Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 67

 "Lê Tinh này, chuyện sợi bông này hôm qua anh đã bàn với cậu Lục và thư ký Quách rồi." Ngô Hữu Tài nghe Lê Tinh nhắc đến sợi bông thì trên mặt lộ vẻ khó xử. Có mối quan hệ với Lục Huấn, lại thêm những lần hợp tác trước, Ngô Hữu Tài không hề chơi trò thái cực với một số người làm ăn lão luyện, anh ta nói thẳng về tình hình thị trường sợi bông hiện tại.

"Vốn dĩ những năm trước từ tháng Chín đến tháng Mười một là mùa cao điểm nhu cầu sợi bông, nhưng tình hình hai năm trước em dâu cũng biết rồi, giá cả biến động lớn, anh coi như may mắn nghe theo lời khuyên của cậu Lục, trữ một lượng lớn sợi bông trước thời hạn, còn nhân đó kiếm được một khoản, mấy ông chủ xung quanh làm cùng anh cũng vậy, nhưng những người khác thì sao, nhiều xưởng tư nhân không qua được cửa ải này, những người qua được cũng sống dở chết dở."

"Năm nay thị trường lại ảm đạm như vậy, mấy ông chủ càng thêm thận trọng, tư nhân là vậy, tình hình các đơn vị quốc doanh em cũng hiểu, cũng không tốt, nên mùa cao điểm này cũng kết thúc sớm."

"Anh biết khi hai người ra đây, giám đốc Lê có đưa cho hai người một giá sàn sợi bông, nhưng giá mà giám đốc Lê đưa ra là giá đáy của nửa đầu tháng, bây giờ đã gần tháng mười hai, giá sợi bông đã giảm một nửa."

"Anh và Lục Huấn quen biết nhau cũng được hai năm, Lục Huấn đối xử với anh rất nghĩa khí, anh chắc chắn không thể phụ lòng cậu ấy, thế này, anh sẽ tăng thêm mười phần trăm trên mức giá đã đưa ra hôm qua, em thấy được không?"
Ngô Hữu Tài quyết định, đồng thời để ý thấy nước trà trong ly của mọi người đều đã hết, vội vàng pha trà tiếp.

"Trước khi các người đến, tôi đã liên hệ với mấy ông chủ, bây giờ họ đang ở bên ngoài, khoảng buổi trưa sẽ đến đây, tôi sẽ cố gắng thuyết phục họ chấp nhận mức giá này."

"Em dâu thấy thế này được không?" Ngô Hữu Tài tiếp trà vào tách cho Lê Tinh rồi hỏi cô.

Lê Tinh khẽ mỉm cười, cô không nói được hay không được, chỉ khẽ chạm vào tách trà, hỏi Ngô Hữu Tài: "Anh Ngô, em nghe nói năm ngoái anh đến Bắc Kinh muốn quảng cáo cho tất Lệ Toa thì phải?"

Ngô Hữu Tài không ngờ Lê Tinh đột nhiên hỏi đến chuyện này, anh ta hơi ngớ người, nhìn Lục Huấn.

Lục Huấn từ đầu đến cuối đều nhìn vợ mình, thấy Ngô Hữu Tài nhìn sang thì anh cũng không né tránh. Vợ chồng nói chuyện với nhau không có gì là không thể nói, không có gì phải ngại, đây cũng không phải là chuyện không thể nói.

Ngô Hữu Tài cười, thừa nhận: "Có chuyện đó. Năm ngoái anh biết từ một người bạn rằng xưởng đồng hồ Sơn Đông vì đã đạt được thỏa thuận với đài truyền hình về phương thức hợp tác chương trình chào xuân, đổi lấy một quảng cáo bằng miệng chúc Tết người dân cả nước vào đêm giao thừa, doanh số bán đồng hồ của họ năm đó đã tăng gấp hai mươi lần."

"Gấp hai mươi lần, con số thật kinh ngạc, anh liền nghĩ, nếu anh có thể quảng cáo cho tất Lệ Toa, không cần quảng cáo vào buổi tối mà chỉ cần quảng cáo vào giờ vàng của các bộ phim truyền hình thôi, để người dân cả nước biết đến tất Lệ Toa, thì việc buôn bán xưởng tất của anh có phải sẽ càng phát đạt hơn không?"

"Vừa hay năm ngoái anh có một khoản tiền nhàn rỗi không biết làm gì, anh liền nghĩ hay là cứ thử xem sao, thế là sau khi sắp xếp xong công việc ở xưởng, anh liền xách một vali tiền đến Bắc Kinh, nào ngờ," Ngô Hữu Tài lại cười, hơi tự giễu. "Cũng là do anh xốc nổi, trước khi đi không nghĩ đến việc tìm người giúp đỡ, đến đó thì lạ nước lạ cái, lúc đó anh còn sợ người ta cướp tiền của mình, ăn mặc cũng rách rưới, chạy đến đài truyền hình thì ngay cả cổng cũng không vào được."

"Công việc ở xưởng cũng nhiều, anh thì đi xe đến khu vực Tử Cấm Thành dạo một vòng rồi về, một vali tiền không động đến, vừa hay đổi cho chị Lợi em một chiếc xe mới."

Ngô Hữu Tài cũng là một người lạc quan, khi nói chuyện này anh ta còn nhìn Ngô Hữu Lợi: "Chính là chiếc xe đã đền cho hai người đấy, đợi lát nữa anh sửa xe cho Lục Huấn xong thì sẽ đổi lại cho cậu ấy."

Ngô Hữu Lợi trước đây không vui lắm về chuyện một trăm vạn mà chỉ có mười phần trăm cổ phần, nhưng đợi đến khi chị ta ký hợp đồng xong, rồi nghĩ lại những lời mà Lê Tinh đã nói với Ngô Hữu Tài trước đó, dần dần cũng hiểu ra đây là một mối làm ăn như thế nào.

Ngô Hữu Lợi tham tiền ham lợi, tầm nhìn không được xa lắm, nhưng chị ta không phải là người ngốc, nếu bên Lê Tinh thật sự có thể phát triển theo như chị ta dự tính, thì một trăm vạn, mười phần trăm cổ phần sau này sẽ đáng giá bao nhiêu thì có thể tưởng tượng được.

Trong lòng đã thông suốt, trên mặt cũng có nụ cười, nghe thấy lời của Ngô Hữu Tài, chị ta giật chiếc kẹp tóc màu hồng trên đầu xuống, liếc nhìn Ngô Hữu Tài một cái: "Em hiếm gì cái xe đó, cũng đủ em mua mấy cái quầy rồi, cái công trình khu Hoàng Viên giai đoạn một sắp hoàn thành, em còn định mua mười mấy cái quầy nữa, anh thì hay rồi, mua một chiếc xe, em lại chẳng lái được mấy lần."

Bị nói móc, Ngô Hữu Tài cũng không tức giận, chỉ cười cười bưng tách trà lên nhấp một ngụm.


Lê Tinh nhìn Ngô Hữu Tài, trầm ngâm một lát rồi mở miệng: "Anh Ngô, chị Lợi dạo này có xem tivi không ạ?"

Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi không hiểu vì sao Lê Tinh đột nhiên hỏi chuyện này, họ nhìn nhau, Ngô Hữu Tài đáp: "Vợ chồng anh ngày thường bận tối mắt tối mũi với quầy hàng với cả xưởng, ít khi nào được xem tivi lắm. Chị Lợi em thì hay tranh thủ xem ở mấy quầy hàng kế bên có tivi thôi. Mà sao em hỏi vậy?"

"Vậy anh chị có biết khoảng giữa tháng sau, có một bộ phim gia đình sẽ được chiếu trên tivi không?"

Ngoài kinh doanh, Ngô Hữu Lợi rất thích xem tivi. Vừa nghe Lê Tinh hỏi, nhớ ra ngay: "Ý em là bộ "Nhà Tôi Có Hỉ Sự" đúng không?"

"Vâng, đúng là bộ phim đó."
Lê Tinh cười gật đầu, nói tiếp: "Đạo diễn của phim đó là Trần Thủy Hoa."

"Cũng trùng hợp là em có một cháu trai đang học ở Học Viện Điện Ảnh Bắc Kinh. Cậu ấy học khoa đạo diễn, có năng khiếu về quay phim. Cả năm nay cậu ấy đi theo học hỏi đạo diễn Trần Thủy Hoa, vừa làm trợ lý trường quay vừa làm quay phim, phó đạo diễn, được đạo diễn Trần coi như nửa đệ tử mà chỉ dạy."

"Phim truyền hình do đạo diễn Trần làm thường có rating rất cao. Dù không phải khung giờ vàng hay chiếu lúc nửa đêm mà rating vẫn rất ấn tượng. Chỉ có phim điện ảnh thì ngược lại, làm phim nào là lỗ phim đó. Trước đây, nhiều người tranh nhau đầu tư cho phim của đạo diễn Trần. Giờ ông ấy chủ động tìm đến, người ta cũng chẳng thèm ngó ngàng."

"Để gọi vốn đầu tư cho phim điện ảnh sắp tới, ông ấy còn lặn lội dẫn cháu trai em sang tận Cảng Thành, cuối cùng vẫn tay trắng trở về, lại còn mất thêm một khoản tiền thuê trang phục."

"Anh Ngô cũng biết đấy, anh Huấn hiện giờ đang làm đồ điện gia dụng. Xưởng của anh ấy đã có sản phẩm như bàn là, máy sấy tóc, nồi cơm điện, quạt điện các loại, còn đang nghiên cứu cả máy sưởi, điều hòa giá rẻ nữa. Anh ấy luôn muốn xây dựng thương hiệu Hồng Thái Dương, quảng bá thương hiệu. Em thì nghĩ, muốn quảng bá thương hiệu thì chắc chắn phải cần quảng cáo."

"Nhưng em cũng không rõ bây giờ quảng cáo trên tivi tốn kém bao nhiêu. Ban đầu em định liên hệ với chị họ làm ở đài truyền hình để hỏi han, nhưng nghĩ lại mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, tìm đến chị ấy thì lại hơi làm lớn chuyện, nên em gọi điện hỏi thăm cháu trai."

"Cháu em bảo, đạo diễn Trần đang có một suất quảng cáo xen giữa bộ phim truyền hình sắp chiếu chưa có ai mua. Nếu em muốn thì chỉ cần đầu tư cho phim điện ảnh mới của đạo diễn Trần, ông ấy sẽ thu xếp quay quảng cáo cho chúng em trước khi phim truyền hình được phát sóng."

"Em đã đồng ý đầu tư cho bộ phim này rồi. Nếu anh Ngô cần, em có thể nhường lại suất quảng cáo này cho anh."

"Thật vậy sao?" Ngô Hữu Tài ngồi thẳng dậy. Anh không hay xem tivi, càng không để ý xem phim của đạo diễn nào. Nhưng dù không để ý thì cũng không thể không biết, trong nhà có một bà vợ mê phim. Dù mỗi ngày bận rộn, cô ấy vẫn có thể tranh thủ xem được vài đoạn. Vì thế, bộ phim sắp chiếu kia anh cũng đã xem qua giới thiệu, thấy có vẻ hay, nếu có thể chèn quảng cáo vào thì...

Ngô Hữu Tài nuốt nước bọt nhìn Lê Tinh: "Em nói thật chứ? Em đã lấy được suất quảng cáo đó rồi?"

Quảng cáo thì đương nhiên vẫn chưa chắc chắn. Dù Lê Tinh có nhanh nhẹn đến đâu thì cô cũng cần thời gian để liên hệ với mọi người.

Đêm qua, nghe được cuộc nói chuyện giữa Lục Huấn và thư ký Quách ngoài hành lang, Lê Tinh tức giận đến mức suýt chút nữa xông vào "ba mặt một lời" với hai người. Ba người cùng đến bàn chuyện làm ăn, vậy mà chỉ có mình cô bị giấu diếm, Lê Tinh không thích điều đó.

Kể cả là vì muốn tốt cho cô, cô cũng không muốn.

Cô không hề yếu đuối như họ nghĩ, khi gặp chuyện chỉ biết cuống cuồng. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn, vì đây chưa phải lúc để nổi giận.

Lê Tinh trở về phòng suy nghĩ xem nên làm thế nào. Sau đó, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài hành lang dần đi xa, cô đoán chắc anh đang buồn phiền nên ra ngoài, bèn đi tìm thư ký Quách để tìm hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện.

Sau đó Lê Tinh quay về phòng, lấy danh bạ điện thoại ra, rồi dùng điện thoại của Lục Huấn gọi khắp nơi.

Nhưng đúng là tình hình hiện tại rất khó khăn như anh Ngô nói. Không ít nhà máy sợi như nhà máy của bố cô, bản thân đã không bán được bao nhiêu hàng lại còn bị các đơn vị quốc doanh trả hàng. Những người quen biết với cô đều nói là bó tay, họ còn cho biết Lê Vạn Sơn cũng đã tìm đến họ rồi.

Trong lúc không biết làm sao, Lê Tinh đành gọi cho Hà Trân.

Nhưng quen biết Hà Trân đã mấy tháng, hai người nói chuyện chủ yếu toàn là về Phàm Phàm, về việc Lê Tinh chăm sóc, quan tâm Phàm Phàm như thế nào, dành thời gian chơi với cậu bé, mua đồ cho cậu bé, tất cả đều xuất phát từ sự chân thành không hề vụ lợi, không hề mong chờ báo đáp.

Vì thế, Lê Tinh không thể nào mở miệng nhờ Hà Trân giúp đỡ một cách vô cớ được, nhất là khi đó lại là chuyện lớn của nhà máy sợi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô quyết định dùng cách trao đổi.

Ý tưởng nảy ra ở quầy hàng vào buổi chiều, sau đó Lê Tinh đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu cô tự mình làm nhỏ lẻ, trước tiên mở một cửa hàng, nếu thành công thì sau này có thể mở thêm vài chi nhánh ở Ninh Thành, nhưng khả năng cao là chỉ dừng lại ở đó, không thể phát triển hơn được nữa. Dù sao một mình cô cũng có hạn, mà cô cũng không phải người quá chuyên nghiệp.

Nhưng nếu có người chuyên nghiệp, thành lập một đội ngũ chuyên nghiệp để thực hiện ý tưởng này, bắt đầu từ một điểm rồi nhân rộng ra toàn Ninh Thành, lan tỏa khắp cả nước, thì có thể hoàn thành trong vòng hai ba năm. Mà một khi làm được, họ còn có thể kiểm soát được nguồn hàng.

Từ trung gian chuyển sang tự sản tự tiêu, thậm chí họ có thể học theo chợ đầu mối làm bán sỉ, nhượng quyền thương hiệu, hoặc kinh doanh thương mại, vươn xa hơn nữa...

Người chuyên nghiệp thì Lê Tinh không có, nhưng Hà Trân thì có. Nếu Hà Trân hứng thú với ý tưởng này, chắc chắn có thể làm được.

Sau khi gọi điện, Lê Tinh đã chia sẻ ý tưởng này với Hà Trân. Nói xong, cô khá lo lắng, sợ Hà Trân không hứng thú. Nếu vậy thì cô không biết phải mở lời nhờ giúp đỡ chuyện nhà máy sợi như thế nào.

Nhưng Hà Trân không hề từ chối. Mấy tháng nay Hà Trân xem Lê Tinh như em gái, nên rất kiên nhẫn.

Chị ấy nghe rất chăm chú ý tưởng của Lê Tinh, gật gù tán thưởng khen ý tưởng rất hay, là một dự án tốt hoàn toàn có thể triển khai.

Cũng như những gì Lê Tinh từng nói với vợ chồng Ngô Hữu Tài Ngô Hữu Lợi, khi xưa Hà Trân trở về Ninh Thành đầu tư, chị ấy và chồng là Phạm Trường Hải đã tìm hiểu tình hình toàn tỉnh. Sau này để tìm Phàm Phàm, chị ấy lại càng chạy khắp nơi trên cả nước, nên có một sự am hiểu sâu sắc thực tế về tình hình nội địa.

Ở nội địa hiện tại, việc thúc đẩy tiêu dùng hàng cao cấp giá cao có lẽ sẽ cần một chút nỗ lực, nhưng những mặt hàng nhỏ mà Lê Tinh nói đến chắc chắn sẽ gây bão ở một nơi.

Một sạp hàng tạp hóa bên lề đường cũng có thể kiếm ra tiền, huống chi là một cửa hàng tự chọn vừa đẹp vừa rẻ.

Chỉ là làm thế nào để kiếm được nhiều tiền hơn, tạo ra một cảm giác an tâm cho mọi người khi bước vào trung tâm thương mại, thoải mái lựa chọn, thoải mái lấy, thậm chí là tranh nhau mua sắm để họ có thể mua nhiều hơn, tần suất mua lại cao hơn, đó lại là một phương thức kinh doanh khác.

Hà Trân là nữ hoàng bách hóa, danh tiếng này không phải hư danh mà có, là do chính chị ấy gây dựng nên. Khi xưa chị ấy gả cho Phạm Trường Hải, nhà chỉ có đồ trang sức châu báu làm của hồi môn, ngoài ra chỉ có một siêu thị đang trên bờ vực phá sản.

Thế mà chị ấy đã vực dậy cái siêu thị nhỏ bé đó, phát triển thành một trong những siêu thị hàng đầu ở Cảng Thành, còn niêm yết trên sàn chứng khoán nữa.

Tuy rằng quan hệ nhân mạch của hai nhà Phạm - Hà cũng đóng một vai trò nhất định, nhưng quan trọng hơn vẫn là con mắt độc đáo, năng lực vận hành quản lý và năng lực tiếp thị của chính chị ấy.

Chị ấy có cái nhìn sắc sảo, kiến giải càng độc đáo, đã đưa ra rất nhiều lời khuyên cho Lê Tinh, còn bổ sung hoàn thiện những ý tưởng mà Lê Tinh nói về các kênh thương mại sau này.

Lê Tinh nghe xong rất vui, cô nói thẳng: "Vậy chị Trân thấy tốt thì chị tìm người làm nhé. Em biết chị Trân chắc chắn có đội ngũ nhân tài chuyên nghiệp có thể làm được việc này mà, chị nhất định sẽ thành công."

Hà Trân nghe vậy thì ngạc nhiên, hỏi Lê Tinh: "Tinh Tinh, em nói với chị những điều này không phải là em đã có kế hoạch này rồi sao?"

Lê Tinh hơi ngại, trước đây cô không thể mở lời, bây giờ xem ra càng không thể mở lời, cô lo Hà Trân sẽ cảm thấy cô quá thực dụng. Cô ấp úng mãi mới nói thật với Hà Trân, kể đầu đuôi sự việc cho Hà Trân nghe, nói cho Hà Trân biết rằng ban đầu cô thật sự định mua một tòa nhà để tự mình làm một chuỗi cửa hàng bán sỉ tự chọn, cũng nói cho Hà Trân nghe rằng cô nói ý tưởng này với Hà Trân là vì điều gì.

Hà Trân nghe xong thì ngớ người rất lâu. Lần này chị ấy đưa Phàm Phàm ra nước ngoài chữa bệnh, giữa chừng có quay trở lại Cảng Thành một chuyến.

Vì mấy năm nay chị ấy đều bận tìm Phàm Phàm, nên công việc ở Cảng Thành ít khi để ý tới. Dù sao thì chị ấy cũng đã giao Thịnh Bách cho em trai Hà Vĩnh Hâm, vì tin tưởng em trai nên bình thường chỉ xem báo cáo tài chính để nắm tình hình tập đoàn và phương hướng. Chuyện khác chị ấy ít khi hỏi tới, dù có người đến nói với chị ấy, chị ấy cũng bảo người đó đừng nói.

Lần này chị ấy buộc phải can thiệp, vì Hà Vĩnh Hâm định đá văng giám đốc do chính tay chị ấy đề bạt ra khỏi hội đồng quản trị.

Đây là giám đốc đại diện cho chị ấy, ý đồ của Hà Vĩnh Hâm đã quá rõ ràng.

Nhà Hà Trân có rất nhiều anh chị em, anh chị em đông thì tranh giành cũng nhiều, Hà Vĩnh Hâm là do chị ấy nuôi lớn, cũng là người em trai duy nhất mà chị ấy thân thiết và tin tưởng.

Nhưng người em trai vốn dĩ rất thân thiết này sau khi kết hôn, hay nói đúng hơn là sau khi chị ấy giao Thịnh Bách ở thời kỳ đỉnh cao, thì người em trai đáng tin cậy này đã có những suy nghĩ khác.

Anh ta không thỏa mãn chỉ là người tạm quyền của Thịnh Bách, anh ta muốn toàn bộ quyền sở hữu Thịnh Bách. Hai chị em nói chuyện rất căng thẳng, Hà Vĩnh Hâm thậm chí còn lớn tiếng đòi rời khỏi Thịnh Bách, để lại cho chị ấy một cái vỏ rỗng.


Hà Trân bị tổn thương rất sâu sắc, điều khiến chị ấy đau lòng hơn là thái độ của người nhà, tất cả đều cho rằng chị ấy nên cầm tiền rồi rời đi.

Họ nói bây giờ chị ấy cũng không thường xuyên về Cảng Thành nữa, những năm nay Thịnh Bách đều do Hà Vĩnh Hâm phụ trách, nói Thịnh Bách có được ngày hôm nay đều là công lao của Hà Vĩnh Hâm, coi như không thấy sự nỗ lực của chị ấy ở phía sau.

Cuối cùng Hà Trân cũng nổi giận, cá chết thì lưới cũng rách, đại trượng phu đoạn cổ tay, chị ấy trực tiếp bán đứt toàn bộ cổ phần của mình tại Thịnh Bách với giá cao cho đối thủ không đội trời chung của Thịnh Bách - một tập đoàn bách hóa lâu đời.

Sau đó chị ấy dẫn theo nhóm người mà mình từng đích thân đề bạt, trở về nội địa khai phá thị trường.

Nhưng khai phá thị trường nội địa cần thời gian, hiện tại tòa nhà còn chưa xây xong, xây nhà là chuyện của Lục Huấn và những người khác, trong thời gian này đám người của chị ấy chẳng lẽ để họ rảnh rỗi sao, nên chị ấy thật sự định tìm cho họ một dự án để làm.

Dự án của Lê Tinh quả thật là phù hợp nhất, vốn đầu tư nhỏ, thành thì tỷ suất lợi nhuận có thể khiến người ta phải rúng động, không thành thì cùng lắm cũng chỉ mất vài trăm vạn tệ, thậm chí còn không mất, vẫn còn mấy tòa nhà kia mà.

Chị ấy có niềm tin vào sự phát triển của nội địa, bất động sản kiểu gì rồi cũng sẽ có một cuộc cách mạng, chẳng qua là ba năm năm năm mà thôi.

Không nghi ngờ gì nữa, Hà Trân đã động lòng. Nhưng con người luôn có những khát khao nhất định, sau khi vừa mất đi tình thân, trải qua những đau đớn tột cùng, Hà Trân càng trân trọng càng muốn bảo vệ những tình cảm thuần khiết.

Trong mắt Hà Trân, Lê Tinh chính là một màu trắng thuần khiết ấy.

Theo lẽ thường, sự giúp đỡ của Lê Tinh đối với Phàm Phàm là quá đủ để cô hỏi xin chị ấy rất nhiều thứ.

Nhưng Lê Tinh lại không hề làm vậy, liên quan đến sinh tử của bố mình, cô đến nhờ giúp đỡ, cũng là trước tiên nghĩ đến việc cô có thể báo đáp điều gì.

Cô thậm chí còn cảm thấy xấu hổ vì chuyện này.

Một cô gái như vậy khiến người ta rất khó lòng nhẫn tâm làm tổn thương cô, khiến cô chịu thiệt thòi.

Qua hồi lâu Hà Trân cười nói: "Ý tưởng của em chắc chắn phải có em tham gia vào, biết đâu trong quá trình đó em còn có thể nảy ra những ý tưởng hay hơn thì sao? Dự án này không chỉ dựa vào mỗi đội ngũ hay người lãnh đạo là thành công, mà ý tưởng và tầm nhìn xa càng quan trọng hơn, mọi người cùng nhau làm tốt."

Cứ như vậy, Hà Trân đưa đội ngũ của mình cho Lê Tinh, ba trăm vạn vốn chiếm 20% cổ phần, bên đội ngũ chiếm 10% cổ phần, hai người đạt được thỏa thuận hợp tác.

Sau này, về vấn đề sợi bông của nhà máy sợi, bên Hà Trân thật ra đã nghe chú hai của mình nhắc đến, ông cụ Hà cũng đã giúp tìm một số người, nhưng rất khó, nội địa không ai nuốt trôi, đi đường Cảng Thành thì muộn rồi, cũng phải đối mặt với vấn đề ép giá.

Nhưng cách luôn do con người nghĩ ra, hai chị em bàn bạc nửa ngày thật sự nghĩ ra được một cách. Tuy nhiên, cách này cần có sự phối hợp của anh Ngô, người có vài trăm máy dệt tất.

Muốn người khác phối hợp làm ăn, trước tiên phải thuyết phục được họ, vì vậy hôm qua Lục Huấn trở về khách sạn, Lê Tinh đã hỏi thăm tình hình về anh Ngô.

Sau khi xác định anh Ngô muốn làm quảng cáo, mà kế hoạch của cô quả thực cũng có hạng mục này, cô liền bắt đầu liên lạc người ngay từ sáng sớm hôm nay. Ban đầu cô định gọi cho anh họ bên nhà dì, nhưng nghĩ lại tình hình bên anh Ngô vẫn chưa rõ ràng, dễ dàng dùng hết mối quan hệ này thì quá thiệt, cô vẫn muốn để lại một cơ hội cho Lục Huấn, vị trí quảng cáo trong buổi tối trên đài truyền hình rất quan trọng.

Vả lại bây giờ còn hai tháng nữa mới đến Tết, thời gian quá dài cũng không có lợi cho kế hoạch của cô.

Cô nghĩ Lê Hà Niên ở Bắc Kinh mấy năm nay bình thường cũng hay lui tới đài truyền hình, xưởng phim các nơi, chắc hẳn cũng hiểu biết về mảng này.

Vừa hay thời gian trước Lê Hà Niên nói với cô, gần đây cậu ấy ngày nào cũng phải làm chân sai vặt cho một đạo diễn lớn, còn phải cùng ông ấy thảo luận về các cảnh quay, hiện giờ cậu ấy ăn ở đều ở nhà đạo diễn này, còn cho cô số điện thoại nhà của đạo diễn nữa, để cô có thể liên lạc với ông ấy bất cứ khi nào.

Thế là lúc ăn sáng, Lê Tinh gọi điện thoại cho Lê Hà Niên. Không tính là quá trùng hợp, cô lo gọi điện thoại quá sớm sẽ làm phiền người ta nghỉ ngơi, đến giờ ăn cơm mới gọi thì Lê Hà Niên và vị đạo diễn lớn đã ra ngoài làm việc.

Người nghe điện thoại là một bà cụ trong nhà, bà cụ này có vẻ rất thích Lê Hà Niên, Lê Hà Niên từng nhắc đến Lê Tinh với bà, nên bà rất nhiệt tình, đưa số điện thoại bên xưởng phim cho Lê Tinh.

Lê Tinh ghi lại số, ước chừng thời gian rồi gọi cho Lê Hà Niên ở trên xe. Lần này qua người trung gian chuyển máy, cuối cùng cô cũng liên lạc được với Lê Hà Niên. Đôi khi có nhiều việc thật sự cần một chút may mắn.

Cô bỏ qua chuyện nhà máy sợi, nói với Lê Hà Niên về việc muốn quay một đoạn quảng cáo để đổi lấy một mối làm ăn, Lê Hà Niên do dự một hồi rồi nói với cô về việc đạo diễn Trần tính khí kỳ quái đi Cảng Thành kéo đầu tư không thành, định dùng vị trí quảng cáo trong phim truyền hình để đổi lấy đầu tư.

Lê Tinh nghe mà tim đập thình thịch, cô vội hỏi Lê Hà Niên về số tiền đầu tư cho phim còn thiếu bao nhiêu.

Lê Hà Niên nghe ra Lê Tinh có lẽ có ý tưởng, cậu vội ngăn cô lại: "Không phải là một con số nhỏ đâu, phải hơn một trăm vạn, tuy bây giờ có nhiều ông chủ muốn đầu tư, nhưng tiếng xấu thua lỗ của đạo diễn Trần vè mảng điện ảnh đã lan truyền từ lâu rồi, không ai chịu đầu tư cho ông ấy cả."

"Cô út, số tiền này cô đừng đầu tư, bây giờ làm một quảng cáo chỉ cần mười mấy vạn là được, cô muốn làm quảng cáo thì bên con sẽ liên hệ cho cô, chỉ cần xếp hàng chờ một chút, mất hai ba tháng thôi."

Hai ba tháng, nếu chưa biết chuyện này Lê Tinh còn có thể đợi nhưng hiện tại cô đã biết, cô có một dự cảm, chỉ khi đưa lợi ích thiết thực này cho Ngô Hữu Tài, cô mới có khả năng thuyết phục được anh ta.

Nhưng hơn một trăm vạn, quả thật hơi nhiều, gần đủ cho cô mua hai toà nhà cung ứng.

Nhưng không nỡ bỏ con thì sao bắt được sói, vả lại số tiền này cuối cùng chưa chắc đã là do cô bỏ ra, cho dù là cô bỏ ra đi chăng nữa, nhỡ đâu bộ phim của đạo diễn Trần lại ăn nên làm ra thì sao.

Với suy nghĩ đánh cược một phen, cô nói với Lê Hà Niên: "Hà Niên, vị đạo diễn Trần kia có ở đó không? Khoản tiền này cô đầu tư, khi nào các con cần thì cô sẽ sắp xếp người chuyển khoản, nhưng bên cô cần đạo diễn Trần cho một bảo đảm, bảo đảm đoạn quảng cáo cô muốn làm sẽ được phát sóng đúng giờ, đúng thời điểm cùng với bộ phim, bên cô đang cần gấp, rất quan trọng."

Giọng điệu của Lê Tinh lộ vẻ nghiêm túc, Lê Hà Niên đột nhiên nhận ra điều gì, cậu dừng một lát rồi thận trọng hỏi: "Cô út, bên cô có chuyện gì xảy ra sao?"

Chuyện nhà máy sợi Lê Hà Niên biết cũng không giúp được gì, còn khiến cậu lo lắng, nhưng cậu đã phát hiện ra, nếu cô giấu diếm cũng sẽ làm Lê Hà Niên buồn lòng, cô bèn kể sơ qua sự việc cho Lê Hà Niên nghe.

Sau đó lại nói với cháu trai, cô đã có cách giải quyết, bảo cháu trai đừng lo lắng.

Lê Hà Niên không ngờ rằng nhà máy sợi của cả vạn người ngày xưa mà cậu lớn lên ở đó, bây giờ lại rơi vào cảnh khốn đốn kinh doanh không nổi như vậy, cậu im lặng rất lâu mới đáp lại cậu đã biết rồi, chuyện quảng cáo cậu sẽ hỏi lại, chỉ là đạo diễn Trần ra ngoài làm việc phải hai tiếng nữa mới về, cậu sẽ gọi lại cho cô sau.

Lê Tinh nãy giờ vẫn luôn cầm điện thoại, ngoài chờ điện thoại của Hà Chấn Sóc, cũng là chờ của Lê Hà Niên.

Chuyện này rất quan trọng, xác định xong mới có thể nói chuyện tiếp, nói chuyện hợp tác cũng cần chữ tín, Lê Tinh nghĩ ngợi, bèn nói thật: "Anh Ngô, không giấu gì anh, lúc trước khi em quyết định đầu tư tiền, bên đạo diễn Trần ra ngoài làm việc rồi, vẫn chưa về, chỉ bảo cháu em chuyển lời, cơ bản là tám chín phần mười, nhưng muốn có một câu trả lời chính xác về đạo diễn Trần thì vẫn chưa nhận được."

"Sáng nay em có liên lạc với bên cháu em, nói người phải hai tiếng nữa mới đến xưởng phim, bây giờ em gọi điện thoại hỏi thử xem người đã về chưa." Lê Tinh vừa nói vừa cầm điện thoại gọi cho Lê Hà Niên.

*****

Tại một xưởng phim nào đó ở Bắc Kinh, Trần Thủy Hoa đã trở về, ông ra ngoài là để kéo đầu tư.

Vừa về đến nơi nghe Lê Hà Niên nói có người chịu đầu tư phim mua vị trí quảng cáo, ông mừng rỡ khôn xiết.

Kết quả câu nói tiếp theo của Lê Hà Niên đã dội một gáo nước lạnh vào người ông: "Người chịu đầu tư phim cho thầy là cô út của em, đoạn quảng cáo này thầy phải để em làm, còn kịch bản cần phải sửa lại, em không thể để cô em bị lỗ vốn được."

Mấy năm nay Trần Thủy Hoa làm phim điện ảnh toàn bị lỗ vốn, là vì cái gì, chính là vì ông không chịu theo số đông, bảo ông sửa kịch bản còn khó hơn đòi mạng ông, ông lập tức đập tay xuống bàn, quát: "Quảng cáo cậu muốn quay sao thì quay, dù sao cũng là việc vứt cho cậu làm. Nhưng bảo ông đây sửa kịch bản, đừng hòng!"

"Hơn một trăm vạn mà muốn ông đây sửa kịch bản, ông đây chịu sửa kịch bản thì đã chẳng đến nỗi không kéo được đầu tư?"

"Đừng mơ, không thể nào, kịch bản của ông đây hay lắm, có tình tiết có tình cảm, qua thẩm duyệt hoàn toàn không có vấn đề gì, dựa vào cái gì mà phải sửa!"

Trần Thủy Hoa tức đến râu mép trên cằm dựng ngược lên, mắt trừng trừng nhìn Lê Hà Niên: "Cậu lớn gan rồi, dám sửa kịch bản của ông đây."

Đã sớm liệu trước được ông già này sẽ nổi giận, trên mặt Lê Hà Niên không hề có chút gợn sóng, cậu đợi Trần Thủy Hoa xả hết cơn giận thì đưa một phần kịch bản mà cậu đã bỏ ra hai tiếng đồng hồ để sửa đến trước mặt Trần Thủy Hoa: "Thầy xem thử kịch bản em sửa xem sao."

“Tôi không xem! Cậu đem đi ngay! Thằng nhóc thối, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Chưa từng quay nổi một bộ phim hay một tập truyền hình, thậm chí còn chưa tốt nghiệp mà cũng dám chỉ trỏ chuyện của tôi sao? Khi tôi làm phim, cậu vẫn còn để trần chạy rong ngoài đường đấy!”

Trần Thủy Hoa tức muốn chết. Ông rất thích Lê Hà Niên, cũng rất coi trọng cậu, nếu không đã chẳng dẫn về nhà ở cùng.

Nửa đời người của ông từng kết hôn rồi ly hôn, con trai cũng đã theo vợ ra nước ngoài từ mấy năm trước, có lẽ cả đời này cũng chẳng quay về nữa. Ông cô độc một mình, khó khăn lắm mới nhìn trúng một hậu bối có ngoại hình ưa nhìn, lanh lợi, hiểu chuyện lại còn có tài năng. Ông vốn đã định truyền lại toàn bộ kinh nghiệm cho cậu, nhưng chính vì vậy, ông lại càng không thể chịu nổi việc Lê Hà Niên chống đối mình.

“Xem cái gì mà xem! Mau cất đi cho tôi! Nếu không tôi xé nát nó ngay bây giờ, cậu tin không?” Trần Thủy Hoa giơ tay định giật lấy kịch bản rồi ném đi, nhưng khi đối diện với gương mặt non trẻ như ngọc của Lê Hà Niên, ông lại kìm lại, chỉ nghiêm giọng cảnh cáo.

Lê Hà Niên lặng lẽ nhìn ông, trầm ngâm một chút rồi thu lại kịch bản, ngay trước mặt ông bắt đầu đọc lên những đoạn mình đã sửa, thậm chí còn tự mình diễn xuất một số phân đoạn.

Cậu có thiên phú về diễn xuất lẫn đạo diễn, dù trong văn phòng chẳng có bất cứ bối cảnh nào, cậu vẫn có thể nhanh chóng hòa nhập vào vai diễn, mang đến cảm giác chân thực như đang ở trong chính câu chuyện.

Trần Thủy Hoa giật giật thái dương, bực bội đứng dậy định ra ngoài thì điện thoại trên bàn làm việc bỗng vang lên.

Những ngày qua, ông đã phát danh thiếp khắp nơi để tìm kiếm đầu tư, nên vừa nghe chuông reo, ông lập tức bắt máy: “Alo.”

Giọng Trần Thủy Hoa vang dội, mạnh mẽ đầy khí thế.

Ở đầu dây bên kia, Lê Tinh vào sáng nay đã nghe bà cụ nói rằng đây là số điện thoại văn phòng của con trai bà. Cô lấy hết can đảm cất tiếng hỏi: “Là đạo diễn Trần ạ?”

Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại của cô qua điện thoại khiến người ta vừa nghe đã nhận ra là của một cô gái trẻ.

Trần Thủy Hoa sững người. Ông chỉ đưa danh thiếp cho những tay làm ăn thô kệch, chưa từng đưa cho phụ nữ, chứ đừng nói đến một cô gái.

“Là tôi. Cô là ai?”

Lê Tinh vừa nghe xác nhận đúng là Trần Thủy Hoa, tinh thần liền phấn chấn, vội vàng chào hỏi: “Chào đạo diễn Trần, tôi là cô của Lê Hà Niên.”

Tiếng đọc kịch bản của Lê Hà Niên đột nhiên im bặt.

Trần Thủy Hoa hơi nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên. Ông không ngờ cô của Lê Hà Niên lại trẻ như vậy. Nếu cô lớn tuổi hơn một chút, ông có thể thẳng thắn từ chối như trước: "Quảng cáo thì quảng cáo, nhưng tôi không sửa kịch bản!” Nhưng nếu đối phương là một cô gái trẻ dễ xúc động, ông mà nói nặng lời lỡ làm cô khóc, chỉ e thằng nhóc kia sẽ quay lưng chống đối ông.

Còn chuyện từ chối đầu tư? Ông chưa từng nghĩ đến.

Vì tiền, ông đã lo lắng đến mức khóe miệng nổi cả nhiệt. Giờ có người chủ động đưa đến, nếu từ chối thì đúng là đồ ngốc.

Nhanh chóng suy nghĩ, Trần Thủy Hoa ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Cô gọi về chuyện quảng cáo phải không? Hà Niên đã nói với tôi rồi, không thành vấn đề. Chỉ cần phim vừa lên sóng, tôi sẽ để cô chèn quảng cáo vào, cô muốn làm thế nào cũng được. Tôi giao chuyện này cho Hà Niên, hai người cứ trao đổi với nhau đi.”

Nói đến đây, ông ngập ngừng một chút rồi dùng ngón tay cái xoa xoa chóp mũi, quay mặt đi để tránh ánh mắt chăm chú của Lê Hà Niên, giọng nói có phần miễn cưỡng: "Chỉ là… tiền đầu tư bao giờ có thể chuyển khoản?”

“Ông cần khi nào?” Không ngờ Trần Thủy Hoa lại dễ nói chuyện như vậy, Lê Tinh không giấu được vui mừng. Cô liếc nhìn những người xung quanh đang chăm chú theo dõi mình, rồi nhanh chóng nói: "Đạo diễn Trần, Hà Niên có đó không? Thế này đi, tôi sẽ sắp xếp người chuyển tiền vào tài khoản của nó, để nó tự đi rút, ông thấy thế có được không?”

“Được chứ, có gì mà không được? Hà Niên à, Hà Niên ở ngay bên cạnh tôi đây này, hai người có muốn nói chuyện không?”

Lê Tinh thoải mái dứt khoát, Trần Thủy Hoa cũng vui vẻ đáp lời. Ông liếc mắt sang Lê Hà Niên rồi dúi điện thoại vào tay cậu.

Lê Hà Niên chẳng bận tâm đến thái độ của ông. Cậu cầm điện thoại lên, ánh mắt lạnh nhạt đối diện với Trần Thủy Hoa chợt mềm lại, chưa kịp mở miệng đã khẽ cười, đó là phản ứng quen thuộc mỗi khi nói chuyện với cô út. Giọng nói cũng trở nên ấm áp hơn: "Cô út, sao cô gọi trước vậy? Con còn định lát nữa gọi cho cô đây.”

“Cô đang bàn chuyện nên gọi luôn.” Lê Tinh giải thích, rồi nói tiếp: “Hà Niên, đạo diễn Trần đã đồng ý chuyện quảng cáo rồi. Còn tiền, lát nữa cô sẽ nhờ người chuyển cho con, nhưng vì số tiền khá lớn, cô không yên tâm để con đi rút một mình. Cô định nhờ anh họ Năm đi cùng con, được không?”

“Không cần đâu, cô út. Hiện tại các khoản chi trong phim trường đều do con quản lý. Sau khi nhận tiền, con cũng không rút hết một lần mà sẽ gửi vào tài khoản để tiện kiểm soát. Cô đừng lo.”

Nghe vậy, Lê Tinh yên tâm hơn nhiều, cô cười nói: “Vậy được, cô sẽ sắp xếp chuyển khoản cho con, xong sẽ báo lại.”

“Vâng, được ạ.” Sau khi đọc số tài khoản ngân hàng cho cô, Lê Hà Niên cúp máy rồi quay sang nhìn Trần Thủy Hoa.

Cậu đã ở bên ông ấy gần hai năm, hiểu rõ tính cách của ông ấy đến tận xương tủy. Khi nãy cố tình cứng rắn, giờ cũng nên mềm mỏng lại một chút để vuốt giận ông ấy.

Chỉ cần không để cô út bị thiệt, cậu thậm chí có thể chấp nhận bị đối xử như bao cát xả giận.

Cậu mỉm cười ngoan ngoãn, đặt cốc trà hoa cúc đã mang theo từ sáng lên bàn trước mặt ông ấy, hạ giọng cung kính: "Thầy à, em không cố ý làm thầy tức giận, cũng không phủ nhận ý tưởng của thầy. Thầy luôn có tư duy sắc bén, mỗi bộ phim làm ra đều là tác phẩm kinh điển. Em vẫn luôn ngưỡng mộ và học tập thầy.”

“Chỉ là… hoàn cảnh hiện tại thay đổi, đôi khi chúng ta cần linh hoạt thích ứng. Thầy đã vất vả lo liệu mọi thứ, em chỉ muốn giúp thầy san sẻ bớt gánh nặng. Nhưng số tiền này không phải của cô út, mà là của dượng út. Dượng út chỉ là một doanh nhân nhỏ, kiếm tiền không dễ dàng gì. Nếu lỗ vốn, chắc chắn dượng sẽ trách cô…”

Nói đến đây cậu ngừng lại, hai tay dâng kịch bản lên trước mặt Trần Thủy Hoa: "Em đã chỉnh sửa kịch bản này suốt mấy tiếng. Thầy xem thử một lần được không? Nếu không hài lòng thì em sẽ sửa tiếp. Em vẫn giữ nguyên tư tưởng chủ đạo của bộ phim, chỉ điều chỉnh một số tình tiết, lời thoại và cách triển khai cốt truyện mà thôi.”

Sau khi Lê Hà Niên nói lời dễ nghe, bày tỏ tâm ý cũng nói ra khó khăn, trong lòng Trần Thủy Hoa cũng đã có chút dao động, ông liếc nhìn Lê Hà Niên, khó chịu nói: "Xem bài vở hả? Được, để tôi xem thằng nhóc thối tha này sửa thành cái quái gì!"

*****

Chuyện hai thầy trò đấu đá nhau trong văn phòng xưởng phim Lê Tinh không hề hay biết, cô cúp điện thoại, lập tức quay sang nhìn Lục Huấn:
"Bây giờ chuyển khoản được không?"

Lê Tinh ngoài mặt hỏi han bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên, cô không ngờ Trần Thủy Hoa lại chỉ hỏi đến chuyện tiền bạc, trước đó cô không nghĩ đến việc bảo Lục Huấn chuẩn bị trước.

"Đương nhiên là được." Lục Huấn nhìn ra sự lo lắng trong mắt Lê Tinh, anh khẳng định cười nói. "Em đưa thông tin cá nhân của Hà Niên cho anh, anh sẽ bảo bên tài vụ chuyển tiền qua."

"Vâng, được." Lê Tinh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, chép lại thông tin tài khoản ngân hàng vừa nhớ được, cùng với thông tin cá nhân của Lê Hà Niên đưa cho Lục Huấn.

Lục Huấn không trì hoãn, nhận lấy rồi cầm máy điện thoại bàn đứng dậy đi ra chỗ khác gọi cho bên tài vụ trạm thu mua để chuẩn bị chuyển khoản.

Không phải là một số tiền nhỏ, cũng may là tháng này anh và Vũ Tiến Thuận Tử chưa chia tiền, trong tài khoản của trạm thu mua vừa vặn có khoản tiền này.

Trong lúc Lục Huấn sắp xếp việc chuyển khoản, Lê Tinh quay sang nhìn Ngô Hữu Tài, cười nói: "Anh Ngô, lần này coi như đã xác định xong rồi."

Vẻ mặt Ngô Hữu Tài phức tạp, chuyện làm quảng cáo trên một chương trình đã trở thành nỗi ám ảnh của anh ta. Năm ngoái anh ta ôm một thùng tiền đến Bắc Kinh, có mấy người bạn đều biết chuyện này, sau này xem ti vi không thấy quảng cáo của Lệ Toa, còn đặc biệt đến hỏi anh ta, khiến anh ta có chút mất mặt.

Sau đó bọn họ khuyên anh ta đến đài truyền hình tỉnh làm quảng cáo, anh ta liền ném lại một câu: "Tất Lệ Toa của tôi chỉ lên một chương trình, không lên chương trình nào khác, tôi không lãng phí số tiền đó."

Anh ta cũng đã tính, năm nay sẽ lén lút chạy thêm một chuyến Bắc Kinh nữa.

Bây giờ không cần anh ta chạy nữa, có người đã đưa cơ hội đến tận miệng anh ta.

Điều này thật khó khiến người ta không động lòng.

Hơn nữa còn là một bộ phim thoạt nhìn là biết sẽ hot, đoạn phim quảng cáo cũng do vị đạo diễn lớn kia sản xuất, hiệu quả đó...

Chỉ là, muốn có vị trí quảng cáo chắc chắn phải có điều kiện, điều kiện này chưa chắc anh ta đã chịu được.

"Em dâu, giá sợi bông thật sự đã là giới hạn mà anh có thể chịu đựng được." Một lúc lâu sau, Ngô Hữu Tài cười khổ nói.

Ngô Hữu Tài từ chối, Lê Tinh cũng không bất ngờ, dù sao con bài này cô vẫn chưa thêm đủ, át chủ bài của cô vẫn chưa lật ra hết.

Cô mỉm cười: "Anh Ngô, em biết, về giá sợi bông anh và anh Huấn đã hết sức nhân nhượng với em rồi. Chỉ là lô sợi bông này đối với nhà máy sợi mà nói quá quan trọng, thật sự không thể bán rẻ được."

"Em lớn lên ở nhà máy sợi từ nhỏ, nhà máy sợi lại là tâm huyết cả đời của bố em, em không thể trơ mắt nhìn nó cứ thế mà sụp đổ và gần vạn người mất sinh kế, em càng không thể khoanh tay đứng nhìn bố em gặp chuyện."
Lê Tinh nói đến đây thì cổ họng nghẹn lại, cô dùng sức nắm chặt tay, lại mím môi cười nói: "Hôm nay em đến đây không phải để làm khó anh Ngô chị Lợi, em biết mọi người đều khó khăn, nên em có một phương án đôi bên cùng có lợi."

"Đôi bên cùng có lợi?" Ngô Hữu Tài ngẩng lên nhìn Lê Tinh.

Chính xác mà nói thì ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng lại một lần nữa tập trung vào Lê Tinh.

Lê Tinh vẫn ngồi thẳng lưng, không kiêu ngạo không tự ti cười nói: "Đúng, đôi bên cùng có lợi."

Lê Tinh nói đến đây thì quay sang gọi thư ký Quách phía sau: "Anh Quách, làm phiền anh, túi đồ của em."

"Đến đây!"

Thư ký Quách từ tối qua sau khi Lê Tinh tìm anh, lòng chưa từng yên ổn, lo lắng cho tương lai của nhà máy sợi, càng lo lắng cho Lê Vạn Sơn, anh là người hiểu rõ tình hình của nhà máy sợi nhất. Nhưng sự việc đã thành định cục, anh không có cách nào thay đổi, chỉ có một cảm giác bất lực sâu sắc, trước đó Lê Tinh nói với anh rằng cô có cách xử lý chuyện sợi bông, thư ký Quách chỉ cười với Lê Tinh nhưng không nói gì, vì anh không tin.

Anh không cảm thấy Lê Tinh có thể giải quyết tốt chuyện này, nhưng những lời nói và khí thế của Lê Tinh trước bàn trà khi nãy, chỉ trong chốc lát đã khiến Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi ký hợp đồng hợp tác trị giá cả trăm vạn tệ, anh đột nhiên nhận ra, mình đã đánh giá thấp người em gái mà anh nhìn lớn lên này rồi.

Anh lại nghĩ đến lời của Lê Tinh, trong lòng chợt kích động, có lẽ, cô thật sự có thể! Có thể giải quyết tốt chuyện sợi bông lần này, có thể cứu nhà máy sợi giúp Lê Vạn Sơn tránh khỏi kiếp nạn.

Nghe thấy tiếng gọi, anh lập tức đáp lời, xách cái túi mua sắm bên cạnh đứng dậy.

Đồ đạc rất nhanh đã được đưa lên bàn, đổ ra bàn, Ngô Hữu Lợi và Ngô Hữu Tài đều không xa lạ gì, cả túi này đều là những đôi tất bán chạy nhất ở quầy hàng của hai vợ chồng.

"Em dâu, đây là?" Ngô Hữu Tài nghi ngờ hỏi.

Người bên cạnh nhìn thấy những đôi tất này thì khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười.

"Hôm qua em đã đến quầy tất của anh Ngô chị Lợi, ở lại đó khoảng mười phút, em để ý thấy lô tất này là lô tất bán chạy nhất ở quầy của anh chị."

"Anh Ngô chị Lợi biết đấy, em phụ trách sổ sách của bách hoá tổng hợp, đồ gì bán chạy em cũng ít nhiều nắm rõ, con mắt của mọi người là giống nhau, tất bán chạy ở quầy chợ đầu mối, ở Ninh Thành cũng bán chạy tương tự."

"Đúng, giá sợi bông đã được ấn định không có cách nào thay đổi, nhưng giá thành phẩm mà nó làm ra vẫn rất khả quan, đúng không? Lô sợi bông này, nếu toàn bộ đều làm tất thành phẩm, lợi nhuận của nó trực tiếp có thể gấp ba lần..."

Sắc mặt Ngô Hữu Lợi hơi thay đổi, chị ta không nhịn được cắt ngang lời Lê Tinh: "Em gái, lợi nhuận của sản phẩm không tính như vậy..."

Lê Tinh lại cười: "Chị Lợi, cái gì em cũng có thể sai, nhưng tính toán thì không, em tính là em đã trừ hết các chi phí, từ sản xuất đến đóng gói rồi đến lợi nhuận vận chuyển hậu cần. Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không có lợi nhuận gấp hai đến ba lần, thì thị trường Ôn Thị sao lại có nhiều người làm ăn tất như vậy?"

Ngô Hữu Lợi mím môi, không nói gì nữa.

Tất là một thứ tuy nhỏ nhưng lợi nhuận của nó thật sự là thật, chỉ là đơn giá thấp, cần bán được số lượng lớn mới thấy được tiền.

"Em muốn bọn anh giúp em sản xuất tất cả số sợi bông này thành tất?" Ngô Hữu Tài lên tiếng hỏi.

Đến lúc này, Ngô Hữu Tài đã hoàn toàn hiểu rõ Lê Tinh muốn làm gì, cô biết giá sợi bông đã bị các xưởng sản xuất ép chết, nhưng nguyên liệu bị ép giá, giá tất trên thị trường vẫn chưa giảm xuống, cô muốn chuyển đổi toàn bộ số sợi bông thành tất để kiếm tiền.

(Editor: làm tới đây bỗng nhớ tới các nông dân nuôi bò sữa ở VN bị các công ty sữa ép giá thu mua, mà sữa trên thị trường lại không hề hạ giá).

Lợi nhuận gấp ba, dù cô chỉ bán được một phần ba số tất, thì chi phí sợi bông của cô cũng đã thu hồi.

Điều quan trọng nhất là, vấn đề thiếu vốn của cô hiện đã được nữ hoàng bách hóa bù đắp, cô có thời gian và sức lực để tiêu tốn.

Cô không cần cầu xin người khác thu mua sợi bông của mình nữa, cô đã trở thành người chủ động.

"Với số lượng tất lớn như vậy, em có thể đảm bảo mình bán hết được sao?" Trong lòng nghĩ vậy, Ngô Hữu Tài vẫn hỏi một tiếng, anh ta muốn xem át chủ bài của Lê Tinh là gì.

"Em có thể!" Cuộc đàm phán với Ngô Hữu Tài, tối qua trước khi đi ngủ Lê Tinh đã hình dung vô số lần trong đầu, những vấn đề thậm chí là khó khăn mà anh ta có thể đưa ra, cô vẫn giữ nụ cười trên mặt, kiên định đáp lời.

"Khi em và anh Huấn kết hôn, anh Ngô chị Lợi đã gửi phong bì nhưng không đến dự, có thể cũng không hiểu rõ về em lắm."

"Gia đình chúng em về tiền bạc, không thể so với anh Ngô chị Lợi. Nhưng chúng em cũng quen biết một số người, chú Hai của em là giám đốc bách hóa số một, đi theo con đường của ông ấy, thiết lập một điểm phân phối tất ở các bách hóa Ninh Thành, tại các hội chợ cuối tuần bán buôn tất với giá sỉ thì vẫn có thể làm được."

"Nếu không được nữa, nhà máy sợi của chúng em có gần vạn công nhân, dù đem lô tất này giao cho họ ra ngoài bày bán, thì việc bán hết cũng không thành vấn đề."

"..."

Ngón tay Ngô Hữu Tài siết chặt tách trà, tất của họ cũng có rất nhiều khách hàng ở Ninh Thành, nếu là như vậy, con đường tiêu thụ ở Ninh Thành của họ coi như xong, không, không chỉ vậy, còn có bên Lục Huấn nữa.

Cậu ta có vị thế vững chắc trong công ty mậu dịch ở Thượng Hải, anh không có lý do gì không giúp vợ mình, mà lại giúp anh bán hàng.

Còn có trung tâm thương mại Thượng Hải...

Ngô Hữu Tài vừa nghĩ đến thì Lục Huấn đã gọi điện thoại xong quay về, anh nhìn chằm chằm vào một bàn tất trên bàn rồi khẽ cười: "Tôi trước đây đã bỏ qua điều này, không ngờ đến sợi bông vải ít kênh phân phối, nhưng nếu làm thành tất thành phẩm thì có thể tìm người ở Thượng Hải giúp đỡ."

"Cậu Lục!"

Ngô Hữu Lợi bên cạnh trừng mắt lên tiếng, chị ta tuy không quản chuyện xưởng tất của Ngô Hữu Tài, nhưng chị ta biết các kênh phân phối tất của họ ở Thượng Hải đều do ai trải, nếu Lục Huấn giúp vợ mình bán hàng, thì số tất họ sản xuất sau này thì sao?

Ngô Hữu Lợi không khỏi lo lắng nhìn Ngô Hữu Tài.

Ngô Hữu Tài cũng hiếm khi mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, lần trước anh ta hoang mang là khi biết Ngô Hữu Lợi bị lừa.

Trong văn phòng đột nhiên trở nên im lặng, tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ có tiếng gió bên ngoài cửa sổ hoặc tiếng máy móc chuyển động từ nhà xưởng xa xa vọng vào.

Ngô Hữu Tài mấp máy môi, anh ta đột nhiên không biết trả lời thế nào, anh ta thậm chí đã nghĩ đến việc không nhận đơn đặt hàng này, nhưng lời đến cổ họng lại nuốt trở lại, không nói đến nhân mạch bên nữ hoàng bách hóa, chỉ riêng Lục Huấn bên này, muốn tìm hai xưởng gia công tất không phải là chuyện khó.

Anh ta cũng không quên, Lục Huấn có một đội vận tải quanh năm ở bên ngoài giao du với người khác.

Lời này anh ta không thể nói ra, nếu không cuộc nói chuyện hôm nay sẽ hoàn toàn đổ vỡ, sự hợp tác đã đạt được trước đó có thể tan tành, tình cảm ngày xưa cũng sẽ không còn.

Quan trọng nhất là Lê Tinh đến với thành ý, có quảng cáo bên bách hoá số một giúp thúc đẩy, anh ta dù thế nào cũng không thể mở miệng từ chối được.

Miễn cưỡng từ chối, e rằng hôm nay bước ra khỏi cửa này, danh tiếng nghĩa khí nhân nghĩa của Ngô Hữu Tài trên thương trường cũng sẽ không còn. Vì không kiếm được nhiều tiền hơn mà làm khó một cô gái hai mươi mấy tuổi, khiến người ta tổn thất cả trăm vạn, không biết điều, thấy lợi quên nghĩa.

"Em dâu, em thật sự quá lợi hại." Một lúc lâu sau Ngô Hữu Tài cười khổ một tiếng, anh ta giơ tay xoa mặt, có chút ý nhận thua: "Em dâu, em nói đi, phương án đôi bên cùng có lợi mà em nói cụ thể là gì?"

Bình Luận (0)
Comment