tâm đến cô nữa, coi như không có cô học trò này.

Cuối cùng, cô ấm ức đồng ý với cô giáo rằng chuyện này cứ bỏ qua như vậy, nhưng trong lòng cô thực sự rất khó chịu, sau khi rời khỏi phòng tập múa, cô nắm chặt chiếc ví nhỏ của mình, lao thẳng đến bách hóa số hai.

Cô sinh ra đã xinh xắn, những người phụ nữ lớn tuổi ở toà nhà bách hóa số hai đều thích những cô gái trẻ đẹp, ai cũng đối xử tốt với cô.

Lúc đó đang là mùa ế ẩm, mỗi khi cô đến họ lại kéo cô trò chuyện, dù cô không nói gì thì họ cũng có thể nói với cô rất lâu. Họ không biết cô bị nói lắp, cũng không gọi cô là kẻ nói lắp, nên mỗi khi buồn cô đều thích đến bách hoá số hai, dù chỉ là nghe họ nói chuyện cũng được.

Hôm đó cô thực sự không vui, sau khi vào bách hoá số hai, cô đi chọn đồ một cách thoải mái, các chị ở cửa hàng thấy vậy liền hỏi: "Ôi chao, bé cưng, mấy thứ này không rẻ đâu, sao em lấy nhiều thế?"

Cô không cần suy nghĩ liền đáp: "Chị Phương, em có tiền! Chị đừng lo cho em."

Năm chữ, năm chữ liền mạch không chút vấp váp, cả câu mười chữ!

Từ năm sáu tuổi đến mười bốn tuổi, tám năm rồi, cô chưa bao giờ nói trôi chảy một câu dài hơn ba chữ, sau khi nói xong, cô bèn sững người, một lúc sau mới quay sang nhìn chị Phương hỏi: "Chị, chị Phương, em, em vừa, nói, nói, gì vậy?"

Chị Phương cười nhìn cô: "Nói gì cơ? Nói em có tiền, bảo chị Phương đừng lo cho em đó. Em có bao nhiêu tiền mà dám mua nhiều thế?"

Lê Tinh mím môi không nói, trong lòng cô kích động vô cùng, cô vậy mà có thể nói một mạch năm chữ, có phải là cô sắp khỏi rồi không.

Cô muốn tiếp tục nói chuyện với chị Phương nhưng lại sợ mình vẫn nói lắp, nên cô lại tiếp tục lấy đồ, lấy một cách vô thức. Đến khi chị Phương thấy cô lấy càng lúc càng nhiều, hỏi cô có thực sự định mua không, cô lại đáp một câu: "Em chọn đồ tốt thì chắc chắn phải mua rồi!"

Cả thảy mười hai chữ, từ hôm đó trở đi cô đột nhiên phát hiện, khi chọn đồ cô có thể nói được những câu hoàn chỉnh.


Cô kể chuyện này cho anh ba nghe, anh ba còn vui hơn cả cô, anh ba cầm điện thoại cười không ngừng: "Tốt quá, đây là chuyện tốt, chứng tỏ Tinh Bảo của chúng ta sắp khỏi rồi! Chắc chắn là em thích môi trường ở cửa hàng bách hóa, sau này rảnh rỗi thì đến đó nhiều hơn nhé, đừng lo không có tiền, anh ba gửi cho em, anh ba nuôi em cả đời!"

Hôm đó anh ba vui quá, còn đặc biệt gọi điện về nhà kể chuyện này, bảo mọi người sau này phải thường xuyên đưa cô đến cửa hàng bách hóa chơi.

Từ khi Lê Tinh khỏi bệnh điếc tai, mọi người trong nhà vẫn luôn mong chờ một ngày nào đó cô cũng khỏi bệnh nói lắp, nghe được tin của Lê Thừa, Lê Chí Quân và Lê Vạn Sơn đều đỏ hoe mắt.

Hai người đàn ông vốn luôn trầm ổn như núi, giờ đây lại luống cuống hỏi Lê Tinh: "Con gái ngoan, bây giờ bố đưa con đến bách hoá số một nhé?"

Lê Chí Quân nói: "Hay là đến bách hoá số hai đi, Tinh Tinh nói được ở bách hoá số hai, để anh đi lấy tiền, lấy nhiều một chút, Tinh Tinh muốn mua gì thì cứ mua..."

Từ đó về sau, dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày trong nhà cũng đều có một người dành thời gian đưa cô đến toà nhà bách hóa hoặc các cửa hàng ven đường mua sắm. Cô quả thực rất vui, bệnh nói lắp vậy mà thực sự dần dần khỏi hẳn.

"Bệnh nói lắp của em bắt đầu thuyên giảm ở cửa hàng bách hóa, sau này mỗi khi tâm trạng không tốt, em lại đi mua sắm, bệnh khỏi rất nhanh, lâu dần em liền thích mua sắm."

"Bố em nhận ra em mua sắm quá đà, liền đặt ra quy định cho em, được phép mua sắm nhưng không được mua chịu, không được vay tiền, những năm qua em cũng kiểm soát rất tốt, nên em vẫn luôn không nhận ra đây là một loại bệnh..."

Vừa nói, Lê Tinh vừa siết chặt các khớp ngón tay, Lục Huấn chú ý tới, đưa tay nắm lấy tay cô, nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy vết bầm tím lẫn máu ở phía trong đốt ngón trỏ của cô, đồng tử trong mắt Lục Huấn co rút lại.

Anh biết cô có tật xấu khi lo lắng sẽ cắn khớp ngón tay, một tuần nay vết bầm tím ở đây chưa từng biến mất, nhưng lúc này rõ ràng còn nặng hơn cả tối qua, hiển nhiên là sáng nay ở trên lầu cô lại tự cắn mình.

Giờ phút này anh mơ hồ tin rằng, việc cô thích đi mua sắm là một loại bệnh.

Để kiểm soát bản thân, cô đã bắt đầu tự làm tổn thương mình...

Lục Huấn không quan tâm Lê Tinh mua sắm nhiều hoặc tiêu bao nhiêu tiền, nhưng anh không thể chấp nhận việc cô tự làm tổn thương mình.

Là bệnh, vậy thì loại bệnh này phải tìm bác sĩ nào?

Không phải vấn đề về thể chất, vậy thì là bệnh tâm lý.

Phạm Trường Hải vì Phàm Phàm mà mời một bác sĩ tâm lý nào đó về nhà, liệu ông ấy có thể chữa khỏi bệnh này không?

Trong lòng Lục Huấn rối bời, nhưng anh không dám thể hiện ra trước mặt Lê Tinh, cô đã rất hoảng sợ rồi, anh không thể để cô sợ hãi hơn, bèn cố gắng an ủi cô: "Là bệnh cũng không sao, chỉ là thích mua sắm thôi đúng không? Không sao cả, nhà chúng ta có tiền..."

"Nhưng nếu em cứ tiếp tục mua như vậy thì anh sẽ chết mất! Em mua đồ càng ngày càng không kiểm soát được, tiêu tiền càng ngày càng nhiều, anh chỉ có thể liều mạng kiếm tiền, không ngừng bận rộn, cuối cùng sẽ làm việc đến chết đấy anh có biết không!" Câu trả lời của anh không nằm ngoài dự đoán, nhưng chính vì không ngoài dự đoán nên Lê Tinh càng cảm thấy suy sụp.

Cô nghĩ, có lẽ trong sách anh cũng vậy, biết cô bị bệnh, nhưng vì muốn cô vui vẻ nên vẫn chiều theo cô, đợi đến khi nhà cô gặp biến cố, tinh thần bị tổn thương, vì muốn cô dễ chịu hơn, có lẽ anh còn chủ động đưa cô đi mua sắm khắp nơi.

Cũng giống như hôm nay đi bách hoá số một, bình thường anh đâu có chú trọng ăn mặc như vậy.

Lê Tinh đưa tay lau nước mắt, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe: "Anh còn nhớ đêm tân hôn chúng ta em gặp ác mộng không? Trong giấc mơ đó, em chính là tiêu tiền ngày càng nhiều, sau đó bố em và anh cả gặp chuyện, Hà Dương, Hà Niên, chị dâu cả cũng gặp chuyện, không lâu sau anh ba em và mẹ em cũng gặp chuyện, em suy sụp càng không kiểm soát được bản thân, anh vì kiếm tiền nuôi em, cuối cùng đã làm việc đến chết."

Lục Huấn mở to mắt, đêm đó anh thức canh cô đến tận rạng sáng, lúc cô gặp ác mộng, anh ngủ mơ màng, hình như có nghe thấy từ "chết" gì đó, nhưng khi tỉnh dậy hỏi cô, cô lại không nói gì, anh cứ tưởng mình nghe nhầm, không ngờ cô chưa nói hết nội dung giấc mơ.

Tất cả những điều nghi hoặc trước đó trong nháy mắt đều được sáng tỏ, cô bị ảnh hưởng quá sâu sắc bởi hai giấc mơ, cho nên mới đột nhiên ép bản thân mình đến mức như vậy.

Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, thử khuyên nhủ: "Bà xã, đó chỉ là giấc mơ..."

"Không phải giấc mơ." Lê Tinh ngắt lời anh với đôi mắt đỏ hoe, cô biết chỉ nói như vậy thì anh chắc chắn sẽ không tin. "Nó không phải là mơ đâu, anh còn nhớ cái đêm em hỏi anh, thế giới chúng ta đang sống có phải là một cuốn tiểu thuyết không, chúng ta chỉ là nhân vật phụ, còn một cô gái nào đó xuyên không đến có thể là nhân vật chính không?"

"Cố Như chính là nhân vật chính xuyên không đến từ mấy chục năm sau, em là kẻ đối lập với cô ấy, cuối cùng anh chết, người nhà cũng không còn ai, em một mình phát điên mua sắm, cuối cùng lưu lạc đầu đường xó chợ, đau khổ đến mức tự cắt mạch máu."

Cắt mạch máu!

Lục Huấn nghẹn lại, mở to mắt nhìn Lê Tinh, căn bản không dám tin: "Không thể nào, sao có thể như vậy được! Đó là giấc mơ của em, bố và mọi người làm sao có thể xảy ra chuyện, còn cả anh nữa, sao anh có thể chết vì kiệt sức, ngày nào anh cũng dậy sớm tập thể dục, sức khỏe tốt hơn ai hết..."

Quan trọng nhất là với tình trạng của Lê Tinh, anh làm sao nỡ bỏ cô lại một mình, vì cô anh cũng sẽ chú ý đến bản thân, chứ không phải làm ngược lại.

"Nhưng Cố Như thật sự là xuyên không mà đến, anh và cô út đều nói cô ấy rất tài giỏi đúng không? Hơn hai năm trước cô ấy chỉ là một công nhân thời vụ của nhà máy in, sao đột nhiên cô ấy lại trở nên lợi hại như vậy?"

"Cô ấy có thể tự vẽ thiết kế, làm ra rất nhiều quần áo đẹp, còn nói tiếng Anh của cô ấy rất giỏi... Nếu Cố Như ban đầu đã lợi hại như vậy, tại sao lúc đó cô ấy không vào thẳng nhà máy may?"

"Còn nữa, tối hôm đó chúng ta nói chuyện, cô ấy nói muốn làm thương hiệu, thương hiệu thời trang nữ Y Mỹ Thi, trước đây trong mơ em cũng mơ thấy, ngoài đời anh và cô út chưa từng nhắc đến chuyện này với em..."

Lê Tinh vừa nói vừa lấy chiếc túi trên ghế sofa, từ bên trong lấy ra một tờ giấy đưa cho Lục Huấn: "Anh xem này, đây đều là những gì em nhìn thấy trong mơ, đều là tương lai của chúng ta, những thứ này, những thương hiệu này là do em có thể tưởng tượng ra được sao?"

"Tuy em thích mua đồ, nhưng trước khi gặp anh tiền bạc của em có hạn, rất nhiều cửa hàng đắt tiền đều không dám vào, nhiều thương hiệu nước ngoài, còn có những chiếc xe sang trọng đó, từ trước đến nay đều là em không quen biết nó, nó cũng không quen biết em, em chưa từng nghe nói đến, nhưng em đều mơ thấy hết, còn rất rõ ràng giống như xem phim vậy, nếu là mơ sao có thể rõ ràng như vậy được?"

Thứ Lê Tinh đưa cho Lục Huấn là những thông tin cô ghi chép lại dựa theo giấc mơ trong những ngày này, những thứ gì sau này sẽ có giá trị, những thứ gì sẽ không có giá trị, còn có kiểu dáng chiếc túi mà Lục Kim Xảo từng cho Cố Như xem, nhãn hiệu trên đó, cô đều vẽ ra hết.

Trong đó còn có cả chiếc máy nhắn tin cô đang dùng, Cố Như đại khái là khi nào dùng, mua loại nào, rồi đại khái khoảng thời gian nào thì đổi sang dùng một thứ gọi là điện thoại di động.

Lục Huấn cầm tờ giấy đó lướt qua từng dòng, khi chú ý đến dòng ghi nhãn hiệu máy nhắn tin, sắc mặt anh chấn động, đó là nhãn hiệu do công ty máy nhắn tin mà anh vừa đầu tư nghiên cứu phát triển.

Hợp đồng anh vẫn còn để trong két sắt của công ty kỹ thuật chưa mang về, máy nhắn tin mang về đưa cho cô cũng không ghi nhãn hiệu gì, vậy mà Lê Tinh còn vẽ ra cả hình dáng máy nhắn tin, khác với chiếc cô đang dùng, lại giống với mẫu thử nghiệm mới của công ty, nói chính xác là bản cao cấp.

Đây không phải là thứ có thể nghĩ ra bằng trí tưởng tượng.

Vậy nên, những giấc mơ cô gặp đều là thật.

Anh sẽ chết, nhà họ Lê cũng vậy, cuối cùng cô một mình lưu lạc đầu đường xó chợ, suy sụp đến mức tự cắt mạch máu.

Trong nháy mắt, hai mắt Lục Huấn đỏ ngầu.

Một lúc lâu sau, đương lúc Lê Tinh cho rằng anh xem tờ giấy đến mức hoá đá, thì anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn đặc như thể có một nắm cát trong cổ họng: "Bà xã, em có thể kể lại cụ thể chi tiết giấc mơ đó cho anh nghe được không?"

Lê Tinh ngẩng phắt đầu nhìn anh: "Anh tin rồi sao?"

Lục Huấn nhìn cô, trên hàng mi cô vẫn còn đọng những giọt nước mắt, trong mắt vừa có sự không thể tin được vừa có sự kích động vì cuối cùng anh cũng tin, trong lòng anh vừa chua xót vừa đau đớn.

Anh biết sự thật này đã khiến anh khó chịu, huống chi là cô đã mất hồn mất vía cả tuần nay, dưới áp lực to lớn cô còn phải kiềm chế h.am mu.ốn mua sắm của mình, cô không suy sụp quả thực là may mắn.

"Ừ, anh tin rồi." Lục Huấn nâng mặt cô lên hôn lên đôi mắt đỏ hoe của cô, lại vu.ốt ve gò má cô, nói với cô: "Nhưng không sao, những chuyện đó vẫn chưa xảy ra, chúng ta vẫn còn kịp ngăn chặn thay đổi, em gặp phải giấc mơ tiên tri, đây là chuyện tốt, là may mắn."

"Em còn nhớ quá trình của giấc mơ đó không?"

"Vẫn còn nhớ!"

Lê Tinh trước đó một mình phải chịu đựng nỗi sợ hãi có thể mất đi người thân, lại phải tự kiềm chế bản thân, căng thẳng tột độ, cảm giác mình như người đứng bên bờ vực thẳm, hoang mang không nơi nương tựa, cô độc và bất lực, bây giờ Lục Huấn đã biết, còn tin tưởng, cô lập tức cảm thấy trước mặt mình có thêm một ngọn núi để dựa vào, trong lòng lập tức cảm thấy vững vàng và yên tâm.

"Em vẫn còn nhớ, những ngày này ngày nào em cũng hồi tưởng lại, chỉ sợ mình quên mất."

Lê Tinh vội vàng kể cho Lục Huấn nghe tất cả những thông tin về cô, anh và người nhà mà cô nhìn thấy từ góc nhìn của Cố Như.

"Bây giờ em chỉ biết bố và anh cả bị Đỗ Trường Thuận phóng hỏa thiêu chết trong nhà máy, Hà Dương là vì báo thù cho họ nên mới xảy ra chuyện, sau khi Hà Dương xảy ra chuyện thì chị dâu cả và Hà Niên cũng theo đó mà mất, anh hai là mất sau anh, hình như là vì chuyện chia tài sản của công ty trang trí nội thất không rõ ràng nên bị hại..."

"Nhưng em không biết anh ba mất như thế nào, em nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao anh ba lại xảy ra chuyện, bây giờ chức vụ của anh ấy rất cao, bên cạnh còn có lính gác, sao có thể xảy ra chuyện được?"

"Chẳng lẽ là nơi nào đó xảy ra thiên tai lớn? Nhưng sau khi Cố Như thành công, đối với những việc cứu trợ thiên tai như vậy luôn rất quan tâm, trong mơ không có tin tức nào về việc nơi nào đó xảy ra thiên tai, Cố Như chỉ bỏ tiền xây dựng vài trường tiểu học Hy Vọng."

Nói đến Lê Thừa, Lê Tinh lại lo lắng.

"Trong mơ có nói khoảng thời gian anh ba mất không?" Lục Huấn trầm ngâm hỏi.

Với vị trí của Lê Thừa, khả năng xảy ra chuyện chỉ có hai, hy sinh trong nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, hoặc là bị hại, cả hai trường hợp này đều không phải là chuyện họ có thể can thiệp, chỉ có thể tự Lê Thừa đề phòng chú ý.

"Không có." Lê Tinh thất vọng lắc đầu. "Giấc mơ đó giống như tua nhanh phim vậy, có một số hình ảnh đối thoại chi tiết, có một số thì trực tiếp lược bỏ qua, giấc mơ đầu tiên em thậm chí còn không thấy người nhà xảy ra chuyện, chỉ thấy nói là anh mất, giấc mơ thứ hai mới mơ thấy bố và mọi người..."

“Em còn nghĩ liệu sau này có mơ thấy nữa không, nhưng mấy ngày nay rồi, em không còn mơ gì liên quan đến chuyện đó nữa.”

“Có lẽ chuyện của anh ba xảy ra ở thời điểm sau này, chưa đến gần ngày đó nên em không mơ thấy được.” Lục Huấn nhìn Lê Tinh đang lo lắng đến mức xoắn cả tay, bèn nhẹ nhàng an ủi: "Anh ba hiện giờ chức vụ cao, khi ra ngoài đều có cận vệ theo, gặp nhiệm vụ quan trọng đều có biện pháp bảo vệ. Chỉ cần anh ấy cẩn thận một chút thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Em đã gọi điện nói với anh ba về giấc mơ đó chưa?”

“Gọi rồi. Ngày hôm sau khi em nhận ra giấc mơ đó có thật, em đã gọi cho anh ấy. Nhưng anh cũng biết đấy, với vị trí hiện tại của anh ba, điện thoại của anh ấy đều là đường dây chuyên biệt, có một số chuyện không tiện nói rõ. Em chỉ nói đó là một cơn ác mộng. Anh ấy dường như không để tâm lắm, chỉ an ủi em, nói rằng anh ấy sẽ chú ý bảo vệ bản thân.”

Đây đúng là phong cách của Lê Thừa. Lục Huấn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để lát nữa anh gọi cho anh ấy.”

“Còn chuyện của Cố Như, có cần nói cho anh ba biết không?” Lê Tinh do dự hỏi. "Chuyện này càng ít người biết càng tốt, đúng không?”

Lê Tinh lo lắng nhất là Lục Huấn và Lê Thừa sẽ có hiềm khích với Cố Như vì chuyện đối lập. Cô vội vàng nói: "Lúc em gặp chuyện, Cố Như còn gửi người mang tiền đến cho em, thậm chí cô út còn nói có thể đưa em về nhà cô út ở."

"Em không muốn Cố Như bị người khác để ý. Cô ấy đâu làm sai điều gì, việc em và cô ấy trở thành đối lập cũng không phải do cô ấy muốn.”

Lục Huấn trầm ngâm một lúc. Trong lòng anh vẫn có sự bất bình đối với Cố Như và Lục Kim Xảo.

Tại sao? Tại sao cô phải trở thành đối lập với Cố Như để rồi chịu kết cục bi thảm như vậy? Cô đã làm sai điều gì?

Còn nữa, việc cô thích mua sắm, tiêu tiền thì liên quan gì đến Lục Kim Xảo? Nhà anh giàu có, cô thích tiêu gì thì tiêu, thích mua gì thì mua, thích cho ai thì cho, liên quan gì đến bà ta?

Mỗi lần nghĩ đến việc cô một lòng một dạ đối xử tốt với người khác, nhưng sau lưng lại bị người ta nói xấu là đồ phá của, trong lòng anh lại bùng lên một ngọn lửa giận dữ.

Thậm chí anh không thể ngăn mình nghĩ ác ý: chuyện Cố Như sống hay chết có liên quan gì đến anh? Tốt nhất là cô ta bị phát hiện rồi biến mất luôn, để thế giới này được yên tĩnh.

Anh chỉ cần cô sống tốt. Cô không phải đối lập của bất kỳ ai, cô chính là cô. Cô không đáng phải chịu sự đối xử bất công như vậy.

Nhưng cô lại là một người mềm yếu, dù trải qua đau khổ vẫn luôn nghĩ cho người khác. Nếu Cố Như xảy ra chuyện, cô chắc chắn sẽ tự trách, suốt đời không an lòng.

“Không cần nói, anh sẽ dùng cách khác để nhắc nhở anh ba cẩn thận.” Cuối cùng Lục Huấn nói.

Ánh mắt Lê Tinh sáng lên, nhìn anh: “Anh có cách sao?”

Đã nhiều ngày rồi cô không có biểu cảm như vậy. Nhìn cô như vậy, trên mặt Lục Huấn không kìm được nụ cười, giọng nói cũng thoải mái hơn: "Anh là chồng em mà, vì vợ mình, dù không có cách cũng sẽ nghĩ ra cách thôi.”

Nói xong, Lục Huấn đổi giọng:
“Tinh Tinh, anh ba là người rất lợi hại. Chỉ cần anh ấy có sự cảnh giác, người khác sẽ khó lòng gây tổn hại được. Người trong gia đình mình cũng thế, anh sẽ chú ý đến tình hình của họ, tìm cách giúp họ tránh xa những nguy hiểm đến tính mạng.”

“Giờ mình nói đến bệnh của em một chút. Hiện tại dù em có bệnh nhưng vẫn chưa đến mức không thể kiểm soát, đúng không? Vậy thì mình đâu cần quá khắt khe với bản thân?”

“Con người sống thì phải tiêu tiền. Không tiêu tiền thì tiền làm sao lưu thông? Không có lưu thông thì kinh tế ở đâu ra? Không có kinh tế thì lấy gì để kiếm tiền, em thấy đúng không? Như anh đây, dạo này anh cũng chi không ít tiền, vậy chẳng lẽ anh cũng có bệnh?”

Mỗi câu của Lục Huấn đều hợp lý đến mức khiến Lê Tinh không cãi lại được. Cô ấp úng một lúc rồi nói: "Nhưng anh làm đầu tư, làm kinh doanh mà, sao giống được chứ.”

Lục Huấn đã đoán trước cô sẽ nói vậy, nên không vội vã, chỉ bình thản phản bác: "Em cũng có thể coi việc mua sắm là một khoản đầu tư, không phải sao?”

Anh cầm tờ giấy trong tay đưa ra trước mặt cô: "Em xem, em đã viết hết ở đây rồi, cái gì trong tương lai sẽ tăng giá trị, cái gì sẽ mất giá.”

“Mỗi lần em mua một món đồ không có giá trị, sau đó lại mua một món đồ có giá trị để bù vào. Như vậy, không những em được tận hưởng niềm vui mua sắm, mà sau khi cân bằng thì chẳng phải coi như em chưa tiêu gì sao?”

“.....Còn có thể tính như vậy nữa sao?” Lê Tinh có chút ngỡ ngàng, nhìn tờ giấy trên tay rồi lại nhìn Lục Huấn: "Không đúng. Mấy món đồ có giá trị là chuyện sau này, hiện tại chúng vẫn chỉ có giá như vậy thôi. Hiện tại, chẳng phải mình vẫn tiêu nhiều hơn sao?”

“Nhưng hiện tại tiền nhà mình đủ để chi tiêu, đúng không? Thậm chí mình vẫn có thu nhập đều đặn, đâu phải ngồi không ăn hết của. Chỉ là mình đang chuyển tiền hiện có thành tài sản. Từ biến động giá cả mà em thấy, tiền sẽ ngày càng mất giá. Chuyển thành tài sản sẽ an toàn hơn.”

Nói xong, ánh mắt Lục Huấn trở nên nghiêm túc: "Bà xã, nếu em lo anh vì kiếm tiền mà gặp chuyện, thì hoàn toàn không cần lo đâu. Anh đã hứa với em là sẽ đảm bảo ngủ đủ giấc mỗi ngày, cũng duy trì tập luyện thường xuyên. Nếu em vẫn không yên tâm, chúng ta có thể đi kiểm tra sức khỏe định kỳ mỗi ba hoặc sáu tháng.”

Lông mày Lục Huấn bỗng nhíu lại. Không hiểu sao, anh luôn cảm thấy cái chết trong giấc mơ của anh không đơn giản như vậy. Trước đây cô nói anh đột tử khi đang ký hợp đồng.

Không có dấu hiệu bệnh lý, chỉ đơn thuần là chết vì kiệt sức.

Anh từng ở chợ đen, biết rằng trong chợ đen có loại thuốc độc chậm, chia ra nhiều lần hạ độc, cuối cùng sẽ dẫn đến cái chết đột ngột, biểu hiện như đột tử.

Cô yêu anh đến vậy, chắc chắn khi đó không nỡ đưa thi thể anh đi giám định pháp y. Nhưng nếu anh bị hại, thì thủ đoạn hạ độc này chỉ có người thân cận mới có cơ hội thực hiện.

Hiện tại, người anh tin tưởng nhất chỉ có cô, Vũ Tiến với Thuận Tử.

Cô không thể nào hại anh, lúc đó chắc chắn anh sẽ luôn ở bên chăm sóc cô, không ai có thể tiếp cận cô để lợi dụng.

Vũ Tiến và Thuận Tử… Lục Huấn siết chặt tay, rồi từ từ thả lỏng.

Chuyện chưa xảy ra, anh không thể suy diễn chủ quan mà sinh ra nghi kỵ, làm tổn thương tình cảm anh em.

Có lẽ, sau này đã xảy ra biến cố mới. Ví dụ như có người lợi dụng sự quan tâm của anh dành cho cô, cố tình tiếp cận anh, khiến anh trong một khoảnh khắc mất đi sự đề phòng.

Lục Huấn suy nghĩ một lúc, giơ tay chạm nhẹ vào khuôn mặt Lê Tinh: "Anh hứa với em, lần này anh sẽ không để mình gặp chuyện gì. Em cũng đừng tự ép buộc bản thân nữa. So với việc em tiêu tiền mua đồ, dáng vẻ hồn bay phách lạc của em mới thật sự khiến anh sợ.”

“Huống hồ, dù là chữa bệnh cũng không phải kiểu chữa như thế này. Ai lại vừa bắt đầu đã tự mình dùng thuốc nặng đâu?”

Ngay cả khi trách móc, Lục Huấn cũng không nỡ dùng giọng điệu nặng nề. Lời nói của anh mang theo chút ý cười, nhưng Lê Tinh lại nghe mà nóng cả tai, không thể phản bác.

“Vậy bệnh này của em phải chữa thế nào mới được? Em không ép buộc bản thân nữa, nhưng cũng không thể không lo lắng. Em vẫn muốn chữa khỏi bệnh mà.”

Trên đường từ bách hoá số một về nhà, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô muốn học hỏi từ chị Trân, tìm hiểu cách kiếm tiền nuôi bản thân. Nhưng chuyện này không thể thành công trong ngày một ngày hai, mà việc chữa bệnh cũng không thể trì hoãn.

Không ai muốn mình mắc bệnh, cô cũng vậy.

Cô thích đi dạo phố mua sắm, nhưng không muốn bản thân bị ràng buộc không cách nào thoát ra, cuối cùng làm hại chính mình và những người xung quanh.

Lục Huấn vốn định nói với cô về vấn đề này: Căn bệnh này không phải là bệnh thể chất, mà giống như tình trạng của Phàm Phàm. Cần phải có liệu pháp tâm lý để điều trị. Không phải anh Phạm đang thuê một bác sĩ tâm lý sao? Chúng ta có thể hỏi thử anh Phạm xem bác sĩ đó có hiểu về tình trạng này không. Nếu có, chúng ta sẽ nhờ tư vấn, trả phí khám cho ông ấy.”

Lục Huấn vừa nói, Lê Tinh lập tức nhớ ra. Trước đó cô chỉ nghĩ đến việc đăng ký khám ở khoa thần kinh, nên khi nói về bệnh tình của mình với Lục Huấn, cô luôn cảm thấy nặng nề. Vì một khi bước vào khoa thần kinh, từ đó về sau cô sẽ bị gắn mác là bệnh nhân tâm thần.

Nếu có thể không cần đến bệnh viện khám, thì dĩ nhiên là tốt hơn nhiều.

“Vậy bây giờ chúng ta gọi điện cho anh Phạm hỏi thử nhé?” Lê Tinh nói, trong lòng bỗng thấy hồi hộp, không tự chủ được mà nín thở.

Lục Huấn nhận ra sự căng thẳng của cô, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bóp bóp để an ủi: "Để anh gọi. Chúng ta cứ hỏi anh Phạm trước, không nói vội về tình trạng của em.”

Nghe vậy, Lê Tinh mới thả lỏng được đôi chút. Nhưng khi Lục Huấn cầm điện thoại lên và bấm số, cô lại không tránh khỏi căng thẳng, ánh mắt chăm chú dán vào chiếc điện thoại trong tay anh.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Hôm nay là cuối tuần, theo thường lệ Phạm Trường Hải sẽ ở nhà chơi với con trai. Nhưng dạo trước, chị Trân đã đưa Phàm Phàm bay sang Mỹ để gặp một chuyên gia rất giỏi, đồng thời ở lại đó một thời gian để điều trị. Anh ta rảnh rỗi nên đã hẹn Lục Huấn đi uống trà.

Nhưng Lục Huấn bảo Lê Tinh không khỏe, cần ở bên cô, nên anh ta chỉ có thể hẹn một người bạn khác ở sân golf gần căn nhà cũ.

Khi nhận được điện thoại từ Lục Huấn, anh ta lập tức hỏi thăm tình hình của Lê Tinh.

Lục Huấn trả lời sơ qua, sau đó nhanh chóng hỏi: "Anh Phạm, anh sống ở Hồng Kông nhiều năm, tầm nhìn rộng lớn. Tôi muốn hỏi anh, anh có biết tình trạng thích mua sắm, mua đến mức không kiểm soát được, có phải là một dạng bệnh không?”

Phạm Trường Hải nghe vậy thoáng sững sờ, sau đó bật cười: "À, chuyện này, chuyện này tôi biết rất rõ!”

Bình Luận (0)
Comment