"Em đã mua, tất cả các tòa nhà?!"
Một câu "tất cả" của Lê Tinh trực tiếp khiến tất cả những người có mặt đều kinh ngạc.
Lục Huấn từ khi ngồi xuống bên cạnh Lê Tinh thì ánh mắt luôn dõi theo cô nói chuyện. Nghe thấy lời này, ngón tay thon dài đang gõ nhẹ trên đầu gối của anh khẽ dừng lại, anh còn như vậy, những người khác khỏi phải nói, thư ký Quách ngồi trên sofa ở đằng xa thì hai mắt trợn trừng sau cặp kính, tay Ngô Hữu Tài đang pha trà run lên làm nước trà bắn cả ra bàn, Ngô Hữu Lợi thì càng đứng phắt dậy, mắt trợn tròn miệng há hốc kinh ngạc.
Chị ta không nhịn được bước ra xa hơn để nhìn Lê Tinh.
Hôm nay Lê Tinh mặc bộ quần áo mà Lục Huấn đã chuẩn bị trong vali cho cô, cũng là bộ duy nhất, vì lo cô ra ngoài trời lạnh nên lần này Lục Huấn đã cho cô mặc ba áo, áo len lông thỏ cổ cao màu trắng, áo khoác và váy xếp li kẻ ca rô đen trắng bằng vải nỉ, bên ngoài là chiếc áo khoác kẻ ca rô cùng kiểu, màu đen trắng kinh điển, mặc trên người cô trông vừa tao nhã vừa khí chất.
Tóc cô nhiều, tự chải thì phiền phức, sáng nay cô vừa gọi điện thoại khắp nơi, vừa được Lục Huấn chải tóc cho, anh là người biết rõ nhất làm thế nào để tôn lên những ưu điểm của cô. Mái tóc xoăn dài đến eo được anh tết gọn gàng rồi búi lên, những lọn tóc xoăn bồng bềnh sau khi búi lên trông vừa tinh thần lại vừa không cứng nhắc.
Lê Tinh rất coi trọng ngày hôm nay, hiếm khi trang điểm cho mình, cô tỉa lông mày, dùng que diêm làm dài lông mi, thoa kem ngọc trai, phủ một lớp phấn trứng ngỗng, rồi tô một lớp son môi đỏ tươi trông rất tươi tắn.
Vốn dĩ đã có một khuôn mặt xinh đẹp mặn mà tinh xảo, dù không trang điểm cũng đã rất xinh đẹp, sau khi trang điểm thì làn da càng thêm trắng mịn như sứ, môi đỏ càng thêm quyến rũ.
Lê Tinh là người học múa, dù ở đâu dáng người cô cũng luôn thanh thoát và duyên dáng, cần cổ thon dài, lưng thẳng mảnh mai. Chỉ cần ngồi yên ở đó cũng đã đẹp như một bức tranh, mang vẻ đẹp đằm thắm mà rực rỡ đến cực điểm.
Hôm qua, Ngô Hữu Lợi nhìn Lê Tinh chỉ cảm thấy cô xinh đẹp, thanh tú và thoát tục như tiên nữ.
Hôm nay nhìn lại Lê Tinh, chị ta đột nhiên cảm thấy cả người Lê Tinh đã thay đổi, tựa như một đoá mẫu đơn nở rộ, quốc sắc thiên hương, đẹp đến mức kinh diễm, thậm chí khiến người ta cảm thấy không thể chạm tới.
Đây là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt so với những người buôn bán như họ.
Ở họ, người ta chỉ có thể thấy sự tinh ranh, dù xinh đẹp cũng là kiểu xinh đẹp mang theo sự tinh ranh, còn Lê Tinh lại là kiểu xinh đẹp quý phái, có khí chất của tiểu thư khuê các, cũng có phong cách và tầm nhìn thuộc về riêng cô.
Vẻ mặt Ngô Hữu Lợi hơi phức tạp, không nhịn được mà nói một câu: "Lục Huấn giàu có vậy sao?"
Trong lòng Ngô Hữu Lợi có chút chua xót, chị ta bắt đầu lăn lộn buôn bán kiếm tiền từ năm mười bảy mười tám tuổi, mười năm trôi qua, chị ta cũng coi như có chút tài sản, có mấy quầy hàng, hai xưởng sản xuất mỗi năm có thể kiếm hơn trăm vạn tệ, nhưng nếu bảo chị ta một hơi mua nhiều tòa nhà như vậy thì chị ta tự nhận mình không làm được.
Lê Tinh khẽ mỉm cười, Lục Huấn ở bên cạnh liếc nhìn Ngô Hữu Lợi rồi nhàn nhạt nói: "Không phải tiền của tôi."
"Không, không phải tiền của cậu?"
Lời của Lục Huấn không nghi ngờ gì nữa lại là một tiếng sét đánh ngang tai mọi người, ngay cả Ngô Hữu Tài cũng có chút ngồi không yên, chiếc nắp ấm pha trà bị bỏng tay, anh ta không pha được nữa đành đặt nó lên bàn.
Anh ta nhìn Lục Huấn rồi lại nhìn Lê Tinh.
Anh ta hiểu biết về Lê Tinh hơn Ngô Hữu Lợi một chút, biết Lê Tinh là con gái của giám đốc nhà máy sợi. Nhưng giám đốc quốc doanh nếu không tham ô thì dù có tiền cũng có hạn, huống chi bây giờ nhà máy sợi đã xuống dốc rồi, nếu không thì hôm nay họ đã không chạy đến chỗ anh ta làm gì.
"Nhà em dâu cũng có người làm ăn sao?" Ngô Hữu Tài biết Lục Huấn nói một là một, nói không phải tiền của anh thì sẽ không phải nói dối, nếu là như vậy thì thân phận của Lê Tinh không chỉ đơn giản là con gái của giám đốc nhà máy sợi, anh ta không khỏi mạo muội dò hỏi.
Ngô Hữu Lợi nghe vậy cũng lập tức nhìn về phía Lê Tinh.
"Anh Ngô từng nghe đến nữ hoàng bách hóa của Cảng Thành, chủ tịch tập đoàn Thịnh Bách Hà Trân Hà nữ sĩ chưa?"
"Nữ hoàng bách hóa Cảng Thành?"
Ngô Hữu Lợi ngớ người: "Danh xưng này, cô ấy rất lợi hại sao?"
Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi mới phất lên được mấy năm, họ không hiểu biết nhiều về Cảng Thành mà bình thường chỉ thấy trên ti vi, không quen thuộc lắm.
Họ cũng không phải người Ninh Thành, cũng chưa từng nghe những câu chuyện về nhà họ Hà ở Ninh Thành, đối với Hà Trân thì đương nhiên là không biết.
Lê Tinh cũng không ngạc nhiên, trong tay không có tờ báo nào, cô chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Vậy anh Ngô từng nghe đến Phạm Trường Hải chưa? Anh ấy là một trong những nhà đầu tư Cảng Thành đầu tiên trở lại đầu tư vào đại lục, hồi đó từng lên báo tỉnh đấy."
Lần này thì Ngô Hữu Tài đã nghe qua rồi: "Chính là Phạm Trường Hải mà Lục Huấn cùng làm dự án nhà trùm mền đó sao?"
"Chính là anh ấy." Lê Tinh vui vẻ gật đầu.
"Tôi từng nghe đến anh ta, nhưng không phải từ báo tỉnh." Ngô Hữu Tài cười nói, "Tôi là trước đây nghe Lục Huấn nói làm dự án nhà trùm mền, hỏi đến mới biết anh Phạm này, cũng thật là tình cờ, thời gian trước tôi may mắn được tham dự một bữa tiệc bên trên, cũng nghe người ta nói về người này, anh ta hình như có rất nhiều nhà và đất ở Cảng Thành."
"Đúng, anh Phạm là làm bất động sản, trong tay có rất nhiều đất và nhà." Lê Tinh cười đáp lại, nói tiếp: "Anh Phạm và chị Trân là vợ chồng, họ cùng nhau trở về Cảng Thành. Em có cơ duyên xảo hợp quen biết chị Trân, chị ấy nhận em làm em gái."
"Thời gian trước, em nghe nói tòa nhà cung ứng đối diện chỗ làm sắp bán đấu giá, vừa hay trong tay em có một khoản tiền, nên định mua lại để anh Huấn mở cửa hàng điện máy, kết quả anh Huấn không cần, anh ấy nói cửa hàng điện máy mà anh ấy mở ở Ninh Thành là dùng cho tòa nhà trụ sở Hồng Thái Dương, nhất định phải là kiểu kiến trúc đặc biệt mà người Ninh Thành vừa nhìn là nhớ ngay, anh ấy có xu hướng tự xây."
Lê Tinh nói đến đây thì cố ý dừng lại, vẻ mặt cũng hơi hờn dỗi, Ngô Hữu Lợi nghe vậy không nhịn được mà đáp lại một câu: "Cậu Lục nhà em còn không nhận nhà em tặng sao?"
Sau đó cảm thấy không đúng, nhìn Lê Tinh: "Nhưng Lê Tinh này, em mua nhà mà không bàn với cậu Lục sao?"
Lê Tinh ngập ngừng một lát: "Căn nhà đó không đắt lắm, còn rẻ hơn chiếc xe anh ấy mua cho em, em định cho anh ấy một bất ngờ."
".......Sao không có bất ngờ kiểu này cho tôi nhỉ." Ngô Hữu Lợi liếc nhìn Ngô Hữu Tài rồi lẩm bẩm một câu, chị ta ngồi trở lại ghế, lại tò mò hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Cậu Lục nhà em không lấy nhà, vậy tại sao em lại mua hết tất cả các tòa nhà cung ứng?"
"Anh ấy không cần toà nhà đó, em cũng không thể để không được chứ, em liền nghĩ xem nên làm gì. Chị Lợi biết em luôn làm việc ở toà nhà bách hoá, quen thuộc nhất cũng là mảng bách hóa, với một tòa nhà như vậy em nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy làm bách hóa là hợp lý nhất, nhưng tòa nhà đó đối diện với bách hoá số sáu, hai bên chắc chắn sẽ cạnh tranh nhau, mà muốn cạnh tranh thì toà nhà bách hoá mới mở nhất định phải có lợi thế cạnh tranh?"
"Em làm tài chính mấy năm, về kênh cung cấp hàng hóa của mấy toà nhà bách hoá coi như đều nắm rõ một số, sản phẩm mà bách hoá số sáu nhập vào đã là giá nhập tương đối thấp trong số các bách hóa rồi, rất khó tìm được nguồn nào thấp hơn nữa."
"Em không quyết định được, nghĩ đến chị Trân ngày xưa một tay đưa Thịnh Bách từ chỗ sắp đóng cửa trở thành nổi tiếng khắp Cảng Thành, em tìm đến chị ấy để xin kinh nghiệm."
"Chị Trân nói với em, muốn xây dựng một thương hiệu bách hóa, còn muốn giá nhập hàng thấp, em chỉ có một tòa nhà là không được, ít nhất phải mười tòa, hình thành quy mô, có một chu kỳ cơ cấu sản phẩm bên trong nó, nếu không em chỉ có thể làm nhỏ lẻ bán một ít hàng hóa lặt vặt......"
Lê Tinh dừng một lát: "Đúng lúc này chị Trân đã đề cập đến chợ đầu mối với em."
Ngô Hữu Lợi không vui lắm khi Hà Trân coi thường chợ đầu mối, nghe Lê Tinh nói đến đoạn sau, chị ta lại ngạc nhiên: "Chị ấy cũng biết chợ đầu mối của Ôn Thị chúng ta sao?"
Lê Tinh gật đầu: "Chị Trân biết, hồi đó chị Trân và anh Phạm về đầu tư, chị ấy đã đi khắp cả tỉnh rồi, chị ấy biết chợ đầu mối Ôn Thị, có hiểu biết sơ qua. Cũng giống như hôm qua em nói với anh Ngô, em cũng từng nghe đến chợ đầu mối , nhưng chỉ là biết trên báo thôi, chị Trân nhắc đến chuyện này với em, em cảm thấy hứng thú."
"Hôm qua chị Lợi không phải hỏi em, tại sao mua đồ mà còn ghi sổ sao? Thực ra em không chỉ vì ghi sổ, mà còn là để tìm hiểu thêm." Lê Tinh vừa nói vừa lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu xanh đậm từ chiếc túi xách đeo bên mình, mở hai trang rồi đưa cho Ngô Hữu Lợi bên cạnh.
Ngô Hữu Lợi nhận lấy, liếc qua một lượt, mắt chợt dừng lại: "Đây là em làm hôm qua sao?"
Ngô Hữu Lợi không thể tin được nhìn Lê Tinh, rồi tiếp tục lật cuốn sổ nhỏ trên tay Lê Tinh.
Cuốn sổ ghi chép của Lê Tinh không chỉ đơn thuần là ghi chép, mà còn ghi chú cả giá cả, kiểu dáng, chất lượng, phân loại nguyên liệu của những món đồ đã mua, nguồn gốc hàng hóa là tự sản tự tiêu hay nhập từ nơi khác, cùng với thông tin của các tiểu thương.
Thậm chí chi tiết hơn, cô còn ghi chính xác tên bà chủ quầy, sở thích, phương thức làm ăn.......
Điều khiến Ngô Hữu Lợi khiếp sợ nhất là những phân tích của Lê Tinh đều đúng, tỷ lệ sai sót cực kỳ ít.
Chị ta không thể tưởng tượng được, hôm qua chỉ dẫn Lê Tinh đi dạo một vòng mà Lê Tinh đã nắm bắt được nhiều thông tin đến vậy.
Nếu Lê Tinh ở lại cái chợ này vài ngày nữa, chẳng phải sẽ nắm rõ cái chợ này đến từng chân tơ kẽ tóc sao?
Đây rốt cuộc là cái đầu óc gì vậy?
Ngô Hữu Lợi hoàn toàn ngây người, cô liếc thấy Ngô Hữu Tài đang nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trong tay mình, dứt khoát đưa cuốn sổ cho anh ta xem cùng.
Ngô Hữu Tài nhìn cuốn sổ được đưa tới bên cạnh mình thì do dự một lát, thấy Lê Tinh không có ý ngăn cản, anh ta nhận lấy cuốn sổ.
Sau khi xem xong, anh ta cũng không thể bình tĩnh được nữa, không kìm được mà nhìn Lục Huấn: "Em dâu có khả năng đặc biệt này, cậu biết không?"
Lục Huấn cười cười: "Cô ấy bình thường là người rất thích quan sát."
"Em dâu, em làm những điều này là có ý định gì?" Dù sao đây cũng là cuốn sổ riêng của Lê Tinh, Ngô Hữu Tài không lật lung tung, sau khi xem xong thì gấp cuốn sổ lại trả cho Lê Tinh.
Ngô Hữu Tài ở một mức độ nhất định nào đó biết nắm bắt trọng điểm hơn Ngô Hữu Lợi. Lê Tinh nhận lại cuốn sổ rồi bỏ vào túi, tiếp tục nói: "Đây chính là chuyện hợp tác mà em muốn bàn với chị Lợi và anh Ngô."
"Hôm qua em đi dạo một vòng quanh chợ đầu mối, điều này khiến em vừa ngạc nhiên vừa kinh hỉ. Anh Ngô chị Lợi chắc biết em luôn xử lý đủ loại sổ sách, em quá quen thuộc với giá nhập hàng hóa của các bách hóa tổng hợp rồi."
"Hôm qua ở cửa hàng trang sức của chị Lợi em đã phát hiện ra, giá bán sỉ của chợ đầu mối rẻ hơn giá nhập của toà nhà bách hoá, đợi em đi hết cái chợ này, em đã xác định được một ý tưởng trước đây của mình, em muốn tập hợp những hàng hoá chất lượng cao trong chợ đầu mối lại, mở một chuỗi trung ta mua sắm giá rẻ."
"Nói chính xác hơn, em muốn mang mô hình chợ đầu mối theo hình thức bán sỉ tự chọn đến Ninh Thành. Mô hình này cũng giống như việc chị Lợi nói bán sỉ là phải có số lượng tối thiểu, nếu không đạt số lượng thì sẽ không kiếm được nhiều tiền, nhưng một cửa hàng thì không được, vậy mười cửa hàng, một trăm cửa hàng thì sao?"
"Tối qua em về đã nói ý tưởng này với chị Trân, chị ấy rất ủng hộ em, cũng đồng ý đầu tư tiền cho em làm chuyện này, ngoài ra còn sắp xếp một người quản lý chuyên nghiệp hỗ trợ em triển khai chuỗi cửa hàng bán sỉ giá rẻ theo phương thức kết hợp điểm và diện, từ cửa hàng đầu tiên ở Ninh Thành đến vô số cửa hàng ở Ninh Thành và thậm chí là thị trường toàn quốc."
Khi Lê Tinh nói đến mấy chữ "thị trường toàn quốc", cô đặc biệt nhấn mạnh ngữ điệu một chút, nhận thấy vẻ mặt của Ngô Hữu Tài khẽ rung động trong giây lát, cô không lộ vẻ gì mà thu ánh mắt lại rồi tiếp tục nói:
"Sáng nay chị ấy đã thay em liên hệ với người phụ trách việc bán đấu giá tòa nhà cung ứng Ninh Thành lần này, để bàn chuyện mua trọn gói các tòa nhà."
"Về toà nhà thì em tuyệt đối không có vấn đề gì, từ thiết kế đến xây dựng cửa hàng mua sắm, bao gồm cả việc tuyển dụng nhân viên và đào tạo cũng sẽ không có vấn đề, bây giờ vấn đề duy nhất là nguồn cung hàng hóa."
"Anh Ngô, chị Lợi biết, em mới kết hôn với anh Huấn chưa được bao lâu, bên chị Trân cũng bận rộn, chúng em không thể quanh năm suốt tháng ở Ôn Thị được, nhưng chúng em cần thành lập một trung tâm tuyển chọn sản phẩm ở Ôn Thị, cần một cầu nối có thể kết nối với cửa hàng mua sắm của chúng em với chợ đầu mối Ôn Thị để đạt được sự hợp tác."
"Anh Ngô và chị Lợi đã ở chợ đầu mối từ khi nó còn là hình thức sơ khai, chắc chắn anh chị hiểu rõ về con người và sự việc ở chợ đầu mối hơn em - một người chỉ ở đây vài tiếng đồng hồ."
"Vì vậy, em muốn tìm đến chị Lợi và anh Ngô hợp tác, hỗ trợ đội tuyển chọn sản phẩm của chúng em lựa chọn sản phẩm, để cửa hàng mua sắm đạt được hàng ngon giá rẻ, không chỉ kiểu dáng đẹp, giá cả tốt mà chất lượng cũng phải tuyệt đối đảm bảo."
"Một điều nữa, cũng là về mảng thu mua hàng hóa, với khối lượng thu mua lớn như vậy, cũng giống như bách hoá tổng hợp sẽ không thanh toán hết tiền một lần, có một tỷ lệ báo lỗ nhất định, tỷ lệ đổi trả hàng, chúng em cũng yêu cầu như vậy đối với sự hợp tác giữa chúng em và nhà cung cấp, thậm chí tiêu chuẩn còn cao hơn."
Lê Tinh nói đến đây thì có chút khô miệng, cô liế.m môi một cái, Lục Huấn bên cạnh tinh ý nhận thấy, anh vươn tay lấy chiếc ấm trà đã pha của Ngô Hữu Tài, rót cho cô một tách đưa đến bên cạnh.
Lê Tinh quay sang nhìn anh, vẻ mặt Lục Huấn dường như không có gì khác biệt so với bình thường, khi chạm mắt cô thì đáy mắt lại mang theo nụ cười, bàn tay anh đặt trên bàn còn lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Lê Tinh mím môi ngăn ý cười đang chực trào ra, không nói gì mà dời mắt đi bưng tách trà lên uống một ngụm, rồi ngẩng lên nhìn Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi: "Không biết chị Lợi và anh Ngô có hứng thú không?"
Có hứng thú không?
Ngô Hữu Lợi hoàn toàn choáng váng, cô không ngờ khi cô đang giữ tám quầy hàng và hai nhà máy, cảm thấy mình đã tương đối thành công thì lại có một người đã nghĩ đến việc triển khai mô hình chợ đầu mối ra kinh doanh trên toàn quốc.
Các tòa nhà cung ứng hiện nay vì nhân viên cứng nhắc và dịch vụ không tốt nên sắp bị loại khỏi thị trường. Sản phẩm bày bán ở các nơi không đồng đều, giá cả sản phẩm của bách hoá tổng hợp lại quá cao, nếu chuỗi cửa hàng mua sắm mà Lê Tinh mở ra có thể đạt được hàng ngon giá rẻ, chủng loại phong phú mẫu mã lại nhiều, cộng thêm mô hình quản lý chuyên nghiệp, phương thức quảng bá tiếp thị của họ, cuối cùng sẽ đạt được hiệu quả kinh ngạc như thế nào?
Có lẽ cũng giống như hồi họ mới bắt đầu buôn bán những sản phẩm rẻ tiền không cần phiếu hồi xưa, người mua đông nghẹt.
Ngô Hữu Lợi không nhịn được mà nhìn Ngô Hữu Tài.
Ngô Hữu Tài vừa rồi khi Lục Huấn lấy chiếc ấm rót trà cho Lê Tinh, thì mới nhận ra mình còn chưa rót trà cho mọi người, anh ta vội vàng lấy lại chiếc ấm, chỉ có điều một tay anh ta rót trà, tay còn lại đặt trên bàn hơi nắm lại, ngón cái vu.ốt ve qua lại ngón trỏ. Đây là thói quen trầm tư do dự của anh ta.
"Vậy, chúng tôi có lợi ích gì không?" Ngô Hữu Lợi thu hồi ánh mắt, li.ếm môi hỏi.
Lê Tinh nghe vậy thì cười: "Đương nhiên sẽ không bạc đãi chị Lợi. Tối qua em đã bàn với chị Trân rồi, nếu chị Lợi không chê, có thể đến làm chuyên viên tuyển chọn sản phẩm cho chuỗi cửa hàng mua sắm giá rẻ. Tất cả các sản phẩm do chị Lợi phụ trách tuyển chọn sau khi lên kệ, sẽ được trích phần trăm lợi nhuận bán hàng để trả cho chị Lợi."
Lê Tinh dừng một lát: "Đương nhiên, chất lượng sản phẩm phải được kiểm soát nghiêm ngặt. Nếu xuất hiện hàng giả, hàng nhái, hàng lỗi lên kệ, một hai lần không sao, nhưng nếu tình tiết nghiêm trọng, tái phạm nhiều lần không sửa đổi, đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của trung tâm, chị Lợi cũng phải chịu trách nhiệm tương ứng."
Như thể ý thức được câu cuối có hơi nặng lời, cô lại hòa hoãn nét mặt cười nói: "Nhưng em tin chị Lợi, em đã xem qua mấy quầy hàng của chị Lợi hôm qua, chị Lợi kiểm soát chất lượng sản phẩm tốt hơn nhà người khác, hàng giả chắc cũng không lọt vào mắt chị."
Lời này của Lê Tinh khiến Ngô Hữu Lợi nghe rất thoải mái, chị ta vu.ốt ve chiếc kẹp tóc trên đầu, lớn tiếng nói: "Đương nhiên rồi, chất lượng sản phẩm là điều mà anh Ngô nhà chị cũng nhắc đi nhắc lại với chị, chị cũng biết nó quan trọng như thế nào, làm ăn lâu dài thì nhất định phải nắm chắc điều này."
"Đúng vậy, hàng ngon giá rẻ, chắc chắn chất lượng là trên hết." Lê Tinh gật đầu mỉm cười phụ họa, liếc nhìn Ngô Hữu Tài vẫn luôn im lặng, ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Ngoài ra, chị Lợi anh Ngô cũng có thể góp một số tiền để nắm giữ cổ phần."
"Chúng tôi có thể góp tiền? Góp bao nhiêu? Có thể chiếm bao nhiêu cổ phần?" Ngô Hữu Lợi lập tức hỏi.
Lê Tinh nhìn thẳng vào ánh mắt hào hứng mong đợi của Ngô Hữu Lợi: "Bên chị Trân đã xác định sẽ đầu tư một số vốn rất lớn, bên chị nhiều nhất chỉ có thể là một trăm vạn, tỷ lệ cổ phần..."
"Lê Tinh này, ý tưởng của em rất hay, nhưng hiện tại chỉ là ý tưởng, em có thể đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ không? Cho dù em không thiếu vốn, mở ra nhiều tòa nhà như vậy, em làm sao đảm bảo mình có thể vận hành và duy trì tốt?" Lê Tinh còn chưa nói xong thì Ngô Hữu Tài đã rót trà xong đưa cho mọi người, rồi đưa thêm một ly cho thư ký Quách, trở lại chỗ ngồi và lên tiếng hỏi.
"Hàng hóa tự chọn bán theo số lượng lớn, em có thể đảm bảo sản phẩm của mình mỗi ngày đều bán được với số lượng lớn không? Nếu không đạt số lượng, đến cuối tháng phải thanh toán tiền hàng, em có chắc có thể thanh toán được không?"
"Em dâu trước đây làm về tài chính ở bách hoá tổng hợp, nhưng buôn bán và tài chính là hai chuyện khác nhau, em đột nhiên bước một bước lớn như vậy, không sợ cuối cùng xảy ra vấn đề sao?"
Những câu hỏi của Ngô Hữu Tài đều rất sắc bén và đi thẳng vào vấn đề, chỉ ra nỗi lo của anh ta về năng lực cá nhân của Lê Tinh.
Lê Tinh cũng không tức giận, cười nói: "Anh Ngô, nếu là em tự làm, chắc chắn em sẽ chọn một tòa nhà để thử nghiệm trước, nhưng em đã nói rồi, chúng ta sẽ có người quản lý chuyên nghiệp..."
Lê Tinh đang nói thì điện thoại trên bàn làm việc của Ngô Hữu Tài reo lên, anh ta nói "em dâu đợi một lát" rồi đứng dậy nghe điện thoại. Điện thoại là từ phòng truyền tin ở cổng xưởng gọi đến, tiếng điện thoại kêu to, giọng bác bảo vệ ở cổng vọng ra từ ống nghe:
"Giám đốc, có một người đàn ông nói là được cô Hà phái đến đưa tài liệu cho cô Lê, nói cô Lê đang gặp giám đốc nói chuyện công việc, trong số những người mà giám đốc vừa tiếp thì có cô Lê không? Tôi có nên cho người vào không?"
Giọng bác bảo vệ dừng lại một lát, như thể đang che ống nghe để nói chuyện: "Còn có cả tài xế và vệ sĩ nữa, còn hoành tráng hơn cả lần ông trấn trưởng đến."
Ngô Hữu Tài theo bản năng nhìn về phía Lê Tinh.
Lê Tinh nhận ra là ai, cô nghiêng người vội vàng nói: "Đây chính là người quản lý chuyên nghiệp mà em vừa nói với anh Ngô, là người của chị Trân phái đến đấy, phiền anh Ngô cho vào."
Ngô Hữu Tài nghe vậy lập tức nói với bên kia điện thoại: "Bác Trương, bác cho vào đi, chúng tôi ở văn phòng, sẽ xuống đón người."
Lúc này, điện thoại của Lê Tinh cũng reo lên, cô ngớ người một lát rồi cầm điện thoại nghe máy: "Alo."
Đầu dây bên kia, một giọng đàn ông có âm sắc giống Phạm Trường Hải vang lên trong ống nghe: "Cô Lê, tôi đến rồi, ở cổng xưởng."
Lê Tinh vẫn luôn chờ cuộc điện thoại này, bây giờ cuối cùng cũng đến, cô vội vàng nói: "Giám đốc Hà? Anh đến rồi à, được, vậy đợi một chút nhé, tôi xuống đón anh."
Người đàn ông kia lại nói: "Không cần đâu, tôi tự lên được, ba phút nữa gặp, tạm biệt."
Lời vừa dứt, bên kia cúp máy.
"Em dâu, chúng ta có cần xuống đón không?" Ngô Hữu Tài nghe thấy đối phương có cả tài xế và vệ sĩ thì đoán là thân phận không tầm thường, anh ta đặt điện thoại xuống, hỏi.
Lê Tinh cầm điện thoại suy nghĩ một lát, Hà Trân tối qua đã nói với cô, vị giám đốc Hà này làm việc khá dứt khoát, cũng không câu nệ hình thức, không cần quá khách sáo, còn bảo cô nên thể hiện khí thế của bà chủ.
Một đám đông đi đón một người thì cũng quá phô trương.
"Không cần đâu anh Ngô, anh ấy nói anh ấy tự lên được, chúng ta cứ đợi là được."
"Vậy được." Ngô Hữu Tài đồng ý, trở lại chỗ ngồi, trong lòng lại bắt đầu suy tính.
Anh vừa rồi hỏi Lê Tinh như vậy ngoài việc lo lắng Lê Tinh có đủ năng lực vận hành một cơ sở lớn như vậy hay không, một phần cũng là do dự không biết chuyện này có làm được không, dù sao tất cả những gì anh nghe được đều là từ Lê Tinh, mà cô ấy trước đây lại chưa có kinh nghiệm gì.
Tuy rằng anh tin tưởng Lục Huấn, nhưng tin tưởng là một chuyện, đầu tư tiền bạc lại là chuyện khác, anh không thể không thận trọng.
Bây giờ bên kia đã phái người đến, hiển nhiên là thật sự muốn làm ăn lớn rồi, nữ hoàng bách hóa Cảng Thành sẽ không thèm để ý đến một trăm vạn của họ, nhưng nếu họ có thể leo lên được con thuyền lớn này...
Tim Ngô Hữu Tài đập thình thịch, ngón cái của anh ta miết mạnh vào đốt ngón trỏ, rồi như vô tình nhìn Lê Tinh hỏi: "Em dâu, em có thể nói qua về lai lịch của giám đốc Hà này được không? Lát nữa gặp mặt không biết xưng hô thế nào?"
Lê Tinh vừa nghe là biết Ngô Hữu Tài muốn hỏi gì, cô đem những gì Hà Trân đã giới thiệu tối qua nói đơn giản lại với Ngô Hữu Tài: "Giám đốc Hà tên là Hà Chấn Sóc, nghe chị Trân nói năm xưa khi chị Trân tiếp quản Thịnh Bách, Thịnh Bách đang đối mặt với nguy cơ đóng cửa, chính anh ấy và chị Trân cùng nhau gây dựng từ một siêu thị nhỏ, làm nên Thịnh Bách nổi tiếng khắp Cảng Thành như bây giờ."
"Anh ấy có nhiều năm kinh nghiệm quản lý trung tâm thương mại lớn, lần này cùng chị Trân trở lại đại lục cũng là muốn khai thác thị trường đại lục."
"Nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng anh ta thường xuyên ở Cảng Thành thì có hiểu rõ tình hình bên chúng ta không?" Ngô Hữu Lợi không nhịn được mà hỏi.
Lê Tinh khẽ cười: "Chị Trân nói anh ấy là người Triều Sơn, lớn lên ở Triều Sơn đến năm mười bốn tuổi thì đến Cảng Thành. Anh ấy đi lên từ tầng lớp thấp nhất, cho dù làm trung tâm thương mại trung và thấp cấp thì anh ấy cũng có kinh nghiệm."
Đang nói thì cửa văn phòng vang lên hai tiếng "cộc cộc", người đàn ông với ngón tay thon dài đẩy cửa bước vào phòng, tay cầm một túi tài liệu.
Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ vest màu xanh đậm thẳng thớm, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen. Vóc dáng cao lớn hơi vạm vỡ, ngũ quan mang nét lai Tây sâu sắc và tuấn tú, để một chút râu quai nón, nhưng không có vẻ thô kệch, ngược lại thể hiện một nét quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.
Lê Tinh thấy người đã đến thì vội đứng dậy.
"Cô Lê, tôi là Hà Chấn Sóc, chị Jane bảo tôi đưa cái này cho cô." Người đàn ông bước những bước chân dài thẳng đến trước mặt Lê Tinh, đưa túi tài liệu trong tay cho cô.
"Vâng, cảm ơn anh, giám đốc Hà." Lê Tinh đưa tay nhận lấy túi tài liệu, mỉm cười với Hà Chấn Sóc, quay sang giới thiệu với Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi: "Anh Ngô, chị Lợi, đây là Hà Chấn Sóc, giám đốc Hà."
"Chào giám đốc Hà, mời ngồi, mời ngồi."
Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi đều đứng dậy chào Hà Chấn Sóc, Ngô Hữu Lợi vừa nhìn người đàn ông đã cảm thấy khí thế không tầm thường, chị ta vội vàng nhường chỗ ngồi của mình cho anh ấy.
Hà Chấn Sóc cũng không khách sáo, kéo ghế ra ngồi xuống, lại quay sang nói với Lê Tinh: "Bên chị Jane đã nói chuyện xong với giám đốc Sử, ngày mai buổi trưa gặp mặt."
"Vâng, tôi biết rồi." Lê Tinh cười đáp lại, thấy Hà Chấn Sóc không có ý định nói chuyện với Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi, cô liền lấy đồ trong túi tài liệu ra.
Trong túi tài liệu có hai bản phỏng vấn Hà Trân và Phạm Trường Hải khi họ về nước, còn có cả phỏng vấn của chị ấy ở Cảng Thành, bây giờ mấy tờ báo này đã không dùng được nữa, Lê Tinh để sang một bên, cầm lấy mấy bản hợp đồng mà Hà Trân đã chuẩn bị cho cô.
Lê Tinh cầm ba bản hợp đồng, hỏi Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi: "Anh Ngô, chị Lợi, không biết về vụ hợp tác này, hai anh chị có ý định gì không?"
"Có chứ, sao lại không có!" Ngô Hữu Lợi vội vàng lên tiếng.
Chuyện này hầu như không cần phải suy nghĩ, có thể lên chung thuyền của ông trùm bách hóa, còn có thể tiêu thụ hàng hóa của mình, lúc đi chọn sản phẩm cũng có thể kiếm tiền hoa hồng, chỉ có kẻ ngốc mới không làm, không chỉ làm mà còn phải đầu tư tiền vào.
Ngô Hữu Lợi xoa xoa tay, xích lại gần Lê Tinh mong đợi nhìn cô: "Em gái, em dẫn bọn chị phát tài, bọn chị sao lại không muốn chứ, chị không chỉ sẵn sàng giúp em chọn sản phẩm, đi bàn bạc với những người ở chợ, mà còn muốn đầu tư tiền vào nữa. Lê Tinh này, em xem bọn chị đầu tư một trăm vạn được không?"
Lê Tinh không nói được hay không, cô cúi đầu nhìn bản hợp đồng trong tay, nghiêng đầu hỏi Ngô Hữu Lợi: "Chị Lợi, hình như em chưa nói với chị về vấn đề tỷ lệ cổ phần thì phải."
"Bên chị Trân đầu tư cho em ba trăm vặn thì chỉ chiếm hai mươi phần trăm cổ phần, anh Hà hỗ trợ em vận hành giai đoạn đầu, chiếm mười phần trăm cổ phần, một trăm vạn của chị nhiều nhất em chỉ có thể cho chị mười phần trăm cổ phần thôi."
"Một trăm vạn mà chỉ có mười phần trăm?"
Lời này của Lê Tinh vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, trong mắt Lục Huấn lóe lên những tia cười tinh quái, rất nhanh liền thu lại vẻ mặt, đóng vai làm nền cho vợ mình, Hà Chấn Sóc cũng không kìm được mà nghiêng đầu nhìn Lê Tinh.
Ngô Hữu Lợi trực tiếp há hốc mồm không biết khép lại thế nào, có chút khó chấp nhận.
"Đúng, mười phần trăm, điều em có thể đảm bảo là trong vòng một năm sẽ mở được tám đến mười cửa hàng mua sắm tự chọn, hiện tại có thể xác định là cửa hàng ở Giang Đông có thể khai trương trước Tết, cố gắng đuổi kịp dịp mua sắm cuối năm."
Lê Tinh vừa nói vừa cười, cô mở một bản hợp đồng khác ra: "Hay là chị Lợi cứ ký bản hợp đồng này đi, chính là bản hợp đồng mà em đã nói với chị về việc trích một phần trăm doanh số bán hàng."
"Nếu, tôi và A Lợi không làm người giới thiệu này, thì các người định làm thế nào?" Ngô Hữu Tài lúc này hỏi Lê Tinh.
Nụ cười trên mặt Lê Tinh hơi thu liễm lại, cô ấn tay lên bản hợp đồng, rất nhanh lại cong môi: "Anh Ngô, anh nghĩ với mối quan hệ và nhân mạch của chị Trân, việc liên hệ với người quản lý chợ đầu mối, thậm chí là bí thư Tạ có khó không?"
Không khó.
Gần như chỉ trong một khoảnh khắc, Ngô Hữu Tài đã có câu trả lời trong đầu.
Bên trên bây giờ còn mong có người đến vực dậy danh tiếng của chợ mà. Họ muốn vào có khi còn được cho không một mảnh đất để xây lâu đài, xây trung tâm sản phẩm cũng có thể.
Trong đầu Ngô Hữu Tài nghĩ đến thì Lê Tinh cũng nói: "Chẳng qua là so với việc để anh Ngô và chị Lợi ra mặt thì sẽ tốn thời gian và công sức hơn thôi, nhưng lúc đó có thể chúng tôi sẽ trực tiếp xây một tòa nhà trên con đường nhỏ trong thành phố làm trung tâm sản phẩm, thậm chí chúng tôi còn có thể vượt qua chợ đầu mối để làm bán sỉ!"
Lời của Lê Tinh nói ra rất đanh thép, mấy chữ cuối cô còn nhấn mạnh ngữ điệu.
Tất cả những người có mặt đều chấn động.
Đến lúc này, tất cả mọi người đều hiểu tại sao Hà Trân lại đầu tư tiền cho Lê Tinh, để một cô gái mới đi làm được hơn hai năm làm chuyện này.
Đây mới là mục đích cuối cùng.
Lục Huấn chậm rãi nắm chặt bàn tay, trong lòng kích động, tự hào dâng trào.
Đây là vợ của anh.
Cô giống như một con phượng hoàng, bắt đầu bay cao rồi.
"Cậu Lục, em dâu không đơn giản." Một lúc sau, Ngô Hữu Tài nhìn Lục Huấn lên tiếng.
Lục Huấn trước đây là người khiêm tốn hết mức, lần này lại hiếm khi không khiêm nhường, anh sảng khoái cười nói: "Cô ấy vẫn luôn rất lợi hại, lúc chúng tôi mới quen nhau, cô ấy nói với tôi doanh thu một tháng của tiệm tóc Lệ Lệ là mười sáu mười bảy vạn, anh Ngô biết tôi từng làm thợ học việc ở tiệm tóc, quen biết mấy người làm tóc, tiệm Lệ Lệ đó tôi đã đầu tư không ít tiền vào, lúc đó tôi còn tưởng cô ấy lật xem sổ sách trong tiệm tôi rồi, kết quả là do cô ấy tự quan sát được một số số liệu rồi ước tính ra."
"Lê Tinh cô ấy có khả năng tính toán mạnh mẽ, giác quan kinh doanh cũng nhạy bén, chỉ cần cho cô ấy thời gian trưởng thành, tương lai cô ấy sẽ còn mạnh hơn tôi."
"Đâu có khoa trương như vậy." Lê Tinh bị Lục Huấn khen đến đỏ mặt, liếc nhìn anh một cái.
Lục Huấn cong khóe môi, bàn tay lớn dưới bàn nắm lấy tay cô, hơi dùng sức niết chặt đốt ngón tay trắng nõn của cô rồi mới buông ra.
Hà Chấn Sóc ở bên cạnh liếc mắt thấy cảnh tượng dưới bàn, bèn dời mắt đi.
"Đúng vậy, chỉ cần cho em dâu thời gian, tương lai cô ấy sẽ không tệ đâu." Ngô Hữu Tài đã nghĩ thông suốt, anh ta cũng cười theo: "Em dâu, một trăm vạn, mười phần trăm, đối với một dự án lớn mà nói, rất đáng giá. Cứ theo phương án của em mà làm."
"Vậy anh Ngô, chị Lợi xem hợp đồng đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta ký, còn chi tiết thì chúng ta sẽ bàn sau." Lê Tinh khẽ cong đôi mắt, đưa bản hợp đồng được đặt ở vị trí thứ hai cho Ngô Hữu Tài bằng cả hai tay.
Rất nhanh sau đó lại lấy ra bút và hộp mực, mở ra đặt trước mặt Ngô Hữu Tài.
Ngô Hữu Lợi bên cạnh muốn nói gì đó, nhưng há miệng rồi lại thôi.
"Được." Ngô Hữu Tài đáp lại một tiếng, nhận lấy hợp đồng xem. Bản hợp đồng do Hà Trân chuẩn bị rất chi tiết, tất cả các điều khoản đều rõ ràng minh bạch.
Ngô Hữu Tài đọc lướt qua một lượt, chú ý đến điều khoản nếu có vấn đề nghiêm trọng về kiểm soát chất lượng sản phẩm, gây hậu quả tổn thất lớn, và được xác minh là có liên quan trực tiếp đến người chọn sản phẩm, người chọn sản phẩm sẽ phải chịu tất cả các tổn thất cho các cửa hàng, đồng thời công ty cũng có quyền mua lại cổ phần thuộc sở hữu của người chọn sản phẩm. Đọc xong, anh ta khẽ cau mày nhưng không nói gì, cầm bút nhanh chóng bổ sung thông tin rồi ký tên.
Hợp đồng làm thành hai bản, bên Ngô Hữu Tài ký xong thì đưa cho Ngô Hữu Lợi ký, bên Lê Tinh cũng ký xong. Rất nhanh hai bản hợp đồng đã được ký kết xong, đóng dấu tay.
Lê Tinh đưa bản hợp đồng thuộc về Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi cho họ, bản của mình thì bỏ vào túi tài liệu.
Sau đó, cô lại nhìn một trong số các hợp đồng trên bàn, ngẩng lên cười với Ngô Hữu Tài: "Anh Ngô, việc hợp tác với anh và chị Lợi coi như đã xong, tiếp theo chúng ta sẽ bàn về chuyện hợp tác sợi bông của nhà máy sợi."