“Căn bệnh này của tôi không nghiêm trọng đâu, chẳng qua là thích mua đất mua nhà thôi. Nhưng người anh em cứ yên tâm, dù cho Phàm Phàm có để mất những mảnh đất và tòa nhà tôi mua trước đây, tôi cũng chưa bao giờ lỗ. Còn mấy mảnh đất mà cậu đấu giá được mấy hôm trước, chắc chắn không vấn đề gì. Đợi sau này xây dựng từng tòa nhà lên, nhất định sẽ bán được, chúng ta chắc chắn kiếm lời!”
“Có phải là tên họ Lương nào đó nói với cậu chuyện này không? Người anh em, tôi phải nói thật, không phải tôi phản đối cậu kết giao với người ta, nhưng với tên họ Lương đó tốt nhất là cậu nên tránh xa. Tên họ Lương này không phải người tốt lành gì. Cậu biết không, gã khởi nghiệp nhờ vào vợ của gã đấy.”
“Nhưng cái gã này hơi tà môn. Vợ gã vốn là một đại mỹ nhân xinh đẹp, nhưng sau khi kết hôn chưa được mấy năm, cô ấy giống như bị hút cạn sinh khí, người gầy gò vàng vọt, chưa đầy hai năm đã qua đời.”
“Sau khi vợ chết, gã không chôn cất mà đặt thi thể vào một chiếc quan tài băng, giữ trong nhà để trấn trạch, thậm chí còn thay đổi phong thủy trong nhà.”
“Trong giới này của chúng ta, ai biết đến gã đều tránh xa. Tên này quá tà. Lần trước chẳng biết làm cách nào mà gã bám được vào mối quan hệ của lão Lâm để đến được bữa tiệc…”
Phạm Trường Hải thao thao bất tuyệt kể chuyện, nhưng Lục Huấn lại nhạy bén nhận ra câu “căn bệnh này” của anh ta. Anh liếc nhìn Lê Tinh, cô vẫn đang ngây người nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay anh. Cô không ngờ trên thế giới này lại có người mắc chứng bệnh giống mình.
Mà người đó lại là ông chủ Phạm, và sở thích của anh ta là mua đất mua nhà?
“Anh Phạm, anh nói rằng anh thích mua đất mua nhà là một căn bệnh? Nó giống với việc thích đi dạo phố mua sắm quần áo sao?”
Lục Huấn bình tĩnh hỏi, giọng điệu rõ ràng có ý thăm dò, nhưng Phạm Trường Hải lại không nhận ra: "À, đều là bệnh cuồng mua sắm mà. Mẹ tôi cũng giống tôi, chỉ là tôi thích mua nhà, còn bà ấy thích mua trang sức và túi xách…”
“Anh Phạm, anh nói mẹ anh thích mua trang sức và túi xách?”
Vì chuyện này liên quan đến Lê Tinh, dù Lục Huấn vốn nổi tiếng điềm tĩnh, không dễ bị ảnh hưởng trên thương trường, nhưng lần này lại không thể giữ bình tĩnh được nữa. Anh lập tức hỏi: "Anh Phạm, anh có thể nói cho tôi biết, mẹ anh đã điều trị căn bệnh này như thế nào không? Bây giờ bà ấy thế nào rồi?”
“Mẹ tôi à?” Phạm Trường Hải sững người, cẩn thận suy ngẫm lại cuộc đối thoại trước đó với Lục Huấn, chợt hiểu ra: "Người anh em, chẳng phải ban nãy cậu muốn hỏi về bệnh của tôi sao?”
Lục Huấn trầm ngâm một lúc, quyết định nói thật với Phạm Trường Hải: "Anh Phạm, tôi gọi cho anh cuộc điện thoại này không liên quan đến tên Lương. Thật ra, trước đó tôi cũng không biết việc thích mua đất mua nhà lại được xem là một loại bệnh. Về mấy mảnh đất tôi đấu giá được, tôi chưa bao giờ hối hận. Chúng ta cần phát triển khu vực đường Đường Tây, nên tự mình quy hoạch sẽ tốt hơn.”
“Tôi tìm anh là vì chuyện của Tinh Tinh. Cô ấy luôn rất thích đi dạo phố và mua sắm…” Lục Huấn kể sơ qua tình trạng của Lê Tinh, cố tình giấu đi chuyện cô bị Vạn Duyệt bắt nạt, rồi nói lại với Phạm Trường Hải. "Anh Phạm, tôi muốn biết bệnh này có chữa được không? Nếu chữa thì cần phải chữa như thế nào, nếu không chữa thì sau này sẽ phát triển ra sao?"
"Em gái Tinh Tinh cũng từng trải qua chuyện này sao?" Ấn tượng của Lê Tinh cho người khác từ trước đến nay luôn là rạng rỡ thích cười, nụ cười rất dễ lây lan. Phạm Trường Hải nghe Lục Huấn nói xong, anh ta có chút không dám tin, rất nhanh sau đó đã hoàn hồn, vội vàng đáp lại Lục Huấn: "Người anh em, bệnh này gọi là cuồng mua sắm, nó là một loại bệnh tâm lý nhưng cũng không có gì đáng ngại. Bên Hong Kong áp lực cao, mười người thì tám người có chút vấn đề tâm lý nhỏ, đều không phải chuyện gì lớn, cứ giữ tâm trạng thoải mái, muốn mua thì mua, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, cứ coi mình là người bình thường là được."
"Nếu thật sự tình hình nghiêm trọng thì tìm bác sĩ can thiệp, uống vài viên thuốc..." Phạm Trường Hải chia sẻ kinh nghiệm điều trị của mình những năm qua, rồi đưa cho Lục Huấn số điện thoại của Howard, bác sĩ tâm lý của Phàm Phàm, đồng thời cũng là bác sĩ chính của anh ta.
"Cậu gọi điện thoại hỏi Howard thử xem, anh ta rất có năng lực trong lĩnh vực này. Mấy năm Phàm Phàm mất tích, tôi tái phát rất nặng, bên Hong Kong mua một đống đất và nhà, có mấy lần giá đất đã vượt qua giá trị thẩm định của chuyên gia bên cạnh, tôi vẫn không nhịn được giơ bảng, nếu không có Howard ở đó, tôi đoán tôi có thể tự làm mình phá sản."
Phạm Trường Hải vừa nói vừa hỏi Lục Huấn xem Lê Tinh có ở bên cạnh không.
Âm thanh điện thoại to, Lê Tinh nghe rõ những gì Phạm Trường Hải nói. Ban đầu Lê Tinh vì ảnh hưởng của giấc mơ đó nên rất sợ hãi căn bệnh này, nghe Phạm Trường Hải nói xong, cô đột nhiên không còn sợ nữa.
Cô chủ động lấy điện thoại từ tay Lục Huấn, chào hỏi anh ta: "Anh Phạm, em là Tinh Tinh."
Phạm Trường Hải nghe thấy giọng cô, lập tức an ủi:
"Em gái Tinh Tinh, anh nói cho em biết, chuyện này không có gì to tát đâu, anh thấy em mua cũng không tính là nhiều, A Trân còn mua nhiều hơn em đó, đừng lo lắng, cứ thả lỏng tâm trạng. Anh và mẹ anh mấy chục năm cũng sống như vậy, chúng tôi chỉ cần không xem bệnh này quá nặng thì thật ra chẳng có chuyện gì."
Lê Tinh nghe xong quả thật cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô cười đáp lại Phạm Trường Hải: "Vâng, em biết rồi, anh Phạm, cảm ơn anh."
Sau khi nói chuyện điện thoại với Phạm Trường Hải, Lê Tinh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, sau đó Lục Huấn gọi cho bác sĩ tâm lý, cô cũng không còn căng thẳng đến mức thở không ra hơi nữa.
Bác sĩ Howard mà Phạm Trường Hải mời là do anh đặc biệt mời từ Hong Kong với mức lương siêu cao và sự chân thành, người ta không đi làm vào cuối tuần, nhưng vì là điện thoại riêng tư, Lục Huấn và Lê Tinh anh ta cũng quen biết, nên đối phương không từ chối nghe Lục Huấn hỏi bệnh.
Howard rất chuyên nghiệp, anh ta cẩn thận hỏi Lê Tinh tình trạng này kéo dài bao lâu rồi, bắt đầu từ khi nào, làm thế nào mà thích mua sắm, một loạt câu hỏi liên quan, còn tạm thời làm một bảng kiểm tra cho Lê Tinh, sau khi đánh giá cẩn thận, anh ta mới trả lời Lục Huấn và Lê Tinh.
Câu trả lời chuyên nghiệp có xen lẫn nhiều từ vựng tiếng Anh, không dễ hiểu như lời Phạm Trường Hải nói, Lục Huấn và Lê Tinh mất một lúc mới hiểu hết.
Đại khái là tình trạng bệnh của Lê Tinh hiện tại không nghiêm trọng, chỉ cần cô có tâm lý tốt, tích cực đối mặt thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Trước đây cô như thế nào, sống ra sao, chỉ cần cô cảm thấy thoải mái không cảm thấy khó chịu, hoảng sợ, lo lắng, chi tiêu hiện tại không ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống thì cô có thể tiếp tục cách đó, không cần phải quá để ý.
Tất nhiên, cô cũng phải đặt ra cho mình một số yêu cầu tiêu chuẩn, từng bước đạt đến mức có thể kiềm chế mua sắm, mua sắm có lựa chọn, nhưng phải vừa phải, không nên tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân.
Thường ngày rảnh rỗi có thể vận động vừa sức, khi tâm trạng không vui thì nên giao tiếp nhiều với mọi người, thử tìm cách giải tỏa cảm xúc khác, ví dụ như sự đồng hành của chồng, sự đồng hành của gia đình, hoặc đi làm từ thiện, những việc có ý nghĩa.
Nếu thật sự cảm thấy không thể kiểm soát được thì hãy tìm anh ta can thiệp tâm lý, kê đơn thuốc.
Cuối cùng, Howard khuyến khích Lê Tinh phải có niềm tin, cô tích cực đối mặt thì nhất định có thể hồi phục.
Howard là người chuyên nghiệp, anh ta đã phần nào cho Lê Tinh một liều thuốc an thần.
Cúp điện thoại của Howard, Lê Tinh hoàn toàn không còn sợ hãi căn bệnh này nữa, cô thậm chí còn kích động nắm lấy tay Lục Huấn, gọi anh: "Ông xã, anh có nghe thấy không? Howard nói bệnh của em có thể chữa khỏi! Bệnh của em chỉ cần tích cực đối mặt thì sẽ không trở nên tồi tệ hơn."
"Ừ, anh nghe thấy rồi."
Tình trạng và tâm trạng của Lê Tinh chiếm trọn tâm trí của Lục Huấn, giờ biết bệnh của cô chỉ cần chú ý thì sẽ không sao, lại thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười vu.ốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô.
"Vậy nên bà xã à, em đừng ép buộc bản thân nữa, chúng ta muốn mua gì thì cứ mua, đừng nghĩ nhiều như vậy, quan trọng nhất là em phải vui vẻ, ngoài ra nếu gặp chuyện không vui thì nhất định phải nhớ nói cho anh biết, vừa rồi Howard cũng nói, sự đồng hành và quan tâm của chồng cũng rất quan trọng, phải không?"
"Ừm, em biết rồi." Lê Tinh mỉm cười đáp lại, có lẽ tâm trạng tốt nên cô cũng có tâm trí để ý đến những thứ khác, mới phát hiện Lục Huấn gần đây gầy đi rất nhiều, khuôn mặt gầy đi, ngũ quan càng thêm nổi bật, dưới mắt có quầng thâm không rõ ràng.
Nụ cười trên môi cô hơi cứng lại, "Ông xã, dạo này em có phải làm anh lo lắng rồi không?"
Lê Tinh đưa tay ôm lấy cổ Lục Huấn, sờ sờ khuôn mặt gầy gò của anh, còn có quầng thâm dưới mắt, đau lòng nói: "Em xin lỗi, ông xã, lần sau em sẽ không như vậy nữa."
Lục Huấn nhìn cô, anh có thể đoán được tại sao cô không trực tiếp nói với anh về giấc mơ đó, cô sợ anh sẽ không tin.
Dù sao đêm đó cô đã hỏi anh, anh không để ý, nói cô đọc "Liêu Trai Chí Dị" nhiều quá.
Nếu đêm đó anh cẩn thận hỏi cô cụ thể mơ thấy gì, nghe xong tình hình của Cố Như, bản thân anh đã phát hiện ra điều bất thường và cảnh giác, đi xác minh kỹ lưỡng thì cô cũng không cần phải chịu đựng một mình khổ sở cả tuần nay.
Nghĩ đến việc cô cả tuần nay ăn không ngon ngủ không yên, anh cảm thấy vô cùng khó chịu, thương cô còn không hết, làm sao nỡ trách cô.
Anh nâng khuôn mặt cô lên, tiến sát lại và hôn lên khóe môi cô, cười nói: "Không trách em được, chuyện này không phải lỗi của vợ anh. Là lỗi của anh, người làm chồng không tốt. Vợ gặp ác mộng mà anh chẳng chịu hỏi cho rõ, còn bảo em xem Liêu Trai Chí Dị nhiều quá.”
“Phì!” Lục Huấn kéo dài âm khi nhắc đến Liêu Trai Chí Dị, trong giọng nói có chút tự trách vì khi đó không xem trọng, nghe vừa buồn cười vừa kỳ quặc. Lê Tinh bật cười thành tiếng, khẽ trách Lục Huấn: "Lúc đó anh còn làm em bị ảnh hưởng. Em thật sự nghĩ mình đọc tiểu thuyết nhiều quá nên mới mơ thấy giấc mơ đó.”
Lục Huấn gật đầu: “Đúng vậy, nên chuyện này là lỗi của anh. Anh không chú ý, khiến vợ anh phải chịu khổ sở như vậy.”
“Nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của anh mà. ”Thấy anh nhận lỗi, Lê Tinh lại cảm thấy không nỡ. Cô thu tay lại ôm chặt lấy Lục Huấn, rúc mặt vào hõm vai anh dụi dụi, dịu dàng nói: "Em cũng không nói cho anh biết, nên anh đừng nhận hết lỗi vào mình.”
Chỉ cần cô vui, Lục Huấn thế nào cũng được. Anh vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên tai cô, giọng đầy cưng chiều: “Ừ, được rồi, nghe lời vợ. Vợ nói sao thì là vậy.”
Hai người cứ thế ôm nhau một lúc lâu. Lê Tinh chợt nhớ lại những ngày qua, mỗi lần Lục Huấn chạm vào cô, cô đều không có sức đáp lại. Thậm chí có lần anh hôn cô, cô cũng lơ đãng mà xuất thần.
Cô cảm nhận được sự khó chịu của anh. Mỗi lần ôm cô, cơ thể anh nhanh chóng nóng như lửa. Có mấy đêm, cô mơ màng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, và cả….
“Ông xã, mấy đêm nay, nửa đêm có phải anh đi tắm nước lạnh không?” Lê Tinh tựa cằm lên vai anh, đột nhiên hỏi.
Lục Huấn hơi sững người. Anh cúi đầu nhìn cô, chạm phải ánh mắt đang dò xét anh. Trong lòng cô không còn gánh nặng nữa, đôi mắt long lanh ánh nước khôi phục vẻ rạng rỡ thường ngày, ánh lên bóng hình của anh.
“Em nghe thấy rồi?” Giọng anh khàn khàn, giống như âm thanh mà cô nghe được giữa đêm khuya. Đôi chân anh đang ngồi bất giác nóng ran, căng cứng khó chịu.
“Phải không?” Lê Tinh nhích người, tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh. Khoé miệng nén không nổi ý cười, một lúc sau cô chậm rãi trả lời: "Hình như em còn nghe thấy…”
Cô cố tình dừng lại, khẽ chớp đôi mi dài cong vút, môi đỏ khẽ mở, kéo dài âm thanh như vẹt nhại giọng: "Bảo bảo, cho anh….”
“Em cố ý đấy à?” Bàn tay to lớn đặt trên eo cô bất ngờ siết lại, khiến Lê Tinh bị nhấc bổng lên ngồi vắt ngang trên đùi Lục Huấn. Hôm nay cô mặc sườn xám xẻ tà tới đầu gối, khi đôi chân mở ra, đường chỉ trên vải căng ra, phát ra tiếng “xoạc” nho nhỏ.
Cô hoảng hốt cúi xuống xem, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói khàn khàn đầy nguy hiểm. Hơi thở nóng bỏng như thiêu đốt luồn vào tai cô, ngứa ngáy khiến tim cô run rẩy.
Lê Tinh co vai lại, không còn tâm trí tiếc chiếc sườn xám vừa mặc. Mặt đỏ lên, lắp bắp phủ nhận: "Không có, em chỉ đang mô tả lại âm thanh thôi mà.”
“Mô tả âm thanh?” Lục Huấn khẽ cười. Anh nhìn chăm chú gương mặt ửng đỏ của cô, đôi môi kề sát bên vành tai cô, khẽ mở: "Bà xã, anh thấy âm thanh em phát ra bên bồn rửa tay sáng hôm ấy nghe hay hơn nhiều.”
Bồn rửa tay, sáng hôm ấy.
Như đang giúp cô nhớ lại, trong đầu Lê Tinh hiện lên vài hình ảnh mơ hồ. Cô ngồi đó, anh quỳ trước cô, chiếc kính gọng vàng ưu nhã trên sống mũi cao của anh đã nhòe mờ.
Mặt Lê Tinh càng đỏ bừng, cả cơ thể cũng nóng bức và khó chịu. Cô khẽ kẹp chân lại, bàn tay nhỏ nắm lấy phần vải sườn xám bị rách đến sát gốc đùi, cúi đầu lí nhí: "Trong ngăn kéo còn một chiếc kính gọng đen. Anh đeo vào chắc cũng đẹp lắm. Anh có muốn thử không?”
Lê Tinh chợt nhớ đến những chuyện xảy ra sau khi rời bồn rửa hôm ấy.
Thực ra, cô thích nhất là khi mình buộc dây ruy băng đỏ thành hình nơ bướm cho anh. Cô li.ếm môi, lại liếc trộm anh: "Em còn một sợi ruy băng voan đỏ nữa, buộc tay vừa không đau, vừa khó tuột…”
Lê Tinh thực sự đã tháo gỡ được khúc mắc trong lòng, giờ đây đã biết cách “sắp xếp” anh.
Trong lòng Lục Huấn dâng lên cảm xúc xao động. Anh khẽ liếc cô, rồi lại liếc sang chiếc ghế sofa bọc da nâu đỏ mà họ đang ngồi. Nước da cô trắng như tuyết, càng nổi bật hơn trên nền màu rực rỡ ấy.
Anh nâng nhẹ cằm cô, nhìn vào mắt cô trầm giọng hỏi: "Muốn buộc nơ bướm cho anh nữa à?”
Đầu ngón tay Lê Tinh đang mân mê đường chỉ sườn xám khẽ khựng lại. Đối diện ánh mắt sâu thẳm sáng rực của anh, cô nuốt khan không nói nên lời. Một giây sau cô thả lỏng tay, vòng lên cổ anh, khẽ chạm môi vào khóe miệng anh hai lần, rồi rời ra.
Cô hé ra đầu lưỡi nhỏ, nhẹ nhàng li.ếm qua đôi môi hồng nhạt mê hoặc của mình, quan sát phản ứng của anh.
Người con gái thường ngày như đóa sen thanh khiết, trong sáng, nhưng giờ đây lại mang theo vài phần ngây thơ xen lẫn tình ý sâu sắc. Động tác của cô gợi cảm đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Ánh mắt Lục Huấn tối lại. Anh nhìn cô thật lâu, đột ngột đưa tay giữ lấy gáy cô, cúi xuống cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng. Cái chạm môi ban đầu chỉ nhẹ nhàng, sau đó ánh mắt giao nhau, bắt đầu hôn nhau mãnh liệt.
Suốt một tuần qua, Lê Tinh như mất hồn, nhưng lúc này cô như sống lại. Cô cảm nhận được bàn tay nóng rực của anh siết chặt sau gáy mình. Đôi môi nóng bỏng áp lên, lưỡi anh lớn và mạnh quấn lấy lưỡi cô, khiến cô không thể không đáp lại sự cuồng nhiệt của anh.
Phòng khách yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh ướt át của nụ hôn.
Hôn sâu vào đôi môi ngọt ngào của cô, đôi môi anh từ khóe miệng trượt xuống theo chiếc cổ thon dài, lưỡi anh li.ếm qua, cổ Lê Tinh như có dòng điện chạy qua tê dại một mảng, cả người cô nóng lên không ngừng run rẩy nhẹ, cô không nhịn được nhìn Lục Huấn, đôi mắt ửng đỏ hơi nước ngập tràn.
Đột nhiên, anh cắn nhẹ vào phần thịt non trên cổ cô, cô không nhịn được kêu lên một tiếng như mèo con.
Lục Huấn theo tiếng kêu của cô lại một lần nữa hôn sâu xuống, hết lần này đến lần khác, lực đạo vừa đủ để cô kêu lên, cảm nhận sự run rẩy khe khẽ.
Một lúc sau anh nhẹ nhàng buông cô ra, cắn nhẹ môi cô khàn giọng nói: "Bà xã, đeo kính, thắt nơ bướm gì cũng được, anh chiều em hết, chỉ là địa điểm để anh chọn."
Lê Tinh mơ màng mở đôi mắt đẫm nước nhìn anh, thấy môi anh áp vào cần cổ trắng nõn của cô trượt xuống, anh dùng răng cởi bỏ một nút thắt trên sườn xám, cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô...
Suốt buổi trưa và chiều, phòng khách không lúc nào yên tĩnh, đến tối đèn trong phòng ngủ sáng đến nửa đêm, tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm không ngừng, hơi nóng lan tỏa khắp nhà.
*****
Sáng hôm sau cả hai đều dậy muộn, vội vàng rửa mặt rồi ra ngoài, trên đường mua thêm bữa sáng. Lúc Lục Huấn đưa Lê Tinh đến cửa sau tòa nhà bách hoá số sáu thì đã 7 giờ 57 phút, còn 3 phút nữa là đến giờ làm việc.
Lục Huấn vẫn nắm tay Lê Tinh, như một người cha già không yên tâm dặn dò: "Thẻ anh để trong túi em rồi, muốn mua gì thì mua, đừng kìm nén bản thân nữa, em phải biết có những thứ giống như lò xo, càng nén thì càng bật mạnh, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên nhé?"
"Em biết rồi, ông xã, vừa xuống xe anh đã nói rồi mà?" Lê Tinh vừa nhìn đồng hồ vừa gật đầu đáp lại, trong lòng sốt ruột muốn chết, lúc này đã trôi qua một phút, chân cô bây giờ đau nhức không chạy nổi, không lên ngay sẽ muộn mất.
Nhưng Lục Huấn bây giờ hoàn toàn không yên tâm về cô, sợ cô lại giống như tuần trước, anh lại nhắc đến chuyện ăn trưa của cô: "Trưa nay anh đã đặt cơm cho em ở nhà hàng Phủ Duyệt trên con phố đối diện chỗ làm của em rồi, cả phần của Hà Dương nữa, lát nữa anh sẽ gọi điện cho cậu ấy, bảo cậu ấy đến ăn cơm cùng em cho có bạn, không cần lấy cơm từ nhà mẹ nữa, còn nữa..."
Lê Tinh chưa bao giờ biết Lục Huấn có thể dài dòng như vậy, những lời này anh đã nói một lần trên xe rồi, lúc nãy cô cũng đã đồng ý. Thấy thời gian lại trôi qua thêm một phút nữa, Lục Huấn vẫn chưa có ý định dừng lại, cô nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, liền đưa tay vòng qua cổ anh, hôn mạnh lên môi anh chặn những lời anh định nói.
"Được rồi, em biết rồi ông xã, em sẽ tự chăm sóc bản thân, anh yên tâm đi!"
Đầu lưỡi linh hoạt tách hàm răng anh ra, quét một vòng rồi rút ra, Lê Tinh nói xong liền xoay người chạy lên lầu.
Mũi anh vẫn còn vương mùi hương đặc trưng trên người cô, môi anh còn đọng lại vị ngọt và ẩm ướt do cô ban tặng. Lục Huấn lúc này mới phản ứng lại mình đang ở chỗ cô làm việc, giữa thanh thiên bạch nhật bị cô hôn một cái, anh theo bản năng nhìn xung quanh rồi nhìn cô, cô đã chạy lên cầu thang được mấy bậc, nhìn cô đi giày cao gót lên lầu, hai bắp chân nhỏ nhắn hình như vẫn còn run rẩy, anh vội vàng hô lên: "Em đi từ từ thôi!"
"Em biết rồi, ông xã, em đi làm đây, em sẽ tự quản tốt bản thân, anh cũng mau đi làm việc đi! Em đi đây!" Vừa nói Lê Tinh vừa bước thêm một bậc cầu thang, cô quay đầu nhìn anh vẫy tay một cái, rồi nhanh chóng rẽ vào góc cầu thang.
Lục Huấn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô khuất dần ở góc rẽ, anh đưa tay lên lau môi, một dấu son môi hiện ra trên đầu ngón tay, anh nhìn chằm chằm một lúc mới dùng ngón tay miết nhẹ, khẽ cười một tiếng rồi quay lại xe.
Lê Tinh vừa rẽ vào hành lang thì bước chân chậm lại, eo và chân cô thật sự đau nhức, lúc này còn hơi cọ xát đau rát, đưa tay xem đồng hồ, đã 8 giờ rồi.
Vất vả lắm mới thoát được, còn cả gan giữa thanh thiên bạch nhật mà hôn anh một cái, kết quả vẫn muộn giờ làm, cô không nhịn được dựa vào tường bật cười.
Dù sao cũng đã muộn rồi, cũng không sợ chậm thêm hai phút nữa, cô xoa xoa eo, lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra soi, son môi quả nhiên bị lem một mảng, cô dùng ngón tay thoa đều son môi, lại mím môi cho đều màu, son môi nhạt đi nhiều nhưng nhìn vẫn ổn, không đến nỗi kỳ quái, cô mới cất gương nhỏ vào, chậm rãi đi về phía văn phòng.
Không phải cuối tháng, công việc không nhiều lắm, cộng thêm một tuần trước cô kìm nén bản thân không đi mua sắm tiêu tiền, trong lòng trống rỗng nên chỉ có thể tập trung vào công việc, hiệu quả công việc ngoài ý muốn lại tăng lên không ít, thường làm việc nửa ngày, nghỉ nửa ngày, còn thúc giục đồng nghiệp đưa sớm cho cô những đơn cần thanh toán, bây giờ trong tay cô không còn nhiều việc, vừa hay cho cô thời gian để hồi phục sau đêm qua quá mệt mỏi.
Vừa làm việc vừa nghỉ ngơi hết buổi sáng, sắp đến giờ ăn trưa, Lê Hà Dương đến, hai cô cháu cùng nhau đến nhà hàng mà Lục Huấn đã đặt cơm.
Lê Hà Dương từ khi đi nhặt ve chai trải nghiệm sự vất vả của kiếm tiền, ngoài việc hào phóng với Lê Tinh, những chỗ khác đều rất tiết kiệm, cậu đã lâu rồi không ăn cơm ngoài. Thỉnh thoảng ăn một bữa cơm ngoài thì luôn cảm thấy đặc biệt ngon, Lục Huấn vì muốn cháu trai này bầu bạn với cô, còn đặc biệt gọi cho cậu hai món cậu thích ăn, cậu ăn đến no căng bụng, ợ hơi liên tục.
Lê Tinh thấy cháu trai ăn ngon miệng, cũng ăn nhiều hơn một chút, thêm nửa bát cơm.
Ăn xong, Lê Hà Dương nhận được điện thoại từ bách hoá số ba, nói bên đó có rất nhiều bìa cứng, bảo cậu nhanh chóng qua đó.
Trong mắt Lê Hà Dương bìa cứng đồng nghĩa với tiền, vừa nghe nói có nhiều, cậu nói với Lê Tinh một tiếng, rồi lái chiếc xe ba bánh điện cũ mà cậu mới mua sau khi có tiền, vội vàng chạy đến bách hoá số ba.
Lê Tinh nhìn bóng dáng cháu trai khuất dần, quay người nhìn cửa tòa nhà bách hóa số sáu, tuần trước cô thật sự không nhịn được nữa, chạy xuống lầu chọn một đống đồ, cuối cùng lại bỏ chạy, đây là một chuyện rất thất lễ, nếu là khách lạ thì có lẽ cô vừa đi mấy chị bán hàng đã mắng xối xả rồi.
Kết quả mấy chị không những không trách cô, còn bảo một chị tìm cớ lên tầng bốn hỏi cô làm sao vậy, còn nói không mua đồ cũng không sao, họ chỉ lo cô có chuyện gì.
Cô không biết giải thích thế nào, chỉ đành lấy cớ mình không mang tiền, thật sự ngại nợ tiền, cộng thêm người không khỏe nên mới vội vàng lên lầu, chị bán hàng đó chắc là tin, sau khi xuống lầu còn nhờ đồng nghiệp ở phòng thị trường mang lên cho cô một hộp trái cây.
Cô cảm thấy rất ngại, từ lâu đã muốn xuống đó để bày tỏ lời xin lỗi. Nhưng lúc đó cô thật sự sợ bước vào khu mua sắm, nên vẫn chưa đến. Bây giờ khúc mắc trong lòng đã được giải tỏa phần lớn, khiến cô không còn e ngại khi bước vào khu mua sắm nữa.
Nhưng cứ thế mà vào thì cũng không hay lắm, cô nghĩ ngợi một chút, bước sang tòa nhà cung ứng ở phía đối diện mua ít hoa quả để tặng cho các chị bán hàng.
Tòa nhà cung ứng này đã có từ những năm 60, lúc đó bách hoá số sáu còn chưa mở cửa, đồ đạc bên trong còn đầy đủ hơn cả bách hoá số sáu bây giờ. Sau khi bách hoá số sáu mở cửa, bán đồ rẻ hơn, nhìn cũng có vẻ sang trọng hơn đồ ở tòa nhà cung ứng, nên việc buôn bán ở tòa nhà cung ứng kém dần.
Sau đó, tòa nhà cung ứng dứt khoát bỏ hẳn các mặt hàng dành cho phụ nữ và trẻ em mà bách hoá số sáu đang bán, chuyển qua chuyên bán hải sản tươi sống, rau quả, thực phẩm phụ, còn có nồi niêu xoong chảo, đồ điện các loại, việc buôn bán lại dần ổn định.
Bấy nhiêu năm nay, người dân quanh đây cơ bản là mua quần áo, giày dép, túi xách, phụ kiện ở bách hoá số sáu, mua thực phẩm phụ, hoa quả, rau củ ở tòa nhà cung ứng.
Mấy năm trước chợ nông sản được xây dựng, bên đó có nhiều rau quả tươi, hải sản, thịt hơn, việc buôn bán ở tòa nhà cung ứng lại kém đi.
Trước đây, Lê Tinh đã từng ước tính lượng khách và doanh thu hàng ngày của tòa nhà cung ứng, cơ bản là đang trong tình trạng thua lỗ.
Ngày thường, ngoài nhân viên bán hàng thì không thấy ai khác ở tòa nhà cung ứng, Lê Tinh vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí còn lười biếng hơn cả ở bách hoá số sáu. Mấy nhân viên bán hàng đang ngồi ở quầy cắn hạt dưa nói chuyện, vỏ hạt dưa vứt đầy đất, thấy khách vào cũng không thèm để ý, cứ như không nhìn thấy tiếp tục nói chuyện.
Không biết là đang nói gì mà sắc mặt ai nấy đều không tốt, một người lớn tuổi trong số đó nói: "Dù sao tôi cũng mặc kệ, tôi không đi xuống các thị trấn đâu, tôi cũng sẽ không làm theo ý họ mà mua đứt thâm niên công tác, cùng lắm là tôi ôm chăn gối ra ngủ trước cửa nhà lãnh đạo!"
Mấy nhân viên bán hàng khác nghe xong không nói gì, chỉ có sắc mặt càng thêm nặng nề. Một lúc sau, một cô gái trẻ mặt tròn nói: "Không biết mua đứt thâm niên công tác được bao nhiêu tiền, tôi nghe nói bên nhà máy sợi được ba vạn tệ, nếu có ba vạn thì tôi cũng đồng ý, bây giờ ngoài kia nhiều cửa hàng tư nhân mọc lên, tôi có thể ra ngoài tìm việc làm, hoặc tự mình bày hàng bán."
Lê Tinh nghe lỏm được đôi câu, đoán chừng là tòa nhà cung ứng này cũng sắp cải cách, họ đang bàn bạc, xem ra những gì cô dự đoán trước đây là đúng, cuộc cải cách này là nhắm vào tất cả các tòa nhà bách hóa.
Nhưng có vẻ như tin tức ở tòa nhà cung ứng này nhanh nhạy hơn.
Giám đốc bách hoá số sáu và chị Trương kín miệng, mấy vị trưởng phòng bây giờ đang lo tìm kiếm con đường mới cho mình, Phương Tình biết sự thật nhưng vì nghe lén được, cộng thêm chuyện quá lớn, cô ấy hoàn toàn không dám nói ra ngoài, nên cho đến bây giờ bên bách hoá số sáu dù là tầng trên hay tầng dưới, đều chưa có tin tức gì về việc cải cách, vẫn bình yên vô sự.
Không biết việc cải cách của tòa nhà cung ứng này có giống với cách làm của bách hoá số sáu không.
Trong lòng Lê Tinh suy nghĩ miên man, nghĩ đến việc mua hoa quả thì phải cần túi, nhân viên ở đây không biết có phải sợ người ta ăn cắp đồ không mà túi đều cất ở phía sau quầy, cô bèn đi tới tìm nhân viên: "Chị ơi, phiền chị lấy cho em cái túi ạ, em mua ít hoa quả."
Trước đây, Lê Tinh thường đến tòa nhà cung ứng này mua hoa quả về nhà, sau đó phát hiện hoa quả ở đây không tươi bằng ở chợ nông sản, mấy chị bán hàng cũng hay tỏ vẻ thờ ơ, nên cô ít đến đây, thà mất công đạp xe mấy cây số ra chợ nông sản.
Lâu lắm rồi không đến, mấy chị bán hàng đã quên cô.
Họ nhìn cô một cái, cảm thấy hơi quen mắt, cô gái xinh đẹp như vậy không thường thấy, chắc là họ đã gặp mấy lần nhưng những người sắp mất việc thì chẳng còn hứng thú với việc gì nữa, chỉ là một khách hàng xinh đẹp thôi mà, gặp rồi thì gặp thôi, có gì lạ đâu.
Thế là ai nấy đều lười biếng, chẳng ai nhúc nhích. Cô gái mặt tròn thấy mọi người không động đậy, mà Lê Tinh lại đang đợi, cô ấy do dự một chút rồi đi ra phía sau quầy lấy túi cho Lê Tinh.
Lê Tinh nhận lấy túi nhưng không lập tức đi đựng hoa quả, hỏi mấy chị bán hàng: "Các chị ơi, lúc nãy mọi người đang bàn chuyện cải cách của tòa nhà cung ứng phải không?"
Mấy chị bán hàng không ngờ Lê Tinh lại đột nhiên hỏi câu này, họ nhìn nhau rồi cảnh giác nhìn Lê Tinh: "Sao cô biết? Cô nghe thấy hết rồi à?"
"Em vừa nãy nghe được đôi câu." Lê Tinh không phủ nhận, cầm túi cười nói: "Em làm ở nhà máy sợi mà, bên đó cũng đang cải cách, em hơi tò mò, không biết việc cải cách của tòa nhà cung ứng có giống với nhà máy sợi bọn em không?"
"Giống cái gì mà giống, bên nhà máy sợi các cô, người ta trực tiếp bỏ ra ba vạn tệ mua đứt thâm niên công tác của mọi người, còn tòa nhà cung ứng này á? Hừ, nói hay thì là cải cách, nói thẳng ra là nó sắp đóng cửa luôn rồi!" Chị lớn tuổi lúc nãy "phụt" một tiếng, vẻ mặt phẫn nộ nói.
"Đóng cửa?" Lê Tinh ngẩn người ra một lát.
"Đúng là đóng cửa đấy." một chị khác có tàn nhang trên mặt tiếp lời. "Bây giờ tòa nhà cung ứng đang chuẩn bị đến cuối tháng sẽ thanh lý hàng hóa rồi đóng cửa, chúng tôi thì hoặc là nghe theo sự điều động của cấp trên xuống các thị trấn, hoặc là nhận chút tiền mua đứt thâm niên công tác, tự tìm đường mưu sinh."
"Nhưng mà tiền mua đứt thâm niên công tác tòa nhà cung ứng lấy đâu ra, trong sổ sách đã hết sạch tiền rồi, tài sản duy nhất là tòa nhà này, chỉ có bán tòa nhà này đi mới có tiền.
Bây giờ cấp trên đang mơ mộng hão huyền muốn tìm một ông chủ nào đó mua tòa nhà, như vậy mới có một khoản tiền để lo liệu cho chúng tôi!"
"Bán?"
Tim Lê Tinh đập thình thịch, trong đầu cô bỗng hiện lên đoạn đối thoại giữa Lục Kim Xảo và Cố Như: "Thật không ngờ, chị Lưu kia lại gặp may, thành hộ bị giải tỏa, căn nhà cũ nát mà lúc trước mua với giá hơn hai vạn tệ vậy mà được đền bù gần ba mươi vạn, ba mươi vạn đấy, mua hai căn nhà bây giờ còn dư hơn một nửa!"
"Con nói xem sao bên tòa nhà cung ứng lại bị quy hoạch? Biết trước thế này, con nghĩ cách kiếm ít tiền mua lại tòa nhà cung ứng bỏ trống ba năm kia, bây giờ chẳng phải là phát tài rồi sao? Tòa nhà đó chỉ nhỏ hơn bách hoá số sáu một chút thôi, nhưng mỗi tầng cũng 500 mét vuông, 4 tầng lận, ôi chao, theo mức đền bù giải tỏa bây giờ chắc được đền bù không ít tiền đâu!"
"Tòa nhà đó lúc trước rao bán bao nhiêu tiền nhỉ? Năm mươi vạn hay bao nhiêu? Dù sao thì bao nhiêu cũng được, bây giờ mà phá đi chắc chắn đền bù gấp mười lần không chừng!"
"Mới có mấy năm chứ, hơn ba năm, hơn ba năm mà kiếm được gấp mười lần tiền vốn, đúng là tiền chùa."
Năm mươi vạn, hơn ba năm sau giải tỏa đền bù gấp mười lần không chừng.
Gấp mười lần, năm trăm vạn?
Năm trăm vạn, hiện tại sổ tiết kiệm mà Lục Huấn đưa cho cô vẫn chưa có con số này.
Năm mươi vạn, bây giờ lãi suất ngân hàng gửi một năm kỳ hạn là 8.64%, gửi ba năm là 10.8%, được 162 nghìn tệ, cũng không ít, nhưng mua một tòa nhà có thể kiếm gấp mười lần!
Lê Tinh khó khăn nuốt nước bọt, cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng long lanh nhìn người chị có tàn nhang nhưng rất ưa nhìn: "Chị, chị biết rõ như vậy, thế tòa nhà này cấp trên muốn bán bao nhiêu tiền vậy?"