"Tòa nhà này lớn như vậy, diện tích ít nhất cũng phải 500 mét vuông chứ, nếu bán thì chắc chắn không rẻ đâu nhỉ?" Lê Tinh cố nén nhịp tim đập thình thịch, hỏi thêm một câu.
"Cô hỏi cái này làm gì?" Người chị có tàn nhang trên mặt nhíu mày nhìn Lê Tinh, có vẻ không vui. "Tò mò vừa thôi, đừng có chuyện gì cũng tọc mạch, nhà máy sợi các cô được mua đứt thâm niên công tác ba vạn tệ là tốt lắm rồi, còn muốn thế nào nữa?"
Mấy chị này ngày thường tính tình đã không tốt, bây giờ sắp mất việc tâm trạng càng tệ hơn, rất khó chịu với những người tò mò hóng chuyện.
Lê Tinh có thể hiểu tâm trạng của các chị, cô cũng không bực mình, vẫn cười tươi đáp:
"Em không phải chỉ là tò mò thôi đâu, là chú em có mở nhà hàng, chú ấy vẫn luôn muốn tìm một tòa nhà để mở thêm chi nhánh, nên em nghe chị nói tòa nhà này muốn bán thì mới hỏi."
"Bây giờ tòa nhà nguyên căn bốn tầng như thế này không dễ tìm đâu. Chú cô mua nổi tòa nhà này á?"
Lê Tinh vừa nói xong, mấy nhân viên ở tầng một tòa nhà cung ứng đều nhìn cô, chính xác là đang đánh giá, xem Lê Tinh có giống người quen biết người mua nổi tòa nhà hay không.
Hôm qua Lê Tinh và Lục Huấn ở phòng khách "quậy phá" suốt cả buổi sáng và buổi chiều, đến cơm trưa hai người cũng chẳng buồn ăn.
Ban đầu, anh kéo cô làm cho cái ghế sô pha kia không còn chỗ nào để ngồi được nữa, sau đó lại đeo cặp kính bị bẩn lên sống mũi cô, để cô quỳ úp mặt vào thành sô pha, kéo cong chân cô lại.
Dải ruy băng đỏ chuẩn bị sẵn chẳng có tác dụng gì với anh, ngược lại còn khiến anh thêm hưng phấn.
Anh cũng không thèm cởi nơ bướm, hai tay vòng qua đỉnh đầu cô, lật người ôm lấy cô, hai người quấn lấy nhau hành hạ cô đến kiệt sức, cô cứ gọi tên anh hết lần này đến lần khác, đến nỗi khàn cả giọng.
Còn bản thân anh thì càng không thể kiềm chế, mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt lớn, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn, gân xanh nổi lên.
Dạo này anh càng thích để lại dấu vết trên cổ cô, giống như muốn khắc lên đó dấu ấn thuộc về mình, cắn xé như sói. Đến nỗi sáng nay thức dậy cả người Lê Tinh như bị dị ứng, chi chít những vết đỏ, cổ, lưng và ngực chẳng còn chỗ nào lành lặn, khiến cô lúc đánh răng soi gương suýt nữa thì ném cả bàn chải đánh răng đi.
Dậy quá muộn không có thời gian chải tóc để che đi, hôm nay lại có nắng, nhiệt độ cũng không thấp, cô không thể mặc áo len cổ lọ mùa thu được, cuối cùng đành phải tìm một chiếc áo sơ mi trắng phối với chân váy kẻ caro, rồi thắt thêm một chiếc khăn lụa mỏng trên cổ.
Một bộ trang phục đơn giản thanh lịch, nhưng Lê Tinh lại có mái tóc xoăn lọn như thác nước, cộng thêm gương mặt xinh đẹp tinh tế, là người học múa từ nhỏ nên khí chất càng thêm thoát tục, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã toát lên vẻ đẹp yêu kiều, thướt tha như tiên nữ giáng trần.
Thêm vào đó, Lê Tinh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đánh giá của họ, không né tránh, cứ để mặc cho họ nhìn, nhất thời không ai còn nghi ngờ lời nói của Lê Tinh nữa, chỉ hỏi cô:
"Chú cô thật sự muốn mua tòa nhà này sao? Mà mở nhà hàng kiếm được nhiều tiền thế à? Tòa nhà này không rẻ đâu."
Lê Tinh vẫn giữ nụ cười, đáp: "Chú em không chỉ kinh doanh nhà hàng, chú ấy còn có một số việc khác nữa, như thu mua hải sản..."
"Ôi, đại gia!" Người chị lớn tuổi lúc nãy kêu lên một tiếng kinh ngạc, chị có tàn nhang trên mặt thì hơi lúng túng, hắng giọng một cái rồi mới đáp: "Chồng tôi có quen biết với giám đốc, giám đốc nói với anh ấy là cấp trên định bán với giá 500 tệ một mét vuông, bốn tầng như vậy cũng không rẻ, phải một trăm vạn tệ."
"Nếu chú cô mua nổi thì cô cứ về hỏi chú ấy xem, tôi có thể giúp cô liên lạc với giám đốc bên chúng tôi."
"Một trăm vạn tệ cơ à?" Lê Tinh có chút thất vọng, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Tất cả những thông tin cô biết đều là từ miệng Lục Kim Xảo, nhưng bà ta cũng không phải là nhân viên ở đây, tin tức mà bà ta biết phần lớn là nghe người ta nói, chưa chắc đã chính xác.
Trước đó cô đã cảm thấy năm mươi vạn không có khả năng lắm, bây giờ giá nhà ở Ninh Thành trung bình là 360 tệ một mét vuông, khu vực trung tâm thành phố là 500 đến 600 tệ, vị trí tòa nhà cung ứng không tính là hẻo lánh, không thể đạt 500 tệ, nhưng cũng không thể bán với giá chưa đến 300 tệ một mét vuông được.
Nếu vậy thì Ninh Thành có không ít người giàu, không thể không có ai "nhặt được của hời".
Bây giờ xem ra, tòa nhà cung ứng lúc trước rao bán 3 năm không ai hỏi mua, nguyên nhân cũng rất rõ ràng. Nói chung là giá của tòa nhà cung ứng hiện tại quá cao.
Bỏ ra một trăm vạn để mua một tòa nhà cũ kỹ bốn tầng, kết cấu bình thường, thà rằng tìm cách xin dự án, mua đất rồi tự xây còn hơn, vừa xây được đẹp đẽ lại càng thu hút người ta.
Tất nhiên, đó là nhìn từ góc độ hiện tại, nếu 3 năm sau nó bị giải tỏa thì lại khác.
Chỉ là, một trăm vạn tệ.
Cho đến nay, không tính căn biệt thự cổ, xe hơi, còn có đồ trang sức bằng ngọc bích mà Lục Huấn mua cho cô, món đồ đắt nhất mà Lê Tinh từng mua là một chiếc vòng cổ hơn ba nghìn tệ. Lúc đó, hơn 3 nghìn tệ đã khiến cô đứng trước quầy hàng hơn nửa tiếng đồng hồ, do dự mãi, đến lúc quẹt thẻ cô cũng không phân biệt được rốt cuộc là lo lắng nhiều hơn hay vui mừng nhiều hơn, tất nhiên là lo lắng đến mức thấy hơi kí.ch th.ích, giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, từ chỗ thấp lên chỗ cao rồi lại "ầm" một tiếng rơi xuống.
Hơn ba nghìn tệ mà cô đã vậy rồi, huống chi là một trăm vạn tệ bây giờ!
Quá nhiều tiền.
Dù biết sau này có thể kiếm lời, cô cũng không dám dễ dàng ra tay.
Cô đã nhịn bảy ngày không mua đồ để tránh tiêu tiền hoang phí, bây giờ mới là ngày đầu tiên chuẩn bị khôi phục lại cuộc sống trước đây, cô không thể quá đà được.
Một trăm vạn tệ, Lục Huấn phải bán bao nhiêu hải sản, đồ điện gia dụng mới được?
Hơn nữa, bây giờ bỏ một trăm vạn tệ ra đầu tư, biết đâu chưa đến ba năm, Lục Huấn đã có thể kiếm lại gấp mười lần rồi.
Cô phải suy nghĩ, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ, hơn nữa mua nhà là chuyện lớn như vậy, dù sao cô cũng phải bàn bạc với Lục Huấn.
Có lẽ vì trước đó kìm nén bản thân quá lâu, bây giờ Lê Tinh lại cảm thấy mất cân bằng khi đối mặt với việc mua nhà, vừa muốn mua vừa thấy lòng dạ rối bời. Cô nhớ đến những gì Howard đã nói với cô, cô phải đặt ra tiêu chuẩn cho việc mua sắm của mình, ví dụ như tiêu bao nhiêu tiền, cân nhắc giá trị của nó.
Còn nữa, một khi cô cảm thấy lo lắng khi mua đồ thì chứng tỏ món đồ đó cô phải cân nhắc kỹ lưỡng, cô cần làm việc khác để chuyển hướng sự chú ý.
Cô siết chặt chiếc túi mua hàng trong tay, mím môi cười nói với người chị có tàn nhang: "Một trăm vạn tệ thì giá có vẻ hơi cao, chú em vốn định mua đất rồi tự xây, để em về hỏi chú ấy xem sao."
"Em mua ít hoa quả trước đã!" Vừa nói, Lê Tinh vội vàng đi chọn hoa quả.
Nhưng người chị có tàn nhang lại không muốn dễ dàng để cô đi như vậy, thật ra chị ấy có chút tư lợi, nếu chị ấy thúc đẩy được việc này, biết đâu chị ấy có thể được ưu ái một chút, ví dụ như khi mua đứt thâm niên công tác được nhận thêm chút tiền, hoặc giả sử chị ấy chọn cách điều động công tác, thì cũng có tòa nhà cung ứng ở Giang Hạ, Giang Bắc chứ, chưa chắc đã phải xuống các thị trấn nhỏ.
Lúc Lê Tinh chọn hoa quả, chị ấy liền lại gần, chủ động giúp Lê Tinh chọn mấy quả lê tươi, nói với cô: Nếu mua đất tự xây thì thời gian kéo dài, lại mất công sức, mở nhà hàng kiếm tiền chắc chắn là nên sớm chứ không nên muộn, đúng không?Tòa nhà cung ứng này lớn như vậy, mở nhà hàng là hợp lý nhất rồi, hơn nữa vị trí ở đây tốt biết bao? Cô về nói chuyện với chú cô cho kỹ nhé, một trăm vạn tệ mua tòa nhà này chắc chắn là không lỗ đâu."
"Hay là để tôi dẫn cô đi gặp giám đốc bên chúng tôi, hai người trực tiếp nói chuyện với nhau?"
Bây giờ Lê Tinh sợ nhất là nghe người khác khuyên cô mua đồ, cô không kiểm soát được việc này, nếu không có con số khổng lồ một trăm vạn tệ kia, có khi cô đã không chịu nổi mà móc thẻ ra rồi.
Nhưng bây giờ cô không móc thẻ ra được, càng không dám đi gặp giám đốc, cô sợ lát nữa gặp rồi lại phải gọi điện cho Lục Huấn mang một trăm vạn tệ đến chuộc cô về mất.
"Để em về hỏi chú em trước đã, nếu quyết định rồi em sẽ đến tìm chị." Lê Tinh không chọn hoa quả kỹ nữa, mà vội vàng chọn đại hai túi đưa cho người chị có tàn nhang: "Phiền chị cân giúp em với."
Lê Tinh gần như là chạy trối chết ra khỏi tòa nhà cung ứng, mãi đến khi sang được bên kia đường mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lê Tinh thở phào hơi sớm, cô đã để tâm đến chuyện mua nhà, đến tòa nhà bách hóa đưa hoa quả cho mấy chị bán hàng, trong đầu vẫn còn nghĩ đến chuyện này, chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc khác.
Ban đầu, cô cứ tưởng hôm nay mình sẽ không kiềm chế được mà mua sắm thả ga ở bách hoá số sáu, dù sao cũng đã nhịn một tuần. Nhưng bây giờ đầu óc toàn nghĩ đến tòa nhà một trăm vạn tệ kia, cô chẳng còn tâm trí đâu mà chọn đồ nữa, chia hoa quả cho mấy chị bán hàng xong, lấy thẻ ra mua hết những món đồ mà mấy hôm trước cô trả lại, sau đó chào mấy chị rồi quay về văn phòng.
Sau đó cả buổi chiều cô cứ suy nghĩ mãi về chuyện này, còn cố ý lấy giấy ra viết ra những ưu điểm, nhược điểm của việc mua tòa nhà cung ứng, đủ kiểu so sánh đắn đo.
Thật ra cũng rất rõ ràng, ưu điểm là dùng tiền mua nhà có lợi hơn gửi ngân hàng rất nhiều lần, nhược điểm là hiện tại sẽ bị thiệt, vốn bị chiếm dụng. Cô không dám động đến số tiền lớn của Lục Huấn, sự nghiệp của anh quan trọng hơn một tòa nhà, anh đâu phải chỉ là người xây một tòa nhà, cô không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
Còn một điều nữa, tòa nhà này mua rồi, cô phải xử lý thế nào cũng là một vấn đề rất quan trọng.
Trước đây, cô nghe Lục Huấn nói muốn mở một trung tâm điện máy, không biết tòa nhà này có được không. Nếu anh không cần thì cô treo biển cho thuê được không?
Bây giờ thuê cửa hàng các thứ, hợp đồng đều ký năm năm một lần, cô không ký hợp đồng dài hạn, chỉ cho thuê ba năm, tòa nhà lớn như vậy ai mà thuê nổi? Nhưng nếu ký hợp đồng dài hạn, đến lúc giải tỏa, người ta có đòi cô bồi thường không? Tiền sửa chữa, các loại phí tổn thất...
Tòa nhà lớn như vậy, cô mua xong cũng không thể cứ để trống ba năm trời được.
Chuyện này vẫn phải bàn bạc với Lục Huấn, nghe xem ý kiến của anh thế nào, anh suốt ngày đi đây đi đó, biết đâu đã nghe ngóng được tin tức gì.
Lê Tinh vừa cắn đầu bút vừa suy nghĩ, ngẩng đầu lên xem đồng hồ, bỗng nhiên mong trời mau tối để được tan làm.
Ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống lửa, cuối cùng cũng đến giờ tan làm, cô vội vàng xách túi chạy xuống lầu.
Lúc này Lục Huấn đã đợi cô ở dưới lầu từ lâu, tối nay đáng lẽ anh phải đến trang trại nuôi trồng một chuyến, Vũ Tiến đã từ phương Bắc trở về, lại thu mua được một lô thép phế liệu lớn, lần này là trực tiếp thông qua kênh của công ty thương mại ở Thượng Hải, gần như không mất công sức đã kiếm được tiền, vừa đủ số tiền anh đầu tư vào tòa nhà trùm mền.
Vũ Tiến đi công tác bao nhiêu ngày nay, theo lệ thường anh phải đến uống rượu với anh ấy, trò chuyện một chút. Nhưng anh thật sự không yên tâm về Lê Tinh, lúc xử lý công việc, đối chiếu sổ sách, ký giấy tờ ở tòa nhà trùm mền và trạm thu mua, trong đầu anh toàn nghĩ đến cô.
Lúc thì lo lắng cho trạng thái của cô, lúc lại lo anh "hành hạ" cô quá mạnh tay làm cô mệt mỏi.
Nghĩ đến chiếc ghế sô pha màu nâu đỏ ướt đẫm, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ cô úp mặt vào thành sô pha, quay đầu nhìn anh kêu "meo meo", anh lại không kìm được mà xúc động.
Cơn nóng bừng bừng dâng lên, anh phải uống mấy cốc trà lạnh ở văn phòng mới áp chế được.
Một ngày hỗn loạn, anh lái xe đến thôn Tiên Thủy một chuyến, rồi vội vàng đến bách hoá số sáu đón cô.
Nhìn thấy cô chạy ra từ cổng lớn, mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn, cổ quấn khăn lụa màu xanh nhạt, anh bỗng nhớ đến dáng vẻ quyến rũ của cô tối qua khi mặc áo sơ mi của anh, ngồi trên người anh.
Còn có nụ hôn giữa thanh thiên bạch nhật của cô sáng nay nữa.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, anh sải bước đi tới nhận lấy hai chiếc túi mua hàng trên tay cô, đưa tay dắt cô đi về phía xe, nghiêng đầu hỏi: "Hôm nay thế nào?"
Dù có bận tâm đến tòa nhà cung ứng thế nào đi nữa thì tinh thần Lê Tinh hôm nay vẫn rất tốt, lúc này gặp được anh, nghĩ đến việc sắp có thể bàn bạc chuyện này với anh, cô càng thêm thoải mái, giọng điệu ung dung đáp: "Cũng bình thường, hai túi đồ này là tuần trước em không nhịn được, xuống tòa nhà bách hóa chọn một đống mà cuối cùng lại không lấy, em thấy hơi ngại nên hôm nay xuống đó mua hết luôn."
Lục Huấn nghe vậy có chút ngạc nhiên: "Hôm nay em không chọn thêm à?"
"Không, chỗ này nhiều rồi mà, nên em không chọn thêm nữa."
Thật ra chủ yếu là vì tòa nhà kia.
Lê Tinh mân mê quai túi xách, do dự ngẩng đầu nhìn Lục Huấn: "Ông xã, hôm nay em gặp phải một chuyện muốn bàn bạc với anh."
"Chuyện gì?" Lục Huấn nghe vậy theo bản năng nhìn sắc mặt Lê Tinh, thấy cô hơi do dự, anh dừng bước. "Chuyện gì vậy? Hôm nay em gặp chuyện gì à?"
Lê Tinh nhìn trái nhìn phải, giờ tan tầm nên người qua lại đông đúc, chuyện mua nhà như vậy không tiện nói ra, thế là cô khoác tay Lục Huấn, nói: "Chúng ta lên xe trước đã, coi như là chuyện tốt, chỉ là em không chắc chắn lắm, không biết nên quyết định thế nào."
Cô nói một cách thần bí, Lục Huấn lại yên tâm, anh nhìn bàn tay đang khoác lấy cánh tay mình, cười đáp: "Được, chúng ta lên xe nói chuyện."
Nói mấy câu đã đến bên xe, Lê Tinh ngồi vào ghế phụ, Lục Huấn ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Cả hai đều vui vẻ, không ai để ý đến việc lúc xe họ chạy đi, có một bóng người từ cửa sau đi ra, nhìn theo hướng chiếc xe màu đen của họ chạy khuất dần, ánh mắt tối sầm lại.
"Ông xã, ngày nào anh cũng đi ăn tiệc, còn giao thiệp với bên quy hoạch xây dựng thành phố và các tòa nhà bách hóa, anh có biết chuyện tòa nhà cung ứng đối diện tòa nhà bách hóa số sáu sẽ đóng cửa không?"
Chuyện này Lục Huấn thật sự có biết, cùng với việc tem phiếu bị bãi bỏ, kinh tế thị trường càng thêm sôi động, cạnh tranh ngày càng lớn, các hộ kinh doanh tư nhân xuất hiện, các trung tâm thương mại quốc doanh được bảo hộ bởi nền kinh tế kế hoạch vì thế mà chịu ảnh hưởng nặng nề.
Hiện nay, các tòa nhà bách hóa đều đang tiến hành cải cách, hoặc là cải cách lương thưởng, hoặc là cho thuê quầy hàng, còn tòa nhà cung ứng từng thịnh hành nhờ nền kinh tế tem phiếu vào những năm 60, 70 thì cải cách còn mạnh mẽ hơn.
Có một số tòa nhà cung ứng ở các quận huyện tồn đọng hàng hóa nghiêm trọng, thua lỗ càng nặng nề hơn, đang đứng trước nguy cơ đóng cửa, tòa nhà đối diện bách hoá số sáu là một trong số đó.
Một khi đóng cửa, những nhân viên này đều phải được sắp xếp. Nhưng bây giờ các đơn vị quốc doanh đều đang thừa nhân viên, hoàn toàn không có chỗ nào phù hợp để sắp xếp, vậy phải làm sao? Chỉ có thể nghĩ ra một cách là bỏ ra một số tiền đủ lớn để nhân viên mua đứt thâm niên công tác, khuyến khích họ đến các doanh nghiệp tư nhân làm việc.
Vấn đề lại xuất hiện, tiền ở đâu ra? Tiền mua đứt thâm niên công tác không phải là con số nhỏ, ban đầu cấp trên muốn cho tòa nhà cung ứng cho thuê giống như tòa nhà bách hóa, nhưng một tòa nhà cung ứng nuôi sống không ít nhân viên, chỉ cho thuê thì số tiền này không đủ.
Tráng sĩ chặt tay, cuối cùng quyết định bán luôn.
Lục Huấn có nhiều mối quan hệ, từ khi tin tức này mới xuất hiện, anh đã nghe phong phanh, Thuận Tử còn hỏi anh có muốn mua lại tòa nhà này để mở trung tâm điện máy không, dù sao vị trí ở đường Đường Tây cũng không bằng ở đây.
Trước đó anh thật sự có ý định này, nhưng sau khi đi tìm hiểu một lượt thì nhanh chóng từ bỏ ý định.
Quá đắt, với giá này đủ để mua đất xây một tòa nhà mới, lý do anh đầu tư vào tòa nhà trùm mền là vì muốn bỏ vốn ít thu lợi nhuận cao. Bây giờ thị trường bất động sản không tốt, mua nhà thì dễ, bán nhà mới khó.
Mà tòa nhà cũ kỹ, kết cấu bình thường như vậy, sửa chữa lại cũng cần một khoản tiền lớn, càng không có lợi.
"Chuyện này anh có nghe nói, sao vậy, em cũng biết tin này rồi à?" Lục Huấn nghiêng đầu nhìn Lê Tinh.
"Anh nghe nói rồi à, vậy anh có biết chuyện tòa nhà này muốn bán không?" Lê Tinh ngồi thẳng người dậy.
Lục Huấn không ngờ Lê Tinh cũng biết tin này, liên tưởng đến mấy chữ "nhà cửa có giá trị" mà cô đặc biệt khoanh tròn trên tờ giấy kia, anh đại khái đoán được cô muốn nói chuyện gì với anh, bèn cười nói: "Em muốn mua lại tòa nhà đó à?"
"Anh đoán được rồi sao?" Lê Tinh ngạc nhiên nhìn anh. "Vậy anh thấy thế nào? Tòa nhà đó ấy?"
Lục Huấn suy nghĩ một chút, liếc nhìn xe cộ và người đi đường phía trước, lúc đường vắng anh mới trả lời: "Em muốn anh nói thật lòng sao? Trước đây anh có tìm hiểu giá cả rồi, không có lợi lắm, bây giờ bất động sản không tốt, cho dù sau này có khởi sắc thì tòa nhà đó cũng là của những năm 60, kết cấu cũ kỹ, bán cho ai bây giờ?"
Những gì Lục Huấn nói đều là những điều Lê Tinh đã viết ra giấy trước đó, cô nhìn anh: "Vậy nếu ba năm sau tòa nhà này bị quy hoạch giải tỏa thì sao? Có đáng mua không?"
"Giải tỏa?"
Tay Lục Huấn cầm vô lăng hơi cứng lại, anh tấp xe vào lề đường, lúc này người và xe cộ đều quá đông, không thích hợp để nói chuyện, hơn nữa thông tin mà Lê Tinh nói quá quan trọng, anh hơi nghiêng đầu: "Bà xã, ý em là khu này sau này sẽ bị quy hoạch giải tỏa sao? Em đợi anh một chút, chúng ta về nhà rồi nói chuyện kỹ càng."
Lê Tinh cũng thấy xe cộ đông đúc, còn có người đi đường liều lĩnh đạp xe vượt đèn đỏ, cô cũng sợ xảy ra chuyện, vội vàng nói: "Anh cứ lái xe đi đã, chuyện này cũng không gấp."
10 phút sau, xe về đến nhà, đỗ xe xong, đóng cổng sắt lại, hai người vào phòng khách, đi đến bên chiếc ghế sô pha màu nâu đỏ đã được Lục Huấn dọn dẹp sạch sẽ.
Ghế sô pha đã được phơi khô, để lộ những đường vân da thật, màu sắc tươi sáng.
Lê Tinh nhìn thấy chiếc ghế sô pha, một số ký ức trong đầu bỗng ùa về, những hình ảnh chồng chéo như thước phim quay chậm, lại còn cảm thấy buồn đi vệ sinh, mặt cô lập tức nóng bừng.
Không thể nào nhìn thẳng và ngồi lên chiếc ghế sô pha chứa đầy kỷ niệm này được, cô xoay người, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi đến chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh ngồi xuống.
Lục Huấn vừa ngồi xuống định ôm cô qua, thấy hành động của cô, anh khựng lại, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
"Hả? Không sao." Lê Tinh đặt túi xách lên bàn trà, giả vờ như không hiểu anh đang hỏi gì, mím môi nói nhưng mông lại không yên phận mà khẽ dịch chuyển, đôi mắt đẹp đảo qua đảo lại rồi nhìn chằm chằm vào tấm rèm trắng đối diện. "Chỉ là cảm thấy ánh sáng bên này có vẻ sáng hơn một chút."
Lục Huấn nhìn cô chằm chằm một lúc, lại cúi đầu nhìn chiếc ghế sô pha dưới thân mình, bỗng nhiên hiểu ra điều gì, anh cười cười, đứng dậy đi đến bên cạnh cô, bế cô ngồi lên đùi mình, đôi mắt đen nhìn cô cười hỏi về chiếc ghế sô pha kia: "Hay là anh gọi điện cho anh Lâu bảo anh ấy đưa một bộ ghế sô pha mới đến nhé?"
Vừa nói, Lục Huấn vừa ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Nhưng mà bà xã à, đồ của em thì em chê, anh lại thích mê mệt, nên chiếc ghế sô pha này không thể vứt đi được, anh sẽ để ở phòng ngủ của chúng ta hoặc phòng tập múa của em, sau này chúng ta vẫn có thể dùng."
"... Anh nói gì vậy, đang nói chuyện chính mà!" Mặt Lê Tinh đỏ bừng, đưa tay lên đánh nhẹ vào người anh.
Lục Huấn đưa tay nắm lấy bàn tay đang đánh mình, nhìn dáng vẻ của cô, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, nhưng cũng sợ cô giận, liền chuyển chủ đề: "Lúc nãy em nói tòa nhà cung ứng kia sẽ bị quy hoạch giải tỏa, là trong giấc mơ của em có chuyện này sao?"
"Vâng, hôm nay em đến tòa nhà cung ứng mua hoa quả mới đột nhiên nhớ ra..."
Nói đến chuyện chính, Lê Tinh thoải mái hơn nhiều, cô không giấu giếm Lục Huấn, kể lại đoạn đối thoại giữa Lục Kim Xảo và Cố Như cho anh nghe.
Lục Huấn nghe xong, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Lục Kim Xảo có nhắc đến chuyện tòa nhà đó bỏ trống ba năm, rao bán với giá năm mươi vạn mà không ai mua không?"
Nói đến chuyện này, Lê Tinh thấy buồn bực: "Có, nên lúc đó em mới vội vàng hỏi người chị kia xem giá bao nhiêu, nghe chị ấy nói một trăm vạn, em giật cả mình, chênh lệch lớn quá."
Lục Huấn lại không nghĩ đến vấn đề năm mươi vạn hay một trăm vạn, mà là tại sao sau này tòa nhà đó giảm giá bán mà vẫn bỏ trống không ai mua. Điều này nói lên điều gì? Nói lên rằng trong vòng 2 đến 3 năm tới, bất động sản sẽ không khởi sắc, không ai lạc quan về nó, nên một tòa nhà cũ kỹ mới không có ai hỏi mua.
Mà hơn 3 năm, có thể là hơn 4 năm sau, tức là vào khoảng năm 94, lúc đó nhà nước có chính sách mới về nhà đất, thị trường nhìn chung khởi sắc hơn, mới có chuyện quy hoạch giải tỏa, nhà cửa giải tỏa đền bù tăng gấp mười mấy lần, tha hồ mà kiếm lời.
Hơn 3 năm, 4 năm.
Ngón tay Lục Huấn chống lên đùi khẽ gõ gõ. E rằng một số kế hoạch của anh phải lùi lại rồi, thời gian quá dài, vốn bị chiếm dụng sẽ ngày càng nghiêm trọng, cho dù anh có kinh doanh thép phế liệu kiếm tiền cũng không trụ được bao lâu.
Mảnh đất mà anh mua được hiện giờ, trước tiên cứ làm việc với Phạm Trường Hải, xây dựng xong phần khung cơ bản và các khu thương mại xung quanh, một số dự án nhà ở nhất định phải lùi lại 2 năm nữa mới khởi công.
"Anh đang nghĩ gì vậy? Thật ra em đã nghĩ đến việc nếu tòa nhà này không bán được thì cuối cùng có thể sẽ giảm giá, chỉ là không biết phải đợi bao lâu, thời gian trong mơ rất mơ hồ."
"Sẽ không lâu đâu." Lục Huấn lấy lại tinh thần, nói: "Vì sẽ bị giải tỏa, nên nếu em muốn mua lại tòa nhà đó cũng được, nhưng cần phải đợi một chút, anh dự đoán nhiều nhất là khoảng một tháng nữa, tòa nhà đó không bán được với giá cao sẽ giảm giá, đến lúc đó chúng ta đi thương lượng chắc chắn sẽ có được mức giá hợp lý."
"Anh đồng ý cho em mua sao?" Lê Tinh lập tức nhìn anh.
"Tất nhiên rồi, đây là chuyện tốt mà, đúng không?" Lục Huấn cười, rồi lại nói: "Nhưng mà bà xã, tòa nhà này mua rồi để làm gì, em phải suy nghĩ cho kỹ. Cho dù có giải tỏa thì cũng là 3 - 4 năm sau, đúng không? 3 - 4 năm này, không thể cứ để nó bỏ trống ở đó được."
"Anh không lấy để mở trung tâm điện máy sao?" Lê Tinh theo bản năng hỏi.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là mua cho anh mở trung tâm điện máy.
"Không lấy, tòa nhà này không phù hợp." Lục Huấn lắc đầu, "Mục đích anh mở trung tâm điện máy là để quảng bá thương hiệu điện máy Hồng Thái Dương, tòa nhà này phải thật đặc biệt, phải khiến người dân Ninh Thành nhớ đến, phải là một công trình mang tính biểu tượng, nó cũng sẽ trở thành trụ sở của Hồng Thái Dương sau này."
Vừa nói, Lục Huấn vừa đưa tay lên vu.ốt ve gương mặt Lê Tinh, mỉm cười: "Hơn nữa, đây là tòa nhà em mua, em quyết định xem sau này nó sẽ làm gì thì sẽ càng có cảm giác thành tựu hơn, đúng không?"
"Còn một chuyện nữa." Lục Huấn dừng lại một chút, "Tinh Tinh, vì em đã biết chuyện tòa nhà cung ứng sắp cải cách, vậy chắc em cũng biết chuyện bách hoá số sáu sắp cải cách, cho thuê quầy hàng rồi nhỉ? Em có ý kiến gì không?"
Ban đầu Lục Huấn không định can thiệp vào công việc của Lê Tinh, trong nhà có một mình anh kiếm tiền là đủ rồi, chỉ cần cô vui vẻ, anh đều chiều theo ý thích của cô.
Nhưng từ hôm qua, anh đã biết được giấc mơ của cô, biết được kết cục của cô trong mơ, anh bỗng nhiên nhận ra rằng mình không thể không quan tâm, hay nói cách khác là anh nên thử tìm hiểu một chút về kế hoạch tương lai của cô.
Anh sẽ cố gắng thực hiện lời hứa của mình với cô, anh sẽ không bỏ mặc cô chết đi như trong mơ, nhưng nhỡ đâu...
Chẳng ai có thể đảm bảo được chuyện ngoài ý muốn. Nhỡ đâu anh lại xảy ra chuyện, cô phải làm sao?
Chỉ cần nghĩ đến việc cô nói rằng sau khi anh chết, cô phải lang thang đầu đường xó chợ, sống dựa vào sự bố thí của người khác, tuyệt vọng, bất lực đến mức tự sát, lòng anh lại đau như cắt.
Đó là kết cục mà dù có chết anh cũng không thể yên lòng. Anh không thể đặt cược tất cả vào một chỗ, anh cần phải cho cô đủ sự đảm bảo cho tương lai.
Ngoài số tiền đủ để cô tiêu cả đời không hết, anh còn phải cho cô đủ chỗ dựa tinh thần để sống tốt. Chỗ dựa tinh thần của con người không gì khác ngoài gia đình, người yêu, con cái, sự nghiệp yêu thích, có cảm giác thành tựu...
Con cái thì anh đang cố gắng, còn sự nghiệp, anh cảm nhận được rằng cô không thích công việc kế toán này lắm. Nếu vậy thì anh cần phải giúp cô tìm ra công việc mà cô thật sự yêu thích.
Đầu tư mua đồ cũng được, tiếp tục nhảy múa cũng được, nhất định phải có một thứ.
Nghĩ đến đây, Lục Huấn đưa tay nâng mặt Lê Tinh lên, nghiêm túc nhìn cô: "Bảo bảo, bách hoá số sáu sắp cải cách, cho dù phòng tài vụ không thay đổi thì môi trường làm việc của em cũng sẽ thay đổi rất nhiều, em cần phải suy nghĩ xem em có thích ứng được với sự thay đổi đó không, nếu không thích ứng được, không trụ lại được, thì em sẽ tìm một công việc tương tự, hay là tự mình ra ngoài làm gì đó?"
"Nếu thích ứng được thì em cũng phải suy nghĩ xem em có thật sự thích công việc kế toán này không, có thật sự muốn làm trong ngành này không, em có kế hoạch nghề nghiệp gì cho nó không?"
Lê Tinh nhìn vào đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm của Lục Huấn, hơi sững sờ, không ngờ anh lại hỏi về công việc của cô, mà còn nghiêm túc như vậy. Cô cứ tưởng anh không để ý, dù sao tiền lương một tháng của cô cũng không đủ chi tiêu cho một ngày của cô, cô thậm chí còn nghĩ nếu anh biết chuyện bách hoá số sáu cải cách, anh sẽ trực tiếp bảo cô nghỉ việc.
Trong lòng cô có chút vui mừng, về chuyện công việc của cô, anh không hề xem thường.
"Em đã suy nghĩ rồi." Lê Tinh nghiêm túc đáp.
"Thật ra một tuần trước em đã biết chuyện bách hoá số sáu sắp cải cách, lúc đó em đã nghĩ xem có nên thuê quầy hàng ở bách hóa số sáu không, nhưng em biết vấn đề căn bản của bách hoá số sáu nằm ở đâu, nếu thuê thì kết quả cũng sẽ là thua lỗ."
"Sau đó, em cũng nghĩ đến việc có nên cùng Lê Hà Dương mở rộng kinh doanh phế liệu, hay là cùng chị dâu kinh doanh kẹo không, nhưng phế liệu có giới hạn, dù có mở rộng đến đâu thì cũng chỉ là thêm nhiều nhà kho, bao thầu hết phế liệu của cả Ninh Thành, thành lập một trạm thu mua phế liệu mới."
"Việc kinh doanh kẹo của chị dâu cả cũng vậy, em chỉ cần đợi chị ấy mở nhà xưởng, tuyển đủ nhân công, kinh doanh sản xuất bình thường, rồi đi cùng chị ấy chạy thị trường, sau này chị dâu cả hoàn toàn có thể tự mình làm, không cần thêm em vào..."
Vừa nói, Lê Tinh bỗng nhiên nhìn Lục Huấn cười: "Ông xã, coi như anh đã nhắc nhở em rồi đấy, lúc nãy em còn đang nghĩ nếu anh không mở trung tâm điện máy thì em phải làm sao để cho thuê ngắn hạn tòa nhà đó trong ba năm trước khi bị giải tỏa, nhưng thật ra em có thể giữ lại tòa nhà đó để tự mình làm gì đó."
"Nhưng bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra, mở nhà hàng thì em không có kinh nghiệm, còn kinh doanh bách hóa thì em quen thuộc, nhưng mà đối diện đã có bách hoá số sáu rồi, trừ khi em có thể tìm được nguồn hàng chất lượng hơn, giá rẻ hơn bách hoá số sáu, nếu không thì chắc chắn em không cạnh tranh lại được, sẽ thua lỗ."
"Khoảng thời gian này em đã suy nghĩ nhiều như vậy sao?" Lục Huấn kinh ngạc, anh bỗng nhiên nhận ra rằng mình chưa làm tròn trách nhiệm của một người chồng, trước đây anh chỉ quan tâm đến việc mỗi ngày cô có vui vẻ hay không, hỏi han về công việc của cô quá ít, anh không hề biết rằng khoảng thời gian này cô đã suy nghĩ nhiều như vậy, hoàn toàn không cần anh phải dẫn dắt thêm nữa, cô đã có những suy nghĩ rất rõ ràng về công việc của mình.
Im lặng một lát, anh đưa tay vu.ốt ve mái tóc buông xõa trên vai cô, dịu dàng nói: "Em có suy nghĩ như vậy là rất tốt, còn về việc cụ thể làm gì thì không cần phải vội, dù sao bây giờ chúng ta vẫn chưa mua được tòa nhà, em có nhiều thời gian để suy nghĩ."
Hai người ở bên nhau, anh lúc nào cũng tay chân không yên, lúc thì sờ mặt cô, lúc thì vuốt tóc cô, Lê Tinh đã quen rồi, cố nhịn cảm giác ngứa ngáy khi những ngón tay chai sạn của anh lướt qua cổ cô, cong mày tán thành: "Anh nói cũng đúng, vẫn chưa mua được toà nhà mà, cứ mua được rồi tính sau, dù sao thì một trăm vạn tệ em chắc chắn sẽ không mua, không thể giống như trong mơ mua được với giá năm mươi vạn, ít nhất cũng phải tầm tám mươi vạn chứ?"
"Nếu sáu mươi vạn thì càng tốt, như vậy có thể tiết kiệm được hai mươi vạn, em còn có thể mua thêm một số căn nhà xung quanh tòa nhà cung ứng, sửa sang lại rồi cho những người ngoại tỉnh đến Ninh Thành làm việc thuê, hoặc những cặp vợ chồng mới cưới chưa có nhà, sau đó đợi ba năm nữa khu đó giải tỏa, em sẽ trở thành đại gia siêu giàu!"
"Haha." Hiếm khi thấy Lê Tinh ham tiền như vậy, Lục Huấn bị cô chọc cười, "Được rồi, vậy khoảng thời gian này em có việc để làm rồi đấy, chưa mua được tòa nhà thì em có thể chuẩn bị tiền trước, rồi mua nhà ở khu vực lân cận, đợi giá tòa nhà cung ứng giảm xuống thì em hãy đi thương lượng với lãnh đạo về việc mua nó."
Lê Tinh thấy đề nghị của anh rất hay, cô nghiêm túc gật đầu:
"Ông xã, anh nói đúng, em không thể chỉ nhắm vào việc mua tòa nhà đó, ngày mai em sẽ đi dạo quanh khu vực gần tòa nhà cung ứng, xem nhà nào có bán không, nếu không thì tìm người môi giới hỏi thăm."
*****
Lê Tinh là người khá quyết đoán, ngày hôm sau đi làm, buổi trưa ăn cơm xong với Lê Hà Dương, thấy việc thu mua phế liệu đã có Siêu Tử và những người khác làm, cậu nhàn rỗi không có việc gì làm, cô liền kéo cậu đi cùng, dạo quanh khu vực gần tòa nhà cung ứng hỏi xem có nhà nào bán không.
Chạy đi chạy lại như vậy gần một tuần, cô thật sự gặp được mấy nhà muốn bán.
Nhà cửa gần tòa nhà cung ứng đa phần là nhà cũ, kết cấu không tốt lắm, nhưng vị trí ở đó giá cũng không rẻ.
Lê Tinh cũng không vội, cô đã hoàn toàn chìm đắm vào việc mua nhà mua đất, đến tòa nhà bách hóa dưới lầu cô cũng không đi dạo nữa, ngoài việc ở nhà với Lục Huấn vào cuối tuần, hoặc cùng anh đến văn phòng làm thêm giờ, tan làm về nhà họ Lê ăn cơm, trò chuyện với mẹ và hai chị dâu, thời gian còn lại chỉ cần làm xong việc, cô liền xin nghỉ phép đi tìm nhà, chỉ muốn dùng ít tiền nhất mua được nhiều nhà nhất.
Cô ghi lại thông tin của những người muốn bán nhà, ngày nào cũng đến nói chuyện với họ, còn mang theo kẹo do Hà Lệ Quyên làm đi khắp nơi phát cho mọi người, gặp ai cũng nói là cô muốn mua nhà, nói chuyện làm quen với họ, cô lại đưa số máy nhắn tin của mình cho họ, nhờ họ nếu biết ai muốn bán nhà thì nhất định phải gọi điện cho cô, cô sẽ hậu tạ.
Hai tuần trôi qua, gần như tất cả các ông bà cô chú ở khu vực lân cận đều có số máy nhắn tin của cô, vậy mà cô vẫn không chịu ngồi yên, cứ cách 2 - 3 ngày lại mang theo ít kẹo bánh đến nói chuyện phiếm với họ.
Cô xinh đẹp, ăn nói ngọt ngào lại hào phóng, rất nhanh đã chiếm được cảm tình của các ông bà, cô chú ở gần đó có người còn hỏi cô đã kết hôn chưa, muốn giới thiệu con cái trong nhà cho cô.
Cô cũng không giấu giếm, đưa chiếc nhẫn cưới của mình cho họ xem, kể cho họ nghe về Lục Huấn, thoải mái thể hiện hạnh phúc của mình, điều này càng khiến các ông bà cô chú thêm yêu quý cô, lại được cô cho ăn nhiều kẹo như vậy, ai nấy đều để tâm giúp cô.
Cứ như vậy thêm hai tuần nữa trôi qua, trong tay Lê Tinh đã có thông tin của tất cả những hộ gia đình muốn bán nhà gần tòa nhà cung ứng.
Cô so sánh giá cả, vị trí, tình trạng mới cũ, kết cấu của từng căn nhà rồi mới đi thương lượng giá, cuối cùng, với giá trung bình chưa đến ba vạn tệ một căn, cô đã mua được năm căn nhà có kết cấu không tệ lắm, nằm khá gần tòa nhà cung ứng.
Như vậy, sau này cho dù không bị giải tỏa, cô vẫn có thể xin xây lại nhà, xây luôn thành chung cư thật cao, tầng trên để ở, tầng dưới làm cửa hàng, đến lúc đó khi khu này được quy hoạch, cô có thể làm "bà chủ cho thuê nhà" như Cố Như đã nói trong mơ.
Năm căn nhà, năm sổ đỏ, ngày nhận được sổ đỏ và chìa khóa, cô đạp xe thẳng đến văn phòng công ty xây dựng của Lục Huấn, đặt năm quyển sổ đỏ mới tinh trước mặt anh, cười nói với anh: "Mau nhìn thành quả hơn một tháng nay của vợ anh này!"