Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 60

 "Đỗ Trường Thuận mua đứt thâm niên công tác rồi sao? Vợ hắn ta thuyết phục hắn ta rồi à?" Sắc mặt Lê Tinh biến đổi rõ rệt, cô chống tay lên bàn, hỏi dồn dập.

Hơn một tháng nay Lê Tinh bận rộn mua nhà, nhưng cũng không hề lơ là Đỗ Trường Thuận, đây là kẻ ở trong mơ đã hại chết bố và anh cả, hủy hoại cả nhà máy sợi, cô không thể nào lơ là cảnh giác được.

Mỗi lần Lê Hà Dương đều ăn cơm trưa cùng cô, có lúc còn cùng cô đi tìm nhà, cứ cách vài hôm, cô lại nói với Lê Hà Dương một lần là cô lại mơ thấy ác mộng, lại liên quan đến Đỗ Trường Thuận, dặn Lê Hà Dương nhất định phải để ý, chú tâm.

Lê Tinh nhắc đến Đỗ Trường Thuận nhiều lần, Lê Hà Dương nhìn Đỗ Trường Thuận chẳng khác nào nhìn thấy yêu quái.

Bây giờ ngoài việc chạy đến mấy điểm thu mua phế liệu mà họ đã thỏa thuận, thời gian còn lại cậu đều dùng để theo dõi Đỗ Trường Thuận, có lúc cậu không rảnh thì nhờ Siêu Tử và những người khác thay cậu đi theo dõi.

Theo dõi như vậy, cậu thật sự phát hiện ra không ít vấn đề.

Tên Đỗ Trường Thuận này vẫn luôn biết vợ mình ngoại tình, có mấy lần hắn ta không đến nhà máy sợi làm việc, thật ra là đi theo dõi vợ.

Lê Hà Dương đi theo hắn ta mấy lần, thấy hắn ta quen đường quen lối đi vào một con hẻm, nấp bên cửa sổ một nhà kho bỏ hoang, nhìn vợ mình dan díu với người đàn ông khác bên trong.

Lần đầu tiên Lê Hà Dương suýt nữa thì sợ tè ra quần, hai mắt Đỗ Trường Thuận đỏ ngầu sắp lồi ra ngoài, mặt mày hung dữ chẳng khác nào ác quỷ bò lên từ địa ngục, còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị mà cậu và Lê Tinh đi xem.

Tối đó về nhà, Lê Hà Dương nằm mơ cũng thấy gương mặt hung dữ của Đỗ Trường Thuận.

Mơ thấy giấc mơ như vậy, Lê Hà Dương càng tin rằng cô út mình nói đúng, Đỗ Trường Thuận chắc chắn là kẻ biến thái tâm lý méo mó, tuyệt đối là một tai họa lớn, không cần Lê Tinh nhắc nhở nữa, cậu trực tiếp theo dõi hắn ta sát sao.

Nghe tin Đỗ Trường Thuận mua đứt thâm niên công tác, Lê Hà Dương cứ như bị ai đó đập một gậy vào đầu, trong đầu chỉ hiện lên một câu: Giấc mơ của cô út đã linh nghiệm rồi!

Giấc mơ của Lê Tinh liên quan đến tính mạng của ông nội và bố cậu, Lê Hà Dương sợ đến mức giữa ban ngày ban mặt mà toát cả mồ hôi lạnh, cậu vội vàng cầm điện thoại gọi cho Lê Tinh.

Nghe Lê Tinh hỏi, đầu dây bên kia càng thêm sốt ruột, dậm chân nói: "Không phải! Không phải do hắn ta chủ động xin nghỉ việc, mà là do ông nội, là ông nội đích thân gọi hắn ta đến nói chuyện!"

"Cô Út, giờ phải làm sao? Giấc mơ của cô linh nghiệm rồi! Vậy, vậy tên khốn nạn Đỗ Trường Thuận kia cuối cùng sẽ không thật sự phóng hỏa đốt nhà máy sợi đấy chứ?"

Lê Hà Dương sợ chết khiếp, cậu ngồi xổm ở đầu ngõ, trời lạnh mà mồ hôi nhễ nhại. Cậu hoảng loạn, Lê Tinh cũng chẳng khá hơn là bao.

Lúc trước cô hỏi như vậy, ít nhiều cũng ôm một tia hy vọng mọi chuyện sẽ không diễn ra giống như trong mơ.

Trước đây, Lê Hà Dương theo dõi Đỗ Trường Thuận, dù hắn ta ở nhà nghỉ ngơi hay ra ngoài làm thuê, Lê Hà Dương đều có thể lấy cớ thu mua phế liệu để lượn lờ xung quanh.

Nhưng khi Đỗ Trường Thuận đi làm ở nhà máy sợi, Lê Hà Dương không thể nào tiếp tục theo hắn ta vào bên trong. Là cháu trai của giám đốc nhà máy sợi, con trai của chủ nhiệm nhà máy, sự xuất hiện của cậu trong nhà máy quá mức gây chú ý. Cũng may là tên đó tạm thời vẫn ngoan ngoãn làm việc trong nhà máy sợi, chưa gây ra chuyện gì, Lê Hà Dương quyết định mặc kệ hắn ta.

Nhớ đến lời Lê Tinh nói, trong mơ Đỗ Trường Thuận vì vợ hắn ta trộm tiền mua đứt công tác của hắn ta rồi bỏ trốn cùng trai, mẹ già của Đỗ Trường Thuận vì không có tiền chữa bệnh mà qua đời, con gái cũng vì đói mà ăn phải hoa thủy tiên rồi chết, hắn ta mới tâm lý vặn vẹo phóng hỏa đốt nhà máy sợi.

Lê Hà Dương cảm thấy vợ hắn ta và tên gian phu kia cũng là một mắt xích quan trọng, cậu quyết định nhân khoảng thời gian đó ra ngoài theo dõi vợ hắn ta.

Một tháng âm thầm theo dõi quan sát, cộng thêm việc chiều tối đến khu vực hoạt động của nhà máy sợi nghe ngóng dò hỏi khắp nơi, Lê Hà Dương coi như đã nắm rõ tình hình của vợ Đỗ Trường Thuận.

Vợ của Đỗ Trường Thuận tên là Tần Xuân Liên, quê ở huyện Hải, Ninh Thành. Làng của cô ta là làng nghèo nhất vùng, các cô gái trong làng đa phần chỉ học hết tiểu học là về nhà phụ giúp việc nhà, chỉ có mỗi Tần Xuân Liên là học hết cấp hai.

Bởi vì Tần Xuân Liên có một người cô năm xưa nhờ vào nhan sắc mà gả vào thành phố, còn xin được một công việc tạm thời ở trạm lương thực, mỗi lần về làng bà ta đều là người khiến mọi người ngưỡng mộ nhất.

Nhà họ Tần muốn Tần Xuân Liên đi theo con đường của cô út có thể gả vào thành phố, vì thế dù phải vay tiền họ cũng cho cô ta học hết cấp hai.

Tần Xuân Liên quả thực cũng xinh đẹp, lúc cô ta đến thị trấn học cấp hai đã có rất nhiều người thích cô ta, nhưng Tần Xuân Liên đều không vừa mắt, từ nhỏ đã nghe nhiều lời khen của người nhà dành cho cô út vì lấy được tấm chồng tốt, cô ta cảm thấy mình còn xinh đẹp hơn cô út, cô út có thể trực tiếp gả vào Ninh Thành, cô ta cũng vậy.

Những người ở thị trấn, huyện lỵ đều không xứng với cô ta, cô út gả cho công nhân trạm lương thực, cô ta hoàn toàn có thể gả cho con trai của trưởng trạm.


Ôm ấp suy nghĩ đó, cứ đến kỳ nghỉ là Tần Xuân Liên lại chạy đến nhà cô út ở Ninh Thành, dù phải làm không công cho cô út cô ta cũng bằng lòng.

Cô của Tần Xuân Liên biết mục đích cháu gái mình cứ chạy đến chỗ bà ta, nhưng bà ta chỉ có một đứa cháu gái này, bà ta nguyện ý thành toàn cho nó. Để giúp cháu gái tìm mối, bà ta còn thường xuyên dẫn cháu gái ra ngoài đi dạo khắp nơi, lâu dần mọi người đều biết bà ta có một đứa cháu gái xinh đẹp ở quê.

Đến khi Tần Xuân Liên mười bảy mười tám tuổi, bên trạm lương thực quả thực có không ít thanh niên trong khu tập thể để ý đến cô ta, lúc Tần Xuân Liên ở nhà cô út, luôn gặp phải vài người vây quanh cô ta, nhưng Tần Xuân Liên mắt cao, không phải ai cũng vừa mắt, nên cũng chẳng để ý đến ai.

Đúng lúc này, cô ta gặp Đỗ Trường Thuận.

Bố của Đỗ Trường Thuận là Đỗ Hưng Phát khi đó đang là phó trưởng trạm lương thực, mẹ hắn ta là Lý Thái Quyên làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa, điều kiện gia đình tốt, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, Đỗ Trường Thuận luôn muốn lấy một người vợ xinh đẹp tuyệt đỉnh.

Chỉ là Đỗ Trường Thuận lớn lên thật sự không đẹp, nói khó nghe thậm chí có chút xấu xí, hắn ta thấp, cao nhất là một mét sáu, người không béo nhưng nhìn vào lại khiến người ta cảm thấy nhờn nhợn, còn hơi có bụng bia, da không phải đen mà là loại màu xám xịt, mũi tỏi môi dày, những cô gái có điều kiện gia đình khá giả một chút đều không vừa mắt hắn ta.

Tần Xuân Liên cũng không vừa mắt, Tần Xuân Liên mới mười bảy mười tám tuổi, trong tưởng tượng người đàn ông của cô ta nhất định phải oai phong đẹp trai, lại có gia thế tốt. Gia thế nhà Đỗ Trường Thuận thì đủ, nhưng hắn ta lại quá xấu.

Nhưng cô ta không vừa mắt Đỗ Trường Thuận, Đỗ Trường Thuận lại vừa mắt cô ta.

Sau khi hỏi thăm ra cô ta là ai, hắn ta liền về nhà làm ầm ĩ đòi cưới cô ta.

Đỗ Trường Thuận là con trai một trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều, hắn ta muốn gì mà chẳng được, nếu Đỗ Trường Thuận thích con gái nhà ai ở Ninh Thành, có lẽ nhà hắn ta còn phải tốn chút công sức.

Nhưng Tần Xuân Liên chỉ là một cô gái nông thôn, Đỗ Trường Thuận muốn, chẳng phải quá dễ dàng sao.

Tần Xuân Liên không đồng ý? Không sao cả.

Nhà họ Đỗ trực tiếp bỏ ra một số tiền mua Tần Xuân Liên. Nhà họ Tần cho Tần Xuân Liên đi học đến cấp hai chính là để Tần Xuân Liên gả vào nhà giàu giúp đỡ gia đình, Đỗ Trường Thuận dù bề ngoài thế nào, thân phận con trai phó trưởng trạm lương thực của hắn ta cũng đủ để hắn ta xuất hiện trước mặt nhà họ Tần một cách oai phong, hơn nữa nhà họ Đỗ còn bằng lòng bỏ ra một số tiền lớn như vậy.

Vì vậy, chuyện này Tần Xuân Liên không đồng ý cũng không được, một bát thuốc đi xuống, Tần Xuân Liên gả cho Đỗ Trường Thuận, về nhà họ Đỗ.

Mà điều kiện nhà họ Đỗ thực sự tốt, sau khi Đỗ Trường Thuận cưới cô ta về còn chiều chuộng cô ta hết mực, thường xuyên dẫn cô ta đến vũ trường khiêu vũ, cô ta kết hôn ba năm không sinh con, Đỗ Trường Thuận cũng không để cô ta chịu một chút uỷ khuất nào từ mẹ chồng.

Mấy năm đó, cuộc sống của Tần Xuân Liên thật sự rất tốt, dần dần cô ta cũng không còn bài xích Đỗ Trường Thuận nữa, còn sinh cho Đỗ Trường Thuận một đứa con gái.

Nhưng cuộc sống tốt đẹp này kết thúc khi bố của Đỗ Trường Thuận qua đời, mẹ hắn ta cũng mắc bệnh suy thận.

Trước đây, nhà họ Đỗ hoàn toàn dựa vào bố của Đỗ Trường Thuận là Đỗ Hưng Phát chống đỡ, Đỗ Hưng Phát vừa chết, lại thêm bệnh suy thận của Lý Thái Quyên khiến tiền tiết kiệm trong nhà cạn kiệt, Tần Xuân Liên trước kia giao con cho mẹ chồng trông, bản thân ra ngoài khiêu vũ, cuộc sống tốt đẹp đó không còn nữa.

Cô ta không chỉ phải tự mình chăm sóc con gái, mà còn phải hầu hạ mẹ chồng ốm đau.

Đặc biệt là đồng lương ít ỏi của Đỗ Trường Thuận căn bản không đủ chi tiêu trong nhà, dù cô ta ép Đỗ Trường Thuận ra ngoài tìm thêm một công việc mổ lợn để tăng thu nhập, nhưng cuộc sống của gia đình cũng không thể trở lại như trước.

Tần Xuân Liên không chịu nổi cuộc sống như vậy, cô ta cảm thấy cuộc sống của mình không nên như thế này, cô ta nên ăn mặc xinh đẹp đi vũ trường khiêu vũ, chứ không phải ngày nào cũng như một bà thím già ở nhà chăm sóc người già trẻ con, cô ta muốn ly hôn với Đỗ Trường Thuận.

Nhưng Đỗ Trường Thuận không đồng ý, nói gì cũng không đồng ý.

Lúc này mẹ chồng lên tiếng nói, Tần Xuân Liên muốn ly hôn cũng được, trả lại số tiền năm xưa nhà họ Tần đã lấy của nhà họ Đỗ.

Hóa ra năm xưa nhà họ Đỗ mua Tần Xuân Liên, Đỗ Hưng Phát dường như đã lường trước được sau khi ông ta chết thì Tần Xuân Liên sẽ thay lòng đổi dạ, nên đã đặc biệt yêu cầu nhà họ Tần ký một bản cam kết.

Nếu sau này Tần Xuân Liên đề nghị ly hôn với Đỗ Trường Thuận, nhà họ Tần phải trả lại một nửa số tiền tài sản mà họ đã nhận được từ nhà họ Đỗ. Nhà họ Tần ban đầu bán con gái, vốn không nghĩ đến chuyện con gái sẽ ly hôn, nên không chút do dự mà ký vào.

Nhà họ Đỗ lúc trước để cưới cho con trai một người vợ cả đời, quả thực đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ, một khoản tiền mà ngay cả bây giờ cũng được coi là kếch xù.

Tần Xuân Liên nhiều năm qua chưa từng đi làm, không thể nào lấy ra được số tiền đó, nhà họ Tần lại càng không thể.

Tần Xuân Liên nhìn thấy tờ cam kết trong tay mẹ chồng, biết rằng cuộc hôn nhân này không thể ly hôn được nữa, hơn nữa cô ta chưa từng đi làm, cho dù ly hôn cũng không biết phải sống như thế nào. Nhưng cô ta cũng không cam tâm sống cuộc sống như vậy, bèn ra ngoài tìm đàn ông. Một người phụ nữ xinh đẹp muốn tìm đàn ông nuôi mình sẽ mất chút công sức, nhưng muốn tìm một người đàn ông ngủ cùng thì lại quá dễ dàng.

Sau khi thông báo mua đứt công tác được đưa ra, không biết Tần Xuân Liên nghe ai nói gì đó, cô ta liền động tâm tư, luôn xúi giục Đỗ Trường Thuận mua đứt công tác.

Nhưng mẹ chồng phát hiện ra chuyện này, lấy cái chết ra uy hiếp Đỗ Trường Thuận không được mua đứt công tác. Đỗ Trường Thuận tuy không có tiền đồ gì, nhưng lại là một đứa con có hiếu, hắn ta nghe lời mẹ mình.

Nhưng Tần Xuân Liên không chịu bỏ cuộc, cứ liên tục làm ầm ĩ với Đỗ Trường Thuận.

Lê Tinh nghe Lê Hà Dương kể chuyện Đỗ Trường Thuận và Tần Xuân Liên cãi nhau vì chuyện này, trong lòng cô âm thầm mong Đỗ Trường Thuận nghe lời Tần Xuân Liên, dù sao một người thường xuyên trốn việc, tâm địa lại đen tối như vậy ở lại nhà máy sợi cũng là một mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Kết quả vẫn giống như trong mơ, Đỗ Trường Thuận không tự mình đề cập đến việc mua đứt công tác, mà bị Lê Vạn Sơn gọi đi nói chuyện, cưỡng chế thi hành.

Diễn biến trong mơ không hề thay đổi, Lê Tinh đột nhiên cảm thấy tay chân lạnh toát, toàn thân dựa vào chiếc bàn trước mặt để chống đỡ, tay cầm điện thoại cũng run lên.

"Cô út, alo, cô út? Cô có đang nghe không? Bây giờ phải làm sao đây?" Đầu dây bên kia, Lê Hà Dương lâu không nghe thấy cô út trả lời, cậu gọi hai tiếng, lấy chiếc điện thoại to bản bên tai xuống nhìn một cái.

Lê Tinh há miệng, nhưng lại phát hiện cổ họng bị nghẹn lại, không nói nên lời.

"Em đang nghĩ gì vậy? Đừng sợ, không phải như em nghĩ đâu, có anh ở đây, những chuyện đó sẽ không xảy ra."
Lúc Lê Tinh hỏi câu về Đỗ Trường Thuận thì Lục Huấn đã nhận ra tình hình không ổn, anh sải bước đến bên cạnh cô, ôm chặt cô an ủi, nhận lấy điện thoại nói với Lê Hà Dương: "Hà Dương, Đỗ Trường Thuận đã mua đứt công tác rồi phải không?"

Lê Hà Dương không ngờ Lục Huấn cũng ở đó, cậu ngẩn người: "Dượng út?"

"Ừ, chuyện này dượng biết rồi, con không cần quan tâm nữa, bây giờ con đang ở đâu? Gần nhà Đỗ Trường Thuận à? Về nhà trước đi."

Lê Hà Dương quả thực đang ở gần nhà Đỗ Trường Thuận, cậu nghe nói Đỗ Trường Thuận đã nhận được tiền mua đứt công tác, phản ứng đầu tiên là lập tức đến nhà hắn ta canh chừng, còn canh chừng xong thì làm gì tiếp theo cậu chưa nghĩ ra.

Xuất phát từ bản tâm, một kẻ tâm địa vặn vẹo đến mức hủy hoại cả nhà máy sợi, hại chết ông nội và bố cậu, hắn ta chết đi càng tốt!

Đúng vậy, nếu Đỗ Trường Thuận chết rồi, mẹ già mất, con gái sẽ rất đáng thương, nhưng hắn ta không sai sao?

Chỉ trong khoảng thời gian theo dõi này, cậu đã thấy vợ hắn ta không muốn sống cùng nữa, thậm chí biết hắn ta đã phát hiện ra chuyện cô ta có người đàn ông khác bên ngoài, nhưng cô ta hoàn toàn không kiêng dè mà vẫn hẹn hò với người đàn ông đó, người phụ nữ như vậy rõ ràng là lòng đã không còn ở đây nữa, tại sao hắn ta không ly hôn?

Cho dù không ly hôn, vậy thì khi đã nhận được tiền, tại sao không cất giữ cẩn thận?

Mất tiền rồi, trách trời trách đất trách nhà máy sợi? Trách ông nội cậu?

Thật nực cười, hắn ta là công nhân nhà máy sợi, còn là tổ trưởng, ngươi dẫn đầu ba ngày làm hai ngày nghỉ việc, nhà máy sợi còn không được xử lý hắn ta nữa sao?

Phải cung phụng hắn ta như ông nội à?

Cứ nghĩ đến là Lê Hà Dương lại không nhịn được mà tức giận, không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy giấc mơ này của cô út nếu họ không ngăn cản thì nhất định sẽ xảy ra.


"Vâng, con đang ở gần đó!" Lê Hà Dương nhìn về phía nhà Đỗ Trường Thuận, kìm nén sự phẫn nộ trong lòng đáp lại Lục Huấn.

"Được rồi, dượng biết rồi, bây giờ con về nhà đi, chuyện của Đỗ Trường Thuận con tạm thời không cần quan tâm nữa, lát nữa chúng ta sẽ về nhà, con về nhà đợi chúng ta."

"Không cần quan tâm nữa ạ?"
Lê Hà Dương nghe vậy liền ngẩn người, sau đó vội vàng nói: "Nhưng mà, dượng út..."

"Hà Dương, con tin dượng không?" Lục Huấn lại cắt ngang lời Lê Hà Dương.

"Con đương nhiên tin dượng rồi!" Lê Hà Dương không cần suy nghĩ mà đáp. "Dượng là dượng út của con, cô út cũng đã giao cho dượng rồi!"

Lục Huấn cười: "Vậy thì được rồi, con về nhà đợi chúng ta, chúng ta về nhà rồi nói."

Lê Hà Dương không muốn về, nhưng Lục Huấn đã nói như vậy, cậu đành phải đáp: "Vâng ạ, vậy được rồi, con về nhà đợi hai người."

"Ừ, vậy cứ như thế nhé." Lục Huấn nói xong, đưa tay đến cạnh điện thoại ấn nút ngắt cuộc gọi, sau đó anh cầm ống nghe, ngón tay thon dài định bấm số gọi đi, nhưng nghĩ đến điều gì đó anh đột nhiên dừng lại, từ ngăn kéo trên bàn làm việc lấy ra một chiếc điện thoại to bản cũ kỹ quấn băng dính đen rồi bấm số gọi đi.

Lê Tinh vốn định hỏi anh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, lại còn lấy ra một chiếc điện thoại to bản mà cô chưa từng thấy, bèn im lặng, đứng bên cạnh chờ anh.

Cuộc gọi từ chiếc điện thoại cũ kỹ kia nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia có chút ồn ào giống như đang ở trong vũ trường, giọng nói của người nghe điện thoại vang lên rất to: "Alo, tìm ai vậy?"

Lục Huấn hạ thấp giọng nói với người bên kia: "Tôi tìm Hắc Tam."

"Ồ, tìm anh Tam à, anh đợi chút nhé!" Người bên kia nghe vậy thái độ đột nhiên tốt hẳn, nịnh nọt đáp lại một câu, nhanh chóng lớn tiếng gọi: "Anh Tam, điện thoại của anh này!"

Chờ khoảng chưa đầy một phút, nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp: "Tôi là Hắc Tam, ai đấy?"

"Tôi." Lục Huấn chỉ đáp lại một chữ đơn giản rồi nói tiếp: "Đỗ Trường Thuận đã mua đứt công tác rồi." Sau đó cúp máy.

Đầu dây bên kia, bên cạnh phòng VIP Thiên Tự ở tầng hai vũ trường Nhạc Thiên Địa, Hắc Tam cầm chiếc điện thoại đã bị cúp máy đứng một lúc.

Bên cạnh, người đàn ông để tóc dài xoăn kiểu Phí Tường lúc nãy gọi Hắc Tam nghe điện thoại không nhịn được tò mò hỏi: "Anh Tam, điện thoại của ai vậy? Người này còn trực tiếp gọi tên anh, nghe có vẻ thân phận không tầm thường."

Hắc Tam liếc xéo hắn một cái: "Không nên hỏi thì đừng hỏi lung tung. Tao đi tìm anh Bưu, chỗ này mày canh chừng, đừng để xảy ra chuyện gì!"

Hắc Tam cúp điện thoại, xoay người đi lên tầng ba.

*****

"Anh vừa gọi điện cho ai vậy? Nói chuyện Đỗ Trường Thuận với anh ta làm gì?" Lê Tinh đợi Lục Huấn cúp điện thoại, vội vàng hỏi anh.

"Một người bạn, không làm gì cả, lát nữa anh sẽ nói cho em biết."

Lục Huấn đặt điện thoại vào ngăn kéo, dán băng dính lại, nghiêng đầu nhìn Lê Tinh, kéo chiếc ghế phía sau lại, ôm cô ngồi lên đùi mình, đưa tay sờ mồ hôi lạnh trên trán cô, nắm lấy đầu ngón tay lạnh ngắt của cô đặt lên môi hôn:

"Vừa rồi sợ à? Sợ giấc mơ kia thành sự thật?"

Lê Tinh nhìn anh, thành thật gật đầu: "Ừm, vừa nghe tin em rất sợ, rõ ràng em đã nói với bố rồi, không ngờ mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy..."

Lúc nãy Lê Tinh sợ đến mức chân tay bủn rủn, toàn thân lạnh toát, Lục Huấn đến bên cạnh cô mới đỡ hơn một chút, cô đưa tay ôm lấy eo anh, đầu tựa vào vai anh.

"Thực ra em rất sợ dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa, cuối cùng cũng không thể thay đổi được kết cục trong mơ." Dù sao cũng là một cuốn sách, mọi diễn biến kết cục đều đã được viết sẵn.

Câu này Lê Tinh không nói ra, nhưng cô không nói, Lục Huấn cũng có thể nghĩ đến, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt lúc nãy còn ửng hồng, giờ phút này lại tái nhợt của cô, trong mắt anh thoáng qua vẻ thương xót, anh siết chặt cánh tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô, đảm bảo: "Sẽ không, anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Vì em có thể mơ thấy giấc mơ đó, chứng tỏ là có thể thay đổi được, nếu không thì giấc mơ này cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Lê Tinh nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cũng đúng, nếu không thể thay đổi được gì, thì cô cũng không nên mơ thấy giấc mơ này.

"Ừm, em biết rồi." Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, Lê Tinh cong môi cười, nhưng nghĩ đến chuyện của Đỗ Trường Thuận, lại khẽ nhíu mày: "Bố biết rõ vấn đề của Đỗ Trường Thuận, vậy mà còn đích thân khuyên hắn mua đứt công tác, tình hình của nhà máy sợi e rằng rất tồi tệ."

Lê Tinh hiểu Lê Vạn Sơn, tuy bề ngoài ông là người nghiêm khắc nhất với cô trong nhà, nhưng tình yêu thương của ông dành cho cô không ít hơn bất kỳ ai trong nhà.

Hồi nhỏ, chỉ cần cô gặp ác mộng, cả ngày hôm đó ông đều không yên tâm về cô, bình thường ốm đau cũng không nỡ xin nghỉ một ngày, vậy mà cứ cách một tiếng lại tranh thủ thời gian về xem cô một lần.

Lúc đó đang bài trừ mê tín dị đoan, bị phát hiện sẽ bị phê bình đấu tố, bởi vì cô bị kinh hãi, nên ông đã ngầm đồng ý cho chị dâu cả đưa cô đi tìm bà đồng hóa giải, còn giúp họ che giấu.

Ông biết cô gặp ác mộng sợ hãi như vậy, vì để cô không sợ, ông cũng nên từ bỏ ý định xử lý Đỗ Trường Thuận, hoặc đổi một cách khác. Nhưng ông vẫn dùng cách này, chỉ có thể nói tình hình buộc phải làm như vậy, ông cần Đỗ Trường Thuận để làm gương, để những công nhân thường xuyên vắng mặt, trốn việc tự giác nhận tiền mua đứt công tác rồi rời đi, nếu không thì việc sắp xếp vị trí công việc sau này chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.

Đã phải dùng cách giết gà dọa khỉ như vậy, chứng tỏ việc cải cách của ông lại gặp trở ngại.

Cô đại khái biết rõ một số tình hình của nhà máy sợi, những người có thâm niên rất nhiều, họ tự cho mình là người đã cùng nhà máy sợi vượt qua khó khăn trước đây, ngày thường đều rất kiêu ngạo, nhóm người này khó quản lý nhất, cũng lắm chuyện nhất, họ sử dụng những thủ đoạn như gây rối một cách thuần thục.

Lê Tinh lo lắng sốt ruột, Lục Huấn do dự một chút, vẫn quyết định nói cho cô biết, nếu không sau này cô biết được nhất định sẽ trách anh giấu giếm cô mọi chuyện, tự cho mình là đang nghĩ cho cô, không muốn cô lo lắng, thực tế là cô không biết càng lo lắng hơn.

"Hôm nay anh nhận được điện thoại của một người bạn làm ở ngân hàng, anh ấy nói với anh, hôm nay bố đã đến ngân hàng của họ vay tiền."

"Vay tiền?" Lê Tinh nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Lục Huấn gật đầu: "Không phải là một số tiền nhỏ. Ngân hàng này bây giờ vẫn chỉ là một ngân hàng nhỏ, là do một nhóm người Ninh Thành trở về từ Hong Kong hai năm trước góp vốn thành lập, lúc đó người tiếp đón bố là giám đốc tín dụng có chút quan hệ với cấp trên nên kiêu ngạo, sau khi tìm hiểu tình hình tài liệu mà bố mang đến đã nói vài câu khó nghe."

"Sao bố lại cần phải vay tiền ở ngân hàng nhỏ? Các chú ở mấy ngân hàng lớn nhà mình đều quen biết..." Lê Tinh không dám tin nói.

Lục Huấn không nói thẳng ra một số điều, nhưng Lê Tinh vẫn hiểu, trong lòng cô cảm thấy đau lòng, càng khó chịu hơn là bố cô làm giám đốc nhà máy ba mươi năm, những năm tháng khó khăn nhất ông đều là người được mọi người kính trọng, vậy mà lại rơi vào tình cảnh bị một giám đốc nhỏ của ngân hàng nhỏ sỉ nhục.

Lê Tinh siết chặt ngón tay, cô nhìn Lục Huấn: "Khoảng thời gian này bố vẫn luôn đi vay tiền bên ngoài để xoay sở cho nhà máy sợi sao?"

Chỉ có khi nào đã tìm hết tất cả những người có thể tìm rồi, không còn cách nào khác mới bước chân vào ngân hàng nhỏ để tìm cách.

Lục Huấn không giấu giếm cô: "Tháng trước, hầu như ngày nào bố cũng đi quyên tiền. Nhà máy sợi nhiều người như vậy, tiền bồi thường mua đứt công tác lại cao như vậy, không phải là một con số nhỏ. Thiết bị sản xuất của nhà máy cũng cần phải cập nhật, còn có tiền lương của công nhân.... Còn có tiền hàng của lô sợi bông mà bố tự tìm cách mua vào ngoài kế hoạch phân bổ thống nhất của cấp trên."

Những lời còn lại Lê Tinh không cần Lục Huấn nói ra, cô cũng đã nghĩ đến.

Sau khi cải cách mở cửa, bên ngoài đã là kinh tế thị trường, các đơn vị nhà nước vẫn là kinh tế kế hoạch, cộng thêm việc hủy bỏ các loại phiếu mua hàng, trực tiếp dẫn đến việc một số nhà máy nhà nước có tư tưởng bảo thủ, lạc hậu phải đối mặt với nguy cơ tồn vong. Từ việc kinh doanh của cửa hàng bách hóa đình trệ, đến hàng hóa tồn đọng trả về nhà máy, nhà máy sợi là nơi cung cấp nguyên liệu cũng không khá hơn là bao.

Cộng thêm việc kế hoạch cung cấp nguyên liệu bông bị hạn chế, trực tiếp dẫn đến vấn đề sản lượng không tăng lên được, tăng lên rồi cũng không bán ra được.

"Anh có biết bố đã vay nợ khoảng bao nhiêu tiền bên ngoài không?" Vấn đề nghiêm trọng hơn cả Đỗ Trường Thuận đã xuất hiện, nếu số tiền Lê Vạn Sơn vay đã đến mức tài sản không đủ trả nợ, vậy thì ông đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng về nguyên tắc, một khi chuyện này bị bại lộ, hậu quả cô không dám tưởng tượng.

E rằng để không liên lụy đến mọi người, ông sẽ... Không, không đến mức đó đâu, trong mơ nếu không phải do ngọn lửa của Đỗ Trường Thuận, nhà máy sợi đáng lẽ đã phát triển tốt, cô còn nghe loáng thoáng nói đến việc ký kết một số văn bản nào đó.

Lê Tinh siết chặt ngón tay, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, một lúc lâu sau cô xoa mặt nói: "Ông xã, anh hãy nói cho em biết tất cả những gì anh biết đi, em sẽ sắp xếp lại, lát nữa phải về nói chuyện với bố."

Lục Huấn nhìn Lê Tinh, anh không ngờ Lê Tinh lại bình tĩnh nhanh như vậy, cô còn kiên cường hơn anh tưởng.

"Anh phát hiện ra bố đi khắp nơi vay tiền khoảng một tháng trước, lúc đó anh cứ tưởng..." Lục Huấn kể sơ qua chuyện của Lê Vạn Sơn, cũng nói đến chuyện anh gom tiền đưa cho Lê Vạn Sơn nhưng ông không nhận, kể xong, anh đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời của cô.

"Anh chỉ biết được nhiêu đó thôi, tình hình cụ thể của nhà máy sợi phải hỏi bố hoặc anh cả mới biết được. Bà xã, anh nói chuyện này với em, thực ra cũng muốn em hỏi ý bố xem sao, mấy năm nay anh chạy đông chạy tây cũng quen biết không ít người, để bố nói ra tình hình của nhà máy sợi, xem có thể tìm người giúp đỡ được không, bây giờ bố mới tiếp quản nhà máy sợi được mấy tháng, chắc vẫn còn kịp."

"Ừm, em biết rồi."

Nghe Lục Huấn nói xong, Lê Tinh ngược lại không còn hoảng sợ nữa, vấn đề nợ xấu là do nhà máy tất và nhà máy dệt tích trữ hàng hóa, họ không có tiền trả, bên đó tạm thời chắc không trông chờ được, vậy chỉ có thể nghĩ cách từ những phương diện khác.

Cô phải về hỏi xem sao, bố cô lúc trước dám nhận trách nhiệm này, chắc hẳn là có vài phần nắm chắc, không đến mức nhanh chóng rơi vào đường cùng như vậy.

Tìm kiếm kỹ càng chắc chắn sẽ có cách phá vỡ thế bế tắc, nhà họ quen biết không ít người, tập hợp nhân mạch của tất cả mọi người không thể nào không cứu vãn được một nhà máy sợi.

Lê Tinh mím chặt môi nói với Lục Huấn: "Chúng ta về nhà thôi, cũng không còn sớm nữa, về đến nhà chắc cũng đến giờ cơm rồi, lúc ăn cơm em sẽ hỏi."

"Tính bố em, nếu hỏi riêng thì không moi được thông tin gì đâu, trên bàn ăn nhà mình đông người, ông ấy lại sợ mẹ, cơ bản hỏi một câu là biết ngay."

Lê Tinh nói xong định đứng dậy, nhưng chú ý đến chiếc áo sơ mi vẫn còn đang mở của Lục Huấn, cô khựng lại, trên mặt nóng bừng, hai người suýt chút nữa thì vượt rào ở văn phòng, đây là lần đầu tiên cô hoang đường như vậy.

Hình như cô quá chiều anh trong chuyện này rồi, nhưng nghĩ đến việc anh đã âm thầm làm nhiều chuyện cho cô như vậy, trong lòng lại không khỏi cảm động.

Cô khẽ mím môi, đưa tay cài khuy áo lại cho anh, cuối cùng vẫn không nhịn được liếc xéo anh một cái: "Anh cũng thật là không sợ lạnh, còn nữa, Lục tổng à, văn phòng này của anh tuy là hư danh nhưng dù sao cũng là văn phòng, vẫn nên chú ý hình tượng một chút chứ?"

Dù có giận anh, cô cũng không nỡ nổi cáu, Lục Huấn rất tham lam sự dịu dàng đặc biệt này của cô dành cho anh. Anh nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích, mặc cho cô cài khuy áo, chỉnh lại vạt áo và quần cho anh, anh đưa tay ôm lấy cô, môi áp vào tai cô thấp giọng nói: "Anh cài khuy áo cho em nhé?"

Anh đang nói đến móc cài phía sau lưng.

Lúc nãy cô đến lấy máy nhắn tin chỉ kịp chỉnh lại váy và quần lót của mình, áo sơ mi chỉ kéo xuống, áo lót bên trong chưa kịp chỉnh.

"Không cần, em tự làm được!"
Lê Tinh liếc xéo anh, nhanh chóng đưa tay ra sau lưng cài móc cài, đứng dậy giục anh: "Được rồi, đi nhanh lên thôi, Hà Dương còn đang đợi ở nhà đấy."

Có rất nhiều việc cần phải giải quyết khi về nhà, Lục Huấn biết cô đang vội, cũng không trì hoãn thêm nữa, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài cùng cô.

Xe đang đỗ ở dưới lầu, cất xe đạp của Lê Tinh vào cốp xe, hai người lên xe đi về nhà.

Văn phòng của Lục Huấn ở gần công trường, nhưng lại không gần nhà máy sợi, không biết Lê Tinh đã đạp xe đến đây bằng cách nào, Lục Huấn lái xe mất hẳn một tiếng đồng hồ mới đến khu tập thể của nhà máy sợi.

*****

Lúc này mọi người trong nhà họ Lê đều đã tan làm, Lê Vạn Sơn tan làm về nhà liền vào phòng viết gì đó, Thẩm Phương Quỳnh và Hà Lệ Quyên đang nấu ăn trong bếp, Thường Khánh Mỹ và Lê Chí Quân mỗi người ngồi một bên kèm Thiên Tứ làm bài tập, Lê Chí Quốc đang cầm một bản vẽ nghiên cứu, trên bàn còn bày la liệt các linh kiện để so sánh lựa chọn mẫu mã, bên cạnh Lê Hà Dương cầm chiếc điện thoại to bản dựa vào ghế sô pha, thỉnh thoảng lại đưa tay nhìn đồng hồ.

Nghe thấy tiếng cửa sân mở ra, Lê Hà Dương đột nhiên đứng bật dậy chạy ra ngoài: "Cô út, cuối cùng hai người cũng về rồi!"

Thiên Tứ đang bực bội không biết làm sao để trốn tránh cái môn học chết tiệt kia, nghe thấy tiếng động, cậu bé không ngồi yên được nữa, hoàn toàn không quan tâm đến bố mẹ đang ngồi hai bên ép cậu học, reo lên: "Cô út của con về rồi!", ném bút chạy ra ngoài.

Lê Chí Quốc tức đến mức gân xanh trên trán giật giật, đứa con trai này cứ nhìn thấy sách vở là không chịu ngồi yên, nhưng nghĩ đến việc em gái đã về, anh ấy kìm nén cơn giận đứng dậy đi ra ngoài.

Thường Khánh Mỹ nhìn lướt qua cuốn sách con trai vẫn chưa đọc xong một dòng nào, cũng lười quản nữa, đi theo ra ngoài.

"Cô út, cái đó..." Vẫn còn ở trong sân, Lê Hà Dương đã không nhịn được muốn nói chuyện Đỗ Trường Thuận với Lê Tinh, nhưng cậu còn chưa kịp nói hết câu, Thiên Tứ từ phía sau chạy ra ôm chầm lấy Lê Tinh: "Cô út ơi, cái môn học kia con có thể không học được không? Khó quá! Con vẫn còn là trẻ con mà, tại sao phải chịu khổ như vậy chứ?"

"Khó gì chứ? Lát nữa cô dạy cho con nhé." Lê Tinh biết Thiên Tứ ghét học nhất, cô đưa tay xoa cái đầu tròn tròn của cậu bé, quay sang nói với Lê Hà Dương: "Chuyện đó để lát nữa nói, không sao đâu, vào nhà trước đã."

Lê Hà Dương nhận được ánh mắt của Lê Tinh, tuy sốt ruột nhưng cậu vẫn nhịn xuống.

Mỗi lần Lê Tinh về nhà đều là lúc náo nhiệt nhất, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ trong chốc lát, cả nhà - kể cả Lê Vạn Sơn vừa về nhà đã vào phòng viết lách không ra ngoài, đều đã có mặt ở phòng khách, Hà Lệ Quyên ở trong bếp vẫn không quên gọi Lê Tinh, hỏi cô có muốn ăn gì không.

Lê Tinh đi đến cửa bếp, vừa cười vừa đáp: "Chị dâu cả, chị cứ nấu gì cũng được ạ, món nào chị nấu em cũng thích ăn."

Nói toàn những lời Hà Lệ Quyên thích nghe, trong làn khói bếp, khuôn mặt chị ấy nở rộ nụ cười: "Được rồi, vậy chị cứ nấu theo ý chị, dù sao em cũng phải ăn hết cho chị đấy."

Tuy nói vậy, nhưng tay chị ấy lại nhanh nhẹn cầm lấy con cá mà Thẩm Phương Quỳnh vừa mới thêm vào, để thêm món cho Lê Tinh.

Hà Lệ Quyên vốn đã nhanh nhẹn, Lê Tinh về nhà chị ấy càng làm nhanh hơn, hơn hai mươi phút sau cả nhà bắt đầu quây quần bên bàn ăn.

Truyền thống của nhà họ Lê là nửa đầu bữa ăn không nói nhiều, cũng không bàn chuyện gì, chủ yếu là khen thức ăn ngon, gắp thức ăn, ăn uống. Ăn được một nửa, Lê Tinh mới nhìn mọi người trong nhà trên bàn ăn, lên tiếng hỏi: "Chị dâu, hôm nay xưởng kẹo của chị thế nào rồi ạ?"

"Khá tốt." Hà Lệ Quyên bây giờ không còn chút lo lắng nào như lúc mới chuẩn bị mở xưởng kẹo nữa, Lê Tinh vừa nhắc đến xưởng kẹo, trên mặt chị ấy liền nở nụ cười: "Lần trước em không phải nói với chị là kẹo nougat nhiều người già ăn thấy dính răng sao? Chị đã sửa lại công thức rồi, bây giờ kẹo nougat hoàn toàn không còn dính răng nữa, vị vẫn ngon như cũ."

"Sáng nay chị mang đến cho ông chủ Chu ở chợ nông sản ăn thử, ông ấy nói muốn chị sau này mỗi ngày mang thêm mười cân đến cho ông ấy."

Lê Tinh không ngờ ý kiến cô nhận được từ mấy bác gái lại hữu ích như vậy, cô vui vẻ cong mày cười: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, vậy thì sau này chúng ta đến mấy cửa hàng kẹo bên ngoài chào hàng xem sao, xem có thể nhận bán đại lý được không, nhưng nếu vậy thì chị nhất định phải thuê người giúp rồi, nếu không một mình chị dù có mẹ giúp, cũng sẽ không xoay sở hết việc đâu."

"Thuê, lần này chị nhất định sẽ thuê!" Hà Lệ Quyên lập tức cười đáp.

"Trước đây chị lo không có việc làm, cái gì cũng không dám làm lớn, ai ngờ lại thuận lợi như vậy, lần này chị có thể yên tâm làm ăn lớn rồi!"

"Em đã nói rồi mà, kẹo chị dâu cả làm ngon như vậy, chắc chắn sẽ không kém đâu." Lê Tinh cười nói.

Việc làm ăn của chị dâu cả thuận lợi, Lê Tinh lại hỏi han Lê Chí Quân, tiện thể nói với anh trai chuyện căn nhà cô mua cần phải sửa sang.

Chuyện Lê Tinh mua nhà để đầu tư cho thuê đã nói với mọi người trong nhà từ trước, Lê Chí Quân cũng biết, anh ấy không nói hai lời liền đồng ý, ngày mai sẽ dẫn người đến xem nhà.

Mọi người trong nhà đều đã hỏi han xong, Lê Tinh chuyển ánh mắt sang Lê Vạn Sơn đang gắp thức ăn, cô siết chặt đôi đũa trong tay, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bố, hôm nay có một người bạn của con đến một ngân hàng hình như nhìn thấy bố?"

Tay gắp thức ăn của Lê Vạn Sơn khựng lại, một lát sau ông gắp thức ăn bỏ vào bát, mới trả lời con gái: "Bạn nào của con? Chắc người đó nhìn nhầm rồi?"

Lê Vạn Sơn vẫn chưa định thừa nhận, hoặc nói là ông không định nói chuyện này, định một mình gánh vác, Lê Tinh nhìn anh cả Lê Chí Quốc, Lê Chí Quốc không để ý đến chuyện Lê Vạn Sơn đến ngân hàng, chứng tỏ họ cũng không biết tình hình.

Vậy thì chuyện nghiêm trọng rồi. Lòng Lê Tinh nặng trĩu, cô đặt đũa xuống: "Bố, bố không định nói ra, là định ngày nào đó để chúng con trực tiếp nhìn thấy thư tuyệt mệnh của bố trong văn phòng giám đốc sao? Bây giờ bố vay tiền đến cả ngân hàng nhỏ cũng tìm đến rồi, mấy bác bên kia bố đều đã tìm hết rồi đúng không?"

"Đã đến nước này rồi mà vẫn không nói với chúng con! Bố muốn đợi đến khi thực sự xảy ra chuyện, chúng con khóc lóc thảm thiết sao?" Lê Tinh nói đến đây, hốc mắt đỏ hoe, cô hít hít mũi nhìn Lê Vạn Sơn: "Chúng con không phải là người nhà sao? Người ngoài bố đều tìm đến, chỉ có chúng con là không biết gì cả!"

Trong nháy mắt, cả bàn ăn im lặng, ngay cả Thiên Tứ nhỏ tuổi nhất cũng dừng đũa, nhìn cô út rồi lại nhìn ông nội.

"Rốt cuộc nhà máy sợi đã xảy ra chuyện gì?" Lê Chí Quân lên tiếng hỏi, mắt nhìn anh cả Lê Chí Quốc.

Lê Chí Quốc mấp máy môi: "Gần đây anh đang cùng ông Ngô bên xưởng cơ khí nghiên cứu dây chuyền sản xuất sợi 200 ở bên nhà máy sợi số 2, việc sản xuất bên này giao cho ông Trương, tình hình cụ thể anh không rõ, chỉ biết là nhà máy thiếu tiền mua máy móc."

"Chỉ là thiếu tiền mua máy móc thôi sao? Tiền lương của công nhân cũng sắp không trả nổi rồi đúng không?" Lê Tinh nói móc.

"Nhà máy sợi bây giờ chất đống mấy kho lớn toàn sợi chưa xuất kho, nợ xấu bên ngoài chồng chất, nhà máy muốn thêm dây chuyền sản xuất nhưng vẫn đang liên tục chi tiền mua đứt công tác, số tiền này lấy từ đâu ra? Bố còn đặt thêm bông, bố lấy tiền từ đâu ra?"

"Cạch!" Thẩm Phương Quỳnh đặt mạnh đôi đũa xuống, quay sang nhìn Lê Vạn Sơn: "Ông nói rõ ràng đi, rốt cuộc là tình hình gì? Ông cứ làm loạn như vậy, lúc trước thà đừng nhận, để nó trực tiếp kinh doanh không nổi rồi tuyên bố đóng cửa còn hơn!"

Lê Vạn Sơn nhìn con trai, con dâu, cháu nội, cháu ngoại, còn có con gái khóc đỏ hoe mắt, vợ thì tức giận, ông mím chặt môi nói: "Cũng không nghiêm trọng đến vậy, chỉ là số người mua đứt công tác nhiều hơn dự kiến của tôi một nửa, hơn nữa những người nên sa thải vẫn chưa sa thải hết, dẫn đến vấn đề thiếu vốn, nhân sự đến làm việc không cân đối."

"Nhưng hôm nay vấn đề này tôi đã giải quyết xong rồi, tất cả công nhân có vấn đề đều bị cho nghỉ việc hết, những người còn lại ở nhà máy sợi đã được điều chỉnh vị trí công việc và có các biện pháp khích lệ tương ứng, đã khơi dậy tinh thần của mọi người, sản lượng sẽ sớm tăng lên."

"Bây giờ đúng là thiếu vốn, ý định của tôi là để công nhân mua cổ phần để thu hồi một phần vốn, sau đó dùng số tiền này để trả tiền dây chuyền sản xuất sợi, vực dậy nhà máy."

"Nhưng trong kho đúng là tồn tại vấn đề mà Tinh Tinh nói, hàng tồn kho chất đống nghiêm trọng, sợi thường và sợi tinh chế mỗi loại chiếm một nửa. Bây giờ tình hình kho hàng nhiều người đều biết, không giải quyết được vấn đề tồn kho, rất khó thu hồi vốn từ bên dưới."

Lê Vạn Sơn làm hàng loạt hành động mua đứt công tác rầm rộ, ngoài việc muốn tinh giản nhân sự dư thừa, cũng là muốn nói với mọi người rằng nhà máy sợi không thiếu tiền, một là để mọi người có niềm tin, động lực làm việc; hai là chuẩn bị thu hút một phần vốn để vận hành lại nhà máy.

Ông nhờ quan hệ của ông Hà và Hà Trân nhận được một đơn đặt hàng lớn cố định, nhưng người ta cần sợi tinh chế 200, dây chuyền sản xuất này họ còn chưa có, làm sao sản xuất được?

Nhất định phải mua máy móc mới về. Nhưng tiền mua máy móc sản xuất sợi tinh chế vẫn chưa có.

Tiền Lục Huấn đưa đến ông không muốn sao?

Nhưng ông không thể nhận, Lục Huấn biết tình hình của ông, ông cũng biết tình hình của Lục Huấn. Anh rút vốn ra, một khi một trong các mắt xích bị thắt chặt, anh sẽ bị người ta nuốt chửng ngay lập tức.

Ông chỉ có một đứa con gái, một đứa con rể, không thể hy sinh con gái con rể để cứu nhà máy.

"Đợi tôi bán hết số sợi trong kho là xong, mọi người yên tâm đi." Lê Vạn Sơn nói nhẹ nhàng bâng quơ, như thể rất dễ giải quyết, nhưng Lê Tinh lại không lạc quan: "Bố, theo con biết nhà máy tất, nhà máy dệt, nhà máy găng tay ở Ninh Thành đều đang đối mặt với việc cửa hàng bách hóa trả lại hàng loạt, bố nói bán hết số sợi trong kho, bán đi đâu?"

"Nếu chỉ là bán sợi thôi, thì anh có hai cách." Lúc này Lục Huấn lên tiếng.

Lê Tinh lập tức quay đầu nhìn anh: "Anh có cách nào?"

Bàn tay Lục Huấn dưới gầm bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, an ủi cô đừng vội.

"Hai năm trước, để chạy thị trường đồ điện gia dụng, anh đã đến Ô Thị vài lần, tình cờ quen biết một ông chủ, anh ta có hơn chục quầy hàng ở chợ hàng hóa nhỏ Ô Thị, chuyên bán tất, vải rèm, đồ kim khí, đồ trang trí nhỏ, nhà anh ta có một xưởng vải rèm, ngoài ra còn có một xưởng tất ở Ký Thành - Đại Đường, quanh năm anh ta thu mua số lượng lớn sợi, cả sợi thường và sợi tinh chế."

"Trong kho của bố có tổng cộng bao nhiêu sợi ạ?"

Mấy ngày nay, Lê Vạn Sơn đã quen thuộc với tất cả dữ liệu của nhà máy đến mức có thể đọc vanh vách, ông nói ra một con số.

Số lượng nhiều hơn tưởng tượng, đây là hàng tồn kho hai năm của nhà máy sợi, Lê Vạn Sơn cũng biết số lượng lớn, ông nói: "Số hàng này chỉ một xưởng tất, một xưởng rèm không tiêu thụ hết được."

Lục Huấn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai năm nay ở Đại Đường mở ra rất nhiều xưởng tất, mình đến nhiều nơi hỏi thử xem, bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tối nay anh sẽ liên lạc với người bạn kia của anh, nếu được thì ngày mai hoặc ngày kia anh sẽ đích thân đến đó nói chuyện với anh ta, rồi đi một vòng quanh đó."

Lê Vạn Sơn mở miệng định nói hay là để ông đi cùng với con rể, nhưng hiện tại là thời điểm then chốt của cải cách, ông không thể rời đi được.

Lê Tinh nhìn bố liền biết ông đang nghĩ gì, cô nói: "Bố đưa thư ký Quách cho con, con cùng Lục Huấn đi một chuyến đến đó. Vì là hàng của nhà máy sợi, dù sao cũng cần có người của nhà máy sợi đi cùng, nếu không sau này khó nói lắm, người ta lại tưởng bố đang lợi dụng chức quyền."

Lê Tinh nói xong, quay sang nhìn Lục Huấn nháy mắt với anh: "Được không anh? Em đi cùng anh nhé?"

Lục Huấn cưng chiều cười với cô: "Được chứ, vốn dĩ anh cũng định đưa em theo, bên đó khá thú vị."

Hai vợ chồng đã bàn bạc xong, Lê Vạn Sơn quả thực cũng lo lắng Lục Huấn một mình đi lo chuyện của nhà máy sợi sẽ bị người ta nói ra nói vào, ông đang ở vị trí này, nhà máy sợi xảy ra chuyện ông phải chịu trách nhiệm, nhà máy sợi làm ăn phát đạt cũng phải đề phòng kẻ xấu.

Nếu con gái đưa thư ký Quách đi cùng thì sẽ ổn thỏa hơn, chỉ là: "Con không đi làm sao?"

Chuyện nhà máy sợi bây giờ chưa giải quyết xong, Lê Tinh nào có tâm trạng đi làm, cô còn muốn nghỉ việc luôn ấy chứ, nhưng lời này không thể nói ra, cô dùng đũa chọc vào bát cơm, nói: "Con xin nghỉ hai ngày vẫn được mà, công việc cứ để khi nào về con bổ sung là được."

"Vậy được, vậy tối nay bố sẽ gọi điện cho thư ký Quách, để cậu ấy liên lạc với con." Sắc mặt Lê Vạn Sơn giãn ra, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lê Tinh, ông ngập ngừng nói: "Chuyện này là bố không tốt, làm con lo lắng rồi."

Lê Tinh chỉ là đau lòng cho bố, chứ không phải giận bố, thấy bố dịu giọng xin lỗi, cô không khỏi thấy mũi cay cay.

"Sau này bố có chuyện gì thì đừng giấu chúng con nữa..."

"Giám đốc, giám đốc, giám đốc Lê! Xảy ra chuyện rồi! Cái tên Đỗ Trường Thuận đó giết người rồi!" Đang nói chuyện thì cửa lớn ngoài sân bị đập mạnh, một giọng nói lo lắng vang lên.

Bình Luận (0)
Comment