Giám đốc Sử là một người thẳng thắn, làm việc không dây dưa dài dòng.
Sau khi quyết định xong, ông bảo Tiểu Lưu lấy ra tập tài liệu, cẩn thận tính toán lại tình hình nợ nần của 13 tòa nhà cung ứng, xét thấy Lê Tinh có thể sẽ tự mình bồi dưỡng đội ngũ quản lý, để không làm khó Lê Tinh, ông dự định sẽ đích thân đứng ra giúp sắp xếp cho các trưởng phòng, giám đốc trong các tòa nhà cung ứng, vì vậy lại cộng thêm chi phí sắp xếp cho mấy trưởng phòng, giám đốc của 13 tòa nhà, tổng cộng ra số tiền hơn 400 vạn tệ.
Ông đưa ra mấy yêu cầu với nhóm Lê Tinh, số tiền hơn 400 vạn tệ này không thể trả góp, mà phải thanh toán cho hợp tác xã cung ứng trong vòng một tuần để họ giải quyết nợ nần.
Ngoài ra, nhóm Lê Tinh phải có một sự đảm bảo, những nhân viên từ bên cung ứng chuyển sang trung tâm bán sỉ, nếu thực sự không thể ở lại, bất kể là lúc nào cũng nhất định phải sắp xếp ổn thỏa cho họ, trả cho họ tiền bồi thường, nếu không hợp tác xã cung ứng có quyền truy thu số tiền còn lại của việc mua nhà, nếu từ chối trả thêm, hợp tác xã cung ứng cũng có quyền xin niêm phong trung tâm bán sỉ.
Và hợp đồng này còn cần một người bảo lãnh.
Giám đốc Sử thực ra có chút lo lắng trung tâm bán sỉ làm ăn không tốt, không thể trụ vững, nhưng đây không phải là lời hay ý đẹp, ông cũng thực sự hy vọng trung tâm của Lê Tinh có thể làm ăn phát đạt, một là ông thực sự yêu mến cô bé Lê Tinh này; hai là, sau này hợp tác xã cung ứng của họ còn có không ít tòa nhà phải đóng cửa, trung tâm bán sỉ làm ăn tốt, sau này có lẽ còn có nhu cầu mua thêm toà nhà, họ còn có thể tiếp tục hợp tác, vì vậy ông không nói thẳng ra.
Nhưng ông không nói, những người có mặt ở đây đều là người thông minh, sao có thể không hiểu, Hà Trân ngay tại chỗ đứng ra làm người bảo lãnh, đồng thời viết tờ séc hơn 400 vạn đưa cho giám đốc Sử, còn không cho Lục Huấn có cơ hội thể hiện.
Hà Trân là nữ hoàng bách hóa ở Cảng Thành, tài sản của chị ấy và Phạm Trường Hải hiện nay có thể nói là giàu nhất Ninh Thành, chị ấy vô điều kiện ủng hộ Lê Tinh, đứng về phía Lê Tinh, điều này mang lại cho giám đốc Sử sự tự tin rất lớn, cũng khiến ông ấy có thể ăn nói với bên trên, nên giám đốc Sử cũng không do dự nữa, lập tức lấy hợp đồng ra sửa đổi, bổ sung thêm các điều khoản.
Để đề phòng bất trắc, ông ấy còn gọi những người có tiếng nói của hợp tác xã cung ứng đến cùng nhau chứng kiến việc này.
Dù sao đây không phải là việc mua bán nhà đơn thuần, trong đó còn liên quan đến mô hình hợp tác sắp xếp nhân viên, nhỡ đâu có người nắm được sơ hở trong đó mà không chịu buông tha, ông cho dù có trong sạch cũng khó mà giải thích rõ ràng, đưa ra quyết định như vậy trước sự chứng kiến và đồng ý của mọi người sẽ ổn thỏa hơn.
Giám đốc Sử có tiếng nói ở hợp tác xã cung ứng, ông ấy vừa gọi, mọi người đều đến.
Nghe thấy phương thức hợp tác mà Lê Tinh nói, từng người đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời, có người bảo thủ ngoan cố thì lẩm bẩm nói:
"Sao có thể như vậy được?"
"Chuyện này, không được đâu nhỉ?"
Cũng có người can đảm cảm thấy được.
Khoảng thời gian này, hợp tác xã cung ứng vì muốn bán toà nhà và sắp xếp cho nhân viên của các nơi đóng cửa, ai nấy đều sứt đầu mẻ trán, tìm khắp nơi nhờ người nhận, nhưng không một ai chịu để ý đến họ, người có tiền thì trực tiếp đi đấu giá đất, tự mình xây. Người không có tiền thì thấy đắt.
Đây mới chỉ là tình hình của toà nhà ở Giang Đông, mười thị trấn dưới huyện Ngân kia còn không có ai thèm hỏi, dù biết các thị trấn đó hiện nay cũng đang phát triển, người ta vẫn không thèm để mắt.
Khắp nơi đều gặp khó khăn, về làm việc còn phải đối mặt với hàng dãy người đang trải chiếu, bày chăn gối nằm la liệt tước trụ sở chính, từng người trong lòng đều cảm thấy uất ức, khó chịu, đủ loại cảm xúc. Bây giờ họ chỉ muốn nhanh chóng bán được các tòa nhà, giải quyết nợ nần, sắp xếp ổn thỏa cho nhân viên, để cho tai được yên tĩnh, đi làm không còn phải khó chịu nữa.
Giờ đây cuối cùng cũng có người mua, lại còn là nhân vật như Hà Trân, đúng là người ta nói tòa nhà này là do em gái cô ấy mua, nhưng họ đã nhìn thấy séc và giấy tờ bảo lãnh rồi, người trả tiền ký tên đều là Hà Trân.
Có người chống lưng, còn có thể giải quyết được vấn đề, vậy thì còn do dự cái gì nữa, ký là xong.
Lấy tiền đi giải quyết nợ nần, còn phải nhanh chóng đưa những người đang ngủ ở trụ sở chính đi nơi khác cho thỏa đáng.
Không đồng ý? Cảm thấy điều này không phù hợp với quy tắc?
Những người này cũng không phản bác lại lời này, chỉ hỏi người không đồng ý kia: "Hay là trưởng phòng Trương có cách giải quyết nào thỏa đáng hơn? Trong tay có người nào khác có thể tiếp nhận không?"
Người lớn tiếng phản đối lập tức im bặt, lại có người khác hỏi một câu: "Hay là phó chủ nhiệm Mạnh có thể mời bà cô ba của bà thím ba của ông về được không?"
Lần này không ai nói không phù hợp nữa, không ai có ý kiến gì nữa, mọi người cùng nhau ký tên, đóng dấu tay, rồi đóng dấu công, chuyện này coi như đã xong.
Sau khi ký hợp đồng xong, nhóm giám đốc Sử cầm séc về đơn vị giải quyết công việc, cố gắng nhanh chóng bàn bạc với những nhân viên của hợp tác xã cung ứng, để họ đến chỗ Lê Tinh tham gia đào tạo.
Còn Tiểu Lưu thì ở lại cùng nhóm người Lê Tinh đi đến phòng quản lý nhà đất để làm các thủ tục.
Lê Tinh không phải lần đầu tiên đến phòng quản lý nhà đất, lần đầu tiên là cùng Lục Huấn đến làm thủ tục sang tên căn biệt thự cổ, lúc đó đã quen biết trưởng phòng Hoàng ở đây, mấy ngày trước Lê Tinh ngày nào cũng dẫn người đến làm thủ tục sang tên nhà, cô đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho trưởng phòng Hoàng.
Chưa qua mấy ngày cô lại đến, lần này là làm thủ tục mua mấy tòa nhà cung ứng.
Trưởng phòng Hoàng hoàn toàn kinh ngạc, ông nhìn Lê Tinh với ánh mắt như lần đầu tiên nhìn thấy quốc bảo, đôi mắt vốn đã nhỏ hẹp lại càng trợn tròn: "Cái này, mua tòa nhà cung ứng rồi à?"
Chuyện này quá ghê gớm rồi. Mới bao nhiêu tuổi chứ?
Trưởng phòng Hoàng nhìn Lê Tinh rồi lại nhìn Lục Huấn đang đứng bên cạnh cô, hai người đều là trai tài gái sắc, tuổi còn trẻ mà đã gây dựng được một khối tài sản mà người thường không thể tưởng tượng được, trưởng phòng Hoàng đưa tay sờ lên cái đầu đã sớm bị hói như trọc của mình, cảm thấy có chút chua xót.
Nhưng dù có chua xót thế nào, công việc vẫn phải làm, trưởng phòng Hoàng vội vàng lấy con dấu ra làm thủ tục.
Tiểu Lưu đã chuẩn bị đầy đủ các thủ tục, Lê Tinh cũng chuẩn bị chu đáo, những ngày này cô luôn chuẩn bị sẵn sàng để mua nhà, trong túi xách có đủ loại giấy tờ, chứng minh thư, sổ hộ khẩu, giấy đăng ký kết hôn đều mang theo bên người, gần như không tốn chút thời gian nào, rụp rụp mấy tiếng đóng dấu thủ tục nhanh chóng được hoàn thành.
Thủ tục làm xong, chìa khóa tòa nhà được bàn giao, ra khỏi phòng quản lý nhà đất, Tiểu Lưu không cần nhóm Hà Trân sắp xếp xe đưa về, chào hỏi Hà Trân và những người khác xong, liền lấy chiếc xe đạp mà lúc nãy anh ta để trong cốp sau xe của Lục Huấn, đạp về đơn vị.
Tiễn Tiểu Lưu đi, Lê Tinh nắm chặt tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu vừa mới ra lò trong tay, đầu óc choáng váng, không chân thực như đang ở trong mơ.
Cô, sau năm căn nhà, đã mua được mấy tòa nhà!
Tòa nhà cung ứng trong tương lai sẽ bị dỡ bỏ!
Trời trở lạnh, nhiệt độ bên ngoài chỉ có bảy tám độ, gió cũng lớn thổi vù vù, những sợi tóc bay tán loạn theo gió. Cô là người sợ lạnh nhất, nhưng lúc này lại cảm thấy cơ thể ấm áp, đến cả lòng bàn chân cũng nóng ran, trong lòng dâng trào cảm xúc mãnh liệt, cô không kìm được ngẩng đầu nhìn Lục Huấn bên cạnh nói một câu: "Ông xã, anh nhéo em một cái đi."
"Gì cơ?" Lục Huấn vừa quay đầu định hỏi Lê Tinh điều gì đó, đột nhiên nghe thấy câu nói này bèn sửng sốt, cúi đầu nhìn đôi mắt trong veo lấp lánh của cô, hiếm khi có chút không kịp phản ứng.
"Tinh Tinh bảo cậu nhéo em ấy một cái, là ý này đúng không, Tinh Tinh?" Hai vợ chồng trẻ đứng trong gió, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, giống như một khung cảnh đẹp trong phim được dừng lại, Hà Trân không nhịn được mà cười trêu chọc.
"Em chỉ là cảm thấy như đang mơ, đột nhiên có nhiều tòa nhà như vậy."
Ý thức được mình vừa làm trò ngốc nghếch, Lê Tinh đưa tay vén những sợi tóc bị gió thổi vào miệng, ngượng ngùng cúi đầu lẩm bẩm.
"Ha ha, cảm thấy không chân thực là chuyện bình thường, dù sao bây giờ em không phải chỉ có một tòa nhà, mà là 13 tòa." Hà Trân lại cười một tiếng, Hà Chấn Sóc bên cạnh cũng khẽ cong khóe môi.
Lục Huấn lúc này cũng đã hiểu ra tình hình của Lê Tinh, anh đưa tay lên khẽ gõ vào trán cô, rồi xoa đầu cô, cười hỏi: "Giờ đã có cảm giác chưa? Đã thấy chân thực chưa?"
"Chân thực rồi, chân thực rồi!" Ở nơi công cộng mà lại thân mật như vậy, Lê Tinh có chút không quen, sợ bị cười, bèn ôm đầu sờ trán, vội vàng đáp hai tiếng, nhớ ra điều gì đó quay sang nói với Hà Trân: "Chị Trân, lúc nãy trả tiền tòa nhà là chị ứng trước, chị cho em số tài khoản, lát nữa em đến ngân hàng chuyển tiền cho chị."
Mấy trăm vạn đối với người bình thường mà nói là một con số khổng lồ trên trời, nhưng đối với Hà Trân mà nói thì không đáng là bao, chị ấy xua tay: "Không sao, chị vốn dĩ định đầu tư vào chỗ em, số tiền này coi như là khoản đầu tư đó, còn dư chút tiền lẻ thì cứ để ở chỗ em đi, đến lúc đó cùng với tiền lãi chia cho chị, dạo này chị cũng không có việc gì cần dùng đến số tiền lớn."
"Vậy em cũng phải trả cho chị, số tiền lớn như vậy chị để trong ngân hàng cũng có không ít tiền lãi." Lê Tinh biết Hà Trân đối tốt với cô, chính vì biết nên cô càng phải trân trọng, cô không thể tùy tiện phung phí lòng tốt này, cô vuốt mái tóc bị gió thổi rối tung, mỉm cười nói.
Dừng một chút, ý thức được có lẽ Hà Trân làm như vậy là vì những lời cô than thở với giám đốc Sử lúc nãy, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ấm áp, không khỏi thân mật đến gần Hà Trân, nói: "Chị Trân, có phải chị lo lắng em không có tiền không? Đừng lo lắng cho em, em có tiền, mẹ em cho em không ít của hồi môn, còn có lúc kết hôn Lục Huấn đã đưa sổ tiết kiệm của anh ấy cho em, em còn chưa tiêu đến."
"Lúc nãy ở trong nhà hàng, em nói như vậy với giám đốc Sử chủ yếu là muốn bàn bạc với ông ấy chuyện sau này, bởi vì 900 vạn thực sự có hơi đắt."
Tòa nhà ở Giang Đông, Giang Bắc, Giang Hạ thì còn được, mười tòa nhà dưới huyện Ngân, cho dù nó có phát triển tốt đến đâu thì đó vẫn là thị trấn, tuy rằng giá nhà cũng là giá đó, nhưng trong tương lai chưa chắc đã có giá trị bằng những căn nhà ở mấy khu vực này.
Chín trăm vạn, Lê Tinh có thể xoay sở được, tiền đầu tư 300 vạn của Hà Trân, cộng thêm 100 vạn của vợ chồng ông chủ Ngô, cộng thêm tiền tiết kiệm của Lục Huấn, cô vừa đủ.
Nhưng cô sẽ thấy đau lòng.
Ngay từ trước khi mua nhà, Lê Tinh đã suy nghĩ, làm thế nào để có thể bỏ ra ít tiền nhất mà vẫn mua được tòa nhà.
Mặc cả với nhà nước là một việc rất khó, sơ sẩy một chút sẽ để lại ấn tượng xấu, được không bằng mất, vì vậy trong một tháng đó tuy rất muốn mua nhà nhưng vẫn kìm nén không hành động, âm thầm mong nó giảm giá.
Ngày nào cô cũng tranh thủ thời gian đến tòa nhà cung ứng dò la tình hình, thỉnh thoảng lại mang cho họ một ít kẹo bánh, dần dần, cô cũng có thể nói chuyện được với các chị bán hàng ở đó, họ nói chuyện cũng không né tránh cô.
Chị Quyên kia còn tiết lộ cho cô không ít thông tin, chị ấy nói vì cấp trên mãi vẫn chưa bán được tòa nhà, cũng chưa nói sẽ bồi thường bao nhiêu tiền mua đứt thâm niên làm việc, cũng không sắp xếp cụ thể cho họ đi đâu, họ đang chuẩn bị cùng nhau đưa người già trong nhà đến trụ sở chính của hợp tác xã cung ứng ở lại để đòi công bằng.
Họ cũng không lo lắng bị đuổi đi, nói rằng trong tòa nhà của họ có một người thím tuổi đã cao, có người thân ở đó, lại có vai vế cao, không sợ.
Lúc đó trong lòng cô đã nhen nhóm một ý tưởng, nếu như cô có thể giúp hợp tác xã cung ứng giải quyết vấn đề sắp xếp nhân viên, có lẽ mua được các tòa nhà với giá rẻ cũng không phải là không thể.
Chỉ là lúc đó cô vẫn chưa nghĩ đến việc mở trung tâm bán sỉ, không có ý tưởng nên đã bỏ qua chuyện này.
Mãi đến khi bàn bạc hợp tác với vợ chồng ông chủ Ngô xong, cô nhận ra rằng "lấy ít thắng nhiều" là có thể, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng táo bạo, mới nhờ Hà Trân giúp cô lấy hai tập số liệu.
Cô muốn biết xác suất những nhân viên của hợp tác xã cung ứng này có thể ở lại là bao nhiêu, tổng số nợ của tất cả các tòa nhà cung ứng là bao nhiêu, có đáng để cô đánh cược hay không.
Sau khi giám đốc Sử nói ra con số khổng lồ 900 vạn kia, cô đã quyết định dứt khoát phải đánh cược một phen.
Không đánh cược, cô phải bỏ ra 900 vạn; đánh cược, ít nhất trong thời gian ngắn cô chỉ cần bỏ ra hơn bốn trăm vạn.
Cho dù sau này mười thị trấn dưới huyện Ngân kia không giữ lại được mấy người, ít nhất cô cũng có một khoảng thời gian để xoay vòng vốn, sẽ không để bản thân rơi vào tình trạng thiếu vốn.
Lê Tinh không muốn Hà Trân lo lắng cho mình, cô đã nói ra tất cả những suy nghĩ của mình.
Trong gió lạnh, Hà Trân và Hà Chấn Sóc đều kinh ngạc không thôi.
Hà Chấn Sóc không nhịn được hỏi ra câu hỏi mà anh ta quan tâm nhất: "Lúc nãy ở cửa nhà hàng, cô Lê đã xem hết số liệu mà tôi đưa cho cô trong thời gian ngắn như vậy sao?"
Chuyện này không cần Lê Tinh trả lời, Lục Huấn liếc nhìn Hà Chấn Sóc, thay cô nói:
"Tinh Tinh làm việc ở bách hoá số sáu, sổ sách ở đó nhiều mà lại lộn xộn, cô ấy đã học được cách ghi nhớ nhanh, cô ấy rất nhạy cảm với số liệu, chỉ cần số liệu đầy đủ, trong đầu cô ấy sẽ tự động vận hành."
Đôi mắt màu nâu nhạt của Hà Chấn Sóc trong nháy mắt trở nên phức tạp.
"Tinh Tinh, em thực sự khiến chị Trân cảm thấy rất bất ngờ." Hà Trân mỉm cười, nắm lấy tay Lê Tinh, cảm thán một tiếng. "Em cũng có chút liều lĩnh, đây thực ra chỉ là đánh cược một phen, có thể sau này chúng ta không giữ lại được nhiều nhân viên của hợp tác xã cung ứng như vậy, những chuyện này đều không thể nói trước được."
Mặc dù nghe người khác khen ngợi mình cũng thấy vui, Lê Tinh vẫn nói ra lời thật lòng, nếu vượt quá một nửa cô sẽ thua cược.
Hà Trân cười nói: "Không sao, chuyện này giao cho Chấn Sóc đi xử lý, Chấn Sóc rất giỏi về khoản này."
"Chị không phải đã nói với em rồi sao, khi chị tiếp quản Thịnh Bách, đó chỉ là một siêu thị nhỏ sắp đóng cửa? Lúc đó nhân viên bên trong cũng rất khó giải quyết, họ còn rất giỏi tự bảo vệ quyền lợi của mình, động một chút là lại khiếu nại lên công đoàn, vì làm thêm giờ, vì tiền lương, đủ các loại, đều là do Chấn Sóc đi giải quyết ổn thỏa."
"Huống chi giống như em nói, cho dù cuối cùng thực sự có hơn một nửa số người rời đi, chúng ta cũng chỉ là bỏ ra số tiền mua toà nhà, nhưng đã giảm bớt được áp lực về tài chính, đúng không?"
"Đúng là như vậy." Lời an ủi của Hà Trân coi như đã cho Lê Tinh một liều thuốc an thần, cô mỉm cười.
"Trời lạnh quá, chị Trân, chúng ta mau lên xe đi."
Bên ngoài thực sự rất lạnh, mấy người đứng trong gió lạnh quần áo bị gió thổi phấp phới, Lê Tinh mặc áo len cao cổ mà vẫn cảm thấy gió lùa vào cổ, mặt cũng bị gió thổi đến mức tê cứng, lại nhận thấy tóc của Hà Trân đã bị gió thổi rối tung, những sợi tóc quấn vào chiếc kẹp ngọc trai trên đỉnh đầu chị ấy, nhớ ra điều gì đó, cô lại hỏi: "Đúng rồi, chị Trân, chiều nay chị có việc gì không? Chẳng phải hôm qua em đã hứa với Phàm Phàm sẽ đưa thằng bé đi mua quà sao? Chiều nay em không phải đi làm nữa, chúng ta cùng đi nhé?"
Nếu là Thiên Tứ, Lê Tinh sẽ trực tiếp đưa thằng bé ra ngoài, nhưng tình hình của Phàm Phàm có chút đặc biệt, ra ngoài đương nhiên phải chú ý nhiều hơn, có vệ sĩ đi cùng, có Hà Trân ở đó thì càng yên tâm hơn.
Hà Trân thấy Lê Tinh không quên chuyện đã hứa với Phàm Phàm, nụ cười trên mặt chị ấy càng đậm hơn, cười nói: "Chị đang định nói chuyện này với em, trưa nay chị ra ngoài, Phàm Phàm biết chị ra ngoài gặp em, thằng bé còn nắm chặt tay chị không buông, chị dỗ dành nó rất lâu, nói chúng ta làm xong việc sẽ về đón, nó mới buông tay chị ra, ngoan ngoãn đi chơi xếp hình với lão Phạm."
"Vậy chị Trân, chúng ta về đón Phàm Phàm luôn, rồi đi dạo phố, hôm nay không phải ngày cuối tuần, bách hoá tổng hợp không đông người, rất thích hợp để đi dạo."
Lê Tinh không ngờ Phàm Phàm lại nhớ đến chuyện này, cô đưa tay lên xem đồng hồ, lại nhìn về phía Lục Huấn: "Chiều nay anh còn phải bận rộn đúng không? Em ngồi xe của chị Trân là được rồi. Muộn quá rồi, có lẽ em không đến chỗ chị dâu cả được, anh làm xong việc thì đến đón em, chúng ta về nhà ăn cơm."
Lục Huấn quả thực còn phải đi làm, buổi sáng chỉ có mấy tiếng đồng hồ, anh cũng chỉ mới đi qua mấy công trường, sắp xếp một số công việc; đội xe, trạm thu mua, chỗ đánh bắt anh còn chưa đến, anh phải đến đó một chuyến, tiện thể chia tiền cho mấy người của tháng trước.
Hiện tại bên Hồng Thái Dương đang nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, bất ngờ chế tạo ra được một chiếc máy sấy có thể sấy khô nhanh chóng, đưa đến Thượng Hải bán thử, hiệu quả không tệ, cộng thêm doanh số của bàn là điện, nồi điện, chảo điện, máy sấy tóc tăng lên, đã có thể tự trang trải chi phí, nghiên cứu phát triển điều hòa và máy sưởi giá rẻ, không cần phải đầu tư thêm tiền vào.
Vì vậy, ngoại trừ số tiền thu được từ việc nhập thép phế liệu ở phía Bắc đều dùng để xây nhà, mua đất, số tiền lợi nhuận từ mấy nơi này họ đều có thể chia nhau mang về nhà.
Đây vốn là số tiền chuẩn bị để mua toà nhà cho cô, bây giờ Hà Trân đã bỏ tiền ra, mặc dù trong đó có một phần là tiền chị ấy đầu tư, nhưng phần tiền còn lại anh phải nhanh chóng chuyển cho cô.
Còn có mấy chỗ đầu tư cá nhân của anh, anh cũng mấy tháng rồi chưa chia tiền, phải đi thu tiền, đó là tiền tiêu vặt cho Lê Tinh.
Đã đầu tháng rồi anh vẫn chưa mang tiền về nhà, lát nữa cô lại tưởng anh thiếu tiền. Chỉ là như vậy, anh sẽ không thể đi dạo phố cùng cô, anh không khỏi cúi đầu nhìn Lê Tinh.
Cô thực sự rất sợ lạnh, cũng sợ gió, mới có một lúc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô đã bị gió thổi đỏ ửng, chóp mũi cũng hơi ửng đỏ, không cần sờ cũng biết gò má cô lúc này chắc chắn đang lạnh cóng.
Anh đưa tay vuốt lại quần áo cho cô, lại vén những sợi tóc bị gió thổi quấn vào mặt và môi ra sau tai cô, dặn dò: "Vậy lát nữa anh sẽ đến đón em, tiền của chị Trân lát nữa anh đến trạm thu mua sẽ bảo kế toán chuyển qua, em không cần phải đến ngân hàng, nếu em thấy lạnh thì về nhà thay quần áo, mặc áo khoác lông vũ."
"Biết rồi, sẽ không lạnh đâu, thời gian ở bên ngoài không nhiều." Lê Tinh đút hai tay vào túi, ôm chặt cổ áo mà anh vừa vuốt lại.
Thực sự lạnh, cô ở bên ngoài không chịu được nữa, vội vàng khoác tay Hà Trân muốn lên xe, vẫy tay với Lục Huấn: "Được rồi, chúng em đi đón Phàm Phàm đây, anh lái xe chậm thôi, nhớ làm xong việc đến đón em nhé."
"Được, làm xong việc sẽ đến đón em."
Giọng cô trong trẻo, lanh lảnh, khiến Lục Huấn cảm thấy ấm lòng, anh mỉm cười đáp lại cô, nhìn Hà Chấn Sóc lên xe khởi động xe trước, anh mới quay người lên xe của mình.
"Hai người tình cảm thật tốt." Chuyến đi này Hà Trân có Hà Chấn Sóc đi cùng, nên không mang theo tài xế cũng không mang theo vệ sĩ, Hà Chấn Sóc lái xe phía trước, Lê Tinh và Hà Trân ngồi phía sau, thấy xe Lục Huấn đã đi được một đoạn xa mà Lê Tinh vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn, Hà Trân không nhịn được cười nói.
"Cũng tạm ạ, chủ yếu là anh ấy đối xử tốt với em." Xe đã đi xa không còn nhìn thấy nữa, Lê Tinh ngồi thẳng người lại, có chút ngượng ngùng nói, nhưng đôi mày thanh tú, xinh đẹp lại vui vẻ cong lên.
Hà Chấn Sóc nhìn về băng ghế sau qua gương chiếu hậu, rồi nhanh chóng nhìn thẳng về phía trước, đạp ga tăng tốc.
Xe nhanh chóng lái đến biệt thự nhà họ Hà, khi đến nơi, Phàm Phàm đã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đợi họ, tay cầm chiếc xe mô hình màu đỏ mà Lê Tinh đã tặng cho cậu bé hôm qua, cũng không tháo ra, thấy họ vào phòng khách liền đứng dậy.
Lê Tinh đi đến, cậu bé lập tức nắm lấy hai ngón tay của Lê Tinh, chờ để ra ngoài.
Phạm Trường Hải, người đã bỏ lại một đống công việc ở nhà để chơi với con trai nhưng lại bị con trai ghét bỏ, thấy vợ về thì than thở: "A Trân, cuối cùng các em cũng về rồi, Phàm Phàm đã đợi các em từ lâu, anh chơi xếp hình với thằng bé, nó cũng không chơi, ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, vẫn là anh nói không ăn cơm đàng hoàng thì các em sẽ không về, nó mới chịu đến bàn ăn ăn một bát cơm nhỏ, sau đó lại ngồi lại trên ghế sofa."
"Đó là do anh thường ngày ít dành thời gian cho thằng bé." Tâm trạng Hà Trân vui vẻ, kiên nhẫn nghe chồng nói xong rồi đáp lại.
Bên kia Phàm Phàm giơ tay ra hiệu, ý muốn giục: 【Đi thôi.】
Hà Trân liếc mắt một cái liền nhận ra, cũng không còn tâm trạng dỗ dành chồng nữa, nói với Lê Tinh: "Phàm Phàm đang giục rồi, chúng ta đi thôi."
Nhớ đến chuyện Lục Huấn dặn Lê Tinh thay quần áo trước khi đi, chị ấy hỏi: "Tinh Tinh có lạnh không? Chị có áo khoác, hay là khoác tạm nhé?"
Lê Tinh vội nói: "Không cần đâu chị Trân, em không lạnh, trời còn chưa có tuyết, em không mặc áo lông vũ đâu, nếu không sau này càng khó chịu lạnh hơn."
Vẻ mặt kháng cự của Lê Tinh rất rõ ràng, Hà Trân mỉm cười, nghĩ rằng cơ hội họ ra ngoài quả thực rất ít, cũng không ép, "Vậy được, vậy chúng ta đi bách hoá tổng hợp nhé?"
"Vâng, được ạ." Lê Tinh đáp một tiếng.
Phàm Phàm đã mong chờ được đi dạo phố từ sáng sớm, vệ sĩ và tài xế trong nhà đều đã đợi sẵn, Hà Trân vào phòng ngủ lấy cho Phàm Phàm một chiếc áo khoác dày mặc vào, ba người nhanh chóng xuất phát.
Phạm Trường Hải muốn đi cùng, từ khi con trai trở về, anh ấy còn chưa được cùng con trai ra ngoài, Hà Trân không cho, cảm thấy phụ nữ đi dạo phố mà có đàn ông đi cùng thì không tiện, Phạm Trường Hải đành phải từ bỏ ý định, kéo Hà Chấn Sóc vừa trở về lên tầng lửng chơi bi da.
Trong mấy bách hoá tổng hợp thì toà nhà số một là lớn nhất, an ninh ở đó cũng tương đối tốt, quan trọng nhất là đồ dùng cho trẻ em ở đó đều nằm trên cùng một tầng, Lê Tinh cũng quen thuộc với các chị bán hàng ở đó, chỉ cần chào hỏi một tiếng họ sẽ không đến làm phiền, cho nên đoàn người đi thẳng đến bách hoá số một.
Không phải ngày cuối tuần, trời lại lạnh, bách hoá số một khá vắng vẻ, vì là đưa Phàm Phàm đi mua đồ, họ đi thẳng đến tầng lầu khu đồ dùng cho trẻ em, nơi này càng vắng vẻ hơn, gần như không có khách hàng, ngược lại rất thích hợp để đi dạo.
Lê Tinh vừa mới mua được tòa nhà, lại còn mua được theo cách mà mình mong muốn, tâm trạng vui vẻ không thôi, cô chào hỏi các chị bán hàng xong liền hoàn toàn thả lỏng, kéo Phàm Phàm đi thẳng đến khu đồ dùng cho trẻ em, nhìn thấy thứ gì cũng muốn mua cho Phàm Phàm.
Xe đồ chơi, gấu bông, súng lục đồ chơi, đồ ăn, đồ dùng, quần áo, chỉ cần là thứ mà Phàm Phàm có thể dùng đến hoặc thích, cô đều lấy.
Cô còn cầm những thứ đó lên hỏi Phàm Phàm: "Phàm Phàm, con có thích không?"
"Chiếc xe đồ chơi này không giống với chiếc xe mô hình ở nhà, chiếc này có thể chạy bằng pin trên mặt đất, còn có thể lên dây cót, có muốn mua về nghiên cứu không?"
"Còn có con gấu bông này, có thể thay phiên ôm con với con thú mà cô đã mua cho con ở nhà, ở nhà cô cũng có đầy gấu bông trên giường, cô đều thay phiên ôm..."
Phàm Phàm vốn dĩ còn có chút căng thẳng, nhưng Lê Tinh đi dạo bách hoá tổng hợp giống như đi dạo trong nhà mình vậy, vui vẻ thoải mái vô cùng, mỗi khi lấy cho cậu một món đồ đều hỏi cậu một tiếng, dáng vẻ tươi cười, rạng rỡ của cô khiến người ta nhìn vào cũng thấy vui lây, Phàm Phàm cũng dần dần thả lỏng, đôi mắt cậu dõi theo những món đồ mà Lê Tinh lấy.
Lê Tinh từ khi Thiên Tứ ra đời đã mua đồ cho trẻ con, cô hiểu rất rõ trẻ con sẽ thích gì, cộng thêm gu thẩm mỹ độc đáo của cô, những món đồ cô lấy quả thực không có món nào mà Phàm Phàm không thích, chẳng mấy chốc Phàm Phàm đã ôm đầy tay, không cầm được nữa liền đưa cho Hà Trân cầm giúp.
Trước đây Hà Trân đưa Phàm Phàm đi dạo trung tâm thương mại ở Cảng Thành, thằng bé ở đó nửa ngày cuối cùng cũng chỉ mua cho Lê Tinh một chiếc kẹp tóc, cô muốn chọn thêm cho con trai những thứ mà nó có thể cần, Phàm Phàm đều không xem, muốn về nhà.
Không ngờ con trai đi cùng Lê Tinh lại nhiệt tình đến vậy, Hà Trân xúc động vô cùng, cô đưa những món đồ trong tay cho vệ sĩ cầm, cố gắng học theo cách của Lê Tinh lấy đồ cho con trai.
Nhưng cô không rõ lắm ngoài xếp hình lego ra thì Phàm Phàm còn thích gì khác, người phụ nữ mạnh mẽ, xử lý công việc kinh doanh hàng trăm hàng ngàn vạn tệ mà mặt không đổi sắc, đứng ở khu đồ dùng cho trẻ em lại cảm thấy khó khăn.
Lê Tinh đứng bên cạnh nhìn ra, liền đưa cho chị ấy một con vịt con lông xù rất đặc biệt, vừa tiếp tục chọn đồ vừa rất tự nhiên nói với chị ấy: "Chị Trân, chị hỏi Phàm Phàm xem có thích con vịt con này không? Thiên Tứ rất thích con này, mấy hôm trước còn bảo em mua cho nó."
Hà Trân nhìn về phía tay Lê Tinh, là một con vịt con được làm rất giống thật, hai mắt hé mở, Hà Trân ôm tâm lý thử xem sao, nhận lấy, xoay người học theo dáng vẻ của Lê Tinh, nửa ngồi xổm xuống, nhìn ngang tầm mắt với Phàm Phàm, hỏi: "Phàm Phàm, con vịt này có đáng yêu không? Có muốn mua một con về không? Cô Tinh Tinh nói bé Thiên Tứ nhà cô ấy, chính là đứa bé mà lần trước con đến nhà cô Tinh Tinh gặp ấy, cũng rất thích con này, con có thích không?"
Hà Trân nói xong, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cô nhìn chằm chằm Phàm Phàm, không dám thở mạnh.
Phàm Phàm nhìn mẹ, do dự hai giây rồi nhận lấy ôm vào lòng, còn đưa một tay lên ra hiệu: [Cảm ơn, mẹ.]
Bây giờ là tháng 12, tháng 7 họ tìm được Phàm Phàm, đã tròn 4 tháng mà Phàm Phàm vẫn chưa gọi bố mẹ.
Hà Trân bật khóc ngay tại chỗ, nước mắt tuôn rơi, xúc động gọi Lê Tinh: "Tinh Tinh, Tinh Tinh, em có thấy không?"
"Phàm Phàm, Phàm Phàm nó vừa rồi, nó vừa gọi chị là mẹ!" Vành mắt Hà Trân đỏ hoe, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, vừa cười vừa không kìm được mà khóc, sợ dọa con trai, vội vàng quay người che miệng lại.
Lê Tinh đã nhìn thấy, lúc nãy cô cũng lo lắng sợ Phàm Phàm không nhận con vịt thì Hà Trân sẽ thất vọng.
Hà Trân đối xử tốt với cô, cô cũng muốn Hà Trân được tốt đẹp, được như ý nguyện, không ngờ Phàm Phàm lại nhận lấy, còn bày tỏ sự cảm ơn, quan trọng nhất là ngón trỏ tay phải của Phàm Phàm dựng thẳng, đầu ngón tay đặt lên môi, đó là tiếng "mẹ".
Thực sự quá bất ngờ và vui mừng, Lê Tinh ở bên cạnh cũng hơi đỏ hoe vành mắt.
"Em thấy rồi, chị Trân, chị yêu thương Phàm Phàm, thằng bé đều biết." Lê Tinh lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho Hà Trân, mỉm cười nói, rồi lại mỉm cười ra hiệu với Phàm Phàm [Con giỏi lắm!]
Phàm Phàm không đáp lại, chỉ có đôi mắt to tròn sáng hơn một chút, nếu nhìn kỹ, có thể thấy khóe môi cậu bé khẽ cong lên một chút.
Cậu bé đang cố gắng mỉm cười.
"Phàm Phàm, con còn thích gì nữa không? Mẹ mua cho con!" Hà Trân nhận lấy khăn tay mà Lê Tinh đưa cho, lau nước mắt trên mặt, một lúc sau mới bình tĩnh lại, quay đầu mỉm cười nhìn Phàm Phàm.
Lần này cô cũng không cần Lê Tinh giúp nữa, tự mình cố gắng lựa đồ cho Phàm Phàm, lấy những thứ mà con trai có thể thích, Phàm Phàm sau đó đều rất nể mặt mà nhận lấy, không cầm được nữa thì đưa cho vệ sĩ, Hà Trân hận không thể mang cả bách hoá số một về, chọn đến khi Phàm Phàm lắc đầu không muốn chọn nữa, cô mới không tình nguyện mà dừng tay.
Khi nhân viên của bách hoá giúp đóng gói đồ, Lê Tinh lấy thẻ ra thanh toán, Hà Trân ngăn cô lại: "Tinh Tinh, lần này để chị thanh toán, hôm nay Phàm Phàm gọi chị là mẹ, chị thực sự rất vui, muốn làm gì đó, vì vậy lần này để chị thanh toán, lần sau đưa Phàm Phàm ra ngoài thì em thanh toán cho thằng bé."
Hà Trân đã nói như vậy, Lê Tinh không tiện tranh cãi với chị ấy, cô có thể thấy Hà Trân đang rất vui vẻ, phấn khích, cô không thể ngăn cản một người mẹ bày tỏ tình yêu với con mình, cô cất thẻ đi, cười nói: "Vậy cũng được, vậy lần này chị Trân thanh toán, em không tranh với chị."
"Cảm ơn em, Tinh Tinh." Hà Trân mỉm cười vỗ nhẹ vào tay Lê Tinh, lấy thẻ ra.
Thanh toán xong, tâm trạng của Hà Trân càng vui vẻ hơn, còn vui hơn cả khi chị ấy đưa Thịnh Bách lên sàn chứng khoán năm đó, chị ấy có một bụng tâm trạng kích động không có chỗ giải tỏa, thấy Phàm Phàm không có ý muốn về nhà, bách hoá số một lại không đông người rất thích hợp để đi dạo, chị ấy lại kéo Lê Tinh tiếp tục đi khắp nơi mua sắm.
Lê Tinh hôm nay vốn dĩ cũng muốn đi dạo cho thoải mái, Hà Trân kéo cô đi, cô cũng đi theo.
Hai người có gu thẩm mỹ không tệ, tụ tập lại cùng nhau mua túi xách, mua quần áo, mua giày dép, mua trang sức, chị giúp em chọn, em giúp chị chọn, không thể vui vẻ hơn.
Cứ như vậy bất tri bất giác cả buổi chiều trôi qua, chọn đến cuối cùng, Lục Huấn nhắn đến máy nhắn tin của cô, cô trực tiếp mượn điện thoại của Hà Trân bảo Lục Huấn đến bách hoá số một đón cô.
Đợi đến khi Lục Huấn đến quầy thu ngân, liền nhìn thấy cô vợ quá tay mua sắm của mình đang nhìn chằm chằm vào đống túi mua sắm chất đầy mặt đất, một xe đẩy cũng không chứa hết, vẻ mặt khó xử, nhận thấy anh đi đến gần, cô ngẩng đầu lên có chút khổ não gọi: "Ông xã!"
Lục Huấn đã lâu không thấy Lê Tinh mua sắm như thế này, anh khẽ nhướng mày, rút từ trong túi quần ra chiếc thẻ mà anh vừa mới lấy về đưa cho cô, cười nói: "Mua xong rồi à? Hôm nay chia tiền rồi, cho em tiền tiêu vặt."