"Em nghe thấy hết rồi à?" Lục Huấn đưa tay nắm lấy tay Lê Tinh đang ôm eo mình, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lê Tinh mím môi, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Chiều nay anh cứ ủ rũ, nếu thật sự dễ dàng như anh nói thì sao anh lại như vậy được."
"Em đợi anh nói với em, nhưng lần này anh lại giấu em." Lê Tinh vừa nói vừa rút tay ra khỏi lòng bàn tay Lục Huấn, đưa tay lên xoa xoa mặt anh, bĩu môi tỏ vẻ không vui: "Ông xã, chúng ta đã nói rồi mà, chuyện gì cũng không giấu giếm nhau, lẽ nào điều này chỉ dành cho em thôi sao?"
Lê Tinh hơi dùng sức, khuôn mặt Lục Huấn bị cô bóp méo, nhưng anh không nỡ gỡ tay cô ra.
Chuyện này anh sai, chủ yếu là vì chiều nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng không tìm ra cách nào khác để giải quyết, nếu nói hết cho cô biết thì chắc chắn cô sẽ không đồng ý, cho dù bất đắc dĩ đồng ý thì cũng sẽ buồn bã, tự trách.
Như cô đã nói, muốn cứu nhà máy sợi, tất cả các kế hoạch kinh doanh hiện tại của anh sẽ bị tê liệt.
"Em nói đổi cách nói chuyện với anh Ngô bên đó là sao? Em muốn nói chuyện thế nào?" Một lúc lâu không biết trả lời thế nào, anh hỏi cô.
Lê Tinh không hài lòng vì anh đánh trống lảng, cô cũng không nói cho anh biết, cô buông mặt anh ra, hỏi anh trước: "Anh nói cho em biết thêm về ông chủ Ngô và chị Lợi đi, họ quan tâm nhất đến điều gì?"
"Chị Lợi quan tâm nhất chắc chắn là kinh doanh và tiền bạc." Vợ chồng nói chuyện không vòng vo tam quốc, cũng không có nhiều kiêng kỵ, Lục Huấn trực tiếp nói với Lê Tinh những suy nghĩ của anh về hai vợ chồng.
"Hôm nay em đã gặp chị ấy, cũng đã tiếp xúc, chắc em cũng nhận ra chị Lợi là một người kinh doanh điển hình, coi trọng lợi nhuận. Tất nhiên, chị ấy cũng quan tâm đến anh Ngô, về đại cục thì chị ấy vẫn nghe lời anh Ngô nhiều hơn, nếu không với tính cách của chị ấy thì chẳng biết đã tự hại mình bao nhiêu lần rồi, cũng khó mà đi đến ngày hôm nay."
"Anh Ngô rất quan tâm đến chị Lợi, anh ấy và chị Lợi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, trước đây anh ấy tên là Ngô Tài, là chị Lợi nói cái tên này không hay, anh ấy mới đi đổi tên thành Hữu Tài."
"Từ khi chị Lợi sảy thai hai năm trước, anh ấy luôn muốn chị Lợi bồi bổ sức khỏe để sinh thêm một đứa nữa. Anh Ngô là người có nhân phẩm không tệ trong số những người kinh doanh, nếu không chỉ nhìn vào chị Lợi, anh sẽ không giao du với anh ấy."
Lê Tinh muốn nghe không phải là điều này, cô đã quan sát cả buổi chiều, cộng thêm mấy tiếng đồng hồ tiếp xúc, những gì Lục Huấn nói cô ít nhiều cũng nhận ra được.
"Em muốn hỏi là, anh Ngô và chị Lợi có tham vọng đến đâu trong sự nghiệp. Họ chỉ muốn kinh doanh ở chợ, mở thêm vài xưởng sản xuất là được rồi, hay là muốn làm lớn trở thành doanh nhân như chị Trân?"
Lục Huấn không ngờ Lê Tinh lại hỏi điều này, anh khựng lại một chút, hỏi ngược lại cô: "Em thấy vợ chồng họ có thể trở thành doanh nhân như chị Trân không?"
Muốn trở thành doanh nhân lớn như Hà Trân, không chỉ cần có đầu óc, mà còn cần có bản lĩnh và tầm nhìn. Người có đầu óc thì nhiều, người đồng thời sở hữu cả ba thứ này thì rất ít.
Lê Tinh suy nghĩ một chút, "Chị Lợi ấy à, nếu không phạm sai lầm lớn, không đi nhầm đường nữa thì với khả năng kinh doanh của chị ấy, sau này có thể sẽ là một chủ doanh nghiệp nhỏ có chút tài sản tích lũy."
"Anh Ngô này, em không rõ năng lực của anh ấy thế nào, nhưng em thấy anh ấy có vẻ có địa vị ở chợ, hôm nay chúng ta đi dạo, rất nhiều người hỏi chị Lợi rằng anh Ngô có ở đó không, hẹn mấy hôm nữa rủ anh ấy đi uống trà gì đó."
"Nếu anh ấy có tham vọng, lại chịu phấn đấu, biết đâu lại thành công được nhỉ?"
Lê Tinh vừa nghịch ngón tay, vừa để ý thấy đôi mắt sâu thẳm của Lục Huấn đang nhìn mình, cô không khỏi dừng lại, đưa tay sờ sờ mặt, hơi ngại ngùng: "Sao lại nhìn em như vậy? Em nói không đúng à?"
"Không." Lục Huấn cười, đưa tay vén lọn tóc rủ xuống tai cô: "Nói rất đúng."
"Anh chỉ là ngạc nhiên vì bà xã của anh nhìn vấn đề thấu đáo như vậy." Lục Huấn trầm ngâm một lúc, "Nhưng anh không chắc anh Ngô có còn tham vọng hay không, và tham vọng lớn đến đâu."
"Em biết lúc anh mới quen vợ chồng họ, chị Lợi vừa bị lừa mất tiền, lại mất con, lúc đó anh Ngô chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, không để vợ phải chịu khổ như vậy nữa. Hai năm nay, việc kinh doanh của anh ấy phát đạt, mua thêm mấy trăm máy dệt tất mới, là thiết bị mới mà rất nhiều xưởng nhỏ ở Đại Đường hiện nay không có, nên bây giờ tất của anh ấy trên thị trường là mới nhất, nhiều mẫu mã nhất, bán chạy nhất."
"Bên Thượng Hải, trước đây anh còn giúp anh ấy chốt được mấy đơn hàng xuất khẩu, ở Ô Thị này anh ấy cũng chốt được kha khá đơn hàng xuất khẩu. Bây giờ anh ấy có thể coi là người có xưởng tất lớn nhất ở trấn Đại Đường, nếu anh ấy tiếp tục cố gắng, làm lớn mạnh ngành này thì không thành vấn đề."
"Nhưng anh ấy dường như rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, dành nhiều thời gian ở chợ với chị Lợi, nói chuyện với anh cũng là do anh chủ động tìm anh ấy nói chuyện làm ăn, chủ yếu anh ấy nói đến chuyện của chị Lợi, lo lắng nhất là làm sao để có thêm con."
"Vậy à." Lê Tinh mím chặt môi, giọng điệu có chút thất vọng.
Thấy Lê Tinh nhíu mày, Lục Huấn đưa tay vuốt nhẹ, hỏi cô: "Việc anh Ngô có tham vọng hay không có liên quan đến việc em định nói chuyện với anh ấy à?"
Lê Tinh ngẩng lên nhìn anh, không nói gì. Nhưng Lục Huấn đã hiểu, anh cẩn thận nhớ lại hai năm nay anh tiếp xúc với Ngô Hữu Tài nhiều hơn, nhưng dù sao cũng ở xa nhau, mỗi lần gặp mặt cũng chỉ là trò chuyện sơ qua về tình hình gần đây, thật ra anh không nắm rõ lắm về tình hình của Ngô Hữu Tài.
Mà tham vọng của một người, không chỉ cần nghe họ nói gì, mà còn phải xem họ làm gì.
Lê Tinh quan tâm đến điều này như vậy, anh mơ hồ nhớ ra một chuyện: "Mùa đông năm ngoái, anh ấy có đến Bắc Kinh một chuyến."
"Bắc Kinh?" Lê Tinh ngẩng đầu lên: "Anh ấy đến Bắc Kinh làm gì?"
"Anh ấy nói với anh là muốn thử nhờ đài truyền hình giúp quảng cáo tất, nhưng anh ấy nói đến cổng đài truyền hình cũng không vào được, sau đó anh ấy đi dạo quanh Bắc Kinh rồi về."
"Ý anh là anh ấy muốn quảng cáo tất à?" Mắt Lê Tinh sáng lên, cô không nhịn được mà nắm lấy tay Lục Huấn hỏi thêm: "Anh ấy muốn quảng cáo kiểu gì vậy? Trong phim truyền hình ăn khách giờ vàng hay là quảng cáo ngoài trời? Hay là quảng cáo trên chương trình Gala mừng xuân?"
"Sao em kích động thế?" Lục Huấn buồn cười: "Chẳng lẽ em còn có thể vì bán sợi bông mà giúp anh ấy quảng cáo à?"
"Em có thể đấy!" Lê Tinh lập tức đáp lời, khuôn mặt trắng nõn của cô nở nụ cười rạng rỡ như phát sáng.
Lục Huấn nghiêm túc nhìn cô: "Tinh Tinh, em có biết quảng cáo tốn bao nhiêu tiền không? Hơn nữa, lúc đó anh Ngô muốn quảng cáo, chắc chắn anh ấy đã chuẩn bị tiền rồi, nhưng anh ấy đến cổng cũng không vào được."
"Anh ấy không vào được, nhưng em vào được. Cũng không hẳn, là chị dâu họ thứ năm của em vào được." Lê Tinh nhìn vẻ mặt của Lục Huấn, nhớ ra anh chưa quen với họ hàng nhà mình, cô giải thích cho anh: "Lần trước anh gặp cậu cả của em, anh biết cậu ấy có năm người con trai, hầu hết họ đều ở Tây Bắc, nhưng anh họ thứ năm của em thì không."
"Anh họ thứ năm của em đang ở Bắc Kinh, cũng đã lập gia đình ở đó, chị dâu họ thứ năm của em là người Bắc Kinh, chị ấy làm việc ở đài truyền hình, nói chính xác là nhà chị ấy có rất nhiều người làm việc ở đài truyền hình."
"Trước đây chúng em liên lạc không nhiều, nhưng Hà Niên không phải đang học đại học ở Bắc Kinh sao? Mỗi lần về Bắc Kinh học, nó thường mang đồ đến cho họ, hai nhà dần dần quen biết nhau, hơn nữa nhà chúng em cũng từng giúp đỡ nhà họ, một người cháu họ của chị dâu thứ năm ở trong quân đội của anh ba em, lúc đó thằng bé đi làm nhiệm vụ bị mất tích, nhà họ tìm đến nhà chúng em, cuối cùng là anh ba em liều mình đi cứu người về."
"Nhà chúng em nhờ chị ấy giúp đỡ việc khác thì không được, nhưng muốn xin một vé vào cửa thì vẫn có thể làm được."
"Hơn nữa, ngoài nhà họ ra còn có Hà Niên, Hà Niên rất giỏi anh biết không? Mấy năm nay nó học đại học ở Bắc Kinh, vừa học vừa làm thêm, cách đây không lâu còn viết thư nói với em rằng bây giờ nó đang theo học một đạo diễn lớn, nếu không được thì nhờ đạo diễn đó cũng được."
"Tất nhiên, mối quan hệ này càng dùng càng ít, ban đầu em định đợi đến khi điều hòa giá rẻ bên Hồng Thái Dương của anh được nghiên cứu phát triển, sẽ bỏ tiền ra quảng cáo cho anh, nhưng không sao, đến lúc đó chúng ta lại nghĩ cách, chỉ cần bỏ đủ tiền, họ sẽ cầu còn không được ấy chứ."
Lê Tinh vừa nói vừa vui vẻ lấy một cây bút từ bên cạnh ra, cúi đầu viết một loạt thứ vào sổ, ban đầu cô chỉ có năm phần nắm chắc, bây giờ cuối cùng cũng có bảy tám phần rồi.
Lục Huấn cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, anh biết nhà họ Thẩm có nhiều mối quan hệ, cũng biết hai nhánh còn lại của nhà họ Thẩm cũng không tệ, nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc sử dụng các mối quan hệ đó, nên cũng không hỏi han nhiều, bình thường anh đều chịu trách nhiệm chi tiền cho cô lo liệu việc quà cáp.
Anh thật sự không biết cô có anh họ ở Bắc Kinh, anh càng không biết rõ về nhà chị dâu họ của cô.
Còn cả việc cô đã từng suy nghĩ cho anh chuyện quảng cáo, cô cũng chưa từng nói với anh.
Tim Lục Huấn hơi tê dại, tê dại một cách ngọt ngào, anh không thường nói chuyện công việc bên ngoài, nhưng chỉ cần là chuyện cô biết, cô luôn nghĩ cho anh.
"Em nhường cơ hội này cho anh Ngô, là muốn anh ấy tăng giá sợi bông lên à?" Im lặng một lúc, anh hỏi. "Nhà máy của anh Ngô tuy không nhỏ, nhưng số lượng sợi bông của chúng ta quá lớn, anh ấy không lấy hết được."
"Anh ấy lấy hết được." Lê Tinh cười nói. "Em sẽ đưa ra một phương án để anh ấy lấy hết được."
"Em đã hỏi thư ký Quách rồi, anh ấy nói bố đã nói chuyện với ông Hà bên đó, chỉ cần nhà máy xây dựng thêm phân xưởng kéo sợi khí, ông ấy sẽ cố gắng giành thêm thị phần xuất khẩu cho nhà máy sợi."
"Ngoài ra, xưởng dệt và xưởng vải cũng sẽ có những biện pháp tương ứng sau Tết. Họ sẽ cần sợi bông, đến lúc đó, dù có bán sắt bán đồng cũng phải trả nợ. Trong thời gian này, xưởng sợi cũng sẽ tích cực tìm kiếm các nhà sản xuất cần sợi bông mới. Quy mô của xưởng sợi không hề thua kém Hàng Nhị Miên, chỉ cần vượt qua được cửa ải này là mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại."
"Vì vậy, chỉ cần anh Ngô mua hết lô sợi bông này, giải quyết được vấn đề hiện tại là xong."
Lê Tinh cười rạng rỡ tự tin, như thể đã nắm chắc phần thắng. Lục Huấn nhìn cô chăm chú, càng như vậy anh càng không yên tâm, lo lắng cô hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Anh hỏi: "Em đã có dự tính gì rồi, cụ thể là gì? Có thể nói cho anh nghe không?"
Lê Tinh vừa định nói thì chợt nhớ đến chuyện anh giấu diếm mình, cơn giận của cô vẫn chưa nguôi ngoai. Cô ngậm miệng lại, hậm hực lớn tiếng: "Không nói cho anh biết, anh có dự tính cũng không nói cho em, vậy tại sao em phải nói cho anh nghe. Dù sao thì em cũng đã gọi điện thoại hẹn anh Ngô ngày mai cùng chị Lợi đến xưởng tất để bàn bạc. Ngày mai em nói gì anh cứ phối hợp là được."
"Thôi, em đi tắm đây, tắm xong đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."
Lê Tinh vừa nói vừa liếc nhìn thời gian, gấp sổ lại rồi vén chăn xuống giường, sau đó không ngoảnh đầu lại cầm sổ đi vào phòng tắm.
Lục Huấn nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng, anh ngồi trầm tư một lát, cầm chìa khóa ra khỏi phòng đi đến phòng bên cạnh tìm thư ký Quách.
Thư ký Quách nghe tiếng gõ cửa liền ra mở, vừa nhìn thấy Lục Huấn đã đoán được ý định của anh. Anh ấy bất đắc dĩ cười khổ: "Tôi đang viết bản kiểm điểm đây, cậu vừa đi không lâu thì Lê Tinh đến, còn gọi điện thoại cho chú Lê ngay trước mặt tôi. Chắc là trước đó cô ấy đã nói chuyện với chú Lê rồi, điện thoại vừa kết nối chú Lê đã mắng tôi một trận, còn bắt tôi viết kiểm điểm, ngày mai tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Lê Tinh."
Thư ký Quách vừa nói vừa hơi cúi đầu, một lát sau, anh ấy chỉnh lại kính rồi ngẩng lên nhìn Lục Huấn: "Cậu Lục, cậu có lòng tốt nhưng giám đốc và Lê Tinh cũng có lý. Chuyện của nhà máy sợi nên để nhà máy sợi tự giải quyết, không cần thiết phải kéo anh xuống nước. Nếu nhà máy sợi không có khả năng tự cứu mình, vậy thì thà thuận theo thời thế còn hơn."
Lục Huấn im lặng, sao anh không biết điều này chứ, chỉ là anh ở trong cuộc không thể làm ngơ trước những chuyện liên quan đến cô, giống như cô âm thầm làm vì anh vậy.
"Tôi hiểu rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Cuối cùng, Lục Huấn cũng đáp lại một câu rồi quay về phòng.
Ở khách sạn dù sao cũng không tiện bằng ở nhà, tuy Lục Huấn đã mang theo tất cả đồ dùng cá nhân như quần áo ngủ, dép, khăn mặt, xà phòng, nhưng Lê Tinh khi tắm vẫn cảm thấy không thoải mái bằng ở nhà, cô chỉ vội vàng tắm qua loa.
Lục Huấn về phòng không lâu thì Lê Tinh cũng tắm xong, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu tím hoa hồng mà anh đưa cho cô, áo trên là kiểu cổ vuông chui đầu, lộ ra xương quai xanh và cổ trắng ngần. Cô không gội đầu, túm hết tóc lên đỉnh đầu, đuôi tóc và tóc mai còn ướt. Khuôn mặt trắng nõn đầy đặn sau khi rửa qua dính hơi ẩm, giống như hoa dành dành trắng ngần dính nước, thanh tú tuyệt đẹp.
Anh vươn tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình. Một lát sau đưa tay chạm vào mặt cô, nhìn cô chăm chú hỏi: "Ngày mai em đã chắc chắn chưa?"
Tắm xong, Lê Tinh đã không còn giận anh nhiều nữa, chủ yếu là rất khó giận anh. Anh vì bảo vệ người nhà của cô, để cô sống thoải mái, sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp mà mình vất vả gây dựng, cô sao có thể giận được chứ, cũng không nỡ giận.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt ướt át nhẹ nhàng cọ xát vào mặt anh, khẽ mím môi đáp lại: "Sáu bảy phần chắc chắn. Nhưng cho dù không thành, em cũng đã tìm được một phương án dự phòng khác rồi."
Suy nghĩ một chút, cô vẫn tiết lộ cho anh một vài điều: "Hôm nay em ở chợ nảy ra một ý tưởng táo bạo, sau đó em đã gọi điện thoại cho chị Trân."
"Em tìm chị Trân? Chị ấy đã về rồi sao?" Lục Huấn ngạc nhiên hỏi.
"Ừm, chị ấy vừa về đến nhà hôm nay." Nhắc đến Hà Trân, trên mặt Lê Tinh lộ ra nụ cười: "Phàm Phàm bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, lúc nãy em gọi điện thoại cho chị Trân thì chính Phàm Phàm nghe thấy rồi đưa máy cho chị ấy. Chị Trân đã xúc động đến khóc, nói là lần đầu tiên con trai chủ động giúp chị ấy lấy đồ."
"Sau đó em và chị Trân đã nói chuyện về kế hoạch của em, chị ấy rất ủng hộ em, em còn kéo chị ấy cùng tham gia nữa, chị ấy đồng ý ngày mai sẽ giúp em tạo thanh thế."
"Tạo thanh thế gì? Em định làm gì? Em có ý tưởng táo bạo gì?" Lê Tinh không nói thì thôi, vừa nói ra Lục Huấn càng muốn biết hơn. Kế hoạch mà Hà Trân đồng ý chắc chắn không phải là kế hoạch nhỏ.
"Ngày mai anh sẽ biết thôi." Lê Tinh cười nói, ra vẻ thần bí. "Dù sao thì anh cũng biết chị Trân sẽ giúp em chống lưng là được, nếu không được chị ấy sẽ vay tiền ra cho bố, nếu nhà máy sợi vượt qua được cửa ải này thì tiếp tục, không vượt qua được thì có thể xin hợp tác, bây giờ bên ngoài cải cách chẳng phải cũng đang làm như vậy sao? Nên đừng lo lắng gì cả ông xã."
"Thôi, anh mau đi tắm đi, khách sạn này em ở lần đầu tiên nên không quen, không có anh ôm em ngủ không được."
Lục Huấn bây giờ cả trái tim đều bị cô treo lơ lửng, anh không thể ngờ được, cô chỉ có một buổi chiều mà đã nghĩ ra một ý tưởng, còn được Hà Trân ủng hộ nữa chứ. Anh nhìn cô hồi lâu rồi nói một câu: "Em không nói, em nghĩ tối nay anh ngủ được sao?"
Lê Tinh nghe vậy không nhịn được cười, đôi mắt cô đảo qua liếc nhìn anh: "Vậy làm sao bây giờ, anh cũng không thể giống như em nghĩ cách nghe lén chứ."
Cô hiếm khi ở trước mặt anh tinh quái như vậy, Lục Huấn nhất thời không biết nên tức giận hay nên cười, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm vào cô không động đậy.
Lê Tinh thấy vậy, bèn nén cười, ngẩng đầu ngậm lấy khóe môi anh: "Ngày mai em sẽ nói cho anh biết, bà xã muốn làm một việc lớn, ông xã ủng hộ em nhé?"
Cô ở bên tai anh thì thầm nhỏ nhẹ, lại nhẹ nhàng cọ xát vào anh, anh bị cô mài đến hết cả tính khí, anh nhìn cô chằm chằm rồi dùng sức nâng mặt cô lên đáp lại cô hai cái, cuối cùng cũng buông cô ra đứng dậy lấy quần áo, bàn chải đánh răng và cốc, đi vào phòng tắm.
Trong khách sạn, dù môi trường nhìn có vẻ ổn, nhưng tối nay cả hai cũng không làm gì, ôm nhau ngủ rất nhanh.
*****
Ngủ sớm, dậy cũng sớm. Sáng hôm sau trời vừa hửng sáng, Lục Huấn đã thức dậy, Lê Tinh cũng tỉnh giấc theo. Cô có vẻ tỉnh táo hơn hôm qua, cũng không có ý định ngủ nướng, cùng Lục Huấn vào phòng tắm rửa mặt.
Vệ sinh cá nhân xong, họ bỏ quần áo bẩn vào túi mang về giặt, thu dọn đồ đạc mang theo, rồi ra ngoài gọi thư ký Quách.
Thư ký Quách cũng đã chuẩn bị xong. Ba người cùng nhau ăn sáng ở gần đó, sau đó lái xe đến xưởng tất của ông chủ Ngô ở Đại Đường.
Ông chủ Ngô tên thật là Ngô Hữu Tài, ban đầu khi vợ anh ta Ngô Hữu Lợi buôn bán đồ trang sức, anh ta cũng tìm cách lấy tất từ các xưởng gần đó về bán. Sau này lấy được một dây chuyền sản xuất sắp hỏng từ xưởng tất, rồi tự mình mở một xưởng sản xuất tất để bán.
Sau đó, anh ta bắt mối với ông chủ xưởng kim khí để giúp ông ta bán kim khí, anh ta cũng không dừng lại việc sản xuất tất, mà liên tục mua máy móc mới về để mở rộng sản xuất.
Cuối năm kia, Đại Đường có chính sách mới, dựng lên một bảng quảng cáo với khẩu hiệu "Muốn phát tài, đến Đại Đường".
Ngô Hữu Tài phát hiện ra nhiều người ở gần đó biết dệt tất, một chiếc máy quay tay cũng có thể dệt ra những đôi tất tinh xảo, lại thêm chính sách ưu đãi cho việc thành lập xưởng, anh ta liền chuyển xưởng và máy móc đến đó. Sau này, xưởng của anh ta phát triển càng nhanh hơn. Chỉ trong hai năm, xưởng đã trở thành xưởng tất lớn nhất trong khu vực, nhà xưởng đã được mở rộng hai lần.
Khi Lê Tinh đến nơi thì đã hơn chín giờ sáng. Vợ chồng Ngô Hữu Tài đến sớm hơn họ, đã đi một vòng quanh xưởng rồi ra ngoài đợi họ.
Ngô Hữu Lợi không hiểu tại sao Lê Tinh lại liên lạc với họ sau khi về khách sạn tối qua, còn đặc biệt gọi chị ta cùng đến xưởng tất này, trong khi chị ta vốn dĩ không bao giờ can thiệp vào công việc của xưởng tất.
Lê Tinh vừa xuống xe, chị ta đã vội kéo Lê Tinh sang một bên hỏi: "Em gái, em gọi chị đến đây làm gì vậy? Xưởng tất của anh Ngô chị không thể can thiệp vào được đâu, anh ấy không cho chị can thiệp, giống như anh ấy cũng không quản bên xưởng trang sức của chị vậy."
Đây là công việc chính của hai vợ chồng, từ lâu đã có thỏa thuận không can thiệp vào công việc của nhau. Ngô Hữu Lợi còn có một câu không nói ra, đó là nếu không có mối quan hệ của Lê Tinh và Lục Huấn, hôm nay chị ta đã không đến đây rồi, bên cửa hàng của chị ta thật sự không thể rời người được.
Nhưng dù Ngô Hữu Lợi không nói, Lê Tinh cũng hiểu rõ. Cô mỉm cười, nhìn Ngô Hữu Lợi nói: "Em biết bên cửa hàng của chị Lợi bận, không thể rời đi được, đáng lẽ tốt nhất là em nên quay lại cửa hàng tìm chị, nhưng hôm nay em có việc quan trọng ở Ninh Thành phải giải quyết, nên mới để chị chạy một chuyến."
"Em tìm chị không phải vì chuyện sợi bông của xưởng tất, mà là có một chuyện hợp tác khác muốn tìm chị bàn bạc."
"Hợp tác khác? Hợp tác gì?" Ngô Hữu Lợi ngạc nhiên hỏi.
"Lát nữa em sẽ nói với chị, là một mối hợp tác rất lớn." Lê Tinh cười nắm lấy tay Ngô Hữu Lợi, nhìn ra cổng xưởng. Xưởng của Ngô Hữu Tài chưa đến nghìn người, không thể so sánh với những nhà máy lớn vạn người như nhà máy sợi. Xưởng cũng không được xây dựng đặc biệt, tường viện vẫn là tường gạch đỏ, còn chưa quét vôi trắng, cổng sắt lớn đóng kín, trên cửa chỉ có một tấm bảng đề: Xưởng sản xuất tất Lệ Toa.
Lê Tinh lại nhìn xung quanh, nơi này thuộc vùng ngoại ô khá hẻo lánh, nhà dân rất ít, nhưng đường xá bằng phẳng được trải nhựa, xung quanh được dọn dẹp khá sạch sẽ, cỏ dại ven đường đều đã được nhổ, mặt đất trước cổng xưởng và bên trong cũng vậy, sắp đến tháng mười hai rồi mà trên mặt đất còn rất ít lá rụng.
Xem ra Ngô Hữu Tài cũng có dụng tâm vào việc này.
Lê Tinh có chút muốn xem bên trong xưởng thế nào. Cô đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, hỏi Ngô Hữu Lợi và Ngô Hữu Tài đang nói chuyện với Lục Huấn: "Chị Lợi, anh Ngô, chúng em có thể vào trong xưởng xem một chút được không? Em lớn như vậy rồi mà còn chưa nhìn thấy tất được dệt như thế nào."
"Được chứ, sao lại không được!" Ngô Hữu Lợi còn chưa trả lời thì Ngô Hữu Tài đã thoải mái đồng ý, anh ta nhanh chóng mời mọi người: "Đi đi đi, chúng ta đừng đứng đây chịu gió lạnh nữa."
Ngô Hữu Lợi đang muốn hỏi kỹ hơn về mối hợp tác lớn mà Lê Tinh nói là gì, chẳng lẽ là toà nhà bách hóa của họ muốn lấy hàng từ chỗ chị ta sao, nhưng một kế toán thì có thể quản được chuyện thu mua sao?
Ngô Hữu Lợi nghĩ mãi không ra, chị ta là người nóng tính, thấy Ngô Hữu Tài mời mọi người vào xưởng, đành nén lại, đi theo vào trong.
Một đoàn người đi vào xưởng, Ngô Hữu Tài có vài trăm cái máy, đều là máy của Nhật, Hàn, Ý. Xưởng sản xuất cũng có mấy khu.
Không phải ngày nghỉ, tất cả các máy đều đang hoạt động, công nhân trong xưởng cũng đã vào vị trí làm việc, nhìn là biết những người này đều là thợ lành nghề.
Cả một dây chuyền từ công đoạn xoắn nguyên liệu, tinh luyện, xử lý bóng, nhuộm màu, cuộn, dệt cổ tất, dệt thân tất, kiểm tra, may, kiểm tra, ủi tất, đóng gói, đều được mọi người tiến hành rất có quy củ, tốc độ lại nhanh.
Lê Tinh chưa từng thấy dây chuyền sản xuất tất bao giờ, nhưng cô lớn lên ở nhà máy sợi, đã từng thấy công nhân nhà máy sợi làm việc như thế nào, tốc độ của những người này không hề chậm hơn nhà máy sợi, hơn nữa còn làm việc rất tích cực và hăng say.
Dù Lê Tinh có đến, họ cũng chỉ tò mò nhìn một cái, chào hỏi Ngô Hữu Tài một tiếng lại tiếp tục làm việc.
"Thế nào? Cậu Lục, chỗ của tôi cậu đến lần đầu, thấy cũng được chứ?"
Ngô Hữu Tài hỏi Lục Huấn đang đứng bên cạnh. Con người luôn muốn nhận được sự công nhận từ người khác, nhất là khi Ngô Hữu Tài biết Lục Huấn bây giờ làm ăn còn lớn hơn anh ta, anh ta càng muốn nghe ý kiến của anh.
Lục Huấn nhìn những công nhân làm việc có trật tự trong xưởng cũng không tiếc lời khen ngợi: "Rất tốt, tôi không ngờ xưởng tất của anh Ngô bây giờ lại làm ăn tốt như vậy. Máy móc của anh, nhiều xưởng bên ngoài còn chưa có đâu, công nhân cũng vậy, kỹ thuật rất thành thạo."
Ngô Hữu Tài quả nhiên rất vui, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý: "Chỗ khác tôi không dám nói, nhưng riêng cái chợ đầu mối này, ngoài mấy nhà đi lấy hàng hiệu từ nhà máy lớn ở phía Nam ra, không có nhà nào so được với tất Lệ Toa nhà tôi đâu."
"Những công nhân này đều là tôi bỏ công sức ra tuyển chọn, máy móc lại càng là của quý. Tiền kiếm được mấy năm nay coi như tôi đều đổ hết vào mấy cái máy này rồi. Nếu không phải hai năm trước tôi mới mua thêm một lô máy dệt tất mới, thì tôi cũng chẳng đến nỗi...."
Ngô Hữu Tài cảm thán một tiếng, rồi chợt nhận ra Ngô Hữu Lợi ở bên cạnh nên lại thôi không nói nữa.
Ngô Hữu Lợi vốn đã nôn nóng muốn biết Lê Tinh muốn hợp tác gì với mình, đợi mãi không được, Ngô Hữu Tài lại cứ khơi đúng chỗ ngứa, chị ta đành cố nhịn mím chặt môi, rồi vẫn không nhịn được quay sang hỏi Lê Tinh: "Em gái Tinh Tinh, có gì hợp tác thì cứ nói thẳng với chị đi. Chị Lợi là người không thích vòng vo lại cũng nóng tính, biết một nửa sự việc không chịu được đâu, huống chi lại là chuyện làm ăn, em cứ thế này thì chị lo lắng chết mất."
Lời của Ngô Hữu Lợi vừa thốt ra, Lục Huấn và thư ký Quách đang xách một túi đồ lớn ở bên cạnh đều khẽ biến sắc.
Lê Tinh biết Ngô Hữu Lợi đã hết kiên nhẫn, cô nhìn đồng hồ trên tay, rồi lại nhìn chiếc điện thoại vẫn đang cầm trên tay mà không có động tĩnh nào, suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy chị Lợi, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh hơn để nói chuyện được không? Chỗ này không tiện nói chuyện lắm."
"Đến văn phòng của tôi đi, bên đó yên tĩnh." Ngô Hữu Tài vội đáp lời. Thực ra anh ta cũng tò mò muốn biết Lê Tinh muốn bàn chuyện hợp tác gì ngoài chuyện sợi bông, anh ta đã từng hỏi Lục Huấn, được biết Lê Tinh chỉ làm kế toán ở toà nhà bách hoá.
Kế toán thì chỉ quản sổ sách, chứ có quản lý nghiệp vụ thu mua gì đâu.
"Được." Lê Tinh đồng ý, cười nói: "Vậy anh Ngô, chị Lợi dẫn đường giúp em."
"Được, đi lối này, văn phòng ở ngay trong tòa nhà vừa bước vào cổng ấy. Cái xưởng này trước kia thực ra là một trại gà, sau này trại gà chuyển đi nơi khác, chỗ này trống không, tôi chuyển xưởng đến đây thì được bên trên cho phép sử dụng. Có điều cách âm không được tốt lắm, lúc đầu tôi còn chê ồn nên đã đặc biệt tìm người đến sửa sang lại."
Ngô Hữu Tài cười nói rồi đưa tay dẫn đường, cả đoàn người nhanh chóng ra khỏi xưởng để đến văn phòng phía trước.
Xưởng tất được cải tạo từ trại gà, có khá nhiều khu, nhưng phần lớn đều là nhà hai ba tầng. Họ đem xưởng sản xuất là một trong những khu nhà ở vị trí giữa, cách văn phòng không xa, chỉ vài phút sau cả đoàn người đã đến văn phòng của Ngô Hữu Tài.
Xưởng của Ngô Hữu Tài ngoài máy móc ra thì những thứ khác đều tiết kiệm tối đa, nhưng văn phòng thì anh ta vẫn cần dùng để tiếp khách nên đã sửa sang lại một chút. Văn phòng có diện tích khá rộng, khoảng ba mươi mét vuông. Chỗ vào cửa có một kệ trưng bày lớn treo đầy mẫu mã tất.
Phía đối diện là bàn làm việc, phía sau có một tủ đựng tài liệu, bên ngoài là một bộ sofa da màu xám đậm kiểu 3+2+1, đi kèm một bàn trà đá hoa cương, đối diện là một bàn trà, mấy chiếc ghế, trên bàn trà bày một kệ đựng đồ, trên đó có vô số bộ trà cụ, bên cạnh còn đặc biệt đặt một nồi điện đun nước, phía bên kia kê một bồn rửa tay để lấy nước rửa trà cụ.
Vào đến văn phòng, Ngô Hữu Tài mời mọi người ngồi, anh ta lấy nước nóng đã được người mang vào từ sớm để pha trà.
Để bàn chuyện làm ăn, Lê Tinh không ngồi sofa mà kéo ghế tròn trước bàn trà ra ngồi, Lục Huấn ngồi xuống một chiếc ghế tròn bên cạnh cô, Ngô Hữu Lợi thấy vậy liền kéo ghế bên kia của chị ta ra ngồi, nóng lòng hỏi: "Tinh Tinh, em muốn nói chuyện hợp tác gì?"
Chị ta rất sốt ruột.
Lê Tinh cũng không úp mở nữa, sau khi thư ký Quách thấy trước bàn trà hết chỗ nên đã ra sofa ngồi, cô liền lên tiếng:
"Anh Ngô, chị Lợi chắc cũng biết, Ninh Thành hiện nay đang có nhiều đổi mới, toà nhà bách hoá nơi em làm việc sắp tới sẽ cho thuê quầy hàng..."
"Vậy là em muốn thuê quầy hàng để bán đồ sao? Định lấy hàng từ chỗ anh chị à?" Lê Tinh còn chưa nói xong thì Ngô Hữu Lợi đã như hiểu ra liền nói.
Lê Tinh khẽ cười, cô vẫn kiên nhẫn nói: "Không chỉ có vậy, chị Lợi nghe em nói hết đã."
"Em nói đi." Ngô Hữu Lợi nghe thấy không chỉ có vậy thì biết có lẽ sự việc không đơn giản, mình không thể quá nóng vội, bèn ngồi thẳng người lên.
Lê Tinh đặt chiếc điện thoạ đang cầm trên tay xuống bàn trà, nói tiếp: Những cải cách như cho thuê quầy hàng ở toà nhà bách hoá của chúng em vẫn còn là nhẹ, những nơi làm ăn thua lỗ nghiêm trọng, ví dụ như một số tòa nhà cung ứng của các huyện đã quyết định đóng cửa luôn."
"Sau khi đóng cửa, những nhân viên này không có chỗ làm, bên trên cũng phải có chút trợ cấp nào đó, nhưng các tòa nhà cung ứng thua lỗ quanh năm đã không còn tiền, tài sản duy nhất ngoài một số hàng tồn kho thì chỉ còn lại tòa nhà cung ứng, tòa nhà này hiện tại bên trên đã quyết định bán đấu giá."
Lê Tinh nói đến đây thì cố ý dừng lại một chút, cô liếc mắt nhìn Ngô Hữu Tài đang pha trà, không mấy để ý đến chuyện này, mới nói tiếp: "Sau đó, em đã mua lại tòa nhà."
"Em mua lại tòa nhà?" Lời này của Lê Tinh vừa thốt ra, tay Ngô Hữu Tài đang pha trà khựng lại, Ngô Hữu Lợi thì càng trực tiếp kêu lên kinh ngạc.
"Là một tòa?" Ngô Hữu Lợi không nhịn được hỏi.
Lê Tinh nghe vậy lại cười: "Vốn dĩ là một tòa, nhưng bây giờ thì không phải nữa."
"Là tất cả."