"Năm căn nhà mua hết 14 vạn tệ, trung bình mỗi căn chưa đến ba vạn, thế nào, được chứ? Mấy căn nhà này, căn nào em cũng đi xem rồi, tuy tường có hơi bong tróc ẩm mốc, nhưng kết cấu không tệ lắm, cơ bản đều là nhà rộng, có thể sửa thành nhà vệ sinh riêng, trong ngõ có sân nhỏ, dọn dẹp lại là có thể cho thuê được."
"Em hỏi mấy bác hàng xóm gần đó, họ nói với em rằng chỉ cần dán thông tin cho thuê nhà lên tường ở đầu ngõ là không bao lâu sẽ có người đến hỏi, không khó cho thuê đâu."
"Cách thức cho thuê, giá cả thuê nhà em cũng đã hỏi thăm, đợi em tìm anh Hai sửa sang lại nhà cửa một chút là có thể dán thông tin cho thuê được rồi."
"Em còn phát hiện ra một chuyện nữa này, trong lòng em cứ nghĩ đến chuyện mua nhà, không còn ha.m mu.ốn đi mua sắm nữa, cũng muốn mua đấy nhưng không còn cảm giác bồn chồn, đứng ngồi không yên như trước đây. Tháng này em không còn đi mua sắm mỗi ngày, tiêu tiền cũng không nhiều như trước nữa, trừ mấy bộ vest đổi mùa mua cho anh ra, đồ của em chỉ hết hơn một nghìn tệ thôi, đây là tháng em tiêu ít tiền nhất kể từ khi quen anh!"
Lê Tinh chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy, chân cô như dẫm trên mặt đất mềm mại, trong lòng cảm thấy thoả mãn kiên định hơn bao giờ hết.
Từ khi biết mình thích mua sắm là bệnh, trong lòng cô luôn canh cánh một nỗi lo, dù sau đó cô đã nói chuyện thẳng thắn với Lục Huấn, anh cùng cô đi khám bác sĩ, lại không ngừng động viên an ủi cô, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, lo rằng mình sẽ không kiểm soát được bệnh tình, sẽ vô tình trở thành một con người khác, dù sao thì trong mơ cô thật sự chẳng khác nào người điên.
Nhưng bây giờ cô không còn lo lắng như vậy nữa, nhà họ có năm căn nhà, mấy năm nữa sẽ bị giải tỏa, cho dù cô có tiêu tiền hoang phí một chút thì cũng đủ để trụ vững một thời gian, quan trọng nhất là cô phát hiện ra rằng chứng nghiện mua sắm của mình có thể kiểm soát được.
Bộ tiêu chuẩn mua sắm mà Howard yêu cầu cô đặt ra thật sự có ích, cô vẫn thích mua sắm nhưng không còn mù quáng như trước, không còn nghe người khác khen mấy câu là không dời chân đi được, cô sẽ tự mình cân nhắc, mua những thứ mình thật sự muốn, tuy vẫn chưa làm được một cách tuyệt đối, nhưng cô đã thành công vài lần, đang dần dần tốt lên.
Càng nghĩ, Lê Tinh càng thấy hài lòng, cô nhặt những quyển sổ đỏ trên bàn lên xếp thành một hàng, đôi mắt sáng long lanh nhìn Lục Huấn, hỏi anh: "Em thấy tháng này mình biểu hiện rất tốt, anh thấy sao? Ông xã."
Hôm nay tâm trạng Lục Huấn không tốt lắm, cuối cùng thì công việc sửa chữa, gia cố dầm, cột chịu lực của tòa nhà bỏ hoang bên bờ sông cũng đã đến giai đoạn cuối, tất cả những cầu thang bị nứt cũng đã được đổ bê tông lại, chỉ cần đợi bê tông khô, đông cứng lại là có thể tiếp tục thi công, sớm hơn dự kiến mấy ngày, sau khi sửa chữa, kết cấu của cả tòa nhà hoàn hảo hơn trước, cũng vững chắc hơn, đáng lẽ đây là một tin tức tốt.
Nhưng sáng nay có hai phóng viên của tờ Nhật báo thành phố xông vào công trường, chụp ảnh một số vật liệu sửa chữa chưa được xử lý ở công trường, rồi xảy ra xô xát với công nhân ở hiện trường thi công.
Trong lúc xô đẩy, một phóng viên của tờ Nhật báo bị ngã, đùi bị một đoạn thép đâm vào, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không đến mức phải cắt bỏ chân, chỉ cần rút đoạn thép ra rồi khâu mấy mũi là được, nhưng bây giờ đối phương lại nắm chặt lấy việc họ phá hủy tường chịu lực, sửa chữa, đổ bê tông lại, còn có chuyện "đánh" phóng viên không buông, nhất định phải đăng báo.
Phạm Trường Hải cử người đến thương lượng hòa giải, nhưng lại bị đối phương lấy đó làm cái cớ, tuyên bố rằng họ muốn dùng tiền để áp chế người ta, Phạm Trường Hải quen biết mấy người ở tòa soạn báo, anh ấy đã nhận được tin rằng chuyện này sẽ lên trang nhất của tờ báo sáng ngày mai.
Bức ảnh được đăng trên báo không chỉ có nội dung chụp hôm nay, mà còn có một số bức ảnh chụp hiện trường thi công của họ trong khoảng thời gian gần đây.
Đến lúc này, anh và Phạm Trường Hải đều biết chuyện lần này không chỉ đơn giản như bề ngoài, họ đã bị người ta để ý từ lâu, chỉ là trước đó đối phương vẫn luôn nhẫn nhịn không ra tay, đến lúc này, khi họ lơ là cảnh giác mới hành động.
Chuyện này cũng không phải là không có cách giải quyết, chỉ cần bên họ đưa ra được bản vẽ thiết kế tòa nhà sau khi sửa chữa dầm chịu lực hoàn hảo hơn, Phạm Trường Hải nhận lời phỏng vấn báo chí, giải thích trước toàn bộ sự việc thì chuyện này cũng được giải quyết.
Nhưng vấn đề mấu chốt cũng nằm ở đây.
Họ không chắc chắn đối phương có ảnh chụp tường, cột chịu lực bị phá hủy lúc ban đầu hay không, anh đề nghị Phạm Trường Hải để cho chắc chắn thì cứ công khai toàn bộ tình hình của tòa nhà trùm mền từ đầu đến cuối.
Nhưng Phạm Trường Hải không đồng ý, bản thân việc thi công tòa nhà bỏ hoang đã ảnh hưởng đến việc bán nhà rồi, nếu lại công khai chuyện tường, cột chịu lực bị phá hủy thì tòa nhà này coi như bỏ đi, mọi người sẽ lo lắng về vấn đề chất lượng, không ai dám mua.
Những gì Phạm Trường Hải nói là sự thật, thị trường bất động sản đang ảm đạm, hiện tại số nhà chung cư đã hoàn thiện trong tay Phạm Trường Hải vẫn còn tồn đọng hơn một nửa, thiếu vốn đến mức anh ấy phải bán đất ở Hong Kong để bù vào.
Nếu tòa nhà trùm mền này lại bị đắp chiếu nữa thì hậu quả khó mà lường được.
Phạm Trường Hải vốn liếng hùng hậu mà còn như vậy, anh thì càng không chịu nổi, nên lần này anh nghe theo Phạm Trường Hải, không nhắc đến chuyện tường chịu lực bị đập phá, chỉ nói rằng họ đã sửa chữa kết cấu của tòa nhà để xây dựng một tòa nhà hoàn hảo hơn, cuối cùng bị phóng viên hiểu lầm, đồng thời xin lỗi vì công nhân đã vô tình làm người ta bị thương.
Cuối cùng buổi phỏng vấn rất thành công, đã xác định được vị trí trên tờ báo tối, mà sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, bên bệnh viện gọi điện đến nói đồng ý hòa giải, còn giao toàn bộ "tất cả" phim âm bản của những bức ảnh đã chụp cho họ, bài báo trên trang nhất ngày mai cũng được gỡ xuống.
Nhưng anh lại có một linh cảm chẳng lành, cứ cảm thấy chuyện này không nên dễ dàng như vậy.
Đến nỗi khi về văn phòng, anh vẫn còn thấy bất an, mà đúng lúc này lại nhận được điện thoại của Lê Vạn Sơn muốn vay tiền ngân hàng một lần nữa.
Từ khi Lê Tinh kể cho anh nghe giấc mơ, trong đó Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc là những người đầu tiên gặp chuyện, anh đã rất quan tâm đến tình hình của nhà máy sợi.
Anh tìm mọi cách hỏi han, liên lạc khắp nơi mới biết được Lê Vạn Sơn đã dùng nhà máy làm tài sản thế chấp để vay một khoản tiền khổng lồ mà ngay cả anh cũng khó có thể tưởng tượng được, nhưng số tiền này ông ấy không dùng để cải tạo nhà máy, nâng cấp thiết bị, mà lại dùng để cho một số nhân viên nghỉ việc.
Mục đích ban đầu của Lê Vạn Sơn khi làm vậy là muốn loại bỏ những kẻ lười biếng, thường xuyên vắng mặt. Ai ngờ đâu, vì ông ấy không muốn bạc đãi công nhân, tiền mua đứt thâm niên công tác cho đủ nhiều, cuối cùng những kẻ lười biếng, thường xuyên vắng mặt không bị sa thải hết, ngược lại một số người năng lực tốt, chịu khó làm việc lại nhận tiền mua đứt thâm niêm công tác rồi ra ngoài tự làm ăn.
Một đám người già yếu bệnh tật, lười biếng, tụ tập lại chờ bị xử lý, cộng thêm việc thiếu vốn, máy móc thiết bị mới mua vẫn chưa được lắp đặt đầy đủ, vấn đề năng suất lao động thấp của nhà máy sợi vẫn chưa được giải quyết, nên tháng trước Lê Vạn Sơn mới phải chạy vạy khắp nơi để huy động vốn.
Anh biết chuyện này liền huy động một khoản tiền đưa cho Lê Vạn Sơn, đủ để nhà máy sợi mua thêm mấy chiếc máy mới, nhưng Lê Vạn Sơn không nhận.
Nguyên văn lời của Lê Vạn Sơn là: "Nhà máy sợi vẫn chưa đến mức đó, bố đã có sắp xếp rồi."
Lúc đó, anh mới biết nhà máy sợi không phải là không có tiền, mà là phần lớn tiền bị ứ đọng ở các nhà máy sản xuất tất, vải.
Hai năm nay, kinh doanh bách hóa quốc doanh không tốt, tất, vải sản xuất ra bị tồn đọng nghiêm trọng. Nhà máy tất, nhà máy vải năm nào cũng bị trả hàng, thua lỗ, nhà máy sợi cũng không thu hồi được vốn, tạo thành một vòng luẩn quẩn.
Gần đây Lê Vạn Sơn chạy vạy khắp nơi, ngoài việc huy động vốn, còn đi đòi nợ.
Lê Vạn Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mất trắng, hiện tại ông ấy chỉ cần xử lý xong những nhân viên thường xuyên vắng mặt và có vấn đề, rồi kiếm thêm một khoản tiền để tăng lương, thưởng cho những người có năng lực, cho dù dây chuyền sản xuất không thể thay mới ngay lập tức thì nhà máy sợi cũng có thể cầm cự được.
Hơn nữa, anh cả Lê Chí Quốc còn am hiểu về máy móc, giỏi nhất là sao chép dây chuyền sản xuất của người ta, anh ấy đã cùng với mấy người ở nhà máy cơ khí nghiên cứu dây chuyền sản xuất cao cấp vừa mới lắp đặt ở nhà máy bông số hai, nếu có thể sao chép được dây chuyền sản xuất đó thì tốt nhất, nếu không thì cứ cải tiến, nâng cấp dựa trên những thiết bị cũ.
Trước đây, Lê Chí Quốc cũng từng cải tiến một dây chuyền sản xuất của nhà máy sợi, Lê Vạn Sơn rất tin tưởng anh ấy.
Nghe Lê Vạn Sơn nói vậy, anh cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ dặn ông ấy nếu có khó khăn gì thì cứ nói, Tinh Tinh rất lo lắng cho ông ấy.
Kết quả, hơn một tháng trôi qua, anh không thấy nhà máy sợi có động tĩnh gì mới, ngược lại còn nghe nói Lê Vạn Sơn lại đến một ngân hàng vay tiền rồi bị từ chối, bị người ta chế nhạo. Một ông lão hơn 60 tuổi, tóc đã bạc gần hết, làm giám đốc một nhà máy quốc doanh lớn mấy chục năm, vì cuộc sống của gần vạn người mà phải đi cầu xin khắp nơi, bị từ chối hết lần này đến lần khác, bị người ta chế nhạo.
"Yêu ai yêu cả đường đi lối về", nghe tin này, trong lòng anh thấy không thoải mái, bản vẽ trên tay cũng không xem nổi nữa, cầm bút mà thấy bực bội trong người.
Mãi cho đến lúc này, Lê Tinh đột nhiên xuất hiện, đứng trước chiếc bàn làm việc màu đen của anh, nhìn anh với nụ cười rạng rỡ, những uất ức trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
Anh cúi đầu nhìn những quyển sổ đỏ trên bàn, có chút khâm phục cô.
Khoảng thời gian này, nói chính xác thì cô còn bận rộn hơn cả anh. Vừa phải đi làm vừa phải tìm nhà, vừa phải để ý xem tòa nhà cung ứng có bị người khác mua mất hay không.
Ngoài ra, căn nhà vừa làm cửa hàng vừa làm xưởng mà Hà Lệ Quyên thuê ở phố Dương Liễu, Lê Chí Quân đã dẫn người đến ngày đêm gấp rút sửa sang xong, các loại giấy tờ cũng đã làm xong, các loại kẹo cũng đã làm ra một ít.
Trước đó, cô đã đồng ý với Hà Lệ Quyên là sẽ giúp chị ấy chạy thị trường, nên mấy hôm nay cô cứ như biến thành con quay, bận rộn tối mắt tối mũi.
Anh thấy không đành lòng, bèn gọi Siêu Tử vốn đang làm việc ở trang trại nuôi trồng ở thôn Tiên Thủy đến làm tài xế cho cô, cùng cô và Hà Lệ Quyên chạy khắp nơi.
Không biết cô lấy đâu ra năng lượng, ngoài việc tìm được điểm bán hàng cho Hà Lệ Quyên, cô lại còn mua được năm căn nhà, điều kỳ lạ hơn là cuối tuần cô vẫn không quên dành thời gian cho anh và về nhà thăm bố mẹ.
Cô thật sự còn biết sắp xếp thời gian hơn cả anh.
"Anh cũng thấy em biểu hiện rất tốt, hôm qua Howard gặp anh còn nói em là cô gái kiên cường nhất, hợp tác điều trị tốt nhất mà anh ta từng gặp, vợ anh giỏi lắm! Lại đây, thưởng cho em một cái nào." Lục Huấn cười nhìn Lê Tinh, kéo chiếc ghế xoay màu đen ra sau một chút, dang rộng vòng tay về phía cô.
Lê Tinh nhìn hành động của anh, khóe môi cong lên càng thêm rõ nét, cô liếc nhìn ra cửa, lúc nãy vì muốn tạo bất ngờ cho anh, cô không dám đóng cửa phòng, chỉ khép hờ lại.
Nhưng anh hợp tác với Phạm Trường Hải trong dự án tòa nhà trùm mền, anh phụ trách xây dựng, Phạm Trường Hải phụ trách bán hàng.
Công ty xây dựng của anh coi như là được thành lập tạm thời, ngoài nhóm công nhân làm việc trên công trường là do anh chính thức tập hợp lại, những vị trí còn lại đều do Thuận Tử, Vũ Tiến kiêm nhiệm.
Ngày thường trong văn phòng, ngoài anh ở đây nghiên cứu bản vẽ, tính toán chi phí, thì chỉ có một mình Siêu Tử kiêm tài xế tạm thời cho anh, việc gì cũng làm.
Siêu Tử là người rất biết điều, mỗi lần cô đến, cậu ấy đều tự động đóng cửa rồi ra ngoài, nếu muộn thì thường sẽ không quay lại, lần này cũng không ngoại lệ.
Cô không do dự, đặt túi xách lên bàn, đi vòng qua bàn làm việc trực tiếp ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời nhìn anh hỏi: "Lục tổng muốn thưởng cho em cái gì vậy?"
"Em muốn được thưởng gì?" Lục Huấn ghé sát vào cô, hôn nhẹ lên khóe môi cô, mũi chạm mũi, đôi mắt đen nhìn vào mắt cô.
Lê Tinh nhìn vào mắt anh, bĩu môi: "Anh thưởng cho người ta mà còn bắt người ta tự nói ra sao?"
"Ừm, vậy để anh suy nghĩ xem có thể thưởng cho em cái gì." Lục Huấn khẽ cười một tiếng, lại ngậm lấy môi cô, Lê Tinh theo bản năng ôm chặt cổ anh, hé miệng đáp lại anh.
Đã cuối tháng 11, trời bắt đầu trở lạnh.
Hôm nay Lê Tinh mặc một chiếc áo len dệt thô cổ cao màu trắng, bên dưới là chân váy len kẻ ca-rô xanh trắng. Cô yêu cái đẹp nên không mặc quần giữ nhiệt, bên trong áo len cũng không mặc áo thu đông để giữ dáng rộng rãi.
Bàn tay to dễ dàng nắm lấy vòng eo mảnh mai trơn mượt của cô. Lê Tinh bất giác căng người, không kìm được khẽ rên một tiếng. Cô vội vàng đưa tay giữ lấy tay anh: “Đừng, cửa chưa đóng!”
Lục Huấn nhìn về phía cửa rồi dừng động tác. Mặc dù biết Siêu Tử chắc chắn đã khóa cửa ngoài, nhưng anh không muốn mạo hiểm với cô.
Anh vòng tay qua chân cô, bế cô đi về phía cửa.
Cánh cửa gỗ sơn đen cũ kêu “két” một tiếng khép lại. Anh khuỵu một chân lên, đẩy cô tựa vào cửa, bàn tay đặt lên sau cổ cô, cúi xuống hôn tiếp.
Lê Tinh tựa lưng vào cửa, hé miệng để anh hôn. Chẳng mấy chốc cô cảm thấy gò má tê cứng, gốc lưỡi càng tê buốt, nuốt nước bọt cũng trở thành phản xạ tự nhiên.
Hôm nay cô mặc áo cổ cao, anh không thể chạm vào làn da mềm mại trên cổ cô. Đôi môi nóng bỏng của anh đành phải lướt qua sau tai cô, ngậm lấy và li.ếm nhẹ vành tai mát lạnh của cô.
Lê Tinh khẽ run lên, cảm giác khó mà ngồi yên. Cô nuốt khan hai lần, bị anh trêu đùa đến mức khó chịu nổi. Không kìm được, cô nắm chặt chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, đôi chân siết lấy anh, đổi lại sự cắn m.út càng mạnh mẽ hơn từ anh.
“Em còn có chuyện muốn nói với anh.” Lê Tinh cảm giác cơ thể mình mềm nhũn, không cách nào ngồi vững được nữa.
Lục Huấn biết, anh cũng có chuyện muốn nói với cô, chỉ là dạo này cô chiều anh quá mức. Chỉ cần dính đến cô, anh liền không kiềm chế được. Cuối cùng anh buông vành tai đỏ ửng của cô ra, hôn nhẹ lên môi cô một cái, chôn đầu vào hõm cổ cô, qua kẽ áo len mà hít sâu mùi hương đặc trưng của cô. Một lúc sau anh hỏi:
“Chuyện gì?”
“Ra ghế sofa rồi nói.” Lê Tinh đẩy anh một cái.
Lục Huấn liếc nhìn cô, bế cô qua sofa ngồi xuống.
“Chuyện là, tòa nhà đó, anh chẳng phải đã nói là giám đốc phụ trách bán tòa nhà vẫn chưa tìm được người mua nên đang do dự giảm giá sao? Hôm nay em lại qua bên toà nhà cung ứng xem, chị Quyên từng muốn em gặp giám đốc tòa nhà kia nói nhỏ với em rằng tòa nhà có khả năng giảm xuống còn tám mươi vạn.”
“Anh nói xem, giảm xuống tám mươi vạn có bị người khác mua mất không?” Lê Tinh lo lắng hỏi.
Dù đã mua năm căn nhà, cô vẫn canh cánh về tòa nhà này. Chủ yếu là cô cảm thấy tòa nhà này có ích với mình, mặc dù bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra cách sắp xếp cụ thể.
Lục Huấn từ trước đã đoán được Lê Tinh sẽ hỏi về tòa nhà đó. Gần đây mỗi ngày sau giờ làm, cô đều bảo anh dừng xe ở toà nhà cung ứng. Nếu không xuống xe mua chút đồ và thăm dò tin tức từ chị Quyên, thì cũng dán mắt nhìn cổng tòa nhà, thỉnh thoảng còn bàn với anh rằng nếu tòa nhà được sơn lại trông cũng tạm ổn. Hiển nhiên cô đã để tâm đến nó.
Lục Huấn đưa tay chạm vào vành tai đỏ ửng bị anh m.út qua, nhìn thoáng qua dấu răng mờ mờ, nói: "Không đâu. Đừng lo lắng, chờ thêm vài ngày nữa, đợi thời điểm thích hợp, anh sẽ đưa em đi gặp giám đốc, để em tự nói chuyện với ông ấy.”
“Thế thì tốt.”
Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay cô định hỏi anh nhưng lại nhận ra mình hơi nôn nóng, sợ rằng cơn nghiện mua sắm lại tái phát, bèn kìm nén xuống, tựa đầu vào vai Lục Huấn, chuyển chủ đề: "Đợi thêm cũng được, một là em chưa nghĩ ra sẽ làm gì, hai là hiện tại em cũng bận quá. Lại sắp cuối tháng rồi, công việc nhiều. Hôm nay nếu không phải vì phải đi cùng mấy bác làm thủ tục chuyển nhượng sổ đỏ, chiều nay em cũng chẳng xin nghỉ.”
“Giờ thì nhà đã mua, còn phải lo sửa sang. Dù chuyện này có thể giao cho anh hai xử lý, nhưng em vẫn phải đến xem qua.”
“Còn chuyện của chị dâu cả nữa. Hiện tại chúng ta mới chỉ thỏa thuận được với chợ nông sản, thêm một hợp đồng đại lý bán hàng của bách hoá số một. Các nơi khác vẫn chưa lo liệu được. Dù chị dâu cả nói có bấy nhiêu nơi bán hàng đã là đủ rồi, nhưng em vẫn muốn tìm thêm vài nơi nữa cho chị ấy, như thế chị ấy kiếm được nhiều hơn, có thể thuê thêm người làm phụ, không thì một mình chị ấy vất vả quá.”
“Còn cả bên Hà Dương, nó mời Hổ Tử và Cương Tử giúp đỡ, bây giờ kho bãi lại mở rộng thêm vài cái, chất đầy giấy bìa và sắt vụn. Em còn phải nghiên cứu xem lúc nào bán ra là hợp lý.”
“Mấy chuyện này đều phải tính toán kỹ, còn phải xem nhiều số liệu, em vẫn chưa làm xong…”
Cô cứ nói một việc lại một việc, khiến Lục Huấn nghe mà cảm giác cô bận quá mức. Anh không nhịn được nói: "Bà xã, em bây giờ đã bận thế này, em nghĩ xem nếu mua tòa nhà kia, em còn thời gian ở bên anh không? Không phải còn muốn có em bé sao?”
Lục Huấn vừa nói vừa nâng cằm cô lên, ánh mắt đầy ẩn ý: "Anh không muốn tháng sau lại nghe vợ anh nghi ngờ là cày không được, hay là đất không tốt…”
“Em đâu có chậm trễ chuyện sinh con mà.” Nghe đến chuyện này, Lê Tinh cảm thấy không được tự nhiên.
Về chuyện có con, hai người coi như đã thống nhất. Hầu như mỗi khi về nhà, cô lên phòng tập múa luyện cơ bản, anh vào bếp nấu cơm. Ăn xong thì bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Suốt hơn một tháng qua không ngừng nghỉ.
Nhưng mấy hôm trước, kỳ kinh nguyệt của cô vẫn đến.
Lúc đó cô hụt hẫng vô cùng. Bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng lì của mình, rồi lại ngó qua Lục Huấn đang nằm trên giường chờ mình, buồn bã thốt lên: "Rốt cuộc là cày không được hay đất không tốt đây?”
Nghe xong câu đó, sắc mặt Lục Huấn rõ ràng cứng đờ một lúc. Nếu không vì thương cô khó chịu trong kỳ, lúc ấy anh đã “xử lý” cô ngay tại chỗ rồi.
Dù vậy, cô cũng chẳng thoát được. Sau mấy ngày uống nước đường đỏ và xoa bụng, kỳ kinh vừa kết thúc, anh đã “hành” cô đến mức kiệt sức.
Chiếc ghế sofa nâu đỏ trong phòng tập múa bị cô quỳ lõm hẳn hai chỗ.
May mà cô có tập múa, sức hồi phục nhanh, không thì hôm nay chẳng thể nhận được năm cuốn sổ đỏ.
Nhưng chuyện con cái vẫn phải có thôi. Lần trước đi tìm nhà, cô ôm một đứa bé ba tháng tuổi của bà chủ tiệm tạp hóa, càng thêm khát khao. Khuôn mặt mềm mại trắng trẻo, đôi mắt tròn xoe, cái miệng đỏ nhỏ nhắn. Chỉ cần nhìn thôi, trái tim đã tan chảy.
“Hay là, hôm nay chúng ta về sớm một chút?” Nghĩ đến đứa trẻ kia, Lê Tinh ngẩng lên nhìn đồng hồ, rồi quay sang hỏi anh. "Hôm nay anh không có tiệc tối đúng không?”
Ý đồ muốn tan làm sớm của cô rõ ràng không cần nói. Về chuyện có con, cô còn sốt sắng hơn cả anh.
Anh bất giác nghĩ, nếu có con rồi, liệu cô còn nhớ đến anh nữa không? Nhìn cô, Lục Huấn vẫn chưa trả lời ngay.
“Anh mau trả lời em đi?” Lê Tinh không nhịn được thúc giục.
Nghĩ đến việc anh luôn muốn được chút ngọt ngào, cô liế.m môi, chần chừ giây lát rồi đưa tay luồn qua khe cúc áo sơ mi của anh, ngón tay khẽ cào vào vùng cơ ngực rắn chắc, ngước mắt nhìn anh hỏi lại: "Ông xã, được không?”
Lê Tinh là người học hỏi nhanh nhất, chỉ trong hơn một tháng, mớ sách vở lộn xộn trong nhà mà cô đã lật qua, những chuyện nam nữ trong đó, cô đã nắm được hơn phân nửa.
Động tác của cô vụng về mang theo sự ngượng ngùng, nhưng lại khiến người khác không thể cưỡng lại. Ngón tay cô thon dài, đầu ngón mềm mại với chút móng tay được cắt tỉa, nhẹ nhàng lướt qua như đang kéo một sợi dây mỏng trên tâm can, từng đợt rung động, ngứa ngáy lan tỏa khắp cơ thể.
Thân thể Lục Huấn bất chợt căng cứng, các cơ bắp như sắt nung đỏ, sau đó tựa như tia lửa bén vào đám cỏ khô nhanh chóng bùng cháy.
“Chờ chút!” Giọng nói khàn khàn bật ra hai chữ, Lục Huấn đưa tay giữ lấy bàn tay quấy rối của cô, cúi đầu cắn lên môi cô.
Lục Huấn không hiểu sao cô ngày càng bạo dạn, trêu chọc thành thạo, khiến anh mê đắm không kiềm chế nổi, bất kể hoàn cảnh. Miệng cô cũng ngày càng biết cách đáp lại. Giống như lúc này, khi đầu lưỡi anh chỉ khẽ chạm vào, răng cô liền tự động hé mở, cái lưỡi mềm mại thơm tho theo bản năng đưa ra, rồi ngay lúc nhận ra lại muốn rụt về, anh đã mạnh mẽ giữ chặt lấy.
Bàn tay đang đẩy trên ngực anh dần chuyển thành níu lấy, từng chút từng chút như đang gãi ngứa trên trái tim anh.
Thân thể anh càng thêm căng cứng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh dùng sức đặt cô xuống ghế sofa, cúi người…
Tháng mười một, trời tối ngày càng sớm. Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng bên ngoài dần mờ đi.
Trong căn phòng ngập tràn âm thanh những nụ hôn, chiếc máy nhắn tin trong túi bánh sừng bò trên bàn làm việc phát ra hai tiếng “bíp bíp”.
Lê Tinh chống tay lên tay vịn sofa, khuôn mặt đỏ bừng, mơ hồ nghe thấy âm thanh ấy, cô theo phản xạ mở đôi mắt đẫm hơi nước nhìn về phía chiếc túi. Đúng lúc này, người đàn ông phía sau vươn tay giữ lấy cằm cô, ép cô quay lại, ngậm lấy môi cô lần nữa.
“Bà xã, tập trung chút đi.” Anh khẽ véo cô một cái, khiến cô không nhịn được khẽ rên, buộc phải hé miệng đáp lại, ngón tay bấu chặt vào sofa.
“Bíp bíp.”
Máy nhắn tin lại kêu hai tiếng, lần này không có ý định dừng, cứ “bíp bíp, bíp bíp…” liên tục.
Dạo gần đây, để lo việc mua nhà, Lê Tinh cứ nghe tiếng máy nhắn tin là không thể không xem, gần như đã thành phản xạ. Tiếng kêu dồn dập khiến cô không thể tập trung nữa.
“Không được đâu, ông xã, em phải xem tin nhắn đã. Nhiều tiếng thế này chắc chắn là chuyện gấp.”
Lê Tinh dùng sức đẩy người trên mình ra, vội vàng kéo váy, run rẩy chạy tới bàn làm việc.
Cô bất ngờ hành động, Lục Huấn không kịp phản ứng, bị cô đẩy ngã xuống sofa. Mồ hôi trên trán Lục Huấn nhỏ từng giọt, đôi mắt ửng đỏ. Khuôn mặt anh hiếm khi hiện lên vẻ không vui, anh ngồi sững một lúc mới dần điều hòa nhịp thở, dựa vào sofa mặc kệ cúc áo sơ mi đã bung, quay đầu nhìn người đang đứng trước bàn làm việc.
“Em mua nhà xong rồi, có cần đổi số máy nhắn tin không?”
“Không cần đâu, hôm qua em vừa thương lượng xong việc sang tên hôm nay, cũng mua ít đồ để cảm ơn mấy ông bà giúp mình tìm nhà. Họ đều biết em đã mua nhà xong, chắc không gọi nữa. Nhưng mà, dù sao đây là nhà giải tỏa, có thêm cũng chẳng sao đúng không? Em vẫn có thể xem qua được.”
Lê Tinh bình ổn hơi thở, lấy máy nhắn tin từ túi ra. Cô cúi đầu nhìn, một lúc nhận năm tin nhắn, tất cả đều từ Lê Hà Dương.
Bình thường Lê Hà Dương rất ít nhắn tin cho cô, vậy mà lần này lại gửi liền năm cái, chắc chắn là có chuyện quan trọng. Sắc mặt Lê Tinh thoáng biến đổi, bàn làm việc của Lục Huấn có điện thoại, cô vội vàng cầm lấy gọi cho Lê Hà Dương.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, đầu dây bên kia vừa nghe thấy giọng cô, liền hốt hoảng hét lên: "Cô út, cái gã Đỗ Trường Thuận hôm nay mua đứt công việc rồi!”