Không ai ngờ rằng, Lê Tinh chỉ bằng sức lực của một mình lại có thể khiến ông chủ mới tức giận bỏ đi.
Mọi người trong văn phòng nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì.
Hai ngày nay họ bị Trương Hòa Bích hành hạ đến khổ sở, chỉ mong có người thay họ trút giận, nhưng bây giờ người có quyền lực ở tòa nhà này đã thay đổi, chỉ cần họ hơi sai sót rất có thể sẽ bị sa thải ngay lập tức, nghe nói tiền bồi thường ít đến đáng thương, họ không giống Lê Tinh, gia đình có điều kiện, không quan tâm đến công việc này, họ đều có gia đình phải lo toan, không thể tùy hứng làm bừa.
Không ai trong văn phòng dám lên tiếng, mấy trưởng phòng mạnh ai nấy lo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ai về phòng nấy, nhưng trưởng phòng Lý của phòng tài vụ thì không thể trốn tránh chuyện này.
Ông ấy nhìn văn phòng im phăng phắc, không còn bầu không khí hài hòa như trước đây, bước đến trước mặt Lê Tinh nói: "Tinh Tinh, cô đến văn phòng tôi một lát."
Phương Tình bên cạnh nghe thấy lời này liền hoảng hốt, cô ấy mấp máy môi định nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt của trưởng phòng liếc qua lại rụt cổ lại, không dám nói gì.
"Vâng, cháu biết rồi, trưởng phòng." Khi Lê Tinh mới vào bách hoá số sáu, trưởng phòng Lý đã giúp đỡ cô rất nhiều, mấy năm nay cũng rất quan tâm đến cô, về cơ bản những phúc lợi và đãi ngộ nào có thể tranh thủ cho cô ông ấy đều cố gắng, cô có thể đoán được lý do trưởng phòng Lý gọi cô, bèn đáp một tiếng.
Trưởng phòng Lý thấy cô đồng ý, quay người đi về phía văn phòng.
Lê Tinh nhìn theo bóng lưng ông ấy, lấy chìa khóa từ trong túi áo khoác ra mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy lá đơn xin nghỉ việc mà cô đã viết sẵn từ khi quyết định mua nhà ra, đứng dậy đi theo.
Toàn bộ bách hoá số sáu, ngoại trừ văn phòng của giám đốc và Trương Hòa Bích, văn phòng của các trưởng phòng khác đều rất nhỏ, chỉ khoảng mười mét vuông, văn phòng của trưởng phòng Lý nằm ở góc trong cùng, đây cũng là nơi lạnh nhất, vừa bước vào đã cảm thấy nhiệt độ hạ xuống đột ngột so với bên ngoài.
Mới tháng 12, trưởng phòng Lý đã mặc áo khoác dày.
Bước vào văn phòng, trưởng phòng Lý đi đến bàn làm việc ngồi xuống, thấy Lê Tinh đi vào, ông ấy chỉ vào chiếc ghế trước bàn làm việc:
"Ngồi đi."
Lê Tinh nhìn chiếc ghế gỗ nhỏ đã bong tróc sơn trước mặt, suy nghĩ một lát rồi đưa tay kéo ghế ngồi xuống.
Trưởng phòng Lý nhìn cô, khẽ thở dài, "Tinh Tinh, lúc nãy cô thực sự đã quá kích động rồi, tôi biết gia đình cô có điều kiện, chú hai cô là giám đốc của bách hoá số một, chồng cô thì kinh doanh đồ điện, nhưng ông chủ Lương này không phải là người giàu có bình thường, không thể đắc tội được."
"Cậu ta đến từ Cảng Thành, theo tôi được biết cậu ta toàn làm ăn lớn, kinh doanh bất động sản, bây giờ còn chuẩn bị mở tụ điểm ca múa nhạc Thiên Đường Nhân Gian ở Ninh Thành, cậu ta thuê toàn bộ quầy hàng của bách hoá số sáu là vì..."
Trưởng phòng Lý dừng lại một chút, rốt cuộc không tiện nhắc đến chuyện của Trương Hòa Bích, ông ấy nắm chặt bàn tay, lấy ra một tờ đơn xin nghỉ phép từ trong ngăn kéo đưa cho cô: "Bây giờ cô hãy điền đơn xin nghỉ phép vào, lát nữa tôi sẽ đi nói với giám đốc Trương là tôi làm mất đơn xin nghỉ của cô, như vậy cô sẽ không bị tính là trốn việc."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để xin cho cô được chuyển công tác, cô hãy tìm chú hai cô xem, có thể sắp xếp cho cô vào bách hoá số ba hoặc bách hoá số bốn không."
Có chút ngoài dự đoán, Lê Tinh tưởng rằng trưởng phòng Lý sẽ nói với cô một tràng về sự khó xử của ông ấy, bảo cô nhanh chóng nghỉ việc, dù sao cuối tháng công việc của cô cũng đã hoàn thành, chỉ còn sổ sách của hai ngày nay, không xử lý cũng không sao, coi như cô nghỉ việc từ tháng trước là được.
Lê Tinh cúi đầu nhìn tờ đơn xin nghỉ phép trước mặt, ngày tháng xin nghỉ đều đã được điền đầy đủ, cô chỉ cần ký tên là được, như vậy sau này Trương Hòa Bích muốn sa thải cô cũng phải trả cho cô đủ tiền bồi thường.
Chỉ là làm như vậy trưởng phòng cũng đắc tội với Trương Hòa Bích, Lê Tinh biết trưởng phòng Lý, ông ấy đã có tuổi, không còn muốn bon chen nữa, chỉ muốn yên ổn làm việc ở bách hoá số sáu cho đến khi nghỉ hưu.
Có thể làm đến mức này, trưởng phòng đối với cô cũng coi như rất tốt, cô hiểu ý tốt của ông ấy, nhưng mà...
Lê Tinh mím môi cười, một lát sau đẩy tờ đơn xin nghỉ về phía trưởng phòng: "Không cần đâu ạ, trưởng phòng. Cháu đã làm việc ở bách hoá số sáu hơn ba năm, trong ba năm qua chú luôn quan tâm, dìu dắt cháu từng bước, cháu luôn biết ơn chú, sau này nếu có việc gì có thể giúp được, cháu nhất định sẽ không từ chối."
Lê Tinh nói xong, lấy từ trong túi ra lá đơn xin nghỉ việc đưa cho trưởng phòng Lý.
"Đây là đơn xin nghỉ việc của cháu, cháu vốn định hôm nay sẽ nói chuyện này với chú, nhưng vì chị Trương đã cho cháu nghỉ việc, cháu cũng không cần làm thủ tục nghỉ việc bình thường nữa."
"Sổ sách của tháng trước cháu đã bàn giao xong từ trước, số còn lại cháu sẽ cố gắng hoàn thành trong sáng nay, buổi chiều cháu sẽ không đến nữa."
Lá đơn xin nghỉ việc đã chuẩn bị từ lâu, đến giờ phút này cuối cùng cũng được trao đi, trong lòng cô có chút nặng trĩu, có chút luyến tiếc nhưng cũng có chút nhẹ nhõm, Lê Tinh hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, cô cúi đầu chào trưởng phòng Lý, xoay người bước ra ngoài.
Trưởng phòng Lý không ngờ Lê Tinh sẽ tự xin nghỉ việc, còn chuẩn bị sẵn đơn xin nghỉ từ trước, ông ngây người, cầm lá đơn xin nghỉ trên bàn lên định gọi cô lại, nhưng vừa mới mở miệng, nghĩ đến điều gì đó lại im bặt.
Đi cũng tốt, bầu trời bách hoá số sáu đã thay đổi, bầu không khí cũng đã thay đổi.
Hôm qua Trương Hòa Bích còn dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp dưới lầu đi đâu đó, còn đi làm gì thì người sáng suốt dùng ngón chân cũng có thể đoán ra...
"Tinh Tinh, trưởng phòng nói gì với cô vậy? Chú hai của cô không phải là giám đốc của bách hoá số một sao? Hay là cô hỏi xem bên đó có cần người không? Cô vốn đã bị chị Trương nhắm vào, giờ lại đắc tội với ông chủ lớn, chắc chắn không thể ở lại đây được nữa, vẫn nên sớm tìm cách khác thì hơn."
Lê Tinh vừa trở lại chỗ ngồi, Phương Tình lén lút nhìn xung quanh rồi sáp lại gần, lo lắng nhìn cô.
Lê Tinh quay đầu nhìn cô ấy, Phương Tình thực ra luôn là một người rất đáng yêu, tuy rằng trong công việc thường xuyên bị mắc lỗi nhỏ, nhưng lại luôn lạc quan, cô ấy có thể coi là người bạn tốt nhất của cô ở bách hoá số sáu.
Là người cô luyến tiếc nhất, trong lòng có chút chua xót, cô cố gắng nở nụ cười: "Phương Tình, dù tôi không làm việc ở bách hoá số sáu nữa, chúng ta vẫn là bạn tốt, thật ra tôi đã dự định nghỉ việc từ trước rồi, chỉ là không biết phải nói với cô thế nào."
"Tôi sẽ cho cô số máy nhắn tin của tôi, sau này cô có việc gì hoặc muốn đi dạo phố, hoặc muốn tôi mời cô ăn bữa cơm, đều có thể nhắn tin cho tôi, tôi sẽ gọi lại cho cô." Lê Tinh vừa nói, vừa lấy một tờ giấy từ trong ngăn kéo ra viết số máy nhắn tin đưa cho Phương Tình.
Cô đã dùng máy nhắn tin từ lâu, Phương Tình cũng biết, chỉ là ngày nào họ cũng gặp nhau, không có việc gì cần phải nhắn tin, Phương Tình không nghĩ đến việc xin số, cô cũng không nghĩ đến việc cho, bây giờ lại cho nhau vào lúc chia tay.
Phương Tình ngơ ngác nhận lấy tờ giấy, nhìn số máy nhắn tin trên đó, lại nhìn nụ cười trên khuôn mặt Lê Tinh, sống mũi không kìm được cay xè: "Tinh Tinh, cô muốn nghỉ việc sao, vậy sau khi nghỉ việc cô sẽ làm gì? Về nhà làm bà chủ, sinh con sao? Hay là tiếp tục tìm việc khác?"
"Sẽ đi làm, cụ thể thế nào sau này tôi sẽ nói với cô." Lê Tinh cười nói, cô không nói chuyện mình làm ăn, trung tâm bán sỉ vẫn chưa quyết định xong, trước khi mọi chuyện chưa ngã ngũ thì cô sẽ không nói ra.
"Thôi nào, tôi chỉ là nghỉ việc, sau này vẫn hoạt động ở khu vực này, cô đừng làm như sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa chứ." Thấy Phương Tình sắp khóc, Lê Tinh cười trêu chọc, an ủi Phương Tình xong cô bắt đầu làm việc, đã nói với trưởng phòng Lý chiều nay sẽ không đến nữa, cô không thể trì hoãn công việc của mình.
Thấy trong giỏ đựng chứng từ dưới bàn làm việc không còn nhiều, cô vội vàng lấy ra xử lý, Lê Tinh xử lý những thứ này rất nhanh, tập trung tinh thần chưa đầy hai tiếng đã làm xong.
Sau đó cô thu dọn bàn làm việc, sắp xếp tất cả sổ sách cần bàn giao, phân loại, ghi chép cẩn thận, cô còn sao lưu lại một bản, rồi ôm hộp giấy đến văn phòng trưởng phòng Lý để bàn giao.
Trưởng phòng Lý đã làm việc ở bách hoá số sáu hơn hai mươi năm, từ khi Lê Tinh đến, ông đã nhàn hơn rất nhiều, rất nhiều công việc cũng được giao cho Lê Tinh, nhưng năng lực của ông vẫn còn đó, sổ sách của Lê Tinh cũng làm rất dễ dàng, việc bàn giao công việc diễn ra rất suôn sẻ, chưa đầy nửa tiếng Lê Tinh đã ra khỏi văn phòng.
Lúc này các đồng nghiệp cũng đã biết tin Lê Tinh sắp nghỉ việc từ chỗ Phương Tình, thấy Lê Tinh từ văn phòng trưởng phòng đi ra, tuy rằng từng người đều e dè uy thế của Trương Hòa Bích, không dám công khai làm gì, nhưng lén lút đến tạm biệt Lê Tinh thì vẫn có thể làm được.
Lê Tinh nhìn những đồng nghiệp dù sợ hãi vẫn muốn lén nói với cô vài câu, trong lòng cảm thấy ấm áp ngọt ngào, cô vừa thu dọn bàn làm việc, vừa chia hết số đồ ăn vặt và kẹo còn lại trong ngăn kéo, còn có một số đồ trang sức nhỏ mà cô thường mua, một số tặng cho Phương Tình, một số tặng cho mấy cô gái ở phòng nhân sự.
Chia xong những thứ này, trên bàn làm việc của cô cũng không còn gì, chỉ còn lại một ít sổ sách và bút, túi xách của cô vào mùa đông đều khá lớn, những thứ này có thể cho vào túi, chỉ là khi dọn dẹp ngăn kéo cuối cùng, cô nhìn thấy một số chứng từ cũ kẹp trong một cuốn sổ.
Đây là điểm yếu của chị Trương.
Kể từ khi Lê Hà Dương nói với cô rằng chuyện thăng chức của mẹ chồng chị Trương đã bị phá hỏng, cô luôn đề phòng sự trả thù từ phía chị Trương. Khi xử lý sổ sách, các loại chữ ký, hạch toán cô đều cẩn thận hơn trước, ngoài ra, cô đã thử kiểm tra tất cả các khoản chi trả của chị Trương trong những năm qua, vừa kiểm tra liền phát hiện ra khoản chi cho các sản phẩm hóa chất hàng ngày năm đó đã khiến trưởng phòng thu mua và kế toán nhỏ phải vào tù.
Khi đó, chị Trương đã tố cáo trưởng phòng thu mua cấu kết với kế toán nhỏ làm giả sổ sách, thường xuyên nhận tiền hoa hồng từ đơn vị cung cấp sản phẩm hóa chất hàng ngày, cùng lúc đó, trưởng phòng kinh doanh bên mảng sản phẩm hóa chất hàng ngày cũng bị tố cáo và điều tra vì xâm phạm nữ nhân viên cấp dưới, hai bên đồng thời bị điều tra, cuối cùng hai trưởng phòng cùng một kế toán cùng nhau vào tù.
Khoản chi đó quả thực có vấn đề, nhưng số tiền liên quan không đúng, ít hơn so với số liệu mua hàng mà cô đã hạch toán, số lượng đơn hàng mua thực tế và số lượng đơn xin thanh toán mà trưởng phòng Lâu đã ký không khớp nhau, vậy thì khoản thanh toán mua hàng còn lại chỉ có thể là nhân viên thu mua - Trương Hoà Bích.
Điều kỳ lạ là, cô không tìm thấy bất kỳ khoản thanh toán nào liên quan đến chị Trương và đơn vị cung cấp sản phẩm hóa chất hàng ngày trong hai năm đó.
Có số liệu mua hàng có chữ ký của trưởng phòng Lâu, nhưng số liệu thanh toán lại bị mất.
Cô đi hỏi trưởng phòng Lý, trưởng phòng nói rằng khi đó kế toán nhỏ phát hiện mình bị điều tra, đã phóng hỏa đốt văn phòng, may mà có chị Trương kịp thời phát hiện và dập lửa ngăn chặn, nhưng một số hóa đơn thanh toán đã không kịp cứu, bị thiêu rụi.
Số liệu liên quan đến vụ án mà họ ghi chép lại là số liệu mà trưởng phòng Lâu và kế toán nhỏ thừa nhận, những bằng chứng khác không đủ, trưởng phòng Lâu cũng không nhận, nên vụ án trở thành vụ án không có manh mối.
Cô nghe xong liền cảm thấy có gì đó không đúng, đã nhận nhiều như vậy rồi sao còn thiếu mấy khoản kia?
Cô thấy hứng thú với vụ việc này, không kìm được đi dò hỏi cụ thể về vụ án năm đó.
Tổng hợp thông tin từ nhiều phía, cô phát hiện ra một điều thú vị.
Tên của nữ nhân viên bị hại bên phía đơn vị cung cấp sản phẩm hóa chất hàng ngày năm đó, trùng với tên của trưởng phòng kinh doanh của công ty cung cấp văn phòng phẩm mà tháng trước chị Trương nhờ cô làm thanh toán.
Lại còn là cái tên khá đặc biệt, không dễ trùng lặp - Thích Tử San.
Cô đã tìm người hỏi thăm, cuối cùng phát hiện ra là cùng một người.
Hóa ra khi đó để bảo vệ nữ nhân viên bị hại, đơn vị cung cấp sản phẩm hóa chất hàng ngày đã điều chuyển công tác cho cô ta, đơn vị được điều chuyển chính là công ty cung cấp văn phòng phẩm Đông Vượng Lai.
Mấy năm nay, nữ nhân viên này có thành tích xuất sắc, đã trở thành trưởng phòng kinh doanh của đơn vị Đông Vượng Lai.
Lần trước khi Lê Tinh kiểm tra sổ sách của chị Trương, cô đã quen biết với người cháu trai của chị bán hàng ở bách hoá số hai, sau khi phát hiện ra chuyện này, cô lại tìm đến anh ta, nhờ anh ta tìm hiểu về trưởng phòng Thích kia.
Thật sự không tìm hiểu thì không biết, vừa tìm hiểu cô mới phát hiện ra chị Trương của họ có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay, tâm tính, sự can đảm và đầu óc đều không phải người thường có thể sánh bằng.
Hơn một nửa các đơn vị kinh doanh của trưởng phòng Thích bên Đông Vượng Lai đều có liên quan đến bách hoá số sáu, đều là các đơn vị cung cấp hàng hóa cho bách hoá số sáu.
Sau đó cô tập trung kiểm tra mấy đơn vị cung cấp này, rồi tìm cách lấy được số liệu bán hàng của họ cung cấp cho các đơn vị bách hóa khác, phát hiện ra vấn đề lớn.
Thật là một chiêu "di hoa tiếp mộc" (1), thay thế lợi ích, chị Trương ở khoản này chơi còn cao tay hơn cả trưởng phòng Lâu, ít nhất là cô làm việc ba năm nay, đến giờ kiểm tra sổ sách mới phát hiện ra vấn đề. Mà mục đích của chị Trương khi thăm dò cô, cô cũng đã nghĩ ra, lòng tham của chị ta ngày càng lớn, không thỏa mãn với những thủ đoạn ngầm kia, cộng thêm việc chị ta biết đơn vị sắp cải cách, không còn dầu mỡ để vơ vét nên muốn vơ vét một mẻ lớn.
(1): dời hoa ghép vào cây, nghĩa bóng ẩn ý là đánh tráo, thay đổi bản chất sự việc.
Tuy nhiên chị Trương rất cẩn thận, cô đã tra ra mọi thứ nhưng bằng chứng lại không đủ, mấy tờ hóa đơn trong tay cô cộng lại số tiền không lớn, có thể khiến chị ta kiêng dè nhưng không đủ để làm gì người này.
Bây giờ bách hoá số sáu cải cách, chị ta đã trở thành giám đốc, đợi trung tâm bán sỉ của cô khai trương, họ gần như là đối thủ cạnh tranh, là kẻ thù, cô càng phải đề phòng người phụ nữ này nhiều hơn, thứ này cô vẫn phải giữ lại.
Trước khi đi, cô phải để lại cho chị ta chút "quà" mới được, để chị ta biết điều mà thu liễm lại.
Lê Tinh nắm chặt mấy tờ hóa đơn trong tay, suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một tập hóa đơn chưa sử dụng hí hoáy viết, vừa viết xong thì Trương Hoà Bích từ bên ngoài văn phòng đi vào.
Nhìn thấy chị ta quay lại, các đồng nghiệp vốn dĩ vừa nhận được kẹo và đồ ăn vặt của cô, tâm trạng có chút thả lỏng, ai nấy đều vội vàng tìm việc để làm, nín thở không dám nói một câu, cô gái ở phòng nhân sự lúc nãy nhận được món đồ trang sức nhỏ của Lê Tinh, nhìn thấy chị Trương thì vẻ mặt hoảng hốt, theo bản năng liếc nhìn Lê Tinh, cuối cùng cắn môi cầm một bản báo cáo đi đến chỗ chị Trương.
"Chị Trương, bảng chấm công mà hôm qua chị nhờ em làm, em làm xong rồi, chị xem như vậy có được không?"
Cô gái vừa nói vừa len lén liếc nhìn Lê Tinh, tay còn lại giấu sau lưng lặng lẽ ra hiệu cho Lê Tinh.
Cô ấy lo lắng Lê Tinh sẽ xảy ra xung đột với Trương Hòa Bích mà chịu thiệt thòi, muốn Lê Tinh tránh đi, hoặc tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc rời đi.
Phương Tình bên cạnh cũng lén đưa cho Lê Tinh một tờ giấy: 【Chị ta quay lại nhanh quá, cô đã xong chưa? Xong rồi thì đợi lát nữa nhân lúc chị ta không chú ý mau rời đi, đối đầu với chị ta cô không làm lại được đâu, người phụ nữ này thực sự sẽ đánh người đấy.】
【Trước đây tôi không có cơ hội nói với cô, chị ta qua cầu rút ván, hất cẳng giám đốc, trước đó còn đánh nhau với giám đốc trong văn phòng, không biết là vì chuyện gì, nhưng tóm lại là ngày hôm sau chị ta đã dẫn theo người họ Lương kia đến, giám đốc bên kia cũng không biết được sắp xếp thế nào.】
Lê Tinh nhìn dòng chữ trên tờ giấy, lại ngẩng đầu nhìn Trương Hòa Bích.
Trương Hòa Bích đuổi theo Lương Vạn Long, hơn hai tiếng sau quay lại, quần áo đã thay đổi, chiếc váy len ôm sát màu đen bên trong đã được thay ra, mặc một bộ váy len lông thỏ cổ lọ màu xanh nước biển đậm, cũng là kiểu ôm sát, bên dưới là đôi bốt dài đến đầu gối, áo khoác đỏ đã biến thành áo khoác lông chồn màu trắng, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa to họa tiết da báo.
Lê Tinh chăm chú nhìn một cái, bộ đồ này của Trương Hòa Bích giống như bộ mà tuần trước cô đã thử ở dưới lầu, lúc đó cô còn muốn mua nhưng máy nhắn tin đột nhiên đổ chuông, một người thím gọi cô đến xem nhà, cô đành phải nhờ chị Hà giữ lại, khi nào rảnh sẽ đến lấy.
Sau đó cô bận rộn làm thủ tục sang tên nhà, không có thời gian qua lấy, kết quả lại bị Trương Hòa Bích mua mất?
Lê Tinh cảm thấy cơn nghiện mua sắm của mình lại tái phát, bộ quần áo mình thích chỉ vì bận rộn một chút mà bị người khác cướp mất, lại còn là người mình không thích, tâm trạng thật sự quá tệ!
Tâm trạng không tốt, Lê Tinh cũng không muốn ở lại thêm nữa, cô lấy túi xách ra, cho mấy tờ hóa đơn gốc vào trong túi, định nói với đồng nghiệp một tiếng rồi rời đi, nhưng Trương Hòa Bích lúc này lại đẩy cô gái đang nhờ chị ta chỉ bảo công việc ra, hùng hổ đi thẳng về phía cô: "Lê Tinh, cô to gan thật đấy! Ông Lương là người mà cô có thể đắc tội được sao?"
"Cô tưởng chồng cô làm ăn nhỏ có chút tiền là ghê gớm sao? Ông Lương chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể nghiền nát cái tên nhà giàu mới nổi chồng cô, cô tin không?"
"Cô là cái thá gì..."
"Vậy chị là cái thá gì?" Lê Tinh xách túi đứng dậy, nhìn Trương Hòa Bích. "Tôi thế nào ít nhất tôi cũng không trộm cắp, không dùng thủ đoạn mờ ám, không chiếm đoạt tài sản công, sổ sách rõ ràng minh bạch. Còn chị thì sao? Giám, đốc, Trương?"
"Một nhân viên thu mua đến giờ vẫn chưa lên được trưởng phòng, đột nhiên lại trở thành giám đốc, chị có xứng đáng với vị trí này không?" Lê Tinh mỉa mai.
Sắc mặt Trương Hòa Bích khó coi, bàn tay nắm chặt hơi run rẩy, chị ta liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy một hai ánh mắt lén lút nhìn sang, chị ta càng tức giận, trừng mắt nhìn Lê Tinh như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Tôi ngồi vào vị trí này là do ông Lương coi trọng tôi! Ông Lương còn công nhận tôi, cô là cái thá gì mà dám chất vấn tôi? Còn nữa, đây là chuyện nội bộ của bách hoá số sáu chúng tôi, cô không biết là cô đã bị đuổi việc rồi sao?"
"Người đã bị đuổi việc còn ở lỳ đây làm gì? Cút đi, cút ngay lập tức! Còn cần tôi phải mời cô đi sao?"
"Tôi sẽ đi, nhưng Trương Hòa Bích, chị hãy làm rõ một chuyện, tôi, Lê Tinh, không hề trốn việc, cũng không phải chị đuổi việc tôi, mà là tôi đuổi việc cái bách hoá số sáu có chị, Trương Hòa Bích!"
"Tâm địa còn hẹp hòi hơn cả lỗ kim, tôi chẳng qua là không muốn giúp chị làm giả sổ sách, vậy mà chị lại nhắm vào tôi! Có qua có lại mới toại lòng nhau, hôm nay tôi cũng tặng chị một món quà lớn."
Lê Tinh nói xong, nở nụ cười với Trương Hòa Bích, giơ xấp hóa đơn trong tay lên, trong nháy mắt, cô túm lấy túi xách trên tay đập mạnh vào đầu Trương Hòa Bích, rồi thúc cùi chỏ vào người chị ta, động tác nhanh, chuẩn, mạnh, sau đó dùng sức đẩy mạnh chị ta ra rồi chạy ra khỏi văn phòng, trước khi đi còn không quên hét lên với các đồng nghiệp trong văn phòng:
"Nhìn cho kỹ đây này, bằng chứng Trương Hòa Bích biển thủ tài sản công đây này!"
"Tạm biệt mọi người! Gặp nhau bên ngoài chúng ta vẫn là bạn bè nhé!"
Lê Tinh hét xong liền bỏ chạy, Trương Hòa Bích không đề phòng việc Lê Tinh sẽ ra tay với mình, chị ta chỉ cảm thấy trên đầu bị một lực mạnh đập vào, tối sầm mặt mũi, ngay sau đó lưng bị thúc mạnh, tiếp đó cả người bị đẩy mạnh về phía trước, chị ta hét lên một tiếng, hoảng hốt đưa tay quờ quạng xung quanh, may mắn túm được góc bàn ổn định lại cơ thể sắp ngã, liền nghe thấy tiếng hét chói tai của Lê Tinh.
"Lê Tinh, con khốn kiếp! Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày!"
Trương Hòa Bích đứng thẳng dậy, hất mái tóc xoăn to rối bù trên mặt ra, ngẩng đầu nhìn thấy một tờ hóa đơn mà Lê Tinh vừa ném trên bàn, đồng tử trong mắt chị ta co rút lại, chị ta đưa tay cầm tờ hóa đơn lên xem kỹ, đầu óc choáng váng, ngẩng đầu nhìn thấy trong văn phòng có rất nhiều người đang nhặt những tờ hóa đơn rơi vãi trên bàn lên xem, trong mắt chị ta thoáng hiện lên vẻ bối rối, lập tức hét lên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Không muốn đi làm nữa à? Đưa hết hóa đơn đây cho tôi! Nếu không tôi sẽ nói với ông Lương điều chuyển tất cả các người, không chừa một ai!"
Trương Hòa Bích hét xong, lại lập tức gọi cấp dưới Tiểu Tĩnh: "Tiểu Tĩnh! Thu lại toàn bộ hóa đơn cho tôi!"
Tiểu Tĩnh của phòng thu mua ngồi ngay trước mặt Phương Tình cách hai chỗ, xấp hóa đơn mà Lê Tinh viết tay bay tứ tung, ngay cạnh tay cô ấy đang rơi một tờ, cô ấy đã xem qua nội dung, nghe thấy tiếng hét liền vội vàng đặt tờ hóa đơn xuống đứng dậy, không hiểu sao lại lén lút lấy một tập tài liệu bên cạnh che tờ hóa đơn đó lại.
"Vâng, được ạ!" Tiểu Tĩnh đáp một tiếng, liếc nhìn tập tài liệu trên bàn, rồi vội vàng đi thu lại hóa đơn từ tay các đồng nghiệp.
*****
Tình hình phía sau văn phòng thế nào Lê Tinh không biết, cô xử lý xong Trương Hòa Bích liền chạy xuống lầu, mãi đến khi ra khỏi cổng sau của bách hoá số sáu mới đưa tay lên vỗ nhẹ vào ngực, điều chỉnh lại nhịp thở, chậm rãi bước đi.
Đây là lần đầu tiên Lê Tinh làm chuyện như vậy, chẳng khác nào Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, nhưng lại không hề hối hận, còn cảm thấy rất k.ích thíc.h, cô đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.
Hơn một tháng nay Trương Hòa Bích luôn gây khó dễ cho cô, hóa đơn thanh toán cũng không phối hợp, thường xuyên phải để cô đi giục nhiều lần, cuối cùng dọa dẫm mới chịu nộp lên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu quả công việc của cô.
Nhưng mà kế hoạch gặp gỡ, chia tay vui vẻ với các đồng nghiệp coi như tan thành mây khói, để không ảnh hưởng đến công việc của họ, cô cũng không thể mời họ ăn bữa cơm chia tay.
Nghĩ đến các đồng nghiệp, Phương Tình và cô bé Giai Viên ở phòng nhân sự, tâm trạng Lê Tinh lại trùng xuống, cô hít một hơi thật sâu, đưa tay lên xem đồng hồ, lúc nãy đã hẹn Lục Huấn 11 giờ đến đón, bây giờ còn nửa tiếng nữa.
Họ đến Ô Thị bị trễ mất hai ngày, công việc của Lục Huấn cũng chất đống không ít, trạm thu mua, trại chăn nuôi, công trường, đội xe, mấy nơi này chắc anh đều phải đi qua một lượt, chỉ còn nửa tiếng, vẫn là không nên để anh đến sớm, cô tìm một chỗ gần đây đợi anh là được.
Cô đã xảy ra xung đột với Trương Hòa Bích, sau này chắc chắn cô sẽ không đến bách hoá số sáu mua sắm nữa, cô còn phải đi tạm biệt các chị bán hàng ở các quầy hàng.
Xấp hóa đơn của cô đã ném tung tóe khắp văn phòng, Trương Hòa Bích nhìn thấy chắc chắn sẽ hoảng sợ, lúc này đang bận rộn thu dọn hóa đơn không có thời gian để ý đến cô, thời gian này rất thích hợp.
Lê Tinh nhìn bầu trời âm u mờ mịt, rồi cất bước đi về phía cổng chính của bách hoá số sáu.
Không phải cuối tuần, cộng thêm thời tiết ngày càng lạnh, bách hoá số sáu càng trở nên vắng vẻ hơn so với trước đây, dòng người thưa thớt chẳng có mấy ai.
Nhưng hôm nay Lê Tinh không nhìn thấy cảnh các chị bán hàng tụ tập tán gẫu, ai nấy đều ở quầy hàng của mình, chỉ là trông có vẻ ủ rũ hơn so với trước đây.
Nhìn thấy Lê Tinh, ai nấy đều ngạc nhiên: "Tinh Tinh? Sao em lại ở đây? Giờ này em không phải đi làm sao?"
Chị Tường bán đồ lót còn liếc nhìn xung quanh, vội vàng ra khỏi quầy kéo cô sang một bên: "Tinh Tinh, em trốn xuống đây à? Mau quay lại làm việc đi, lát nữa Trương Hòa Bích nhìn thấy sẽ xử em đấy! Cô ta vừa mới đuổi chị Hồng của em đi rồi!"
Mới có hai ngày, Trương Hòa Bích đã làm loạn cả trên dưới bách hoá số sáu, tốc độ nhanh đến mức Lê Tinh cũng không ngờ tới, cô nhìn chị Tường: "Chị ta đuổi chị Hồng đi rồi ạ?"
"Suỵt." Chị Tường vội vàng ra hiệu cho Lê Tinh im lặng, "Em đừng nói, trên dưới lầu này bây giờ đều có người của Trương Hòa Bích, lát nữa bị nghe thấy thì phiền phức lắm. Tóm lại em nghe lời chị, mau quay lại làm việc đi."
Chị Tường nhỏ giọng nhắc nhở Lê Tinh xong, định quay về quầy hàng, nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu lại: "À đúng rồi, bộ quần áo mà em nhờ chị Hà giữ lại không còn nữa, lúc nãy Trương Hòa Bích đến đây mặc đi luôn rồi."
Chị Tường nói xong, trong mắt thoáng hiện lên vẻ chán ghét và khinh miệt: "Không biết xấu hổ, chỉ mặc mỗi cái áo khoác đến đây, bên trong không có gì cả, quần áo lót đều là chị lấy cho cô ta, còn tưởng chúng ta không nhìn ra..."
"Bộ quần áo đó chị ta vừa mới đến mặc đi ư?" Ánh mắt Lê Tinh phức tạp, cô không ngờ Trương Hòa Bích ra ngoài hai tiếng là đi làm chuyện đó.
"Chứ còn gì nữa, hôm qua cô ta còn dẫn theo mấy người trên lầu... Ôi, thật là, nhắc đến cô ta là thấy bẩn cả tai, em đừng nghe những chuyện này."
Chị Tường bình thường là người thích buôn chuyện nhất, nhưng nhắc đến Trương Hòa Bích lại giống như sợ dính vi rút, căn bản không muốn nhắc đến.
"Được rồi, em mau lên lầu đi làm đi, chắc chắn là hai ngày trước em xin nghỉ phép nên không rõ tình hình, bách hoá số sáu của chúng ta sau này đều phải nghe theo Trương Hòa Bích, hôm qua chúng ta vừa bị chấn chỉnh xong, ngoài chị Hồng của em, trên lầu còn có mấy người nữa cũng bị đuổi ngay tại chỗ, họ nói sẽ đi kiện cáo, không biết sẽ thế nào, em đừng để cô ta tóm được."
Chị Tường thực sự lo lắng sẽ bị người ta mách lẻo mà mất việc, chị ấy kéo Lê Tinh nói vội vàng xong liền nhanh chóng quay về quầy hàng của mình, cầm lấy cây chổi lông gà trên quầy quét dọn kệ hàng, vừa làm vừa liếc mắt ra hiệu cho cô nhanh chóng quay lại làm việc.
Lê Tinh nhìn xung quanh một lượt, những chị bán hàng khác cũng giống như chị Tường, căn bản không giống như thường ngày nhiệt tình chào mời cô đến mua đồ, chỉ mong cô mau chóng rời đi.
Họ đều là vì tốt cho cô, trong tình huống này cô cũng không tiện tạm biệt họ, cô đã đắc tội với Trương Hòa Bích đến mức không đội trời chung, vì trong tòa nhà này có người của Trương Hòa Bích, cô vẫn là không nên qua lại quá thân thiết với các chị ấy.
Lê Tinh mỉm cười với các chị, xách túi rời khỏi tòa nhà bách hoá số sáu.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào bách hoá số sáu mà không mua bất cứ thứ gì, ngoại trừ khoảng thời gian cô muốn cai nghiện mua sắm, cảm thấy trong lòng nặng trĩu, khó chịu.
Cô không kiềm chế được muốn xả giận, bách hoá số sáu không thể đi dạo, toà nhà cung ứng đã đóng cửa, cuối cùng cô xông vào tiệm kính mắt mua một túi lớn kính râm và kính cận.
Của cô, của Lục Huấn, cộng thêm số cô mua đợt trước, nhà họ có thể bày quầy bán kính được rồi.
Lại kích động rồi.
Lê Tinh ra ngoài nhìn túi đồ trong tay, mới nhận ra lúc nãy mình có chút mất kiểm soát.
Cô không kìm được, đứng tại chỗ hít thở sâu mấy cái.
Đây là phương pháp mà Howard đã dạy cô, khi mất kiểm soát hãy cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại. Thả lỏng đầu óc, hít thở sâu quả thực có hiệu quả, mấy lần hít thở qua đi, cô đã bình tĩnh hơn nhiều, nhìn đồng hồ vừa đúng 11 giờ, đến giờ hẹn với Lục Huấn, cô xách túi mắt kính đi vòng ra cổng sau của bách hoá số sáu.
Mỗi lần Lục Huấn đến đón cô đều không để cô phải đợi, lúc này anh đã đứng cạnh xe, nhìn về phía cổng sau chờ đợi.
Trời trở lạnh, Lục Huấn cũng không mặc áo sơ mi trắng khoác thêm áo khoác như trước, mà anh mặc chiếc áo len cổ lọ màu đen mà Lê Tinh mua cho anh mấy hôm trước, khoác thêm một chiếc áo vest màu xám, bên ngoài là áo khoác đen, dáng người anh đẹp, mặc như vậy càng tôn lên vẻ cao ráo tuấn tú.
Lê Tinh nhìn mà thấy vui mắt, tâm trạng không vui lúc nãy cũng vơi đi rất nhiều, cô cất bước chậm rãi đi về phía anh: "Anh đến lúc nào thế? Đợi lâu chưa?"
Cô đến muộn hai phút, không giống như mọi lần đến đúng giờ.
Lục Huấn dựa vào xe, như thường lệ nhìn đồng hồ đếm từng giây đợi Lê Tinh tan làm, nhưng đến giờ rồi vẫn không thấy bóng dáng Lê Tinh đi ra, anh lo lắng cô quên mất thời gian, đang định gọi cho cô, thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Lê Tinh vang lên, quay đầu lại, người đã đứng trước mặt anh.
"Vừa đến không lâu, em không đi cổng sau à?" Lục Huấn nở nụ cười, chú ý đến túi mắt kính trên tay cô, khẽ nhướng mày: "Đi dạo phố à? Lại mua kính cho anh sao?"
"Còn có của em nữa." Lê Tinh khẽ cười đáp, cũng không đợi Lục Huấn mở cửa xe cho, cô tự mình mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào trong.
Có chút khác thường, lần này họ đi mua nhà, theo tính cách của cô lúc này hẳn là phải rất phấn khích, nhưng cô lại có vẻ quá mức bình tĩnh.
Còn có buổi sáng cô nói phải đứng vững ở ngày cuối cùng, sợ muộn làm nên trên đường đi cứ liên tục nhìn đồng hồ, bữa sáng cầm trong tay cũng không ăn, một lòng nghĩ đến chuyện đi làm, nhưng bây giờ lại ra ngoài mua kính.
Lục Huấn cúi đầu nhìn cô, cô ngồi dựa vào ghế phụ không nói một lời, chỉ đợi anh lên xe rồi lái đi.
Một lát sau Lục Huấn đưa tay đóng cửa xe cho cô, đi vòng qua ghế phụ lên ghế lái, nghiêng đầu định hỏi thì Lê Tinh đã chủ động nói: "ông xã, chiều nay em không cần đến làm nữa. Em xin nghỉ việc rồi, cũng đã bàn giao xong với trưởng phòng rồi."
"Xin nghỉ sớm vậy sao?" Lục Huấn ngạc nhiên.
"Vâng, xin nghỉ sớm." Lê Tinh mím môi, nghĩ đến chuyện của Lương Vạn Long, cô không giấu anh: "Bách hoá số sáu cải cách, hai ngày trước đã cho thuê quầy hàng rồi, là một ông chủ lớn đến từ Cảng Thành, nghe nói rất lợi hại, rất giàu có, cũng rất có thực lực."
Dừng một lát, cô nghiêng đầu nhìn Lục Huấn: "Anh và anh Phạm cùng nhau tham gia mấy bữa tiệc của các ông chủ Cảng Thành, có nghe qua người tên Lương Vạn Long này không?"
"Lương Vạn Long?" Lục Huấn nhíu mày, cái tên này anh thực sự không lạ lẫm gì, người mà Phạm Trường Hải ghét nhất, hiện đang định mở một tụ điểm ca múa nhạc khổng lồ ở Ninh Thành, còn chuẩn bị tuyển một nhóm người có học thức cao, ngoại hình đẹp vào làm "nhân viên phục vụ".
Đây là muốn tranh giành làm ăn với Kim Bưu, Kim Bưu đã nhờ người đi điều tra lai lịch của gã.
Người này trước đây thấy anh và Phạm Trường Hải thân thiết, đã đặc biệt đến làm thân với anh, còn liên tục hỏi anh về vấn đề phong thủy, nói rằng có một số phụ nữ có thể vượng tài, giúp người ta thay đổi vận mệnh.
Mấy lần tiếp xúc, anh đã nhìn ra Lương Vạn Long này không phải là người tốt, toát ra vẻ tà ác.
"Là ông ta thuê hết quầy hàng của bách hoá số sáu sao?"
"Anh có nghe qua ông ta sao?" Lê Tinh có chút lo lắng, bấu chặt đầu ngón tay: "Người này rất lợi hại sao? So với anh Phạm, chị Trân thì thế nào?"
"Không cùng một đẳng cấp." Lục Huấn không cần suy nghĩ liền đáp. "Người này dựa vào vợ mà phất lên, ở Cảng Thành có rất nhiều tụ điểm giải trí, anh Phạm nói những việc làm ăn trên danh nghĩa của ông ta, giống như trung tâm thương mại đều không kiếm ra tiền, chỉ là một số thủ đoạn để ông ta rửa tiền ngầm ra ngoài, bây giờ ông ta đến nội địa cũng có kế hoạch mở tụ điểm ca múa nhạc."
Anh tưởng Lê Tinh lo lắng Lương Vạn Long thuê bách hoá số sáu sẽ ảnh hưởng đến trung tâm bán sỉ, anh an ủi: "Đừng lo lắng về người này, trung tâm thương mại của ông ta ở Cảng Thành và Thịnh Bách của chị Trân hoàn toàn không cùng một đẳng cấp."
Lê Tinh nhìn anh, một lúc sau cô nói: "Hôm nay em đã đắc tội với người họ Lương này, mắng ông ta một trận."
Lục Huấn ngây người một lúc, bắt gặp ánh mắt do dự của Lê Tinh, anh đã hiểu ra vấn đề.
"Tên họ Lương kia quấy rối em?"
Sắc mặt Lục Huấn trong nháy mắt trầm xuống, anh nhanh chóng khởi động xe rồi lái đi, đưa tay dài lấy điện thoại từ hộp đựng đồ trước mặt Lê Tinh, ấn một dãy số gọi đi.
Lê Tinh quen Lục Huấn lâu như vậy, chưa từng thấy anh biến sắc với phản ứng mạnh mẽ như thế, ý thức được điều gì đó, cô vội vàng nói: "Cũng không hẳn, ông ta không động tay động chân, chỉ là lời nói khiến em cảm thấy không thoải mái, em nghĩ rằng mình sắp nghỉ việc rồi, cũng không cần kiêng dè gì, trực tiếp mắng cho ông ta một trận, lúc đó ông ta khá mất mặt, em nói với anh chuyện này là lo lắng ông ta sẽ tìm hiểu được thân thế của em, rồi gây bất lợi cho anh."
"Gây bất lợi cho anh?" Lục Huấn nheo mắt, cười lạnh: "Ông ta chỉ là một kẻ ngoại lai, đến cả đám ông chủ trong giới ở Cảng Thành còn không chào đón, ông ta dám làm gì anh?"
"Anh không sợ thì tốt, dù sao thì người họ Lương này cũng là một kẻ tiểu nhân, anh cứ đề phòng một chút là được." Lê Tinh lo lắng Lục Huấn sẽ hành động bốc đồng, nghe thấy tiếng "tút tút" chờ bắt máy trong điện thoại, cô đưa tay giật lấy chiếc điện thoại từ tay anh, ấn nút tắt cuộc gọi rồi ôm lấy, lại gọi anh: "Ông xã, anh lái xe thì tập trung lái xe đi, chị Trân còn đang đợi ở nhà hàng, đến đó em còn phải xem hai tài liệu nữa."
"Bây giờ việc quan trọng hơn là chúng ta gặp giám đốc Sử để mua nhà, người họ Lương kia chẳng đáng quan tâm, em đã nghỉ việc rồi, sau này sẽ không gặp lại người này nữa, ông ta chỉ là một con ruồi hôi đã bay qua, không cần phải để ý."
Anh để ý.
Con ruồi hôi dám vo ve trước mặt cô thì nên đập chết ngay lập tức.
Toàn thân Lục Huấn tỏa ra sát khí, quay đầu nhìn Lê Tinh đang ôm chặt điện thoại với vẻ mặt bất an lo lắng, rõ ràng là lo lắng anh sẽ hành động bốc đồng làm ra chuyện không nên làm, anh siết chặt vô lăng, cuối cùng cũng đè nén được cơn giận ngút trời trong lòng.
"Anh biết rồi, chúng ta đi gặp chị Trân trước, sau đó gặp giám đốc Sử." Lục Huấn thu lại vẻ u ám trong đáy mắt, anh nghiêng đầu mỉm cười dịu dàng với Lê Tinh, xoay vô lăng chuyển làn, lái xe đến nhà hàng Đông Phúc, nơi hẹn gặp Hà Trân và những người khác.
Lê Tinh thấy vậy khẽ thở phào nhẹ nhõm, cố gắng làm dịu bầu không khí, cười nói: "Thực ra hôm nay em cũng thấy rất sảng khoái, em chưa từng biết mắng người khác trước mặt mọi người lại thoải mái đến thế. Còn cả việc nộp đơn xin nghỉ việc, có thể lập tức rời đi cũng rất tốt, chẳng phải em đã hứa chiều nay sẽ đưa Phàm Phàm đi dạo phố sao? Như vậy cũng không cần phải xin nghỉ nữa, còn có chị dâu cả mấy ngày nay cũng bận rộn, chiều nay em có thể đến đó giúp chị ấy khảo sát thị trường, bây giờ không cần đi khảo sát nữa, sau này em cũng không biết còn có thời gian hay không nữa."
"Nếu bên giám đốc Sử thuận lợi, ngày mai em sẽ phải bận rộn với việc của trung tâm bán sỉ, tối qua anh cũng nghe thấy chị Trân sắp xếp rồi đấy, toàn là công việc."
"Đúng vậy, vợ anh sắp tới sẽ rất bận rộn." Lục Huấn cười một tiếng, anh biết cô muốn chuyển chủ đề khỏi người họ Lương kia, anh cũng thực sự không muốn để một con ruồi chết ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, dù sao anh cũng sẽ giải quyết sạch sẽ, anh hùa theo cô, suy nghĩ một lát rồi nói: "Thời gian này em bận rộn, đi lại nhiều, anh không chắc có thể đưa đón em được, anh sẽ bảo Siêu Tử đến lái xe cho em, như vậy sẽ tiện hơn một chút."
Có xe quả thực tiện lợi hơn rất nhiều, Lê Tinh không từ chối: "Ừm, cũng được, nhưng anh phải nói rõ với Siêu Tử, nếu anh ấy muốn đi theo anh làm việc hơn, thì bên em để Hà Dương đi cùng cũng được."
"Yên tâm đi, anh đã hỏi rồi, cậu ấy rất vui lòng."
Lê Tinh luôn rất tôn trọng người khác, Lục Huấn biết tính cách của cô, trước đây khi anh gọi Siêu Tử đến bên cạnh mình cũng đã hỏi qua, Siêu Tử cũng biết nhiệm vụ chính của cậu ấy không phải là làm việc cho anh, mà là lái xe cho bà chủ.
"Siêu Tử rất có hứng thú với việc kinh doanh và khảo sát thị trường, cậu ấy nói với anh rằng đi cùng bọn em mấy chuyến đã học được rất nhiều."
"Anh lại dỗ em rồi, đi theo bọn em chạy ngoài đường thì học được cái gì." Lê Tinh liếc anh, không kìm được cười.
Lục Huấn liếc nhìn nụ cười của cô, khóe môi cũng cong lên: "Thật sự không phải dỗ em, tâm nguyện của Siêu Tử là học hỏi chút kinh nghiệm, sau này cùng vợ mở một cửa hàng nhỏ. Công việc kinh doanh của anh, cậu ấy học cũng không làm được, đi theo em học được những thứ thiết thực hơn."
Công việc kinh doanh của Lục Huấn có thể phát triển được là vì hơn một nửa số người trong tay anh đều là quân đội xuất ngũ, họ có thân thủ tốt, tính tình tốt, sức chịu đựng cao, lại có kinh nghiệm đối phó với những kẻ cản đường.
Mấy năm nay bên ngoài rất loạn, người bình thường căn bản không dám ra ngoài làm ăn.
Ông chủ Thái, Vạn Kim Bảo, Kim Bưu, Phạm Trường Hải, những người này chọn hợp tác với anh cũng là vì đội ngũ của anh, hơn nữa anh còn đang mở rộng đội ngũ của mình.
Lê Tinh có lẽ biết một chút, bèn nói: "Vậy à, được rồi, vậy anh bảo Siêu Tử đến đi."
Đông Phúc là nơi hai người lần đầu tiên gặp mặt, cách bách hoá số sáu không xa, hơn 11 giờ trưa trên đường xe cộ cũng không quá đông, khoảng 20 phút sau xe đã dừng ở cửa nhà hàng Đông Phúc.
Lúc này Hà Trân và Hà Chấn Sóc cũng đã đến.
Xe của Lục Huấn đi trước, xe của họ đi sau, mấy người gần như xuống xe cùng một lúc.
"Chị Trân, anh Hà."
Nhìn thấy Hà Trân và Hà Chấn Sóc, Lê Tinh mỉm cười chào hỏi họ trước.
Hà Trân hôm nay mặc một bộ váy đen đính ngọc trai, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len cashmere màu đen, đi giày cao gót 7 phân, khí chất vẫn luôn đoan trang tao nhã, ôn hoà mỉm cười với Lê Tinh: "Đi thôi, vào trong thôi, giám đốc Sử cũng đã đến rồi."
"Vâng."Lê Tinh đáp một tiếng, đi theo vào trong.
"Cô Lê." Hà Chấn Sóc lúc này gọi cô lại, đi đến trước mặt đưa cho cô một tập tài liệu: "Tài liệu mà cô Lê nhờ tôi chuẩn bị hôm qua."
"Ồ, vâng, làm phiền giám đốc Hà." Lê Tinh ngơ ngác một lúc, vội vàng nhận lấy tập tài liệu, mở ra xem là một xấp dày cộp, cô lật qua vài trang, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Hà Chấn Sóc: "Nhiều thế này ạ?"
Tối qua sau khi ăn cơm xong, nói chuyện về trung tâm bán sỉ, chưa hiểu rõ tình hình cụ thể của ngành nghề này, bản thân cô không có thời gian để sắp xếp những tài liệu, liền nhờ chị Trân, chị Trân đã giao việc này cho Hà Chấn Sóc.
Hà Chấn Sóc làm việc thực sự hiệu quả, mới có một buổi sáng mà tài liệu đã được sắp xếp chi tiết đến không thể chi tiết hơn.
"Trang trên cùng là những số liệu quan trọng nhất, bên dưới là số liệu chi tiết." Hà Chấn Sóc giải thích.
"Ra vậy," Lê Tinh vén tóc, cúi đầu nhìn một chút, số liệu mà Hà Chấn Sóc tổng hợp rất rõ ràng, tiện xem cũng tiện để cô ghi nhớ nhanh, cô đọc lướt qua một lượt, nhẩm lại trong đầu những số liệu quan trọng, cuối cùng xác định đã nhớ kỹ, cô ngẩng đầu mỉm cười: "Được rồi, vậy chúng ta vào trong thôi."
Hà Chấn Sóc không biết Lê Tinh có khả năng ghi nhớ nhanh, càng không nghĩ rằng cô có thể ghi nhớ mọi thứ trong thời gian ngắn như vậy, anh ta nhìn cô một cái, muốn nói gì đó, nhưng nhận thấy gió thổi khiến mái tóc xõa của cô bay tán loạn, cô hình như cũng rất sợ lạnh, một tay cầm tài liệu, tay còn lại liên tục kéo áo khoác như sợ có chút gió nào lọt vào, cằm nhọn cũng rụt vào trong chiếc áo len cao cổ, anh ta lại không nói gì.
Cả nhóm nhanh chóng vào trong nhà hàng, được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng riêng mà giám đốc Sử đã đặt.
Giám đốc Sử đã đến phòng riêng được một lúc, ông ấy cũng không đến một mình, bên cạnh còn có một người đi cùng, thấy Hà Trân và những người khác bước vào, giám đốc Sử mỉm cười đứng dậy: "Cô Hà."
"Giám đốc Sử, xin lỗi để ông đợi lâu, chúng tôi đến muộn." Hà Trân đi đến trước, mỉm cười áy náy với giám đốc Sử.
"Đâu có, đâu có, là tôi đến sớm." giám đốc Sử lập tức đáp lại, nhanh chóng đưa tay về phía bàn ăn ra hiệu: "Ngồi đi, mọi người ngồi đi!"
Người đi cùng ông ấy rất nhanh ý giúp kéo mấy chiếc ghế ra, lại lấy ấm trà mà nhân viên vừa pha lúc nãy rót trà cho mấy người.
Hà Trân thấy vậy, mỉm cười đáp lại, đi đến vị trí gần giám đốc Sử ngồi xuống.
Bàn ăn của Đông Phúc đều là bàn tròn lớn, bốn chiếc ghế mà người đi cùng giám đốc Sử kéo ra cũng nằm sát nhau, Hà Trân ngồi xuống, vị trí bên cạnh chị ấy trở nên khá quan trọng.
Lê Tinh vốn định nhường cho Hà Chấn Sóc, để anh ta ngồi cạnh Hà Trân, nhưng Hà Chấn Sóc lại tự mình đi kéo chiếc ghế xa nhất ngồi xuống, Lê Tinh nhìn anh ta một cái, cũng không quan tâm nhiều nữa, đi đến ngồi cạnh Hà Trân, Lục Huấn ngồi cạnh cô.
Mọi người ngồi xuống, Hà Trân giới thiệu sơ qua Lê Tinh, Lục Huấn và Hà Chấn Sóc cho giám đốc Sử, sau đó chỉ vào Lê Tinh nói: "Giám đốc Sử, tôi đã nói với ông trước đây, lần này mua nhà chủ yếu là ý tưởng của em gái tôi, Tinh Tinh, cô ấy muốn mua để mở trung tâm bán sỉ, tôi chỉ là người kết nối..."
Giám đốc Sử khoảng năm mươi tuổi, mặc áo Tôn Trung Sơn, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác xám, dáng người trung bình, hơi gầy, khuôn mặt vuông vắn, đôi mắt hơi sâu nhưng sáng ngời có thần, trông rất ngay thẳng hòa nhã.
Nghe xong lời giới thiệu của Hà Trân, ông ấy mỉm cười với Lê Tinh: "Trước đây tôi nghe cô Hà nói em gái cô muốn mua nhà, nhưng không ngờ em gái cô lại trẻ tuổi như vậy. Thật đáng nể, những người trẻ tuổi bây giờ rất có khí phách và ý tưởng."
"Giám đốc Sử quá khen rồi, chủ yếu vẫn là chị Trân hướng dẫn tôi, nếu không một mình cháu cũng không có gan lớn như vậy."
Nhờ có hoàn cảnh gia đình, từ nhỏ đến lớn Lê Tinh đã được gặp gỡ nhiều chú bác là lãnh đạo, nhìn thấy lãnh đạo cô không đến mức sợ sệt, cũng không quá căng thẳng, cô mỉm cười đáp lại giám đốc Sử, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất tự nhiên.
Giám đốc Sử không khỏi nhìn cô thêm một cái: "Người hướng dẫn quan trọng, nhưng bản thân có ý tưởng cũng rất quan trọng."
"Hay là, chúng ta gọi món trước? Ăn cơm xong rồi bàn bạc tiếp?" Nhân viên phục vụ lúc này mang thực đơn vào, Hà Trân nhận lấy thực đơn rồi đề nghị.
Bây giờ đã là 11 giờ 30 phút, bàn chuyện mua nhà không phải là chuyện có thể nói nhanh, không thể vội vàng, giám đốc Sử không có ý kiến, chỉ nói: "Được, ăn no rồi nói, không sao cả."
Hà Trân đứng dậy đưa thực đơn cho giám đốc Sử bằng hai tay: "Vậy mời giám đốc Sử gọi món, tôi tuy đến Ninh Thành được vài năm, nhưng số lần ăn cơm bên ngoài không nhiều, cũng không biết món nào ngon món nào không ngon, càng không biết khẩu vị của ông."
Hà Trân khiêm nhường, giám đốc Sử cũng không từ chối, nhận lấy thực đơn, mỉm cười: "Vậy tôi xem rồi gọi, mọi người có kiêng món gì không?"
Mọi người tự nhiên đều trả lời là không.
Giám đốc Sử lại mỉm cười, cầm bút khoanh chọn mấy món.
Một bàn sáu người, giám đốc Sử có lẽ thường ngày tiết kiệm nên chỉ gọi mấy món vừa rẻ vừa có đặc trưng của Đông Phúc, cũng không gọi rượu như những bữa tiệc khác.
Ăn cơm chỉ là ăn cơm đơn thuần, về điểm này ông ấy có phong cách giống Lê Vạn Sơn, Lê Tinh coi như đã có hiểu biết sơ bộ về vị giám đốc Sử này.
Các món ăn của Đông Phúc luôn được mang lên nhanh, thực đơn vừa đưa xuống, giám đốc Sử liền nói qua về toà nhà cung ứng, sau đó các món ăn cũng lần lượt được mang lên, cơm cũng được mang lên trước theo yêu cầu của giám đốc Sử.
Cả bàn nhanh chóng động đũa, không khí bữa ăn tương đối yên tĩnh, chỉ có Hà Trân thỉnh thoảng tìm chủ đề nói chuyện với giám đốc Sử, phần lớn đều xoay quanh chủ đề về hợp tác xã cung ứng.
Bữa tiệc không có rượu, mọi người cũng nhanh chóng dùng bữa, theo sau việc giám đốc Sử đặt đũa xuống, mọi người cũng lần lượt đặt đũa xuống.
Giám đốc Sử thấy mọi người đã ăn xong, ông bưng tách trà lên uống một ngụm, đi thẳng vào vấn đề nói về việc bán toà nhà cung ứng: "Tình hình chung của toà nhà cung ứng, lúc nãy tôi đã nói với cô Hà và cô Lê Tinh rồi, giai đoạn hiện tại toà nhà cung ứng ở Giang Đông đã đóng cửa, còn lại Giang Bắc và Giang Hạ, chúng tôi dự định sẽ đóng cửa vào tháng 2 năm sau."
"Mười thị trấn dưới huyện Ngân sẽ hoàn thành việc đóng cửa trước tháng 5 năm sau, bây giờ nếu các cô muốn mua riêng toà nhà cung ứng ở Giang Đông cũng được, mua trọn gói tất cả các tòa nhà cũng được."
"Toà nhà cung ứng ở Giang Đông có tổng cộng bốn tầng, diện tích sử dụng hơn 2000 mét vuông, giá bán là 80 vạn."
"Giang Bắc và Giang Hạ nhỏ hơn tòa nhà ở Giang Đông một chút, nhưng có một nhà kho phía sau rất lớn, bên ngoài còn có một quảng trường, giá là 70 vạn, ngoài ra mười tòa nhà ở huyện Ngân có diện tích tương đương với tòa nhà ở Giang Bắc, cũng cùng một giá."
Giám đốc Sử nói đến đây, nhìn Hà Trân và Lê Tinh đang chăm chú lắng nghe: "Nếu các cô có thể mua trọn gói, có thể cho các cô một mức giá ưu đãi, 900 vạn."
"Các cô thấy thế nào?"