Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 70

 
Bị nghi ngờ, bị xem nhẹ, đúng là có chút khó chịu. Nhưng cô biết đây là chuyện bình thường. Cô còn quá trẻ chưa có kinh nghiệm, lần đầu khởi nghiệp, những trải nghiệm này là không thể tránh khỏi.

Thế nên, cô rất nhanh đã buông bỏ.

Nhất là khi Lục Huấn lo cô buồn, cái gì cũng chiều theo ý cô, thậm chí còn bế cô lên để ngồi lên đùi anh.

Cô ôm chặt lấy anh, nhìn đôi mắt đỏ hoe, gân xanh nổi lên trên trán mà vẫn cố kiềm chế của anh. Cô khẽ siết chặt hai chân, nghe thấy tiếng rên trầm thấp không kìm nén được của anh.

Trong khoảnh khắc ấy, cô quên hết mọi thứ. Chỉ muốn nhìn thấy ông xã phát điên vì cô.

Suốt đêm huyên náo, bên ngoài gió bắt đầu nổi lên, trong phòng dù cửa sổ đã đóng kín, trên người đắp chăn mà vẫn cảm thấy lạnh, lúc này mới chịu yên tĩnh lại.

Trời quá lạnh, hiếm khi cả hai cùng lười biếng nằm yên suốt một đêm, cứ để anh ôm như thế, cô vùi đầu vào lòng anh ngủ say đến sáng, lúc tỉnh dậy mới vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Giường ẩm ướt, chẳng biết đêm qua anh ngủ thế nào, Lê Tinh rửa mặt xong ra ngoài thấy anh đang thay ga giường, vẻ mặt thoáng chút không tự nhiên.

Lục Huấn lại chẳng hề hay biết, anh thay xong bộ ga giường màu xanh hồ mới tinh, quay đầu gọi cô: "Bà xã, chăn nhung nhà mình không đủ thay rồi, tối nay ăn cơm ở nhà bố mẹ xong chúng ta ghé qua toà nhà bách hóa mua thêm hai bộ nhé?"

"… Ừm."

Lê Tinh đứng trước tủ quần áo tìm đồ, mãi sau mới khẽ đáp một tiếng, vành tai cô đỏ ửng như sắp chín, một lúc sau, rốt cuộc không nhịn được nữa quay người lại: "Lần sau đừng làm trên giường nữa."

Lục Huấn vừa cúi xuống định nhặt tấm chăn nhung màu hồng ướt sũng dưới đất mang xuống lầu bỏ vào máy giặt, nghe thấy giọng nói mang chút bực bội và ngượng ngùng, anh hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô.

Lúc nãy vì muốn cho tiện, cô tùy tiện lấy bừa một chiếc áo hai dây trong tủ rồi vào phòng tắm. Chiếc áo hai dây màu xanh lá mạ, mái tóc xoăn xù do vừa tắm xong nên được buộc cao lên sau gáy, để lộ cần cổ thon dài, làn da trắng nõn, những dấu vết trên người cô càng thêm rõ rệt.

Đêm qua anh đã rất kiềm chế, chỉ là da cô quá mỏng manh, lại quấn lấy anh không rời, khiến anh hơi quá đà.

Chỗ xương quai xanh màu sắc càng đậm, hai bên bắp đùi có hai vết hằn ngón tay thâm tím.

Sáng sớm dễ kích động, Lục Huấn nhìn chằm chằm những dấu vết trên cổ và xương quai xanh của cô, yết hầu khẽ nhấp nhô, ánh mắt anh rơi xuống đôi chân trắng nõn đang hơi mở ra, giọng nói khàn khàn: "Vậy em sẽ lạnh mất, không sao, chuẩn bị thêm hai bộ chăn là được."

"Bên công ty Hồng Thái Dương chưa nghiên cứu ra được thiết bị sưởi ấm, nhưng lại bất ngờ chế tạo được máy sấy quần áo, tối nay anh sẽ bảo họ mang đến nhà mình dùng thử."

Những điều cô khó chịu, anh lại đặc biệt thích thú.

Thấy gò má cô đỏ bừng, đôi môi căng mọng ửng hồng khẽ mím lại, anh ném tấm chăn trở lại sàn, bước đến bên tủ quần áo ôm lấy cô, hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của cô: "Sao thế? Giận dỗi với chính mình à?"

Đúng là có chút tức giận, chủ yếu là không biết đây có phải là bệnh không, cô lại ngại không dám về nhà hỏi, đi bệnh viện lại càng ngại. Hơn nữa anh hình như rất thích, mỗi lần như vậy anh đều thích thú ôm chặt lấy cô, gọi cô là bé cưng, bảo bối, rồi làm đủ trò, cô lại không nỡ chữa trị.

Nhưng cứ phải thay ga giường chăn đệm thế này cũng phiền phức, mùa đông lại lâu khô, trên giàn phơi nhà họ giờ toàn là ga giường, khiến cô chẳng buồn đi thu quần áo nữa.

Mỗi lần nhìn thấy đống ga giường chất chồng gần như không còn chỗ phơi, trong đầu cô lại tua lại những thước phim ngắn, rồi lại chìm đắm trong những suy nghĩ miên man, sau đó lại cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống đất.

Vẫn phải về hỏi mẹ mới được. Không được thì tìm người làm cái đệm vậy.

"Em không có, chỉ là thấy giặt giũ phiền phức thôi." Lê Tinh đáp khẽ.

"Có phải em giặt đâu, anh giặt mà, nhà có máy giặt cũng nhanh thôi." Lục Huấn bật cười.

Khác với nhà họ Phạm đầy đủ tài xế, người giúp việc, vệ sĩ, họ thích cuộc sống riêng tư chỉ có hai người hơn, yên tĩnh không bị ai làm phiền, muốn làm gì cũng thoải mái, vì vậy họ còn chẳng thuê người giúp việc theo giờ.

Trừ những lúc anh thuê người đến tổng vệ sinh nhà cửa, hai tháng nay việc nhà cơ bản đều do hai người chia nhau làm. Nhưng anh thường chỉ đồng ý để cô giúp quét nhà, ra vườn tưới hoa, còn lại không để cô làm gì.

Cô chắc là sợ anh mệt.

Lục Huấn thấy ấm lòng, lại cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, "Thôi nào, có gì đâu, anh thích giặt đồ cho em, còn mong chẳng được ấy chứ, trời lạnh rồi, em mau thay quần áo đi, kẻo cảm lạnh."

Cô sợ lạnh vào mùa đông, sáng nay anh đã bật máy sưởi, nhưng phòng rộng nên hiệu quả máy sưởi không tốt lắm, một lúc sau, người cô vừa tắm nước nóng xong đã lạnh ngắt.

"Ừm." Lê Tinh quả thực hơi lạnh, quay người lấy một chiếc áo len cao cổ màu đỏ từ trong tủ, Lục Huấn lúc này lại lấy từ phía bên kia tủ ra một bộ quần áo giữ nhiệt đưa cho cô.

"Bà xã, hôm nay trời lạnh lắm, em không thể mặc như trước được, sẽ bị lạnh cóng mất."

Lê Tinh không thích mặc quần áo giữ nhiệt, màu sắc lòe loẹt không đẹp, lại không ôm sát, mặc vào người cảm giác làm mất dáng cả chiếc áo len bên ngoài.

Người yêu cái đẹp thường rất kiên định với một số thứ, dù da cô nhạy cảm, mặc áo len lông cừu trực tiếp sẽ thấy ngứa và châm chích, cô cũng thà chịu đựng, nếu không chịu được nữa thì sẽ mặc thêm một chiếc áo phông bên trong, còn quần áo giữ nhiệt thì cô thực sự khó chấp nhận, quá quê mùa.

"Em không mặc quần áo giữ nhiệt đâu, em sẽ mặc áo thun ôm sát mà em mua ở cửa hàng Cố Như lần trước, bên dưới em sẽ đi tất, hôm trước em mua rất nhiều tất dài đến đùi ở chỗ chị Lợi..."

Lê Tinh tỏ rõ vẻ kháng cự, Lục Huấn vẫn kiên nhẫn, nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Hôm nay trời rất lạnh, bên ngoài chỉ có bảy tám độ, gió cũng to, em mặc thế này áo khoác cũng không ăn thua, lát nữa lạnh cóng tay, không bấm máy tính được thì làm sao?"

"Trưa nay chúng ta chẳng phải đi gặp giám đốc Sử sao, lúc đó em run cầm cập làm sao mà bàn chuyện mua nhà được?"

Lục Huấn nói đúng sự thật, mặc dù cô đã quyết định nghỉ việc nhưng vẫn phải làm công việc bàn giao, phải hoàn thành số nợ còn tồn đọng trong hai ngày qua, giao toàn bộ chứng từ cho trưởng phòng.

Khi quá lạnh, cô sẽ khó suy nghĩ, hiệu quả công việc sẽ giảm sút.

Nghĩ đến việc sắp phải nghỉ việc, rời khỏi nơi cô đã gắn bó hơn ba năm gần bốn năm, nói lời tạm biệt với những đồng nghiệp quen thuộc, Lê Tinh đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ, trong lòng trĩu nặng.

Tâm trạng đột nhiên trở nên sa sút, cô chẳng còn quan tâm hôm nay mặc gì nữa, liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười của Lục Huấn, đưa tay nhận lấy bộ quần áo giữ nhiệt họa tiết hoa nhí từ tay anh.



"Không muốn mặc đến thế sao?" Lục Huấn nhìn khuôn mặt trắng nõn phụng phịu, dáng vẻ ủ rũ của cô, dù không hiểu sao cô lại ghét mặc quần áo giữ nhiệt đến thế, cũng không nỡ nhìn cô như vậy, anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là lấy áo khoác lông vũ cho em nhé? Như vậy sẽ ấm hơn đấy."

"Em không phải không muốn mặc." Lê Tinh liếc anh lẩm bẩm. "Em chỉ là nghĩ đến chuyện hôm nay phải xin nghỉ việc, đã làm ở đó mấy năm rồi, đột nhiên phải rời đi, có chút không nỡ."

"Đợi đến khi trung tâm thương mại mini xây xong, hai bên cạnh tranh, có lẽ em sẽ không đến bách hoá số sáu mua sắm nữa." Lê Tinh nói xong, lại khẽ thở dài: "Nhưng cũng gần như vậy thôi, bách hoá số sáu cũng sắp cải tổ rồi, vốn dĩ cũng phải chia tay với các chị đồng nghiệp thôi."

Lục Huấn không ngờ là vì lý do này, ở một mức độ nào đó anh có thể hiểu được cảm giác của Lê Tinh, khi anh rời khỏi quân đội, trong lòng cũng có chút trống trải hụt hẫng, trước khi đi anh đã xách túi đi quanh sân huấn luyện của đơn vị mấy vòng.

Anh còn như vậy, Lê Tinh nội tâm mềm yếu, trọng tình nghĩa, chắc chắn sẽ càng không nỡ hơn.

"Vậy hôm nay hãy tạm biệt họ thật tốt nhé? Rồi tìm thời gian mời họ một bữa cơm?" Lục Huấn ôm Lê Tinh vào lòng, an ủi cô.

"Ừm." Lê Tinh tựa đầu vào vai Lục Huấn khẽ đáp.

Tâm trạng cô vẫn còn chùng xuống, Lục Huấn suy nghĩ một lát rồi nói với cô: "Thực ra em có thể thử chiêu mộ một số chị bán hàng đáng tin cậy vào trung tâm thương mại mini, chỉ cần các chị ở bách hoá số sáu thay đổi thái độ phục vụ, về mặt kinh doanh họ sẽ hữu dụng hơn những người mới tuyển vào. Dù sao cũng có kinh nghiệm rồi, lại quen thuộc với các loại sản phẩm."

"Điều anh nói em cũng đã nghĩ đến, chỉ là em sợ người quen sẽ khó quản lý. Nhưng nếu là giám đốc Hà phụ trách quản lý nhân sự thì không cần lo lắng, lát nữa em sẽ bàn bạc với anh ấy."

Tâm trạng Lê Tinh đến nhanh, nhưng cô cũng tự xoa dịu khá nhanh, cô tựa vào vai Lục Huấn trò chuyện vài câu, trong lòng dần dần cũng nguôi ngoai.

"Thực ra em cũng không cần nghĩ nhiều, các chị ấy dù có luân chuyển thế nào, nhà của họ vẫn ở Giang Đông, chúng em vẫn có cơ hội gặp nhau. Đến lúc đó gặp mặt vẫn là người quen, có thể chào hỏi nhau, không chừng họ mua đồ ở trung tâm thương mại mini, em lại có cơ hội tặng họ những món quà nhỏ."

Lê Tinh nghĩ đến việc mình từ người mua hàng trở thành người bán hàng, từ việc nhận quà từ các chị trở thành người tặng quà, cảm thấy khá thú vị, trên mặt cô bất giác nở nụ cười, liếc nhìn đồng hồ để bàn, đã 7 giờ 20 phút, nếu không thay quần áo ra ngoài thì sẽ muộn mất.

"Sao muộn thế này rồi, em sắp muộn làm mất thôi!" Lê Tinh vội vàng hoàn hồn, cô đứng thẳng dậy vén áo hai dây lên định thay đồ.

Lúc này cô chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện nghỉ việc hay không nỡ nữa, chỉ lo đi làm muộn.

Lục Huấn thấy cô vội vàng, liền nói: "Em đừng vội, trên đường anh sẽ lái nhanh hơn, dù có muộn một chút cũng không sao, không đáng kể đâu."

"Em sắp nghỉ việc rồi, vẫn là không nên đến muộn thì hơn, phải đứng vững ở ngày cuối cùng chứ." Lê Tinh nhanh chóng cài khuy áo, vừa tròng áo giữ nhiệt qua đầu vừa đáp.

Lục Huấn thấy cô thực sự vội, cũng không nói gì thêm, để cô tự thu xếp, anh ôm đống chăn đệm cần giặt xuống lầu chờ cô.

Vội vội vàng vàng thay quần áo, chải đầu sơ qua rồi xuống lầu, lúc này đã 7 giờ 40 phút, cô vội vàng giục Lục Huấn xuất phát.

Lục Huấn biết cô đang vội, lúc nãy xuống lầu việc đầu tiên anh làm là ra sân nổ máy xe, nghe thấy cô giục vội cầm áo khoác và chìa khóa cùng cô ra ngoài.

Quá muộn rồi, không kịp chuẩn bị bữa sáng ở nhà, chỉ mua vội chút đồ trên đường để cô mang đến văn phòng ăn.

Xe chạy đến cổng sau bách hoá số sáu, đã 7 giờ 56 phút, Lê Tinh chẳng kịp nói gì với Lục Huấn, hẹn anh 11 giờ trưa đến đón rồi mở cửa xe chạy vội vào trong.

Bước vào tháng 12, thời tiết đột ngột chuyển lạnh, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, gió bên tai thổi vù vù như lưỡi dao băng, lùa vào tai làm đau nhức màng nhĩ, lùa vào cổ họng cũng có cảm giác đau rát như vỡ ra, cô chẳng dám thở mạnh, nín thở chạy lên lầu, cuối cùng cũng kịp đứng trước cửa văn phòng vào phút chót.

Lúc này mọi người trong văn phòng đều đã đến đông đủ, ai nấy đều ngồi vào vị trí của mình.

Trước đây Lê Tinh cũng từng đi làm sát giờ, cô không có cảm giác gì, dù sao đồng nghiệp đi làm sát giờ thậm chí đến muộn cũng rất nhiều. Nhưng hôm nay, khi bước vào văn phòng, cô cảm nhận rõ ràng bầu không khí có gì đó không ổn.

Các đồng nghiệp ai nấy đều có vẻ rất bận rộn, chẳng ai ngẩng đầu lên, thỉnh thoảng có ánh mắt ngước lên nhìn Lê Tinh, sắc mặt thoáng chốc trở nên kỳ quái, nhìn cô như muốn nói gì đó, trong ánh mắt dường như còn ẩn chứa điều gì.

Chính xác mà nói không chỉ một ánh mắt, Lê Tinh có thể cảm nhận được ngay khi cô bước vào văn phòng, mọi người đều chú ý ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhưng rồi lại nhanh chóng cúi xuống làm việc.

Lê Tinh liếc nhìn xung quanh, nhận thấy trên bàn làm việc của mọi người dường như đột nhiên có thêm rất nhiều tài liệu báo cáo.

Cô mới xin nghỉ có hai ngày, mọi người đột nhiên bận rộn đến vậy sao?

Lê Tinh trong lòng có chút bối rối, vốn định chào hỏi mọi người, nhưng thấy ai cũng bận rộn nên cũng không lên tiếng, xách túi đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

Phương Tình hiếm khi đến sớm hơn cô hôm nay, lén lút tiến lại gần cô, hạ giọng nói đầy bực bội: "Ôi trời ơi, sao cô xin nghỉ một lèo hai ngày, hôm nay còn đến muộn thế?"

"Muộn?" Lê Tinh đặt túi vào tủ dưới bàn làm việc, giơ tay nhìn đồng hồ, lúc này vừa đến giờ làm việc, trước đây vào thời điểm này vẫn còn nhiều đồng nghiệp mới bắt đầu vào, Phương Tình thường vào sau vài chục giây.

Bây giờ cô là người đến muộn nhất sao?

Lê Tinh lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng của chị Trương và trưởng phòng, cửa đều đóng, không chắc họ đã đến hay chưa.

"Tôi không đến muộn mà?" Lê Tinh thu lại ánh mắt nói.

"Đây có phải là chuyện muộn hay không muộn đâu?" Phương Tình sốt ruột, cô ấy liếc nhìn xung quanh, cầm một cây bút trên bàn lên, rụt người xuống dưới bàn, giả vờ nhặt bút rồi khẽ nói với Lê Tinh: "Để tôi nói ngắn gọn nhé, hai ngày cô không đi làm, bầu trời của văn phòng chúng ta đã thay đổi rồi."

"Chẳng phải trước đây tôi đã nói với cô là tất cả các quầy hàng trong bách hoá số sáu của chúng ta sẽ được cho thuê lại sao? Giờ thì văn bản đã được ban hành, chuyện này đã được xác nhận rồi."

"Có một điều may mắn là, tất cả các quầy hàng này đều do một người thuê, người này là một ông chủ lớn đến từ Cảng Thành, ông ấy không có thời gian quản lý bên này, vì vậy nhân viên văn phòng chúng ta và nhân viên dưới lầu về cơ bản sẽ không có nhiều thay đổi, chỉ có một số ít người thường xuyên vắng mặt, không đến làm sẽ bị điều chuyển về các vùng nông thôn hoặc sang bộ phận khác..."

"Các quầy hàng dưới lầu đã có người thuê rồi sao?" Vừa mới đi làm đã nghe được tin tức lớn như vậy, Lê Tinh ít nhiều có chút kinh ngạc. "Là ông chủ lớn nào từ Cảng Thành thuê vậy?"

Cô ngẫm lại những thông tin mà Phương Tình vừa nói, bách hoá số sáu sẽ không có biến động lớn về nhân sự, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô sẽ sớm nghỉ việc, nhưng đồng nghiệp ở đây sẽ không bị thay đổi công việc, cô vui thay cho họ.

Khóe mắt cô cong lên: "Như vậy rất tốt, toàn bộ bách hoá số sáu sẽ không có biến động lớn, công việc của cô cũng gần như vẫn giữ nguyên như cũ, cô cũng không cần phải lo lắng nữa."

Phương Tình vì thường xuyên tính toán sai sổ sách, khoảng thời gian này cô luôn lo lắng bách hoá số sáu có biến động thì sẽ càng sai sót nhiều hơn, cuối cùng sẽ bị điều chuyển, bây giờ có thể duy trì như cũ thì cô không cần phải lo lắng về vấn đề này nữa.

Phương Tình nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Lê Tinh, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, sắc mặt cô ấy cũng trở nên phức tạp: "Nhưng chúng ta không cần lo lắng, còn cô thì thê thảm rồi."

Lê Tinh ngơ ngác: "Tôi thê thảm?"

"Cô có biết ông chủ Cảng Thành kia sau khi thuê tòa nhà của chúng ta đã chỉ định ai làm giám đốc không?"

"Không phải là giám đốc hiện tại sao?" Lê Tinh thắc mắc. "Chẳng phải cô vừa nói là nhân sự sẽ không có biến động lớn sao?"

"Đúng vậy, sẽ không có biến động lớn, nhưng giám đốc và cô..."

"Tổng giám đốc Lương, anh hãy tin tôi, chỉ cần làm theo ý tưởng của tôi, doanh số của bách hoá số sáu trong tương lai sẽ không kém, lợi nhuận chắc chắn cũng sẽ cao hơn hiện tại."

Phương Tình đang định nói gì đó, đột nhiên giọng nói của chị Trương vang lên trong văn phòng.

Lê Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một hàng người bước vào cửa văn phòng, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thân hình to béo đến mức có phần biến dạng, mặc một bộ vest rộng thùng thình, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác đen, trên đầu đội một chiếc mũ da.

Bên cạnh gã là Trương Hòa Bích, mặc một chiếc váy len đen phối với áo khoác dạ đỏ, mái tóc xoăn sóng lớn xõa lệch một bên vai, trang điểm đậm và sắc sảo.

Mấy trưởng phòng của bách hoá số sáu thì đứng phía sau họ.

Phương Tình nghe thấy âm thanh liền cứng đờ người, cô ấy vội vàng ngồi xuống vị trí của mình, nắm chặt cây bút trong tay, nhanh chóng lấy một tờ giấy tính toán ra, hí hoáy viết nguệch ngoạc lên đó.

"Tổng giám đốc Lương, anh xem hai ngày trước khi anh đến đây, mọi người vẫn còn nhàn rỗi, bây giờ tất cả mọi người đều đã tìm thấy việc mình cần làm, đợi một thời gian nữa, khi tất cả các kênh nhập hàng của bách hoá số sáu thay đổi, mọi người sẽ còn bận rộn hơn, nhưng càng bận rộn mọi người sẽ càng có động lực, trên lầu là như vậy, dưới lầu cũng thế."

Chị Trương nở nụ cười nịnh nọt nói với tổng giám đốc Lương bên cạnh, một lát sau, ánh mắt chị ta quét qua một lượt, đột nhiên chú ý đến Lê Tinh đang ngồi ở bàn làm việc đối diện, nụ cười trên mặt chị ta hơi thu lại, ngay sau đó, chị ta bước nhanh vài bước về phía Lê Tinh trên đôi giày cao gót, nhếch môi cười giả tạo với Lê Tinh: "Tinh Tinh, cô nhớ ra là phải đi làm rồi à?"

"Ý chị là sao?" Lê Tinh nghe giọng điệu không đúng, cô lập tức phản bác. "Chị Trương, tôi đã xin nghỉ phép rồi."

"Ồ, xin nghỉ phép, đơn xin nghỉ của cô đâu?" Chị Trương nhếch mép, liếc xéo Lê Tinh cười khẩy: "Sao tôi không thấy đơn xin nghỉ của cô nhỉ?"

"..."

Đến lúc này, Lê Tinh đã hiểu tại sao Phương Tình lại nói cô thê thảm rồi. Mặc dù không biết tình hình cụ thể là như thế nào, nhưng cô liếc nhìn Phương Tình đang không biết viết linh tinh gì vào sổ, đầu cũng không dám quay sang bên này, cùng với những đồng nghiệp rõ ràng không bận nhưng lại cố tỏ ra bận rộn, lại nhìn về phía đám đông, chỉ thấy các trưởng phòng có vẻ lo lắng, hoàn toàn không thấy bóng dáng của giám đốc đâu, cô đã hiểu rõ tất cả.

Chị Trương này là một bước lên mây, thăng liền ba cấp lên làm giám đốc rồi.

Từ nhân viên thu mua trực tiếp lên giám đốc, ghê gớm thật.

Nhưng điều này không liên quan gì đến cô, dù sao cô cũng sắp nghỉ việc rồi.

"Tối hôm kia tôi đã gọi điện xin phép trưởng phòng rồi." Lê Tinh bình tĩnh đáp.

"Thật sao? Nhưng tôi không biết chuyện này? Theo lý mà nói, xin nghỉ phép phải có đơn xin nghỉ mới được tính là nghỉ phép, cũng giống như tôi tìm cô thanh toán nhất định phải có hóa đơn, đúng không?"

"Hòa Bích, cô gái này là ai?"

Ngay khi Trương Hòa Bích vừa dứt lời, tổng giám đốc Lương bên kia đã đi tới, đôi mắt tam giác ngược híp lại nhìn chằm chằm vào mặt Lê Tinh.

Hôm nay Lê Tinh mặc áo len cao cổ màu đỏ, bên dưới là quần jean cạp cao ống loe, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác màu be, cô không trang điểm, nhưng trải qua đêm qua, có được sự "dưỡng nhan" tự nhiên, khuôn mặt cô rạng rỡ như hoa đào, đôi môi đỏ mọng.

"Hôm kia tôi đến đây không gặp cô gái này? Cô gái trẻ, cô tên là gì?"

Trên khuôn mặt phì nhiêu đầy lỗ chân lông to của Lương Vạn Long nở một nụ cười, giọng nói thô kệch lại cố tình hạ thấp, nghe có chút khiến người ta khó chịu.

Lê Tinh mím chặt đôi môi đỏ mọng, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, Trương Hòa Bích bên cạnh đã hơi biến sắc, chị ta nghiêng người chắn tầm mắt của Lương Vạn Long đang nhìn Lê Tinh, giọng nói nũng nịu gọi: "Vạn Long."

"Đây chính là cô nhân viên tài vụ mà hôm kia tôi đã nói với anh, từ khi kết hôn tâm trí không còn để vào công việc, thường xuyên trốn việc, xin nghỉ phép."

"Người mà anh bảo tôi sa thải ấy."

"..."

"Tôi đã nói như vậy sao?" Lương Vạn Long kinh ngạc, đưa tay gạt Trương Hòa Bích sang một bên, lại đứng gần Lê Tinh hơn một chút, trên người gã nồng nặc mùi nước cạo râu, mùi thuốc lá xen lẫn mùi phấn son của phụ nữ xộc thẳng vào mũi.

Trên người Lục Huấn luôn mang mùi hương thanh mát dễ chịu, dù có uống rượu thì mùi hương trên người anh cũng vẫn phảng phất sự sảng khoái, chưa bao giờ có nhiều mùi hỗn tạp như vậy.

Lê Tinh thấy buồn nôn, cô cau mày dịch người sang ghế bên cạnh.

Lương Vạn Long dường như không hề hay biết, đôi mắt đục ngầu của gã vẫn dán chặt vào Lê Tinh, nhớp nháp như dính keo: "Cô gái ngoan ngoãn thế này không giống người sẽ vô duyên vô cớ trốn việc, liệu có ẩn tình gì không? Lương Vạn Long tôi không dung túng cho những kẻ không tuân thủ quy tắc, nhưng nếu có khó khăn gì cũng không phải là không thể châm chước."

"Cô gái, sao cô hay xin nghỉ thế? Có phải trong nhà gặp khó khăn gì không? Có cần giúp đỡ không?"

"...... Không có khó khăn gì, chồng tôi giàu, không muốn đi làm thì nghỉ thôi." Lê Tinh thản nhiên đáp, sau đó cô đưa tay che mũi, ngẩng mặt lên cười giả lả với Lương Vạn Long: "Tổng giám đốc Lương, ông có thể đứng xa tôi ra một chút được không? Tôi bị viêm mũi, mùi trên người ông thối quá xộc vào mũi tôi rồi."

!!!

Giọng nói của Lê Tinh không lớn không nhỏ, nhưng trong văn phòng im phăng phắc lại vang lên vô cùng rõ ràng, trong nháy mắt, đến cả tiếng lật giở tài liệu trong văn phòng cũng biến mất.

Cây bút đang viết nguệch ngoạc trong sổ của Phương Tình bên cạnh trượt ra ngoài, vẽ một đường dài trên trang giấy, cô ấy không nhịn được trợn tròn mắt quay đầu nhìn Lê Tinh, trong mắt viết đầy dòng chữ: Cô điên rồi à?!

"Lê Tinh! Sao cô dám, sao cô dám!" Trương Hòa Bích đứng bên cạnh biến sắc, tức giận quát Lê Tinh.

Lê Tinh không hề sợ hãi, sắc mặt cô vẫn bình thản: "Sao tôi lại không dám? Tôi sắp nghỉ việc rồi, còn không thể nói thật sao?"

Lương Vạn Long từ sau khi vợ chết, thừa kế gia sản bên nhà vợ, lại tìm người ở nội địa mở một tụ điểm ca múa nhạc Thiên Đường Nhân Gian ở thành phố C để kiếm tiền, mấy năm nay gã kiếm được bộn tiền, ở Cảng Thành gã đã chơi đùa với không ít minh tinh, gã hoàn toàn không ngờ rằng ở Ninh Thành, một nơi nhỏ bé này lại bị một cô nhóc chê bai chế giễu trước mặt bao người.

Ánh mắt gã tối sầm lại, không giận mà còn cười: "Hay, hay lắm, quả nhiên mỹ nhân đều có miệng lưỡi sắc bén!"

"Tôi còn có việc, lát nữa tôi sẽ quay lại sau, Giám đốc Trương, cô hãy chấn chỉnh cho tốt! Đừng làm tôi thất vọng!"

Lương Vạn Long nói xong, bàn tay thô ráp khoác lại chiếc áo khoác đang khoác hờ trên vai rồi quay người bước đi, Trương Hòa Bích thấy vậy sắc mặt lại biến đổi, vội vàng đuổi theo: "Vạn Long!"

Bình Luận (0)
Comment