Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 61

 
Dù ở thời đại nào, giết người cũng là chuyện chấn động.

Đặc biệt là cái tên này mọi người đều không xa lạ gì, trên bàn ăn nhà họ Lê im lặng trong giây lát, Hà Lệ Quyên cầm đũa kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được: "Đỗ, Đỗ Trường Thuận giết người rồi? Hắn ta giết ai?"

Lê Hà Dương ở bên cạnh nghe vậy thì vọt ra ngoài, Lê Tinh cũng vội vàng bỏ đũa xuống đi ra ngoài, Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc vẻ mặt nghiêm trọng đứng dậy theo sau. Hà Lệ Quyên, Thường Khánh Mỹ, Thẩm Phương Quỳnh, họ vừa kinh ngạc vừa tò mò về chuyện này, cũng đều đặt bát cơm xuống bàn, không bao lâu sau tất cả mọi người nhà họ Lê đều tập trung ra sân.

Lê Hà Dương vừa mở cửa sân, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, dáng người trung bình loạng choạng chạy vào sân, nhìn thấy Lê Vạn Sơn, anh ta không kịp thở hổn hển nói:

"Giám đốc, Đỗ, nhà Đỗ Trường Thuận xảy ra chuyện rồi! Không phải ngài bảo tôi để ý động tĩnh nhà Đỗ Trường Thuận sao, chiều nay..."

Thì ra, sáng nay sau khi Lê Vạn Sơn nói chuyện với Đỗ Trường Thuận, bảo thư ký Quách đưa hắn ta đến phòng tài vụ nhận tiền, Lê Vạn Sơn nhớ đến giấc mơ của Lê Tinh, ông vẫn không yên tâm, xuất phát từ tinh thần trách nhiệm và sự thận trọng, nên đã gọi tổ trưởng Trương Đại Xương của nhà máy vào văn phòng.

Trương Đại Xương ở ngay cạnh nhà Đỗ Trường Thuận, là hàng xóm của nhau, tương đối hiểu biết, làm việc gan dạ, cẩn thận, Lê Vạn Sơn hỏi Trương Đại Xương về chuyện nhà Đỗ Trường Thuận.

Chuyện nhà Đỗ Trường Thuận đã lan truyền khắp khu tập thể rồi, Lê Vạn Sơn hỏi đến, Trương Đại Xương do dự kể sơ qua chuyện nhà Đỗ Trường Thuận, giống với tình hình mà Hà Lệ Quyên nói trên bàn ăn lúc trước, Lê Vạn Sơn suy đi tính lại, bèn nhờ Trương Đại Xương để ý tình hình nhà Đỗ Trường Thuận.

Nếu vợ hắn ta cầm tiền bỏ trốn, dặn Trương Đại Xương để ý hướng người đó đi, đến lúc đó ông sẽ xem xét sắp xếp xử lý như thế nào.

Lê Vạn Sơn làm giám đốc nhà máy sợi mấy chục năm, có uy tín trong lòng công nhân, Trương Đại Xương là do ông đích thân đề bạt khi xuống nhà máy, chuyện ông dặn dò, Trương Đại Xương lập tức vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ làm tốt.

Vì vậy hôm nay tan làm, anh ta bê một chiếc ghế ra sân ngồi, nghe ngóng động tĩnh nhà Đỗ Trường Thuận bên cạnh.

*****

Đỗ Trường Thuận vừa làm việc ở nhà máy sợi, vừa nhận thêm một công việc mổ lợn ở chợ nông sản, những ngày trước, tan làm hắn đi xuống nông thôn giúp người ta bắt lợn, nhưng hôm nay hắn vừa bị ép mua đứt công tác, trong lòng vừa bực bội vừa kích động.

Bực bội vì hắn vẫn bị mua đứt công tác, không biết ăn nói thế nào với mẹ già, lại kích động vì bây giờ trong tay có tiền.

Nghĩ đến lúc trước Tần Xuân Liên nói với hắn rằng chỉ cần hắn mua đứt công tác có tiền, tự mình làm ăn nhỏ, hoặc đến chợ nông sản thuê một quầy hàng tự mình mổ lợn bán, cuộc sống của họ khá giả lên, họ sẽ lại như trước kia, cô sẽ cắt đứt với người đàn ông bên ngoài, trong lòng Đỗ Trường Thuận cảm thấy rạo rực.

Đỗ Trường Thuận thực sự yêu Tần Xuân Liên, năm đó vừa nhìn thấy Tần Xuân Liên hắn đã muốn có được cô, hắn biết mình xấu xí, nhưng hắn không cảm thấy có gì, hắn sẽ cho cô sống tốt, còn thoải mái hơn những người phụ nữ khác.

Gia cảnh sa sút, Tần Xuân Liên muốn ly hôn với hắn, không tiếc ra ngoài tìm đàn ông, hắn đau khổ nhưng hắn không trách cô ta, là hắn vô dụng bất tài, không thể cho Tần Xuân Liên cuộc sống tốt đẹp.

Giờ thì tốt rồi, hắn đã có tiền, chỉ cần có tiền thì Xuân Liên sẽ quay về bên hắn như trước kia.

Ôm ấp suy nghĩ đó, hôm nay sau khi nhận tiền, hắn không đến chợ nông sản gặp người kia nữa, về đến nhà liền ôm chầm lấy Tần Xuân Liên khó có dịp ở nhà.

Tần Xuân Liên từ khi đòi ly hôn với Đỗ Trường Thuận, lại ra ngoài tìm người khác, cô ta không cho Đỗ Trường Thuận lại gần mình, hắn ôm lấy cô ta, cô ta ghét bỏ đẩy hắn ra, đã nếm thử người đàn ông mạnh mẽ hơn bên ngoài, bây giờ nhìn khuôn mặt xám xịt bẩn thỉu của Đỗ Trường Thuận cô ta đã thấy buồn nôn.

Đỗ Trường Thuận cũng không tức giận, hắn nhìn cô ta một cái, không để ý đến sự ghét bỏ của cô ta, kéo cô ta vào phòng cho cô ta xem ba vạn tệ hắn mang về, hưng phấn nói với cô ta rằng, hắn sắp sửa cho cô ta cuộc sống sung sướng, lúc Tần Xuân Liên cầm ba vạn tệ kinh ngạc nhìn hắn, hắn nói hắn đã nghe lời cô ta mua đứt công tác, rồi nhanh chóng ôm chầm lấy cô ta hôn ngấu nghiến.

Tần Xuân Liên cầm ba vạn tệ, lần này không giãy giụa nữa, để mặc hắn ôm mình lên giường.

Tần Xuân Liên cứ ngỡ Đỗ Trường Thuận sẽ đưa ba vạn tệ cho mình, ai ngờ sau khi ngủ một giấc dậy, ba vạn tệ đã không cánh mà bay, cô lật tung giường chiếu, ngăn kéo, tủ, tìm khắp nơi cũng không thấy ba vạn tệ đâu.

Đỗ Trường Thuận từ bên ngoài xách một túi bánh ngọt và quẩy vào, nói với cô ta là hắn vừa ra ngoài mua thịt về, còn mua cho cô ta món quẩy mà cô ta thích ăn, cô ta không thèm nhìn đồ trên tay hắn, trực tiếp hỏi chuyện tiền nong.

Nụ cười trên mặt Đỗ Trường Thuận cứng lại, hắn đặt quẩy và bánh ngọt lên tủ, nói: "Anh cất rồi, em cần tiền tiêu vặt anh sẽ đưa cho em, chúng ta vẫn như trước kia."

Tần Xuân Liên tức đến mức muốn nhổ vào mặt hắn, ai muốn quay về như trước kia chứ, lúc trước cô dỗ dành hắn như vậy, chẳng qua chỉ là vì muốn hắn mua đứt công tác, vì ba vạn tệ kia thôi.

Cô đã hẹn với người kia, sau khi lấy được ba vạn tệ sẽ cùng nhau đến Thâm Quyến, đến lúc đó bạn trai cô sẽ mở một tiệm làm tóc, cô làm bà chủ. Làm sao cô có thể từ bỏ giấc mơ làm bà chủ, ở bên cạnh một người đàn ông xấu xí như vậy chứ.

Cô ta bảo hắn đưa ba vạn tệ cho cô ta, nói nhà người ta đều là vợ quản tiền. Nhưng lần này Đỗ Trường Thuận nhất quyết không đồng ý.

Hai người cãi nhau, cô ta bỏ đi, trên đường gặp con gái đang đi cùng mẹ chồng đến bệnh viện lọc máu cũng không thèm để ý.

Cô ta đến vũ trường nơi người đàn ông kia đang làm việc, nói với hắn chuyện Đỗ Trường Thuận mua đứt công tác và ba vạn tệ, người đàn ông kia nghe nói Đỗ Trường Thuận đã mua đứt công tác thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nghe nói ba vạn tệ bị Đỗ Trường Thuận giấu đi, ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại, một lúc lâu sau mới nói với cô ta rằng đã biết rồi, lát nữa hắn sẽ đến tìm cô ta, bảo cô ta tạm thời đừng làm căng với Đỗ Trường Thuận.

Tần Xuân Liên vừa cãi nhau với Đỗ Trường Thuận xong là bỏ đi, hiện tại không muốn về nhà, người đàn ông kia đành kéo cô ta vào nhà vệ sinh vũ trường dỗ dành một hồi, cô ta mới chịu về lại nhà họ Đỗ.

Về đến nhà, cô ta vẫn mặt lạnh, Đỗ Trường Thuận lại vui vẻ, hắn tin chắc rằng có ba vạn tệ kia, vợ hắn sẽ không làm ầm ĩ đòi ly hôn với hắn nữa, giống như lần trước cô giận dỗi bỏ đi rồi lại tự mình quay về.

Tần Xuân Liên không thèm để ý đến hắn cũng không sao, cô về là được rồi.

Đỗ Trường Thuận vui vẻ, tất bật trong nhà ngoài ngõ làm thịt, làm thức ăn, cho con gái ăn bánh ngọt, Tần Xuân Liên nhìn mà chướng mắt, cô ta thấy phiền nên ở nhà không được bao lâu lại bỏ đi, không ngờ vừa ra khỏi ngõ đã bị một đôi tay kéo lại.

Cô ta sợ hãi định hét lên, nhưng nhận ra là người đàn ông kia liền nuốt tiếng hét vào trong, vội vàng đi theo người đó đến một con hẻm cụt quen thuộc gần đó.


Người đàn ông đưa cho cô ta hai gói thuốc, một gói để cho bà già và con gái uống vào sẽ hôn mê, một gói để cho Đỗ Trường Thuận uống, gói của Đỗ Trường Thuận là thuốc nghe lời, người đàn ông bảo cô ta cho Đỗ Trường Thuận uống rồi hỏi hắn ta giấu tiền ở đâu.

Họ lấy được tiền thì tối nay sẽ rời khỏi Ninh Thành.

Quá vội vàng, Tần Xuân Liên muốn hỏi tại sao hắn lại gấp gáp như vậy.

Người đàn ông cáu kỉnh: "Đừng hỏi những gì không nên hỏi."

Sau đó nhìn cô ta một cái, hắn lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút một hơi rồi nói: "Anh có một người anh em ở Thâm Quyến, muốn anh đến đó giúp một thời gian."

Sau khi hai người ở bên nhau, người đàn ông luôn nói rằng hắn có rất nhiều anh em, Tần Xuân Liên không nghi ngờ gì, người đàn ông lại đưa thuốc cho cô ta, nói lát nữa hắn sẽ đợi cô ta ở ngoài cổng nhà họ Đỗ.

Tần Xuân Liên do dự một chút rồi nhận lấy thuốc quay về.

Lúc này Đỗ Trường Thuận đã nấu xong cơm tối, chuẩn bị ăn cơm, thấy cô ta về, liền vui vẻ gọi cô ta ăn cơm. Cô ta đang nghĩ đến việc sớm rời đi nên cũng không chú ý đến Đỗ Trường Thuận.

Đỗ Trường Thuận rõ ràng có tâm trạng tốt hơn, thậm chí còn rót cho mình một ly rượu trong bữa tối.

Mẹ Đỗ vừa chạy thận xong, cảm thấy khó chịu nên đã ngủ thiếp đi. Cô ta không cách nào đút thuốc cho bà ta, bèn gọi Đỗ Trường Thuận đưa con gái đi rửa tay. Nhân lúc đó, cô ta vội vàng đổ thuốc vào ly rượu của Đỗ Trường Thuận, còn một gói khác thì đổ vào chai nước ngọt mà con gái đang uống.

Sau đó, Đỗ Trường Thuận uống ly rượu có thuốc và bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng. Cô ta tranh thủ hỏi hắn về chuyện tiền bạc. Rõ ràng hắn sắp nói ra, nhưng không hiểu sao cứ mãi không chịu mở miệng.

Cô ta bắt đầu sốt ruột, biết người đàn ông kia đang đợi cô ngoài con hẻm. Cô ta bước ra hỏi hắn xem liệu thuốc có phải không hiệu quả hay không. Người đàn ông khẳng định chắc nịch là không thể nào.

Cô ta nói: “Thật đó, Đỗ Trường Thuận cứ lơ mơ nhưng lại không nói gì cả.”

Người đàn ông không tin. Nhân lúc gần đến giờ cơm, trong hẻm không còn ai, hắn xác nhận rằng Đỗ Trường Thuận đã uống thuốc, bèn bảo cô chờ một lát, sau đó trèo qua tường vào một ngôi nhà không người ở bên thứ ba gần đó. Rất nhanh sau đó lại đi từ cổng chính ra, tay xách một chiếc vali da màu đen, cùng cô ta trở về nhà họ Đỗ.

Trong phòng khách, hai mắt Đỗ Trường Thuận lim dim, có vẻ như đang bị ảnh hưởng của thuốc.

Người đàn ông thấy vậy không do dự nữa, hắn ta đích thân tiến lên hỏi Đỗ Trường Thuận. Đỗ Trường Thuận mặt mày vô cảm nhìn người đàn ông, lần này hắn lại trả lời: "Giấu trong một cái hố dưới vại gạo ở nhà bếp."

Người đàn ông mừng như điên, hắn ta lẩm bẩm có lẽ lúc trước thuốc chưa ngấm, rồi vội vàng chạy vào bếp lấy tiền.

Tần Xuân Liên thấy vậy vội vàng đuổi theo.

Vại gạo nhà họ Đỗ là cái vại sành to tướng lấy từ trạm lương thực về, cao hơn một mét, đường kính cũng hơn một mét, nặng hơn trăm cân, bên trong đựng nửa vại gạo, là do Đỗ Trường Thuận mới mua về hôm nay, hẳn là phải đến năm mươi cân.

Vại gạo được đặt sát tường, bên trái còn có vại nước, không dễ đẩy đổ, chỉ có thể xê dịch sang một bên.

Cái thứ nặng gần hai trăm cân này muốn di chuyển không phải chuyện dễ dàng, một mình người đàn ông không xê dịch nổi, hắn ta gọi Tần Xuân Liên lại giúp một tay đẩy sang bên cạnh.

Tần Xuân Liên không hề do dự, lập tức xắn tay áo lên giúp hắn ta.

Trời đã tối, trong căn bếp mờ mịt hai người tập trung hết sức mình đẩy thùng gạo, chờ đến lúc lấy tiền. Không ai để ý rằng, Đỗ Trường Thuận – người đáng lẽ đã bị thuốc làm gục – lại xuất hiện phía sau họ. Trên tay hắn cầm một con dao mổ lợn được mài sáng bóng lạnh lẽo, từ phía sau, như cách hắn thường giết lợn, mũi dao sắc nhọn cắm thẳng vào cổ người đàn ông kia.

“Phụt!”

Từng giọt, từng giọt máu đỏ tươi từ lưỡi dao cắm sâu vào khí quản nhỏ xuống thùng gạo, thấm vào những hạt gạo trắng tinh. Lưỡi dao trắng lúc vào, rút ra thì đỏ thẫm. Chỉ nghe một tiếng “xoẹt” máu tươi từ cổ họng phun ra thành từng tia, bắn đầy lên mặt Tần Xuân Liên.

Người đàn ông đang gắng sức đẩy thùng gạo, mặt đỏ gay mắt trợn trừng. Đôi mắt lật ngược lên, phun ra một ngụm máu cuối cùng trước khi gục xuống tắt thở.

Hơi ấm, sự ẩm ướt cùng mùi máu tanh nồng tràn ngập không gian.

Tần Xuân Liên theo bản năng đưa tay quệt mặt. Trong bóng tối mờ mịt, cô ta nhìn thấy bàn tay mình đầy máu. Sắc mặt cô ta tái nhợt, ngẩng đầu lên, kinh hãi nhận ra Đỗ Trường Thuận đã lặng lẽ tiến vào lúc nào không hay. Sợ đến mức chân mềm nhũn, cô ta ngã quỵ xuống đất, đôi mắt mở to trừng trừng như chuông đồng.

Đỗ Trường Thuận lật xác người đàn ông vừa chết, liên tiếp đâm thêm mấy nhát dao không chút do dự vào bụng hắn ta.

Một nhát, hai nhát, ba nhát… tổng cộng mười một nhát.

Tần Xuân Liên sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhưng tay chân cô ta như đông cứng lại, không thể phản ứng. Cô ta đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, cho đến khi cảm nhận được dòng chất lỏng ấm nóng ướt át dưới cơ thể – mùi khai nồng nặc của nước tiểu. Lúc đó cô ta mới bừng tỉnh, lăn lộn bò dậy hoảng loạn chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lên:

“Giết người rồi! Giết người rồi!Giết người! Có ai không? Mau cứu tôi với! Giết người rồi!”

Tiếng hét của Tần Xuân Liên khiến Đỗ Trường Thuận – lúc này đã hóa điên vì máu – nổi cơn thịnh nộ. Hắn đuổi theo cô ta, từ phía sau đâm thẳng một nhát dao vào lưng.

Trương Đại Xương nghe thấy động tĩnh, liền leo lên bức tường nhìn vào sân nhà họ Đỗ, thấy toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng. Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cổng sân nhà họ Đỗ bị đá tung. Một người đàn ông cao lớn mặc thường phục, dẫn theo vài cảnh sát mặc đồng phục xông thẳng vào sân.

“Tôi nghe thấy tiếng vợ Đỗ Trường Thuận hét, nên vội vàng trèo tường xem thử. Không ngờ cảnh sát lại đến nhanh như vậy! Tôi thấy tình hình không ổn, nên phóng xe đạp đến báo cho giám đốc. Sao lại ra nông nỗi này?”

Trương Đại Xương kể lại những gì mình thấy. Gia đình họ Lê nghe xong không dám tin. Lê Tinh càng không thể tin nổi Đỗ Trường Thuận đã giết người – giết vợ hắn ta và tên gian phu, những kẻ trong mơ đã lấy trộm tiền của hắn ta rồi bỏ trốn. Mọi chuyện đột ngột rẽ sang một hướng không ai ngờ tới, khiến đầu óc cô choáng váng.

“Đỗ Trường Thuận vẫn còn ở trong nhà sao? Hắn ta đã bị khống chế chưa?” Lê Vạn Sơn bình tĩnh lại, hỏi Trương Đại Xương.

Trương Đại Xương ngẩn người ra một lát, vội đáp: "Tôi không rõ lắm, lúc đó tôi không nhìn thấy phía sau, nhưng có mấy cảnh sát ở đó, chắc là sẽ nhanh chóng khống chế được hắn ta?"

"Tôi đến nhà họ Đỗ xem sao."
Vẻ mặt Lê Vạn Sơn nghiêm trọng, ông dắt chiếc xe đạp dưới mái hiên đi ra khỏi sân.

"Ông nội, muộn thế này rồi, để con đi cùng ông!" Lê Hà Dương thấy vậy bèn nói một tiếng, dắt chiếc xe ba bánh điện của mình dưới mái hiên rồi phóng đi.

"Chúng ta cũng đi!" Chuyện này thực sự quá chấn động, Lê Tinh quay đầu nhìn Lục Huấn nói.

Lục Huấn khựng lại một chút, quay đầu nhìn cô, một lát sau anh đáp: "Anh đi lấy xe."

"Chúng ta cũng đi xem sao!" Hà Lệ Quyên bên cạnh cũng nói.

"Chuyện này quá lớn rồi, nhà máy sợi bao nhiêu năm nay không có án mạng, chúng ta cũng đi xem sao."

Thế là, nhà họ Lê trừ Thiên Tứ còn quá nhỏ không thích hợp nhìn thấy cảnh máu me, để Thường Khánh Mỹ ở nhà trông chừng, những người còn lại đều lên xe Lục Huấn đến nhà Đỗ Trường Thuận.

Đỗ Trường Thuận sống ở khu tập thể cũ, nằm ở vòng ngoài của nhà máy, phía trước là hợp tác xã của nhà máy, phía sau là mấy con phố toàn nhà ở.

Năm phút sau, xe đã đến đầu ngõ nhà họ Đỗ.

Lúc này trời đã tối đen, cuối tháng 11 trời rét căm căm, trên trời không có lấy một ngôi sao, xung quanh tối om, chỉ có một ngọn đèn đường le lói ở đầu ngõ.

Một vụ án mạng, người dân xung quanh đều bị kinh động, từ đầu ngõ đến trong ngõ đều chật kín người.

Lê Tinh và mọi người đi theo sau Lê Vạn Sơn mới chen vào được nhà Đỗ Trường Thuận. Cổng sân cũng bị người ta chặn kín, một người cảnh sát mặc đồng phục đứng canh ở cổng , những người này không dám vào trong.

Trong sân, Lộ Phóng đang cầm một chiếc khăn tắm cầm máu cho Tần Xuân Liên, may mà không bị thương vào chỗ hiểm, vẫn còn thoi thóp thở, chờ xe cấp cứu đến.

Bên cạnh có hai cảnh sát mặc đồng phục đang canh chừng Đỗ Trường Thuận bị còng tay ngồi xổm ở góc sân.

Sắc mặt Đỗ Trường Thuận vô cảm, ánh mắt đờ đẫn, dường như không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh.

Dưới mái hiên, mẹ Đỗ vừa đi lọc máu về, người mệt mỏi rã rời, nhưng lại bị tiếng ồn ào con trai giết người đánh thức, bà ta đang ngồi trên ghế tre khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa lẩm bẩm: "Mẹ đã biết thế này thì lúc trước đã khuyên hai đứa ly hôn rồi, lòng dạ đàn bà này căn bản không ở trên người con, không ở trong cái nhà này."

"Mày đúng là đồ ngu ngốc, biết nó có người đàn ông khác mà vẫn nhẫn nhịn, vậy sao mày không tiếp tục nhẫn nhịn nữa đi?"

"Giờ mày chết rồi, để lại con bé mỗi tháng phải làm sao?"

Lê Vạn Sơn nhìn cảnh tượng trong sân, bước đến nói với người cảnh sát: "Tôi là Lê Vạn Sơn, giám đốc nhà máy sợi, Đỗ Trường Thuận là công nhân của nhà máy chúng tôi."

"Tôi có thể tìm hiểu tình hình cụ thể của cậu ta được không?"

Cảnh sát còn chưa lên tiếng, mẹ Đỗ dưới mái hiên nhìn thấy, lập tức chỉ thẳng vào mặt ông mắng: "Tại sao lại bắt con trai tôi mua đứt công tác? Tôi đã nói rồi, con trai tôi rời khỏi nhà máy sợi là mất đường sống, Lê Vạn Sơn, sao ông lại nhẫn tâm như vậy?"

"Lúc trước lão Đỗ còn sống, không phải là chưa từng giúp đỡ ông, những năm 60 khắp nơi đều thiếu lương thực, chỉ có nhà máy sợi của ông là không thiếu!"


"Ông đã nghỉ hưu rồi, sao còn quay lại làm gì? Sao ông không chết sớm như lão Đỗ đi!"

Mẹ Đỗ càng mắng Lê Vạn Sơn càng hăng, lúc đầu nhà họ Lê thấy bà ta gặp chuyện trong nhà, đều nhẫn nhịn không cãi lại.

Nhưng bà ta bắt đầu nguyền rủa Lê Vạn Sơn chết, sắc mặt mọi người nhà họ Lê đều thay đổi.

Lê Tinh lại càng trực tiếp nghĩ đến việc trong mơ Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc đều chết dưới tay Đỗ Trường Thuận, cô không nhịn được nữa, cũng không muốn nhịn nữa, đứng ở cửa tức giận nói:

"Bác gái, bố con đã làm sai điều gì mà bác lại nguyền rủa ông ấy như vậy?"

"Đỗ Trường Thuận là tổ trưởng mà không lo sản xuất cho nhà máy ,ba ngày là có hai ngày trốn việc, gây ảnh hưởng xấu đến những người khác, khiến cho tình trạng vắng mặt, trốn việc trong nhà máy ngày càng nghiêm trọng, chẳng lẽ như vậy mà được ư?"

"Chẳng lẽ bác gái muốn nói nhà bác khó khăn? Vậy bác nhìn xem bây giờ nhà nào trong nhà máy không khó khăn? Nhà máy không cấm công nhân ra ngoài làm thêm, nhưng ít nhất cũng không được làm ảnh hưởng đến công việc chính, chẳng lẽ không phải như vậy sao?"

"Đặc biệt là bây giờ đang là thời điểm sống còn của nhà máy, bố con phải lo lắng cho cuộc sống của hàng vạn người, nhà máy bây giờ không nuôi người rảnh rỗi, cũng không nuôi nổi người rảnh rỗi, nhà máy muốn tồn tại, gần vạn công nhân muốn có cơm ăn, xử lý những công nhân có vấn đề là bước quan trọng nhất, cũng là bước bắt buộc phải làm."

"Ông ấy bao che cho những người như Đỗ Trường Thuận, mới là vô trách nhiệm với toàn thể hàng vạn công nhân của nhà máy!"

"Những việc bố con làm đều là việc chính nghĩa, ông ấy không có lỗi với bất kỳ ai! Bác mắng bố con cũng được, không đồng tình với ông ấy cũng không sao, nhưng bác không thể nguyền rủa bố con chết được!"

"Bác có con trai, bố con cũng có con cái, bác thương con trai bác, chúng con cũng thương ông ấy, ông ấy đã làm sai điều gì? Ông ấy vất vả vì nhà máy, chẳng lẽ như vậy cũng sai sao? Tại sao ông ấy phải chịu những lời nguyền rủa ác độc như vậy!"

Cứ nghĩ đến đám cháy đó, Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc bị thiêu sống trong đó, cả người Lê Tinh run lên vì tức giận, Lục Huấn vội vàng đỡ lấy cô, đưa tay vỗ vai cô, khuôn mặt anh lạnh lùng đầy vẻ u ám.

Những người của nhà máy sợi cũng không nhịn được lên tiếng bênh vực Lê Vạn Sơn, vợ của Trương Đại Xương là người đầu tiên hét lên với mẹ Đỗ:
"Bác gái Đỗ, chuyện của Trường Thuận nhà bác xảy ra ai cũng không muốn, mọi người đều rất thông cảm, nhưng sao có thể trách giám đốc Lê được?"

"Nhà bác đã biết con dâu ngoại tình từ sớm rồi mà, nếu lúc đó ly hôn thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi? Nhà bác biết rõ, vậy mà vẫn giữ một mối họa trong nhà."

Những công nhân khác của nhà máy sợi cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, hơn nữa nhà máy đối xử như vậy đã là rất tốt rồi, bên nhà máy dệt còn trực tiếp đuổi việc không cho một xu nào."

"Trường Thuận nhà bác tự mình suy nghĩ lệch lạc, đi đường vòng, không trách được giám đốc Lê đâu."

"Bác gái Đỗ, bây giờ bác có tiền rồi, thì cứ an tâm chữa bệnh đi, nuôi cháu gái khôn lớn mới là việc chính."

Ai cũng nói như vậy, mẹ Đỗ mấp máy môi nhưng không nói được một lời phản bác, một lúc lâu sau, bà ta ôm lấy khuôn mặt gầy gò vàng vọt rơi nước mắt: "Hưng Phát ơi, lúc trước ông nên đưa tôi đi cùng!"

Bà ta khóc lóc thảm thiết đáng thương, Thẩm Phương Quỳnh và Hà Lệ Quyên vốn định mắng bà ta, nhưng thấy bà ta như vậy cũng lười nói, không so đo với bà ta nữa.

Lê Vạn Sơn nhìn cảnh tượng này sắc mặt càng thêm nặng nề, nửa ngày không nói gì.

Lộ Phóng thấy mọi người nhà họ Lê đều đã đến, anh ta bảo một đồng nghiệp bên cạnh tiếp tục cầm máu cho Tần Xuân Liên đang nằm trên đất, còn mình thì đến gặp Lê Vạn Sơn.

Đang làm việc công, anh ta trực tiếp gọi Lê Vạn Sơn là giám đốc Lê.

"Giám đốc Lê, tình hình của Đỗ Trường Thuận chúng tôi rất bất ngờ và lấy làm tiếc, không ngờ hắn ta lại ra tay giết người. Người hắn ta giết chết là người chúng tôi đang giám sát trọng điểm gần đây, lúc Đỗ Trường Thuận ra tay, chúng tôi đang ở ngay ngoài cửa..."

Lộ Phóng gọi Lê Vạn Sơn ra một góc rồi kể sơ qua về chiến dịch lần này.

Thì ra, người đàn ông mà Tần Xuân Liên cặp kè là một tên tay sai dưới trướng của Kim Bưu ở Nhạc Thiên Địa.

Gần một năm nay, Nhạc Thiên Địa của Kim Bưu bị niêm phong hai lần, đều là vì phát hiện có người hút chích, buôn bán ma túy. Tuy Kim Bưu mở vũ trường nhưng nghề chính của hắn là kinh doanh thép phế liệu, thép phế liệu kiếm tiền cũng không tệ, cộng thêm thân phận của Kim Bưu rất trong sạch, hắn chưa bao giờ dính dáng đến những chuyện phạm pháp này.

Bị niêm phong hai lần liên tiếp, hắn cũng tức giận, thề nhất định phải lôi ra những con sâu đang lén lút bán ma túy trong nội bộ.

Vì vậy, Kim Bưu tích cực phối hợp với Lộ Phóng điều tra chuyện này, cuối cùng cũng tóm được thủ phạm, chính là một người góp vốn của Nhạc Thiên Địa cấu kết với một quản lý trong nhóm tay sai làm chuyện này, Kim Bưu phối hợp với mọi người tóm gọn đám người này, còn làm rõ một đường dây giao dịch.

Nhưng lúc này lại phát hiện ra vấn đề, theo lời khai của người góp vốn với Kim Bưu, trong tay hắn ta nhận tổng cộng hai thùng hàng, nhưng khi họ đến niêm phong thì lại phát hiện thiếu mất một thùng.

Một thùng hàng như vậy nếu bị tuồn ra ngoài sẽ khiến bao nhiêu gia đình tan cửa nát nhà, không phải chuyện nhỏ.

Hàng bị mất ở Nhạc Thiên Địa, có thể những người biết về số hàng này cũng chỉ có người trong nội bộ.

Họ điều tra kỹ lưỡng, cuối cùng xác định nghi phạm là Hoàng Thiên, người đàn ông mà Tần Xuân Liên cặp kè.

Nhưng không đủ chứng cứ, hơn nữa Hoàng Thiên rất ranh ma. Mỗi lần họ tìm hắn ta hỏi chuyện đều không thu được kết quả gì, ngược lại khiến Hoàng Thiên nhận ra họ đang theo dõi hắn ta. Hoàng Thiên chắc hẳn là hoảng sợ, nên tính chuyện bỏ trốn.

Sau khi nghe Tần Xuân Liên nói chuyện nhà máy sợi mua đứt công tác có ba vạn tệ, hắn ta liền nảy ra ý định, muốn thông qua Tần Xuân Liên lấy được ba vạn tệ để trốn ra nước ngoài.

Chiều nay họ nhận được tin, Hoàng Thiên đã biết được từ Tần Xuân Liên rằng Đỗ Trường Thuận đã nhận được ba vạn tệ tiền mua đứt công tác, họ đoán hắn ta sẽ không nhịn được nữa, liền quyết định đẩy hắn ta một phen, chờ lúc Hoàng Thiên xách đồ bỏ trốn thì sẽ tiến hành bắt giữ.

Vì vậy lúc chiều tối, người của họ lại đến Nhạc Thiên Địa để điều tra.

Hoàng Thiên sợ bị lộ, lẻn ra từ cửa sau tìm Tần Xuân Liên, còn đưa cho cô ta hai gói thuốc, trong đó có một gói có thể khiến người ta bị ảo giác, nghiện ngập.

Họ cũng lo lắng Hoàng Thiên sẽ làm hại người vô tội, nên đã nghĩ cách tráo đổi gói thuốc mà Hoàng Thiên đưa cho Tần Xuân Liên, đổi thành loại thuốc có liều lượng nhẹ, dễ cai nghiện hơn.

Vì vẫn chưa nhìn thấy chiếc thùng đen trong tay Hoàng Thiên, họ không đánh rắn động cỏ, mà mai phục xung quanh chờ đợi.

Sau đó, chắc là Tần Xuân Liên phát hiện ra thuốc có vấn đề, cô ta ra ngoài tìm Hoàng Thiên, lúc này Hoàng Thiên mới đến nơi hắn ta giấu đồ, xách lấy thùng hàng rồi đi theo Tần Xuân Liên vào nhà họ Đỗ.

Nhìn thấy chiếc thùng, họ quyết định hành động, nhưng trong nhà có người già và trẻ nhỏ, lo lắng Hoàng Thiên sẽ liều lĩnh bắt cóc làm con tin, họ không thể không cẩn thận.

Đúng lúc người của họ đang nghĩ cách vòng từ phía sau nhà họ Đỗ vào phòng trước, bỗng nghe thấy tiếng la hét Đỗ Trường Thuận giết người, thì đã không còn kịp nữa.

Hành vi của Đỗ Trường Thuận thuộc dạng cố ý giết người để giải tỏa cơn tức giận, trong thời điểm đang nghiêm trị tội phạm như hiện nay, bản án sẽ không nhẹ, nhưng vì trường hợp của Hoàng Thiên có tính chất đặc biệt, cuối cùng có thể là chung thân, hoặc hai mươi năm.

Giọng Lộ Phóng tuy nhỏ, nhưng Lê Tinh và mấy người đứng gần đều nghe thấy.

Lê Tinh nghe thấy mấy chữ "vũ trường Nhạc Thiên Địa", ngón tay buông thõng bên người đột nhiên siết chặt.

Lê Vạn Sơn nghe xong trong lòng vừa phức tạp vừa đau xót, một lúc lâu sau ông nhìn Đỗ Trường Thuận đang ngồi xổm bên tường, cả người trống rỗng, tê liệt, khàn giọng nói: "Hôm nay lúc tôi bảo thư ký Quách đưa cậu ta đến phòng tài vụ nhận tiền, tôi đã nói với cậu ta, chuyện này tạm thời đừng nói với gia đình, nếu cậu ta đồng ý rời đi với danh nghĩa bị nhà máy sa thải, nhà máy sẽ bồi thường thêm cho cậu ta một nghìn tệ, nhưng cậu ta không đồng ý."

Lê Vạn Sơn từ sau giấc mơ của Lê Tinh đã hoãn việc xử lý Đỗ Trường Thuận và những người kia lại, ông bảo phòng nhân sự đến nói chuyện với họ trước, nhưng hiệu quả không rõ ràng, từng người từng người một vẫn tỏ vẻ thờ ơ, ông không thể không áp dụng biện pháp cưỡng chế.

Ông biết hoàn cảnh gia đình Đỗ Trường Thuận nên mới đưa ra đề nghị đó, trực tiếp rời đi với danh nghĩa bị sa thải, như vậy cũng có lợi cho nhà máy, sẽ có tính răn đe hơn, nhưng Đỗ Trường Thuận nhất quyết không đồng ý, còn quỳ xuống cầu xin ông.

"Chuyện này không trách được giám đốc Lê." Lộ Phóng nói. "Vợ chồng bọn họ, một người chán ghét chồng đến tận xương tủy, một người biết vợ mình lăng nhăng bên ngoài mà vẫn nhẫn nhịn, kiểu này có ngày cũng không nhịn được nữa, cho dù không có ba vạn tệ kia thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

Trong lúc Lộ Phóng đang an ủi, xe cấp cứu mà cảnh sát gọi cũng đã đến, khiêng Tần Xuân Liên lên cáng để cầm máu, cấp cứu. Hoàng Thiên đã chết thì được đặt lên cáng, phủ khăn trắng rồi được khiêng ra ngoài.

Cuối cùng, Lộ Phóng áp giải Đỗ Trường Thuận về đồn cảnh sát.

Lúc sắp đi, mẹ Đỗ khóc đến ruột gan đứt từng khúc, bà ta cố gắng đứng dậy lao đến không muốn người ta đưa Đỗ Trường Thuận đi, cuối cùng Đỗ Trường Thuận cũng có chút phản ứng, nhưng không phải với mẹ Đỗ, hắn ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lê Vạn Sơn.

"Giám đốc, ba vạn tệ đó tôi giấu dưới vại gạo, số tiền này tôi không cần, tôi chỉ cầu xin ngài, khi nào mẹ tôi mất xin hãy lo liệu hậu sự cho bà."

"Còn con gái tôi Nguyệt Nguyệt, mới năm tuổi, cái gì cũng không biết, mẹ nó không thích nó, cho dù sống sót cũng sẽ không quan tâm đến nó, nếu có nhà nào tốt bụng đồng ý nhận nuôi nó, thì xin hãy cho người ta nhận nuôi, nếu không..."

Đến lúc này Đỗ Trường Thuận mới nghĩ đến con gái, hắn ta mới cảm thấy hối hận, hắn ta đã sai rồi, không nên ảo tưởng dùng tiền có thể giữ chân một người chán ghét hắn ta đến tận xương tủy, hắn ta đã không trân trọng những gì mình nên trân trọng.

Sai một ly, đi một dặm.

Mắt Đỗ Trường Thuận đỏ hoe đầy tơ máu, hắn ta nghẹn ngào nói: "Nếu không, thì xin hãy đưa nó vào trại trẻ mồ côi..."

Chỉ một câu nói, Lê Vạn Sơn đã biết hắn ta muốn nói gì tiếp theo, ông giơ tay ngăn hắn ta nói tiếp.

"Thôi được rồi, Trường Thuận, anh hãy vào đó cải tạo cho tốt. Con gái cậu Nguyệt Nguyệt, năm nay năm tuổi, tôi hứa với cậu, chỉ cần nhà máy sợi còn tồn tại một ngày, thì nhà ăn của nhà máy sợi sẽ lo cho cháu nó, trường học của nhà máy sợi sẽ lo cho cháu nó, nhà máy sợi chính là cha mẹ của cháu nó, cho đến khi cháu nó trưởng thành mười tám tuổi!"

"cậu cũng đừng lo cháu nó bị bắt nạt, tôi sẽ đích thân tổ chức đại hội để nói rõ chuyện này, cả nhà máy sợi có hàng vạn người, không thể nào không chứa nổi một đứa trẻ, chỉ cần tôi Lê Vạn Sơn, còn sống một ngày, tôi sẽ cố gắng hết sức thực hiện lời hứa của mình."

"Cảm ơn! Cảm ơn ngài!" Đỗ Trường Thuận khóc không thành tiếng, hắn ta dập đầu ba cái thật mạnh: "Giám đốc Lê, ngài là người tốt, là giám đốc tốt! Xin lỗi, xin lỗi, tôi có lỗi với nhà máy sợi, có lỗi với ngài!"

Đỗ Trường Thuận bị đưa đi, Lê Vạn Sơn bảo Lê Chí Quốc và Lê Chí Quân đi giải tán mọi người, bảo Lục Huấn giúp đỡ lấy ba vạn tệ dưới vại gạo ra, định ngày mai sẽ đến gửi tiết kiệm cho Đỗ Nguyệt.

Đó là sự đảm bảo cho cuộc sống tương lai của con bé, có số tiền này, con bé có thể yên tâm trưởng thành.

Còn về sinh hoạt phí của hai bà cháu hiện tại, vẫn sẽ trả cho mẹ Đỗ hàng tháng dưới hình thức tiền lương, trừ vào ba vạn kia, ngoài ra còn có tiền thuốc men của mẹ Đỗ, hiện tại bà ta chỉ có thể điều trị bảo tồn, đã có bảo hiểm y tế và lương hưu của cửa hàng bách hóa chi trả là đủ rồi, nếu có cần bổ sung thì bà ta có thể đến nhà máy sợi nhận, cũng trừ vào ba vạn kia.

Mục đích nhà máy sợi chọn cách giữ hộ số tiền này, là vì Tần Xuân Liên vẫn còn sống, nhà họ Tần vẫn còn đó, hai bà cháu không giữ được số tiền này.

Vì vậy, sẽ nói với bên ngoài là nhà máy sợi đã thu hồi số tiền này.

Mẹ Đỗ đồng ý, lúc nhà họ Lê rời đi, mẹ Đỗ xấu hổ chắp tay nói với Lê Vạn Sơn: "Xin lỗi, xin ông nhất định phải sống lâu trăm tuổi."

Xử lý xong chuyện nhà họ Đỗ, mọi người nhà họ Lê trở về nhà, cơm canh đã nguội, Thường Khánh Mỹ thấy họ về vội vàng vào bếp hâm nóng lại.

Nhà máy sợi xảy ra án mạng, ngày mai không biết bao nhiêu người sẽ bàn tán, đối với những người sống ở nhà máy sợi mà nói, đây không phải là chuyện vui vẻ gì.

Bữa cơm sau đó của nhà họ Lê yên tĩnh hơn mọi ngày, ăn cơm xong, Lê Tinh và Lê Vạn Sơn xác nhận thời gian ngày mai thư ký Quách xuất phát đi Ô Thị, cùng Lục Huấn trở về căn biệt thự kiểu Tây.

Lái xe về nhà chỉ mất năm phút, trên đường Lê Tinh không nói một lời nào, chuyện của Đỗ Trường Thuận coi như đã được giải quyết ổn thỏa, sau này hắn ta không còn cơ hội đến nhà máy sợi phóng hỏa nữa, nhưng cô dường như không hề thấy nhẹ nhõm hay vui vẻ, ngược lại vẻ mặt đầy tâm sự.

Khóa cửa lớn, hai người lên lầu về phòng ngủ, Lục Huấn thấy cô vừa treo túi xách lên đã ngồi xuống giường, không nói một lời, anh khựng lại một chút, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Mệt quá à? Anh đi xả nước cho em tắm nhé?"

Lê Tinh ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn trong phòng vàng ấm, không tính là sáng sủa, đường nét khuôn mặt anh tuấn của anh dưới ánh đèn càng thêm nhu hòa như ngọc, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô tràn đầy sự dịu dàng.

Sự dịu dàng này chỉ dành cho mình cô.

Lê Tinh siết chặt tay, "Anh không có gì muốn nói với em không? Ông xã."

"Anh có." Chưa đợi Lục Huấn trả lời, Lê Tinh đã run run hàng mi nói tiếp, một lát sau, ánh mắt cô nhìn Lục Huấn chằm chằm: "Ông xã, em yêu anh rất nhiều, dù có chuyện gì xảy ra, dù qua bao nhiêu năm, trải qua những gì, anh là ai, em đều yêu anh."

"Cho dù anh có phạm tội, em cũng yêu anh, yêu anh mãi mãi. Hai người yêu nhau, không có chuyện gì là không thể vượt qua, không thể giải quyết được."

Tay Lê Tinh càng siết càng chặt, một lúc sau cô buông ra, nắm lấy tay Lục Huấn, vẻ mặt đầy hy vọng nhìn anh: "Cho nên, nếu lần này anh phạm tội, chúng ta hãy đi đầu thú đi, mười năm, hai mươi năm, em đều đợi anh..."

Lục Huấn im lặng nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú đột nhiên hiện lên ý cười, anh đưa tay xoa mạnh mái tóc xoăn tít của cô, nói: "Nhưng anh không muốn vợ anh phải đợi anh mười năm, hai mươi năm. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, chồng em không phạm tội, anh chỉ làm những việc mà một công dân tốt nên làm thôi."

Lục Huấn vốn dĩ cũng không định giấu Lê Tinh, thấy cô cứ suy nghĩ lung tung, bèn kể sơ qua đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe.

Thì ra, Lục Huấn từ khi xác định giấc mơ của Lê Tinh là thật, anh đã cho người đi điều tra Đỗ Trường Thuận, Lục Huấn điều tra người khác, luôn luôn điều tra tất cả các mối quan hệ xung quanh người đó một cách cẩn thận, tỉ mỉ.

Sau khi điều tra, từ những người có liên quan đến Đỗ Trường Thuận, anh thấy một nhân vật then chốt, đó là Hoàng Thiên, người đàn ông mà Tần Xuân Liên cặp kè bên ngoài, người này lại là người của Nhạc Thiên Địa.

Kim Bưu của Nhạc Thiên Địa từ sau khi bị người của Thường Hùng đâm một nhát mấy tháng trước, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, chuyện làm ăn trên thị trường thép phế liệu phần lớn đều dựa vào anh.

Làm nhiều việc cùng nhau, bề ngoài anh và Kim Bưu cũng xưng huynh gọi đệ.

Kim Bưu không hề giấu giếm, đã kể với anh về chuyện Nhạc Thiên Địa thanh trừng nội bộ hai tháng trước, cuối cùng còn bị người trong nội bộ thừa cơ trộm mất một lô hàng.

Kim Bưu rất đau đầu vì chuyện này, sợ rằng cảnh sát cuối cùng không tìm thấy hàng lại nghi ngờ đến hắn, Nhạc Thiên Địa bị đình chỉ kinh doanh, chỉnh đốn mấy lần liên tiếp, Kim Bưu đã mất không ít khách hàng và uy tín trong giới, hắn không chịu nổi sóng gió nữa.

Hắn biết Lục Huấn rất nhạy bén, có khả năng nhìn xa trông rộng, trước đây ở trong quân đội cũng thuộc bộ phận đặc biệt, hắn nhờ Lục Huấn giúp đỡ suy luận xem rốt cuộc ai là người đã lấy trộm hàng.

Lúc đó Lục Huấn không nhận lời, nhưng Kim Bưu đã nói với anh rất nhiều thông tin, dựa vào việc trong nội bộ Nhạc Thiên Địa không còn bán ma túy nữa, anh đã phán đoán ngay tại chỗ rằng, người này chắc chắn không có chức vị cao trong Nhạc Thiên Địa.

Sau đó, anh lại nhìn thấy một bản danh sách thời gian làm việc của nhân viên nội bộ Nhạc Thiên Địa ở chỗ Kim Bưu, giống như Lê Tinh vừa nhìn thấy dữ liệu đã bắt đầu tổng hợp thông tin, bệnh nghề nghiệp năm xưa của anh lại tái phát, trong đầu nhanh chóng vận động, anh kết hợp với thời gian Kim Bưu thanh trừng nội bộ, nhanh chóng đưa ra một danh sách những người khả nghi, Hoàng Thiên chính là một trong số những người đó.

Vì vậy, khi Hoàng Thiên xuất hiện trước mặt anh dưới hình thức này, liên tưởng đến giấc mơ của Lê Tinh, anh đột nhiên có một linh cảm mãnh liệt, Hoàng Thiên có lẽ chính là kẻ đã thừa cơ trộm mất thùng hàng đó.

Lý do cũng rất đơn giản, Kim Bưu luôn hào phóng với những người dưới trướng, làm tay sai dưới trướng hắn, một năm kiếm được hai, ba vạn tệ là chuyện rất dễ dàng.

Mà Hoàng Thiên còn dám liều mình trước mặt Kim Bưu trong vụ thanh trừng đó, đãi ngộ chắc chắn sẽ càng tốt hơn, nếu không thực sự yêu Tần Xuân Liên, thì hắn cũng không thể nào từ bỏ tiền đồ mình vất vả lắm mới có được để bỏ trốn cùng Tần Xuân Liên. Mà theo những gì anh biết, Hoàng Thiên với Tần Xuân Liên cũng chỉ là chơi bời qua đường, hắn còn qua lại với những người phụ nữ khác.

Vậy thì trong giấc mơ của Lê Tinh, chuyện Hoàng Thiên và Tần Xuân Liên cầm ba vạn tệ bỏ trốn không còn là chuyện trai gái bình thường bỏ trốn nữa.

Chỉ có thể nói rõ Hoàng Thiên không thể tiếp tục ở lại Nhạc Thiên Địa.

Tại sao đột nhiên không thể ở lại nữa? Trừ phi hắn gặp chuyện.

Đưa ra suy luận này, Lục Huấn liền liên lạc với Hắc Tam mà anh đã tha chết ở trang trại lúc trước.

Lúc trước, người của Thường Hùng đâm Kim Bưu một nhát khiến Thường Hùng phải vào tù, sau khi Thường Hùng ra tù, tính tình thất thường, thường giận chó đánh mèo với Đỗ Kiến vì đã không quản lý tốt người dưới trướng, gã chơi đá cầu với Đỗ Kiến, đá cho Đỗ Kiến nội tạng xuất huyết, suýt nữa thì mất mạng.

Lúc đó, anh tình cờ đi ngang qua đó bàn chuyện làm ăn, đưa người ta đến bệnh viện, cứu Đỗ Kiến một mạng, sau đó hai người coi như đã hóa thù thành bạn, liên lạc lại với nhau.

Đỗ Kiến và Hắc Tam là anh em họ, nhưng lại thân thiết hơn cả anh em ruột. Hắc Tam rất nghĩa khí, anh đã cứu Đỗ Kiến, Hắc Tam mang ơn anh, cộng thêm chuyện ở trang trại, anh không truy cứu Hắc Tam, Hắc Tam đều ghi nhớ trong lòng.

Khi anh bí mật nhờ Hắc Tam điều tra Hoàng Thiên, Hắc Tam không chút do dự nhận lời.

Điều tra một hồi, quả nhiên có manh mối.

Hoàng Thiên dây dưa với nhiều phụ nữ, ngoài Tần Xuân Liên là kiểu người không cần tiền cũng được, hắn ta còn bao nuôi hai người phụ nữ khác tiêu tiền như nước.

Dù Kim Bưu có hào phóng đến đâu, Hoàng Thiên bao nuôi hai người phụ nữ như vậy cũng có lúc túng thiếu, hắn ta không nhịn được, đã lợi dụng hai người phụ nữ mình bao nuôi để lén lút bán ma túy giúp hắn ta.

Nhưng Hoàng Thiên rất xảo quyệt, hắn ta giấu hàng rất kỹ, mỗi lần chỉ lấy ra một gói nhỏ, hơn nữa chưa bao giờ để lộ bản thân, hai người phụ nữ đó từ đầu đến cuối không hề biết mình đang làm gì.

Một kẻ xảo quyệt như vậy, không bắt quả tang tại trận thì hắn ta sẽ không bao giờ gặp chuyện.

Nhưng là kẻ gián tiếp gây ra bi kịch cho nhà họ Lê ở kiếp trước, lại còn là một khối u ác tính như vậy, sao Lục Huấn có thể dễ dàng tha cho hắn ta được. Lục Huấn dựa vào tất cả hành trình của Hoàng Thiên để suy luận cẩn thận, cuối cùng phán đoán hắn ta giấu hàng ở gần nơi hẹn hò với Tần Xuân Liên.

Đưa ra kết luận này, Lục Huấn bảo Hắc Tam đi tìm Kim Bưu.

Mà Kim Bưu sau khi biết chuyện thì liên lạc với Lộ Phóng.

Sau đó mới có chuyện Hoàng Thiên phát hiện mình bị theo dõi, không dám bán ma túy nữa, nhắm vào số tiền mua đứt công tác của Đỗ Trường Thuận để bỏ trốn.

"Chuyện là như vậy, chiều nay anh gọi điện cho Hắc Tam chỉ là để nhắc nhở họ về tin tức này, dù sao Hoàng Thiên biết mình bị theo dõi rồi, lại biết được từ Tần Xuân Liên rằng ba vạn tệ đã ở trong tay Đỗ Trường Thuận, chắc chắn sẽ hành động ngay lập tức."

Đương nhiên, Lục Huấn cũng có ý đồ riêng, Hoàng Thiên là một khối u ác tính, Đỗ Trường Thuận chỉ là một người bình thường, dính dáng đến một kẻ nguy hiểm như Hoàng Thiên, chắc chắn hắn ta sẽ sợ hãi.

Đến lúc đó anh sẽ sắp xếp cho người tiếp cận Đỗ Trường Thuận, để gia đình họ đến nơi khác phát triển, từ nay về sau rời xa Ninh Thành, rời xa nhà máy sợi, cắt đứt nhân quả của kiếp trước.

Chỉ là không ngờ, Đỗ Trường Thuận đã nhịn chuyện vợ mình ngoại tình gần một năm, lần này lại bộc phát.

“Việc Đỗ Trường Thuận đột ngột ra tay là điều anh không lường trước được. Anh không có mặt tại hiện trường, nên không thể dự đoán mọi chuyện.”

“Từ đầu đến cuối, anh chỉ bảo Hắc Tam nói với Kim Bưu những gì hắn biết. Quyết định này là do Lộ Phóng đưa ra, bởi cậu ta đã xác định đây là cách tốt nhất và nhanh nhất để bắt Hoàng Thiên. Dù sao, nếu kéo dài thêm, rất có khả năng Hoàng Thiên sẽ bỏ trốn.”

“Thật sự không làm gì phạm pháp chứ?” Lê Tinh nhìn chằm chằm vào Lục Huấn, hỏi lại một lần nữa.

Lục Huấn cười: “Anh đã làm gì? Là anh bảo Hoàng Thiên cho Đỗ Trường Thuận uống thuốc sao? Hay là anh đưa dao cho Đỗ Trường Thuận để hắn ta giết người? Hoặc là anh yêu cầu Lộ Phóng thực hiện kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang?”

Lê Tinh lắc đầu: “Không, đều không phải.”

“Vậy không phải xong rồi sao? Kết quả hiện tại chẳng phải là tốt nhất rồi ư? Hoàng Thiên làm ra những chuyện đáng phải trả giá bằng tính mạng. Hắn ta chết là đáng đời.”

“Mẹ già và con gái của Đỗ Trường Thuận cũng không phải chết thảm nữa, hắn cũng sẽ không còn cơ hội gây nguy hại cho nhà máy sợi.”

Quả thực là như vậy.

Lê Tinh không hề thương cảm cho Đỗ Trường Thuận. Nếu Lục Huấn không can thiệp, với tâm lý méo mó của Đỗ Trường Thuận, kết cục chắc chắn sẽ là bi kịch như trong giấc mơ của cô. Việc hắn ta phải vào tù thực chất lại là kết thúc tốt nhất.

Nghĩ thông suốt, Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm. Trước đó cô đã suy nghĩ lệch lạc, tưởng rằng mọi chuyện là do Lục Huấn đứng sau dàn xếp, cố tình dựng lên một màn kịch “mượn dao giết người”. Vì thế, suốt cả quãng đường cô luôn thấp thỏm lo âu, thậm chí nghĩ đến đủ mọi phương án nếu anh bị bắt đi, càng nghĩ càng hoảng sợ. Cô không dám để lộ sự lo lắng này trước mặt gia đình, chỉ đành gồng mình chịu đựng.

Nhìn Lục Huấn, Lê Tinh không kiềm chế được nữa, nhào tới ôm chặt lấy anh, vừa khóc vừa cười: “Anh biết không? Trước đó em sợ muốn chết! Nghe Lộ Phóng nhắc đến vũ trường Nhạc Thiên Địa, em liền nhớ tới cú điện thoại anh gọi tới vũ trường đó, lạnh hết cả người! Thậm chí em còn không dám chào hỏi Lộ Phóng, sợ anh ấy nhận ra điều gì. Lúc đó em chỉ nghĩ: Nếu anh ấy phát hiện anh có liên quan thì sao? Anh có bị bắt ngay tại chỗ không?”

Lục Huấn bật cười. Anh không ngờ chỉ vì một câu nói mà cô đã suy nghĩ nhanh đến vậy. Anh đưa tay ôm chặt cô, trìu mến hôn lên mái tóc cô: "Không đâu. Anh còn phải sống với vợ anh cả đời, sao nỡ để mình bị bắt?”

Thú thực, ban đầu anh cũng từng nghĩ đến việc đứng phía sau sắp xếp mọi chuyện. Giấc mơ của Lê Tinh quá bi thảm, đến nỗi thỉnh thoảng nhớ lại anh cũng không ngủ nổi. Nếu cô sợ hãi một, thì anh sợ hãi gấp mười. Anh chẳng thể chịu được nếu điều đó trở thành hiện thực.

Anh đã phân tích giấc mơ ấy rất nhiều lần. Đỗ Trường Thuận, Tần Xuân Liên và Hoàng Thiên – ba con người này gián tiếp gây ra cái chết của năm mạng người trong nhà họ Lê, cũng chính là những kẻ đẩy Lê Tinh vào đường cùng, khiến cô tuyệt vọng không lối thoát.

Mỗi lần nghĩ đến kết cục bi thảm của cô trong giấc mơ, anh lại muốn bọn chúng phải chết…

Nhưng anh biết rằng “mượn dao giết người” cũng là phạm pháp. Anh không thể để cô mất đi anh, vì vậy anh kìm nén bản thân, chỉ cung cấp thông tin đã điều tra được cho Hắc Tam, làm đúng những gì một công dân tốt nên làm. Anh không đưa ra bất kỳ gợi ý hay dẫn dắt nào.

“Được rồi, giờ chuyện của Đỗ Trường Thuận đã giải quyết xong. Tối nay chắc có thể ngủ ngon rồi. Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em nhé?”

Hai người ôm nhau tình tứ, không ai muốn rời. Một lúc lâu sau, Lục Huấn nhìn đồng hồ thấy đã muộn, liền cúi xuống hôn nhẹ lên môi Lê Tinh, thì thầm bên tai cô: “Rồi bổ sung cho anh chuyện buổi chiều nhé? Bà xã, buổi chiều em bỏ mặc anh xong coi như không quen biết, em không sợ ông xã em ‘hỏng’ luôn sao?”

Cảnh cô không nương tay đẩy anh ra lại hiện lên trong đầu. Lục Huấn cúi xuống cắn một cái lên vành tai cô, sau đó mạnh mẽ ngậm lấy.

Lê Tinh vùi mặt vào lồng ng.ực anh, một dòng điện nhỏ chạy qua tai làm cô vừa nhột vừa tê. Cô không kiềm chế được, rúc sâu vào ngực anh để né tránh. Một lúc lâu sau, mặt cô nóng bừng lí nhí nói:

“Đâu dễ hỏng như thế…”

Nhìn ánh mắt sâu thẳm của Lục Huấn đang lặng lẽ chăm chú nhìn mình, cô ngừng lại, rồi như chịu thua, vươn tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn khẽ lên môi anh: "Thôi nào, chúng ta đi tắm đi.”

Những ngón tay mềm mại trắng muốt níu lấy cổ áo sơ mi của anh. Cô hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần lên, hàng mi cong dày như hai chiếc quạt nhỏ khẽ rung rinh. Cô thì thầm: "Cùng tắm sẽ nhanh hơn đấy. Sáng mai còn phải đi đến Ô Thị nữa mà.”

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Huấn thoáng trầm xuống. Anh cúi đầu đối diện với ánh mắt ngượng ngùng nhưng không né tránh của cô. Không chần chừ, anh luồn tay qua chân cô, bế bổng cô lên hướng thẳng về phía phòng tắm. Vừa đi, anh vừa cúi xuống hôn lên cần cổ cô những nụ hôn dày đặc.

Chẳng bao lâu, tiếng nước chảy róc rách vang lên từ trong phòng tắm.

Chiếc áo len cùng váy bị ném ra khỏi cửa phòng tắm…

Bình Luận (0)
Comment