Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 69

 
Trên đường về tâm trạng thoải mái, xe chạy nhanh hơn, đến Ninh Thành thì hơn năm giờ chiều.

Hà Chấn Sóc hình như có chút việc đột xuất, xe vào Ninh Thành là tách ra khỏi họ.

Thư ký Quách phải về nhà máy một chuyến để đưa hợp đồng đã ký, sắp xếp việc giao hàng, còn phải báo cáo công việd djzjjsjjdc cho Lê Vạn Sơn tiện thể nộp bản kiểm điểm. Xe chạy đến cổng nhà máy thì anh ấy xuống xe lấy hành lý và hợp đồng, chào Lê Tinh Lục Huấn, rồi đi thẳng đến văn phòng nhà máy sợi.

Lê Tinh và Lục Huấn vì đã hẹn ăn cơm tối với Hà Trân, bàn chuyện ngày mai gặp giám đốc Sử mua toà nhà cung ứng, trước đó đã gọi điện thoại về báo tối mai qua ăn cơm? nên sau khi tiễn thư ký Quách thì hai người lái xe thẳng về khu biệt thự cổ để cất hành lý.

Nghỉ ngơi một lát, Lê Tinh lấy ra chiếc xe mô hình mà cô đã mua cho Phàm Phàm trước đó, cùng Lục Huấn đến căn nhà hiện tại của Hà Trân và Phạm Trường Hải.

Hai nhà ở gần nhau, đi bộ cũng chỉ mất năm phút là đến.

Nhà ở đây cũng là một khu biệt thự cổ, nhìn tổng thể không có thiết kế bằng khu của họ, nhưng diện tích rộng hơn, bên cạnh còn có một căn nhà phụ để cho vệ sĩ và người làm ở, rất phù hợp với phong cách của Hà Trân.

Biệt thự đã được sửa sang lại, cây cối cần di chuyển và cắt tỉa cũng đã được thực hiện, xây dựng lại hòn non bộ và vườn hoa, tổng thể được bố trí theo phong cách low-key nhưng sang trọng mà Hà Trân yêu thích, bây giờ cũng rất đẹp và có phong cách riêng.

(Low-key: đơn giản, không phô trương)

Đến nơi thì Hà Chấn Sóc cũng đã đến, đang nói chuyện với Phạm Trường Hải và Hà Trân trong phòng khách, Phàm Phàm ngồi trên một tấm đệm mềm bên chân Phạm Trường Hải, vừa tháo rời một chiếc xe mô hình ra để nghiên cứu.

Cậu bé nghiên cứu rất chuyên tâm, Phạm Trường Hải đưa nước cho cậu bé rồi lấy trái cây dỗ cậu ăn, cậu cũng không có phản ứng gì nhiều, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn một cái rồi lại cúi đầu chơi tiếp.

Khi nghe người làm trong nhà báo rằng có ông chủ Lục và cô Lê đã đến, hàng mi dài của Phàm Phàm khẽ run lên, bàn tay đang lắp ráp mô hình bỗng trở nên nhanh nhẹn hơn.

Lê Tinh cùng Lục Huấn bước vào nhà. Cô mỉm cười chào hỏi Hà Trân, Phạm Trường Hải và Hà Chấn Sóc, sau đó gọi tên Phàm Phàm.

Hàng mi của Phàm Phàm lại khẽ run. Cậu xoay chiếc ốc cuối cùng, đặt tua vít vào hộp dụng cụ, chậm rãi đứng dậy, tay vẫn giữ chặt mô hình xe. Cậu không bước đến gần mà chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn Lê Tinh chăm chú bằng đôi mắt đen láy.

Gần như mỗi lần Lê Tinh đến thăm, cậu đều có phản ứng này, luôn chờ đợi cô chủ động lại gần. Cậu chưa quen việc bước đến gần người khác, trong lòng vẫn còn sự phòng bị. Ba năm trước, chính vì chủ động đến gần một đứa trẻ khác mà cậu bị bịt miệng đến ngất đi.

Lê Tinh hiểu nguyên nhân, mỉm cười tiến lại gần, cúi xuống nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của cậu. Thấy cậu không né tránh, nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ hơn.

“Phàm Phàm, ở bên Mỹ thế nào? Vui không? Có đi chơi không? Tuần trước cô đi dạo phố thấy có một mẫu xe mô hình mới ra, con xem có thích không?” Vừa nói, cô vừa đưa chiếc ô tô mô hình màu đỏ đến trước mặt cậu.

Mấy tháng trôi qua, nước da của Phàm Phàm đã trắng lại như lúc Lê Tinh mới gặp vài năm trước. Cậu vẫn gầy, nhưng không còn là bộ dạng da bọc xương như khi mới được tìm thấy. Hiện tại đã có chút da thịt, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều. Mái tóc xoăn tự nhiên đã mọc dài hơn, trông bồng bềnh hơn trước.

Cậu có đôi mắt to giống với Thiên Tứ, nhưng ánh mắt của Thiên Tứ tròn trịa và ngây ngô hơn, còn đuôi mắt của Phàm Phàm lại dài hơn một chút. Giờ đây ánh mắt cậu không còn đờ đẫn như vài tháng trước, dù vẫn không nói chuyện nhiều, nhưng đã dần tiếp nhận thế giới xung quanh.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng bên trong, khoác ngoài chiếc áo vest xám nhạt, trông vừa đáng yêu lại vừa lịch lãm.

Từ khi Lê Tinh cùng Lục Huấn xác định muốn có con, cô bỗng trở nên không thể cưỡng lại sự đáng yêu của trẻ con. Huống hồ, Phàm Phàm lại là một trường hợp đặc biệt. Cậu là đứa trẻ từng trải qua biến cố giống cô, chính tay cô cứu về, vì thế cô càng thương yêu cậu hơn. Cô đối xử với cậu và Thiên Tứ như nhau, bất kể là quần áo, giày dép, đồ chơi hay dụng cụ học tập, mỗi lần mua cho Thiên Tứ, cô đều mua cho Phàm Phàm một phần.

Phàm Phàm cũng rất thích những món đồ Lê Tinh tặng. Con gấu trúc bông và bộ đồ ngủ hình khủng long mà cô mua cho, cậu đều ôm đi ngủ mỗi tối.

Có lần, người làm vô tình làm rơi bộ đồ ngủ khủng long của cậu xuống sàn khi tắm, rồi thay cho cậu một bộ khác. Kết quả là cậu liền nằm sấp trong bồn tắm, nhất quyết không chịu đứng dậy. Dỗ thế nào cũng không được, mãi đến khi Hà Trân sấy khô bộ đồ ngủ và mang vào, cậu mới tự tay mặc lại.

Sau khi nghe Hà Trân kể chuyện này, Lê Tinh liền vội vàng đến bách hoá tổng hợp mua thêm vài bộ cho cậu để thay đổi, từ đó mới giải quyết được vấn đề cậu chỉ chịu mặc một bộ đồ ngủ duy nhất.

Nhìn thấy chiếc xe mô hình màu đỏ trong tay Lê Tinh, Phàm Phàm cúi đầu nhìn chiếc xe mình vừa tháo ra rồi lắp lại. Sau một thoáng trầm ngâm, cậu đưa chiếc xe của mình cho cô, rồi lấy chiếc xe mô hình mới từ tay cô, đồng thời vươn bàn tay nhỏ bé kéo lấy ngón tay cô, muốn dẫn cô đi đâu đó.


Tay cậu nhỏ nhưng nắm rất chặt. Lê Tinh hiểu ý, cầm theo mô hình xe bước theo cậu, vừa đi vừa hỏi: "Phàm Phàm muốn dẫn cô đi đâu? Ghép tranh à?Nhưng mà bản đồ thế giới của con cô thực sự không biết ghép đâu, con không được chê cô ngốc đấy nhé.”

Từ lúc Lê Tinh bước vào, Hà Trân vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Phàm Phàm. Nghe vậy, chị ấy không nhịn được mà bật cười, bước lên theo giải thích cho Lê Tinh: "Có lẽ là muốn dẫn em đi xem món quà thằng bé mua tặng em. Hôm trước chị đưa nó đến trung tâm thương mại, chính tay nó đã chọn quà đấy.”

“Phàm Phàm còn chọn quà cho cô nữa sao? Giờ con giỏi vậy à?” Lê Tinh kinh ngạc quay sang nhìn cậu bé. Mới vài tháng trước cậu bé vẫn còn sợ gặp người lạ, thậm chí đi dạo trong công viên cũng ít khi chịu ra ngoài, nói gì đến những nơi đông người.

“Đúng vậy, đợt điều trị vừa rồi tiến triển rất tốt. Bác sĩ bảo có thể thử đưa thằng bé ra những nơi náo nhiệt, xem thử nó còn sợ hãi đám đông hay không. Sau khi về lại Cảng Thành, chị nói muốn đi mua quà cho em, thằng bé đã đồng ý đi cùng.”

“Lúc đó chị còn lo nó không quen, sợ bị hoảng loạn, nên đã chuẩn bị trước phương án dự phòng. Nếu thằng bé không thích ứng được, chị có thể nhanh chóng đưa nó rời đi. Nhưng không ngờ lần này lại thích nghi rất tốt, không hề la hét hay hoảng sợ trốn tránh, chỉ là siết chặt tay chị hơn bình thường một chút.”

Khi nhắc đến con trai, ánh mắt Hà Trân đầy yêu thương. Chợt nhớ ra điều gì, chị mỉm cười rạng rỡ, vui vẻ kể: "Còn một chuyện rất thú vị nữa. Khi chọn quà cho em, trên một số món có ghi chữ nước ngoài. Vì không nhận ra chữ, thằng bé đứng trước quầy hàng rất lâu mà không chịu chọn. Chị hỏi thì nó không nói, làm chị sốt ruột vô cùng. Đến khi về nhà, thằng bé ôm một quyển sách đến tìm chị, lúc đó chị mới hiểu là nó bối rối vì không đọc được chữ.”

Hà Trân cười rạng rỡ: “Lần này, chị đặc biệt mời hai giáo viên dạy thêm cho thằng bé, nó học rất chăm chỉ đấy.”

“Thật sao? Phàm Phàm, con giỏi quá!” Lê Tinh thực sự bất ngờ. Khi mới trở về, tình trạng của Phàm Phàm không tốt, phần lớn thời gian chỉ thích chơi xếp hình, LEGO hoặc lắp ráp xe mô hình.

Trước đây Hà Trân từng thử đặt sách trước mặt cậu, nhưng cậu thậm chí không buồn nhìn. Mỗi tối chị ấy đọc truyện cho cậu nghe, nhưng cậu thường chỉ lặng thinh, không biết có thực sự nghe hay không.

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Hà Trân đều buồn phiền lo lắng, vì ngoài những trò chơi như LEGO và mô hình xe hơi, cậu dường như không có chút hứng thú nào với những thứ khác. Lê Tinh bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của chị ấy, cũng sốt ruột theo, tìm mua rất nhiều truyện tranh và sách truyện cho cậu, nhưng vẫn không mấy tác dụng. Không ngờ lần này lại khiến cô bất ngờ như vậy.

Lê Tinh vốn đã vui vẻ vì vừa đạt được một thỏa thuận hợp tác suôn sẻ, nay lại càng vui hơn. Cô không nhịn được cúi xuống nói với Phàm Phàm: "Phàm Phàm giỏi quá! Cô phải thưởng cho con thôi! Con có muốn thứ gì khác ngoài mô hình xe không? Ngày mai cô dẫn con đi mua quần áo nhé?”

“Con còn tặng quà cho cô nữa, vậy cô cũng phải mua quà tặng lại con. Con đi chọn cùng cô nhé?”

Giọng nói của Lê Tinh trong trẻo và êm tai như tiếng ngọc rơi trên đĩa ngọc, lại dịu dàng uyển chuyển, Phàm Phàm rất thích nghe cô nói chuyện. Vẻ mặt cậu không thay đổi nhiều, nhưng đôi mắt to rõ ràng sáng hơn bình thường rất nhiều. Đợi Lê Tinh nói xong, cậu quay người lại giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, ra dấu "được" với cô.

Lê Tinh thấy vậy thì đôi mắt cong cong càng sâu hơn: "Phàm Phàm đã đồng ý rồi, tốt quá. Vậy ngày mai buổi trưa sau khi cô xong việc sẽ qua tìm con nhé."

"Vậy bây giờ chúng ta đi xem quà nhé, con đã chọn gì cho cô vậy?"

Ba người vừa nói vừa đi đến phòng đồ chơi của Phàm Phàm ở tầng một. Phạm Trường Hải nhìn bóng dáng vợ và con trai đi vào phòng, cửa đóng lại, anh ấy mới vui vẻ quay sang nói chuyện với Lục Huấn: "Phàm Phàm nhà chúng ta vừa nãy đã đợi Tinh Tinh đến rồi. Món quà mà nó chọn là bảo vật đấy, đến giờ tôi vẫn chưa được nhìn thấy."

"Phàm Phàm thích Lê Tinh, trạng thái của cậu bé bây giờ quả thật tốt hơn rất nhiều," Lục Huấn thu lại ánh mắt nhìn về phía cánh cửa, cười đáp lại Phạm Trường Hải.

"Đúng vậy, tốt hơn nhiều so với lúc ban đầu. Tôi cuối cùng cũng có hy vọng trong cuộc đời này rồi," Phạm Trường Hải cảm thán một tiếng, mời Lục Huấn ngồi xuống ghế sofa, gọi Hà Chấn Sóc đang ngồi bên cạnh: "Chấn Sóc, chắc chị Trân của cậu cũng chưa ra ngay đâu, cậu ăn trái cây nhé, ở nhà đừng khách sáo."

Hà Chấn Sóc mười bốn tuổi cùng mẹ vượt biên đến Cảng Thành. Còn chưa đến nơi thì thuyền gặp tai nạn, mẹ anh vì bảo vệ anh mà qua đời, anh lang thang trên đường phố Cảng Thành. Trong một lần tình cờ, anh đã cứu Hà Trân khi chị ấy ra ngoài mua quà cho Phạm Trường Hải thì bị cướp. Thế là anh quen biết Hà Trân và Phạm Trường Hải.

Sau đó, Hà Trân và Phạm Trường Hải đã giúp anh ổn định cuộc sống ở Cảng Thành, còn tài trợ cho anh tiếp tục học hành.

Đến khi tốt nghiệp, anh đi theo Hà Trân lăn lộn trên thương trường, đến nay đã hai mươi chín tuổi và cùng Hà Trân đến nội địa phát triển. Mối quan hệ giữa họ rất thân thiết, Hà Trân coi anh như em trai, cũng không câu nệ nhiều với anh. Anh cũng kính trọng vợ chồng Hà Trân, nghe ra Phạm Trường Hải có chuyện muốn nói với Lục Huấn, bèn cười mỉm: "Anh Phạm, em biết mà, anh cứ nói chuyện đi, có cần em tránh mặt không?"

"Không cần, không có gì cần phải tránh mặt cả, đều là người một nhà," Phạm Trường Hải xua tay. "Cậu vừa mới đến Ninh Thành, chưa quen thuộc với bên này, nghe chúng tôi nói chuyện cũng là một cách để tìm hiểu thêm, không có gì xấu cả."

Nghe vậy, Hà Chấn Sóc ngồi yên tại chỗ, anh ấy nghiêng đầu cười đáp: "Vâng, vậy em nghe nhiều hơn, học hỏi thêm."

Lục Huấn ngồi ở một bên quan sát, đoán được quan hệ giữa vợ chồng Phạm Trường Hải và Hà Chấn Sóc không hề bình thường, anh không nói gì, đợi họ nói xong mới hỏi Phạm Trường Hải: "Anh Phạm, mấy ngày nay anh tìm tôi là có chuyện gì xảy ra sao?"

Phạm Trường Hải đang muốn nói chuyện này với Lục Huấn: "Đúng, có một chuyện rất tốt."

Chuyện tốt này Lục Huấn đã nghe thấy mấy lần rồi, thấy Phạm Trường Hải mặt mày hồng hào, anh hơi nhướng mày, cười hỏi: "Chuyện tốt gì vậy?"

Phạm Trường Hải là người càng vui vẻ thì càng không vội nói, anh ấy đợi người làm rót trà cho Lục Huấn xong, tự mình cầm tách trà nhấp một ngụm, đặt tách xuống mới chậm rãi nói: "Thường Hùng không phải đã nhận dự án khu đô thị sao? Bây giờ gã không làm nữa, cấp trên hỏi chúng ta có muốn tiếp nhận không."

"Gã không làm nữa sao?" Sắc mặt Lục Huấn hơi thay đổi, "Lý do gì?"

Ninh Thành dựa lưng vào cảng biển, ngành thủy sản phát triển, ngành dệt may cũng không kém, nhưng hiện nay các đơn vị quốc doanh đều đang phải đối mặt với khó khăn, bên trên cũng đang nghĩ cách giải quyết vấn đề, nên mới đứng ra làm dự án khu đô thị này, đầu tư rất lớn.

Nếu không phải anh là lính mới trong ngành xây dựng, không muốn bước quá lớn, thì anh đã muốn tranh thủ dự án này, kết quả Thường Hùng nhận rồi lại không làm?

Mới bao lâu chứ.

Phạm Trường Hải còn chưa nói đã nhịn không được cười: "Gã đã đầu tư tiền vào Hải Nam rồi. Nghe nói là quen biết với người của công ty miền Nam, đã đầu tư một khoản tiền lớn vào đó, hình như lại có một lô thép phế liệu bị kẹt trong tay, xảy ra tình trạng thiếu vốn, bên khu đô thị này gã đã âm thầm cho dừng lại."

"Gã cũng hơi xui xẻo, chẳng phải bên trên rất coi trọng dự án này sao? Cũng không thông báo gì đột nhiên dẫn người đi thị sát, kết quả thấy trên mặt đất chỉ đào một cái hố, chẳng có gì cả, lập tức nổi giận."

"Tìm đến Thường Hùng, Thường Hùng không biết nói gì mà bên trên cũng không truy cứu gã, chỉ là dự án này gã phải nhường lại. Nhưng theo tin tức tôi nhận được thì Thường Hùng vẫn chưa muốn từ bỏ dự án này, đang nghĩ đến việc tìm một người ở phía bên trên vào làm chung."

Phạm Trường Hải vừa nhắc đến Thường Hùng là lại nhớ đến bộ mặt già mà còn ra vẻ trẻ trung của Thường Hùng, không nhịn được mà muốn cười.

Anh ấy lấy hộp xì gà ra, mở nắp lấy một điếu kẹp vào tay, không hút, hứng thú nhìn Lục Huấn: "Thế nào? Người anh em, có hứng thú không?"

Lục Huấn không trả lời ngay, nâng tách trà lên uống một ngụm, mới nói: "Hứng thú thì có hứng thú, một dự án lớn như vậy bất kể cuối cùng có kiếm được tiền hay không, nó là do bên trên dẫn đầu, chúng ta tiếp nhận chỉ có lợi chứ không có hại, nhưng anh Phạm, chúng ta lấy người ở đâu ra?"

"Chúng ta hiện có mấy công trình đang thi công đồng thời: ở bờ sông, đường Đường Tây, và sắp tới sẽ khởi công thêm tòa nhà bách hóa của chị Trân nữa."

"Ba địa điểm, đã mấy trăm người rồi, vậy lấy đâu ra nhân lực cho dự án khu đô thị?"

"Đúng là một vấn đề nan giải."
Nụ cười trên mặt Phạm Trường Hải hơi ngưng lại, anh ấy vê điếu xì gà trong tay, trầm ngâm một lúc: "Hay là tìm thầu phụ?"

"Tôi nghe nói gần đây ở Ninh Thành có một nhóm người từ nơi khác đến làm thuê, phần lớn đều làm xây dựng, đang giúp dân làng xây nhà ở ngoại thành, hay là đến đó xem sao?"

"Tôi không khuyên làm vậy," Lục Huấn nói. "Thường Hùng đã làm rối tung dự án khu đô thị lên như vậy, chắc chắn bên trên sẽ càng coi trọng nó hơn. Những người từ nơi khác đến đó không phải người của viện kiến trúc, không có những giấy tờ cần thiết, e là bên trên sẽ không đồng ý."

"Hơn nữa, anh Phạm, công trường rất phức tạp. Hiện tại mấy công trường của tôi đều đã bố trí người chuyên trách đến trấn giữ, các công nhân cũng đã quen mặt nhau nên tạm thời còn yên ổn. Nếu tìm thầu phụ là những người xây nhà cho dân làng, một công trường nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy người. Dự án khu đô thị lớn như vậy, ít nhất cũng cần mấy chục người, mấy tổ trưởng công trình cùng làm, hỗn tạp như vậy, đến lúc đó e là sẽ rất khó quản lý."

Tình hình ở công trường phần lớn là do Lục Huấn lo liệu, Phạm Trường Hải ít can thiệp hơn nên không hiểu rõ lắm. Nhưng hồi anh ấy còn quản lý công trường, đám người nhà họ Phạm giúp sức thu xếp thì quả thật đã xảy ra không ít vụ đánh nhau gây rối.

"Vậy là dự án này không làm nữa sao?" Phạm Trường Hải không cam tâm lắm, anh ấy gõ điếu xì gà trong tay xuống bàn trà. "Tôi thấy dự án này có vẻ rất triển vọng. Bản vẽ của khu đô thị tôi đã xem rồi, kết cấu và hình dáng đơn giản, xây dựng tương đối dễ hơn tòa nhà bách hóa của A Trân."

Phạm Trường Hải không cam tâm, Lục Huấn cũng không cam tâm hơn. Anh đặt tách trà xuống, suy nghĩ: "Bên đường Đường Tây đã khởi công rồi thì không thể dừng lại, tòa nhà bách hóa của chị Trân cũng không thể trì hoãn, cần phải xây xong càng sớm càng tốt, người cũng không thể điều động được, chỉ có bên bờ sông..."


"Công trường bên bờ sông còn một thời gian nữa mới chính thức khởi công, trong thời gian này có thể tạm thời bố trí người sang bên khu đô thị. Mấy ngày nay tôi sẽ ra ngoại thành xem sao, xem có người phù hợp để điều đến bờ sông không."

"Đến lúc đó tôi sẽ thường xuyên qua lại bên bờ sông, giám sát chặt chẽ, chắc sẽ không có chuyện gì đâu."

Phạm Trường Hải vốn dĩ cho là hết hy vọng rồi, nghe thấy vậy lập tức cười toe toét: "Được, cứ theo như cậu nói!"

"Vậy dự án này chúng ta quyết định nhận. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho chủ nhiệm Quý kia, hẹn cậu ta ăn cơm để chốt chuyện. Chiều mai thế nào? Cậu có thời gian không?" Phạm Trường Hải là người đã quyết định là sẽ làm ngay, nên nói luôn.

Lục Huấn hơi cau mày, một lát sau anh nói: "Chiều mai không được, chiều mai chị Trân và Lê Tinh đã hẹn gặp giám đốc Sử để bàn chuyện mua tòa nhà cung ứng."

Phạm Trường Hải ngẩn người ra, há miệng muốn nói chuyện mua nhà thì liên quan gì đến cậu, nhưng phản ứng lại thì nhận ra Lục Huấn là không yên tâm, anh ấy bật cười: "Cậu Lục là không yên tâm em gái Tinh Tinh mới bắt đầu không quen với những trường hợp giao tiếp xã hội này, nên muốn đi cùng?"

"Cứ yên tâm đi, A Trân có kinh nghiệm trong việc mua nhà và giao tiếp xã hội, có A Trân ở đó, cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho Tinh Tinh thôi, cậu cũng không cần lo lắng họ uống rượu, đến lúc đó Chấn Sóc sẽ đi cùng, uống rượu có cậu ấy lo."

Lục Huấn ngẩng lên nhìn Hà Chấn Sóc đang ngẩng mắt khi được nhắc đến tên, không nói gì về lời của Phạm Trường Hải. Một lát sau, anh duỗi đôi chân dài ra, mỉm cười: "Không phải là không yên tâm, Lê Tinh có khả năng ứng biến tốt, sẽ không ngại ngần đâu, tôi không có gì không yên tâm."

"Chỉ vì đây là sự nghiệp độc lập đầu tiên của cô ấy, tôi muốn chứng kiến một chút."

Lục Huấn kết hôn chưa được hai tháng, nhưng việc anh yêu vợ và để ý đến vợ đã nổi tiếng trong đám người quen biết, bởi vì anh nói chuyện ba câu là không rời được vợ.

Tiệc tối quá chín rưỡi là nhất định phải về, hỏi thì nói là vợ vẫn còn ở nhà mẹ đẻ, phải đi đón vợ.

Bảo uống rượu thì nhiều nhất là uống hết một chai rượu trắng, ép nữa thì anh không uống, hỏi lý do thì anh muốn có em bé, bác sĩ dặn kiêng rượu, người ta nghe anh muốn có con nối dõi tông đường thì cũng không tiện khuyên nữa.

Rủ đi vũ trường thì anh càng không đi, anh nói vợ tuy không quản chuyện này nhưng anh phải tự giác, không thể phụ lòng người ta.

Một đám người ban đầu chê anh nhát gan, sau này cũng quen dần.

Ngay cả Phạm Trường Hải cũng theo anh không vào vũ trường nữa, bàn chuyện thì đi sân bóng hoặc ăn cơm nhiều hơn.

"Vậy... vậy tôi sắp xếp vào ngày kia vậy," thấy Lục Huấn thái độ kiên quyết, Phạm Trường Hải cũng không khuyên anh nữa mà đổi lời.

Lục Huấn không có ý kiến, đáp lại: "Được, anh Phạm cứ sắp xếp."

Mọi việc đã xong, Lê Tinh đeo chiếc kẹp tóc đính đá mà Phàm Phàm tặng, cùng Hà Trân và Phàm Phàm vui vẻ đi ra, người làm cũng lúc này vào phòng khách báo cơm đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi.

Một đoàn người liền đi đến bàn ăn cơm.

Bàn ăn ở nhà Hà Trân và Phạm Trường Hải là một chiếc bàn dài hình vuông, Lê Tinh và Lục Huấn ngồi cùng một bên, góc bên cạnh là Hà Chấn Sóc, Phạm Trường Hải và Hà Trân ngồi đối diện, Phàm Phàm ngồi bên cạnh Hà Trân ở vị trí giữa chị ấy và Lê Tinh.

Bàn dài đều chia đồ ăn riêng, mỗi người trước mặt đều bày một đống đĩa thức ăn.

Bình thường Hà Trân và Phạm Trường Hải ăn món Quảng Đông nhiều, nhưng tối nay Lê Tinh và Lục Huấn đến nên trên bàn ăn có thêm những món Lê Tinh thích ăn.

Hà Trân đưa Phàm Phàm đi chữa bệnh cũng đã hơn một tháng, gia đình họ là hơn một tháng chưa cùng nhau ăn cơm, coi như là một ngày hiếm có.

Ngày hiếm có, cộng thêm việc Lê Tinh hôm nay còn đàm phán thành hai mối hợp tác, Hà Chấn Sóc cũng sắp hợp tác với Lê Tinh, phải giới thiệu, Hà Trân mở một chai rượu, trước tiên rót đầy cho mấy người đàn ông trong bàn, bản thân chị lấy lại rót nửa ly, sau đó nhìn ly nước ngô mà người làm đã chuẩn bị trước cho Lê Tinh, hỏi cô: "Lê Tinh, em uống nước ngô hay là uống một chút rượu?"

Lê Tinh hôm nay tâm trạng rất tốt, cô nhìn ly rượu của mọi người trên bàn, cười nói với Hà Trân: "Chị Trân, chị rót cho em một chút đi, lát nữa em còn phải kính chị và giám đốc Hà một ly, nếu không có chị và giám đốc Hà thì em thật sự không giải quyết được chuyện nhà máy sợi lần này."

"Kính chị thì thôi, em gọi chị một tiếng chị, chị giúp em không phải là nên sao? Huống chi chuyện này chị cũng không giúp được gì nhiều." Hà Trân cười nói, vừa gọi người làm lấy ly không qua, rót cho Lê Tinh một chút xíu, biết Lê Tinh không uống được rượu, ở nhà mình không cần phải cố gắng làm gì, có ý là được.

"Chuyện em đàm phán hợp tác tại chỗ lúc nãy chị đã nghe Chấn Sóc nói rồi, cả ý tưởng bán hàng của em nữa, chị nghe cũng thấy rất hay. Chị nghe nói em đã đồng ý với bên ông chủ Ngô là sẽ trải điểm tạo thế cho họ ở mấy toà nhà bách hóa đúng không?"

"Chuyện này đã liên hệ xong chưa? Có cần giúp gì không?"

"Đã liên hệ xong rồi ạ, lúc nãy em gọi điện thoại cho chị Trân xong thì gọi cho chú hai em, bên chú ấy sẽ liên hệ, tất Lệ Toa muốn vào quầy chuyên dụng trong bách hóa thì có thể hơi khó khăn, bên ngoài thì dễ sắp xếp hơn."

Người làm lúc này đưa rượu của Lê Tinh tới, Lê Tinh quay người nhận lấy bằng hai tay, nói lời cảm ơn, rồi nói tiếp: "Chính là việc bày bán ở bên ngoài thì có thể sắp xếp người của mình thì tốt hơn, mấy chị bên toà nhà bách hóa không thích bán hàng rẻ tiền lắm, bán tất thì chắc họ sẽ không nhiệt tình, em đã đạt được hợp tác với anh Ngô và chị Lợi rồi thì chuyện này nhất định phải làm tốt."

“Vậy thì dùng người của chúng ta.” Hà Trân lập tức quyết định.

“Hôm nay chị đã gặp giám đốc Sử để bàn chuyện này. Phía ông ta nói rằng theo kế hoạch, các tòa nhà cung ứng ở Giang Đông, Giang Bắc, Giang Hạ và mười thị trấn thuộc huyện Ngân cũng sẽ bị đóng cửa toàn bộ. Nhưng vì lo ngại đóng cửa hàng loạt có thể gây bất ổn, họ chỉ có thể thực hiện theo từng đợt, đóng dần từng tháng. Hiện tại, tòa nhà cung ứng ở Giang Đông đã đóng cửa trong hôm nay và có thể bàn giao bất cứ lúc nào.”

“Chị nghe nói anh hai của Tinh Tinh hiện đang làm công trình cải tạo, đúng không? Em hỏi thử xem anh ấy có hứng thú nhận dự án này không. Ngày mai chúng ta gặp giám đốc Sử, lấy chìa khóa tòa nhà và hoàn tất thủ tục bất động sản, sau đó có thể bắt đầu phong tỏa tòa nhà để tiến hành cải tạo.”

“Về bản vẽ, đến lúc đó bảo Chấn Sóc sắp xếp người làm thêm giờ, vẽ ngay trong đêm. Khi có bản vẽ, chúng ta có thể đặt hàng kệ trưng bày, quầy hàng và tuyển người để đào tạo. Phần kệ trưng bày và quầy hàng cần bản vẽ để đặt làm riêng, có thể sẽ mất thêm hai ngày, nhưng việc tuyển dụng và đào tạo có thể tiến hành ngay khi phong tỏa tòa nhà. Trong vòng nửa tháng, chúng ta sẽ đào tạo xong nhân viên. Khi quảng cáo về tất xong, lập tức cho nhân viên vào làm, cũng coi như một đợt thực tập thực tế, để khi trung tâm thương mại mini khai trương, họ không bị lúng túng.”

Hà Trân rất thành thạo trong mảng vận hành. Vừa bóc vỏ tôm cho Phàm Phàm, vừa sắp xếp công việc cho Lê Tinh và Hà Chấn Sóc xong xuôi. Sau đó quay sang nhìn Lê Tinh: "Công việc tuyển dụng và đào tạo, Tinh Tinh, em và Chấn Sóc cùng phụ trách, có được không?”

“Được ạ.” Lê Tinh đáp ngay mà không cần suy nghĩ. "Ngày mai em đi làm sẽ xin nghỉ việc. Nhưng em chưa biết gì cả, sau này chắc chỉ có thể đi theo học hỏi từ giám đốc Hà thôi, mong anh ấy đừng chê em vụng về không giúp được gì.”

Nói đến đây, Lê Tinh ngước lên nhìn Hà Chấn Sóc ngồi đối diện.

Hà Chấn Sóc khẽ nhếch môi cười: “Cô Lê khách sáo quá. Hôm nay ở văn phòng ông chủ Ngô, cô thể hiện không hề tệ đâu.”

Hà Trân cũng bật cười: “Nói thật nhé Tinh Tinh, chị cũng rất bất ngờ đấy. Hôm qua chị động viên em mạnh dạn đi gặp ông chủ Ngô, nhưng thật ra trong lòng chị cũng lo lắm.”

“Chị chưa từng gặp vợ chồng anh ta, nhưng khi thấy em chần chừ lúc nhắc đến việc hợp tác cho trung tâm thương mại mini , rồi nghe em kể chuyện va chạm xe, chị cũng đã mường tượng ra phần nào về họ. Hai người này không dễ thuyết phục.”

“Nhưng chị lại không quen biết ai trong ngành sản xuất tất ở nội địa, nên chỉ có thể để em đi thử một phen.”

“Sáng nay, lúc Chấn Sóc đến, chị đã đưa cậu ấy một tấm séc. Nếu em đàm phán không thành, cậu ấy sẽ đưa séc cho em để chúng ta mua sợi bông, rồi tìm xưởng gia công ở Thâm Quyến. Sau đó, chị sẽ nghĩ cách xuất hàng sang Cảng Thành để tiêu thụ.”

“Không ngờ em lại thương lượng tốt đến vậy, không chỉ đạt được cả hai thỏa thuận hợp tác mà còn khiến vợ chồng ông chủ Ngô chịu bỏ ra một trăm vạn tệ đầu tư. Chuyện này thực sự ngoài dự liệu của chị.”

“Chị Trân.” Lê Tinh sững sờ nhìn Hà Trân, sống mũi cay cay. "Chị đối xử với em quá tốt.”

“Có gì đâu chứ.” Hà Trân cười, thấy mắt Lê Tinh đỏ hoe thì vội nói: “Được rồi, chị nói chuyện này là để khen em, không phải để em rơi nước mắt đâu.”

Lê Tinh cũng nhận ra mình hơi đa cảm. Trước mặt bao nhiêu người, cô có chút ngại ngùng. Đúng lúc đó, Lục Huấn đưa khăn tay đến trước mặt cô. Cô nhận lấy, nhẹ lau một cái rồi cầm ly nước bắp nóng bên cạnh uống một ngụm. Vị ngọt thanh của nước bắp xoa dịu cảm xúc chua xót trong lòng, cô lại mỉm cười.

“Không phải khóc đâu, chỉ là em cảm động thôi. Mọi người đối xử với em quá tốt.”

“Bọn chị đối xử tốt với em, là vì em xứng đáng.” Hà Trân cười nói. Nhớ ra chuyện gì đó, lại hỏi Lê Tinh: "Chị nghe Chấn Sóc nói, khi bàn về hợp tác trung tâm thương mại mini với ông chủ Ngô, em đã đề xuất hai phương án? Nhưng tối qua chúng ta chỉ xác định một phương án, hợp đồng cũng chỉ chuẩn bị một bản. Vì lo điền sai, chúng ta mới in ba bản giống nhau. Em đã thêm một phương án khác vào lúc nào vậy?”

“Ừm, phương án chia lợi nhuận trực tiếp cho vợ chồng ông chủ Ngô là do em nghĩ ra ngay lúc đó.” Lê Tinh gật đầu. "Lúc đó giám đốc Hà còn chưa đến, em chỉ có một mình nên không đủ sức thuyết phục. Ông chủ Ngô lại là người cẩn trọng, nếu đột ngột bảo họ bỏ ra một trăm vạn đầu tư, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ là lừa đảo. Nhưng nếu có nhiều lựa chọn, họ sẽ do dự. Vì vậy, em đã tách hợp đồng ban đầu thành hai phương án.”

Bàn ăn bỗng chốc im lặng, ngay cả Phạm Trường Hải cũng không kìm được mà nhìn Lê Tinh: "Tinh Tinh, nếu lúc đó họ chọn phương án em mới thêm vào thì sao?”

Tối qua, lúc Hà Trân nói chuyện điện thoại với Lê Tinh, Phạm Trường Hải cũng có mặt, nên nghe rất rõ kế hoạch về trung tâm thương mại mini. Kế hoạch này phải triển khai nhanh chóng, không kịp tự xây dựng trung tâm sản phẩm ở Ô Thị, mà chỉ có thể tìm một người am hiểu sản phẩm, có uy tín trên thị trường để thực hiện.

Lê Tinh đã đi dạo một vòng chợ đầu mối hôm qua và nhận ra Ngô Hữu Tài có chút uy tín trong giới, vợ anh ta – Ngô Hữu Lợi lại giỏi kinh doanh, mắt nhìn hàng rất tinh tường. Hơn nữa, họ còn có mối quan hệ làm ăn với Lục Huấn và chút tình nghĩa từ hai năm trước, vì thế Lê Tinh nghĩ đến vợ chồng họ.

Nhưng khi nhắc đến hai người này, cô lại do dự.

Hà Trân liền hỏi lý do.

Lê Tinh chần chừ một chút rồi kể chuyện họ từng bị xe đụng, Ngô Hữu Lợi muốn quỵt tiền bồi thường, giở trò gian xảo. Ngô Hữu Lợi quá ham tiền. Vì một khoản nhỏ mà chị ta đã có thể lật lọng như thế, trong chuyện chọn sản phẩm - một lĩnh vực có thể ăn hoa hồng, làm sao đảm bảo chị ta không gian lận vì lợi ích cá nhân?

Lê Tinh đem thắc mắc này hỏi Hà Trân.

Hà Trân từng gặp đủ loại người, chỉ nghe qua đã đoán được vợ chồng Ngô Hữu Tài là kiểu người gì. Muốn họ làm việc tận tâm, chỉ có cách biến dự án này thành của chính họ.

Chỉ vậy vẫn chưa đủ, còn phải khiến họ tự bỏ tiền đầu tư – một khoản đủ lớn để nếu mất đi, họ sẽ xót xa.

Sau khi cả hai bàn bạc, họ quyết định đưa ra phương án cho vợ chồng Ngô Hữu Lợi và Ngô Hữu Tài đầu tư một trăm vạn vào trung tâm mua sắm mini, chiếm 10% cổ phần.

Lúc đó, Hà Trân từng nói với Lê Tinh rằng nếu vợ chồng họ không muốn chi tiền thì không cần hợp tác, để tránh xảy ra sai sót chí mạng giữa chừng, không thể cứu vãn được.

"Sẽ không đâu," Lê Tinh cười đáp lại Phạm Trường Hải. "Phương án khác mà em đưa ra cho anh Ngô và chị Lợi chỉ được một phần trăm hoa hồng từ hợp đồng mà chị Trân đã chuẩn bị. Nếu lúc đó chỉ có chị Lợi ở đó, chắc chắn chị ấy sẽ không nỡ bỏ ra một trăm vạn để mua 10% cổ phần, nhưng anh Ngô thì khác."

"Anh Ngô là người thận trọng, nhưng cũng có tham vọng. Có thể khi chưa gặp giám đốc Hà, anh Ngô không tin em và sẽ không ký vào hợp đồng đó, nhưng khi giám đốc Hà đến, với khí thế của anh ấy, chỉ cần anh Ngô tin, chắc chắn sẽ muốn lên con thuyền này với chúng ta."

"Tuy nhiên, 10% cổ phần thực sự là một con số khó chấp nhận đối với anh Ngô, vì vậy em đã vẽ ra một chiếc bánh, tiết lộ một số kế hoạch mà chị Trân và em đã nói sau đó. Anh Ngô tự mình hoàn thiện dự án trong đầu và đương nhiên sẽ đồng ý đầu tư một trăm vạn chỉ để chiếm 10% cổ phần."

Lê Tinh nói xong thì phát hiện ra bàn ăn trở nên yên tĩnh hơn, mọi người đều nhìn cô, cô hơi ngại ngùng cúi mặt xuống: "Em làm vậy có phải là mạo hiểm không?"

"Không, không mạo hiểm," Hà Trân cười nói, rồi khen cô: "Tinh Tinh, em giỏi hơn chị nghĩ."

Khả năng ứng biến và tư duy quá tuyệt vời, lần đầu tiên có thể làm được như vậy, đúng là người sinh ra để đàm phán.

"Không có, lúc đó bên chị Lợi cũng thúc giục gấp quá, em hết cách, chỉ nghĩ có thể kéo dài được bao lâu thì kéo, nên em cố tình làm chậm mọi việc," Hôm nay Lê Tinh nhận được quá nhiều lời khen, càng khen cô càng ngại, ngón tay mảnh khảnh gãi gãi má: "Thời điểm giám đốc Hà đến hôm nay cũng rất đúng lúc, nếu không thì mọi việc đã không suôn sẻ như vậy."

"Còn nữa," Lê Tinh dừng lại một lát: "Còn cuộc điện thoại mà giám đốc Hà gọi cho nhà máy tất, cũng giúp em rất nhiều, lúc đó em thực sự đã muốn bỏ cuộc, ông chủ Ngô quả thực rất thận trọng, rất khó thuyết phục."

"Trước đây em còn tưởng giám đốc Hà thực sự có một người anh trai mở nhà máy tất, nhưng vừa nghe chị Trân nói em mới nhận ra là giả sao?" Lê Tinh vừa nói vừa nhìn Hà Chấn Sóc.

Hà Chấn Sóc cười: "Không hoàn toàn là vậy, anh họ tôi quả thực có một nhà máy tất, nhưng xưởng của anh ấy chỉ có hai trăm máy, tôi cũng thực sự rất thích phương án của cô, đã từng nghĩ sau khi có được nó thì sẽ mua một xưởng riêng ở Thâm Quyến, phát triển nhanh chóng và kiếm tiền."

Lê Tinh hơi ngạc nhiên: "Còn có thể như vậy sao?"

Lục Huấn liếc nhìn Hà Chấn Sóc: "Giám đốc Hà có tiền mua sợi bông không?"

Hà Chấn Sóc lại cười: "Tôi không có, chị Trân có mà. Chị ấy sẵn sàng chi ra hai ngàn vạn cho em gái mua sợi bông, chắc chắn cũng sẽ vui lòng chi thêm một khoản tiền để mua một cái xưởng chắc chắn có lời."

"Hơn nữa, chị Trân hiện tại không thiếu tiền, mà thiếu dự án, nếu chị Trân sớm biết cô có một kế hoạch hoàn hảo như vậy, có lẽ đã không để cô đi đàm phán với ông chủ Ngô rồi."

"Là vậy sao?" Lê Tinh không nhịn được nhìn Hà Trân. "Vậy lúc đó có phải em không nên từ chối giám đốc Hà?"

"Nếu không từ chối thì những hợp tác mà em đã đàm phán trước đó chẳng phải cũng đổ bể rồi sao," Hà Trân cười nói. "Chấn Sóc chỉ muốn bày tỏ rằng phương án của Tinh Tinh thực sự rất tốt, cậu ấy động lòng và muốn đẩy em một tay để đạt được hợp tác càng sớm càng tốt, cũng đã chuẩn bị các phương án dự phòng khác, nhưng về chuyện này thì em không sai, một khi đã chọn hợp tác với ông chủ Ngô thì phải kiên định, điều này cũng sẽ khiến đối tác tin tưởng em hơn, điều tối kỵ nhất trên bàn đàm phán là thái độ không kiên quyết."

Hà Trân vừa nói vừa liếc nhìn Hà Chấn Sóc: "Chấn Sóc làm vậy thực ra có chút mạo hiểm, nếu Tinh Tinh lúc đó hơi dao động một chút, chắc chắn ông chủ Ngô sẽ không vui, cuối cùng rất có thể tất cả các hợp tác đều không thành, phương án của em cũng sẽ bị tiết lộ khắp nơi."

Dù sao thì vợ chồng Ngô Hữu Tài không giống như họ, nếu hợp tác không thành thì vẫn có thể giữ uy tín và tuân theo quy tắc.

Lời của Hà Trân cũng là lý do khiến Lê Tinh từ chối Hà Chấn Sóc lúc đó, cô cười: "Em không làm sai là được."

"Đương nhiên là không, Tinh Tinh làm rất tốt, mới bước chân vào thương trường mà có thể giữ được tâm tính như vậy là điều khó nhất."

"Được rồi, chúng ta không nói chuyện công việc nữa, đồ ăn nguội hết rồi, ăn cơm thôi, ăn xong rồi chúng ta nói tiếp," Hà Trân nhìn đồ ăn trên bàn còn chưa động đến, lại cười nói.

"Vâng, được ạ," Lê Tinh cười đáp lại, cầm đũa gắp một miếng lươn ăn, những người khác trên bàn cũng lần lượt động đũa.

Đầu bếp mà Hà Trân mời có tay nghề rất tốt, món ăn làm ra đều có hương vị tuyệt hảo, tâm trạng Lê Tinh tốt, không biết từ lúc nào đã ăn nhiều hơn, còn uống hết ly nước ngô trước mặt, cuối cùng còn cụng ly với mọi người.

Sau khi ăn xong, mọi người lại ngồi nói chuyện một lúc, bên ngoài trời cũng đã tối hẳn, Hà Trân thấy thời gian không còn sớm, nghĩ đến việc Lê Tinh và những người khác đã vất vả cả ngày, ngày mai còn phải đi làm và giao tiếp, chủ động dừng câu chuyện và để họ về nghỉ ngơi sớm.

Từ tối qua đến sáng nay, đầu óc Lê Tinh luôn căng thẳng và không được nghỉ ngơi nhiều, trước đó trên xe cô cũng không dừng lại, vẫn luôn bận rộn, lúc này quả thực có chút mệt mỏi, cô cũng không từ chối, lại chơi với Phàm Phàm một lúc, rồi cùng Lục Huấn chào tạm biệt ra về.

Hà Trân dắt Phàm Phàm tiễn họ ra cửa, nhìn hai người tay trong tay đi xa mới quay trở lại phòng khách của biệt thự.

"Chị Trân, không còn sớm nữa, em cũng về đây," Hà Chấn Sóc ngồi trên ghế sofa thấy Hà Trân trở lại thì cũng đề nghị rời đi.

Hà Trân không trả lời ngay, cô để Phạm Trường Hải đưa Phàm Phàm về phòng nghỉ ngơi, rồi ngồi xuống ghế sofa nhìn Hà Chấn Sóc: "Chấn Sóc, tôi coi cậu như em trai, Tinh Tinh tôi cũng thực lòng coi như em gái, cô ấy có tài năng và năng lực cũng không hề kém cạnh, chỉ cần cho cô ấy thời gian và cơ hội, cô ấy trưởng thành sẽ không thua kém gì hai chúng ta, thậm chí còn vượt trội hơn, vì vậy kiểu thử thách Tinh Tinh như hôm nay, tôi hy vọng sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, được không?"

Hà Trân nói chuyện vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt lại mang theo sự sắc bén không cho phép từ chối, nụ cười trên mặt Hà Chấn Sóc hơi cứng lại.

Cùng nhau quen biết rồi cùng làm việc nhiều năm, hai người hiểu nhau quá rõ, người khác có thể không nhìn thấu hành động chen ngang của anh ta trên bàn đàm phán hợp tác, nhưng không thể qua mắt được Hà Trân.

“Xin lỗi, chị Jane. Trước đây đúng là em có chút không hài lòng. Đúng là ý tưởng về trung tâm thương mại mini bán sỉ là của cô Lê, nhưng cô ấy không có kinh nghiệm, em từng nghi ngờ việc cô ấy làm người đứng đầu. Sau này sẽ không vậy nữa.” Hà Chấn Sóc im lặng giây lát rồi lên tiếng xin lỗi.

“Cô Lê thực sự có tài. Em sẽ làm hết sức để giúp cô ấy phát triển.”

Hà Trân nhìn anh ta chăm chú một lúc, khẽ cong môi cười nhạt: “Vậy thì tốt."

"Nhưng Chấn Sóc, chị muốn nhắc nhở em rằng, Tinh Tinh rất xinh đẹp, nhưng cô ấy đã kết hôn và có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Điều này chị mong em nhớ kỹ, và luôn luôn nhớ kỹ.”

Dừng một chút, chị ấy nghiêm giọng: “Đừng vượt giới hạn.”

*****

Lê Tinh không hề biết cuộc trò chuyện giữa Hà Trân và Hà Chấn Sóc. Cô nắm tay Lục Huấn suốt đường về nhà, rồi tựa người vào cửa phòng tắm, nhìn anh cẩn thận thử nước cho cô ngâm bồn. Nhớ lại những chuyện xảy ra trong ngày, đặc biệt là thái độ của Hà Chấn Sóc trong bữa cơm, cô bất giác bật cười nói với Lục Huấn đang ngồi xổm bên bồn tắm:

“Vị giám đốc Hà này cũng thú vị đấy.”

Lục Huấn hơi khựng tay lại, quay đầu nhìn cô: “Sao em nói vậy?”

Lê Tinh không trả lời ngay, cô khẽ nhướng mày nhìn anh: “Ông xã, anh không nhận ra sao? Cái cú chặn họng giữa ban ngày của anh ta…”

Lục Huấn đã nhận ra. Những gì anh nghi ngờ trước đó, sau cuộc nói chuyện tối nay đã hoàn toàn sáng tỏ. Hà Chấn Sóc là người có năng lực, nhưng người anh ta thực sự kính phục chỉ có Hà Trân.

Khi đến nội địa, anh ta muốn có đất dụng võ, nhưng Hà Trân lại giao cho anh ta nhiệm vụ hỗ trợ Lê Tinh – một người không có chút kinh nghiệm nào. Anh ta đồng ý nhưng trong lòng chắc chắn không phục.

Vì vậy, hành động lúc ban ngày không chỉ là một phép thử mà còn là cách để anh ta thúc đẩy mọi việc, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của Hà Trân. Anh ta muốn xem Lê Tinh có đủ bản lĩnh, đủ tỉnh táo hay không, có bị người khác dắt mũi không. Nếu cô không đạt tiêu chuẩn, có lẽ anh ta thà rời đi còn hơn.

Điều này cũng dễ hiểu. Người có năng lực luôn rất xem trọng việc chọn người lãnh đạo.

Anh ta chỉ không ngờ rằng Lê Tinh có thể nhanh chóng nhận ra vấn đề như vậy.

“Đã nhìn ra. Vậy còn em thì sao? Bà xã nghĩ thế nào?” Lục Huấn liếc nhìn bồn tắm, đứng dậy đi đến trước mặt cô, giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô: "Có thấy ấm ức không?”

Bị nghi ngờ, bị xem thường.

Lê Tinh bĩu môi, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Cũng bình thường thôi. Mới gặp mà, anh ta không tin tưởng em, không đánh giá cao em cũng là chuyện dễ hiểu. Cuộc thử thách này cũng không mang ý xấu, anh ta vẫn chuẩn bị sẵn phương án giải quyết sau đó mà, đúng không? Nên… em có thể chấp nhận.”

Cô có thể chấp nhận, nhưng không có nghĩa là không buồn. Chẳng ai thích bị xem thường cả. Cô còn trẻ, thực sự chưa có kinh nghiệm, và chắc chắn sẽ còn nhiều lần bị nghi ngờ trong tương lai. Nghĩ đến đó, cô không khỏi cảm thấy lo lắng.

Ở bên nhau lâu ngày, dường như hai người đã có một loại tâm linh tương thông. Chỉ cần một chút dao động cảm xúc cũng có thể cảm nhận được. Lục Huấn nhìn cô thật sâu, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, ôm chặt cô vào lòng, giọng trầm ấm khẽ thì thầm bên tai:

“Không sao đâu bà xã, chị Trân tin tưởng em mà, đúng không? Hợp tác là giữa hai người, có sự tin tưởng của chị ấy, kiên định đứng về phía em là đủ rồi. Còn sự tin tưởng của người khác cần thời gian để xây dựng, không quan trọng đến thế.”

“Hơn nữa, em còn có ông xã, ông xã tin em tin vô điều kiện. Bất kể khi nào cũng sẽ ở bên em, toàn tâm toàn ý ủng hộ em. Anh tin rằng, sau này bà xã anh nhất định sẽ rất giỏi, đứng ở vị trí cao nhất.”

“Ừm.”

Anh có chút men rượu, hơi thở nặng nề và nóng ấm. Bên tai Lê Tinh nhột nhột, gáy và bờ vai cô tê rần. Cô khẽ rụt vai lại nhưng không né tránh, ngước mắt đối diện với ánh nhìn sâu thẳm của anh: "Nếu hôm nay em không đủ kiên định, nóng vội bán sợi bông, để mất quyền chủ động trong dự án trung thương mại mini bán sỉ thì anh cũng tin em sao?”

Lục Huấn bật cười. Ánh đèn phòng tắm không quá sáng, dưới ánh sáng mờ nhạt, gương mặt anh càng thêm sắc nét, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy dịu dàng và say đắm: "Đương nhiên rồi. Dự án rất tốt, nhưng đó chỉ là một ý tưởng em nghĩ ra trong một buổi chiều. Trong tương lai chắc chắn em còn có nhiều ý tưởng hay hơn nữa, đúng không? Phải có niềm tin vào chính mình chứ.”

Nói rồi, anh lại khẽ cắn lên vành tai nóng bừng của cô: "Nhưng anh rất vui vì em chủ động nói với anh cảm xúc của mình. Sau này cũng vậy nhé, vì anh sẽ dỗ em vui.”

“Anh định dỗ em thế nào?” Lê Tinh không nhịn được hỏi.

Lục Huấn nhìn cô chăm chú, không trả lời ngay, chỉ nâng cằm cô lên rồi phủ môi xuống…

Tiếng nước vẫn chảy róc rách, hơi nóng mờ ảo bủa vây hai người.

Lê Tinh không kiềm chế được mà vòng tay ôm cổ anh, ngửa đầu đón nhận nụ hôn. Dây khoá váy bị kéo xuống chạm đất. Áo len bị cuộn lại thành một đống.

Cô kiễng chân nhưng đầu gối mềm nhũn, cả người ngã vào lòng anh, lập tức bị anh đỡ lấy. Bàn tay anh siết chặt, cô không nhịn được khẽ kêu lên.

Đôi môi đỏ hồng hé mở, trong hơi thở dồn dập, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh: "Kính mắt, nơ bướm, hay tất chân, em muốn cái nào?”

Hàng mi dài khẽ run, Lê Tinh không trả lời, chỉ dùng ngón tay móc vào cổ áo sơ mi của anh, trượt vào trong. Tay còn lại kéo cổ anh xuống, nhẹ nhàng li.ếm m.út yết hầu của anh.

Chỉ có trẻ con mới phải lựa chọn, người lớn là muốn tất cả.

Trên thương trường không thể tham lam, nhưng trước mặt chồng thì có thể.

Bình Luận (0)
Comment