"Em dâu, em không tiếc đem quảng cáo trên một chương trình nhường lại cho anh, chắc chắn không chỉ đơn giản là muốn xưởng của anh gia công cho em chứ?"
Ngô Hữu Tài lúc này đã tỉnh táo lại, nếu Lê Tinh chỉ vì muốn tìm gia công, cô không cần phải làm như vậy, số tiền cả trăm vạn đã đủ cho cô tự làm ra thành phẩm từ lô sợi bông đó rồi.
Lê Tinh hai tay đan vào nhau, khẽ cười: "Đúng là như vậy, anh Ngô. Chuyển sợi bông thành tất để bán thành phẩm là một trong những phương án em nghĩ ra, nhưng làm như vậy, chẳng phải nhà máy sợi của chúng em sẽ thành nhà máy tất sao?"
"Chúng em không phải là dốc hết vốn liếng chỉ làm mỗi vụ buôn bán sợi bông này, mục đích cuối cùng của chúng em là lấy tiền mua sắm thiết bị tiên tiến hơn, mở rộng nhà máy sản xuất tiên tiến hơn, sản xuất ra sợi bông chất lượng tốt nhất, làm sống lại cái nhà máy này, lấy được nhiều phần thương mại hơn."
"Việc chuyên môn thì người chuyên môn làm, mỗi người làm việc của mình, trong lĩnh vực này chúng em hiện không có ý định phá vỡ quy tắc vi phạm định luật. Vì vậy, em lại nghĩ ra một phương án khác, một phương án có thể cùng có lợi với anh Ngô chị Lợi."
Lê Tinh nhìn Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi đang chăm chú nhìn mình, không nhanh không chậm nói tiếp: "Anh Ngô, anh mua lô sợi bông này của chúng em theo giá sợi bông bình thường mà em đưa ra, xét đến áp lực tài chính của bên anh Ngô có thể trả trước bốn mươi phần trăm tiền hàng, sau đó mỗi tháng trả mười phần trăm cho đến khi thanh toán xong khoản tiền này."
"Để đáp lại, em sẽ tặng lại đoạn quảng cáo hiện có trong tay cho xưởng tất Lệ Toa."
Ngô Hữu Tài nghe đến đây lại cười khổ: "Nhưng em dâu, lô sợi bông này số lượng quá lớn, sản xuất ra gần bằng doanh số tất trong một năm của xưởng anh, anh thật sự không tiêu thụ hết..."
"Anh Ngô, chị Lợi, anh chị làm được." Lê Tinh cười khẳng định. "Em đã nói trước đó rồi, mọi người đều khó khăn, điều em muốn là hợp tác cùng có lợi, em chắc chắn sẽ không để anh Ngô chị Lợi làm những việc mạo hiểm."
"Số lượng sợi bông này quả thật lớn, nhưng quảng cáo xưởng tất Lệ Toa trên chương trình, rồi làm thêm một đợt tuyên truyền quảng bá, dùng các phương thức tiếp thị phù hợp để tạo đà, tất Lệ Toa không nói là nổi tiếng khắp cả nước, ít nhất trong thời gian ngắn tất Lệ Toa sẽ không lo lắng về việc bán hàng."
Ngập ngừng một lát, cô lại nói: "Nếu anh Ngô chị Lợi cảm thấy việc bán hàng khó khăn, bên em có thể hỗ trợ việc bán hàng, thậm chí bao tiêu, nhưng lô tất này anh Ngô chị Lợi chỉ có thể tính giá gia công trên cơ sở giá vốn cho chúng em, và hình thức thanh toán của chúng em là bán hàng trước rồi mới thanh toán."
"Không phải giá sỉ sao?" Ngô Hữu Lợi lập tức hỏi.
"Đương nhiên là không." Lê Tinh cười. "Nếu là giá sỉ, vậy em bán lô sợi bông này chẳng phải là thành người đi nhập tất sao?"
Ngô Hữu Tài trầm ngâm rất lâu, ngẩng lên hỏi: "Em có thể bao tiêu bao nhiêu tất? Bọn anh cũng có khách hàng ở Ninh Thành, nếu em bao tiêu, giá bán tất của bên em không được thấp hơn giá sỉ của bọn anh giao cho khách hàng, có thể làm được không?"
Ngô Hữu Tài không đề cập đến bên Thượng Hải, không cần nói cũng biết, Lục Huấn chắc chắn sẽ ủng hộ vợ mình.
"Em để anh sản xuất một số lượng lớn như vậy, làm sao em có thể chắc chắn rằng lợi nhuận cuối cùng sẽ nhiều hơn so với việc anh vận hành xưởng bình thường?"
"Đương nhiên là em đã tính toán qua, em muốn anh Ngô hiểu rõ một điều: lô sợi bông này, nhà máy sợi của chúng em tuyệt đối sẽ không bán với giá giảm mạnh, em nghĩ các nhà máy sợi khác cũng vậy, thà để trong kho đến tháng hai sang năm chứ cũng không thể bán rẻ như vậy."
"Anh Ngô tiêu thụ lô sợi bông này của em, đảm bảo doanh số mùa đông năm nay của xưởng tất Lệ Toa tăng gấp đôi, số tiền anh chị kiếm được chắc chắn sẽ nhiều hơn những năm trước, và lợi nhuận cũng sẽ vượt quá nếu mua vào lô sợi bông này của em với giá thấp."
Đàm phán là một việc mệt mỏi, các bên đều giằng co, tinh thần căng thẳng, Lê Tinh nâng tách trà trên bàn uống một ngụm, hơi nguội và hơi chát, cô nuốt xuống rồi nói tiếp: "Điều mà anh Ngô đã đề cập, đó là việc bán tất ở Ninh Thành không được thấp hơn giá sỉ của anh chị, điều này em có thể đáp ứng, cũng có thể làm được, còn về việc bao tiêu bao nhiêu tất..."
Lê Tinh khẽ mím môi: "Một nửa đi, anh Ngô chị Lợi chịu trách nhiệm tiêu thụ một nửa, bên em nhận một nửa, một nửa nhận này em sẽ bán hết ở Ninh Thành, đơn hàng bên ngoài ở các nơi khác mà anh Huấn liên hệ cho anh chị trước đó em sẽ không động đến."
Lê Tinh vừa nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, lại cười: "Có điều đến lúc đó chỉ sợ anh Ngô chị Lợi sẽ không nỡ giao một nửa này cho chúng em bao tiêu đó chứ."
"Tại sao lại nói như vậy? Em dâu cảm thấy chỉ dựa vào một quảng cáo thì tất Lệ Toa có thể nổi tiếng sao?" Ngô Hữu Tài ngẩng mắt hỏi.
Mặc dù quảng cáo trên một chương trình quả thật có hiệu quả, nhưng anh ta lại có thái độ không chắc chắn về hiệu quả này.
"Đúng, em có niềm tin vào quảng cáo sắp phát sóng, nhưng cũng không chỉ vì lý do này." Nói chuyện quá lâu, Lê Tinh không muốn kéo dài thêm nữa, cô cúi đầu lật cuốn sổ trong tay đến trang cuối cùng.
"Không giấu gì anh Ngô và chị Lợi, tối qua sau khi em quyết định xong sẽ đàm phán hợp tác này với anh chị, đã luôn nghĩ làm sao để tất bán chạy. Làm sao để mọi người nghĩ đến tất Lệ Toa, đi mua tất Lệ Toa, về mảng bán hàng này em quả thật tính là người ngoài nghề, không tính là tinh thông, nhưng những thứ em không tinh thông, luôn có người giỏi và am hiểu."
"Vừa khéo em lại quen một người như vậy, trong thời gian ngắn hai năm đã khiến một xưởng gia công quần áo nhỏ hồi sinh, còn đến Bằng Thành giành được không ít đơn hàng nước ngoài, hiện giờ cô ấy đã có 80% cổ phần của nhà máy may, tự mình làm thương hiệu."
"Đầu tháng này, cửa hàng flagship tự quản đầu tiên của cô ấy đã khai trương, hiện giờ việc làm ăn rất tốt, là cửa hàng hot nhất trên con phố đó, mỗi ngày khách tới xếp hàng mua sắm."
"Sáng nay em liên lạc thỉnh giáo cô ấy, cô ấy nói với em bất kỳ hàng hóa nào, bất kỳ thương hiệu nào cũng cần quảng bá tiếp thị, khiến người ta có ấn tượng về nó, khi cần thì nghĩ ngay đến thương hiệu đó, tất cũng là một đạo lý."
Lê Tinh vừa nói vừa đưa cho Ngô Hữu Lợi và Ngô Hữu Tài phương án tiếp thị, cùng với chủ đề quảng cáo bán tất mùa đông mà hai người đã bàn bạc khi cô gọi điện thoại cho Cố Như trước đó trên xe.
"Đây là những phương án và biện pháp mà chúng em cùng nghĩ ra sau khi gọi điện thoại cho cô ấy, về cách tuyên truyền cho tất Lệ Toa, và cách quảng bá bán tất Lệ Toa."
"Chị Lợi và anh Ngô có thể xem, nếu anh chị cảm thấy phương án này khả thi thì chúng ta hợp tác. Không xem trọng cũng không sao, trên thương trường nói chuyện làm ăn, em sẽ không ép buộc anh Ngô và chị Lợi, nếu anh chị không thể chấp nhận, hôm nay chúng ta coi như đã uống một tách trà ở đây, nói chuyện hợp tác chuỗi cửa hàng bán sỉ trước đó, những chuyện sau này đều chưa xảy ra."
Ngô Hữu Tài nhìn Lê Tinh đã có ý kết thúc cuộc trò chuyện, anh ta đưa tay cầm lấy cuốn sổ xem, Ngô Hữu Lợi bên cạnh cũng nhanh chóng vòng qua bên cạnh để xem.
Rất nhanh, hai vợ chồng đã dán mắt vào cuốn sổ.
"Đây, tất này còn có thể bán như vậy sao?" Ngô Hữu Lợi trợn mắt có chút không dám tin.
Hà Chấn Sóc ở bên cạnh từ khi ngồi xuống vẫn không lên tiếng nhìn phản ứng của hai vợ chồng, đột nhiên nảy sinh hứng thú, hỏi: "Tôi có thể xem không? Cuốn sổ."
Vẻ mặt Ngô Hữu Tài phức tạp, anh ta nhìn Hà Chấn Sóc, đưa cuốn sổ trong tay cho anh ta.
Hà Chấn Sóc đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn lướt qua, chữ viết trong sổ nắn nót, đẹp đẽ. Ánh mắt Hà Chấn Sóc lướt qua, tầm mắt dừng lại ở dòng chữ chủ đề tuyên truyền hoạt động trên cùng, trong mắt anh ta lập tức hiện lên một tia hứng thú, anh ta nghiêng đầu nhìn Lê Tinh, hỏi:
"Có thể hỏi cô Lê đã nghĩ ra phương án và chủ đề hoạt động này như thế nào không?"
"Không phải một mình tôi nghĩ ra, là cùng với người mà tôi quen." Lê Tinh trả lời Hà Chấn Sóc.
Tối qua cô và Hà Trân đã bàn bạc xong việc thuyết phục Ngô Hữu Tài tiêu thụ lô sợi bông, nhưng số lượng sợi bông quả thật rất lớn, dù cho giá có giảm mạnh thì anh ta cũng không thể tiêu thụ hết, huống chi là giá bán bình thường, nhất là khi hai năm trước Ngô Hữu Tài đã trải qua một chuyện, bài học nhận được rất đau đớn, anh ta càng thêm thận trọng.
Trong tình huống như vậy, muốn thuyết phục Ngô Hữu Tài là một việc rất khó khăn, nhưng tình hình của nhà máy sợi lại không cho phép họ trì hoãn, không có nhiều thời gian để tìm kiếm đối tác khác, cô chỉ có thể chuẩn bị đầy đủ để cố gắng thử một lần.
Quảng cáo là để đánh trúng sở thích của người khác, cho người ta ăn thử một miếng khai vị trước, để người ta không thể từ chối cô.
Quan trọng nhất, là phải để Ngô Hữu Tài không còn lo lắng. Mà cách để không còn lo lắng, chỉ có thể là cô đảm nhận phần việc cho họ, để họ không cần lo lắng về vấn đề tồn kho.
Nhưng với số lượng tất lớn như vậy, làm sao cô có thể bán hết được?
Lục Huấn đã gợi ý cho cô một vài địa điểm, có trung tâm thương mại bên Thượng Hải, và cả công ty mậu dịch nữa, nhưng hai kênh này anh đã làm cho Ngô Hữu Tài rồi, nếu cô giành lấy thì hai vợ chồng chắc chắn sẽ không vui.
Cô chân thành muốn hợp tác với họ, không phải để gây xung đột và hiềm khích với họ, vì vậy hai địa điểm này cô chưa từng nghĩ đến việc động vào.
Không động đến bên Thượng Hải, vậy tất chỉ có thể bán ở Ninh Thành, mấy bách hóa lớn ở Ninh Thành thì có thể tiêu thụ được, nhưng cô phải làm sao để bán nhanh và chóng hết đây?
Phải biết rằng tất là một mặt hàng tiêu thụ, nhưng người thời nay tiết kiệm, có thể mặc đến khi lộ cả ngón chân rồi vẫn có thể vá lại dùng tiếp, hàng có thể bán nhưng bán rất chậm, cô không thể đợi được, bên anh Ngô cũng không đợi được.
Cô phải nghĩ ra một cách, khiến người Ninh Thành năm nay ai ai cũng phải mua một đôi tất, mà phải là mua tất của Lệ Toa.
Chỉ là cô phải làm thế nào mới đạt được mục đích này?
Cũng như những gì cô đã nói với Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi, về mảng bán hàng này cô là người ngoài nghề, cô chỉ có thể học hỏi kinh nghiệm từ những người bán hàng giỏi.
Lúc này cô nghĩ đến Cố Như.
Trong giấc mơ kia, Cố Như đã tạo nên kỳ tích chỉ trong vòng một năm mà lật ba lần thành tích của thương hiệu.
Tối hôm đó khi cô phát hiện ra giấc mơ là thật, đã bị sốc, Cố Như và Lộ Phóng luôn cho rằng là do Lục Kim Xảo đã cho cô uống rượu, hai vợ chồng rất áy náy về chuyện này, dù cô đã giải thích là không liên quan gì đến Lục Thế Kim Xảo, họ cũng không tin, Cố Như còn đặc biệt gọi Lộ Phóng mua một số đồ bổ dưỡng đến nhà.
Họ áy náy và khách sáo như vậy, ngược lại khiến cô cảm thấy ngại, nhất là khi cô đã chiếm tiện nghi trong giấc mơ, còn quyết định mua mấy căn nhà ở gần đó, cô càng cảm thấy mình đã chiếm lợi lớn của Cố Như.
Vì vậy sau này cửa hàng của Cố Như bên đường Trung Sơn khai trương, cô đã cho người gửi một loạt lẵng hoa đến, còn mua một món đồ trang trí chiêu tài lộc để Lê Hà Dương thay cô mang đến.
Cố Như biết chuyện đã liên lạc với cô, hai người trò chuyện một lúc, cô còn cho Cố Như số máy nhắn tin của mình.
Kể từ đó họ tuy chưa từng gặp mặt, nhưng cũng chưa từng mất liên lạc.
Thỉnh thoảng Cố Như sẽ nhắn tin hỏi thăm cô, cô nhận được đều sẽ gọi điện thoại lại cho cô ấy, trò chuyện một lúc, họ cũng coi như là không nói không xong.
Lần này sự việc liên quan đến sự sống còn của nhà máy sợi, cô cũng không để ý đến thể diện nữa, sáng sớm đã gọi điện thoại đến nhà Cố Như và Lộ Phóng, nói những khó khăn của mình với cô ấy, rồi thỉnh giáo cô ấy.
Cố Như cũng thật sự rất tốt với cô, giống như Hà Trân, cô ấy không ngại phiền phức mà cùng cô thảo luận, còn đem một số kinh nghiệm đã đúc kết của mình nói cho cô nghe.
Cô nghe xong những điều mà Cố Như nói về tiếp thị, chiến lược, nắm bắt tâm lý khách hàng, rồi dựa theo ngày lễ, theo mùa, đặc tính sản phẩm để tổng kết, cuối cùng cũng nghĩ ra hai phương án bán hàng để điều động không khí.
Cố Như lúc đó nghe xong cũng thấy hay, nghe cô nói sẽ làm quảng cáo trên một chương trình phim truyền hình, cô ấy càng cảm thấy kết hợp cả hai lại chắc chắn sẽ khiến việc buôn bán tất trở nên sôi động.
Lúc đó Cố Như còn nói đùa với cô: "Tiếc là nhà máy may của tôi quy mô không đủ lớn, nếu không tôi đã muốn hợp tác với Tinh Tinh rồi. Vừa bán sợi bông, vừa phải giúp người ta làm quảng cáo, còn phải giúp người ta đưa ra phương án bán hàng, đúng là quá hời cho anh ta."
Cũng chính vì câu nói này của Cố Như, cô mới có thêm tự tin và niềm tin vào việc đàm phán hợp tác hôm nay, để kiên trì đến bây giờ.
"Phương án này có vấn đề gì sao?" Lê Tinh chợt nhận ra, vị giám đốc Hà này có nhiều năm kinh nghiệm quản lý trung tâm thương mại, lại còn tốt nghiệp trường Harvard gì đó bên M quốc, anh ta cũng rất hiểu về mảng này.
Chỉ là tối qua cô hoàn toàn không biết đến người này, chủ yếu là không quen, sáng nay trên xe chị Trân đưa thông tin liên lạc của anh ta cho cô, cô mới liên lạc được với người ta qua điện thoại.
Đến giờ gặp mặt, tổng cộng họ nói chuyện không quá năm câu.
"Không có vấn đề gì cả, là một phương án dù mang đến Cảng Thành cũng tuyệt đối sẽ gây bão!" Hà Chấn Sóc cười, anh ta cầm cuốn sổ nói: "Ý tưởng của cô Lê rất hay, tôi rất hứng thú, tôi đã nghe lâu như vậy nhưng vẫn chưa biết nhà máy sợi của bố cô Lê tồn đọng bao nhiêu sợi bông?"
"Không giấu gì cô, tôi có một người anh họ, anh ấy cũng có một nhà máy tất ở Thâm Quyến, trong nhà máy có khoảng một nghìn năm trăm máy làm tất, nếu cô Lê đồng ý, bên tôi có thể liên hệ giúp cô. Không cần cô Lê lo lắng việc bán tất, chỉ cần đưa vị trí quảng cáo và ý tưởng quảng cáo trong tay cho anh ấy là được."
???
"Giám đốc Hà?"
Tất cả mọi người đều không ngờ Hà Chấn Sóc lại đột nhiên nói ra những lời này, ngay cả Lê Tinh cũng ngớ người, Hà Trân đã từng nói sẽ để Hà Chấn Sóc phối hợp với cô khi cần thiết, nhưng cô chưa từng nói Hà Chấn Sóc sẽ phối hợp như vậy?
Như vậy sẽ không phải là phản tác dụng làm hỏng chuyện sao?
Lê Tinh nhất thời không biết phản ứng thế nào, Hà Chấn Sóc bên kia lại coi là thật, anh ta làm việc rất nhanh chóng, tay cầm máy điện thoại nhanh chóng bấm một chuỗi số.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, một khẩu âm Quảng Đông vang lên: "Alo."
"Anh Việt, là em." Hà Chấn Sóc nói với bên kia.
"Chấn Sóc? Cậu lâu lắm rồi không liên lạc với anh trai, dạo này khỏe không? Khi nào về nội địa?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngạc nhiên, liên tục hỏi.
"Em đang ở nội địa, em tìm anh có chuyện, nhà máy tất của anh hiện có bao nhiêu máy? Mỗi ngày sản xuất bao nhiêu tất?" Hà Chấn Sóc nói thẳng.
Bên kia nghi ngờ hỏi: "Cậu hỏi cái này làm gì? Tháng trước tôi lại thêm vào hơn hai trăm máy, đều là của Ý, bây giờ có khoảng hai nghìn chiếc, mỗi ngày sản xuất sáu vạn đôi tất, bên chợ đầu mối Ôn Thị hiện tại lấy hàng bên tôi nhiều, mỗi tháng tôi không đủ bán, dự định sau năm sẽ mở rộng nhà máy."
"Có cần sợi bông không?" Hà Chấn Sóc lại hỏi.
"Sợi bông? Cần chứ, nhưng dạo trước tôi đã tích trữ khá nhiều rồi, không tiêu thụ được nhiều lắm, vài trăm tấn thì được."
Hà Chấn Sóc tiếp theo nói: "Số lượng rất lớn, anh có thể tiêu thụ một hai nghìn hay hai ba nghìn tấn không? Nhưng bên em có một phương án mà anh chắc chắn có thể tiêu thụ hết, bán hết nhanh chóng..."
"Khoan đã, giám đốc Hà!" Nghe đến đây Lê Tinh phản ứng lại, Hà Chấn Sóc không phải nói đùa cũng không phải là giúp cô chống đỡ, đây là thật, cô vội vàng ngăn cản anh ta.
Chuyện này không phải trò đùa, cô đã nói là hợp tác với bên anh Ngô chị Lợi rồi. Giờ đã gần đến đích mà cô lại thay đổi đối tác, chẳng khác nào công dã tràng.
"Anh Hà, tôi không có ý định hợp tác với xưởng tất khác. Anh Ngô chị Lợi đều là chỗ quen biết với chúng tôi, tôi sẽ không làm như vậy," Lê Tinh vội vàng nói.
"Tiếng gì thế? Tiếng con gái? Cậu tìm được bạn gái rồi à?" Người ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng Lê Tinh thì nghi ngờ hỏi. "Cậu đang ở đâu thế? Trong nước à? Chấn..."
"Nói chuyện sau." Hà Chấn Sóc thấy Lê Tinh ngăn mình lại thì trả lời rồi cúp máy. Ngay sau đó, anh ta nhìn Lê Tinh một cách nghiêm túc: "Cô Lê, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô. Cô cũng nghe thấy rồi đấy, hai nghìn cái máy, mỗi ngày sản xuất hơn sáu mươi vạn đôi. Nhà máy của anh họ tôi hoàn toàn có thể tiêu thụ hết số sợi bông này, hơn nữa giá cả có thể thương lượng..."
"Anh thật thú vị, chúng tôi đang nói chuyện rất tốt thì anh lại xen vào làm gì? Anh đến đây để đưa văn kiện hay là để cướp mối làm ăn vậy?" Ngô Hữu Lợi ghét nhất là người khác tranh mối làm ăn với mình. Chị ta ngắt lời Hà Chấn Sóc, lại đẩy vai Ngô Hữu Tài: "Anh còn do dự cái gì nữa? Anh lăn lộn trên thị trường mỗi ngày mà không nhìn ra phương án của em gái tốt như thế nào sao?"
"Nếu chuyện này thuận lợi, tất Lệ Toa của chúng ta sẽ nổi tiếng đấy! Anh mau ký hợp đồng đi, em đã tính toán cho anh rồi. Lô sợi bông này mà dùng hết thì với năng lực sản xuất hiện tại của xưởng, cộng thêm hơn một trăm cái máy mới mua, cứ tăng ca mà làm thì vừa kịp sản xuất xong tất cho mùa xuân năm sau. Bộ phim truyền hình đó dài lắm, còn chiếu lại nữa, mấy tháng tới chắc chắn không lo không bán được tất!"
"Tất thì để em đi bán, đợi quảng cáo ra em sẽ gọi mấy chị em ngoài chợ cùng với những khách hàng đã lấy tất của nhà mình, đảm bảo sẽ bán sạch!"
Rồi quay sang nói với Lê Tinh: "Ngô Hữu Lợi chị tuy ham tiền, thích chiếm chút lợi nhỏ, có nhiều khuyết điểm, nhưng về khoản bán hàng thì không ai bằng chị, cũng không cần em gái phải lo lắng."
"Anh ký đi, nhanh lên, không có tiền trả thì em cho anh vay!"
Kể từ biến cố hai năm trước, hai vợ chồng hiểu sâu sắc rằng không nên bỏ trứng vào một giỏ, nên bây giờ tiền ai nấy tiêu.
"Phiền chết đi được, anh nhanh lên, sắp đến trưa rồi. Anh giải quyết xong việc này thì chúng ta với em gái đi ăn cơm trưa rồi về, ngoài chợ còn bận!" Ngô Hữu Lợi nhét thẳng bút vào tay Ngô Hữu Tài, cười nói với Lê Tinh: "Em gái, đưa hợp đồng đây, bọn chị xem không có vấn đề gì thì ký."
Ngô Hữu Lợi sợ con gà đẻ trứng vàng vuột mất nên liên tục thúc giục. Bên cạnh còn có Hà Chấn Sóc đang nhìn chằm chằm, Ngô Hữu Tài nghĩ ngợi: Lời Lê Tinh nói cũng đúng. Tuy giá sợi bông giảm mạnh, nhưng muốn mua được sợi bông giá siêu rẻ cũng không dễ dàng, phải gặp may.
Hơn nữa với số lượng sợi bông lớn như vậy, chỉ có nhà máy cỡ một vạn công nhân mới có. Nếu theo như Lê Tinh suy đoán, doanh số của họ tăng lên thì xưởng nhiều nhất là nửa tháng nữa sẽ thiếu sợi bông. Thiếu sợi bông thì vẫn phải mua, đến lúc đó anh ta vẫn phải bỏ tiền ra.
Chi bằng mua vào luôn bây giờ, vừa có được phương án quảng cáo và tiếp thị giúp tăng doanh số gấp bội, khiến tất Lệ Toa nổi tiếng; vừa có thể bán được giá tốt, lại không mất đi tình nghĩa cũ.
Ngô Hữu Tài nhanh chóng suy nghĩ trong đầu rồi ngẩng lên nói với Lê Tinh: "Em dâu, đưa hợp đồng đây, cứ theo như em nói mà làm, bao tiêu thì thôi, anh Ngô Hữu Tài không làm được cái chuyện chèn ép người khác như vậy. Nhưng đến lúc đó bên Ninh Thành thật sự cần em giúp đỡ tổ chức mấy buổi triển lãm ở các toà nhà bách hóa để quảng bá tạo hiệu ứng marketing. Đương nhiên, giá tất cứ theo như em nói."
"Được, không vấn đề gì, em đã nhận lời thì chắc chắn sẽ làm được. Em về sẽ liên hệ các gian hàng triển lãm, chuẩn bị báo cáo tuyên truyền. Đợi quảng cáo trên TV phát sóng, bên Ninh Thành sẽ lập tức có hoạt động hưởng ứng."
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy khiến Lê Tinh rất vui mừng. Cô cười đáp lại, đồng thời đưa hợp đồng trong tay cho Ngô Hữu Tài: "Anh Ngô, anh xem có vấn đề gì không, có điều khoản bổ sung nào thì cứ nói."
Ngô Hữu Tài nhận lấy, nghĩ đến điều gì đó, nhìn Hà Chấn Sóc: "Vấn đề khác thì không có, chỉ có một chuyện này phải nói trước. Phương án bán hàng và quảng cáo của em dâu, ra khỏi cửa này thì trước khi hoạt động bắt đầu tuyệt đối không được để ai biết. Không biết anh Hà đây có làm được không?"
Phương án hoạt động, thủ đoạn marketing lo lắng nhất là có người sao chép trước một bước, như vậy sẽ không thể tạo nên sự khác biệt, Ngô Hữu Tài bây giờ hối hận vì đã đưa bản kế hoạch cho Hà Chấn Sóc xem. Anh ta đành phải nói thẳng.
"Được." Hà Chấn Sóc chưa kịp trả lời thì Lê Tinh đã lên tiếng trước. "Em tin chị Trân, chị ấy sắp xếp anh Hà cho em thì chắc chắn nhân phẩm của anh ấy không có vấn đề. Cho dù mối làm ăn này không thành thì anh ấy cũng sẽ không nói ra với bên ngoài"
Lê Tinh nói xong thì nhìn Hà Chấn Sóc: "Anh Hà, anh nói đúng không?"
Đôi mắt trong trẻo của Lê Tinh lộ vẻ tin tưởng, đồng thời cũng kiên quyết muốn một câu trả lời. Hà Chấn Sóc ngẩng mắt nhìn cô, một lát sau anh ta thu hồi ánh mắt, cười khẽ: "Chỉ là một phương án quảng cáo thôi, tôi còn chưa đê tiện đến mức đó."
Ngô Hữu Tài nghe vậy vẫn có chút lo lắng, anh ta cầm bút nhưng không động đậy.
Chủ yếu là anh ta quá hiểu sức hấp dẫn của một thứ mới mẻ đối với người khác. Nếu lần này Lệ Toa có thể thuận lợi triển khai hoạt động thì chắc chắn sẽ thành công, anh ta không dám mạo hiểm dù chỉ một chút.
Ngô Hữu Tài thận trọng, Lục Huấn sớm đã biết điều này. Anh đứng dậy đổ nước trà nguội trong tách của Lê Tinh vào bồn rửa tay, không lộ vẻ gì mà liếc nhìn Hà Chấn Sóc, nói: "Chuyện này tôi đảm bảo, nếu có vấn đề xảy ra, xác định là bên chúng tôi truyền ra ngoài thì trách nhiệm chúng tôi gánh."
Dừng một lát: "Bồi thường cho anh một suất quảng cáo cho chương trình ca nhạc."
"Vậy được, có cậu Lục nói vậy thì tôi yên tâm rồi." Ngô Hữu Tài nghe vậy thì yên tâm cười, rất nhanh đã viết thông tin và ký tên vào hợp đồng.
Đây là hợp đồng của nhà máy sợi, Lê Tinh chỉ phụ trách đàm phán, ký tên vẫn phải là thư ký Quách.
Thư ký Quách từ lúc Lê Tinh yêu cầu lấy tất đã đợi bên cạnh rồi, anh ấy còn mang theo con dấu. Sau khi xem xét hợp đồng không có vấn đề gì, anh ấy nhanh chóng viết thông tin chi tiết, ký tên và đóng dấu, còn yêu cầu bên Ngô Hữu Tài cũng đóng dấu.
"Vậy được, hôm nay chúng ta coi như đã đàm phán xong hợp tác thuận lợi, đợi nhà máy sợi giao hàng, bên tôi sẽ sắp xếp chuyển khoản." Hợp đồng đã ký, cầm hai bản hợp đồng mới tinh đại diện cho việc họ sắp bước lên một tầm cao mới, trong lòng Ngô Hữu Tài dâng lên một cảm xúc khó tả, trên mặt nở nụ cười, đuôi mắt xuất hiện những nếp nhăn, nói với Lê Tinh và thư ký Quách.
"Không vấn đề gì, hôm nay tôi về sẽ trình hợp đồng lên là có thể sắp xếp giao hàng, sau này chúng tôi sẽ liên lạc với anh Ngô sau," thư ký Quách cười đáp.
"Được, sau này liên lạc qua điện thoại." Ngô Hữu Tài đáp lại, ngẩng lên nhìn giờ, nói: "Đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta cùng nhau ăn bữa trưa nhé? Về nhà thì không kịp, chúng ta ăn tạm ở gần đây chút gì được không?"
Ngô Hữu Tài nói xong lại hỏi ý kiến Lục Huấn và Lê Tinh: "Cậu Lục, em dâu, hai người thấy sao?"
Lê Tinh và họ tuy đang vội về nhưng cũng không vội đến mức bỏ bữa, hơn nữa hợp đồng đã ký xong cũng nên ngồi lại ăn bữa cơm, nên vui vẻ nhận lời.
Hà Chấn Sóc đưa xong văn kiện định đi thì được Lê Tinh giữ lại. Dù sao đây cũng là bà chủ sẽ hợp tác cùng trong tương lai, anh ta nghĩ ngợi rồi cũng đồng ý.
Thế là cả đám người cùng Ngô Hữu Tài ra ngoài phố ăn cơm.
Thị trấn Đại Đường những năm gần đây đang phát triển, nhưng dù sao cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, nhà hàng đều là những quán ăn nhỏ.
Ngô Hữu Tài đưa họ đến một tòa nhà hai tầng cũ kỹ, xung quanh khá yên tĩnh. Chỗ này nhỏ nhưng sạch sẽ, món ăn là món nhà quê, hương vị rất ngon.
Giữa bữa ăn, Phạm Trường Hải gọi điện cho Lục Huấn.
Bên Phạm Trường Hải không biết có việc gì gấp, Lục Huấn ra ngoài hai ngày mà anh ấy gọi bảy tám cuộc điện thoại, còn nhiều hơn cả số điện thoại anh ấy gọi cho Hà Trân khi đưa Phàm Phàm đi chữa bệnh.
Buổi trưa đang ăn cơm thì anh ấy lại gọi. Hỏi Lục Huấn khi nào về.
Lục Huấn mất kiên nhẫn hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.
Phạm Trường Hải từ khi tìm lại được con trai thì tính tình ngày một tốt hơn, mỗi ngày đều như uống thuốc bổ, mặt mày hồng hào, trên mặt lúc nào cũng cười như Phật Di Lặc, tính tình tốt vô cùng. Anh ấy cũng không để ý Lục Huấn mất kiên nhẫn, vui vẻ nói: "Chuyện tốt, chuyện đại hỷ, hôm nay cậu về được chứ? A Trân nói hẹn ăn cơm với em gái Lê Tinh, được, đợi các người về."
Lục Huấn nghe ra là không có chuyện gì xảy ra nên không hỏi thêm nữa, nói vài câu rồi cúp máy, lo cho vợ ăn cơm.
Ăn cơm xong, Ngô Hữu Tài đưa Ngô Hữu Lợi về chợ, nhóm Lê Tinh và Lục Huấn cũng lái xe về Ninh Thành.
Trên đường về, Hà Chấn Sóc có vệ sĩ và tài xế riêng, anh ta ngồi một xe. Lê Tinh, Lục Huấn và thư ký Quách ngồi một xe.
Thư ký Quách lần này ra ngoài viết một bản kiểm điểm, tâm trạng lại rất tốt. Anh ấy cảm thấy mình chuyến này ra ngoài không giúp được gì nhiều nên chủ động nhận việc lái xe, để Lục Huấn và Lê Tinh ngồi phía sau.
Hợp đồng nhà máy sợi đã ký, sợi bông bán ra theo giá bình thường, khủng hoảng của nhà máy được giải quyết, bên Lê Vạn Sơn cũng không cần lo lắng gặp chuyện nữa, trên đường về mọi người đều rất phấn khích.
Thư ký Quách ngồi phía trước thỉnh thoảng lại muốn quay đầu lại nói chuyện với Lê Tinh, khen cô đầu óc tốt, khen cô ứng biến giỏi, tư duy logic mạnh mẽ, tiếc là Lê Tinh hoàn toàn không có thời gian để đáp lời.
Cô suốt đường đi đều gọi điện thoại, gọi cho người nhà, gọi cho Lê Vạn Sơn, gọi cho Hà Trân, gọi cho Cố Như, gọi cho Lê Hà Niên.
Còn có lần này Cố Như đã giúp cô rất nhiều, cô định tặng Cố Như một món quà.
Cố Như luôn muốn vào toà nhà bách hoá tổng hợp để mở cửa hàng, nhưng bách hoá số sáu thì cô thật sự không lạc quan lắm. Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn là tìm chú hai Lê Vạn Phong, kể chuyện nhà máy sợi cho ông ấy nghe, rồi nói về chuyện Cố Như giúp đỡ. Cô muốn tranh thủ cho Cố Như cơ hội vào toà nhà bách hoá , ngoài ra Ngô Hữu Tài cũng cần gian hàng triển lãm thật tất, cô cũng tranh thủ nhắc đến.
Lê Vạn Phong trước đây nghe nói nhà máy của anh trai gặp khó khăn, nhưng không ngờ lại gặp khó khăn lớn như vậy. Ông ấy giật mình đến mức làm đổ cả cốc trà trong văn phòng. Đợi nghe Lê Tinh nói mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ông ấy hết lời khen Lê Tinh, khen cô hiểu chuyện, khen cô thông minh, giọng ông ấy rất lớn, người trong xe đều nghe thấy. Lục Huấn nghe thì không sao, nhưng còn có thư ký Quách nữa, Lê Tinh có chút ngại ngần, vội vàng hỏi ông ấy về chuyện cửa hàng và gian hàng triển lãm.
Lê Vạn Phong luôn là người rất quy tắc, không dễ dàng mở cửa sau cho người khác, nhưng lần này là chuyện đặc biệt, liên quan đến sinh kế của vạn công nhân trong nhà máy sợi, càng liên quan đến tính mạng của anh trai, ông không chút do dự đáp ứng Lê Tinh sẽ liên hệ các bách hoá tổng hợp để lấy gian hàng triển lãm cho cô.
Bên Cố Như cũng vậy, người ta quả thật đã giúp đỡ rất nhiều, ông sẽ nghĩ cách sắp xếp một cửa hàng, đợi khi nào chắc chắn sẽ báo tin cho Lê Tinh.
Sau đó ông lại hỏi Lê Tinh sống thế nào, Lê Vạn Phong quan tâm đến cháu gái mình không ngừng, đợi thư ký nhắc ông đi họp thì mới cúp máy.
Lê Tinh chưa bao giờ phát hiện ra chú hai của mình lúc tỉnh táo lại nói nhiều như vậy, cô thở phào nhẹ nhõm cúp điện thoại, sau đó lại gọi cho Lê Hà Niên nói tiền đã được chuyển khoản, bảo cháu trau nhớ ký hợp đồng đầu tư, rồi trao đổi với cháu trai về ý tưởng quảng cáo tất Lệ Toa.
Lê Hà Niên có thể nói là người hiểu rõ Lê Tinh nhất trong nhà, hai người nói chuyện không được bao lâu thì cậu đã hoàn toàn hiểu được ý tưởng của Lê Tinh, sau đó hai cô cháu bắt đầu bàn về cách quay quảng cáo này, nói chuyện mãi cho đến khi điện thoại hết pin mới lưu luyến cúp máy.
"Lê Tinh bây giờ đã bắt đầu bận rộn rồi, chắc sau này còn bận hơn cả cậu Lục." Điện thoại của Lê Tinh hết pin, thư ký Quách cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, anh ấy không khỏi nghiêng đầu cười nói. "Nhưng mà Lê Tinh này, hôm nay em thật sự khiến anh phải nhìn bằng con mắt khác. Cái ý tưởng về trung tâm thương mại ấy, lúc anh nghe được cũng giật mình hồi lâu, ngồi trên ghế sô pha càng nghĩ càng thấy ý tưởng của em có triển vọng. Anh cũng không có tiền, nếu có tiền thì anh cũng đầu tư cho em rồi."
"Còn nữa, em lại có thể nghĩ ra cái góc độ dùng sợi bông đổi thành tất thành phẩm để đàm phán hợp tác, khí thế cũng rất tốt. Cái trận địa hôm nay, anh đoán là ngay cả chú Lê đến cũng chưa chắc đã phát huy tốt như em đâu."
Thư ký Quách khen Lê Tinh còn khoa trương hơn cả Lê Vạn Phong, những lời hay ý đẹp nói ra không cần tiền, Lê Tinh nghe mà ngại ngần: "Anh Quách quá khen rồi, em cũng nhờ có chị Trân và Cố Như giúp đỡ mới có thể làm rõ chuyện này, nếu không em cũng chẳng biết làm thế nào."
Thư ký Quách không đồng ý: "Không thể nói như vậy được. Nếu em không tự mình tìm hiểu kỹ về hai vợ chồng ông chủ Ngô, không nắm rõ những số liệu của họ thì dù có cô Hà hay cô Cố giúp đỡ thì hôm nay cũng khó mà thành công."
"Ông chủ Ngô là người anh nhìn ra được, làm việc rất thận trọng, vợ anh ta thì bốc đồng gan lớn nhưng lại coi trọng lợi ích, cũng khá tự cao. Em xem lúc cô ta say rượu nhất định bắt em ăn sầu riêng thì biết, thật ra phản ứng của một người lúc say rượu ít nhiều cũng phản ánh tính cách của người đó. Cô ta là người mạnh mẽ và tự cao, càng khó đối phó hơn. Em có thể liên tiếp ký hai hợp đồng, đồng thời thuyết phục được cả hai vợ chồng họ, thật sự rất có bản lĩnh, rất giỏi."
Thư ký Quách vừa nói vừa liếc nhìn Lục Huấn bên cạnh Lê Tinh qua gương chiếu hậu, hỏi anh: "Cậu Lục, cậu thấy sao?"
Từ khi Lê Tinh lên xe, Lục Huấn đã nắm chặt tay cô, mười ngón đan vào nhau không rời, trên mặt luôn nở nụ cười, đôi mắt đen như mực tràn đầy tình ý nhất mực nhìn chằm chằm Lê Tinh. Nghe thấy câu hỏi, nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn, ngón tay lại siết chặt những ngón tay thon dài của Lê Tinh, đôi mắt ánh lên ý cười nhìn khuôn mặt tinh tế như sứ của Lê Tinh, cười vang: "Ừ, rất giỏi, rất có bản lĩnh, cũng vượt quá dự kiến của tôi, khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác."
Thật sự là vượt quá dự kiến của anh. Hai vợ chồng Ngô Hữu Lợi khiến anh rất bực mình, có mấy lần đã muốn kéo cô đi không bàn bạc nữa, rồi tìm nhà máy khác cho cô, cứ theo ý tưởng của cô mà sản xuất hết thành tất, anh tìm công ty mậu dịch và trung tâm thương mại giúp đỡ. Thế mà cô lại kiên trì tung ra hết điểm này đến điểm khác, khiến vợ chồng Ngô Hữu Tài trợn mắt há hốc mồm, không thể chống đỡ được.
Anh nhìn mà lòng kích động, toàn thân tràn ngập một luồng nhiệt huyết, không kìm được suy nghĩ, cô là vợ của anh, may mắn là anh đã gặp được cô sớm.
Nếu bỏ lỡ cô, chắc chắn sẽ là tiếc nuối cả đời của anh.
Trước khi Ngô Hữu Lợi đi, còn kéo anh sang một bên nói: "Cậu Lục, em gái Tinh Tinh thật sự là một người phi thường, cậu nhất định phải trân trọng cô ấy, người như cô ấy tỏa sáng như vậy, dù đã kết hôn cũng sẽ có rất nhiều người thích, không kìm được mà bị cô ấy thu hút."
Lúc Ngô Hữu Lợi nói, cố tình liếc mắt nhìn Hà Chấn Sóc đang nói chuyện với cô.
Tuy Ngô Hữu Lợi có ý châm ngòi, nhưng đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, cuộc điện thoại lúc nãy trong văn phòng ít nhiều đã có chút mạo muội vượt giới hạn. Người lăn lộn trên thương trường nhiều năm không thể không biết nặng nhẹ, càng không thể không hiểu cuộc điện thoại đó có ý nghĩa gì.
Không loại trừ khả năng người đó tính cách như vậy, nghe theo sự sắp xếp của chị Trân mới tìm lối tắt tạo lợi thế cho cô, đẩy cô một tay, nhưng trong lòng anh có cảm giác nguy cơ.
Điều này cũng bình thường thôi, cô sáng ngời như vậy, không thể chỉ có mình anh nhìn thấy, anh chỉ có thể đối xử với cô tốt hơn, tốt đến mức tất cả mọi người đều không thể đoạt mất cô.
"Vợ của anh thật sự rất lợi hại." Suy nghĩ quay trở lại, Lục Huấn lại nhìn Lê Tinh bằng đôi mắt sâu thẳm.
Mắt anh sáng ngời, trong đáy mắt tình cảm sâu sắc như biển, mặt Lê Tinh càng nóng hơn, còn có chút lâng lâng. Nhớ ra điều gì, cô không khỏi nghiêng người nhẹ nhàng nói với anh: "Em lợi hại à? Vậy sau này có chuyện gì đó, có người còn giấu em không?"
"Không giấu nữa." Lục Huấn cười nói, "Sau này có chuyện gì cũng không giấu em nữa."
Lục Huấn cũng không ngại thư ký Quách ở trên xe, anh khẽ thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc xin lỗi Lê Tinh: "Chuyện ngày hôm qua là anh làm sai, không tôn trọng ý kiến của em mà tự ý quyết định. Vợ à, xin lỗi em."
Anh xin lỗi nghiêm chỉnh như vậy khiến lòng Lê Tinh mềm nhũn.
"Được rồi, tha cho anh, nhưng sau này không được như vậy nữa nhé." Lê Tinh nhỏ nhẹ nói, nghĩ đến chuyện anh định làm hôm qua, vẫn không nhịn được mà liếc mắt nhìn anh một cái: "Cũng mệt anh nghĩ ra được cái chuyện rút vốn sự nghiệp của mình để bù cho nhà máy sợi, thật là phá của. Nhà mình có một người phá của là đủ rồi, nhiều thêm nữa thì chúng ta sẽ chết đói mất."
Lục Huấn nghe thấy giọng nói mềm mại của cô thì lòng nóng lên, đến khi nghe thấy câu cuối cùng, anh giơ tay xoa nhẹ đầu cô, cưng chiều nói: "Nói bậy gì đó, em có phá của đâu? Vợ anh chiêu tài lắm, hai ngày kiếm được bốn trăm vạn tiền đầu tư, chồng theo không kịp."
Hai vợ chồng ngọt ngào đến mức khiến người ta nghẹn chết. Thư ký Quách ở phía trước cười nhìn một cái rồi không lên tiếng làm phiền họ nữa, mắt không rời khỏi phía trước, chân đạp chân ga tăng tốc.